1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 152 (tiếp theo

      Tần Mặc vừa nghe, trực tiếp ném điện thoại, liền lập tức xông ra ngoài, chạy ra đến bên ngoài bệnh viện, nhìn thấy Bạch Tiêu vẫn còn cầm điện thoại ở đằng kia mà "A lô A lô" , trực tiếp cước đạp tới.

      Bạch Tiêu bị đạp cái lảo đảo, vừa lấy lại tinh thần, định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy đó là Tần Mặc, lại thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng, cũng dám lên tiếng nữa, sợ nổi lên bão tố .

      "Cái gì mà rồi hả?" Tần Mặc căn bản còn tâm tình nào mà trách cứ Bạch Tiêu điều gì, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Bên ngoài bệnh viện vốn dĩ ầm ĩ nhao nhao, đám người vừa mới vây quanh kia biết Tần Dật Hiên và Tần Mặc là những người thể trêu vào, nên cũng sớm tản .

      "Bọn họ đuổi theo rồi, chúng ta cũng thôi." Bạch Tiêu cúi đầu thoáng nhìn qua điện thoại cầm trong tay, bên kia truyền đến tin tức định vị, theo phương hướng này, dường như Tần Dật Hiên muốn đưa Tô Song Song về lại đại bản doanh của rồi.

      Tần Mặc hề mở miệng, theo Bạch Tiêu lên xe, Bạch Tiêu cũng ậm ờ gì nữa, dứt khoát khởi động cho xe chạy như cơn lốc.

      Tần Mặc vừa nhìn thấy phương hướng này, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng. Phía bên kia là đại bản doanh của Tần Dật Hiên, chỉ sợ Tần Dật Hiên có ý định mang Tô Song Song lên máy bay tư nhân để bay ra nước ngoài!

      "Nhanh lên!" Tần Mặc ý thức được vấn đề này, nhịn được liền gầm tiếng, dám chạm vào ngọn lửa giận khổng lồ này, Tần Dật Hiên quả muốn sống tử tế nữa rồi, khiêu chiến quá nhiều lần, lần này chạm đến điểm giới hạn của rồi.

      Bạch Tiêu cũng gắng nhẫn nhịn lời ở trong lòng, bàn chân mực giẫm lên chân ga, ngừng cho xe xông lên phía trước. Thằng nhãi cáo già Tần Dật Hiên này, xem như từ đầu tới cuối làm cho triệt triệt để để bị móp miệng, tuyệt đối dễ dàng bỏ qua cho .

      Tần Dật Hiên nhìn thấy Bạch Tiêu như vậy, đương nhiên biết bọn họ đuổi theo kịp rất nhanh. ta cúi đầu thoáng nhìn qua Tô Song Song giãy dụa kịch liệt ở trong ngực của mình,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ngẫm nghĩ lát liền vươn tay dứt khoát đánh cho bị ngất xỉu .

      Trước khi bị té xỉu khắc, Tô Song Song liếc nhìn Tần Dật Hiên cái, trong cái nhìn ấy tràn đầy thất vọng lẫn thương tâm, khiến trong nội tâm Tần Dật Hiên đặc biệt thấy khó chịu.

      Tần Dật Hiên vươn tay sờ lên trán của Tô Song Song, thở dài: " ngu ngốc này, em hãy tha thứ cho lần này, chỉ lần này nữa thôi, sau đó, chờ khi em quên tất cả chuyện này, chắc em cũng trách nữa."

      Tần Dật Hiên vừa đến bên ngoài tòa nhà của mình ở vùng ngoại ô, máy bay sớm chờ ở chỗ đó rồi. Tần Dật Hiên trực tiếp ôm Tô Song Song ra, lúc ta định lên máy bay, đột nhiên thấy bên ngoài tòa nhà náo loạn trận.

      Theo bản năng, Tần Dật Hiên quay đầu lại thoáng nhìn qua, dù thế nào ta cũng nghĩ rằng Tần Mặc có thể tới đây nhanh như vậy, bước chân ta ngừng, rất nhanh về hướng chiếc máy bay đỗ ở trước mặt.

      Lúc này bước chân của Tần Dật Hiên xem ra trầm ổn, ta tin tưởng những thủ hạ của mình vẫn có thể kéo dài với Tần Mặc trong chốc lát, ít nhất khi lên máy bay cũng chưa có vấn đề gì.

      Nhưng mà, khi ta vừa mới đến bên cạnh máy bay, nghe thấy giọng của Tần Mặc: "Tần Dật Hiên, mày được mang ấy !"

      Tần Dật Hiên cắn răng cái, tuy trong lòng suy nghĩ cần thiết phải để ý đến Tần Mặc, nhưng sao khống chế nổi, vẫn như cũ quay đầu lại, thoáng nhìn qua. Ngay trong lúc ta quay lại nhìn, liền cảm thấy đùi của mình đau nhói, ngay sau đó đầu gối của ta khẽ gập lại, chân sau liền quỳ xuống mặt đất.

      Theo bản năng ta duỗi tay lên trước để chống đỡ, nên suýt nữa làm rơi Tô Song Song xuống đất. Cũng may khắc cuối cùng ta siết chặt cánh tay của mình, kéo Tô Song Song sát lại vào trong ngực, chịu buông tay.

      Chỉ có điều, ngay trong chốc lát đó, Tần Mặc dẫn người tới. Tần Mặc từ cao nhìn xuống Tần Dật Hiên nửa quỳ mặt đất, cúi người, vươn tay định kéo Tô Song Song ra.

      Tần Dật Hiên muốn đứng lên, nhưng đùi ta bị mũi kim gây tê bắn trúng, chỉ trong chốc lát, thuốc tê lan ra tràn ngập toàn thân ngay lập tức. ta có muốn giữ
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 153: Dời đến sát vách nhà

      Editor: Puck
      Bạch Tiêu cúi đầu nhìn Tần Dật Hiên bị đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng khẽ thở phào cái, chỉ có điều vẫn cảm thấy hả giận, bây giờ hối hận thôi, sớm biết vừa rồi đá thêm hai chân.

      Vương Hồng cúi đầu nhìn Tần Dật Hiên, thấy ta có chuyện gì, lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tiêu, vừa mở miệng vẫn là giọng công việc: “Bạch thiếu gia, tôi có thể mang Hiên thiếu ?” Khi đối mặt với Bạch Tiêu thái độ của cung kính nhưng hề sợ hãi, cũng là nhân vật.

      Bạch Tiêu khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng cam lòng, nhưng ra tổng thể lại thở phào nhõm, mặc dù trừng trị Tần Dật Hiên, nhưng tốt xấu gì Tần Mặc ôm nhị manh hóa về nhà, chuyện trừng trị Tần Dật Hiên còn nhiều thời gian.

      Tần Dật Hiên nằm mặt đất nhúc nhích được ngước đầu nhìn Bạch Tiêu, trong đôi mắt dài quả có thể phun ác độc tới.

      Bạch Tiêu cúi đầu nhìn ta, khuôn mặt vốn nghiêm túc đột nhiên lè lưỡi, làm mặt quỷ với ta, thể đánh ta cũng phải chọc tức, ngay sau đó hừ : “Cho dù cho mày trăm năm, cũng đừng nghĩ tranh người với tiểu Tần Tần!”

      Tần Dật Hiên đương nhiên cam tâm, định gì, chỉ nghe thấy Bạch Tiêu lẩm bẩm như cảm khái: “Bởi vì tiểu Tần Tần chính là dùng tâm, còn mày chính là dùng thủ đoạn.”

      Tần Dật Hiên nghe những lời này, lời ác độc định mắng ra trong nháy mắt bị tắc trong cổ họng, há miệng, định phản đối, nhưng biết nên gì.

      Tô Song Song cảm thấy đầu mình vô cùng đau, trở mình cái, định ngủ tiếp, đột nhiên nghĩ tới cái gì mở mắt ra, ngay sau đó hốt hoảng ngồi dậy, nhìn chung quanh, bối rối.

      còn lạ gì căn phòng kiểu thiếu nữ này, phải là phòng của sao?

      Hình như muốn xác minh suy nghĩ của Tô Song Song, đột nhiên tiếng mèo kêu, ngay sau đó Tứ gia bề ngoái sáng bóng hơi biến thành màu đen nhảy lại đây, khó có được dính vào trong ngực Tô Song Song.

      Tô Song Song cúi đầu nhìn Tứ gia nũng nịu trong ngực , hơi sửng sốt, lúc nào Tứ gia cao ngạo lạnh lẽo nũng nịu dính như thế, theo bản năng cảm thấy mình tuyệt đối nằm mơ.

      Để kiểm chứng mình chút có phải nằm mơ , đưa tay sờ lên chân của Tứ gia, sau đó dùng lực nhéo nhéo.

      “Meo!” Tứ gia lập tức gào lên tiếng, hết sức ghét bỏ liếc qua Tô Song Song, quay người, cái đuôi dùng sức quét lên mặt Tô Song Song, nhảy .

      Mặt hơi đau, Tô Song Song mịt mờ sững sờ tại chỗ, sau lát, đưa tay vuốt ve gò má của mình, hơi nhẫn tâm, véo mạnh mặt mình cái, đau khiến lập tức hít vào hơi.

      Lúc này cuối cùng Tô Song Song tin tưởng mình phải nằm mơ, nhưng lại càng hiểu được chuyện gì xảy ra, nhớ cuối cùng mình bị Tần Dật Hiên mạnh mẽ ép mang lên xe, còn bị đánh cho bất tỉnh rồi.

      Tô Song Song nhảy xuống giường, liếc nhìn tay chân mìn, rất tự do, trong lòng Tô Song Song chợt nghĩ đến chẳng lẽ Tần Dật Hiên nghĩ ra, thả ?

      Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, ngay lập tức bị Tô Song Song dập tắt , lúc ngất, trong mắt Tần Dật Hiên... Chấp niệm kia quả khiến cảm thấy kinh hãi.

      Nếu có thể dễ dàng nghĩ thông suốt như vậy, hiểu ra, vậy cũng sinh ra nhiều chuyện như thế.

      Tô Song Song cẩn thận tới cửa, ngẫm nghĩ phát mở mạnh cửa, khoảnh khắc khi mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa, sửng sốt!

      lại lập tức đóng cửa lại, Tô Song Song khẽ cúi đầu nhìn bàn chân mình, mở trừng hai mắt, cảm giác nhất định là phương thức mở cửa của mình đúng, sao Tần Mặc lại đứng bên ngoài?

      Đây tuyệt đối quá kỳ quái!

      Nhưng sau khắc, Tô Song Song lấy lại tinh thần vội vàng mở cửa ra, khi nhìn thấy đúng là Tần Mặc đứng ngoài cửa Tô Song Song biết tại sao, mũi cay xè, đôi mắt đỏ.

      Tần Mặc vốn bị chặn ngoài cửa sắc mặt rất khó nhìn, định dùng chìa khóa mở cửa, Tô Song Song lại mở cửa ra. Tần Mặc còn chưa kịp gì, thấy Tô Song Song hít hít mũi mắt đỏ hồng dáng vẻ đáng thương nhìn .

      Lòng cảm giác lạnh lẽo như băng của Tần Mặc trong nháy mắt bị Tô Song Song như vậy phủ ấm, rất thích ứng với tình cảm như vậy, thân thể hơi cứng ngắc, khựng lại rồi mới cất lời: “Sao vậy?”

      Tần Mặc
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 154: tháo đồng hồ xuống được

      Editor: Puck

      Chỉ thấy ánh mắt Tần Mặc rất dọa người, nhìn khiến Tô Song Song hơi chột dạ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm, cảm giác tay đặt đầu Như Hoa động cũng được, lấy xuống cũng xong.

      Tần Mặc vẫn nhìn Tô Song Song như vậy, cuối cùng nhìn Tô Song Song đến dựng lông rồi, thu tay đặt lên đầu Như Hoa lại, cảm giác bị ánh mắt như vậy của Tần Mặc nhìn, là mình đuối lý.

      Tính tình chân chó trước vẫn bị Tần Mặc dồn nén lại dâng lên, ngượng ngùng cười vang, tới gần, mắt lóe sáng như sao hỏi: “Boss, phải tiểu nhân lại làm sai chứ?”

      Tần Mặc vốn cho rằng Tô Song Song vừa nghe ở cùng mình, vui vẻ thất thường rồi, bởi vì trong lòng chuyện này phải rất thoải mái, dĩ nhiên lại lộ vẻ hung ác ra ngoài, lúc này vừa thấy thái độ Tô Song Song như vậy, bỗng cảm thấy có thể mình suy nghĩ nhiều.

      Nhưng Tần Mặc tuyệt đối thừa nhận điều gì, dần thu hồi vẻ hung ác mặt mình, hơi cứng ngắc phun ra hai chữ: “ sao!”

      Tô Song Song nhìn Tần Mặc, vẻ mặt tuyệt đối có chuyện gì đó, Tần Mặc bị Tô Song Song nhìn được thoải mái, quay đầu vào nhà, trước khi vào vẫn quên dặn dò Tô Song Song tiếng: “Cơm tối đơn giản chút.”

      “...” Tô Song Song nhíu mày về phía Tần Mặc, thấy vào, nụ cười mặt dày đặc như vừa rồi, lúc này Bạch Tiêu tới, liếc nhìn Tô Song Song.

      Mặc dù nụ cười vô sỉ vẫn như cũ mặt Bạch Tiêu, nhưng nghiêm túc hơn vừa rồi nhiều, yên tĩnh lại, đôi mắt trầm ổn khác thường.

      “Muốn hỏi gì, cứ hỏi .” Bạch Tiêu giống như có xương, tựa bên cửa phòng trọ Tô Song Song, đôi mắt liếc về phía cánh cửa phòng trọ của Tần Mặc.

      Công nhân dọn nhà nối đuôi nhau mà vào, mặc dù cố gắng đè thấp thanh ầm ĩ náo loạn, nhưng vẫn có thể lấn át giọng của Bạch Tiêu và Tô Song Song, đến mức khiến Tần Mặc nghe thấy.

      Tô Song Song biết Bạch Tiêu rất thông minh, nghĩ rằng lại nhận ra biểu của mình thích hợp, cắn môi, vẫn yên lòng hỏi câu: “Em... của em, ấy có chuyện gì chứ?”

      Mặc dù Tô Song Song cách nào giải thích được hành động của Tần Dật Hiên, nhưng dù sao từ đầu tới cuối đều muốn làm tổn thương , đối với giả bộ và lừa gạt, oán hận, làm như hề lo lắng là thể nào.

      có chuyện gì, mấy ngày nữa em có thể trông thấy cậu ta vui vẻ.” Bạch Tiêu giống như rất muốn nhắc tới Tần Dật Hiên, lười biếng câu.

      Tô Song Song vừa nghe Tần Dật Hiên có việc gì, cũng yên lòng, đưa tay sờ lên người Như Hoa quanh quẩn quanh , định đưa nó đến chỗ Tần Mặc, cần trở lại phòng yên tĩnh lát.

      Mặc dù bây giờ tất cả nhìn như bình tĩnh lại, nhưng mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, Tô Song Song cảm giác mình cực kỳ mệt mỏi.

      Tô Song Song định xoay người, Như Hoa sao cũng buông Tô Song Song ra, cắn mép váy , quấn quýt lấy chơi cùng mình, Tô Song Song bất đắc dĩ.

      Bạch Tiêu liếc nhìn , chống người dậy, quyết định vào phòng trọ của Tần Mặc, nhưng khi đến bên cạnh Tô Song Song dừng lại.

      Bạch Tiêu quan sát từ xuống dưới, nhìn Tô Song Song hơi sợ hãi, lan man: “ thành, nhị manh hóa, là chuyện lớn gì, em cứ xem như cơn ác mộng, hai ngày nữa là được!”

      Tô Song Song ngờ Bạch Tiêu còn có thể an ủi , rất cảm kích nhìn , đột nhiên lại nghe tiếp: Dù sao đầu em vốn mạch lạc, mấy ngày nữa chắc chắn quên!”

      “...” Lời cảm kích của Tô Song Song cứ mắc nghẹn trong cổ họng như vậy, quả quá ngây thơ, Bạch Tiêu người này tuyệt đối có lời nào hay để .

      Nhưng bị náo loạn như vậy, tâm tình vốn suy sụp của Tô Song Song ngược lại tốt hơn nhiều, thầm làm biểu tượng cố gắng lên.

      Đúng như Bạch Tiêu , cứ xem như cơn ác mộng là được rồi, Tần Dật Hiên có chuyện gì, Tần Mặc có chuyện gì, cũng có chuyện gì, xem như tất cả
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 155: ấy có em

      Editor: Puck

      Chỉ có điều Tô Song Song gỡ chốt, gỡ ra được, chớp chớp mắt đưa tay về phía Tần Mặc, biết xảy ra chuyện gì hỏi câu: “ tháo ra được rồi! Làm thế nào?”

      Tần Mặc tỏ vẻ phớt tỉnh nắm đôi tay bé của Tô Song Song, lật qua, nhìn chốt cài đồng hồ đeo tay, đưa tay gỡ chốt, sau đó rất bình tĩnh : “Ừ, đoán chừng chốt hư, gỡ ra được rồi.”

      “...” Hình như Tô Song Song rất tin tưởng, lại tự mình cạy cạy, nhưng gỡ hồi lâu, cái chốt đồng hồ đeo tay này giống như chết, vốn gỡ ra được.

      “Sao... Làm thế nào?” Tô Song Song hơi luống cuống, trong đầu lóe lên, vội vã , “Nếu em ra tiệm sửa đồng hồ, mở nó ra?”

      Tần Mặc vẫn nghiêm trang như cũ, lại đưa tay gỡ, mở được, giơ tay mình lên, thoải mái lấy đồng hồ giống kiểu của Tô Song Song tay mình ra, sau đó lại đeo lên.

      “Sao đồng hồ này vừa đeo hỏng rồi!” Tô Song Song nhìn đồng hồ tay Tần Mặc có thể lấy xuống, trong lòng càng bất mãn, quơ quơ tay mình, ra trong lòng rất hoảng loạn, đồng hồ này sao còn khóa lại! Quá lừa bịp trắng trợn rồi.

      “Đồng hồ này, rất mắc.” Tần Mặc như trần thuật phun ra câu, ngẫm nghĩ lại tăng thêm câu, “Nhà thiết kế nước ngoài, trong nước mở ra được.”

      “Cái gì???” Tô Song Song vừa nghe có thể từ trong miệng Tần Mặc ra rất mắc, lập tức bị sợ đến dám cạy loạn, có thể ép tiểu cầm thú cao cấp như thế ra chữ mắc, như vậy phải đồng hồ này có giá trời sao!

      Bây giờ nghèo đến mức bữa nay có bữa mai rồi, nếu cẩn thận làm trầy nước sơn, vậy nửa đời sau phải đền vào.

      “Làm... Làm sao? xem là mang lên, phải em đeo nha!” Tô Song Song vội vàng giả bộ đáng thương phủi sạch.

      phải dám chịu trách nhiệm, mà là với Tần Mặc mà , đồng hồ này cũng sánh nổi cọng lông người , nhưng mà với Tô Song Song mà , đáng để cho bán thịt!

      Tần Mặc có phản ứng gì, chỉ gãi gãi đôi tay bé của Tô Song Song, Tô Song Song đuối lý, dám lộn xộn, nên tùy ý để Tần Mặc ngắt véo, biết làm gì ở đây.

      Đột nhiên, Tô Song Song trừng mắt lên, tròn xoe, trong lòng bắt đầu run lên, nhịn được suy nghĩ: Tần Mặc sờ mình như vậy, chẳng lẽ định chặt tay !

      “Buổi tối ăn thịt.” Tần Mặc vẫn cúi đầu vuốt ve đôi tay bé của Tô Song Song, cảm thấy gần đây Tô Song Song bị giày vò gầy ít, bây giờ mặc dù ngón tay thon dài đẹp mắt, nhưng vẫn thích khi có chút cảm giác thịt hơn.

      “!” Tô Song Song vừa nghe Tần Mạc đột nhiên muốn ăn thịt, bị sợ đến thân thể bé run lên, ngửa đầu nhìn Tần Mặc, trong mắt đột nhiên tràn đầy hoảng sợ, theo bản năng thu tay về.

      “Thịt... Tần Mặc, miệng vị quá nặng rồi!” Não Tô Song Song lại bắt đầu mở rộng ra, còn tưởng rằng Tần Mặc định chặt tay , sau đó hề lãng phí, hầm ăn luôn.

      To Song Song nghĩ như vậy cảm thấy luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên, cuối cùng quanh quẩn tay mình, tay bé lạnh lẽo trong nháy mắt.

      Lúc này Tần Mặc mới chú ý tới vẻ mặt của Tô Song Song, trước có thể hiểu ra làm sao, nhưng ở chung với Tô Song Song lâu như vậy, bây giờ ít nhiều có thể hiểu ra được tư duy nhanh nhẹn của rồi.

      “Thịt heo. Chẳng lẽ em là heo sao?” Tần Mặc bình tĩnh giễu cợt Tô Song Song, Tô Song Song bỗng cảm thấy mình trúng chiêu lớn!

      Vẻ mặt trở nên hết sức ngượng ngùng, vào lúc này cũng ý thức được dường như mình suy nghĩ hơi nhiều, mặc dù khẩu vị của Tần Mặc hơi đặc biệt, nhưng đến mức có tính người mà muốn ăn tay .

      nhìn lên, chính là dám nhìn ánh mắt của Tần Mặc, cái miệng nhắn chu ra, đầu nhanh chóng nghĩ làm sao tìm lại vẻ xấu mặt này về.

      Nhưng mà gần đây đầu Tô Song Song dùng hơi nhiều, vào lúc này nghỉ việc rồi, nghĩ sao cũng nghĩ ra lời có thể xoay chuyển mặt mũi của mình.

      “Đồng hồ này cho em, em đeo trước, chờ nhà thiết kế nước ngoài đến, để cho ông ta nghĩ cách tháo xuống.” Tần Mặc thức thời mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc giờ phút này, thẳng chủ đề tiếp theo, coi như cho Tô Song Song bậc thang lớn xuống.

      Mặc dù Tô Song Song hơi ngây ngô, nhưng ngốc, có bậc thang xuống, đương nhiên còn chịu khó tiến lên
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 156: Bộ trang phục hầu mê người

      " ! Chị biết ngay mà, em hiểu cái gì hết!" Tô Mộ đợi Tô Song Song xong, liền trực tiếp cắt ngang lời của Tô Song Song, ngữ điệu có vẻ rất ghét bỏ, lời ra ngoài còn có cảm giác ghét bỏ hơn, "Em bây giờ thông minh rồi, thực nôn nóng để nắm giữ thay boss đấy nhỉ!"

      Tô Song Song cũng có tự tôn của mình, bị Tô Mộ cười nhạo như thế, bẹt miệng, thở hổn hển ra câu:"Tô Tô, em hiểu rồi !"

      "Cái gì! Em hiểu rồi sao?" Tô Mộ hít mạnh vào hơi, kêu lên tiếng kinh ngạc đầy khoa trương, ngay sau đó vội vàng , "Em chờ chút! Chờ chút!"

      Tô Song Song còn tưởng rằng Tô Mộ gặp phải chuyện gì rồi, lo lắng hỏi lại câu, "Làm sao vậy?" Hỏi xong lại càng ngồi xuống nhanh chóng hơn, chỉ sợ gây ra cái gì đó ngoài ý muốn.

      Tô Mộ hừ hừ, rất chân thành: "Em chờ chút, để chị ra bên ngoài nhìn xem thế nào , xem hôm nay có phải là mặt trời mọc từ phía đông hay lặn xuống phía đông ! Em hiểu mọi chuyện được ràng như vậy, là kỳ tích đó!"

      “… Tô Mộ, chị đây cũng có lòng tự tôn của mình đấy!" Tô Song Song vừa nghe Tô Mộ xảy ra chuyện gì, liền ngồi lên giường, tức giận hừ câu, bày ra vẻ kịch liệt bất mãn của mình.

      "Đúng đúng, đương nhiên là “chị” có tự tôn rồi, chỉ là có chỉ số thông minh thôi!" Tô Mộ cứ phải câu làm tổn thương người khác như vậy, lúc này mới chịu câm mồm, tức thời di chuyển chú ý đến vấn đề bây giờ cần phải "quyến rũ" thế nào.

      "Đúng rồi, Song Song, em định ăn mặc như thế nào đây? Có cần người chị này trang bị cho em bộ võ trang đầy đủ hay ? Đại loại như kiểu áo da hay bộ trang phục quyến rũ ấy?"

      "…" Tuy rằng Tô Song Song chưa bao giờ xem những tấm hình chụp những động tác khi đương, nhưng chính là đừng quên hủ nữ (*)! hủ nữ có thâm niên là khác!

      (*) Hủ nữ: Đó là từ Hán Việt có xuất phát từ Trung Quốc, ở Nhật gọi là Fujoshi, dịch sát nghĩa là con “hết thuốc chữa”. Đây là từ chuyên biệt gọi những chỉ chú ý đến tình giữa những người cùng giới nam và nam, đến những tác phẩm "boy's love", thuộc loại đam mỹ.

      Đương nhiên là từng xem qua nam nam… Hừ hừ a a… Bộp bộp, bành bạch… Những bộ trang phục quyến rũ kia chế cũng từng ngó qua chút, lúc này vừa mới chạm vào bên rìa những thứ mà mình thong hiểu, khuôn mặt nhắn của trong nháy mắt liền đỏ rực!

      " cần! Em chỉ muốn bình thường thôi… nhưng để em hỏi ấy chút!" Dù cho giờ phút này Tô Song Song đối diện ai, nhưng khuôn mặt nhắn của vẫn đỏ bừng vì mắc cỡ như cũ, hận tìm được cái lỗ để chui vào.

      "Đừng thế! Người ta là người có chỉ số thông minh, hơn nữa người ta lại là thượng boss (thượng cấp, cấp ), những thứ thuộc tình cảm đương thế này tuyệt đối phù hợp. Nếu như em hỏi được ràng, còn làm cho boss hiểu lầm là khác. Với tính cách như con rùa đen của em, chuyện của em và boss cho dù là cũng trở thành chơi đùa rồi !"

      Tô Mộ nghĩ đến cái kiểu tính cách của hai người này, cảm thấy đúng là trời đất tạo nên đôi vách đá dựng đứng, nếu hai người đó ở cùng nơi có thể làm cho người ta chết vì gấp gáp mất!

      Tô Song Song vừa nghe, cảm thấy lời của Tô Mộ cũng rất có đạo lý, cắn môi, tuy nhiên cũng đoán được nếu như còn hỏi Tô Mộ nữa, ấy tuyệt đối nảy ra những chủ ý thối tha.

      Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lát, Tô Song Song vẫn như cũ, nhịn được lại giọng hỏi câu: "Tô Tô, vậy chị có biện pháp nào ? Còn chuyện mặc bộ trang phục quyến rũ gì gì đó nhất định là được đâu, nếu trong nội tâm của boss mà có em, em mà ăn mặc như vậy dọa người lắm!"

      "Cứng cỏi đấy, chị đây phục rồi." Trong lòng Tô Mộ thầm nghĩ, nếu Tô Song Song mà chịu mặc những loại đồ kia, phỏng chừng Tần boss hóa thân thành sói mất, trực tiếp ăn Tô Song Song đến mẩu xương cũng để thừa, còn có thể làm cho Tô Song Song trở nên rất dọa người!

      Chỉ có điều những lời này Tô Mộ cũng dám ra với Tô Song Song, sợ làm bị dọa sợ mà bỏ chạy. Như vậy chẳng phải đến lúc đó Tần boss băm vằm xác ra thành vạn mảnh, vứt cho cá sấu ăn mất thôi.

      "Song Song à, vậy em có thể mặc thứ đồ hai mảnh hơi chút được , ví dụ như mặc váy ngủ là dây đeo chẳng hạn! Thần kỳ lắm, chính vì em ở trong phòng ngủ, dùng loại đồ chơi này quá phận đâu."

      Váy ngủ là dây đeo! Tô Song Song nghĩ đến thứ đồ này, đầu tiên là khuôn mặt nhắn ửng hồng, ngay sau đó thoáng chốc trở nên trắng bệch.

      Tuy nhiên lại thích chủ ý này, lại vẫn như cũ ấp úng : "Cái này… Xem ra Tần Mặc thích em đâu, chỉ là vì ấy muốn hoàn thành nhiệm vụ ông nội giao nên mới chịu lấy em thôi!"

      " cái gì đấy?" Tô Mộ vừa nghe có chút nóng nảy, Tần boss nhân phẩm có chuyện gì, gia cảnh cũng tồi, đối xử với Tô Song Song này lại càng quá tốt.

      Tô Song Song thuộc mẫu người có cảm xúc ngu ngốc, có thể với chỉ số thông minh đáng giá hai đồng kia, có thể tu luyện ngàn năm mới được người toàn năng như boss thế này, hơn nữa bây giờ nhìn bộ dạng Tô Song Song lại còn động tình như vậy, chuyện này nếu như giấc mộng, vậy cũng nên hãm hại Tô Song Song cho rồi.

      "Trước kia em cũng từng mặc chiếc váy ngủ ngắn lắc lư ở trước mặt Tần Mặc, ấy… ấy cũng có phản ứng gì cả!" Tô Song Song xong câu này, mặt lại bắt đầu đỏ rực lên, bất quá trong nội tâm lại thấy
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :