1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 183: khéo thành sách

      Editor: Puck

      Tô Song Song suy nghĩ chút, cảm thấy có vấn đề gì, liền gật đầu, tiếp tục câu có câu với Tần Dật Hiên, khí tự nhiên hơn vừa rồi rất nhiều.

      Tần Mặc sờ sờ điện thoại trong tay, suy nghĩ chút, đột nhiên đứng lên, khiến nhân viên làm báo cáo bị sợ đến ngừng thở, suýt chút nữa ngộp chết.

      Trong phòng họp lập tức yên tĩnh lại, từng người đều thận trọng nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, còn tưởng rằng có gì bất mãn với đề án này, định nổi giận đấy.

      Tần Mặc quét vòng bốn phía, thấy bọn họ đều khẩn trương nhìn mình chằm chằm, ho tiếng, hóa giải khí lúng túng: “Tôi còn có chuyện, báo cáo gửi vào hòm thư cho tôi, tôi quay lại nhìn, bây giờ tan họp.”

      “...” Người tại chỗ hai mặt nhìn nhau, thấy Tần Mặc , tất cả đều ảo não rời .

      Khí thế của Tần Mặc có thể mạnh hơn Bạch Tiêu nhiều, mặc dù Bạch Tiêu là con cọp mặt cười, nhưng ít nhất bề ngoài ta còn có thể cho mọi người khuôn mặt tươi cười, Tần Mặc chân chân chính chính là con cọp lớn rồi, bề ngoài cũng dễ chọc như vậy, người cùng trong phòng họp với đều cảm thấy áp lực như núi.

      Tần Mặc sợ khiến cho người ta chú ý nên ra từ cửa hông, chạy thẳng tới tiệm cà phê đối diện, đợi đến khi lên lầu hai, đứng ở đầu cầu thang nhìn vào trong, liếc mắt nhìn thấy Tô Song Song.

      Trong nháy mắt mặt Tần Mặc mang theo vẻ ôn hòa ấm áp, nhưng khi tầm mắt của lướt qua người bên cạnh Tô Song Song nụ cười ấm áp mặt lập tức ngưng kết thành sương.

      Nhân viên phục vụ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông thành thục tuấn như vậy, vội vàng lại gần, thận trọng hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi mấy người?”

      Nhân viên phục vụ này hỏi xong vẫn thấy Tần Mặc đáp lời, nhịn được ngẩng đầu lên thẹn thùng nhìn sang, cái nhìn này, bị sợ đến thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

      Thái độ của Tần Mặc hết sức dọa người, ý lạnh quanh thân cũng văng ra bốn phía, viết ràng người lạ chớ vào, vừa vội vã liếc nhìn, vừa vội vàng ôm cái khay chạy trốn.

      Lúc này Tần Dật Hiên đến tin đồn thú vị trong công ty, Tô Song Song nghe được thú vị, thỉnh thoảng cười lên, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao, quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Tần Mặc vẻ mặt lạnh lùng đứng ở đầu cầu thang.

      Nụ cười mặt Tô Song Song cứng ngắc trong nháy mắt, hé miệng, định kêu tiếng: A Mặc, tuy nhiên lại phát bởi vì quá kinh ngạc, giống như bị đông cứng lại, vốn phát ra được thanh.

      Tần Dật Hiên chú ý thấy Tô Song Song thích hợp, ngồi đưa lưng về phía cầu thang, quay đầu nhìn sang, tầm mắt của lập tức đối diện với tầm mắt hơi có sát ý của Tần Mặc, lập tức nhíu mày.

      Tần Dật Hiên vội vàng quay sang an ủi Tô Song Song: “Song Song em đừng vội, giải thích với ta.”

      Tần Dật Hiên vừa , Tô Song Song lấy lại tinh thần, bất ngờ đứng lên, vừa định tìm Tần Mặc, Tần mặc xoay người sải bước rời .

      Tô Song Song vội vàng nhấc chân ra định đuổi theo, chỉ có điều vết thương đầu gối vốn chưa khỏi, mới vừa đứng lên quá vội, đầu gối đụng vào bàn, đau đến sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

      Khi đứng lên còn đau như vậy, nhưng mới bước ra bước, trong nháy mắt đầu gối giống như dao cắt, đau đến đứng vững, ngã thẳng xuống ghế, mồ hôi lạnh cũng tuôn rơi trán.

      “Song Song, em làm sao vậy?” Tần Dật Hiên vừa thấy dáng vẻ của Tô Song Song, đưa tay sờ lên trán , vừa sờ, mồ hôi lạnh dính tay , sắc mặt của Tần Dật Hiên cũng trở nên khó nhìn trong nháy mắt, mặt đầy lo lắng.

      “Có phải vết thương người em còn chưa tốt? đưa em bệnh viện!” Tần Dật Hiên càng nghĩ càng sợ, dưa tay ôm Tô Song Song định chạy ra ngoài.

      Tô Song Song đau đến hàm răng đánh vào nhau, tay giữ chặt cánh tay Tần Dật Hiên, đỏ mắt, cố sức : “, em phải tìm ấy!”

      Tô Song Song biết Tần Mặc nhất định hiểu lầm, sớm biết mới vừa rồi định cho Tần Mặc vui mừng bất ngờ cái gì, cho biết ở tiệm cà phê gần công ty , lúc này còn để cho nhìn thấy mình và Tần Dật Hiên ở chung chỗ vừa vừa cười, đây phải có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch sao.

      Nhưng mà Tô Song Song trách Tần Mặc, nếu tráo đổi vị trí của hai người, cũng tức giận, hiểu lầm, cho nên mới vội vã muốn tìm Tần Mặc giải thích chút.

      Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song đến lúc này rồi mà còn băn khoăn Tần Mặc, chỉ tiếc rèn sắt thành thép thở dài, lùi bước : “ đưa em đến bệnh viện trước, sau đó tìm ta, dinendian.lơqid]on chúng ta cùng nhau giải thích cho ta có được ?”

      Tô Song Song cắn răng lắc lắc đầu, lúc này Tần Dật Hiên nổi giận, ôm ra bên ngoài, vừa vừa gào: “Nếu như ta thương em, nên
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 184: Đeo tạp dề màu hồng

      Editor: Puck

      Bác sỹ sợ làm tổn thương thần kinh Tô Song Song, cho nên chỉ tiêm lượng ít thuốc tê cho , đợi đến khi về đến nhà, Tô Song Song mơ mơ màng màng tỉnh lại.

      Đôi mắt Tô Song Song còn hơi mơ hồ, khẽ mở mắt, hoảng hoảng hốt hốt hình như nhìn thấy có bóng người, nhớ lại lúc trước mình bị đụng đầu gối, theo bản năng giật giật.

      Khẽ động này, đau đến sắc mặt trắng bệch, nhịn được hừ hừ, ngay sau đó cảm thấy đầu của mình bị người ta gõ cái, vội vàng mở hai mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Tần Mặc ở trước mặt mình.

      Tô Song Song sợ hết hồn, Tần Mặc thấy hù được Tô Song Song, theo bản năng lui về phía sau, Tô Song Song lấy lại tinh thần, lại phát túm được tay Tần Mặc.

      “A Mặc, em...” Vẻ mặt Tô Song Song rối rắm, còn định giải thích chân tướng này như thế nào.

      biết !” Tần Mặc có vẻ mặt đặc biệt gì, đưa tay vuốt ve đầu Tô Song Song như an ủi, tiếp tục cúi đầu bôi thuốc đầu gối cho Tô Song Song.

      Tô Song Song đảo tròng mắt, hỏi vấn đề giống như Tần Dật Hiên: “ hiểu, vì sao phải ?”

      Lời hữu ích hai lần, chỉ có điều Tần Mặc nhẫn nại tính tình như cũ, lại giải thích lần: “ sợ đánh cậu ta, làm em khó xử.”

      Tô Song Song vừa nghe, khuôn mặt nhắn đỏ lên, nhịn được cười, vừa định bật cười, đầu gối đau xót, theo bản năng đầu gối bật ra phản xạ, cước đá vào tiểu đệ đệ yếu ớt của Tần Mặc.

      Cũng may Tần Mặc phản ứng nhanh, ngồi xuống phía sau, mới tránh được kích trí mạng này, Tần Mặc ngồi dưới đất nhìn móng chân Tô Song Song, nếu cước này trúng, vậy hai người bọn họ cần cuộc sống vợ chồng gì rồi.

      Tô Song Song cũng tỏ vẻ ảo não nhìn chân mình, hận thể cho nó cước, thấy Tần Mặc có chuyện gì, thở phào nhõm, cũng quản đầu gối của mình có đau di ien n#dang# yuklle e#q quiq on hay , vội vàng cười làm lành.

      “Ha ha... Nó chẳng qua chỉ hơi nghịch ngợm!” Tô Song Song xong theo bản năng cúi đầu nhìn chân mình, cái nhìn này quan trọng, lập tức khiến choáng váng.

      Ai có thể cho biết, từ lúc nào quần của cởi ra, chỉ còn lại quần lót ? Tô Song Song quá khẳng định chỉ ngón tay về phía quần lót của mình, rồi chỉ về phía Tần Mặc đứng trước mặt .

      Tần Mặc ngược lại tỏ vẻ lạnh nhạt, chống thân thể, đứng lên, túm lấy cái mền ở bên cạnh đắp lên đùi Tô Song Song, bình tĩnh : “Bôi thuốc cho em.”

      Tô Song Song nhắm mắt lại hít hơi sâu, lúc này mới kiềm chế cho Tần Mặc cước, bôi thuốc cứ bôi thuốc, việc gì phải cởi quần của người ta! Muốn chết hả?

      Tần Mặc hình như nhìn ra khó chịu nho của Tô Song Song, đẩy về phía phòng ngủ, vừa vừa giải thích: “Chân của em quá thô, quần quá chặt, vén lên được, chỉ có thể cởi ra thôi.”

      “!” Những lời này còn bằng giải thích, Tô Song Song vén chăn đắp chân mình ra, cúi đầu nhìn chân của mình, tròn tròn đấy! còn lâu mới đến trăm cân có được , chân thô nữa có thể thô đến chỗ nào?

      Tần Mặc cúi đầu nhìn qua, thở dài, hình như phát mình đâm chọc chỗ đau của Tô Song Song, giải thích câu: “ phải chân em thô, chẳng qua quần quá chặt!”

      Em ! Tô Song Song gầm thét câu trong nội tâm, cuối cùng suy nghĩ chút, hôm nay gấp gáp làm việc sai trước, chuyện này coi như hào phóng so đo nữa, coi như hai người bọn họ huề nhau.

      Chỉ có điều Tô Song Song vẫn cúi đầu tỉ mỉ quan sát chân mình, thấy thế nào cũng cảm thấy mập! Cuối cùng Tô Song Song đồng ý với lời Tần Mặc , đó là cái quần này quá chật!

      Tô Song Song quay đầu lại nhìn chiếc quần jean bị quên lãng vứt bỏ ghế sa lon, cắn răng mà ra: “Quần này em cần nữa, để đó .” Suy nghĩ chút, Tô Song Song lại cảm thấy hơi lãng phí, bổ sung câu, “Chờ đến hè, em đổi nó thành quần cụt!”

      Tần Mặc rất ủng hộ tính tình tiết kiệm này của Tô Song Song, gì, đến phòng ngủ, ôm Tô Song Song lên giường, đứng ở bên cạnh, nhìn Tô Song Song, hỏi câu, “Cơm tối muốn ăn
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 185: Tô bạo lực cúi người

      Editor: Puck

      Bởi vì đầu gối của Tô Song Song bị thương, bị buộc ở nhà nghỉ ba ngày, lại nghỉ nữa, cũng tiện, đến ngày thứ tư, lặng lẽ lần mò làm, vệ sinh phòng làm việc sạch lần.

      Cùng Tô Song Song còn có hai trợ lý, nữ sinh tên Triệu Điềm Nhi, vóc người vô cùng tốt, mét bảy mươi, mặt trái xoan, mắt to, sống mũi cao, tính tình hơi dễ chung đụng, thích đao to búa lớn.

      Nhân viên đều ngầm ấy là người đẹp nhân tạo, phẫu thuật thẩm mỹ giống như gỗ cốp pha, ném Hàn Quốc, cũng tìm được , đụng thẳng vào nhau, có!

      người khác là nam sinh thoạt nhìn cao gầy rất yếu ớt, tên Cao Dương, sắc mặt hơi tái nhợt, quầng thâm mắt rất nghiêm trọng, vừa nhìn chính là trạch nam từng trải, chỉ có điều tính khí rất tốt.

      Sau khi Tô Song Song làm, ba ngày hai bữa trốn việc, người khác chắc gì, nhưng hai trợ lý cùng chia sẻ xử lý công việc với , lại có quyền phát ngôn lớn nhất.

      Cao Dương người hũ nút, chỉ cười ha ha, còn thông cảm cho đầu gối của Tô Song Song bị thương, ôm tất cả công việc của người chạy việc, nhưng Triệu Điềm Nhi lại hào phóng như vậy.

      Từ khi Tô Song Song tới ta vẫn cho sắc mặt tốt mà nhìn, vẫn ném ném đá đá, còn cố ý giao vài việc nặng nhọc cho làm.

      Mặc dù Tô Song Song biết Triệu Điềm Nhi hơi nhằm vào mình, chỉ có điều tự biết đuối lý, cũng gì nhiều, chỉ cần đầu gối của mình chịu nổi, đều nhận cả.

      Khó khăn xử lý xong việc tay, Tô Song Song cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mười giờ, mười giờ rưỡi chính là giờ ăn cơm trưa, duỗi lưng cái, định phòng uống nước uống chén nước.

      Mới hai bước gặp Cao Dương, ta cũng định phòng uống nước, Cao Dương thích chuyện, hai người cười cười với nhau, rồi yên tĩnh cùng đến phòng uống nước.

      Tô Song Song quẹo vào phòng uống , còn chưa qua khúc quanh, chỉ nghe thấy bên trong ríu rít, die nd da nl e q uu ydo n để ý, khi bước chân vào trong nháy mắt nghe được tên của mình, lập tức thu chân lại.

      Cao Dương ở sau lưng nửa bước, thấy dừng lại, vừa định hỏi làm sao, nghe thấy đoạn đối thoại trong phòng uống nước.

      Tô Song Song biết người trong đó là Triệu Điềm Nhi, hình như ta rất kích động.

      ta hừ lạnh tiếng, giọng sắc bén: “Tô Song Song kia vừa nhìn chính là con hồ ly tinh, tay mang vòng tay đó? Cái đồng hồ đeo tay kia, đều là hàng xịn, chỉ bằng ta trợ lý có thể mua được?”

      người phụ nữ khác vừa nghe, kêu lên tiếng, “Tôi cũng cảm thấy ta nhất định có bối cảnh gì đó, nếu sao nhiều ngày đến làm như vậy, lại cũng có ai để ý.”

      “Bối cảnh? Tôi thấy chính là ôm bắp đùi ông chủ nào đó thôi, tìm mấy cha nuôi thôi! nhìn xem, đầu gối đau, chậc chậc, tôi thấy chính là chơi quá kịch liệt rồi!” đến chỗ này, Triệu Điềm Nhi che miệng cười nhạo.

      Người phụ nữ chuyện với sửng sốt chút, ngay sau đó phản ứng kịp, bắt đầu cười khanh khách theo, Tô Song Song đứng ở bên ngoài, hít hơi sâu.

      Mặt của Cao Dương ửng đỏ, ngay sau đó trong mắt thoáng qua tia lửa giận, liếc nhìn Tô Song Song, hơi cà lăm : “Tôi lý luận với các ấy, tại sao có thể như vậy!”

      Tô Song Song lại kéo cánh tay của Cao Dương lại, trực tiếp vào, cửa vừa mở ra, Triệu Điềm Nhi và khác trong nháy mắt ngừng cười.

      Triệu Điềm Nhi vừa thấy là Tô Song Song, sắc mặt hơi biến thành khó coi nhìn lên, chỉ có điều nghĩ lại, bình thường nhìn Tô Song Song chính là trái hồng mềm, cho dù , đoán chừng Tô Song Song cũng dám làm cái gì, cho nên lại vênh váo hả hê.

      khác dù sao cũng tiếp xúc nhiều với Tô Song Song, mặt lộ vẻ lúng túng, lại cố nặn ra vẻ tươi cười, hỏi câu: “Chị cũng tới uống nước à!”

      Tô Song Song gật gật đầu, gì, đến thẳng bên cạnh nhận ly nước.

      Triệu Điềm Nhi vừa thấy Tô Song Song yếu ớt ngay cả câu cũng dám , càng thêm hài lòng, còn khinh thường trợn mắt nhìn Tô Song Song.

      ta hừ lạnh tiếng, vừa quay , Tô Song Song lại gọi ta lại: “Triệu Điềm Nhi.”

      “Hả?” Triệu Điềm Nhi cao ngạo quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, Tô Song Song trực tiếp tưới ly nước lên đầu ta, sau đó dùng sức đặt cái ly lên bàn bên cạnh.

      giây đồng hồ Tô bạo lực cúi người, lạnh lùng câu: “Há mồm để cho ăn cơm uống nước, phải dùng để lời
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 186: Tai họa để lại đến ngàn năm

      Editor: Mẹ Bầu

      Người khác có thể cho rằng người mà Tần Dật Hiên nhìn chính là Vương Tử, người đột nhiên kêu thét lên tiếng kia. Nhưng chỉ có mình Tô Song Song biết, ánh mắt của Tần Dật Hiên vẫn luôn mực rơi vào người , ánh mắt đó mang theo chút nóng bỏng làm cho khó có thể bỏ qua được.

      Đột nhiên Tô Song Song cảm thấy có chút thoải mái. xoa xoa cái bụng, ghé vào bên tai Vương Tử giọng thầm câu: "Vương Tử, dì cả của tôi đến, trong người được thoải mái, tôi toilet lúc. Trong chốc lát nữa, nếu Tổng giám đốc Tần rồi, gọi giúp cho tôi phần mì xào giống như của nhé!"

      Vương Tử vẫn có chút sững sờ như cũ. Tô Song Song cho rằng Vương Tử bị tình trạng như vậy là bởi vì vừa mới rồi quá mất mặt, nên vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cũng muốn nghĩ những gì nhiều thêm, hướng về phía Cao Dương, tay làm động tác mình toilet, tiếp đó liền chạy trốn.

      Tô Song Song vừa ra khỏi nhà ăn, lập tức cảm thấy nhàng, thở ra hơi nhõm. vươn tay vuốt vuốt lên huyệt Thái Dương của chính mình vẫn còn đập thình thịch, cảm giác mình vẫn vẫn nên giữ khoảng cách với Tần Dật Hiên tốt hơn.

      Đợi cho Tô Song Song trở về, là nửa giờ sau rồi, còn chưa tiến vào đến nơi, chỉ cần nghe thấy trong phòng ăn khôi phục lại náo nhiệt, liền biết Tần Dật Hiên rồi, cười vào.

      Vương Tử vừa nhìn thấy Tô Song Song, liền đứng dậy trêu chọc: "Tôi này Song Song, có bị rơi vào trong toilet đó, hai người chúng tôi cũng ăn sắp xong rồi mới về đến nơi! ! Có phải là gặp gỡ người tình bé của mình để chuyện đúng ?"

      Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, nhịn được liền cười rộ lên, sớm đói bụng, liền há miệng ăn ngấu ăn nghiến, lắc đầu, : "Muốn gặp gỡ người tình bé , cũng chỉ có mà thôi!"

      Nhưng Vương Tử lại chỉ cười năng gì, chỉ là trong mắt vẫn tràn đầy vẻ chế nhạo như cũ, thấy Tô Song Song là cực kỳ đói rồi, nên cũng chuyện gì nữa, gắp những miếng thịt trong đĩa của mình bỏ sang đĩa của Tô Song Song.

      Tô Song Song cười ngọt ngào, ăn miếng, cảm thấy làm việc trong công ty này thực rất hạnh phúc. Mặc dù có cái loại người như Triệu Điềm Nhi kia, nhưng mà cũng có những người bạn tốt như Vương Tử và Cao Dương. Có như vậy, cuộc sống của con người mới được tính là hoàn hảo được.

      Nhưng đúng lúc Tô Song Song còn ăn uống, vừa vặn Triệu Điềm Nhi ngang qua. Vừa nhìn thấy Tô Song Song, ta liền tức thể đánh cái để trừng trị, chỉ đảo con ngươi vòng,
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 186: Tai họa do trời (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      "Chỗ nào?!" Tần Mặc còn đủ kiên nhẫn nữa, hơi cao giọng lên chút, hỏi lại câu.

      "Bị cậu làm cho buồn nôn!" Bạch Tiêu xong câu phỉ báng đó, vội vàng làm ra vẻ bộ dạng mình bị nôn khan, thiệt tình làm cho chán ghét chết được.

      Tô Song Song vừa nghe thấy, cũng hiểu được Tần Mặc làm như vậy khiến cho người ta cảm thấy có chút chán ghét. nhìn nhìn Tần Mặc, nhịn được nữa bật cười lên. cười, Dương Hinh cũng nín khóc bật cười theo, bầu khí căng thẳng suốt mấy ngày qua, rốt cục khi Bạch Tiêu tỉnh lại, chỉ trong tích tắc, trở nên như được nới lỏng ra.

      Bạch Tiêu bị chuyện gì lớn trở ngại, cũng chỉ bị hôn mê vài ngày, trở thành người sống đời sống thực vật mất vài ngày. Mấy ngày đó, chỉ dựa vào dung dịch dinh dưỡng được truyền qua để duy trì sống, cho nên thân thể của cực kỳ suy yếu, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com chỉ có thể tiếp tục nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở giường bệnh thêm vài ngày.

      Dương Hinh vẫn quật cường như cũ, vẫn luôn ở bên cạnh người Bạch Tiêu. Lần này, khi Bạch Tiêu tỉnh lại, thái độ của đối với Dương Hinh cũng còn trốn tránh như trước nữa. Tô Song Song cảm thấy hẳn là hai người bọn họ có triển vọng tốt đẹp.

      Lúc trở về Tô Song Song liền vô cùng hào hứng, kể lại cho Tần Mặc nghe chuyện xảy ra giữa mình và Triệu Điềm Nhi vào buổi sáng hôm nay. Lại , bởi vì tâm tình rất vui vẻ, cho nên khi kể lại chuyện cũng thấy cao hứng hơn.

      Tần Mặc nghiên cứu cái nồi nấu cháo, vừa nghe thấy Tô Song Song kể lại tích khiến mình trở nên hung hãn như vậy, hài lòng gật đầu, tán thưởng: "Rất tốt, chỉ là lần tới nếu như lại có người tới bắt nạt, em có thể động tay, cũng đừng lên tiếng."

      Tần Mặc xong tiếp tục cúi đầu nghiên cứu cái nồi. Trong nháy mắt Tô Song Song bị ngôn ngữ dũng mãnh của Tần Mặc chinh phục ngay tại chỗ. giơ ngón tay cái lên đối với , liếc qua Tần Mặc, thấy vẫn còn nghiên cứu cái nồi, sợ tới mức vội vàng đoạt lấy cái nồi, mang .

      "Em có ý kiến thế này, A Mặc, cái chuyện cơm nước này là công việc của phụ nữ, cũng đừng nghiên cứu làm gì!" Tô Song Song chột dạ cười cười, nhìn thoáng qua phòng bếp chút bụi nào, có dũng khí tiếp tục để cho làm cái chuyện nấu cháo này.

      Tần Mặc lấy lại cái nồi từ trong tay của Tô Song Song, câu cực kỳ thản nhiên:, "Nam nữ bình đẳng, lại phải là người đàn ông chỉ biết mỗi chuyện làm việc."

      "..." Tô Song Song rất cảm động đối với săn sóc kia của Tần Mặc. Nhưng mà vừa tưởng tượng ra chuyện làm những gì, liền thấy kinh hồn táng đởm, nghĩ nghĩ lúc thấy có lẽ vẫn nên với là tốt nhất.

      "A Mặc! Em biết điều này mà, về phương diện khác có thiên phú cực kỳ tốt, chỉ có điều, tuy rằng ông Trời rất thiên vị , nhưng đương nhiên thể dành tất cả những thiên phú đó cho , cho nên thiệt tình được thiên phú cho công việc nấu cơm đâu."

      Tô Song Song xong, cẩn thận từng ly từng tí liếc nhìn Tần Mặc, thấy con mắt của lại cảng mở to hơn, càng nhìn chằm chằm vào cái nồi kia, trong nội tâm chợt thấy lạnh . cẩn thận ngẫm nghĩ lại xem mình có ra những lời nào có sai sót hay , mà rốt cuộc làm kích động tới ý chí chiến đấu của tiểu cầm thú kia đến mức độ nào rồ?

      " rất thích làm những chuyện có
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :