1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 165: Lại ở chung

      Editor: Puck

      Tô Song Song bấu víu cửa sổ xe nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, bên này là khu biệt thự sang trọng, hơn nữa vị trí này, nhớ lầm, bên này cũng chỉ có khu nhà cao cấp có diện tích cực lớn – nhà cũ nhà họ Tần mà!

      Đợi đến khi Tần Mặc mang theo đoàn xe dọn nhà sau lưng về phía cửa chính nhà cũ nhà họ Tần Tô Song Song thể bình tĩnh, bất chợt quay đầu nhìn Tần Mặc, vừa mở miệng, giọng lộ vẻ chất vấn: “Tần Mặc, sao lại chạy tới nơi này?”

      Tần Mặc vẫn như cũ có phản ứng gì tiếp tục lái xe, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích câu với Tô Song Song: “Để cho em sang đây xem căn phòng này.”

      “Cái gì?” Trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy trí thông minh của mình hơi đủ dùng, tòa nhà lớn như vậy, người giúp việc cũng từng đám từng đám, còn cần người ngoài tới chỗ này nhìn căn phòng, đùa gì thế! Coi Tô Song Song là kẻ ngốc sao?

      Tô Song Song nhất thời vui, buồn bực ngồi trong xe, đợi đến khi xe dừng phía ngoài nhà chính, Tô Song Song phát túm được cánh tay Tần Mặc, nhìn chòng chọc vào gò má , trong đôi mắt cong cong tràn đầy lửa giận.

      “Tần Mặc, có phải coi em là kẻ ngốc !” Tô Song Song vừa mở miệng, giọng tốt lành.

      Tần Mặc quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, trong đôi mắt đào hoa vẫn lành lạnh như cũ, có vẻ mặt đặc biệt gì, đừng gì đến áy náy, cảm giác đó cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất vẻ mặt hay trong mắt của Tần Mặc.

      Tô Song Song và Tần Mặc nhìn nhau lát, càng nhìn càng tức, cảm giác Tần Mặc chính là coi như kẻ ngốc, chưa hết giận đẩy cánh tay Tần Mặc phát, ngay sau đó mở cửa xe, rồi nhảy xuống xe.

      Tô Song Song vừa ra ngoài, nhìn nhân viên dọn nhà phía sau xách đồ của định ra ngoài, trực tiếp vươn tay dang hai tay ra, cản bọn họ lại.

      “Mấy người đừng dọn nữa, tôi muốn quay về!” Tô Song Song giống như phát tiết gầm tiếng, gầm xong mới phát thân thể thoải mái hơn.

      Nhân viên dọn nhà khiêng bao lớn bao của Tô Song Song, hơi mơ hồ, bọn họ theo bản năng nhìn về phía Tần Mặc, chờ đợi dặn dò của .

      Tô Song Song cảm thấy đám người này đếm xỉa đến ánh mắt của , càng thêm bực tức, dù sao bọn họ chuyển cũng là đồ của , có thể có quyền lực như vậy .

      Tần Mặc lên tiếng, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn nhà chính, Tô Song Song cảm giác ánh mắt của Tần Mặc hơi kỳ quái, theo bản năng quay đầu sang nhìn, còn chưa kịp động, chỉ nghe thấy giọng thân thiết của ông cụ Tần vang lên sau lưng.

      “Song Song à! Cuối cùng cháu lại tới, lần trước ông nội làm sai, lúc này cháu cứ yên tâm ở lại chỗ này, ông nội bật đèn suốt đêm cho cháu! Bảo đảm trong phòng sáng trưng!”

      “...” Tô Song Song híp mắt nhìn Tần Mặc, trong lòng lầm bầm 10086 lần: Tần Mặc tên tiểu nhân hèn hạ này, lại dám lấy ông nội ra làm bia đỡ đạn!

      Trong lòng Tô Song Song nghĩ nghĩ như vậy, chỉ có điều lúc xoay người nhìn về phía ông cụ Tần, mặt lập tức mang theo nụ cười, mặc dù hơi gượng ép, nhưng dù sao cũng hơn có.

      “Ông nội, ngài ở đây!” Tô Song Song gượng cười , xong ngay chính bản thân cũng cảm thấy nụ cười của mình hơi kỳ cục, vội vàng cúi đầu, che giấu bối rối của mình.

      Ông cụ Tần có sóng to gió lớn gì chưa từng thấy, đương nhiên nhìn ra chút cảm xúc nho của tô Song Song, ông cụ cau mày nhìn về phía Tần Mặc, Tần Mặc vẫn tỏ vẻ lạnh lùng việc liên quan đến mình.

      Ông cụ Tần mặc kệ, qua, trực tiếp đánh phát lên sau lưng Tần Mặc, nổi giận đùng đùng : “Cháu tên cọc gỗ khó chịu này có phải làm cháu dâu bảo bối của ông tức giận rồi !”

      “Ông nội! có!” Mặc dù Tô Song Song rất muốn , chính là Tần Mặc ấy khinh người quá đáng, tới tiền trảm hậu tấu, cho là kẻ ngốc mà lừa gạt.

      Nhưng mà thấy ông cụ Tần tức giận thành dáng vẻ như vậy, sợ mình , làm tổn thương thân thể ông cụ Tần thêm, chỉ có thể trái lương tâm chuyện giúp Tần Mặc.

      Chỉ có điều nhìn thấy Tần Mặc bị ông cụ Tần đánh, trong lòng thoáng chốc thoải mái rất nhiều, vừa thoải mái, nụ cười lập tức chân thành, ngọt ngào hơn vừa rồi.

      Ông cụ Tần thấy Tô Song Song thoải mái, cũng mỉm cười híp mắt, tới, nhìn nhìn dưới xem vòng, vui vẻ hỏi: “Song Song à, chỗ bị té còn đau ?”

      đau, ông nội ngài cần lo lắng, thân thể cháu tốt lắm!” Tô Song Song xong làm tư thế khỏe đẹp, chọc cho ông cụ Tần cười ha ha lên.

      Tô Song Song và ông cụ Tần dứt lời, mới ý thức được người của
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 166: bỏ qua em

      Editor: Puck

      Khi Tô Song Song giống như nhận mệnh đổ toàn bộ đồ ra, tính toán phân loại lần nữa rồi đóng gói lại, đột nhiên ngửi thấy mùi vị thơm ngon, trong nháy mắt liên tưởng đến thịt.

      ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua đống lộn xộn nhìn về phía cửa, thấy tay Tần Mặc bưng gì đó, cau mày nhìn nền phòng vốn có chỗ đặt chân.

      Tô Song Song lập tức đứng dậy, chỉnh váy người, hơi ngượng ngùng : “Đồ quá lộn xộn, em thu dọn chút.”

      Đây chính là kết quả sau khi em dọn dẹp?” Tần Mặc quét mắt cả phòng, trong tám cái va li lớn của Tô Song Song, tất cả đồ đều bị đổ ra, cả phòng giống như bị cướp bóc, lộn xộn lung tung.

      “Đây phải là vẫn chưa... Dọn dẹp đó sao...” ra Tô Song Song ngượng ngùng quá, đồ nhiều quá, ngay cả bản thân cũng thể nào xuống tay, chỉ có thể ấp a ấp úng tìm lý do.

      “Ồ!” Tần Mặc ý vị sâu xa đáp tiếng, khay đồ ăn bưng trong tay đặt lên góc bàn còn chỗ trống, nhìn chén đĩa rung rung muốn đổ xuống, cuối cùng Tần Mặc vẫn bưng nó lên.

      “Ăn cơm.” Tần Mặc xong bưng khay đồ ăn lui về sau bước, cũng cảm thấy Tô Song Song tìm được chỗ trống để ăn cơm trong đống lộn xộn này.

      Tô Song Song quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ, đây cũng phải là lúc ăn cơm! Chỉ có điều chưa ăn điểm tâm bụng kêu ùng ục rồi.

      Đột nhiên Tô Song Song nhớ tới, lúc tiến vào hỏi Tần Mặc khi nào ăn cơm! Khóe miệng khỏi nhếch lên, Tần Mặc trở nên săn sóc như vậy từ lúc nào.

      “Em tới đây, cho Như Hoa ăn, dù sao cũng là đồ làm cho nó còn dư lại.”

      Hình như Tần Mặc quen từ săn sóc, thấy Tô Song Song lâu tới, còn cười đến vẻ mặt chế nhạo, nên tìm cái cớ, để tránh Tô Song Song nhìn ra đây là đặc biệt làm vì .

      “...” Tô Song Song dẩu môi, lập tức đánh vỡ bong bóng màu hồng trong đầu, cầm thú này, lại có thể cầm thức ăn cho chó đưa cho ăn.

      Tô Song Song ngồi tại chỗ muốn ra oai khuất phục, nhưng mùi thơm đó trong khí càng ngày càng đậm, khiến cho bụng càng lúc càng sôi nổi kêu ùng ục, cuối cùng Tô Song Song bĩu bĩu môi, lại nghĩ tới câu: đại trượng phu co được dãn được.

      Nghĩ như vậy, Tô Song Song cứ vui vẻ tới, nhìn đồ gì đó tay Tần Mặc, sữa đậu nành hương vị ngọt ngào, còn có cái bánh quẩy, cùng với trứng luộc.

      Tô Song Song nhìn đồ ràng làm cho người ăn, những bội phục tán thưởng câu: “Như Hoa mạnh mẽ, những thứ đồ này cũng có thể ăn.”

      Tần Mặc hơi có vẻ xấu hổ, liếc nhìn Tô Song Song, thấy tỏ vẻ tin là , trong lòng thở phào hơi, lần đầu tiên cảm thấy trí thông minh của Tô Song Song cao cũng vô cùng tốt.

      Tô Song Song ngồi trong phòng khách ăn gì đó, Tần Mặc rời , Tô Song Song nhìn phòng khách trống rỗng, trong lòng cực kỳ trống , muốn gọi Tần Mặc lại, đợi lát, lại cảm thấy hơi khó xử, nên yên lặng ngồi trong phòng khách mình ăn gì đó.

      Đợi đến khi Tô Song Song cơm nước xong xuôi, người giúp việc giống như xuất từ trong khí, bắt đầu thu dọn, vốn cần Tô Song Song thu dọn.

      Ông cụ Tần bệnh viện tái khám, Tô Song Song liếc nhìn phòng lớn này, quả quyết thầm về phòng ngủ của mình, các loại tiểu thuyết xem, trong phim, mình dạo lung tung trong phòng lớn, chắc chắn có kết quả tốt!

      Tô Song Song tới cửa phòng, nghe bên trong phòng có động tĩnh, cảnh giác, lại cảm thấy hình như làm điều thừa, đẩy cửa nhìn vào bên trong, lại thấy Tần Mặc đứng giữa đống đồ của , chọn chọn lựa lựa dọn dẹp cho .

      Tô Song Song bỗng cảm thấy được cưng chiều mà hoảng sợ, ba bước cũng biến thành hai bước, để ý có thể dẫm bên món đồ bảo bối của , di chuyên nhanh chóng đến bên cạnh Tần Mặc, đưa tay sờ trán Tần Mặc.

      Tần Mặc bị động tác bất ngờ này của Tô Song Song dọa sợ hết hồn, ngước đầu, mặt hiểu nhìn , ánh mắt hỏi thăm em làm cái gì vậy!

      Tô Song Song thấy trán Tần
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 167: Trộm quần áo

      Editor: Puck

      Đến lúc ăn cơm buổi tối rất vui vẻ, Tô Song Song và ông cụ Tần cười cười , nhà cũ nhà họ Tần vốn vắng vẻ lập tức trở nên náo nhiệt thêm phần, ngay cả Tần Mặc vạn năm mặt than cũng bị khí vui vẻ này lây đến, thỉnh thoảng biết gật đầu chút trả lời đôi câu.

      Chỉ có điều đợi đến khi cơm nước xong xuôi, sau khi ông cụ Tần đẩy hai người vào phòng, Tô Song Song quay đầu nhìn Tần Mặc đứng ở sau lưng trong cùng phòng, có cách nào bình tĩnh.

      Tô Song Song lập tức đưa tay vặn nắm cửa, hay chưa, quả giống như tưởng tượng, cửa bị khóa trái rồi.

      Từng có kinh nghiệm lần trước nên Tô Song Song rất bình tĩnh, dùng sức gõ cửa, kêu to: “Ông nội! Cháu và Tần Mặc mới ăn no, phải ra ngoài dạo, có thể tạo chắt vào tối nay !”

      “...” Tần Mặc định ngồi vào bên cạnh tìm quyển sách giá sách đọc, đột nhiên nghe Tô Song Song hắng giọng kêu câu như vậy, trong nháy mắt cả người cũng có cách nào bình tĩnh lai.

      quay đầu lại nhìn Tô Song Song vui vẻ ở cửa ra vào, chỉ nghe thấy ông cụ Tần ở ngoài cửa cười ha hả rất vui vẻ quay lại: “Sáng mai ông nội dẫn cháu bộ, bộ với cọc gỗ đó có gì chứ, hai đứa bây giờ yên tâm tạo chắt nội, cái gì cũng cần nghĩ!”

      Tô Song Song thấy chiêu này dùng được, lập tức ỉu xìu rồi, định vài lời kinh thiên động đại khiếp quỷ thần gì đó, Tần Mặc phát túm lấy tay , xoay người lại, đưa tay che miệng .

      Mặc dù ai ngại Tô Song Song thiếu sợi dây thần kinh, nhưng mà để cho cả nhà cũ họ Tần biết là người ngốc nghếch như vậy, Tần Mặc cũng tình nguyện.

      Những nhân viên kia ngoài mặt dám Tô Song Song, nhưng bí mật chừng gièm pha , Tần Mặc muốn ở trong thế giới của có người dám tôn kính Tô Song Song.

      Tô Song Song chợt nhíu hai đầu chân mày lại, hai tay bị Tần Mặc kéo, nhúc nhích được, chỉ có thể chu miệng lại, ra dấu lấy tay ra.

      Môi mềm mại mang theo ẩm ướt lướt qua bàn tay Tần Mặc, cũng xê dịch qua lại ở đó, Tần Mặc bỗng cảm thấy trong phòng vô cùng lành lạnh này của cũng bắt đầu tràn ngập tình cảm ấm áp rồi.

      Ánh mắt lấp lóe của rời khỏi tầm mắt của Tô Song Song, nhìn về hướng khác, vừa nhìn, Tần Mặc có thể chắc chắn, căn phòng vốn vắng lặng của quả hề vắng lặng rồi.

      Màu hồng khắp phòng khiến cho dám nhìn thẳng, Tần Mặc thở dài, quay đầu lại, phát mình vẫn còn che miệng Tô Song Song, mà cũng vẫn nỗ lực mưu toan dùng miệng của mình đẩy bàn tay của ra.

      Phần cố chấp này đáng giá để tuyên dương, nhưng chính là hành vi quá ngu xuẩn.

      Tần Mặc lấy tay mình xuống, cúi đầu xem xét, trong lòng bàn tay đều là nước miếng, trong nháy mắt càng hết chỗ rồi.

      Sau khi Tô Song Song đạt được tự do, nhìn Tần Mặc nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, cũng kiễng chân nhìn ngó, khi thấy toàn là nước miếng trong suốt đó, khuôn mặt nhắn ửng đỏ.

      ha ha cười khan tiếng, vội vàng lấy ống tay áo ra, dùng tay áo mình chùi bàn tay Tần Mặc, chùi xong, lại cảm thấy hơi chán ghét, cúi đầu nhìn ống tay áo đặc sánh của mình, sửng sốt.

      Tần Mặc bị hành động của Tô Song Song đến hết gì nổi rồi, kéo tay Tô Song Song, kéo , tùy tiện lấy bộ đồ ngủ do ông cụ Tần để người chuẩn bị trước đó ở trong tủ quần áo ra nhét vào trong ngực Tô Song Song, đẩy vào toilet.

      Tần Mặc vội vàng rửa tay, rồi từ trong toilet ra: “Thay nhanh .”

      Tô Song Song cúi đầu nhìn quần áo ẩm ướt bởi nước miếng của chính mình, lúc này cũng cảm thấy hơi chán ghét rồi, vội vàng nhanh và gọn cởi quần áo ra ném vào trong bồn tắm bên cạnh.

      Đợi đến sau khi cởi sạch , Tô Song Song mới cầm lấy đồ ngủ để bên cạnh, phấn chấn mở ra xem xét, trong nháy mắt mặt Tô Song Song tái rồi.

      Ai có thể cho biết váy ngủ viền tơ màu đen có ý nghĩa như thế nào, nhất là vải vóc váy ngủ viền tơ này che được bao nhiêu phía trước cũng che được bao nhiêu phía sau là có ý nghĩa gì?

      Tô Song Song quay mạnh đầu lại nhìn quần áo bị ném vào trong bồn tắm, tất cả đều ướt, thể trông cậy vào rồi, Tô Song Song thở dài, phát túm lấy khăn tắm treo phía trước mặt, định vây
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 168.1: đến ấy chết

      Tần Mặc thở dài, vươn tay túm lấy mắt cá chân của Tô Song Song dịch chuyển chân của sang hướng bên cạnh. Nhưng nào biết được, vừa mới chuyển chân của chút, Tô Song Song liền xoay người cái, trực tiếp ôm lấy Tần Mặc.

      Tần Mặc có chút giật mình. Tô Song Song trong nháy mắt lại nhíu mày, bộ dạng như sắp tỉnh dậy. Tần Mặc lập tức bất động, cúi đầu nhìn Tô Song Song ở trong ngực mình, trong ánh mắt của tràn ngập dịu dàng, ấm áp mà chưa từng có bao giờ.

      Tần Mặc trực tiếp xê dịch thân thể xuống phía dưới chút, để cho Tô Song Song nằm ở trong ngực của mình được thoải mái hơn. Quả chỉ chốc lát sau, nhiệt độ trong phòng giảm hẳn xuống, trực tiếp hạ xuống mười lăm độ.

      Tần Mặc cau mày nhìn lướt qua về phía cửa ra vào, mà bất đắc dĩ hơn nữa là cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Tô Song Song ở trong ngực mình từ từ giảm xuống. Tần Mặc bỏ chiếc chăn sang bên cạnh, kéo Tô Song Song dựa sát vào trong ngực của mình hơn nữa, sau đó kéo chăn lại đắp lên người.

      Lăn qua lăn lại ngày, hơn nữa lúc ăn cơm lại được ngon miệng, Tần Mặc cũng cảm thấy rất mệt mỏi. cúi đầu xuống, nhàng ghé môi hôn lên vầng trán của Tô Song Song, sau đó liền ôm ngủ thiếp .

      Sáng sớm hôm sau, Tần Mặc bị đánh thức bởi tiếng thét lên rất lớn. cúi đầu liền nhìn thấy Tô Song Song lúc này vẫn còn ở trong ngực , đôi mắt mở tròn xoe, bộ dạng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

      Tần Mặc rất bình tĩnh, buông cánh tay ôm Tô Song Song ra, khẽ vẫy vẫy cánh tay mấy cái. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Bị Tô Song Song gối cả đêm, nên máu ở cánh tay của có chút được lưu thông, vừa cử động liền thấy tê dại, rất thoải mái.

      Tần Mặc cũng ngồi dậy, Tô Song Song nằm lại ở giường, vẫn như cũ, hề nhúc nhíc, cứ giữ nguyên tư thế định dạng như vừa mới rồi, nhưng lúc này ánh mắt lại như dán lên người của Tần Mặc.

      "Tối hôm qua em bổ nhào sang người , thân thể em rất lạnh, cho nên mới ôm em như vậy." Tần Mặc lời ít mà ý nhiều, ăn ngay , kể lại cho Tô Song Song nghe tất cả mọi chuyện diễn ra, hề thêm thắt lời nào.

      Cái gì mà gọi là tối hôm qua bổ nhào sang chứ? Tô Song Song cúi đầu nhìn nhìn tạo hình của chính mình, đột nhiên có chút dám khẳng định với chính mình. Cái tư thế này của , quả dường như rất giống bổ nhào sang để ôm lấy .

      Tô Song Song lập tức ngồi dậy, kéo kéo chiếc áo sơmi mặc người bị nhiều nếp nhăn vẻ xấu hổ. còn mặt mũi nào để chuyện với Tần Mặc nữa.

      "Chắc hẳn là cửa mở rồi, để lấy quần áo." Tần Mặc ngược lại, như bị ảnh hưởng gì, liếc mắt nhìn lại người Tô Song Song, bộ dáng tại của thực khêu gợi.

      Mà ngay chính Tần Mặc cũng dám khẳng định, nếu như hai mắt
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 168.2: đến ấy chết

      Tô Song Song cầm điện thoại, lông mày nhíu lại sâu hơn, trong lòng nghĩ ngợi: muốn tôi đến đó để gặp sao, đây phải có chuyện liền kiếm chuyện để đến chơi đó sao?

      Nhớ lại quá khứ, có rất nhiều lần Thẩm Ôn Uyển vẫn thường làm những chuyện lặp lặp lại như vậy. Tô Song Song cũng muốn tiếp tục chuyện gì thêm với ta nữa, chẳng qua xuất phát từ lễ độ, cũng có trực tiếp cúp luôn điện thoại, chỉ mở miệng với giọng rất khách khí: "Tôi đâu, có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây."

      "Vậy Tần Dật Hiên chết ở trong tay của tôi!" Thẩm Ôn Uyển xong câu đó, bắt đầu nở nụ cười. ta cười đến độ như điên cuồng, giống như nhân vật nữ die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on lên đồng trong kịch truyền hình vậy, làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.

      Tô Song Song vừa nghe thấy ba chữ Tần Dật Hiên kia, bàn tay cầm điện thoại liền xiết chặt, lập tức nghĩ nghĩ, cảm thấy có cái g đó đúng, cảm giác như Thẩm Ôn Uyển muốn ra vẻ.

      kiên nhẫn : "Thẩm Ôn Uyển, cho tôi là ngốc sao? và tôi... Tần Dật Hiên nguyên bản chính là cùng phe, như thế nào ấy lại ở trong tay của chứ?"

      "Tô Song Song, giờ tôi và Tần Dật Hiên trở nên ầm ĩ, trở mặt với nhau thế này, nguyên nhân tất cả mọi chuyện đều do . ta và Tần Mặc làm cho nhà họ Thẩm chúng tôi còn đường nào để nữa rồi! Tôi cũng còn có cái gì nữa! Cho dù chết tôi cũng nhất định phải kéo ta cùng chôn chung!"

      Cho dù tại Tô Song Song nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Ôn Uyển, nhưng từ trong giọng của ta, cũng cảm nhận được, giờ đây trong con người của ta chỉ toàn hận ý dày đặc, nhịp tim của khỏi cảm thấy đập nhanh hơn.

      " tại tinh thần của cũng sa sút lắm rồi, Tần Dật Hiên làm sao lại rơi vào trong tay được chứ!" Những tình tiết tiểu thuyết kia, Tô Song Song cũng phải là nhìn thấy, lập tức cảm thấy trong lời của Thẩm Ôn Uyển có trăm ngàn chỗ hở, liền phản bác lại ta câu.

      Thẩm Ôn Uyển vừa nghe vậy, cười lạnh tiếng, tựa như rất khinh thường: " ta sao? Chính là kẻ tiểu nhân còn tự cho mình là đúng! tin sao, để tôi cho nghe giọng của ta chút nhé..."

      Đầu bên kia điện thoại đột nhiên trở lại yên tĩnh. Trái tim của Tô Song Song dường như bị thót lên tới cổ họng. có cảm giác, cảm thấy tại Thẩm Ôn Uyển giống như bị điên rồi, bất cứ chuyện gì ta cũng có thể làm ra được.

      Đột nhiên đầu bên kia điện thoại trở nên ầm ĩ, dường như có tiếng ú ớ của người nào đó truyền đến, sau đó chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến câu: "Song Song..."

      Trong nháy mắt thân thể của Tô Song Song trở nên căng thẳng. Giọng này quá quen thuộc với Tô Song Song,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :