1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 93: Boss nghèo túng

      Edit: Linxu

      Beta: Xẩm Xẩm

      "Cái gì?" Đừng trách Tô Song Song phản ứng chậm chạp, đây tuyệt đối nghĩ tới, hùng hồn chia đòi nửa chén cơm của người ta, mà còn chưa đủ, cái này ràng được tấc lại muốn tiến thêm thước, còn muốn chiếm luôn phòng của .

      thể chịu được nữa, Tô Song Song suy nghĩ chút, liền cảm thấy thể đối xử tốt với tên tiểu cầm thú này được, bằng chắc chắn được đằng chân lân đằng đầu.

      Tô Song Song tức giận ngẩng đầu lên, thế nhưng nhìn tới hai mắt của Tần Mặc, lập tức ỉu xìu. Tần Mặc vẫn nhìn chăm chú, cặp mắt đào hoa lạnh như băng kia lại lộ ra chút chờ mong.

      Vẻ mặt mong đợi này, từ trước đến nay Tô Song Song đúng là chưa từng nhìn thấy từ trong mắt của Tần Mặc, trong nháy mắt làm cho Tô Song Song mơ hồ choáng váng.

      hít hơi sâu, hai con người bé trong đầu bắt đầu đánh nhau, tiểu ác ma Song Song chống nạnh, nhướng mày.

      " cũng phải là chưa từng cùng giường cùng gối với ta, xấu hổ cái cọng lông à! Cơ hội tốt như vậy nếu như nắm lấy, có ngày chàng đẹp trai điên cuồng đến ông trời cũng phẫn nộ này có thể bị người khác đoạt ."

      Trong nháy mắt Tô Song Song nghĩ tiểu ác ma Song Song rất hay, bệnh xà tinh phát lên vừa muốn gật đầu, tán thành bé, đột nhiên gương mặt của tiểu thiên sứ Song Song thất vọng, tan nát : "Song Song, tiết tháo của đâu rồi! Tiết tháo ở đâu hả!"

      Vừa nhắc tới chút tiết tháo có thể vẫn còn sót lại của , Tô Song Song lập tức trở nên ỉu xìu, cảm thấy hai vật trong đầu óc này làm cho bản thân càng loạn hơn rồi, trực tiếp đập chết bọn chúng trong ý thức của chính mình, sau đó lại trầm mặc.

      Tần Mặc cứ yên lặng ở chỗ này mà nhìn Tô Song Song suy nghĩ linh tinh, nét mặt phong phú, biết Tô Song Song đấu tranh, mi mắt khẽ rũ xuống.

      Khuôn mặt Tần Mặc hốc hác, mái tóc tán loạn ở trán, vẫn luôn ngẩng đầu cao nhìn thế giới bằng nửa con mắt lúc này lại cúi xuống, khiến người ta thấy khuôn mặt của , lộ ra chán nản khác thường.

      Tô Song Song vừa liếc mắt cái tiểu thiên sứ Song Song lập tức tử trận, nặng nề gật đầu, rất có tiền đồ : "Ai. . . Mỹ nam trước mắt, tiết tháo còn!"

      Tần Mặc nghe thấy nội dung Tô Song Song lầm bầm, hơi nhếch miệng, dáng vẻ kia vẫn như cũ khuôn mặt đầy tiếc nuối.

      "Cái kia. . . người thực có đồng nào?" Tô Song Song ngẩng đầu, mong đợi nhìn Tần Mặc, dáng vẻ như mau phủ nhận .

      Tần Mặc ngẩng đầu, khẽ gật đầu, chậm rãi ra: "Ừ, cả tiền thuê phòng cũng có."

      xong Tần Mặc lấy ví tiền tinh xảo từ trong túi quần mình, mở ra, cầm toàn bộ tiền có ở bên trong, đặt lên giường, khẽ thở dài : "Thẻ đều bị đóng băng, chỉ còn những thứ này."

      Tô Song Song nhìn 250 đồng giường, sáng chói mù con mắt của rồi, chớp chớp mắt cái, mím môi, quả là, chút tiền này đừng thuê phòng, cơm cũng đủ ăn vài ngày.

      "Vậy. . . Bạch Tiêu đâu?" Tô Song Song đột nhiên nhớ ra, Tần Mặc có tiền, thế nhưng họ có tiền mà!

      Tần Mặc vẫn ngẩng đầu, trầm giọng rằng: "Ông cụ bên nhà họ Bạch ra lệnh, Bạch gia và tôi vạch ranh giới rồi, Bạch Tiêu cũng thân bất do kỷ."

      "Hí!" Tô Song Song mạnh mẽ hít vào hơi, chợt ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, càng xem càng cảm thấy tinh thần sa sút làm cho người ta đau lòng. (Lin: tương lai em càng đau lòng cho mình vì ngu ngốc hôm nay hơn.)

      Ngay lập tức Tô Song Song liền hối hận muốn chết, mình hỏi nhiều như vậy làm gì, Tần Mặc là người kiêu căng tự mãn như vậy, nếu phải thực đến bước đường cùng rồi, làm sao chịu mở miệng với .

      "Chuyện đó! tới !" Tô Song Song rộng rãi , thế nhưng trong lòng bắt đầu chảy thành lasagna ( loại mì ống phẳng, rất rộng), kiếp trước đúng là thiếu nợ Tần Mặc, cho nên kiếp này phải trả nợ thê thảm như vậy.

      "Vết thương này của phải ở lại bệnh viện thêm mấy ngày. . ." Tần Mặc thấy Tô Song Song đồng ý, cuối cùng ngẩng đầu lên.

      Tô Song Song vừa nghe mình còn phải ngây ngốc ở lại bệnh viện, liền giật mình, lập tức vén chăn lên, kêu la: "Trả phòng! Bệnh viện rất mắc ah! Tần Mặc, quên là tại chúng ta có bao nhiêu nghèo rồi hả?"

      Tần Mặc nghe Tô Song Song là chúng ta, tâm tình vui vẻ trong nháy mắt, chẳng qua dáng vẻ mặt vẫn như cũ là bộ mặt than.

      vươn tay ấn Tô Song Song nằm trở lại giường, đắp kín chăn cho , bình tĩnh ra câu làm cho Tô Song Song nghe xong cả trái tim cũng đều chảy máu.

      "Lúc nhập viện, tôi còn chưa bị phá sản, cho nên đem toàn bộ số tiền có trong ví đóng tiền viện phí rồi, ừ, đại khái khoảng chừng mười ngày, nếu ở, liền bị thiệt thòi."

      "Hả! là cái đồ phá của. . ." Tô Song Song vừa muốn lên án Tần Mặc phá của, nhưng vừa nhìn thấy làm bộ dạng đáng thương, câu kế tiếp cũng ra miệng.

      Về sau mỗi khi Tô Song Song nghĩ tới ngày hôm nay cảm giác nhất định là đầu của mình bị đập hỏng rồi, bằng làm thế nào lại đem ánh mắt mưu đồ bất chính này của Tần Mặc nhìn thành đáng thương kia chứ!

      "Ai. . ." Cuối cùng Tô Song Song thở dài nặng nề, thực ra vết thương người tuy rằng nặng, thế nhưng rất đau, giống như Đông Phương Nhã vậy, thần kinh rất nhạy với cảm giác đau đớn, nếu có thể ở lại bệnh viện nuôi dưỡng đương nhiên là vô cùng tốt.

      Tô Song Song nhìn hình dạng thê thảm của mình chút, lại nhìn dáng vẻ nghèo túng của Tần Mặc chút, lập tức cho rằng hai người bọn họ thực là người cùng cảnh ngộ, lăn lộn làm sao mà thê thảm như vậy kia chứ.

      Thảm thương!

      Tô Song Song chợt nhớ tới tên đầu sỏ gây chuyện làm cho thành ra thế này, Tô Song Song đưa tay trái ra kéo cánh tay Tần Mặc lại.

      "Tần Mặc, Âu Dương Minh đâu? tại ta là Âu Dương Minh phải cái kẻ bỉ ổi Âu Dương Cẩm kia! Các là gì ấy chứ . . ."

      " ta bị nhà Âu Dương đón ." Dường như Tần Mặc muốn nhắc tới người này, nhất là nhìn thấy Tô Song Song lại có thể lo lắng cho ta, càng khó chịu, trực tiếp cắt lời Tô Song Song.

      Tô Song Song ràng cảm giác được thái độ cáu kỉnh yên của Tần Mặc, suy nghĩ chút tới đủ loại phim truyền hình xem từ , trong nháy mắt ràng, chắc là cái tên xấu xa Âu Dương Cẩm kia đem Tần Mặc lăn qua lăn lại phá sản, lập tức sang chuyện khác, muốn kích thích Tần Mặc nữa.

      Tô Song Song ràng cảm giác được thái độ cáu kỉnh yên của Tần Mặc, suy nghĩ chút tới đủ loại phim truyền hình xem từ , trong nháy mắt ràng, chắc là cái tên xấu xa Âu Dương Cẩm kia đem Tần Mặc lăn qua lăn lại phá sản, lập tức sang chuyện khác, muốn kích thích Tần Mặc nữa.

      "Việc kia, chìa khóa ở trong túi của tôi, buổi tối có chỗ ở, đến. . . chỗ của tôi . . ." xong những lời cuối cùng Tô Song Song lệ rơi đầy mặt (nguyên văn: lệ ngưu mãn diện).

      Tần Mặc gật đầu, đứng dậy cầm lấy ví tiền tủ đầu giường, lấy cái chìa khóa gắn con lợn màu đen ra, Tần Mặc suy nghĩ chút: "Buổi tối muốn ăn gì, tôi làm cho ."

      "Gì?" Tô Song Song vừa nghĩ tới tháng ngày mình bị Tần Mặc nghiền ép, lại nghĩ đến phòng bếp sạch cái cũng có của Tần Mặc, trái nhìn chút lại như nhìn thấy quái thú, phát giác Tần Mặc - cái mặt hàng này còn biết nấu cơm?

      "Húp cháo thế nào?" Tần Mặc quơ quơ chìa khóa trong tay, "Tôi về thay quần áo khác, thuận tiện chuyển đồ đạc tới, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi."

      Tô Song Song nháy mắt mấy cái, gặp Tần Mặc muốn nấu cơm cho mình, biết vì cái gì luôn cảm thấy nếu như ăn đồ Tần Mặc làm, nhất định bị thuốc chết.

      vội vàng dùng lực lắc đầu, muốn từ chối lại sợ xúc phạm tới lòng tự trọng của Tần Mặc, nghẹn nửa ngày mới thốt ra câu: "Tôi thấy cần, cơm hộp của bệnh viện ăn cũng rất ngon, còn miễn phí, phiền toái làm."

      "Tôi làm thử xem, nếu làm được, đưa tới đây cho ." Tần Mặc xong đứng dậy, nhìn thoáng qua Tô Song Song, xoay người ra ngoài.

      vừa ra, Tô Song Song nhìn chằm chằm ví tiền và 250 đồng mà Tần Mặc đặt lên giường hết sức châm chọc, nắm lấy chăn muốn oa oa khóc lên.

      cứ tốt bụng như vậy chứa chấp người ngạo kiều nghèo túng như tiểu cầm thú? Từ khi nào trở nên Thánh mẫu như vậy! Thực là lam nhan họa thủy, trực tiếp gieo họa cho rồi.

      Ngay khi Tô Song Song hối hận ở chỗ này, bất thình lình cửa được mở ra, Tô Song Song tưởng là Tần Mặc rồi còn quay lại, vội vàng thu lại biểu cảm hối hận mặt, vừa muốn nặn ra nụ cười, nhìn thấy Bạch Tiêu vào.

      Bạch Tiêu cũng vào đây, đừng có đùa, tại Tần Mặc giống như cự long nổi giận, muốn sống nữa mới dám bước vào địa bàn của cậu ấy, nhìn trộm tài bảo mà cậu ta giấu . (Lin: rồng có sở thích thu thập và giấu đồ vật quý giá, lấp lánh; ai đụng vào đồ của nó nó nổi giận => hậu quả tự biết => bạn TM làm thế lào vs BT.)

      " Bạch, có chuyện gì sao?" Đối với Bạch Tiêu ít nhiều gì Tô Song Song cũng có chút mâu thuẫn, bởi vì cho rằng mặt hàng này so với Tần Mặc còn đáng tin cậy hơn.

      Chí ít từ trước đến nay Tần Mặc đều công khai ức hiếp mặt, Bạch Tiêu này bụng tâm địa gian trá, biết lúc nào bị ta tính kế, lại còn đếm tiền cho ta nữa đấy.

      Bạch Tiêu nhìn Tô Song Song vẻ mặt đề phòng nhìn mình chằm chằm, ảo não sờ sờ mũi mình, đây vẫn là lần đầu cảm nhận được ánh mắt như vậy từ người phụ nữ.

      Ánh mắt xoay chuyển, vừa nghĩ tới mục đích mình đến đây, cười thầm trong lòng, chẳng qua mặt lại tỏ vẻ lo lắng: "Song Song, cũng biết Tần Mặc bị phá sản."

      Tô Song Song vừa nghe, lập tức nghiêm chỉnh ngồi dậy, gật đầu, nhìn Bạch Tiêu nghiêm túc như vậy, trong lòng có chút sợ hãi.

      "Bây giờ tôi bị gia tộc ngăn cản, thể giúp cậu ấy, cậu ấy là người có lòng tự trọng rất lớn. . . Ai. . . Song Song, biết, trước đó Tần Mặc ồn ào suýt tý nữa tự tử. . ."

      "Hả!" Tô Song Song vừa nghe tự tử, sợ đến cả người đều căng thẳng, hai mắt mở to nhìn Bạch Tiêu, run run rẩy rẩy hỏi: ". . . thể nào!"

      Có thế nào cũng thể đem chuyện tự tử hèn nhát như thế liên hệ tới người làm việc hung hãn như tiểu cầm thú, thế nhưng vừa nghĩ lại, lại cảm thấy Tần Mặc là người cường thế như vậy, hôm nay cũng trở nên chán nản thế này, làm ra loại chuyện này cũng phải thể.

      biết vì sao, trái tim của lập tức trở nên khó chịu, Tô Song Song cúi đầu, rầu rĩ lên tiếng.

      Bạch Tiêu đứng ở cửa thấy Tô Song Song trầm mặc, trong lòng rất nóng nảy, cho chút phản ứng nào có được hả! Bạch Tiêu suy nghĩ nên hạ chiêu tàn nhẫn hơn rồi!

      "Song Song, Tần Mặc mới từ nước ngoài trở về, người quen chỉ có mỗi mình , bỗng nhiên xảy ra chuyện thế này, tôi biết rất bất ngờ, nhưng vẫn muốn Tần Mặc sau này liền nhờ vào rồi."

      " nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu ấy, đừng để cho cậu ấy làm chuyện điên rồ, tại tâm tình của nó rất ổn định, nếu có làm ra chuyện kỳ lạ gì, thông cảm cho nó nhiều chút."

      Khi Bạch Tiêu những lời này, lại kết hợp với giọng bốn năm phần than thở, lộ vẻ đặc biệt lo âu, Tô Song Song nghe được trong lòng cũng theo đó mà khó chịu.

      "Ừ, Bạch yên tâm, Tần Mặc là bạn. . . tôi! Tôi chăm sóc ấy tốt!" (Lin: rồi, mẹ bị bán và còn rất tình nguyện đếm tiền cho ngừ ta.)

      Phải trước đó Tô Song Song vẫn còn rất xoắn xuýt hối hận, nhưng bây giờ nghe Tần Mặc tự tử thành, trước mắt cũng có người quen nào, là người có thể xem là nửa bạn bè của như vậy, nếu còn ghét bỏ , vậy thực là ép ấy vào ý nghĩ trước đó của mình. (Lin: ý là mà bỏ mặc là coi như ép ổng chết luôn).

      Bạch Tiêu thấy Tô Song Song vô cùng nghiêm túc gật đầu, nhìn cười cười tán thưởng, chào tiếng rồi vội vàng ra, vừa ra ngoài, liền che miệng, tựa vào tường cười đến toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.

      Chờ đến tối, Tô Song Song nhìn hộp cơm trước mặt mình chút, vươn chiếc đũa gạt gạt đồ ăn thê thảm nỡ nhìn, còn có hạt cơm vô cùng cứng rắn ở bên trong.

      Tô Song Song lập tức nghĩ nhất định là hộ sĩ trong bệnh viện đố kị mình có đại soái ca như Tần Mặc ở bên cạnh chăm sóc, cho nên mới chuẩn bị hộp cơm khó ăn như vậy cho mình.

      Tô Song Song kêu rên tiếng, bên đem hộp cơm thảm nỡ nhìn này đặt đầu giường, bên cầm lấy điện thoại tính toán định gọi cho Tô Mộ cầu cứu.

      Mới vừa gọi qua, còn chưa kịp gì, cửa liền được mở ra, Tô Song Song nhìn bóng dáng cao lớn của Tần Mặc mang theo cặp lồng giữ nhiệt màu hồng phấn có hình phim hoạt hình vào, lập tức trợn tròn con mắt.

      End.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 94: Cuộc sống ở chung yên ổn (p1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Từ khi giao Tô Song Song cho Tần Mặc chăm sóc, Tô Mộ rất yên tâm, cho nên lúc này xem phim giết thời gian, xa cách hỏi câu: “Này, Tô Song Song, sao thế?”

      Tô Song Song thấy Tần Mặc từng bước gần với mình hơn, lại vẫn duy trì dáng vẻ cười toe toét.

      nghe thấy thanh của Tô Mộc, Tô Song Song máy móc : “ có chuyện gì, tôi gọi lộn số, Tô Tô, xin chào!”

      Tô Tô vẫn còn muốn cái gì, Tô Song Song liền cúp điện thoại, để điện thoại sang tủ đầu giường, ánh mắt của vẫn rời khỏi hộp giữ nhiệt tay Tần Mặc.

      Nhưng là nghe thấy tiếng lộc cộc trong hộp giữa nhiệt, Tô Song Song lại hoảng sợ, vừa nghĩ đến Tần Mặc lại mang cháo đến, liền có loại cảm giác muốn đào tẩu trốn .

      Tần Mặc thấy như vậy, khuôn mặt vẫn cực kỳ vô cảm cầm hộp giữ nhiệt trong tay quơ lên, bình tĩnh : “Cháo, ăn bây giờ nhé?”

      Tô Song Song vừa nghe, muốn khoác, muốn từ chối , nhưng lại suy nghĩ đến chuyện Bạch Tiêu vừa với , chỉ cần kích thích Tần Mặc, ta rất bao dung, liền từ chối nữa:

      “Được, có thể ăn cháo của làm, tôi thấy rất vinh hành! Ha ha ha ha!” Tô Song Song hào sảng , nhưng biểu cảm mặt lại phù hợp chút nào.

      Biểu cảm của giống như sắp khóc vậy, giống như tráng sĩ bóp cổ tay, dáng vẻ thống khổ hy sinh vì nghĩa lớn.

      Tần Mặc tự nhiên thấy được vẻ mặt cổ quái của , thế nhưng gì đổ cháo ra bát rồi đưa tới cho Tô Song Song.

      Tô Song Song vốn định nhắm mắt lại trực tiếp ăn vào là được, nhưng khi cháo đến gần, mỗ mùi hương đánh úp lại, nhịn được giật giật cái mũi .

      Vừa ngửi thấy, thơm, Tô Song Song vội vàng mở hai mắt nhìn bát cháo thịt nạc trứng muối trước mắt, chớp chớp mắt, trong mắt lên vẻ khó tin.

      Tô Song Song nhìn lướt qua cơm hộp bị ghét bỏ để tủ đầu giường, nhất thời có khí chất nuốt nước miếng cái, nếm miếng, hạnh phúc đến mức ngay lập tức nhắm mắt lại hưởng thụ.

      đúng là hạnh phúc trời cho! nghĩ tới cháo của Tần Mặc so với của đầu bếp trong khách sạn năm sao khác nhau là mấy.

      Tô Song Song, như hổ đói ăn lấy ăn để, quay đầu nhìn Tần Mặc, đôi mắt lấp lánh, giống như phát ra châu lục mới, nhịn được khen thành tiếng: “Tần Mặc, thế nhưng lại biết nấu ăn, còn làm rất tốt!”

      Tần Mặc ra vẻ kiêu ngạo nóng nẩy, thu dọn bát mà vừa ăn xong, đột nhiên vươn tay, ngón tay thon dài có chút lạnh lẽo mò lên khóe môi của .

      Tô Song Song nhất thời liền ngây ngẩn cả người, thế nào nhìn thu lại ngón tay, thấy đó dính chút vụn cháo, mặt hơi đỏ lên.

      Nhưng là ngay sau đó, lại nhìn thấy Tần Mặc đưa đầu ngón tay lên đến miệng, còn lẽ lưỡi liếm vụn cháo.

      Trong nháy mắt đó, Tô Song Song cảm thấy như có dòng nhiệt nóng chạy từ đầu ngón chân lên tới tận đỉnh đầu, mặt hồng lên, nóng bỏng, Tô Song Song nuốt nước miếng cái, vươn ngón tay run rẩy chỉ vào tay của .

      Tần Mặc lại ra vẻ vô cũng mê người nhìn , chân tướng hỏi lại: “Sao thế?”

      ! sao!” đùa à, Tô Song Song sao có thể chủ động mở miệng hỏi, ta đúng là quá nghiệt rồi.

      vội vàng lắc đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thở dốc, vươn tay quạt lấy quạt để: “ có gì, trong phòng nóng quá.”

      “A…!” Tần Mặc nhìn lướt qua nhiệt kế trong phòng, chậm rãi : “15 độ, quả là rất nóng.”

      “…” Tô Song Song coi như nghe thấy, nhìn Tần Mặc trêu chọc mình, đột nhiên cảm thấy trogn lòng rất vui, thực ra cũng phải là run rẩy, mà chỉ cảm thấy được dáng vẻ hèn hạ ti tiện của tiểu cầm thú như thế này, mới là Tần Mặc chân chính.

      Tô Song Song nhìn lướt qua Tần Mặc, cảm thấy trong mắt có hai chữ “cấm dục” quét xuống nhìn đầy chế nhạo, vội vã quay đầu ra chỗ khác, nhưng cái gì cũng thấy.

      Tô Song Song cảm thấy chính mình nhất định là do vì sắp vào giấc ngủ, đụng phải gì đó, nên xuất ảo giác, nếu tên mặt than Tần Mặc sao có thể xuất dáng vẻ cấm dục, làm sao có thể nghiệt như vậy.

      Tô Song Song nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng lại cuồn cuộn dậy sóng, lần lại lần mặc niệm : Tôi nằm mơ! Đều là ảo giác! Đều là ảo giác.

      Tô Song Song nằm bệnh viện năm ngày chịu đựng nổi nữa, vết thương người chậm rãi kết vảy, chỗ cổ chân bị gãy cũng còn đau, liền la hét muốn trở về cái ổ của mình.

      Buổi tối của ngày thứ sáu, rốt cuộc Tần Mặc bị Tô Song Song làm phiền đến chịu nổi, ngay cả thủ tục xuất viện cũng làm, trực tiếp ôm trở về nhà trọ.

      Trong lòng Tô Song Song rất kích động! Hoàn cảnh ở bệnh viện tệ, nhưng là lại có Internet!

      Đối với Tô Song Song, ngày lên mạng có thể liệt vào sử sách, năm ngày sờ đến máy vi tính, loại cuộc sống này đơn giản chỉ là cảm giác giày vò với .

      Lúc Tô Song Song dựa vào Tần Mặc đứng ở bên ngoài cửa phòng của mình, Tô Song Song vừa nghĩ tới bản thân lập tức muốn gặp được Tứ gia và máy tính, hưng phấn đến nỗi chỉ thiếu mức hát lên.

      Nhưng khi cửa nhà trọ mở ra trong nháy mắt đó, để Tô Song Song thấy ràng tình huống trong phòng khắc kia, cả người cũng cứng lại, nụ cười dứt mặt trong nháy mắt liền đống cứng lại.

      Ngay sau đó trợn to cặp mắt, lại nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, khi xác định tất cả những thứ trước mắt phải ảo giác, Tô Song Song quay đầu nhìn Tần Mặc, thấy độc ác!

      Ai có thể cho biết, rốt cuộc căn nhà quái quỷ này xảy ra chuyện gì thế?

      Trong phòng, chiếc giường màu hồng mềm mại của Tô Song Song dí chặt vào chiếc giường cứng như quan tài của Tần Mặc, sau đó chiếc bàn của cũng đặt cạnh chiếc bàn làm việc đen sì như mực của Tần Mặc

      " dí chặt giường của vào giường tôi như vậy làm gì!" Tô Song Song nhịn được gầm tiếng, như thế này có khác gì chung chăn chung gối đâu?

      Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, lại nổi giận, hơi nhăn đầu lông mày, ra vẻ chẳng lẽ tôi làm sai sao? Dáng vẻ u mê biết tại sao mình sai.

      chút mềm yếu của Tần Mặc cứ như vậy lộ ra trong nháy mắt liền đâm vào nơi mềm nhất của Tô Song Song, liền thấy chột dạ.

      Tô Song Song chính là người như thế, ăn mềm ăn cứng, nếu như đối phương mềm mại chút, nhịn được suy nghĩ là có thể mình làm sai, bây giờ chính là tình huống như vậy.

      Tô Song Song chép chép miệng, nhớ tới lời Bạch Tiêu dặn dò, hơi đuối lý, lúc này mới là ngày thứ nhất, liền quên đáp ứng chuyện ta nhờ, nhìn Tần Mặc như vậy, có lẽ khiến Tần Mặc suy nghĩ nhiều.

      Dù sao trước đây Tần Mặc vẫn là Boss, có thể dám lớn lối như vậy rống , chột dạ nhìn tay của mình.

      Tô Song Song thấy Tần Mặc lên tiếng, giọng của hơn, với : "Tần Mặc, sao thế?"

      Tần Mặc mở miệng gì, mà là ôm lấy Tô Song Song tiến vào, sau đó đem đặt lên giường, lại đến phòng bếp rót ly nước ấm, đưa đến trong tay của Tô Song Song.

      Tất cả mọi thứ được làm xong, quen thuộc, hệt như là chủ nhân của nơi này.

      " xem chút, để ở đây để ở đâu?" Tần Mặc ngồi ở ghế đối diện, nhìn Tô Song Song, ra vẻ bất đắc dĩ vì cố tình gây .

      Tô Song Song quay đầu nhìn chút, quả phòng này đúng vậy nhà trọ đơn, cả nhà chỉ có cái giường, cái bàn cộng thêm cái tủ treo quần áo, hết sức chen lấn.

      Nếu như còn phải đặt thêm cái giường nữa, cũng chỉ có để ở cửa sổ sát đất bên kia rồi, nhưng gió thổi vào khá lớn, để cho Tần Mặc ngủ ở đó, chả khác nào chê .

      Tô Song Song suy nghĩ chút, đem đề nghị này nuốt vào trong bụng, nhưng khi nhìn hai chiếc giường dính chặt vào nhau, Tô Song Song rất bất đắc dĩ.

      " yên tâm, tôi lại chuyển , chừa lại chút khe hở cho ." Tần Mặc vừa vừa đứng dậy, vén tay áo lên, khom người bắt đầu chuyển giường.

      Tần Mặc ở trong ấn tượng của Tô Song Song, vẫn luôn hô phong hoán vũ, cao cao tại thượng, khi nào hèn mọn như vậy, làm những công việc vận chuyển khuân vác này.

      Trong lòng Tô Song Song thoải mái, đưa tay ra kéo cánh tay Tần Mặc, nhìn hai chiếc giường. ra coi như chuyển cũng rộng ra được bao nhiêu, đúng là giấu đầu lòi đuôi rồi!

      " Được rồi, cứ như vậy , nhà lớn, dời ngay cả chỗ đặt chân cũng có." Tô Song Song xong có chút lúng túng nhìn sang bên cạnh chút, ra những lời này, để cho trái tim bé của xấu hổ đến mức nhanh chóng nhảy lên.

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song, gật đầu cái, sau đó đứng lên, chỉ chỉ phía : "Tôi gọi người làm cái rèm." Tần Mặc xong, đưa tay kéo rèm xuống, Tô Song Song vừa thấy rèm, ánh mắt liền sáng lên.

      Bây giờ Tô Song Song vốn là thể nào tiếp thu được chuyện ngủ cùng Tần Mặc, nhìn thấy cái rèm này khiến rất kích động.

      Nhưng là suy nghĩ lại, hai người ở chỗ này mắt lớn trừng mắt , Tô Song Song có chút quen, ho tiếng, nhìn thấy Tứ gia nhàn nhã tới.

      nhất thời vui chút, đưa tay ra thân mật gọi tới: "Tứ gia, mau tới, để cho tao ôm cái, nhớ muốn chết..."

      Tô Song Song còn chưa hết, Tứ gia khinh thường nhìn liếc mắt, sau đó nện bước chậm rãi tiến tới bên chân của Tần Mặc, cọ lấy cọ để!

      Dáng vẻ nịnh hót chủ này, làm chói mù mắt của Tô Song Song rồi, từ khi nuôi Tứ gia, nó vẫn luôn lạnh nhạt với mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng thân mật như vậy.

      Tô Song Song tức giận bất bình nhìn Tần Mặc, theo dõi khuôn mặt đẹp trai chút tì vết nào của , chẳng lẽ vóc người soái ca, ngay cả mèo cũng có thể bị dụ dỗ?

      "Đây là mèo xiêm sao?" Tần Mặc cũng cảm nhận được ánh mắt đầy ai oán của Tô Song Song, cúi người xuống đem Tứ gia ôm vào trong ngực.

      Tô Song Song nghe Tần Mặc hỏi cái này, có chút chột dạ, ha ha cười khan hai tiếng, Tứ gia vốn là ngăm đen, nó còn thích chơi trong bùn, mấy ngày đó thấy nó mang thai, Tô Song Song cưng chìu nó, dẫn nó lăn bùn.

      Sau đó sau đó... Liền quên cho nó tắm, ai biết đột nhiên nó sinh con, mèo đen bị làm bẩn như vậy, là ngượng ngùng.

      Ríu rít, Tô Song Song nhất thời cảm thấy có chút xin lỗi bộ lông của nó.

      "Cái này... Cái đó có thể là ngày đó nó muốn sinh, cho nên lông bị biến dị ..." Tô Song Song xong, hận thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, là ngay cả chính cũng nghe nổi nữa!
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 95: Dày đặc ý xấu

      Editor: Vũ Chi

      Tô Song Song nhắm mắt lại, vẻ mặt ảo não, quơ quơ đùi phải bị thương của mình theo thói quen, muốn sang chuyện khác, chỉ là nửa ngày cũng nghĩ ra đề tài gì tốt.

      cau mày, sao chỉ số thông minh của mình dường như lại thấp xuống vậy? Ngay cả động não cũng được như lúc trước, đây đối với tác giả truyện tranh mà , chuyện trêu trọc.

      Tô Song Song sờ băng vải đầu mình, đột nhiên tìm ra vấn đề, nhất thời biết gì, trong lòng có chút lo âu, não chấn động như vậy, phải đầu óc biến thành đậu hủ nát chứ!

      Nghĩ như vậy, Tô Song Song kinh hoàng!

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song, mặc dù bị suy luận lôi kéo, thế nhưng có lẽ thần kinh bất thường của Tô Song Song thành thói quen, ngược lại có vẻ mặt gì đặc biệt.

      xoa đầu Tứ gia, ngước lên nhìn Tô Song Song, rất nghiêm túc lặp lại lần: "À, biến dị."

      "..." Nếu như phải vẻ mặt Tần Mặc rất đứng đắn, bộ dạng khiêm tốn cầu học, Tô Song Song nhất định cho rằng cười nhạo mình, hơn nữa còn vô cùng phách lối trào phúng!

      "Tôi lỡ lời, đây là ngày tương đối tối, nên nhìn Tứ gia có vẻ đen, đúng! Chính là như vậy!"

      Tô Song Song xong còn rất nghiêm túc gật đầu, ngay sau đó ngẩng lên nhìn Tần Mặc, bộ vấn đề kì bí như vậy cần phải hiểu, nghe tôi là được rồi!

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song cũng gì nữa, ngón tay thon dài sâu vào lớp lông đỉnh đầu Tứ gia, ngón tay trắng của càng nổi bật lên, nhìn Tô Song Song chăm chú.

      Đúng là đôi tay hoàn mỹ mà, đột nhiên Tô Song Song nghĩ đến chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc tỉ mỉ từ xuống dưới.

      Ánh mắt càng ngày càng sáng, giống như người ăn cơm mấy ngày nhìn thấy thịt nướng thơm ngon, cuối cùng đôi mắt lấp lánh như sao!

      Bị ánh mắt Tô Song Song có thể so với tia x quét như vậy, người lạnh nhạt như Tần Mặc cũng cảm thấy có chút đúng lắm.

      Tần Mặc bắt móng vuốt của Tứ gia, xoa xoa đệm thịt mềm nhũn, thấy Tô Song Song vẫn nhìn mình chằm chằm như vậy, hỏi câu: "Thế nào?"

      Tô Song Song nghe thấy Tần Mặc hỏi mình, lấy lại tinh thần, xoa xoa tay theo bản năng, cơ thể hơi nghiêng về trước, cười cực kỳ nịnh hót, : "Tần Mặc, làm người mẫu cho tôi được ?"

      Tần Mặc gật đầu do dự, xoa móng vuốt , Tứ gia thoải mái hừ hừ, Tần Mặc suy tư chút, hỏi lại: "Nude sao?"

      Tô Song Song thấy Tần Mặc gật đầu, khóe miệng lập tức nhếch lên, chẳng qua còn chưa kịp cười tươi, thiếu chút nữa sặc nước bọt mà chết vì câu này của Tần Mặc.

      "Khục khục khục khục!" Tô Song Song cảm thấy chắc chắn kiếp trước mình gieo họa cho Tần gia, nên kiếp này bọn họ phái tiểu cầm thú tới hành hạ !

      Tần Mặc nhìn mặt Tô Song Song đỏ rần vì ho khan, nghiêng người vỗ lưng Tô Song Song, nóng lạnh tiếp: "Bây giờ tôi phụ thuộc vào , muốn tôi làm gì tôi làm như vậy, cởi toàn bộ cũng sao."

      "!" Tô Song Song cả kinh, boss Tần chẳng qua chỉ phá sản, tiền có, sao liêm sỉ cũng bể nát theo! lòng cần phải uất ức như vậy đâu!

      Tô Song Song quay đầu nhìn , vừa quay đầu mới phát là lạ, Tần Mặc nghiêng người tới, khuôn mặt đẹp trai dán vào má trái của , tay khoát lên vai, rồi nhàng vỗ lưng .

      vừa quay đầu như vậy, miệng đối diện với lỗ tai Tần Mặc, chỉ cần nhích về trước chút nữa, liền hôn lên rồi!

      A a a a a!

      Tô Song Song nhất thời cảm thấy trong lòng có nhiều con ngựa lao nhanh qua, văng lên trận gió cát, cố gắng thả lỏng, làm bộ như bình tĩnh chậm chạp quay đầu, sợ kinh động tới Tần Mặc.

      Nhưng còn chưa kịp thoát nơi nguy hiểm này, Tần Mặc cảm giác Tô Song Song nhìn mình, quay đầu theo bản năng, sau đó sau đó...

      Mũi Tần Mặc vừa vặn tiếp xúc thân mật với mũi Tô Song Song, chỉ thấy cái mũi của mình bị hỏng trong nháy mắt.

      "A!" kêu đau tiếng, che mũi ngửa về phía sau, tay Tần Mặc vẫn còn ở sau lưng Tô Song Song, ngửa mặt lên như vậy, kéo Tần Mặc ngã nhào xuống giường.

      "Meo!" Tứ gia xen lẫn giữa hai người sợ hãi kêu tiếng, chạy ra ngoài.

      Giữa bọn họ có Tứ gia làm trở ngại, người Tần Mặc trực tiếp dán lên Tô Song Song.

      Bởi vì cánh tay của bị kéo về phía trước, người Tần Mặc lại chưa kịp nhích theo, thế nên khuôn mặt tìm đường chết trực tiếp chôn vào ngực Tô Song Song.

      Tô Song Song chỉ cảm thấy có vật nặng gì ép ngực mình, thiếu chút nữa là đè chết , tằng hắng cái, sau đó cũng cảm giác được hơi nóng phun vào ngực, ngay sau đó lại có cái gì giật giật trước ngực mình.

      Tô Song Song nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy cái đầu trước ngực, bị dọa sợ đến mức trợn to con ngươi, trong nháy mắt liền nín thở, ngay cả kêu cũng quên!

      ra Tần Mặc nghĩ tới phát sinh tình kiểu này, ngã quá đột ngột, còn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác mình sa vào nơi mềm mại.

      Chờ tới khi nhận ra đây là đâu, cũng hoảng sợ nín thở, bỗng ngẩng đầu, lập tức cùng Tô Song Song bốn mắt nhìn nhau.

      Dường như Tần Mặc quá chắc chắn, cúi đầu xuống nhìn thử nơi mặt mình chôn vào, đúng lúc Tô Song Song hô hấp kịch liệt!

      Thị giác và xúc giác bị kích thích, làm người luôn luôn lạnh nhạt như Tần Mặc cũng ngẩn ra, tay bị đè dưới người Tô Song Song, tay để cạnh .

      Mặt của dính sát ngực Tô Song Song, hai người như hẹn trước ai nhúc nhích, cũng ai phát ra tiếng động gì.

      "Meo!" Tứ gia ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn bọn họ, kêu lên, tiếng kêu này giống như ép vỡ cọng cỏ lạc đà cuối cùng, làm Tô Song Song thét chói tai.

      Tần Mặc cũng vội vàng thu tay về rồi đứng lên, cúi đầu nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Tô Song Song, giật giật môi, nhưng cũng biết lúc này nên gì.

      Sau lúc, hai người ngừng lại cách quỷ dị, lần nữa hẹn nhau cùng nháy nháy mắt.

      Tô Song Song cảm thấy lỗ mũi mình nóng lên, tựa như có gì đó chảy ra, mà Tần Mặc nhìn Tô Song Song chảy máu mũi, người bình tĩnh như , nhất thời cũng thấy có chút lúng túng.

      Tần Mặc rất sợ lại kích thích Tô Song Song, chậm rãi quay đầu, làm bộ như nhìn thấy gì.

      Tô Song Song cũng tin tưởng lắm, cẩn thận đưa tay trái ra, sờ sờ cái mũi của mình.

      Cảm giác sền sệch, Tô Song Song tuyệt vọng giơ tay lên, tay màu đỏ tươi, hết sức tàn nhẫn nhắc nhở rằng, lại lại chảy máu mũi rồi!

      Tô Song Song bùng phát trong lòng, gầm lên: bị người ta chiếm tiện nghi, kẻ đầu sỏ cũng phản ứng, thế chảy máu mũi cái gì!

      Cho dù giờ phút này Tô Song Song hận thể trực tiếp chui xuống gầm giường, nhưng phản cũng như vậy có vẻ giấu đầu lòi đuôi, cho nên làm bộ trấn định, muốn gì đó hóa giải cảnh lúng túng này.

      Đột nhiên đầu lóe lên ý nghĩ! ngồi bật dậy, tay che mũi chảy máu ngừng, gào thét bi thương: "Là tôi bị lỗ mũi của đụng chảy máu mũi! đừng suy nghĩ nhiều!"

      Tần Mặc nghe được giọng , quay đầu nhìn Tô Song Song, thấy máu trong mũi vẫn dừng lại, xoay người vào phòng vệ sinh lấy cuộn giấy, đưa cho Tô Song Song, lại nắm tay trái của dơ lên cao.

      Tô Song Song dùng giấy lấp kín mũi, cũng thêm cái gì, ngước đầu, giơ cao quả đấm, Tần Mặc nhìn chăm chú Tô Song Song, câu: "Vừa mới nãy tôi hề suy nghĩ bất cứ điều gì, cảm thấy tôi suy nghĩ nhiều cái gì?"

      Đôi mắt Tô Song Song bởi vì bị kích thích lại trừng to, nhìn chằm chằm Tần Mặc hồi lâu, xác định lừa mình, chỉ là đâu bị gì mà ra ý nghĩ trong lòng, Tô Song Song chớp chớ mắt, bộ dạng rất bi thương.

      Mới vào cửa lúc, bị giày vò thành như vậy, nhất thời Tô Song Song cảm giác vô cùng tuyệt vọng đối với cuộc sống sau này, nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong nháy mắt cảm thấy ông trời đúng là dày đặc ý xấu với mình.

      suy nghĩ vậy, rầu rĩ hừ ra câu: " có gì..."

      Tần Mặc thấy cảm xúc Tô Song Song hạ xuống, cho là lại phát tác bệnh thấy máu là choáng, nhìn giấy lỗ mũi Tô Song Song bị máu nhuộm đỏ nữa, tự tay đỡ : " tắm?"

      Tô Song Song vẫn còn mơ màng, nghĩ tới chuyện mình ở bệnh viện quả chừng mấy ngày tắm, nếu là cứ ngủ giường như vậy, còn phải giặt cái mền.

      Tô Song Song gật đầu cái, chỉ chỉ tủ quần áo bên cạnh, khi cầm quần áo ngủ, muốn lấy nội y, đột nhiên cảm thấy có chút là lạ, cả khuôn mặt đỏ rực trong nháy mắt.

      Mặc dù hai người bọn họ sớm nhìn thấy nội y của nhau, nhưng cũng thể vô liêm sỉ lấy như vậy! Tô Song Song lâm vào trầm tư, trong đầu hai tiểu tử kia lại đánh nhau.

      Tiểu thiên sứ Song Song vẫn hệt quản gia như cũ, nghĩ linh tinh: "Liêm sỉ! Liêm sỉ! Liêm sỉ của , Song Song!"

      Tiểu ác ma Song Song khinh thường liếc : "Liêm sỉ của sớm bể nát, cần giả bộ!"

      Tần Mặc thấy Tô Song Song ngây ngẩn, hỏi câu: "Đau chân? Tôi giúp cầm." Tần Mặc xong cúi người xuống định mở hộc tủ chứa nội y sọc ca-rô.

      Tô Song Song thấy vậy, vội vàng khom lưng xuống, nhanh nhẹn mở tủ ra, qua loa nắm lên cái rồi nhét vào trong áo ngủ, sau đó ngẩng đầu cười cười với Tần Mặc: " có chuyện gì! có chuyện gì!"

      Tần Mặc liếc mắt nhìn Tô Song Song, đỡ dậy, suy nghĩ chút rồi ôm ngang người lên, bế đến phòng vệ sinh.

      "Nếu như có chuyện gì gọi tôi." Tần Mặc xong, xoay người ra ngoài, Tô Song Song ngồi bồn toilet, nhìn bóng lưng Tần Mặc, yên lặng chảy nước mắt giàn giụa.

      Trong lòng reo hò, gầm thét: cảm thấy gì, hay là giả heo ăn thịt hổ, trêu chọc tôi chơi đây!

      Tô Song Song đau thương đủ rồi, treo quần áo lên cái giá bên cạnh, vừa muốn cởi đồ, lập tức phát có chuyện là lạ!

      nháy nháy mắt, nhìn Tần Mặc bên ngoài cửa thủy tinh ngồi giường cúi đầu nhìn quyển truyện manhua, ngay sau đó tiếp thụ nổi này, gào thét bi thương: "Aaaaaaa!"

      Ông trời ạ! Ông lại làm cho tôi thể tắm được, sao lại quên tường phòng vệ sinh làm bằng thủy tinh, hầu như là nhìn thấu toàn bộ đây!

      Tô Song Song có bạn trai, lại là người độc thân ở nhà trọ, cho nên sau khi vào, dù phát tường phòng vệ sinh làm bằng thủy tinh trong suốt, cũng lười để ý.

      Tô Song Song bi phẫn nghĩ: nghĩ tới sớm muộn gì cũng gặp chuyện này, chẳng qua là lười biếng nhất thời, có cần phải đùa bỡn như vậy !!!

      "Sao vậy?" Tần Mặc nghe thấy tiếng động, vội vã vào, thấy Tô Song Song ngồi bồn toilet, gương mặt đầy vẻ đau khổ.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 96: Vách tường cố ý

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tần Mặc sửng sốt giây, hơi quay đầu nhìn mặt đất phía dưới, câu khiến Tô Song Song hận thể gặp trở ngại: " ... táo bón rồi hả? Có cần tôi mua thuốc ?"

      Tô Song Song nhắm mắt lại thở dài, rốt cuộc ngay sau đó thể chịu nổi ngày càng có thêm nhiều ác ý với ông trời, ràng là bị vẻ mặt vô tội của tiểu cầm thú làm cho kích thích rồi.

      giây sau, đưa tay lên bụm mặt phen, kêu lên tiếng "a" sau đó đưa tay vò tóc mình, ầm ĩ, kìm hãm bi thương của mình.

      Cho tới bây giờ, Tần Mặc đều chưa từng thấy Tô Song Song như vậy, quay đầu, nhìn Tô Song Song: “ làm sao vậy? Muốn bệnh viện sao?”

      ! Được!” Tô Song Song nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, bổ sung câu: “Tháng nào cũng có vài ngày điên, cần quan tâm đến tôi!”

      Tần Mặc ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, tính toán quay lưng ra ngoài, mới bước được bước, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, hỏi câu: “Cái kia mua cho sử dụng sao?”

      Cái kia? Cái nào? A!

      Khi Tô Song Song phản ứng kịp với lời của Tần Mặc, liền hít sâu vào hơi, cảm thấy chính mình thể đem tình thương với trở thành ác ý, nếu tan vỡ hoàn toàn.

      Tô Song Song đồng loạt nhìn qua giá để băng vệ sinh, quơ quơ, tận lực chế tâm trạng của mình, chỉ dùng lực cầm lấy băng vệ sinh thôi chứ được bóp nát nó.

      xem, có!” Tô Song Song bắt đầu hồi phục tâm trạng, đến bây giờ lại có thể nhẫn nại, hơn nữa cầm băng vệ sinh bình tĩnh chuyện với người đàn ông.

      “Ừhm” Tần Mặc lên tiếng, xoay người muốn ra ngoài, Tô Song Song mạnh mẽ đứng lên, chân trái của thực có trở ngại gì, chỉ là vết nứt xương rất .

      Chỉ cần dùng sức quá nhiều, liền thành vấn đề, ra vốn cần Tần Mặc đỡ hay ôm lấy, thế nhưng Tô Song Song vẫn luôn được ôm, thành thói quen, ngay từ đầu cũng để ý xem có gì ổn.

      Tần Mặc nghe được thanh đứng lên của Tô Song Song, quay đầu nhìn , vươn tay muốn đến đỡ , Tô Song Song nghĩ ngợi, vẫn lại vươn tay ra bắt lấy bàn tay của Tần Mặc.

      Tay rất lạnh, trong vài tích tắc chạm vào, cả người liền run cái, theo bản năng liền mở miệng hỏi: “Tần Mặc, sao mặc ít áo vậy, bây giờ chẳng có chút hơi ấm nào, trong phòng rất lạnh.”

      Đợi hồi, Tô Song Song thấy Tần Mặc lên tiếng cũng tiếp, ngẩng đầu ràng nhìn , liền thấy cúi đầu, chăm chú nhìn mình, đôi mắt đào hoa phản chiếu dáng vẻ của chính .

      Đột nhiên, trái tim liền khẩn trương co rúm lại, sau đó bắt đầu điên cuồng nhảy lên, ràng Tô Song Song cảm giác được hô hấp của mình cũng trở nên dồn dập, hơi nghiêng đầu, có chút xấu hổ : “Sao... làm sao vậy?”

      sao.” Tần Mặc phun ra mấy chữ, trực tiếp xoay người lại bế lên, vốn Tô Song Song cảm thấy có gì, nhưng giờ phút này tim lại đập rộn lên, hô hấp dồn dập, gian hít thở, chỉ toàn là hương vị của .

      Tô Song Song liền cảm thấy, mặt mình trở nên nóng bỏng, vươn tay chà xát lên mặt mình, thấy rất dọa người, nhưng là nghĩ lại, lại cảm thấy cũng như bình thường, người nào khiến cho dáng vẻ Tần Mặc nghiệt như vậy, quả thực là nam nữ già trẻ đều tha!

      Mơ mơ màng màng suy nghĩ, bị Tần Mặc ôm về giường, Tần Mặc nửa ngồi nửa quỳ trước mặt , tầm mắt ngang hàng với , câu: “Nếu thấy bất tiện lúc tắm rửa, tôi có thể lấy khăn bông lau cho ? Vết thương của lúc này thích hợp để ngâm nước.”

      Khó có khi Tần Mặc được nhiều như vậy, thế nhưng Tô Song Song lại có lấy chút cảm giác vinh hạnh.

      “...” Bởi vì câu này vẫn chưa khiến tim đập mạnh hơn, bình tĩnh lại, so với cảm giác trái tim nảy lên bang bang như vừa rồi vẫn tốt hơn.

      Tô Song Song biết nên thấy may mắn hay là bi ai, hơi nhụt chí buông thõng bả vai xuống, sau đó cam chịu : “Tôi có cái kia... Vừa nãy nhìn lầm rồi, có gì bất tiện cả.”

      Tần Mặc nghe xong liền đơ mặt, thế nhưng vẫn ra vẻ bộ mặt than, đứng lên, nhìn thoáng qua phòng tắm, khó khăn ra nghi ngờ của mình: “Vậy tắm rửa sao?”

      “Tắm...” Tô Song Song cắn răng được vài chữ, vươn tay chỉ vào nhà tắm, rốt cuộc cũng nhịn được nữa, câu: “ nhận ra tường của phòng tắm là thủy tinh trong suốt à? Tôi làm sao tắm đây?”

      Tần Mặc yếu về chỉ số EQ có nghĩa là IQ thấp, trực tiếp hiểu Tô Song Song bận tâm đến điều gì, chỉ là muốn hiểu, liền ăn ngay : “Vì sao thể tắm, tôi cũng xem đâu?”

      “...” Tô Song Song cảm giác được vô cùng bất lực, duỗi tay ra rồi lại run rẩy thu hồi lại, lần lại lần tự cho chính mình, là suy nghĩ nhiều, Tần Mặc nhìn... Là nhìn!

      Thế nhưng có , lại có rất nhiều suy nghĩ, trong nhà có đàn ông, sao có thể ở trong phòng tắm trong suốt mà tắm rửa?

      “Cái kia... Tần Mặc, tôi quen lắm, kéo mành lại .”

      giờ Tô Song Song chỉ muốn trực tiếp ngủ, muốn phản ứng lại nữa.

      Chắc chắn người này sinh ra là để hành hạ , trước kia cùng chỗ thế nào lại phát chỉ số EQ của thấp như thế, nếu liên quan đến , chắc băng bó cái mũi mà gào khóc lên: Lưu manh, tiểu cầm thú, sao lại ngốc như vậy, ông nội tạo ra sao?

      Tuy nhiên, Tô Song Song cảm thấy dáng vẻ giờ của giống kiểu lưu manh kiêu ngạo, nhưng là... nhưng là giống như người đàn ông si tình bị phụ nữ hành hạ đến thống khổ, làm sao có thể vui vẻ tiếp?

      Tần mặc gì nữa, theo lời Tô Song Song cầm góc mành, sau đó kéo ra treo xung quanh tường của phòng tắm.

      Tô Song Song nhìn phòng tắm bị che khuất, rốt cuộc cũng thở ra hơi, vỗ giường đứng lên, khập khiễng muốn vào tắm rửa.

      Tần Mặc vươn tay đỡ , Tô Song Song quơ quơ đầu, giờ chỉ muốn yên tĩnh, nếu rất có thể hối hận vì cho Tần Mặc vào nhà mình, tiểu cầm thú đó!

      Tần Mặc rằng, tay giữ chặt tay của Tô Song Song, Tô Song Song quay đầu nhìn , Tần Mặc câu: “Chờ chút.”

      Tô Song Song hiểu ra sao đứng yên tại chỗ, muốn , nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, đợi lúc, Tần Mặc lấy túi nilon bọc thức ăn, bắt lấy tay phải của Tô Song Song, rồi lấy túi nilon quấn bên ngoài miệng vết thương của .

      Lúc đầu Tô Song Song vẫn chưa hiểu ràng, đợi đến khi Tần Mặc quấn xong, mới hiểu được, cả khuôn mặt liền đỏ bừng.

      Tần mặc làm xong hết thảy, mới chỉ tay vào phòng tắm, câu: “Có thể vào được rồi.”

      Tô Song Song vội vã chống tay vào tường vào, sau giây phút cánh cửa được đóng lại, tựa cả người vào tường, chỗ vừa rồi được quấn lại giống như truyền cảm xúc đến trái tim, nhìn cổ tay của mình, hô hấp lại bắt đầu trở nên dồn dập.

      Tô Song Song ngửa đầu nhìn trần nhà trắng tinh, vẻ mặt sắp nhăn thành bánh bao, Tiểu cầm thú ngày càng dịu dàng mềm mại với , quả thực là muốn lấy mạng của ! Phải hay .

      Mà bên ngoài, Tần Mặc lại ngồi giường, cầm lấy cuốn truyện tranh vừa nãy mới xem được nửa, nghĩ ngợi, xoay người, đưa lưng về phía phòng tắm.

      Tô Song Song thở dốc hồi, mới bình ổn lại trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay đỡ bên tay vịn, chân trái hơi dùng lực đặt mặt đất, lẻ loi chống đỡ lại, giật giật, cuối cùng vẫn cảm thấy vô cùng bất tiện.

      Dòng nước ấm áp trôi xuống người , Tô Song Song hạnh phúc đến mức muốn chảy hết nước mắt đầy mặt, giờ rất tin tưởng, chờ sau khi tắm nước nóng xong hết, những ý nghĩ quay cuồng trong đầu bay hết.

      Tô Song Song tắm rửa, hạnh phúc như ôm lấy , hạnh phúc chính là đây, bắt đầu lẩm nhẩm hát bài hát, lại vừa lắc lư thân thể, quay qua quay lại, sau đó chậm rãi quay đầu lại.

      Khi nghe thấy thanh rầm rầm, Tô Song Song cũng để ý, còn tưởng là tiếng nước chảy, chậm rãi mở to hai mắt.

      Khi tầm mắt của nhìn đến vách tường thủy tinh, ngay lập tức Tô Song Song liền ngây ngẩn cả người, vươn tay che miệng mình theo bản năng, nhưng lại vẫn thể kiềm chế được tiếng hét chói tai của mình.

      Vách tường thủy tinh vốn dĩ cách , Tần Mặc ngồi ở bên ngoài đưa lưng quay về phía phòng tắm, nghe thấy tiếng hét của còn tưởng rằng Tô Song Song bị trượt chân, liền mạnh mẽ đứng dậy, quyển sách tay cũng rơi xuống đất.

      “Bốp!” tiếng, Tần Mặc nhìn thấy, trong nháy mắt lại ngây ngẩn cả người, đúng thế, lúc này cả người đơ cứng.

      Hai người nhìn nhau qua vách tường thủy tinh, dường như Tần Mặc cũng nhận ra được điều gì đúng, tầm mắt của chậm rãi rời xuống, đợi đến khi thấy hết được cơ thể trần trụi của Tô Song Song, mới mạnh mẽ lui về phía sau từng bước.

      Tô Song Song trợn to mắt, chỉ có thể gào khóc được hai ba tiếng, tay cũng biết là nên che phía dưới hay ở bên , sau cùng chỉ có thể ngồi chồm hổm mặt đất. )))))))))))

      Tần Mặc nhanh chóng quay đầu, khuôn mặt than của lại có chút phiếm hồng, cúi đầu câu: “Tôi thấy gì cả.”

      Tô Song Song bối rối ngẩng đầu, nhìn lướt qua Tần Mặc, thấy quả thực nhìn nữa, vội vàng thả lỏng người ra, bối rối cầm lấy quần áo mặc lên người.

      Lúc ra khỏi phòng tắm, liền cảm thấy cả hai chân của mình đều mềm nhũn, dựa vào tường từ từ ngồi xổm xuống, nhìn Tần Mặc đưa lưng về phía , Tô Song Song giống như đứa trẻ quỳ rạp mặt đất.

      Tần Mặc nghe thấy tiếng động, đứng dậy qua kéo Tô Song Song lên, Tô Song Song theo bản năng muốn lui về phía sau bước, cánh tay của liền dùng lực, trực tiếp kéo vào trong lòng mình.

      Tô Song Song tựa vào trong lòng Tần Mặc, ngây ngẩn cả người, Tần Mặc cũng phản ứng kịp, là do sức lực của mình quá lớn, thế nhưng cảm giác được Tô Song Song ở trong lòng khiến thấy rất vui vẻ.

      Ngay sau đó, Tần Mặc ôm lấy Tô Song Song, đặt lên giường.

      Tô Song Song hơi nhìn lên , nhưng lại muốn nhìn đến khuôn mặt của , chỉ là cả khuôn mặt của lại hồng giống như mông khỉ, đến mức sắp ra máu rồi.

      “Ngủ , tôi treo lại mành.” Tần Mặc xoay người lại, cũng nhìn Tô Song Song, Tô Song Song lại đưa tay kéo lấy cánh tay của .

      Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song Song, tầm mắt của hai người rốt cuộc cũng chạm đến nhau, Tô Song Song hoảng hốt đến nỗi vội vàng di chuyển ánh mắt nhìn nơi khác, hỏi câu: “ tắm rửa sao?”

      Hỏi xong, hai người lại lâm vào im lặng, Tô Song Song chăm chú nhìn phòng tắm sáng loáng, thở dài, quả thực não của bị va đập đến nỗi nghiêm trọng rồi, lại có thể hỏi câu hỏi có logic như thế.

      “Ừhm, có thể nhìn.” Tần Mặc để lại câu như vậy, đứng dậy vào phòng tắm.

      Tô Song Song như ngọn cỏ bị gió thổi ngổn ngang, trực tiếp quấn lấy chăn, kêu rên tiếng: “Nhìn em ! Tôi xem! Em em !

      Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song Song bọc mình vào trong chăn giả chết, hơi hơi nhếch môi lộ ra ý cười nhàn nhạt.

      Tô Song Song duy trì lúc, lại thấy thể thở nổi, nghe thấy tiếng nước ào ào bên ngoài, cẩn thận đưa đầu từ trong chăn ra ngoài dò xét.

      Tô Song Song đảo mắt, trong mắt lại lên chút tinh ranh, hôm nay bị lăn qua lăn lại đến thảm hại, nhìn lén chút cũng được coi là phúc lợi , chắc là vấn đề gì.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 97: Kế trong kế nhau

      Edit: Linxu

      Beta: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song quấn chăn, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, nhắm mắt lại, sau đó cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, nhắm ngay phương hướng phòng tắm. Tô Song Song mặc niệm trong đầu: Mình chỉ học tập chút, học tập chút!

      giây sau, mạnh mẽ mở to hai mắt, định nhìn trộm, nào biết vừa liếc mắt cái nhìn thấy Tần Mặc ở bên trong phòng tắm xuyên qua lớp hơi nước nhìn sang.

      Giờ phút này, Tô Song Song hoàn toàn có thể khẳng định, ánh mắt của Tần Mặc nhìn tới mình.

      Tô Song Song lập tức sợ tới mặt mũi trắng bệch, nuốt nước miếng, muốn nở nụ cười, lại cảm giác mình như vậy quá bỉ ổi, trực tiếp đắp kín chăn, vẻ mặt chán nản cau mày giả chết.

      Trong lòng sớm gào khóc tru lên: là đồ sắc quỷ! Xem xem ! Lần này được rồi, bị người ta bắt tại trận rồi, còn là phát nguyên hình!

      Tô Song Song buồn bực chết ở dưới chăn trước sau cũng dám ra ngoài, rầu rĩ rầu rĩ, biết là do mệt mỏi hay vì thiếu dưỡng khí (khí oxy), bắt đầu ngây ngất chóng mặt.

      Mãi đến lúc cảm giác được chiếc giường bên cạnh mình bị lõm xuống chỗ, Tô Song Song mới mơ mơ màng màng mở mắt, còn chưa nhớ lại thò đầu ra nhìn xem có chuyện gì xảy ra, chăn bị vén lên.

      luồng khí lạnh ập tới, làm cho hơi hơi tỉnh táo chút, Tô Song Song ngây ngốc quay đầu nhìn tên đầu sỏ gây nên, lúc đối diện với Tần Mặc, trong nháy mắt cả khuôn mặt lại bắt đầu hồng.

      muốn lấy chăn quấn mình lại, thế nhưng đưa tay chộp, mới phát Tần Mặc đem toàn bộ chăn kéo xuống dưới bàn chân của rồi.

      Tô Song Song cảm giác cả cơ thể mình đều cứng lại rồi, như đà điểu rúc đầu, căn bản muốn động đậy chút nào, rất sợ hơi động chút, liền đánh vỡ yên lặng tại giờ phút này, sau đó Tần Mặc liền bắt đầu oanh tạc (Nguyên tác: pháo oanh) , vì sao lại nhìn trộm ấy tắm!

      Thế nhưng cho dù như vậy Tô Song Song vẫn có thể cảm nhận được Tần Mặc nhìn mình chằm chằm, thở hơi, mạnh mẽ ngẩng đầu cam chịu : "Chị đây nhìn đấy! Làm sao tính làm sao!”

      Tần Mặc xoay người cắm điện cho máy sấy tóc, chợt nghe được lời Tô Song Song , đứng dậy nhìn , trong mắt hơi toát ra chút kinh ngạc: " vừa nhìn lén?"

      "?" Tô Song Song giật mình trong lòng, trừng to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ thể tin được, bụng bắt đầu bồn chồn: Lẽ nào Tần Mặc phát nhìn trộm?

      Tô Song Song ngừng thở, cẩn thận dò xét thử hỏi câu: "Mới vừa nãy có nhìn ra phía ngoài?"

      Tần Mặc vươn tay kéo Tô Song Song từ giường ngồi dậy, mở máy sấy, bắt đầu thổi gió về phía Tô Song Song, làm xong tất cả mọi chuyện, lúc này mới suy nghĩ chút trả lời lại câu: "Có hơi nước mù mù thấy ."

      ". . ." Tô Song Song vừa nghe xong liền tuyệt vọng nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ chấp nhận số phận, tại muốn ngửa mặt lên trời gào to tiếng: Ông trời già, ông đùa bỡn tôi đấy à!

      Trong phòng ngoại trừ tiếng máy sấy kêu vù vù ra, yên tĩnh tới đáng sợ, bầu khí dường như cứng ngắc trong nháy mắt.

      Tô Song Song cố sức suy nghĩ lúc lâu cũng nghĩ ra nên giải thích thế nào về chuyện mà bản thân nhìn trộm, khóc ra nước mắt nghĩ: đây được tính là điển hình của việc chưa đánh khai chứ? (Lin: Có gì đó sai sai, nhưng nguyên văn nó rứa, bạn dịch ra rứa.)

      Cơn gió ấm áp từ máy sấy tóc thổi qua, ý nghĩ của Tô Song Song dần dần càng trở nên mơ hồ, bắt đầu buồn ngủ.

      Toàn bộ lực chú ý của đều đặt ở việc nên giải thích thế nào về chuyện mình nhìn trộm, cho nên vốn chú ý tới, lúc này phải tự mình dùng máy sấy sấy tóc cho mình, mà là Tần Mặc cầm máy sấy sấy tóc cho đấy!

      Mãi đến khi Tần Mặc đem bày tay hơi có chút lạnh lẽo xen vào tóc của mình, Tô Song Song mới phản ứng được, bây giờ, chuyện quái dị gì xảy ra vào giờ phút này!

      ràng tiểu cầm thú sấy tóc cho này! Sấy tóc! Có phải trời đổ mưa đỏ (mưa máu) hay vậy! Tiểu cầm thú lại có thể có thể làm được chuyện như vậy?

      Tô Song Song lập tức cảm giác nếu phải Tần Mặc bình thường, vậy chính là xuất ảo giác bình thường, theo bản năng lui về sau bước, trong mắt mang theo chút đề phòng mà nhìn chằm chằm Tần Mặc.

      Tô Song Song luôn cảm thấy dựa theo tính cách của cầm thú, đột nhiên đối tốt với như vậy, nhất định có việc gian trá cũng có ý đồ xấu (Phi gian tức đạo)!

      Tần Mặc thấy Tô Song Song trốn về sau, gương mặt vẫn tê liệt như cũ, hề có vẻ kinh ngạc gì, chẳng qua hơi quơ quơ máy sấy trong tay mình, cơn gió ấm áp phất qua mặt của Tô Song Song, Tô Song Song theo bản năng nheo mắt lại.

      "Não của mới vừa bị chấn động, để nhiễm lạnh tốt." Tần Mặc lời ít ý nhiều biểu đạt hết mục đích của chính mình, vươn tay muốn kéo Tô Song Song qua.

      Tô Song Song lại nghiêng người cái tránh thoát bàn tay của , theo thói quen đưa tay phải ra, định lấy máy sấy, tay làm hàm nhai.

      Chỉ là vừa đưa tay phải ra, nhìn cổ tay bị quấn băng vải của mình, mới ý thức được tay phải của mình bây giờ còn chưa làm gì được, lập tức có chút chán nản.

      Tần Mặc vẫn nhìn Tô Song Song chăm chú, vẻ chán nản trong mắt tự nhiên thoát khỏi ánh mắt của Tần Mặc, mở miệng, chỉ là vươn tay kéo lấy cánh tay Tô Song Song, hơi dùng sức, cơ thể của cũng hơi hướng về phía trước chút.

      Đột nhiên trong đầu Tần Mặc như nhớ tới thứ gì, hơi động động khóe môi của mình, phun ra chữ: "Ngoan."

      Khi Tô Song Song nghe được câu này, ràng cảm giác được trái tim của mình nhảy lên cái, ngay sau đó bắt đầu trở nên cuồng loạn đập bùm bùm.

      Cái loại cảm giác tim đập dồn dập mặt đỏ lên thể khống chế này lại dâng lên, Tô Song Song lập tức ngây người, còn chưa có phản kháng, bị Tần Mặc kéo trở lại, nửa ôm vào trong ngực.

      Tiếng động ong ong vang lên đỉnh đầu Tô Song Song, biết có phải là do tác dụng của thuốc hay , cơn gió ấm thổi đến khiến Tô Song Song thấy buồn ngủ, vẫn như cũ hơi chút sợ hãi nhìn Tần Mặc sấy tóc cho mình, căn bản có phản ứng.

      Chờ đến lần thứ hai tay của Tần Mặc nhàng xen vào trong mái tóc Tô Song Song, Tô Song Song mới cảm giác được có luồng khí lạnh chạy từ dưới chân của mình lên tới đỉnh đầu.

      Rốt cục nhịn được nữa mà ngửa đầu nhìn Tần Mặc, hỏi câu: "Tần Mặc, phải bị kích thích tới mơ hồ chứ? cảm thấy có chỗ nào thích hợp, với tôi, tôi đưa tới gặp bác sĩ, được tiếc tiền."

      Tay của Tần Mặc ngừng lát, lập tức duy trì nguyên trạng tiếp tục sấy tóc cho Tô Song Song, tầm mắt của lại theo bản năng liếc mắt nhìn quyển manga vừa để ở bàn kia.

      Nhưng chỉ liếc nhìn qua chút, thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn Tô Song Song, trả lời câu hỏi của .

      lại sấy khô tóc thêm hồi, nhìn tóc Tô Song Song trở nên xoã tung, Tần Mặc đứng dậy, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh ban công, sấy tóc của mình.

      Tần Mặc bị ánh mắt này của Tô Song Song nhìn thực thấy thoải mái, suy nghĩ chút, : "Tôi thích mắc nợ người khác, chăm sóc coi như trả tiền phòng."

      Tô Song Song nghe được, lập tức thở phào nhõm, Tần Mặc thấy dáng vẻ của Tô Song Song như trút được gánh nặng, ngay lập tức, ánh mắt lại lạnh hơn phần, chỉ là vẫn như cũ ung dung thản nhiên sấy tóc cho chính mình.

      Tô Song Song vỗ vỗ ngực, làm dịu bớt trái tim bởi vì kinh sợ mà đập bang bang, trực tiếp ngã người về sau, lọt vào trong cái chăn mềm mại.

      Nghe Tần Mặc như vậy, ngược lại còn có thể chấp nhận, dù sao dựa theo tính tình kiêu ngạo của tiểu cầm thú, quả giống người bám váy phụ nữ, phỏng chừng cũng là vạn bất đắc dĩ mới có thể tìm nhờ vả.

      Tô Song Song nghĩ như vậy, rốt cuộc cũng cảm thấy chuyện Tần Mặc chăm sóc mình mấy ngày nay là đương nhiên rồi, hôm nay đặc biệt động kinh cũng có thể hiểu, cảm giác sợ hãi vì mấy việc làm này lập tức tan biến ít.

      Thần kinh vừa buông lỏng, hai mắt Tô Song Song mở ra được, bỗng nhiên đèn lớn trong phòng bị tắt , chỉ để lại đèn tường tỏa ánh sáng êm dịu, tầm mắt tối sầm lại, cảm giác buồn ngủ càng thêm ràng.

      Tô Song Song quay đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc vừa tắt hết đèn ngồi trở lại ghế, ánh đèn vàng mờ mờ đèn chiếu sáng lên người của Tần Mặc, phần nào lộ vẻ dịu dàng của .

      hơi nghiêng đầu ngón tay thon dài khớp xương ràng xen lẫn vào mái tóc đen, càng lộ ra ngón tay trắng nõn đẹp mắt.

      Trong mơ mơ màng màng Tô Song Song nghĩ tới, ông trời rất ưu ái Tần Mặc, lại có thể cho vẻ ngoài đẹp mắt như vậy, thậm chí ngay cả những chi tiết cũng điêu khắc gọt dũa tinh vi hoàn mỹ.

      Tô Song Song vừa nghĩ tới mai đây có thể coi Tần Mặc như người mẫu, còn miễn phí, loay hoay nghĩ tới nghĩ lui thế nào, tâm tình lại trở nên vui vẻ.

      dần dần thả lỏng ý thức, đấu tranh thêm hai lần, sau cùng đôi mắt mệt mỏi chịu được, nhắm lại ngủ thiếp .

      Tần Mặc cảm giác Tô Song Song có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy dường như ngủ, bèn ngắt nguồn điện máy sấy tóc trong tay, bên cầm lấy khăn lông, như có như lau xuống.

      Tần Mặc đợi lát, thấy Tô Song Song có động tĩnh ngủ thiếp , đứng dậy tới bên cạnh bàn của mình, cầm lấy quyển manga kia.

      Vừa mở ra, trang sách đầu tiên sáng loáng năm chữ lớn: Kế trong kế nhau. Tần Mặc tiếp tục trở mình, tìm tới trang sách vừa mới nhìn kia.

      Bên trong quyển sách này hoàn toàn hề có bức vẽ nào, tất cả đều là chữ viết chi chít, ràng đây là quyển sách hướng dẫn đương khoác áo ngoài manga!

      Tần Mặc trực tiếp lật tới trang thứ ba vừa xem, dựa vào ánh sáng đèn bàn, trước nhìn lướt qua, cầm bút lên, ở chỗ "Thường những từ như ngoan, cục cưng thỏa đáng, có thế làm cho tâm tình phái nữ vui vẻ" vẽ dấu tích.

      Sau đó tiếp tục lật xem, đoạn thứ nhất ở trang này khoác biết ngượng viết: Nếu như người ấy có chỉ số EQ (tình cảm) cao, vậy bạn hãy dùng tấm lòng chu đáo tỉ mỉ cảm động đối phương, còn nếu ngay cả trái tim tinh tế bạn cũng có, tuyệt vời.

      Vậy cũng chỉ còn lại chiêu cuối cùng, khả năng cao nhất chính là có tiếp xúc cơ thể với ấy, thực được Bá Vương ngạnh thượng cung, gạo nấu thành cơm, bảo đảm bạn nước chảy thành sông!

      Tần Mặc hơi hơi nhíu mày, luôn cảm thấy quyển sách mà Bạch Tiêu giới thiệu với này có chút đáng tin cậy, vừa muốn bỏ xuống, lại suy nghĩ tới tình huống giữa mình và Tô Song Song, lại cầm nó lên.

      Tần Mặc nhìn đoạn văn này thêm lần nữa, bên cầm lấy bút, rồi chú thích ở bên cạnh câu: Tỉ mỉ, tiếp xúc.

      Sau đó hạ mắt nhìn xuống, còn lại đều là từng chi tiết xác định ràng phải làm sao để tạo lãng mạn, Tần Mặc đọc hồi bỏ nó vào trong ngăn kéo, dùng khóa mật mã khóa lại.

      vươn tay xoa xoa trán của mình, thực ra chỉ muốn làm cho Tô Song Song vui vẻ, cần vất vả như vậy, lại nghĩ tới vừa bày tỏ suy nghĩ trong lòng bày tỏ, làm Tô Song Song sợ đến thế này.

      Tần Mặc dựa vào sau ghế, giờ phút này, lần đầu tiên trong đời bắt đầu nghĩ lại: Lẽ nào trước đây đối xử với Tô Song Song rất tồi tệ?

      Thế nhưng cũng hiểu được, ngược lại thái độ và hành động của đối với Tô Song Song còn dịu dàng hơn khi đối xử với người khác gấp bao nhiêu lần.

      Tần Mặc nghĩ hồi, ánh mắt lại theo bản năng liếc nhìn ngăn kéo bị khóa lại, nghĩ tại cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng vào giới thiệu của Bạch Tiêu.

      Suy cho cùng đừng tới việc , ngay cả việc đối xử tốt với con , cũng chưa từng, bây giờ cũng chỉ có thể làm con mèo mù đụng chuột chết, xem xem có thể làm cảm động lòng của Tô Song Song, mà dọa sợ chạy mất .

      Lúc này Tô Song Song nằm ở giường làm mộng đẹp còn biết, cuối cùng Boss nào đó đem nhốt vào trong phạm vi thế lực của mình, định biến thành vật sở hữu của riêng mình, cũng chính là con chuột chết cho dù đụng tới được vị boss nào đó cũng muốn đào ba thước đất lên tìm cho được kia.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :