1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 130: Em đè lại

      Editor: Puck

      Tần Dật Hiên vẫn đứng sau lưng bọn họ nhìn hai người Tô Song Song và Tần Mặc trêu đùa nhau, mặc dù Tô Song Song nhìn như giận Tần Mặc, nhưng động tác và giọng điệu kia, ràng làm nũng.

      Trong lòng Tần Dật Hiên càng tức giận, càng nở nụ cười cưng chiều giống như ánh mặt trời, tiến lên phía trước hai bước đến bên cạnh Tô Song Song, thò tay nhàng dính lấy chút bơ bánh ngọt, nhét vào trong miệng, mút ngón tay mình.

      Ngón tay thon dài tinh tế dính bơ nhét vào bên trong đôi môi hơi tái nhợt, đầu lưỡi đỏ tươi tạo ra tương phản rệt, chú ý của Tô Song Song đặt Tần Mặc lập tức bị Tần Dật Hiên hấp dẫn rời .

      chớp chớp đôi mắt, nhìn Tần Dật Hiên, cả mắt đều ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên của với Tần Dật Hiên giống với Tần Mặc.

      Tô Song Song đúng là mang chút thẹn thùng với Tần Mặc, còn với Tần Dật Hiên chỉ có thưởng thức và tự hào vì mình có người đẹp trai như vậy.

      Sao Tần Dật Hiên lại thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng Tô Song Song, mặc dù cam lòng, nhưng hiểu được quá nóng vội hấp tấp hỏng việc, bây giờ có thể chuyển ánh mắt Tô Song Song từ người Tần Mặc sang người của mình, coi như thành công bước .

      “Tần Dật Hiên, cậu về , tôi muốn ngủ.” Tần Mặc xong nằm xuống, bàn tay to cắm kim kéo lấy chăn, Tô Song Song nghe thấy Tần Mặc hơi nhiều như vậy, quay đầu nhìn .

      Vừa nhìn, thấy chỗ cắm kim truyền ra máu rồi, Tô Song Song sợ tới mức vội vàng giữ chặt lấy tay to lộn xộn của Tần Mặc, ngẫm nghĩ lại rút kim ra.

      Máu đỏ tươi chảy ra trong nháy mắt, Tô Song Song cảm giác đầu mình mê muội, tức giận vỗ cái lên đầu Tần Mặc, “Bốp” tiếng vang lên, ba người đều sợ ngây người.

      Tần Mặc ngờ có ngày mình bị người ta đánh lộ liễu như vậy, mà Tô Song Song đánh xong mới phản ứng kịp mình lại được nước lấn tới rồi, sợ choáng váng.

      Tần Dật Hiên bàng hoàng nhìn cảnh này, giữa Tần Mặc và Tô Song Song thân mật như vậy rồi hả? Nếu dựa theo tính tình lạnh nhạt của Tần Mặc, người gần gũi muốn đến gần cũng run mật, nào có ai dám ra tay trực tiếp.

      “Ha ha, mặt có muỗi...” Tô Song Song xong giả vờ như có chuyện gì, xoay người gọi tiểu thư y tá châm kim cho Tần Mặc lần nữa, chạy còn nhanh hơn thỏ.

      Chân trước Tô Song Song vừa ra khỏi phòng, Tần Dật Hiên lại đột nhiên làm khó dễ, đưa tay, định khóa cổ Tần Mặc.

      Khoảnh khắc khi cậu ta ra tay, Tần Mặc cũng cảm thấy cậu ta có ý tố, đá thẳng cước vào tay Tần Dật Hiên đưa tới.

      Tần Dật Hiên ngờ Tần Mặc lại phản ứng nhanh như vậy, bị bất ngờ kịp đề phòng bị đá cái như thế, cả người lùi về sau mấy bước mới đứng vững.

      giả bộ như có chuyện gì, nhưng tay phải vừa bị Tần Mặc đá tê rần, giống như cảm thấy đau đớn cánh tay, mặt vẫn mang nét cười như cũ, nhưng trong đôi mắt dài kia lại chứa sát khí bốn phía.

      Tần Mặc vẫn nằm vững vàng giường, ánh mắt nhìn Tần Dật Hiên, rất coi thường mờ ám biết sống chết này.

      “Tần Mặc, thắng được tôi!” Tần Dật Hiên hạ thấp giọng, vừa mở miệng khí thế ép người.

      Lúc này cuối cùng Tần Mặc quay đầu nhìn về phía cậu ta, trong cặp mắt đào hoa lạnh lẽo nhìn ra bất cứ tâm tình gì, khẽ chau mày, hình như chuyện với Tần Dật Hiên khiến cho rất phiền não.

      “Tô Song Song... có bất kỳ liên quan gì đến thắng thua.” Tần Mặc lạnh lùng phun ra những lời này, với Tần Mặc Tô Song Song là người phụ nữ mà mình thích, phải đồ vật, thể dùng dùng thắng thua để cân nhắc.

      Tần Dật Hiên vừa định châm chọc Tần Mặc mấy câu, Tô Song Song mang theo y tá đẩy cửa vào, y tá thấy máu đất, lập tức nhíu mày, dặn dò đôi câu với Tô Song Song, thay đổi ống truyền cho Tần Mặc, chỉnh giọt chảy.

      Y tá vừa , ba người rơi vào trầm mặc trong nháy mắt, Tô Song Song biết quan hệ giữa Tần Mặc và Tần Dật Hiên tốt lắm, thấy tầm mắt họ giao nhau trung, tia lửa bắn ra khắp nơi, cũng biết nên gì cho phải.

      Nếu phải vừa rồi bị Tần Mặc giày vò thảm, dám YY loạn, bây giờ đột nhiên thấy Tần Mặc và Tần Dật Hiên đưa mắt, nhìn tình tiết hai người đàn ông to lớn tương ái tương sát *, quá kích thích!

      (*) tương ái tương sát: nhau lắm cắn nhau đau.

      Cuối cùng Tần Dật Hiên vẫn phải lên tiếng, biết mình dông dài ở đây cũng đòi được chỗ gì tốt, bằng rời , còn có thể khiến cho Tô Song Song áy náy với mình.

      “Song Song, lát nữa kêu y tá mang giường với chăn mền sạch cho em, về trước, sáng mai tới đón em.” Tần Dật Hiên
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 131: làm chết

      Khi Tô Song Song ngã xuống, trong chớp nhoáng chỉ nghe thấy "Bẹp!" tiếng, cái miệng của Tô Song Song kết hợp chính xác vào đúng miệng của Tần Mặc.

      Hai người ngã vào hành lang bệnh viện, môi miệng vẫn nhớ nhung gắn với nhau, sau đó cả hai đều ngây ngẩn cả người. Mà Tần Mặc phục hồi lại tinh thần rất nhanh, vẫn luôn thương nhung nhớ đối với Tô Song Song, ngược lại cầu còn được, cho nên cũng động đậy, cứ như vậy ôm chiếc eo của Tô Song Song mà nhìn .

      Qua lát, rốt cục Tô Song Song cũng kịp phản ứng lại, vùng dậy lăn vòng, sau khi vùng dậy, luống cuống xoay thêm độ vài vòng nữa, mãi cho đến lúc Tần Mặc đứng dậy đưa tay túm lấy tay của kéo vào bên trong phòng bệnh, mới dừng lại.

      Tô Song Song bị chóng mặt do bản thân quay mấy vòng, đợi đến khi bị Tần Mặc lôi kéo trở lại phòng bệnh mới phản ứng được. Nhìn thấy chiếc ống truyền dịch lúc này vẫn còn đung đưa ở bên giường, lập tức nổi giận.

      "Tần Mặc, tại sao lại rút kim truyền dịch ra như vậy? có muốn khỏe lại hay ?" Tô Song Song xong xoay người lại muốn tìm y tá, nhưng Tần Mặc lại kéo tay Tô Song Song lại, dắt đến bên giường.

      Tô Song Song khó hiểu cau mày nhìn , Tần Mặc dường như rất muốn chuyện, duỗi ra ngón tay chỉ vào chai thuốc rỗng , cuối cùng vẫn ngại chỉ số thông minh của Tô Song Song hiểu , nên chỉ câu ít từ nhưng lại biểu đạt được ý ràng: "Truyền xong rồi, ngủ."

      "...." Tô Song Song thoáng nhìn qua chai thuốc nằm mặt đất, thấy chai thuốc còn được bao nhiêu, lúc này mới tin tưởng lời của Tần Mặc... kiểm tra xong mới trừng mắt nhìn Tần Mặc vẻ bất mãn, ngoài miệng dám , nhưng trong lòng bắt đầu phỉ nhổ: cứ làm như thể được tiếng người bằng!

      Khi Tô Song Song tiễn Tần Dật Hiên trở về, y tá cũng mang chiếc đệm được giặt sạch đến, Tô Song Song thoáng nhìn vào đồng hồ đeo tay, sắp mười giờ rồi. Bả vai giật giật đau nhức, xoay người dọn dẹp lại giường chiếu của mình, cũng buồn nghĩ ngợi để ý đến Tần Mặc nữa.

      Tô Song Song cố ý lựa chọn chiếc giường ở xa Tần Mặc nhất, buồn bực cũng buồn lên tiếng, cứ thế thu dọn. Chuẩn bị xong xuôi, Tô Song Song liền lên nằm ở giường, cả đêm tính toán đối phó.

      còn cố ý nằm nghiêng, quay lưng về phía Tần Mặc, chỉ có điều vừa mới nằm xuống xong, vẫn còn chưa kịp nhắm mắt lại, nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh gì đó cứ sột soạt sột soạt.

      Tô Song Song sực nghĩ đến đây là bệnh viện, trong lòng có chút hốt hoảng, cẩn thận dè dặt quay đầu lại. Khi trông thấy Tần Mặc nằm ở giường ngay bên cạnh, trong đầu bắt đầu giật giật mạnh mẽ, cau mày nhìn Tần Mặc.

      muốn ngửa đầu rít gào lên tiếng: ông trời ơi! Kia có phải là Tổng giám đốc Tần, con người luôn cao ngạo, lạnh lùng đến bức người đó ? Ngài có thể lôi ta trở về cho con được , con cần cái loại thuốc cao bôi da chó này đâu!

      "Tần Mặc, tại sao ngủ ở giường của ! cái giường này, chỉ mỗi cái chăn đệm thôi!" Tuy trong lòng Tô Song Song rất giận, nhưng đối mặt người bệnh, vẫn rất có tiết tháo cố đè nén tính tình xuống.

      Tần Mặc nằm ở giường, hai mắt mở to hề chớp cứ nhìn chằm chằm vào trần nhà. Trong cặp mắt hoa đào lạnh như băng kia có chút hoảng hốt, đột nhiên quay đầu lại nhìn Tô Song Song.

      Chỉ có điều ánh mắt kia nhìn hết sức trống rỗng, tựa như nhìn lại vừa như nhìn , khiến trong lòng Tô Song Song có chút sợ hãi. vội vàng nhảy xuống giường, vươn tay ra trước mắt Tần Mặc quơ quơ.

      "Có phải trong người có chỗ thoải mái hay ?" Tô Song Song bên vừa bên vừa định ra ngoài gọi bác sĩ. Khi qua bên cạnh Tần Mặc, đột nhiên Tần Mặc vươn tay ra túm lấy cánh tay của .

      "Nơi này là bệnh viện." Giọng của Tần Mặc rất thấp, điệu có chút khàn khàn, thoát ra ngoài nghe như có như , làm cho người nghe có cảm giác cực kỳ chân thực.

      Tô Song Song nhíu mày quay đầu lại nhìn Tần Mặc có cái gì đó giống như bình thường, biết nơi này là bệnh viện mà! Nhưng mà, hình như có cái gì đó đúng phải!

      Đột nhiên Tô Song Song chợt nhớ ra, nơi này là bệnh viện! Trong đầu thầm kêu lên tiếng: thực đúng rồi !

      Bệnh viện! Chính là nơi mà Tần Mặc ghét nhất và cũng là nơi muốn đến nhất.

      Tô Song Song nhìn Tần Mặc có chút hoảng hốt, thoáng cái chân tay lập tức như tê dại mất rồi, nhìn Tần Mặc từ xuống dưới đánh
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 131 (tiếp theo)

      Lúc này Tô Song Song bắt đầu trở nên nóng nảy, ra sức giãy giụa. Vừa quay đầu lại, vừa vặn trông thấy cái cằm của Tần Mặc, sửng sốt mất giây, giây sau hề nghĩ ngợi gì, liền húc đầu cái, húc luôn vào cằm của Tần Mặc.

      Tần Mặc bị đụng đau kêu thét lên tiếng, cũng tỉnh giấc luôn. Rất nhanh, cúi đầu xuống nhìn thấy Tô Song Song thành ở trong ngực , trong ánh mắt vừa rời kia vẫn còn mang theo chút tức giận.

      Tô Song Song vừa nhìn thấy mặt của Tần Mặc liền sực nhớ lại buổi tối hôm qua. Những hình ảnh lên nhanh như chớp, nhưng những gì mà cuối cùng nhớ được là lúc đó trong lòng vô cùng rối rắm! Nhưng mà tại sao trong lòng còn rối rắm như vậy mà lại ngủ thiếp được chứ nhỉ?

      "Thế này là thế nào... Chuyện gì xảy ra vậy?" Tô Song Song lắp bắp, tuy rằng ngấp nghé sắc đẹp của Tần Mặc, nhưng cũng thể đến mức cưỡng bức người ta mà ngủ cả đêm như vậy chứ.

      Tô Song Song chỉ có thể cúi đầu nhìn cánh tay và chân của mình, lập tức cảm thấy có chút đuối lý, hai tay ôm lấy eo của Tần Mặc, mà chân của vẫn còn chút tiết tháo, vẫn cưỡi ngon lành đùi .

      Tô Song Song gượng cười, nhấc chân mình ra đặt xuống ở giường, sau đó lại cẩn thận, rất cẩn thận thu hồi lại cánh tay của mình. Chỉ có điều tay trái của bị đặt ở dưới thân của Tần Mặc, muốn co lại cũng thể nào co lại được. muốn cười lên chút nhưng lại sao cười nổi.

      Tô Song Song vừa mới vùng vẫy mấy cái, nhưng Tần Mặc vẫn chịu nhấc chiếc eo của mình lên. ràng là thẹn quá hoá giận rồi !

      " phải em chỉ ôm ngủ đêm thôi sao? là người đàn ông đại lượng, lại lỗ lã gì, em cũng cái gì rồi, còn muốn thêm gì nữa. Cùng lắm em để cho ôm lại là được chứ gì!"

      Tô Song Song xong còn rất tự giác hào sảng, hếch bộ ngực của mình lên. Tô Song Song vừa mới ưỡn ngực lên cái, vừa vặn cọ ngay vào trước ngực của Tần Mặc, động tác này có chút làm cho người ta phải nghi ngờ rằng khiêu khích.

      Sau khi ngực của hai người được tiếp xúc thân mật cái, Tô Song Song có chút ngượng ngùng xấu hổ, khuôn mặt nhắn của đỏ bừng lên, dám nhìn Tần Mặc nữa, vừa giật giật tay trái bị đè nặng ra. Lúc này Tần Mặc mới chịu nhấc cái eo của mình lên, thuận lợi rút được cái tay của mình ra.

      Cánh tay trái của Tô Song Song vừa đạt được tự do, lập tức ngồi dậy. muốn xuống giường, tìm chỗ nào đó để tỉnh táo lại chút Tần Mặc cũng ngồi dậy theo. lúc Tô Song Song muốn xuống giường, trong nháy mắt liền ôm vào trong lòng.

      Cằm của chống ở đỉnh đầu của Tô Song Song, nhàng giật giật, trong mắt lại lộ ra có vẻ gì đó như được thoải mái. Vị trí này Tần Dật Hiên từng chạm qua.

      " làm... Làm gì vậy?" Trái tim của Tô Song Song đập thình thịch, vừa nuốt nước miếng vừa nín thở hỏi lại Tần Mặc câu.

      "Em em ôm lại , thích bị người khác thiếu nợ." Tần Mặc lạnh lùng mở miệng , ngữ điệu như có chuyện gì xảy ra.

      Sau khi Tô Song Song nghe thấy những lời này của Tần Mặc, trái tim của đập mạnh mẽ trong nháy mắt liền trở lại yên tĩnh. Vẻ mặt đầy vẻ bất đắc dĩ tùy tiện ôm lại Tần Mặc.

      Tần Mặc thoáng nhìn lên đồng hồ treo tường, bay giờ mười phút, lúc này chắc hẳn Tần Dật Hiên sắp tới rồi.

      Tô Song Song vừa nghĩ tới chuyện bản thân mình ràng cưỡi lên Tần Mặc suốt cả đêm, liền cảm thấy đuối lý. Lúc này nổi giận lên là trong lòng thầm thấy vui vẻ lắm rồi, cho nên Tần Mặc chỉ cầu ôm , vậy thuận theo .

      Chỉ có điều là cái ôm này ôm chừng mười phút đồng hồ, Tô Song Song có chút luống cuống, trong lòng thầm suy xét tự hỏi: chẳng lẽ cái người như con thú này còn
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 132 (tiếp theo)

      Tần Dật Hiên đến đây lại toát ra lo lắng lẫn đau thương sâu. vươn tay nhàng vuốt vuốt mái tóc của Tô Song Song, giọng mềm dịu trở lại.

      " chỉ muốn em trở thành người hạnh phúc nhất thế giới này, cho tới bây giờ ấy vẫn chưa từng rằng ấy em, chỉ qua loa như vậy muốn kết hôn với em rồi sao."

      "Song Song, ấy phải là lòng đâu, chỉ là vì ích lợi thôi. Cho nên, em đồng ý với được , em ở cùng chỗ với loại người như Tần Mặc chứ, được ?"

      Tần Dật Hiên ra những lời này, tuy rằng Tô Song Song cảm thấy đúng, nhưng lại thể tìm được bất kỳ lý do nào để có thể phản bác lại, cuối cùng ủ rũ giống như quả bóng da bị xì hết hơi, chỉ biết buông lỏng cái đầu của mình rũ xuống, lên tiếng.

      "Song Song, em là người thân thích nhất đời này của , làm sao có thể hại em được chứ. Em hãy nghe lời của , nếu linh hồn ba mẹ ở trời cũng được an lòng."

      Tần Dật Hiên dần dần gia tăng thêm lực đạo, Tô Song Song là người con nhất mực hiếu thuận, mang ba mẹ của ra, chính là muốn ép buộc phải rời xa Tần Mặc.

      Trái tim của Tô Song Song run lên, nghĩ tới ba mẹ của mình trong lòng lại bắt đầu thấy khó chịu. cảm thấy Tần Dật Hiên rất đúng, nếu như ba mẹ còn sống, tuyệt đối nhất định để cho có chút xíu liên quan nào đến người thuộc dòng dõi con nhà gia thế như Tần Mặc.

      Tô Song Song vặn xoắn lấy vạt áo của mình, trong đầu điểm lại tất cả những gì mà Tần Dật Hiên lần, càng ngày càng cảm thấy mình và Tần Mặc phù hợp với nhau.

      Thậm chí nghĩ lại trong lòng Tô Song Song còn thấy có chút chua xót, vì sao Tần Mặc lại chịu lời mến với chứ? Chỉ cần chính miệng ra, tin, nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa từng câu gì hết.

      "Song Song, loại chuyện này nếu càng kéo dài, người phải chịu tổn thương nhiều nhất chính là em đó!" Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song còn do dự, giọng điệu lại tăng thêm chút.

      Qua hồi lâu, trái tim Tô Song Song càng ngày càng lạnh , cắn môi, cuối cùng dùng sức khẽ gật đầu.

      " ngoan!" Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song gật đầu, vươn tay ôm vào trong lòng, nhàng vỗ về phía sau lưng của để an ủi, khóe miệng cong lên, trong mắt lộ vẻ đắc ý vì mưu kế thực được .

      "Song Song, để chốc lát nữa thuê hộ lý tới để chăm sóc cho Tần Mặc. Em cũng đừng trở lại nữa, được ?" Tần Dật Hiên rèn sắt khi còn nóng, vừa vừa lấy điện thoại di động ra.

      "Vâng." Trong đầu Tô Song Song giờ còn rối loạn hết cả, cũng muốn nghĩ ngợi gì nữa, Tần Dật Hiên cái gì cũng hề nghe lọt tai, dù chỉ tiếng.

      Tần Dật Hiên biết Tô Song Song hề để tâm, nhưng mà thèm để ý, trực tiếp bấm luôn điện thoại của Tần Mặc.

      Lúc này Tần Mặc ngồi tựa ở đầu giường. ngón tay thon dài bấm điện thoại, dự định gọi điện thoại cho Bạch Tiêu, đột nhiên điện thoại vang lên. vừa liếc qua nhận ra là điện thoại của Tần Dật Hiên, theo thói quen nghĩ đến việc phải nhận cuộc gọi của ta.

      Nhưng mà nghĩ lại, Tô Song Song vừa mới cùng Tần Dật Hiên ra ngoài, rất có khả năng là Tần Dật Hiên giở trò lừa gạt gì đó rồi, liền nhận nghe điện thoại.

      "." Chỉ chữ nguội lạnh, ngắn gọn ràng, nếu nghe kỹ còn có thể nhận ra được nhẫn nại của Tần Mặc. Trong mắt của Tần Dật Hiên lên vẻ khinh thường, nhưng vẫn mở miệng dùng ngữ điệu khách khí lễ phép như trước kia.

      " họ, chốc nữa em tìm cho hộ lý, Song Song đến đây nữa." Tần Dật Hiên cố ý nhấn trọng vào hai chữ “ đến” cực kỳ nặng.

      Tần Mặc vừa nghe thấy liền nhướng mày, dứt khoát dập máy cắt đưt cuộc điện thoại của Tần Dật Hiên, lập tức bấm số điện thoại của Tô Song Song.

      Tô Song Song cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên, sợ tới mức run hết cả người, nhưng lập tức kịp phản ứng, chắc chắn là Tần Mặc gọi điện thoại cho rồi. bối rối lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại màn hình, quả là Tần Mặc gọi cho .

      Tô Song Song lập tức trở nên luống cuống, nhận hay là nhận đây, mà sau khi nhận điện thoại của rồi cái gì?


      ràng buổi sáng hôm nay vẫn còn hòa thuận vui
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 133 (tiếp theo)

      Mở cửa ra trong nháy mắt, Tô Song Song nhìn về hai chiếc giường kê sát bên nhau ở trong phòng. Tô Song Song lại ngẩn người.

      giây sau, duỗi bàn tay bé của mình ra, dùng sức vỗ vỗ vào mặt của mình, phát ra mấy tiếng "Bành bạch!" giòn giã.

      Ngay sau đó mím môi tay giơ lên làm tư thế cố gắng lên. Tuy trong lòng Tô Song Song cảm thấy thoải mái, nhưng mà cũng muốn mọi chuyện được ràng. thể tiếp tục có quan hệ ràng với Tần Mặc như vậy được.

      Tuy rằng Tần Mặc cầu hôn với , nhưng mà... Lẽ nào thực lại giống như Tần Dật Hiên sao. chỉ vì muốn giành được gia sản, mà lại trở mặt lần nữa sao?

      Tô Song Song lấy lại tinh thần, lại thở dài hơi nặng nề. Ngay sau đó hít vào hơi sâu, cuối cùng cũng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

      vỗ vỗ gương mặt đến đau nhức, ánh mắt nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, nhìn thấy còn có đến giờ, sợ tới mức hét lên tiếng, vội vàng vội vàng sửa sang lại bản thân.

      Đến khi Tô Song Song trở lên lại, lên xe của Tần Dật Hiên, tinh thần của tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn thể nhận ra vẻ mặt ủ rũ của lúc trước nữa.

      Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song ra vẻ vui vẻ, cũng muốn vạch trần Tô Song Song, trù tính cùng Tô Song Song tiếp tục diễn trò.

      "Giữa trưa đưa em ăn trưa được , nếu như ở công ty có điều gì chưa quen, nhất định em phải với đấy."

      Tần Dật Hiên nhìn lướt qua đôi gò má đỏ bừng gương mặt của Tô Song Song. Tuy trong lòng vẫn có chút nghi hoặc nhưng vẫn hỏi han gì cả, ngược lại còn chuyển đề tài chuyện.

      Tần Dật Hiên cũng quyết định từ nay về sau bao giờ chủ động nhắc tới Tần Mặc ở trước mặt Tô Song Song nữa. Hơn nữa bất kể thế nào cũng để cho Tô Song Song có cơ hội tiếp xúc với Tần Mặc.

      "Hả? À!" Tô Song Song nhìn như có tinh thần rồi, nhưng kì thực linh hồn của sớm du lịch trong vũ trụ rồi, tuyệt đối hề nghe thấy Tần Dật Hiên những gì đó.

      Tần Dật Hiên cũng để ý, tin tưởng mình làm cho Tô Song Song rời xa khỏi Tần Mặc, ngày nào đó có thể trừ bỏ được hình ảnh của Tần Mặc ở trong lòng Tô Song Song .

      Đến gần công ty, Tần Dật Hiên liền cho xe dừng lại sát bên lề con đường kín đáo.

      Tô Song Song liếc nhìn Tần Dật Hiên vẻ cảm kích, vừa cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ tay của mình, còn mười phút.

      cũng khách khí với người của mình, chun cái mũi lại cười cười nhìn rất đáng , xách chiếc túi của mình rồi chạy về hướng công ty.

      Tô Song Song chỉ là trợ lý , ngay từ đầu cái công việc trợ lý này của thực điều châm biếm đối với công việc trợ lý, nhưng mà lại là người mới.

      Phòng làm việc toàn là những người cũ, vừa thấy Tô Song Song dễ chuyện, lập tức giao lại tất cả mọi công việc vặt vãnh để cho Tô Song Song làm.

      Được cái Tô Song Song trời sinh ra làm người tốt tính, tuy trong lòng rất tiếc nuối thể đứng đầu trong bức tranh châm biếm kia, nhưng cái cảm giác được mọi người cần đến cũng là cảm xúc tồi.

      Tô Song Song đứng ở bên ngoài cửa thang máy, trong tay xách ba ly cà phê hai ly trà sữa, dưới cánh tay phải còn kẹp lấy hai hộp bánh bích quy.

      hơi thở phì phò, muốn đưa tay lên để quệt lớp mồ hôi lạnh trán, nhưng cả hai cánh tay đều bận, cánh tay cũng thể nhấc lên dù chỉ chút, đành chỉ có thể hơi ngửa đầu lên, muốn để cho mồ hôi bị chảy xuống nhanh như vậy.

      "Đinh!" tiếng, thang máy đến nơi, Tô Song Song nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy phải cảm ơn thang máy tới kịp thời như lúc này.

      Cửa thang máy hoàn toàn mở ra, trong nháy mắt, Tô Song Song cúi đầu vừa muốn lách người vào, ngờ từ phía đằng sau người bước nhanh tới, trực tiếp vỗ luôn cái vào vai của .

      cái vỗ này hết sức giòn giã, Tô Song Song cảm giác bả vai của mình trở nên tê rần, tay phải giật nảy lên cái, hai ly cà phê xách ở tay phải cũng giật nảy lên theo, sau đó rơi xuống mặt đất, hy sinh rất vẻ vang.

      Tô Song Song nhìn xoáy vào ly cà phê chỉ nằm ở mặt đất còn lại chút, trong người cảm thấy cũng được tốt lắm. Lúc này tay phải của trống , nhưng mà cũng có tâm trạng nào giơ lên lau lớp mồ hôi trán nữa rồi.

      Trong lòng vô cùng tức giận, quay mạnh đầu nhìn lại xem rốt cuộc là ai, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Bạch Tiêu với vẻ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :