1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 14
      Editor: xẩm xẩm

      Tại sao!

      Tô Song Song cắn môi, hạ mi mắt xuống, trong thâm tâm nghĩ đến: vốn dĩ muốn trực tiếp gọi 120, sau đó buông tay mặc kệ .

      Nhưng là đột nhiên nhớ tới việc mình ném chìa khóa phòng Tần Mặc biết đâu lại bị camera giám sát hành lang ghi lại, nếu Tần Mặc muốn bệnh viện, nhỡ đâu có chuyện hay xảy ra, nhất định bị liên lụy.

      Tuy nhiên Tô Song Song có ý định thành với Tần Mặc, suy nghĩ chút, ngửa đầu nhìn Tần Mặc cười nhàng, mặt đỏ :

      “Tôi lấy ơn báo oán thôi!”

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song, trầm lặng lên tiếng, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng viết ràng ba chữ: tôi tin!

      Tô Song Song cũng mặc kệ có tin hay , dù sao tin là được, trực tiếp mang ghế tới ngồi sang bên, nhìn chằm chằm Tần Mặc.

      Tần Mặc bị Tô Song Song nhìn chăm chú có chút thoải mái, nhíu mày, lại uống hớp nước, vừa muốn mở miệng , Tô Song Song lại đột nhiên nhớ tới cái gì, lao ra khỏi phòng.

      Tần Mặc quay đầu nhìn thoáng qua cửa, thần sắc trong mắt ràng, lập tức xốc chăn lên, nằm xuống, biết có phải là do tác dụng của thuốc hay mà đầu của càng ngày càng đau đớn.

      Chỉ là Tần Mặc còn chưa ngủ, thanh mở cửa đột nhiên truyền đến. Tần Mặc mở choàng mắt, giọng điệu vô cùng khó chịu, nhưng trong mắt lại mang theo chút tình cảm ôn hòa ấm áp:

      lại tới làm cái gì?”

      “Làm gì? Tôi đương nhiên tới cứu mạng cậu rồi!”

      Thanh dễ nghe mang theo ý cười của đàn ông truyền đến từ ngoài cửa. Tần Mặc vừa nghe, lập tức liền cau mày.

      “Tiểu Tần Tần, tôi mới mấy tháng gặp, tính tình như thế nào vẫn “tốt” như vậy…”

      Bạch Tiêu mặc dù muốn nhân cơ hội này làm khó dễ , nhưng khi nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Tần Mặc, câu kế tiếp liền nghẹn trở về, mặt vẫn mang theo ý cười cũng gắt gao cau mày lại.

      “Nhanh, tới xem chút!”

      quay đầu câu, sau đó nghiêng người tránh ra, ngay lập tức từ phía sau ra đại mỹ nữ.

      Đại mỹ nữ vung lọn tóc dài gợn sóng ra phía sau, vươn tay đẩy cặp kính tinh xảo, mặt chút biểu cảm.

      liếc mắt cái nhìn Tần Mặc nằm giường, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Tiêu, tựa như có việc gì mở miệng:

      “Làm việc ngoài giờ, thù lao gấp đôi.”

      “Được! Được! Được! Đừng gấp đôi, gấp bốn lần cũng được, nhanh xem qua chút.”

      Bạch Tiêu từ lúc có trí nhớ tới nay vẫn chưa bao giờ thấy Tần Mặc bệnh nặng như thế, nội tâm sớm luống cuống.

      “Như vậy gấp bốn.”

      Đại mỹ nữ tóc gợn sóng xong, mang theo hòm thuốc qua. Tần Mặc nhìn thấy chống người dậy, sau đó khẽ gật đầu, xem như chào hỏi qua .

      Đại mỹ nữ nhìn lướt qua mấy cái hộp thuốc xanh xanh đỏ đỏ bàn, lại nhìn lướt qua Tần Mặc xem như đáp lễ, nhưng bất quá ánh mắt lại giống như nhìn vật thí nghiệm, có bất cứ kì phập phồng gợn sóng nào, hoàn toàn nhìn tới gương mặt đẹp trai xuất thần của Tần Mặc.

      bên đo nhiệt độ cơ thể Tần Mặc, bên giải quyết việc công hỏi:

      uống thuốc gì?”

      biết.”

      “!”

      Bạch Tiêu đứng ở bên nghe nổi nữa, trừng to hai mắt :

      “Tần Mặc, ta cũng có tống ngươi bệnh viện, ngươi cũng đừng dùng cách thức chống cự như vậy!”

      “…”

      Tần Mặc nhìn lướt qua Bạch Tiêu bùng nổ, rồi mặc kệ , biết bị cho uống thuốc gì.

      Đại mỹ nữ tóc gợn sóng cũng giận, đứng dậy tới cái bàn bên cạnh, nhìn chút mấy hộp thuốc, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Tần Mặc, hơi có vẻ đồng ý :

      “Thuốc hạ sốt, thuốc giảm nhiệt, thuốc cảm mạo, ba viên này đều phù hợp.”

      dừng chút lại tiếp:

      “Chờ chút để theo dõi nhiệt độ cơ thể, nếu như ba giờ sau nhiệt độ cơ thể vẫn giảm xuống, tôi nhất định phải tiêm thuốc cho .”

      “Tiểu cầm thú, tôi cho …”

      Tô Song Song cước đá văng cửa, trong tay bưng cái bát còn bốc khói nóng nghi ngút, nhe răng nhếch miệng, căn bản thấy tình huống trong phòng.
      chạy rất nhanh vào, thẳng tiến tới trước mặt bàn, đem cái bát nóng hổi đặt lên . Lúc này mới cảm giác có chút thích hợp, trong phòng như thế nào đột nhiên lại có thêm người ?

      quay đầu nhìn thoáng qua, ngay lập tức nhìn thấy đại mỹ nữ tóc gợn sóng, mở to hai mắt nhìn, nhất thời kịp phản ứng, liền có chút ngượng ngùng, cắn môi, đưa mắt nhìn Tần Mặc ở giường vẫn giữ im lặng. Chẳng lẽ đây là bạn thực của ?

      Tô Song Song tâm tư rất nhanh chuyển sang giật mình, vẫn muốn hay quấy rối, bất quá vấn đề rối rắm này chỉ ở trong đầu Tô Song Song 0.1 giây, sau đó ngay lập tức có đáp án!

      Hận thù có thể chậm rãi báo. Nhưng là hôm nay, giờ phút này, nếu lại dọa cho đại mỹ nữ này chạy mất, mặc dù chiến thắng nhất thời, nhưng trách nhiệm kế tiếp phải chăm sóc tiểu cầm thú rơi xuống người của , mất nhiều hơn được.

      Tô Song Song ngay lập tức nháy mắt mấy cái, sau đó ngoan ngoãn đứng ở bên, nhìn đại mỹ nữ, cung kính :

      “Mỹ nữ xin chào, tôi là người giúp việc của Tần thiếu gia, nên hiểu lầm!”

      “Phụt!”

      Bạch Tiêu còn đứng ở cửa, vẫn chưa lọt vào tầm mắt Tô Song Song, nhịn được cười chút, nhìn lướt qua Tô Song Song mặc áo ngủ hoạt hình, cuối cùng tầm mắt rơi người Tần Mặc vẫn nằm ở giường mặt chút thay đổi.
      nhịn được trêu chọc :

      “Tôi này Tiểu Tần Tần, lần này cậu ra ngoài, khẩu vị đúng là càng ngày càng nặng, dĩ nhiên lại thích người giúp việc?”

      giúp việc, xin chào, tôi tên là Đông Phương Nhã, tôi nghĩ mới là người hiểu lầm, tôi là bác sĩ tư của người đứng ở cửa cười vô cùng thấp kém kia, lần này chỉ là đến để xem bệnh cho Tần thiếu.”

      Đông Phương Nhã vươn tay, Tô Song Song vừa nghe, hoàn toàn mộng mị, ngây ngốc vươn tay cùng Đông Phương Nhã bắt tay, sau đó ngây ngốc nhìn Bạch Tiêu đứng ở cửa, vẻ mặt càng choáng váng.

      vừa mới là làm cái gì! cái gì vậy!

      Bạch Tiêu cười hai tiếng, vuốt vuốt khóe mắt cười ra nước mắt có chút chua xót, tới trước mặt Tô Song Song, cũng vươn tay:

      “Tôi là Bạch Tiêu, họ của Tần Mặc.”

      “Ách… Chào !”

      Tô Song Song hết sức ngượng ngùng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thoáng qua cái người gọi là họ này.

      Tuy họ của Tần Mặc lớn lên so với Tần Mặc kém hơn chút, nhưng ngũ quan lại tuấn tú, hai mắt cũng to, khóe mắt luôn mang theo ý cười, vừa nhìn liền biết là người có tính tình dễ chịu, Tô Song Song đối với ấn tượng đầu tiên tồi.

      có việc gì, có thể rồi.”

      Tần Mặc thấy Tô Song Song nhìn chằm chằm Bạch Tiêu đến ngẩn người, lạnh lùng mở miệng.

      Bạch Tiêu ngay lập tức buông tay Tô Song Song, lười biếng hướng mắt nhìn Tần Mặc ở phía sau dựa vào tường, liếc mắt cái, trong mắt mang theo ý cười cùng chế nhạo, nhưng lại có mở miệng cười nhạo Tần Mặc, sợ tên kia giận dữ lên lại giết chết .

      “A! A!”

      Tô Song Song xấu hổ biết hướng chỗ nào trốn , vừa nghe Tần Mặc , lần đầu tiên cảm giác hạnh phúc khi bị đuổi .

      Chỉ là mới bước ra chân, Bạch Tiêu tươi cười chặn lại đường của , Tô Song Song khó hiểu ngẩng đầu nhìn Bạch Tiêu.

      Bạch Tiêu trong mắt mang theo ý cười, cười :

      giúp việc, ta tôi, phải !”
      Last edited: 1/12/15
      huyenlaw68Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 15: Quá mức gian trá.

      Editor: samie_96

      Beta-er: xẩm xẩm

      “Gì cơ?”. Tô Song Song nhìn Bạch Tiêu, chớp chớp ánh mắt, phải có ý thất lễ, thực nghe hiểu những lời .

      Chẳng lẽ, chỉ số thông minh của cả nhà Tần Mặc đều có vấn đề? Não của họ có phải bị đóng kín hay ? Dù là người ngoài nhưng Tần Mặc chẳng , ngược lại lại xua đuổi họ của mình, nực cười!

      quay đầu lại chớp chớp ánh mắt nhìn về phía , gương mặt bỗng nhiên co quắp khi nhìn thấy vẻ mặt chẳng có biểu tình gì của Tần Mặc, trong mắt mang theo ý dò hỏi, chỉ tiếc Tần Mặc chưa hề liếc nhìn cái.

      Tên Tần Mặc này tính tình kiêu ngạo lại hẹp hòi khiến cho Tô Song Song càng thêm kiên quyết Bạch Tiêu chắc chắn hiểu sai ý của rồi, nhất định là Tần Mặc muốn đuổi .

      ra Tô Song Song rất mệt mỏi, nhìn Bạch Tiêu, dự định tới bên cạnh ta để rời , muốn lướt qua ta ra ngoài nhưng chính Bạch Tiêu cũng theo qua, như cũ vẫn cản trở đường của .

      Tô Song Song tựa như kiên nhẫn được nữa, bị tên tiểu cầm thú này tra tấn cộng thêm sai khiến ngày rất vất vả, giờ lại tới người thân của tên tiểu cầm thú, chẳng lẽ thể để về nhà xem phim hoạt hình, ngủ chút hay sao?

      Tô Song Song ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn Bạch Tiêu, cảm thấy khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của ta có phần chói mắt, Tô Song Song thể khá hơn được lại cúi đầu xuống, vừa mới nổi nóng mà bây giờ khí thế nháy mắt liền biến mất thấy.

      thể đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười của người khác được! như thế nào lại biết xấu hổ nổi giận với nụ cười thoạt nhìn vô cùng tốt đẹp kia.

      “Này, giúp việc, tôi , Tần Mặc đuổi tôi đấy.” Bạch Tiêu lặp lại câu rồi lại quay đầu nhìn Tần Mặc vẫn giữ im lặng liền bỏ thêm câu: “Cậu mà mở miệng, người giúp việc của cậu có thể bỏ , tôi cũng mặc kệ đấy.”

      “Ừ.” Khuôn mặt Tần Mặc chút thay đổi, trong mũi hừ ra tiếng, cũng biết trả lời chính xác câu nào.

      Bạch Tiêu vừa thấy bộ dạng Tần Mặc như vậy nhịn được liền nở nụ cười, nhưng ta ràng là cười nhạo, lại cười vô cùng thoải mái làm cho người ta chán ghét muốn đứng dậy.

      “Được được được.” Bạch Tiêu dặn dò Tần Mặc câu, sau đó nhìn thoáng qua Đông Phương Nhã dán miếng cao giữ nhiệt cho Tần Mặc, liếc mắt cái:

      “Như thế nào đây? Muốn ở lại sao?"

      Đông Phương Nhã bỏ nhiệt kế trong tay xuống, sau đó xoa kính mắt của mình, cứng nhắc : “ có gì nghiêm trọng cả, chỉ là quen với khí hậu cộng thêm gặp mưa bị cảm lạnh, mới dẫn đến phát sốt, tại giảm xuống ít.”

      “Vậy là có việc gì đúng ? Tôi đây haha…!” Tô Song Song vừa nghe Bạch Tiêu phải rời , liền lập tức ý thức được có gì đó thích hợp, liền vội vàng xen vào ý định chuồn trước tốt hơn.

      “Đợi chút.” Chính là Đông Phương Nhã lại rất máy móc mở miệng gọi Tô Song Song muốn hướng ra cửa quay trở lại.

      Tô Song Song cực kỳ muốn dừng lại, nhưng vẫn lễ phép dừng lại bước chân, quay đầu khó hiểu nhìn Đông Phương Nhã, biết vì sao tựa hồ như thấy Đông Phương Nhã hạ xuống cặp kính mắt nhưng trong ánh mắt lạnh như băng lại lên ác liệt.

      “Người giúp việc, phải ở lại trông coi, tình trạng của Tần thiếu gia thực tế phải vô cùng ổn định, nếu như nửa đêm lại sốt cao, phải dùng rượu để hạ sốt cho ta, còn nếu đặc biệt nghiêm trọng hãy gọi điện cho tôi.”

      “…” Tô Song Song nghe xong khóe miệng kịch liệt run rấy, cẩn thận từng li từng tí : “Nếu như tôi tôi chỉ là người ngang qua gặp phải, các người có tin ?”

      Đông Phương Nhã căn bản trả lời , tầm mắt chuyển tới bát cháo nóng bàn, ràng dối, người qua đường gặp còn có thể nấu cháo cho Tần Mặc như vậy, ta lừa gạt ma quỷ ư!

      “Cháo này nấu lại cho nhừ tí nữa rất tốt cho người bệnh.” Đông Phương Nhã xong, liền ngẩng đầu, trực tiếp mang giày cao gót ra ngoài, lúc đến bên cạnh Bạch Tiêu dừng lại chút, quay đầu liếc ta cái: “ Đừng quên bốn lần.”

      Bạch Tiêu lập tức cười gật gật đầu, biết vì điều gì khiến Tô Song Song cảm thấy hai người bọn họ nhìn như hiền lành thân thiện, nhưng cảm giác họ luôn cấu kết với nhau làm việc xấu.

      “Được rồi được rồi! Tôi cũng phải rồi, đêm hôm khuya khoắt, tôi cũng nghĩ muốn ở chỗ này cùng .” Bạch Tiêu xong để cho Tô Song Song phản bác, trực tiếp theo Đông Phương Nhã ra ngoài.

      “Này! Tôi …” Tô Song Song liền đuổi theo ra ngoài, nhưng chính là khi vừa tới cửa, Bạch Tiêu cùng Đông Phương Nhã vào thang máy, căn bản kịp ngăn cản rồi.

      Bạch Tiêu trông thấy Tô Song Song đuổi theo ra, liền lộ ra dáng tươi cười như ánh mặt trời, phất phất tay mở miệng, Tô Song Song thực hận thể tát đánh chết ta, nội tâm kêu gào: Quả bọn họ cùng tiểu cầm thú đều là cá mè lứa! Đều là mặt người dạ thú!

      “Người giúp việc, nhất định phải cố gắng chăm sóc tốt cho Tiểu Tần Tần nhà chúng tôi đấy!”

      Tô Song Song đứng tại cửa ra vào tuyệt vọng nhìn cửa thang máy dần đóng lại, thực do dự muốn vào trong hay , ngay tại lúc đấu tranh vật lộn hận thể đem mình xé thành hai mảnh, trong phòng lại truyền đến tiếng ho khan bị kiềm nén của Tần Mặc.

      Tô Song Song thở dài mạnh, cam chịu số phận tới phòng của Tần Mặc, bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng nước mắt lại cố chấp chảy dài, quả phải người gieo chuyện xấu, chỉ là lòng quá yếu mềm!

      Tần Mặc hướng lưng về phía cửa phòng, lưng hơi khom xuống, dường như hơi lạnh nên đôi chút run rẩy lên, Tô Song Song đứng ở bên giường, suy nghĩ chút rồi lại ra ngoài.

      Đến lúc trở lại, ôm tấm chăn màu trắng nõn in hình Hello Kitty trong ngực mình, trực tiếp cái choàng lên người Tần Mặc.

      Tần Mặc cảm giác được người khác thường, mệt mỏi mở mắt ra, đạp vào mắt là đống màu trắng nõn hình vẽ đầu con mèo trong phim hoạt hình khiến đầu óc thiếu chút nữa choáng váng.

      vừa định đem đồ vật như đồ chơi này từ người giật xuống, Tô Song Song tựa nhìn ra ý đồ của , trực tiếp đè tấm chăn lên , quay đầu theo dõi , hàng lông mày chăm chú nhíu lại.

      Tô Song Song cảm thấy cần phải lần lập trường của mình, giảm bớt hiểu lầm của Tần Mặc, cho rằng có ý đồ tốt.

      hắng giọng cái, tự cho là rất có khí thế : “Tôi cho biết, Tần Mặc, đừng cho là tôi hôm nay lấy ân báo oán chăm sóc thù hận của hai ta hoàn toàn xong.”

      ! Điều ấy hoàn toàn có khả năng!” Tô Song Song mới mở miệng, hơi có vẻ kích động, nhìn nước miếng của mình tung tóe mặt Tần Mặc, nhìn đầu lông mày nhăn lại, vẻ mặt vô cùng chán ghét. Khí thế của giống như quả bóng bị đâm thủng , nhanh chóng nhẫn nhịn xuống.

      Tô Song Song bĩu môi, mặc dù có chút chột dạ, vẫn kiên trì như cũ bày ra lập trường của mình: “Tôi là quân tử, cho nên hôm nay giậu đổ bìm leo, nhưng chờ đến khi khỏe hơn, chờ đó, tôi để yên.”

      Tô Song Song sau khi xong liền như cũ gắt gao đè nặng Tần Mực, sợ nổi giận. Nhưng chờ đợi trong chốc lát lại thấy Tần Mực có bất kỳ hành động gì.

      “Hả…”

      Ngay tại thời điểm Tô Song Song ngu ngơ nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, Tần Mặc đột nhiên trong mũi hừ ra tiếng, Tô Song Song sợ tới mức ngay lập tức nhảy dựng lên, lui về sau vài bước, làm ra tư thế phòng bị.

      Thế nhưng sau khi Tần Mặc “Hả” xong, liền yên lặng nằm ở giường, giống như ngủ rồi, còn thèm đưa tay chùi nước miếng Tô Song Song vừa mới phun mặt .

      Tô Song Song nháy nháy mắt, thu hồi cánh tay phòng bị, nhìn người nằm giường, Tần Mặc ngủ cách yên ổn, đôi mắt to tròn nhìn trừng trừng, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này thực quá mức kỳ lạ rồi.
      Last edited: 1/12/15
      huyenlaw68Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 16:

      Editor: xẩm xẩm

      Chẳng qua là… Tô Song Song đứng lâu, chân cũng có chút nhức mỏi ê ẩm. Tần Mặc ngoại trừ việc hướng về phía trong giường trở mình, còn động tác khác, xem bộ dáng như là ngủ thiếp .

      Tô Song Song nhìn bóng lưng Tần Mặc, thấy hơi thở hơi phập phồng lúc đầu của từ từ vững vàng trở lại, đoán chừng thuốc uống có hiệu quả, thở phào cái, hoạt động cánh tay chút, suy nghĩ chút liền chạy về phòng của mình.

      đêm này, Tô Song Song hết về phòng mình lại chạy sang phòng Tần Mặc, phải là chăm chỉ, mà là bởi vì chăm sóc Tần Mặc cả đêm nên bây giờ là rất đói, mà trong phòng Tần Mặc cái gì cũng có.

      lại nhớ tới lời dặn dò của Đông Phương Nhã, chỉ sợ Tần Mặc nửa đêm sốt cao hạ, đành phải duy trì ở trong phòng Tần Mặc, cuối cùng có cách nào khác, chỉ có thể đem chén bát đồ ăn từ phòng mình tới đây.

      Sáng sớm ngày thứ hai, khi mặt trời mọc lên, luồng ánh sáng chiếu vào, Tần Mặc hơi cau mày, sau đó chợt mở hai mắt ra .

      hơi bất mãn nhìn lướt qua rèm cửa sổ chỉ kéo nửa, lúc ngủ thích có bất kỳ ánh sáng nào, ngay sau đó chợt nhớ tới cái gì, nhanh chóng quay đầu. Tầm mắt dừng lại tại đỉnh đầu nằm ở mép giường, mí mắt phiền não ngược lại nhanh chóng giãn ra.

      Tô Song Song chăm sóc Tần Mặc đêm, đến hơn ba giờ khi xác định Tần Mặc giảm nhiệt độ, mới thả lỏng người, là quá mệt mỏi, liền bất tri bất giác dựa luôn vào giường ngủ thiếp .

      Ánh mặt trời ấm áp dần chiếu rọi khắp phòng, chiếu lên người Tô Song Song tầng ánh sáng nhu hòa, khiến cho dáng vẻ an tĩnh của dịu dàng đến lạ thường.

      nghiêng mặt, tựa hồ nằm mơ thấy chuyện gì tốt, khuôn mặt nhắn hàng lông mày nhíu lại, bàn tay bé còn đặt ở bên khóe miệng, tướng ngủ ưu nhã.

      Tần Mặc đột nhiên giật giật lỗ mũi, phát trong khí tràn ngập hương vị đậm đà của cháo, lại cúi đầu liếc nhìn Tô Song Song khéo léo nằm ở bên người , đôi mắt đào hoa lạnh như băng tựa hồ lóe lên tia ôn nhu.

      lặng yên tiếng động từ bên kia xuống giường, sau đó suy nghĩ chút, lại tới bên cạnh Tô Song Song, cúi người, đưa vòng tay cứng rắn ôm lấy .

      Tô Song Song bị ôm lấy đột nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt cong cong hình bán nguyệt trợn tròn, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mặc .

      Trong lúc Tần Mặc chống lại ánh mắt Tô Song Song, cánh tay ôm liền trở nên cứng ngắc, thiếu chút nữa bị dọa sợ mà ném ra ngoài.

      Chẳng qua sau khắc, Tô Song Song lại nhắm mắt lại, nghiêng đầu chui vào trong ngực Tần Mặc, trong miệng còn lầm bầm :

      “ Mẹ ơi…… con lại mơ thấy tiểu cầm thú ôm con, là quá dọa người a ……”

      “……”

      Tần Mặc nhất thời cảm thấy nên lời, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn ném Tô Song Song xuống, cúi người đem đặt lên giường .

      Tần Mặc cảm thấy Tô Song Song rất , thân thể ôn nhu mềm mại vùi ở trong ngực , thỉnh thoảng lại dụi loạn khiến cái đầu rối xù, tựa như loại động vật vật đáng , khiến cho Tần Mặc lúc buông ra động tác hơi luyến tiếc dừng lại chút.

      Thế nhưng lúc Tần Mặc nhìn đến chăn gối béo mập lộn xộn giường liền thu tay về đứng lên, quay đầu nhìn lượt nhà của mình.

      Trong phút chốc, gương mặt vốn dĩ bị “tê liệt” của Tần Mặc bỗng toát ra loại biểu lộ tràn đầy bất mãn khó có thể dùng lời diễn tả.
      Phòng vốn dĩ rất đơn giản ngăn nắp, bây giờ hỗn loạn chịu được, phòng bếp chất đầy chén dĩa màu hồng, đất chất đống y phục thay ra, ngay cả cái bàn duy nhất cũng thể may mắn thoát khỏi, bị Tô Song Song chất đầy đống đồ ăn vặt của con .

      Tần Mặc quay đầu lại liếc nhìn Tô Song Song ngủ say ở giường, nhất thời dâng lên cỗ cảm giác khỏi ngưỡng mộ với . là khó cho , có thể trong thời gian ngắn như vậy thay đổi toàn bộ diện mạo ban đầu của phòng !

      Tô Song Song ngủ được lúc, ở giường tùy ý lăn lộn, ý thức được ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, mơ hồ muốn tỉnh lại. Nhưng ở giây kế tiếp, chợt mở hai mắt ra, nhanh chóng nhìn xung quanh, sau đó xuất loại cảm giác như bị hỏa thiêu, liền nhảy dựng xuống giường .

      Trong nháy mắt nhảy xuống giường, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy giường có Tần Mặc, mới vỗ vỗ lồng ngực của mình, thở phào nhõm.

      Vừa nãy Tô Song Song còn tưởng rằng mình nửa đêm ngủ thiếp , mộng du leo lên giường Tần Mặc.

      Cái này… nếu lúc sáng sớm Tần Mặc phát ngủ cùng nhau, còn là chủ động bò lên giường , vậy nhất định rất khó giải thích!

      Tô Song Song tự trấn an lòng mình nhảy loạn, lúc này mới phát nhìn thấy Tần Mặc đâu.

      quay đầu theo bản năng nhìn về phía vệ sinh, mới vừa quay đầu nhìn thấy Tần Mặc ngồi ở trong phòng bếp, cúi đầu tao nhã thưởng thức món cháo trong nồi.

      Bộ dáng hết sức bình tĩnh kia giống như mới vừa có nhìn thấy nàng gây ra động tĩnh lớn như vậy.

      Tô Song Song cào loạn mái tóc, sau đó giống như còn buồn ngủ, ho tiếng, thấy Tần Mặc nhìn sang , lúc này mới căng thẳng mở miệng :

      khỏe rồi ? ”

      “Ừ. ”

      vẫn kiệm lời như cũ, Tô Song Song nhìn gương mặt như bị tê liệt của Tần Mặc, đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, mặc dù hai người bọn họ còn mối thù chưa tính sổ, nhưng dù gì cũng lấy ơn báo oán chăm sóc cả đêm, thể tiếng cám ơn sao?

      “ Cái đó …… có chuyện gì là tốt rồi, tôi về. ”

      Tô Song Song xoay người ôm lấy cái chăn của mình, biết tại sao đột nhiên cảm thấy trong lòng có điểm hoảng loạn, buồn buồn hướng cửa ra.

      Lúc bước tới bên người Tần Mặc, đột nhiên mở miệng:

      cảm thấy tôi cảm ơn sao ? ”

      “ ? ”

      Tô Song Song nghĩ tới Tần Mặc ra lời như thế, dừng bước lại, trừng to mắt nhìn chằm chằm , bộ dạng như nhìn người ngoài hành tinh vậy.

      Trong lòng cũng thầm gào thét: Chẳng lẽ Tần Mặc chính là cầm thú lấy oán báo ân!!

      “ Sáng nay tôi có nhìn qua camera giám sát. ”

      Tần Mặc chậm rãi khạc ra mấy chữ như vậy, Tô Song Song vốn tức giận trong nháy mắt chuyển sang bộ dáng nịnh hót, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta kinh ngạc.

      cười khan hai tiếng, vội vàng kéo ra nụ cười hiền lành, chớp chớp đôi mắt, thoạt nhìn hết sức vô tội, vừa mở miệng hết sức ngoan ngoãn:

      “ Vậy nhìn thấy cái gì ? ”

      Tần Mặc nhanh chậm cúi đầu nuốt hớp cháo, lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc Tô Song Song cái. Nhất thời trong lòng Tô Song Song liền khô cứng, vang lên hồi chuông báo động: biểu cảm của tiểu cầm thú rất thiện chí, sợ rằng sắp có tai họa rồi.

      “ Nhìn thấy có người đem chìa khóa của tôi ném . ”

      Tần Mặc giống như kể lại chuyện bình thường, nhanh chậm, cũng có tâm tình gì đặc biệt .

      “ ! ”

      Nhưng Tô Song Song lại nhất thời khóc ra nước mắt, trong lòng gào thét: Tiểu cầm thú này tại sao có thể thông minh như vậy, vừa tỉnh lại xem camera giám sát!!!

      “ Ha Ha! Ha Ha!” Tô Song Song cười khan hai tiếng, “ hôm nay trời đẹp, tôi phơi chăn đây"

      xong liền ôm cả ổ chăn chạy ra ngoài, ngay cả đồ của mình để quên trong phòng Tần Mặc cũng quan tâm.
      Last edited: 3/12/15
      huyenlaw68Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 17: Đối thủ nhân từ.

      Editor: sammie 96

      Editor: xẩm xẩm

      Tô Song Song rời khỏi nhà Tần Mặc chạy trốn về nhà mình, mới ý thức tới chính mình để chén bát muỗng , cộng thêm chiếc gối in hình Hello Kitty số lượng có hạn mà thích nhất nữa đều để lại ở nhà Tần Mặc rồi.

      đứng ngay cửa ra vào, nước mắt chảy dài nhìn qua cửa, đấu tranh trong chốc lát rồi quyết định muốn vướng vào tên tiểu cầm thú kia nữa. Quay đầu thoáng cái bổ nhào vào giường của mình, nhớ lại đồ đạc của mình mất.

      “Tiếp hay là tiếp ta đều phải tiếp” tiếng gào khóc thảm thiết trong điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Song Song sợ đến mức như phản xạ có điều kiện bật dậy ngồi nghiêm chỉnh, sau đó hít hơi sâu bắt đầu lăn qua lăn lại tìm điện thoại.

      Lúc vừa nghe điện thoại, còn chưa kịp đem điện thoại để xa mình chút người bên kia bắt đầu hét lên: “Tô Song Song, chán sống rồi phải ? Đêm qua chết ở đâu vậy? bày ra chuyện này! bày ra việc hệ trọng này có biết hay ?”

      “Cái gì?” Tô Song Song vừa nghe bày ra việc lớn, sợ tới mức mặc kệ Tô Mộ gầm thét, vội vàng hỏi qua điện thoại câu.
      Tô Mộ vừa mới gào thét xong, cảm xúc dồn nén cả đêm có chút bình thường trở lại, tuy rằng vẫn cắn răng như trước nhưng giọng điệu thấp xuống ít “ làm nên trò gì vậy? Tôi… Tôi thực tức giận đến mức biết phải gì cho đúng!”

      “Là như thế nào?” Tô Song Song vừa sốt ruột vừa kích động liền liều lĩnh , lúc này thực rất muốn nghe điện thoại, gấp đến độ truy hỏi. Nhưng Tô Mộ lại đến việc chính.

      ràng có can đảm công kích tên tuổi của Mặc Tần! có biết Mặc Tần là ai ? Là ai? Là ai biết ?” Ba lần hỏi liên tục, tiếng sau lại to hơn tiếng trước, ràng Tô Mộ vừa mới dồn nén phẫn nộ nhưng bây giờ lại nhớ tới tình liền bị kích động phát ra.

      “Cái đó…Ai?” Tô Song Song ngu ngốc, có thể làm cho Tô Mộ kích động như vậy, chỉ sợ là đại thần nào đó, lập tức cảm giác nội tạng của mình chừng đều lên đến cổ họng rồi.

      “Là Mặc đại thần! Là Mặc đấy! Đó chính là biệt hiệu của ấy! Đó là người đứng đầu trang web của chúng ta! Là Boss lớn nhất công ty chúng ta! Là Boss lớn nhất hiểu ? Hiểu ? Hiểu ?”

      Lại là ba lần hỏi liên tục, nhưng tại thời điểm Tô Song Song nghe đến từ Mặc, cả người trực tiếp liền ngã xuống giường, lúc này thực muốn khóc, đó là thần tượng của ! làm cái gì? Lại có thể xúc phạm !

      rồi…” Tô Song Song mất hết can đảm, quả thực muống sống thể vướng vào tình ái, ngơ ngác ra hai chữ rồi tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc này thần tượng nhất định chán ghét !

      “Lo giải thích !”

      “Tôi biết rồi!” Tô Song Song bị giọng điệu của Tô Mộ làm cho giật mình, sau đó ỉu xỉu hỏi: “Tô Tô, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

      Tiếp

      Editor: samie96

      Beta-er: xẩm xẩm


      Tô Mộ gào thét xong, ràng cổ họng thanh lại: “Cũng may ngốc lắm, dùng biệt danh của xúc phạm thần tượng, hãy suy nghĩ làm cho cửa hé mở để lách vào, dùng tên chính của mình , tôi thực mặc kệ đấy!”

      Tô Song Song giống như được sống lại, cả người mạnh mẽ ngồi xuống, sau đó chớp chớp mắt, mong đợi hỏi: “Có biện pháp gì xoay chuyển được tình thế ?”

      hãy dùng tên của phản bác lại biệt hiệu của , cố hết sức biểu người khiêm tốn hết lòng ham học hỏi, có phẩm chất tốt bụng, mặc dù có những phẩm chất này, nhưng dù là giả vờ cũng phải làm bộ dạng hiền thục đạo đức! Sau đó trước mặt Boss phải lần biểu tốt! hiểu ?”

      “Như vậy có hiệu quả ? Liệu thần tượng của tôi chán ghét tôi ?”

      Trái tim bằng sắt của Tô Song Song lập tức biến thành thủy tinh, hơn nữa lại bị đả kích làm cho vỡ vụn ra.

      Tô Mộ như nhau quan tâm đến giọng điệu, còn mang theo chút trêu chọc: “Thần tượng của à! Tôi cho biết Song Song, Boss này rất thần bí, đừng đến tướng mạo, mà họ tên cũng , chừng là ông già bảy tám mươi tuổi rồi đấy, đừng có ngày nào đó nhìn thấy người của ông ta, bị hù dọa, thần tượng coi như xong !”

      Tô Song Song ngược lại chẳng hề để ý, gãi gãi đầu: “Cái tôi thích chính là tác phẩm của ấy, còn ấy bao nhiêu tuổi dáng vẻ như thế nào là vấn đề, cái này thực rất nông cạn!” Tô Song Song phản kháng thành công liền mỉm cười.

      Tô Mộ hắng giọng cái, sang chuyện khác, có chút căm hận khi rèn sắt thành thép liền phàn nàn: “ như thế nào ngay cả biệt hiệu của đại thần cũng biết… Thực là…Nhân tiện cũng câu, nhìn việc tốt mà làm !”

      Tô Song Song nghe xong điều này, tinh thần chiến đấu lập tức giảm xuống còn số , ỉu xìu ngồi giường, bộ dạng khóc ra nước mắt: “Tôi sao có thể biết biệt hiệu của Mặc đại thần! Tô Tô, thực tốt, như thế nào cho tôi biết sớm chứ?”

      “Tôi đêm qua mới biết được, làm sao cho biết sớm.” Tô Mộ mặt đỏ lên tim đập mạnh câu.

      Tô Song Song lập tức trừng lớn hai mắt, việc này chủ biên cũng biết, làm sao có thể biết , muốn hỏi lại Tô Mộ dường như ý thức được mình sai liền “Ai da” câu, là mình có chuyện quan trọng liền trực tiếp cúp điện thoại.

      Tô Song Song gãi gãi chiếc đầu rối bời của mình, hung dữ trừng mắt liếc điện thoại. Nhưng trong thâm tâm nghĩ lại, Mặc đại thần đại giá quang lâm, xem truyện tranh của rồi, trong lòng liền tràn đầy kích động, trong mắt liền tỏa ra trái tim.

      “Thần tượng! Thần tượng! Mặc đại thần!” Tô Song Song ôm điện thoại lăn mình giường, đắc ý lăn lộn có thể vui vẻ rồi.

      “Mặc? Đó là thần tượng của ?” Giọng nam trầm thấp vang lên, Tô Song Song dừng lại động tác, trong nháy mắt có phần ngơ ngác, trong phòng sao có thể có đàn ông.

      lập tức ngồi mạnh xuống, phát bắt được đèn bàn ở đầu giường, chỉ vào cửa ra vào. Vừa muốn nhảy xuống giường nhìn thấy Tần Mặc đứng ở cửa, vẻ mặt co quắp như cũ nhìn .

      Tô Song Song lập tức nhàng thở ra, đem đèn bàn thả tủ đầu giường rồi nhảy xuống giường, có chút bất mãn trừng mắt nhìn Tần Mặc.

      cảm thấy chính mình chăm sóc cho Tần Mặc buổi tối, ta dù cảm ơn cũng phải mang lòng cảm kích, cho nên chuyện khí thế nhất thời trở nên kiêu ngạo: “ tới làm gì?”

      Tần Mặc yên tĩnh đứng tại cửa ra vào, cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi to dưới chân mình, Tô Song Song theo tầm mắt của nhìn thoáng qua, vừa thấy trong chiếc túi trong suốt là nồi chén muỗng của mình , nhất thời chạy tới, liền đem chúng đổ ra.

      cảm thấy hài lòng nhận ra mặt chiếc gối bị dính cháo, lập tức nổi giận, ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, vẻ mặt hận thể tiêu diệt bộ dáng của ta ngay tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi : “Tiểu cầm thú, nên quá đáng.”

      Tần Mặc như cũ mặt chút thay đổi, cúi đầu nhìn với bộ mặt đau khổ ngồi xổm mặt đất, mới mở miệng lần nữa làm dấy lên cuộc đấu tranh giai cấp.

      “Là mối thù của chúng ta vẫn chưa xong, vậy là kẻ thù của tôi, đối xử với đồ vật của kẻ thù như vậy, rất nhân từ rồi."

      “…” Tô Song Song nhắm mắt lại, hít thở hơi sâu, đè nén kích động muốn nhào tới cào , phải là vì trở nên yên tĩnh, mà vì biết , thực lực của quá mức cách xa, đánh lại, chỉ có thể nhẫn nhịn nằm gai nếm mật!

      “Vậy có thể rồi!” Tô Song Song trong đầu buồn bực, nồi chén chậu muỗng mới được lấy về liền bị ném mặt đất, mặt mũi tràn đầy oán hận.
      Last edited by a moderator: 8/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 18: Thực lực cách biệt

      Editor: xẩm xẩm

      Tần Mặc , đứng ở ngoài cửa đưa mắt quét qua căn phòng của Tô Song Song cái. Căn phòng tràn ngập khá ngăn nắp, màu sắc chủ đạo là màu hồng.

      Chẳng qua khi tầm mắt quét tới bộ manhua hết sức quen thuộc bàn sách kia dừng lại. Những quyển manhua đó tất cả đều là của tác giả Mặc, mỗi quyển đều được cẩn thận giữ gìn bảo quản, có thể thấy được Tô Song Song rất thích chúng.

      thích manhua của Mặc ? ” Tần Mặc được lúc hỏi cái vấn đề tới hai lần.

      Tô Song Song vốn là muốn để ý tới Tần Mặc, nhưng vừa nghe lời có liên quan đến nam thần của mình, liền khống chế được ngước đầu, mặt tràn đầy kích động :

      “ Mặc đại thần là nam thần của tôi! Thế nào, cũng biết sao ? ”

      “ Ừ. ”

      Tần Mặc khẽ ừ tiếng, trong mắt lóe lên tia tình cảm khó hiểu nhìn Tô Song Song, Tô Song Song cũng để ý, vừa dọn dẹp vừa khen Mặc đại thần tuyệt vời như thế nào.

      “ Vậy cũng nhìn cách vẽ manhua của ấy , thục tiên truyện cũng vẽ sinh động, rất khí phách và tinh xảo, ấy đúng là nam thần của tôi!”

      Tô Song Song xong rất mong đợi nhìn Tần Mặc hy vọng cũng tán dương nam thần của mình.

      Đáng tiếc Tần Mặc như cũ vẫn biểu lộ vẻ mặt tê liệt, lạnh lùng nó: "Chẳng qua là ít hình vẽ có tình cảm thôi, cũng đáng giá để thích như vậy …”

      ! Tần Mặc, tiểu cầm thú kia! cho xấu thần tượng của tôi !” Tô Song Song lập tức xù lông lên.

      quyết tâm theo nghiệp manhua cũng là bởi vì đọc được truyện của Mặc đại thần, đó cũng chính là chỗ dựa tinh thần cho , làm sao có thể cho phép người khác xấu.

      “ Bởi vì ta là boss của các ? ” Tần Mặc đột nhiên cảm thấy có chút phiền não, thanh so với vừa rồi càng lạnh hơn phần .

      Tô Song Song vừa nghe lời này, nhất thời nhíu mày, bất quá tâm tình còn kích động như lúc nãy. nhận ra Tần Mặc hiểu lầm là người thích nịnh bợ boss.

      cũng quan tâm Tần Mặc cảm nhận thế nào về mình, nhưng chuyện này liên quan đến nam thần trong lòng nàng thể để yên như vậy được.

      nghiêm túc nhìn Tần Mặc, gằn ra từng chữ :
      “ Tôi thích là manhua của ấy, là nét vẽ có hồn đó, cùng với việc ấy có phải là Boss của tôi hay , là nam hay nữ, có tiền hay có bất cứ quan hệ gì . ”

      Thời điểm nghe xong những lời này, đôi mắt vốn lạnh như băng của Tần Mặc lộ ra chút vui vẻ quỷ dị khiến Tô Song Song bị dọa sợ lui về sau bước, trong lòng cảm thấy Tần Mặc như vừa bị trúng tà.

      “ Cái đó …… Tần …… Tần Mặc, nếu còn chuyện gì khác nữa, thù oán của chúng ta để hai ngày nữa tính nhé, mấy ngày này tôi khá bận rộn ! ”

      Tô Song Song chỉ sợ Tần Mặc đột nhiên trở mặt, liền cười cười tới muốn đóng cửa lại.

      tại cả hai người bọn họ đều đứng ngay cửa. Tần Mặc đứng chắn ở cửa, Tô Song Song muốn đóng cửa , đáng lý Tần Mặc phải lui về phía sau, nhưng lại có ý tứ muốn di chuyển , hai người cứ như vậy giằng co ở cửa .

      Tô Song Song giờ luôn tâm niệm nghĩ tới Mặc đại thần, hết sức gấp gáp muốn mở máy vi tính. Cho nên sau khắc cùng Tần Mặc giằng co, thấp thỏm sợ hãi trong lòng trong nháy mắt bị phiền não thay thế.

      cau mày ngước đầu nhìn Tần Mặc, nhịn được hỏi câu :

      rốt cuộc muốn làm gì ? ”

      “ Người giúp việc, vị hôn thê, chọn trong hai!"

      Tần Mặc cũng cúi đầu nhìn thẳng khuôn mặt nhắn của Tô Song Song, thái độ hết sức chân thành, nhưng lời này nghe vào trong tai Tô Song Song, thế nào lại chỉ cảm thấy quỷ dị.

      “ Gì cơ ? ”

      Tô Song Song dùng sức trừng mắt, còn đưa tay móc móc lỗ tai của mình. có nghe , chẳng qua là tại sao những chữ này tách ra đều hiểu, nhưng hợp ở cùng chỗ, lại hiểu được ý tứ.

      “ Bảo vệ vừa mới đem video giám sát hành lang ngày hôm qua giao cho tôi, tại nên báo cảnh sát hay báo cảnh sát, tôi vẫn cân nhắc quyết định . ”

      Tần Mặc xong liền nhìn Tô Song Song, lời lẽ ngoài mặt đơn giản ràng, nhưng thực chất bên trong chính là sặc mùi uy hiếp nồng nặc!

      Tô Song Song nghe hiểu những lời này, vẻ mặt vốn là nhịn được nhất thời biến đổi thành dáng vẻ nịnh hót, kéo ra vẻ tươi cười, đứng lùi sang bên:

      “ Tần tiên sinh đứng ở ngoài cửa cũng rất mệt mỏi , có muốn hay vào uống ly trà ? ”

      Tần Mặc lắc đầu cái, có ý định bước lên phía trước, cứ như vậy nhìn Tô Song Song. Tô Song Song bị nhìn cuối cùng cũng cười được nữa.

      “ Cái đó …… người giúp việc và vị hôn thê khác nhau thế nào ? ”
      Last edited by a moderator: 8/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :