1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 175: Mỗi ngày đổi gian phòng (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Mà Tần Mặc cũng thể tự kiềm chế được nữa.

      Tần Mặc áp người lên Tô Song Song ôm lấy , tiến từng bước về phía trước. Cho đến khi tựa người vào ở bên cạnh chiếc bàn, mới dừng bước lại. Tần Mặc vươn tay định gạt hết những thứ ở chiếc bàn rơi xuống bên dưới, ngay trong lúc hai người làm chuyện hôn nhau đến khó có thể tự kiềm chế lại, đột nhiên ở cửa ra vào vang lên mở khóa cửa "lách cách".

      Tô Song Song cả kinh lập tức quay đầu nhìn sang, Tần Mặc cũng liếc mắt nhìn lướt qua, sau khắc liền ngừng lại, sau đó rất nhanh, áp đầu của Tô Song Song vào trong ngực của mình.

      Ông cụ Tần run run rẩy rẩy cúi đầu nhặt chiếc quải trượng ở mặt đất lên, nhìn Tần Mặc, nở nụ cười có vẻ hơi xấu hổ, lầm bầm: "Người tuổi trẻ bây giờ đúng là rất nhiệt tình... Ông nội... Ông nội đến đây chính là vì quyển sách kia, các cháu cứ tiếp tục... Tiếp tục !"

      Ông cụ Tần xong liền bỏ ra ngoài, vẻ mặt ỉu xìu. Nhưng khi ông ra đến bên ngoài vẫn quên đóng cửa lại, trong nháy mắt, trong phòng khôi phục lại yên tĩnh.Nhưng khi “cuộc chiến” bị ông nội Tần can thiệp như vậy, xem ra lúc này hai người bọn họ cũng thể tiếp tục “nhé nhé” được nữa rồi! (mọi người tự hiểu nhé.)

      Tần Mặc thuận thế nhìn về những thứ lúc nãy bị chính mình gạt rơi lả tả xuống đất, còn ngổn ngang ở phía sau chút, vẻ đầy bực bội. Trong nội tâm khẽ nguyền rủa tiếng. Người ông nội này của cùng với cái người họ kia giống hệt như nhau, luôn đúng vào thời khắc mấu chốt lại tới quấy rối.

      Tuy nhiên khi ông cụ Tần ra khỏi phòng rồi, Tô Song Song vẫn còn cảm thấy xấu hổ như cũ, vẫn dám ngẩng đầu lên, cứ nấp mãi ở trong ngực của Tần Mặc. níu lấy vạt áo của , dự định đợi đến khi nhiệt độ mặt mình tiêu tán chút rồi mới rời .

      "Ùng ục ùng ục!" Tô Song Song vốn cho rằng cảm giác cứ nấp mãi ở trong ngực của Tần Mặc thế này rất tốt, được hơi thở của Tần Mặc vây quanh, cảm thấy đặc biệt an tâm, cũng cảm thấy muốn buồn ngủ rồi, ngờ đâu cái bụng lại bắt đầu đấu tranh, bắt đầu kêu réo lên ùng ục.

      Tần Mặc vươn tay vuốt vuốt mái tóc của Tô Song Song, đỡ đầu của từ trong ngực của mình ra nắm lấy tay của : " thôi, chúng ta ăn cơm trước , còn số việc khác, buổi tối chuyện sau."

      Còn số việc khác... Buổi tối...

      Tô Song Song trở nên ngơ ngác, tuy chân bước theo Tần Mặc, nhưng trong đầu vẫn tràn ngập mấy cái câu kia. phải là suy nghĩ nhiều, mà là do cách Tần Mặc ra mấy cái câu này, nó rất dễ dàng làm cho nảy sinh ra ý nghĩ kỳ quái khác.

      Đợi cho đến khi cơm nước xong, Tô Song Song đến ngồi ở giường trong phòng ngủ. nhìn đồng hồ treo tường, vừa vặn chỉ vào đúng chín giờ tối, lúc này trong đầu của vẫn như cũ, chỉ thấy văng vẳng mấy câu kia mà thôi.

      Tần Mặc tắm rửa xong ra ngoài, chỉ dùng cái khăn lông quây quanh chiếc hông của mình cách lỏng lẻo, tay cầm cái khăn tắm khác lau mái tóc ướt của mình. nghiêng đầu nhìn Tô Song Song
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 176: Bằng trêu chọc trong đêm tân hôn

      "Tần Dật Hiên?" Tần Mặc thấy bộ dạng Tô Song Song muốn nhưng rồi lại thôi như vậy, biết, tại Tần Dật Hiên chính là băn khoăn lo lắng trong lòng . Tuy rằng trong nội tâm của Tần Mặc phải là rất thoải mái, nhưng vẫn có thể tiếp nhận được như cũ.

      Tô Song Song vừa nghe thấy cái tên được thốt ra từ trong miệng của Tần Mặc, theo bản năng liền nhìn sang . Thấy sắc mặt của có gì thay đổi đặc biệt. trong nội tâm mới nhàng thở phào nhõm.

      "Cũng phải... Chỉ là đột nhiên em nghĩ, em cũng có thể... nhưng..." Tô Song Song cũng biết vì cái gì mà mình lại ấp úng như vậy, càng càng cảm thấy chột dạ, nhưng khi ngẫm nghĩ lại cẩn thận, kỳ cũng có chuyện gì, cho nên càng thêm rối rắm.

      Tần Mặc nhìn sang hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ chói đặt ở , hào phóng ra câu: " ta đến tìm em, lại bị ngăn cản, nếu như em muốn gặp ta, buổi sáng ngày mai em hãy bảo ta tới."

      Tần Mặc có thể hào phóng như vậy, lại còn bảo Tô Song Song gọi Tần Dật Hiên tới nơi này, chính là muốn để cho ta nhìn thấy hai tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ kia, làm cho Tần Dật Hiên hoàn toàn chết tâm trong chuyện này, tránh cho ngày ngày ta cứ đến vây quanh lấy Tô Song Song, giống như ruồi bọ vậy.

      " có thể sao?" Ngày đó Tô Song Song từng trông thấy Tần Dật Hiên chịu đựng nhục nhã, quỳ gối xuống trước mặt Thẩm Ôn Uyển, trong nội tâm của cảm thấy rất khó chịu. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on có cảm giác, cảm thấy nếu hai người bọn họ cứ như vậy, cả đời còn qua lại với nhau nữa, dường như cũng được thoả đáng, ít nhất bọn họ cũng nên công bằng mà ngồi chuyện với nhau hồi.

      "Ừ, chỉ có điều là phải ngồi chuyện ở trong nhà họ Tần, tránh cho ta lại nghĩ ngợi những chuyện gì đó lệch hướng." Tần Mặc xong lại xê dịch về phía bên này của Tô Song Song, vươn tay bắt lấy tay trái của , loay hoay đùa nghịch ngón tay của . Ngón tay của Tô Song Song có chút thịt khá đầy đặn, sờ vào cảm thấy cực kỳ có cảm giác...

      Tô Song Song vừa nghe đến đoạn “phải ngồi chuyện ở trong nhà họ Tần”, trong nháy mắt, liền nghĩ ngay tới ông nội Tần, toàn thân run lên. Tần Mặc lại tưởng rằng Tô Song Song bị lạnh, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nên duỗi cánh tay ra ôm vào trong lòng, giọng điệu như có vấn đề gì xảy ra: "Nếu em cảm thấy lạnh, chui vào trong chăn."

      Chui vào trong chăn, chui vào trong chăn... Tô Song Song vừa nghe thấy mấy chữ kia, trong nháy mắt liền nhớ lại câu “cút ra khỏi giường, cút ra khỏi giường”, thân thể lại run lên lần nữa.

      Lúc này Tần Mặc cũng chờ Tô Song Song mở miệng nữa, trực tiếp lôi cái, cả hai người liền ngã xuống giường. vươn bàn tay to ra kéo chăn lên, che kín cho cả hai người.

      "Còn lạnh nữa ?" Tần Mặc giọng hỏi câu.

      Tô Song Song cảm nhận thấy hơi thở ấm áp của Tần Mặc phun ra ở mặt mình. Khuôn mặt nhắn của liền ửng hồng, trong nội tâm của gầm thét: đó, lúc nào cũng chỉ biết lạnh! Nhưng chẳng qua vẫn có chút rụt rè như cũ, chỉ đơn giản trả lời câu: " lạnh nữa, nhưng mà..."

      "Hả?" Tần Mặc chống vào cái trán Tô Song
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 176: Bằng trêu chọc trong đêm tân hôn.

      Editor: Mẹ Bầu

      Đối với chấp nhận kiểu tiếng động này của Tô Song Song, trong nháy mắt Tần Mặc trở nên có chút điên cuồng. đặt nụ hôn lên môi của Tô Song Song có vẻ hơi thô lỗ. Có loại cảm xúc chưa từng bao giờ có trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân Tô Song Song, làm cho ánh mắt của hơi có chút tan rã.

      Ngay tại lúc Tần Mặc muốn lôi kéo chiếc quần của Tô Song Song xuống, lúc này, đột nhiên Tô Song Song cảm thấy bụng đau nhói cái, tựa như có thứ gì đó vừa chảy ra. Tô Song Song chợt mở lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn liếc nhìn sang Tần Mặc.

      Trong nháy mắt Tần Mặc cảm thấy thân thể Tô Song Song trở nên cứng ngắc. dừng lại, lần nữa, lại tạo ra khoảng cách ở giữa hai người cúi mặt xuống nhìn Tô Song Song, hỏi: "Em làm sao vậy? thoải mái ư?"

      Bây giờ trong bụng của Tô Song Song đau thực muốn chết rồi, mặt của nhăn nhúm thành hình cái bánh bao. rất muốn trong người mình được thoải mái, khó chịu đến mức sao chịu được, nhưng mà Tô Song Song lại sợ làm cho Tần Mặc bị tổn thương.

      Cuối cùng Tô Song Song cũng thể ra với . nhắm mắt lại, rất nhanh chóng ra câu: "Bà dì cả của em đến rồi!"

      " Bà dì cả của em sao? vừa vặn, ngày mai em hãy bảo bà dì của em tới cùng tham gia bữa tiệc gia đình luôn, có vấn đề gì ?" Tần Mặc hỏi câu, đơn giản giải thích luôn. Nhưng nhìn thấy Tô Song Song vẫn còn cau mày, theo bản năng, cúi đầu xuống nhàng thoáng đặt nụ hôn vào trán của Tô Song Song: Em đau đầu à?"

      dịu dàng này của tiểu cầm thú quả thực quá cầm thú. Tô Song Song suýt nữa có chút chịu nổi, chỉ là ngờ rằng chỉ số tình cảm của tiểu cầm thú lại thấp đến như thế! ngẫm nghĩ lát, cuối cùng quyết định ra hết chút đếm xỉa: "Bà dì cả của em đến rồi!"

      "Bà dì cả sao? Quan hệ của em và bà dì này được tốt à?" Việc này cũng thể trách được Tần Mặc. Ngay từ , Tần Mặc được tiến hành giáo dục trong thương trường tinh , ông nội Tần chỉ lo bồi dưỡng cho chỉ số thông minh của cháu mình, mà hoàn toàn hề nghĩ tới chi dạy dỗ đứa cháu trai những chuyện về phương diện tình cảm, tình . Cho nên Tần Mặc trở thành chàng trai thuần lương giống như người ngoài hành tinh vậy.

      Nếu trong hai năm qua được cùng Bạch Tiêu lêu lổng chung chỗ, phỏng chừng Tần Mặc trở thành siêu nhân rồi, có khi còn cho rằng con người bị tiến hành trao đổi thân thể là khác.

      Hơn nữa ngoại trừ Bạch Tiêu ra, bên ngoài làm gì có người nào khác chán sống mà dám ở trước mặt Tần Mặc những chuyện lung tung chính đáng kia chứ. Mà Bạch Tiêu tuy rằng có bỉ ổi như thế, nhưng thực cũng phải là người biết xấu hổ mà thảo luận cái chuyện “dì cả đến” với Tần Mặc, cho nên Tần Mặc biết cái chuyện “dì cả đến” là thê nào cũng là điều
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 177: Lại khổ nhục kế

      Editor: Puck

      Sáng sớm hôm sau, khi Tô Song Song tỉnh lại, cảm giác bên người hơi lạnh, nhịn được đưa tay sờ sờ, vừa sờ, Tô Song Song cảm thấy hơi kỳ quái, nên đưa hai tay ra cùng sờ.

      Sờ tới sờ lui, đột nhiên sờ thấy giốn như sống múi và đôi mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Tần Mặc khẽ cau mày nhìn .

      Vừa mới sáng sớm bị mỹ nam đột kích, bị sợ đến Tô Song Song thét lên tiếng, trực tiếp lăn về phía sau giống như ngã nhào xuống giường, may mà Tần Mặc tay mắt lanh lẹ, phát vớt lên.

      “Sao vậy?” Tần Mặc có tức giận lúc rời giường, vào lúc này chân mày nhíu lại sâu, tựa vào đầu giường, xong câu này, lại nhắm mắt dưỡng thần, giống như còn muốn ngủ bù.

      Tô Song Song xếp bằng ngồi giường, nhìn Tần Mặc biết xấu hổ người trần truồng, tự nhiên ngủ, đầu ngây ngốc, chỉ có điều chuyện tối ngày hôm qua cũng rất ràng.

      Tối ngày hôm qua sau khi ra, hình như Tần Mặc tiến vào phòng tắm, cho đến khi ngủ thiếp , Tần Mặc còn chưa ra, sao lại biến thành như vậy vào sáng nay.

      Tô Song Song giật giật, bụng lại đau, vội vàng nhảy xuống giường, định đổi băng vệ sinh, đợi đến khi từ toilet ra, phát giường có bóng dáng của Tần Mặc.

      Tô Song Song chớp mắt mấy cái, hơi kỳ quái, chẳng lẽ cầm thú ghét bỏ mình ầm ĩ, chạy đến phòng khác ngủ rồi hả? Chuyện này nếu để ông nội nhìn thấy Tần Mặc từ trong phòng khác ra ngoài, biết có kích thích bệnh tình của ông cụ .

      Tô Song Song vừa nghĩ, trong lòng hoảng hốt, vội vàng mặc bộ quần áo rồi định ra ngoài tìm Tần Mặc, khi tính toán thay quần áo khác ra ngoài tìm Tần Mặc cửa phòng ngủ mở ra.

      Tô Song Song quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trong tay Tần Mặc bưng ly nước màu đỏ đỏ, thấy Tô Song Song ra ngoài, tới, đặt cái ly cầm trong tay vào tay .

      “Chuyện này...” ra Tô Song Song đoán được, nhưng vẫn sững sờ hỏi câu, ở trong ấn tượng của , cầm thú thần kinh có vẻ hơi thô, hình như phải tỉ mỉ dịu dàng như vậy, khiến cho trong nháy mắt có cảm động hơi muốn khóc.

      Tần Mặc thấy Tô Song Song cúi đầu nhìn cái ly trong tay chuyện, khí rất lúng túng, đưa tay vuốt ve đầu Tô Song Song, xoay người đổi đồ mặc nhà rồi.

      Từ lần trước ở bệnh viện Bạch Tiêu làm sai, Tần Mặc rất đương nhiên giao toàn bộ công việc cho ta, bản thân tính toán ở nhà bên cạnh Tô Song Song hai ngày, coi như là trăng mật trước đó, cho nên giờ phút này rất thanh nhàn.

      Tô Song Song cầm cái ly, nhấp từng ngụm , Tô Song Song có thể khẳng định ly nước đường đỏ này nhất định do Tần Mặc pha, bởi vì cho hơi nhiều đường đỏ, ngọt mà hơi mặn, nhưng cảm thấy ý nghĩ ngọt ngào vẫn lan tràn vào trong lòng, ngọt mà ngán.

      Ăn điểm tâm xong, ông cụ Tần vừa nghe Tần Dật Hiên muốn tới, bất ngờ đứng lên, giơ gậy lên khua loạn, tư thế kia giống như nếu Tần Dật Hiên đứng trước mặt ông cụ, ông cụ có thể trực tiếp đánh chết luôn, bị sợ đến Tô Song Song cũng dám đỡ cho Tần Dật Hiên rồi.

      Tần Mặc cực kỳ bình tĩnh, nhìn lướt qua ông cụ Tần, mặc dù là , nhưng vẫn mang đầy ý châm chọc: “Người cháu duy nhất của người em của ông, giống như ông có thể ra tay vậy.”

      Ông cụ Tần vừa nghe, ôi chao thở dài, thu gậy lại, vẻ mặt ảo não, lầm bầm: “Vậy ông cũng phải thay ông ấy giáo dục tốt cháu của ông ấy!”

      Tần Mặc lên tiếng, ngồi ghế sa lon, lật xem tạp chí kinh tế. Tô Song Song thấy ông cụ Tần làm lộn xộn, thở phào nhõm, lau mồ hôi lạnh trán, ngồi bên cạnh Tần Mặc, ra trong lòng rất thấp thỏm.

      Ông cụ Tần làm ầm ĩ lát cũng mệt mỏi, vừa nghĩ tới ở lại đây thấy Tần Dật Hiên , ông cụ liền hừ lạnh định lên lầu, bởi vì nếu vừa nhìn thấy Tần Dật Hiên , ông thể bảo đảm có thể ra tay đánh chết con thỏ dám giành cháu dâu của ông .

      “Ông , Tần Mặc, nếu con thỏ này lại dám đánh chủ ý lên cháu dâu của ông, cháu lập tức gọi ông! Ông lập tức xuống, xem ông có đánh chết nó !”

      Ông cụ Tần xong thở phì phò lên thẳng lầu rồi, Tô Song Song nhìn dáng vẻ ông cụ nhịn được buồn cười, ông cụ thành con thú, hễ kêu là tới rồi!

      Tô Song Song ngồi ghế sa lon, đưa tay chống cằm mình, nghĩ loạn, Tần Mặc thấy Tô Song Song đột nhiên trầm mặc như vậy, để tờ báo xuống, đưa ngón tay chọc chọc trán Tô Song Song.

      Tô Song Song lập tức hồi hồn, chớp mắt nhìn dáng vẻ Tần Mặc đưa ngón
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 178: Lo lắng tiệc trong nhà

      Editor: Puck

      Tần Dật Hiên nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Song Song, thái độ càng thêm khó chịu, há miệng, định giải thích gì đó, nhưng cái gì cũng ra khỏi miệng được.

      Cuối cùng, lui về sau bước, cố gắng nặn ra vẻ tươi cười: “Vậy buổi tối tham gia tiệc mừng trong nhà của hai người, trở lại quỹ đạo sinh hoạt của , nếu như Song Song em tới tìm , quấy nhiễu em, như vậy được ?”

      ...” câu này của Tần Dật Hiên coi như đâm chọc chỗ đau của Tô Song Song, mếu máo, mặc dù biết có thể tạo thành tổn thương với Tần Dật Hiên , nhưng bây giờ biện pháp này vẫn coi như là tốt nhất.

      gật gật đầu, nụ cười của Tần Dật Hiên cứng lại chút, nhưng mà vẫn theo Tô Song Song gật đầu cái, ngẫm nghĩ, hỏi: “Có muốn tìm vật gì đặc biệt ?”

      có... , nếu như buổi tối cảm thấy quá khó, cần miễn cưỡng...” Lúc này Tô Song Song mới phát được chuyện này hơi ổn.

      Cái gọi là tiệc trong nhà vào buổi tối, Bạch Tiêu nhất định phải , chỉ sợ chê cười Tần Dật Hiên , khiến cho càng thêm khó chịu.

      ra Tần Dật Hiên cũng nghĩ đến chuyện này, chỉ có điều vẫn gật gật đầu: “Khi em hạnh phúc nhất, nhất định phải có mặt, cho dù chỉ là khách qua đường.”

      Tần Mặc ngồi ghế sa lon nghe Tần Dật Hiên lời chua chát như vậy, chân mày càng nhíu sâu, Tần Dật Hiên nhìn Tần Mặc, vào lúc này trong mắt hề có khiêu khích, chỉ có đau thương sâu.

      Tần Dật Hiên như vậy, ra khiến Tần Mặc càng thêm ghét, bởi vì nếu như cậu ta có mục đích gây rối gì đó, sớm muộn gì cũng tìm được nhược điểm, khiến Tô Song Song nhìn thấy diện mạo của cậu ta.

      Nhưng nếu như cậu ta có dfienddn lieqiudoon mục đích gì, hoặc che giấu sâu hơn, vậy vốn bắt được nhược điểm, Tô Song Song ngốc như vậy, chỉ khiến cho cậu ta làm Tô Song Song chẳng biết gì, tùy ý lừa gạt.

      Tần Dật Hiên tự nhiên nhìn ra đề phòng trong mắt Tần Mặc, giống như rất mệt mỏi, theo bản năng đưa tay định sờ đầu Tô Song Song, bàn tay đưa ra được nửa, lại đơn thu lại.

      “Nhà hàng ở đâu, lát nữa em cho biết, công ty còn có chuyện, vẫn về trước thôi.” Tần Dật Hiên xong, cười cười với Tô Song Song, xoay người định .

      bước đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu lại thêm câu với Tô Song Song: “Chức vụ ở công ty vẫn giữ lại cho em, cho em nghỉ bệnh, nếu em muốn trở về cứ về, bên kia cũng thường ở, để cho em cảm thấy lúng túng.”

      Tần Dật Hiên xong, trực tiếp xoay người rời , Tô Song Song nhìn theo bóng lưng đơn của Tần Dật Hiên, trong lòng rất thoải mái, vừa nghĩ tới lời vừa mới , bước lên trước, định kéo tay áo Tần Dật Hiên.

      Chỉ có điều vừa nghĩ, vẫn là thôi, lại dừng bước chân, thu tay về.

      Cho dù bây giờ Tần Dật Hiên buông tha, cũng cách nào trở về như lúc ban đầu rồi, vẫn giữ vững chút khoảng cách, đối với mình hay đối với Tần Mặc, đều tốt.

      Đợi đến khi Tần Dật Hiên , Tần Mặc đứng dậy, đưa tay nắm cả đầu vai Tô Song Song, để cho dựa vào mình.

      Tô Song Song níu lấy áo Tần Mặc, rất muốn tỏ vẻ khó chịu khiến Tần Mặc vui, nhưng nhìn trai vẫn chăm sóc mình từ đến lớn, bây giờ biến thành như vậy, trong lòng khó chịu là giả.

      muốn che giấu tâm tình của mình trước mặt Tần Mặc, cho nên cho dù biết làm vui, cũng muốn lừa chuyện gì, Tô Song Song hự tiếng: “Xin lỗi... A Mặc...”

      có chuyện gì, chỉ lo lắng cậu ta lừa gạt em nữa, để cho em bị thương.” Tần Mặc xong thở dài khe khẽ, kéo ngồi xuống.

      Tần Mặc khỏi muốn để cho Tô Song Song suy nghĩ về bất cứ chuyện gì của Tần Dật Hiên, hỏi sang chuyện khác, “Em xem em còn muốn mời ai?”

      Tô Song Song vừa nghe mời ai? Lập tức nhớ tới chính là Tô Mộ, chị ấy là nhất định rồi, chỉ có điều chỉ có hai người dường như hơi quá khó coi.

      vắt hết óc suy nghĩ chút, phát dường như cũng có người nào, cuối cùng đột nhiên suy nghĩ của lóe lên, quay đầu nhìn Tần Mặc, “Tô Mộ, còn có chị họ em, Chiến Hâm!”

      “Chiến Hâm?” Tần Mặc cảm giác cái tên này hơi quen thuộc, gật gật đầu, đứng dậy, “Vậy em gọi điện thoại cho họ, khi đến lúc để cho người đón họ.”

      Tô Song Song đưa tay kéo cánh tay Tần Mặc, ngước đầu hỏi câu: “Vậy muốn mời ai?”

      có ai, để cho Bạch Tiêu và Dương Hinh tới là được rồi.” Tần Mặc suy nghĩ chút lại tặng thêm câu, “Đợi đến lúc làm hôn lễ, cho em tiệc cưới náo nhiệt.”

      Tô Song Song vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, vội vàng lắc lắc đầu, biết vì sao vốn là chuyện vui vẻ, cho đến bây giờ vẫn cảm giác mịt mờ, cảm giác xoay kịp.

      Tần Mặc biết chuyện kết hôn như vậy có thể là quá bất ngờ với , cũng gì, tất cả đều ở trong kế hoạch của , tin tưởng lâu về sau, Tô Song Song nhất định có thể hoàn toàn tiếp nhận chuyện này.

      Đợi đến buổi tối, Tô Song Song ngồi ở bàn cơm nhìn khí cả bàn này, lòng cười nổi.

      Tần Mặc ngồi bên cạnh tay phải , Tô Mộ ngồi ở bên tay trái , Dương Hinh ngồi bên cạnh Tô Mộ, đối diện Dương Hinh chính là Bạch Tiêu
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :