1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      tiếp

      Editor: xẩm xẩm

      Tô Song Song thỏa hiệp , dù là so ý chí nội tâm hay sức mạnh với tiểu cầm thú, vẫn chiếm ưu thế.

      Hôm nay lại bị người ta nắm được điểm yếu, bây giờ cũng thể rời khỏi máy vi tính, chỉ có thể mặc cho tiểu cầm thú bóc lột mình.

      “ Là người giúp việc , mỗi ngày giúp tôi quét dọn phòng, nấu cơm, cho đến khi tôi rời khỏi nơi này. Còn vị hôn thê theo tôi gặp ông nội, cho đến khi ông ấy nước ngoài . ”

      Tô Song Song cân nhắc lúc, chớp chớp con mắt, mặt nhăn nhó hỏi :

      chừng nào ? Ông nội nhà lúc nào nước ngoài ? ”

      “ Tôi chừng nào vẫn còn chưa biết, ông nội nửa tháng sau nước ngoài . ”

      “ Tôi giả làm vị hôn thê của !”

      Hai lựa chọn đều có hại nên chọn cái hơn, Tô Song Song lại ngốc. Nếu làm nô dịch cho tiểu cầm thú mà thời gian còn chưa xác định cụ thể, đoán cũng biết có lợi cho .

      ta ở chỗ này cả đời, chẳng lẽ là người giúp việc của cả đời, nếu vậy thà tình nguyện tới đồn cảnh sát uống trà mấy ngày còn hơn!

      Thực ra dụ dỗ ông nội vui vẻ, thoạt nhìn khó, cũng coi như làm việc thiện thôi, có điều đối tượng vị hôn phu là Tần Mặc khiến trong lòng ít nhiều gì cũng có nhiều chán ghét .

      Nhưng là ai bảo lần này chiến đấu suy tính đủ tỉ mỉ, bị người ta nắm đằng chuôi, chỉ có thể nhận xui xẻo mà im lặng chịu thiệt thòi.

      “ Ừ ! Trưa mai cùng tôi gặp ông nội . ”

      Tần Mặc xong xoay người rời , hết sức tiêu sái, người ngoài nhìn vào cũng thấy nửa phần uy hiếp.

      Tô Song Song nhìn bóng lưng Tần Mặc, tức giận giơ giơ quả đấm của mình để phát tiết, nào ngờ Tần Mặc đột nhiên xoay đầu lại, quả đấm của Tô Song Song cứ như vậy lúng túng dừng giữa trung, thu hồi lại cũng phải, tiếp tục huơ cũng đúng.

      Hai người nhìn nhau hồi, Tô Song Song cười khẽ tiếng, ra vẻ làm động tác vươn vai, sau đó buông lỏng

      “ Vận động chút ấy mà, Tần tiên sinh ngài còn có chuyện gì mà sao ? ”

      “ Cơm nấu tạm được, buổi tối tôi tới đây ăn . ”

      “!”

      Tô Song Song hiểu, phải chỉ giả làm vị hôn thê thôi sao? Tại sao còn phải chuẩn bị cơm tối cho ? Đây là cái lí lẽ gì?

      “ Vị hôn thê vì vị hôn phu làm cơm tối, tôi cảm thấy có gì ổn . ”

      Tần Mặc lúc lời này biểu lộ là quá nghiêm túc, đứng đắn đến mức khiến Tô Song Song thiếu chút nữa cũng cảm thấy đó là lẽ hiển nhiên.

      Nhưng đợi đến lúc Tần Mặc xoay người, nàng mới lấy lại tinh thần, tức giận gào thét:

      “ Ổn cái gì mà ổn! Chẳng qua chỉ giả bộ làm vị hôn thê của , cũng phải là , ……”

      “ Camera giám sát. ”

      Tần Mặc đơn giản khạc ra ba chữ lại khiến cho Tô Song Song nhất thời ngậm miệng. cắn cắn môi, hai tròng mắt cơ hồ muốn phun ra lửa .

      Nếu phải là sợ bị nhốt trong cục cảnh sát mấy ngày thể vẽ bản thảo, thể cùng đại thần của nàng trao đổi, tình nguyện vào đó uống trà mấy ngày cũng ở chỗ này để bị làm cho uất ức.
      Last edited by a moderator: 8/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Người ngốc có phúc của người ngốc.

      Editor: samie 96

      Beta-er: xẩm xẩm

      Tô Song Song sau khi đuổi Tần Mặc , vội vàng chạy bật máy tính lên, sau đó vội mang tin nhắn Mặc Tần để lại, lúc này như thế nào lại cảm thấy những chữ ấy như châu như ngọc, lời văn rất hay!

      Mà ngay cả câu hỏi có phải chưa có bạn trai hay đều khiến vô cùng vừa ý, trong đầu rất trong sáng, suy nghĩ ngọt ngào lại tăng thêm, xem ra đại thần rất quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của , là hạnh phúc!

      Tô Song Song theo như Tô Mộ đây chính là phương pháp xử lý tốt nhất, lúc đầu phản bác lại chính biệt hiệu của mình, sau đó lại nịnh nọt Mặc Tần.

      Ở trong lời lại bày ra ý ngưỡng mộ ngừng, khiến các độc giả theo dõi truyện của cũng biết nên làm gì cho tốt.

      Dù như vậy, Tô Song Song có vẻ ý thức được việc lấy lòng của dường như có chút vượt quá tầm kiểm soát rồi.

      Tô Song Song sau khi làm xong toàn bộ, liền vội vàng tải lại trang web, hy vọng trước tiên có thể nhìn thấy lời nhắn của Mặc đại thần để lại cho .
      Đột nhiên trông thấy có rất nhiều tin nhắn, lại là của Mặc Tần, lập tức kích động đến nỗi nước mắt trào ra, nằm sấp như lúc trước xem tin nhắn, Mặc đại thần : Có phải chỉ số thông minh của có chút vấn đề?

      Tô Song Song lập tức như mở cờ trong bụng, Mặc đại thần chẳng những quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của có vui vẻ hay , lúc này ngay cả việc đúng là do quá mệt nhọc làm cho chỉ số thông minh giảm xuống cũng quan tâm đến, rất thích rồi.

      Thế cho nên Tô Song Song quá mức kích động, nhịn được liền gọi điện thoại cho Tô Mộ, mong đợi cùng về chuyện này.

      Tô Mộ dừng lại khoảng giây, sau đó lần đầu tiên giọng vừa gào khóc la to, mà còn lộ ra vẻ lo lắng mơ hồ bên cạnh đồng tình đối với suy nghĩ của Tô Song Song, ra những lời vô cùng thấm thía: “Song Song à! Tôi đồng ý với .”

      “Cái gì?” Tô Song Song chớp chớp mắt, lại hiểu Tô Mộ gì.

      “Nếu như thế này, chuyện này đừng nên liên quan nữa, nếu Boss lại bị dọa chạy mất, việc này…”

      Tô Mộ còn chưa xong, Tô Song Song vừa nghe thấy thể chuyện cùng nam thần của mình tinh thần dâng cao liền hạ xuống, nhất thời nổi giận, trước sau đều mặc kệ, trực tiếp cắt ngang lời của : “Chuyện này sao có thể được? Tôi vất vả… Rất vất vả…”

      Tô Song Song xong, câu còn chưa trọn vẹn, vừa nghĩ tới bị tước đoạt quyền lợi cùng với người bạn tri kỉ của mình, liền thấy oan ức tới mức muốn khóc rồi.

      Tô Mộ vừa nge Tô Song Song bên này bắt đầu thút tha thút thít trả lời, lập tức luống cuống, ho tiếng để che khó xử, suy nghĩ rồi đột nhiên nghĩ đến biện pháp.

      “Thế này! Thế này! Tôi cố hết sức giúp , hãy vẽ truyện của cho đẹp vào, tôi cho tranh thủ thể , cho nhìn thấy Boss, lại để cho ấy trực tiếp chỉ bảo .”

      sao?” Tô Song Song nghe xong, ngạc nhiên vui mừng đến nỗi lắp, Boss của , thần tượng của , có thể là xuất quỷ nhập thần, đến nay ngoại trừ những vị lãnh đạo cấp cao, ở bên ngoài chưa ai từng gặp qua ấy, mà ngay cả họ tên đều được lộ ra ngoài, Tô Mộ lại có thể làm cho nhìn thấy ấy?

      “Coi như rất may mắn, biết như thế nào ngày hôm qua đột nhiên cấp lại truyền xuống tin tốt, là trang web từ hôm nay trở , cứ nửa năm chọn ra tác giả có tiềm lực nhất đích thân đào tạo!”
      Last edited: 8/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp

      editor: samie 96

      beta-er: xẩm xẩm

      “Song Song à! hãy cố gắng lên, tại các biên tập đều coi trọng nhất đấy! Tôi vốn muốn xác định lại thời điểm cho biết, sợ vui, chỉ là bây giờ…”

      “Oa! Tốt quá! Tốt quá! tốt quá, Tô Tô, tôi nhất định cố gắng, nữa, tôi chỉnh sửa bản thảo đây, cảm ơn Tô Mộ, cạch cạch!”

      Tô Song Song xong liền dập điện thoại tiếng Cạch, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Tô Song Song dám cắt đứt điện thoại của Tô Mộ, đầu dây bên kia Tô Mộ cũng sửng sốt giây.

      Tô Mộ chẳng những tức giận, trái lại còn thở dài, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị vì Tô Song Song mà vật lộn.

      Chỉ là Tô Mộ luôn có cảm giác kỳ lạ, hiểu tại sao cảm thấy như phúc lợi này vì Tô Song Song mà vội vàng đặt ra vậy! Chẳng lẽ Tô Song Song có phúc như vậy, tức giận đứng lên, Boss liền sửa lại phúc lợi?

      Tô Mộ khỏi xúc động: đúng là người ngốc có phúc của người ngốc!

      Tô Song Song bởi vì lòng nhiệt tình đặt ở việc biên soạn manhua, căn bản quên mất buổi tối còn có lời hứa cùng Tiểu cầm thú.


      Cho đến khi chuông cửa vang lên, Tô Song Song mới cảm thấy có chỗ nào đó đúng, gãi gãi chiếc đầu rối bời chưa kịp gội của mình, tới cửa.

      Vừa muốn mở cửa, đột nhiên cảnh giác trỗi dậy, ghé vào mắt mèo nhìn thoáng qua, vừa thấy Tần Mặc, sững sờ, toàn bộ ký ức bị quên lãng đồng loạt xuất .

      Đương nhiên ký ức ràng nhất chính là: Tiểu Cầm Thú nắm trong tay nhược điểm của , Tiểu Cầm Thú hôm nay muốn tới để ăn ké!

      Tô Song Song quyết định giả bộ như có ở nhà, cẩn thận từng li từng tí tựa ở cửa ra vào, chờ Tần Mặc bỏ .

      Thế nhưng căn bản là ngoài cửa truyền ra tiếng bước chân, ngược lại truyền đến giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Mặc: “Tôi đếm từ ba sau đó ngại tới cục cảnh sát.”

      Giọng kia giống như tầm mắt của ta nhìn thấu qua cửa, thấy như bình thường.
      Tô Song Song sững sờ, nuốt nước bọt cái, do dự.

      “Ba.”

      “Hai.”

      “Két.” Cửa được mở ra, Tô Song Song vẻ mặt nịnh nọt dáng vẻ tươi cười, hơi có vẻ oán trách : “Tần tiên sinh, tôi vừa mới vệ sinh lát, làm sao lại gấp gáp như vậy?”

      Tô Song Song trông thấy bộ dạng của chính ngay lúc này, diễn xuất như vậy chẳng khác nào tú bà.

      Tần Mặc chỉ liếc cái, rồi đem tầm mắt chuyển sang bên, ra sợ mình quanh năm mặt nhăn nhó, giờ nhìn mặt Tô Song Song trước mắt lại làm hỏng dáng vẻ lâu nay, nên mới lộ ra vẻ mặt chán ghét.

      “Cơm tối đâu?” Tần Mặc giống như người lãnh đạo đến kiểm tra, nhìn lướt qua phòng bếp trống chỉ mở nửa, thu ánh mắt về, đôi mắt đào hoa hiên ra chút nghi vấn.

      Tô Song Song lập tức cười nổi, cắn môi, ngửa đầu nhìn Tần Mặc, muốn dùng dáng vẻ đáng thương tấn công lại để Tần Mặc hành hạ ít chút. Nhưng ánh mắt của Tần Mặc quả thực quá khuấy động trái tim bé của , sửng sốt dám ra .

      “Hôm nay tôi nhìn lịch, thấy đó viết hôm nay phải ăn mì sợi, cho nên tôi sợ mì nở ra, đói bụng mong chờ Tần tiên sinh tới làm tiếp đấy!”

      Tô Song Song càng càng có lý, đột nhiên cảm giác mình cũng rất nhanh trí, vốn là ỉu xìu nhưng lập tức nét mặt trở nên rạng rỡ sáng rọi.
      Tần Mặc lông mày nhíu chặt lại, tựa hồ đối với lời dối của Tô Song Song ràng rất hài lòng. đột nhiên vươn tay, nắm lấy chiếc cằm nhắn của , Tô Song Song sợ tới mức rụt cổ lại.

      Thế nhưng Tần Mặc lại làm gì cả, chỉ hơi dùng sức, làm cho môi dưới của tách ra khỏi hàm răng, sau đó liền thu tay lại, lạnh lùng : “Bộ dạng cắn môi của quá khó coi, ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của tôi.”

      “…” Tô Song Song hít hơi sâu, đè xuống lửa giận hừng hực trong lòng, tiếp tục cắn môi mình, Tiểu cầm thú còn biết ngại cơ à?

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      [Cảnh miễn phí] Bờ môi

      ngày nào đó, Boss cùng Tiểu Bạch si mê biết xấu hổ quay cuồng hỗn loạn giường. Tiểu Bạch thỏ hôn bỗng dưng xúc động, cắn bờ môi của mình.

      Tại thời điểm ý loạn tình mê, Boss đột nhiên vươn tay, nhàng nắm lấy chiếc cằm bé, có chút dùng sức, kéo môi dưới bị giày vò ra.

      Tô Song Song có phần híp mắt lại, cặp mắt bán nguyệt ánh lên tia lửa giận: “Bộ dạng cắn môi của em khó coi đừng nhìn!”

      Làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Boss phen kéo lại, ôm vào lòng, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi xoa môi dưới nơi bị cắn rách, hơi thở ấm áp bên tai lượn lờ si mê.

      “Tất cả những gì của em đều là của , cho phép bất kỳ ai làm tổn thương em, kể cả chính em!”
      Last edited: 8/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Thay đổi hình tượng gặp ông nội

      Editor: xẩm xẩm

      Tần Mặc xong nhìn lướt qua Tô Song Song, tự mình vào, bộ dáng tùy ý kia giống như vào nhà vậy.

      Trong phòng Tô Song Song chỉ có chiếc ghế nhìn qua có vẻ thoải mái nhất, chính là chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của . Tần Mặc trực tiếp ngồi lên, lại liếc mắt nhìn vào nội dung máy vi tính.

      Tô Song Song mới vừa bị Tần Mặc giáo huấn nên rất vui, muốn để ý tới . Nhưng ngặt nỗi lúc này ánh mắt Tần Mặc như có như mang theo uy hiếp thỉnh thoảng lại rơi vào người .

      Cuối cùng, năng lực chịu đựng của Tô Song Song quá yếu kém nên đành giơ tay đầu hàng, yên lặng xoay người vào phòng bếp làm cơm tối .

      “ Tôi thích ăn sợi mì được cán phẳng mềm mại. ”

      “!”

      Tô Song Song hung tợn trợn mắt nhìn mì sợi tay mình cái, giống như nó chính là tiểu cầm thú, dùng sức nhéo cái, sau đó hung tợn đem nó bỏ lại trong ngăn kéo, lại cúi người lấy dụng cụ cán sợi mì .

      Tô Song Song bình thường đều hiếu động náo loạn ồn ào giống như đứa trẻ, nhưng thời điểm nấu cơm lại hết sức yên tĩnh chuyên chú.

      Tạp dề màu hồng khoác lên người, bàn tay bé trắng nõn nắn bóp sợi mì qua lại, loại biểu lộ cố chấp kiên trì lại trở thành dáng vẻ đáng , ngây ngô.

      Trong khi Tô Song Song cố gắng phấn đấu hoàn thành món mỳ sợi, Tần Mặc nhìn qua manhua Tô Song Song soạn thảo, thỉnh thoảng dùng mực đỏ ghi chú gì đó.

      Tô Song Song nấu cơm coi như khá khéo tay, chỉ chốc lát sau trong gian nho liền tràn ngập hương thơm.

      “ Được rồi! Tần, có thể dùng bữa !”

      Tô Song Song cất giọng mang theo tia u oán, ánh mắt nhìn Tần Mặc cũng hận thể đem ra cắt thành mấy đoạn .

      Tần Mặc tự động bỏ qua ánh mắt quá dịu dàng của Tô Song Song mà đứng dậy, rất tự giác ngồi vào cái ghế duy nhất ở phòng bếp.

      Tô Song Song bưng bát mì lên, hai mắt chớp chớp nhìn Tần Mặc cái gì cũng làm còn mang theo bộ mặt hiển nhiên ngồi ghế chờ đợi, thể ở trong lòng bội phục độ dày của mặt lại tăng cấp thêm tầng.

      cũng lười cùng tranh cãi, nghiêng đầu xoay người lại, đem chiếc ghế cạnh bàn làm việc của đẩy tới, sau đó hung tợn múc muỗng lớn nước dùng đổ lên vắt mì, thô lỗ trộn trộn. Cũng thèm để ý Tần Mặc mà hung tợn ăn miếng to, ngay sau đó xoay người cái bỏ chạy đến phòng vệ sinh, đem tất cả sợi mì trong miệng đều phun ra.

      Nước dùng bỏ quá tay rồi, mặn chết .

      Tô Song Song cảm thấy rất ủy khuất đến nổi nước mắt như muốn chảy xuống, sau đó yên lặng xoay người trở lại.

      lúc có ý định đem bỏ tô mỳ đột nhiên phát , bát nước dùng vốn là nguyên vẹn giờ lại thiếu mất nửa, nháy nháy mắt, có chút khó tin nhìn bát của Tần Mặc.

      Tần Mặc ngẩng đầu, bộ dáng có vấn đề tiếp tục ăn mì, mặt như cũ là dáng vẻ vạn năm tê liệt, bất quá tư thế ăn cơm của rất ưu nhã , nhìn qua giống như rất chú tâm thưởng thức bữa ăn vậy.

      “ Khi ăn bị nhìn khiến tôi rất thoải mái. ”

      Tần Mặc ngẩng đầu cũng biết Tô Song Song muốn hỏi cái gì liền lạnh lùng mở miệng, sau đó lại ngụm tiếp tục ăn mì .

      Tô Song Song liếc nhìn bát nước dùng bên cạnh, vừa muốn ói lại phải kìm chế lại, đem tất cả nín trở về, yên lặng an tĩnh ngồi xuống ăn mì.

      “ Sáng sớm ngày mai ăn xong điểm tâm, và tôi cùng . ”

      Tần Mặc suy nghĩ chút, sợ Tô Song Song hiểu, lại bổ sung câu:

      “ Đường về nhà có chút xa. ”

      Tô Song Song ăn mì chợt khựng lại. Cái gì? Ý của Tần Mặc là điểm tâm ngày mai cũng muốn tới ăn cùng sao?

      dám chất vấn, chỉ có thể chớp chớp mắt biểu lộ vẻ nghi hoặc. Tần Mặc lại ăn tiếp ngụm, lúc này mới để ý tới Tô Song Song, vừa mở miệng liền đem Tô Song Song ảo tưởng đả kích đến thiếu chút nữa tâm hồn cũng vỡ nát.

      “ Sáng mai tôi muốn ăn cháo. ”

      Tô Song Song ngoài mặt gật đầu, trong lòng lại gầm thét: Cái đầu ! Cái đầu ! Ai thèm quản muốn ăn cháo hay chứ!

      Nhưng vì mấy ngày nữa phải hoàn thành bản thảo để nhận được công nhận của các biên tập, đổi lấy cơ hội gặp mặt nam thần, cắn răng nhẫn nhịn.

      Buổi tối hôm đó, Tô Song Song sau khi tiễn Tần Mặc, vừa nhìn thấy bản thảo của mình liền hét lên tiếng. lúc muốn xông qua tìm Tần Mặc chất vấn chợt khựng lại, ngay sau đó lại thêm tiếng thét chói tai!

      Sau đó liền nhảy lên ghế, chăm chú nhìn những nơi dùng mực đỏ sửa lại, càng xem ánh mắt càng sáng, hưng phấn đến mức cả đêm đều ngủ .

      Sáng sớm ngày thứ hai, mở cửa cho Tần Mặc, mặt đều là nụ cười niềm nở, hiếu khách tiếp đãi, dù sao cũng nhờ hoàn thành tốt bản thảo tối qua.

      Tô Song Song tận tâm tận lực chuẩn bị bữa ăn sáng cho Tần Mặc, nhưng câu cám ơn kia, cho đến khi ăn xong điểm tâm cũng với

      thể làm cho Tần lão gia hù dọa, Tô Song Song bị buộc thay hình đổi tượng phen. như thế nhưng lại là lần đầu chính thức chọn lựa quần áo kĩ càng, thử từng bộ. Vì vậy thời điểm từ phòng vệ sinh ra liền cảm thấy được tự nhiên, lúc kì quái chỗ này, lúc lại kì quái chỗ kia.

      Tần Mặc lúc này nghiên cứu chiếc giường của Tô Song Song, nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn sang, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua tia sáng.

      bộ váy màu trắng tinh tế làm nổi bật vóc người nhắn đáng của Tô Song Song. Mái tóc dài được uốn gợn sóng khiến toát ra nhiều phần thành thục nhưng lại mất dáng vẻ ngây thơ khả ái.

      “ Như vậy được ? ”

      Tô Song Song thích ứng được nhìn Tần Mặc, theo bản năng muốn cắn môi , lại thấy Tần Mặc vươn tay ra khiến bị dọa sợ, vội vàng thu hồi hàm răng lại.

      thôi . ”

      Tần Mặc có bất kỳ đánh giá nào, đường hướng đến thang máy tới. Tô Song Song nhìn bóng lưng Tần Mặc bĩu môi, vội vàng theo vào .

      Dọc đường hai người đều im lặng cả, chẳng qua thời điểm khi tiến vào khu nhà họ Tần, Tô Song Song ngạc nhiên đến mức trừng lớn mắt. Cái khu nhà này gần như nằm đỉnh núi, lại còn chiếm hơn phân nửa, chẳng lẽ Tần lão gia tử là thổ phỉ ?

      Xe đường vào trong khuôn viên Tần trạch, vườn hoa hồ nước cái gì cần có đều có. Tô Song Song cảm giác mình có chút bé, càng nhìn càng thấy mất tự nhiên.

      Vừa xuống xe , Tô Song Song nhìn tòa nhà hoành tráng đồ sộ trước mặt khỏi có chút khiếp đảm mà đứng im tại chỗ.

      Đột nhiên đôi bàn tay nắm lấy bàn tay bé của . Xúc cảm lạnh như băng khiến Tô Song Song lấy lại tinh thần, ngửa đầu nhìn bên gương mặt tuấn Tần Mặc, biết vì sao lại cảm thấy an tâm hơn.

      “ Ai nha , vợ của cháu trai ta tới rồi! Mau mau mau, để cho ông nội xem chút!”

      Tô Song Song mới vừa buông lỏng tinh thần, đột nhiên nhìn thấy ông lão tinh thần sảng khoái từ trong nhà ra.

      Ông nội cùng Tần Mặc dáng dấp có nhiều phần giống nhau, nhưng ông nội luôn cười tươi, thoạt nhìn cũng rất hòa ái.

      Khẩn trương trong lòng Tô Song Song cũng thoáng chốc giảm xuống phần, vội vàng kéo ra nụ cười, biểu lộ bộ dáng khéo léo, thân thiết.

      Ông nội của Tần Mặc vừa thấy Tô Song Song, liền cười híp mắt ra đón, từ đầu tới cuối cũng lười nhìn Tần Mặc cái.

      “ Dáng dấp của cháu dâu ta là đẹp mắt, cùng tiểu tử tiểu Mặc này ở chung chỗ, là thiệt thòi cho tiểu nương đáng như cháu!”

      Tần lão gia hết sức khách khí trực tiếp đả kích Tần Mặc .

      Tô Song Song nghe xong liền vui vẻ, chẳng qua là còn chưa thả lỏng xong liền bị lời kế tiếp của Tần lão gia làm cho ngây ngẩn cả người .

      Chỉ nghe Tần lão gia tử vui sướng :

      “ Cháu dâu, tối nay ở lại đây, ta cố ý đem phòng ngủ tốt nhất trong Tần trạch để cho lão Vương dọn dẹp xong, tối nay hai ngươi cùng nhau ngủ! Sớm chút để cho ông nội ôm được chắt nhé!

      ——— ——————-
      [ Cảnh miễn phí ] : Phúc lợi

      Boss ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn bản soạn thảo của Tô Song Song , trong đôi mắt lạnh như băng lóe lên tia vui vẻ hiếm thấy. phải vì Tô Song Song vẽ tốt mà là đột nhiên nghĩ tới chuyện thú vị.

      biết Tô Song Song khi biết mình chính là Mặc nam thần của lúc đó có biểu tình gì đây.

      Nghĩ tới đây, Boss cầm điện thoại lên lạnh lùng

      “ Truyền xuống tin mới, cứ nửa năm chọn ra vị tác giả có tiềm năng nhất, tôi muốn đích thân bồi dưỡng . ”

      “ Cái gì ? ”

      Thân là Phó tổng của tập đoàn Tần thị, Bạch Tiêu vừa nghe đến liền sửng sốt. Tần Mặc cho tới bây giờ có khi nào quan tâm tới những chuyện vặt vãnh như thế này đâu. Hôm nay là trúng gió nơi nào, hay ra bị nóng sốt đến ngốc luôn rồi ?

      “ Vì …… vì sao ? ”

      “ Vì muốn nâng cao chỉ số thông minh của bọn họ. ”

      Tần Mặc lạnh lùng , trong mắt lại lộ ra tia vui vẻ: “ Cứ quyết định như vậy . ”

      xong liền cúp điện thoại, để lại Bạch Tiêu vẫn mang biểu tình kì quái khó hiểu.

      Phúc lợi mới cứ như vậy được đề ra, Boss kiên nhẫn chờ đợi ngốc rơi vào trong hố, nghĩ tới đây có chút kích động!
      Last edited: 8/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: xấu hổ.

      Editor: samie 96

      Beta-er: xẩm xẩm

      “Ông nội ông nội…” chắc chắn là Tô Song Song nằm mơ, theo phản ứng liền lắp.

      Nội tâm của lại gào thét: Đây là tình huống kì lạ gì vậy? phải là vị hôn thê của ta mà? Tần lão gia ở tuổi này như vậy chẳng phải rất bảo thủ sao? Như thế nào lại vội vã sắp xếp cho họ ngủ chung? Ông nội à, ý nghĩ trong sáng của ông đâu rồi?

      “A a a…” Tần lão gia tưởng rằng Tô Song Song vui mừng, vừa vừa hát khẽ, còn làm ra tư thế chiến thắng nữa.

      Tô Song Song nhìn Tần lão gia trong nháy mắt biến thành bộ dáng ngốc nghếch liền hoang mang lo sợ quay đầu nhìn Tần Mặc cùng sánh vai đứng chung chỗ, đôi mắt bán nguyệt ra vẻ nghi ngờ cùng bất an.

      Tần Mặc vẫn như cũ, bộ dạng sợ bất cứ điều gì, ngẩng đầu nhìn lướt qua Tần lão gia đứng sau lưng Vương quản gia, Vương quản gia như hiểu ý liền tiến lên bước, xoay người như nghi thức chuẩn mực.

      “Thưa lão gia, thiếu gia cùng thiếu phu nhân đường rất mệt mỏi, hay là trước tiên để họ vào nghỉ ngơi chút, còn công việc để lát nữa hãy , có được ?”

      Vương quản gia năm nay 65 tuổi nhưng thoạt nhìn cũng chỉ tầm 50, theo Tần lão gia hơn nửa đời người nên mới dám như vậy, Tần lão gia có lẽ giữ cho ông ấy chút mặt mũi, nghĩ có chút cam lòng nhưng cũng gật đầu.

      “Cháu dâu, mau vào nhà cùng ông, thích cái gì cứ lấy hết ! Nếu cái gì cũng thích chuyển đến đây ở cũng được!”

      Từ lúc Tần Mặc lớn lên, Tần lão gia luôn luôn mong ngóng có cháu dâu, lúc này ông được nhìn thấy tận mắt, đương nhiên rất phấn chấn. Hơn nữa ông lớn tuổi, hai năm trước lại phải chịu đựng cú sốc lớn, bởi vậy đầu óc khi bình thường khi lại mơ hồ, tính cách càng lúc càng giống trẻ con.

      Tô Song Song nhìn Tần lão gia niềm nở quá mức, có chút bất lực, mỉm cười ngọt ngào, mình ở chỗ này nên nghĩ phải chiến đấu hăng hái mới được. Tần Mặc nhìn cách đùa giỡn rất khó chịu, lúc Tô Song Song vội vàng kéo tay Tần Mặc bị chính lôi .

      Nhưng Tô Song Song có ý định từ chối giúp đỡ của Tần Mặc, định mình đối phó với Tần lão gia, Tần Mặc đột nhiên quay đầu lại hơi cúi xuống, đôi môi mỏng kề sát bên tai Tô Song Song.

      có vẻ hơi trầm xuống, giọng ở bên tai Tô Song Song lại vô cùng ngọt ngào: “Ông nội lớn tuổi rồi, tính tình càng ngày càng giống trẻ con, đừng để tâm làm gì.”

      xong Tần Mặc thẳng người lên, kéo bàn tay bé của Tô Song Song lên phía trước, ngay lúc này chỉ cảm thấy bên tai thổi tới luồng gió ấm áp, tê dại khiến khuôn mặt nhắn của lập tức đỏ lên, toàn thân lại sởn gai ốc.

      nhịn được vừa mừng vừa lo, suy nghĩ: Chẳng lẽ câu vừa rồi của Tần Mặc là muốn an ủi ?

      Còn chưa kịp phản ứng bị lực ở tay Tần Mặc kéo lên phía trước, Tô Song Song ngẩng đầu nhìn tấm lưng cường tráng, trông thấy nửa mặt của vẫn thản nhiên, lập tức cảm giác có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, khẽ cựa mình, cố giấu bản thân sởn gai ốc.

      bước vào nhà của Tần gia, nhịn được liền hít hơi, phải là quen với những nơi to lớn, nhưng là nhà của Tần gia quá nguy nga tráng lệ rồi!

      Đây là phòng được trang trí theo kiểu cổ xưa, cho dù Tô Song Song có hiểu tí gì về cổ vật cũng nhìn ra được hơn nửa số đồ vật trong phòng này đều là đồ cổ.

      chớp chớp mắt, cố gắng nhìn qua lần tỉ mỉ nhà của Tần lão gia, sau đó giật giật tay của Tần Mặc kéo .

      Tần Mặc cảm giác được đằng sau mờ ám điều gì đó nên dừng bước, hơi nghiêng người về sau, đôi mắt đào hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng ra nghi ngờ.

      Tô Song Song cẩn thận quan sát từng li từng tí, sau đó kiễng mũi chân lên, cố hết sức mà vẫn thể với tới tai của Tần Mặc, tức giận, trực tiếp thò tay giữ chặt vạt áo trước ngực của .

      Tần Mặc kịp chuẩn bị đối với động tác này của Tô Song Song nên cơ thể bị kéo nghiêng tí.

      Tô Song Song khi ngang với tai Tần Mặc lúc này mới hài lòng, ra vẻ thần bí hỏi câu: “Tần Mặc, có phải đời trước của là thổ phỉ hay ? Chính phủ có biết nhà có nhiều cổ vật như vậy hay ? Biết hay …?”

      Tô Song Song lảm nhảm xong liền nghĩ đến phỏng đoán đó mà sơ hãi, nét mặt Tần Mặc lập tức trở nên vô cùng bất lực.

      hề hay biết mình vừa bị đẩy ngã nhào vào lồng ngực Tần Mặc, va chạm khiến đầu óc choáng váng đến hoa mắt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra Tần lão gia ở sau lưng vừa cười vừa : “Các cháu muốn hôn cứ hôn , cần để ý tới ông đâu, ông cởi mở lắm. Haha!”

      “…” Tô Song Song đâm phải lồng ngực nhìn gầy gò nhưng quả thực rất săn chắc của Tần Mặc lập tức chóng mặt, căn bản đều quên việc phải giữ khoảng cách.

      Tần Mặc sợ vừa bị ngã đứng vững , liền vội vàng vươn tay ôm lấy chiếc eo của . Chỉ là Tô Song Song lại cao hơn chút so với ý nghĩ của .

      Tay vốn muốn đặt bên hông của Tô Song Song, nghĩ qua thoáng cái lại đặt ngay mông của .

      “!” Tô Song Song cảm thấy mông mình đột nhiên bị đánh bất ngờ, sợ tới mức trừng lớn hai mắt, vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau, liền thấy kẻ đánh mình lại là Tần Mặc, lúc này mông còn có bàn tay của khiến vô cùng sợ hãi.

      ! ! !” Tô Song Song bị dọa sợ đến nỗi lắp.

      Tần lão gia ở đằng sau thấy tình cảnh này, cười đến nỗi khép được miệng, giống như ông lập tức có thể ôm cháu trai vậy.

      Mà vẻ mặt vô cùng nghiêm túc trước sau như của quản gia Vương lúc này lại hơi nhíu mày, bộ dạng cẩn thận liều lĩnh ra: “Lão gia, ông như vậy dọa chết thiếu phu nhân đấy!”

      Tô Song Song giận dữ liếc nhìn Vương quản gia, trong lòng thầm : Ông ta ràng đứng sát bên người Tần lão gia, chỉ cần vươn tay là có thể giữ chặt Tần lão gia rồi, nhất định là ông ta cố ý!

      lập tức hiểu ra: ra ở bên trong nhà này bụng dạ đen tối như nhau, ngay cả lão quản gia kia.

      Lúc này Tần Mặc lại lạnh nhạt rút tay mình về, sau đó lại chuyển thành nắm bàn tay bé của Tô Song Song, nhìn giống như bình thường, có gì xảy ra. lạnh nhạt câu cũng tính là giải thích: "Vì cao hơn tôi nghĩ."

      Tô Song Song nghe xong càng tức giận, cho ta chiếm tiện nghi của , còn dám trách quá cao? Nhưng tại Tần lão gia ở trước mặt nên thể nổi giận, chỉ có thể nhẫn nhịn.

      “Cháu dâu ngoan, nào, đừng buồn, để ông dẫn cháu ăn, ông cố ý dặn dò nhà bếp chuẩn bị cho cháu đấy!”

      Tần lão gia xong liền đến bên cạnh Tô Song Song, cười hiền lành.

      Tô Song Song trong lòng luôn yếu mềm trước tình thân của gia đình nên lập tức bị Tần lão gia làm cho cảm động. Từ lúc cha mẹ bị tai nạn hai năm trước, cũng chẳng còn ai thân thuộc lo lắng bữa ăn cho .

      Tô Song Song hai mắt đỏ lên, dùng sức gật đầu, nụ cười mặt càng thêm chân .
      Tần Mặc cảm giác Tô Song Song có gì đó bất thường, hơi nghiêng đầu nhìn , thấy đáy mắt ửng hồng, lại chẳng tiếng nào, bàn tay nắm tay bỗng nhiên siết chặt lại.

      Sau khi dùng bữa trưa cách vui vẻ, Tần Mặc cùng Tô Song Song ý định ăn xong rời khỏi. Nào ngờ hai người họ còn chưa được bước Tần lão gia ôm lấy tim mình dáng vẻ chật vật như sắp chết, nằm ghế salon nhất định cho họ .

      Tần Mặc đứng bên cạnh ghế salon, cúi đầu nhìn Tần lão gia nằm đó giả vờ bệnh, lạnh nhạt mở miệng: “Ông nội à, Bạch Tiêu ông có bệnh về thận, chứ phải tim.”

      Bởi vì Tần Mặc trừ lúc ăn cơm ra, từ đầu đến cuối đều buông bàn tay bé của Tô Song Song, có thể như hình với bóng đứng cạnh nhau, cho nên lúc này Tô Song Song chỉ có thể xấu hổ đứng bên ghế nhìn Tần lão gia.

      “…” Tần lão gia lúc này mới nhận ra mình che nhầm chỗ, cau mày ngồi xuống, sau đó lại “Ai da” tiếng, ôm lưng mình, xuýt xoa.

      “Xùy…” Tô Song Song nhịn được, che miệng cười rộ lên, cười phát cả ba người kia đều nhìn mình chằm chằm.

      Tần Mặc vẻ mặt co quắp như cũ, chỉ có điều trong cặp mắt đào hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại mang theo cảm giác ngây ngốc si mê.

      Vương quản gia trước: “Thiếu phu nhân, lão gia ở chỗ này chỉ mình rất đơn, nếu cùng thiếu gia có thời gian, hay là ở lại chăm sóc ông ấy, chỉ mấy ngày nữa là lão gia mình ra nước ngoài, biết khi nào có thể gặp lại mọi người, nghĩ đến điều ấy, tôi đành lòng…”

      “…” Tô Song Song lập tức im lặng, Vương quản gia chuyện này ra quả có cách nào từ chối, vô thức quay đầu về phía Tần Mặc, hỏi thăm ý của ta.

      Tần Mặc có phản ứng gì, chỉ nhìn Tần lão gia, Tần lão gia lúc này cũng thu hồi bộ dạng trẻ con lại, trong giây lát trở nên tỉnh táo lại, hơi cúi đầu như muốn thừa nhận, thào câu: “Ông nội chỉ sợ thấy được các cháu nữa, lần này ra nước ngoài, cũng biết có thể gặp lại hay …”

      Chỉ câu đó khiến Tô Song Song nháy mắt chịu được đứng lên nhưng lại bị Tần Mặc nắm tay kéo lại, muốn kêu tên của , nhưng sợ lạnh nhạt như vậy lại khiến Tần lão gia nghi ngờ, cuối cùng điều hòa cơ thể chút, thở : “A Mặc, hay là chúng ta chăm sóc ông nội được ?”

      từ A Mặc vừa phát ra liền khiến Tần Mặc quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, cặp mắt đào hoa lạnh lùng đối với chuyện nào cũng thờ ơ bây giờ lập tức trợn lên nhìn .

      Xem ra biểu tình này đối với Tô Song Song, chính là bị cách xưng hô của làm cho buồn nôn, trong nội tâm có chút thoải mái liền bĩu môi, cũng là bất đắc dĩ mới gọi như vậy, ta lại còn bày ra ánh mắt như thế nữa.

      Tần Mặc lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, quay đầu hướng về phía vẻ mặt đơn của Tần lão gia gật đầu: “Cháu nghỉ lại đêm, mai còn phải công tác.”

      “Được!Được! Được!” Tần lão gia rất vui mừng, nghĩ lại ông từng oai phong hơn nửa cuộc đời, nghĩ tới về già trí nhớ lại tụt giảm, dần dần lộ ra dấu hiệu ngốc nghếch của người già.
      Thời điểm ông minh mẫn nhiều lắm, ngay cả thân thể tại cũng có vấn đề, chỉ sợ sống được lâu nữa, giờ muốn bù lại những năm tháng lỗi lầm nên vô cùng quý trọng giây phút được ở cùng Tần Mặc.

      Chỉ tiếc Tần Mặc như cũ lúc nào quên chuyện lúc nên đối với ông vẫn còn xa cách, hôm nay cho dù ông có bệnh nặng cũng lạnh nhạt như trước.

      Buổi chiều, hiếm khi Tần Mặc có kiên nhẫn dẫn theo Tô Song Song dạo bên trong nhà khiến cho lần nữa hoài nghi, Tần lão gia có phải làm chức vụ to lớn, là cường hào ác bá của phương nên mới chiếm được diện tích rộng như thế này, nếu tòa nhà này cũng quá mức doạ người rồi.

      dạo đến tối, cùng nhau vui vẻ ăn cơm, rồi đến giờ ngủ, cùng Tần Mặc bị Tần lão gia cùng Vương quản gia đe dọa lừa gạt đến trước cửa phòng, Tô Song Song giờ mới nhớ tới lời của Tần lão gia lúc vừa tới cửa.

      chớp chớp mắt, trong lòng hiểu nhìn Tần Mặc, chẳng lẽ đêm nay bọn họ phải ngủ cùng chỗ ư?
      Last edited: 8/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :