1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 103: Tôi đáng thương hơn so với .

      Editor: Vũ Chi

      Tần Mặc nghĩ ra cách thay Tô Song Song, nhưng còn phải chú ý thể để bại lộ tình cảnh bây giờ của mình, lúc gặp khó khăn, đột nhiên nghe thấy Tô Song Song có quyết định, quay đầu nhìn thoáng qua, khi thấy tên công ty, chân mày khẽ cau lại.

      "A Mặc, có biết công ty này hay ?" Cho tới nay mục tiêu chính của Tô Song Song là tiến vào công ty mẹ, cho nên rất mù mờ về công ty khác, cái gì cũng biết.

      Công ty trách nhiệm hữu hạn văn hóa xuất bản Đằng Phi, tập đoàn Đằng Phi?

      Tần Mặc rũ lông mày xuống, rất quen thuộc, nghĩ đến công ty sau lưng tổng giám đốc, khẽ híp mắt lại, đột nhiên ý nghĩ xông lên đầu.

      "Mới mở, thích hợp cho người mới phát triển." Tần Mặc rất đúng trọng tâm, ý tứ cũng rất ràng, Tô Song Song có thể .

      Tô Song Song nghe vậy, nhất thời cảm thấy vui vẻ, cũng nghĩ thế, rất bé , đến công ty lớn khẳng định chỉ có thể làm việc vặt, ở chỗ này chừng còn có chức vụ!

      Tô Song Song nộp bản lý lịch qua mail, rồi bắt đầu hồi hộp nhìn chằm chằm hộp thư của mình, chờ trả lời.

      Tần Mặc vẫn làm vài việc trước máy vi tính Tô Song Song xem hiểu như cũ, lát sau, Tô Song Song cũng mệt mỏi, vẫn chưa có trả lời, có chút ủ rũ.

      Tần Mặc cầm ly nước lên uống hớp, liếc mắt nhìn Tô Song Song, thuận miệng : " muốn làm trợ lý manhua?"

      Tô Song Song nghe vậy, trợn mắt nhìn Tần Mặc, bộ hiểu tiếng người, hiếm thấy lộ ra vẻ mặt sầu khổ, bĩu môi cái.

      "Mặc dù tôi bắt chước, nhưng vẽ rất giống nhau! Lại tôi lại phải dân mỹ thuật, tôi là dân sư phạm, có thể được như hôm nay, rất dễ dàng, nhưng vẫn còn sai sót, cần phải học tập."

      Tần Mặc vẫn quan tâm đến chuyên môn của Tô Song Song, chỉ biết thành tích học tập rất giỏi, chợt nghe học sư phạm, người bình tĩnh như , cũng có chút sửng sốt.

      " học sư phạm tìm công việc giáo sư, sao lại muốn làm trợ lý manhua?" Lần đầu tiên Tần Mặc lặp lại vấn đề ba lần.

      Mặc dù quan tâm Tô Song Song làm gì, nhưng theo trình độ học vấn của , có thể tìm công việc tốt, rạng rỡ làm.

      Nhưng bây giờ lại muốn làm trợ lý , cho dù để bị tổn thương, nhưng vẫn cảm thấy có chút... thương tiếc.

      Tô Song Song mấp máy môi mình, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời đột nhiên ảm đạm hẳn, quay đầu nhìn hòm thư.

      Suy nghĩ chút, cảm thấy có gì phải giấu giếm Tần Mặc, chậm rãi : "Mẹ tôi là họa sĩ, từ hun đúc tôi, ra tôi cũng rất thích vẽ, nhưng khi còn bé cái tôi trong lòng rất mạnh, mực cố gắng học."

      "Cuối cùng sửa lại ý nguyện của mình, chọn ngành sư phạm, mẹ biết cũng trách tôi, chỉ rằng tôi thích là được rồi."

      Tô Song Song tới đây, giọng trở nên hơi khàn khàn: "Nhưng cho đến khi thực tập, tôi mới nhìn lòng mình, tôi thích vẽ hơn, nhiệt tình giống như mẹ như vậy."

      "Vốn là muốn cho mẹ tin tức tốt này trong ngày sinh nhật... lại nghĩ rằng..."

      Tô Song Song tới đây đột nhiên im bặt, qua hai năm, mặc dù bây giờ ra cũng có gì, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng như cũ, đau lòng đến mức hô hấp cũng khó khăn.

      Tô Song Song chậm rãi hít hơi, vừa muốn quay đầu cười với Tần Mặc, để cho cần lo lắng, đột nhiên Tần Mặc dơ cánh tay, nắm bả vai gầy của , ôm vào lồng ngực vững chắc của mình.

      "Muốn khóc khóc ." Giọng Tần Mặc vẫn có gì thay đổi, rất bình tĩnh trầm thấp, lại cho Tô Song Song cảm giác an ổn trầm tĩnh.

      Tô Song Song tựa vào ngực Tần Mặc, đầu vừa vặn nằm ngay tim Tần Mặc, tiếng tim đập thình thịch thình thịch trầm ổn, làm cho Tô Song Song dần dần bình tĩnh lại.

      Tô Song Song biết hẳn là như vậy, nhưng lúc này, chỉ muốn buông thả mình, tham luyến giây phút Tần Mặc mang đến yên bình cho .

      Qua lúc, quyến luyến hít hơi sâu mùi hương người Tần Mặc, mùi đặc trưng của nhàn nhạt hòa vào chút mùi thuốc lá dễ dàng phát , tựa như ma lực làm cho Tô Song Song nỡ rời xa.

      nhắm mắt lại, nhếch miệng
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 104: Bóp chết trong nôi

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song cầm đũa chọc chọc vào rau cải trắng, liền cảm thấy tủi thân, tính toán tỉ mỉ như vậy, lúc đó chẳng phải là vì Tần Mặc sao?

      Tần Mặc thích vẽ tranh, Tô Song Song vẫn nhớ, cho nên muốn Tần Mặc vì khó khăn của cuộc sống mà phải lựa chọn thứ mình thích.

      muốn kiếm nhiều tiền, như vậy Tần Mặc cần tiếp tục công việc vẽ tranh nữa, muốn để nghĩ rằng ăn ở đậu, vì cuộc sống mà buông bỏ tự tôn của mình.

      Lời này khẳng định là ra, ai biết được chẳng những Tần Mặc thông cảm cho khổ tâm của , còn trả lại cho cái nhăn mặt, Tô Song Song cực kỳ thương tâm! Rất khổ sở!

      Tôi chưa tủi thân, tiểu cầm thú tủi thân em nhà ! Nếu bởi vì , có thể tự dưng ngồi thế này sao, phải do sao!

      Tô Song Song càng nghĩ càng tủi thân, ngồi ghế, trước kia nhất định ăn rau cải trắng, mà giờ lại kẹp lên miếng hung hăng cắn vào, giống như miếng này chính là Tần Mặc.

      Ăn hai miếng, Tô Song Song nhìn vị trí trống ở đổi diện, đột nhiên cảm thấy có phải chính mình quá chặt chẽ hay ?

      Dựa vào tiểu cầm thú trước đây như thế nào, mỗi ngày để cho gặm rau cải trắng theo mình, hình như là mình quá phận rồi.

      Chỉ là Tô Song Song vẫn được tự nhiên, nếu Tần Mặc thích ăn có thể ra, làm sao biết được trong lòng oán .

      Tô Song Song nghĩ ngợi, vươn chiếc đũa ra chọc chọc rau cải trắng trước mặt , thở dài, lấy điện thoại, rồi tiện tay lấy bộ quần áo mặc lên người.

      Tô Song Song tính toán mua ít thịt, buổi tối cải thiện bữa ăn cho Tần Mặc, mà thực ra cũng rất muốn ăn thịt.

      lấy di động, vừa muốn gọi điện cho Tần Mặc, nghĩ thế nào vẫn để điện thoại lại vào trong túi áo, tuy chuyện này nhặt, lại thấy mình vẫn mất hết mặt mũi, cần gọi điện trước.

      Dù sao trực tiếp đạp đổ bàn rời cũng quá đáng rồi! cũng có tự tôn của mình, phải người ta vẫn con thỏ nóng nảy có thể cắn người sao? Huống chi còn phải con thỏ mềm yếu!

      Tô Song Song nghĩ vậy, kiên định thêm rất nhiều, ra khỏi thang máy, ngẩng đầu, liền thấy Tần Mặc đứng ở cửa khu nhà, đưa lưng về phía mình.

      Tô Song Song nghĩ có nên chào hỏi hay , kêu trở về, hoặc là để cùng với mình, liền thấy trước mặt người phụ nữ.

      Tô Song Song vội vàng trốn sau cửa, cẩn thận ló ra, Tô Song Song lại thấy được đó là Thẩm Ôn Uyển!

      Ánh mắt của mở to, sợ Tần Mặc làm ra chuyện bạo lực gì đó, vừa định ra ngoài, lại thấy Tần Mặc bày ra dáng vẻ kiên nhẫn khó gặp.

      Dường như Tần Mặc chuyện gì đó với Thẩm Ôn Uyển, dựa theo tính cách của , trước kia nhất định nhiều như thế với Thẩm Ôn Uyển, chỉ tiếc khoảng cách của bọn họ quá xa, nghe được gì cả.

      May mà thị lực của vô cùng tốt, có thể thấy được ràng sau khi Tần Mặc xong gì đó, vẻ mặt của Thẩm Ôn Uyển lập tức trở nên vui vẻ.

      Ngay sau đó Tần Mặc có ghét bỏ ta mà rời , còn dịu dàng cùng ta đến ngoài cửa khu nhà, hơn nữa còn lên xe của ta?

      Đợi hai người rời , Tô Song Song ra từ phía sau cửa, hai mắt của đều nhìn thấy hết, nhưng vẫn hiểu được tại sao mọi chuyện lại như vậy.

      Tô Song Song muốn suy nghĩ theo chiều hướng tốt, nhưng lại thể khống chế nổi suy đoán của mình, Tần Mặc vì muốn ăn bữa thịt, liền có tiết tháo với ta.

      Nghĩ vậy mà Tô Song Song lại cảm thấy buồn cười với bản thân mình, lắc lắc đầu, Tần Mặc kiêu ngạo cỡ nào, làm sao có thể vì chút chuyện đó mà bán đứng mình.

      Nhưng biết vì sao, Tô Song Song cảm thấy bản thân có chút thoải mái, ràng Tần Mặc chán ghét Thẩm Ôn Uyển như thế, tại sao lại đột nhiên ở chung hòa hợp với ta như vậy, còn lên xe của ta?

      Tô Song Song khống chế nổi tò mò, nắm chặt di động trong túi áo, lôi nó ra, đứng tại chỗ nghĩ lát, vẫn là bấm xuống số của .

      Điện thoại đổ chuông hai tiếng, Tần Mặc liền nghe máy, nhưng lại có động tĩnh gì, Tô Song Song nghĩ ngợi, muốn mở miệng, lại trước: “Tôi có việc ra ngoài lát.”

      Vừa rồi Tần Mặc phải kìm nén rất nhiều tức giận trong lòng, muốn dối mình phá sản để muốn đến gần hơn với , nhưng cũng phải để chịu khổ.

      cực kỳ xoắn xuýt, sợ ngồi ở đó
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105: Lại còn dối

      Editor: Sam Sam

      Tần Mặc ở bên này, xe của Thẩm Ôn Uyển xa, Tần Mặc bảo ngừng ở ven đường.

      Hai người trong xe, Thẩm Ôn Uyển bởi vì quá mức kích động, tim đập mạnh, mặt mực mang theo vui vẻ, rốt cuộc cũng có cơ hội cùng Tần Mặc ở chỗ rồi, vẫn là Tần Mặc đề nghị.

      Thẩm Ôn Uyển nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ đột nhiên Tần Mặc phát tốt, nên muốn ở cùng ? Càng nghĩ Thẩm Ôn Uyển càng hưng phấn, nhưng vẫn tận lực duy trì bề ngoài tự nhiên.

      đưa tay vén lọn tóc dài lượn sóng sang bên, để lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, có tóc che , bộ ngực đầy đặn cũng lộ ra ngoài, vừa vặn đối diện với Tần Mặc, tiếng động quyến rũ .

      "Tần tổng, bây giờ ..." Thẩm Ôn Uyển vứt mặt mũi, lộ ra vẻ mập mờ nhìn về phía Tần Mặc, nhưng vừa thấy Tần Mặc lạnh như băng quay , lời mờ ám cyar đành phải nuốt vào.

      Tần Mặc quay đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc , Thẩm Ôn Uyển nhất thời ngay cả cười cũng cười được, nhưng cam lòng, cơ thể hơi hướng về phía Tần Mặc.

      Tần Mặc nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt nhìn ta, cuối cùng, Thẩm Ôn Uyển bị loại uy hiếp vô hình này của Tần Mặc khiến trán xuất tầng mồ hô mỏng.

      Bởi vì giờ khắc này Tần Mặc khiến cho có cảm giác, dễ nghe chút là ánh mắt của giống như nhìn người chết, căn bản Tần Mặc xem làm người.

      nhỏm dậy, trong mắt mặc dù cam lòng, nhưng Tần Mặc có loại khí tức vương giả, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, khiến Thẩm Ôn Uyển lập tức muốn khuất phục.

      Nhưng Thẩm Ôn Uyển cũng cảm thấy uất ức, mặc dù đối với Tần Mặc có xen lẫn lợi ích cá nhân, nhưng lòng thích ngượ đàn ông đẹp trai trước mặt này.

      "Tại sao em được chứ?" Giọng của Thẩm Ôn Uyển mang theo tiếng khóc nức nở, hỏi Tần Mặc, khóc nước mắt như mưa, quyến rũ động lòng người, hết sức đáng thương.

      "Thực tôi phá sản rồi." Tần Mặc lo lắng gì câu như vậy, quay đầu nhìn Thẩm Ôn Uyển .

      Gương mặt Thẩm Ôn Uyển thoáng chốc ngăn lại, nhưng giây sau, lại làm bộ đáng thương, trơ mắt nhìn Tần Mặc, cười : "Làm sao có thể..."

      Tần Mặc gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Thẩm Ôn Uyển , qua giây, ánh mắt Thẩm Ôn Uyển nhi bắt đầu lóe lên, nhéo chiếc váy, làn váy bắt đầu có nếp nhăn.

      "Làm sao có thể..." Lần này Thẩm Ôn Uyển mở miệng lần nữa, trong giọng tràn đầy tin tượng, lúc ở nhà nghe được tin tức này, căn bản cũng tin, cho là lời đồn đãi.

      Cho nên khi Thẩm gia phái tới hỏi dò tin tức, trong lòng Thẩm Ôn Uyển trong lòng còn ôm chút hy vọng, rốt cuộc có thể có cơ hội thấy Tần Mặc rồi.

      Nhưng giờ khắc này, Thẩm Ôn Uyển đột nhiên có chút tự tin, khẽ mở đôi môi đỏ đầy đặn, ánh mắt ngơ ngác nhìn Tần Mặc, đầu nhanh chóng chuyển động.

      Nếu như Tần Mặc phá sản, vậy ấy trừ việc toàn thân có gì, càng có khả năng là có rất nhiều kẻ thù, Thẩm Ôn Uyển nhìn Tần Mặc, giãy giụa thôi.

      Vẻ ngoài của Tần Mặc quá tuấn tú rồi, mực mơ ước, nhưng nếu như Tần Mặc cái gì cũng có, ở với , có địa vị ở Thẩm gia, thậm chí có khả năng bị Thẩm gia đuổi ra.

      Thẩm Ôn Uyển chỉ do dự khắc, liền rút lui, theo bản năng đưa tay ra chạm vào dây chuyền kim cương cổ mình, thể nghèo khổ được.

      Tần Mặc thấy Thẩm Ôn Uyển dây dưa nữa, trực tiếp mở cửa xuống xe, sợ ta chưa từ bỏ ý định, để lại câu : "Bây giờ tôi dựa vào Tô Song Song."

      Thẩm Ôn Uyển nghe xong, mở to mắt, đưa tay che miệng, ngay sau đó tưởng tượng nổi, chờ đến khi Tần Mặc vừa xuống xe, dường như chịu nổi loại kích thích này, nhanh chóng lái xe rời .

      Xe được đoạn xa, Thẩm Ôn Uyển chợt dừng xe, hai tay nắm chặt tay lái, trong mắt mang theo cam lòng sâu, vốn cho là có thể cùng Tần Mặc – người đàn ông vàng - ở cùng nhau, nhưng quay đầu lại Tần Mặc lại phá sản!

      Thẩm Ôn Uyển dùng sức gõ tay lái, quay đầu nhìn cái, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm lái xe rời .

      Sau khi Tần Mặc xuống xe, trong lòng lo lắng Tô Song Song suy nghĩ nhiều, trực tiếp đón xe trở về, lúc mở cửa, nhìn thấy Tô Song Song ôm chân trái của chính mình nằm ở giường, đau đớn.

      Tần Mặc bước nhanh về phía trước, ôm Tô Song Song vào trong ngực, để cho dựa lưng vào trước ngực của mình, sau đó bàn tay nắm chân , nhìn chút cổ chân của .

      Vốn là cổ chân bị thương sưng đỏ, Tần Mặc cau mày, nắm tay Tô Song Song, để cho làm loạn, Tô Song Song đau đến nỗi trán mồ hôi lạnh liên tục chảy ra.

      Tần Mặc thấy sắc mạt Tô Song Song trắng bệch, trực tiếp ôm lấy muốn đến bệnh viện, mới vừa ôm lấy Tô Song Song, lại gắt gao kéo ống tay áo Tần Mặc, lắc đầu cái.

      có chuyện gì, chẳng qua là đụng phải chút, cần phải bệnh viện.” Răng Tô Song Song đánh vào nhau, xong chợt trượn mắt há mồm, muốn khóc rồi.

      Tô Song Song nhịn được suy nghĩ, mình rốt cuộc có nhiều đen đủi, vất vả mới có kiêu ngạo chút, khiến cổ chân bị thương rồi.

      Tần Mặc nghe sơ qua cũng biết Tô Song Song tiếc tiền, chân mày nhíu chạt hơn, chần chừ gì nữa, ôm Tô Song Song ra ngoài.

      Thấy Tô Song Song đưa tay lên, sợ lo lắng, câu: “Yên tâm, có tiền, Bạch Tiêu mới lén đưa cho tôi để lo liệu.”

      Tô Song Song nghe vậy, ánh mắt lại ảm đạm vài phần, ràng Tần Mặc lừa dối , đến việc Tần Mặc vừa mới ở cùng chỗ với Thẩm Ôn Uyển, nhưng ra bọn họ ở cùng nhau, quan hệ giữa Bạch gia cùng Tần Mặc như vậy, tại sao lại giới thiệu việc cho chứ?

      Tô Song Song bĩu môi cái, lại càng khó chịu, Tần Mặc lại còn xem là người ngu ngốc hay sao! Lời dối vụng về như vậy sao lại biết chứ?

      Chẳng qua là Tô Song Song nghĩ vạch trần lời dối của Tần Mặc, trong lòng lần rồi lần tự với mình, chỉ là người bạn của mình, cuộc sống riêng của thể hỏi nhiều, lừa gạt cứ lừa gạt !

      Nhưng đối với lừa dối của Tần Mặc, trong lòng Tô Song Song rất thoải mái, cau mày, vùi trong ngực Tần Mặc tiếng nào.

      Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, cho rằng tiếc tiền nên cáu kỉnh, cũng để ý, căn bản cũng nghĩ đến chuyện Tô Song Song nhìn thấy và Thẩm Ôn Uyển ở cùng nhau.

      Tần Mặc ôm Tô Song Song bước nhanh ra ngoài, đến bên ngoài căn nhà, trực tiếp gọi chiếc taxi, vừa lên xe, Tần Mặc vộ vàng : “ đến bệnh viện gần nhất.”

      Người tài xế kia quay đầu nhìn Tần Mặc cái, như muốn hỏi: nghiêm túc à? Còn tự nhận là đẹp trai hơi nhíu mày lại.

      Tô Song Song sớm đau đến đầu quay cuồng, cũng nghĩ nhiều, nhưng luôn cảm giác dường như mình quên việc quan trọng nào đó.

      Tô Song Song quả thực rất đau, hơn nữa trong lòng lại uất ức, tựa vào trong ngực Tần Mặc, nhịn được , muốn dựa vào đó để giảm bớt đau đớn.

      Tần Mặc vừa thấy Tô Song Song đau đến mức rên rỉ, trực tiếp căm tức nhìn tài xế còn kéo dài thời gian, gật đầu cái, ngoại trừ với Tô Song Song chưa bao giờ lặp lại câu hai lần với người khác.

      Người tài xế này nhún vai, cước đạp chân ga chạy ra ngoài, nửa phút sau, gã cước đạp phanh, sau đó đưa ra ngón tay mập mạp chỉ ra bên ngoài, quay đầu liếc mắt nhìn Tần Mặc.

      Tần Mặc quay đầu nhìn lại, tại sao chú ý tới nơi này có bệnh viện chứ?

      Nhưng mà cũng có thời gian nghĩ nhiều, trực tiếp rút trăm nghìn từ túi áo của Tô Song Song, ném về phía trước, mở cửa xe ôm Tô Song Song chạy thẳng tới bệnh viện.

      Người tài xế kia nhìn tờ tiền bay đến bên cạnh ghế phụ, lập tức sửng sốt, sau đó gã cầm tiền lên, nhịn được vui vẻ lầm bầm câu: “ là ngày ngày đều có chuyện lạ, hôm nay đặc biệt đó!”

      Người tài xế mập quay cửa xe xuống, lộ ra chút trêu chọc, rống lên tiếng: “Soái ca, hẹn gặp lại! Lần sau cho bớt hai mươi phần trăm!”

      Tần Mặc sợ người đàn ông này kêu loạn, khiến cho Tô Song Song biết xài tiền bậy bạ, trực tiếp quay đầu nhìn gã cái, vốn người tài xế mập mạp còn cười hì hì, lập tức cảm thấy cảm giác lạnh như băng bắn tới.

      Nét mặt của gã lập tức đông lại, giây kế tiếp gã giống như chạy thoát thân, cước đạp chân ga, khi chạy xa rồi, tài xế mập mới thở dài nhõm,

      Nghĩ tới sát khí trong ánh mắt Tần Mặc, cả người gã liền run lên, tuyệt đối phải đùa, mà là chân chân chính chính sát khí!

      Đến bệnh viện, quay phim kiểm tra, cổ chân của Tô Song Song bị nặng, chẳng qua là va vào cửa, sưng lên, trở về thoa thuốc là được.

      Tần Mặc thở phào nhõm, vốn là muốn trách cứ Tô Song Song chút, nhưng nhìn thấy đau đến mức khuôn mặt nhắn cũng trắng bệch, nỡ lại tổn hại .

      Chờ đến kiểm tra xong, sau khi Tần Mặc nhận thuốc, Tô Song Song cố ý nhờ Tần Mặc mua cho chai nước, rồi len lén nhìn đơn thuốc, xem con số phiá , hơn ngàn!

      Tô Song Song lập tức run rẩy, là, là giết người nha! Chẳng qua là sưng chân thôi, lại muốn hơn ngàn, hai là bởi vì tại sao Tần Mặc đột nhiên có nhiều tiền như vậy! khỏi hoài nghi, rốt cuộc Tần Mặc cùng Thẩm Ôn Uyển xảy ra chuyện gì.

      Não Tô Song Song lập tức hoạt động, hơn nữa còn theo chiều hướng tốt, nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ Tần Mặc bởi vì tiền mà khuất phục tiện nhân Thẩm Ôn Uyển sao?

      Tô Song Song càng nghĩ càng kinh hãi, chờ đến Tần Mặc tiến vào, nhìn ánh mắt của cũng lộ ra chút đồng tình cùng đau lòng.

      Tần Mặc chăm chú nhất cử nhất động của Tô Song Song, tự nhiên phát ánh mắt của có điểm đúng, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt , đột nhiên cả người cảm thấy sợ hãi.

      Ánh mắt này của Tô Song Song, Tần Mặc hết sức quen thuộc, mỗi lần động não, xảy ra chuyện tốt, đều dùng ánh mắt này.

      Tần Mặc tự động quên ánh mắt kì lạ này của Tô Song Song, cũng nghĩ nhiều, trực tiếp ôm trở về.

      Bệnh viện cách nhà trọ cũng xa lắm, bộ chỉ mười phút, Tần Mặc yên lặng như vậy ôm Tô Song Song trở về.

      Tô Song Song đau nên chút sức lực cũng có, ra cũng hiểu là mình đau chân hay đau lòng, dù sao cũng là đau, dứt khoát buông thả bản thân, tự do phóng khoáng chút, vùi ở trong ngực Tần Mặc, như chú rùa rúc đầu.

      được lúc, Tần Mặc cúi xuống trước mặt Tô Song Song, tỉ mỉ bôi thuốc lên chân , Tô Song Song muốn chuyện với , ngửa về sau cái, nằm ở giường, tiếp tục làm con rùa đen.

      Tô Song Song nằm chút, biết có phải là do mình quá mệt mỏi, chỉ chốc lát sau lại ngủ thiếp , chẳng qua sau khi ngủ lại nằm mơ thấy Tần Mặc cùng Thẩm Ôn Uyển em em, lập tức đạp loạn trận.

      Tần Mặc cẩn tận thoa thuốc cho Tô Song Song, hơn nữa dùng khối bông băng đắp lên, nào biết Tô Song Song đột nhiên động, chân liền đạp lên mặt .
      Last edited by a moderator: 3/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: Sinh vật đặc biệt

      Editor: Xẩm xẩm

      Tần Mặc chỉ cảm thấy mũi mình truyền đến trận đau đớn, còn chưa phản ứng kịp, chân của Tô Song Song lại tiếp xúc thân mật với mặt .

      Lúc này Tần Mặc lại thấy trong mũi mình có dòng nhiệt nóng, tựa như có thứ gì đó chảy ra.

      nhìn Tô Song Song, giống như muốn dùng chân để san bằng mặt của , vội vàng lui về phía sau bước, đợi đến lúc đứng lên, đưa tay sờ, toàn là máu.

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song, liền cảm thấy đau đầu, đỡ mũi muốn vào toilet, Tô Song Song lại cước giẫm lên trung, khiến nằm mơ mình bị ngã từ vách núi xuống, sợ đến mức hét lên, mạnh mẽ ngồi dậy.

      Tần Mặc nghe thấy tiếng kêu của , nhanh chóng quay đầu lại, Tô Song Song sững sờ nhìn Tần Mặc lấy tay che mũi của mình.

      Tầm mắt dời xuống, nhìn thấy tay đầy máu, Tô Song Song sợ đến mức suýt nữa ngất , mạnh mẽ hít vào hơi, lấy lại tinh thần, mới phát ra chảy máu mũi.

      nhớ ra, vừa mới rồi, Tần Mặc còn ngồi dưới đất bôi thuốc cho , mà hôm nay lại mặc váy.

      Tuy bên trong tất chân, nhưng váy của vẫn rất mỏng, qua tất chân có thể nhìn thấy đồ bên trong.

      Tô Song Song nhìn Tần Mặc, ánh mắt vốn kinh ngạc trở nên quái lạ, mang theo chút hèn mọn, Tần Mặc biết trong đầu nghĩ gì, mà còn cực kỳ thức thời nên cũng suy nghĩ cẩn thận.

      Cảm xúc tay là thứ nước sền sệt, Tần Mặc thấy có chuyện gì, xoay người vào toilet, trong tích tắc tiến vào toilet, Tần Mặc nhìn lướt qua Tô Song Song.

      Tần Mặc thấy nhanh chóng bịt chặt lấy hai chân, tóm lấy làn váy của mình, Tần Mặc nhất thời càng đau đớn, cau mày, hy vọng thấy được mờ ám này của .

      Tô Song Song rầm rì hồi, trong lòng thoải mái hơn, biết là có phải thuốc có tác dụng , cảm thấy chân cũng còn đau nữa.

      Tô Song Song giật giật chân trái, tới hai bước, tuy vẫn thi thoảng nhói đau như trước, nhưng còn đau đớn tê liệt nữa.

      Tần Mặc lấy khăn lau mặt, vừa thấy Tô Song Song hề chống nạng mà đứng lên, liền bước qua, tay vươn ra bắt lấy rồi ném lên giường.

      “A!” Tô Song Song sợ đến mức kêu lên tiếng, trực tiếp ngã xuống giường, quay đầu nhìn , sau đó lại xấu hổ quay đầu.

      Tần Mặc nghĩ tới váy của phụ nữ lại phiền hà như thế!

      chỉ nghĩ là muốn khiển trách nho đối với chút, vết thương còn chưa khỏi, sao lại xuống giường!

      Đầu Tô Song Song đập vào chiếc gối mềm mại giường, hồ đồ, vừa muốn nổi giận, lúc cúi đầu xuống, hét lên tiếng, vội vàng kéo váy xuống.

      Tô Song Song bối rối ngồi dậy, che váy lại, qua lúc, mới tìm được giọng của mình: “... đừng quá đáng!”

      Tần Mặc cũng còn xấu hổ như vừa nãy, xoay người, nhìn , tầm mắt nhìn chằm chằm vào cổ chân của : “Ngày mai em có muốn phỏng vấn ?”

      Vốn dĩ Tô Song Song nghĩ buông tha cho Tần Mặc, chỉ là năng lực lảng sang chuyện khác của quá lớn, Tô Song Song liền bị điều khiển.

      Tuy co biết Tần Mặc xong có ý gì, nhưng là vấn đề quan tâm nhất nay chính là phỏng vấn, vội vàng gật đầu.

      Tần Mặc thấy hiểu ý của mình, đối với khuyết điểm này của còn gì để , xoay người cầm khăn mặt trong tay ném lên bàn.

      “Vậy là tốt rồi, tôi mua cơm.” Tần Mặc xong xoay người ra ngoài.

      “Ai” Tô Song Song chép chép miệng, kêu tiếng, Tần Mặc quay đầu nhìn , trong mắt lộ ra ý hỏi.

      ra Tô Song Song muốn đòi lấy tiền của Tần Mặc nhưng lời đến bên miệng, lại nuốt xuống, nhìn khuôn mặtcủa , vẫn duy trì nghi ngờ trong lòng, sau cùng lắc đầu.

      sao, chân tôi vừa nhói đau, liên quan đến .”

      Tần Mặc liếc nhìn cái, dặn dò câu: “Ngồi im đấy”, thấy gật đầu, mới ra ngoài. vừa ra ngoài liền cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Tiêu cuộc. Bạch Tiêu vừa thấy điện thoại của Tần Mặc, liền tiếp nhận, Tần Mặc còn chưa gì, Bạch Tiêu ồn ào trước:

      “Mau qua lấy chó của cậu , để lung tung sau này sao có thể gả lấy chồng được!”

      “Nó là đực!”

      Tần Mặc nhàn nhạt câu, vốn có tâm tình để ý đến tức giận của Bạch Tiêu.

      “Nó làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi liền hầm nó rồi.”

      Bạch Tiêu nóng nảy, Tần Mặc quen cưng chiều nó như bảo bối, căn bản bao giờ xích nó lại, Bạch Tiêu xích nó được lúc, nó bắt đầu gào lên. xích, mỗi ngày đều tới phá hỏng chuyện tốt của , biến thành người đàn ông hàng đêm chỉ có thể tầm hoa vấn liễu ở bên ngoài, Bạch Tiêu nhớ chiếc giường của mình, cảm thấy như thế này đúng là hành hạ mình mà.

      “Song Song muốn đến tập đoàn Kỳ Hạ làm việc.”

      Tần Mặc trực tiếp thẳng vào vấn đề, mua cơm xong còn phải xem xem Tô Song Song có nghe lời , hay lại chạy lung tung. Hai chân kia của nếu được bồi dưỡng chăm sóc đúng đắn, lúc còn trẻ thấy gì, nhưng đến già khẳng định đau yếu.

      “Cái gì!”

      Bạch Tiêu vừa nghe, gào khóc kêu tiếng, Như Hoa cũng tưởng rằng Bạch Tiêu có chuyện gì, cũng kêu theo, cắn ống quần của , kéo .

      Bạch Tiêu bị Như Hoa kéo ống quần khiến suýt nữa bị rớt ra, hung tợn trừng mắt nhìn nó cái, ngay sau đó liền bắn liên hồi vào lỗ tai của Tần Mặc.

      “Cậu sao có thể để ngu ngốc đó vào công ty của Xú tiểu tử kia, đây phải là tìm xui xẻo sao? Quả thực là chạy vào trận doanh của quân địch, tự tìm ngược!”

      Tần Mặc bất động thanh sắc, vừa ra khỏi thang máy, nhìn thoáng qua mặt trời nóng bỏng, vững vàng ra ngoài: “Vừa lúc, sau đó công ty đó quy về là của tôi, ấy làm việc ở bên đó cũng thích hợp.”

      Bạch Tiêu vừa nghe, trong nháy mắt liền hiểu ra bước tính toán tiếp theo của Tần Mặc, cúi đầu trừng mắt nhìn Như Hoa cắn ống quần , sau đó hai mắt liền hoang mang.

      “Chẳng lẽ cậu tính toán vì phụ nữa mà xả thân chinh chiến sa trường, mở mang bờ cõi sao?”

      Tần Mặc tiếp tục phản ứng đến ta, Bạch Tiêu quen với thái độ lãnh đạm này của Tần Mặc, cười tiếp: “Thế nhưng Xú tiểu tử này cũng phải nhân vật dễ đối phó, đối ngoại đều ngoan độc.”

      xong lời cuối cùng, Bạch tiêu mới nhớ đến hồi ức tốt, ánh mắt liền trở nên sắc bén, đối với người này, vẫn có ấn tượng tốt, từ là diễn viên cực phẩm.

      “Tiếp tục khuếch tán tin tức tôi bị phá sản, lúc này…” Tần Mặc nhìn về phía trước, hai mắt lạnh lẽo hơi co lại, trong mắt lộ ra băng hàn: “ lưới bắt hết.”

      “Tuân lệnh!”Tuy Bạch Tiêu là người tốt, ra nội tâm cũng có phần đen tối, thíc nhất là mưu mà chước quỷ, thấp sắp có người bị xui xẻo, liền vui vẻ.

      Tần Mặc xong, muốn gác điện thoại, đột nhiên nhớ đến điều gì, liền bổ sung câu: “Ngày mai Dương Hinh xuất ngoại.” xong, liền cúp điện thoại.

      Bạch Tiêu vẫn đắm chìm tỏng suy nghĩ của mình, khớ miệng còn mang theo ý cười, giờ khắc này biết vì sao lại thể cười nổi nữa rồi.

      Qua lúc lâu sau, mãi đến khi quần bị như Hoa kéo rơi xuống nửa, mới lấ ylại tinh thần, ném điện thoại lên ghế sofa, dùng lực kéo quần lên, ngồi xổm xuống, hung hăng xoa đầu Như Hoa.

      Chỉ là lúc này, ý cười khuôn mặt lại có chút thương cảm, dường như vẫn chưa hết giận, lại tiếp tục xoa đầu Như Hoa.

      Bạch tiêu lảm nhảm : “Chủ nhân của mày là phiền, còn thêm câu nhiều lời, buổi tối hôm nay mày đừng ăn thịt nữa.”

      Lúc thu tay lại, Bạch Tiêu tùy ý ngồi xuống bên cạnh, nghĩ tới đối diện bàn trà là ảnh chụp, , Tần Mặc và Dương Hinh, ba người cùng nhau cười.

      biết có phải do tâm tính bất đồng hay , vẫn cảm thấy ảnh chụp có vấn đề gì, Bạch Tiêu lại cảm thấy đúng, nghiêng người nhìn ảnh chụp, nhìn kỹ, vẫnkhông phát ra vấn đề.

      Trong lòng chua xót thôi, ảnh chụp, ánh sáng của Dương Hinh vẫn chăm chú nhìn vào mình, Bạch Tiêu dùng sức nắm chặt khung hình, nhắm mắt lại, tâm trạng lại trở nên xoắn xuýt.

      Tần Mặc tới nhà hàng ăn vặt bên cạnh, lần đầu đến nơi thế này, quen lắm, người cũng có tiền mặt, Tần Mặc lấy ra chiếc thẻ, mới phát nơi này thể quẹt thẻ.

      Tần Mặc cầm ví tiền trong tay, xem như lần đầu tiên vì có tiền mà cảm thấy khó xử, sau cùng đến nhà hàng khá lớn, mới quẹt thẻ mua vài món ăn đơn giản.

      Tần Boss bao giờ nghĩ mang tiền mặt theo, vì cho tới bây giờ, mang tiền rất nhiều, quẹt thẻ là có thể mua được nhiều lại phiền phức…

      Đợi cho Tần Mặc mang cơm trở về nhà trọ, Tô Song Song nhìn lướt qua đồ ăn tay , miệng há to khép lại được.

      Đây chính là khách sạn lớn nhất khu nhà này! Theo tài sản của tại, đoán chừng dưa muối cũng mua nổi.

      Tô Song Song cầm chiếc đũa chọc chọc vào đồ ăn đủ loại màu sắc, trong lòng càng có mùi vị gì.

      cảm thấy mình nên cao hứng vì được ăn ngon, dù sao Tần MẶc đến với ai, làm gì, đều là việc riêng của , có quyền hỏi.

      Nhưng là Tô Song Song thoải mái chút nào, từ khi biết mình có tình cảm với , liền thấy bản thân tội nghiệp, thể giống như trước đây dồn chú ý vào công việc.

      Ngay lúc còn đau buồn, Tần Mặc đưa canh tới trước mặt , nước hầm xương heo, đối với vết thương của rất tốt.

      Tô Song Song nhìn bát canh trước mặt, cảm thấy bán thân mình để đổi lấy, nhìn, nếm miếng, đột nhiên cảm thấy khó có thể nuốt xuống.

      Tần Mặc gặp biểu cảm này của Tô Song Song, cảm thấy có chút thích hợp, trước kia nhìn thấy đồ ăn ngon, hai mắt đều lấp lánh, hôm nay khác thường ngày qúa.

      Tần Mặc nhớ trước kia Bạch Tiêu từng , phụ nữ từng tháng đều có mấy ngày khác thường, Tần mặc nhìn , đánh giá phen, cẩn thận nhớ lại.

      Hai người có hai suy nghĩ khác nhau, Tô Song Song xoắn xuýt đầy thương tâm nhìn , lại mang vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu khó hiểu nhìn .

      Hai người nhìn nhau lúc, đồng thời cảm giác được vẻ mặt của đối phương có gì đúng lắm, Tô Song Song vội vàng cúi đầu, ăn hai miếng cơm, Tần Mặc cũng cúi đầu ra vẻ như có gì uống ngụm canh.

      Sau cùng cả buổi chiều và tối, khí giữa hai người có chút quỷ quái, mãi đến khi tắt đènngủ khắc kia, Tô Song Song rốt cuộc cũng nhịn được nữa phải mở miệng.
      Last edited by a moderator: 3/6/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107: Nhất định như vậy

      Editor: Sam Sam

      Tô Song Song quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, bởi vì giường của Tần Mặc cao hơn của mình, nhìn thấy bóng dáng bên kia tấm rèm, theo bản năng Tô Song Song chống đỡ thân thể ngồi dậy.

      Vừa động cái, Tần Mặc nghe tiếng động, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tô Song Song định ngồi dậy biết làm gì, lẳng lặng nhìn , lên tiếng.

      Tô Song Song biết Tần Mặc nhìn mình, gãi gãi đầu, xoa mặt, vùng vẫy lâu mới lầm bầm ra câu.

      "A Mặc, đừng vì vật ngoài thân mà...khiến mình bị oan ức, sau này, tôi keo kiệt nữa, chúng ta ăn thịt."

      Tô Song Song xong lại nản lòng, ra nghĩ biểu lòng tốt với Tần Mặc, nhưng đành lòng nhìn chút tiền mà đánh mất kiên quyết của mình.

      Tần Mặc ở giường bên kia sững sờ, Tô Song Song có ý gì, đột nhiên nhớ tới, bây giờ mình có tiền, đoán chừng là bữa cơm kia để cho Tô Song Song suy nghĩ nhiều.

      Nhưng nghĩ lại, Tô Song Song tính ngày ngày đối phó với củ cà rốt hay cải trắng cũng tốt rồi.

      Mặc dù Tần Mặc đòi hỏi về ăn uống rất cao, nhưng cũng là bởi vì thân phận của mình, ra đối với , chẳng qua ăn là để nhét đầy cái bao tử thôi, cầu đặc biệt khác, hôm nay bực tức là bởi vì muốn thấy Tô Song Song vì tiết kiệm tiền mà chịu thiệt.

      Lời giải thích đến miệng, lại nuốt xuống, lát sau, mới khe khẽ đáp tiếng: " Ừ."

      Vốn Tô Song Song còn ôm chút hy vọng, kết quả Tần Mặc tiếng ừ, khiến suýt nữa chân đạp qua, Tiểu Cầm thú này có liêm sỉ, vì bữa cơm liền bán đứng chính mình?

      Tô Song Song cứ như vậy ngồi ngơ ngẩn, nhìn chòng chọc vào bóng dáng của Tần Mặc bên kia rèm, tức giận trong lòng cùng uất ức cũng càng ngày càng nhiều.

      Uất ức trong cùng cao ngạo trong lòng Tiểu Cẩm Thú cũng kém nhau nhiều lắm! Chẳng lẽ ta vì đồ ăn mà khom lưng rồi hả?

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song vò đầu bức tai, còn tưởng rằng thương tiếc tiền, vốn muốn lên tiếng, nhưng lại sợ trằn trọc trong đêm, ngủ được.

      Cuối cùng Tần Mặc vẫn mở miệng: "Chuyện tiền nong cần lo lắng..."

      Câu này khiến cho Tô Song Song xù lông lên, Tiểu Cầm thú đối với chuyện như vậy cho là nhục, ngược lại cho là vinh, còn rất kiêu ngạo phải ?

      Tô Song Song vén rèm lên, hung tợn trợn mắt nhìn Tần Mặc, Tần Mặc đầu óc mơ hồ, nhìn Tô Song Song như vậy, còn chưa kịp ngồi dậy, chân Tô Song Song vượt qua giường hung hãn đạp Tần Mặc cước.

      đau, nhưng Tần Mặc bị đạp nguyên do, vốn tính cũng phải dịu dàng, nên mãnh mẽ bật người ngồi dậy, chăn trong nháy mắt tuột xuống, lộ ra phần mặc áo.

      Tô Song Song quá tức giận, cộng thêm cũng thấy vóc dáng của , nên sinh ra chút miễn dịch, vào lúc này đưa ngón tay ra chọc chọc lồng ngực Tần Mặc.

      thấy Tần Mặc bộ dáng như biết chuyện gì xảy ra, càng tức giận, hít hơi sâu, nghĩ nhẫn nhịn.

      "Tiểu Cầm thú, muốn sa đọa, tôi mặc kệ, chẳng qua là muốn làm những chuyện xấu xa kia, xa ra, đừng làm dơ bẩn phòng tôi!"

      "?" Gương mặt Tần Mặc luôn luôn lạnh nhạt cũng toát ra nghi ngờ, nhìn gương mặt của Tô Song Song, đỏ, xem ra lên cơn sốt, nhưng tại sao lại mê sảng.

      "Chuyện xấu xa gì cơ?" Tần Mặc hỏi câu, cảm thấy nhất định là Tô Song Song lại suy nghĩ nhiều quá, có chút nhức đầu.

      Tô Song Song vốn cho là Tần Mặc cảm thấy xấu hổ, nào biết người này lại còn chai mặt hỏi làm chuyện xấu xa gì, Tô Song Song tức giận muốn điên.

      Còn có liêm sỉ hay ?
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :