1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 108: Tham lam ấm áp này

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tần Mặc khó có thể trắng trợn chiếm trọn được tiện nghi của Tô Song Song, tự nhiên cũng dễ dàng buông tha cơ hội này, chậm rãi thả lỏng tay bên cạnh người , sau đó chôn đầu ở cổ của Tô Song Song.

      Tô Song Song lập tức muốn xù lông, nhưng là Tần Mặc ở người , thể động đậy được, khỏi nổi giận: “Tiểu cầm thú, làm gì thế?”

      Tần Mặc cau mày, hô hấp dồn dập, có vẻ thống khổ, qua lúc lâu mới khàn khàn ra câu: “Đau bụng, chờ lát.” ))))))

      “Gì?” Tô Song Song vừa nghe tiếng của Tần Mặc nhẫn nhịn có vẻ đau khổ liền thấy luống cuống, cũng dám lộn xộn, nghiêng đầu nhìn lỗ tai của , lo lắng : “Vậy tránh ra trước , tôi mua thuốc cho !”

      Tần Mặc hít vào hơi, làm bộ như cố gắng phun ra chữ: “Cùng...” Sau đó liền im lặng.

      Lần trước Tần Mặc phát sốt, vẫn còn kiêu ngạo muốn ai quan tâm, Tô Song Song vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đau đến được, theo bản năng liền cảm thấy chắc hẳn rất đau đớn.

      suy nghĩ, giống như hôm nay cũng chưa ăn cái gì cả, chẳng lẽ có bệnh đau bao tử? Lúc đoán mò, cả người cũng dám lộn xộn, cứ như thế nhìn chằm chằm lỗ tai của Tần Mặc, cũng dám thở.

      Tần Mặc chôn đầu ở cổ của Tô Song Song, ngửi mùi sữa tắm người , trong lòng nghĩ đến: “Trong quyển sách đáng tin kia có đoạn, xem ra giả bệnh lại có tác dụng tốt.”

      “Kế trong kế nhau kiêu ngạo hừ tiếng: “Nghe tôi bao giờ sai!”

      Tần Mặc liền như vậy ôm khối thịt mềm mại này vào lòng, hiểu ngủ thiếp lúc nào.

      ngủ được lúc, làm khổ Tô Song Song rồi. đợi lúc, cảm thấy cả người đều tê rần, Tần Mặc vẫn động đậy khiến thấy hoảng hốt.

      “A Mặc? Tần Mặc? Tiểu Cầm thú?” Tô Song Song thăm dò kêu lên, càng ngày càng lớn tiếng.

      Tô Song Song vội vàng chống thân thể của muốn đẩy ra, nhưng chỉ giống như gãi ngứa cho .

      Vốn dĩ bị đè nặng lên người, quả thực bị ép như bánh bao thịt, bây giờ suýt nữa tắc thở, Tô Song Song dùng lực thở dốc phen, rất dễ dàng gì mới có thể giữ lại mạng của mình.

      “Tiểu cầm thú, có chuyện gì, tôi sắp bị đè chết rồi!” Tô Song Song xong lại dùng lực đẩy tiếp, lúc này đẩy Tần Mặc sang bên phải.

      Áp lực người tiêu tán , Tô Song Song cảm thấy như mình vừa mới sống lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc, thấy cau mày giống như ngủ thiếp , vươn tay nhàng đè lại ngực .

      ra Tần Mặc thức dậy, nếu phối hợp, dựa vào chút lực nhoi của Tô Song Song vốn còn có khả năng tác động đến .

      híp nửa mắt nhìn thoáng qua , liền thấy nhăn mặt vân về ngực mình, liền cảm thấy cổ nhiệt nóng xông thẳng lên đầu.

      Hô hấp của lại bắt đầu dồn dập, sợ nhìn thấy mình có điểm khác thường, xoay người sang chỗ khác, vừa động đậy, Tô Song Song còn tưởng Tần Mặc thức dậy.

      vội vàng ngồi xuống, chống thân thể qua xem, ai ngờ vẫn ngủ, Tô Song Song nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn đẹp trai của Tần Mặc lúc, nhịn được vươn đầu ngón tay vuốt ve chỗ lông mày nhíu lại
      [​IMG]
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 109: Thuận mà còn chưa phải thuận

      Tần Mặc gì, chỉ nhìn thoáng qua Tô Song Song cách thâm sâu, Tô Song Song lập tức đứng ngay ngắn lại, cười ha ha, còn quên hai lần ba bận nuốt hết miếng bánh mì vào miệng.

      Tô Song Song vừa quay người định ra, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Tần Mặc, bởi vì chưa nuốt hết miếng bánh mì, hai bên má phình lên, giống hệt con sóc , vô cùng đáng .

      sốt ruột còn chưa kịp nhai xong, lẩm bẩm câu: "Cảm ơn!"

      Vừa muốn xoay người, lại vòng về, nhìn Tần Mặc : "Nếu như trúng tuyển khoản chùa, cậu hai theo thứ tự mang tới sao! (Nếu tôi trúng tuyển, tôi mua đồ ăn ngon về!)" (Lin: ừm, đại khái là TSS ăn nhiều bị nghẹn nên ngọng, đâm ra câu này nó vậy =D.)

      Tần Mặc nghe vậy chẳng khác gì Trương nhị hòa thượng sờ đầu mãi mà hiểu gì, chẳng qua thấy Tô Song Song cười ngọt ngào với mình, cũng để ý vừa gì, cứ thế mà gật đầu.

      Tô Song Song vừa thấy thái độ Tần Mặc tốt như vậy, cảm giác xa vời như trời đổ mưa đỏ, trong nháy mắt liền cảm thấy hôm nay là ngày rất rất tốt đẹp, chừng có thể trúng tuyển, cả người đều trở nên điên rồ.

      Chẳng qua vừa cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, trong nháy mắt rơi oạch từ trời xuống đất, vội vàng chạy ra ngoài.

      Chân trái của còn chưa khỏe hẳn, chỉ có thể dựa chân sau mà nhảy nhảy, thoạt nhìn rất tức cười.

      Tần Mặc lên trước mấy bước, nhìn Tô Song Song nhảy tung tăng, khập khễnh lo lắng, chẳng qua tới sau cùng nhìn Tô Song Song chạy rất nhanh nhẹn vui vẻ, có chuyện gì, đành lắc đầu.

      Trong lòng Tần Mặc có chút bất đắc dĩ, từ khi nào mà lại biến thành bà mẹ già rồi, Tần Mặc phiền não vươn tay vuốt mấy sợi tóc trước trán mình ra sau.

      Chờ đến khi Tần Mặc rửa mặt từ toilet ra, gục đầu xuống liếc mắt nhìn cái lò siêu sóng (microwave oven), đột nhiên nghĩ đến: hình ảnh miếng bánh mì có vẻ ngoài cực kỳ xấu xí kia, hình như Tô Song Song ăn rất ngon miệng.

      Tần Mặc suy nghĩ chút liền cầm lấy mẩu bánh mì, thả vào trong lò vi sóng, dựa theo thời gian vừa rồi, chờ Đinh tiếng.

      Lấy ra, Tần Mặc cắn miếng bánh mì vẻ ngoài xấu xí kia cái, chỉ cắn miếng, Tần Mặc nhíu mày.

      Cứng ngắc rất khó ăn, nhìn bánh mì trong tay, đột nhiên nhớ tới nụ cười ngọt ngào của Tô Song Song, thoáng cái liền hiểu, nháy mắt dòng nước ấm chảy vào trong lòng.

      Khóe môi Tần Mặc khẽ nhếch lên vòng, ung dung thong thả mà ăn miếng bánh khó coi kia, sau đó lấy điện thoại di động ra đổi thẻ điện thoại khác, gọi điện thoại cho Bạch Tiêu.

      Bạch Tiêu ở trong phòng ăn héo úa ỉu xìu ăn sáng, mấy ngày nay chỉ vì cái con Như Hoa, sống rất thoải mái chút nào, cả người đều tốt.

      ra chỉ có riêng biết, tâm tình phiền muộn còn có nguyên khác nữa, chẳng qua muốn nhớ tới, trực tiếp xem nó.

      Vừa thấy là điện thoại của Tần Mặc, lập tức lên tinh thần, tiếp nhận trong giây lát: "Tiểu Tần Tần, mau đón con chó phá hoại của cậu !"

      Tần Mặc trả lời , cắn bánh mì, thong thả nhai nuốt, đợi đến khi bên kia yên tĩnh lại, mới mở miệng: "Ngày mai bắt đầu truyền ra tin tức tôi và có bất hòa."

      Tần Mặc xong định cúp điện thoại, Bạch Tiêu lập tức biết được ý đồ của , kêu la: "Chờ ! Lẽ nào cậu định lôi toàn bộ mấy con sâu mọt lão luyện trong Tần thị ra cả sao?"

      "Ừm." vất vả ăn xong miếng bánh cuối cùng, Tần Mặc cầm ly nước ở bên súc miệng, trong lòng hạ quyết định: Về sau bao giờ để cho Tô Song Song ăn những thứ này nữa.

      Bạch Tiêu nghe được, bật người dậy, cả người cũng trở nên hưng phấn, lượn quanh bàn vòng lại vòng.

      Khóe miệng vẫn treo nguyên nụ cười, chẳng qua là trong ánh mắt luôn tràn ngập ánh mặt trời, lúc này đây lại lộ ra chút ánh sáng khát máu.

      " tốt quá, tôi nhìn vừa mắt đám lão già kia từ sớm, vẫn cứ giở trò sau lưng kéo chân chúng ta, còn phải cố ý muốn lót đường cho thằng nhóc xấu xa đáng ghét kia sao?"

      bất mãn hừ lạnh lại hừ lạnh tiếng, giọng cũng lạnh hơn vài phần: "Bọn họ nghĩ hay, bây giờ vừa lúc cho tất cả bọn họ về nhà dưỡng lão hết !"

      "Ừm." Trong mắt Tần Mặc cũng nhiềm lên luồng ý muốn chinh phục. Sắp rồi. Nhìn xem, qua lần này, muốn giành lại toàn bộ Tần thị về với mình cách nguyên vẹn, hơn nữa phần của người kia cũng vậy, đều muốn lấy về hết.

      " tìm được Âu Dương Cẩm chưa?" Bây giờ Tần Mặc biết, Âu Dương Minh là người nhân cách phân liệt.

      Người muốn tìm phải Âu Dương Minh nguyên bản, mà là kẻ mà nhà Âu Dương vẫn luôn dung túng chính là Âu Dương Cẩm nhân cách thứ hai của Âu Dương Minh.

      Bạch Tiêu nghe được cái tên Âu Dương Cẩm, cả người đều bức bối, đây quả thực là nỗi nhục đời .

      cắn răng : "Đám lão già nhà Âu Dương kia bảo vệ rất tốt, biết được đưa tới nơi nào rồi."

      "Rồi tìm được." Giọng của Tần Mặc rất lạnh, cho dù Bạch Tiêu nhìn thấy vẻ mặt của Tần Mặc, cũng có thể cảm giác được khuôn mặt tại của cậu. Sắc mặt. Nhất định vô cùng khó coi.

      theo bản năng mà run cả người, lần trước Âu Dương Cẩm lăn qua lăn lại nàng Tô Song Song dễ thương ngơ ngác kia thành như vậy, Tần Mặc có giết ngay tại chỗ, coi như là mạng lớn.

      Chẳng qua vừa nghĩ tới Tần Mặc kia. Tính tình. Chết, Bạch Tiêu nhịn được cong môi nở nụ cười, rất chờ mong nhanh nhanh tìm được Âu Dương Cẩm, muốn nhìn xem Tần Mặc dày vò dằn vặt tên biến thái kia như thế nào.

      "Cúp

      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 110: trai của em

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song còn chưa xong, Tần Mặc liền nóng vội ngắt lời : “Ở đâu?”

      Tô Song Song nghĩ đến giọng điệu của Tần Mặc lại như vậy, trong lúc này liền quên mất là mình ở ngay bên ngoài tập đoàn, quay đầu nhìn bốn phía, khi nhìn thấy biển của tập đoàn lúc đó, thực thể hận chính mình hơn được nữa, trí nhớ này...

      “Tôi ở đây...a!” Tô Song Song còn chưa , biết lại bị người nào đụng phải, thân thể lảo đảo, trực tiếp bổ nhào xuống mặt đất, điện thoại rơi xuống đất, tắt luôn.

      Tô Song Song nhìn màn hình tối đen lại, ánh mắt trừng lớn, tâm can đều máu, đây chính là lương thực tập của đổi lấy! Bảo bối của !

      Tuy bình thường Tô Song Song là con cừu , nhưng là khi nổi gió nổi bão, cũng hay ho, nếu hai lần kia cũng cho mấy bạch cốt tinh xấu xa kia xấu hổ đến mức nên lời.

      Chân trái của Tô Song Song vốn là thể cử động nổi, tay chống xuống đất, chống cơ thể mình nửa quỳ đất, tay kia đưa ra cầm điện thoại lên.

      “Cuối cùng là ai đẩy tôi!” Phía trước Tô Song Song là đống người đứng, biết là chuẩn bị nghênh đoán ai, cổ họng của , có thể là phát ra tiếng sấm dậy, trực tiếp oanh tạc lên người khác.

      Tất cả lối liền yên tĩnh trong nháy mắt, quả thực là lặng ngắt như tờ, người dẫn đầu quay đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song chật vật quỳ mặt đất. Ngay sau đó, có nhiều người chậm rãi đảo mắt qua nhìn .

      đám đều là ánh mắt có thiện cảm, Tô Song Song vừa thấy người tây trang thẳng thớm như vậy, não vừa bị sung huyết liền trở lại bình thường.

      cẩn thận cúi người, tuy tại sao lại thế, nhưng giác quan thứ sáu luôn luôn mẫn cảm của cho biết, đụng vào đại họa rồi.

      “Chuyện gì? Khụ Khụ...” người từ trong đám đông hỏi, thanh lớn, có vẻ là người bị bệnh nên hơi khàn khàn, lại mang theo khí thế bức người, khiến người khác thể xem .

      Tô Song Song ràng nghe thấy mấy tiếng này, mặt thay đổi rất nhiều, lấy khăn tay lau mồ hôi trán, tư thế cẩn thận khom lưng cúi đầu.

      Trong nháy mắt trái tim của như nhảy vọt lên đến tận cổ họng, cầm si động cẩn thận quay đầu muốn trốn, chỉ là cổ chân trái quá đau đớn, khiến dám động đậy.

      Tô Song Song liền có cảm giác tai vạ sắp đổ xuống đầu, nhìn màn hình di động tối đen, thể tìm được viện trợ rồi.

      cảm giác những người trước mặt mình dần dần tách sang hai bên, sợ tới mức muốn trực tiếp nhấc nắp cống lên mà nhảy xuống.

      Đám người tản ra, người tới, Tô Song Song vừa thấy biết là đắc tội ai, dám nhìn lên, theo bản năng giống như đà điểu rúc đầu.

      Thấy đôi giày da màu trắng sữa, có chút bụi nào, trái tim Tô Song Song run rẩy, nhìn đôi giày này, có thể liên tưởng đến, người mà đắc tội chắc chắn là có cấp bậc khác Tần Mặc là mấy.

      , khụ khụ, xin hỏi làm sao vậy?” thanh hơi khàn khàn êm ái truyền từ đỉnh đầu xuống, Tô Song Song vừa nghe, trong lòng liền nhàng thở ra.

      Xem ra đối phương phải là người dễ chuyện, đảo mắt, cẩn thận ngẩng đầu, mặt mang theo ý cười.

      Tầm mắt chậm rãi nhìn từ quần áo thẳng thớm đều mang màu trắng, cổ áo, tay áo đều mang tính bức người rất cao... tóm lại, Tô Song Song nhìn qua đoạn này, liền tổng kết là có tính bức người cao.

      Tầm mắt của khi lên đến cổ người này, dường như người này chịu được cái gì mà kinh ngạc, mạnh mẽ thụt lùi về phía sau, yết hầu lên xuống tán loạn.

      Tâm can bé của Tô Song Song cũng theo bước lùi kia mà lên xuống, chút tâm lý may mắn còn sót lại trong cũng bị bóp chết rồi.

      Vách đá dựng đứng này phải là tượng tốt!

      Tô Song Song nhắm mắt lại, nghĩ thầm, rằng làm chuyện gì to tát, chính cũng là người bị hại, nghĩ như vậy, sợ hãi cũng bớt chút.

      nhanh chóng ngẩng đầu, còn chưa mở to mắt, liền nghe thấy thanh khàn khàn của đối phương, quá chắc chắn gọi tiếng: “Tô ... Song... Song?”

      Mỗi chữ phun ra đều vô cùng thong thả, thanh khàn khàn còn mang theo áp lực thống khổ.

      Tô Song Song nghĩ đến đối phương lại quen biết mình, cũng sợ hãi, vội vàng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, ngây ngẩn cả người.

      Tuổi tác của đối phương lớn, xem ra cũng chỉ lớn hơn vài tuổi, vóc dáng cao lắm, dáng người gầy yếu, khí chất sạch , khuôn mặt hơi trắng bệch vì bệnh, đôi mắt dài hẹp trừng lớn nhìn chằm chằm .

      Tô Song Song hơi mở ra, muốn gọi tên đối phương, lại phát thế nào cũng thể tìm được thanh của mình.

      Mấy người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh, hung tợn nhìn lướt qua . Đợi đến khi có hai tên mặc áo đen qua, người đàn ông kia mới lấy lại tinh thần, gầm tiếng cực kỳ phù hợp với khí chất của mình: “Dừng tay!”

      tiếng rống này, gọi lại thần trí của , nhép nhép miệng, tuy có phát ra thanh, nhưng đối phương cũng hiểu được, Tô Song Song kêu tiếng thanh: “...”

      Bởi vì năm năm trôi qua, cũng xác định được người trước mặt với người trong ký ức của mình là , có phải trong khoảng thời gian quá ngắn vì bị ngã mà mơ hồ nhận sai người hay ?

      “Tần tổng, xem?” Tổng giám đốc tập đoàn vẫn đứng ở bên cạnh đến, chừng ba mươi tuổi, hơi khom người, nhìn người thiếu niên cả người đều mang bệnh có vẻ vô hại này, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.

      “Em... bị thương?” Người bị gọi là Tần tổng vẫn nhìn , vẻ mặt càng thêm trắng xanh.

      Tô Song Song vừa nghe đối phương vốn có kêu tên , cảm thấy có thể là mình nhận lầm người, cũng có thể người kia tiện nhận biết , cắn môi, gật đầu.

      Sau khi ngẩng đầu, Tô Song Song muốn đứng lên, cánh tay cầm di động còn chưa di chuyển, đối phương bước qua, tay giữ chặt cánh tay của , để mượn lực mà đứng lên.

      Trái lại Tô Song Song thấy lạ, người này mảnh khảnh như vậy mà lại có nhiều khí lực, tương xứng với bệnh trạng của gì cả.

      Hai người ở rất gần, liếc mắt có thể nhìn thấy nốt ruồi hình giọt lệ ở mắt trái của ta, cả người liền sửng sốt, lập tức nhanh chóng cúi đầu.

      Tuy bình thường tùy tiện, nhưng ngốc, cách đối nhân xử thế cũng vô cùng cẩn thận muốn tìm phiền toái.

      nhận ra người này là người con nuôi đột nhiên biến mất khỏi nhà , đối với chuyện năm đó, tuy cha mẹ qua đời đến, nhưng mỗi lần đều than thở, xin lỗi .

      Tô Song Song thấy đối phương muốn nhận ra mình, trong lòng cũng hiểu , mới mở miệng, xưng hô rất xa cách: “Cái kia... cám ơn... .”

      Đối phương vừa nghe thấy, lôi kéo cánh tay của Tô Song Song, ngay sau đó để lộ ý cười chua xót, khẽ gọi tiếng: “ bé ngốc, em vẫn là... vì người khác mà suy nghĩ như thế, sợ chính mình bị thiệt sao?”

      câu bé ngốc, ánh mắt của liền đỏ lên, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn mặt của ta, hít hít cái mũi, rất muốn nhịn xuống, nước mắt lại chế được mà tuôn ra, mím môi, gọi tiếng: “...”

      Cả người ta liền run lên, cánh tay duỗi ra, tay nắm lấy ôm vào trong lòng, cố ý ngăn trở mặt của , để cho nhân viên ở xung quanh nhìn thấy.

      Mà mấy người bảo vệ đứng ở sau cũng thức thời vây quanh và Tô Song Song, để người ngoài nhìn thấy.

      bé ngốc, .” Người đàn ông thấp giọng gọi tiếng, vốn dĩ muốn trực tiếp ôm lấy , nhưng là đảo mắt nghĩ ngợi, vẫn nửa ngồi trước mặt , vỗ vỗ sau lưng mình.

      “Cậu chủ...” mấy người bảo vệ đứng sau, dường như cảm thấy ổn, khẽ gọi tiếng, người đàn ông quay đầu nhìn thoáng qua, đối phương liền dám lời nào, trực tiếp lui về phía sau bước, cung kính cúi đầu.

      Tô Song Song nghĩ ngợi, sau đó liền bò lên, giống như trước đây, đầu cọ xát vào lưng của .

      Thân thể ràng hơi run rẩy, đứng lên, ý cười nơi khóe miệng lại càng lớn hơn, cúi đầu xuống liền lóe lên ánh mắt đầy ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.

      kéo , nhìn thân thể gầy yếu như có chút sức lực nào, nhàng giữ lấy ở sau lưng, quay đầu nhìn quản gia đứng cạnh, trầm giọng câu: “Hội nghị hôm nay hủy bỏ , đến bệnh viện.”

      “Vâng...” theo lời ra lệnh, tất cả những người bảo vệ đều vây quanh .

      Ngồi vào trong xe, Tô Song Song vẫn cảm giác được như mình vừa gặp giấc mơ, quay đầu nhìn người vẫn xuất trong ký ức của , hưng phấn đến mức quên đau đớn của chính mình.

      , mấy năm nay đâu vậy?” nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông trẻ tuổi, đôi mắt sáng lấp lánh, đáng khiến người kia nhịn được muốn vươn tay xoa đầu .

      Người đàn ông ở đối diện cũng làm như vậy, vươn tay vỗ về đầu , ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa hề biến mất: “ tại là Tần Dật Hiên.”

      “Gì?” Tô Song Song nghe thấy cái tên này, liền kinh ngạc hô lên, Tần Dật Hiên dường như cũng dự đoán được vẻ mặt này của , ý cười vẫn như cũ, lại tiếp tục xoa đầu .

      Trong lòng than tiếng: “Rốt cuộc cũng tìm thấy em rồi!

      ! ! Chắc phải là?” Tô Song Song vẫn kinh ngạc chưa thể bừng tỉnh đươc, vươn ngón tay chỉ vào tập đoàn ở đằng sau dần dần lại, liếc mắt ra hiệu.

      Tần Dật Hiên cười gật đầu, khóe mắt đều ánh lên cưng chiều: “Đúng.”

      “A! sao có thể bay lên Tổng... Tổng giám đốc...” Cả người đều ngây ngẩn, chỉ có thể ngửa mặt lên trời ai oán tiếng, sét đánh chết , đây là chuyện gì chứ!

      Thế nhưng nghĩ lại, giờ Tần Dật Hiên sống tốt như vậy, cũng vui vẻ theo, tảng đá lớn trong lòng cũng có thể bỏ xuống được.

      Tô Song Song ngây ngô cười, ánh mắt cong cong thành hình vầng trăng , nhìn vô cùng đáng .

      “Sao em lại ở nhà, về nước rồi tìm em, vẫn thấy...” Tần Dật Hiên nghĩ đến chính mình kiên nhẫn năm năm, rốt cục cũng có thể về nước, nhưng lại thể tìm thấy , quả thực là sống bằng chết.

      Vừa nhắc tới chuyện này, ý cười mặt cũng có chút cứng ngắc, thế nhưng nhìn an vị ngồi bên cạnh mình, lại nhàng nở nụ cười.

      Tô Song Song vừa nghe, nét cười mặt cũng cứng lại, há miệng thở dốc, lại biết nên đáp lại thế nào, qua lúc lâu sau, mới đỏ mắt : “... Ba mẹ... qua đời...”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 111: Lượng tin tức quá lớn

      Editor: Xẩm Xẩm

      “Cái gì? Khụ khụ...” Tần Dật Hiên vừa nghe, vẻ mặt trắng xanh có chút kích động, nghiêng người về phía trước, cùng lúc bắt lấy cánh tay của Tô Song Song, ngay sau đó mặt lộ vẻ thống khổ.

      “Ba mẹ... như thế nào.... chuyện khi nào?” Tần Dật Hiên lại mở miệng, thanh khàn khàn khó nhịn, dường như thừa nhận vừa rồi mình rất thống khổ.

      Tô Song Song vừa thấy như vậy, vốn dĩ bởi vì kích động mà hai mắt trở nên hồng giờ phút này lại càng dọa người, nước mắt trong hốc mắt cũng lung lay như sắp rơi ra.

      “Hai năm trước, ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ...” nghĩ tới chuyện ngày đó, Tô Song Song liền cảm thấy có loại cảm giác sợ hãi vô cùng lớn bao phủ lấy mình, cả người hơi run rẩy.

      Tần Dật Hiên khẽ thở dài cái, duỗi cánh tay ra, ôm lấy vào trong lòng mình, nhàng vỗ về phía sau lưng , dịu dàng an ủi: “Là đúng, lúc đó nên ở bên cạnh em, khiến bé ngốc của phải chịu khổ rồi.”

      Lúc chuyện, vẻ mặt khôi phục trở nên bình tĩnh như lúc đầu, đối với việc ba mẹ Tô chết hề có chút kinh ngạc nào.

      Bởi vì Tần Dật Hiên biết từ sớm, ngày trở về đó, tìm về nhà đầu tiên, liền biết chuyện bọn họ qua đời.

      Cho nên giờ phút Tô Song Song , làm bộ như vô cùng kinh ngạc, để ép vào tình cảnh bi thương, khiến phóng thích hết cảm xúc của mình ra.

      Mà đối với , trăm lợi chứ có hại, hơi quay đầu mà nhìn người trong lòng , vô cùng tín nhiệm Tô Song Song của , nhàng cong khóe môi lên.

      Tô Song Song cực kỳ kiên cường, từ sau khi khóc rống lên vào lễ tang ngày nào đó, còn khóc vì chuyện đó nữa, bởi vì biết thế giới này còn người thân nào nữa.

      Chị họ tuy là thương , nhưng vì trở ngại người trong nhà, vốn cũng chỉ có thể lén lút gặp , chỉ có thể giúp đỡ khi nào gặp khó khăn.

      Tô Song Song hiểu về sau nếu trở nên kiên cường, cứ yếu đuối, khóc mãi, chỉ khiến cho ba mẹ ở dưới suối vàng càng thêm bất an, cần phải ngụy trang cho mình vẻ bề ngoài kiên cường mới được.

      Giờ này khắc này, Tần Dật Hiên dịu dàng an ủi như rót mật vào trong tai , được trai của mình ôm vào trong ngực, Tô Song Song cảm thấy như tất cả những áp lực và tủi thân suốt thời gian qua biến đâu hết.

      Tay của gắt gao lôi kéo quần áo phía sau lưng của , bĩu môi, rốt cuộc nhịn được khóc lên: “, sao sớm tới tìm em chút...”

      Tần Dật Hiên cực kỳ vừa lòng khi năm năm xa cách đó, Tô Song Song đối với hề có chút nào ngại ngùng, đưa đôi tay gầy yếu vỗ phía sau lưng của , dịu dàng an ủi: “ sao... Về sau ở đây...”

      Quản xa ngồi ở ghế lái phụ, nhìn vẻ mặt của cậu chủ nhà mình qua kính chiếu hậu, trong mắt liền lên nghi ngờ.

      Trước đó cứ khi nào mà Tần Dật Hiên bày ra vẻ mặt dịu dàng như thế, chắc chắn là có người gặp xui xẻo, chỉ là nhìn dáng vẻ này của , dường như giống như muốn trừng trị ai cả, trong lúc này ông nghĩ ra.

      Ông cẩn thận nhìn lướt qua kia, thân phận của này cũng khiến ông có chút lo lắng.

      Mãi đến khi khóc đến nấc cục, mới dần dừng lại, dường như ý thức được bản thân có bao nhiêu ngại ngùng, vội vàng đẩy cánh tay của ra, lấy mu bàn tay che mặt mình, gương mặt đỏ bừng.

      “tâm tình tốt hơn chút nào chứ?” Tần Dật Hiên nhìn gương mặt , con người dần dần trở nên thâm trầm, ham muốn chiếm lấy như ngày càng sâu sắc hơn trong lòng .

      “Uhm.” Tô Song Song gật đầu, nước mắt vẫn lưng tròng, vô cùng chọc cười khiến người khác đau lòng, Tần Dật Hiên vươn tay giống như lúc trước, vò rối tóc của .

      “Về sau để em phải khóc nữa!” Tần Dật Hiên giống như thầm, vẻ mặt trắng xanh nở rộ ý cười dịu dàng.

      “A!” Tô Song Song nhíu mày, thanh của Tần Dật Hiên quá , vốn nghe thấy.

      Tần Dật Hiên lặp lại, vươn tay vỗ về đầu , quả thực liền dời lực chú ý của trong nháy mắt.

      lấy tay ôm đầu mình, cau mày, bất mãn ai oán : “, sao lại giống như trước kia, cứ xoa đầu em mãi! Em lớn rồi!”

      Tô Song Song khẽ vươn tay, vạch tay áo xuống, Tần Dật Hiên lập tức thấy cổ tay phải của có quấn băng gạc, ánh mắt dài trừng lớn, bắt lấy cánh tay phải của , đưa cổ tay lại gần hơn: “Sao lại thế này?”

      thanh của ràng vô cùng trầm thấp, còn lộ ra chút vô lực vì bệnh trạng, vậy mà lại khiến cho quản gia ngồi ở ghế phụ ngừng hô hấp lại.

      Ngón tay của nhàng lướt qua chỗ cổ tay phải băng bó, vị trí này, loại miệng vết thương này, tay tự giác nắm chặt lại: “Ai... bắt nạt em rồi hả?”

      thể xác định được, ra là trong lòng muốn thừa nhận, theo ý chắc phải là người vì đàn ông là hoài phí bản thân mình.

      vừa thấy cổ tay phải của mình, sợ lo lắng, cười ha ha, gãi gãi đầu của mình: “ sao, chỉ là gặp phải tên bệnh hoạn bắt giữ em làm con tin!”

      “Còn chỗ nào bị thương ?” Tần Dật Hiên vừa nghe, nhàng thở ra, tầm mắt quét vòng qua người , rơi vào chân trái: “Chân trái vẫn đau phải ?”

      Bị hỏi như thế, nhất thời cảm thấy cổ chân trái truyền đến đau đớn, gật gật đầu, đột nhiên nhớ đến điều gì, hô lên tiếng: “, có thể cho em mượn điện thoại được ?”

      Lúc này mới nhớ tới, vừa rồi gọi điện thoại dở cho Tần Mặc, đột nhiên lại thôi, tuy xác định là có thể lo lắng , nhưng nhỡ đâu? Tần Mặc biết xảy ra chuyện gì, có thể sốt ruột đến chết!

      càng nghĩ càng chột dạ, Tần Dật Hiên gì, trực tiếp đưa di động tới, vừa muốn quay số điện thoại ngây ngẩn cả người, ngay lập tức lệ rơi đầy mặt.

      Trí nhớ của tốt, nhất là những con số, vốn nhớ được, chính số điện thoại của còn nhớ, đừng là của Tần Mặc.

      Trong nháy mắt, liền ủ rũ, lấy điện thoại của mình ra quơ quơ, đột nhiên muốn rút sim điện thoại ra, xe ngừng lại.

      chú ý, vừa lấy sim điện thoại ra, vội vàng với Tần Dật Hiên: “, em có thể lắp sim vào điện thoại của rồi gọi được ?”

      gì thêm, chỉ cười nhạt, sau đó đưa di động đến, lập tức lắp sim điện thoại vào.

      Tuy gì nhưng vẫn chú ý từng hành động của , thấy dáng vẻ có vẻ gấp gáp, trong lòng lại nghĩ ngợi.

      “Vừa vừa làm, cổ chân của em thể đợi thêm được nữa.” Tần Dật Hiên xong liền xuống xe trước, nửa ngồi trước xe, ý bảo lên lưng của .

      Tô Song Song cầm di động bằng tay, hề khách khí, trực tiếp leo lên lưng , điện thoại vừa khởi động, thấy được mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là ba chữ tiểu cầm thú, trong lòng vô cùng run sợ.

      Thế nhưng ngay sau đó, biết vì sao, trái tim run rẩy của lại thấy có chút ngọt ngào, gọi lại cho , điện thoại đổ chuông.

      vội vàng nghe máy, còn chưa kịp chuyện, Tần Mặc ở bên kia : “Em ở đâu?” thanh khàn khàn trầm thấp, lộ ra loại lạnh lùng khó thành lời.

      Vốn dĩ trái tim của hạnh phúc ngọt ngào, liền giống như bị bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt lại, vẻ mặt cũng có chút cứng ngắc, đơn giản là nghe được giọng của , liền biết là nổi giận rồi!

      “Điện thoại của tôi vừa mới...”


      “Em ở đâu?” còn chưa xong, Tần Mặc ngắt lời , thanh đột nhiên cao lên đoạn, vội vàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sững sờ : “Bên ngoài bệnh viện đệ nhất.”


      “Chờ tôi.” Tần Mặc xong, liền cúp điện thoại, nghe được thanh quan tâm của , vốn phản ứng kịp, liền nháy mắt mấy cái, thu lại điện thoại, trong lòng bắt đầu thầm, tới cùng là có ý gì?

      Tần Dật Hiên cõng lưng vững vàng thong dong, nghe thấy chuyện điện thoại xong, hơi nghiêng đầu nhìn , thăm dò hỏi câu: “bạn trai à?”

      “Gì! đúng đúng!” vừa nghe thấy có chút chột dạ, vung tay giải thích, xong lại nhìn thoáng qua di động, vẫn có chút lo lắng cho .

      Tâm tư của luôn che giấu được, nhìn qua cánh cửa thủy tinh của bệnh viện có thể thấy được vẻ mặt của , hơi nheo mắt lại, cố đè nén lửa giận.

      “Thích ta?” lúc này đưa vào trong bệnh viện, đặt ghế đợi trong bệnh viện, xoay người lại nửa ngồi trước mặt , ngửa đầu nhìn , trong mắt mang theo câu hỏi.

      vừa nghe ba chữ này, trái tim như bị rớt mạnh cái, há miệng thở dốc muốn phủ nhận, nhưng là mấy ngày hôm trước mới suy nghĩ qua, làm sao có thể hoàn toàn lừa mình dối người như vậy được.

      Nhưng muốn thừa nhận, lại làm được, sau cùng lắc đầu, cũng phủ nhận.

      Tần Dật Hiên gì, trực tiếp đứng dậy, vươn tay xoa đầu , nhưng lại nhìn thấy, trong mắt tràn ngập lửa giận.

      Quản gia gọi bác sĩ đến, giờ khắc này, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng phanh xe chói tai, đều quay đầu theo bản năng nhìn ra ngoài.

      Tô Song Song vừa mới quay đầu nháy mắt, thấy có chiếc bóng đen nhanh chóng xông tới, gió thổi qua đỉnh đầu , nghe thấy tiếng “bốp” vang dội.

      Ngay sau đó lại thấy đỉnh đầu của Tần Dật Hiên đặt đầu mình rơi xuống đầu gối của , mu bàn tay có mảnh đỏ bừng.

      Tô Song Song ngẩng đầu nhìn, thấy được khuôn mặt của Tần Mặc, giống như trời giáng xuất trước mặt mình, khiến ngây ngẩn cả người.

      “Sao vậy?” Tần Mặc chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần Dật Hiên, trực tiếp quay đầu nhìn , tầm mắt chuyển đến cổ tay và chân trái của theo bản năng.

      Vốn dĩ bảo vệ ở ngoài cửa cũng tràn vào, vừa muốn vây quanh Tần Mặc, Tần Dật Hiên lại khoát tay áo, ý bảo bọn họ xuống.

      Lần đầu tiên thấy Tần Mặc phẫn nộ như vậy, có chút chột dạ, ra vẻ thoải mái quơ quơ chân trái của mình, chịu đau : “Chỉ xái chút thôi.”

      Tần Mặc lập tức ngồi nửa trước mặt , sau đó bắt lấy lòng bàn chân phải của , hơi dùng lực, định trừng phạt .

      Tô Song Song nhíu mày, dám lộn xộn, Tần Dật Hiên nhìn lướt qua bàn tay của Tần Mặc đặt lòng bàn chân của , nét cười càng thêm sáng lạn, nhưng lại có chút quỷ dị.

      nghĩ ở đây cũng có thể thấy họ.” Tần Dật Hiên xong liền tới bên cạnh, từ cao nhìn xuống Tần Mặc.

      Vốn dĩ còn suy nghĩ muốn giới thiệu bọn họ cho nhau chút, nhưng tiếng họ này như sấm dậy đất bằng, trực tiếp khiến bùng nổ, chỉ kém tử trận.

      dừng lát, ha ha nhìn Tần Mặc, lại nhìn Tần Dật Hiên, liền cảm thấy được lượng tin tức này dường như có chút lớn, ai có thể cho biết, tới cùng là thế nào ! trai của sao đột nhiên lại trở thành em họ của Tần Mặc?
      Chương 112: Lần đầu đọ sức

      Edit + beta: Linxu

      Tần Mặc định để ý tới Tần Dật Hiên, đúng lúc này người quản lý của Tần Dật Hiên đưa bác sĩ tới, bác sĩ vừa thấy điệu bộ này, trong lòng ràng người tới là nhân vật lớn, nháy mắt nuốt nước miếng cái.

      ta gật đầu với Tần Dật Hiên, vừa muốn nửa ngồi xuống kiểm tra cổ chân Tô Song Song, cảm giác được có luồng áp lực ép người kéo tới bên cạnh.

      quay đầu nhìn lại, trông thấy Tần Mặc, vất vả mới có thể kéo ra nụ cười, lúc này Tần Mặc đứng lên, ở bên người Tô Song Song, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Dật Hiên cái.

      Tần Dật Hiên thấy Tần Mặc nhìn tới, cười đến vô cùng vô hại, hệt cậu em trai sùng bái họ của mình vậy, ánh mắt sáng lấp lánh.

      Chẳng qua chỉ có Tần Mặc cùng Tần Dật Hiên biết, trong chớp nhoáng ánh mắt bọn họ chạm vào nhau này, tia lửa văng khắp nơi, ai cũng thèm để người kia vào mắt.

      "Cổ chân của đây trước đó từng bị thương, vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hôm nay lại bị ngã thêm lần nữa, mới gây ra đau đớn khó nhịn, nhưng có gì đáng ngại, về tiếp tục bôi thuốc, cẩn thận chút cố gắng đừng để vất vả, đừng xoay vặn cổ chân nữa là được."

      Bác sĩ chủ nhiệm này vừa thấy có gì trở ngại, thở phào nhõm, lúc này viện trưởng bệnh viện nghe được phong phanh liền tới, vừa thấy là người nhà họ Tần, lập tức cung kính.

      Ông ta nhìn Tần Dật Hiên rồi lại nhìn Tần Mặc, mặc dù bây giờ chuyện Tần Mặc bị phá sản huyên náo xôn xao khá lớn, thế nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ông vẫn như cũ cung kính gật đầu với cả hai người.

      Tần Mặc vẫn giữ bộ dạng cao ngạo trước sau như đặt ai vào mắt, thấy Tô Song Song có chuyện gì, trực tiếp khom lưng ôm ngang người .

      Vốn Tần Dật Hiên muốn với viện trưởng đôi lời, vừa thấy Tần Mặc trực tiếp ôm Tô Song Song lên, ánh mắt bỗng nhiên trợn to lên, trong mắt tư thế này, là thân mật quá mức!

      Tô Song Song nghĩ tới Tần Mặc hai lời bế lên, kinh ngạc thốt lên tiếng, hô xong mới có cảm giác ngạc nhiên, vội vàng vươn tay che miệng mình lại.

      Tần Mặc nhìn lướt qua Tần Dật Hiên, thị uy trong im lặng, sau đó ôm Tô Song Song sãi bước ra ngoài.

      "Chờ !" Đương nhiên Tần Dật Hiên cho phép Tô Song Song rời khỏi tầm mắt của mình dễ dàng như vậy, lại còn do Tần Mặc dẫn , việc này khiến thể nào chấp nhận được.

      Quát tiếng, vệ sĩ vẫn luôn canh giữ bên cạnh đều đồng loạt đứng lên, ngăn chặn lối của Tần Mặc.

      Vốn Tô Song Song còn muốn kêu dừng, thế nhưng vừa thấy tư thế chắn lối kia của đám vệ sĩ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, phải Tô Song Song là người đa sầu đa cảm, thế nhưng giờ phút này, vô cùng lo lắng cho Tần Mặc.

      Vốn dĩ Tần Mặc là người đứng ở đỉnh kim tự tháp quang vinh, có thể tưởng tượng được những người sinh ra ngậm thìa vàng như trước nay chưa từng bị người khác cứng rắn ngăn cản như thế này.

      rất sợ màn này khiến Tần Mặc bị kích thích, phải lo lắng Tần Mặc gượng dậy nổi, mà cái lo chính là khi tiểu cầm thú bị kích thích tức điên lên, lại ra tay đánh nhau với bọn họ, chắn chắn phải chịu thiệt.

      Tô Song Song lập tức bò lên đầu vai Tần Mặc, quay đầu lại nhìn Tần Dật Hiên, cho nụ cười yên tâm: ", đây là hàng xóm của em, sau khi em bị thương đều là ấy giúp em, yên tâm !"

      Lúc này Tần Dật Hiên tới đó, dừng lại sau lưng Tần Mặc nửa bước, nhìn Tô Song Song, vươn tay xoa xoa tóc của , động tác thành thạo, dáng vẻ thân mật, giọng mềm mỏng lộ vẻ cưng chiều hề che giấu: " đưa em về nhé?"

      Tần Mặc nghiêng đầu vừa lúc nhìn thấy màn này, trực tiếp thẳng lên trước bước, tay của Tần Dật Hiên liền lơ lửng giữa trời, ta cũng xấu hổ, tự nhiên thu tay về, nhìn Tô Song Song, vẻ mặt cưng chiều.

      Đương nhiên Tô Song Song cho rằng cưng chiều này là cách trai cưng chiều em , hệt như năm năm trước, hoàn toàn có chút suy nghĩ gì khác.

      Ngược lại còn có ý nghĩ ở lại với trai thêm lúc, những chuyện xảy ra trong năm năm này, thế nhưng vừa nghĩ tới tiểu cầm thú ôm mình bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, cũng dám suy nghĩ lung tung.

      Còn nữa, nếu để cho Tần Dật Hiên biết nhà của mình, phải giải thích thế nào về việc Tần Mặc ở tại nhà mình kia chứ! Chỉ sợ càng tô lại càng đen.

      Đối với mối quan hệ giữa mình và Tần Mặc nay, chính cũng còn rất mơ hồ, hơn nữa theo bản năng vẫn muốn trốn tránh, vừa nghĩ tới quyết định phải đưa ra sau hai mươi ngày nữa kia, liền sợ hãi, lại càng muốn để cho người khác quấy rối thăng bằng vất vả mới có được giữa và Tần Mặc.

      Tô Song Song xoay hai tròng mắt, Tần Dật Hiên nhìn bộ dạng khó xử của Tô Song Song, tuy rằng mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, thế nhưng trong lòng nén được ghen tỵ cùng tức giận.

      Vì sao Tô Song Song có thể thân mật với Tần Mặc như vậy, mà với , lại luôn có cảm giác ngăn cách, lẽ nào thời gian năm năm có sức ảnh hưởng lớn như vậy ư?

      Thế nhưng theo như biết, Tần Mặc mới trở về đây tới hai tháng, thời gian hai tháng này, sao ta và Tô Song Song có thể tiến triển đến độ thân mật như vậy!

      " tiện?" Tần Dật Hiên xong liền ho , mặt dường như cũng khó coi hơn, Tô Song Song vừa nghe Tần Dật Hiên ho khan, trái tim nháy mắt liền nhảy lên, muốn hỏi chuyện này từ sớm rồi, vì sao giờ đây cơ thể lại trông bệnh tật như thế.

      ", bị bệnh?" Tô Song Song tay chống lên vai Tần Mặc, chỉ kém nước đặt luôn tay kia lên đầu Tần Mặc, tư thế này, giống sắp bay lên. (Lin: dạ, hãy tưởng tượng kiểu bay của siêu nhân.)

      Tần Mặc thích Tô Song Song tỏ vẻ quan tâm tới người khác quá nhiều, dứt khoát nhấc chân muốn , Tô Song Song cảm giác được ý muốn của Tần Mặc, chụp lấy bờ vai .

      Tần Mặc cắn răng, dừng lại, chỉ là tức giận trong cặp mắt đào hoa kia lại càng đậm hơn, ra chút sắc hồng.

      "Đúng vậy, lúc nước ngoài, cơ thể có chút vấn đề, bây giờ. . . Khụ khụ vẫn luôn duy trì ở. . ." tới đây, mặt Tần Dật Hiên toát ra vẻ đơn.

      Lời này rất có kỹ xảo, cũng bệnh tình của mình nặng bao nhiêu, thế nhưng chỉ với câu “duy trì”, coi như làm cho tim của Tô Song Song nhảy tới tận cổ.

      Trong nháy mắt Tô Song Song trở nên khó chịu, vươn tay muốn an ủi Tần Dật Hiên chút, chỉ là nơi này thực phải chỗ chuyện, lại tiện Tần Dật Hiên tới nhà mình, Tô Song Song bắt đầu thấy khó xử.

      "Nếu , tới nhà ngồi chút?" Tần Dật Hiên nhìn lướt qua bóng lưng cứng ngắc của Tần Mặc, lại ho khan vài tiếng, câu này là với Tần Mặc: "Cũng lâu em gặp họ rồi, rất nhớ , cùng , như thế được chứ?"

      Tô Song Song lập tức buông tay ra, trở lại trong ngực Tần Mặc, ngửa đầu nhìn .

      Tần Mặc cúi đầu nhìn , khuôn mặt vẫn tê liệt như cũ, có biểu tình gì, mở miệng, giọng lành lạnh: " về với tôi, hay cùng cậu ta?"

      "!" Tô Song Song nghe được, liền ngây ngẩn cả người, nhìn Tần Mặc, nhìn hình ảnh chính mình trong đôi mắt đào hoa đen nhánh hơi hơi phiếm hồng kia, biết vì sao trái tim Tô Song Song bỗng thấy căng thẳng, lại có cảm giác đau lòng.

      Tuy rằng mặt Tần Mặc có biểu cảm gì, thế nhưng tự cảm giác được mong đợi dấu dưới vẻ lạnh lùng kia của Tần Mặc, tựa hồ muốn , đừng . . .

      Tô Song Song biết khả năng này chỉ là do chính mình bổ não thái quá nên sinh ra ảo giác, thế nhưng vẫn cảm thấy đau lòng, muốn làm Tần Mặc khó chịu.

      Cont. . .

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 112(tt)

      Tô Song Song lại chống người lên, ngẩng đầu nhìn Tần Dật Hiên, còn chưa mở miệng, trong mắt dâng đầy vẻ áy náy.

      Vốn dĩ mi mặt Tần Dật Hiên còn đầy vui vẻ, vừa thấy vẻ mặt này của Tô Song Song, hiểu trận này thua, thua triệt triệt để để, còn chỗ nào để cứu vãn.

      Quả thực Tô Song Song vừa mở miệng chính là xin lỗi: "Xin lỗi hai, chân em hơi đau, vẫn phải về bôi thuốc trước, nếu rãnh rỗi, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau!"

      Trừ kích động lúc đầu, bây giờ Tô Song Song tỉnh táo lại, tuy rằng trông có vẻ tùy tiện, thế nhưng tâm tư lại nhạy cảm, tinh tế.

      Dẫu sao và Tần Dật Hiên xa nhau năm năm rồi, bây giờ trai còn là tổng giám đốc của Tập Đoàn Đằng Phi, tuổi còn trẻ ngồi ở vị trí cao, nếu đột nhiên toát ra em danh chính ngôn thuận như , sợ rằng làm mất mặt.

      Cho nên giờ phút lý trí của Tô Song Song trở về, cũng có chút cẩn thận.

      Hiển nhiên Tần Dật Hiên cũng nhận thấy được xa cách trong giọng của Tô Song Song, khi sáu tuổi sinh hoạt cùng với Tô Song Song, mười năm sớm chiều chung sống, đương nhiên hiểu rất , biết làm vậy là vì lo lắng cho mình.

      Thế nhưng Tần Dật Hiên nhìn lướt qua Tần Mặc, luôn cảm thấy phần xa cách này của Tô Song Song ít nhiều gì cũng liên quan tới Tần Mặc, nhìn Tần Mặc cũng càng cảm thấy chướng mắt hơn.

      Tần Dật Hiên muốn để lại cho Tô Song Song ấn tượng hay ngay lần gặp lại đầu tiên, đè nén lửa giận trong lòng, nở nụ cười chiều.

      Tần Dật Hiên lại tiến lên bước, đặt tấm danh thiếp vào tay Tô Song Song, sau đó vươn tay đứng ngay trước mặt Tần Mặc cứ thế mà cưng chiều xoa xoa đầu của Tô Song Song.

      Từ Tô Song Song có thành thói quen để Tần Dật Hiên vò đầu mình, tự nhiên có vẻ mặt tự nhiên gì, hình ảnh vô cùng thân thiết như vậy chiếu vào trong mắt của Tần Mặc, làm cho nheo mắt lại, khi dư quang quét về phía Tần Dật Hiên, lộ ra tức giận thể che giấu.

      Tần Dật Hiên thấy Tần Mặc nổi giận, vẫn cười như cũ, còn quên thêm mắm dặm muối dịu dàng dặn dò: " bé ngốc, luôn chờ em gọi điện cho , chờ năm năm. . ."

      câu , làm cho cặp mắt Tô Song Song đỏ lên, cắn môi, xiết chặt danh thiếp trong tay, gật đầu.

      Bộ dáng này triệt để làm hao mòn toàn bộ kiên trì của Tần Mặc, Tần Mặc trực tiếp ôm Tô Song Song thẳng, Tô Song Song bĩu môi, cũng gì thêm, chỉ là vẫn nhìn Tần Dật Hiên.

      Vẻ mặt Tần Dật Hiên dịu dàng vui vẻ, có chút vẻ buồn bực nào, cứ như vậy đứng tại chỗ nhìn Tô Song Song rời khỏi, diễn vai người trai rộng lượng vô cùng nhuần nhuyễn.

      Chờ đến khi tầm mắt mình thể nhìn thấy Tô Song Song nữa, nụ cười mặt Tần Dật Hiên thoáng chốc biến mất còn tăm hơi, khuôn mặt tái nhợt trở nên xanh lét tức giận.

      Tổ trưởng tổ vệ sĩ nửa quỳ trước người Tần Dật Hiên, Tần Dật Hiên quét mắt nhìn ta cái, đá thẳng vào đầu ta, cú đá làm trưởng vệ sĩ vóc người to lớn ngã lăn mặt đất.

      Dáng vẻ bạo phát kinh người như vậy, căn bản cách nào liên hệ với vẻ ngoài yếu đuối của Tần Dật Hiên.

      "Các ngươi là người chết sao? Lại có thể để Tần Mặc xông tới dễ dàng như vậy?" Tần Dật Hiên gào lên, vất vả mới tìm được Tô Song Song vậy mà lại để người khác đưa ngay trước mặt mình, nhiêu đó đủ làm cho căm tức.

      Mà người này lại chính là Tần Mặc, nếu phải ngại vì có Tô Song Song ở đó, vừa nãy trực tiếp giết Tần Mặc!

      "Thuộc hạ biết sai, xin cậu chủ trách phạt!" Tổ trưởng tổ vệ sĩ hít sâu hơi, từ dưới đất bò dậy, quỳ gối trước mặt Tần Dật Hiên.

      Trong bệnh viện căn bản có màn chắn, bệnh nhân tới khám bệnh nhìn thấy cảnh bạo lực như vậy, có người sợ đến nỗi hét lên thất thanh, những hộ vệ khác vội vàng vây quanh bốn phía, dùng thân thể của chính mình che Tần Dật Hiên cùng màn này.

      Viện trưởng bệnh viện tái mặt, ông ta dám đắc tội với người nhà họ Tần, đặc biệt là cậu chủ Tần có tiếng thủ đoạn tàn nhẫn này.

      Người có chút uy tín danh dự cũng đều biết đạo lý, so với Tần Mặc thủ đoạn của Tần Dật Hiên còn làm người ta sợ hãi hơn, làm mất lòng Tần Mặc, Tần Mặc trước nay đều khinh thường dùng những mánh khóe thấp kém này, để cho được chết thoải mái.

      Thế nhưng nếu như đắc tội cậu chủ Tần Tần Dật Hiên này, vậy chính là muốn sống cũng được muốn chết cũng xong rồi.

      --- ------ ------ ------ ------ -----


      Chương 113: Quan hệ quá loạn

      Edit + beta: Linxu

      Viện trưởng quét mắt nhìn quanh, chỉ sợ có phóng viên nào nhìn thấy, gặp Tần Dật Hiên phát hỏa gần xong rồi, vội vàng tiến lên, cẩn thận nhìn Tần Dật Hiên chút.

      Thấy mặt còn vẻ tức giận, viện trưởng mới kính cẩn hạ giọng hỏi: "Cậu chủ Tần , cậu xem nơi này phải chỗ để chuyện."

      Hiển nhiên Tần Dật Hiên cũng chú ý tới chuyện này, mới từ nước ngoài về, có chút thích ứng, lại quên mất, đây phải trong bệnh viện danh nghĩa của mình ở nước ngoài.

      chỉ nhếch môi cười , cười đến vô hại, trong yếu ớt lộ ra chút suy yếu do bệnh trạng.

      Thế nhưng mỗi vệ sĩ có mặt ở đây đều biết, Tần Dật Hiên trước mặt tuyệt đối phải con cừu , mà là con báo khát máu, tùy thời mà di chuyển, bất động thôi, động cái nhất định thấy máu.

      Ngược lại vẻ mặt vị quản gia chừng ba mươi tuổi đứng sau lưng Tần Dật Hiên nửa bước vẫn dửng dưng, giống như quen với hành vi "Cố tình gây " này của Tần Dật Hiên.

      Tần Dật Hiên quay đầu lại nhìn lướt qua viện trưởng, viện trưởng lập tức cảm thấy da gà toàn thân đều nổi hết lên, vô cùng sợ hãi.

      "Viện trưởng cần lo lắng, tôi tương đối hiếu kỳ truyền thông nào đưa tin về chuyện này. . ." Giọng điệu của vô cùng ôn hòa, còn lộ ra chút ngây ngô của chàng trai mới lớn.

      Nhưng viện trưởng chỉ thấy cả người đều muốn run rẩy theo, ông vội cười làm lành, lắc lắc đầu: "Đúng! Đúng! Cậu chủ Tần đúng!"

      "Cậu chủ Tần ?" Tần Dật Hiên đột nhiên mở miệng, hình như có chút nghi ngờ với cái xưng hô này, vừa nhắc tới quả tim già của viện trưởng liền nhảy lên tận cuống họng.

      Theo bản năng viện trưởng lui về sau bước, ngay sau đó lại cảm giác mình bị khí thế của đứa trẻ bức bách, mặt mũi có chút khó coi, chịu đựng trong lòng.

      "Tần Mặc phá sản, bây giờ nhà họ Tần chỉ có mình tôi là cậu chủ, nhớ kỹ!" Ánh mắt của Tần Dật Hiên trừng lớn, trong mắt lộ ra ý cười khát máu lộ liễu.

      Hơn nữa chẳng bao lâu sau, đời này cũng còn người nào tên Tần Mặc nữa, câu này, Tần Dật Hiên ra.

      Thế nhưng khi nhắc tới Tần Mặc, trong mắt lại lộ vẻ, ràng như tới người chết.

      Viện trưởng cũng cảm giác được ánh mắt khát máu này của Tần Dật Hiên, giờ đây viện trưởng dám xem chàng trai trước mặt mình là người bình thường nữa rồi.

      Ông vội vàng gật đầu cung kính, liên tục khen ngợi.

      Trong lòng Tần Dật Hiên quá tốt, thừa tâm tình ở lại đây chơi trò đùa trừng phạt.

      cúi đầu nhìn lướt qua tổ trưởng của đám vệ sĩ quỳ mặt đất, lạnh lùng ném lại câu: ""Trở về tự mình nhận phạt."

      xong nhanh chóng ra ngoài, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng như cũ, nắm chặt điện thoại di động trong tay, quay đầu nhìn quản gia đứng ở sau lưng mình nửa bước.

      "Điều tra xem làm sao Tần Mặc biết được Tô Song Song, bất kể chuyện lớn ." dừng chút, con ngươi đột nhiên co rụt lại, nghĩ tới thứ gì đó lại dặn dò thêm câu: "Giữ bí mật chuyện này."

      Tần Mặc trực tiếp ôm Tô Song Song đến trước chiếc xe đua đầy phong cách ở bên đường mới dừng lại, mở cửa xe ra rồi nhét Tô Song Song vào.

      Tô Song Song vừa ngồi vào cả người đều sửng sốt, chớp chớp mắt, nhìn chiếc xe đua tao bao này, đồng thời quay đầu nhìn Tần Mặc ngồi ở vị trí tài xế, có chút mông muội.

      phải Tần Mặc phá sản rồi sao? Chiếc xe xoa hoa này là từ đâu ra!

      Trong lòng Tô Song Song nghi ngờ, liền trực tiếp hỏi: "A Mặc, này. . . Chiếc xe này từ đâu mà tới vậy?"

      Tâm tình Tần Mặc rất tệ, trừ ngày cha mẹ qua đời ra, dường như tâm trạng của chưa bao giờ hỏng bét đến như vậy.

      Hơn nữa hôm nay những tốt mà còn kèm theo lửa giận, cho nên muốn chuyện, vì sợ mình khống chế được, giận chó đánh mèo đến Tô Song Song.

      " phải . . . phải là cướp đấy chứ!" Tô Song Song bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, khuôn mặt nhắn tràn đầy kinh hoàng và lo lắng.


      Cont . . .

      Chương 113 (tt)

      " phải . . . phải là cướp đấy chứ!" Tô Song Song bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, khuôn mặt nhắn tràn đầy kinh hoàng và lo lắng.

      Tuy rằng chuyện này cực kỳ hiếm có chẳng qua nhìn tiểu cầm thú từ xuống dưới bất cứ lúc nào cũng có thể nổi nóng, Tô Song Song cho rằng tên tuyệt bích như làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này.

      Vốn dĩ Tần Mặc muốn trả lời lại Tô Song Song, thế nhưng lại sợ suy nghĩ nhiều, hoặc sinh nghi việc bị phá sản, đè nén cơn giận nặn ra câu: "Của người quen."

      "Hả?" Tô Song Song lập tức cảm thấy thích hợp, nghiêng đầu nhìn Tần Mặc: " vẫn còn bạn có tiền như vậy?"

      Ý tứ trong lời này cực kỳ ràng, bạn của có thể cho mượn chiếc xe hào nhoáng này, sao còn chen chúc ở trong phòng trọ bé của tôi?

      Tần Mặc nghĩ tới Tô Song Song vẫn luôn ngu ngốc nay đột nhiên thông minh hẳn ra, ban nãy vừa buồn bực mất tập trung, nên nghĩ nhiều, liền thẳng .

      Lúc biết được nhìn thấy Tô Song Song, điều đầu tiên là nhanh chóng bay tìm , đón xe tốn nhiều thời gian, bèn Bạch Tiêu điều chiếc xe gần đây đến, xuống lầu, xe đua cũng đến dưới đó.

      "Cũng coi như là cướp được." Tần Mặc vô vị giải thích câu, biết vì sao, nhưng Tô Song Song chen vào như vậy, cơn giận do Tần Dật Hiên khơi lên hình như cũng tan ít.

      "Cái gì?" Tô Song Song vừa nghe là cướp, sợ đến bật người rụt vai, vừa vội vã cuống cuồng nhìn đằng sau chút, rất sợ có xe cảnh sát đuổi theo bọn họ, muốn vào cục cảnh sát ngồi lần nữa đâu!

      Tô Song Song ngoảnh đầu lại thấy Tần Mặc thờ ơ, vẻ mặt chút lo lắng, vội vàng mở miệng : "Vậy mau mau trả xe lại !"

      Đối với việc Tô Song Song đào bới tận gốc rễ vấn đề, Tần Mặc chỉ cảm thấy đau đầu, im lặng thở dài: "Trước khi cướp xe với người quen, cậu ta báo cảnh sát."

      Quả tim Tô Song Song như ngồi núi lửa, tuy Tần Mặc như vậy, thế nhưng Tô Song Song vẫn quá yên tâm.

      Mãi đến khi Tần Mặc dừng xe dưới khu nhà trọ, ôm lên lầu, ngồi ở giường, đợi hồi, cũng có cảnh sát tới cửa, mới lấy lại tinh thần từ trạng thái hết sức lo sợ.

      Tô Song Song xoay xoay tròng mắt, thấy bộ dạng tức sùi bọt mép của tiểu cầm thú, có phần chột dạ.

      ha ha cười khan tiếng, Tần Mặc trả lời lại Tô Song Song, xoay người cầm lấy hộp y tế bàn, đặt bên cạnh chân .

      Tô Song Song bị lăn qua lăn lại như vậy, mặc dù cổ chân hơi đau, nhưng đến mức khó khăn như thế, chỉ có cảm giác sưng phồng ê ẩm khó chịu.

      Tô Song Song vừa muốn cúi người xuống mở hộp thuốc ra, Tần Mặc nửa ngồi nửa quỳ trước mặt , cởi giày ra, nghiên cứu đôi vớ chân , nhíu lông mày.

      Lập tức Tô Song Song cảm thấy sắp có chuyện gì đó tốt phát sinh, theo bản năng muốn rút chân về.

      Nào biết Tần Mặc căn bản cho Tô Song Song cơ hội giãy dụa, cầm lấy vớ chân, trực tiếp kéo ra.

      "Xoẹt" tiếng, đôi vớ giá rẻ của Tô Song Song liền trực tiếp hy sinh.

      . . .

      Tô Song Song nhìn Tần Mặc thô bạo kéo đôi vớ của , sau đó bôi thuốc cho mình, rất biết gì! Vô cùng có lời gì để .

      Tô Song Song biết Tần Mặc ở sát mép cơn giận, dù có chút giận cũng dám gì, hơn nữa vì vài cái vớ ba khối mà chọc giận tiểu cầm thú, hình như có lợi.

      Chờ đến bôi tốt thuốc lên cổ chân, cảm giác chua xót cũng chuyển thành mát lạnh, Tần Mặc đứng dậy, vào toilet rửa tay, lúc trở lại, ngồi ghế, nhìn .

      Tuy rằng Tần Mặc gì, thế nhưng vẻ mặt kia rất ràng tỏ ý: phải em nên có chuyện gì xảy ra rồi sao?

      Tô Song Song nhìn thoáng qua cổ chân được bôi thuốc tốt, tiện thể đọc phúng điếu cho cái tất chân mười đồng tiền hy sinh lừng lẫy của mình chút.

      Vừa nghĩ tới biểu ngữ treo lên chỗ mua tất chân: "Tay kéo vớ chân, bảo đảm làm cho người đàn ông của bạn ghiền!" Lập tức nổi da gà toàn thân.

      nghĩ tới có thể diễn ra màn tay kéo tất chân này, quá đáng sợ rồi!

      "Việc ấy. . . Tôi bị người ta va vào, cẩn thận bị trặc chân, cũng bất thình lình đụng phải trai tôi!"

      Vừa nhắc tới Tần Dật Hiên, cả hai mắt Tô Song Song đều sáng lên, dù sao cũng là người thân thất lạc năm năm, hơn nữa còn là thân nhân duy nhất của Tô Song Song bây giờ, đương nhiên phấn khởi.

      Nếu phải lo lắng Tần Mặc nổi bão, chắc chắn Tô Song Song bật đèn chuyện với Tần Dật Hiên cả đêm.

      " ta là trai của em?" Tần Mặc thản nhiên hỏi câu, tuy rằng giọng điệu này cực kỳ bình thản, bên trong cặp mắt đào hoa lại hoàn toàn tin tưởng.

      "Khi tôi năm tuổi ba mẹ tôi nhận nuôi đứa bé là ấy, là con trai của bạn."

      Vừa nhắc tới chuyện qua, bộ dạng Tô Song Song liền ỉu xìu, tuy rằng tỏ ra mình thoát khỏi bóng tối khi ba mẹ qua đời.

      Thế nhưng chỉ có chính mới , chỉ cần nhắc tới, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu như cũ, dù mặt cười, lại vẫn khống chế được mà đau lòng.

      Tần Mặc vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tô Song Song, cũng biết lại chìm vào trong cảm giác khó chịu khi mất cha mẹ, quá khứ có cách nào thay đổi, thế nhưng muốn tại và tương lai của Tô Song Song có đau lòng cùng buồn bã.

      Tần Mặc gật đầu, đến Tần Dật Hiên nữa, thứ nhất là muốn để Tô Song Song nghĩ tới, thứ hai là cũng muốn nghe Tô Song Song bất kỳ chuyện gì có liên quan tới thằng nhãi sói con kia!

      "Di động của em bị sao vậy?" Tần Mặc nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới, Tô Song Song cầm điện thoại của mình lên, trái tim đều chảy máu ah!

      Vẻ mặt đau lòng nhìn điện thoại di động của mình, quả là. Muốn. Khóc ra nước mắt, chiếc động này mới dùng có vài ngày thôi mà! Lại bị phá hư, đây còn phải muốn đau lòng mà chết hay sao?

      "Tần Mặc, có thẻ bảo hành gì gì đó hay , hẳn là chưa quá thời gian bảo hành, tôi đau lòng chết mất!"

      Tần Mặc thấy thành công dời lực chú ý của Tô Song Song, vươn tay nhận lấy quá điện thoại di động, nhìn chút, màn hình bị vỡ, chẳng qua có cách nào mở máy, xem ra bên trong có linh kiện nào bị hỏng rồi.

      "Em ở nhà, mang sửa." Tần Mặc muốn nghe thấy bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Tần Dật Hiên từ trong miệng Tô Song Song, chí ít hôm nay muốn tiếp tục nghe nữa.

      Nhưng mà những việc này cứ như tảng đá lớn treo lơ lửng đầu , cần biết tất cả mọi chuyện dù lớn hay .

      Tần Mặc cầm di động của Tô Song Song ra ngoài, trước khi , quay đầu lại nhìn Tô Song Song: "Ngốc ở trong nhà."

      Bốn chữ này, Tần Mặc vô cùng nghiêm túc, lộ ra khí tức lạnh như băng, Tô Song Song lập tức run lên, nuốt nước miếng cái.

      biết vì sao, có ảo giác, nếu như lát nữa dám ra ngoài chạy loạn, Tần Mặc nhất định tiêu diệt , giống như chiếc vớ đùi vậy, trực tiếp xé ra.

      Tô Song Song thấy Tần Mặc còn chưa , vẫn nhìn mình, vội vàng dùng sức gật đầu cái, lúc này Tần Mặc mới xoay người rời khỏi, còn cố ý khóa cửa lại.

      Tô Song Song nhìn cánh cửa bị đóng chặt lại mà buồn rầu, chớp chớp con mắt, tại sao lại có ấn tượng đúng, dường như khi nhắc tới Tần Dật Hiên, thái độ của Tần Mặc vui chứ?

      Hai người bọn họ phải là em họ sao? Lập tức đầu của Tô Song Song lóe lên ánh sáng thần kỳ, đột nhiên nghĩ đến chuyện.

      Bây giờ Tần Mặc nghèo túng sa sút, thế nhưng Tần Dật Hiên vẫn vẻ vang xinh đẹp như cũ, có thể thấy được quan hệ của Tần Mặc và Tần Dật Hiên hình như được tốt!

      Nghĩ đến đây, trái tim Tô Song Song lập tức trầm xuống đáy cốc, nếu như quan hệ của Tần Mặc và Tần Dật Hiên được tốt, vậy phải làm sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :