1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      :v
      Last edited: 6/5/16
      Vyvyan thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 89: Giết người phụ nữ này

      Editor: Vũ Chi

      nhát dao của Âu Dương Cẩm, mặc dù sâu lắm, nhưng rất dài, da thịt bị rạch ra, vì Tô Song Song quá căng thẳng, nên máu nhanh chóng chảy xuống, hề có ý định dừng lại.

      Chỉ cần Tô Song Song thấy máu là choáng, lúc này cảm giác đầu mình lơ lửng, hô hấp thông, vội vàng thở dốc, nhưng theo nhịp tim phập phồng lên xuống, máu càng chảy nhanh hơn.

      Dường như Âu Dương Cẩm cảm thấy bộ dạng giống cá chết của Tô Song Song còn thú vị gì, gã xoay người đặt máy quay lên kệ rồi trở lại mép giường.

      Ngay sau đó gã cúi người kéo Tô Song Song lên, định cởi dây trói hai tay cho .

      Tô Song Song mơ mơ màng màng, vừa thấy mình sắp được giải thoát, nhanh chóng giả chết, tính toán đợi gã hạ phòng bị xuống, tập kích bất ngờ.

      "Ồ? Ha ha!" Âu Dương Cẩm vén ống tay áo Tô Song Song lên, nhìn thấy vòng bạch ngọc che giấu dưới tay áo, gã dừng lại động tác, nở nụ cười.

      Gã cười hết sức đắc ý, nhướng mi nhìn Tô Song Song, bộ ngu ngốc.

      Tô Song Song giả chết, dám cử động, hơi híp mắt lại, nhìn chăm chú Âu Dương Cẩm, nhận ra ghét bỏ trong mắt gã, tự động xem nó.

      Tô Song Song thấy gã đột nhiên dừng lại động tác, cả người khống chế được cứng đờ, run sợ tự hỏi: Chẳng lẽ gã nhìn ra mình giả chết?

      Sau khi Âu Dương cẩm kéo cánh tay Tô Song Song, để người gần sát vào mình.

      Gã nhìn chăm chú cặp mắt ti hí của Tô Song Song, cười gian: "Vòng tay tổ truyền Tần gia ở ngừoi , Tô Song Song! vẫn còn giả ngu Tần Mặc quan tâm mình?"

      câu Tô Song Song kia, giọng gã chợt cao lên, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy, nghĩ tới vòng tay đòi mạng kia, Tô Song Song muốn khóc, ngờ rằng Âu Dương Cẩm biết cả chuyện này.

      "Cái đó... Vì lừa gạt ông nội cho nên tôi mới nhận, tôi... Tôi thấy nó rất đáng giá nên trả lại!" Đầu óc vẫn luôn ngu xuẩn của Tô Song Song rốt cuộc cũng được khai thông vào lúc này.

      dám vòng tay này là Tần Mặc chủ động cho mình, nếu dựa theo dáng vẻ biến thái của Âu Dương Cẩm, chừng trực tiếp chặt chân tay .

      Lời của Tô Song Song nhất thời chọc giận Âu Dương Cẩm, gã dí sát vào gò má Tô Song Song, hơi thở ẩm ướt phun ngay mặt , lạnh lẽo đến rợn người.

      Lập tức cả người Tô Song Song cứng đờ, dám cử động, ngay cả hô hấp cũng , rất sợ rằng chỉ cần hơi run rẩy cái, phải dán lên làn da giống độc xà của gã.

      Tô Song Song chẳng dám quay đầu, ánh mắt chuyển hướng về phía sau, cẩn thận nhìn Âu Dương Cẩm từng li từng tí.

      "Tô Song Song, là quá ngây thơ, nên vẫn cảm thấy tôi khờ? Tần Mặc gì đó, nếu như ta muốn đưa, nghĩ ai có thể lấy ? Hử?"

      Chữ cuối cùng, Âu Dương Cẩm nâng cao giọng, con dao trong tay gã chuyển động theo từ cuối, nhanh chóng làm rách ống tay áo phải của Tô Song Song.

      "Hít...." Cánh tay truyền tới đau đớn, làm Tô Song Song giãy giụa kịch liệt, Âu Dương Cẩm gập người lại, ép dưới thân mình, mở to mắt nhìn chằm chằm Tô Song Song.

      "Tô Song Song, cho rằng mình và Tần Mặc cùng nhau diễn tuồng này, là có thể lừa gạt tôi sao? Tôi muốn để cho ta tự cao tự đại... Ha ha... Sau đó hối – hận – đến – chết!"

      Âu Dương cẩm xong liền cắt đứt sợi dây cổ tay của Tô Song Song, vừa định giãy giụa, nào biết Âu Dương Cẩm lqd nhanh hơn bước, nhanh chóng bấu chặt hai tay cố định đỉnh đầu.

      Tô Song Song căng thẳng thở hổn hển, nhìn tay khác của Âu Dương Cẩm cầm dao chậm rãi tiến đến đỉnh đầu mình, ngay sau đó xúc cảm lạnh như băng dán lên cổ tay .

      Tô Song Song cảm nhận có thứ gì loay hoay cổ tay, lạnh lẽo đến mức làm nổi da gà.

      "... Rốt cuộc muốn làm gì! Âu Dương Cẩm, lại điên rồi! sư tôi có quan hệ với ra! Nếu tôi chết, ta cũng để ý!"

      Tô Song Song thể chịu nổi áp lực này, gầm để phát tiết, gào xong, cả người bắt đầu khống chế được run rẩy, càng ngày càng run hơn.

      Nhưng con dao Âu Dương Cẩm đặt cổ tay hề rời , ngược lại còn dần dần sâu xuống.

      "Làm gì, biết lúc Tần Mặc nhìn thấy ... máu chảy khô cả người, có cảm giác thế nào!" Âu Dương Cẩm xong, đâm thẳng xuống.

      "Hít..." Tô Song Song cảm giác tay phải mình truyền đến cảm giác tê dại, rồi đau nhói lên, sau đó đau đớn càng ngày càng lan rộng.

      Tô Song Song nhận ra có chất lỏng từ trong cơ thể mình chảy ra mãnh liệt, biết đó là máu.

      Giờ phút này, Tô Song Song chẳng bao giờ dám mang ảo tưởng thực tế nữa, nhìn người đè lên mình, nụ cười điên cuồng mặt gã - Âu Dương Cẩm, đôi mắt cong lưỡi liềm hơi híp lại.

      Mồ hôi ướt đẫm dính vào trán, vô cùng thoải mái, đột nhiên Tô Song Song cắn mạnh răng, ngồi phắt dậy, nặng nề đụng vào đầu Âu Dương Cẩm.

      "Cộp!" tiếng vang lớn, Tô Song Song cảm nhận được não mình lắc lư dữ dội, ngay sau đó buồn nôn, nhịn được nghiêng đầu ọe ra.

      Vốn áo ngủ bằng gấm của Âu Dương Cẩm phủ người , theo tiếng chạm đó cũng rơi xuống, nằm im đất.

      Hai tay ít bị ràng buộc, Tô Song Song khó khăn ngồi dậy, nhúc nhích chút, cổ tay phải đau nhói lên, máu chảy ra ngoài ồ ạt.

      Tô Song Song vừa thấy máu cổ tay, đầu càng choáng váng, thở gấp, tay trái nhanh chóng nắm chặt tay phải, cố làm cho máu ngừng chảy.

      Nhưng Tô Song Song bị mất máu quá nhiều, cả người run rẩy, sức lực chẳng đáng bao nhiêu, thở hổn hển nhìn tên Âu Dương Cẩm che trán ngồi trước mặt, đôi mắt vẻ sợ hãi.

      Thế nhưng ánh mắt Tô Song Song còn mang theo dứt khoát, giả sử nhất định hôm nay phải chết chỗ này, cũng chết cách vô ích được, nếu như chẳng thể bắt Âu Dương Cẩm chịu tội, chắc chắn cũng làm gã được dễ chịu!

      Tô Song Song nghĩ vậy, nhất thời tinh thần chết cũng sợ phát huy, nhào tới, nắm tóc Âu Dương Cẩm, dơ chân định đá nơi yếu ớt nhất của gã.

      biết có phải Âu Dương Cẩm bị dập đầu nên còn mơ hồ, thế nhưng gã lại mặc cho Tô Song Song nắm tóc mình mà có phản ứng gì, trong lòng Tô Song Song vui mừng, thèm đoái hoài tới cổ tay phải chảy máu ồ ạt.

      Coi như lần này phát huy sức mạnh của hai lăm năm, lúc còn sống, cũng dùng hết sức lực đông tây nam bắc rồi.

      Ngay khi chân phải Tô Song Song định đá lên “em trai ” của Âu Dương Cẩm, đột nhiên gã nhanh chóng chụp cổ chân lại theo bản năng.

      Tô Song Song run lên, hiểu mình xong rồi, chừng cổ chân cũng bị gã bóp nát, nhưng kì lạ cảm thấy đau đớn truyền đến, ngược lại đỉnh đầu vang lên tiếng thét kinh hãi: "Song Song, ... tôi... đây là thế nào?"

      Hô hấp Tô Song Song , mở choàng mắt, ngắm khuôn mặt dịu dàng của Âu Dương Minh, sững người lại, chớp mắt cái, Tô Song Song kích động xuýt nữa là khóc to.

      vừa định mở miệng, nhưng Âu Dương Minh bị đè phía dưới dường như toát ra vẻ mặt thống khổ, cau mày, hai tay ôm đầu, lâm vào tình cảnh giãy giụa với chính bản thân mình.

      Tô Song Song run lên, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Âu Dương Minh, biết đấu tranh với nhân cách khác trong cơ thể mình.

      biết có phải do lâm vào cảnh sống chết, đầu Tô Song Song suy nghĩ nhanh, bỗng phát ra chuyện.

      Hình như ban nãy vì mình đánh Âu Dương Cẩm, gã mới trở về thành Âu Dương Minh, đó phải... đôi mắt Tô Song Song sáng lên.

      vội vàng dùng hết sức lực cụng mạnh vào đầu Âu Dương Minh, quả chỉ che chỗ trán đau nhức, còn giãy dụa nữa.

      lúc này Tô Song Song mừng đến chảy nước mắt, vội vàng : "Âu Dương... Minh, tỉnh táo! Tỉnh! Ngàn vạn lần chớ kích động, nhanh, chúng ta mau ra!"

      Âu Dương Minh che trán đau đớn dứt, dường như cũng phát ra chuyện gì, ngước đôi mắt hiền dịu lên, nhìn Tô Song Song, rồi cầm con dao vừa bị mình ném xuống đất.

      Sau đó, chút do dự đâm mạnh vào cánh tay, đau đớn kịch liệt, làm cả người co rút lại, nhưng theo đau đớn này, ý thức bị đè nén ngày càng ràng.

      Âu Dương Minh được điểm là rất nhanh nhẹn, vừa mới phát , đau đớn, làm cho mình còn ngủ mê mệt nữa.

      biết nếu ngủ , nhất định Âu Dương Cẩm tỉnh lại, nên buộc phải dùng phương pháp cực đoan này để giữ cho mình tỉnh táo.

      "A!" Tô Song Song nghĩ tới chuyện đầu tiên Âu Dương Minh làm khi tỉnh lại là tự đâm mình, bị dọa sợ đến mức hét lớn lên.

      giây kế tiếp, biết có phải mình chết, Tô Song Song bình tĩnh lại, buông lỏng người ra, cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt.

      Tô Song Song giơ tay cổ tay phải lên khóc, nhìn Âu Dương Minh vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, cầu cứu: "Mau cứu tôi, máu lại chảy xuống, tôi chết mất!"

      Lúc này Âu Dương Minh mới phát bộ váy màu trắng người Tô Song Song dính đầy máu, giật mình, vội vàng cầm cổ tay Tô Song Song lên.

      Sau đó xé toạt áo mình, băng lại cho Tô Song Song, muốn làm cho máu chảy chậm , nhưng vì vừa rồi Tô Song Song hoạt động quá mạnh, vết thương cổ tay rách ra, máu cách nào ngừng chảy được.

      Tô Song Song cảm giác máu trong người mình cạn kiệt, cho dù làm gì, trước sau cũng như vậy, bây giờ bắt đầu choáng váng hoa mắt, còn thấy Âu Dương Minh nữa rồi.

      Tô Song Song ưm tiếng, nước mắt nước mũi cũng nhịn được chảy xuống: "Tôi còn chưa muốn chết..."

      Dĩ nhiên muốn chết, chết, Tứ gia làm sao bây giờ, hơn nữa còn chưa mã thẻ ngân hàng cho Tô Mộ, mặc dù tiền nhiều, nhưng cũng thể cống hết cho ngân hàng được!

      Âu Dương Minh run rẩy, vội vàng ôm Tô Song Song vào ngực, người lạnh buốt, theo nhiệt độ hạ xuống, Âu Dương Minh cảm nhận sinh mạng Tô Song Song cũng dần trôi .

      Cánh tay rất đau, nhưng giờ phút này lo được nhiều như vậy, vừa dùng sức ôm , hơi lảo đảo, ổn định người mình, bắt đầu liều mạng chạy ra ngoài chạy.

      Chỉ là mới chạy hai bước, vừa mới lao ra cửa, bị mấy người áo đen ngăn lại, tên cầm đầu nhìn lướt qua Tô Song Song trong ngực Âu Dương Minh.

      Sau đó mặt gã chút cảm xúc ra lệnh: “Ngăn bọn họ lại! Cẩm thiếu gia dặn, nếu ta có ý định cứu người phụ nữ này, giam lại, sau đó giết chết ta!"
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 90: Bỗng dưng phá sản

      Editor: Vũ Chi

      Bây giờ Tô Song Song vẫn còn tỉnh, nhưng hy vọng mình có thể ngất xỉu , cần phải đối mặt với thực tế tàn khốc như vậy.

      Bà mẹ nó! Âu Dương Cẩm đúng là tên biến thái, ngay cả chuyện này cũng tính toán được, rốt cuộc là có bao nhiêu thù hận mà cho dù gã ngủ say, cũng bỏ qua cho !

      Âu Dương Minh nghe vậy, cả người căng cứng, trầm mặt, nhìn mấy người mang đồ đen: " phải tôi cứu, mà là giết ta bằng cách khác!"

      Tô Song Song choáng váng vùi đầu vào ngực Âu Dương Minh, kích động níu chặt vạt áo , cũng may chỉ số IQ của Âu Dương Minh cao! Phản ứng rất nhanh!

      Mấy tên mang đồ đen đứng đối diện vừa thấy cả người Âu Dương Minh toát ra khí chất dị thường, bỗng thể nắm chắc được đây là người nào.

      Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt cả bọn tập trung vào tên áo đen cầm đầu, dường như chờ gã ra quyết định.

      Cả người Âu Dương Minh vẫn căng cứng, cảm nhận được Tô Song Song nắm vạt áo mình, còn tưởng rằng đau chịu nổi, mà cánh tay Tô Song Song nhuốm màu đỏ của máu tươi, nhìn vô cùng ghê người.

      "Cút ngay!" Đột nhiên Âu Dương Minh quát tiếng, khí thế này, cho tới bây giờ Tô Song Song chưa từng thấy, ngay cả cũng run rẩy.

      Mấy tên áo đen sửng sờ, bình thường bọn họ quan sát Âu Dương Minh, phát ra rằng ta rất ôn hòa, bao giờ chuyện lớn tiếng.

      Giờ phút này, tên cầm đầu cảm thấy đây chính là Âu Dương Cẩm tính tình quái gở.

      Gã hơi né người, cúi đầu xuống, cung kính Âu Dương Minh, mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhanh chóng ra ngoài, nhưng vừa mới bước qua tên áo đen, gã liền theo sau .

      Nhất thời Âu Dương Minh cảm thấy hô hấp bắt đầu dồn dập, cúi đầu nhìn lướt qua sắc mặt ngày càng trắng, hơi thở ngày càng yếu của Tô Song Song, biết thể kéo dài được nữa.

      cắn răng quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm tên áo đen phía sau, thốt ra câu cực kì phù hợp với tính cách mình: "Tôi thích có người xem tôi biểu diễn giường!"

      "Hít!" Tên áo đen chợt hít vào hơi, vội vàng dừng chân lại, nhưng đôi mắt vẫn còn mang theo nghi ngờ.

      Nếu quả là Âu Dương Cẩm, với tính cách biến thái đó, chẳng thèm để ý có người nhìn hay !

      "Ngài Âu Dương, ngài vẫn nên ở trong phòng, dù sao ngoài đây có DV, thể cho Tần Mặc nhìn được!" Xem chừng tên áo đen cầm đầu này quyết để cho Âu Dương Minh ra.

      Âu Dương Minh cảm nhận được người Tô Song Song ngày càng lạnh, đôi mắt vẫn luôn hiền dịu bỗng đỏ ngầu, gầm tiếng, làm bộ muốn xông ra.

      Nhưng mới vừa động đậy chút, bị tên áo đen bắt được, kiên quyết kéo xuống, bọn họ biết Tô Song Song là kẻ chắc chắn phải chết, cho nên ra tay có nửa phần dịu dàng.

      Tô Song Song chỉ cảm thấy cả người bịch phát, ngay sau đó hai chân truyền tới đau đớn kịch liệt, nhất là cổ chân trái bị Âu Dương cẩm bóp lệch, đau đến mức người đổ đầy mồ hôi lạnh.

      "Ư!" Tô Song Song nhịn được đau đớn rên tiếng, sau đó tay bị tên áo đen kéo, vắt ngược cả người lên, đau muốn chết .

      Tô Song Song hơi híp mắt lại, nhìn Âu Dương Minh bị giữ chặt lại, lòng trầm xuống, nghĩ rằng bây giờ hết đường chạy.

      Tô Song Song quá mệt mỏi, cho tới bây giờ chưa từng phải chịu đau đớn như vậy, hơn nữa còn hết sức lạnh lẽo, cả người run rẩy, dường như cảm giác buồn nôn ngày càng mãnh liệt.

      Tô Song Song ngước đầu lên, nhìn ánh đèn sáng trưng, cảm thấy quá mệt, sau khi cha mẹ mất, vẫn kiên cường sống, có người thân, luôn phải lẻ loi mình.

      Giờ phút này, đột nhiên Tô Song Song cảm thấy nhắm mắt lại vĩnh viễn cũng tốt vô cùng, nhưng ngay lúc định buông tha sống chết của bản thân, đột nhiên bóng đen che hết tầm mắt .

      Tô Song Song híp mắt nhìn, bỗng thấy đôi mắt đào hoa lạnh như băng vẫn luôn khắc sâu vào trí nhớ mình.

      Tô Song Song nghĩ có lẽ chết, hoặc là mình nằm mơ, nếu sao đôi mắt luôn lạnh giá ấy lại tràn đầy lo lắng và đau lòng.

      Ngay sau đó đôi mắt này bùng lên lửa giận, lóe lên màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, làm Tô Song Song có ảo giác, dường như rất quan trọng đối với .

      Nhất thời cảm giác chân này làm cho Tô Song Song sống lại, há miệng, tựa như phát ra được lời nào, nhưng giọng khàn khàn tựa như tiếng khóc lại truyền thẳng vào tai Tần Mặc.

      "Tần Mặc..."

      phút đó, Tần Mặc cảm giác tim mình bị bóp nghẹn, vội vàng ôm Tô Song Song vào ngực, nhìn những tên áo đen bị khống chế khắp phòng.

      Cặp mắt vốn lạnh lùng nay bùng lên lửa giận ngập trời, nhanh chóng ôm Tô Song Song chạy ra ngoài, chỉ để lại câu: "Chờ tôi về xử lý!"

      Tô Song Song còn chưa tỉnh lại, ngửi được mùi thuốc sát trùng khó chịu, cau mày, thầm nhổ nước bọt: Chẳng lẽ đây là mùi của địa phủ? là quá gài bẫy mà!

      Nhưng giây kế tiếp, Tô Song Song chợt mở mạnh hai mắt ra, thấy trần nhà trắng như tuyết, ngẩn người, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh.

      Động đậy chút, xương quai xanh và trán lại truyền tới đau đớn tột cùng, nhưng lại mừng như điên, bởi vì còn có thể cảm thấy đau đớn, chắn chắn vẫn chưa chết.

      “Chỗ đó thoải mái?" Tô Song Song còn vui sướng vì vừa mới thoát chết nên chưa kịp phản ứng, chỉ nghe giọng khàn khàn truyền đến từ tai phải.

      quay đầu nhìn, ngay lập tức thấy Tần Mặc ngồi ghế, nhưng lại nhíu chặt mày, vẫn còn hoài nghi có phải đầu mình bị đụng đến mức hỏng rồi .

      có cách nào liên hệ người đàn ông trước mặt với tổng giám đốc lạnh lùng hà khắc ngang ngược bá đạo kia.

      Tần Mặc mang bộ âu phục màu đen nhăn nhíu, mặt tiều tụy, cằm lún phún râu, tóc xốc xếch, nhìn kiểu nào cũng giống như ông chú đẹp trai lưu lạc đầu đường.

      Bộ dáng này muốn bao nhiêu nghèo túng có bấy nhiêu, Tô Song Song nháy nháy mắt, sau đó giật cổ mình, cảm giác xương quai xanh đau nhức dữ dội.

      lần nữa khẳng định mình hề nằm mơ, Tần Mặc thấy Tô Song Song ngây ngốc nhìn mình, còn tưởng rằng thoải mái, định đứng dậy gọi bác sĩ, chỉ nghe giọng khàn khàn của Tô Song Song cất lên, hết sức nghiêm túc hỏi "Tần Mặc, phá sản?"

      "?" Tần Mặc dừng chân lại, cúi đầu nhìn Tô Song Song, khi thấy đôi mắt to tròn của Tô Song Song lộ ra vẻ thương cảm, nhất thời hiểu trong đầu chứa thứ gì.

      Nhưng Tần Mặc phản bác, ngồi xuống ghế, nhìn Tô Song Song chăm chú rồi chậm rãi mở miệng, tựa như lời sắp rất nghiêm trọng.

      "Ừ, tôi bị phá sản rất nặng, Tô Song Song, nếu như tôi còn gì, có thể chăm sóc tôi hay ?"

      "Cái gì?" Tô Song Song nháy nháy mắt, làm ra dáng vẻ hoảng sợ, định trả lời theo thói quen, với tôi có quan hệ gì đâu! Dù sao cũng sắp chết, sao buông tha cho tôi! Chẳng lẽ kiếp trước tôi đào mộ tổ tiên nhà ?

      Nhưng Tô Song Song nhìn dáng vẻ chán chường của Tần Mặc, biết tại sao lại cảm thấy chua xót nghẹn ngào, trong ấn tượng của , Tần Mặc luôn luôn phong độ, chứ phải có bộ dạng này.

      Hơn nữa lại tốn calo động não, nhớ tới đôi mắt đầy hoảng sợ của Tần Mặc trước khi té xỉu, ánh mắt mang theo lo lắng sâu đậm, làm cho cảm thấy rất ấm áp, truyền thêm sức mạnh giúp sống tiếp.

      cúi đầu xuống, cắn môi, giờ phút này, tim đập rất nhanh, nhanh chóng suy nghĩ, ngay cả đau đớn người cũng quên.

      Nếu như Tần Mặc mất tất cả, vậy có ý tứ với còn là với cao, cũng chẳng phải là có mục đích tiếp cận nữa.

      Vậy phải có thể suy nghĩ thoáng hơn, tại sao Tần Mặc lại đặc biệt đối với như thế.

      "Tôi..." Tô Song Song vừa định mở miệng rằng mình có thể suy nghĩ việc này, hoặc là có liêm sỉ trả lời để tôi nuôi luôn cũng được.

      Ở thời khắc vô cùng hồi hộp căng thẳng, đột nhiên cửa bị đẩy ra, ngay sau đó tiếng thét kinh hãi, rồi đến tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên.

      "Song Song, rốt cuộc cũng chịu tỉnh!" Đây đúng chuẩn sư tử Hà Đông rống, Tô Song Song cần ngẩng đầu cũng biết người tới là Tô Mộ.

      vẫn ngẩng đầu lên như cũ, vì nghĩ tới chuyện thiếu chút nữa mình với Tần Mặc những lời có liêm sỉ cũng chẳng biết xấu hổ chiếm tiện nghi người ta, mắc cỡ đến mức khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Tô Mộ kích động vừa khóc vừa cười, Tô Song Song rất sợ ấy khóc nhào tới giường mình đầu tiên, chỉ có thể đỏ mặt ngẩng đầu, định an ủi Tô Mộ vài câu.

      Nào biết Tô Mộ nhìn thấy mặt của Tô Song Song, thét lên tiếng, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức cả người run lên.

      "Song Song, phải sốt đấy chứ, sao mặt lại đỏ như vậy, để tôi gọi bác sĩ! chờ ở đây!"

      Tần Mặc vẫn mực chờ câu trả lời Tô Song Song, khuôn mặt đông cứng của vẻ thất vọng, nhưng khi nhìn thấy Tô Song Song lộ ra vẻ mặt đỏ như đít khỉ, đôi môi mím chặt cũng buông lỏng ra, tâm trạng coi như chuyển biến trời vực rồi.

      "Ai!" Tô Song Song muốn gọi Tô Mộ lại, nhưng ấy chỉ vội vã chạy , chừa cho cái bóng lưng, nhất thời Tô Song Song cảm thấy vô cùng bi ai.

      vội vàng cúi đầu xuống, giấu đầu lòi đuôi cười ha ha : "Là tôi lên cơn sốt!"

      Tần Mặc tiếp tục mở miệng, thế nhưng lại nhắc đến vấn đề kia, tựa như nghe được câu trả lời của Tô Song Song, cam lòng.

      " chăm sóc tôi sao?"

      lần nữa Tô Song Song nghe những lời này của Tần Mặc, cả người khống chế được run rẩy, lòng điên cuồng gầm thét!

      Ông trời ạ! Đất ơi! Chuyện boss cao ngạo lạnh lùng như vậy cầu người ta nhận nuôi mình là sao! Ngài tạm tha người vừa mới thoát chết như tiểu nhân được ?!

      Tô Song Song cảm thấy nếu phải lúc trước mất máu quá nhiều, lúc này khẳng định bị lời làm nũng vừa thực vừa ảo của Tần Mặc làm cho chảy máu rồi.

      ra gương mặt boss vẫn cứng ngắc lạnh lùng như cũ, câu vừa rồi cũng chẳng có gì bất thường, biết Tô Song Song nghe thế nào lại ra đáng trong đó.

      Tựa như chứng thực cho não của Tô Song Song hoạt động bất thường, nhất thời mũi nong nóng, vội vàng lúng túng ngửa đầu lên.

      "Chuyện đó... Tôi nghĩ rằng có thể là do ngày hôm qua mũi tôi bị thương, nên lúc này khống chế được chảy máu mũi!"

      Đối với những lời này, Tô Song Song hết sức hài lòng, thứ nhất giải thích mình chảy máu mũi là bất đắc dĩ, thứ hai, lãng vấn đề ban nãy làm cho người ta lúng túng, nếu có liêm sỉ nuôi Tần Mặc!

      Tần Mặc vẫn dùng vẻ mặt đông cứng nhìn Tô Song Song, lắm nãy giờ Tô Song Song bày ra vẻ mặt đủ cảm xúc đó là muốn biểu đạt ý gì.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 91: chăm sóc tôi sao?

      Editor: Vũ Chi

      Bỗng căn phòng rơi vào trầm mặc, trước cầu thu dưỡng của boss, Tô Song Song nghĩ quá nhiều, chẳng cách nào thu lại ngay lập tức được.

      rất thiếu kiên nhẫn, lặng lẽ dùng ánh mắt soi mói Tần Mặc, nhưng boss thê thảm nào đó vẫn nhìn lạnh nhạt như cũ.

      "Chuyện đó... ..." Tô Song Song lắp bắp, hiểu boss chẳng hề bị mắc lừa mà trúng chiêu đổi chủ đề này.

      Đôi mắt lạnh lùng đào hoa của Tần Mặc chiếu thẳng vào Tô Song Song, tựa như muốn nhìn sâu linh hồn , lộ ra chút cố chấp, chậm rãi mở miệng, hề bỏ qua hỏi: " có chăm sóc tôi hay ?"

      Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Tần Mặc lặp lại câu tới ba lần, mà chừng Tô Song Song cũng là người duy nhất có thể nghe boss lặp lại ba lần.

      Nhưng giờ phút này Tô Song Song cảm thấy đây là chuyện vô cùng vinh hạnh, ngay lúc cửa phòng mở ra, Tô Song Song thấy Tần Mặc định cất lời, rất sợ lại hỏi những câu mập mờ ngay trước mặt Tô Mộ nhiều chuyện kia.

      biết có phải nghe theo tiếng lòng hay , Tô Song Song cầu nguyện đức mẹ Ma-ri-a, nhìn Tần Mặc dùng ánh mắt đáng thương cầu mình chăm sóc nuôi dưỡng .

      cảm thấy tựa như có người tên là liêm sỉ trong thân thể mình vỡ vụn ngay lập tức, Tô Song Song gật đầu cách vô thức.

      Sau này mỗi lần Tô Song Song nghĩ đến hành vi ngu xuẩn của mình hôm nay, cảm thấy chắc chắn là đầu có vấn đề nên mới đồng ý như vậy, thế nhưng lại nhìn ánh mắt điên cuồng chiếm hữu của boss thành em vô cùng đáng thương.

      Tần Mặc thấy Tô Song Song gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm Tô Song Song như cũ, đột nhiên khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười yếu ớt.

      Tô Song Song cảm thấy nụ cười này tựa như ánh mặt trời chiếu sáng bóng đêm, rực rỡ chói mắt, làm cho chìm đắm vào nó.

      Ngay tại lúc Tô Song Song hoàn toàn đổ gục trước boss, Tô Mộ vừa vặn kéo Đông Phương Nhã dẫn đầu nhóm bác sĩ đến.

      Tô Song Song bị hàng áo trắng bao trùm, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, hình như quên chuyện rất quan trọng!

      Em nó! bị thương mà! Hơn nữa bị thương hề !

      Khi nhận ra mình bị thương, Tô Song Song cảm thấy chỗ nào người cũng đau, khó trách, vì lúc này toàn thân đều có vấn đề!

      Cổ chân trái gãy xương, cổ tay phải bị bóp nát, xương quai xanh cũng đau dữ dội, người toàn vết bầm tím, quan trọng là, đầu đau nhức tưởng chừng như có mũ sắt ném vào.

      Tô Song Song bi ai nhìn cổ chân trái bó thạch cao, lại chuyển ánh mắt sang cổ tay phải bị băng bó như bánh chưng.

      biết có phải Âu Dương đâm quá sâu, giờ Tô Song Song mới chú ý tới, cổ tay phải của mình cử động được, thầm run sợ giật giật giật tay phải, thấy nó vẫn hoạt động linh hoạt, vội thở phào nhõm.

      Cũng may Âu Dương Cẩm mất trí cắt đứt gân tay, nếu chẳng thể làm gì được, chỉ biết động não vẽ truyện tranh cho con , sau này biết sống thế nào!

      Tần Mặc an tĩnh ngồi bên cạnhnhìn bác sĩ kiểm tra thân thể cho Tô Song Song, ánh mắt quét từ trán Tô Song Song rồi đến xương quai xanh, cổ tay, cổ chân, đôi mắt đào hoa vốn mang theo chút ấm áp mắt bây giờ hoàn toàn lạnh giá.

      Bộ dáng Đông Phương Nhã rất nghiêm túc, nhìn hết sức chuyên nghiệp, chẳng qua cánh tay trắng nõn sờ sờ người Tô Song Song làm lộ bản chất của ấy.

      Bởi vì từ đầu tới cuối Đông Phương Nhã kiểm tra đúng là lừa người, ấy lười biếng liếc mắt, ngay sau đó nhàng chớp mi, quay đầu nhìn boss tức giận tới giới hạn cuối.

      Giọng của Đông Phương Nhã rất nghiêm túc: "Não chấn động , người nhiều vết thương lớn , vết thương cổ tay phải hơi bầm tím, xử lý đúng cách, lưu sẹo lớn, ừ... còn cổ chân trái... gảy xương nặng, nghỉ ngơi tháng là được rồi."

      Mặc dù Đông Phương Nhã rất máy móc, nhưng lại cố ý nhấn mạnh mấy từ , ràng hề hài lòng với việc chỉ vì bệnh nhân bình thường chưa đến mức sắp chết vội vàng gọi .

      Tần Mặc nghe vết thương người Tô Song Song nghiêm trọng lắm, cả người vẫn luôn căng thẳng đến mức sắp phát điên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

      nhìn lướt qua Đông Phương Nhã hết sức kìm nén, ra lệnh bằng giọng còn máy móc hơn: "Gấp bốn lần, vết sẹo cũng được lưu lại."

      Đông Phương Nhã nghe tới bốn lần, đôi mắt sáng lên, nhếch môi khẽ mỉm cười, gật đầu : " thành vấn đề, sau khi vết thương khép lại chỉnh hình chút là ok rồi! Bảo đảm da còn đẹp hơn so với lúc trước!"

      Tô Song Song bị y tá bác sĩ nắn qua nắn lại, chỗ đau cũng bắt đầu nhói lên, cau mày, bởi vì đau nhức, trán lại bắt đầu nổi lên tầng mồ hôi lạnh.

      Tần Mặc nhận ra điều này, đứng dậy tới cạnh , cầm khăn tay mềm mại lên, nhàng lau mồ hôi cho Tô Song Song.

      Đông Phương Nhã nhìn cảnh này, đôi mắt lóe sáng lên, giống như được thấy chuyện rất xúc động lòng người, vô cùng cao hứng, hề có ý định rời .

      Mà Tô Mộ đứng bên cạnh lo lắng nhìn Tô Song Song nằm giường, luôn nghĩ rằng đời Tô Song Song hoàn toàn rơi vào tay Tần Mặc rồi.

      Mặc dù Tô Song Song mơ mơ màng màng, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt làm cho người ta thoải mái này của Đông Phương Nhã, hơi nghiêng đầu, định giả chết coi như nhìn thấy.

      "Sao lại làm ấy đau?" Tần Mặc nhìn Tô Song Song nhíu chặt mày, tâm trạng lại xuống thấp, cuối cùng boss cũng giận dữ, có thể phải chỉ là chảy máu đơn giản như vậy.

      Nhất thời Đông Phương Nhã cảm giác có cơn gió lạnh tràn qua, nhìn Tô Song Song, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra vẻ bị đánh bại.

      "Cơ thể ấy quá nhạy cảm, cảm giác đau nhiều hơn so với người bình thường, nên mới chỉ có ít vết thương đau chịu nổi, biện pháp duy nhất, là chích thuốc giảm đau, thế nhưng tôi đề nghị nên làm như vậy."

      Đông Phương Nhã ngừng lại, dường như ánh mắt thoáng qua chút chế nhạo: "Chích thuốc nhiều lần ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, cho nên ấy chỉ có thể ráng chịu đựng thôi."

      biết tại sao, Tô Song Song luôn cảm thấy lúc Đông Phương Nhã chỉ số thông minh có ảnh hưởng, nụ cười nơi khóe miệng rất khả nghi.

      hừ lạnh, biểu thị bất mãn, bây giờ chỉ đành nhắm mắt lại mà chấp nhận số phận, cố nén cơn đau, Tô Song Song rất hy vọng mình có thẻ ngất xỉu , cần phải chịu đựng cảm giác cơ thể khỏe mạnh bị nghiền nát.

      Bị nghiền... bị nghiền nát, trong nháy mắt Tô Song Song lại lóe lên ý nghĩ, sao chuyện này giống như tra tấn kẻ thứ ba trong truyền thuyết vậy.

      "Ừ." Tần Mặc đáp trả tiếng, Đông Phương Nhã thấy mình còn chuyện gì, dẫn đoàn bác sĩ ra ngoài.

      Nãy giờ Tô Mộ đứng bên cạnh nhìn, nhất thời cảm giác mình đúng là kỳ đà cản mũi, cam lòng ra theo.

      Tô Song Song mơ màng suy nghĩ lung tung, quên hẳn còn có boss lau mồ hôi cho mình, yên tâm ngủ thiếp .

      Tần Mặc ngồi bên cạnh nhìn Tô Song Song ngủ, đứng dậy ra ngoài, Tô Mộ cùng với Bạch Tiêu, Dương Hinh vừa mới chạy tới đợi ngoài cửa nãy giờ vội đứng lên.

      " may có chuyện gì xảy ra!" Bạch Tiêu thở phào nhõm, có cảm giác như vừa thoát chết sau tai nạn.

      Dương Hinh gật đầu, chẳng qua ánh mắt vẫn hồng hồng như cũ, cố ý đứng cạnh Tô Mộ, giữ khoảng cách với Bạch Tiêu.

      Bạch Tiêu nhìn Tô Mộ chắn giữa mình và Dương Hinh, trong lòng được thoải mái, nhưng chẳng biết tại sao, cuối cùng lại đổ lỗi cho thói quen, bởi vì lúc trước Dương Hinh vẫn luôn sát lại gần .

      Sát lại gần, Bạch Tiêu thầm run lên, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, Dương Hinh luôn bám sát bên cạnh, mà dần dần nó cũng thành thói quen của .

      Bạch Tiêu phiền não vò tóc mình, ngồi ghế ngoài hành lang suy nghĩ.

      " ta sao vậy?" Tần Mặc tựa vào cửa phòng bệnh, móc ra gói thuốc từ trong túi quần, đốt điếu còn sót lại, ngậm lên môi.

      Bình thường Tần Mặc hút thuốc lá, chỉ lúc khống chế được bản thân mới lấy thuốc ra hút liên tục.

      Mặc dù Tần Mặc là ai, Bạch Tiêu cũng biết mình, nhất thời càng thêm phiền não, tung quyền vào thành ghế.

      "Ầm!" tiếng vang lớn, ngay cả chân mày Bạch Tiêu cũng hề nhíu, có thể thấy tâm trạng rất tệ.

      Dương Hinh vội vàng nhìn, ánh mắt toát ra vẻ lo âu, thế nhưng sau giây, lại bị mạnh mẽ ép xuống, quay đầu, thèm nhìn bàn tay bị thương của Bạch Tiêu.

      Nhất thời Tần Mặc hiểu , ánh mắt lóe lên phiền não, thế nhưng che giấu ý nghĩ trong lòng rất nhanh, lạnh lùng cất giọng: "Bị người của Âu Dương gia mang về?"

      "Ừ! Là tôi thiếu sót, nghĩ tới Âu Dương gia lại coi trọng gã như vậy, xem trọng tên biến thái!" Bạch Tiêu nhớ lại cảnh Tần Mặc ôm Tô Song Song chạy ra ngoài, ngay cả người luôn xem mọi chuyện như cũng cảm thấy tức giận ngút trời.

      Bộ váy trắng Tô Song Song mang người nhiễm màu đỏ tươi, cho dù cổ tay xử lý đơn giản, máu vẫn cầm được chảy ra ngoài, nhìn thấy mà giật mình.

      Khuôn mặt Tô Song Song tái nhợt, ngay cả cánh tay lộ ra ngoài cũng chút huyết sắc, lúc ấy Bạch Tiêu bị dọa sợ, nhìn cả người Tần Mặc run rẩy ôm Tô Song Song chạy ra ngoài, chỉ vội vàng bỏ lại câu.

      Bạch Tiêu thấy đôi mắt Tô Song Song luôn cười híp nay nhắm chặt mở, chẳng biết có phải là vì đau đớn, cau chặt mày, cảm thấy thể loại hành hạ con nhà lành thành bộ dạng như vậy phải là người.

      Lúc Bạch Tiêu bắt Âu Dương Minh lại, chút suy nghĩ đạp mạnh, nhìn gã nằm sấp mặt đất, ngước đầu lên, trong mắt vẻ lo âu và hối hận.

      "Song Song có sao nhi!" Gã gầm tiếng, Bạch Tiêu sững sờ, đột nhiên lắm, ràng chính gã làm cho Tô Song Song thê thảm như vậy, còn ở đây mèo khóc chuột làm gì!

      Chỉ ngẩn người trong chốc lát, biến cố xảy ra, biết đám người mang áo đen ở đâu xông tới, tập kích bất ngờ, Bạch Tiêu phản ứng kịp, để cho bọn họ cứu Âu Dương Minh .

      Mỗi lần Bạch Tiêu nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy áo não thôi, Âu Dương Minh rất hèn hạ, lại dùng chiêu này kéo dài thời gian!

      Bởi gì mấy ngày qua Tần Mặc luôn bên cạnh chăm sóc Tô Song Song, chẳng có cơ hội ra chuyện này.

      " sao, xem ra Âu Dương gia nhàn cư vi bất thiện đủ rồi." Rất hiếm thấy Tần Mặc câu nào dài như vậy, nhưng chữ nào cũng lạnh lẽo, làm cho người nghe xong bất giác run lên.

      "Mặc, có tính toán gì?" Bạch Tiêu bắt đầu nghiêm túc, cả người cũng lộ ra vẻ lạnh lùng, quả là người nhà với Tần Mặc, hề giống người thường.

      "Từ hôm nay trở , tôi phá sản."
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 92: Đến nhà !

      Editor: Vũ Chi

      Tần Mặc hít hơi thuốc sâu, quay đầu nhìn lướt qua Tô Song Song bên trong phòng bệnh, đột nhiên nghĩ đến điều gì, di điếu thuốc cầm trong tay vào gạt tàn chuẩn bị sẵn.

      "Cái gì?" Đừng Bạch Tiêu, ngay cả Dương Hinh và Tô Mộ cũng kinh ngạc hô thành tiếng.

      Ngược lại Tần Mặc có vẻ mặt đặc biệt gì, vẫn là bộ dạng bình thản, rất hiếm thấy kiên nhẫn giải thích: "Tôi mình phá sản, ấy đồng ý chăm sóc tôi."

      Bạch Tiêu sửng sốt, phản ứng đầu tiên, khuôn mặt đầy vẻ đơn và tự trách hoàn toàn biến mất, ánh mắt lập tức mang theo chế nhạo, sau đó giơ ngón cái về phía Tần Mặc, nhịn được trêu chọc: " hổ là em trai tôi, thủ đoạn này được!"

      Dương Hinh ở bên cạnh Tần Mặc và Bạch Tiêu từ rốt cuộc cũng hiểu có ý đồ gì, chẳng qua đôi mắt hồng hồng tràn đầy vẻ tưởng tượng nổi.

      Tần Mặc lại vì Tô Song Song ngồi vào vị trí này, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đào hoa lạnh nhạt của Tần Mặc bộc lộ ra ham muốn cố chấp muốn chiếm làm của riêng.

      Dương Hinh nhịn được thầm than: biết cố chấp muốn chiếm người ta làm của riêng như vậy, là tốt hay là xấu.

      Đầu óc Tô Mộ mơ màng, lúc đầu còn tưởng rằng Tần Mặc phá sản, nhưng khi nhìn bộ dạng Bạch Tiêu đúng lắm, sau đó cũng hiểu, há miệng vừa muốn hét lên, ánh mắt lạnh lùng của Tần Mặc liền quét tới.

      Tô Mộ lập tức ngoan ngoãn im miệng, chẳng qua nhìn Tần Mặc mang theo dấu chấm hỏi, mặc dù giúp Tần Mặc, nhưng điều kiện tiên quyết là làm tổn thương Tô Song Song.

      Tần Mặc hiểu Tô Mộ tâm lòng với Tô Song Song, tương đối kiên nhẫn, giải thích thêm câu: "Thuận lợi để chăm sóc ấy."

      Chuyện lần này hoàn toàn làm Tần Mặc khẳng định tầm quan trọng của Tô Song Song đối với mình, cho đến bây giờ vẫn cách nào quên lúc nhìn thấy cả người Tô Song Song đầy máu me, sợ hãi trong lòng lại tuôn ra.

      Cảm giác sợ hãi này đối với Tần Mặc mà rất xa lạ, nhưng giây đó thắm thía hiểu được, sợ hãi ấy khắc sâu tận xương tủy mình.

      Lúc ôm Tô Song Song chạy ra ngoài, cảm giác sinh mạng Tô Song Song trôi qua từng chút , người cũng khống chế được run rẩy.

      Coi như bây giờ, qua hai ngày, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình huống lúc đó, vẫn còn hơi run rẩy.

      Cho dù biết chẳng qua là Tô Song Song mất máu quá nhiều nên hôn mê, nhưng hai ngày nay cứ nghĩ đến, sợ tới mức ngủ nghỉ, rất sợ chỉ cần vừa nhắm mắt, Tô Song Song rời khỏi .

      Tần Mặc suy nghĩ hai ngày hai đêm, vẫn chẳng biết đây có phải gọi là tình hay , nhưng khi Tô Song Song mở mắt ra, rồi nhìn thẳng vào , trong lòng tự có câu trả lời.

      Nếu là tình , vẫn biết đời này mình nhận định người phụ nữ này, là của , chỉ có thể là của mình đấy!

      Hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, Tô Song Song là xương sườn mềm của bị lộ ra, bây giờ Tô Song Song vẫn chưa hiểu lòng mình, Tần Mặc thể ép buộc ở bên cạnh, nếu phản tác dụng, hù dọa Tô Song Song chạy mất.

      Cho nên Tần Mặc nghĩ ra biện pháp này, mặc dù biết lúc việc bại lộ làm cho Tô Song Song sinh lòng oán giận, thế nhưng bây giờ chẳng cách nào chịu được nếu Tô Song Song ở cạnh mình.

      Tô Mộ nhớ lại, hôm đó Tần Mặc rất điên cuồng, Tô Mộ cũng nhìn được, nghi ngờ tình cảm của Tần Mặc dành cho Tô Song Song.

      sớm biết Tô Song Song có ý tứ với Tần Mặc, chẳng qua ấy là người đặc biệt nhát gan, có lẽ cũng chỉ biện pháp mới làm cho Tô Song Song thấy lòng mình.

      nhìn phòng bệnh, gật đầu: "Tôi biết, tôi !"

      "Âu Dương gia bên kia cứ tiến hành theo kế hoạch." Tần Mặc liếc mắt nhìn Bạch Tiêu, vốn cười đểu trong nháy mắt mặt lại đầy vẻ nghiêm túc.

      Ngay sau đó đôi mắt Bạch Tiêu toát ra ngoan độc , lần này Âu Dương gia cứu Âu Dương Minh , có thể thấy là ngầm cho phép gã đối phó với Tần Mặc, đám lão già kia yên tĩnh vài năm quả vẫn nén được tức giận.

      Nếu bọn họ muốn tìm đường chết, dĩ nhiên chúng ta khách khí lại rồi, Bạch Tiêu nghiêm túc gật đầu, nhìn về phía Tần Mặc.

      "Yên tâm! Nhất định tôi khiến bọn họ biết hậu quả khi gây ra việc này!" Âu Dương Minh chạy thoát từ tay , đối với người luôn tự đại như Bạch Tiêu, chuyện này xem như vô cùng nhục nhã.

      Làm sao dễ dàng quên chuyện này, nếu như báo thù, là Bạch Tiêu lòng dạ hẹp hòi thù dai rồi.

      Tần Mặc thấy mọi người đều biết, xoay người muốn vào, Bạch Tiêu lại bước nhanh về phía trước, kéo Tần Mặc lại, quét vòng từ xuống dưới dáng vẻ Tần Mặc bây giờ.

      "Tôi này tiểu Tần Tần, nên nhìn lại mình , coi như “phá sản” , cũng thể tự biến mình thành bộ dáng chán nản vậy chứ!"

      Tần Mặc cúi đầu nhìn mình, có vẻ mặt đặc biệt gì, câu, coi như là giải thích: " ấy càng thích tôi như vậy."

      "..." Nhất thời Bạch Tiêu biết gì, nhìn Tần Mặc tiến vào phòng bệnh, quay đầu nhún vai, chẳng qua khi thấy đôi mắt Dương Hinh sưng đỏ như cũ, khóe miệng cong lên được nửa cứng đờ lại.

      Tô Mộ đảo mắt, nhìn ánh mắt Bạch Tiêu vừa liếc Dương Hinh, lập tức cảm giác mình ở đây đúng là kì đà cản mũi, ho tiếng, thức thời : "Song Song có Tần tổng chăm sóc rồi, tôi về trước."

      xong Tô Mộ nhanh chóng cầm túi mình chạy ra, cũng muốn lát nữa cẩn thận lại trở thành vật hi sinh giữa hai người, vẫn là nên rút lui an toàn tốt hơn.

      Đây là bệnh viện tư nhân của Tần Mặc, tất cả phòng bệnh tầng này đều là của Tần gia, cho nên nơi đây hết sức yên tĩnh, giờ phút này hành lang trống trải chỉ còn lại hai người bọn họ,trong nháy mắt bầu khí trở nên lúng túng.

      Dương Hinh ngẩng đầu nhìn lướt qua Bạch Tiêu, rồi nhanh chóng cúi xuống, nhàng nở nụ cười giống như trước, mở lời phá vỡ yên lặng.

      " Tiêu, ngày mai tôi rời khỏi đây, cho nên cần phiền lòng vì chuyện của tôi, mà hãy giúp Mặc tốt."

      Dương Hinh xong liền xoay người rời , Bạch Tiêu vội vàng tiến lên phía trước hai bước, kéo cánh tay Dương Hinh, ngừng lại quay đầu nhìn .

      Hai người nhìn thẳng vào nhau, nhưng vẫn gì, Bạch Tiêu giật giật môi, lại chẳng biết nên thế nào để có thể giữ lại.

      cũng có lý do chính đáng để giữ , Bạch Tiêu luôn mang theo nụ cười bất cần đời giờ đây gương mặt trở nên hết sức khó coi.

      Bỗng Dương Hinh cười , cười rất đẹp, sau đó chậm rãi đẩy bàn tay Bạch Tiêu kéo tay mình xuống.

      "Hinh nhi!" Bạch Tiêu kêu lên, nhưng tiến về trước, Dương Hinh cũng chẳng ngừng lại, bởi vì giờ phút này nước mắt tràn đầy khóe mi, muốn cho Bạch Tiêu nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của mình.

      Bạch Tiêu đứng tại chỗ, cho đến lúc nhìn thấy Dương Hinh nữa, mới xoay người ngồi ghế, ão não vò đầu.

      Bạch Tiêu muốn Dương Hinh ở lại, hai năm ra nước ngoài, luôn cảm thấy trống rỗng, nhưng cũng biết, tình cảm mình dành cho Dương Hinh phải tình , chỉ đơn giản là thói quen bình thường.

      Thói quen đáng xấu hổ của là có Dương Hinh bên cạnh, đáng xấu hổ đành để , lại muốn ngoan ngoãn đứng sau lưng, ra sớm phát tình cảm của Dương Hinh giống với mình.

      Nhưng làm bộ như biết, tham lam hưởng thụ quan tâm của Dương Hinh.

      Bạch Tiêu càng nghĩ càng thấy mình phải là đàn ông, nhắm mắt lại, gầm tiếng, sau đó chôn đầu sâu vào giữa hai chân mình.

      Tần Mặc trở lại phòng bệnh, ngồi cạnh mép giường Tô Song Song, cúi đầu nhìn chăm chú Tô Song Song, bốn bề vắng lặng, ham muốn độc chiếm trong mắt Tần Mặc càng ngày càng đậm hơn.

      Cuối cùng cúi người, thương hôn vào trán Tô Song Song, sau đó tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi lúc.

      Mặc dù cơ thể Tần Mặc to lớn, ý chí khác người, nhưng nguyên cả hai ngày hề chợp mắt, cũng chịu nổi, mới tựa vào chút, ngủ thiếp .

      Đến khi tỉnh lại, nhìn thấy Tô Song Song nằm đầu giường cầm bút hướng về phía mặt mình, đầu bút đen như mực vừa vặn ở ngay má trái.

      Tô Song Song thấy Tần Mặc tỉnh, bị dọa sợ đến mức cả người đều ngẩn ra. Tần Mặc cũng gì, cứ lạnh nhạt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Song Song, hai người mặt đối mặt, Tô Song Song thua trận, đành ha ha cười khan tiếng.

      "Chuyện đó, tôi muốn viết cái này, đứng lên nhưng cả người lảo đảo, xém chút nữa là đụng phải , ngượng ngùng haha...!" Cái cớ kém chất lượng vừa ra khỏi miệng, Tô Song Song cảm thấy rất hối hận.

      Tần Mặc chỉ nhìn Tô Song Song như vậy, đột nhiên lao thẳng về phía trước, đầu bút quẹt vào má Tần Mặc.

      Tô Song Song sợ hãi run tay, vội vàng thu bút về, nào biết Tần Mặc lại nắm chặt tay Tô Song Song, cho động đậy.

      Tần Mặc nhìn chăm chú, chậm rãi mở miệng: "Song Song, bây giờ tôi mất tất cả, là chứa chấp tôi, cho nên cần phải sợ thân phận của tôi."

      Những lời này làm lòng Tô Song Song ê ẩm, nhìn bộ dạng chán nản của Tần Mặc, trong lòng gào thét, tiểu cầm thú phải có dáng vẻ này, nên...

      Đôi mắt Tô Song Song hơi phiếm hồng, nhìn bộ dáng Tần Mặc "Tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ", bỗng cảm giác mình quá ghê tởm, chẳng khác nào tiểu nhân bỏ đá xuống giếng.

      "Tôi chỉ muốn đùa chút, chuyện đó... có ý tứ gì khác." suy nghĩ lại, cảm thấy như vậy có thể làm tổn thương lòng tự ái của Tần Mặc.

      " yên tâm, cho dù có tiền hay , trong lòng tôi vẫn vậy, bao giờ thay đổi!" Tô Song Song xong lại cảm thấy lời này hơi kỳ quái, sao nghe giống hệt như thổ lộ thế.

      vừa định giải thích, nhưng khi nhìn đối diện với đôi mắt đào hoa lộ ra chút đau thương của Tần Mặc trở nên sáng trưng vì nghe thấy lời mình, Tô Song Song liền nuốt xuống ý định muốn giải thích.

      cảm thấy bây giờ Tần Mặc cần khích lệ, cho nên tặng cho nụ cười ngọt ngào trước đây chưa từng có.

      "Ừ! yên tâm, sau này chị bảo kê cho! Tôi có miếng cơm cũng phải có nửa phần!" Tô Song Song bị Tần Mặc nhìn chăm chú, nhất thời mềm lòng.

      lòng nghĩ thể kích thích Tần Mặc, tránh cho nghĩ đến chuyện tự sát, lại ý thức được mình hứa điều mất chủ quyền như thế nào.

      Tần Mặc cứ nhìn chăm chú Tô Song Song như vậy, rồi chậm chạp hỏi: " có thể chia nửa chổ ở cho tôi ?"

      "Ừ! Dĩ nhiên......" Tô Song Song vẫn chưa nghe cầu gì, đồng ý xong bỗng cảm thấy có chút kì lạ.

      Cái gì gọi là nửa chổ ở? chỉ có gian nhà trọ , làm sao chia mỗi người nửa?

      nháy nháy mắt, hết sức cẩn thận hỏi từng chữ: "Cái... gì?"

      "Tôi trả nhà trọ, nếu đồng ý, tôi lập tức dời đồ qua chỗ ."

      Dường như Tần Mặc thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tô Song Song sau khi nghe lời này, xong liền đứng dậy nhìn Tô Song Song, bộ dạng tôi rất nghiêm túc hề đùa giỡn.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :