1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 157: Vội vã quá, chết ai đền mạng

      Trong lúc đầu óc của Tô Song Song còn ở thời kỳ thích ứng, nhìn thấy gương mặt tuấn tú đến mức làm cho cả người và thần linh phải công phẫn, của Tần Mặc chậm rãi ghé dần xuống. mở trừng hai mắt tròn xoe, đầu óc hoàn toàn thể phản ứng kịp rồi.

      Đợi cho gương mặt của Tần Mặc dán tới gần, đến mức cảm nhận được hơi thở của Tần Mặc phả ra mặt của chính mình, trong nháy mắt, Tô Song Song mới phát giác được, liền hơi hoảng loạn lên, muốn né tránh, nhưng sực nghĩ tới “hiệu quả” như lời của Tô Mộ kia, lại có chút chờ mong.

      Đến lúc này chỉ nhoáng cái rất thần kỳ, môi của Tần Mặc chụp lên cái miệng của Tô Song Song, định công thành đoạt đất, sắp đến đoạn sấm sét bổ xuống đất lúc này, chiếc điện thoại hẳn được Tần Mặc nhét ở trong túi quần, liền kêu “reng” lên tiếng, tiếp đó là cả hồi chuông vang lên chấn động cả nhà.

      Trong nháy mắt, Tô Song Song sợ tới mức liền đẩy Tần Mặc cái, Tần Mặc trở tay kịp, khiến cho Tô Song Song từ trong lòng ngực của mình trượt ra ngoài.

      Tần Mặc thấy Tô Song Song đẩy mình ra rồi, hít vào hơi sâu, dứt khoát giả bộ như rất bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra, xem xét số điện thoại gọi đến hiển thị màn hình điện thoại. Màn hình biểu ràng là số điện thoại của Bạch Tiêu, trong chợt nổi lên cơn giận vô cớ, ngón tay trượt màn hình để nhận cuộc gọi.

      Điện thoại vừa mới thông, lần đầu tiên Tần Mặc mở miệng trước: "!" Đầu óc Tô Song Song vốn dĩ còn lủng củng mờ mịt, vừa nghe thấy cái giọng lạnh như băng kia của Tần Mặc, trong nháy mắt sợ tới mức co rụt cổ lại, vừa lui về phía sau bước.

      Tần Mặc cảm giác được Tô Song Song lui về sau, tâm tình càng thêm tốt, bực bội đến mức đưa tay lên túm lấy mái tóc của mình khẽ kéo giật về phía sau chút.

      Đầu bên kia điện thoại, Bạch Tiêu vốn dĩ vẫn rất sốt ruột, vừa nghe thấy giọng điệu này của Tần Mặc, sợ tới mức trái tim liền run lên, trong nháy mắt quên phắt mất bản thân mình gọi điện thoại đến để những gì rồi.

      Dường như kiên nhẫn của Tần Mặc hoàn toàn bị mài mòn hết sạch, định cúp điện thoại ở phía đầu dây bên kia, hình như Bạch Tiêu cảm nhận được, lập tức gấp gáp hét vào trong điện thoại: "Tiểu Tần Tần, ông già trở lại rồi! Khuya hôm nay máy bay tới!"

      "!" Tần Mặc vừa nghe thấy, trong nháy mắt liền nhíu mày, lát sau mới mở miệng: "Tại sao đột nhiên ông ấy lại trở về nước thế, chẳng phải bệnh của ông ấy còn chưa hồi phục đó sao?"

      Bạch Tiêu vừa nghe thấy Tần Mặc hỏi, bực bội thở dài hơi, như giải thích: "Còn phải là do chuyện tốt mà thằng nhãi con cáo già Tần Dật Hiên làm hay sao!"

      vừa nhắc tới Tần Dật Hiên, thiếu chút nữa muốn phát điên, gấp gáp rống giận tiếp: "Ông già ở nước ngoài biết nghe ai rằng cháu dâu của ông bị Tần Dật Hiên cướp mất rồi, hai lời nhất định đòi trở về nước, dùng mọi cách để ngăn cản ông già lại rồi nhưng đều vô ích."

      Tần Mặc nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Song Song, rồi lại cúi đầu xuống ra:"Bây giờ chẳng phải là có chuyện gì nữa rồi hay sao?"

      Bạch Tiêu nghe thấy Tần Mặc như vậy, gương mặt như mang nặng nỗi đau khổ bởi mối thù sâu, thở vắn than dài sắp sửa vượt cả ông già đến nơi rồi: "Tôi cũng là mọi chuyện phải như người ta đâu… Nhưng mà ông già có chết cũng chịu tin lời tôi !"

      Bạch Tiêu xoay chuyển sang đề tài khác, sốt ruột : "Tôi này, cậu phải hành động nhanh lên chút thôi! Chỉ có mình Nhị Manh Hóa này, vậy mà cậu theo đuổi cũng lâu như vậy rồi, lại vẫn chưa túm vào trong tay được, cậu làm cho tôi sốt hết cả ruột lên rồi! Cậu cẩn thận đấy, chừng ông già trở về bắt đầu tiến hành bức hôn!"

      Bạch Tiêu đến đây, cũng biết là chờ mong hay là lo lắng, thở hổn hển ra: "Cậu cũng biết những thủ đoạn của ông già rồi đó, ông cụ chú ý chuyện gạo nấu thành cơm của hai người đấy, xem hai người có kết hôn hay , tôi và cậu đều sợ, da dày thịt béo, chỉ sợ làm cho Nhị Manh Hóa bị dọa sợ mà bỏ chạy thôi!"

      Đương nhiên là Tần Mặc cũng nghĩ đến điểm này, ông cụ Tần vốn dĩ muốn có cháu dâu đến phát điên lên rồi. Đến bây giờ, nếu để cho ông cụ biết được chuyện và Tô Song Song còn chưa có thành công, khẳng định là ông cụ quấy rối cho mà xem.

      nhàn nhạt lên tiếng, "Ừ." Nhìn Tô Song Song cúi đầu xoa xoa bàn tay bé, bộ dạng của kia của nàng Nhị Manh Hóa làm cho người ta thực hận thể trực tiếp ngụm ăn hết luôn.

      Chỉ có điều Tần Mặc vẫn luôn nhớ lá gan của Tô Song Song này rất , chỉ trong nháy mắt nhụt chí, phỏng chừng tại nếu như nhào tới, nhất định làm cho nàng Tô Song Song bị dọa sợ mà bỏ chạy bán mạng.

      Tô Song Song cảm nhận thấy có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, liền có chút thoải mái. ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy hai con ngươi của Tần Mặc lúc này có chút phiếm hồng. cảm thấy có chút sợ hãi liền lui về phía sau bước.

      Trong nháy mắt, Tần Mặc lập tức ý thức được hình như bộ dạng của chính mình làm cho Tô Song Song bị hù dọa rồi, quay đầu nhìn về phía bên cạnh rồi lạnh lùng : " thay quần áo , ông nội trở lại rồi, em và phải cùng đón ông đấy."

      "Cái gì? Ông nội trở lại rồi sao? Thân thể của ông khỏe lên rồi hả?" Tô Song Song vừa nghe thấy ông nội Tần sắp trở về rồi, lập tức hưng phấn lên, bước nhanh lên trước vài bước, bởi vì nóng vội nên lôi kéo ống
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 158: Coi như là sinh non

      Tần Mặc vừa nghe, hai lời, trực tiếp từ phòng cách vách vội vã chạy sang, quả thực như phá cửa để vào nhà. Đến khi vừa tiến vào trong nhà, lập tức nhìn thấy Tô Song Song quần áo bị lôi kéo tới tả tơi xốc xếch, mà người nằm mặt đất vẫn hề nhúc nhích.

      Tần Mặc sửng sốt chút, ngay sau đó bước nhanh qua, vươn tay sờ lên tứ chi của Tô Song Song, thấy xương đầu làm sao, thở phào cái.

      "Chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Mặc ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Song Song, nhìn chiếc váy ngắn ngủn bị kéo đến nửa, để lộ ra nội y bằng vải bông màu trắng khiết ở bên trong, thở dài hơi sâu.

      Tô Song Song là, coi người đàn ông phải, cứ hết lần này lại đến lần khác như muốn khảo nghiệm tự chủ của . die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Bàn tay của Tần Mặc buống xuống ở bên người ngón tay siết chặt lại nắm thành quả đấm, phải cố nén lắm mới dạy cho Tô Song Song số những lời "Giáo huấn".

      Tô Song Song bị ngã đến thất điên bát đảo, cứ nằm ở mặt đất như thế, chỉ còn kém rên hừ hừ nữa mà thôi. cử động bên cánh tay và cẳng chân lần trước từng bị thương, tại cảm thấy người mình chỗ nào cũng đều bị đau, khỏi càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình đáng thương.

      Đến giờ mới có hơn tháng ngắn ngủn, lại có thể lại tiếp tục bị ngã như vậy, lại còn lúc ra lúc vào bệnh viện, xui xẻo đủ mọi đường rồi!

      Tần Mặc nửa ngồi ở bên cạnh Tô Song Song, nhìn mặt của nhăn nhó giống như cái bánh bao, rốt cục nhịn được liền vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhắn của Tô Song Song.

      Tô Song Song còn nằm ở chỗ đó mà bi xuân thương thu, đột nhiên cảm giác thấy có người tập kích vào gương mặt của mình, vô ý thức cố quay mặt sang chỗ khác để tự vệ, nên ngờ ngón tay của Tần Mặc chọc chọc vào gương mặt của ,trong nháy mắt chọc vào đúng chỗ miệng của , vẻ mặt trở nên tiu nghỉu luôn.

      "Ha ha." Tần Mặc nhìn thấy bộ dạng của Tô Song Song như vậy, nhịn được nhàng bật lên tiếng cười ha ha. Nụ cười này của Tần Mặc làm cho Tô Song Song nhìn đến ngây người, tròng mắt của mở to tròn xoe nhìn , nhìn rất chuyên chú, từ đôi mắt đen như mực cho đến gương mặt kiên định mà cực kỳ tuấn của Tần Mặc.

      Hai người vừa đối mắt với nhau, Tần Mặc nhìn thấy trong con ngươi mắt của Tô Song Song có hình dáng của mình, đột nhiên sao cười nổi nữa, thâm tình liếc nhìn Tô Song Song, hơi cúi người chút.

      Tần Mặc còn muốn tiếp tục nụ hôn môi lúc trước còn dang dở, ngờ đột nhiên đôi đồng tử của Tô Song Song co rụt lại, mặt đầy vui vẻ, mạnh mẽ ngồi bật dậy.

      Do Tô Song Song ngồi dậy quá đột ngột, nên trực tiếp lao luôn vào trong ngực Tần Mặc, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn cái miệng gặm của gặm phải cái cằm của Tần Mặc. Cả hai người đều sững sờ, ngay sau đó Tô Song Song lại thét lên tiếng rồi lại bị té mạnh ra phía sau, ngã ngửa xuống đất .

      Tần Mặc tay mắt lanh lẹ, vươn tay ôm lấy eo Tô Song Song kéo vào trong ngực, chăm chú nhìn sâu vào hai mắt của Tô Song Song, hai người đột nhiên lại trở lại cảnh tượng mắt đối mắt như vừa rồi.

      biết vì sao tim của Tô Song Song lại cứ đập “thình thịch” giống như lại bắt đầu bị phát bệnh. Quả thực, lúc này trái tim của tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn giữa những nhịp hô hấp hít vào thở ra chỉ ngửi thấy hương vị riêng có của Tần Mặc.

      Rốt cuộc, giờ đây ngay cả hô hấp Tô Song Song cũng hoàn toàn dám thở mạnh nữa, sợ bản thân bị chết chìm trong hương vị của Tần Mặc làm cho mất lý trí, học theo “tiểu công” trong tranh truyện manga kia mất, giống như loài sói đói chụp mồi, kiểu như Bá Vương ngạnh thượng cung!

      Tần Mặc chỉ cảm thấy Tô Song Song tựa như suy nghĩ điều gì đó, mải nghĩ ngợi đến mức xuất thần. Đối với cái Nhị Manh Hàng kia, lúc này, ràng ở trong ngực của chính , vậy mà lại còn có thể xuất thần đến mức hề nhận thức ra điều gì ở xung quanh như vậy, điểm này làm cho Tần Mặc rất hài lòng.

      vươn tay nhéo nhéo vào vòng eo bé xíu xiu của Tô Song Song bị lộ ra chút xíu kia, Tô Song Song lập tức cảm thấy ngưa ngứa, lấy lại tinh thần cười rộ lên "Khanh khách!". bên vừa cười, bên vừa lắc lắc thân thể bé của mình ở trong ngực Tần Mặc.

      Tần Mặc lập tức cảm thấy bản thân mình làm có điều gì đó đúng, bị Tô Song Song uốn éo như vậy, cảm thấy nhiệt độ xung quanh thân thể tựa như bị tăng lên, trong nháy mắt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

      "Đừng nhúc nhích..." Tần Mặc vừa mở miệng, giọng trở nên khàn khàn, giờ phút này cực kỳ chán ghét cái tự chủ tự siêu cường kia của mình.

      Nếu trực tiếp thực ăn luôn Tô Song Song ở ngay tại chỗ này, tránh cho mỗi ngày vẫn luôn phải suy nghĩ, đấu trí so dũng khí cùng với đầu chịu khai sáng kia của , suy nghĩ phải làm thế nào để sớm có ngày cưới được về nhà.

      "Em cũng muốn động đậy đâu, tại chọc vào người làm em bị nhột!" Tần Mặc dừng tay lại, Tô Song Song lập tức dám động đậy nữa. Ánh mắt của vừa xoay chuyển, lại sực nhớ tới chuyện quan trọng mà lúc nãy định với .

      "A Mặc, chỉ lát nữa ông nội trở lại rồi, chuyện của hai chúng mình có thể dễ dàng lựa chiều xoay chuyển để gạt gẫm được, nhưng mà chuyện đứa phải làm sao bây giờ? Trong bụng của em trống thế này, có muốn giả vờ có bầu cũng được rồi."

      Tô Song Song vừa nhắc tới chuyện này, liền nhăn nhíu mặt mày lại vì lo lắng, bây giờ biết vậy lúc đầu chẳng làm cái chuyện dối gạt kia cho xong. Nếu biết có ngày này, chắc chắn nhất định lừa gạt ông nội, khiến cho tại có muốn xuống đài cũng được, là mình tự gây nghiệt thể sống yên ổn mà.

      Đương nhiên là Tần Mặc nghĩ đến cái vấn đề này rồi, mới đầu dự tính tìm cái cớ gì đó để là đứa trẻ còn nữa, còn định mở miệng, Tô Song Song lại vượt lên trước bước.

      "Nếu vậy! Nếu vậy hay là... xem tại phải là em vừa mới bị ngã ư, vừa vặn, chúng ta có thể cẩn thận nên đứa trẻ còn nữa! Tuy rằng làm cho ông nội bị thương tâm, nhưng chung quy may mắn nhất là để ông nội biết được chuyện chúng ta lừa gạt ông!”

      Tần Mặc nghĩ tới hai người bọn họ đều có chung ý nghĩ như vậy, chỉ nhàng gật đầu, coi như chấp nhận. Tô Song Song vừa thấy Tần
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 159: Mấy tháng sau kết hôn

      Editor: Puck

      Tần Mặc sợ ông cụ Tần phơi bày tất cả khó chịu trong lòng, dù sao sóng to gió lớn gì mà ông cụ Tần chưa từng trải qua, ông biết chân tướng rồi cùng lắm náo loạn chút tính khí.

      Nhưng Tần Mặc sợ nếu chuyện này lộ ra, với tính tình của Tô Song Song, nhất định tự trách, nỡ nhìn nhíu mặt bánh bao lại, đứng ở góc người đau lòng.

      Cho nên cố ý dặn dò câu, cho nội dung vở kịch, chỉ sợ Tô Song Song ngốc nghếch phá hỏng chuyện này.

      Tô Song Song vừa nghe lời Tần Mặc , đột nhiên nằm lên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng lẩm nhẩm lần nữa: Tứ gia chết rồi... Tứ gia chết rồi...

      “Song Song à! Thân thể cháu như thế nào?” Ông cụ Tần điều trị ở nước ngoài rất tốt, mặc dù thể trị tận gốc, nhưng cả người có tinh thần hơn trước kia, ông hấp tấp đẩy cửa ra, vừa tiến đến vội vàng hò hét tìm Tô Song Song.

      Khi tầm mắt ông cụ Tần quét đến Tô Song Song ông cụ sững sờ tại chỗ, ngay sau đó ông cụ bước nhanh tới, đứng ở bên giường, ông cụ trải qua sóng to gió lớn hơi biết làm sao.

      Tô Song Song nằm ở giường, dùng chăn che đầu, cho dù cách chăn vẫn có thể nghe thấy khóc tê tâm liệt phế, khóc làm đau lòng người.

      “Song Song à! Đừng đau lòng, các cháu còn trẻ, sau này vẫn có thể có đứa bé!” Ông cụ Tần đưa tay định vỗ đầu Tô Song Song, an ủi , nhưng đưa tay ra lại biết làm sao.

      Tần Mặc ngờ chỉ trong thời gian xoay người, Tô Song Song có thể khóc đau lòng như vậy, khóc khiến lòng rất khó chịu, Tần Mặc tới, định vén chăn che kín đầu Tô Song Song lên.

      Tần Mặc mới đưa tay ra, ông cụ Tần phát ý đồ của cháu mình, “Bốp” tiếng đánh mạnh vào tay Tần Mặc, ngay sau đó hung dữ trừng mắt liếc cháu trai.

      Tô Song Song nghe thấy tiếng giòn vang, vén chăn lên nhìn thấy tay Tần Mặc đỏ lên, đỏ mặt hiểu nhìn sang, thấy Tần Mặc chau hai chân mày lại, càng thêm mơ màng.

      Ông cụ Tần thấy cuối cùng Tô Song Song cũng thò đầu ra, nhàng thở ra, chỉ có điều khi nhìn thấy đôi mắt của đỏ như mắt thỏ , lập tức lại đau lòng.

      “Song Song, đừng khó chịu, có gì với ông nội.” Ông cụ Tần xong ngồi đến bên giường, đưa tay hiền từ sờ lên đầu rối tung của Tô Song Song, càng nhìn dáng vẻ của càng thấy đau lòng.

      Trong lòng Tô Song Song vẫn luôn lẩm bẩm Tứ gia chết, cưc kỳ khó chịu, vừa nghe lời ông cụ Tần an ủi mình trong lòng càng khó chịu, ấp a ấp úng, nước mắt vốn kìm nén lại tuôn ra.

      Ông cụ Tần thở dài, đưa tay kéo bàn tay bé của Tô Song Song, nắm chặt, ra trong lòng ông cũng khó chịu.

      Đây chính là đứa chắt đầu tiên của ông, ràng cứ còn như vậy, nhưng nhìn thấy Tô Song Song như thế này, ông đau lòng còn kịp, sao lại nhẫn tâm thêm cái gì.

      Lúc này Tô Song Song mới từ trong tình tiết Tứ gia chết do Tần Mặc thêu dệt cho ra ngoài, vừa thấy ông cụ Tần đau lòng theo , trong lòng nhất thời áy náy.

      đưa tay dụi dụi đôi mắt đỏ rực của mình, đuôi mắt liếc về phía Tần Mặc, muốn hỏi phải làm gì.

      Chỉ tiếc tư duy của hai người bọn họ vốn cùng mức độ, Tô Song Song hề nhìn ra ám hiệu trong ánh mắt cực kỳ lạnh như băng của Tần Mặc, ngược lại trong lòng càng ngày càng nắm chắc rồi.

      Tô Song Song cúi đầu, vừa nghĩ tới mình lừa ông cụ Tần, nên ngay cả nhìn cũng dám nhìn ông cụ, ba người ở đây giằng co trong chốc lát, vẫn là ông cụ Tần mở miệng trước.

      “Song Song à! Hai đứa còn trẻ, đừng quá khổ sở, chỉ cần thân thể cháu có chuyện gì là tốt rồi, cái này quan trọng nhất.” Ông cụ Tần lời thấm thía, chỉ sợ Tô Song Song nghĩ lung tung.

      Tô Song Song nghe xong lời này, trong lòng càng thêm áy náy, hơi nghiêng đầu, dám nhìn thẳng vào ông cụ Tần, giọng hỏi: “Ông nội, chắt có, ngài giận cháu sao?”

      “Con bé này! Cháu có chuyện gì là vô cùng may mắn rồi! Mặc dù chắt còn khiến ông nội rất đau lòng, nhưng tất cả đều phải lấy cháu làm trọng!”

      Ông cụ Tần vừa xong, Tô Song Song cũng nhịn được nữa, khóc thút thít, khóc lúc này vô cùng tự trách, chỉ có tự biết áp lực trong lòng nhiều
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 160: Hai người đùa gì đâu

      Editor: Puck

      Tô Song Song rất khó hiểu với việc Tần Mặc bỏ qua, lại mở trừng hai mắt về phía , chỉ có điều Tần Mặc vẫn có phản ứng gì, chuyện ông cụ Tần lưu lại thành quyết định sung sướng dưới trạng thái Tô Song Song còn mông lung.

      Đợi đến khi ông cụ Tần được đưa làm kiểm tra, Tô Song Song ngồi giường bệnh trong nháy mắt chịu nổi rồi, ánh mắt của trừng đến tròn xoe nhìn Tần Mặc, Tần Mặc yên tĩnh ngồi bên cạnh, tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, biết suy nghĩ gì.

      Tô Song Song chờ trong chốc lát, thấy Tần Mặc vẫn cảm nhận được ánh mắt mang theo dao găm của mình, hơi thất bại lên tiếng: “Tần Mặc! lúc đó và kịch bản ban đầu đưa ra vốn giống nhau! Nếu ông nội ở lại, vậy và em...”

      Tô Song Song đến đây nhìn Tần Mặc ngoảnh đầu nhìn lại, duỗi ngón tay chỉ vào rồi chỉ vào bản thân mình, tỏ vẻ mối thù sâu nặng : “Vậy phải làm sao bây giờ! Chẳng lẽ cử hành hôn lễ? Đây quả thực hồ đồ!”

      mặt Tần Mặc có biểu gì đặc biệt, nhìn Tô Song Song, ánh mắt rất thâm thúy, biết suy nghĩ gì, nhưng Tô Song Song lại cảm thấy hơi sợ hãi, giống như bị Tần Mặc nhìn lượng khí đều đủ như vậy.

      “Sao... Làm sao vậy! Em có gì đúng sao?” Tô Song Song cẩn thận ngẫm nghĩ, mình có gì đúng! Trong nháy mắt lượng khí lại đủ.

      Tần Mặc trả lời Tô Song Song, đứng bật dậy, về phía Tô Song Song, Tô Song Song chỉ cảm thấy trong nháy mắt cảm giác quanh thân bị áp bức tăng mạnh.

      cười ha ha, theo bản năng định lui về sau, nhưng thân thể vừa động, mới ý thức được sau lưng là giường, vốn lùi được.

      Trong chốc lát này, Tần Mặc chạy đến bên cạnh Tô Song Song, cúi mạnh người xuống, hai tay chống hai bên người Tô Song Song, mặt gần sát mặt Tô Song Song trong nháy mắt.

      Tô Song Song chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, ánh mặt trời trước mắt bị Tần Mặc che chắn, mặt của trong nháy mắt cách vô cùng gần, gần đến mức, Tô Song Song ngay cả thở mạnh cũng dám thở.

      Tô Song Song ngửa thân thể ra sau theo bản năng, muốn cách mặt Tần Mặc xa chút, nào ngờ, thân thể Tần Mặc lại nghiêng tới trước chút, cho dù thế nào nữa mặt đều cách mặt Tô Song Song cùng cự ly.

      Hô hấp của hai người đan xen chỗ, vô cùng mập mờ, Tô Song Song thoáng chốc cảm thấy tim mình lại giống như phát bệnh, từng tiếng “Thịnh! Thịch!” giống như luôn chấn động lên tận đầu, khiến cho khó thở, khuôn mặt nhắn đỏ lên.

      “Tô Song Song, bây giờ là tháng mười , em còn chưa tới mười ngày cân nhắc, lấy hay lấy làm chồng.”

      Tần Mặc đột nhiên mở miệng, mang theo chút mùi vị thuốc lá phun lên mặt Tô Song Song, ấm áp, lại khiến cho Tô Song Song hiểu sao cảm thấy phía sau lưng mình rét lạnh.

      Tô Song Song vốn định chuyện này quá gấp rút, cho thêm chút thời gian nữa để cân nhắc, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ dọa người này của Tần Mặc, lời đến bên miệng, lại thay đổi, “... phải còn có mười ngày đó sao, để em suy nghĩ, ngẫm lại.”

      Tần Mặc vừa nghe, có biểu gì đặc biệt, chỉ có điều bóng đen che giấu khuôn mặt càng thêm tối tăm, chậm rãi chống người dậy, bóng đen mặt cũng dần biến mất, lộ ra khuôn mặt tuấn lạnh lẽo.

      Áp lực trước mặt trong nháy mắt biến ất, Tô Song Song lập tức cảm thấy nhàng thở phào ra, cẩn thận đưa tay vỗ lên chỗ trái tim suýt chút nữa muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng trong lòng vẫn rất khinh bỉ tính tình chỉ ăn mềm sợ cứng của mình.

      Chỉ có điều ngay sau đó Tô Song Song tự an ủi mình: Kẻ địch quá mạnh mẽ, cần dùng trí, thể mực chống lại, như vậy là ngu dốt!

      Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Song Song trong nháy mắt cảm thấy thoải mái hơn, liếc mắt nhìn bình truyền nước từng giọt, ánh mắt sáng lên, bình truyền này sắp xong, cũng cần ở lại chỗ này trừng mắt lớn mắt với Tần Mặc nữa rồi.

      Hành động mờ ám trong mắt Tô Song Song đương nhiên thoát khỏi ánh mắt Tần Mặc, liếc nhìn Tô Song Song sâu, ánh mắt đó giống như nhìn con thỏ trắng hoàn toàn rơi vào khống chế của mình.

      Đôi mắt Tô Song Song vốn sáng ngời trong suốt, bị Tần Mặc nhìn trong nháy mắt tối xuống, đảo tròng mắt, thầm định ấn chuông gọi
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 161: cẩn thận tạo ra

      Editor: Puck

      Cuối cùng vẫn là Tần Mặc còn sót lại chút lý trí, liếc nhìn Bạch Tiêu, ánh mắt kia biểu lộ rất ràng: kiếm chỗ nào mát mẻ .

      Chỉ có điều Bạch Tiêu xưa nay lớn mặt quen, vốn coi cảnh cáo vô cùng hiền hòa này của Tần Mặc là gì, nhất định chính là thành thói quen.

      vẫn đứng ở chỗ này, từ lúc mới đầu ngây ngốc đến bây giờ cười đến mắt cũng híp lại rồi, cười hèn hạ đê tiện lại gần, nhìn khuôn mặt Tô Song Song nhăn lại thành bánh bao, hơi chỉ sợ thiên hạ loạn mà hỏi: “Nhị manh hóa, đau ?”

      Tô Song Song nào có bản lĩnh đoán được giọng của Bạch Tiêu có ý gì, chỉ nghe chữ đau, theo bản năng gật gật đầu.

      Bạch Tiêu thấy Tô Song Song gật dầu, cười đê tiện hơn nữa rồi, chế nhạo nhìn Tần Mặc, cười híp mắt : “Tiểu Tần Tần à! Nhị manh hóa là lần đầu tiên, cậu phải dịu dàng chút mới được!”

      Lúc này, Tô Song Song nghe ra ý chế nhạo trong lời Bạch Tiêu , bực tức trợn mắt lườm Bạch Tiêu, thấy ta vẫn hề có ý tự giác, trực tiếp mở miệng, tính công kích 100%: “Dương Hinh cũng trở lại rồi.”

      “!” Bach Tiêu lập tức cười được, cả người giống như bị khựng lại, lát sau mới ha ha cời khan tiếng, nghĩ kỹ hóa giải bối rối của mình, chỉ có điều rất có cảm giác giấu đầu lòi đuôi: “Hinh nhi ở đâu? Sao nhìn thấy vậy?”

      Tần Mặc tỏ vẻ gì, thấy Bạch Tiêu cuối cùng đàng hoàng, bắt đầu đuổi khách: “ ấy cùng ông cụ khám bệnh rồi mới qua, bây giờ còn kịp.”

      “Tại sao tôi phải !” Bạch Tiêu giống như bị người đạp vào đuôi, trong nháy mắt dựng lông lên, Tô Song Song cũng nhận thấy được khi Bạch Tiêu vừa nghe đến chuyện của Dương Hinh, cả người rất đúng lắm.

      ngoảnh đầu nhìn sang, chân mày nhíu lại chỗ chặt như trước, trong đôi mắt lộ ra tìm tòi nghiên cứu, Bạch Tiêu bị Tô Song Song nhìn như vậy, khỏi cảm thấy chột dạ, vỗ vỗ miệng, định giải thích câu, lại cảm thấy hơi dư thừa.

      “Cái đó, công ty còn có chuyện, cậu ở đây với nhị manh hóa, tôi còn phải làm việc, trước!” Bạch Tiêu biết mình những lời này quá có tiền đồ, nhưng bây giờ dám gặp Dương Hinh.

      Đừng gặp, chính là nhớ tới vẻ mặt thầm chịu đựng đau lòng của Dương Hinh, cảm thấy khó chịu trong lòng, Bạch Tiêu xong, chỉ sợ lập tức gặp phải Dương Hinh, cũng đợi Tô Song Song và Tần Mặc mở miệng chuyện, xoay luôn người chạy như chạy trốn.

      Tô Song Song nhìn bóng lưng Bạch Tiêu, hơi ngây ngốc, cho dù chỉ số thông minh của cao lắm, cũng cảm thấy Bạch Tiêu thích hợp, đau đớn đầu gối bị dời , mặc dù Tô Song Song vẫn nhăn mặt, nhưng cảm thấy hình như đau đớn như vừa rồi.

      “Sao ấy lại sợ Dương Hinh như vậy?” Tô Song Song hỏi xong chớp chớp mắt, tỏ vẻ hiểu, trong ấn tượng của tính tình tính khí Dương Hinh đều rất tốt, người dạng láu cá như Bạch Tiêu sao có thể sợ ấy chứ.

      Tần Mặc ngẫm nghĩ chút, cảm thấy nếu giải thích hận tình thù giữa Bạch Tiêu và Dương Hinh cho Tô Song song hình như hơi phiền toái, hơn nữa theo năng lực năng ngắn gọn của , sợ rằng phải ràng cho Tô Song Song, cũng khó khăn.

      Cho nên TẦn Mặc xem như nghe thấy câu hỏi của Tô Song Song, nhảy thẳng qua, lẳng lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ y tá vào.

      Tô Song Song thấy dáng vẻ giả vờ ngây ngốc lười phải giải thích của Tần Mặc, nên cũng hỏi lại, lại còn le lưỡi với bóng lưng của Tần Mặc.

      thè đầu lưỡi ra lại cảm thấy hơi ngây thơ, Tô Song Song cúi đầu nhìn đầu gối bầm tím của mình, thở dài, trong lòng cảm thán lần thứ 10086 với bản thân là năm hạn thuận lợi.

      (Chỗ này hình như là quảng cáo trá hình, vì 10086 trùng hợp thay là số điện thoại chăm sóc khách hàng của mạng viễn thông bên Trung Quốc)

      Y tá tiến vào, vừa thấy hai đầu gối của Tô Song Song bị va đập thành như vậy, quay đầu nhìn Tần Mặc giống như trách cứ vài câu, hỏi chút đây là chăm sóc bệnh nhân như thế nào.

      Chỉ có điều vừa thấy gò má Tần Mặc, trong nháy mắt cặp mắt biến thành hình trái tim, nhìn thấy khiến Tô Song Song thể bội phục lực sát thương của Tần Mặc.

      Nhưng mà đợi đến khi y tá quay đầu die nd da nl e q uu ydo n nhìn Tô Song Song tầm mắt chần chừ đầu gối , trái tim bốc lên ánh mắt trong nháy mắt trở nên lộ ra vẻ mập mờ.

      Tô Song Song bị ấy nhìn hơi sợ hãi, khỏi lui về sau, y tá kiểm tra chút, đứng dậy vỗ vỗ tay, cười híp mắt : “ có việc gì, chỉ là máu ứ đọng thôi, bôi chút thuốc tiêu ứ lưu thông máu là được rồi.”

      xong, nụ cười mặt càng thêm rực rỡ, rực rỡ đến khó hiểu khiến cho Tô Song Song
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :