1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 169: Dù như thế nào cũng đều phải chết

      Đến lúc Tô Song Song đánh xe đến bên dưới lầu của tòa nhà lầu xxx, cúi đầu thoáng nhìn qua đồng hồ tay, bởi vì kẹt xe cộng thêm tìm thấy đường, trễ gần bốn mươi phút rồi.

      Trong lòngTô Song Song rất sốt ruột, đưa tay gạt lớp mồ hôi trán, còn được hơn mười phút nữa tin nhắn tự động gửi , phát đến cho Tần Mặc ở phía bên kia, cần phải rảo bước nhanh hơn nữa, tránh cho tánh mạng của Tần Dật Hiên bị gặp nguy hiểm.

      Tô Song Song định lên lầu điện thoại liền vang lên, vừa nhìn thấy là số của Thẩm Ôn Uyển, vội vàng nhận cuộc gọi. Từ đầu điện thoại bên kia lập tức truyền đến tiếng rống hét của Thẩm Ôn Uyển: "Tô Song Song ngươi nếu như thực đến, tôi liền giết chết ta! Giết chết ta luôn!"

      "Tôi ở dưới lầu rồi, vừa mới rồi là do bị kẹt xe thôi! bình tĩnh chút !" Tô Song Song cũng lo lắng rống lại câu, trái tim của như cũng bắt đầu run lên.

      "Được! Nếu mười phút nữa tôi vẫn nhìn thấy , tôi đẩy luôn ta xuống dưới lầu!" Thẩm Ôn Uyển điên cuồng rống lên câu, dứt khoát cúp luôn điện thoại.

      Tô Song Song nhìn nhìn tòa nhà lầu ở trước mặt mình, trong nội tâm ngược lại, liền thở phào cái. Cũng may tòa nhà lầu này cao lắm, chỉ có tám tầng, chẳng qua đây chỉ là tòa nhà sắp bị phá bỏ, những người ở đây được di dời nơi khác rồi, nhìn tòa nhà lung lay như sắp đổ, hết sức nguy hiểm.

      Chỉ có điều Tô Song Song có cảm giác thấy ở đây có cái gì đó rất kỳ quái. quay đầu bốn phía quan sát nhìn ngó xung quanh, thể ngờ được, đột nhiên trông thấy đối diện với tòa lầu này chính là tập đoàn Tần thị!

      Tô Song Song hoảng sợ hai mắt trừng lớn, di@en*dyan(lee^qu.donnn), cảm thấy chỉ sợ rằng mọi chuyện hề đơn giản như nghĩ. Trong chuyện này nhất định Thẩm Ôn Uyển những ý đồ gì đó khác nữa.

      Chỉ có điều, cái ý đồ này dù Tô Song Song rất nhanh tìm tòi ở trong đầu những cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà từng đọc, cảm giác, cảm thấy miêu tả cực kỳ sinh động, nhưng lại tìm ra được đầu mối.

      Rất nhanh Tô Song Song
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 169.2 (tiếp theo)

      Thân thể Tô Song Song còn chút sức lực nào nữa, mùi nước hoa gay mũi người Thẩm Ôn Uyển càng kích thích đầu óc thêm thanh tỉnh. muốn bấm xuống phím gọi cho dãy số 110, nhưng mà ngón tay cũng trở nên vô lực, lúc này Thẩm Ôn Uyển lại phát giật được ngay chiếc điện thoại từ tay .

      Thẩm Ôn Uyển cúi đầu xem xét dãy số màn hình, hừ lạnh tiếng: "Tao còn tưởng rằng người thứ nhất mà mày nghĩ đến để cầu cứu là Tần Mặc cơ đấy, hóa ra ở trong lòng mày ta cũng sánh bằng cái số 110 kia!"

      Tô Song Song hề lên tiếng, chỉ khẩn trương nhìn điện thoại di động của mình ở tay Thẩm Ôn Uyển, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi phịch cái ở mặt đất. tuyệt đối còn tâm tình nào để phản ứng lại với con người nổi điên kia, vẫn chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm vào tay của Thẩm Ôn Uyển.

      "Rốt cuộc muốn làm cái gì!" đến ngay cả việc chuyện Tô Song Song cũng cảm thấy hoàn toàn vô lực, phải thở dốc nhiều lần mới thốt ra được câu như vậy.

      Thẩm Ôn Uyển tựa như cảm thấy cái trò chơi này vẫn chưa được chơi đùa đủ đô vậy, ta chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Song Song, lấy ra chiếc bút ghi bút, sau đó bấm xuống, cái, sau đó chính là giọng hơi trầm thấp của Tần Dật Hiên: "Song Song..."

      Cho dù Tô Song Song có là người phản ứng lại chậm chạp, lúc này cũng hiểu được, ra mới chính là mục tiêu chính của Thẩm Ôn Uyển kia. Tô Song Song khẩn trương nhìn lướt qua thời gian từ chiếc điện thoại tay Thẩm Ôn Uyển, cảm xúc căng thẳng được thả lỏng hơn chút nhi, chỉ còn có năm phút đồng hồ nữa Tần Mặc nhận được tin nhắn gửi.

      Tô Song Song kiềm chế nổi liền hướng ánh mắt về phía tòa nhà đối diện. Trong tòa nhà đối diện được xây dựng cao lớn hùng vĩ kia, giờ phút này Tần Mặc ở tầng cao nhất, trong văn phòng của tập đoàn Tần thị, biết có thể nhìn thấy hay ?

      "Yên tâm , tao gọi xong cú điện thoại này, là ta có thể trông thấy mày ngay." Thẩm Ôn Uyển xong cười rộ lên khanh khách, ngay sau đó dùng điện thoại của Tô Song Song bấm số điện thoại của Tần Mặc.

      Tô Song Song , rốt cuộc Thẩm Ôn Uyển muốn làm cái gì nữa, lúc này ta chủ động thông báo cho Tần Mặc, chẳng lẽ ta muốn có đường lui nữa hay sao?

      Tưởng tượng như vậy, trái tim Tô Song Song lập tức như bị thót lên tới cổ họng, nhổ nước bọt ra, cố nín thở, sợ nghe được nội dung chuyện trong điện thoại.

      Tần Mặc ở trong cuộc họp, đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại vang lên, trong nháy mắt liền nhíu mày, cần suy nghĩ cầm luôn điện thoại bấm nút nghe luôn.

      Tiếng nhạc chuông đy này là do cố ý đặt riêng cho cuộc gọi của Tô Song Song. Nếu có chuyện tuyệt đối gọi điện thoại cho , cho nên Tần Mặc vừa mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại này, trong nháy mắt chợt có loại cảm giác xấu.

      cầm điện thoại lên, vươn tay làm động tác tạm ngừng lại, cho nên trong nháy mắt tất cả mọi tinh nòng cốt đều ai dám lên tiếng. Thoáng chốc cả phòng hội nghị trở nên yên tĩnh đến mức ngay cả cái kim rơi xuống đất cũng đều có thể nghe thấy.

      "Làm sao vậy?" Giọng của Tần Mặc rất thấp, tuy nhiên biểu lộ của vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước, chỉ có giọng trở nên mềm dịu ấm áp hơn rất nhiều. Nghe thấy thanh đó, tất cả nòng cốt tinh ở đây, tất cả nguyên đám người đó đều ngây ngẩn cả người.

      ai trong bọn họ có thể ngờ rằng, lại còn có thể nghe thấy vị boss băng sơn của mình lại có thể ra những lời dịu dàng ấm áp đến như thế, quả thực giống như nằm mơ vậy.

      Đầu kia Thẩm Ôn Uyển lại hừ lạnh tiếng đầy khinh thường: "Tần Mặc, hôm nay Tô Song Song chết ở tay của tôi..." Tần Mặc vừa nghe thấy những lời này, bàn tay cầm chiếc điện thoại trong nháy mắt liền siết chặt lại, khớp xương liền phát ra tiếng kêu lách cách.

      "Trong chốc lát nữa có thể trông thấy ta từ lầu phía đối diện rơi xuống dưới!" Thẩm Ôn Uyển xong, liền cười rộ lên khanh khách, cũng đợi để cho Tần Mặc lời nào, liền cúp luôn điện thoại.

      Tần Mặc ném thẳng chiếc điện thoại cầm trong tay xuống
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 170: Mắt nhìn thấy chết

      Khi Thẩm Ôn Uyển kéo thân hình của Tô Song Song tới bên cạnh mép của tòa nhà, ta đứng tựa người ở lan can, cúi đầu thoáng liếc nhìn xuống bên dưới. Phía dưới lầu, nhân viên cứu hộ bắt đầu nhanh chóng dựng thổi phồng chiếc phao cứu hộ.

      Thẩm Ôn Uyển quay đầu lại nhìn Tô Song Song nằm xụi lơ mặt đất, hừ lên tiếng. ta duỗi chân ra đá đá vào Tô Song Song: "Tần Mặc rất quan tâm đến mày."

      Tô Song Song thân thể mềm nhũn, nhưng vẫn có thể cử động thân thể cách chậm chạp. Bị Thẩm Ôn Uyển đá phát, cảm thấy đau liền hơi xê dịch sang bên cạnh chút, thấy Thẩm Ôn Uyển cũng có phản ứng gì, lại cẩn thận xê dịch về phía bên cạnh chút nữa.

      Thẩm Ôn Uyển lấy từ trong túi áo lý bao thuốc lá, bật lửa châm điếu, nhìn Tô Song Song cười nhạo tiếng vẻ mờ ám. ta hít hơi thuốc lá, liếc nhìn Tô Song Song cái, hung hãn : "Nếu như mày còn muốn bị túm tóc nữa, cứ di chuyển về phía bên kia ."

      Tô Song Song lập tức cảm thấy da đầu bị xiết chặt, nghĩ nghĩ chút lại xê dịch trở về chỗ cũ. liếc xuống dưới lầu cái, nhìn thấy ở bên dưới lầu bơm khí vào chiếc phao cứu hộ, tâm trạng thấp thỏm lúc này mới thoáng thấy yên tâm hơn chút.

      Nhưng Thẩm Ôn Uyển lại quay đầu liếc nhìn về phía bên phải của tòa nhà. Phía bên phải này có cái hồ lớn, bởi vì bên này muốn xây dựng thêm cho nên hồ lớn được mở rộng thêm về phía bên này, tại tiến đến sát bên cạnh mép của toàn nhà rồi.

      Tô Song Song nhìn thấy hồ nước bị ánh mặt trời phản chiếu hắt lên sáng chói, trong nội tâm liền cảm thấy tim bỗng đập mạnh hồi. Tô Song Song xem như hiểu ra vì sao mà ở phía đối diện với tập đoàn Tần thị có nhiều tòa nhà cao như vậy mà Thẩm Ôn Uyển chọn. Hết lần này tới lần khác ta cứ nhất định lựa chọn tòa nhà cao lắm, sắp bị phá bỏ và dời nơi khác như vậy.

      ra ngay từ đầu, mục đích của Thẩm Ôn Uyển cũng phải muốn đẩy xuống dưới lầu, mà chính là muốn đẩy xuống dưới hồ nước kia! Dưới lầu còn có thể dùng phao cứu sinh để đỡ, nhưng nếu là ở bên hồ nước thể nào dùng biện pháp gì được.

      "Tô Song Song mày biết bơi lội nhỉ, mày chết vì bị quăng xuống cũng có thể mày bị chết vì sặc nước." Thẩm Ôn Uyển xong liền hơi hí mắt, hít ngụm khói thuốc sâu, bộ dáng rất hưởng thụ.

      Đến lúc này Tô Song Song biết mình thế nào cũng phải chết, có chút cảm thấy vò mẻ lại sứt, còn cảm giác kinh hồn táng đởm như vừa mới rồi nữa. nghiêng đầu nhìn Thẩm
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 170 (tiếp theo)

      đặt tay lên điện thoại di động rồi gõ rất có tiết tấu. Lập tức trong tòa nhà lớn của tập đoàn Tần thị ở phía đối diện, tay súng bắn tỉa nhanh chóng vào chỗ. Người cảnh sát đứng ở bên cạnh Tần Mặc nhìn thấy Tần Mặc gõ điện thoại như vậy, sắc mặt cũng trầm trọng.

      tiến lên nửa bước, giọng ra: "Tổng giám đốc Tần, ở vị trí này, dù cho người bị tình nghi kia bị bắn chết, ta cũng vẫn có khả năng đẩy Tô tiểu thư xuống bên dưới."

      Tần Mặc vừa nghe thấy vậy, bàn tay cầm chiếc điện thoại lập tức mạnh mẽ xiết chặt lại, hạ thấp giọng : "Tìm cơ hội, ấy, thể có chuyện gì."

      Ngay trong lúc hai người chuyện, từ lối thoát hiểm vang lên hồi tiếng động, ngay sau đó Tần Dật Hiên đẩy cửa ra bước tới. Nhìn thấy tình hình tại như vậy, tiến mạnh tiến lên trước mấy bước, nhưng liền bị Tần Mặc dùng tay níu lại.

      Tần Dật Hiên quay đầu lại hung dữ trừng mắt liếc nhìn Tần Mặc, quát lên: "Lôi kéo tôi cái gì, phát Song Song..."

      "Tần Dật Hiên, nếu như dám tới, tôi đẩy ta xuống ngay lập tức!" Thẩm Ôn Uyển nhìn thấy Tần Dật Hiên đến đây, cả người đều cảm thấy hưng phấn lên, túm lấy mái tóc của Tô Song Song bộ dáng như sắp đẩy Tô Song Song xuống dưới theo như lời .

      Tô Song Song sợ tới mức thét lên tiếng, chỉ có điều bởi vì bị Thẩm Ôn Uyển đánh thuốc, cho nên thanh phát ra chỉ giống như tiếng muỗi kêu, nhưng trong nháy mắt làm cho trái tim của hai người đàn ông ở đây nổi lên trận sợ hãi và kinh hoàng.

      "Thẩm Ôn Uyển!"

      "Thẩm Ôn Uyển!"

      Hai tiếng rống giận, kinh hãi vang lên trường. Thẩm Ôn Uyển trông thấy bộ dạng của Tần Mặc cùng Tần Dật Hiên dù rất sốt ruột nhưng cũng dám tiến lên, đắc ý cười lên ha hả. Tay ta cầm lấy mái tóc của Tô Song Song cứ lắc qua lắc lại.

      Tô Song Song bị kéo tóc đau đến chảy nước mắt ra. Nhưng lúc này Tô Song Song cũng rất có cốt khí, cắn răng lại dám rên lên tiếng, chỉ sợ làm cho Tần Mặc lo lắng.

      "Tại sao gọi tiếp nữa vậy, hả ?" Thẩm Ôn Uyển đặc biệt đắc ý, tại đặc biệt thích loại cảm giác này.

      Trước kia ta chỉ dám cúi đầu xưng thần bộ dáng đáng thương, theo sau lưng Tần Mặc cùng Tần Dật Hiên. Hôm nay có thể trông thấy bộ dạng của bọn họ như vậy, trong nội tâm ta cảm thấy sao kiềm chế được cảm xúc đặc biệt vui sướng, bởi vì nghĩ ra cái trò tra tấn Tô Song Song.

      Lúc này Tô Song Song có cảm giác mình đầu óc của mình giống như ngồi ca bin cáp treo vậy, tưởng chừng như mái tóc của sắp bị kéo tuột ra khỏi đầu rồi. Đột nhiên Tô Song Song cảm thấy cực kỳ cáu kỉnh!

      Tô Song Song nín đủ hơi, sau đó dứt khoát chịu đựng đau nhức do tóc bị kéo căng, dùng sức cái, cứu được đầu mình từ trong bàn tay ma quỷ của Thẩm Ôn Uyển trở về.

      Thẩm Ôn Uyển nhìn vài cọng tóc treo ngón tay của mình. ta ngờ rằng, tới lúc này rồi mà Tô Song Song vẫn còn có dũng khí như vậy, việc này làm cho ta phát cáu, lập tức có chút thẹn quá hoá giận.

      làm bộ liền đá Tô Song Song cước, cước này được đá ra, ở phía đối diện cả Tần Dật Hiên và Tần Mặc còn bình tĩnh nữa.

      "Thẩm Ôn Uyển, tôi thả cho , hãy thả Tô Song Song ra!" Tần Dật Hiên khẽ
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 171: Chết buông tay

      Editor: Puck

      “Đùng!” tiếng, viên đạn bắn vào bụng Thẩm Ôn Uyển, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra, Thẩm Ôn Uyển cúi đầu nhìn bụng mình, ngay sau đó trong mắt cũng lên ác độc khó diễn tả bằng lời.

      Giờ khắc này, cảnh sát và Tần Mặc trong nháy mắt xông tới, Thẩm Ôn Uyển thể tưởng tượng nổi nhìn tòa nhà trước mặt, ác độc trong nháy mắt trở thành oán độc.

      cắn răng dốc toàn bộ sức lực, dùng sức đẩy Tô Song Song phát, Tô Song Song chỉ cảm thấy thân thể của mình vèo cái, trong nháy mắt nghiêng sang bên cạnh.

      Tô Song Song biết nếu té xuống, trái tim cũng đập thình thịch, theo bản năng định giãy giụa túm lấy cái gì, nhưng bởi vì thuốc làm cho toàn thân có sức, đừng túm, chính là đưa tay cũng được.

      Cho dù có thể động, cũng biết bơi, tuyệt đối là chết chắc, Tô Song Song trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn cảnh vật trước mắt.

      thấy đôi mắt đào hoa của Tần Mặc bỗng nhiên trừng lớn, đồng tử co rút lại, chạy như bay về phía , theo bản năng định đưa tay về phía Tần Mặc, chỉ có điều cánh tay bủn rủn có sức, chỉ hơi hơi làm tư thế giãy dụa.

      Ngay khoảnh khắc khi thân thể Tô Song Song lật qua lan can, sợ tới mức nhắm mắt lại, ngay khi thân thể lập tức rơi xuống phía dưới, đột nhiên cảm giác tay mình bị siết chặt, giống như bị cái gì kéo lại.

      mở lớn hai mắt ra, nhìn thấy Tần Mặc thả người nhảy lên, kéo hai tay của , túm vào trong ngực mình, hai người ngã thẳng xuống phía dưới.

      Tô Song Song đột nhiên nghĩ đến cái gì, lên tiếng: “A Mặc ...”

      em!” Tần Mặc gầm tiếng, kêu xong kéo Tô Song Song sát vào ngực mình thêm chút.

      Tô Song Song thoáng chốc cảm thấy mình cứng lại rồi, tất cả bốn phía đều biến mất thấy, hoảng sợ, hoảng hốt cũng biến mất theo, hơi nhếch môi cười, xán lạn như hoa.

      Chỉ có điều nụ cười vẫn còn chưa kéo đến lớn nhất, chỉ nghe “Bùm!” tiếng, trong nháy mắt hai người rơi vào trong hồ, tạo nên bọt nước khổng lồ.

      “Tô Song Song!” lầu, Tần Dật Hiên móc hết tâm can kêu lên tiếng đau xé cõi lòng, định nhảy xuống theo, lại bị cảnh sát hai bên kéo lại thế nào cũng tránh thoát.

      Khoảnh khắc khi rơi vào trong nước, Tô Song Song cảm thấy đầu mình quay xong rồi, cảm giác được điều gì, chẳng qua cảm thấy lồng ngực rất đau, tứ chi cũng rất đau, nơi nào người cũng đau.

      Nhưng mà tiếng em kia của Tần Mặc lại thành động lực khổng lồ khiến muốn phải sống tiếp, bởi vì còn chưa câu em với Tần Mặc, cam lòng!

      Ý niệm sống tiếp càng ngày càng mãnh liệt, Tô Song Song mở to miệng định hô hấp, vị mặn chát lập tức tràn vào, ngay sau đó có thứ gì đó dán lên miệng , co lập tức tham lam bắt đầu mút thỏa thích, cuối cùng mất tri giác.

      Khi Tô Song Song tỉnh lại, chợt mở to hai mắt ra, cảm thấy trước mắt ảm đạm, kêu khẽ tiếng, ngồi bật dậy, nhìn chung quanh chút, mới phát nơi này là bệnh viện.

      “Song Song! Em tỉnh, có chỗ nào thoải mái ?” Tô Mộ dựa vào bên cạnh nghỉ ngơi vừa thấy Tô Song Song tỉnh, lo lắng đứng lên, bu lại, bởi vì quá kích động, trực tiếp làm đổ cái ghế.

      “Rầm!” tiếng khiến Tô Song Song lấy lại tinh thần, dứt khoát vén chăn đắp người mình lên, tỏ vẻ định nhảy xuống giường, nào biết hai chân vừa chạm đất, đầu gối lập tức đau đến quả phải của mình.


      Hai đầu gối của mềm nhũn, trực tiếp quỳ chân đất, cũng may Tô Mộ nhanh tay lẹ mắt, đôi tay giữ lấy , trước khi đầu gối chạm đất, kéo lên.

      Chỉ có điều lực té ngã của Tô Song Song quá lớn, vóc người Tô Mộ cũng tương đối , có hơi sức gì, bị ấy dựa vào, trực tiếp té xuống đất theo, đau đến từ mũi đến mắt Tô Mộ đều nhíu chung chỗ rồi.

      Hai tay Tô Song Song lập tức chống mặt đất, đỡ lấy thân thể, cặp mắt còn hơi hoa, nhưng chờ kịp, nào có ý định quan tâm xem hai ngã có nghiêm trọng , quát thẳng lên: “Tần Mặc! Tần Mặc ở đâu?”

      ra trong lòng Tô Song Song rất sợ, sợ bi kịch giống như trong tiểu thuyết, nam nữ chính vì vậy mà người với người cứ mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.

      Mắt hề chớp nhìn Tô Mộ chằm chằm, chỉ sợ để sót chút vẻ mặt nào đó của chị ấy, ánh mắt Tô Mộ lóe
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :