1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 187: Sao có người vừa khéo như vậy

      Editor: Mẹ Bầu

      Những trang bản thảo cứng ngắc kia, trực tiếp đập mạnh vào mặt Tô Song Song, làm cho sao né tránh kịp, có tờ bản thảo trực tiếp cứa vào mặt của , Tô Song Song lập tức cảm thấy gò má của mình nóng rực đau nhói lên cái.

      nhíu mày, đưa tay lên sờ soạng mặt mình chút, thoáng cái, ngón tay thấy ươn ướt. thu tay lại xem xét, ngón tay đều là máu. Tô Song Song nhìn thấy máu là choáng váng, lập tức đầu bắt đầu mơ hồ.

      Cao Dương thoáng trông thấy cái, liền bước tới, đứng ngăn ở phía trước mặt Tô Song Song, nhìn vào vị chủ biên kia: "Chủ biên, có chuyện gì cứ từ từ , làm sao có thể ra tay như vậy chứ?"

      Vị nữ chủ biên kia đẩy chiếc gọng kính mặt, nhìn lướt qua gương mặt của Tô Song Song, nhìn thấy chỉ là vệt giấy quẹt qua rất làm cho Tô Song Song bị thương, nên lại ngẩng cao đầu kiêu ngạo.

      ta hừ lạnh tiếng: "Các người có ai trông thấy tôi ra tay đây? Tôi chỉ ném tập giấy bản thảo, đúng lúc cái mặt của ta ở đó, bản vẽ hỏng như vậy rồi, chẳng lẽ còn trách tôi sao?"

      "!" Cao Dương tức quá, muốn lên tiếng phản bác lại, Tô Song Song kéo lại, ý bảo cần nổi giận. ràng đối phương muốn hướng về phía , muốn gây liên lụy đến Cao Dương.

      "Quản lý Cảnh, , rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Tô Song Song tận gắng sức để cho giọng của mình có vẻ mềm mỏng chút, muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra rồi.

      " hỏi tôi chuyện gì xảy ra sao? Chính trong nội tâm của ràng nhất kia mà! Tối hôm qua là người theo dõi việc hậu kỳ của bản thảo, tất cả đều bị tung lên mạng hết rồi, Code: tiểu Nhạc xem như vẽ công rồi! xem, người nào phải chịu trách nhiệm đây!"

      Tô Song Song vừa nghe thấy vậy liền nhíu mày, ngày hôm qua làm tốt phần hậu kỳ bản thảo rồi, tiếp đó ràng là cất kỹ đầy đủ rồi, làm sao có thể bị truyền lên mạng được chứ!

      Tô Song Song định mở miệng cái gì, quản lý Cảnh thấy bộ dạng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo siểm nịnh như vậy liền hừ lạnh lên tiếng, tay đẩy mạnh Tô Song Song cái, ra: "Mặc kệ những chuyện khác, bị đuổi việc rồi, cút !"

      Lần này hành động đẩy người của quản lý Cảnh quá đột ngột, hai chân của Tô Song Song kịp giữ thăng bằng, thân thể của liền nghiêng cái. Thoáng cái, lập tức đầu gối trái của bị khuỵu xuống, vừa vặn đập mạnh cái vào bên cạnh của mặt bàn. Tô Song Song bị đau đến mức lập tức ôm lấy đầu gối ngồi xổm xuống mặt đất sao đứng dậy nổi.

      Cao Dương thoáng nhìn thấy cái, sắc mặt cũng biến đổi, vội vàng tới đỡ Tô Song Song. Xem như vết thương mới của Tô Song
      [​IMG]
      Tô Song Song cảm thấy nếu chỉ va cái thôi mà phải bệnh viện quả là rất kỳ cục. Nhưng mà, giờ đầu gối trái của bây giờ bị đau gần chết, nguyên nhân do vết thương lần trước của vẫn còn chưa được khỏi hẳn, lúc này lại bị tổn thương trở lại, cũng thấy có chút lo lắng. Nếu như xảy ra vấn đề gì đó, liệu có thể bị què chân hay .

      Tô Song Song nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: " à, chỉ cần đưa em ra bên ngoài là được, em thuê xe bệnh viện, cứ làm việc ."

      Tần Dật Hiên gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn lướt qua quản lý Cảnh. Bắt gặp cái nhìn này, lập tức hai chân quản lý Cảnh liền mềm nhũn, ngã ngồi xuống mặt đất, toàn thân run lên cầm cập. ta biết mình xong rồi!

      Tần Dật Hiên ôm Tô Song Song ra khỏi phòng làm việc. Mặc dù cố gắng hạ giọng xuống cho thấp, nhưng mà, lúc này ở trong công ty, tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến toàn bộ tất cả những việc làm. đoạn đường xuống, coi như Tô Song Song nổi danh.

      Ra đến bên ngoài, theo bản năng Tô Song Song định tụt xuống đất, muốn tự bản thân mình đến bệnh viện. Nhưng Tần Dật Hiên lại chịu buông tay, cúi đầu nhìn Tô Song Song, trong mắt lộ ra vẻ buồn bã bi thương: "Song Song, nếu như em còn coi người trai, em cũng đừng có khách khí như vậy nữa, nếu để mình em bệnh viện, lo lắng."

      Tô Song Song mím mím đôi môi lại, lên tiếng, rầu rĩ ngồi ở trong xe của Tần Dật Hiên, trong nội tâm của thấy rất khó chịu. Nếu như có thể, thực chỉ muốn quan hệ giữa mình với Tần Dật Hiên giống như trước mà thôi.

      Nhưng mà, từ khi thổ lộ cõi lòng của mình, sau đó lại làm ra nhiều chuyện như vậy, lúc này tình cảm giữa hai người bọn họ giống như có cây xà ngang nằm chắn ngang, cách nào vượt qua được, cũng làm thế nào để có thể trở về được như thời gian trước.

      " à, có thể để cho em có chút thời gian để thích ứng lại, có được ? Từ nay về sau, nhất định chúng ta trở lại giống như ngày trước." Tô Song Song nhẫn nhịn nửa ngày, rốt cục, mãi lâu sau mới thốt ra được câu như vậy.

      Bàn tay của Tần Dật Hiên nắm lấy tay lái liền xiết chặt. Chẳng qua chỉ vì muốn để cho Tô Song Song cảm thấy khó chịu, cho nên vẫn phải cố nặn ra vẻ tươi cười, khẽ gật đầu: "Được, chỉ cần em sống hạnh phúc, tới quấy rầy làm phiền em."

      Những lời Tần Dật Hiên vừa mới ra làm cho nội tâm của Tô Song Song cảm thấy ê ẩm. biết chuyện này đối với Tần Dật Hiên là công bằng, nhưng mà, trái tim của lại rất , chỉ có thể chứa đựng được người. Dĩ nhiên sắp xếp Tần Mặc vào trong đó rồi, thể nào còn có vị trí khác cho Tần Dật Hiên được nữa. Vì thế, chỉ có thể thực lòng câu rất xin lỗi đối với Tần Dật Hiên mà thôi.

      "Đến nơi rồi! Để đưa em vào trong bệnh viện nhé." Cửa xe vừa mở
      [​IMG]
      Last edited: 26/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 188: Có phải là mưu

      Editor: Mẹ Bầu

      "Gì cơ?" Tô Song Song có chút khó hiểu, đây là chuyện vừa mới xảy ra mà! Tần Mặc làm sao mà biết được chứ? nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn , trong mắt mang theo ý muốn hỏi lại .

      Vừa vặn lúc này tiếng rống kia của bác sĩ cũng vừa chấm dứt. Tần Mặc nhìn vào vị bác sĩ kia vẫn còn tức giận, mặt đỏ tới tận mang tai gật gật đầu, coi như cảm ơn, sau đó ôm Tô Song Song ra khỏi phòng khám.

      Tần Mặc cũng có ý định gạt Tô Song Song, thấy hỏi đáp lại: "Cao Dương là người của ."

      "..." Tô Song Song lập tức gì câu gì nữa! Chẳng lẽ đây là nội gián của , theo bản năng lại hỏi câu, " muốn trộm cơ mật sao?"

      "Để bảo vệ em." Tần Mặc ôm Tô Song Song xoay người cái, vào trong phòng bệnh.

      Tô Song Song cũng kịp phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc, lặng ngắt lúc mới hỏi lại câu: "Bảo vệ em để làm cái gì?"

      Tần Mặc coi như lỡ miệng ra rồi, dừng bước lại, dự định giải thích với xong rồi lại : "Sợ ngộ nhỡ có người nào đó có mưu đồ làm loạn, người ta bắt em làm con tin, làm tổn thương tới em."

      Còn có chút, sợ cái người có bộ dạng ngu ngốc này, khi ở công ty dễ bị người khác bắt nạt. Chẳng qua là, về điểm này Tần Mặc có ý định ra với Tô Song Song, tránh cho vết bầm tím kia lại làm tổn thương lòng tự trọng của .

      Tần Mặc vừa như vậy, trong nháy mắt Tô Song Song hiểu ràng. Trong đầu lúc này ngàn ngập những tranh minh họa trong tiểu thuyết, tất cả những chuyện may bi thương kia đều là do nhân vật nam chủ động gọi phụ nữ đến, sau đó đủ kiểu bị bắt cóc, bị chà đạp.

      Tưởng tượng như vậy lúc, Tô Song Song thấy hoảng sợ trận. đảo con mắt, cảm thấy dựa vào người bằng dựa vào chính mình, vội vàng ra: "A Mặc, chờ sau này em khỏe lại lắm, em học võ đạo, học Thái Cực Quyền, học cái gì cũng được, miễn là có thể đánh lại người khác là được, tránh cho tương lai sau này cứ phải ở phía sau để bảo vệ em."

      Tần Mặc nghe thấy Tô Song Song lời này, theo bản năng nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ cổ tay của Tô Song Song, trong nháy mắt thấy an tâm rất nhiều. Nhưng mà vẫn gật đầu, coi như đả phá tính tích cực kia của Tô Song Song .

      Bạch Tiêu chuyển đến phòng bệnh bình thường. Tần Mặc sợ Tô Song Song nhàm chán, cho nên định sắp xếp cho Bạch Tiêu và Tô Song Song ở chung trong phòng bệnh.

      Dù sao đến buổi tối Tần Mặc cũng phải ôm Tô Song Song trở về nhà. Ban ngày để cho Tô Song Song ở chỗ này cùng với Bạch Tiêu để giải buồn.

      Lúc này Bạch Tiêu ngồi ở giường giở trò xấu bụng với Dương Hinh. bắt Dương Hinh phải dùng miệng để bón cho ăn trái cây, Dương Hinh vẻ mặt ngọt ngào tươi cười, bị Bạch Tiêu đùa giỡn với dự định tốt.

      Cuối cùng Dương Hinh , lay chuyển được Bạch Tiêu, đành ngậm miếng táo đưa vào trong miệng Bạch Tiêu. Bạch Tiêu vừa ngậm vào trong miệng, Tần Mặc cước đá văng cánh cửa ra, ôm Tô Song Song vào.

      "!" Bạch Tiêu bị giật nảy mình, miếng táo liền chui tọt vào miệng, mắc nghẹn lại ở trong cổ họng. gắng sức ho khan hồi lâu mới khạc miếng táo ra được. Dương Hinh bị sợ tới mức khuôn mặt nhắn trắng bệch ra, tái nhợt .

      Bạch Tiêu tức giận thở hổn hển lúc, trực tiếp phun luôn miếng táo trong miệng mình về phía Tần Mặc sau đó bắt đầu rít gào: "Cậu chuyên môn làm những chuyện như vậy, có phải là cậu muốn hại chết tôi vậy? Cậu biết trước rằng, trước khi muốn vào phải gõ cửa à?!"

      Tần Mặc thèm để ý đến Bạch Tiêu, tự mình đặt Tô Song Song ở giường bệnh, tìm cho cái tư thế thoải mái, lúc này mới quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tiêu cái. Bạch Tiêu nhìn thấy thế, trong nháy mắt liền cảm thấy da đầu của mình chợt run lên.

      biết vì sao, hình ảnh ngày đó Tần Mặc hỏi câu phát buồn nôn “cậu có sao ?” liền xông lên trong đầu. Bạch Tiếu lập tức giật mình cái, xê dịch về hướng bên cạnh, lôi kéo tay Dương Hinh , bộ dạng như kiểu có dâu ở đây cậu đừng có tới gần.

      "Tôi này, tôi ở đây có Hinh Nhi rồi, nếu như cậu dám có mưu đồ làm loạn đối với tôi, chắc chắn Song Song chịu bỏ qua cho cậu đâu!" Bạch Tiêu xong, vẻ mặt kiểu như thà chết chứ chịu khuất phục.

      Tô Song Song bị thái độ kia của Bạch Tiêu làm cho tức cười, thấy dáng vẻ của Bạch Tiêu và Dương Hinh rất hạnh phúc, trong nội tâm cũng thấy cao hứng theo.

      Chỉ là, kỳ Tô Song Song cũng biết tại sao Bạch Tiêu lại ở cùng chỗ với Dương Hinh. Dường như ngày trước Bạch Tiêu vẫn còn chưa thấy năng gì, vậy mà đợi đến ngày hôm sau, thấy hai người bọn họ dính chặt nghiêng ngả, ngọt ngọt ngào ngào với nhau rồi.

      Vốn dĩ Tần Mặc muốn với Bạch Tiêu điều gì đó, nhưng bị Bạch Tiêu tỏ vẻ thái độ chán ghét đến như vậy, cuối cùng cũng im miệng năng gì nữa, quay đầu lại nhìn Tô Song Song, đến liếc nhìn Bạch Tiêu cái cũng lười ngoái lại.

      "Tôi này, Nhị Manh Hàng, cái chân này của nhìn cái cũng biết ngay, thực được tốt lắm đâu!" Bạch Tiêu nhìn thấy cả mảng bầm tím nơi đầu gối của Tô Song Song bị lộ ra bên ngoài như vậy, trong nội tâm cũng thấy rất đau lòng, nhưng mà, ngoài miệng Bạch Tiêu lại vẫn như cũ, nhất định chịu buông tha người khác.

      Tô Song Song cũng cảm thấy rất bùi ngùi, nhìn đầu gối của mình sắp bị vỡ nát ra như vậy, cũng cảm thấy bi xuân thương thu hồi. Bạch Tiêu thấy Tô Song Song để ý đến mình, lúc này suy nghĩ của lại xoay chuyển tới người Tần Mặc.

      "Tôi cậu này, tiểu Tần Tần à! Cậu như thế này là được rồi! Ba ngày hai lần làm cho Nhị Manh Hàng bị thương, còn làm cho cái thằng nhãi con như con cáo già kia tỏ vẻ hùng. Cậu mà còn tiếp tục hành động như vậy nữa, tôi xem Nhị Manh Hàng có muốn chạy thoát khỏi cậu hay !"

      Chẳng qua do Bạch Tiêu phải ngây ngốc ở trong bệnh viện nên cảm thấy quá buồn bực, cho nên mới ở chỗ này trêu chọc Tần Mặc như vậy. Nhưng ngờ đến, Tần Mặc lại
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 189: Đột ngột gặp bất trắc

      Editor: Puck

      Tần Mặc rất tự nhiên ngồi bên cạnh Tô Song Song, đưa tay ôm cả eo , vùi đầu vào trong cổ , rất chính nghĩa : “Về sau có thể tăng thêm nụ hôn chào buổi sáng.”

      “...” Khuôn mặt nhắn của Tô Song Song ửng đỏ trong nháy mắt, cảm thấy hôm nay Tần Mặc cực kỳ dịu dàng, đầu nóng lên, cũng biết mình cái gì, “Cũng có thể tặng thêm nụ hôn ngủ ngon buổi tối.”

      xong Tô Song Song liền hối hận, thận trọng ngẩng đầu lên liếc nhìn Tần Mặc, thấy vẫn cười ôn hòa, hình như có dấu hiệu gì hóa thân làm sói, thở phào nhõm.

      ra tầm mắt Tần Mặc vẫn đặt đầu gối Tô Song Song, bây giờ vết thương của Tô Song Song ở trạng thái người tàn tật, chính là có lòng hóa thân làm sói, cũng cảm thấy có ai tin rồi.

      Cho nên Tần Mặc liền cúi đầu, hôn cái lên mặt Tô Song song, giọng ra: “Hôn ngủ ngon.”

      Tô Song Song chóng mặt, cứ như vậy ngủ, sáng sớm hôm sau, Tần Mặc lên công ty xử lý công việc, nằm giường tiếp tục cuốn ga giường.

      Lăn qua lộn lại, khi định ngủ bù chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Song Song cầm lên vừa nhìn, là tiểu Vương.

      Điện thoại vừa thông, tiểu Vương bên kia bất mãn kêu lên: “Tôi Song Song này, sao cậu có thể như thế?”

      “Tôi ! Chỉ chuyển đổi chức vụ, ờ... Sau đó nghỉ bệnh nửa tháng, coi như nghỉ bệnh !” Tô Song Song tự do lăn vòng giường, cười híp mắt , “Sau này có cơ hội về công ty.”

      “Ồ! Tôi còn tưởng cậu rồi! Chỉ có điều Song song, tôi ngờ cậu lại có quan hệ tốt với tổng giám đốc của chúng ta như vậy!” Giọng của tiểu Vương lộ ra vẻ hâm mộ.

      “Có quan hệ tốt gì chứ, ấy là tôi.” Tô Song Song vội vàng phủi sạch, biết có phải mười năm die ennd kdan/le eequhyd onnn sợ dây thừng hay , bây giờ chỉ cần nghe chuyện hơi thân mật chút với Tần Dật Hiên, đều định phủi sạch.

      Tiểu Vương vừa nghe, dường như cũng hoàn toàn tin tưởng, mang theo nụ cười chế nhạo : “ ấy là ruột của cậu?”

      Tô Song Song do dự chút, định , bởi vì Tần Dật Hiên công bố ra ngoài có em ruột, nếu là em ruột, về sau tiểu Vương có thể cảm thấy lừa ấy.

      phải ruột thịt, nhưng mà chúng tôi thân hơn em ruột!” Tô Song Song cố ý tặng thêm câu, xong lại cảm giác mình hơi tỏ vẻ, lại lăn vòng, định sang chuyện khác, ngờ tiểu Vương chuyển đề tài trước.

      “Song Song, cậu biết , chuyện quản lý Cảnh lần trước, chính là con đĩ Triệu Điềm Nhi đó giở trò quỷ, cậu em với tổng giám đốc, chuyện này thể bỏ qua cho ta!”

      Tiểu Vương đến đây rất tức giận, cảm xúc cũng hơi kích động.

      Tô Song Song vừa nghe, ngược lại có kinh ngạc quá, dù sao ở trong công ty có quan hệ phải rất tốt với Triệu Điềm Nhi.

      Tô Song Song suy nghĩ chút, lần trước Triệu Điềm Nhi bị bọn họ dội nước hai lần, mất hết thể diện, mà ra có tổn hại gì, chuyện này còn bằng cho qua là được rồi.

      “Tiểu Vương, quên , định oán thù dứt đến khi nào, lại nếu so đo với tiểu nhân, ai bảo đảm lúc nào ta lại cắn ngược lại miếng, tôi ở công ty rồi, nhưng cậu vẫn còn ở đó!”

      Tô Song Song càng càng cảm thấy quyết định của mình rất chính xác, lại đứng dậy, cũng có ý định ngủ.

      “Thôi !” Tiểu Vương hừ tiếng, giọng rất khinh thường, “Tôi nghe con đĩ đó gần đây còn tính toán cả cậu, giống như moi được tấm hình của cậu với ai đó, còn định dán lên bảng thông báo công ty, chỉ có điều chẳng qua là tin đồn, còn xác định.”

      “Cái gì?” Tô Song Song kêu lên tiếng, nghĩ đến Triệu Điềm Nhi này lại khó dây dưa đến vậy, nhíu mày, nếu hình, đoán chừng chính là hình của và Tần Mặc, vậy nếu dán lên bảng thông báo, về sau cũng đừng nghĩ tới có cuộc sống yên ổn.

      Bảo đảm cho phép có truyền ra quyến rũ tổng giám đốc gì đó, cũng muốn lộ ra chuyện và Tần Mặc kết hôn, tránh cho đến lúc đó trở thành đối tượng công kích số của tên bắt cóc.

      “Sao cậu biết, nghe ai ? Triệu Điềm Nhi ở đâu, ở công ty rồi hả? Tôi tìm ta!” Tô Song Song xong trực tiếp nhảy xuống giường, định thay quần áo xong tìm Triệu Điềm Nhi lý luận chút.

      Tiểu Vương thở dài, : “ ta ở công ty, hôm nay xin nghỉ, tôi đoán ta kiếm hình, cậu định tìm ta?”

      “Như vậy sao! Vậy tôi
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 190: Sao lại trùng hợp như thế

      Editor: Puck

      Khi Tô Song Song gào lên, ra trong lòng rất chột dạ, xu ấy! Nhưng mà bây giờ chỉ có thể gửi gắm người Tần Mặc, Tô Song Song khẩn trương nhìn chằm chằm vào người đàn ông xăm mình đứng đối diện.

      ngờ người đàn ông xăm mình này lại đáp lại câu giày vò , bà nội nó, thậm chí tiền cũng cần, bây giờ giặc cướp cố chấp như vậy sao?

      Tô Song Song theo bản năng lui lại phía sau, cho đến khi chạm vào giường, cũng động được nữa, liền căng thẳng thân thể khẩn trương nhìn chằm chằm giặc cướp đối diện.

      Người thủ lĩnh xăm mình nhổ ngụm, quay đầu liếc mắt nhìn thủ hạ vẫn còn loay hoay chỗ máy chụp hình mắng câu: “Được rồi! Đừng làm, nhanh cầm điện thoại!”

      Tô Song Song vừa nghe điện thoại di động, mặt trắng bệch, nhìn Triệu Điềm Nhi nằm giường ác độc nhìn mình thoi thóp hơi, đầu vang lên ong ong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành như vậy!

      “Chờ! Chờ chút! biết, tôi... tôi là Tần Dật Hiên, nếu như... Nếu như... Đừng nghĩ tới có kết quả tốt!” Tô Song Song biết tính khí bên ngoài của Tần Dật Hiên, cho nên lấy ra hù dọa bọn họ đầu tiên.

      Đối phương vừa nghe, hơi sửng sốt, ngay sau đó hừ lạnh tiếng, trực tiếp cầm khăn lông quẳng lên người Tô Song Song, dọa cho sợ đến khẽ kêu tiếng.

      mày? Thúi lắm!” Người thủ lĩnh xăm mình bây giờ còn kiên nhẫn, vung mạnh tay định lên, mấy người sau lưng ta bắt đầu cười khanh khách.

      Tô Song Song đảo tròng mắt, giống như bất cứ giá nào, nhắm mắt lại gầm : “Chồng tôi là Tần Mặc, các người muốn chết cứ tới đây thử chút!”

      Lúc này coi như hù dọa bọn họ, người thủ lĩnh xăm mình dừng bước, quan sát Tô Song Song từ xuống dưới chút, mấy thủ hạ sau lưng ta cũng động.

      Tô Song Song thấy đối diện có động tĩnh, thở phào cái, thận trọng mở to hai mắt nhìn sang, thấy bọn họ đứng yên tại chỗ bất động.

      Chỉ có điều giọng điệu này của còn chưa xong, người thủ lĩnh xăm mình tung cước đá văng cái ghế bên cạnh, phun bãi nước miếng, rất khinh thường : “Mày mà là vợ của Tần Mặc, tao còn là cha của Tần Mặc!”

      Tô Song Song vừa nghe ta như vậy, trong lòng nhất thời run lên, thấy dáng vẻ về phía , hét lên tiếng, ngay sau đó thủ lĩnh này cũng bình tĩnh túm lấy Tô Song Song, định cho Tô Song Song cái tát, cửa phòng đột nhiên bị người phá ra.

      “Rầm!” tiếng, dọa sợ đến người cả phòng run lên, Tô Song Song giống như thấy được hy vọng, định nhảy xuống giường, người thủ lĩnh này lại phản ứng cực kỳ nhanh, phát túm được Tô Song Song, coi như con tin.

      tay Tần Dật Hiên còn cầm điện thoại di động, đầu tóc rối bời, vào lập tức hốt hoảng quét mắt nhìn, khi nhìn thấy Tô Song Song bị người ta túm lấy trong đôi mắt dài tràn đầy tàn bạo.

      Tô Song Song vừa thấy Tần Dật Hiên cầm điện thoại di động trong tay, hiểu, mới vừa rồi gọi điện thoại đến chỗ Tần Dật Hiên rồi, Tô Song Song theo bản năng kêu lên tiếng, “...”

      Thủ lĩnh túm Tô Song Song ràng nhận ra Tần Dật Hiên, hơi do dự, khi nghe được Tô Song Song gọi ta là , do dự trong mắt trong nháy mắt biến mất thấy.

      Nếu như Tô Song Song là em Tần Dật Hiên, theo tính cách của Tần Dật Hiên, tuyệt đối bỏ qua cho mấy người bọn họ, đoán chừng đến lúc đó sống bằng chết.

      ta vội vàng liếc nhìn ra sau lưng Tần Dật Hiên, có ai, thủ lĩnh này lập tức cười đểu, ta túm tóc Tô Song Song, hung ác nhìn Tần Dật Hiên: “Nếu mày dám tới đây, tao lập tức vặn gãy cổ ta!”

      Bước chân về phía trước của Tần Dật Hiên dừng lại, quét vòng người trong phòng, trong lòng có bài bản đặc biệt gì, mới vừa rồi vội vàng tới vốn quên gọi người, bây giờ mới thấy dường như ổn.

      Nhưng mà cho dù ở thế yếu cũn để cho bọn họ nhìn ra, Tần Dật Hiên cố làm ra vẻ trấn tĩnh, chậm rãi : “Thả ấy, tao tha cho bọn mày .”

      Tóc Tô Song Song bị người này kéo tới làm đau, đỏ mắt yên lặng mặc niệm giây vì vận mệnh bi thảm của mình, vì sao luôn ép buộc ! cũng trêu chọc ai!

      “Tần Dật Hiên, nó là em mày?” Người thủ lĩnh hầm hừ hỏi câu, giống như dò xét gì đó.

      Tần Dật Hiên khựng lại, cũng lập tức trả lời ta, chỉ nhìn Tô
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 191: Trong chỗ tối có người

      Editor: Puck

      Tần Dật Hiên định bởi vì đột nhiên gặp phải đám người, cứu , nhưng lời đến bên miệng, chính cũng cảm thấy chuyện như vậy quá khoa trương đúng dịp rồi.

      Miệng Tần Dật Hiên giật giật, vẫn cứ ra: “Bởi vì... Vừa có đám người, cứu tôi.”

      “Người nào?” Tần Mặc bình tĩnh hỏi cậu ta.

      Tần Dật Hiên khựng lại chút, càng thêm ra lời, Tô Song Song nhìn Tần Dật Hiên, trong mắt mang theo chờ đợi.

      biết người nào, chỉ là đúng dịp.” Tần Dật Hiên xong lời này, đột nhiên dám nhìn vào mắt Tô Song Song, chỉ sợ nhìn ra hoài nghi trong mắt .

      Tô Song Song cũng định hoài nghi Tần Dật Hiên, nhưng mà... Tất cả giống như Tần Mặc hỏi vậy, quá trùng hợp rồi.

      Đột nhiên Tần Dật Hiên mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, trong đôi mắt mang theo tức giận và chất vấn; “Tần Mặc, có phải thiết kế hãm hại tôi ?”

      “Tất cả đều trùng hợp như vậy, mà , tại sao mỗi lần cũng đều có thể xuất ở thời điểm thỏa đáng nhất, có phải là !” Tần Dật Hiên xong lời cuối cùng, ràng rất kích động.

      Liên tưởng đến tất cả, ràng có người hãm hại , mà hãm hại lấy được lợi ích lớn nhất chính là Tần Mặc, Tần Dật Hiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện chính là như vậy.

      Tô Song Song vừa nghe Tần Dật Hiên nhắm vào Tần Mặc, trong nháy mắt liền bối rối, cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hơi mờ mịt hết nhìn Tần Dật Hiên lại quay sang nhìn Tần Mặc.

      Tần Mặc rất tỉnh táo, có vẻ mặt đặc biệt gì, chỉ liếc mắt nhìn Tần Dật Hiên, nhìn sâu vào ánh mắt Tần Dật Hiên, sau đó quay đầu về phía Tô Song Song: “Song Song, em tin ?”

      Tô Song Song nhìn Tần Mặc, diee ndda fnleeq uysd doon vừa liếc nhìn Tần Dật Hiên, rất khó chịu tránh ánh mắt đau thương của , sau đó gật đầu với Tần Mặc: “Em tin , a Mặc.”

      “Song Song!” Tần Dật Hiên nghe xong lời này, gầm tiếng, nhưng gào xong lại cảm thấy có ý nghĩa, bởi vì tin tưởng của Tô Song Song dành cho , là tự tay đánh mất.

      Tô Song Song dám nhìn Tần Dật Hiên, đưa tay kéo chặt ống tay áo của Tần Mặc, ra lời, Tần Dật Hiên liếc nhìn Tô Song Song, sau đó hung tợn trợn mắt nhìn Tần Mặc: “Tôi nhất định tìm ra chứng cứ! Tần Mặc, mới là tên tiểu nhân bỉ ổi.”

      Tần Dật Hiên xong xoay người rời , Tần Mặc thấy cậu ta dây dưa nữa, lôi kéo Tô Song Song cũng định , lòng Tô Song Song vẫn sợ hãi như cũ, đưa ngón tay chỉ vào trong phòng, liếc mắt nhìn Triệu Điềm Nhi ở giường, “A Mặc, mau cứu ta!”

      Hình như lúc này Tần Mặc mới phát ra ở trong phòng còn có người, nhìn lướt qua, thấy dáng vẻ thoi thóp hơi của ta, dưa tay đặt lên mắt Tô Song Song, lấy điện thoại di động ra, bấm số 120 gọi xe cứu thương.

      Tô Song Song vừa nghe, thở phào nhõm, muốn nhìn lại Triệu Điềm Nhi cái, xem xem có phải ta có chuyện gì , Tần Mặc lại trực tiếp ôm lên, sải bước rời .

      “A Mặc, có phải có người hãm hại em ?” Tô Song Song cảm thấy lần này Tần Dật Hiên ấy phải lừa gạt mình, bởi vì cảm giác đau thương trong ánh mắt giống như giả bộ.

      Tần Mặc trả lời ngay câu hỏi của Tô Song Song, Tô Song Song biết quan hệ giữa Tần Mặc và Tần Dật Hiên vốn tốt, cũng hỏi, chỉ có điều trong lòng vẫn rất nghi ngờ.

      Đợi đến khi Tần Mặc ôm Tô Song Song lên xe, mới mở miệng: “Có thể, nếu như quả có người hãm hại cậu ta, cậu ta tìm ra.”

      Tô Song Song ở trong ngực Tần Mặc gật gật đầu, Tần Mặc cúi đầu nhìn , Tô Song Song cảm nhận được ánh mắt của Tần Mặc, ngẩng đầu nhìn , Tần Mặc lại đột nhiên mở miệng: “Cám ơn em tin tưởng .”

      “!” Tô Song Song vừa nghe, mở lớn hai mắt, tay nắm chặt quần áo của Tần Mặc, Tần Mặc lại tặng thêm câu, “Dù sao từng lừa gạt em.”

      Tần Mặc xong, Tô Song Song bĩu môi, đưa tay túm lấy lỗ mũi Tần Mặc, hừ hừ : “Nhưng mà về sau lừa gạt em nữa, chẳng lẽ là giả?”

      Tần Mặc mặc cho Tô Song Song nhéo mũi , gì, cuối cùng lắc lắc đầu, cúi đầu nhàng hôn lên má trái của Tô Song Song, thâm tình : “ biết.”

      Tô Song Song vừa nghe, gì nữa, chỉ cười ngọt ngào tiếp, sau đó vùi trong ngực Tần Mặc.

      Tần Mặc trực tiếp mang Tô Song Song bệnh viện, Bạch Tiêu vẫn ở trong hành lang tới lui, đột nhiên nhìn thấy Tần Mặc ôm Tô Song Song bị
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :