1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 149: Xà tinh bệnh nhập vào thân

      Editor: Puck

      Tô Song Song đột nhiên dừng bước xoay người nhìn Tần Dật Hiên cũng bởi vì nguyên nhân này, chỉ có điều lúc xoay người mới nhớ ra vừa rồi mình quá gấp gáp, lại quên mất trai ở sau đầu, quá biết xấu hổ, nên hỏi ra miệng.

      “Ở phòng bệnh 304 lầu ba.” Tần Dật Hiên cười híp mắt , cũng xuống xe, ở trong xe khoát khoát tay áo với Tô Song Song, ý bảo , “Em , tiện vào, ở đây đợi em.”

      “Ừm!” Tô Song Song biết lập trường của Tần Dật Hiên, gật đầu cảm kích với , xoay người chạy vào bên trong, chỉ sợ Tần Mặc lại giả vờ ngớ ngẩn chịu yên ổn ăn cơm, khiến thân thể mình xong rồi.

      Khi Tô Song Song đường chạy như điên đến phòng 304 lầu ba đột nhiên hơi sợ sệt, Tô Song Song nhìn cửa phòng bệnh mở kẽ hở, cắn môi, nghĩ vào câu đầu tiên nên gì.

      Khi Tô Song Song rối rắm muốn chết, đột nhiên nghe thấy Tần Mặc mở miệng chuyện với ai đó: “.” chữ nhạt nhẽo, lộ ra lạnh lẽo vô hạn.

      Tô Song Song thấy trong phòng bệnh của Tần Mặc có người, nên dừng lại, đẩy cửa ra, chỉ có điều cứ như vậy rời lại hơi cam lòng, dứt khoát đứng bên ngoài đợi.

      Đột nhiên nhớ ra giọng của người phụ nữ trong phòng bệnh, giọng của người phụ nữ này, Tô Song Song còn hết sức quen thuộc, lại là Thẩm Ôn Uyển!

      Tô Song Song hơi kỳ quái đưa người tiến lên phía trước dò xét, cẩn thận dựa sát vào, vị trí này vừa vặn có thể thấy bóng lưng của Thẩm Ôn Uyển, ngăn trước người Tần Mặc, Tô Song Song thấy vẻ mặt của Tần Mặc.

      “A Mặc, em biết tâm ý của , em hiểu tất cả!” Thẩm Ôn Uyển xong câu này, đột nhiên xoay người lại ôm Tần Mặc.

      Tô Song Song lập tức sững sờ ngoài cửa, chớp chớp mắt, lui mạnh về sau bước, giống như quá tin tưởng lại tiến tới.

      liếc mắt nhìn, Tần Mặc ràng đẩy Thẩm Ôn Uyển ra, đây rốt cuộc trò kịch gì!

      Ngay sau đó mê muội dời núi lấp biển đánh úp tới, Tô Song Song lại lui về sau mấy bước, đứng nguyên tại chỗ, định , nhưng phát mình quá mức bàng hoàng, bước chân vốn bước ra được.

      Trong phòng, Tần Mặc nhìn Thẩm Ôn Uyển ôm mình, mặt có vẻ gì đặc biệt, lát sau, lạnh lùng nhìn lướt qua Thẩm Ôn Uyển, lặng lẽ : “Có thể?”

      Trong mắt Thẩm Ôn Uyển tràn đầy nước mắt, hít hít cái mũi khéo léo, giống như rất uất ức, chậm rãi lui về sau bước, đưa tay vuốt ve chơi đùa mái tóc dài khêu gợi sau lưng.

      “A Mặc...” Thẩm Ôn Uyển gọi mềm mại uyển chuyển, hết sức câu người, Tần Mặc lại ngoảnh mặt làm ngơ, khẽ nhấc mắt, lạnh lùng nhìn lướt qua ta.

      Thẩm Ôn Uyển lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo này của Tần Mặc dọa sợ đến co rụt lại, nhưng mà nghĩ đến nhiệm vụ của mình, chỉ có thể nhắm mắt bước lên phía trước, vẫn quấn lấy Tần Mặc như cũ.

      Tô Song Song đứng ở ngoài cửa, hít hơi sâu, quay đầu lại nhìn cửa phòng bệnh mở nửa, tiếng gọi khẽ kia của Thẩm Ôn Uyển, tất cả đều rơi vào trong tai .

      Tô Song Song chỉ cảm thấy mỗi tế bào mạch máu toàn thân đều kêu gào khó chịu, muốn bãi công, đưa tay bé vỗ mạnh lên hai gò má của mình.

      Tô Song Song thở ra hơi dài, rồi xoay người tiến thẳng vào phòng, trong lòng Tô Song Song tức giận, hề khách khí tung thẳng cước đá văng cửa phòng bệnh, “Rầm!” tiếng, bị sợ đến Thẩm Ôn Uyển thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      Tần Mặc lại hết sức trấn tĩnh, bệnh viện này là bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của , an ninh làm hết sức tốt, có bất kỳ uy hiếp gì kéo mọi người tiến đến, cho nên giờ phút này chỉ ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa.

      Khi Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song đứng ngoài cửa, hia tay chống nạnh dáng vẻ tức giận, cả người hơi sửng sốt, ngay sau đó mặt than ngay lập tức rạn nứt, hé miệng, định gì.

      Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt bé tức giận của Tô Song Song, ánh mắt lại nhìn Thẩm Ôn Uyển khôi phục bình tĩnh, trong nháy mắt hiểu ra, người phụ nữ này là cái bẫy, chính là để cho Tô Song Song nhìn thấy cảnh này.

      Ánh mắt Tần Mặc hơi híp lại, Thẩm Ôn Uyển bị sợ đến lui về sau bước theo bản năng.

      Tô Song song trừng tròn trịa đôi mắt, tầm mắt đầu tiên quét lên người Thẩm Ôn Uyển rồi quét sang Tần Mặc, thấy dáng vẻ Tần Mặc như vậy, Tô Song Song hơi tin tưởng, theo bản năng đưa tay dụi dụi mắt mình.

      Lấy tay ra, Tần Mặc trước mắt vẫn là dáng vẻ này, Tô Song Song lập tức biết đây là thế nào, sao Tần Mặc lại giống như dân châu Phi chạy nạn.

      Tần Mặc ở đối diện mặc chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt nhăn nhăn nhúm nhúm, tóc cũng loạn lên, râu cằm dài ra, là dáng vẻ chú chán chường.

      Hình như Tần Mặc tự biết, vẫn nhìn Tô Song Song, Tô Song Song vốn rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi chán nản này của Tần Mặc, hơn nữa đảo qua đống tài liệu bên cạnh Tần Mặc, khỏi hơi mềm lòng.

      Chỉ có điều Tô Song Song vẫn quên mục đích mình tiến vào đây, đưa cánh tay chỉ Thầm
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 150: Các kiểu phân tích bàn luận

      Tô Song Song nghĩ ra tất cả những từ ngữ mà có thể sử dụng được, nhưng khi xong, chính bản thân cũng cảm thấy mình có chút đúng, chỉ có điều, lúc này cũng cần quan tâm nhiều như vậy.

      "..." Gương mặt của Tần Mặc vẫn giữ nguyên biểu cảm tê liệt như cũ, nhìn chằm chằm vào Tô Song Song, chỉ có điều, cái vẻ đau khổ vì mối thù sâu nặng lại trở thành vẻ mặt biết phải làm sao.

      Tô Song Song vừa xông đến trước Tần Mặc vừa nháy mắt mấy cái, muốn truyền lại ám hiệu, chỉ tiếc Tần Mặc lại vẫn hiểu được ý của , ngược lại còn đưa tay ra sờ lên trán của Tô Song Song: "Em bị bệnh à?"

      " mới bị bệnh!" Tô Song Song nhân nhịn nổi nữa, theo bản năng liền phản kích lại câu. Nhưng xong, lại cảm thấy có chút đúng lúc, vội vàng xoay chuyển lời , đẩy phắt bàn tay của Tần Mặc ra.

      lui lại về phía sau vài bước: "Tần Mặc, dù sao, lần này tôi sang đây thăm , coi như tự mình đa tình, từ nay về sau, hãy cách xa tôi ra!"

      Tần Mặc vừa nghe thấy những lời này, vẻ mặt vốn đầy lo lắng, trong nháy mắt trở nên tối sầm lại như bị mây đen dày đặc che phủ .

      Trong lòng Tô Song Song cảm thấy chỉ tiếc thể rèn sắt thành thép được, đành thở dài, vừa nhanh nhanh chóng nhìn nháy mắt cái. Tiếc rằng, Tần Mặc lại vẫn như cũ, có lĩnh hội được ý đồ của Tô Song Song.

      Tô Song Song nhìn thấy Thẩm Ôn Uyển ra khỏi phòng, mới há miệng dùng kiểu khẩu hình (*) với Tần Mặc: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"

      (*) Kiểu theo khẩu hình là cách phát ra thanh ( thầm) do dây thanh tham gia vào quá trình , chỉ có hình dáng của miệng thay đổi theo từ cần như khi phát ra thânh

      Nhưng mà, Tô Song Song đánh giá cao chỉ số thông minh của Tần Mặc. Ông chủ Tần hoàn toàn phải là thần ngữ, cho nên cho dù có nhìn đấy, nhưng cũng hiểu hình dáng của miệng khi phát . Cũng bởi vì cho tới bây giờ, Tần Mặc đều cho rằng cần thiết phải để mắt vào người khác làm gì, cho nên từ trước tới nay, cũng nghiên cứu xem hình dáng của miệng khi phát như thế nào.

      Tô Song Song nhìn thấy vẻ mặt của Tần Mặc vẫn biểu lộ mờ mịt, nhắm mắt lại, hít vào hơi sâu, khoát tiến lên phía trước, dán sát vào lỗ tai của Tần Mặc hỏi câu: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy! của em... Có phải trai của em lừa gạt em điều gì đó phải ?"

      Những lời sau cùng này, ngữ điệu của Tô Song Song cực kỳ vướng mắc, nếu như có thể, muốn tin tưởng vào những mối nghi vấn kia.

      Nhưng cái cúc áo kim cương kia, cái cúc áo kim cương rơi từ người Thẩm Ôn Uyển xuống đất kia, làmình quá chói mắt rồi, làm cho những ý nghĩ tự lừa mình dối người của Tô Song Song cũng có cách nào núp ở trong cái xác rùa đen của mình được nữa.

      "Có..." Tần Mặc tuyệt đối hạ thấp giọng khi chuyện. vừa mới mở miệng, Tô Song Song sợ tới mức lập tức vươn tay ra che lấy miệng của .

      Trong nội tâm Tô Song Song thở dài, coi như tha thứ cho Tần Mặc rồi, tha thứ cho cái người đàn ông vừa giống như trẻ con sáo lại vừa giống như sói xám kia. Nhưng tại cái mà muốn biết nhất chính là chân tướng , cho nên trong nội tâm chỉ cho phép mình nhớ đến Tần Mặc đúng phút đồng hồ, sau đó
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 150 (tiếp theo)

      Đột nhiên Bạch Tiêu nhớ tới Tần Mặc cực kỳ tin tưởng cái bộ sách “Trúng kế tình ” cực kỳ nghiệt kia, ánh mắt vụt sáng lên, liền lừa dối hỏi Tần Mặc: "Này toàn bộ cuốn “Trúng kế tình ” tôi cũng đọc qua lượt rồi, cậu hãy qua chút, tôi xem xem có thể tìm được biện pháp hay ."

      Quả , khi Bạch Tiêu nhắc tới quyển sách này, rốt cuộc Tần Mặc liền thả tập tài liệu trong tay xuống, ngẫm nghĩ lúc, rồi chỉ câu đơn giản: " ấy hỏi tôi có phải là Tần Dật Hiên lừa gạt ấy hay , có phải là giả bộ bị bệnh , tôi gật đầu rồi, vậy mà vì sao ấy vẫn tin tôi, còn bỏ như vậy?"

      Bạch Tiêu vừa nghe cảm thấy có cái gì đó đúng. Nhị Manh Hóa có thể đưa ra câu hỏi như vậy, dựa theo tính cách của ấy, chắc chắn là ấy cảm thấy có điều gì đó đúng nên mới đến đây.

      Nhưng vì sao lại còn biểu vẻ tức giận như vậy nhỉ? Theo bản năng Bạch Tiêu cảm thấy là Tần Mặc trách sai rồi. hơi ngửa đầu, chỉ tiếc thể rèn sắt thành thép, hỏi tiếp câu: "Có phải cậu câu gì đó kỳ quái vậy? Hoặc là Nhị Manh Hóa có biểu gì đó kỳ quái hay ?"

      Tần Mặc lại nghĩ nghĩ, sau đó mới phun ra mấy chữ nghe lạnh băng: " ấy luôn nháy mắt."

      "..." Bạch Tiêu vừa nghe vậy, liền hít mạnh vào hơi dài mới kiềm chế được bản thân vươn tay ra đập cho Tần Mặc cái.

      Tần Mặc thấy Bạch Tiêu nhắm mắt lại hít sâu hơi, bộ dạng như muốn co rút lại, liền để tay lên nút bấm gọi chuông: "Tôi gọi bác sĩ cho cậu nhé?"

      "..." Bạch Tiêu nghe như thế, liền cảm thấy như bản thân bị chỉ số cảm xúc thấp quá mức của Tần Mặc đánh bại, vừa định lắc đầu, nhưng thoáng nhìn lướt qua chỗ mấy chiếc kim truyền dịch bị Tần Mặc rút ra kia, lại gật đầu cái.

      Ba ngày nay Tần Mặc mực làm việc ngủ nghỉ, quả thực giày vò bản thân, lăn lộn lại đến mệt lử, sắp chết đến nơi. Bình truyền dinh dưỡng này chính phải túm lấy Tần Mặc, đánh cho cái bất tỉnh rồi sau đó mới đưa đến bệnh viện để truyền cho Tần Mặc.

      Tần Mặc vừa tỉnh lại, mặc dù rút kim ra, nhưng lại bảo thư ký mang tất cả công văn tài liệu đến đây để tiếp tục xử lý, coi con người mình tựa như cỗ máy móc được bảo dưỡng tốt rồi, làm cho người khác cảm thấy thể nào tức giận được.

      Bạch Tiêu biết đối với Tần Mặc, Tô Song Song là người rất quan trọng. Nhưng từ trước đến giờ, lại ý thức được ràng lại là người quan trọng đến mức có thể làm cho Tần Mặc lâm vào tình trạng tự mình giày vò bản thân mình đến chết sống lại như vậy.

      Lúc trước Bạch Tiêu nghĩ, Tần Mặc muốn làm cho bộ dạng của chính mình lăn qua lăn lại đến chết như vậy mới hả giận, hay là hôm nay phải tìm Tô Song Song, cho dù có phải cướp đoạt cũng phải đoạt lại bằng được, sau đó buộc lại ở giường của Tần Mặc.

      Ai ngờ đâu, đột nhiên Thẩm Ôn Uyển đến đây, lại còn ràng, trong tay ta nắm được điểm yếu của Tần Dật Hiên nên cầu được gặp Tần Mặc. Bạch Tiêu tuyệt đối tin Thẩm Ôn Uyển, cảm nhận được ngay rằng ta mưu gì đó.

      Chính là do nghĩ tới bộ dạng của Tần Mặc lúc này trong tình trạng nửa chết nửa sống, nên mới cho Thẩm Ôn Uyển gặp Tần Mặc, trong nội tâm vẫn ôm ấp chút chờ mong, hy vọng người phụ nữ này có thể chọc giận được Tần Mặc.

      Chỉ cần Tần Mặc có thể tức giận, ít nhất vẫn còn có cảm xúc của con người, còn là con người, vậy xem ra vẫn còn có thể cứu chữa được.

      Nhưng Bạch Tiêu lại tuyệt đối ngờ rằng, Tô Song Song có thể tới nơi này, hơn nữa lại còn trong tình huống như vậy. Hôm nay ngẫm nghĩ lại, Bạch Tiêu nhận thấy, chắc chắn là Tô Song Song phát giác ra được chuyện gì đó, cho nên khi ra khỏi đây mới tức giận như vậy.

      Chỉ tiếc Tần Mặc này lại là con người có chỉ số cảm xúc thấp, hiểu đạo lí đối nhân xử thế, biết nhìn mà diễn kịch cho khéo, hoàn toàn hiểu được rằng, Tô Song Song "Dụng tâm lương khổ" (chịu khổ để thực mưu đồ).

      Bạch Tiêu nhìn lướt qua Tần Mặc, hiểu sao, đột nhiên cảm thấy Tần
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 151 (tiếp theo)

      Tô Song Song ôm Tần Dật Hiên, mặc dù khóc, nhưng trong cặp mắt của lại ra trong sáng. ngẫm nghĩ, do dự lát rồi mới hạ quyết tâm, tiếp tục với Tần Dật Hiên.

      ", em bao giờ muốn gặp lại Tần Mặc nữa đâu. tại em cũng muốn suy nghĩ về bất cứ điều gì nữa, chỉ có lo lắng cho sức khỏe của mà thôi! Ngày mai em cùng đến bệnh viện để kiểm tra lại sức khỏe nhé, có được ?"

      Lúc đầu Tần Dật Hiên nghe thấy Tô Song Song quyết định gặp Tần Mặc nữa liền thấy cao hứng cực kỳ, nhưng khi vừa nghe thấy Tô Song Song muốn cùng với đến bệnh viện để kiểm tra, trong nháy mắt vẻ cao hứng nhiệt tình này liền bị dập tắt.

      Cặp mắt của Tần Dật Hiên đảo quanh vòng, bây giờ thể nào để cho Tô Song Song cùng đến bệnh viện được. Tuy rằng những tờ hóa đơn kia có thể làm giả được, nhưng lỡ ra giấu diếm được chẳng phải “kiếm củi ba năm thiêu giờ”, toàn bộ thành công cốc hết hay sao.

      "Song Song, ở trong nước có cách nào chữa trị được căn bệnh này của đâu. dự định mấy ngày nữa ra nước ngoài kiểm tra lại, xem liệu có thể kéo dài thời gian thêm được vài năm nữa hay . Vì vậy, nếu như em rằng, em muốn buông tay với Tần Mặc rồi, hãy cùng với ra nước ngoài, còn nếu như em muốn, có thể ở lại nơi này chờ trở về."

      Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Dật Hiên như vậy, biết vì sao, trước đây vẫn luôn mực tin tưởng đối với , chút nghi ngờ, vậy mà giờ đây trong lòng , tin tưởng ấy bắt đầu dao động. thử tiếp thêm câu: ", vậy trước hết em phải cùng kiểm tra lại sức khỏe chút , nếu em rất lo lắng...”

      Tần Dật Hiên muốn nghĩ gì nhiều thêm nữa, chỉ kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra xa chút, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Tô Song Song đầu, trong ánh mắt mang theo cưng chiều vô tận.

      "Em đừng lo lắng, những gì nên kiểm tra cũng đều kiểm tra hết rồi, chỉ có điều kiểm tra ở trong nước cũng chỉ là làm việc tốn công vô ích mà thôi, bằng còn chút thời gian, nên tận dụng để được ở cùng bên em nhiều hơn."

      Tô Song Song cúi đầu, trước giờ Tô Song Song vẫn luôn quá tin tưởng vào giác quan thứ sáu, vậy giờ khắc này, chỉ trong nháy mắt trở nên thông suốt rồi. Lúc trước lo lắng cho an nguy cho tính mạng của Tần Dật Hiên, nên cho dù có phát ra có chỗ nào đó có chút gì đó đúng, cũng muốn suy nghĩ nhiều hơn về nó.

      Nhưng mà hôm nay, giây phút nhìn thấy chiếc cúc gài tay áo bằng kim cương kia, quả thực, khiến cho bị chấn động quá lớn. Hơn nữa cái gật đầu của Tần Mặc vừa thoáng lên trong đầu , trong nháy mắt làm cho Tô Song Song chợt tỉnh táo lại.

      Bây giờ, nhìn những động tác này của Tần Dật Hiên, lại nghe những lời đó của , cho dù Tô Song Song muốn thừa nhận, vẫn nhận thấy chuyện này có trăm ngàn sơ hở, rất có vấn đề.

      Tô Song Song lôi kéo tay áo của Tần Dật Hiên, giống như muốn túm lại chút hi vọng cuối cùng. vẫn mực cúi đầu nhìn vào Tần Dật Hiên, chậm rãi hỏi: ", từ trước đến nay thực chưa từng bao giờ gạt em có phải ?"

      Tần Dật Hiên nghĩ tới đột nhiên Tô Song Song lại hỏi câu như vậy, nên có chút sững sờ, nhưng vốn là diễn viên hoàn mỹ, đương nhiên bởi vì câu hỏi bất thình lình của Tô Song Song, mà để cho bản thân lâm vào tình trạng luống cuống.

      Trong mắt của Tần Dật Hiên vẫn tràn ngập ý cười và cưng chiều như trước, chỉ có ngữ điệu trả lời là có chút bất đắc dĩ: "Làm sao có thể như vậy chứ, cho dù có lừa gạt ai nữa, cũng bao giờ lừa gạt em."

      Tô Song Song nghe thấy những lời này của Tần Dật Hiên..., vừa vặn ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào cặp mắt của . Giờ khắc này, ở trong đáy mắt của Tần Dật Hiên, Tô Song Song chỉ nhìn thấy tràn ngập chân thành.

      Tô Song Song có chút do dự, nắm lấy tay Tần Dật Hiên chặt, lắc lắc ống tay áo của , người đàn ông trước mặt này là trai thân thiết mà tin tưởng nhất, muốn phải tiếp tục thăm dò giống như với những người xa lạ khác.

      Tô Song Song nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Dật Hiên, lát sau mới mở miệng, trong tròng mắt dâng lên tầng hơi nước: ", chiếc cúc áo kim cương vẫn cài ở ống tay áo bây giờ đâu rồi?"

      Tuy Tần Dật Hiên biết vì sao đột nhiên Tô Song Song lại đề cập đến chiếc cúc áo kim cương cài ở tay áo của mình, nhưng vẫn luôn có cảm giác có chuyện gì đó tốt lắm. Theo bản năng, cúi đầu xuống nhìn lướt qua tay áo của mình, chiếc cúc cài tay áo áo mà thích nhất kia quả thực còn ở đó.

      Tần Dật Hiên đảo mắt nghĩ nghĩ, chỉ cần mặc âu phục nhất định dùng chiếc cúc cài tay áo này. Đây là chiếc cúc cài tay áo bằng kim cương độc nhất vô nhị, sớm trở thành biểu tượng cho thân phận của . Hôm nay...quả , Tần Dật Hiên cũng nhớ là mình để rơi chiếc cúc cài tay áo này ở nơi nào nữa.

      "Có thể là bị rơi mất ở đâu đó rồi cũng nên, làm sao vậy?" Tần Dật Hiên thuận miệng ra câu, bộ dạng ra vẻ thoải mái, những trong đầu lại chuyển động rất nhanh, suy nghĩ đến những chỗ mà có khả năng làm rơi nhất. Nhưng mà, vì sao đột nhiên Tô Song Song lại hỏi đến vấn đề này nhỉ?

      Tô Song Song thu hồi lại cánh tay lôi kéo ống tay áo Tần Dật Hiên, buông thõng xuống ở bên cạnh người. nhìn thẳng vào Tần Dật Hiên, nhìn sâu, ràng từng chữ từng câu: ", lâu nay có từng gặp gỡ với Thẩm Ôn Uyển hay ? Đừng có gạt em!"

      Bốn chữ cuối cùng, điệu chuyện của Tô Song Song bỗng nhiên vút cao lên, trong nháy mắt tâm tình của trở nên kích động.

      Tần Dật Hiên vừa nghe thấy từ trong miệng Tô Song Song thốt ra ba chữ Thẩm Ôn Uyển kia, thoáng sửng sốt chút. hiểu ngay, nhất định là Tô Song Song ít nhiều
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 152: Mày được mang ấy

      "!" Tuy rằng Tô Song Song phần nào đoán được, nhưng khi nghe ràng từ trong miệng của Tần Dật Hiên ra, Tô Song Song vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận nổi.

      Tô Song Song đột nhiên lạnh lùng, dùng sức giãy giãy cánh tay bị Tần Dật Hiên lôi kéo, nhưng cho dù làm như thế nào cũng thể mở ra được. Tần Dật Hiên căn bản có ý định buông ra.

      Tô Song Song cũng dứt khoát vùng vẫy nữa, chỉ lạnh nhạt nhìn Tần Dật Hiên, giọng chút cảm xúc: "Thả tay em ra."

      Tuy tính tình của Tô Song Song rất dịu dàng, nhưng nếu khi thực chọc tới , chạm đến ranh giới cuối cùng của , khi ấy sắc bén vốn nằm ép người , lập tức nhất tề dựng đứng lên hừng hực sức chiến đấu, quả thực giống như thùng thuốc nổ , giống như của những ngày thường để người khác có thể bắt nạt được.

      Từ Tần Dật Hiên và Tô Song Song cùng nhau lớn lên, đương nhiên biết "Kỹ năng" như vậy. Vừa thấy gương mặt lạnh xuống, Tần Dật Hiên biết lần này mình chọc giận Tô Song Song rồi.

      Tần Dật Hiên dự định dùng thủ đoạn tình cảm dịu dàng lần nữa, hy vọng có thể thức tỉnh lại nội tâm yếu đuối
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :