1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 120: ta chết (2)

      “Tác giả quyển sách này là ai, tôi muốn nhìn thấy.” Tần Mặc cảm thấy mâu thuẫn của mình với Tô Song Song trong ngày hôm nay khá lớn, mà nguyên nhân là do tên Tần Dật Hiên kia, chỉ sợ tình hình ngày càng nghiêm trọng.

      “Hả?” Bạch Tiêu lập tức phản ứng kịp, khóe miệng mang theo ý cười hỏi lại câu.

      “Tác giả của ‘Đặt bẫy tình ’, bây giờ tôi muốn gặp ta.” Tần Mặc lời ít ý nhiều ra mục đích của mình, cảm thấy người có thể viết loại này, phỏng chừng có thẻ giúp nghĩ ra biện pháp.

      Bạch Tiêu Vừa nghe Tần Mặc đến điều này, cả người cảm thấy ổn, hai chân từ bàn rớt xuống, miệng hơi mở ra, dáng vẻ hoảng sợ.

      Tần Mặc quay đầu nhìn Bạch Tiêu, cảm thấy ta có chút gì đó đúng, nhíu mày lại, Bạch Tiêu sợ tới mức lập tức hoàn hồn.

      ta ra vẻ bình tĩnh, làm điệu bộ suy nghĩ, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì đó,
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 121: Tôi đến nhà trai ở.

      Edit + Beta: Linxu

      Sớm biết thể chất mình kém như vậy, buộc tóc lên cho rồi, đỡ bớt bị mồ hôi thấm đẫm lên tóc mái, dính vào trán rất thoải mái.

      "Cho nà, chỗ chị có cái kẹp nè." Vương Tử vô cùng nhiệt tình, thấy Tô Song Song cau mày vén tóc mái của mình lên, trực tiếp lấy cái cặp tóc đáng đầu mình đưa cho Tô Song Song.

      "Vẫn còn 1km nữa, kiên trì lên!" Vương Tử vừa vừa làm động tác tay cố gắng lên, dáng vẻ hoạt bát đáng vô cùng, chọc người ta vui vẻ.

      Tô Song Song được cảm giác của truyền sang, tinh thần cũng tốt hơn, quay đầu lại nhìn chút, thế này cũng có thể tính là nhanh, phía sau còn có đám phụ nữ xinh đẹp mệt mỏi tới nỗi sắc mặt cũng trắng bệch rồi.

      Mấy này giày cao gót mặc đồ công sở vốn muốn ở lại phòng làm việc ấm áp, thế nhưng chỉ vì , các ấy thể nhấc chân ra ngoài bộ làm huấn luyện tăng cường vào cuối mùa thu.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Song Song cũng thấy áy náy, nếu phải do xin Tần Dật Hiên nghĩ biện pháp, các ấy cũng phải chịu cảnh tai bay vạ gió thế này.

      Người vô tội như các vẫn còn , người khỏi xướng mọi chuyện như sao có thể ngạo kiều dừng lại, Tô Song Song thở dài, hai tay chống đầu gối của mình đứng lên, có thế nào cũng phải kiên trì tới cùng.

      "Song Song em ở ngành nào?" Tính cách Vương Tử trời sinh hoạt bát, cực kỳ thích chuyện, lại còn rất nhiệt tình, vươn tay đỡ Tô Song Song, bên cạnh .

      Tô Song Song rất thích lớn hơn mấy tuổi này, lau vệt mồ hôi trán mình, quay đầu cười : "Em chỉ là nhân viên trợ lý thuộc studio phim hoạt hình dài tập của công ty văn hóa Đằng Phi!"

      "À! Studio phim hoạt hình dài tập hả! Chị cũng là thành viên công ty Văn hóa nè! Bên bộ phận tuyên truyền! Thầy dạy chị là người quản lí tuyên truyền phần hậu kỳ các tác phẩm của Studio phim hoạt hình dài tập! là quá trùng hợp!"

      Vương Tử lập tức hưng phấn, Tô Song Song nghe được cũng vui vẻ, nghĩ mình lại may mắn như vậy, ngày đầu tiên liền tình cờ gặp đồng nghiệp tốt, về sau làm cũng đơn nữa rồi.

      Hai cùng nhau ríu ra ríu rít còn cảm thấy chưa kịp gì, tới đích, vừa đến điểm cuối, toàn bộ năng lượng của Tô Song Song giống như bị tiêu hao sạch rồi, lập tức trở nên héo rũ.

      Tần Dật Hiên đứng ở đầu đường, nhìn lướt qua gương mặt ửng đỏ bình thường của Tô Song Song, khuôn mặt vốn mang theo nụ cười hơi cứng đờ chút.

      Bây giờ hối hận sao mình lại nghĩ ra cái chủ ý chết tiệt như vậy, thể chất Tô Song Song từ tương đối kém, hơn nữa cũng thích vận động, bình thường đều ru rú ở nhà.

      5 km đối với Tần Dật Hiên chỉ là bữa ăn sáng, thế nhưng lại quên, đối với Tô Song Song mà , đó chính là đòi mạng, hơn nữa cổ chân trái của Tô Song Song vẫn chưa hoàn toàn tốt, tưởng chừng như họa vô đơn chí.

      Tần Dật Hiên vừa nghĩ tới sơ sẩy của mình, hận bây giờ thể tới, ôm Tô Song Song lại, cho thêm bước nào nữa.

      Chỉ là ở đây nhiều người nhiều thứ hỗn tạp, thèm để ý tới việc có lộ tình cảm mà mình dành cho Tô Song Song, thế nhưng biết tính cách của Tô Song Song.

      Mặc dù thoạt nhìn trông hiền hoà, nhưng trong xương lại rất bướng bỉnh, nếu quan hệ của bọn họ bị lộ ra ngoài, nhất định Tô Song Song từ chức.

      vất vả mới tìm được Tô Song Song, đưa đến cạnh mình, cho dù có phải dùng thủ đoạn, hay cách cuối cùng là dùng sức mạnh, cũng làm mất Tô Song Song thêm lần nữa.

      Nghĩ đến đây ánh mắt Tần Dật Hiên hơi híp lại, nhìn chòng chọc vào Tô Song Song, trong mắt thoáng lộ ra vẻ cố chấp điên cuồng.

      Tô Song Song đến điểm cuối, giọng điệu luôn căng chặt kia cũng buông lỏng ra, ra cảm thấy cổ chân trái của mình bắt đầu đau ỷ, chẳng qua lại ngại vì hổ thẹn trong lòng, cũng gì thêm, đòi đối xử đặc biệt.

      Vừa nhìn Vương Tử chính là người thích chơi đùa, tới nơi ngay cả thở cũng kịp thở, vẻ mặt tinh thần hãy còn phấn chấn dáng vẻ cũng mạnh mẽ, đỡ Tô Song Song ngồi vào cái ghế bên, cùng đợi tất cả mọi người đến đông đủ rồi tập hợp sau.

      "Nhà của chị ở gần ở công ty, nhà em ở chỗ nào? Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm ?" Vương Tử mệt, liền tặng chỗ ngồi cho những giày cao gót trang điểm lòe loẹt sắp mệt chết kia, đứng bên cạnh Tô Song Song, vẻ mặt sáng láng như cũ.

      Nghỉ tiếp chút, Tô Song Song cảm thấy lấy hơi cũng tốn sức, cũng muốn lên tiếng, đưa tay chỉ bên cạnh, thở dốc thoáng mới ra câu đầy đủ: "Nhà của em ở phía sau con đường kia."

      "Ai nha, vậy chúng ta thuận đường, thực khéo!" Vương Tử còn muốn điều gì, lúc này tất cả mọi người đến đông đủ, bên kia gọi tập hợp, chỉ có thể đưa Tô Song Song tập hợp trước.

      Tần Dật Hiên đứng ở phía trước, áo mũ chỉnh tề, mặc dù chỉ là chàng trai hai mươi mốt tuổi, còn có vẻ bệnh tật, nhưng bề ngoài tuấn tú cùng gia sản giàu có, vẫn thu hút ánh mắt của tất cả các nữ bạch cốt tinh ở đây.

      mỉm cười vài câu cổ vũ, nhưng dư quang vẫn rời khỏi hai gò má ửng đỏ bình thường của Tô Song Song.

      câu giải tán, tất cả mọi người thở phào nhõm, thế nhưng mấy tinh ẻo dẹo khác lại muốn buông tha cái cơ hội trời ban để có thể tiếp cận đến ông tổng
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 122: Tại sao lại xé?

      Editor: Tiêu Vũ Chi

      Tần Mặc ra từ tàng cây bên cạnh biệt thự, nhịp bước trầm ổn, thân màu đen nhàn nhã càng nổi bật lên lạnh lùng, sắc mặt được tốt lắm, cả người tản ra hơi lạnh.

      Tô Song Song cắn môi, nhìn Tần Mặc, tâm trạng rối bời, lúc này Tần Dật Hiên điều chỉnh xong tâm trạng của mình, cười nhún nhường lễ phép như cũ.

      mấy bước, tới cạnh người Tô Song Song, tiếng động tuyên bố chủ quyền người Tô Song Song với Tần Mặc, chỉ tiếc Tần Mặc liếc gã cái cũng lười.

      " họ, tối nay Song Song tới chỗ em ở." Tần Dật Hiên cười ngoan ngoãn, giọng cũng hết sức khiêm tốn, đích thực là thằng nhóc to xác tao nhã lịch .

      Nhưng gã lại nhìn Tần Mặc bằng vẻ mặt lại tràn đầy khiêu khích cùng giễu cợt, những lời này dĩ nhiên là muốn khích Tần Mặc, muốn làm cho thẹn quá thành giận, hủy hết hình tượng trước mặt Tô Song Song.

      Tần Mặc căn bản để ý đến gã, dĩ nhiên cũng mắc lừa, nhìn thẳng vào Tô Song Song, môi mỏng hơi hơi mở ra rồi đóng lại, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Dật Hiên: "Tối hôm nay cũng ở nơi này."

      "!" Đừng Tô Song Song, ngay cả Tần Dật Hiên cũng sửng sốt.

      Dĩ nhiên Tần Mặc vô cùng ghét gã, gần gã chút cảm giác thoải mái, lại chủ động vào nhà gã ở, Tần Dật Hiên nghĩ, đây quả thực là quá vi diệu rồi.

      Tô Song Song nghe thấy Tần Mặc cũng ở đây, cả người cũng luống cuống, có thể là cố ý muốn trốn Tần Mặc, lúc này hai người bọn họ lại ở cùng nhau, ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, làm sao còn tĩnh táo suy nghĩ.

      Lòng Tô Song Song loạn cả lên, ra đối với chuyện sáng hôm nay, cảm giác mình ít nhiều có chút quá đáng.

      Tần Mặc thích Tần Dật Hiên, dựa theo tính cách của , tự nhiên cũng hy vọng đến gần Tần Dật Hiên, cho nên phản ứng buổi sáng, cũng coi như là phản ứng bình thường của tiểu cầm thú.

      Chẳng qua là Tô Song Song vừa nghĩ tới Tần Mặc lại thông cảm với chuyện mình vui sướng vì tìm được người thân duy nhất, còn nổi giận lung tung, liền nhịn được khó chịu trong lòng.

      cố ý nhìn tới Tần Mặc, chỉ cúi đầu nhìn chân của mình, bộ tôi coi thường , muốn để ý tới bộ dáng của .

      cho là mình như vậy rất có mặt muiz, lộ ra vẻ dửng dưng, có thể trong mắt Tần Dật Hiên cùng Tần Mặc xem ra, chính là cáu kỉnh.

      Khóe miệng Tần Mặc hơi nhếch lên, Tần Dật Hiên lại nheo mắt, sau khi nhìn liếc qua Tô Song Song, gã nổi giận đùng đùng nhìn Tần Mặc.

      Tần Dật Hiên sớm vạch mặt với Tần Mặc rồi, phải muốn chăm sóc Tô Song Song, cho dù gã bỏ đá xuống giếng Tần Mặc là đúng, cũng tuyệt đối cho sắc mặt tốt.

      kiên nhẫn của Tần Dật Hiên vượt ra khỏi mức cực hạn gã có thể chịu đựng, chẳng qua là vừa đụng đến Tần Mặc, gã liền cách nào khống chế tâm tình của mình, phải dư quang vẫn nhìn Tô Song Song, chỉ sợ gã sớm nổi giận.

      " họ muốn ở đây? là vinh hạnh cho em." Giờ phút này Tần Dật Hiên hận được bảo vệ trực tiếp đuổi Tần Mặc ra ngoài.

      Nhưng gã biết nếu làm như vậy rồi, Tô Song Song nhất định thương tiếc Tần Mặc, vẻ tao nhã gã cố duy trì trước mặt Tô Song Song cũng tan thành mây khói trong nháy mắt, cho nên gã cắn răng nhịn xuống,

      " Ừ." Tần Mặc lời ít ý nhiều phun ra chữ, trực tiếp xoay người vào bên trong, ngay cả liếc cũng nhìn Tô Song Song và Tần Dật Hiên.

      Dáng vẻ cao cao tại thượng, như là chủ nhân nơi này, mà Tần Dật Hiên chẳng qua là khách.

      phải Tần Mặc cố ý để mắt tới Tô Song Song, mà là đường tới cũng nghĩ tới chuyện làm như thế nào để gạt hiềm khích lúc trước với Tô Song Song, cho nên vì muốn làm lớn chuyện càng thể rời , liền lựa chọn trầm mặc.

      " thôi." Tần Dật Hiên nhìn bóng lưng Tần Mặc, trực tiếp đưa tay ra kéo tay của Tô Song Song, theo Tần Mặc.

      Lúc ba người bọn tiến vào phòng khách, Tần Mặc quay đầu nhìn gã, khi nhìn thấy hai người bọn họ dắt tay nhau, cặp mắt đào hoa lạnh như băng thoáng lên vằn đỏ thắm.

      Tô Song Song nhất thời cảm giác tim mình đập mạnh, mà tay của mình cũng rất giống như bị thiêu cháy, theo bản năng liền tránh thoát khỏi tay Tần Dật Hiên.

      Tần Dật Hiên khẽ chau mày, quay đầu hiểu nhìn Tô Song Song, Tô Song Song cũng thấy được động tác của mình có chút đường đột, vội
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 123: Mũi nhọn đấu với đao sắc

      Editor: Tiêu Vũ Chi

      ?" Tô Song Song phát giác ra Tần Dật Hiên có gì đúng lắm, quay đầu nhìn về phía gã, nhíu chân mày lại, bộ dáng khó hiểu.

      Tần Dật Hiên cứ nhìn Tần Mặc như có như , tay gã nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng quá sức nên móng tay lún vào trong thịt, nhưng gã lại cảm giác được chút đau đớn nào.

      Tần Dật Hiên biết vào lúc này nên nổi giận, nhưng gã nhìn Tần Mặc thân mật với Tô Song Song như vậy, có biện pháp dễ dàng bỏ qua.

      " có chuyện gì, chỉ muốn biết rốt cuộc họ có ý gì với Song Song?" Mặc dù Tần Dật Hiên nhưng bị lửa giận làm mất kiên trì, nhưng lý trí của gã vẫn còn ở đó.

      Giờ phút này, Tần Dật Hiên cố ý duy trì hình tượng trai cao cả trong lòng Tô Song Song như cũ, chỉ gây mâu thuẫn lên người Tần Mặc.

      Tần Mặc quay đầu nhìn thẳng Tần Dật Hiên, đặt chân Tô Song Song bàn trà, hơi dùng sức ấn bắp chân của xuống, tỏ ý nên lộn xộn, lúc này mới chợt đứng lên.

      Tần Mặc lạnh lùng quét mắt đào hoa về phía Tần Dật Hiên, nhất thời cảm giác bị áp bách quanh thân lại tăng thêm phần.

      "Nếu như muốn chết, đừng để cho tôi phải nhắc lại lời tới lần thứ ba." Tần Mặc lạnh nhạt mở miệng, cho dù có bất kỳ tâm tình nào, Tần Dật Hiên vẫn cảm giác sát ý đánh tới như cũ, cả người gã run lên.

      Gương mặt tái nhợt của gã thoáng chốc trở nên trắng bệch, Tần Dật Hiên muốn lộ ra vẻ khiếp sợ trước mặt Tần Mặc, nhưng gã còn trẻ tuổi, dùng khí thế căn bản chống nổi Tần Mặc.

      Tần Dật Hiên cắn răng cố đè xuống bất an trong lòng, hít hơi sâu mới kềm chế được mình lui về sau mấy bước, vốn là muốn cùng Tần Mặc phân đo cao thấp như vậy, nhưng dư quang lại nhìn thấy cổ chân Tô Song Song sưng đỏ.

      Gã nghĩ lại, toát ra bộ dáng nhẫn, xoay người lấy túi chườm, gã coi như đây là lấy lui làm tiến, tính ngang ngược của Tần Mặc hoàn toàn bại lộ trước mặt Tô Song Song.

      Tần Dật Hiên rất đắn đo về tính cách của Tô Song Song, quả Tô Song Song vừa thấy Tần Dật Hiên bị Tần Mặc khi dễ, vốn là cả người thăng bằng trong nháy mắt nghiêng về "người yếu" Tần Dật Hiên.

      Tô Song Song trợn mắt nhìn Tần Mặc, hiểu sao lại đột nhiên kiêu ngạo đứng lên, Tần Mặc cũng cau mày, xoay người ngồi cạnh Tô Song Song, hai người chuyện, yên lặng như tờ.

      Chờ đến khi Tần Dật Hiên cầm túi đựng nước đá tới, gã trực tiếp nửa ngồi trước mặt Tô Song Song, vừa muốn đặt chân Tô Song Song đầu gối của mình, Tần Mặc lại sớm hơn gã bước.

      nắm bắp chân Tô Song Song lại, tay cầm lấy túi nước đá trong tay Tần Dật Hiên, đặt vào cổ chân Tô Song Song.

      "Hít...." Cổ chân truyền tới lạnh lẽo thấu xương, Tô Song Song hít vào hơi Tần Dật Hiên, chân phải tăng động chút khách khí cho đầu gối Tần Mặc cước.

      " nha được dùng việc công để báo thù riêng đấy!" Tô Song Song lầm bầm câu, mặc dù cổ chân trái rất lạnh, nhưng cảm giác đau đớn bỏng rát ngược lại giảm ít.

      Tần Dật Hiên tỉnh táo lại, gã rũ mặt mày, bộ dạng nhẫn, so với Tần Mặc trời sinh cao ngạo, nhìn hết sức đáng thương.

      Tô Song Song giận dỗi với Tần Mặc, vừa thấy khi dễ Tần Dật Hiên đến mức sắc mặt trắng bệch, mà Tần Mặc vẫn giữ mặt thối như cũ, câu thừa thải cũng , chỉ có lạnh nhạt vô hình.

      "Em tự mình làm là được." Giọng của Tô Song Song cũng lạnh vài phần, cúi người cầm túi đựng nước đá đặt ở cổ chân, thèm để ý tới Tần Mặc.

      Tần Mặc biết Tô Song Song còn giận lẩy, nhưng nhưng biết nên gì, chỉ có thể ngồi thẳng, cau mày nghĩ biện pháp.

      Tần Dật Hiên đứng dậy ngồi chỗ còn lại cạnh Tô Song Song, gã biết cách chuyện, lại biết tính cách Tô Song Song, vừa mở miệng, liền chọn lời có thể lấy lòng Tô Song Song lại vô tình chê bai Tần Mặc mà .

      "Song Song, ở bên ngoài đầy đủ phương tiện, em đến ở với , nơi này rất nhiều căn phòng trống, tùy em chọn..." Tần Dật Hiên nhìn Tô Song Song, thấy vẫn còn lưỡng lự, gã tiếp tục dùng liều thuốc mạnh.

      "Nơi này chỉ có mình , vắng ngắt, Song Song, nếu em có thể ở, nghĩ rằng nơi này càng giống như mái nhà."

      "Giống như mái nhà" năm chữ này trực tiếp bay vào trái tim Tô Song Song, làm cho nội tâm chua xót, bây giờ Tô Song Song khát vọng nhất chính là tình thân, muốn có mái nhà ấm áp như trước.

      mím môi, tay đặt đầu gối níu chặt váy, muốn đồng ý, nhưng dư quang lại nhìn bàn tay Tần Mặc đặt đầu gối mình.

      Hai tay nắm tay mình hết sức ấm
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 124: Người quan trọng nhất.

      Editor: Tiêu Vũ Chi


      Tô Song Song sửng sốt, ngơ ngác mặc cho Tần Mặc ôm về phía trước, chờ đến khi lấy lại tinh thần, Tần Mặc ôm cũng ôm, ngăn cản, lúc này mà mở miệng nữa, có chuyện gì cũng thành ra có chuyện gì rồi.

      Tô Song Song nhắm mắt, khuôn mặt nhắn nhăn như bánh bao nhúng nước, cuối cùng cắn răng cái, lên tiếng, chỉ có thể cắm đầu giả chết.

      Tần Mặc ôm Tô Song Song qua người Tần Dật Hiên, đương nhiên Tần Dật Hiên trơ mắt nhìn Tần Mặc lớn lối như thế ở trước mặt gã giống như tuyên bố chủ quyền người Tô Song Song.

      Tần Dật Hiên nhanh chóng đưa tay ra kéo cánh tay Tần Mặc, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn của Tô Song Song hơi phiếm hồng lộ ra vẻ thẹn thùng, gã tự chủ được kéo cánh tay Tần Mặc mạnh.

      Tần Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn gã, trực tiếp bước lên trước, hất phát, liền tránh thoát khỏi bàn tay Tần Dật Hiên, tỏ vẻ chán ghét nhìn cánh tay mình vừa bị Tần Dật Hiên kéo, chê bai này là xuất phát từ nội tâm, hề diễn trò.

      Tô Song Song bị Tần Mặc ôm thành thói quen, ban đầu cảm thấy có chuyện gì, nhưng đột nhiên nghĩ đến, đây phải là ở nhà trọ của mình, đây chính là nhà của trai !

      Có thể để ý tư thế này, cẩn thận lại hiểu lầm và Tần Mặc có chân, nghĩ như vậy, thân thể Tô Song Song run lên, vội vàng vịn cánh tay Tần Mặc, giùng giằng nhìn về phía sau, muốn giải thích câu.

      tay Tần Mặc nâng Tô Song Song, tay khác nhấn bả vai của , giam vào trong lòng ngực của mình lần nữa: "Lộn xộn nữa, ôm em bệnh viện."

      "..." Tô Song Song cảm thấy rất bất đắc dĩ với Tần Mặc, quay đầu nhìn Tần Dật Hiên cái, thấy cười với mình, tựa như hề hiểu lầm gì cả, nhất thời Tô Song Song thở phào nhõm, cũng cố nặn ra vẻ tươi cười.

      Tối hôm nay vốn Tô Song Song muốn trò chuyện cùng Tần Dật Hiên chút, lại bị Tần Mặc quấy nhiễu như vậy, nhất thời cảm thấy đầu có chút nhức, kỹ năng Ninja rùa lại bị kích thích.

      tựa vào lồng ngực Tần Mặc, cũng muốn thêm gì nữa, bây giờ chỉ muốn lẳng lặng. Tần Mặc thả Tô Song Song lên giường, liền ra đóng cửa lại, phút cửa đóng, trực tiếp về phía Tần Dật Hiên.

      Tần Dật Hiên nhìn lướt qua cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt tao nhã lịch mặt trong nháy mắt chuyển thành khinh thường cùng chán ghét, gã lười biếng tựa vào cạnh ghế sa lon, nhướng mày nhìn Tần Mặc, bộ dạng khiêu khích.

      Tần Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn gã, im lặng lên tiếng, trực tiếp ngồi ghế sa lon ở phòng khách, cũng định trở về phòng mình.

      đêm hôm nay, Tần Mặc cũng dự định rời , muốn ở đây nhìn chằm chằm cửa phòng Tô Song Song, phòng ngừa nửa đêm có thằng nhóc hồ ly chạy vào.

      Tần Dật Hiên tự nhiên biết ý Tần Mặc là gì, căn bản gã dự định chiếm tiện nghi của Tô Song Song, mặc dù toàn bộ tế bào của gã cũng kêu gào muốn làm cho Tô Song Song trở thành người phụ nữ của mình.

      Nhưng lý trí của gã còn vẫn còn tồn tại, gã hiểu được biện pháp này chẳng qua là nhất thời sung sướng, sau đó chỉ sợ Tô Song Song hận chết gã.

      Thế nhưng trước mặt Tần Mặc, Tần Dật Hiên cần phải che giấu ý đồ của mình đối với Tô Song Song, gã muốn chọc giận Tần Mặc.

      " họ ở chỗ này là sợ nửa đêm em..." Tần Dật Hiên cũng chưa hết, chẳng qua là khều cái, nhìn lướt qua cửa phòng đóng chặt của Tô Song Song.

      Lời này mặc dù chỉ đến nửa, nhưng trong lòng hai người đều biết , hơn nữa kiểu nửa vời này càng thêm bực người.

      Nhưng đúng theo dự đoán của Tần Dật Hiên, Tần Mặc hề lên tiếng, thậm chí cũng chẳng dự định để ý đến gã.

      Gã trực tiếp duỗi chân dài cái, dựng lên bàn trà đối diện, điều chỉnh tư thế thoải mái, cả người dưới tựa như cũng cũng lộ ra vẻ khinh thường tới ngạo mạn của .

      Tần Dật Hiên cắn răng, gã hận nhất chính là dáng vẻ thèm để ai vào mắt của Tần Mặc, chẳng qua Tần Mặc chỉ ngồi ở đằng kia, khí thế vương giả có sẵn trong người, đây là khí chất gã luôn muốn, lại mong mà được.

      Cho nên Tần Dật Hiên vẫn ghen tỵ với Tần Mặc, hơn nữa Tần Mặc cũng là người cõi đời này gã ghét nhất.

      "Thế nhưng cho dù em tiến vào, ôm ấy ngủ chung, chỉ cần giọng câu, ấy cũng từ chối..."

      Hiệu quả cách trong nhà Tần Dật Hiên hết sức được, cho nên gã có gì cố kỵ, chuyện gì có thể chọc giận Tần Mặc, gã liền .

      Đột nhiên Tần Mặc quay đầu nhìn gã, đôi mắt đào hoa có cảm xúc gì đặc biệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Dật Hiên làm gã rất thoải mái, giống như bản thân mình trong mắt chính là người hề, rốt cuộc Tần Dật Hiên cũng cười được.

      Tần Dật Hiên mắt đối mắt cùng Tần Mặc trong chốc lát, Tần Dật Hiên phiền não về phòng mình, gã lại bắt đầu ho khan.

      Lần này, coi như gã và Tần Mặc chính thức tuyên chiến, vốn gã cho là đối phó với người có tâm kế gì như Tần Mặc rất dễ dàng, lại nghĩ rằng mình đánh giá thấp Tần Mặc.

      Lúc này nghĩ đến, Tần Dật Hiên cũng cảm thấy mình quá ngây thơ rồi, Tần Mặc có thể trở thành đầu rồng của Tần gia, như thế nào lại là có đầu óc, tùy tiện mấy câu là bị người khác chọc giận.

      Tay trái Tần Dật Hiên nắm thành quả đấm để trước miệng mình, đè nén tiếng ho khan ngừng trào ra, tại gã nên lẳng lặng, nếu bước loạn những bước sau cũng loạn.

      Tần Mặc thấy Tần Dật Hiên vào phòng, quay đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Tô Song Song, chân mày nhíu lại.

      Tô Song Song nằm ở giường, vốn là rất mệt, nhưng lăn lăn lại, biết có phải vì cổ chân trái bỗng nhiên đau, làm thế nào cũng ngủ được.

      lát sau, Tô Song Song ngồi bật dậy, quay đầu nhìn liếc qua chiếc tủ cạnh giường, khuôn mặt nhắn sụp đổ trong nháy mắt, tủ đầu giường lại có nước.

      Tô Song Song thấy sắc trời tối, trễ, suy nghĩ chút, đến lúc phải ăn cơm tối, cũng thể mực trốn trong phòng chịu ra.

      Nghĩ thông suốt, Tô Song Song khập khễnh ra ngoài, mở cửa cái, phòng khách đen kịt màu, Tô Song Song hơi hí mắt, nhờ đèn trong phòng nhìn xung quanh.

      Đột nhiên nhìn thấy bóng đen co ro ghế sa lon, bị dọa sợ đến mức che miệng hét toáng lên, đèn tường phòng khách điều khiển bằng thanh, lúc đó, cả phòng nhất thời sáng lên.

      Tô Song Song lui về sau bước theo bản năng, mặc dù ánh sáng đèn tỏa ra nhu hòa, nhưng đột nhiên ánh sáng chiếu vào mắt làm Tô Song Song cảm thấy đau.

      khỏi đưa tay xoa xoa, lại nhìn cái, khi thấy người ghế sa lon là Tần Mặc, Tô Song Song thở phào nhõm.

      Thế nhưng giây kế tiếp, lại tức giận, Tần Mặc ở phòng khách bật đèn là để làm gì vậy?

      "Tần Mặc, làm gì..." Tô Song Song oán giận, lại cảm thấy bộ dạng Tần Mặc đúng lắm, dừng chút, vội vàng ba chân bốn cẳng nhanh, đến gần nhìn cái, quả đúng!

      Tần Mặc cau mày, bàn tay to ôm chặt bụng, cả người ngồi ghế sa lon, hơi cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, mặt là dáng vẻ thống khổ mà từ lâu Tô Song Song gặp.

      "Tần Mặc... làm sao vậy?" Nhất thời Tô Song Song luống cuống, nhìn Tần Mặc từ xuống dưới, cuối cùng tầm mắt ngừng ở bàn tay Tần Mặc che dạ dày.

      " phải là đau dạ dày đấy chứ?" Tô Song Song chợt nhớ tới cái gì kêu lên tiếng: “ phải là bệnh dạ dày tái phát?"

      Tần Mặc có tiền sử bệnh dạ dày, chuyện này Tô Song Song biết, bởi vì lần trước cả ngày ăn nhiều cơm, lúc tối liền đau bụng.

      Khi đó dáng vẻ Tần Mặc nhẫn đau đớn, đến bây giờ Tô Song Song còn nhớ , mỗi lần nghĩ tới, cảm thấy trong lòng khó chịu, cho nên từ đó về sau, vô luận bận rộn bao nhiêu, trong nhà có nguyên liệu nấu ăn, cũng để Tần Mặc đói bụng.

      Lần này bệnh dạ dày tái phát mãnh liệt, Tần Mặc cắn chặt răng răng mới gắng gượng nuốt tiếng rên rỉ vào, bởi vì đau đớn, trán nổi tầng mồ hôi mỏng.

      Tô Song Song chuyển động ánh mắt, ổn định tâm trạng, quay đầu hét lớn tiếng: " trai! trai! Xảy ra chuyện!"

      Nhưng lúc này Tần Dật Hiên ở trong phòng tắm gội, hơn nữa hiệu quả cách tốt vô cùng, Tần Dật Hiên căn bản hề nghe Tô Song Song kêu cứu.

      Tô Song Song biết Tần Dật Hiên ở lầu hay lầu hai, cũng biết gã ở phòng nào, chỉ có thể hầm hừ như vậy, nhưng cuồng loạn rống lên hai tiếng, giọng cũng khàn rồi, vẫn có động tĩnh của Tần Dật Hiên.

      Tô Song Song lại luống cuống, quay đầu nhìn Tần Mặc, thấy ánh mắt có chút tan rã, cũng quản được nhiều như vậy, nhanh chóng lấy điện thoại trong túi quần Tần Mặc, run rẩy gọi cấp cứu.

      Gọi xong, Tô Song Song nhìn cửa phòng lầu , xoay người muốn gõ cửa, Tần Mặc lại đột nhiên nghiêng về phía trước, kéo cánh tay Tô Song Song.

      kìm nén đau đớn, kéo Tô Song Song vào trong ngực, phần lớn thân thể tựa vào người Tô Song Song, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon của , cằm để cổ Tô Song Song, giam chặt trong ngực của mình.

      Động cái, dạ dày đau nhức lên, Tần Mặc tốn sức thở dốc hai hơi mới nhịn được đau nhức, khàn giọng cố hết sức : "Đừng , ở lại với chút."

      Bây giờ Tô Song Song nghĩ, Tần Mặc chính là đại gia, cái gì chính là cái đó, Tô Song Song vội vàng gật mạnh đầu cái, ngồi nghiêm túc, động cái cũng dám động.

      "Em đâu cả, em chăm sóc ..." Tô Song Song vừa mở miệng, giọng khẽ run.

      Tần Mặc cứ như vậy dựa vào Tô Song Song, kịch liệt thở dốc, hơi thở ấm áp phả vào cổ Tô Song Song, Tô Song Song vẫn luôn sợ ngứa lần đầu tiên có cảm giác ngứa, trái lại thấy cực kỳ lo lắng.

      Bởi vì lần trước Tần Mặc lên cơn sốt, cũng có thở dốc kịch liệt như vậy, Tô Song Song bắt đầu sợ, nắm chặt cánh tay của Tần Mặc.

      Giọng càng thêm run rẩy, bởi vì quá hồi hộp nên bắt đầu cà lăm: "A... A Mặc... Em tìm trai, để ấy lái xe đưa bệnh viện, em chờ nổi xe cứu thương nữa!"

      Tần Mặc gì, chẳng qua là cánh tay ôm thắt lưng càng xiết chặt, tiếng động tuyên bố quyết định của mình, tham luyến giờ phút ấm áp này, tham luyến mùi vị của Tô Song Song, tham luyến tất cả những gì thuộc về Tô Song Song, cho nên có chết cũng buông tay.

      Lúc này Tần Dật Hiên tắm đột nhiên cảm thấy bất an, gã vội vã mặc áo choàng tắm vào, rồi mở cửa ra, đứng ở cửa thấy tình cảnh trong phòng khách, gã buông tay, khăn lông trực tiếp rơi mặt đất.

      nghĩ tới Tần Mặc lại thừa dịp lúc gã tắm gội, chiếm tiện nghi của Tô Song Song! Cặp mắt Tần Dật Hiên hơi nheo lại, toát ra sát ý nồng đậm, quả gã quá khinh thường Tần Mặc, gã hèn hạ so với đúng là hăng quá hóa dở!

      Tần Dật Hiên trực tiếp sãi bước qua, kéo cánh tay Tô Song Song, muốn kéo khỏi lồng ngực Tần Mặc, mặc dù bây giờ Tần Dật Hiên lên cơn giận dữ, nhưng lý trí vẫn còn ở đó.

      Gã vừa kéo, vừa rống lên với Tần Mặc: "Tần Mặc, Song Song là người quan trọng nhất, tôi cho phép đùa bỡn ấy! muốn tìm phụ nữ đối phó lão gia tử ở nhà tìm người khác !"

      Chẳng qua chấp niệm của Tần Mặc quá lớn, ôm Tô Song Song hề buông tay, đau đến mức thần trí có chút tan rã, thế nhưng khi cảm nhận được có người nào muốn cướp Tô Song Song khỏi tay mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Dật Hiên.

      Ánh mắt kia nhi tựa như cự long canh giữ bảo vật mang màu đỏ tươi, khát máu đáng sợ, Tần Dật Hiên bị Tần Mặc nhìn như vậy, theo bản năng buông lỏng tay, lui về phía sau bước.

      P/s: TDH, đúng là đồ bóng đèn =="

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :