1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 179: Năng lượng tình có bao nhiêu

      Editor: Puck

      Bạch Tiêu theo bản năng nhìn Dương Hinh, muốn bỏ qua cho Tần Dật Hiên, nhưng cũng muốn làm tổn thương tới Dương Hinh, trong lúc nhất thời hơi khó cả đôi đường.

      Tô Song Song cuối cùng có lần cơ trí, bất ngờ đứng đậy, giơ ly rượu lên, lúc đứng dậy, tất cả mọi người nhìn về phía , phá tan khí giương cung bạt kiếm này.

      Nhưng khoảnh khắc đứng đậy, Tô Song Song lại đột nhiên đầu óc trống rỗng, ngây ngô quét vòng bốn phía, biết nên cái gì rồi.

      “Ừmh...” Tô Song Song ậm ừ, Tần Mặc ở bên cạnh liếc nhìn cũng biết ở thế kẹt, thấy khuôn mặt nhắn của nghẹn đến đỏ bừng, lập tức giơ ly rượu lên, giải vây cho , giọng : “Song Song hay, cạn chén!”

      “...” Mọi người đều sửng sốt, liếc nhìn Tần Mặc, lại liếc nhìn Tô Song Song, nếu như bọn họ nhớ lầm, mới vừa rồi Tô Song Song gì cả! Dường như chỉ là tiếng “Ừmh”.

      Chỉ có điều ở người đây đều là người thông minh, rất nhanh hiểu được ý tứ của Tần Mặc, bọn họ đều giơ ly rượu lên, chạm , sau đó uống rượu trong ly.

      Bạch Tiêu vốn ở đó mắt lớn trừng mắt với Tần Dật Hiên, nhưng Bạch Tiêu bị Tần Mặc nhìn lướt qua, phản ứng kịp, đây là tiệc mừng của bọn họ, thể gây , nên kìm nén bực bội uống ngụm rượu này xuống, coi như tạm thời tìm Tần Dật Hiên gây phiền phức nữa.

      Tâm tình Tần Dật Hiên vốn tốt, bị Bạch Tiêu cho kích như vậy, tâm tình càng thêm tệ hết biết rồi, hơi ngẩng đầu uống rượu rồi, coi như cho Tô Song Song mặt mũi, cùng với Bạch Tiêu hai người tạm thời hòa bình với nhau.

      ra mơ hồ nhất là Tô Song Song, nhớ còn suy nghĩ, sao khi hồi hồn lại, tất cả mọi người nâng ly uống rượu đây?

      Tô Song Song cúi đầu nhìn rượu trái cây die ennd kdan/le eequhyd onnn trong ly của mình, suy nghĩ chút, uống hơi cạn sạch, sau đó giơ ly lên, cuối cùng câu “Tốt!” Coi như tìm cho mình bậc thềm.

      Ở đây thoải mái nhất chính là Tô Mộ rồi, và người trong này có dính líu gì,v ừa nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của Tô Song Song, nhịn được che miệng cười khanh khách.

      Nụ cười này của , Bạch Tiêu chú ý đến , nhớ tới lúc trước làm chuyện có suy nghĩ, lườm cái, Tô Mộ lập tức tim lặng, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

      Lúc này hay rồi, chỗ này có người duy nhất linh hoạt chút, vào lúc này cũng bị bóp chết, cả bữa tiệc gia đình, từng người tất cả đều có tâm tư của riêng mình, coi như ăn có vị gì rồi.

      Khi kính xong ly rượu cuối cùng, Tô Song Song coi như thở phào nhõm, sớm biết tiệc mừng ăn thành dạng này, còn bằng ăn, khiến cho trong lòng mọi người đều quá thoải mái.

      Tần Dật Hiên coi như là người được hoan nghênh nhất ở đây, là người rời đầu tiên, đầu tiên, trước khi vốn định hai câu với Tô Song Song, chỉ tiếc vẫn bị Bạch Tiêu nhìn chằm chằm, chỉ có thể cười cười với Tô Song Song, tịch mịch rời .

      Tần Dật Hiên vừa , tầm mắt của Bạch Tiêu lập tức chuyển sang người Tô Mộ, người bị gán cho cái mác nghĩa khí, Tô Mộ dám đắc tội lãnh đạo trực tiếp là Bạch Tiêu này.

      Mặc dù có ngàn lời vạn chữ muốn , nhưng dưới áp bức của Bạch Tiêu, chỉ có thể khoát tay áo với Tô Song Song, rồi chạy còn nhanh hơn Tần Dật Hiên, chạy thẳng.

      Dương Hinh nhìn Bạch Tiêu cái sâu, lúc này biến thành ánh mắt Bạch Tiêu lóe lên, cuối cùng đợi Tô Song Song gì với , cũng chuồn mất.

      Bạch Tiêu vừa , Dương Hinh tỏ vẻ đơn, cuối cùng tiếng chúc mừng với Tô Song Song, cũng , Tô Song Song đứng tại chỗ, nhìn Chiến Hâm còn sót lại, trái tim lại bắt đầu thình thịch thình thịch nhảy dựng lên.

      Vào lúc này Chiến Hâm đứng từ ghế lên, nhìn Tô Song Song khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng hếu, nhìn khiến Tô Song Song sợ run trong lòng, cười ha ha, khỏi nhích lại gần bên cạnh Tần Mặc.

      Tần Mặc cảm nhận được thân mật mờ ám này của Tô Song Song, tự nhiên đưa tay kéo tay của , khẽ dùng sức, ý bảo ở đây cái gì cũng sợ.

      Tần Mặc vừa đứng ra làm chỗ dựa cho như vậy, Tô Song Song bỗng nhiên cảm thấy mình có chút tư thế bắt nạt chị họ, thấy sắc mặt chị họ càng lúc càng khó coi, vội vàng cười cười lấy lòng, tránh khỏi tay Tần Mặc, vội vàng tiến đến.

      “Chị họ, chị có chuyện gì cần dặn dò sao?” Tô Song Song cười đạt tới chân chó, trừ Tần Dật Hiên ra, Chiến Hâm là người thân nhất trong lòng
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 180: Như trò đùa

      "Cho tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng bao giờ coi tôi là gì, tôi chỉ hiểu điều rằng, bản thân mình phải hết sức cố gắng đến mức lớn nhất để làm cho Song Song được hạnh phúc. Cho nên, tất cả mọi chướng ngại, tôi lập tức loại bỏ chút do dự..."

      Cả câu đó, ngữ điệu của Tần Mặc vẫn giữ vẻ bình thản như cũ, chút nhấp nhô, chỉ khi đến hai chữ cuối cùng, giọng của Tần Mặc lại rất , giống như chiếc lông tơ lướt qua trái tim, nhưng hiểu sao lại làm cho người ta có loại cảm giác như bị đè nén.

      Trong nháy mắt, Chiến Hâm cảm thấy như bị sức nén đánh bật trở lại, nhưng do cá tính vốn luôn hiếu thắng cho nên bắt buộc chính mình được lùi bước...

      cau mày nhìn Tần Mặc, lại hừ lạnh tiếng lần nữa: "Tôi đây quan sát xem dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com làm thế nào để cho Song Song được hạnh phúc, nhưng trước, khi ấy mà được hạnh phúc, tôi chút do dự để chia rẽ hai người đâu đấy!"

      Chiến Hâm xong cũng dám liếc nhìn lại Tần Mặc cái liếc mắt, bởi vì sợ mình chống đỡ nổi cái ánh mắt vô cùng sắc bén của Tần Mặc. Bởi vì là người nhát gan, cho nên Chiến Hâm dứt khoát xoay người lên xe rời , cảm giác giống như chạy trốn vậy.

      Khi Tần Mặc trở lại, Tô Song Song cầm tay túi lớn túi để đồ ăn thừa, đứng ở bên cạnh bàn vẻ đầy khó xử, vừa nhìn thấy Tần Mặc trở lại, lập tức nở nụ cười tươi rói.

      "A Mặc, giúp em chút!" Tô Song Song xong cố sức giơ cái gói to lên trong tay mình lên. Tần Mặc nhìn lướt qua, ước chừng phải đến có mười túi.

      Đây là lần đầu tiên Tần Mặc xách đồ ăn thừa mang về nhà, nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt của Tô Song Song hào hứng bừng bừng, cũng năng gì, chỉ lặng lẽ vươn tay ra cầm lấy cái túi to, xách lên, tay kia nắm lấy bàn tay bé của Tô Song Song.

      Khi đến cửa ra vào phòng ăn Tần Mặc giọng thầm câu tựa như cảm thán: "Chúng ta về nhà..."

      Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, trong nội tâm cảm thấy ấm áp, khỏi nắm chặt tay của Tần Mặc, cười tủm tỉm, : "Vâng! Bây giờ chúng ta cùng về nhà!"

      Tô Song Song xong, nhanh nhẹn nắm lấy tay Tần Mặc trước, vẫn quên khẽ thầm câu: "Mang đồ ăn về nhà thế này vừa vặn để cho em và bác quản gia và mọi người trong nhà cùng nhau ăn bữa ăn khuya. Những đồ ăn này vẫn còn ấm lắm, cần phải hâm nóng lại nữa. , vừa mới rồi em cũng thể nào ăn được chút gì, bây giờ vẫn bị đói đây này..."

      Tần Mặc nghe Tô Song Song thầm lải nhải như vậy, tuy rằng phá hư mất giây phút của bầu khí cực kỳ lãng mạn này, nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

      theo đằng sau Tô Song Song, nghe vui vẻ sắp đặt những chuyện buổi tối, tựa như cũng bị lây nhiễm thứ cảm xúc nhiệt tình đầy hưng phấn kia của Tô Song Song, khỏi mỉm cười.

      Sáng sớm hôm sau, sau khi Tô Song Song tỉnh lại, liền cảm thấy dường như có chút gì đó đúng phải. quơ quơ vào chỗ cái mông đít của mình, chợt phát ra chỗ đúng kia là
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 181: Ai là người đứng phía sau chuyện đó?

      Editor: Mẹ Bầu

      Tô Song Song vốn cho là khu nhà trọ của Tần Mặc ở trong thành phố cũng giống như kiểu khu nhà trọ mà bọn họ ở trước kia... Nhưng khi Tô Song Song vào đến trung tâm của khu chung cư nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng, đứng ở trước căn hộ của khu chung cư xa hoa nhất trong đó...

      Tô Song Song nhìn căn hộ hai trăm mét vuông mà trong miệng Tần Mặc vẫn hay , chỉ là căn nhà trong khu chung cao cấp kia, trong nháy mắt, cảm thấy mình đánh giá quá thấp cách nhìn về chật hẹp của Tần Mặc rồi! Quả , trong thế giới của những người có tiền, diện tích căn hộ hai trăm mét vuông cũng vẫn là .

      Tần Mặc ngược lại, lại hề có phản ứng gì hết. rất tự nhiên, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Căn hộ ở khu chung cư này nằm ở vị trí cách địa điểm mà Tô Song Song làm tại rất gần, cho nên mới lựa chọn mua căn hộ ở chỗ này. Kỳ đây cũng là lần đầu tiên Tần Mặc tới căn hộ này.

      Lúc trước, khi hai người bọn họ còn ở trong phòng cưới, ngay lúc đó cũng bắt đầu chuyển đồ rồi. Đồ đạc của Tần Mặc ra cũng có đáng bao nhiêu lắm, nhưng mà những đồ đạc của Tô Song Song có thể là nhiều hơn mức bình thường quá nhiều. Về cơ bản hai người bọn họ cũng phải mất đến hơn mười ngày trời mà cũng chưa chuyển hết được “ chút” đồ dùng "bảo bối" kia của Tô Song Song.

      Lúc chiều, vốn dĩ Bạch Tiêu trước là đến hỗ trợ hai người bọn họ, nhưng ngờ, đợi Bạch Tiêu đến , bọn họ lại chờ được cuộc điện thoại gọi đến của Dương Hinh.

      Thời điểm Tần Mặc nghe thấy chuông điện thoại, giúp Tô Song Song bày chậu hoa bệ cửa sổ. vừa nhìn thấy điện thoại của Dương Hinh, trong nháy mắt liền lông mày liền lập tức nhíu lại. Bởi vì sau khi trải qua hiểu lầm lần trước, nếu như có chuyện gì lớn, Dương Hinh tuyệt đối bao giờ gọi điện thoại cho Tần Mặc.

      Tần Mặc vội vàng buông chậu hoa trong tay ra, lập tức nghe điện thoại. Điện thoại vừa mới được tiếp thông, nghe thấy tiếng khóc hu hu của Dương Hinh ở đầu dây bên kia. Tiếng khóc lớn đến mức Tô Song Song đứng ở bên bày đặt những chiếc gối ôm cũng có thể nghe thấy được.

      Tô Song Song kinh hãi đến độ đánh rơi luôn cả những chiếc gối ôm xuống mặt đất. nhìn chằm chằm vào Tần Mặc hề chớp mắt, lỗ tai dựng thẳng lên để nghe những tiếng phát ra từ trong điện thoại.

      " Tần Mặc, Bạch Tiêu ở trong bệnh viện rồi! tại vẫn aanh ấy còn nằm trong phòng cấp cứu để phẫu thuật! mau tới đây , em sợ lắm!" Phải khó khăn lắm Dương Hinh mới ra được câu đầy
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 181:Ai là người đứng phía sau (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Chỉ có điều, Tần Mặc phải ép buộc chính bản thân mình phải tỉnh táo, cũng hiểu rất chuyện Bach Tiêu bị đánh hề đơn giản như vậy. Chỉ sợ rằng có người nào đó muốn nhằm vào nhà họ Tần của , hoặc là, chỉ đơn giản muốn nhằm vào riêng và Bạch Tiêu.

      Nhưng lúc này, Tần Mặc càng muốn giữ cho mình được tỉnh táo, đầu óc lại càng cảm thấy rối loạn, hàng lông mày của nhíu chặt lại sâu, lộ bạo ngược khác thường. Ngay trong lúc cảm thấy trong lòng phiền muộn khác thường, đột nhiên cảm giác thấy cánh tay của mình, được bàn tay ấm áp mềm mại của ai đó kéo kéo.

      Tần Mặc cúi đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt đầy vẻ lo lắng của Tô Song Song nhìn mình. Tô Song Song thấy Tần Mặc nhìn sang mình cố sức nặn ra vẻ mặt tươi cười.

      Tô Song Song như muốn an ủi Tần Mặc: " yên tâm , cho dù là tai họa ngàn năm để lại, Bạch Tiêu là người có số mạng và sức khỏe mạnh mẽ ngoan cường chẳng khác gì quái, . nhất định ấy có việc gì đâu!"

      Kỳ trong nội tâm của Tô Song Song còn rối loạn hơn nữa. Tuy miệng luôn những lời cay độc với Bạch Tiêu, nhưng trong nội tâm sớm coi là người bạn tốt nhất rồi. Giờ phút này cũng cảm thấy hoang mang lo sợ và vô cùng bối rối, cũng biết mình cần phải làm gì nữa.

      Đến Tô Song Song mà còn cảm thấy bản thân mình như vậy, chắc chắn người từ sống cùng chỗ với Bạch Tiêu như Tần Mặc, khẳng định trong nội tâm của càng cảm thấy bất lực hơn nữa, cho nên cưỡng bức chính bản thân mình phải tỉnh táo để mà an ủi Tần Mặc.

      Tần Mặc gật đầu, biểu cảm mặt so với lúc trước trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. cứ lầm bầm lầu bầu, thào như cùng với Tô Song Song, mà cũng như tự với chính bản thân mình mãi câu: "Bạch Tiêu là quái, nhất định cậu ấy có chuyện gì hết!"

      Đamg ngồi chồm hổm ở mặt đất mà khóc thút tha thút thít, Dương Hinh nghe thấy Tô Song Song và Tần Mặc với nhau những lời như vậy, đôi môi của cũng liền hơi mấp mấy,die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Dương Hinh cũng cố sức nuốt nghẹn nước mắt trở lại vào trong. lấy tay chụp vào đầu gối của mình cái, ra sức tự với bản thân mình, Bạch Tiêu có chuyện gì đâu, mình thể khóc như vậy được.

      Cuộc phẫu thuật của Bạch Tiêu kéo dài mạch suốt ba giờ đồng hồ. Đến khi đèn đỏ nơi cửa phòng phẫu thuật được tắt khắc kia, Dương Hinh lập tức đứng bật dậy. Chỉ có điều, đôi chân của do ngồi xổm như vậy lâu nên bị tê rần, Dương Hinh vừa đứng dậy cái liền bị ngã nhào luôn về phía trước.

      Tô Song Song vẫn luôn mực chú ý đến Dương Hinh. Nhìn thấy Dương Hinh sắp sửa bị ngã sấp mặt xuống, Tô Song Song vội vàng vươn tay ra kéo Dương Hinh lại. Nhưng do sức kéo của Tô Song Song quá yếu, nên trực tiếp liền bị Dương Hinh kéo ngã nhào theo lên phía trước cùng với Dương Hinh.

      Cũng may là Tần Mặc nhanh tay kịp thời níu giữ Tô Song Song lại được. dùng sức kéo ngược Tô Song Song trở về cho nên cả hai đều được kéo giật trở lại. Cũng trong chốc lát này, Bạch Tiêu cũng được đẩy ra ngoài.

      Tô Song Song vội vàng nhìn lướt qua xung
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 182: Cho kinh ngạc

      Chuyện của công ty lúc trước vẫn là do Bạch Tiêu quản lý, có số bộ phận chi tiết, Tần Mặc nắm bắt được, vì vậy mấy ngày hôm nay bận bịu công việc luôn sớm về trễ, căn bản có thời gian để quan tâm đến Tô Song Song.

      Tô Song Song chỉ là trợ lý chuyên vẽ tranh manga, công việc cũng có gì bận rộn lắm, cứ hết giờ làm lại đến thăm Bạch Tiêu, hy vọng có thể cho mang đến tin tức tốt lành cho Tần Mặc.

      Hai ngày nay tuy công việc ở bộ phận tranh manga phải là rất thuận lợi, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on vẫn luôn bị người khác sai vặt đến sai vặt , nhưng mà Tô Song Song vẫn cảm thấy cuộc sống rất phong phú. Đến giờ tan tầm, Tô Song Song liền đến thẳng đến bệnh viện.

      Tô Song Song còn chưa tiến vào đến cửa bệnh viện, chỉ nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng cãi vả, cẩn thận lắng nghe, là tiếng của Dương Hinh và Đông Phương Nhã.

      Tô Song Song đứng ở cửa ra vào, muốn vào, nhưng lại cảm thấy có chút hay, nên cứ đứng bên ngoài như vậy.Bởi vì tiếng cãi nhau của hai kia hết sức lớn, cho nên lúc này Tô Song Song bị biến thành người nghe trộm.

      "Đông Phương Nhã, chính là người bụng dạ khó lường! ! Có phải là làm hại Bạch Tiêu hay !" Dương Hinh tâm tình rất kích động, Tô Song Song từ bên ngoài ngó qua cánh cửa hé mở nhìn vào, liền nhìn thấy Dương Hinh mặt mũi đỏ rựt xông vào Đông Phương Nhã mà gào rú.

      Thực đây là lần đầu tiên Tô Song Song nhìn thấy Dương Hinh tính tình vẫn luôn tao nhã, lại có thể phát giận lớn đến như vậy. Theo bản năng liền Tô Song Song lui lại về phía sau bước, định rời , lại nghe thấy Đông Phương Nhã hừ lạnh tiếng.

      "Dương Hinh, nếu như muốn hại người, chính mới là người có khả năng nhất, chẳng phải vẫn mực thương Bạc Tiêu đó sao? Nhìn ấy mỗi ngày cùng chỗ với những người phụ nữ khác, chẳng lẽ đến ngay cả chuyện ấy mà vẫn chưa từng bao giờ hận ấy hay sao? Chẳng lẽ chưa từng muốn giết ấy hay sao?"

      Vẻ mặt Tô Song Song lập tức trở nên kinh ngạc, chớp chớp đôi mắt, nhịn được nữa lại tiến lên trước nửa bước, cẩn thận từng ly từng tí liếc nhìn thử xem thế nào, chẳng lẽ “đại chiến” đến mức giằng xé rồi sao?

      Dương Hinh và Đông Phương Nhã cùng đưa mắt nhìn nhau chòng chọc, nhưng nhất định ai chịu nhường nhịn ai. Cuối cùng Đông Phương Nhã liền cầm lấy bản bệnh án, hừ lạnh tiếng, Đông Phương Nhã quay đầu vẻ cực kỳ cao ngạo, tiếp đó liền hướng về phía cửa ra vào, ra ngoài.

      Khi Đông Phương Nhã vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tô Song Song đứng ở cửa. Tô Song Song lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng nhanh trí vội vàng cầm túi nước ép hoa quả trong tay giơ lên, câu giấu đầu lòi đuôi: "Tôi vừa đến xong, tôi mang chút nước hoa quả đến!"

      Gương
      [​IMG]

      Thời điểm Tô Song Song bước ra khỏi phòng bệnh, đột nhiên cảm thấy mình và Tần Mặc mới may mắn làm sao. Nghĩ đến chuyện hai người bọn họ có thể được bình an ở cùng chỗ, trong nội tâm của Tô Song Song khỏi cảm thấy ấm áp. Giờ khắc này, đột nhiên Tô Song Song rất muốn được gặp Tần Mặc, rất muốn được nhìn thấy .

      Tô Song Song xem xét thời gian đồng hồ đeo tay, bây giờ còn cách thời gian Tần Mặc tan tầm khoảng kha khá. có thể đến ngồi trong quán cà phê đối diện với công ty của Tần Mặc để chờ , sau đó cùng nhau trở về nhà. Trong đầu Tô Song Song tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, trong nội tâm liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

      Đối diện với công ty của Tần Mặc có quán cà phê khá lớn. Tô Song Song vào trong quán cà phê, ngồi trong đó bắt đầu thoáng nhìn lại đồng hồ, mới hơn năm giờ chiều, mà thời gian Tần Mặc tan tầm là khoảng bảy giờ tối.

      liền định ngồi đó đợi cho đến khoảng hơn sáu giờ ba mươi phút chút, gửi đến cho Tần Mặc tin nhắn, cho biết ngồi ở phía bên này chờ đón , rồi sau đó hai người cùng nhau trở về nhà, tránh cho khỏi sốt ruột.

      Suy nghĩ như vậy, Tô Song Song xem xét còn phải ngồi chờ Tần Mặc khoảng chừng chừng hai giờ đồng hồ nữa, cho nên liền gọi phần bánh ngọt, chậm rãi ngồi ăn. Ngay trong lúc chăm chú chơi điện thoại, đột nhiên nghe thấy bên cạnh mình có người gọi tên .

      "Song Song!" Giọng mang theo chút thử nghiệm, nhưng cũng che dấu được mừng rỡ. Tô Song Song nghe tiếng gọi liền quay đầu ra nhìn sang, nhìn thấy bên cạnh mình là Tần Dật Hiên và vài người nữa cùng với .

      Tô Song Song nghĩ tới ở chỗ này mà lại có thể gặp được Tần Dật Hiên, nên vô cùng kinh ngạc, trong miệng Tô Song Song vẫn còn ngậm cái thìa, vội đứng lên.

      Đến lúc trông thấy ý cười đầy vẻ chế nhạo trong mắt Tần Dật Hiên, Tô Song Song mới ý thức được rằng, lúc này miệng của mình vẫn còn ngậm chiếc thìa, liền vội vàng bỏ chiếc thìa xuống, đỏ mặt kêu lên tiếng: " trai!"

      Những người đứng ở bên cạnh Tần Dật Hiên đương nhiên cũng nhìn thấy Tô Song Song. Nhìn thấy Tần Dật Hiên chào hỏi với Tô Song Song rồi, nhưng cũng có ý định muốn bỏ , chắc cũng ngại tính tình của Tần Dật Hiên, cho nên gương mặt lộ ra vẻ như muốn gì đó nhưng lại thôi.

      Tô Song Song nhìn thấy người bên cạnh Tần Dật Hiên có vẻ khó xử, vội vàng phất phất tay: dinendian.lơqid]on, " à, cứ làm công việc của , em ở chỗ này ngồi ăn bánh ngọt lát."

      Tần Dật Hiên cười cười, quay đầu lại câu với người ở bên mình chút. Trong nháy mắt sắc mặt người
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :