1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 172: Chính là chọc em chơi

      Editor: Puck

      “Tần Mặc, tỉnh lại ... còn chưa nghe thấy em đâu...” Tô Song Song xong lời cuối cùng, cuối cùng nhịn được mà nghẹn ngào, sau đó khóc thành tiếng.

      Tô Mộ đứng ở cửa, nhìn nổi, đưa khuỷu tay chọc Bạch Tiêu cái, chính bản thân Bạch Tiêu thấy còn phải cảm động, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, người đàn ông to lớn thiếu chút nữa khóc lên, bị chọc vô tình của Tô Mộ như vậy, suýt nữa kêu lên.

      quay đầu lại liếc nhìn Tô Mộ, trong đôi mắt nhìn đẹp như ánh mặt trời tràn đầy lửa giận, Tô Mộ lập tức chân chó cười, đưa ngón tay chỉ Tô Song Song, ý bảo nhanh lên.

      Bạch Tiêu cũng cảm thấy nếu làm chút gì hơi quá mức, nhưng nhiều ít vẫn cảm thấy chột dạ, lên phía trước mấy bước, lúc đến bên cạnh Tô Song Song, hai tay đỡ bả vai , đỡ lên.

      Tô Song Song vẫn khóc thành tiếng, cuối cùng khóc đến thân thể run rẩy theo, Bạch Tiêu càng thêm chột dạ, nhìn về phía cửa, định tìm Tô Mộ, nào ngờ sớm thấy bóng dáng Tô Mộ.

      Bạch Tiêu khẽ nguyền rủa tiếng trong lòng, quay Tô Song Song lại, để cho nhìn mình, Tô Song Song khóc đến đôi mắt sưng lên, cảm thấy ánh mắt Bạch Tiêu nhìn tới.

      Tô Song Song ngẩng đầu lên, chỉ có điều đau rát mắt quá, vốn nhìn mặt của Bạch Tiêu, đương nhiên cũng chú ý tới vẻ mặt áy náy của .

      “Nhị manh hóa à...” Bạch Tiêu lời thành khẩn thở dài hơi, chân mày nhếch lên, vừa nghĩ tới lời sau đó của mình, cảm thấy tim đập thình thịch.

      Đừng nhìn Tô Song Song dáng vẻ con thỏ trắng dịu dàng, nếu như Tô lưu manh phải cúi người, vậy vốn phải là người mà Bạch Tiêu có thể khống chế, trực tiếp bị Tô lưu manh đánh cho thành vật hy sinh rồi.

      Tô Song Song nghe Bạch Tiêu gọi mình, hiểu ngẩng đầu nhìn , muốn dùng mắt ý bảo có lời cứ , bây giờ dfienddn lieqiudoon trong lòng rất khó chịu, có tâm tình tán gẫu vớ vẩn với . Chẳng qua đôi mắt sưng, có các nào ra hiệu bảo gì.

      “Hả?” Tô Song Song thấy Bạch Tiêu hồi lâu chuyện, cho rằng nhìn nhưng hiểu ý trong mắt mình, dùng lỗ mũi hừ ra tiếng, giọng mũi rất nặng.

      Bạch Tiêu cắn răng cái, dậm chân cái, nhắm mắt lại mở miệng, tốc độ cực kỳ nhanh: “Nhị manh hóa à! ra Tần Mặc có chuyện gì, chọc em chơi!”

      “...” Tô Song Song chớp chớp đôi mắt sưng đỏ chịu nổi, nhìn mặt Bạch Tiêu, vào lúc này có thể nhìn ràng nét mặt của Bạch Tiêu rồi, bởi vì mặt của Bạch Tiêu nhăn lại chung chỗ.

      Mặc dù lời Bạch Tiêu , đều có thể nghe hiểu từng chữ, nhưng mà hợp lại cùng nhau sao lại đây?

      “Cái gì?” Trái tim treo cao của Tô Song Song lập tức hạ xuống, ngay sau đó hai tay dùng sức túm lấy bả vai Bạch Tiêu, vội vàng hỏi: “? Tần Mặc có chuyện gì?”

      Bạch Tiêu thấy Tô Song Song nổi đóa, còn sửng sốt chút đó, chỉ có điều bởi vì Tô Song Song quá kích động, khi túm lấy bả vai dùng lực quá mạnh, đau khiến Bạch Tiêu lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu cái.

      Ngay sau đó Tô Song Song nở nụ cười, chỉ có điều giây kế tiếp, khuôn mặt nhăn lại, đưa ngón tay chỉ về phía Tần Mặc nằm nhúc nhích giường, thận trọng hỏi: “Có phải gạt em , nếu như ấy có chuyện gì, tại sao đến bây giờ vẫn chưa tỉnh?”

      Bạch Tiêu thấy Tô Song Song như vây, là đau lòng , chỗ nào cũng có thể nhìn ra tình cảm sâu sắc của nhị manh hóa đối với Tần Mặc, mà ý định của Tần Mặc đối với Tô Song Song càng cần phải rồi.

      Sao mà hai người này có thể giày vò đến bây giờ, nhất định gây nên cảnh tượng sinh ly tử biệt, mới có thể thấy tim mình, lời này ra khỏi miệng, đây phải có chuyện gì ở chỗ này làm gì sao?

      “Cậu ấy được tiêm thuốc an thần, cho nên mới yên tĩnh như vậy, có chuyện gì, nhị manh hóa, Tần Mặc cậu ấy có chuyện gì, chỉ có điều nhiều bộ phận phần mềm bị bầm tím thôi, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là được!”

      Khi Bạch Tiêu ý thức được ra khỏi miệng, giờ hối hận khi nghĩ ra chiêu như vậy, giúp hai người Tần Mặc và Tô Song Song mở ra nội tâm rồi.

      Mặc dù kết quả rất đáng tin, nhưng quá trình quá khốc liệt, khiến cho đấng mày râu cũng đành lòng nghĩ lại, vừa nghĩ tới dáng vẻ tê tâm liệt phế của Tô Song Song, lại đau lòng.

      Tô Song Song vừa nghe, vẫn ngây ngốc, quay đầu nhìn Bạch Tiêu, giống như vẫn tin, lại hỏi câu: “ sao?” Giọng run run rẩy rẩy, chỉ có điều hai chữ giống như lâu thế kỷ.

      Bạch Tiêu thở dài nặng nề, cầm hồ sơ bệnh án bên cạnh lên, vừa lật ra cho xem, vừa : “Nhị manh hóa, em xem, có chuyện gì, chỉ cần trong khoảng thời gian này chú ý nghỉ ngơi là được.”

      Tô Song Song giống như sinh mạng mới khôi phục, cả người trong nháy mắt mềm nhũn, trực tiếp ngã ra đất.

      Bạch Tiêu ngờ Tô Song Song lại đột nhiên ngã nhào, kịp phản ứng, khi phản ứng lại, Tô Song Song giống như bãi bùn loãng ngồi dưới đất rồi.

      Lúc này là đầu mùa đông, ngồi dưới đất cũng phải chuyện giỡn, Bạch Tiêu vội vàng đỡ cánh tay
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 173: Nên cho đáp án

      Editor: Puck

      “Rất tốt.”

      Khi Tô Song Song do dự, sau lưng đột nhiên vang lên hai chữ bình thản, trong nháy mắt bị sợ đến giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

      Bạch Tiêu càng thêm sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Tần Mặc mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào , ánh mắt ấy giống như nhìn người chết, trong nháy mắt khiến cả người Bạch Tiêu cũng được tự nhiên.

      Bạch Tiêu lập tức ha ha cười khan tiếng, lộ ra chút nụ cười mang tính lấy lòng, chân chó hỏi: “Tiểu Tần Tần, cậu tỉnh!”

      Tô Song Song vừa nghe Tần Mặc tỉnh, vội vàng xoay người lại, vừa nhìn thấy Tần Mặc mở mắt, ngồi dậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ đó đều có vấn đề gì, Tô Song Song lại nhịn được khóc.

      Tần Mặc thấy Tô Song Song có thể , quả như bác sỹ , có gì đáng ngại, mừng rỡ phen, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Tô Song Song quay đầu, Tần Mặc nhíu mày trong nháy mắt.

      theo bản năng quay đầu nhìn về phía Bạch Tiêu, thấy ta cười vẻ mặt nịnh hót, cũng biết chuyện Tô Song Song khóc thành như vậy, nhất định tránh được có liên quan tới ta.

      Bạch Tiêu bị Tần Mặc nhìn rất chột dạ, cười lui về sau định chạy , chạy ra nước ngoài tiêu dao mấy ngày, tránh đầu gió, ai mà biết Tô Song Song lại đưa tay túm được .

      Trong lòng Bạch Tiêu vẫn còn hổ thẹn với Tô Song Song, nên do kéo mình lại, giãy giụa, nghĩ thầm coi như là còn Tô Song Song rồi, nào biết Tô Song Song lại nghĩ dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy.

      Tô Song Song quay đầu nhìn Tần Mặc, dùng đôi mắt đỏ hoe hết sức đáng thương nhìn Tần Mặc, mím môi : “A Mặc, Bạch Tiêu gạt em...”

      Tần Mặc vừa nghe, ánh mắt nhìn Bạch Tiêu càng thêm sắc bén, nhíu mày, cảm thấy má trái của mình đặc biệt đau, quay đầu liếc mắt nhìn cửa sổ, cửa sổ phản chiếu má trái của ửng đỏ.

      Bạch Tiêu vừa thấy Tần Mặc phát ra mình bị đánh, nhắm mắt lại khuôn mặt hối tiếc, mở mắt nhìn Tô Song Song, cho ánh mắt cầu xin tha thứ, chỉ tiếc Tô Song Song vốn nhìn dieendaanleequuydonn , lòng Bạch Tiêu lạnh toàn bộ trong nháy mắt.

      Bây giờ Bạch Tiêu coi như hiểu cái gì gọi là tự mình làm bậy thể sống rồi, quả tự mình đào hố, tự mình nhảy vào, còn thuận tay lấy đất chôn nửa rồi.

      Bạch Tiêu giùng giằng trở tay kéo ống tay áo Tô Song Song, lắc lắc, biết bây giờ làm nũng cầu xin tha có thể tốt , chỉ tiếc Bạch Tiêu làm như vậy khiến Tô Song Song chán ghét.

      Ngay cả Tần Mặc cũng cảm thấy hết sức thoải mái, muốn gặp lại ta, hơn nữa ta lại dám trắng trợn lôi kéo Tô Song Song ngay trước mặt mình, sống đủ rồi.

      “Bạch Tiêu, Phi Phi có dự án hợp tác, ngày mai xem chút!” Tần Mặc trực tiếp hạ “Thư thông báo tử vong” cho Bạch Tiêu!

      Bạch Tiêu vừa nghe dự án hợp tác đó của Phi Phi, trong nháy mắt cả người cũng tốt, khuôn mặt trắng nõn vốn hồng hào lập tức trở thành trái cà tím, đầy mặt kinh hãi, mấy bước tới bên cạnh Tần Mặc, còn thiếu điều ôm bắp đùi Tần Mặc khóc kêu thôi.

      “Tiểu Tần Tần à! Cậu thể bẫy tôi như vậy! Cẩn thận tôi từ chức làm nữa!” Bạch Tiêu cảm thấy trừng phạt này của Tần Mặc quá nặng, chỗ Phi Phi này, tất cả đều là người da đen, ngay cả con nhóc bình thường muốn tán tỉnh cũng tìm được, ai chỗ đó chứ!

      Tần Mặc hề cử động, hơn nữa càng quan tâm tới việc Bạch Tiêu uy hiếp từ chức, chỉ nhàn nhạt câu: “Tôi có toàn bộ phương thức liên lạc với mấy người phụ nữ của , có cần để cho các ấy cùng nhau tìm ...”

      cần! cần!” Bạch Tiêu lập tức cười làm lành. Tất cả chỗ Tần Mặc dành riêng đó đều là khoản nợ hoa đào năm nào đó ngông cuồng chọc tới, nếu là hai người cũng sợ.

      Nhưng mà hoa đào gì chọc tới đều có, số lượng tăng lên bản thân cũng đếm hết, nhưng đau buồn thay hoa đào ban đầu cũng khoe khoang với Tần Mặc, ngờ người đàn ông mặt than vạn ác này lại nhớ kỹ toàn bộ mọi người, hơn nữa ghi chú phương thức liên lạc.

      Cuối cùng chỉ cần khi chăm chỉ làm việc, Tần Mặc khiến đám người kia liên lạc với , vừa nghĩ tới ánh mắt buồn bã của những người phụ nữ kia, Bạch Tiêu lập tức hoảng sợ cả người.

      sợ có người nào đó bị gieo họa thảm, oán niệm vẫn dành dụm nhiều năm như vậy, để Tần Mặc đưa người đó đến bên cạnh , rồi giết !

      “Được! Tần Mặc, xem như cậu lợi hại, đáng đời cậu bị bạt tai này!” Bạch Tiêu tức giận câu, xoay người rời , mặc dù trong lòng tức giận, nhưng vẫn dám nhìn về phía Tô Song Song, bây giờ khi đối diện với cặp mặt đỏ như thỏ của Tô Song Song, lập tức áy náy khó nên lời.

      Bạch Tiêu vừa , trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại, Tô Song Song liếc mắt nhìn ra ngoài trời, vẫn chưa tới
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 174: Kết hôn ngày tốt lành

      Người vệ sĩ này xong, vốn cầm chứng minh thư hộ khẩu tay liền cung kính đặt vào tay Tần Mặc, Tần Mặc liền tiện tay giao lại tất cả số giấy tờ này vào tay của Tô Song Song.

      thoáng nhìn qua đội ngũ dài sắp xếp phía đằng trước, lại hỏi câu, "Ước chừng đến chỗ nào rồi nhỉ?"

      Tô Song Song vẫn còn ở vào trạng thái mịt mờ như cũ. Lúc nhìn thấy sổ hộ khẩu ở trong tay của mình, lại càng thấy bối rối, người cả cái này mà tiểu cầm thú kia cũng đều có chuẩn bị rồi sao? Tần Mặc thu thập đủ các loại giấy chứng nhận của từ khi nào, mà bây giờ đem đến đây vậy nhỉ?

      "Ước chừng có thể mới tới nửa." Người vệ sĩ sau khi đánh giá hạ xuống câu, sau đó đè thấp thân thể ra: "Có cần phải nghĩ số những biện pháp khác ạ?"

      Tần Mặc nhìn nhìn phía trước, nghĩ nếu như mình dùng sức mạnh quyền thế để uy hiếp đám người này, làm cho Tô Song Song kịp phản ứng, nhất định trong nội tâm thấy thoải mái. muốn làm cho Tô Song Song khó quên được thời khắc quan trọng này, nhưng lại muốn dùng phương thức làm cho chán ghét đến mức khó quên.

      "Thực kế hoạch B." Tần Mặc nhàn nhạt ra năm chữ kia, người vệ sĩ đứng ở bên cạnh bị sửng sốt chút, điều này cũng hề có trong kế hoạch mà.

      Tô Song Song nghe thấy Tần Mặc chuyện, ngửa đầu lên nhìn , trong nội tâm nghi hoặc, đến giờ này làm sao còn thực kế hoạch B, chẳng lẽ thương trường Tần Mặc xảy ra chuyện gì rồi chăng.

      Tô Song Song lập tức túm lấy ống tay áo Tần Mặc kéo kéo. Tần Mặc cảm nhận được động tác kia của Tô Song Song, cúi đầu xuống nhìn , trong ánh mắt hoa đào lộ ra ý muốn hỏi lại .

      "Chuyện kia... Ở công ty của có chuyện, mà hôm nay có nhiều người như vậy, bằng để hôm khác ?" Tô Song Song cảm giác nhất định là cái cười của mình vô cùng chân chó (nịnh nọt), nhưng là vì muốn đạt được mục đích bất cứ giá nào, nên cũng cần quan tâm đến người vệ sĩ ở bên cạnh mình có thể cười nhạo hay nữa.

      Tần Mặc lắc đầu, đáp lại câu với Tô Song Song: “Chọn ngày bằng gặp ngày”, chính ngày hôm nay ."

      "..." Tô Song Song còn muốn khuyên Tần Mặc câu, chỉ là nhìn ở phía trước còn nhiều người như vậy, cảm thấy chắc chắn là tới lượt bọn họ, dứt khoát cũng lên tiếng nữa.

      Mà người vệ sĩ ở sau lưng Tần Mặc vẫn còn ở chỗ đó mà cân nhắc chuyện kế hoạch B như thế nào, nhận được cái tin nhắn gửi đến. ta xem xét xong liền bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt nhìn Tần Mặc chỉ thấy mang theo sùng bái, Tần Mặc quả hổ là thủ lĩnh của bọn họ, kế hoạch này, là hoàn mỹ!

      Tần Mặc nhìn ta cái, người vệ sĩ lập tức gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu . Tần Mặc liền chuyên chú cúi đầu nhìn Tô Song Song ngẩn người, đưa tay nắm chặt lấy tay của mà chơi đùa.

      Ánh mắt của Tô Song Song vẫn nhìn chằm chằm vào hàng người ở phía trước, nhìn thấy hồi lâu cũng di chuyển cái, trong nội tâm thấy vui mừng đến sắp nở hoa rồi. Tuy rằng rất muốn tu thành chính quả cùng Tần Mặc, nhưng mà cho tới bây giờ vẫn cảm thấy nên làm (làm thủ tục kết hôn) vào lúc này, là quá là nhanh.

      Ngay lúc trong nội tâm Tô Song Song cảm thấy may mắn, đột nhiên có luồng khói phun ra, ngay sau đó nghe thấy tiếng thét to vang lên ầm ầm: "Cháy rồi kìa, chạy mau!"

      Ngay sau đó hàng người toàn những nam thanh nữ tú lúc trước còn xếp hàng
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 174: Kết hôn ngày tốt lành (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Cậu chàng vệ sĩ trẻ kia sợ tới mức vội vàng buông tay ra, lui lại bước hướng sang bên cạnh. Mà ngay cả Tô Song Song cũng đều cảm thấy vị bác này quá tàn phá ý chí của cậu chàng vệ sĩ kia rồi. liền ho lên tiếng, cắt đứt đối thoại của bọn họ.

      Chỉ là rất muốn hỏi Tần Mặc, bọn họ đến chỗ người này để làm chi, nhưng mà lúc này Tần Mặc đỡ ngồi vào chỗ ngồi, sau đó cũng thuận thế ngồi vào bên cạnh của Tô Song Song.

      Lúc này ngẩng đầu lên nhìn bác ở phía đối diện vẻ mặt vẫn còn chưa tỉnh hồn như cũ, cầm lấy tất cả những giấy tờ mà Tô Song Song Song vẫn cầm ở tay, sau đó dùng hai tay đặt lên mặt bàn, lạnh lùng ra câu: "Chúng tôi kết hôn."

      Cái vị bác này nhìn Tần Mặc cái rồi lại nhìn sang Tô Song Song cái, lập tức thân thể chuyển động nhìn thoáng qua phía sau bọn họ. Nhìn thấy hàng người vừa mới lúc nãy còn xếp hàng dài dằng dặc, nhưng đến lúc này bởi vì lời đồn có lửa cháy mà chạy còn ai, miệng liền chậc chậc lên hai tiếng.

      Tô Song Song đứng ở cửa ra vào nhìn tờ giấy màu hồng ở trong tay, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc. Những lời bác kia vừa mới thao thao bất tuyệt ngừng vẫn còn ở bên tai.

      "Bác lập tức lập giấy kết hôn cho hai người! Hôm nay chính là ngày đặc biệt lôi cuốn nhất trong năm nay đó, ngày 11 tháng 11, rực rỡ hết chỗ ! Cũng là ngày đặc biệt của cuộc sống..." Bác nọ còn muốn tiếp tục phun ra những lời như, trách sao ngày hôm nay khỏi có nhiều người đến nơi này như vậy.

      Đúng vậy! Tô Song Song lại cúi đầu rất nhanh liếc nhìn tờ giấy chứng nhận màu đỏ cầm trong tay. Ai có thể cho biết, tại sao lại trở nên ngây ngô khi đến đây để kết hôn thế nhỉ? Hơn nữa tại sao cả quá trình này cũng thế nào có thể nhớ lại được?

      Thêm nữa ai có thể cho biết, vì sao ảnh chụp tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực này, trang phục mặc người lại chính là quần áo bệnh nhân, mà phải là loại trang phục khác, đây có phải là hay ?

      Tần Mặc nhìn lên ánh mặt trời sáng rỡ ở bầu trời, trong nội tâm cũng cảm thấy thực ấm áp, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay bé của Tô Song Song. Tần Mặc cúi đầu nhìn tờ Giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực trong tay , kiềm chế nổi lòng mình, khẽ nhếch môi lên thoáng nở nụ cười.

      Tô Song Song vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn về phíaTần Mặc, chống đỡ lại nụ cười tươi sáng rực rỡ của . Trong nháy mắt, như bị làm cho thất hồn lạc phách, đợi cho đến lúc Tần Mặc ôm ngồi lên xe taxi, trở lại nơi nhà cũ của họ Tần, Tô Song Song vẫn còn chưa kịp phản ứng.

      Những chuyện lúc trước xảy ra với Tần Mặc và Tô Song Song Song, Bạch Tiêu dám cho ông nội Tần biết, sợ ông chịu nổi mà làm cho bệnh bị tái phát. Cho nên khi ở cửa ra vào, ông nội Tần trông thấy Tần Mặc và Tô Song Song, thân cả hai người đều mặc quần áo bệnh nhân ngây ngẩn cả người.

      Tô Song Song vừa nhìn thấy trong nháy mắt, sắc mặt của ông nội Tần trắng bệch ra, còn chút máu, vội vàng giải thích câu: "Ông nội, lúc này hai chúng cháu mặc quần áo tình nhân, kiểu mới nhất đấy ạ!!! Ông nhìn xem có đẹp mắt ?"

      xong Tô Song Song còn dạo quanh vòng, ông nội
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 175: Mỗi ngày đổi gian phòng

      Editor: Mẹ Bầu

      "Ông hãy lấy chút rượu mà ông vẫn cất kỹ đó mang ra đây !" Tần Mặc vẫn lạnh lùng như trước. Ông cụ Tần vừa nghe thấy vậy, vẫn coi như có gì liên quan đến mình. Ông nhặt từng cái chìa khóa bàn nhét vào Tô Song Song trong lòng bàn tay của Tô Song Song, trừng mắt nhìn Tần Mặc cái.

      "Ta xem là cháu vẫn còn nhớ kỹ những thứ rượu kia đấy nhỉ!" Ông cụ Tần xong liền cười tủm tỉm nhìn sang Tô Song Song. Tô Song Song hoảng sợ nhìn đống chìa khóa năm chồng chất ở trong lòng bàn tay của mình, cảm giác những chiếc chìa khóa kia giống như củ khoai lang nướng phỏng tay vậy, ném cũng được mà nhận lấy cũng xong.

      Tần Mặc trực tiếp tới, nắm lấy tay Tô Song Song, câu: "Ông nội cho em em cứ nhận , mấy thứ này đối với ông mà , chỉ là “Cửu ngưu nhất mao” (*) mà thôi."

      (*) Cửu ngưu nhất mao (九牛一毛): Thành ngữ – nghĩa đen: “chín trâu mất sợi lông”. Nghĩa bóng: là việc đáng kể, giống như câu thành ngữ “hạt cát trong sa mạc ở Việt Nam”

      "!" Trong nội tâm Tô Song Song cảm thán, cọng lông này là rất to! Đủ cho sống cả đời rồi.

      Tô Song Song đẩy lại vào trong tay của Tần Mặc. cảm thấy mình vẫn thể tiếp nhận được. Tần Mặc cũng miễn cưỡng Tô Song Song, thuận tay tiếp nhận, lại thêm vào câu: "Coi như ông nội tặng quà cho chắt của mình trong tương lai thôi mà."

      Ông cụ Tần vừa nghe thấy vậy liền cười ha ha vẻ rất vui mừng. Tô Song Song chỉ yên lặng nhìn, chỉ là thấy ông cụ Tần rất vui vẻ, nên cũng cự tuyệt nữa, dù sao nhận hay nhận cũng giống nhau mà thôi.

      "Ông nội à, ngày mai chúng cháu chuyển ra ngoài sống!." Tần Mặc xong, rất tự nhiên đưa tay nắm lấy bả vai của Tô Song Song, nhìn ông cụ Tần, lại bổ sung thêm câu, "Có phải là ông cũng nên thay đổi, chịu nghe lời ra nước ngoài để tiếp tục điều trị bệnh rồi hay ?"

      "...” Ông cụ Tần nghe Tần Mặc xong câu này, cười lạnh tiếng, đập mạnh cây quải trượng trong tay cái, hừ hừ : "Cháu đừng có coi lão già này là người khờ khạo nhé! tại tình trạng giả kết hôn để lừa gạt người già ở trong nhà xảy ra rất nhiều. Còn định bảo ta hả, ta vừa ra nước ngoài cái, hai đứa lại liền ly hôn, ta biết tìm ai để lí lẽ đây?"

      "..." Tô Song Song lập tức cảm thấy phải lau mắt mà nhìn đối với ông nội Tần. Quả đúng là gừng càng già càng cay! nghĩ tới ông nội vẫn còn sáng suốt như vậy, chỉ cần liếc mắt thấy luôn là hai người bọn họ có vấn đề.

      Thoáng cái, Tần Mặc lại vòng hai tay ôm chặt lấy Tô Song Song, trịnh trọng : "Ly hôn hả, trừ phi cháu chết."

      "!" Tô Song Song bị những lời này của Tần Mặc làm cho bị hù dọa đến chết khiếp. ngửa đầu muốn nhìn nét mặt của chút, chỉ tiếc ở vị trí này chỉ có thể nhìn thấy cái cằm của .

      Tô Song Song liếc ánh mắt nhìn qua ông cụ Tần, thấy ông cười tủm tỉm, cảm thấy phỏng chừng nhất định những diễn xuất kia của Tần Mặc biểu lộ khá tốt, nếu thể lừa gạt được người “ minh thần vũ” (thông minh sáng suốt như thần) như ông nội Tần.

      "Được, các cháu cứ chuyển ra ngoài , nhưng mà ta nước ngoài đâu! Đúng rồi, khi nào hai đứa tổ chức hôn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :