1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 138 (tiếp theo)

      Hai người nhìn nhau cười, Tô Song Song hơi nghiêng người để cho Tần Dật Hiên bước vào. Tần Dật Hiên vươn tay vuốt vuốt lên cái mũi hồng hồng của , lặng lẽ khẽ thở dài tiếng, lúc này mới vào nhà.

      Hai người ngồi chuyện với nhau trong chốc lát. Mới đầu Tần Dật Hiên định nhân cơ hội này để ngồi lại lâu hơn chút, nhưng khi thấy vẻ mặt mỏi mệt của Tô Song Song, nghĩ nghĩ mình còn nhiều thời gian, liền đứng dậy trở về.

      Còn Tô Song Song, lúc này cả thân thể lẫn tinh thần của đều được tốt lắm. Khi tiễn Tần Dật Hiên ra đến cửa ra vào, vẻ mặt vẫn cứ ỉu xìu ỉu xìu, định với câu hẹn gặp lại, đột nhiên Tần Dật Hiên lại vươn tay vuốt vuốt đỉnh đầu của .

      "Song Song, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n em có thể đừng tiếp tục làm cho phải lo lắng nữa được ? Loại người như vậy đáng cho để cho em phải thương tâm khổ sở đâu...” Ngữ điệu của Tần Dật Hiên cực kỳ mềm mỏng, mang theo chút cảm giác như muốn thôi miên.

      Trong lòng của Tô Song Song lúc này có cảm giác rất khó chịu, nhưng đối diện với vẻ mặt lo lắng của Tần Dật Hiên, sợ sau khi rồi mà trong lòng vẫn còn canh cánh nỗi lo lắng cho chính mình, nên vội vàng ra sức khẽ gật đầu.

      Mặc dù Tần Dật Hiên biết Tô Song Song lúc này chỉ gật đầu qua quít với chính mình, nhưng nhìn thấy gật đầu, trong lòng cũng có chút nới lỏng ra chút. lại nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu của lúc nữa rồi mới rời với dáng vẻ rất bất đắc dĩ.

      Tần Dật Hiên rồi, Tô Song Song trở lại trong phòng, trông thấy chiếc giường lớn của Tần Mặc, trong nháy mắt cả người lại lâm vào trạng thái ổn định. cái vào giường tựa như muốn trút giận vậy.

      Chiếc giường của Tần Mặc giống như chiếc quan tài. cước này vừa mới phóng ra, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn trong nháy mắt Tô Song Song liền ngồi chồm hổm xuống mặt đất. Hay tay ôm đầu ngón chân bị đau vì vừa mới đá chiếc giường, rất vất vả mới nén lại được tủi thân vừa mới dâng lên.

      hung dữ nhìn giường lớn màu đen nằm chình ình ra đó, tầm mắt vừa lướt qua mấy thứ của Tần Mặc ở xung quanh, trong nội tâm lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, theo bản năng lúc này chỉ muốn vứt hết tất cả chỗ đồ đạc kia ra bên ngoài.

      Tô Song Song dọn dẹp lung tung lát, cuối cùng lại ngồi phịch cái ở giường của Tần Mặc vẻ mệt mỏi. giống như muốn phát tiết nên dùng sức ném đống quần áo của Tần Mặc vẫn cầm tay sang bên. Ngẫm nghĩ lúc, lại dùng chân giẫm giẫm lên đó mấy cái, lúc này mới cảm thấy có chút hả giận.

      Ngày hôm sau, Tần Dật Hiên rất quan tâm xin phép cho Tô Song Song nghỉ làm. Tâm tình của Tô Song Song rất tồi tệ, cũng cậy mạnh, liền bọc người trong đống chăn mền, nhìn chằm chằm vào đống đồ đạc của Tần Mặc chồng chất ở giường của đến ngẩn người.

      Hôm nay Tô Song Song cũng bảo Tần Dật Hiên tới nhà. chỉ muốn được yên tĩnh mình ở trong nhà, đợi cho đến tối đêm, tựa như Tô Song Song nghĩ thông suốt rồi, mạnh mẽ nhảy từ giường xuống.

      đưa tay nhấc điện thoại cố định, dứt khoát bấm dãy số điện thoại của Tần Mặc để gọi cho . Điện thoại vừa mới gọi , chỉ trong nháy mắt, giống như hồi trước, trái tim của Tô Song Song lại đập rất nhanh.

      tay bấu chặt vào cánh tay của mình, tựa như muốn dùng đau đớn để giữ vững được lý trí của mình, nhưng mà điện thoại ở phía bên kia lại truyền đến giọng : "Số điện thoại mà bạn vừa gọi đến tạm thời tắt máy...”

      Vừa mới nghe thấy câu như vậy, theo phản xạ Tô Song Song liền nhàng thở ra hơi, chỉ có điều trong nháy mắt lại cảm thấy loại hành vi vừa rồi của mình thực có tiền đồ chút nào. hít vào hơi sâu, bấm số điện thoại lại lần nữa, phía đối phương vẫn tắt máy.

      Lúc này Tô Song Song có cách nào bình tĩnh được nữa, lúc đầu còn nghĩ rằng cho dù Tần Mặc có lừa gạt bản thân mình, nhưng cũng sớm chiều ở chung với nhiều ngày như vậy, hơn nữa, cũng ngỏ lời cầu hôn với như vậy rồi, dù ít dù nhiều, cũng có thể có chút tình cảm chân .

      Từ trước đến giờ điện thoại của Tần Mặc luôn luôn bao giờ tắt máy, nhưng mà hai người bọn họ lại vừa mới vặn ầm ĩ với nhau trận như vậy, Tần Mặc tắt điện thoại... vừa nghĩ đến đây, Tô Song Song vừa thấy uất ức lại vừa thấy tức giận .

      Sẵn cơn tức giận trong lòng, Tô Song Song liền bấm số điện thoại dứt khoát gọi thẳng
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 139: Hàng xóm mới

      "Nhị Manh Hóa này!" Ngữ điệu của Bạch Tiêu nghe rất thấm thía, thở dài hơi, tiếp ngay sau đó kiên nhẫn giải thích: "Tuy rằng Tần Mặc có lừa gạt em , thực ra trong chuyện này phần cũng do bị tình thế bắt buộc thôi."

      "Cậu ấy tuyên bố phá sản là vì trong công ty có người nhằm vào cậu ấy. Mà cậu ấy muốn lừa gạt em, là sợ có người dụng tâm để lợi dụng em, em cũng biết đấy, chuyện này đối với em mà lại vô cùng càng nguy hiểm, Tần Mặc cũng chỉ muốn cho Nhị Manh của mình luôn luôn được sống vui vẻ mà thôi."

      ". . . . . ." Tô Song Song nghe Bạch Tiêu như vậy, cũng biết lúc này mình nên có phản ứng gì, tuy vậy nhịp tim của vẫn đập vô cùng nhanh, nghe như trống làng, nhưng cũng lại vừa cảm thấy rất bất đắc dĩ.

      "Về phương diện khác, là vì Tần Mặc quan tâm em.... Nhị Manh Hóa này, và Tần Mặc biết nhau từ hồi còn mặc tã cho đến giờ, cùng nhau lớn lên, dám dùng tính mạng của mình để cam đoan, cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng quan tâm đến người nào như quan tâm đến em đâu."

      Nghe xong câu kia, trái tim của Tô Song Song liền co rút lại cái mạnh mẽ. Ngay sau đó trái tim lại bắt đầu nhảy lên điên cuồng, đập rầm rầm rào rào mạnh, tựa như muốn nhảy từ trong lồng ngực ra bên ngoài ngay lập tức.

      há to miệng, nhưng cuối cùng cũng vẫn được lời nào. Bạch Tiêu dừng lại chút, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mình như vậy có phần nào giải được mối nghi ngờ cho Tần Mặc.

      tiếp: "Tần Mặc là người rất có cá tính, tuyệt đối bao giờ để lộ ra trong lòng mình nghĩ gì, tôi phải thừa nhận là nhiều lúc cậu ấy cố chấp và cứng nhắc đến quá mức, nhưng mà Nhị Manh Hóa à, tình cảm của cậu ấy đối với em là tâm đó, nếu , cứ theo như cái tính cách kiểu lạnh lùng kia ..."

      Bạch Tiêu đến đây tựa như trong tâm cảm thấy có chút đành lòng, quay đầu lại thoáng nhìn qua cửa sổ tường phòng bệnh, bên trong phòng, Tần Mặc nằm ở giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, mày nhíu lại, môi mỏng cũng mím chặt lại với nhau, lộ vẻ lạnh nhạt, kiểu nhắc nhở người khác chớ vào làm phiền .

      "Nhị Manh Hóa... tình trạng của Tần Mặc tại rất tốt, cho dù cậu ấy có lừa gạt em, nhưng mà... em có thể nể tình trước kia cậu ấy vẫn luôn đối xử với em rất tốt, em... đến thăm cậu ấy được ..."

      Giọng của Bạch Tiêu càng ngày càng thấp, xong câu cuối cùng, với tính cách vẫn luôn thẳng thắn, thở dài hơi nghe rất ràng, nghe xong câu của
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 139 (tiếp theo)

      Chẳng qua là khi tầm mắt của quét đến, nhìn thấy chiếc giường màu đen của Tần Mặc cảm thấy được thoải mái như cũ, thoáng khẽ híp đôi mắt lại, hận thể đá văng cái giường vô cùng chướng mắt kia, bắn luôn ra bên ngoài.

      Lần đầu tiên Tần Dật Hiên tiến vào trong phòng của Tô Song Song, khi trông thấy mấy đồ vật gì đó của Tần Mặc, khắc này suýt nữa tâm trí của như bị điên cuồng, chỉ hận thể cầm lấy bờ vai của mà gầm rú hỏi câu, rốt cuộc ở đây có chuyện gì xảy ra vậy.

      Nhưng đến cuối cùng lý trí của vẫn chiếm được ưu thế, Tần Dật Hiên cứng rắn nhẫn nhịn lại được, sau khi trở về điều tra ngọn nguồn chân tướng của chuyện này.

      Khi Tần Dật Hiên biết được ràng Tần Mặc chơi xấu Tô Song Song lâu như vậy, quả thực hận bản thân mình thể đảo tung hết cả căn phòng lên. Tuy nhiên, lần này đến đây khi trông thấy những đồ vật của Tần Mặc xem ra có vẻ như khá bình tĩnh, kỳ trong nội tâm của lại vẫn như cũ, tức giận vẫn cuồn cuộn lên như sóng trào cực kỳ mãnh liệt.

      "Những thứ này là gì vậy?" Giọng của Tần Dật Hiên đầy vẻ ôn hòa, buông ra câu hỏi. Tô Song Song quay đầu theo lại, ánh mắt nhìn theo hướng ánh mắt của Tần Dật Hiên, lúc này vẫn nhìn vào những đồ dùng của Tần Mặc còn chất đống lên để ở chỗ kia, lại thấy thân thể của mình run lên cái như cũ.

      cố sức cố nặn ra vẻ tươi cười, Tô Song Song cho là mình cười rất tươi tỉnh, nhưng khi vào trong mắt của Tần Dật Hiên, nụ cười này của Tô Song Song quả thực còn thấy khó coi hơn cả khi khóc.

      "Đó là mấy thứ đồ dùng của Tần Mặc, em dự định gửi trả về cho ấy." Tô Song Song xong liền ỉu xìu, cúi đầu nhìn xuống ngón tay mình lời.

      "Để đưa qua trả cho ấy giúp
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 140: cũng em

      Editor: Puck

      Tần Mặc ở đầu điện thoại bên kia hơi sửng sốt, vẻ mặt nặng nề, lát sau, hình như nghĩ tới điều gì, chân mày nhíu chặt chỗ hơi giãn ra.

      lạnh nhạt giống như thường ngày, khẽ mở miệng, giọng điệu có gì: “Tần Mặc.”

      “Nghe bị bệnh, vậy ngày mai em thăm chút, muốn ăn gì?” Tô Song Song nghĩ thông suốt, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, hai chân trần buông xuống bên giường cũng nhấc lên, nhàng lắc lư.

      Tần Mặc giống như nghiêm túc ngẫm nghĩ, rồi mới mở miệng: “Em nấu cháo .” Bốn chữ vô cùng đơn giản, xong môi mỏng của nhếch lên nụ cười.

      Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Mặc nhắc nấu cháo, hai chân lắc lư lập tức dừng lại, mặt có vẻ 囧囧, mặc dù biết nấu vài món đơn giản, nưng mà riêng cháo kia mỗi lần đều làm được vô cùng... Độc đáo, phải khê chính là nát bét, quả cách nào ăn.

      “Cái kia... Chúng ta là hàng xóm mới, có phải ngài ra cầu hơi cao, dù sao lần này...” Tô Song Song có ý tốt đề nghị, nhưng mà Tần Mặc bên kia lại cố chấp nghe theo.

      “Cháo trứng muối thịt nạc là có thể.” Tần Mặc xong, hai người lại rơi vào trầm mặc, chỉ có điều vào lúc này dường như bầu khí giữa hai người cũng tốt lên nhiều, ngay cả hô hấp cũng cũng trở nên nhàng.

      “Vậy cứ thế ...” Tô Song Song đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng câu, muốn cúp điện thoại.

      Tần Mặc ở đầu bên kia lại mở miệng ngăn : “Song Song...” tiếng gọi khẽ, lộ ra khàn khàn trầm lắng, giọng mũi phiền muộn, khêu gợi khiến trái tim Tô Song Song lại thình thịch thình thịch đập loạn lên.

      “Ừ...” Tô Song Song nhàng lên tiếng, biết tại sao khuôn mặt nhắn trở nên đỏ bừng rồi, đưa tay phải ra vuốt ve mặt nóng lên, rất khinh bỉ bản thân.

      “Cám ơn em.. Mong em bỏ qua cho .” Giọng Tần Mặc lại khàn khàn, Tô Song Song nghĩ tới trải qua giữa hai người, vẻ mặt cũng hơi căng cứng lại, nhưng sau đó nhàng cười rộ lên.

      Suy nghĩ như vậy suốt buổi chiều, Tô Song Song nghĩ thông suốt, có cách nào lừa gạt lòng mình, cho nên cho dù trước kia Tầm Mặc ôm tâm tình nào đến gần , đều tính toán đề cập đến chuyện ngày trước nữa.

      quyết định cho Tần Mặc cũng cho mình cơ hội, dù kết quả như thế nào, ít nhất từng cố gắng, cũng hối hận.

      “Vậy cứ mang ơn !” Nụ cười nơi khóe miệng Tô Song Song càng lớn, vừa mở miệng lại nhịn được mà trêu chọc giống như trước.

      Mặc dù dường như bầu khí ngượng ngùng giữa hai người biến mất thấy trong nháy mắt, nhưng Tần Mặc ở đầu bên kia vẫn nằm trong trạng thái áp suất thấp.

      Tô Song Song ở bên này cười ngây ngô hồi lâu, vẫn thấy Tần Mặc lên tiếng, có chút cười nổi nữa.

      Tô Song Song gượng cười hai tiếng “Ha ha” muốn giảm bớt ngượng ngùng này, nhưng mà cười xong rồi, Tần Mặc ở đầu bên kia vẫn có phản ứng, Tô Song Song có cách nào bình tĩnh.

      “Nếu ...” Tô Song Song vừa định nếu cúp máy, Tần Mặc ở đầu bên kia lại đột nhiên mở miệng, cắt lời .

      “Từ nay về sau dù xảy ra chuyện gì, cũng lừa em lần nào nữa.”

      Tô Song Song ở đầu điện thoại bên này vừa nghe thấy lời này, lập tức ngây ngẩn cả người, vốn cười cong cong mắt, trong nháy mắt trừng to, ngay sau đó làn da khuôn mặt nhắn khó khăn lắm mới dịu bớt khôi phục màu bình thường, trong nháy mắt lại bắt đầu ửng đỏ.

      “Cái đó... Cái này... Sắc trời còn sớm, nghỉ ngơi ...” Tô Song Song xong, hốt hoảng cúp điện thoại, điện thoại vừa cúp, nhìn điện thoại trong tay, hơi hối hận, sao nhân cơ hội hỏi Tần Mặc xem rốt cuộc có thích mình hay .

      Nhưng nghĩ lại, ý nghĩ này quá biết ngượng rồi, mắc cỡ ôm điện thoại di động ngửa mạnh đầu ra sau, lăn xuống giường xấu hổ lăn qua lăn lại.

      Lăn lát, lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào, dứt khoát dừng lại, nhìn điện thoại di động trong tay mình cười ngây ngô.

      Hôm sau lúc Tô Song Song tỉnh lại, vừa nhìn thời gian, bảy giờ, hoảng hốt lập tức ngồi bật dậy, tất cả bong bóng màu hồng đều vỡ nát.

      Đợi nhanh chóng thu dọn xong rồi, định xông ra ngoài, khoảnh
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 141: còn là trai của em

      Editor: Puck

      “!” Tô Song Song nghe được những lời này của Tần Dật Hiên cả người lập tức hoảng hốt ngay cả câu cũng ra được, đầu óc trống rỗng.

      Ngay sau đó Tô Song Song cười khan tiếng, muốn hóa giải khí ngột ngạt giờ phút này, cũng tiện thể tìm cho mình lý do, muốn trốn tránh xong chuyện này.

      ... Dĩ nhiên, chúng ta là người thân nhất, dĩ nhiên...” Tô Song Song muốn dĩ nhiên em cũng , nhưng chữ đó cứ tắc ở cổ họng như thế nào cũng ra được.

      Vốn cảm thấy dễ dàng ra khỏi miệng, giờ phút này còn chưa ra cảm thấy có hứng thú.

      “Song Song, em phải là tình giữa người thân, em hiểu ?” Tần Dật Hiên biết nếu mình còn nhẫn nhịn, coi như biến thành đẩy Tô Song Song tới bên người Tần Mặc.

      Cho nên lúc này cho dù Tô Song Song có thể tiếp nhận hay , đều đè nén kiềm chế tình cảm của mình nữa, nếu như Tô Song Song có thể tiếp nhận tâm ý của mình tốt nhất, nếu tiếp nhận được, vẻ mặt Tần Dật Hiên trong nháy mắt u ám .

      ... ... nhất định ngủ ngon...” Tô Song Song vốn có cách nào tiếp nhận lời bất ngờ như vậy như Tần Dật Hiên, cả người sợ tới mức thân thể hơi run rẩy.

      Tô Song Song lui lại phía sau theo bản năng, chỉ tiếc cánh tay của bị Tần Dật Hiên giữ chặt, lui về sau bước, rồi động đậy được.

      Lúc này Tô Song Song rất luống cuống, bắt đầu dùng sức giãy giụa, nhưng mà Tần Dật Hiên cho cơ hội trốn tránh, dùng sức kéo cánh tay Tô Song Song, khẽ nhấc lên , ép mặt gần sát mình.

      “Song Song, mỗi chữ đều là , em cần trốn tránh, có gì kém hơn Tần Mặc?” Tần Dật Hiên vừa nhắc tới Tần Mặc, vẻ mặt hơi vặn vẹo.

      Tần Dật Hiên cởi bỏ vẻ dịu dàng cưng chiều bên ngoài, lộ ra vẻ dữ tợn tham lam, hơn nữa ra những lời này, quả dọa ngất Tô Song Song.

      Tô Song Song cảm giác đầu mình bắt đầu ong ong đau, trước mắt hơi lóa, vừa nghĩ tới người thân duy nhất của mình, lại biến thành tình huống lúng túng như vậy, mũi cay xè, thiếu chút khóc lên.

      Tần Dật Hiên thấy dáng vẻ khổ sở đau lòng của Tô Song Song, lại nhìn mắt hồng hồng của , đành lòng, hơi buông lỏng tay giữ cánh tay , mới khẽ buông lỏng thả ra chút, Tô Song Song dùng sức hất tay ra, lùi về sau mấy bước.

      Lúc này Tứ gia làm ổ trong góc liếm móng vuốt đứng phắt dậy, ưỡn người, gừ gừ về phía Tần Dật Hiên, Tần Dật Hiên và Tứ gia hợp nhau từ trước, nhìn chướng mắt nhau.

      Lúc nay Tần Dật Hiên vừa thấy nó kêu, tâm trạng vốn tốt, lúc này càng tồi tệ hơn, quay đầu như vị thần hung ác trừng mắt liếc Tứ gia.

      Tứ gia vốn sợ Tần Dật Hiên, “Meo meo” tiếng, giả bộ nhảy dựng lên cào Tần Dật Hiên, Tô Song Song vừa thấy, vội vàng chạy tới, ôm Tứ gia lại, vuốt đuôi trấn an vài cái.

      Tần Dật Hiên nhìn Tứ gia trong ngực Tô Song Song, nhíu mày, bây giờ với Tô Song Song, cái kia... Lòng độc chiếm hoàn toàn xâm chiếm tâm trí , cho dù là mèo, cũng cách nào dễ dàng tha thứ.

      “Song Song, bỏ nó xuống, dẫn em ra ngoài dạo?” Tần Dật Hiên cố gắng hòa hoãn bớt khí vô cùng ngột ngạt lúc này giữa hai người.

      Nhưng bây giờ Tô Song Song hoàn toàn trông gà hóa cuốc rồi, vừa nghe Tần Dật Hiên chuyện, thân thể lập tức run rẩy, Tứ gia cảm nhận được tâm trạng của Tô Song Song ổn định, trong nháy mắt lại dựng đứng lông lên.

      Tứ gia định nhảy dựng lên từ trong ngực Tô Song Song, lại bị Tô Song Song ôm, bây giờ Tô Song Song cảm thấy Tần Dật Hiên ở đối diện hết sức xa lạ, vốn thích Tứ gia, ánh mắt mang theo sát khí vừa rồi khiến cho sợ.

      Tô Song Song vội vã trấn an Tứ gia hai cái, rồi vội vàng nhốt nó vào trong lồng mèo mặt đất, Tứ gia buồn bực lộn xộn trong lồng mèo, Tô Song Song lo lắng liếc nhìn nó, rồi cảnh giác nhìn Tần Dật Hiên chằm chằm.

      Tần Dật Hiên đương nhiên nhìn ra cảnh giác trong mắt Tô Song Song, cảm xúc vừa mới hòa hoãn chút lại xao động lên, Tần Dật Hiên hít hơi sâu, chậm rãi đưa tay về phía Tô Song Song, : “Song Song, tới đây, chúng ta ra ngoài dạo.”

      Lúc này giọng Tần Dật Hiên còn là ý hỏi, mà hết
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :