1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 134: Chân tướng quá tàn khốc

      Editor: Puck
      Bạch Tiêu dừng lại ở tầng ăn uống này, sắp đến giữa trưa rồi, người vốn thưa thớt bắt đầu nhiều lên, trong lòng Tô Song Song vui vẻ, cũng may nhiều người có thể che chắn cho , nếu đoạn đường này theo tới, nhất định bị Bạch Tiêu phát .

      Bạch Tiêu nhàn nhã phía trước, khóe mắt quét qua vách tường sáng ngời như gương, cách tự nhiên phát ra Tô Song Song lén la lét lút, nhếch miệng lên, trong mắt lên vẻ giảo hoạt.

      Tô Song Song cúi đầu, chỉ có điều khóe miệng mừng thầm như vậy thoát được khóe mắt Bạch Tiêu.

      chịu hết nổi cười tiếng, đưa tay nhéo lỗ tai mình, bùi ngùi trong lòng: Món hàng hóa đặc biệt đáng kia, biết Tần Mặc may mắn hay bất hạnh.

      Chỉ có điều càng nhiều cảm giác thấp thỏm chờ mong hơn, thấp thỏm chờ mong từ nay về sau tình hình ở nhà Tần Mặc bởi vì có Tô Song Song đặc biệt đáng náo loạn đến gà bay chó chạy.

      Ngẫm lại Bạch Tiêu cảm thấy hơi kích động, đôi mắt sáng ngời che giấu được nụ cười chế nhạo, Bạch Tiêu lại sợ Tô Song Song theo kịp bước chân mình, nên bước chân vốn lười biếng lại càng thả chậm.

      Bạch Tiêu vốn cao lớn đẹp trai, bề ngoài như ánh mặt trời còn lời nào để , khiến cho người ta có cảm giác là người đàn ông ấm áp, cộng thêm âu phục xa xỉ người , mà ngay cả ống tay áo cũng khiến cho mắt người ta sáng rỡ mù quáng, cực kỳ bảnh bao.

      Suốt chặng đường tới đây, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả ánh mắt của các nữ công nhân viên, họ nhận ra thân phận của Bạch Tiêu, liên tiếp nhìn trộm.

      Bạch Tiêu vốn chậm, lúc này chỉ cần có nữ nhân viên nào đó nhìn trộm , lập tức nở nụ cười ấm áp, gật đầu đáp lại, bước chân càng chậm rồi.

      Tô Song Song thận trọng theo Bạch Tiêu, vốn là chột dạ, nhìn đám vốn sau lưng dần đều vượt qua từng người , chính cũng cảm thấy mình kỳ quái.

      Cho đến khi Bạch Tiêu rẽ vào chỗ ngoặt tới góc bí mật, Tô Song Song mới thở phào nhõm, vỗ vỗ sóng lòng mãnh liệt, trong lòng cảm khái, việc theo dõi điên cuồng thứ đồ chơi kia dễ làm.

      Tô Song Song đợi trong chốc lát, thấy Bạch Tiêu có ý định ra, cố gắng hồi tưởng lại nơi trong khúc quanh cuối cùng kia, chỉ có điều tốn sức suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra, hôm nay là ngày đầu tiên mình làm.

      Tô Song Song bỗng cảm thấy gần đây mình hơi bình thường, trí thông minh giảm thẳng xuống, nhưng cũng chỉ tự xem thường mình, đồ tim phổi.

      đứng bên ngoài khúc quanh nghiên cứu lúc, suy nghĩ chút, cảm thấy cứ vào như vậy, nếu như bên trong là ngõ cụt, bị bắt tại trận.

      Tô Song Song nhìn chung quanh vòng, khi nhìn thấy bệ cửa sổ bên cạnh để hai tờ báo, lập tức nhanh trí, Tô Song Song linh hoạt đâm hai lỗ đó, vị trí đúng vào chỗ mắt.

      Tô Song Song hài lòng gật đầu, giơ tờ báo lên, che mặt mình, sau đó thận trọng vào bên trong.

      tính toán xong, nếu như bị Bạch Tiêu nhìn thấy mình, quay người bỏ chạy, dù sao Bạch Tiêu nhìn thấy trước cũng là tờ báo, vốn biết có thể là mình.

      Tô Song Song nghĩ như vậy, khen tặng sâu sắc điểm linh hoạt này của mình, sau khi quẹo vào góc trong, càng thêm cẩn thận, mỗi bước đều bước hết sức thận trọng.

      Tô Song Song vừa mới vào, phát góc quanh này có thế giới khác, giống như vòng quanh tòa nhà công ty luôn thông đến khu khác.

      Tô Song Song được quãng, trước mặt lại là khúc quanh, ngẫm nghĩ dừng lại, dán sát vào bức tường cẩn thận di chuyển qua, nhưng dám thò đầu ra.

      Góc bên kia, Bạch Tiêu tựa vào tường, vị trí này của vừa vặn đối diện với khúc cua, khóe mắt hờ hững liếc nhìn qua khúc quanh, trông thấy góc áo trắng chợt lóe lên, vui vẻ đùa cợt mặt càng đậm.

      Tần Dật Hiên ở đối diện hơi liếc mắt nhìn Bạch Tiêu, rất khinh thường dáng vẻ như vậy, mở miệng, mà chờ Bạch Tiêu mở miệng trước.

      Bạch Tiêu ho tiếng, móc ra bao thuốc từ trong túi quần, lười biếng ngậm điếu, cũng đốt, mơ hồ mà hỏi: “Tôi và cậu hợp tác đối phó Tần Mặc?”

      Tần Dật Hiên nghe thấy câu hỏi của Bạch Tiêu khinh thường hừ tiếng, nhíu mày nhìn dáng vẻ lười biếng rất muốn đánh đòn của Bạch Tiêu, bất mãn : “Chẳng lẽ định cả đời bị Tần Mặc đè ở phía dưới?”

      “Này này này! Chớ lung tung! Giới tính hai chúng tôi bình thường, lại coi như đè, cũng là tôi đè cậu ta!” Bạch Tiêu
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 135: Đường theo đuổi vợ dài đằng đẵng

      Editor: Puck

      Tô Song Song cầm tờ báo che kín mặt mình, chính là thu tờ báo lại, hơi lừa mình dối người : “Tôi biết các người.”

      “Hì hì...”

      Bạch Tiêu nhịn được, cười ra tiếng, cười xong lại cảm thấy khí này đúng lắm, vội vàng im lặng.

      lên trước mấy bước, đưa ra hai cánh tay ôm lấy bả vai người em tốt Tần Dật Hiên, vui vẻ mặt hề che giấu, nhưng lúc mở miệng lại hết sức nghiêm chỉnh gấp gáp: “Hiên Hiên, vậy làm sao bây giờ, lại khiến nhị manh hóa biết.”

      Tần Dật Hiên quay đầu lại dữ tợn trợn mắt nhìn Bạch Tiêu, chút cũng che giấu lửa giận trong mắt.

      cắn răng, tay khác kéo tay Tô Song song nắm lại thành quả đấm, khẳng định nếu Tô Song Song ở đây, quyền của chắc chắn vung tới.

      Bạch Tiêu cũng cảm thấy lửa giận của Tần Dật Hiên, tỏ vẻ sao cả, thu tay lại, lùi về sau mấy bước, lại lười biếng dựa vào tường, ràng tính toán ở lại đây xem kịch vui.

      “Song Song, em hiểu lầm .” Mặc dù Tần Dật Hiên lộ vẻ hơi nóng nảy, nhưng vẻ mặt lại rất lạnh nhạt, giống như .

      Tô Song Song nghe gọi mình, giật giật cánh tay muốn thoát khỏi tay , đáng tiếc vẫn phí công.

      Tô Song Song cũng tránh, vẫn cầm tờ báo che mặt mình như cũ, giống như đây là bình phong che chở bảo vệ cuối cùng cho mình.

      nhận lầm người.” Tô Song Song cảm giác giờ mình nên yên lặng, đầu loạn vốn biết nên gì, chỉ muốn tìm chỗ người, bình tĩnh suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      “Song Song!” Tần Dật Hiên biết nếu mình để mặc cho Tô Song Song rời , để mặc cho suy đoán lung tung, vậy xong rồi, nghĩ đến đây giọng của khỏi đề cao lên phần.

      Thân thể Tô Song Song khẽ run, cắn môi, rằng, hai người cứ giằng co như vậy.

      “Song Song, em phải tin tưởng !” Tần Dật Hiên liếc mắt nhìn Bạch Tiêu đứng bên cạnh, giờ hoàn toàn hiểu, ta chính là cố ý dẫn Tô Song Song tới, chính là vì khích bác mối quan hệ giữa và Tô Song Song.

      Lửa giận lại tăng thêm phần trong mắt Tần Dật Hiên, hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Tiêu, ngẫm nghĩ phát giật tờ báo che mặt Tô Song Song xuống, tiến về phía trước bước, hai tay giữ chặt vai , muốn ép đối mặt với mình.

      Tô Song Song lại đỏ mắt muốn nhìn Tần Dật Hiên, tính tình con rùa rụt cổ của lại xuất , Tô Song Song cố chấp cảm thấy chỉ cần mình nhìn mặt Tần Dật Hiên, có thể lừa mình dối người tự với mình vừa rồi chỉ là nghe lầm.

      “Nhị manh hóa, vừa rồi tôi cũng gì, Hiên Hiên làm ra chuyện hại họ cậu ta...” Bạch Tiêu lo lắng giải thích, chỉ có điều đứng chỗ Tô Song Song nhìn thấy mặt .

      Giờ phút này nhíu mày nhìn Tần Dật Hiên, trong mắt mang theo cười nhạo, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên, chính là ý tứ xem kịch vui ràng.

      Tần Dật Hiên vừa nghe Bạch Tiêu mở miệng, châm chọc này lập tức chọc giận , bất ngờ quay đầu nhìn Bạch Tiêu, hung tợn gào tiếng: “Câm miệng! Bạch Tiêu, có phải Tần Mặc phái tới!”

      “Hiên Hiên, cậu vậy khiến tôi đau lòng!” Bạch Tiêu xong cũng giả bộ tức giận, chỉ có điều ý cười môi càng lúc càng lớn, ràng chính là muốn khiến Tần Dật Hiên nổi giận luống cuống, “Tôi chính là cùng phe với cậu, đều hy vọng Tần Mặc, chết!”

      Tô Song Song vừa nghe thấy chữ chết, bình tĩnh cứng rắn sụp đổ trong nháy mắt, thân thể khẽ run lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên run rẩy.

      Tần Dật Hiên đương nhiên nhìn ra ý đồ của Bạch Tiêu, hít hơi sâu, hề để ý đến ta nữa, kéo Tô Song Song định rời .

      cần chuyện riêng với Tô Song Song chút, cứ mặc kệ cho Bạch Tiêu cục phân quấy loạn can thiệp lung tung ở đây, có lý cũng thể .

      Nhưng mà Tần Dật Hiên về phía trước bước, cũng cảm giác được lực cản từ phía Tô Song Song, quay đầu lại nhìn Tô Song Song cho đến bây giờ vẫn cúi đầu liếc nhìn , trong mắt toát ra vẻ đau lòng khó nên lời.

      Tần Dật Hiên cam lòng, khó khăn lắm mới từng bước đuổi Tần Mặc ở trong lòng Tô Song Song ra ngoài, mắt thấy từng bước tiến về thành công, nhưng ngay cánh cửa lại bị Bạch Tiêu quấy nhiễu, cam lòng!

      Tần Dật Hiên biết Tô Song Song nhìn mình có vẻ để tâm, nhưng trong lòng rất nhạy cảm, dám gào lên với Tô Song Song, cũng dám mạnh mẽ dẫn , chỉ hơi cong gối, tầm mắt ngang với Tô Song Song, dịu
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 136: Lừa gạt nổi nữa

      Editor: Puck

      Tô Song Song mất bình tĩnh biết nên đâu, cứ chậm chạp dọc theo đường cái xuống dưới, lúc này đúng giữa trưa, mặt trời nóng hừng hực chiếu đầu , cộng thêm đói bụng, lượng đường trong máu thành thấp, Tô Song Song choáng váng mặt mày.

      hít hít mũi, khuôn mặt nhắn phơi nắng nóng hừng hực, đưa tay lau mồ hôi trán, hô hấp càng thêm nặng nề.

      Đột nhiên, bước chân loạng choạng, thân thể hơi lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, ngay khi thân thể nghiêng về trước chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất, cánh tay bị người phía sau kéo lại.

      chóng mặt, đợi cho đến khi mình đứng vững vàng, vẫn chưa kịp phản ứng, chậm rãi quay đầu lại, khi thấy người kéo là Tần Dật Hiên cả người đều ngây ngẩn.

      Ngay sau đó nhanh chóng quay đầu muốn nhìn Tần Dật Hiên, dùng sức giãy giụa cánh tay bị kéo, nhưng cảm nhận tránh thoát được, Tô Song Song cũng làm việc vô ích, chỉ khàn giọng câu: “Em muốn mình.”

      Tần Dật Hiên nhìn thái độ chống lại mình của Tô Song Song, trong lòng rất khó chịu, nhưng mặt vẫn mang theo nụ cười cưng chiều ôn hòa, cho Tô Song Song câu trả lời ràng, chỉ kéo cánh tay , nửa kéo về phía bóng râm.

      Tô Song Song bị lôi kéo như vậy, đầu càng choáng, dưới chân mềm nhũn, thân thể nghiêng về phía trước, nhưng mà chân vẫn nhúc nhích, cứ nhào thẳng về phía Tần Dật Hiên như vậy.

      Tần Dật Hiên cảm nhận được sau lưng khác thường, vội vàng xoay người lại, thân thể vẫn chưa xoay qua chỗ khác, hai tay theo bản năng đỡ lấy hai vai Tô Song Song, ổn định thân hình , để cho đến mức ngã sấp xuống.

      “Có phải em bị tụt huyết áp ?” Khuôn mặt vốn mang theo vẻ cưng chiều của Tần Dật Hiên đông cứng lại trong nháy mắt, ngay sau đó chuyển thành khẩn trương, sắc mặt Tô Song Song trắng bệch, hoa mắt, há to miệng định gì, nhưng lại phát ra thanh.

      Tần Dật Hiên bế thẳng lên bước nhanh đến chỗ bóng râm, đến đó, Tần Dật Hiên đặt Tô Song Song lên chiếc ghế.

      quay đầu nhìn chung quanh, nhìn thấy chỗ bán đồ uống lạnh, liếc nhìn Tô Song song, thấy choáng váng thể tự đứng dậy rời , như chạy phóng về phía phòng bán đồ uống lạnh.

      Chờ trở lại, trong tay cầm chai đồ uống có hàm lượng đường rất cao, vặn mở nắp chai, cẩn thận cho Tô Song Song uống hai ngụm.

      Tô Song Song cảm giác được vị ngọt ngào chảy vào dạ dày từ yết hầu, choáng váng dường như khá hơn nhiều trong nháy mắt, mở lớn hai mắt, cuối cùng nhìn cảnh tượng trước mắt.

      nhìn Tần Dật Hiên quỳ chân đất mặt lo lắng nhìn mình, trong lòng cũng hơi ê ẩm, cúi đầu nhìn Tần Dật Hiên, đối diện với cặp mắt dài của .

      ... Chuyện này, để cho em mình suy nghĩ kỹ có được ?” Tô Song Song xong dám nhìn ánh mắt của Tần Dật Hiên, chỉ sợ nhìn thấy đau đớn và đơn trong mẳt .

      Bởi vì khi nhìn thấy vẻ mặt này, biết nên tin tưởng ai...

      “Song Song, em phải trở về cùng , có chuyện rất quan trọng muốn với em.” Tần Dật Hiên lo lắng về thân thể của Tô Song Song hơn.

      Từ Tô Song Song bị tụt huyết áp rất nghiêm trọng, bữa cơm cũng thể thiếu, nếu hôn mê, nặng phải bệnh viện truyền nước biển, cho nên Tần Dật Hiên vừa thấy như vậy, lòng nhíu chặt lại rồi.

      “Vậy... bây giờ thôi.” Tô Song Song khẽ quay đầu, từ chối thức uống Tần Dật Hiên đưa tới, sau đó đưa tay nhận lấy thức uống trong tay , mình uống từng ngụm .

      Tần Dật Hiên suy nghĩ chút, giờ ép Tô Song Song chỗ của , chỉ sợ khiến ghét hơn, lấy điện thoại di động ra, tìm file ghi , nhấn nút mở.

      “Bạch Tiêu, Tần Mặc vốn phá sản đúng ?

      “Hai người hợp lại để lừa gạt tôi đúng ! Muốn lừa gạt cả Tô Song Song từ bên cạnh tôi ! Các người nằm mơ!”

      Tô Song Song vừa nghe thấy nội dung Tần Dật Hiên sợ ngây người, hàm răng chỉnh tề cắn miệng chai, càng nghe lòng càng hoảng sợ, hơi sợ nghe câu trả lời của Bạch Tiêu.

      Nhưng hình như ông trời nghe thấy lời nguyện cầu trong lòng Tô
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 137: Rốt cuộc ai mới là người chân thành

      Tần Mặc muốn lừa dối Tô Song Song, tuyên bố bị phá sản ra bên ngoài chỉ vì muốn “dụ rắn ra khỏi hang”, làm cho Tần Dật Hiên, người vẫn mực núp ở trong tập đoàn Tần thị phải để lộ ra dấu vết.

      Tuy mọi việc nhìn có vẻ như rất đơn giản, nhưng ở bên trong lại những cơn sóng ngầm mãnh liệt. Nếu như Tần Mặc và Bạch Tiêu mà xử lý tốt, rất có khả năng gây nên chuyện “bứt dây động rừng”, hoặc khiến cho bọn họ lâm vào cảnh “chó cùng rứt giậu”.

      muốn cho Tô Song Song biết, thứ nhất là vì chơi xấu, muốn được ở lỳ trong nhà , muốn gần quan được ban lộc; thứ hai là vì cũng sợ Tô Song Song là người có tính nết đơn thuần, ngộ nhỡ bị người ta lợi dụng, lỡ miệng tiết lộ ra chuyện bị phá sản, sợ rằng bị làm phản.

      giờ tất cả đám cáo già kia đều bị lòi đuôi cáo ra ngoài hết rồi, cho dù chuyện bị phá sản có bị tiết lộ ra ngoài cũng bị ảnh hưởng gì, nhưng mà chính Tần Mặc cũng thấy rất do dự.

      từng nghĩ tìm cơ hội để cho Tô Song Song biết tất cả mọi chuyện, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng đột nhiên lại lòi ra Tần Dật Hiên, đây thực mối đe dọa cực kỳ lớn, vì vậy mỗi lần lời đến bên miệng lại thay đổi.

      Tần Mặc ngẫm nghĩ, nhàng gật đầu cái, khẽ đáp lại câu, vẻ được tự nhiên lắm: "Ừ, tại có tiền."

      Với thân phận của mình, Tần Mặc hoàn toàn cần phải dối gạt người, bởi thế lúc này khi phải những lời dối trá làm cho có cảm giác rất thoải mái, biểu lộ có vẻ rất cứng ngắc.

      Tô Song Song vừa nghe thấy lời Tần Mặc chỉ cảm thấy luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên tới đỉnh đầu rất nhanh, làm cho thấy đầu óc choáng váng từng hồi. Đôi lông mày vốn giãn ra, trong nháy mắt liền nhíu chặt lại cùng chỗ, gắt gao cắn môi của mình, cắn đến mức môi của bắt đầu trắng bệch ra.

      Theo bản năng, Tần Mặc định vươn tay ngăn cản hành động của Tô Song Song, nhưng chỉ vừa mới vươn tay ra, ngay lập tức Tô Song Song liền lui về phía sau bước, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on trong ánh mắt nhìn Tần Mặc mang theo vẻ thất vọng sâu sắc.

      Trong nháy mắt, loại cảm giác xấu bao trùm toàn thân Tần Mặc, chợt hơi chuyển động đôi con ngươi của mình.

      Tần Mặc và Tô Song Song chuyện với nhau lần này là lần thứ hai..., tuy Tô Song Song bằng cách nào mà biết được chuyện này, nhưng đại khái có thể đoán ra, chắc chắn Tô Song Song biết chuyện hề bị phá sản rồi.

      Chỉ có điều đến giờ phút cuối cùng, chắc chắn Tần Mặc cũng chủ động thừa nhận chuyện này, nếu , ngộ nhỡ Tô Song Song biết chuyện gì, vậy phải là đánh mà lại tự khai ra hay sao, còn chưa đần độn đến mức như vậy.

      Tô Song Song đợi thêm lát nữa, nhìn bộ dạng của Tần Mặc lúc này, nghĩ có lẽ có ý định muốn điều gì với . Từ trong hốc mắt của , những giọt nước mắt rưng rưng, rốt cục cũng sao nhịn được nữa, trào lăn xuống dưới.

      hít mũi cái vẻ quật cường, tựa như trong lòng phát tiết ra rồi, giơ tay lên lấy mu bàn tay quệt qua dòng nước mắt ở gò má cách thô bạo. Những giọt nước mắt mặn chát bị quệt mạnh gò má đỏ ửng do bị ánh mặt trời chiếu vào đau đến bỏng rát.

      Cảm giác đau rát này kích thích thần kinh của Tô Song Song, làm cho đầu óc choáng váng tạm thời có thể giữ lại được tỉnh táo. lui lại về phía sau bước, nhìn Tần Mặc như nhìn người xa lạ vậy.

      Hai đầu lông mày của
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 137 (tiếp theo)

      nhúc nhích được cũng gắng sức để chống cự lại nữa. rằng, cũng chuyện với Tần Mặc, cứ như vậy trừng mắt nhìn đầy tức giận .

      "... phải là cố ý..." Tần Mặc phải rất vất vả mới tìm được lời thích hợp để giải thích cho tình cảnh tại của , nhưng nghe cũng thấy có vẻ hết sức cứng nhắc.

      "Tần Mặc, em bất kể thế nào, cho dù có phải cố ý hay cố ý, tại! Giờ phút này! hãy! Thả em ra! Từ nay về sau đường cái lớn của , em cầu độc mộc của em, và em cách nhau khoảng rất xa!"

      Tô Song Song tức lắm rồi, vừa nghĩ tới những ngày qua chính mình làm ra những chuyện ngớ ngẩn để thu giữ Tần Mặc thế nào. cũng hiểu tại sao mình lại cảm thấy Tần Mặc lúc đó có vẻ đạo mạo như vậy kia chứ! Càng nghĩ càng cảm thấy hiểu thế nào mà mình lại có thể ngu đần như vậy được.

      "Rốt cuộc có chịu thả tay em ra hay đây?" Giọng của Tô Song Song lại cao hơn chút, bởi vì quá mức kích động, nên trong giọng có đôi chút lạc giọng.

      Lúc này Tần Mặc vẫn chịu mở miệng, nhưng lại dùng hành động của mình để chứng minh cho lời của mình. vẫn lôi kéo tay của Tô Song Song như cũ, những chịu buông ra, mà lại còn hơi tăng khí lực thêm chút, lên tiếng trả lời, mà chính mình cũng chịu buông tay của Tô Song Song ra.

      Tô Song Song hít hơi sâu. Vốn dĩ cũng muốn làm cho hai người trở nên quá khó nhìn, nhưng mà đối diện với Tần Mặc cứ từng bước ép sát vào thế kia, cho dù Tô Song Song là người có tính tình ôn hòa cũng là bắt đầu nổi nóng.

      "Tần Mặc, đủ rồi đấy, rốt cuộc muốn làm gì đây? Có phải là định biến em trở thành đứa ngốc để đùa giỡn cho vui vậy, hả?" Tô Song Song đến đây sao dừng lại được nữa.

      cắn răng, cố kìm nén lại cơn giận dữ, chất vấn : "Vậy còn trai của em sao? Vì sao và Bạch Tiêu kết bè kéo cánh hãm hại trai của em như vậy chứ?"

      Tần Mặc vừa nghe Tô Song Song hỏi câu này, lập tức hiểu ra ngay, tất cả những chuyện này quả đúng là do Tần Dật Hiên giở trò ma quỷ. mím môi lại chặt, trong đôi mắt hoa đào vốn luôn hờ hững kia, ngọn lửa giận bắt đầu lan rộng dần từng chút.

      "Tại sao năng gì vậy? Tần Mặc, trai của em cũng hề trêu chọc gì đến , vậy mà và Bạch Tiêu lại hợp với nhau thành nhóm để bắt nạt ấy, chẳng phải là quá hèn hạ rồi hay sao?" Tô Song Song đến đây lại nhớ đến chuyện chính thiếu chút nữa hiểu lầm trai của mình, liền cảm thấy hồi ảo não.

      Tuy rằng Tô Song Song muốn phải nhìn thấy cuộc đấu đá tranh giành giữa Tần Mặc và Tần Dật Hiên, nhưng đối diện với chuyện như vậy cũng thiên vị bên nào. Nhưng ràng là Tần Mặc và Bạch Tiêu dùng những thủ đoạn hèn hạ như thế, làm cho hiểu lầm trai của mình, làm cho trai phải đau lòng, mượn cớ này để tiếp tục đả kích ấy.

      Mỗi lần Tô Song Song nghĩ đến chỗ này, thực cảm thấy mình nhìn lầm Tần Mặc mất rồi. lại còn cho rằng người “chính nhân quân tử” nữa chứ, có ngờ đâu rằng, lại chính là kẻ tiểu nhân chuyên làm ra vẻ đạo mạo mà thôi!

      Trong nội tâm của Tần Mặc vốn có chút áy náy, nhưng mà khi vừa nghe thấy ràng Tô Song Song thiên vị Tần Dật Hiên, Tần Mặc liền có cách nào để giữ cho mình hoàn toàn tỉnh táo được nữa. Chuyện Tô Song Song lại hướng về người khác quả thực chính là đối nghịch lại với Tần Mặc .

      Sắc mặt lập tức trở nên khó coi, Tần Mặc vừa mới mở miệng, trong nháy mắt giọng liền trở nên có chút hơi lạnh lẽo: "Em cảm thấy ta là người tốt, còn là người xấu đúng ?"

      Đột nhiên Tần Mặc lại hỏi ngược lại câu như vậy, làm cho Tô Song Song có chút lặng người . hoàn toàn có kịp phản ứng, chậm chạp mất lúc mới hiểu ra rằng, vậy mà lúc này Tần Mặc lại còn dám lên giọng chất vấn !

      Đôi mắt Tô Song Song vốn cong cong như mảnh trăng khuyết, trong nháy mắt liền mở trừng ra tròn xoe. Phải vất vả lắm mới đè xuống được ngọn lửa giận trong nháy mắt vừa mới dần dần bốc lên cao kia, sao nhịn được nữa liền quát lên: "Tần Mặc, mau buông tay ra!"

      "Có đúng ?" Tính tình cố chấp của Tần Mặc cũng bắt đầu nổi lên. có cách nào có thể dễ dàng tha thứ cho Tô Song Song được, cho phép ở trong lòng của , lại còn có người nào đó có địa vị cao hơn ! Cho dù đó là cha mẹ của Tô Song Song cũng được!

      Nhưng xem ra, giờ phút này Tô Song Song lại cho rằng Tần Mặc lại cố tình gây , nên trong đầu lại nổi lên
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :