1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 125: Cuộc chiến thứ ba toàn thắng.

      Editor: Tiêu Vũ Chi

      "Tần Mặc, buông tay!" Tần Dật Hiên khẽ quát tiếng, trong mắt gã mang theo vẻ giận dữ, gã vừa muốn mượn cơ hội làm to chuyện Tần Mặc đùa bỡn Tô Song Song, vừa rồi gã bị Tần Mặc chọc giận.

      Tần Mặc đau đớn cau mày, ôm Tô Song Song, muốn nhân cơ hội này tiếng động tuyên bố chủ quyền của mình người Tô Song Song, Tần Dật Hiên còn cố làm cho buông lỏng Tô Song Song, làm sao có thể buông tay!

      Tần Mặc trợn to cặp mắt, con ngươi co rút lại, người phụ nữ này trong lòng , cho dù chết cũng buông tay, cho dù phải xuống địa ngục, cũng kéo theo cùng! Bởi vì dù ở địa ngục, cũng có thể tạo ra thế giới hạnh phúc cho .

      "Chết cũng buông!" Tần Mặc cắn răng , mắt đỏ ngầu, nhìn hết sức kinh khủng.

      Tần Dật Hiên cũng đấu với Tần Mặc, gã bước lên trước, bấu mạnh vào cánh tay Tần Mặc, rồi lui về phía sau kéo cái, nhưng cánh tay Tần Mặc ôm Tô Song Song vẫn nhúc nhích.

      Tần Mặc vừa dùng toàn bộ sức lực gầm lên tiếng, làm đầu Tô Song Song ong ong, sững sờ chút, quay đầu nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm, bộ dáng kia tựa như nếu phải là nhờ ở giữa, hai người họ đánh nhau.

      Tô Song Song cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ quan hệ giữa Tần Mặc và Tần Dật Hiên đến mức nước lửa dung rồi hả?

      Vốn Tô Song Song còn muốn khuyên nhủ chút, nhưng mồ hôi lạnh trước ngực Tần Mặc thấm ướt quần áo rồi, Tô Song Song cảm giác thân thể Tần Mặc càng ngày càng lạnh, còn tâm trạng quản chuyện có phải hai người cãi nhau hay .

      Tô Song Song bị Tần Mặc ôm chặt, nhúc nhích được, liền đưa tay ra kéo vạt áo Tần Dật Hiên, vội vàng : "! Nhanh đưa ấy bệnh viện, ảnh bị đau, nên mới bắt đầu sảng. Nhanh!"

      tiếng cuối, vì Tô Song Song quá gấp gáp, giọng chợt giương cao, Tần Dật Hiên thấy gương mặt Tô Song Song đầy vẻ nóng nảy lo lắng, tầm mắt gã quét qua sắc mặt trắng hếu của Tần Mặc, khó chịu trong lòng ra được.

      Tần Dật Hiên lui về phía sau bước, nhìn sâu vào mắt Tô Song Song, lần đầu tiên sau lần hội ngộ gã chuyện nghiêm túc như vậy với : "Song Song! ta thích hợp với em đâu, ta là loại người có tâm, ở cùng em chỉ là vì muốn đối phó với lão già nhà họ Tần mà thôi!”

      Mặc dù Tần Mặc rất đau đớn, nhưng ý thức còn rất thanh tỉnh, nghe được Tần Dật Hiên trắng trợn khích bác quan hệ của mình và Tô Song Song, nhìn Tần Dật Hiên, trịnh trọng tuyên bố từng chữ : " ấy là người phụ nữ của tôi!"

      Câu này đủ thể vị trí của Tô Song Song trong lòng , chút do dự, cũng chừa chỗ để thương lượng.

      Tô Song Song sững sờ, dư quang nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tần Mặc, lòng nhộn nhạo, ngay sau đó tim lại bắt đầu khống chế nhảy cỡn lên.

      Tô Song Song cũng là , lại vừa có bộ não tưởng tượng phong phú, cực kỳ tác giả truyện tranh, nghe lời bá đạo này của Tần Mặc, trong lòng như có pháo hoa nở rộ.

      Thế nhưng lời nhắc nhở của Tần Dật Hiên còn lượn lờ ở bên tai, trong lúc nhất thời Tô Song Song biết ai , người nào giả dối.

      Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song do dự, trong lòng mừng rỡ, còn muốn nhân cơ hội thêm gì nữa, Tô Song Song lại dùng sức nắm chặt vạt áo của gã, đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch.

      Lúc này Tô Song Song lại đột nhiên ý thức được tình trạng bây giờ của Tần Mặc, trong thâm tâm tự trách mình câu, nghĩ ngợi lung tung, rồi do dự : ", nhanh! ấy thể xảy ra chuyện!"

      ấy thể xảy ra chuyện!

      Tần Dật Hiên thất vọng trong lòng, nhìn ánh mắt mất mát đau thương của Tô Song Song, gã rất muốn lớn tiếng hỏi Tô Song Song: Tần Mặc thể xảy ra chuyện, vậy gã sao? Gã đau lòng đến chết, chẳng lẽ nhìn thấy sao?

      Lúc bọn họ giằng co, xe cứu thương đến, Tô Song Song vội vàng đỡ Tần Mặc đứng dậy, đơn nhiên Tần Mặc muốn ở trong phòng khách của Tần Dật Hiên lâu hơn, vừa nghe thấy tiếng động của xe cứu thương, liền đứng lên theo Tô Song Song.

      Tần Dật Hiên đứng tại chỗ nhìn Tô Song Song tốn sức đỡ Tần Mặc bước từng bước từng bước ra ngoài, sắc mặt càng ngày càng khó coi, gã tự cân nhắc với bản thân.

      Cuối cùng Tần Dật Hiên quyết định đánh đến cùng, gã sải bước về phía trước, chặn trước mặt Tô Song Song và Tần Mặc, gã đưa tay chỉ Tần Mặc, gương mặt đầy vẻ tức giận.

      "Song Song, ta gạt em, Tần Mặc là người dù có bị chặt đứt ba cái xương sườn cũng đổi sắc mặt, có thể tay đánh ngã hai người hộ vệ, làm sao lại bị căn bệnh đau dạ dày nho hại thể tự được!"

      Tần Mặc có lên tiếng, ra Tần Dật Hiên rất đúng, mặc dù dạ dày đau đớn đến mức làm suýt nữa gập cả người, nhưng nếu như muốn biểu , chắc chắn cũng có người nhìn ra.

      Nhưng gần đây Tần Mặc quen giả bộ yếu ớt trước mặt Tô Song Song, cúi đầu nhìn Tô Song Song, đôi mắt mắt đào hoa hơi phiếm hồng nhìn chăm chú.

      Tô Song Song tin tưởng Tần Dật Hiên, nhưng khi quay đầu nhìn mồ hôi lạnh rịn trán Tần Mặc, lại cảm thấy bộ dáng này giống như là giả bộ, vờ như đáng thương.

      Tô Song Song tự tìm lý do biện hộ cho Tần Mặc theo bản năng, coi như Tần Mặc dù có chặt đứt xương sườn còn có thể đối phó người xấu, vậy khẳng định là tình huống lúc đó cho phép mềm yếu, giờ phút này cần phải liều mạng, nhịn được đau cũng là phải.

      Tô Song Song nghĩ như vậy, còn tự thôi miên mình gật đầu cái, rồi ngửa đầu nhìn Tần Dật Hiên: " , quả ấy có bệnh dạ dày, bất kể là ấy giả bộ hay , bây giờ cũng phải đưa bệnh viện, chuyện đó... sau này hãy ..."

      Tần Dật Hiên nghe Tô Song Song như vậy, toàn bộ tâm tình cũng chìm vào đáy cốc, gã cắn răng, môi cũng sắp cắn nát, cố nén lửa giận gầm thét trong lòng xuống.

      Gã khổ sở cố nặn ra vẻ tươi cười, bộ dạng thể làm cách nào ngoài thỏa hiệp, xem ra Tô Song Song rất áy náy.

      Mà thứ Tần Dật Hiên muốn đúng là áy náy của Tô Song Song, gã cũng gì nữa, sải bước đến cạnh người Tần Mặc, đưa tay muốn đỡ .

      Ngay tại lúc Tần Dật Hiên đụng phải cánh tay Tần Mặc, Tần Mặc nhanh chóng lách người, làm phần lớn sức nặng cơ thể đặt vai Tô Song Song.

      "!" rên lên tiếng, khó khăn về phía trước cùng Tô Song Song, bây giờ đại gia Tần Mặc bị bệnh, Tô Song Song quay đầu làm mặt xin lỗi với Tần Dật Hiên, liền bị Tần Mặc nửa kìm kẹp nửa lôi kéo thẳng.

      Tần Dật Hiên rất muốn ra ngoài, nhưng khi cúi đầu thấy mình chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, gã nhắm mắt hít hơi sâu, chờ đến lúc chắc chắn Tô Song Song đỡ Tần Mặc ra ngoài.

      Tần Dật Hiên chợt mở hai mắt ra, khuôn mặt dài trong nháy mắt ngập tràn lửa giận,biểu tình hơi vặn vẹo, gã tức giận đến mức đánh mạnh quyền lên bàn uống trà bằng thủy tinh.

      Bàn uống trà vỡ vụn trong nháy mắt, tay gã cũng nhiễm màu đỏ tươi, Tần Dật Hiên lại làm như thấy, nắm đấm kêu răng rắc, giây kế tiếp, Tần Dật Hiên đứng lên, cúi đầu nhìn tay của mình.

      "Tần Mặc, ! Chết! Định! Rồi!" Tần Dật Hiên cắn răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ như thề với Tần Mặc rời , dám cướp người coi trọng, kết quả chỉ có , nhất định phải chết!

      Quả Tần Mặc phải bị bệnh dạ dày bình thường, mà là dạ dày bị thủng, bọn họ vào bệnh viện, Tần Mặc nhanh chóng bị đẩy , chuẩn bị phẫu thuật.

      Tô Song Song đứng ở hành lang bệnh viện, sờ khắp cả người, đừng tiền, cuống cuồng nên ngay cả điện thoại di động cũng mang, lúc sốt ruột vì tiền phẫu thuật, đột nhiên xuất người ăn mặc cao quý.

      " Tô, đó là tổng giám đốc Tần Mặc sao?" Người này mang tây trang màu đen, thái độ cung kính lễ phép, chỉ là dáng vẻ rất thận trọng, tựa như sợ bị người khác nhìn thấy.

      Tô Song Song suy nghĩ chút, bừng tỉnh đại ngộ, kêu lên tiếng: "Thư ký..."

      "Hư!" Tô Song Song mới kinh ngạc thốt lên đến nửa, người đàn ông này liền ra hiệu chớ có lên tiếng, Tô Song Song giật mình, vội vàng dùng hai tay che miệng, lỡ rồi.

      " Tô, tôi là thư kí lúc trước của Tần tổng, có gặp phiền phức gì ? Mặc dù bây giờ Tần tổng... còn là cấp của tôi, nhưng trước kia ấy trợ giúp tôi rất nhiều, tôi rất cảm kích, nếu như có cần gì, cứ việc ."

      "!" Tô Song Song muốn quỳ xuống đất cám ơn ông trời, che giấu kích động của mình, cũng để ý mặt mũi hay mặt mũi nữa.

      trực tiếp cầm ống tay áo người thư kí này, rất sợ ta chạy mất, làm bộ đáng thương : ", có tiền ? Trước tiên giúp tôi trả tiền thuốc thang , tôi... tôi trả cho ngay lập tức!"

      Nam thư kí nghĩ tới Tô Song Song lại thẳng thắng như vậy, sửng sốt chút, sau đó ta ngây ngô gật đầu, kịp phản ứng, ta cười híp mắt : "Tôi làm ngay, đừng lo lắng."

      Tô Song Song vội vàng gật đầu cái, rất sợ người thư kí đổi ý, bây giờ Tần Mặc còn nằm ở giường bệnh, nếu là bởi vì tiền thuốc thang đủ mà có chuyện bất trắc, đời này thể tha thứ cho mình.

      " ta tới ngay lập tức, trả tiền cho !" Tô Song Song linh tinh, chỉ sợ người thư kí đổi ý chạy mất.

      Nam thư kí lại gật đầu cái, tới chỗ đóng tiền, Tô Song Song lẽo đẽo theo ta, thấy ta đóng tiền rồi, mới thở phào nhõm, vội vàng cầm lấy hóa đơn đóng tiền tìm bác sĩ .

      Nam thư kí đứng tại chỗ, khẽ mỉm cười, trong lòng thầm cảm khái, xem ra Bạch tổng đúng, vợ tương lai của tổng giám đốc Tần quá ngây thơ, lời dối kém chất lượng như vậy cũng tin tưởng.

      Thế nhưng nghĩ lại, ta biết Tần tổng để ý tính toán người như vậy, ta nhìn bộ dáng gấp gáp của Tô Song Song, nụ cười càng sâu hơn, bị Tần tổng để ý, xem ra vợ tương lai của tổng giám đốc Tần chạy khỏi rồi.

      Lúc Tần Mặc phát mình bị đau dạ dày liền gửi cho Bạch Tiêu tin nhắn ngắn, để phái người vào bệnh viện trông, phòng ngừa lỡ đâu, tiền thuốc thang.

      Bạch Tiêu liền nghĩ ra tiết mục "Báo ân" như vậy, cũng giao nhiệm vụ này cho thư kí của Tần Mặc, cho nên người thư kí này phải ở đây há miệng chờ sung rụng, chờ "đưa" tiền thuốc thang.

      Nam thư kí nhìn chung quanh, thấy có người quen, vội thở phào nhõm, rồi xoay người về phía cửa, nhiệm vụ này coi như hoàn thành.

      Tần Mặc phẫu thuật, Tô Song Song đứng bên ngoài phòng, nhìn ba chữ phẫu thuật đỏ chói, cảm giác hồn vía của mình lên mây

      tay vịn vách tường, nhìn chòng chọc vào cửa phòng phẫu thuật, mặc dù bác sĩ chỉ là ca phẫu thuật , có nguy hiểm gì, nhưng vẫn bị hù dọa đến mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

      "Song Song, họ sao rồi?" Tần Dật Hiên điều chỉnh xong tâm trạng, gã rất sợ Tần Mặc lại dùng chiêu gì đùa bỡn, vội vã chạy tới.

      Tô Song Song nghe giọng của Tần Dật Hiên, giống như người đuối vớt được tấm gỗ , chậm rãi quay đầu, vừa nhìn thấy mặt Tần Dật Hiên, ánh mắt đỏ ửng lên.

      Tần Dật Hiên thấy muốn khóc, cũng có chút luống cuống, nhưng đáy lòng càng ghen tỵ và tràn đầy hận ý, trong ký ức của gã Tô Song Song rất kiên cường, rất ít khóc, nhưng hôm nay lại vì Tần Mặc mà mắt đỏ ửng lên!

      " có chuyện gì, họ mạnh mẽ như vậy làm sao có thể vì là bệnh dạ dày nho xảy ra chuyện được!" Tần Dật Hiên vừa vừa tiến lên trước, đưa tay ôm Tô Song Song vào trong ngực, vỗ nhè sau lưng , trấn an cảm xúc của .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 126: Lợi dụng cơ hội này

      Editor: Tiêu Vũ Chi

      Những lời này của Tần Dật Hiên vẫn cất giấu ý đồ riêng như cũ, gã muốn tẫy não Tô Song Song, để cho thấy được Tần Mặc rất khỏe mạnh, vì bệnh này mà xảy ra chuyện gì, cũng muốn ám chỉ cho Tô Song Song biết, Tần Mặc giả bộ bệnh.

      Chỉ tiếc Tần Mặc là người rất quan trọng trong lòng Tô Song Song, bây giờ ánh mắt toàn chứa lo lắng dành cho Tần Mặc, đâu còn tâm tư suy nghĩ hàm ý trong lời của Tần Dật Hiên.

      Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song hiểu ý mình, hơi kéo khoảng cách giữa hai người ra, thấy Tô Song Song mực khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng phẩu thuật, khói mù trong lòng nhiều hơn phần.

      "Đừng sợ." Tần Dật Hiên vẫn thân mật vỗ sau lưng Tô Song Song như cũ, dịu dàng an ủi săn sóc .

      Cả người Tô Song Song căn thẳng, bây giờ sợ mình động đậy cái, đánh vỡ giờ phút yên lặng này, sau đó bác sĩ ra cho biết, xin hãy nén bi thương!

      Tô Song Song cũng ý thức được mình cả nghĩ quá rồi, nhưng vẫn khống chế được sợ hãi trong lòng mình, thở sâu, chóp mũi quanh quẩn hương thơm người Tần Dật Hiên.

      Nhưng biết tại sao, Tô Song Song lại đột nhiên nghĩ tới mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi bạc hà người Tần Mặc, cắn môi, chậm rãi quên suy nghĩ về Tần Dật Hiên, lui về phía sau bước.

      Tô Song Song dựa vào tường, cố chấp nhìn cửa phòng phẫu thuật, hành lang an tĩnh làm cho người sợ hãi, thả chậm nhịp thở, làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng nhịp tim đập thình thịch và căng thẳng của thân thể lại tự lừa được mình.

      Tần Dật Hiên đứng sau nửa bước , gã cảm thấy lòng mình trống rỗng, nhắm mắt, đột nhiên gã thấy khả năng kiềm chế mình vẫn luôn kiêu ngạo nay có tác dụng gì.

      Trở về nước ngắn ngủi vài ngày, chẳng qua chỉ đấu với Tần Mặc ba lần, làm cho gã suýt nữa nhịn được lộ bản tính khát máu của mình trước mặt Tô Song, gã cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

      Phẫu thuật kết thúc, Tần Mặc trực tiếp bị đẩy ra, Tô Song Song lập tức xông tới, kích động nhìn Tần Mặc, thấy hai mắt nhắm chặt, bị dọa sợ đến mức lệ quanh hốc mắt nhịn được tuôn ra.

      "Tần Mặc, A Mặc, thể có chuyện gì..." Tô Song Song giọng khóc thút thít, y tá nhìn lướt qua Tô Song Song, trong lòng nổi lên ghen tị.

      bé nhìn rất bình thường lại có bạn trai đẹp như vậy, là trời đất tha! Y tá bất mãn đẩy cái, giọng được thân thiện lắm: "Tránh ra tránh ra, được làm loạn ở đây!"

      Dường như Tần Mặc bị làm ồn, nhíu mày cái, Tô Song Song thấy Tần Mặc động đậy, trong lòng vui mừng, lại cười rộ lên, lúc này mới ý thức được mình ở đây rất làm phiền người khác.

      tự biết mình đuối lý, ngượng ngùng cười cười, vừa muốn lui về phía sau, Tần Dật Hiên lại lên, trực tiếp đẩy y tá ngang ngược ra.

      "Người của Tần Dật Hiên tôi mà cũng dám quát tháo!" Tần Dật Hiên rất cố gắng kìm chế, nhìn thấy có người khi dễ Tô Song Song đương nhiên để yên.

      Trong từ điển của Tần Dật Hiên, có khái niệm nhường nhịn phụ nữ, phải có Tô Song Song ở đây, gã còn phải duy trì hình tượng thân sĩ của mình, chắc chắn gã là đẩy cái đơn giản như vậy.

      y tá đơn nhiên biết Tần Dật Hiên, bị đẩy chút, tức giận bạo phát, cứng cổ muốn la lên với Tần Dật Hiên.

      Chẳng qua vừa quay đầu thấy thân Tần Dật toàn hàng hiệu, lại thấy tướng mạo gã đẹp trai, trong nháy mắt ta câm như hến, bộ dáng thẹn thùng.

      "Thưa , ở chỗ này nên gây trở ngại chúng tôi đưa bệnh nhân về phòng." Giọng của ta õng ẹo, vừa vừa liếc mắt đưa tình với Tần Dật Hiên.

      Bây giờ Tô Song Song có thể khẳng định Tần Mặc xảy ra chuyện gì, cả người cũng bình tĩnh lại, vốn là còn có chút áy náy với chuyện Tần Dật Hiên đẩy người, nhưng vừa thấy điệu bộ của y tá này, trong lòng cũng tự thấy khinh bỉ.

      bĩu môi cái, kéo Tần Dật Hiên lui về phía sau bước, nhường đường cho bọn họ, Tần Dật Hiên nhìn lướt qua y tá biết sống chết này, cảm giác tay mình bị Tô Song Song kéo, cũng gì nữa, chẳng qua là nhớ mặt ý tá.

      y tá biết Tần Dật Hiên, nhưng bác sĩ chủ đạo có thể nhận ra người của nhà họ Tần, dù sao ta cũng chính là người Bạch Tiêu cố ý phái tới để làm phẫu thuật cho Tần Mặc.

      ta vội vàng vươn tay kéo y tá , cho ta ánh mắt nghiêm nghị, lần đầu tiên y tá nhìn thấy bác sĩ Thẩm hiền lành toát ra vẻ giận dữ, ta vội vàng cúi đầu xuống, thận trọng theo giường bệnh.

      Vừa tiến vào phòng bệnh, Tần Mặc được đặt lên giường bệnh, liền tỉnh, mở choàng mắt, theo bản năng liền tìm kiếm bóng dáng của Tô Song Song.

      Khi nhìn thấy Tô Song Song đứng bên cạnh dùng vẻ mặt đầy khẩn trương nhìn mình, đôi mắt đào hoa lạnh như băng của Tần Mặc toát lên vẻ dịu dàng.

      Chẳng qua là dư quang thấy Tần Dật Hiên đứng bên cạnh Tô Song Song, trong nháy mắt dịu dàng hoàn toàn biến mất, thay thế bằng vẻ lạnh lùng và phòng bị.

      Tần Dật Hiên đứng sau lưng Tô Song Song nửa bước, thấy Tần Mặc nhìn mình, đương nhiên cho sắc mặt tốt, khuôn mặt thon dài lên vẻ châm chọc và khinh thường.

      Chẳng qua Tần Mặc chỉ quét mắt nhìn gã cái rồi thu tầm mắt lại, nhìn chăm chú Tô Song Song. Ánh mắt Tô Song Song vẫn đỏ như cũ, thấy Tần Mặc tỉnh, mau chóng ngồi bên cạnh , Tô Song Song đưa tay ra nắm bàn tay phải lạnh như băng của Tần Mặc.

      "A Mặc, còn đau ?" Vì Tô Song Song mới khóc xong, giọng mang theo chút giọng mũi, buồn rầu, nghe mềm mại dịu dàng lại hết sức êm tai.

      Giọng dịu dàng như lông chim lướt qua trái tim làm cho Tần Mặc cảm thấy nhột chút, rất muốn ngồi dậy ôm Tô Song Song vào lồng ngực, cho bất luận kẻ nào rình mò .

      ra ít đau đớn như thế này đối với Tần Mặc mà , đáng kể chút nào, nhưng vừa thấy Tô Song Song quên chuyện xích mích của bọn họ, mặt đầy lo lắng nhìn mình, Tần Mặc cảm thấy giả bộ bệnh tật yếu ớt là biện pháp rất được.

      lập tức thông hiểu đạo lí, rũ mặt mày xuống, bộ dạng mệt mỏi, nhàng lên tiếng: "Ừ..."

      "Có cần em gọi bác sĩ tới hay ?" Tần Mặc ở trong lòng Tô Song Song chính là người làm bằng sắt thép, vậy mà lại có thể thừa nhận đau, nhất thời Tô Song Song nghĩ có lẽ bây giờ đau đớn khó mà chịu được, có chút tê dại rồi.

      đứng dậy định kêu bác sĩ, lại bị Tần Mặc kéo tay, Tần Mặc cũng có dùng nhiều sức, Tô Song Song khẩn trương nhìn Tần Mặc, trong đôi mắt to là dấu hỏi chấm.

      Tần Mặc suy nghĩ chút, phun ra mấy chữ: " muốn người khác biết... Nhịn chút là được rồi."

      Nhất thời Tô Song Song biết gì, đến lúc này Tần Mặc còn cậy mạnh, suy nghĩ chút, vẫn ngồi xuống như cũ, sĩ diện của Tần Mặc rất lớn, để người ta biết người đàn ông như than đau ở chỗ này, quả có chút tổn thương lòng tự ái của .

      Hai người chuyện với nhau rất thân mật tự nhiên, Tần Dật Hiên còn muốn lừa mình dối người, cũng khônglàm được rồi, khuôn mặt gã lạnh lẽo, vất vả mới cố nặn ra vẻ tươi cười.

      "Song Song, hay là em trở về nghỉ ngơi chút, để chăm sóc họ?" Bây giờ Tần Dật Hiên chỉ muốn đẩy Tô Song Song ra, sau đó chọc giận Tần Mặc, làm cho chuyện giả bộ bệnh bại lộ.

      Người giống như gã và Tần Mặc, cho dù bị chặt đao, cũng nhíu mày chút, lúc này chẳng qua chỉ làm ca phẫu thuật , ta lại kêu đau, ai tin!

      Nhưng nếu coi như tất cả mọi người đều tin, cũng vô dụng, bởi vì Tô Song Song tin, Tần Dật Hiên hơi hí mắt nhìn Tần Mặc.

      nghĩ tới Tần Mặc chỉ thân mật với Tô Song Song ngắn ngủi hơn tháng, lại có thể chọt trúng tính cách của Tô Song Song, càng ngày gã càng cảm giác mình xem thường Tần Mặc rồi.

      Tần Mặc khinh thường để ý đến Tần Dật Hiên, kéo tay Tô Song Song thả, rồi trực tiếp nhắm mắt lại, câu lạnh như băng: “Em theo , nếu đau."

      "..." Vào lúc này ngay cả Tô Song Song cũng có chút sửng sốt, xoa xoa lỗ tai của mình, muốn xác nhận có phải mình nghe lầm.

      thể tin được, lời mang chút làm nũng này, là từ miệng Tần Mặc ra?

      Trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy rất bối rối, đưa tay sờ trán Tần Mặc, cái trán lạnh giá còn kèm theo lớp mồ hôi mỏng, Tô Song Song nháy mắt mấy cái, trong lòng nghĩ thông, Tần Mặc lên cơn sốt! Vậy sao lại mê sảng?

      Tô Song Song ngây ngô quay đầu nhìn Tần Dật Hiên, thấy bộ dáng kinh ngạc của gã, lúc này mới chắc chắn mình bị lãng tai.

      Nhất thời chưa kịp tiêu hóa bị dọa sợ đến mức trợn to cặp mắt, lại chợt quay đầu nhìn chòng chọc vào Tần Mặc, bộ dạng chưa hoàn hồn.

      Nếu như có thể, muốn tìm đại sư xem cho Tần Mặc chút, coi thử có phải người này bị quỷ nhập vào người hay , cách đây lâu còn nghiệt trêu đùa , vào lúc này lại bắt đầu làm nũng.

      Tô Song Song muốn ngửa mặt lên trời gầm thét tiếng, tiểu cầm thú băng giá văng ra nhiều tính cách như vậy lúc nào thế, còn có thể cho người khác sống hay !

      Thế nhưng nhân vật chính bị nhổ nước bọt nhắm mắt ngủ, để lại Tô Song Song xốc xếch trước giường bệnh.

      "Song Song, em trở về nghỉ ngơi lúc ?" Tần Dật Hiên thấy Tần Mặc giả chết, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại thể nổi giận, chỉ có thể hạ thủ với Tô Song Song.

      Tô Song Song nhìn tay Tần Mặc tóm chặt lấy bàn tay của mình, tay Tần Mặc rất lạnh, hình như lúc này càng thêm băng giá, tí nhiệt độ, giống như... giống như người chết.

      Nhất thời Tô Song Song cảm thấy đau đớn, ý thức được ý nghĩ trong lòng mình, bị dọa sợ đến mức cả người run lên, vội vàng lắc đầu gạt hai chữ thương tiếc .

      muốn bỏ tay Tần Mặc ra, Tô Song Song lại do dự, hiếm khi thấy Tần Mặc "làm nũng" lần, kiểu nào cũng phải cho chút thể diện.

      Nghĩ như vậy, nhất thời Tô Song Song lại cảm giác mình làm đúng, quay đầu cười xin lỗi với Tần Dật Hiên, lắc đầu cái, hạ thấp giọng sợ quấy rầy đến mộng đẹp của Tần Mặc, : " , về trước , em ở đây lát."

      Tần Dật Hiên nhìn thấy lưu luyến trong mắt Tô Song Song, có thể lừa dối bản thân, nhưng là lừa được người lão luyện tình trường như Tần Dật Hiên, gã rất dễ dàng nhìn ra Tô Song Song rung động với Tần Mặc.

      Tần Dật Hiên có chút nóng nảy, gã kéo tay khác của Tô Song Song, giọng : "Song Song, em là gì của ta? Mà phải ở đây chăm sóc?"

      Người nào! Tô Song Song có chút chột dạ, chuyệnTần Mặc cầu hôn mình bị khùng mà cho người khác biết, ngay cả Tần Dật Hiên cũng muốn .

      Bởi vì sợ chẳng qua là Tần Mặc nhất thời hứng thú, nếu rêu rao lung tung, lỡ đâu cuối cùng người ta chỉ đùa giỡn, có phải là tự mình đa tình .

      Tô Song Song liếc mắt nhìn Tần Mặc cái, cuối cùng vẫn dằn chuyện này xuống đáy lòng, cười khiêm tốn với Tần Dật Hiên.

      " , trước kia ấy chăm sóc em, giúp em rất nhiều, lúc em bị thương cũng là ấy chăm sóc, cho nên trả lễ lại mà! Ha ha... Ha ha..."

      "..." Ánh mắt Tần Dật Hiên lóe lên vẻ mất mác, gã rất muốn lớn tiếng rống với Tô Song Song: em lừa dối bản thân, nhưng lừa được người khác, em làm như tất cả mọi người đều là người ngu, nhận ra em để ý Tần Mặc sao?

      Nhưng Tần Dật Hiên thể rống, cũng thể gì, gã sợ nếu mình gầm lên như vậy, phản tác dụng ngược lại.

      Tần Dật Hiên nhìn Tần Mặc cùng Tô Song Song như vậy, liền biết nhất định Tần Mặc vẫn chưa thổ lộ với Tô Song Song, bởi vì với tính cách của Tần Mặc, nếu như có người chỉ điểm, cũng nghĩ tới chuyện bộc lộ tình cảm.

      Mà Tô Song Song vừa vặn lại là con rùa đen, cho dù có đầy đủ mọi thứ chứng minh Tần Mặc thích mình, chỉ cần Tần Mặc ra miệng, cũng tin tưởng, bởi vì rất nhát gan, sợ đến cùng chẳng qua chỉ là lừa dối.

      Cho nên Tần Dật Hiên nhịn được, gã giúp Tần Mặc và Tô Song Song phá bức tường này, ngược lại gã còn phải lợi dụng cơ hội, làm cho Tần Mặc càng lúc càng cách xa Tô Song Song.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 127: Tâm cơ ai sâu hơn

      Editor: Tiêu Vũ Chi

      Tần Dật Hiên đứng yên trong chốc lát, gã tính ở đây dây dưa tiếp, khỏi phải làm cho Tô Song Song suy nghĩ nhiều.

      Ánh mắt gã đầy ý vị sâu xa liếc nhìn Tần Mặc nằm giường giả vờ ốm yếu, gã dặn dò Tô Song Song câu: " về trước, sáng sớm ngày mai tới đón em làm."

      Tô Song Song giằng co đêm, bây giờ bình tĩnh lại, nhất thời cảm thấy rất mệt mỏi, thả lỏng người, liếc nhìn Tần Dật Hiên, gật đầu cái: "Um, vậy về nghỉ ngơi trước ."

      Tô Song Song xong, Tần Dật Hiên lại nhìn sang , mặc dù trong lòng rất cam tâm, nhưng suy nghĩ chút, đây là bệnh viện, Tần Mặc cũng làm được gì, gã liền xoay người rời .

      Tô Song Song muốn nằm cạnh mép giường nghỉ ngơi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, chợt đứng dậy, bước lên phía trước, lại quên tay của mình còn bị Tần Mặc nắm, kéo cái như vậy, liền bổ nhào về phía trước, đầu vừa vặn nằm cánh tay Tần Dật Hiên.

      Tần Dật Hiên nhanh chóng xoay người lại đỡ , đầu Tô Song Song đụng vào chỗ bị thương cánh tay trái, gã khẽ nhíu mày, lại phát ra tiếng kêu nào.

      Tô Song Song vuốt đầu của mình, tay còn bị Tần Mặc nắm chặt, cũng tiện tránh thoát, tay còn lại vội vàng bắt được cánh tay Tần Dật Hiên, muốn nhìn xem thử mình có làm đau gã .

      cái nhìn này, tầm mắt Tô Song Song quét lên cánh tay nhiễm màu đỏ tươi của gã, sửng sốt chút, giây kế tiếp khẩn trương kêu: ", em làm tay chảy máu rồi!"

      Tần Dật Hiên gì, chẳng qua chỉ cúi đầu nhìn máu khô lại cánh tay trái, ánh mắt gã trở nên u ám.

      Nếu như phải vì Tần Mặc, nhất định Tô Song Song liếc mắt cái nhìn thấy mình bị thương, nhưng Tô Song Song lại đặt tất cả chú ý người Tần Mặc, tới bây giờ mới thấy gã chưa xử lý cánh tay.

      ghen tỵ trong lòng lại bắt đầu lan tràn, Tần Dật Hiên khẽ híp mắt, chậm rãi nâng tay trái của mình lên, mặt nở nụ cười hiền lành.

      " có chuyện gì, so với bệnh của họ, bị như vậy đáng nhắc tới." Giọng của Tần Dật Hiên rất tự nhiên, giống như hề để ý, hoàn toàn lo nghĩ vì Tần Mặc.

      Gã như vậy vừa vặn đâm trúng áy náy trong lòng Tô Song Song, cẩn thận nắm đầu ngón tay của Tần Dật Hiên, quay đầu nhìn Tần Mặc ngủ say.

      giây kế tiếp thận trọng muốn rời khỏi tay Tần Mặc, nhưng Tần Mặc nắm rất chặt, Tô Song Song thể tránh thoát.

      Tô Song Song quay đầu khổ sở nhìn Tần Dật Hiên, đành lòng kéo mạnh tay Tần Mặc, sợ đánh thức Tần Mặc ngủ ngon.

      Tần Dật Hiên nhìn lướt qua Tần Mặc, gã liếc mắt liền nhìn ra Tần Mặc giả bộ ngủ, trong lòng gã thầm khinh bỉ tiếng, mặt lại mang theo nụ cười cưng chìu.

      Gã cẩn thận thu đầu ngón tay bị Tô Song Song kéo, sau đó ra vẻ sao quơ quơ cánh tay: " có chuyện gì, chỉ là lúc ra cuống cuồng, cẩn thận vấp ngã, về khử trùng chút là được rồi.”

      Tần Dật Hiên càng thèm để ý, càng lo nghĩ cho Tô Song Song và Tần Mặc, lòng Tô Song Song lại càng áy náy, cúi đầu, dám nhìn Tần Dật Hiên.

      "Đúng rồi, em còn chưa ăn cơm tối, lát nữa mua đồ ăn cho, em muốn ăn cái gì?" Tần Dật Hiên xong liền nâng cánh tay bị thương xoa đỉnh đầu Tô Song Song.

      đến ăn, Tô Song Song mới nhớ vừa nãy mình kéo tay Tần Dật Hiên là vì chuyện gì, nghĩ tới dự tính ban đầu, Tô Song Song càng ngượng ngùng.

      cuối đầu thấp hơn, là muốn chôn đầu vào trong ngực, Tô Song Song ậm ừ, nửa ngày cũng thốt ra được lời muốn .

      Tần Dật Hiên nhìn ra Tô Song Song có tâm , hơn nữa gã cần nghe cũng biết chắc có liên quan đến Tần Mặc.

      Nhìn liếc qua Tần Mặc nằm giường mở mắt ra nhìn mình, gã hơi híp mắt, cố đè lửa giận trong lòng xuống, xoa đầu Tô Song Song càng thêm dịu dàng, ánh mắt lóe lên tia khiêu khích.

      Tần Mặc chỉ mở mắt ra chút, lạnh lùng nhìn lướt qua bàn tay Tần Dật Hiên vuốt đỉnh đầu của Tô Song Song liền nhắm mắt lại.

      Cái nhìn kia hết sức lạnh, chẳng khác nào có con dao đâm vào tay Tần Dật Hiên, mặt gã lộ vẻ khinh thường, nhưng trong lòng vẫn bị khí thế của Tần Mặc dọa, gã suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn thu tay về.

      "Sao vậy Song Song, có chuyện gì thể với ?" Tần Dật Hiên đóng vai người tốt, nhưng xưa nay gã chưa hề tự xưng trai với Tô Song Song, cho tới bây giờ cũng gọi là em .

      "Cái đó... trai, có thể cho em mượn ít tiền ?" Tô Song Song nín nửa ngày, khuôn mặt nhắn cũng đỏ bừng, mới ra miệng.

      xong rất sợ Tần Dật Hiên hiểu lầm, vội vàng ngẩng đầu lên giải thích: "Em chỉ mượn năm chục, chờ khi nào nhận được tiền lương em trả lại cho ngay lập tức."

      Tô Song Song nhìn nụ cười cưng chìu của Tần Dật Hiên, nhất thời cảm giác mình càng thêm có chốn dung thân, cúi đầu xuống, hổ thẹn xoắn đầu ngón tay.

      "Đồ ngốc, của cũng là của em, sau này cần gì em cứ , kiếm tiền cho em, cho ai?" Tần Dật Hiên lại câu mơ hồ , lộ ra chút mập mờ.

      Tần Mặt nhắm mắt nằm giường, chân mày lại nhíu sâu, bây giờ rất muốn ngồi dậy, hung hăng nắn bóp khuôn mặt bé của Tô Song Song.

      Phỏng chừng toàn thế giới nghe lời này cũng nhìn ra đáy lòng của Tần Dật Hiên, cũng chỉ có Tô Song Song ngu ngốc này, còn tưởng rằng Tần Dật Hiên coi như em !

      "Em..." Mặc dù lúc trước Tô Song Song mực quấn lấy Tần Dật Hiên đòi gã mua đồ ăn cho , nhưng dù sao hai người cũng cách xa năm năm, hơn nữa bây giờ giá trị con người Tần Dật Hiên tăng lên gấp bội, còn chỉ là nhi.

      Hai thân phận có thể khác nhau trời vực, Tần Dật Hiên chê, Tô Song Song cũng rất vui vẻ rồi, thế nhưng lại cầu gã chuyện khác, Tô Song Song rất ngượng ngùng.

      Tần Dật Hiên thở dài, tay bị thương nắm lấy bàn tay nhắn của Tô Song Song, dịu dàng : "Song Song, lúc trước em khách khí như vậy, chẳng lẽ trải qua năm năm, em liền lạnh nhạt với ?"

      Tô Song Song vội vàng lắc đầu cái, nhưng áy náy trong lòng khiến biết nên gì.

      "Nhà họ Tần chính là nơi ăn thịt người, giữa họ chỉ có lợi ích, có thân tình, năm năm qua, rất nhớ em, vừa nghĩ tới dáng vẻ nũng nịu quấn quít của em, mỉm cười trong vô thức, rồi lại muốn gặp em, động lực duy nhất làm có thể tiếp tục chống đỡ nhà họ Tần …”

      Giọng của Tần Dật Hiên ngày càng trầm thấp, tới đây, mắt gã mang theo vẻ bi thương nhìn Tô Song Song, đúng lúc Tô Song Song ngẩng đầu lên, chống lại hai mắt của gã, trong lòng cũng nổi lên khó chịu.

      "Bây giờ vất vả nắm được quyền lực, có thể tự do sống sót, cũng tìm được em, nhưng mà... Song Song, cảm xúc dành cho em vẫn dừng lại ở năm năm trước, nhưng em... chẳng lẽ trong lòng em còn sao?"

      "!" Tô Song Song vội vàng lắc đầu, ánh mắt mang theo vội vàng, nhưng biết nên giải thích thế nào, mới có thể làm tan bi thương trong mắt Tần Dật Hiên.

      Tần Dật Hiên gì nữa, gã tiến lên bước, ôm Tô Song Song vào trong ngực, cằm gã đặt lên đỉnh đầu Tô Song Song.

      Tần Dật Hiên thở dài hơi rồi nhàng : "Vậy sau này cũng cần khách khí với , của chính là của em, có biết ? Đồ ngốc..."

      Lúc Tần Dật Hiên lời này, Tần Mặc nằm giường nhìn, lúc này Tần Mặc mở hai mắt ra, tầm mắt của hai người giao nhau trung, giống như đao kiếm va chạm nhau văng tia lửa khắp nơi.

      Vẻ đau thương trong mắt Tần Dật Hiên sớm tiêu tan, ngược lại lộ ra tia khiêu khích trắng trợn, khóe miệng gã nhếch lên, bộ dạng giễu cợt.

      Chân mày của Tần Mặc nhíu lại sâu, sát khí tràn ra khỏi mắt , bàn tay khác gắt gao nắm thành quả đấm, nắm chặt đến mức gân xanh hằn lên mu bàn tay.

      đè nén lửa giận trong lòng mới khống chế được bàn tay nắm tay Tô Song Song, nếu sớm kéo Tô Song Song lại, ôm chặt trong lồng ngực của mình.

      Tô Song Song gật đầu cái, gì nữa, trong lòng lại thấy ấm áp, giờ phút này bức tường ngăn cách trong nội tâm sớm hạ xuống.

      tự nhủ, sau này nhất định phải đối xử tốt với trai, bởi vì chỉ còn là người thân duy nhất của đời này.

      Tần Dật Hiên thấy mình thành công làm cho Tần Mặc tức giận, trong lòng gã thầm đắc ý, cuối cùng cũng hòa nhau nửa bàn, nửa bàn kế tiếp, gã rất tự tin, nhất định là gã thắng!

      Tần Dật Hiên quẳng cho Tần Mặc ánh mắt khiêu khích, gã lui về phía sau nửa bước, nới lỏng vòng tay ôm Tô Song Song.

      Trong nháy mắt Tô Song Song nhìn gã, vẻ khiêu khích khinh thường mặt gã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười cưng chiều của bậc trai lớn.

      "Được rồi, mau em muốn ăn cái gì, dù em có muốn ăn trăng sáng bầu trời, cũng nghĩ biện pháp lấy xuống, để cho em ăn."

      "Phụt!" Tô Song Song nhịn được khẽ cười, bây giờ cũng nghĩ thông suốt, cần quá khách khí với trai của mình, chớp mắt cái, tinh quái cười : "Trăng sáng em cần, nhưng em nghĩ mình muốn ăn sao!"

      "?" Tần Dật Hiên nghe vậy liền sững sờ, ngay sau đó gã bừng tỉnh, nghĩ tới kỷ niệm của mình và Tô Song Song , nụ cười nơi khóe miệng sâu hơn: "Bánh ngọt hình ngôi sao?"

      Lúc trước ở gần trường học có tiệm bánh gato, chỗ đó có loại bánh ngọt hình ngôi sao Tô Song Song rất thích, chỉ tiếc khi đó răng được tốt, ba mẹ cho ăn ngọt, vì muốn canh chừng , nên ba mẹ cho tiền tiêu vặt.

      Lúc ấy Tô Song Song liền vòi vĩnh Tần Dật Hiên mua bánh ngọt cho mình, toàn bộ tiền tiêu vặt của Tần Dật Hiên đều dành để mua loại bánh ngọt đắt muốn chết cho Tô Song Song.

      Gã còn nhớ lúc ấy mình câu, Tần Dật Hiên tự chủ được dịu dàng nhìn Tô Song Song, chậm rãi : "Cho dù sau này đồ ngốc của bị sâu răng, cũng để ý, bởi vì cho dù em mang hình dáng gì, trong lòng đều là đẹp nhất."

      Tô Song Song cũng nghĩ đến lúc ấy Tần Dật Hiên những lời này, ngượng ngùng cười cười, từ khi Tần Dật Hiên đột nhiên biến mất thấy đâu, Tô Song Song bao giờ ăn bánh ngọt ở tiệm này nữa.

      Bây giờ Tần Dật Hiên quay trở lại, Tô Song Song liền nhớ lại hương vị ngọt ngào của bánh ngọt, xong lại cảm thấy có chút khó chịu, năm năm cũng qua, biết tiệm bánh gato còn ở đó hay .

      "Cái đó... trai, em chỉ thuận miệng chút, cho em bữa tiệc lớn , phải đắt tiền nha!" Tô Song Song xong liền nhìn Tần Dật Hiên nhàng cười, nụ cười tươi.

      Tần Dật Hiên gì, chỉ gật đầu cái, Tô Song Song cười quá mức ấm áp, làm Tần Dật Hiên nhịn được đưa tay cưng chìu xoa xoa đầu .

      "Được, chờ trở lại." xong gã nhìn lướt qua Tần Mặc nằm ở giường, nhìn thân thể căng thẳng của , chân mày nhíu chặt lại, gã cười càng thêm hăm hở.

      Tần Mặc vừa , Tô Song Song liền ngồi cạnh mép giường, nhìn bàn tay to của Tần Mặc kéo tay của mình, bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      Tô Song Song ngồi ở đây nhìn Tần Mặc tới mức ngẩn người, Tần Mặc ngủ say ít phần lạnh nhạt, nhiều hơn phần nhu tình, chẳng qua là lông mày nhíu chặt nhìn có chút chướng mắt.

      Tô Song Song vươn tay đặt lên mi tâm của Tần Mặc, ngón tay út hơi lạnh nhàng vuốt, vết nhăn giữa trán Tần Mặc dần dần biến mất, Tô Song Song muốn thu tay về, Tần Mặc lại đột nhiên mở hai mắt ra nhìn chăm chú.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 128: là thụ M

      Editor: Puck

      Nguyên gốc: 抖 M, M được viết tắt từ Masochist – người khổ dâm (hay thống dâm) – người thích bị ngược.

      Tô Song Song thấy Tần Mặc mở hai mắt ra, sợ hết hồn, vội vàng thu tay bé của mình lại, bị Tần Mặc nhìn hơi chột dạ, quay đầu nhìn sang bên cạnh, lầm bầm câu: “ mặt dính bẩn.”

      Nhưng Tần Mặc vốn mua món nợ của Tô Song Song, mặt đỏ tim nhảy : “Muốn sờ mặt cứ việc thẳng.”

      “!” Tô Song Song sợ tới mức sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại nhìn Tần Mặc, nếu phải Tần Mặc vẫn tỏ vẻ mặt than, giọng điệu cũng có gì phập phồng, Tô Song Song chắc chắn cho rằng bị nghiệt kia nhập vào thân, đùa giỡn mình.

      “Ai... Ai đồng ý sờ , cũng là gì cả, em... Em sờ làm gì?” Tô Song Song căng thẳng hơi cà lăm.

      ra mới vừa rồi quả cảm thấy Tần Mặc mềm mại khó có được, chịu hết nổi thò móng vuốt ra vuốt lên. Nhưng chuyện mất mặt bị nhan sắc khi ngủ của tiểu cầm thú quyến rũ, lòng áo sắc nổi lên như vậy, Tô Song Song cho dù đánh chết cũng thừa nhận!

      Tần Mặc thoáng nhíu mày liếc nhìn Tô Song Song, ràng tin, Tô Song Song cũng học Tần Mặc, nhướn mày lên, ra vẻ thích tin hay .

      Hai người cứ như vậy trong chốc lát, giương lên, cuối cùng Tô Song Song cảm giác da thịt chỗ xương chân mày đều mệt mỏi, dẩu môi, quyết định so đo với người bệnh Tần Mặc này.

      “Trong hai ngày này thể ăn cái gì, đói chịu đựng .” Mặc dù Tô Song Song trình bày , nhưng vẫn lộ ra vẻ hơi hả hê.

      Tần Mặc luôn cảm thấy chuyện ăn chỉ là hành động cần thiết để duy trì mình chết, ngoại trừ ép uống chút sữa người lớn ra, vốn có gì.

      Cho nên nghe mấy ngày thể ăn cái gì, cũng có vẻ mặt và cảm xúc đặc biệt gì, Tô Song Song người tham ăn lại thuận theo rồi, tỏ vẻ bình thường nhìn Tần Mặc.

      thể ăn gì, sao có phản ứng gì chứ.” Tô Song Song bất mãn lầm bầm câu, xong lại cảm giác mình giống như mắc nợ, như vậy dường như mình quan tâm Tần Mặc nhiều hơn.

      Nhưng mà tất cả rồi, lại thể thu lại, giả vờ làm sao cả, nhưng khóe mắt vẫn nhìn Tần Mặc chăm chú.

      Tần Mặc tỏ vẻ để ý, vừa chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy vừa : “Có truyền dinh dưỡng cũng chết đói, hơn nữa lúc đói nhìn em ăn là được.”

      Tần Mặc thích nhìn dáng vẻ khi ăn của Tô Song Song, luôn ăn đồ đến quai hàm phồng lên, đáng giống như chú sóc , nghĩ đến đây, trong mắt Tần Mặc thoáng qua ý cười.

      Tô Song Song thấy Tần Mặc muốn ngồi dậy, vội vàng đỡ , nhưng mà vừa nghe những lời này xong, cả người đều ngây ngẩn ra, lại nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Tần Mặc, bị hoảng hốt hù sợ.

      tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt trừng đến tròn xoe, trong lòng thầm nghĩ: Người này có bệnh , bản thân đói bụng, lại còn nhìn người khác ăn gì, đây phải khuynh hướng thích bị ngược sao?

      Khuynh hướng thích bị ngược! Tô Song Song nghĩ như vậy, tròng mắt chợt co lại, kêu lên tiếng: “ phải là thụ M chứ!”

      “Thụ M?” Tần Mặc ngồi dậy, hơi nhíu mày, mặc dù hiểu Tô Song Song gì, nhưng từ vẻ mặt của có thể nhìn ra tuyệt đối phải là từ gì tốt.

      Tô Song Song quan sát Tần Mặc từ xuống dưới, đột nhiên đưa tay dùng sức nhéo phát lên cánh tay Tần Mặc, đối với Tần Mặc, chút hơi sức này giống như gãi ngứa, cho nên Tần Mặc có phản ứng gì, chỉ hiểu nhìn Tô Song Song.

      Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc có phản ứng gì, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh nhìn mình, trái tim run lên, đả kích này quá lớn.

      bị sợ đến đột nhiên đứng lên, suýt chút nữa xô ngã cái ghế sau lưng, Tô Song Song quá khiếp sợ rồi, đưa tay run run chỉ chỉ Tần Mặc, vừa định kêu lên, đột nhiên ý thức được chuyện này nên truyền bá.

      Tần Mặc muốn khiến Tô Song Song sinh nghi, cho nên ở trong phòng bệnh bình thường, tám người phòng, nhưng sớm bị dọn sạch rồi, cả căn phòng chỉ có hai người bọn họ.

      Tô Song Song cẩn thận liếc mắt nhìn phòng bệnh vắng vẻ, xác định có ai trốn dưới gầm giường, mới hạ giọng tỏ vẻ đau đớn : “Tần Mặc, lại là thụ thích ngược!”

      “...” Mặc dù Tần Mặc sớm ý thức được Tô Song Song chuyện gì tốt, nhưng mới nghe ba chữ thụ thích ngược, vẫn cảm thấy hơi nghẹn lời.

      Tô Song Song thấy
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 129: Đè em thành nghiện

      Editor: Puck

      “Thụ M? Thụ kiêu ngạo? Cường công?” Giọng Tần Mặc hề lên xuống, hết sức vững vàng, chỉ có điều giọng điệu vô cùng bình thản này mới càng khiến người ta thêm sởn tóc gáy.

      Bởi vì Tô Song Song bị Tần Mặc đè dưới người vốn nghe hiểu, rốt cuộc Tần Mặc có tức giận hay , nuốt nước miếng, nặn ra nụ cười lấy lòng, mặc dù Tô Song Song phản ứng chậm, nhưng vẫn biết câu thức thời mới là trang tuấn kiệt.

      cười đến mặt mày cong cong, chỉ có điều bởi vì quá khẩn trương, cười này giống như khóc: “A Mặc, giỡn, ha ha... Ha ha...”

      mặt Tô Song Song tỏ vẻ hối hận, trong lòng cũng cực kỳ hối hận, kiểm điểm sâu sắc trong lòng: Coi như mình muốn YY cũng cần phải ra ngoài!

      cầu xin tha thứ xong, thận trọng nhìn Tần Mặc, thấy Tần Mặc vẫn hề chớp mắt nhìn chằm chằm, tay giữ cổ tay hề có ý buông ra.

      Tô Song Song tự biết đuối lý, hơn nữa Tần Mặc còn là bệnh nhân, làm chuyện gì quá mức trước, còn ý định dùng sức giãy giụa, bớt gây thương tổn cho Tần Mặc mới làm phẫu thuật.

      ra Tô Song Song suy nghĩ nhiều, cho dù Tần Mặc bị gãy hai xương sườn vẫn có thể đánh ngã hai vệ sỹ, hôm nay chỉ là phẫu thuật dạ dày nho , còn đến mức khiến suy yếu ngay cả Tô Song Song cũng đánh lại.

      “Vui đùa, hả?” Tần Mặc lên giọng cuối, bàn tay to đặt hông Tô Song Song, chậm rãi áo, mặc dù tay Tần Mặc chạm vào thân thể Tô Song Song.

      Nhưng chỉ cách khoảng ngắn, như có như dần lên, cũng làm cho khuôn mặt nhắn của Tô Song Song đỏ bừng, tim đập rộn lên.

      Khi bàn tay to của Tần Mặc di chuyển đến bên viền áo ngực, hô hấp của Tô Song Song chậm lại, nuốt nước miếng cái, lắp bắp: “... làm gì? Em... Em kêu người tới đó!”

      Tần Mặc cúi thấp mặt chăm chú nhìn Tô Song Song, tay đặt bên cạnh ngực đột nhiên rơi xuống bên cạnh giường, sau đó cả người giống như mất lực, đè người Tô Song Song.

      Tô Song Song rên lên tiếng, trong nháy mắt cảm giác mình bị đè bẹp! Trong lòng chảy xuống hai dòng nước mắt, Tần Mặc kia, có phải đè thành nghiền , ngực này sớm muộn gì cũng bị đè phẳng.

      May mà ngực của , nếu là hàng giả, lúc này chắc sớm nổ.

      “Này! Đừng giả vờ chết!” Tay Tô Song Song thể động, chân còn có thể động, đá đá bắp chân Tần Mặc.

      Hai tay bị giữ chặt đỉnh đầu, mặt Tần Mạc còn chôn ở trong cổ , hơi thở ấm áp quấy nhiễu cổ , ngứa, cộng thêm ngực sắp bị đè thành bánh nướng, tư thế này rất thoải mái!

      Tần Mặc hừ hừ, dịch người, câu: “Đau...”

      “!” Tô Song bị chữ này dọa sợ tới mức trợn trừng hai mắt, Tần Mặc lại có thể đau, quá phù hợp với vẻ bình tĩnh của trong lòng rồi!

      Hơn nữa lần đáng trước là được, ràng liên tiếp kêu đau, lạnh lùng cao ngạo của ngài đâu! Mặt than của ngài đâu! Vẻ ngang ngược của ngài đâu? Ồn ào đáng làm nũng kêu đau muốn ôm là loại nào?

      Tô Song Song hạ mí mắt liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Mặc, lời châm chọc đến bên miệng lại nuốt vào, chỉ có điều trong lòng bắt đầu sôi trào.

      Kỹ năng châm chọc triển khai toàn bộ: Mặc nghiệt vừa , Mặc đáng thay thế trong nháy mắt, trả lại Mặc nam thần mặt than cao ngạo lạnh lùng đây! Chẳng lẽ Tần Mặc còn là người đa nhân cách?

      Tần Mặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy hoảng sợ trong hai mắt Tô Song Song, chung đụng với lâu, ít nhiều có thể đoán ra được kinh ngạc cái gì ở đây.

      Tần Mặc cau mày, sắc mặt rất khó nhìn, chỉ có điều lúc này là tình trạng bệnh tình khó coi, chậm rãi : “ là người, đương nhiên kêu đau, cũng là đàn ông, đương nhiên có cảm giác với phụ nữ.”

      Tô Song Song bị thân thể to lớn của Tần Mặc đè tới cảm giác hơi thở trong phổi ngày càng ít, vặn vẹo uốn éo thân thể, trừng mắt liếc Tần Mặc: “ còn có hơi sức chuyện, nhanh xuống cho em, đè chết rồi! có biết có bao nhiêu... ! ! ! Làm gì!”

      Tô Song Song vừa vừa uốn éo, đột nhiên cảm thấy chỗ bụng càng ngày càng cứng rắn, trong đầu lập tức sợ tới mức trống rỗng, trừng lớn mắt, hãi hùng nhìn Tần Mặc.

      Ánh mắt Tần Mặc nhìn Tô Song Song lại sâu thêm phần, hơi thở trở nên thô nặng, nhưng có động tác gì khác, chỉ mở miệng nhắc nhở Tô Song Song: “Đừng lộn xộn...”

      Khi Tô Song Song cảm giác được tiểu Tần Mặc thích hợp thân thể căng cứng, động cũng dám động, ngay cả thở mạnh cũng dám thở gấp, tròng mắt thiếu chút nữa cũng dám động.

      có thể có chút bình tĩnh
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :