1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 192: Tất cả đều là giả dối

      Editor: Mẹ Bầu

      "Ừ." Tần Mặc nghe xong lời kia của Bạch Tiêu..., lên tiếng đáp lại, có chút đau đầu vuốt vuốt lên mi tâm của mình, hỏi lại câu: "Khi nào A Viễn trở về?"

      Bạch Tiêu vừa nghe thấy vậy liền thở dài, hét lên: "Cậu cũng đừng đề cập đến lão quái kia nữa, nghe thấy tôi bị thương, cậu ta liền như làm nũng vậy, bảo là muốn trở về để thăm tôi chút. Cậu ta cũng hai mươi bảy tuổi rồi, so ra còn lớn tuổi hơn tôi là khác, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on vậy mà ngày nào là gây chuyện, tôi chán ghét muốn chết."

      A Viễn trong miệng Tần Mặc vừa , có tên gọi là Lục Minh Viễn, là người bạn chơi với bọn họ từ , cùng nhau lớn lên. Chỉ có điều Lục Minh Viễn là con lai, suốt thời gian dài chạy qua chạy lại giữa hai lục địa Trung - Mỹ, thời gian ở cùng chỗ với hai người bọn họ cùng phải đặc biệt nhiều, nhưng mà tình cảm giữa bọn họ lại cực kỳ sâu sắc.

      Lục Minh Viễn là tay cự phách thương trường, là người thừa kế xí nghiệp của gia tộc, chỉ là bây giờ vẫn còn bên ngoài chơi đùa làm loạn, dự định đến ba mươi tuổi mới trở về nhà.

      Lần này Tần Mặc và Bạch Tiêu sứt đầu mẻ trán, Lục Minh Viễn thể trở về được, là bởi vì lần trước A Viễn bị người ám sát trọng thương, vẫn còn điều trị ở nước Mỹ, đến hôm nay là ba tháng rồi, Tần Mặc cảm thấy tiểu tử kia hẳn phải là trở lại rồi.

      Tần Mặc cũng có tâm tình ở lại chỗ này mà nghe Bạch Tiêu phàn nàn, lại hỏi lại lần nữa: "Cậu ấy có gì đến chuyện khoảng bao giờ trở về chưa?"

      "A Viễn sao?" Bạch Tiêu nhắc tới bạn mình, cả người liền nổi da gà, run rẩy, nếu như Tần Mặc sợ Bạch Tiêu chán ghét A Viễn, vậy Bạch Tiêu chỉ sợ Lục Minh Viễn chán ghét .

      Bạch Tiêu tựa ở tường nghĩ nghĩ, lần trước Lục Minh Viễn vừa mới gọi điện thoại cái, vừa mới nghe thấy Lục Minh Viễn chuyện, Bạch Tiêu cúp luôn điện thoại, hoàn toàn hề nghe xem Lục Minh Viễn đến thời gian nào trở về nước.

      "Về chuyện này... Nếu cậu thử hỏi lại cậu ấy chút xem sao." Bạch Tiêu chột dạ lại câu, bắt đầu lảng sang chuyện khác, "Ái dà, bác sĩ bảo tôi kiểm tra lại, tôi cúp điện thoại trước nhé."

      Tần Mặc biết Bạch Tiêu sợ Lục Minh Viễn, cũng gì thêm nữa, cũng cúp điện thoại, lúc này xe cũng vừa vặn đến nơi bệnh viện mà Triệu Điềm Nhi nằm điều trị.

      Tần Mặc vừa xuống xe liền đeo luôn kính mắt, cố ý an phận vào từ cửa chính. Triệu Điềm Nhi cũng bị thương gì nhiều lắm, chỉ là do ta bị sợ quá, ở trong bệnh viện cũng dám ngủ, cứ rầm rì lẩm bẩm suốt.

      Tần Mặc vừa tiến vào, đôi mắt của Triệu Điềm Nhi liền sáng lên, Tần Mặc đứng ở bên cạnh cúi đầu nhìn Triệu Điềm Nhi, trong mắt lên chút chán ghét.

      "Tổng giám đốc Tần... Thế nào mà ngài lại tới nơi này vậy?" Đương nhiên là Triệu Điềm Nhi có biết Tần Mặc, sau khi xác định đó chính là Tần Mặc, hưng phấn đến mức thiếu chút nữa từ giường nhảy xuống.

      Vẻ mặt của Tần Mặc vẫn thản nhiên như cũ, thẳng vào vấn đề, hỏi : "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, có biết là ai làm chuyện này ?"

      Đương nhiên là lần này Triệu Điềm Nhi nghĩ muốn bỏ lỡ cơ hội được cùng Tần
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 192: Tất cả đều là giả dối (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Tần Mặc bên lôi kéo tay của Tô Song Song tay, bên chậm rãi về hướng lên lầu, mở miệng câu: "Buổi sáng ngày hôm nay có phải là em có hẹn với Vương Tử cùng tìm Triệu Điềm Nhi phải ?"

      Tô Song Song nghĩ tới đột nhiên Tần Mặc lại nhắc đến Vương Tử như vậy, nhưng vẫn nhàng gật đầu cái, dừng bước lại. có cảm giác, cảm thấy điều mà Tần Mặc định với , làm cho cảm thấy cực kỳ khó chịu.

      "Sau đó ấy công ty có chuyện gì đó nên được với em phải ?", Tần Mặc tiếp tục hỏi, nhưng mà từ những vấn đề mà Tần Mặc hỏi, Tô Song Song cảm giác mình trong đầu óc mình như tê dại , cảm giác sợ hãi kia càng trở nên sâu sắc hơn.

      "Phải... Làm sao lại biết được?" Tô Song Song hỏi lại câu.

      "Cả ngày hôm qua cho đến cuối buổi, ấy cũng có ở công ty đúng ?" Cho dù Tần Mặc cũng chưa trả lời thẳng vào vấn đề mà Tô Song Song hỏi, nhưng mà những lời này lại làm cho Tô Song Song kinh hãi, hai mắt mở trừng lớn.

      khẽ lắc đầu, dứt khoát: " đâu! Làm sao có thể được chứ? Hai người bọn em chính là..."

      Tần Mặc lại cắt đứt lời của Tô Song Song. vươn tay vuốt vuốt lên mái tóc của Tô Song Song, giọng ra câu: " ra em hiểu được vấn đề rồi đó! Nhưng mà Song Song à, tại sao em lại phải lừa dối chính mình?"

      "Nhưng mà..." Tô Song Song vừa mới mở miệng, nước mắt chảy ra rồi. Vương Tử kia, tình nghĩ coi Vương Tử như bạn bè của mình.

      Trước thương tâm của Tô Song Song, Tần Mặc sao cầm lòng mình được. Nhưng mà, nếu như muốn để cho được sống với chính bản thân mình, được sống hoạt bát, tự do tự tại phải chịu gò bó nào, vậy phải làm cho đề phòng với lòng của người khác. Cho nên trong chuyện này, ngày hôm nay phải nén nhịn lại đau nhức, để cho Tô Song Song tự mình nhìn thấy mà hiểu được.

      "Song Song, có số người bao giờ đối xử tốt với em như em đối xử tốt với người ta đâu, bởi vì từ trước đến nay, thế giới này công bằng rồi." Tần Mặc khom người xuống để cho tầm mắt của mình ngang hàng với đôi mắt của Tô Song Song.

      " muốn để cho em cả đời này được sống trong chân tình, chút giả dối nào, nhưng nếu như vậy nhất định phải trói buộc tự do của em lại, mà biết , như vậy em được vui vẻ, cho nên nhất định phải ép buộc em phải để tự em nhìn thấy thế giới này hơn."

      Đây là lần đầu tiên Tần Mặc thao thao bất tuyệt như vậy, giải thích ước nguyện ban đầu của mình. Cách làm này coi như là muốn cảm tạ Bạch Tiêu cho “sách lược trong tình ”. Nếu , theo như thông minh của Tần Mặc, chỉ sợ làm Tô Song Song bị chọc giận, hiểu lầm, cũng
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 193: Lại uống rượu say

      Editor: Mẹ Bầu

      Tô Song Song nghĩ rằng Vương Tử lại có thể hỏi câu hỏi kiểu như trong tiểu thuyết ngôn tình như vậy, mà cũng muốn hỏi Vương Tử tại sao phải làm như vậy. Sau đó lại còn phải nghe Vương Tử ra lốc những câu ta hận mình đến cỡ nào, mà hiểu tại sao lại như thế.

      Chỉ có điều, quả thực trong nội tâm Tô Song Song vẫn luôn ôm chút hy vọng, cho rằng cuộc sống thực tế giống như trong tiểu thuyết vẫn mô tả. Đến cuối cùng Tô Song Song vẫn thể kiềm chế được, sững sờ hỏi lại Vương Tử câu: "Tại sao chứ?"

      Vương Tử vừa nghe thấy những lời này của Tô Song Song, mặt càng biểu lộ ra vẻ khinh thường. Nếu như ngại Tần Mặc ở chỗ này, ngay cả trong suy nghĩ, Vương Tử cũng buồn để ý đến Tô Song Song.

      "Chẳng phải chúng ta là bạn bè đó sao?" Tô Song Song nhìn thấy biểu lộ này của Vương Tử, rong nội tâm cảm thấy nguội lạnh, cũng đoán được, cái nội dung kết thúc đầy bi thương của vở kịch này tuyệt đối giống như trong những bộ phim tình cảm vậy. vậy mà lại bị đùa bỡn giống như chú khỉ con, hơn nữa còn bị đùa giỡn đến mức suýt nữa giữ được trong sạch.

      Trong nội tâm của Tô Song Song rất tức giận, nhưng mà vẫn muốn lên tiếng hỏi lại câu cho ràng. cũng muốn mình giống như kẻ ngốc, biết cái gì hết.

      "Bạn bè ư? Tô Song Song tiểu thư, tôi có cái vinh hạnh được làm bạn bè với ngài." Vương Tử vừa mới mở miệng liền ra câu chua chát, có thể thấy được oán hận của ta đối với Tô Song Song phải chỉ trong ngày hình thành.

      Tô Song Song chuyện, nhìn Vương Tử ở đối diện, trong nội tâm cảm thấy rất buồn bực, chẳng lẽ tổ tiên của và Vương Tử có cừu oán cho nên đến đời của tới để báo thù sao.

      Nhưng mà ràng biết, ba ba của đời đời đều là người thành , mà mẹ của về bên kia thế giới, sớm ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, cũng còn lý do gì để làm cho Vương Tử hận !

      Càng nghĩ Tô Song Song càng cảm thấy bứt rứt. cứ như vậy nhìn Vương Tử ở đối diện càng ngày càng đắc ý, chờ ta giải thích mấy lời làm mọi chuyện.

      Tần Mặc đứng ở sau lưng Tô Song Song, ánh mắt nhìn Vương Tử mực tỏa ra hàn ý, đương nhiên Vương Tử cảm nhận được lạnh lẽo này của Tần Mặc.

      Bất quá lúc này Vương Tử cũng nhìn thấy việc cũng có phần bị đẩy lên cao rồi, cho dù có lùi bước, phỏng chừng Tô Song Song cùng Tần Mặc cũng bỏ qua cho . Còn bằng giờ dùng miệng lưỡi cực nhanh của mình để ứng đối.

      "Loại người như mà cũng thích làm bạn bè với loại người bình dân như chúng tôi sao? Sau đó, đột ngột hiển thân phận của mình để cho mọi người cảm thấy được ưu việt của mình, có đúng ?” Vương Tử lôi hết toàn bộ những oán giận vẫn luôn mực bị đè nén ở trong lòng, ra lượt với Tô Song Song.

      Tô Song Song hít sâu vào hơi, rốt cục sao nhịn được nữa rồi. Tô Song Song nhìn Vương Tử, đáp lại câu: "Đây đều là những phán đoán của mà thôi, tôi và đều giống
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 193: Lại uống rượu say (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Tô Song Song mới nghĩ đến như vậy, trong nội tâm liền thấy nổi lên hồi lạnh lẽo, buồn nôn. sao kiềm chế nổi nữa liền rùng mình cái lạnh run người. Tần Mặc vừa thấy thân thể của Tô Song Song run lên như vậy, liền cởi áo khoác ra khoác lên người .

      mùi vị quen thuộc ấm áp trong nháy mắt liền bao trùm toàn thân Tô Song Song, làm cho trong nội tâm của cảm thấy ấm áp. hít hít thứ hương vị chỉ thuộc về mình Tần Mặc. Chỉ là, thứ hương vị mang mùi thuốc lá nhàn nhạt kia, lúc này làm cho trái tim của bình tĩnh trở lại, những suy nghĩ có phần sa sút kia tựa như cũng được khôi phục ít.

      " thôi! Chúng ta nên có bữa cơm no đủ!" Tô Song Song xong quay đầu lại nhìn Tần Mặc mỉm cười, trong ánh mắt của mang theo chút vẻ giảo hoạt, "Chuyện này, mời khách nhé!"

      vất vả hồi, Tô Song Song mới đưa ra được cầu đối với Tần Mặc. Tần Mặc dự định đưa Tô Song Song ăn bữa tiệc lớn. Nhưng ngờ, nhóc kia lại đưa quẹo trái quẹo phải tới căn nhà trọ những cực kỳ ấm cúng.

      Tần Mặc vừa nhìn thấy chiếc bảng thực đơn bóng nhẫy những dầu được treo ở bên ngoài cửa hàng, đó viết: mì thịt bò, hơi sững sờ. Tần Mặc lôi kéo tay của Tô Song Song, chỉ chỉ vào ba chữ “Mì thịt bò”.

      Tô Song Song gật đầu cái vẻ rất khẳng định, nhìn theo về hướng tay của Tần Mặc chỉ chỉ vào ba chữ kia, rất khẳng định: "Đúng vậy, chính là mì thịt bò, thêm chút thức ăn cho hai người nữa, mời nhé!"

      "..." Tần Mặc thấy Tô Song Song cao hứng như vậy cũng gì thêm, bước vào cửa hàng. Lúc này người mặc bộ tây trang, nhìn có vẻ đặc biệt hợp với ngoại cảnh.

      Tô Song Song cũng quan tâm, lôi kéo tìm vị trí tương đối yên tĩnh, tiếp đó liền vươn tay, vui sướng gọi vào: "Bác à, cho cháu hai tô mì thịt bò, cả hai tô đều cho nhiều thịt thêm chút nhé! Tiếp đến là món cá sốt chua cay với sợi rong biển. thêm món váng đậu khô thái chỉ (*) trộn nữa ạ!"

      (*) Đậu hũ khô thái chỉ: Thực phẩm này ở Việt Nam vẫn quen gọi là váng đậu hay là tàu hũ ky hoặc còn gọi là phù chúc. Váng đậu là sản phẩm làm từ đậu nành. Trong
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 194: Bị giày vò đến thê thảm

      Editor: Mẹ Bầu

      Nhưng tại Tô Song Song lại rất yên tĩnh, Tần Mặc vừa ôm cả người Tô Song Song, vừa dùng lực để bế lên.

      khẽ ngẩng đầu, nghĩ nghĩ đến đoạn viết về cách xử trí đối với người phụ nữ khi say rượu trong cuốn “Kế sách trong tình ” như thế nào, sau đó con mắt liền đảo quanh vòng.

      Tần Mặc vừa cúi đầu xuống, khi nhìn thấy Tô Song Song tràn đầy nhu thuận nẳm ở trong ngực mình, chợt cảm thấy, nhất định đêm nay rất nhiều hứng thú. Chỉ là khi ra khỏi cửa tiệm mì thịt bò kia chút, trong nháy mắt cả người Tô Song Song tốt rồi.

      Tần Mặc muốn ôm Tô Song Song tiến vào trong xe, nhưng ngờ, thoáng cái từ trong ngực Tần Mặc, Tô Song Song liền nhảy ngay xuống, cực kỳ linh hoạt, phát túm luôn được cổ áo của Tần Mặc, đôi mắt như hai mảnh trăng lưỡi liềm liền mở to tròn xoe.

      Tần Mặc biết Tô Song Song định làm cái gì, nhưng sợ uống quá nhiều rượu làm tổn hại đến mình, nên dứt khoát thuận theo mà cúi đầu xuống. Tần Mặc và Tô Song Song, hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy Tô Song Song nhíu mày lại.

      " thoải mái sao..." Tần Mặc còn chưa hỏi hết câu, Tô Song Song liền hé cái miệng ra, ợ lên tiếng, hơi thở có mùi vị của rượu liền được phả ra. Tần Mặc chỉ biết thở dài.

      Tô Song Song nấc lên mấy cái, chậm rãi buông cái tay lôi kéo cổ áo Tần Mặc ra, chân liền mềm nhũn, ngã ngược lại phía đằng sau. Tần Mặc vội vàng vươn tay ra nắm lấy cái eo của Tô Song Song.

      Tô Song Song cảm giác có chút chết lặng, nhưng mà vẫn cảm thấy có người nắm lấy eo của mình. ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc, gương mặt của bày ra cái vẻ đầy mơ hồ, cứ cười ha ha, cái cười của nhìn ngốc nghếch lạ thường.

      "Mẹ nó, ta nhìn thấy tiểu Cầm Thú rồi !" Tô Song Song vừa mới mở miệng, Tần Mặc liền nhớ lại lần trước, sau khi Tô Song Song uống quá nhiều rượu rồi, khi đó Tô Song Song rất hiền lành, thế nào mà lần này...

      Tần Mặc lập tức hiểu ra ngay, lần trước Tô Song Song uống nhiều như lần này. Quả lần này uống quá nhiều rồi, nhìn bộ dạng mang vẻ ngây ngô của Tô Song Song, nghĩ tới khi nhóc kia uống nhiều rượu lại có thể bày ra biểu cảm rất đáng như vậy.

      Tô Song Song chậm rãi trì hoãn, bộ dạng có vẻ lại bắt đầu muốn giở trò mới. lôi kéo tay áo Tần Mặc, híp nửa con mắt lại, nhưng mà vẫn thể nhìn thấy được biểu lộ của Tần Mặc ở trước mắt.

      Tô Song Song hừ hừ, ra câu: "Ta muốn làm kỵ sĩ, ta muốn cưỡi tiểu Cầm Thú"

      Tô Song Song xong liền dùng cả tay cả chân mà bò lên người Tần Mặc. Lúc này tài xế ngồi chờ ở trong xe trông thấy vậy liền xuống, muốn giúp đỡ cho Tần Mặc, nhưng Tần Mặc lại lắc đầu.

      Tần Mặc cao hơn Tô Song Song đến cái đầu, Tô Song Song cánh tay gầy, bắp chân , hơn nữa
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :