1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 162: quấy rầy hai người.

      Ngay khi Tần Mặc muốn cạy mở hàm răng của Tô Song Song ra ngay lập tức đúng giờ khắc này, đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó truyền đến giọng của Dương Hinh: "Song Song, Tần Mặc, em tới thăm hai người đây, hai người có ở đây hay vậy?"

      Dương Hinh vừa dứt câu Tô Song Song cũng lấy lại được tinh thần. đẩy Tần Mặc ra, chẳng qua là sau khi đầy hồi mà cũng thể đẩy Tần Mặc ra được, nhưng cũng dám mở miệng, sợ Dương Hinh ở ngoài cửa nghe được cái gì đó nghĩ ngợi thêm nhiều chuyện.

      Tần Mặc cần biết tới việc sau khi Dương Hinh biết được chuyện này, mọi việc tiếp đó như thế nào. Dương Hinh và Bạch Tiêu quả là giống hệt nhau, cả hai người này đều làm cho người khác bị mất hứng rất đúng dịp. Tần Mặc còn lưu luyến mãi ở cái miệng của Tô Song Song muốn rời . Tô Song Song bởi đẩy ra nổi, nên trán nhanh chóng túa ra lớp mồ hôi.

      Dương Hinh đợi ở bên ngoài trong chốc lát, lại thấy trong phòng có động tĩnh gì, lại tưởng rằng Tần Mặc và Tô Song Song rồi, vội vàng đẩy cửa ra, muốn tiến vào để xác định chút.

      Vào lúc đẩy cửa ra cũng vừa khéo, trong nháy mắt Dương Hinh liền ngây ngẩn cả người, ngay sau đó dùng hai tay bụm lấy mặt xoay người lại, đầu óc rối loạn, lúc này cũng biết cần phải cái gì cho hợp nữa.

      Tô Song Song nằm ngửa mặt ở giường, ánh mắt ngước lên vừa vặn nhìn thấy động tác của Dương Hinh. vừa vội vừa sợ, trực tiếp dùng cả hai tay hai chân để đẩy Tần Mặc ra. Đương nhiên là Tần Mặc thích thú gì cái chuyện bị người khác xem trực tiếp tại trường, đẩy tay của Tô Song Song lui về sau, thuận thế kéo Tô Song Song ngồi dậy.

      Tô Song Song vừa ngồi dậy liền cước đá vào đùi của Tần Mặc, nhưng vẫn như cũ, chưa hết giận. vừa thẹn vừa giận trực tiếp cầm lấy chiếc chăn kéo lên che kín đầu, sau đó khom người chúi đầu vào trong chăn, co quắp ở giường, nhúc nhích, giả chết.

      Dương Hinh mặc dù hề nhìn qua, nhưng lỗ tai vẫn nghe thấy hồi những động tĩnh ở bên kia. nghe thấy những tiếng sột soạt, biết hai người bọn họ ngồi lên rồi.

      Ánh mắt của Dương Hinh thoáng liếc qua, nhìn thấy Tần Mặc đứng ở bên, lúc này mới xoay người lại, có chút xấu hổ liếc nhìn Tần Mặc. Ánh mắt của vừa chạm vào cái nhìn của Tần Mặc, khắc kia, những lúng túng của Dương Hinh lập tức bị ánh mắt lạnh như băng của anhđánh tan thành mây khói, nhưng cũng biết phải làm sao nữa.

      "Em có việc gì, chỉ là muốn tới thăm hai người chút thôi, hai người...Hai người cứ tiếp tục !" Dương Hinh cũng biết phải những lời gì hơn nữa, đành chỉ có thể cười cười vẻ đầy xấu hổ, hướng về Tần Mặc chỉ chỉ tay vào Tô Song Song núp ở giường.

      Ngay sau đó cũng bất chấp thêm gì nữa, rồi xám xì xám xịt lập tức xoay người rời , đến ngay cả lời chào tạm biệt “Hẹn
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 162 (tiếp theo)

      Đầu dây bên kia Tô Mộ thoáng trầm mặc chút, cảm thấy có chút nghi ngờ nên cố hỏi lại câu: " vậy chứ? Em có thể cầm tiền của chị họ mình sao?"

      Trong khoảnh khắc, trái tim Tô Song Song như rơi bộp xuống, chỉ là vẫn như cũ, cố gắng trấn tĩnh lại: "Đây chẳng phải là do tình thế bức bách hay sao! Chờ khi em kiếm tiền được rồi em lập tức trả lại cho chị ấy ngay, coi như là mượn của chị ấy thôi mà."

      Tô Mộ vừa nghe như vậy, xem ra tin lời của Tô Song Song, giọng của càng thêm thoải mái: "Em , sao em cầm lấy nhiều nhiều thêm chút nhỉ, cũng có thể cứu tế giúp đỡ cho chị chút!"

      Lời này của Tô Mộ đương nhiên chỉ là giỡn, Tô Song Song nghe thấy như vậy cũng chỉ cười cười, thêm gì nữa. Phía đầu bên kia dường như Tô Mộ cũng bận việc, nên cũng vội vàng thêm câu nữa rồi cũng cúp điện thoại luôn.

      Điện thoại vừa mới cắt đứt xong, trong nháy mắt, Tô Song Song cảm thấy mất hết can đảm, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, trong nội tâm của hết sức giãy dụa, chẳng lẽ phải đến vay tiền người chị họ của mình hay sao? Điều này thử thách ghê gớm đối với vấn đề tôn nghiêm của !

      Tô Song Song ngửa đầu ngả về phía sau chút, cảm thấy trong đầu đau nhức và quay cuồng. Nhưng vẫn như cũ, cũng thể nghĩ ra thêm được bất cứ những biện pháp gì khác. Cuối cùng, cứ nằm ngửa mặt như vậy ở giường bệnh, vẻ mặt lộ u sầu.

      Đột nhiên gương mặt tuấn của Tần Mặc xuất ở trước mắt . Tô Song Song sợ tới mức thiếu chút nữa bật dậy. Cũng may ở giây phút cuối cùng kịp dừng lại, nếu , phải tiếp xúc thân mật với gương mặt nghiêm lạnh kia của Tần Mặc rồi.

      Tô Song Song nghĩ lại mà cảm thấy có chút sợ hãi, sợ Tần Mặc lại tái phát xuân tình, đột nhiên hôn . Còn tại, còn lo lắng vì chuyện củi gạo dầu muối, tương cà trà dấm, âu sầu muốn chết lên được đây. Lúc này cũng có thời gian đâu mà nghĩ đến nước Mĩ hay chuyện đương nữa.

      "Có chuyện gì vậy?" Tô Song Song cảnh giác nhìn Tần Mặc, bắp chân hơi gaapk khúc lại chút, bộ dạng tư thế như muốn cảnh báo còn dám tới thêm chút nữa, tôi đây liền đá luôn.

      Tần Mặc cảm thấy cái bộ dạng này của Tô Song Song nhìn rất đáng , cố ý ngừng lại trong chốc lát mới mở miệng ra: " nơi mà em có thể ở được, em có ?"

      "Gì cơ?" Tô Song Song vừa nghe thấy có
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 163 (tiếp theo)

      "Đây là cái gì vậy?" Tô Song Song cũng dám đụng tay vào vật kia, chỉ cúi đầu nhìn lướt qua chiếc thẻ vàng kẹp ở cánh tay của , sau đó lại nhìn sang phía Tần Mặc vẻ mặt đầy mờ mịt cộng thêm kinh hãi.

      Ngay sau đó Tô Song Song liền run run rẩy rẩy : "Chẳng lẽ người bạn kia muốn tìm người những đến để trông nom nhà cửa, mà còn phải làm thêm số công việc phục vụ khác nữa hay sao?" xong liền nhướng lông mày lên, gương mặt càng ghét bỏ sâu sắc.

      Tần Mặc nhắm mắt lại, hít vào hơi sâu, sâu... Sau đó, mới mở hai mắt ra, quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, duỗi ngón tay thon dài của mình ra, kẹp lấy chiếc thẻ vàng ở cánh tay của Tô Song Song.

      nhàng quơ quơ, ánh mắt của Tô Song Song nhìn theo chiếc thẻ vàng chuyển động tay của , càng thấy hiểu ra làm sao nữa..

      "Tiền mua thức ăn cho chó, mỗi lần mua ghi cụ thể vào sổ sách, ok?" Tần Mặc kết thúc câu với ngữ điệu lạnh lùng, sau đó lại nhét trả lại chiếc thẻ vàng mình cầm trong tay vào chỗ cánh tay của của Tô Song Song.

      Tô Song Song vừa nghe thấy như vậy, lúc này mới đưa tay ra, cẩn thận từng ly từng tí, tiếp nhận chiếc thẻ vàng vào trong tay mình. Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy chiếc thẻ tín dụng quý giá, tinh xảo như thế. Tô Song Song cẩn thận từng ly từng tí liếc nhìn chiếc thẻ vàng, coi như được mở mang thêm chút kiến thức.

      Tần Mặc thấy Tô Song Song năng gì nữa, lại khởi động xe, tiếp tục chạy về hướng khu nhà trọ của bọn họ. Tô Song Song vẫn như cũ, ngồi ở đàng kia lật qua lật lại, ngắm nghía chiếc thẻ vàng trong tay, cuối cùng lại quay đầu nhìn về phía Tần Mặc.

      Tần Mặc cảm giác được có ánh mắt ở bên cạnh chiếu vào mình. Chung quy cảm thấy Tô Song Song nên bất cứ lời gì tốt hơn rất nhiều. Nhưng chỉ có điều lại sợ,nếu như nín lặng nhiều quá lại hỏng mất, cho nên ánh mắt lại liếc qua Tô Song Song cái, ý bảo có lời gì cứ ra.

      Tô Song Song bẹt cái miệng lại, kỳ trong nội tâm rất thoải mái... Cái đồ tiểu cầm thú kia đưa cho thẻ tín dụng rồi, tại sao lại còn chịu mật mã cho biết cơ chứ? có mật mã của chiếc thẻ này, đối với , có mà dùng cái lông của thẻ!

      "Còn chuyện này nữa... Tần boss à! Xin hỏi chiếc thẻ vàng tôn quý này có mật mã là gì vậy?" Tô Song Song cảm thấy rất hài lòng đối với thái độ lúc lôi kéo như phát cuồng, lúc phồng phồng tẹt tẹt bùng nổ giống như ông trời con của Tần Mặc, cho nên khi mở miệng, mới dùng cái giọng điệu mang theo chút trào phúng như vậy.

      Đúng là Tần Mặc quên cho Tô Song Song mật mã, nhưng vừa định mở miệng ra đột nhiên lại ngừng lại ngay lập tức. nắm chặt lấy tay lái tiếp tục lái xe, hơi mỉm cười, ngữ điệu so với lúc nãy nghe còn thấy lạnh hơn chút: "Là ngày sinh nhật của em đó."

      "Gì cơ?!" Tô Song Song vừa nghe thấy, chiếc thẻ vàng cầm trong tay suýt nữa bị văng ra. nhíu hàng lông mày lại, dùng dáng vẻ của người thích hay giỡn kia nhìn sang phía Tần Mặc.

      Vừa vặn lúc này phía trước có đèn đỏ, Tần Mặc liền dừng xe, quay đầu sang nhìn Tô Song Song, đối mặt với nghi vấn của , chỉ nhàng gật gật đầu đầy vẻ thản nhiên.

      Trong chớp nhoáng này, Tô Song Song chợt cảm thấy biết cảm xúc trong mình nên như thế nào nữa. Trước hết khoan chưa cần chuyện vì sao mà Tần Mặc lại dùng sinh nhật của làm mật mã vội, mà cái chính là tại sao lại biết về ngày sinh nhật của kia, điều này đáng giá để chất vấn hỏi .

      "Làm sao mà lại biết sinh nhật của em vậy?" Tô Song Song xong liền "xoạch” tiếng, cầm luôn chiếc thẻ vàng ở trong tay kia vỗ vào đùi mình cái. Sau đó, duỗi ngón tay ra chỉ chỉ vào chiếc thẻ vàng nằm ở đùi kia.

      Đèn xanh bật sáng, Tần Mặc trực tiếp đạp mạnh vào chân ga cái, thân thể của Tô Song Song lao lên hướng về phía trước chút. Chiếc thẻ vàng đùi liền bị rơi xuống bên cạnh. Tần Mặc chỉ nhìn lướt qua, bình tĩnh : "Bản thân tấm thẻ này có giá trị 5000 đấy."

      "Gì cơ!" Tô Song Song kêu lên tiếng đầy kinh hãi, làm gì còn có tâm tình nào mà quan tâm đến vấn đề vì sao Tần Mặc lại biết được sinh nhật của mình, tại sao lại phải dùng sinh nhật của mình để mật mã nữa. bối rối, muốn tháo dây nịt an toàn ra để tìm chiếc thẻ vàng bị rớt ở phía dưới.

      Tần Mặc liếc mắt, quét cái nhìn sang . Ngay lúc bàn tay của Tô Song Song sờ lên móc cài của dây an toàn tức thời mở miệng ra câu: "Chỗ này có camera giám sát đó, cài dây an toàn, phạt tiền hai ngàn."

      Tô Song tay vừa nghe tới con số hai ngàn kia, khá lắm, vì tiền phòng cộng thêm sinh hoạt phí của trong tháng kia, lập tức ngoan ngoãn trở lại trạng thái nằm ngay đơ, đến nhúc nhích cái cũng dám cử động nữa, nhưng mà ánh mắt của vẫn quét về phía bên dưới tìm kiếm trong chiếc thẻ vàng trong truyền thuyết có giá trị tới 5000 kia.

      Đợi cho Tần Mặc lái xe đến dưới lầu cư xá, ngay tại giây phút ngừng xe đó, rất nhanh chóng, Tô Song Song
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 164: thể chờ đợi được

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song, ánh mắt nhìn giống như si mê vậy. Trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy có gì đó bất an, có cảm giác như cái nhìn này của như muốn sàm sỡ , còn bộ dạng lúc này giống như muốn túm lấy vậy. Tựa như Tô Song Song thiếu nợ của !

      Càng nghĩ, trong lòng Tô Song Song càng thấy tức giận nhiều hơn. tức giận bất bình đến mức, trực tiếp đứng lên giường, từ hạ cái nhìn xuống Tần Mặc ở phía dưới, hai tay chống nạnh, bộ dáng lúc này như người đàn bà chanh chua.

      Kỳ Tô Song Song tạo cho mình có dáng vẻ thế này chẳng qua là để tăng cho mình thêm lòng can đảm mà thôi, dù sao lúc trước bị Tần Mặc chèn ép quá lợi hại, tận trong xương tủy của vẫn còn tồn dư lại ít nô tính.

      "Cởi! Cởi em ấy! Muốn cởi đì về trong phòng của chính mà cởi ấy!" Tô Song Song rống xong, cảm thấy thoải mái hơn, cứ đứng như vậy nhìn Tần Mặc vẫn còn có chút rất mệt mỏi, bất quá cảm thấy về phương diện khí thế thể thua được, nên hai tay cứ chống nạnh, gắng gượng mà đứng như vậy.

      "Em mặc quần áo bệnh nhân mà." Tần Mặc quét mắt vòng nhìn Tô Song Song từ xuống dưới, sau đó tầm mắt dừng lại ở đầu gối của Tô Song Song: "Em thay quần ngắn , để bôi thuốc cho em."

      cầu lúc trước của mới thuần khiết biết bao! Tô Song Song nghe thấy thế, liền cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình rất nhanh, lúc này mới phát ra ràng mình mặc người bộ quần áo bệnh nhân mà nghênh ngang trở lại nhà rồi.

      xấu hổ nhắm mắt lại, kêu lên “ai nha” tiếng, ngay sau đó ý thức được chính mình hiểu lầm Tần Mặc rồi, vừa nghĩ tới bộ dạng nhe nanh múa vuốt vừa mới rồi của mình, lập tức có chút ngượng ngùng, hơn nữa lại càng cảm thấy sượng mặt hơn.

      chớp chớp đôi mắt, vội ho tiếng, chậm rãi ngồi trở lại giường, nhìn đông xem tây lát, đột nhiên cảm thấy bầu khí lúc này thực rất xấu hổ, nhẫn nhịn nửa ngày, Tô Song Song mới từ trong cổ họng thoát ra được ba chữ: "Thực xin lỗi..."

      Tần Mặc nghĩ tới Tô Song Song còn có thể lời xin lỗi với mình. cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn của Tô Song Song lúc này có chút phiếm hồng, mà cũng dám nhìn vào , chỉ rộng lượng : " sao đâu, nếu như tức giận với những người có chỉ số thông minh như em sáng suốt chút nào."

      Lúc trước Tô Song Song còn cảm thấy có chút gì đó ngượng ngùng, nhưng vừa nghe thấy Tần Mặc như vậy, liền vừa nhắm mắt lại nghiến chặt răng, trong nội tâm cứ lẩm nhẩn mãi câu “mắt thấy lòng phiền”. cố đè nén lại cảm xúc muốn đuổi ra ngoài.

      Chỉ là khi lại mở to mắt nhìn sang Tần Mặc, hai mắt của Tô Song Song vẫn có chút lộ ra chút lửa giận như cũ. Nếu như , vừa mới rồi Tô Song Song giống như con thỏ đầy nhu thuận, vậy tại, chính là con mèo xòe những móng vuốt của mình ra, nhe nanh múa vuốt như muốn cào xé Tần Mặc.

      "Em hãy mau chóng thay đổi quần áo , cứ để máu tụ mãi ở đùi tan biết lúc nào mới khỏi được." Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song vẫn còn phồng má lên như cái bánh bao, bộ dáng như muốn cắn như cũ, liền nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm câu, "Nếu để cho ông
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 164 (tiếp theo)

      Cho đến ngày hôm sau Tô Song Song mở hai mắt ra, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng. liếc mắt nhìn qua cái, thấy người như muốn chìm vào hôn mê, liền xoay người, tính toán tiếp tục ngủ.

      Chỉ có điều khi Tô Song Song xoay người lại, liền cảm thấy ánh mặt trời kia chói mắt, nhắm mắt lại, đầu óc hỗn độn hiểu ra làm sao, chẳng lẽ hôm nay ánh mặt trời lại còn có thể chiếu theo đường cong vào mình hay sao?

      Tô Song Song chậm rãi, lười biếng xoay người lại, rất tình nguyện mở ra con mắt nhìn thoáng qua, sau đó cả người liền như bị đóng đinh tại nơi đó rồi.

      Ngay sau đó, rất nhanh, Tô Song Song lập tức mở luôn cả hai con mắt ra. gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt như tê liệt của Tần Mặc đứng ở bên cạnh giường của . Cảm thấy có chút quá tin tưởng vào đôi mắt của mình, vươn tay dụi dụi vào hai mắt.

      Đến khi thu tay lại nhận ra rồi, đúng là Tần Mặc vẫn còn trước mặt mình. Tô Song Song nhận ra, phải là nằm mơ, hiểu có phải bây giờ tiểu cầm thú kia coi nhà giống như là công viên rồi , cho nên cứ tự nhiên ra vào như thế!

      Tô Song Song rời giường, cảm thấy trong mình vẫn còn rất tức giận. ngội phịch xuống rất mạnh, mở trừng đôi mắt lên nhìn hề chớp mắt cái, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, dự định trước hết dùng ánh mắt đầy khí thế kia để giết chết Tần Mặc.

      Tần Mặc vẫn thản nhiên đứng ở đàng kia, vẻ mặt chút biểu cảm nhìn lại Tô Song Song. hiểu nổi, tại sao sáng sớm thức dậy đánh răng, rửa mặt gì cả, mà cứ ngồi đó quan sát gương mặt của để làm cái gì vậy.

      Tô Song Song trừng mắt trong chốc lát, cảm giác sát khí của mình sắp sửa nổ tung lên rồi. Nhưng mà, tiểu cầm thú ở phía đối diện kia lại có chút phản ứng nào, ngược lại, trong cặp mắt hoa đào trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại toát ra ánh nhìn khó hiểu?

      Lúc này Tô Song Song mới ý thức tới bản thân mình xuất chiêu gặp bất lợi, đối diện với tiểu cầm thú này thể ra bài dựa theo lẽ thường được. Bởi vì thân thể của chính là con người tuyệt thế!

      Tô Song Song thở phào cái, ánh mắt liền rũ mắt xuống, vươn tay vuốt vuốt đôi mắt đau nhức thôi. đong đưa đôi chân, vừa đưa tay lên gãi gãi làm cho mái tóc rối tung lên, lúc này mới ra vẻ bình tĩnh, giọng lười biếng hỏi lại câu: "Mới sáng sớm ra ở chỗ này làm gì vậy?"

      Tần Mặc tựa như rất có hứng thú muốn chuyện, trực tiếp vươn tay ra, nắm vào cái cằm của Tô Song Song, xoay cái, quay cái đầu của nhìn về phía đồng hồ treo tường.

      Tô Song Song vẻ rất bất mãn quay đầu theo tay của Tần Mặc, trong lòng tự nhủ thầm: kiểu cách điệu bộ trêu đùa phụ nữ đàng hoàng như thế này, biết tiểu cầm thú kia học được từ đâu nhỉ, là quá... tàn bạo rồi !

      Đúng lúc này ánh mắt của Tô Song Song chiếu vào chiếc đồng hồ tường,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :