1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 195: Em trai hẹn hẹn

      Editor: Puck

      “Tần Mặc, còn biết ngượng hỏi em là như thế nào? Mạc dù hai chúng ta lĩnh giấy đăng ký kết hôn, nhưng cũng thể giậu đổ bìm leo!” Tô Song Song càng càng cảm thấy uất ức, người cũng đau muốn chết, giống như bị xe nâng lớn nghiền lần vậy.

      Lúc này Tần Mặc nghe , đứng lên nhìn chăm chú vào Tô Song Song, nghĩ tới kinh nghiệm tối ngày hôm qua cả đời cũng khó quên.

      Tần Mặc khó khăn lắm mới bình ổn lại được lòng mình xáo động trong nháy mắt, hận thể qua hung hăng túm lấy mặt Tô Song Song, trút ra cơn tức này.

      Tô Song Song nhìn vẻ mặt Tần Mặc, cảm thấy có gì hơi đúng, nỗ lực nhớ tới chuyện phát sinh tối ngày hôm qua, nhưng đầu rất có tiền đồ cắt đứt rồi.

      làm gì thế? Còn định thẹn quá thành giận phải ?” Tô Song Song theo bản năng nắm chặt chăn mền của mình, chỉ có điều đối mặt với Tần Mặc như vậy, cảm giác hình như mình hiểu lầm cái gì.

      “Tối ngày hôm qua em uống hơi nhiều.” Tần Mặc từng câu từng chữ, vừa vừa về phía bên cạnh Tô Song Song.

      Tô Song Song gật gật đầu, dĩ nhiên biết mình uống quá nhiều, nếu sao hình ảnh lại đứt quãng như vậy, nhìn Tần Mặc tới từng bước từng bước , trong lòng luống cuống hơn, vừa định nhảy khỏi giường chạy trốn, Tần Mặc lại nhanh hơn bước, đôi tay giữ chặt gương mặt , dùng sức lôi kéo.

      Hai má Tô Song Song bị giữ lại chạy được, mặc dù đau, lại cảm thấy rất mất mặt, khỏi tức giận kêu la: “Này này! Tần Mặc, làm gì vậy?”

      “Sau đó em ói lên cả người .” Tần Mặc vẫn bình tĩnh như cũ , xong liếc nhìn sang vai trái của mình, cảm giác dính dính đó, đến giờ Tần Mặc thậm chí quên được.

      Tô Song Song vừa nghe, lập tức sửng sốt, hiểu được tại sao trần trụi rồi, ra hôm qua ói!

      nuốt nước miếng cái, vừa rồi còn tức giận, bây giờ lập tức đổi thành chân chó, khuôn mặt bị Tần Mặc giữ lại, hàm hồ : “Vậy vết thương người em có phải do nhân cơ hội ngược đãi em ?”

      “Có phải trả đũa vì hôm qua em ói lên cả người !” Tô Song Song càng càng cảm thấy uất ức, hừ hừ, cúi đầu nhìn cánh tay và chân mình, xanh và tím mảng.

      “Chẳng lẽ đá em xuống giường?” Vết thương kia Tô Song Song tin là do Tần Mặc đánh, bây giờ cũng chỉ có khả năng như vậy.

      Tần Mặc vừa nghe Tô Song Song rơi xuống giường, gật gật đầu, Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc gật đầu, lập tức trợn to hai mắt, nghĩ tới Tần Mặc lại mất có thể mất lý trí đạp xuống giường như thế.

      !” Tô Song Song gầm tiếng, Tần Mặc lại cắt đứt , lắc lắc đầu, Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc lắc đầu lại bối rối, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Đột nhiên, nghĩ tới chuyện, mình uống rượu quá nhiều tính cách tốt lắm, ý nghĩ xông lên đầu, có thể... Có phải do mình , cẩn thận lăn xuống giường ?

      Tần Mặc thấy Tô Song Song tỏ vẻ khiếp sợ, giống như nghĩ ra điều gì, lại gật đầu cái, : “Nếu như em nghĩ do mình tự lăn xuống giường, như vậy đúng rồi, em chỉ té xuống lần, còn cản như thế nào cũng ngăn được té thẳng xuống dưới.”

      “...” Tô Song Song biết Tần Mặc chỉ trần thuật , chỉ có điều trần thuật như vậy dường như hơi khiến người ta bực.

      Tô Song Song bĩu môi, đá đá chăn, định chuyện này cứ vậy mà qua : “Vậy ra ngoài , em thay quần áo.”

      Tô Song Song xong cuốn chăn định thay quần áo, cúi đầu nhìn bị mình giật xuống ném đều là đồ lót, trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ra trán, cố tỏ vẻ nhõm thò chân đá bọn chúng vào trong góc, tính toán đợi đến khi Tần Mặc có ở đây dọn dẹp.

      Nhưng mà, Tần Mặc có ý định , trực tiếp xoay người lại, mở tủ treo quần áo ra, lấy bộ quần áo cũng rất tự giác bắt đầu thay.

      Tô Song Song hét lên tiếng, đưa tay che hai mắt mình, nhưng vẫn nhịn được lặng lẽ liếc mắt nhìn, cái nhìn này để cho máu mũi của chảy ròng, trực tiếp té xuống, ôm chăn lăn lăn.

      Công ty Tần Mặc vẫn bề bộn nhiều việc, cho nên thấy Tô Song Song có chuyện gì lớn, mua phần bữa ăn sáng cho Tô Song Song rồi làm.

      Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Tô Song Song lại nhớ tới chuyện tiểu Vương, khỏi cảm thấy hơi buồn bực, ôm chăn lại trở về giường, định lăn lộn, điện thoại trong nhà vang lên.

      Tô Song Song mới vừa nhận chỉ nghe thấy Tô Mộ ở đầu bên kia vang lên: “Em trưởng thành hay trưởng thành? Người như vậy em cũng có thể tin tưởng?”

      Tô Song Song hơi mơ hồ, chỉ có điều ngay sau đó biết Tô Mộ về cái gì, đầu tiên sững sờ, ngay sau đó rất
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 196: Chị, em thích chị

      Editor: Puck

      Có thể nhẫn nhịn nhưng thể nhẫn nhục, chú có thể nhịn nhưng thím , đối mặt với dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi này của Tô Mộ, Tô Song Song cũng nhịn được!

      To Song Song trực tiếp kéo Tô Mộ sang bên cạnh, đôi tay nhéo gò má Tô Mộ, dùng sức nhéo nhéo: “Em chị *, chị cây cỏ già có thể giữ mặt mũi chút , người ta là con bò non!”

      (*) Em chị: câu chửi, ngôn ngữ mạng.

      Tô Mộ bị Tô Song Song nhéo hơi đau, phát chụp được tay Tô Song Song nhéo mình, mặc dù chột dạ, nhưng muốn bỏ qua cơ hội đùa giỡn tiểu thịt tươi như vậy, vênh mặt lên : “Cái này... Chị cũng phải là người xấu!”

      “...” Tô Song Song muốn châm chọc, chị như vậy mà còn phải người xấu, vậy như thế nào mới là người xấu!

      Tô Song Song len lén liếc nhìn Lục Minh Viễn, thấy cậu ta cười híp mắt nhìn sang, lòng cũng mềm , lại quay đầu nhìn Tô Mộ, thấy chị ấy tỏ vẻ đáng thương nhìn mình, cũng nhẫn tâm được.

      định vò mẻ lại sứt : “A Mặc biết cậu ta, cậu ta cùng cấp bậc với Bạch Tiêu!”

      Tô Mộ vừa nghe, hơi sửng sốt, Tô Song Song còn tưởng rằng cuối cùng hù dọa được Tô Mộ, để cho chị ấy quay đầu lại là bờ rồi, nào ngờ chị ấy vỗ đùi, cười.

      “Chị ! Vậy tốt quá!” Tô Mộ xong xoay người giống như định chạy về phía Lục Minh Viễn, Tô Song Song kéo cánh tay chị ấy, túm chị ấy trở lại.

      “Em Tô Tô à! Chị có phải tám đời chưa thấy đàn ông ! Người đẳng cấp như Bạch Tiêu đó chị cũng bỏ qua?” Tô Song Song hạ thấp giọng gào tiếng.

      Tô Mộ tỏ vẻ cảm khái, mặt tràn đầy hoa si, ra lời khiến Tô Song Song giận tức chết: “Chị là tám đời chưa nhìn thấy chính thái đáng như vậy! Vừa đúng Tần tổng biết, biết gốc biết rễ.”

      Lời Tô Mộ lại xoay chuyển, vẻ mặt phàn nàn : “Song Song ngài bây giờ có tổng giám đốc bá đạo, nên thành toàn cho trái tim bé say mê chính thái !”

      “Biến thái!” Tô Song Song thấy lại Tô Mộ, Tần Mặc có biết Lục Minh Viễn này, chắc chắn có gì nguy hiểm, nên cũng quản.

      Tô Song Song vừa buông tay, Tô Mộ giống như con chim sổ lồng bay , bay về phía bên cạnh Lục Minh Viễn, Tô Song Song vội vàng qua, chỉ sợ Tô Mộ làm ra chuyện gì làm nguy hại đến đời tiếp theo của tổ quốc.

      Chỉ có điều khiến Tô Song Song kinh ngạc chính là, tiểu chính thái này lại hơi sức , người nhõm xách tất cả túi xách lên lầu, khi bỏ đất ngay cả thở mạnh cũng thở gấp.

      Vào phòng, Tô Song Song ngược lại tương đối thận trọng, Tô Mộ chạy trước ra phía sau pha trà, Lục Minh Viễn ngồi ghế sa lon vẫn giữ nụ cười khóe miệng, dáng vẻ ngây thơ u mê, tinh khiết giống như thiên sứ, làm cho người ta khỏi có ấn tượng tốt với cậu ta.

      “Chị, em còn biết tên của các chị?” Lục Minh Viễn cười đến vô hại.

      Tô Song Song vốn mắt to trừng mắt với cậu ta, cũng rất lúng túng, vừa nghe cậu ta mở miệng chuyện, vội vàng đáp lại: “Chị tên Tô Song Song, chị kia tên Tô Mộ.”

      Lục Minh Viễn vừa nghe hứng thú, cười ha hả : “Hai chị là chị em?”

      phải, chỉ rất khéo có họ giống nhau thoi.” Tô Song Song xong có vẻ trầm mặc, mặc dù thích chính thái, nhưng so sánh mà , càng thích nam hơn.

      Lục Minh Viễn đột nhiên ôi tiếng, giống như nhớ ra chuyện quan trọng gì, quan sát Tô Song Song từ xuống dưới, kích động mà hỏi: “Chị có phải là bà xã của Tần Mặc ?”

      “!” Tô Song Song vừa nghe, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu, ngược lại ngờ Lục Minh Viễn lại có thể biết .

      “Ô! Ô! Chị dâu đừng kinh ngạc, em và Mặc ca có quan hệ rất tốt, em, Mặc, a Tiêu, nhưng là ba kiếm khách đó!” Lục Minh Viễn xong, cười híp mắt vui vẻ lên, hình như nhớ lại câu chuyện khi còn bé.

      Tô Song Song bỗng cảm thấy lời này của cậu ta có chỗ kỳ quái, nhưng lại nghĩ ra, thấy cậu ta cười vui vẻ, nên cùng cười cười với cậu ta.

      Tô Mộ bưng trà ra, cười híp mắt : “Hai người gì đó, cười đến vui vẻ như vậy, tôi cho a Viễn biết, Song Song là người danh hoa có chủ!”

      Tô Song Song thấy Tô Mộ cười như vậy, thở dài, quá bỉ ổi, thô bỉ đến nghĩ làm bộ như biết Tô Mộ.

      Lục Minh Viễn lại giống như con cừu , hình như vốn cảm giác được bỉ ổi trong nụ cười đó của Tô Mộ, ngoan ngoãn bưng ly trà lên uống ngụm, tán dương câu: “Lá trà rất thơm đó!”

      “A Viễn nếu như em thích, chị lấy ít cho em mang về, coi như đáp tạ!” Tô Mộ hoàn toàn có cách gì với chính thái, dáng vẻ hận thể móc cả tim ra.

      “Tô Tô, cậu ấy là bạn rất tốt của a Mặc, cậu chú ý nước miếng chút!” Tô Song Song thấy Lục Minh Viễn và Tần Mặc
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 197: Bạch Tiêu gặp chuyện may

      Editor: Puck

      “Chị nhất định phải tin, em lập tức với Mặc!” Lục Minh Viễn xong tức giận đạp chân ga, dẩu môi giống như ai bắt nạt mình vậy.

      Lúc này xe vững vàng chạy lên trước, Lục Minh Viễn quay đầu tập trung lái xe, Tô Song Song lại tỏ vẻ hoảng sợ vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ta, với dung lượng bộ não của , nghĩ ra mình nên cái gì.

      “Cái đó...” Tô Song Song thử câu thông bình thường với cậu nhóc này chút, nào biết Lục Minh Viễn vẫn tức giận, vốn để ý tới Tô Song Song, đợi đến khi ngừng xe lại, cậu ta đột nhiên lấy điện thoại di động ra.

      Sau khi điện thoại thông, khi Tô Song Song nghe thấy tiếng “ Mặc” kia, cả người Tô Song Song tốt rồi, sững sờ nhìn Lục Minh Viễn.

      Mặc, về nhà, bây giờ em ở chung chỗ với chị Song Song.” Lục Minh Viễn xong, vốn nghe Tần Mặc gì, tút tiếng quả quyết cúp điện thoại.

      Trái tim của Tô Song Song run lên, nhìn Lục Minh Viễn trong mắt càng nhiều giải thích được thêm, đầu óc cậu nhóc này tuyệt đối có vấn đề, nếu dám lanh lẹ cắt đứt điện thoại của Tần Mặc như vậy.

      Tô Song Song suy nghĩ chút vẫn nên chuồn trước tốt hơn, tránh cho đầu cậu nhóc này nóng lên, khi làm ra chuyện gì, đến lúc đó muốn trốn cũng thoát.

      Nào biết Tô Song Song vừa mới xuống xe, Lục Minh Viễn cũng xuống xe theo, đến trước mặt Tô Song Song, hơi cúi đầu, mắt to ngập nước giả bộ đáng thương nhìn Tô Song Song, nhìn khiến Tô Song Song vốn lẽ thẳng khí hùng trong nháy mắt cảm giác mình là quả trứng thối lớn.

      “Em... Em định làm gì!” Tô Song Song lắp ba lắp bắp tính toán hỏi trước chút xem cậu ta rốt cuộc định làm gì, tránh cho lại hiểu lầm cậu ta nữa.

      Lục Minh Viễn làm bộ đáng thương nhìn Tô Song Song, mím môi, dáng vẻ kia có lực sát thương quá lớn, cậu vừa mở miệng, lộ tất cả giá trị con người của mình ra ngoài: “Chị Song Song, tiền của em thể ít hơn Mặc, em có thể chuyển toàn bộ tiền sang tên của chị.”
      Cậu ngẫm nghĩ rồi lại tiếp: “Em đối xử tốt với chị, còn tốt hơn Mặc đối với chị, tính tình em cũng tốt, lạnh như băng giống như Mặc, chị chọn em có được ?”

      Tô Song Song bị giật mình, nhìn xem bốn phía, muốn hỏi người này chút, có phải xuất ảo giác rồi , rốt cuộc náo loạn đến thành trêu chọc thiếu niên này từ chỗ nào.

      Lục Minh Viễn nhìn sâu vào đôi mắt Tô Song Song, đầu độc : “Chị Song Song, chỉ cần chị gật đầu, số tiền lớn cưng chiều đống lớn, chị có thể hạnh phúc hơn bây giờ nhiều, chị chọn em như thế nào?”

      Tô Song Song cũng nhìn Lục Minh Viễn, bây giờ sinh ra ghét bỏ người này, nếu như cậu ta là bạn bè của Tần Mặc, làm sao lại lời như vậy.

      Tô Song Song lui về phía sau bước, trong mắt che giấu được ghét bỏ, bình tĩnh : “Cho dù cậu tốt nhường nào, cậu cũng phải là Tần Mặc.”

      Lục Minh Viễn nghe lời này, hơi sửng sốt, ngay sau đó nhàng bật cười, cười cười, cười lớn, cười đến nước mắt cũng chảy ra.

      Tô Song Song càng ngày càng cả thấy thứ hàng này là xà tinh bệnh, hơn nữa còn là màn cuối, xoay người định chạy, lại đột nhiên va vào trong ngực người nào đó, bị sợ đến Tô Song Song thiếu chút nữa kêu ra.

      .” Đôi tay Tần Mặc đặt vai Tô Song Song, để cho buông lỏng, Tô Song Song nghe là giọng của Tần Mặc, lúc này mới thở phào nhõm, mới vừa rồi còn tưởng là người do Lục Minh Viễn mang tới, định thẹn quá thành giận bắt cóc đấy.

      Lục Minh Viễn nhìn thấy Tần Mặc tới, vuốt vuốt bụng mình, cuối cùng cười nữa, chỉ có điều mặt vẫn mang theo nụ cười chế nhạo : “Em Mặc này, tìm đâu ra thứ đồ đáng như vậy! trách được a Tiêu quản gọi chị ấy là nhị manh hóa!”

      “...” Tô Song Song nghe như thế, xoay người, hung dữ trợn mắt nhìn Lục Minh Viễn, vẫn hơi cảnh giác với cậu ta.

      Tần Mặc muốn để ý đến cậu ta, lôi kéo Tô Song Song trực tiếp lên lầu, Lục Minh Viễn lại nhanh hơn hai bước chân chặn trước mặt Tần Mặc và Tô Song Song.

      “Được rồi! Được rồi! phải em đây chỉ đùa chút thôi sao? đột nhiên kết hôn, em nhìn chị ấy là ai, sao yên tâm.” Lục Minh Viễn cười híp mắt tỏ vẻ vô hại, giống như mới vừa rồi ra lời ác liệt như vậy phải là cậu.

      Tô Song Song chợt nhíu mày, liên hệ trước sau, hơn nữa những lời này của cậu ta, trong nháy mắt hiểu, cả nửa ngày cậu ta đây chính là thử dò xét mình.

      Tô Song Song hừ lạnh tiếng, bị người khác coi là kẻ ngu mà đùa giỡn, trong lòng rất
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 198: Kỳ vọng phải là em (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Tần Mặc gì, Lục Minh Viễn gật đầu cái, vươn tay vỗ vỗ lên bả vai Dương Hinh, trịnh trọng : " cứ yên tâm, tôi nhất định bỏ qua cho người nào ó ý muốn hại người em của tôi. Cả đời này ta cũng đừng nghĩ được gặp lại A Tiêu nữa!"

      Dương Hinh vừa nghe thấy thế, cảm xúc suýt nữa hỏng mất lúc này mới hơi được hóa giải chút. tránh ra khỏi ngực của Tô Song Song, gật đầu cái, di@en*dyan(lee^qu.donnn), lau nước mắt mặt của mình.

      "Tôi muốn ở lại mình cùng với Bạch Tiêu lát có được ?" Dương Hinh ngồi ở bên cạnh giường, nhìn Bạch Tiêu vẫn hề nhúc nhích, cảm xúc vừa mới được khá hơn chút lúc này lại trở nên sa sút sắp hỏng mất.

      Tô Song Song vội vàng lôi kéo Tần Mặc ra ngoài. Lục Minh Viễn quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau đó cũng cùng theo ra ngoài. Vừa ra dén bên ngoài, Tô Song Song nhịn được liền thở dài tiếng.

      Tần Mặc liếc mắt về phía Bạch Tiêu nằm ở giường bệnh cái, mặt lộ ra biểu cảm cho Lục Minh Viễn. Lục Minh Viễn lập tức gật đầu cái, ra hiệu ý bảo Tần Mặc yên tâm.

      Tần Mặc thấy cái gật đầu này của Lục Minh Viễn, lúc ấy mới lôi kéo Tô Song Song ra ngoài. Vừa ra bên ngoài bệnh viện, Tô Song Song trở tay kéo tay Tần Mặc dừng bước lại. Tần Mặc cũng dừng bước lại, quay đầu nhìn lại Tô Song Song, trong ánh mắt lộ ra nghi vấn.

      " tại chúng ta ra ngoài như vậy có ổn ?" Tô Song Song xong quay đầu lại liếc mắt nhìn vào cửa bệnh viện vẻ yên lòng.

      Tần Mặc đưa ra bàn tay vuốt vuốt lên đầu Tô Song Song, gật đầu cái, ý bảo có chuyện gì: "Chúng ta sang phía đối diện ăn chút đồ gì đó, vừa ăn vừa đợi."

      Tô Song Song vừa nghe đến ăn, trong nháy mắt cái bụng của liền kêu lên ùng ục như chịu thua kém. Tô Song Song ngượng ngùng vươn tay lên gãi gãi cái đầu của mình, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên.

      Bên trong bệnh viện, trong phòng bệnh của Bạch Tiêu, Dương Hinh chăm chú nhìn sâu vào Bạch Tiêu lúc này nằm ở giường, gương mặt vốn dĩ còn rất dịu dàng, chợt thoáng cái, bỗng nổi lên ham muốn chiếm giữ cách điên cuồng.

      vươn tay nhàng vuốt ve hàng lông mày của Bạch Tiêu, ngón tay di chuyển xuống phía dưới, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn đầu ngón tay như lưu luyến lớp da của Bạch Tiêu, sau đó lại vuốt ve lên cái mũi thẳng rất thanh tú của , cuối cùng bàn tay thoáng ngừng chút, thu trở lại.

      Trong phút chốc, tròng mắt của Dương Hinh lại đỏ lên. nhìn Bạch Tiêu vẫn nằm nhúc nhích ở giường, trong mắt tràn đầy vẻ
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 199: Chúng ta nghỉ tuần trăng mật

      Editor: Mẹ Bầu

      " tại trông thấy rồi đó, tiếp sau đây sao? Bạch Tiêu, đến như thế này rồi mà vẫn có thể yên tâm thoải mái vứt bỏ em sao?" Dương Hinh nhìn Bạch Tiêu đầy vẻ hung tợn, trong mắt giờ đây chỉ thấy cam lòng đến điên cuồng.

      Bạch Tiêu chống đỡ thân thể cố gắng ngồi dậy, tay nhổ hết kim truyền đáng cắm tay, cái tay khác tháo bỏ toàn bộ dây truyền cung cấp ô xy ra. Chợt cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đông Phương Nhã bước nhanh đến, tay đặt lại ống dẫn ô xy cho Bạch Tiêu.

      "Bạch Tiêu nếu như muốn chết hãy cút ra ngoài mà chết nhé! Đừng có chết ở chỗ này, tránh cho việc mọi người lại hiểu lầm tôi!" Đông Phương Nhã ngoài miệng những câu chút khoan dung đối với người khác, vừa ra rả, vừa nhanh nhanh chóng ghim lại kim truyền cho Bạch Tiêu.

      Dương Hinh vừa nhìn thấy Đông Phương Nhã coi như là hoàn toàn suy sụp. giống như bị phát điên xông lại về phía Đông Phương Nhã, đưa tay ra túm lấy tóc của Đông Phương Nhã.

      Từ trước đến nay Đông Phương Nhã cũng phải người chỉ biết ăn chay (*), lắc người cái tránh được bàn tay của Dương Hinh. Dương Hinh nhào vào khoảng , lảo đảo cái, tiếp đó xoay đầu lại, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Đông Phương Nhã. Mặc dù mặt mũi Dương Hinh nhìn có vẻ hung ác, nhưng ánh mắt của sớm phiếm hồng rồi.

      (*) Ý người hiền lành, luôn nhẫn nhịn khi bị người khác ức hiếp

      Dương Hinh hít hơi sâu, nhìn Bạch Tiêu, mặc dù nhìn thấy trong mắt Bạch Tiêu tràn ngập vẻ đành lòng, nhưng lại hề có chút xíu thỏa hiệp nào, Dương Hinh biết, chuyện của và Bạch Tiêu thể nào tồn tại được nữa rồi.

      Bạch Tiêu nhìn có vẻ như tùy ý, nhưng từ trong xương, vốn quật cường, định ra chuyện gì, chắc chắn thay đổi bởi tác động của bên ngoài.

      "Hinh Nhi..." Bạch Tiêu nhàng kêu tiếng. tiếng này, khiến cho Dương Hinh nhịn được bật khóc lên. tới bên cạnh Bạch Tiêu, lôi kéo tay của Bạch Tiêu, khổ sở cầu khẩn.

      " Bạch Tiêu, chỉ vì em muốn được ở cùng với , mới lừa dối , rằng em bị mắc phải chứng bệnh hiểm nghèo như thế... em thực chỉ muốn được ở cùng với ..." Dương Hinh khổ sở cầu khẩn, nhưng Bạch Tiêu cũng chỉ buông mắt xuống liếc nhìn qua chút, lời nào, thái độ cũng rất kiên quyết.

      Gương mặt của Dương Hinh đầy vẻ thống khổ, thấy mềm được, lại bắt đầu điên cuồng gào thét lên: " chỉ vì muốn cùng với ta, cho nên mới nhất định vứt bỏ em, có phải hay ?"

      Dương Hinh rống lên tiếng, đột nhiên xông về phía Đông Phương Nhã. Nhưng mà còn chưa kịp bước ra bước, bị Tần Mặc ở phía sau ôm lấy. Tần Mặc trầm mặt, gầm lên tiếng: "Dương Hinh, chớ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :