1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 142: chạy trốn

      Editor: Puck

      Mới sáng sớm Tần Mặc ngồi dậy giường bệnh, buồn bực lên tiếng, nhưng tầm mắt vẫn chăm chú nhìn vào cửa phòng bệnh, trong đôi mắt đào hoa lạnh lẽo lộ ra chút ánh sáng.

      Buổi trưa Bạch Tiêu sang thăm Tần Mặc, còn chưa tới gần, qua cửa sổ ràng thấy vẻ mặt hàm xuân của Tần Mặc nhìn chằm chằm ngoài cửa.

      Bạch Tiêu chớp mắt, trong mắt lộ ra nụ cười xấu xa, ngay sau đó hơi ngồi xổm người xuống, tránh khỏi cửa sổ, đợi đến khi qua cửa sổ duỗi thẳng eo, chỉ có điều vẫn khụy chân, chiều cao này chính là chiều cao của Tô Song Song.

      Khóe miệng Bạch Tiêu mang theo nụ cười xấu xa, tới lui, giống như trong lòng thấp thỏm yên, lâu vào, Tần Mặc ở trong phòng bệnh vừa thấy có người tới lui, vừa thấy chiều cao này, trong nháy mắt coi Bạch Tiêu là Tô Song Song.

      thấy “Tô Song Song” rất lâu vào, môi mỏng mím chặt, Tần Mặc đợi trong chốc lát, người bên ngoài vẫn có động tĩnh, kiên nhẫn nhiều cuối cùng hao hết, định vén chăn lên, cửa đột nhiên mở ra.

      Tần Mặc ngồi lại trong nháy mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng nhìn cửa, thái độ của nghiêm túc cứng nhắc, giống như người vừa rồi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xa xa vốn phải .

      “Hì hì!” Cuối cùng Bạch Tiêu nhịn được cười nhạo, Tần Mặc vừa nghe thấy tiếng cười đê tiện quen thuộc này, quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ sắc bén nhìn Bạch Tiêu.

      Bạch Tiêu bị Tần Mặc nhìn chằm chằm như vậy, biết cười giỡn như thế hơi quá đáng, sắp chạm phải nghịch lân của Tần Mặc.

      định ngừng cười, nhưng ngừng được, lại nấc cụt, sau đó nấc cụt liên tục, chỉ có điều cho dù như vậy, vẫn quên túm lấy cơ hội cười nhạo Tần Mặc.

      “Tôi này tiểu Tần Tần, cậu muốn nhìn thấy nhị manh hóa kia, việc gì mà phải làm ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng như vậy, cẩn thận lát nữa nhị manh hóa tới, cậu ấy chạy mất!”

      Bạch Tiêu nén nhịn cười và nấc cụt, khiến cho thở ra hơi, từng câu đứt quãng, thái độ này xem ra càng thêm đáng giận.

      Chân mày Tần Mặc nhíu lại càng sâu, cuối cùng, Bạch Tiêu còn tưởng rằng Tần Mặc nổi giận rồi, lặng lẽ lui về phía sau, Tần Mặc lại bất ngờ mở miệng: “ dọa đến ấy?”

      “!” Bạch Tiêu vừa nghe nhất thời kịp phản ứng, dừng bước chút, mới phản ứng được, suýt chút nữa nhịn được bật cười “Hì hì” tiếng.

      Tần Mặc thấy Bạch Tiêu sững sờ đứng đó, chân mày càng nhíu sâu hơn, sát khí quanh người cũng tản rồi, Bạch Tiêu lập tức cảm thấy khí đúng, thân thể run lên.

      biết mình chạm phải lằn ranh của Tần Mặc, vội vàng thu lại vẻ mặt cười đùa hí hửng, cười híp mắt : “Dĩ nhiên, phải cậu biết tính tình rùa thụt đầu của nhị manh hóa này, tiểu Tần Tần à! Cậu ‘hung tàn’ như vậy nữa, cẩn thận ấy chạy!”

      Vốn Tần Mặc còn nghiêm túc nghe Bạch Tiêu , chỉ có điều Bạch Tiêu vừa đến Tô Song Song chạy, vẻ mặt lập tức lại trở nên sắc bén, quanh thân giận mà uy, bị sợ đến Bạch Tiêu còn tưởng rằng Tần Mặc định tiêu diệt .

      “Tôi là lời , được rồi được rồi! Cậu ở đây chờ nhị manh hóa , tôi tìm bác sỹ thương lượng chút, xem xem cậu có thể xuất viện sớm chút .”

      Bạch Tiêu xoay người qua định , Tần Mặc lại đột nhiên mở miệng: “Ra viện sớm làm gì?”

      “Làm gì?” Bạch Tiêu vừa nghe Tần Mặc lời này, quay mạnh đầu lại, cũng để ý coi có phải Tần Mặc lại định nổi giận , dù thế nào nữa cũng nổi giận trước.

      “Tôi này Tần Mặc, có phải cậu định giao công ty cho tôi ? Cậu đó, coi tôi là người làm công rồi, nhưng sử dụng hăng hái, ép khô tới giọt máu cuối cùng của tôi đều cảm thấy uổng công, đúng !”

      Tần Mặc nghe Bạch Tiêu oán trách, hề có phản ứng đặc biệt gì, bình tĩnh quay đầu cầm sách bên cạnh lên, coi như Bạch Tiêu có ở đây, tự nhiên xem.

      Lửa giận của Bạch Tiêu có chỗ phát tác, tức giận dậm chân trong phòng, muốn đưa tay bóp cổ Tần Mặc, lắc mạnh, lắc cho cậu ta tỉnh lại.

      Chỉ có điều Bạch Tiêu chỉ nghĩ, chọc giận Tần Mặc, mặc dù cậu ta giết chết mình, nhưng nhất định giao cho mình lượng công việc tăng gấp bội nữa, cho đến khi ép khô mình.

      Bạch Tiêu đứng tại chỗ hít sâu vài hơi, điều chỉnh lại hô hấp, lúc này
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 143: Tự mình cho em uống

      Editor: Puck

      Tần Mặc đứng ngoài cửa nhà trọ, gõ cửa, trong phòng trừ tiếng mèo kêu bén nhọn ra, có động tĩnh gì khác nữa.

      Lúc này Bạch Tiêu cũng theo tới, vừa nghe thấy tiếng kêu của Tứ gia, vội vàng tới gần phía trước, còn chưa gì, Tần Mặc biến sắc, lấy chìa khóa trong túi quần ra nhanh chóng mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, khoảng gian đen kịt, tiếng kêu của Tứ gia trong phòng càng thêm ràng, bén nhọn chói tai, Bạch Tiêu nhịn được run lên, khẽ nhíu mày ghét bỏ.

      Lòng của Tần Mặc cũng bị nhéo chặt trong khoảng gian đen kịt này, cảm giác lo lắng chưa bao giờ có xông lên đầu, để cho bắt đầu cảm thấy yên.

      Tần Mặc cần nhìn cũng có thể tìm được công tắc đèn phòng khách, đưa tay đặt lên công tắc, nhưng hơi do dự, chỉ sợ khoảnh khắc khi bật đèn lên nhìn thấy cảnh tượng thể thừa nhận.

      Bạch Tiêu đứng sau lưng nửa bước, hơi chịu nổi tiếng mèo kêu như vậy, vừa định mở miệng, Tần Mặc đột nhiên bật đèn lên, tia sáng chói mắt chiếu vào khiến mắt híp lại, Tần Mặc cũng quan tâm mở to hai mắt, tìm kiếm trong phòng.

      Tần Mặc nhìn vòng, nhìn thấy Tô Song Song, ngược lại thở phào nhõm, chỉ có điều chính bản thân biết, khoảnh khắc khi bật đèn đó, sợ nhìn thấy Tô Song Song nằm trong góc phòng, nhúc nhích đến cỡ nào.

      ra Bạch Tiêu cũng có cảm giác tốt, chờ thích ứng được với ánh đèn trong phòng nhanh chóng xoay đầu, quét mắt nhìn toàn phòng trọ lần, nhìn thấy Tô Song Song, cũng thở phào nhõm theo.

      Chỉ có điều ngay sau đó lại căm tức nhìn Tứ gia bị nhốt trong lồng, vừa nghe thấy nó còn ở đó kêu bén nhọn, Bạch Tiêu lập tức nhớ tới thời gian gần đây bị Như Hoa tra tấn, lập tức tức giận.

      “Kêu la cái gì! Kêu nữa tao hầm mày!” Bạch Tiêu gầm tiếng, chỉ tiếc Tứ gia vốn để ý đến , vẫn kêu từng tiếng bén nhọn như cũ.

      Tầm mắt Tần Mặc rơi vào cháo vung vãi đất, vội vàng tới, ngồi xổm xuống, vừa thấy cháo khô, tim vừa bình tĩnh lập tức lại khống chế được mà đập loạn lên.

      Lực chú ý của Bạch Tiêu cũng chuyển từ Tứ gia về phía Tần Mặc, hộp cơm giữ ấm và cháo đất bị Tần Mặc che lại, Bạch Tiêu nhìn thấy, chỉ có điều cho dù Tần Mặc lên tiếng, Bạch Tiêu cũng cảm thấy khí thích hợp lắm.

      Đợi đến khi Tần Mặc đứng lên, nhanh chóng quét vòng đất, nét mặt vốn ghét bỏ Tứ gia trong nháy mắt nặng nề.

      “Bây giờ tôi lập tức kiểm tra theo dõi, xem ai tới!” Còn đợi Tần Mặc mở miệng, Bạch Tiêu ăn ý câu, thấy Tần Mặc gật đầu, dặn dò chuyện gì khác, vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu sắp đặt từ xa.

      Tần Mặc hạ thấp mi mắt liếc nhìn cháo trứng muối thịt nạc sớm khô khốc, cuối cùng mở miệng, ba chữ lời ít ý nhiều, lại lộ ra cảm giác cắn răng nghiến lợi: “Tần Dật Hiên.”

      Bạch Tiêu vừa nghe ba chữ này, bừng tỉnh hiểu ra, đưa tay vỗ đầu mình cái, trực tiếp kêu đầu điện thoại bên kia chủ yếu điều tra Tần Dật Hiên.

      đến mười phút sau, điện thoại của Bạch Tiêu vang lên, tầm mắt Tần Mặc xoay qua chỗ khác, trong đôi mắt đào hoa lạnh lẽo lộ ra mong đợi và lo âu vốn hề thuộc về .

      Bạch Tiêu cũng rất khẩn trương, về công hay tư đều hy vọng Tô Song Song xảy ra chuyện gì. Về công, Tần Mặc điên lên, cũng đừng nghĩ có cuộc sống tốt đẹp, về tư, có ấn tượng rất tốt với Tô Song Song, cũng thích xảy ra chuyện gì.

      Chỉ có điều Bạch Tiêu vừa nghe đầu điện thoại bên kia báo lại, nhíu mày lại trong nháy mắt, dáng vẻ nghi ngờ kinh ngạc, cúp điện thoại, nhìn về phía Tần Mặc, suy nghĩ chút, khi ra khỏi miệng ra chính bản thân cũng cảm thấy rất thể tin.

      “Bọn họ báo cả ngày hôm nay Tần Dật Hiên đều ở công ty? Mà camera giám sát trong thang máy khu nhà này cũng chỉ nhìn thấy mình nhị manh hóa, chỉ có điều, lúc ra có...”

      Bạch Tiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì, cắn răng, hơi cam lòng, suy đoán : “Chẳng lẽ Tần Dật Hiên sớm có tính toán thần biết quỷ hay mang nhị manh hóa ?”

      đến đây, Bạch Tiêu càng thêm tự trách trong lòng, vẫn luôn phụ trách mảng an toàn, lần này khiến Tô Song Song biến mất rồi, khó chối tội này!

      “Điều tra ghi chép xuất cảnh ngày hôm nay, kể cả máy bay tư nhân cũng bỏ qua.” Tần Mặc cau mày, tầm mắt lại rơi vào cháo rơi vãi đầy mặt đất.

      Lúc này lòng giống như cháo đất, rối tung rối mù, từ khi
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 144: có lỗi gì

      Tô Song Song nhìn thấy Tần Dật Hiên như vậy, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó cơn tức giận vẫn đè nén ở đáy lòng trong nháy mắt liền bừng lên, dùng bàn tay lúc này còn chút sức lực nào quăng cái tát vào mặt của Tần Dật Hiên.

      Mặc dù cái tát này của có chút sức lực nào, nhưng thuận theo đà của bàn tay lên mặt, Tần Dật Hiên vẫn hơi khẽ nghiêng đầu chút.

      Dương như Tần Dật Hiên ngờ rằng, dù gần đây quan hệ giữa và Tô Song Song khá thân mật, vậy mà Tô Song Song cũng vẫn ra tay đánh mình như vậy. Trong nháy mắt, đôi mắt dài luôn hàm chứa nụ cười ấm áp kia lập tức trợn tròn, đồng tử co rụt lại mạnh mẽ, những lời ngọt ngào vẫn luôn chực sẵn trong miệng bị nghẹn tắc, trôi ngược trở lại vào trong cuống họng, làm cho bị sặc đến mức bị ho khan kịch liệt hồi.

      Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Dật Hiên ho khan, theo bản năng liền muốn nhìn xem như thế nào, nhưng giây kế tiếp, sực nhớ tới quan hệ giữa hai người bọn họ bây giờ, liền cúi thấp đầu xuống, buồn nhìn tới nữa. muốn nghĩ tới, hai là cũng dám nghĩ nữa.

      Ở trong lòng Tô Song Song, vẫn luôn coi người trai thân thiết, cũng cảm thấy Tần Dật Hiên vẫn coi như người em thân thiết như thế.

      Nhưng hôm nay đột nhiên giữa hai người lại trở thành bộ dáng như vậy. Theo như nghĩ, giống như kẻ đại ngu ngốc tử vậy, ý nghĩ về mối quan hệ này làm cho hết sức đau lòng. hoàn toàn muốn đối mặt với Tần Dật Hiên nữa, theo bản năng chỉ muốn trốn tránh.

      " hãy để cho em thôi!" Tô Song Song khàn giọng cố gắng ra câu, nhưng vẫn hề nhìn lại Tần Dật Hiên cái, giống như nhìn thấy, nghe qua, tất cả những việc này đều phải là .

      Tần Dật Hiên nghe thấy giọng của Tô Song Song tràn ngập lạnh lẽo, liền chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía . Trong cặp mắt dài của lộ cố chấp sâu sắc.

      "Cái khác cũng có thể, nhưng mà chuyện này được!" Tần Dật Hiên xong vươn tay ra kéo cánh tay của Tô Song Song, dùng sức nhấc cái, khiến cho Tô Song Song chỉ có thể xoay người.

      Cho dù Tô Song Song cúi đầu nhìn , nhưng vẫn có thể cảm thấy Tần Dật Hiên vẫn mực giữ vẻ cố chấp như cũ.

      Đột nhiên Tô Song Song cảm thấy rất khó chịu. Tại sao ràng hai người đều là người thân nhất của nhau, vậy mà giờ đây lại có thể biến thành bộ dáng như vậy được?

      cắn môi, cố gắng vùng vẫy lần cuối cùng, chậm rãi ra câu: " à, chúng ta lại giống như trước đây có được hay , nên đùa với em như vậy! Cái trò đùa giỡn này buồn cười chút nào hết..."

      Tô Song Song đến chỗ này liền ngẩng đầu lên nhìn Tần Dật Hiên, trong đôi mắt cong cong kia chợt lóe lên ánh lệ, mím mím miệng lại, nhưng sao nhịn nổi nữa liền bật khóc òa lên.

      Nhìn Tô Song Song khóc Tần Dật Hiên sao chịu
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 144 (tiếp theo)

      Trong lòng Tô Song Song còn mê mải dệt ước vọng như vậy, Tần Dật Hiên cũng phải là chìm vào trong trong giấc mộng quá khứ của chính mình. dường như nhìn thấy mâu thuẫn của Tô Song Song, nên cũng vẫn dịu dàng khuyên nhủ như cũ.

      "Nếu như em vẫn chịu ngoan ngoãn ăn cháo, đưa em đến bác sĩ để tiêm đó, biết em ghét nhất là bị tiêm, ăn cháo nhanh " Tần Dật Hiên xong liền xúc muỗng cháo đưa tới khóe miệng của Tô Song Song.

      Tô Song Song ngửi thấy mùi vị của cháo trứng muối thịt nạc, trong nháy mắt, liền nhớ đến Tần Mặc, trong lòng Tô Song Song chợt cảm thấy chua xót hơn. dễ dàng gì và Tần Mặc mới có thể bắt đầu làm lại từ đầu lần nữa, nhưng vì sao lại biến thành bộ dáng bây giờ đây?

      Tô Song Song dứt khoát quay đầu , tránh khỏi cái muỗng đặt ở bên miệng. Hành động này của Tô Song Song khiến Tần Dật Hiên kịp ứng phó, tay run lên cái, tất cả cháo ở trong thìa đều bị vãi ra ở giường.

      Tần Dật Hiên nhìn chằm chằm vào chỗ cháo ở giường, lấy chiếc khăn giấy trong hộp giấy để ở bên cạnh, lau sạch chỗ cháo sền sệch ở chăn. Cặp mắt dài, hơi híp lại chút, lại múc muỗng cháo khác, đặt lên khóe miệng của mình, nhìn Tô Song Song như muốn thông báo cho lần cuối cùng.

      "Nếu như em vẫn chịu ăn, cũng ngại dùng miệng của mình để bón cho em ăn đâu!" Tần Dật Hiên vừa xong thuận tiện liền định đưa thìa cháo vào trong miệng của mình. Tô Song Song vừa nghe thấy câu này, chợt quay đầu lại , đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Tần Dật Hiên.

      Tần Dật Hiên cười híp mắt nhìn Tô Song Song, trong cái nhìn mang theo cưng chiều, rốt cuộc làm cho Tô Song Song phải để ý tới mình rồi. liền mang thìa cháo vừa đặt ở khóe miệng của mình đưa tới miệng của , vẻ mặt mang theo ý cười, : "Nhìn em kìa, nhất định là trong lòng em cáu kỉnh lắm phải ?"

      Tô Song Song cắn răng lại cái, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nuốt thìa cháo vào bụng, mùi vị quen thuộc này lại làm cho cảm thấy xa lạ, nhai miếng cháo trong miệng mà cảm thấy tựa như mình nhai miếng cỏ khô, sau đó nuốt vào trong bụng.

      Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song nuốt hết miếng cháo, lại múc muỗng khác, cẩn thận thổi thổi lúc mới đưa tới khóe miệng của Tô Song Song. Tô Song Song giống như người máy vậy, trừ việc há mồm ngậm miệng, nuốt cháo vào bụng, ngoài ra cũng có phản ứng nào khác.

      Tần Dật Hiên giống như hoàn toàn lọt vào bên trong thế giới mà mình từng phán đoán. hoàn toàn cảm thấy cảm xúc của Tô Song Song lúc này vô cùng mâu thuẫn. bên vừa dỗ dành Tô Song Song ăn cháo, bên vừa lầm bầm lầu bầu hỏi Tô Song Song.

      "Em ăn thế nào, có ngon ? nấu xong cũng chưa nếm thử qua, cho nên cũng biết là có giống như mùi vị hồi trước hay ."

      Đối diện với vẻ trầm mặc của Tô Song Song, Tần Dật Hiên thèm để ý gì hết, lúc này cứ tự động, tự biên tự diễn, ngồi ở bên, nhắc đến số chuyện chẳng có gì là thú vị, những chuyện xảy ra với mình cách đây năm năm.

      Mặc dù Tô Song Song để lộ bất cứ biểu cảm gì để cho Tần Dật Hiên nhìn thấy, nhưng trong lòng lại thấy rất khó chịu. Khi ăn xong đến miếng cháo cuối cùng, Tô Song Song dứt khoát xoay người lại
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 145: Sống tối đa hai năm

      "Song Song, bất kể em dùng biện pháp gì, trừ phi chết, nếu bao giờ để cho em rời khỏi đâu!"

      Tần Dật Hiên xong câu đó, chợt tiến đến gần Tô Song Song, trong cặp mắt dài kia, trào lên cố chấp điên cuồng chút che giấu. nhìn Tô Song Song lúc này theo bản năng trốn tránh về phía sau.

      Đột nhiên Tần Dật Hiên rút ra con dao gọt trái cây để ở bên cạnh ra, kề vào động mạch cổ tay của chính tay mình. Trong nháy mắt, lưỡi dao sắc bén cứa mạnh vào da thịt, để lại đường máu tươi.

      Tô Song Song cũng kịp phòng bị, trong nháy mắt nhìn thấy như vậy trở nên hoảng sợ. Theo bản năng nhào qua muốn giành lại con dao ở trong tay Tần Dật Hiên. Nhưng Tần Dật Hiên lại nhanh hơn bước, nhìn ra hành động Tô Song Song, đột nhiên lui lại về phía sau bước.

      Thể lực của Tô Song Song còn chưa được khôi phục hoàn toàn, bị ngã bổ nhào về phía trước, thân thể mất hết sức lực, trực tiếp nằm lỳ ở giường. hơi ngửa đầu lên, vừa vặn nhìn thấy cổ tay của Tần Dật Hiên.

      Dòng máu đỏ tươi từ vết thương dần dần lan rộng ra, màu đỏ làm có chút chói mắt. Dòng máu chậm rãi theo cổ tay vô cùng trắng noãn của chảy ra ngoài, rơi xuống mặt thảm trắng như tuyết, đâm hai mắt của Tô Song Song mở trừng trừng.

      ", làm sao vậy?" Tô Song Song kêu lên tiếng. Bởi vì nhìn thấy Tần Dật Hiên lấy sinh mạng của mình ra làm trò đùa, trong nháy mắt Tô Song Song liền nổi giận, trong giọng của cũng lộ ra tức giận thể nào che giấu được.

      "Song Song, nếu như có em, suốt năm năm qua tuyệt đối cũng thế nào kiên trì được. Giờ đây, vất vả mới được nhìn thấy em, mà em cũng ở đây, ở bên cạnh rồi, nhưng lúc này em lại muốn rời khỏi . vậy còn có lý do gì để tiếp tục sống cuộc sống của mình nữa đây!"

      Trong mắt Tần Dật Hiên lộ ra đau thương sao tan được, vừa mở miệng , trong giọng ấy thoáng chút run rẩy, tựa như cố gắng thầm chịu đựng đau đơn gì đó rất lớn lao.

      biết là do Tần Dật Hiên quá kích động hay là do vẫn còn quá đau lòng, lúc chuyện tay của vẫn luôn run rẩy.

      Lưỡi dao kề ở động mạch nơi cổ tay của Tần Dật Hiên lúc này cũng bắt đầu run lên theo. Ở cườm tay mảnh khảnh tuyết trắng kia, máu chảy kéo dài thành vài đường máu màu đỏ tươi, Tô Song Song nhìn thấy cảnh như vậy mà cảm thấy ghê người.

      "! Đủ rồi đấy, rốt cuộc bây giờ muốn làm gì nữa đây?" Là người luôn luôn có lòng thiện lương, giờ đây Tô Song Song cũng sao chịu nổi được nữa rồi, hét rầm lên, trong ngữ điệu cảm thấy vô cùng kinh sợ.

      Giờ khắc này, màu máu đỏ tươi kia giống như nhuộm đỏ cả hai mắt của , mà mùi máu tanh tanh ngai ngái kia cũng theo hơi thở mà tràn ngập vào khắp cả lỗ mũi , càng làm cho thấy khó chịu hơn, sao nhịn được liền nôn ra trận.

      "Song Song, em đừng rời khỏi có được ? Nếu , biết phải dựa vào lý do nào để tiếp tục sống thêm nữa!" Tần Dật Hiên đến chỗ này, nước mắt của cũng sao khống chế được nữa, những giọt lệ lăn dài chảy theo gương mặt gầy gò của trượt xuống dưới.

      Tô Song Song muốn để cho Tần Dật Hiên ngày càng thêm lún sâu hơn, muốn cho bất cứ tia hy vọng nào vào tình cảm của . Nhưng lại thể mở miệng nổi, nhìn thấy cổ tay Tần Dật Hiên, máu càng ngày càng chảy ra nhiều hơn.

      Vốn dĩ phải là người có lòng dạ ác độc, nhất là khi đối diện với người thân duy nhất của mình ở thế giới này, lại càng thấy nỡ nhẫn tâm.

      ", trước hết hãy bỏ dao xuống , chuyện này chúng ta cùng thảo luận lại với nhau sau có được hay ?"
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :