1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 98: Bảo bối em phải ngoan

      Editor: Xẩm Xẩm

      Ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người Tô Song Song, theo thói quan đưa tay về phía bên trái lộn xộn chút, bộp tiếng, tay đặt lên giường.

      Tô Song Song giật giật tay của mình, sờ cái, lại giật giật chân của mình, hình như đụng phải cái gì, mơ màng suy nghĩ chút, sau đó lại bĩu môi cái, tại sao lại có cảm giác là lạ.

      Nhưng là Tô Song Song quá buồn ngủ, hề muốn mở mắt ra, liền dùng chân đá, theo lý thuyết mỗi ngày đưa chân đá qua, nên lơ lửng giữa tầng , nhưng là tại sao lại có xúc cảm này nhỉ?

      Đột nhiên ý thức được điều gì, chợt mở hai mắt ra, nhìn thấy Tần Mặc cau có nhìn , dường như chưa tỉnh ngủ, cặp mắt đào hoa hơi híp lại, trong mắt lộ ra chút phiền não.

      Tô Song Song ngây ngẩn, đưa tay ra xoa xoa mắt của mình, cảm giác nhất định là mình còn chưa tỉnh ngủ. Dùng quá sức, khẽ động đến vết thương ở cố tay, đau đớn khiến rên lên tiếng, trong chớp nhoáng này, cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

      ngồi dậy, giống như giật mình nhảy bắn lên cái đưa ngón tay chỉ vào Tần Mặc, hoảng sợ : “... sao lại ở đây?”

      Chân mày của Tần Mặc lại càng nhíu sâu hơn, hơi tức giận, quay đầu chống đỡ thân thể ngồi dậy, chăn tuột xuống, lộ ra cả người trần truồng của , bắp thịt cường tráng hết sức đẹp mắt.

      ! sao lại mặc quần áo ngủ?” Tô Song Song nhìn lướt qua, ngay sau đó lại gào thét bi thương tiếng, bọc chăn lui lại về phía sau, rất sợ Tần Mặc đột ngột đứng lên, để lộ ra tiểu đệ đệ của .

      Tần Mặc đưa tay về phía sau vuốt lại tóc của mình chút, sau đó vén chăn lên, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức nhắm mắt lại hét rầm lên.

      “Đừng đùa bỡn nữa! muốn làm gì?” Tô Song Song dùng chăn che đầu của mình, sáng sớm như thế này đúng là quá kinh hãi rồi.

      Tô Song Song ở trong chăn, hơi thả lỏng chút, nhưng đột nhiên lại cảm giác mũi mình nóng lên, trong lòng gào thét trận bi thương, nắm chặt tay lại, ướt nhẹp mồ hôi, dường như muốn khóc.

      Tần Mặc xuống giường, tới bên cạnh Tô Song Song, bắt lấy chăn của muốn vén lên, Tô Song Song lại gắt gao nắm chặt chăn mền của mình, thề chết cũng buông tay.

      Tần Mặc bị đánh thức thấy vui vẻ, Tô Song Song còn chống lại , tay liền dùng chút lực, câu: “Tôi mặc quần rồi.”

      Tô Song Song lấy tay che cái mũi của mình, nơi đó còn có tinh thần dư thừa nghe Tần Mặc , trước mắt tất cả đều là hình ảnh Tần Mặc trần truồng cả người, quơ quơ đầu, tay khác lại gắt gao kéo chăn, dự định phản kháng, nhất định buông tay ra.

      Nhưng Tô Song Song thế lực yếu kém, Tần Mặc lại dùng thêm sức, chăn liền bị kéo ra, Tô Song Song vừa thấy có ánh sáng, vội vàng vùi đầu mình vào giữa hai chân, giả bộ con rùa rút đầu thụt cổ.

      Tần Mặc đứng ở mép giường, nhìn Tô Song Song co lại, lại càng biết nên gì để hóa giải khoảng khắc lúng túng này.

      Tô Song Song mặc váy ngủ, phía trước gấp người lại, váy liền bị kéo lên đến qua bắp đùi, quần cũng bị lộ ra.

      Tần Mặc nhìn lướt qua, lúng túng quay đầu, ho tiếng: “Lộ ra... màu hồng rồi.”

      Màu hồng? Tô Song Song bực bội nhìn xuống dưới, lại lướt qua váy ngủ màu trắng sữa của mình, ở đâu ra mà có màu hồng, giây kế tiếp liền hét lên tiếng, vội vàng thẳng người dậy, đưa tay kéo váy xuống.

      Mặt của Tô Song Song trong nháy mắt như bùng cháy, tay vừa rời khỏi cái mũi của mình, máu tươi chầm chậm chảy ra, dáng vẻ hết sức chật vật.

      Tần Mặc nghiêng đầu, tầm mắt chẳng qua là cảm giác được ngồi dậy, cũng thấy chảy máu mũi, suy nghĩ chút, đột nhiên nghĩ đến kế trong kế trong quyển sách kia.

      cảm thấy hiệu quả của ngày hôm qua tệ, dự định lại thử lần, có chút quen mở miệng, thanh trầm thấp hơi khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, vừa vừa quay đầu nhìn Tô Song Song: “...Ngoan...”

      Chữ ngoan mới vừa cho ra ngoài, Tần Mặc thấy máu mũi của Tô Song Song ngừng chảy, liền ngây ngẩn, há miệng cũng quên khép lại.

      “Sao lại chảy máu mũi rồi?” Tần Mặc vừa vừa với tay lấy khăn giấy tủ đầu giường, kéo xuống đoạn, tay nắm lấy cằm của Tô Song Song, để ngẩng đầu cao lên, sau đó tay khác cầm giấy nhét vào trong lỗ mũi của .

      Tô Song Song ngơ ngác nhìn Tần Mặc ở gần mình trong gang tấc, ngay cả kinh ngạc cũng chưa kịp biểu ra, trong nháy mắt, dường như cả thế giới của đều bị Tần Mặc chiếm lấy.

      Tần Mặc lấy giấy lau những vết máu bên ngoài còn rớt lại của Tô Song Song, làm xong hết mọi thứ, mới phát tư thế giờ giữa hai người quá mập mờ.

      khẽ híp mắt lại, đôi mắt đào hoa phản chiếu hình ảnh Tô Song Song há mồm trợn mắt nhìn , theo bản năng từ từ đưa người đến gần, muốn nếm thử đôi môi mềm mại kia.

      “Hắt xì!” Ngay tại lúc môi của chạm phải môi của , Tô Song Song lại như thế, khiến Tần Mặc trực tiếp lùi lại.

      Hai mắt ngấn lệ mông lung đưa tay ra xoa xoa cái mũi của mình, đột nhiên phát ra còn thấy khăn giấy mũi của mình, liền vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Mặc ngồi cách đó xa, ít máu hồng hồng còn nằm tóc, mặt của .

      Tô Song Song nhịn được, che miệng bắt đầu nở mụ cười, cuối cùng cả người cũng cười đến mức run rẩy.

      Chân mày của Tần Mặc lại càng nhíu vào sâu hơn, đưa tay ra bắt lấy cuộn giấy, sau đó hung hăng ném xuống đất, nhìn Tô Song Song.

      Tô Song Song bị Tần Mặc nhìn như vậy, cả người liền run lên, lập tức thu lại nụ cười, nhưng thân thể vẫn như cũ khống chế được run rẩy.

      “Cái đó... Tần Mặc, xin lỗi, tôi vừa mới tỉnh nên hơi mơ màng.” Tô Song Song vội vàng cúi đầu , nhưng khi cúi đầu xuống, lại nhịn được mà cười rộ lên.

      Tần Mặc trực tiếp đứng dậy, lấy áo ngủ mặc vào, nhìn lướt qua chiếc rèm sớm bị tử trận, chân mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết con ruồi.

      thường mặc gì khi ngủ, vốn nghĩ rằng có rèm ngăn cách, ai biết được nó lại bền chắc, ngày vừa trôi qua rơi xuống.

      Tô Song Song đưa tay vỗ mạnh vào mặt mình, để nụ cười nghẹn trở về, ngẩng đầu nhìn sắc mặt tốt chút nào của Tần Mặc, biết rất ràng rằng lúc nãy mình cười như vậy có chút quá đáng.

      vội vàng kéo ra vẻ tươi cười, hơi nịnh nọt chỉ chỉ vào phòng tắm: “Ngài vào phòng tắm trước ? Để tôi làm cơm?”

      Tần Mặc cũng thèm chú ý đến Tô Song Song, cúi đầu nhìn , Tô Song Song lại cúi đầu nhìn theo, khiến phát điên mà.

      Máu mũi của chảy ra chăn, mảnh lớn bị nhuộm đỏ.

      Cuối cùng bất lực thở dài, nhéo cái chăn phát, : “ vào phòng tắm trước , để tôi thu...”

      Câu này của Tô Song Song còn chưa hết, cửa phòng bị đẩy ra, người chưa thấy nhưng nghe thấy tiếng: “Song Song, sao điện thoại di động của lại tắt máy, tôi còn tưởng ... A! Các người! A! Các người làm gì thế! A!A!”

      Tô Mộ vừa lắc chìa khóa nhà Tô Song Song, tay còn lại lại đưa ra giữa trung chỉ tới chỉ lui, trong miệng vừa thét lên chói tai, cấp độ càng ngày càng to hơn.

      Tô Song Song hoàn toàn ngây người, thế mà lại quên mất Tô Mộ có chìa khóa phòng , điểm chết người nhất chính là, ấy tới nhà , từ trước đến giờ chưa bao giờ gõ cửa!

      “Im miệng!” Tần Mặc bị la hét đến nhức đầu, khẽ quát tiếng, tiếng thét chói tai của liền dừng lại, nhưng bầu khí trong phòng lúc này lại vô cùng lúng túng.

      Tô Mộ tỉnh táo nhìn lại, thấy trong phòng có hai chiếc giường, thở phào nhõm, nhưng khi tầm mắt quét qua chiếc chăn nhuốm máu người Tô Song Song, lấy tay che miệng mình lại, lại bắt đầu hét to lên.

      Ngoại trừ Tô Song Song ra, Tần Mặc và còn chưa bao giờ lặp lại câu với người nào khác đến hai lần, cho nên cũng mở miệng, chỉ quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Mộ.

      Trong chốc lát, Tô Mộ thoáng thấy cả người mình như rơi vào hố băng, nhịn được run rẩy cái, vừa muốn thốt ra tiếng rít gào kia, trong nháy mắt bị kiềm nén trở về, kiềm nén quá nhanh chóng, nhịn được mà nấc lên tiếng.

      Rốt cuộc Tô Song Song cũng lấy lại tinh thần, nhìn theo tầm mắt của Tô Mộ đặt chiếc chăn bị nhuốm máu của mình, lập tức liền nghĩ ra là Tô Mộ hiểu lầm rồi.

      vội vàng dùng lực lắc đầu, chỉ chỉ vào cuộn giấy dính máu mặt đất, hốt hoảng giải thích: “Tôi bị chảy máu mũi, đừng suy nghĩ nhiều.”

      Tô Mộ nhìn cuộn giấy thấm đấy máu, dáng vẻ như vừa bừng tỉnh, vừa định gì đó, nhưng bị Tần Mặc nhìn như vậy, lại cảm thấy cả người đều thoải mái.

      Tô Mộ nuốt nước miếng cái, cảm thấy vẫn nên là cách xa địa bàn của con cự long này ra tốt hơn, nếu có khi lập tức bị ta nổi giận lền mà thét ra lửa, nướng chín .

      “Song Song, tôi chỉ tới thăm chút xem thế nào, có chuyện gì tôi liền vậy, còn phải làm nữa, haha! Ha ha!”

      Tôi cười khan hai tiếng, vội vàng lui ra ngoài, mới vừa định đóng cửa, Tần Mặc lại bắt lấy cửa, đưa tay ra, tầm mắt lạnh như băng quét qua chìa khóa trong tay Tô Mộ.

      Tô Mộc tức thời biết điều đưa chìa khóa vào trong tay Tần Mặc, sau đó hướng về phía cố gắng nặn ra nụ cười, sau đó xoay người chạy .

      Tần Mặc đứng ở cửa, Tô Song Song chỉ có thể nhìn thấy sau lưng của Tần Mặc, cho nên vốn hề biết ép Tô Mộ đưa chìa khóa cho , còn tưởng rằng thấy hối hận, muốn tiễn Tô Mộ về.

      Tần Mặc trực tiếp đặt chìa khóa tủ giày, đóng kín cửa, xoay người vào nhà vệ sinh, chỉ tóc có dính màu, mà mặt còn có chút nước mũi bị dính máu của Tô Song Song.

      Coi như ngại Tô Song Song, nhưng từ bé đặc biệt thích sạch , như thế này chính là điểm khó chịu trí mạng của .

      Trong phòng chỉ có tiếng nước chảy ào ào, cả người Tô Song Song ngồi bệt xuống giường, đưa tay ra xoa xoa tóc của mình, cảm giác phiền toái đến muốn chết.

      cúi đầu nhìn ga trải giường và chăn bị dính máu, nghĩ tới ánh mắt kinh hoàng của Tô Mộ lúc vừa nãy, hận thể đập đầu vào chăn mà tự tử.

      Bị Tô Mộ nhìn thấy xui xẻo như vậy, mặc dù Tô Mộ vì ngại Tần Mặc lạm dụng quyền uy mà trốn , nhưng lúc lạc đàn mà gặp phải ấy, Tô Mộ chế nhạo như thế nào đây.

      Tô Song Song càng nghĩ càng phiền, ở giường lăn lộn chút, đưa tay ra chọc chọc cái mũi của mình, lầm bầm: “Sao mình vẫn có chí tiến thủ như vậy, nhìn thấy chút thân thể của mỹ nam chảy máu mũi, nếu như nhìn thấy toàn bộ, chắc trong người chảy ra máu hết mất! A! là phiền chết được!”

      Lúc này Tần Mặc từ phòng tắm ra, nhìn lướt qua Tô Song Song, rồi nhanh chóng về phía này.
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99: Tuyệt đối tự ngược!

      Editor: Vũ Chi

      Tô Song Song nghĩ tới Tần Mặc lại đột nhiên ra, sửng sốt chút, thấy Tần Mặc quay đầu nhìn, nên cũng chẳng quay đầu lại xem, chỉ biết nhất định mình bị thấy hết.

      Hẳn là vì có chăn đệm phía trước, Tô Song Song nghĩ, dù sao cũng nhìn rồi, bình tĩnh ít, lúc này bị dọa sợ đến hét mức toáng lên, chỉ nhanh chóng nắm bên chăn bao bọc mình lại.

      Tần Mặc nhìn lướt qua, thấy Tô Song Song trùm kín chăn, hơi nghiêng đầu, vừa dùng khăn bông lau tóc, vừa tới.

      Tô Song Song hít hít mũi, mặc dù lúc này Tần Mặc có kinh nghiệm, tắm xong, mặc áo, nhưng đối với chuyện đại soái ca tắm, Tô Song Song vẫn hết sức bất mãn như cũ, lau đầu cũng gợi cảm như vậy, muốn gây họa?

      đưa tay ra xoa xoa mũi cầm máu, nếu lại tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng chảy máu mà chết.

      "Tần Mặc, tắm xong tại sao gõ cửa tiến vào?" Lúc Tô Song Song câu này tuyệt đối suy nghĩ chút nào, nghĩ cái gì cái đó, xong liền hối hận, lòng muốn thừa nhận mình là người não tàn.

      Tô Song Song kéo váy ngủ của mình trong chăn, bây giờ hối hận đến chết, tối ngày hôm qua nên mang bộ này, trực tiếp mặc váy ngủ liền ra, sau này muốn giấu tất cả váy, chỉ chừa lại quần dài và áo ngủ!

      Tần Mặc ngồi ghế, đối với kỹ năng lung tung thường xuyên của Tô Song Song có sức miễn dịch.

      rất lạnh nhạt xoay đầu lại, nhìn Tô Song Song, bộ nhìn người ngu ngốc, đổi tay, tiếp tục lau tóc, đếm xỉa tới phun ra câu: "Lần đầu tôi nghe ra từ phòng tắm phải gõ cửa."

      "..." Tô Song Song dự định bỏ qua đề tài này, xuống giường, khập khiễng tới phòng bếp, trong nháy mắt mở tủ lạnh, Tô Song Song lục soát dưới xong thể bi thương nhận ra .

      Tô Song Song lấy ra củ cà rốt duy nhất có thể ăn, quơ quơ trước mặt Tần Mặc, mang theo lấy lòng : "Hay chúng ta ăn canh cà rốt?"

      Mặc dù Tần Mặc ăn rất kén chọn, nhưng bây giờ có điều kiện, cũng cần phải đặc biệt kiểu cách, gật đầu cái, tiếp tục lau tóc của mình.

      Dường như Tô Song Song nhớ tới nơi đó đúng lắm, lại mở cửa tủ lạnh ra, nhìn lướt qua tầng đông lạnh.

      Rốt cuộc cũng nhớ tới chỗ nào đúng, ngẩng đầu hỏi Tần Mặc: "Tần Mặc, làm cháo trứng muối thịt nạc còn dư lại chút thịt sao?"

      Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song Song, tùy ý tựa chân vào giường, như vậy lộ ra chút lười biếng, trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng thường ngày.

      "Gọi tôi A Mặc." Tần Mặc xong, nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tô Song Song, lại thêm câu: "Bây giờ tôi muốn để người ta biết mình là Tần Mặc."

      Tô Song Song nghe vậy, bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra, nhất thời nghĩ thành, khả năng bây giờ của Tần Mặc như trước, phỏng chừng tên của nổi tiếng, cho nên vẫn khiêm tốn tốt hơn.

      Tô Song Song vừa nghĩ tới chuyện đó có thể giấu nguy hiểm, vội vàng nghiêm túc gật đầu: " yên tâm, nhất định tôi kêu lung tung bên ngoài, đúng , A Mặc?"

      Lúc Tô Song Song chuyện, cuối kéo dài theo bản năng, lộ ra chút mềm mại dịu dàng, nghe hết sức thoải mái.

      Trong nháy mắt Tần Mặc thư giãn ít, gật , quay đầu, tiếp tục lau tóc của mình.

      Tô Song Song ngâm củ cà rốt xong, muốn rửa mặt, dù khập khiễng, thế nhưng hoạt động trong phạm vi , cũng sinh ra gánh nặng quá lớn.

      Hai người ăn canh xương củ cà rốt và cơm xong, Tô Song Song đổi bộ quần áo thoải mái, ngồi xếp bằng giường, suy nghĩ chút bắt đầu
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 100: Lại hôn em

      Editor: Xẩm Xẩm

      “Làm sao vậy?” Tần Mặc nhìn dáng vẻ chột dạ của Tô Song Song, liền khẳng định là nghĩ được chuyện gì tốt.

      ! Chuyện gì cũng có! cần nghĩ nhiều! Vạn lần cần nghĩ nhiều!” Tô Song Song vội vàng lắc đầu, xua tay bày tỏ là mình trong sạch.

      Tần Mặc giống như chủ động hỏi điều gì, Tô Song Song mới thấy mở miệng, còn tưởng rằng nhìn ra điều gì, đều rối loạn đến mức lâm vào vị thế kinh hãi rồi.

      “A...” Tần Mặc nhìn Tô Song Song ràng là dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi, tuy biết trong lòng nhất định có suy nghĩ khác thế nhưng hiểu, cũng muốn ép trả lời.

      thôi, lấy tiền mua ít thức ăn.” Tần Mặc xong đứng lên, đến bên cạnh ngăn tủ, lấy ra bộ quần áo màu đen, định vào toilet thay.

      Tô Song Song nháy mắt mấy cái, vốn phản ứng kịp, lúc hiểu ra phải mua đồ ăn, nhưng lại biết lấy tiền như thế nào?

      Tất cả chi phiếu tiền bạc đều dùng hết, ngoại trừ mấy đồng tiền lẻ trong tay, còn có thể lấy tiền ở đâu được?

      “A Mặc, có tiền, hai ngày trước mua đồ ăn lấy lòng Tứ gia để nó tiêm rồi.”

      Trước khi Tô Song Song bị Âu Dương Cẩm, có tìm được công việc vẽ tranh minh họa, cho nên mấy ngày đó cũng khá đầy đủ, lại đau lòng Tứ gia sinh non , mua cho nó rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ để lại 1 ngàn tiền duy trì qua ngày.

      Nào biết lại bị thương, mấy hôm trước tay phải của còn chưa hồi phục, có chút sức nào, việc vẽ tranh cũng thể làm, cho nên mới khiến bản thân lầm vào tình cảnh quẫn bách thế này.

      “Vừa mới nhận vẽ tranh minh hoa, tiền đặt cọc chuyển đến. 1000.” Tần Mặc xong liền qua bên cạnh Tô Song Song, định vào toilet.

      Tô Song Song lại bắt được quần của Tần Mặc, Tần Mặc cảm giác được quần có nguy cơ bị kéo xuống, liền vội vàng dừng bước lại, quay đầu nhìn Tô Song Song.

      Cái nhìn này, Tần Mặc cảm thấy được tốt, ánh mắt của Tô Song Song lóng lánh, cảm thấy như nó phát ra ánh sáng vậy.

      “Sao, làm sao thế.” Lần đầu tiên trong đời Tần Mặc lại cà lăm, xong liền thấy phiền toái thuận tiện đưa tay xoa xoa tóc mình, còn hơi nghiêng đầu.

      Lúc này, Tô Song Song mới ý thức được ánh mắt của mình có chút dọa người, ha ha cười khan tiếng, khóe miệng theo bản năng cũng bị mở bung ra hết cỡ, trong lòng muốn thu lại, nhưng mặt mày vẫn hớn hở như cũ, chỉ còn kém chảy nước miếng ra.

      “Đại thần, tranh minh họa của đáng giá như thế sao? Tiền đặt cọc là 1000, toàn bộ là bao nhiêu thế?”

      Tần Mặc nghĩ ngợi, cho tới bây giờ đều chưa vẽ tranh minh họa bao giờ, lại vẫn biết được bức tranh minh họa mà vẽ đáng giá bao nhiêu tiền, thế nhưng nghĩ lại, Tô Song Song cũng có khả năng dò la biết được, tùy tiện cái là được, nhưng cũng thể cao quá được.

      “Hai ngàn, chỉ là bức tranh minh họa đơn giản, được bao nhiêu tiền.” Tần Mặc xong nhìn lướt qua bàn tay của Tô Song Song lôi kéo quần của mình.

      Tô Song Song vừa nghe, vội vàng buông tay ra, ánh sáng trong mắt ngày càng sâu hơn, Tần Mặc về phía trước bước, lại dừng lại rồi quay đầu nhìn Tô Song Song, liếc mắt cái, bổ sung câu: “ ra, tôi rất ghét vẽ tranh.”

      câu khiến cho nụ cười mặt Tô Song Song liền đông cứng lại, khó hiểu nhìn Tần Mặc, thấy biểu cảm mặt giống như là đùa, càng khiến thêm khó hiểu.

      Nếu Tần Mặc thực ghét vẽ tranh, vì sao còn có thể sáng tác ra “Thục tiên truyện” kinh điển trong những kinh điển như thế?

      há to mồm, muốn hỏi gì đó, nhưng lại đột nhiên vươn tay che lại miệng mình, khiến lời của mình bị kìm nén trở lại.

      Ngay sau đó, vội vàng thu tay lại, làm bộ như có chuyện gì, phất phất tay về phía Tần Mặc: “A Mặc, thay quần áo , chúng ra ra ngoài mua đồ ăn.”

      Tô Song Song làm hành động như vậy, là vì đột nhiên nhớ đến lời mà Bạch Tiêu dặn dò, tại Tần Mặc chính là con người cực kỳ mẫn cảm, nếu bày tỏ lòng mình là thích vẽ tranh, cũng thể thuận miệng lung tung, biết đâu lại vô tình kích thích .

      Tần Mặc hiểu nghĩ gì lại liếc mắt nhìn cái, cảm thấy được thái độ của đột nhiên trở nên rất kỳ lại cách bất thường, nghĩ lại phen, hình như là từ sau khi để ở lại bệnh viện mình để gặp Bạch Tiêu, liền trở nên đúng, dương như vô cùng… dung túng cho ?

      Suy nghĩ đến cái từ dung túng này, Tần Mặc thể kiềm chế nổi run rẩy phen, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, xoay người tiếp tục về phía trước.

      Chỉ là đột nhiên, trong đôi mắt đào hoa của lại lộ ra loại sắc màu băng lạnh, tại trong lòng nghĩ: có vẻ là Bạch Tiêu gì đó nên với Tô Song Song.

      Hừ, tháng ngày tốt đẹp của Bạch Tiêu có vẻ sắp
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 101: Cùng đăng kí kết hôn.

      Editor: Sam Sam + LinXu + Xẩm Xẩm

      Ánh mắt của các bác tập trung lên người Tô Song Song, năm mồm bảy miệng hỏi Tô Song Song tại sao lại ngồi xe lăn, Tô Song Song quơ quơ chân, tỏ ý chân mình bị trật.

      Các bác chú ý đến nữa, tầm mắt chăm chú nhìn người Tần Mặc, ánh mắt kia giống như sói như hổ, vô cùng khủng bố.

      Tần Mặc thích ồn ào, bị đám đông nhiều người vây quanh, sắc mặt trở nên lạnh , nhiệt độ quanh người cũng nhanh chóng giảm xuống.

      Mà ngay cả lúc Tần Mặc cõng Tô Song Song cũng cảm thấy được khí được tốt đẹp cho lắm, các bác xung quanh cũng nhận ra điều ấy.

      Chẳng qua cho dù Tần Mặc lạnh lùng đến tận xương tủy, vẫn thể che dấu vẻ đẹp trai kinh người của mình, trong đó có bác bán thịt cầm cây dao to chặt xương, vội bu lại.

      “Chàng trai trẻ, cậu có bạn chưa? Để tôi giới thiệu cho cậu người nhé!” Bà lướt nhìn qua Tô Song Song, ánh mắt như muốn : hàng tốt như vậy sao bây giờ mới đưa tới.

      Tim gan Tô Song Song nhất thời run lên, tại sao lại quên chuyện quan trọng, khủng khiếp như vậy chứ.

      giúp các bác rảnh rỗi trong chợ có tình của mình, từ việc mua thức ăn giúp bà Thái, giới thiệu thành công cho đôi, bởi vậy các bác ở đây, ai còn độc thân đều chen chúc tới đây.

      biết từ khi nào, ở phía này, cuộc vận động nên vợ nên chồng dần dần từ đơn giản, trở nên phức tạp vô cùng, các bác đều thầm cạnh tranh với nhau.

      Chỉ số khủng bố khiến cho nam nữ độc thân cũng dám đến nơi đây ăn sáng hay mua thức ăn, mà bây giờ Tô Song Song còn là nghiên cứu sinh, muốn giúp các bác ở đây xem ra tuổi còn quá , nên giơ cao đánh khẽ buông tha cho .

      Cho nên Tô Song Song sợ hãi mà đến nơi này mua thức ăn, quên rằng ở trong chợ còn tồn tại nghề phụ vô cùng kinh khủng.

      Bởi vì bác phá vỡ cân bằng ngắn ngủi, bác khác gặp Tần Mặc, tuy rằng bộ dáng hơi lạnh lẽo, nhưng lại gì, đám đều tụ lại đây, năm mồm bảy miệng bắt đầu hỏi thăm.

      Tô Song Song ngồi xe lăn, nghe bảy tám bà bắt đầu điều tra hộ khẩu của Tần Mặc, ngẩng mặt cẩn thận nhìn qua sắc mặt của Tần Mặc.

      Khi nhìn thấy Tần Mặc cau mày, vẻ mặt cực kỳ kém, Tô Song Song cảm giác trái tim bé của mình cũng muốn tan nát rồi.

      nhìn các bác vây quanh mồm năm miệng mười, quyết tâm, trực tiếp ôm lấy lỗ tai hét lên tiếng: "Bà bác, đây là chồng của cháu! Đừng hỏi nữa!"

      "!" Bốn phía vốn ồn ào huyên náo trong nháy mắt yên tĩnh lại, các ông các bà tất cả đều nhìn chằm chằm vào Tô Song Song, bề ngoài đều như bị khiếp sợ.

      Ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của Tần Mặc cũng lộ vẻ giật mình, chẳng qua ngay sau đó lại khôi phục bộ dạng mặt than, chỉ là đuôi lông mày nơi khóe mắt lại lộ ra chút tình cảm ấm áp.

      Thực ra sau khi Tô Song Song hét lên xong hối hận, nhưng mà biết nếu cứ để mặc cho các bác tiếp tục tra hỏi Tần Mặc lớn như vậy, xong rồi.

      Tuy rằng nay nét mặt Tần Mặc rất "Ngoan ngoãn", thế nhưng Tô Song Song vẫn rất sợ kích thích , nếu cẩn thận khiến cho kềm chế được, thể sống yên lành được nữa.

      Bốn phía chỉ im lặng trong vòng phút, Tần Mặc hề nóng nảy, các ông các bác bắt đầu vội vàng, giọng so với vừa rồi còn lớn hơn, lúc này tất cả đều hướng về phía Tô Song Song.

      "Tiểu Tô àh! Cháu đến tuổi rồi sao?" (Lin: Ý là kết hôn rồi hả.)

      "Song Song à! Cháu làm tiệc cưới khi nào! Sao lại mời ông ! Ông mang tặng cháu hai con cá! Bảo đảm tươi sốt nhất!"


      ". . ."


      Tô Song Song chỉ cảm thấy đầu của mình kêu ong ong, thế nhưng trái tim lại rất ấm áp, ngẩng đầu muốn cười với các ông các bác nét mặt quan tâm vội vàng đứng ở xung quanh, thế nhưng tâm tình lại quá phức tạp, nụ cười này quả thực so với khóc còn khó coi hơn.

      Bây giờ lại càng hối hận hơn nữa, có thể là mình láo có được hay , các ông các bác ở đây có thể tha cho chứ?

      " ấy có thai, ồn ào dễ chịu, xin . . . im lặng" Tần Mặc có thói quen từ xin mời, hơi dừng chút, mới tiếp tục .

      Các ông các bà chung quanh nghe được, lập tức đồng loạt hít vào hơi, ngay sau đó bốn phía trở nên vô cùng yên tĩnh, hệt như tập luyện trước rồi vậy.

      Sau cùng vẫn như cũ là bác Chu bán xương cẩn thận tiến tới, nhìn thoáng qua bụng của Tô Song Song, hạ thấp giọng căng thẳng câu.

      "Đây là bụng thoải mái mới phải ngồi xe lăn? Lát nữa bác lấy cho con ít xương tốt nhất chỗ này, về bảo chồng con hầm lên cho con, cam đoan bụng ổn hơn.

      bác khác vội vàng gật đầu theo, Tô Song Song nhìn bọn họ đều mang vẻ mặt quan tâm vô cùng thân thiết, ánh mắt hơi hơi phiếm hồng. Tô Song Song hít hít cái mũi, gật đầu lia lịa, còn chưa được câu cảm ơn, Tần Mặc câu: “Hôn lễ còn phải đợi mấy tháng nữa, lúc nào đứa trong bụng ổn định mới tiến hành được, đến lúc đó mời tất cả mọi người đến.”

      Khuôn mặt của Tô Song Song vốn mang theo ý cười cảm kích mặt trong nháy mắt đông cứng lại, sau đó bắt đầu vặn vẹo thân thể, biết
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 102: Tôi phải nơi này rồi

      Editor: Xẩm Xẩm + Sam Sam

      Cho đến khi Tần Mặc đẩy Tô Song Song trở lại căn hộ, xoay người tìm hộ khẩu, Tô Song Song mới lấy lại tinh thần, chợt đứng lên, bắt lấy cánh tay của .

      “Tần... Tần... Tần Mặc, có vấn đề gì sao? Có cần bệnh viện ?” Khuôn mặt của Tô Song Song đầy vẻ kinh hoàng nhìn , dáng vẻ như chỉ hận thể trực tiếp kéo đến bệnh viện để kiểm tra.

      Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song chăm chú, gằn từng chữ hỏi: “Chúng ta phải sống cùng nhau sao?”

      Tô Song Song suy nghĩ chút rồi gật đầu.

      Tần Mặc thấy Tô Song Song gật đầu, tiếp tục hỏi: “ phải chúng ta từng ngủ cùng nhau giường sao?”

      Tô Song Song lại suy nghĩ, sau đó cam tâm gật đầu cái, hơi hơi đưa mắt lén lút nhìn , biết đột nhiên những lời này là có ý gì.

      vừa muốn bổ sung câu, đều là do bất đắc dĩ mà, Tần Mặc tiếp tục mở miệng : “ phải từng thấy tôi...”

      Rốt cuộc Tần Mặc lại biết xấu hổ như vậy, chẳng qua là cúi đầu nhìn hạ thân của mình, Tô Song Song biết, tối hôm qua xem trộm tắm bị nhìn thấy.

      rất muốn thừa nhận, dù sao cũng đâu có nhìn thấy bất cứ thứ gì! Nhưng là lại cảm thấy làm người thể vô sỉ như thế, liền gật đầu, coi như rất phục mới gật đầu.

      “Ừ! Vậy bây giờ em phụ trách !” Tần Mặc rất tự nhiên ra, giống như tùy ý.

      Tô Song Song đưa ngón tay chỉ vào mình, vừa chỉ vào Tần Mặc, lúc này trợn mắt há hốc mồm, đưa tay xoa xoa lỗ tai của mình, chắc chắn lỗ tai của có vấn đề gì, liền ngoắc ngoắc nhìn vẻ mặtTần Mặc.

      “Tôi phụ trách?” quá chắc chắn lặp lại lần, vẻ mặt hết sức xoắn xít và khó tưởng tượng nổi.

      Tần Mặc gật đầu cái, trực tiếp đánh nát mong đợi của Tô Song Song, rất khẳng định, hơn nữa, vẻ mặt chân chính hề đùa, rất nghiêm túc.

      Tô Song Song cười khan hai tiếng, thưởng cho Tần Mặc hai chữ: “Ha ha!” Ngay sau đó, Tô Song Song cố gắng đè nén tâm tình muốn bộc phát, hít hơi sâu, trong lòng mình như tăng thêm lửa đốt.

      phải là đàn ông sao! Tôi nhìn chút có sao, lại cái gì tôi cũng thấy, cũng bị mất gì, tôi cũng sờ soạng , lại làm gì , gánh vác trách nhiệm gì đây...”

      Tô Song Song nhìn chằm chằm Tần Mặc, nhìn hình bóng của mình được phản chiếu trong đôi mắt , cảm giác đôi mắt kia ngày càng thâm trầm, Tô Song Song lại bắt đầu cảm thấy chột dạ, liền đứng lên, thanh dần dần mất khí thế, càng ngày càng hơn.

      sờ qua?” Tần Mặc nhàn nhạt hỏi, sau đó đưa tay ra kéo lại cánh tay của Tô Song Song, thả ở mặt mình: “Sờ.”

      Tô Song Song chạm tay vào gò má lạnh như băng của , có chút kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, liền rụt tay lại, Tần Mặc liền mở miệng tiếp: “ hôn qua?”

      Giọng của Tần Mặc hết sức trầm thấp, Tô Song Song nghe xong, đột nhiên trái tim lại nảy lên nhịp.

      hút vào hơi, mới vừa muốn thu tay lại rồi chạy trốn, tay khác của Tần Mặc bấu vào sau gáy của , ngay sau đó trực tiếp cúi người, nhàng hôn cái lên chiếc miệng nõn nà của .

      Tô Song Song kinh ngạc trợn to cả hai mắt, gắt gao nhìn , cho đến khi hơi lạnh từ môi mỏng rời khỏi miệng của , tay víu đằng sau gáy cũng thả ra, cũng vẫn chưa phản ứng kịp.

      tay của Tần Mặc cắm vào trong túi quần của mình, trong mắt có loại cảm xúc mà Tô Song Song hiểu, lộ ra chút nóng bỏng, môi khẽ mấp máy, bình tĩnh ra ba chữ: “Hôn qua rồi.”

      Tô Song Song nghe thấy tiếng , vội vàng đưa tay ra che miệng của mình, trong nháy mắt, khuôn mặt như sắp phát nổ, chợt lùi về phía sau mấy bước, cho đến lúc tựa vào tủ nhà bếp mới dừng lại.

      trốn tránh ánh mắt của Tần Mặc, nhanh chóng cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên, tim đập rộn ràng, cái tay khác của còn đặt lên trước ngực mình, cảm thụ được lồng ngực lên cuống dồn dập, đầu óc vô cùng hỗn loạn, vốn có cách nào để tỉnh táo lại.

      “Có thể?” Tần Mặc
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :