1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 145 (tiếp theo)

      Tô Song Song cứ nhìn nhìn lại mãi, nhưng cũng sao hiểu được các loại chỉ tiêu ký hiệu trong tờ giấy xét nghiệm chẩn đoàn bệnh kia, nhưng chỉ cần đọc đến hai chữ cuối cùng trong tờ giấy đó, liền cảm thấy tựa như có sấm sét nổ giữa trời quang, đánh trúng đầu của .

      "Ung thư xương!"

      Trong nháy mắt, bàn tay của Tô Song Song cầm giấy kia liền trở nên run rẩy. sững sờ lát, sau đó đột nhiên giống như chợt sực nhớ ra điều gì đó liền vươn tay ra, lay lay hồi Tần Dật Hiên lúc này vẫn còn hôn mê bất tỉnh như cũ.

      " à... , đừng làm em sợ đó phải là đúng , ... hãy mau tỉnh lại nào!" Tô Song Song càng càng thấy sợ hãi, cuối cùng cả người cũng run rẩy kịch liệt.

      Ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng lễ phép trầm thấp vang lên: "Thiếu gia, có chuyện gì xảy ra vậy?"

      Tô Song Song nghe thấy ngoài cửa có người gọi, liền kích động lớn tiếng la lên, vừa mở miệng, giọng của cũng trở nên biến đổi: "Cứu mạng! Cứu mạng với!"

      Người ở ngoài cửa vừa nghe thấy tiếng kêu của Tô Song Song, trong nháy mắt cảm thấy có chuyện gì đó đúng, lập tức mở cửa vào. Cừa vừa mới mở ra, lập tức quản gia nhìn thấy Tần Dật Hiên té ngã ở trong ngực Tô Song Song, khắp cổ tay lúc này toàn là máu tươi. Ông ta chỉ ngẩn người chút, sau đó bước nhanh tới đỡ Tần Dật Hiên dậy.

      Tô Song Song nhận ra người kia là quản gia vẫn thường xuyên ở bên cạnh Tần Dật Hiên. Thấy ông ta muốn đưa Tần Dật Hiên , lập tức vươn tay kéo ống tay áo của ông ta cái.

      "Ông hãy gọi người đưa tôi cùng với ấy!" Tô Song Song do dự lát, sau đó tiếng của trở nên lạc giọng, run rẩy vì quá căng thẳng, xong câu đó, ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ hoe nhìn quản gia. Người quản gia gật đầu cái lúc này mới đỡ Tần Dật Hiên rời .

      Hóa ra là trong nhà của Tần Dật Hiên có phòng khám bệnh riêng, khi Tô Song Song được người dìu đỡ xuống dưới, thấy bác sĩ riêng băng bó vết thương cho Tần Dật Hiên rất kỹ lưỡng rồi mới rời .

      Tô Song Song ngồi ở ghế bên cạnh giường bệnh. nhìn Tần Dật Hiên nằm ở giường bệnh, vẻ mặt nghiêm nghị của lúc này tái nhợt, hề có chút sức sống nào, trong mũi thấy cay xè, chỉ muốn khóc.

      Lúc này quản gia vào, bưng ly sữa nóng đặt ở tủ đầu giường bên cạnh Tô Song Song.

      Hình như ông ta có vẻ được ưa thích Tô Song Song lắm phải, nên chỉ với vẻ rất máy móc: "Tiểu thư, thiếu gia quy định, lúc này ngài phải uống ly sữa nóng, để sức khỏe của ngài có thể hồi phục
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 146: Tôi muốn gặp lại nữa

      Quản gia đứng ở bên cạnh Tô Song Song, bộ mặt lúc trước còn mang vẻ khổ sở là thế, vậy mà giờ phút này nét mặt của ông ta lại lộ chút biểu cảm nào, tựa như vẻ mặt co quắp trước đó mà ông ta thể rốt cuộc cũng chỉ là làm trò mà thôi.

      Tô Song Song ngồi ôm đầu gối lúc lâu sau, người mới từ từ trở lại như bình thường. chậm rãi đứng lên, trong người giờ đây cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả lúc nãy.

      cắn răng lại cái nhìn quản gia, vẻ mặt tràn đầy mong đợi, nhấn mạnh từng chữ hỏi lại ràng: "Thực chỉ còn có hai năm nữa thôi sao? còn biện pháp nào khác hay sao?"

      Quản gia gật đầu cái, Tô Song Song nhắm mắt lại hít hơi sâu, sau đó lại mở mắt ra, mặc dù trong ánh mắt vẫn tràn ngập đau thương như cũ, nhưng lại toát ra vẻ kiên định.

      "Tôi chăm sóc của tôi đây!" Tô Song Song xong, xoay người xuống lầu dưới, tới phòng y tế.

      Tô Song Song đẩy vào cánh cửa phòng y tế cái, cửa vừa mở ra, nhìn thấy Tần Dật Hiên ngồi ở giường bệnh, sắc mặt trắng bệch nhìn lại .

      Hai người nhìn nhau lúc, Tần Dật Hiên lập tức quay đầu , cho đến lúc Tô Song Song vào ngồi xuống ở bên cạnh mình, mới mở miệng hỏi: "Em biết chuyện rồi phải ?"

      Tô Song Song cảm thấy thực tế tại quá mức nặng nề nên cũng muốn ra miệng, chỉ gật đầu cái. Gật đầu xong mới ý thức được rằng Tần Dật Hiên nhìn thấy được, nên từ lỗ mũi mới hừ lên tiếng: "Ừm."

      " cũng hiểu những điều mà ra lúc này có thể là
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 146 (tiếp theo)

      Nhất thời Tô Song Song liền cảm thấy luống cuống. biết bệnh ung thư xương là thế nào, nhưng xem phim truyền hình cũng có thể hiều được đây là căn bệnh rất nguy hiểm. cũng biết việc tay vẫn bị chảy máu thế kia có ảnh hưởng gì đến bệnh tình của Tần Dật Hiên hay .

      hốt hoảng, chỉ muốn kiểm tra lại vết thương cổ tay của Tần Dật Hiên chút, nghĩ muốn xem vết thương kia liệu có vấn đề gì nghiêm trọng . Cho nên theo bản năng, thu hồi cái tay bị Tần Mặc lôi kéo lại.

      Cho tới tận lúc này Tần Mặc cũng sao nghĩ được rằng Tô Song Song tránh khỏi tay của như vậy. Vì sợ khống chế được sức lực trong lúc giằng co làm tay Tô Song Song bị thương, cho nên khi nắm tay của tuyệt đối dùng chút sức lực nào. Cho nên Tô Song Song chỉ mới hơi vùng vẫy chút là tránh ra khỏi tay của Tần Mặc được luôn.

      Tô Song Song thu cánh tay kia lại, trong tích tắc, chợt ý thức được hành động đó của mình thích hợp. quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, ngay lập tức nhìn thấy gương mặt vốn luôn lạnh băng kia tràn đầy kinh ngạc xưa nay chưa từng có.

      Tô Song Song cũng ngây ngẩn cả người, hề muốn tránh ra khỏi tay của Tần Mặc, vừa rồi cũng chỉ là do tình thế cấp bách mà thôi.

      Nhưng động tác này của lại hoàn toàn làm tổn thương lòng tự ái của Tần Mặc. Sau khắc, nhíu mày chặt, nhìn lại Tô Song Song.

      Tần Mặc nhẫn nhịn, vươn tay ra lần nữa, nhưng lần này chủ động nắm lấy tay của nữa, mà cứ để lơ lửng ở giữa trung, chờ Tô Song Song vươn tay ra nắm lấy tay của mình.

      Tần Mặc lạnh lùng , nhưng nghe kỹ càng chút cũng có thể nghe ra được trong giọng khàn khàn kia vẫn lộ ra chút chờ đợi: "Em hãy theo trở về nhà!"

      Tô Song Song muốn vươn tay ra để lôi kéo tay của Tần Mặc, muốn cho biết rằng, người mà chính là . Nhưng cánh tay của lại bị tay của Tần Dật Hiên lôi kéo lại mỗi lúc siết chặt hơn.

      cắn môi, trong mắt ngập tràn vật lộn, thái độ cũng hết sức khổ sở. lúc nghĩ muốn vươn cái tay kia ra, trong nháy mắt, nhận thấy bàn tay của Tần Dật Hiên vẫn nắm chặt lấy tay của , có cảm giác dinh dính sền sệt.

      Theo bản năng, Tô Song Song quay đầu lại liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy Tần Dật Hiên tháo lớp băng bị máu nhuộm đỏ vẫn băng ở cổ tay mình ra cách giận dữ.

      Lớp băng gạc ở sát da trong nháy mắt liền bị giật xuống, dòng máu đỏ tươi tràn ra nhiều đến mức tưởng như máu trong người bị dốc ra hết sạch vậy, chỉ chốc lát sau, chiếc khăn trải giường tuyết trắng nhiễm đầy máu đỏ rực...

      Tô Song Song cảm thấy màu đỏ trước mắt mình lúc này trở nên cực kỳ chói mắt, giống như sinh mệnh Tần Dật Hiên cũng từ từ trôi
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 147: buông tay

      Editor: Puck

      Tô Song Song biết mình quá đáng, nhưng đối mặt với Tần Mặc lạnh lùng và máu lạnh, có biện pháp thuyết phục mình vui vẻ tiếp nhận.

      Tần Dật Hiên thấy Tần Mặc , hài lòng trong mắt lóe lên rồi mất , kéo đôi tay Tô Song Song khẽ lắc lắc, Tô Song Song lấy lại tinh thần, tự trách cắn răng, sao lại quên Tần Dật Hiên còn bệnh nặng.

      , em gọi bác sỹ!” Tô Song Song xong định chạy ra ngoài, Tần Dật Hiên lại nhanh chóng giữ lại, Tô Song Song cảm thấy tay truyền đến lực ngăn cản, hiểu quay đầu nhìn về phía Tần Dật Hiên, trong đôi mắt to tràn đầy nghi vấn.

      tìm Tần Mặc , dù sao cũng còn bao nhiêu thời gian, trong khoảng thời gian cuối cùng này sống như thế nào cuối cùng cũng là chết, sao cả, nên liên lụy em...”

      Tần Dật Hiên hiểu tính tình Tô Song Song, lương thiện, hơn nữa là thích mềm thích cứng tiêu chuẩn. cứ thích cứng rắn giữ lại, căm hận mình, mình yếu thế lại khiến cho ấy mềm lòng.

      Bây giờ Tô Song Song khẳng định đành lòng nhìn sống thê thảm trong cuộc sống còn sót lại, cho nên bây giờ càng đuổi , lại càng đành lòng, càng !

      Quả như Tần Dật Hiên phán đoán, Tô Song Song cau mày, khẽ quát tiếng: “! Lúc này là lúc nào, sao em có thể bỏ lại mình!”

      Tần Dật Hiên tỏ vẻ khổ sở, trong lòng sớm cười, kéo cánh tay Tô Song Song chuyển dọc theo cánh tay xuống, tiến tới cầm bàn tay bé của Tô Song Song, Tần Dật Hiên vừa mở miệng giống như hơi nghẹn ngào: “Song Song...”

      Bây giờ tất cả tâm tư của Tô Song Song đều đặt lên bệnh tình của Tần Dật Hiên, thấy cảm xúc của ổn định lại, lật tay cầm tay .

      , cái gì cũng đừng nghĩ nhiều, nhất định có chuyện gì, em tìm bác quản gia gọi bác sỹ!” Tô Song Song xong định chạy ra ngoài, lúc này quản gia dẫn bác sỹ vào, vào giống như cố ý nắm chặt thời gian.

      Bên này bác sỹ kiểm tra thân thể cho Tần Dật Hiên, Tô Song Song rảnh rỗi, ngồi ngoài ghế ngẩn người, tay đặt đầu gối xiết chặt, lại thả lỏng.

      Mặt dù tức giận Tần Mặc, cảm thấy quá máu lạnh vô tình, nhưng lát sau khi tỉnh táo lại, đứng ở lập trường Tần Mặc mà suy nghĩ, lại cảm thấy hình như lời của mình hơi quá đáng.

      Tần Mặc là người có tính cách lạnh nhạt, vốn liếc mắt nhìn người liên quan đến mình, huống chi lại là Tần Dật Hiên nước lửa hòa hợp với .

      chỉ ra câu kia theo bản năng, cũng có ý tứ dư thừa, chỉ có điều trong lòng Tô Song Song rất rối rắm, bây giờ cho dù Tần Mặc có cố ý hay , hai người bọn họ náo loạn thành như tại.

      Bây giờ Tô Song Song nhớ đến bóng lưng dứt khoát rời của Tần Mặc, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nên câu làm tổn thương Tần Mặc.

      Tô Song Song xoa xoa bàn tay, muốn tìm Tần Mặc ràng chuyện này, nhưng vừa nghĩ tới tình hình tại, nếu tìm Tần Mặc, quá mức ích kỷ.

      Bây giờ coi như giải thích , vẫn thể rời khỏi Tần Dật Hiên bị bệnh tật, lôi kéo Tần Mặc, để cho khó xử.

      Ở bên ngoài Bạch Tiêu chạy như điên mới đuổi theo kịp Tần Mặc như chạy, vừa đuổi theo cậu ta, Bạch Tiêu nhịn được mà kêu la: “Tôi này Tần Mặc, cậu có phải muốn tự tay dâng nhị manh hóa ra ngoài ?”

      ấy là của tôi!” Tần Mặc lạnh lùng câu, bước chân ngừng, tiếp tục dọc theo đường chính ra ngoài, hình như muốn dựa vào bộ, để cho mình tỉnh táo lại.

      “Dạ dạ! Là của boss ngài!” Bạch Tiêu đến đây lại nghĩ tới tình hình bây giờ lạc quan, nhịn được lầm bầm câu, “Tiếp tục như vậy, biết nhị manh hóa thành bà xã của ai... Haizzz... lãng phí...”

      “Đồ ngu xuẩn kia!” Tần Mặc cắn răng thầm tiếng, bị Tô Song Song chọc giận, Tần Mặc vừa thấy Tô Song Song buông tay ra chăm sóc tên hồ ly chết bầm kia hận thể trực tiếp giết luôn Tần
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 148: Có thể tốt hơn

      Editor: Puck

      Tô Song Song vừa vào, Tần Dật Hiên lập tức chống người định ngồi dậy, Tô Song Song vừa thấy dáng vẻ yếu ớt này của Tần Dật Hiên, dũng khí vừa mới nổi lên trong nháy mắt tiêu hết.

      , đừng lộn xộn, nằm yên.” Tô Song Song xong qua đỡ nằm xuống, Tần Dật Hiên nằm giường, nhìn Tô Song Song, hết sức tập trung.

      sao rồi?” Tô Song Song bị Tần Dật Hiên nhìn chăm chú như vậy, trong nháy mắt cảm thấy cả người thoải mái, theo bản năng ngồi lui về sau, tầm mặt bỏ qua ánh mắt Tần Dật Hiên.

      Tần Dật Hiên cũng cảm thấy mình hơi trắng trợn rồi, nhìn Tô Song Song cười cưng chiều, lắc đầu cái, giống như mình cảm thán, nhàng : “Chỉ ngờ lúc này lại còn liên lụy em, trong lòng ...”

      !” Tô Song Song nghe được lời như vậy của Tần Dật Hiên, khẽ quát tiếng, xưa nay tính khí tốt cũng hơi tức giận trong nháy mắt.

      “Nếu như còn coi em là người thân...” Tô Song Song đến đây, đột nhiên dừng lại, cắn môi, biết nên tiếp như thế nào.

      Tần Dật Hiên coi là người thân, mà là... Là... Tô Song Song nghĩ đến chuyện này, cảm thấy khó chịu, thiên sứ và ác ma lại đánh nhau trong đầu.

      Ác ma kêu ích kỷ chút , tìm Tần Mặc, ràng, mà thiên sứ lại kêu ở đây, ít nhất cũng phải khiến Tần Dật Hiên tiếp nhận tại rồi mới .

      Tô Song Song bỗng cảm thấy đầu muốn nổ, muốn đụng đầu vào tường, bất tỉnh luôn , như vậy cái gì cũng cần nghĩ nữa.

      “Song Song, em mệt , lên lầu ngủ giấc như thế nào?” Mắt Tần Dật Hiên đảo lòng vòng, đột nhiên ý nghĩ xông lên đầu, cần mình yên lặng chút, suy nghĩ kỹ, cho nên muốn Tô Song Song rời .

      Đúng lúc Tô Song Song biết nên đối mặt với Tần Dật Hiên ra sao, vừa nghe như vậy, đứng lên, gật đầu, thất thần xoay người ra ngoài cửa.

      Tô Song Song đứng bên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể cảm thấy ràng vệ sĩ vốn canh giữ ở cửa lớn bớt nửa, mà cửa phòng của cũng khóa lại, cho nên bây giờ tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm Tần Mặc.

      Nhưng mà Tô Song Song vẫn thể bước ra bước, Tô Song Song cứ ngồi trước cửa sổ ngẩn người như vậy, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó cửa phòng mở ra.

      Cho đến khi Tần Dật Hiên vào, Tô Song Song mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía , thấy mặc âu phục, Tô Song Song lập tức khẩn trương đứng dậy, cau mày : “, bệnh còn chưa hết, đây là muốn làm gì?”

      Sắc mặt Tần Dật Hiên rất kém, quả hề chút sắc máu nào, giật giật môi hơi khô ráp: “Công ty có chút chuyện, phải xem, buổi tối trở lại, muốn ăn cái gì, ... Khụ khụ... Mang về cho em...”

      Tần Dật Hiên nửa, ho khan, vội vàng đưa tay che miệng mình, băng vải quấn cổ tay có dính chút máu, Tô Song Song nhíu mày theo bản năng.

      “Có chuyện lớn gì xảy ra sao, muốn tự mình .” Tô Song Song vẫn yên lòng về thân thể Tần Dật Hiên, buổi sáng mới ra nhiều máu như vậy, cũng biết có thể có ảnh hưởng gì đến bệnh tình của .

      Tần Dật Hiên vừa nghe, thu tay lại, tay vừa động, khuy tay áo bằng kim cương âu phục khẽ chớp sáng đập vào mắt Tô Song Song, hơi híp mắt lại nhìn qua, thấy là khuy tay áo kim cương quần áo Tần Dật Hiên, nên quá để ý.

      Tần Dật Hiên gượng cười, hình như rất muốn nhắc tới chuyện này, nhưng từ đến lớn cho tới bây giờ chưa bao giờ từ chối rệt bất cứ cầu nào của Tô Song Song, ngẫm nghĩ, cố gắng cách uyển chuyển.

      “Gần đây náo loạn giữa và tập đoàn Tần thị hơi gay gắt, công ty mới xuất có dụng ý xấu định thu mua, cho nên phải xem.” Tần Dật Hiên lời này hơi mơ hồ, hưng chỉ cần là người bình thường, đầu tiên nghĩ tới đây là chuyện Tần Mặc làm.

      Khuôn mặt nhắn của Tô Song Song hơi trắng còn chút máu trong nháy mắt, gật gật đầu,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :