1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 87: Chính là thử

      giây sau, Dương Hinh tự biết bản thân hơi luống cuống quá mức, vội vàng ngồi ngay ngắn, chỉ là bởi vì trong lòng vô cùng kinh ngạc và lo lắng, chân mày hơi chau lại chỗ, vẻ mặt có vẻ rất hồi hộp.

      mặt Dương Hinh lo âu, trong lòng lại càng hỗn loạn hơn, sao đột nhiên lại trở nên đần như vậy, theo thân phận địa vị của Tần Mặc ngày hôm nay, nếu phải là gia đình Âu Dương kia, sao còn phải đau khổ mà đường vòng, sớm giết ta trong nháy mắt rồi.

      Đối với ngạc nhiên của Dương Hinh Tần Mặc trái lại có phản ứng gì đặc biệt, vẫn như trước cúi đầu nhìn tài liệu trong tay của mình, giọng "Ừm!" tiếng, xem như là trả lời cho nghi vấn của Dương Hinh.

      Khi Dương Hinh nhận được câu trả lời chắc chắn, trái tim cũng bắt đầu nhảy lên điên cuồng, xoay chuyển đôi con ngươi, sau đó trong mắt toát ra đầy vẻ chán ghét.

      mềm giọng : "Gia đình Âu Dương là bám dai như đỉa, nhưng mà nghe thế hệ này chỉ có duy nhất người chân bị tàn tật, từ lúc nào lại có thêm Âu Dương. . . Minh!"

      Hôm nay tâm tình Tần Mặc dường như rất nhàn hạ, đối với Dương Hinh, người từ lớn lên bên cạnh , rất biết chừng mực này, vẫn tương đối có nhiều kiên nhẫn hơn chút.

      "Có lẽ cái bọn họ chờ chính là giờ phút này, chỉ có điều. . ." Tần Mặc buông tập tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ, cũng hết nửa câu còn lại, chỉ là trong đôi mắt đào hoa trong trẻo lạnh lùng lại loé lên tia sát khí.

      Dám có ý đồ nhúng chàm người của , gia đình Âu Dương quả thực là muốn chết!

      " Cậu chủ, có bưu phẩm lạ!" Quản gia trẻ tuổi từ lầu vội vã xuống, gương mặt luôn luôn nghiêm cẩn lúc này lại mang theo chút ít hốt hoảng.

      Tần Mặc nhìn về phía , tuy rằng mặt có vẻ gì đặc biệt, bộ dạng vẫn cứ như trước dẫu Thái sơn có sụp mặt cũng đổi sắc, thế nhưng biết vì sao mà trong lòng hơi run rẩy chút, lập tức cảm thấy được tốt.

      Quả thực ngay giây phút nhìn thấy nội dung trong chiếc ipad bưu kiện kia, con ngươi của mạnh mẽ co rụt, bàn tay cầm ipad lập tức siết chặt lại.

      Bởi vì dùng sức quá mức, ipad sinh ra tiếng kêu ken két, giống như sau vài phút nữa thể chịu đựng nổi tàn bạo của Tần Mặc, mà vỡ tan tành.

      Dương Hinh ngồi đối diện Tần Mặc cũng nghe thấy tiếng động phát ra từ trong chiếc ipad kia, khuôn mặt nhắn mà sớm bị dọa sợ đến trắng bệch, muốn câu khuyên giải an ủi Tần Mặc, thế nhưng lại bị cái loại tức giận đè nén tản mát ra áp suất thấp này của dọa cho phải im lặng.

      Qua mấy giây, Tần Mặc cầm ipad trong tay đập lên bàn trà trước mặt, bỗng nhiên đứng dậy, vì tốc độ quá nhanh, mang theo trận tiếng gió.

      "Ra lệnh cấp AAA! Lập tức tìm ra ấy!" Giọng của Tần Mặc có chút giận dữ nào, lại trầm thấp đến đòi mạng.

      Cái loại điên cuồng phẫn nộ như mưa gió nổi lên này làm quản gia đứng ở bên liên tục lau mồ hôi cả kinh hít vào hơi mạnh, phản ứng kịp là mệnh lệnh có cấp bậc cao nhất, dừng lại chút, sau đó nhanh chóng chạy ra phía ngoài, thông báo chỉ thị.

      Tần Mặc cũng có ý nghĩ muốn dừng lại, tuy rằng cố hết sức để kiềm chế chính mình phải tỉnh táo, thế nhưng hai tay buông xuống bên người lại gắt gao nắm chặt, móng tay được cắt ngắn vuông vức trơn nhẵn hung hăng đâm vào trong da thịt, đau nhói từng trận.

      " Mặc, làm sao lại thế. . ." Lúc đầu Dương Hinh cũng muốn hỏi tại sao lại có thể như vậy, ràng tới là để thu hút bên kia cắn câu, thế nhưng sao đối phương lại nhìn ra mưu kế của bọn họ, trực tiếp tìm tới Tô Song Song rồi chứ.

      Thế nhưng giây kế tiếp liền phản ứng kịp, giờ phải là lúc suy xét vấn đề này, việc chính yếu nhất của bọn họ lúc này là phải nhanh nhanh chút tìm được Tô Song Song.

      Từ đến lớn Dương Hinh vẫn chưa từng thấy bộ dạng đáng sợ như thế này của Tần Mặc, loại tức giận này giống như muốn hủy diệt đất trời vậy, làm cho kinh hãi.

      Nguyên bản cho rằng Tần Mặc chỉ vui đùa với Tô Song Song chút, giống như người vẫn thường xuyên ăn của ngon vật lạ cảm thấy hứng thú với cháo trắng dưa cải.

      Thế nhưng giờ phút này, Dương Hinh chợt ràng, phải Tần Mặc đùa giỡn, lập tức cảm giác được ý nghĩ của mình bao lâu nay quá mức buồn cười.

      Con người như Tần Mặc xưa nay đùa, khi nhận định điều gì, tám con ngựa cũng kéo trở lại được, từ lúc vừa mới bắt đầu sao lại thấy chứ.

      Dương Hinh cũng chuyện, im lặng theo sau lưng Tần Mặc, bàn tay của hề ngừng lại, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho tất cả những người bên cạnh có thể giúp mình tay.

      Tần Mặc cố gắng hết sức giữ cho mình tỉnh táo, mới vừa ra ngoài, lại dừng bước, tự với chính mình ở trong lòng tại thể tìm người giống con ruồi đầu như vậy, nhất định phải tỉnh táo lại.

      Tập hợp tất cả nhân viên kỹ thuật trong Tần trạch, cho bọn họ lần lại lần nhìn kỹ video mà Âu Dương Cẩm gửi tới, phân tích tỉ mỉ, đột nhiên con ngươi co rụt lại, chợt hô tiếng: "Dừng lại!"

      Ngay sau đó nhanh chóng : "Có tiếng của sóng biển! Tìm!"

      Tất cả nhân viên kỹ thuật vừa nghe, thần kinh lập tức căng thẳng, chậm rãi chiếu lại lần, quả thực nghe được tiếng sóng biển rất , ngay sau đó mọi người đồng thời thở phào nhõm trong nháy mắt.

      Có thể ở trong phòng mà nghe được tiếng của sóng biển, liền căn phòng này cách bờ biển rất gần, phạm vi lập tức thu hẹp lại ít.

      Tần Mặc thấy bọn họ xác định phạm vi đại khái, trực tiếp đứng dậy, bởi vì quá gấp gáp, đẩy ngã cái ghế đằng sau lưng, phát ra tiếng "ầm".

      vội vàng ra ngoài, vừa nghĩ tới Tô Song Song có thể bị. . . Bị bắt nạt, lòng của Tần Mặc liền thắt chặt, con ngươi híp lại hẹp dài tưởng chừng sắp thành loài mèo rồi. (Lin: xin lỗi, chứ mà em ns nghe, // của … Người ta ngủ luôn rồi à, ngủ ngon nữa là đằng khác cơ.)

      "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Bạch Tiêu vừa nhận được tin tức, liền vội vã chạy tới, mới đến cửa nhìn thấy gương mặt căng thẳng của mấy người trong Tần trạch, còn chưa vào, chặn đầu gặp phải Tần Mặc ra ngoài.

      Tần Mặc căn bản có dư thừa tâm tư để gì, tại cả người đều căng chặt thành đường thẳng, chỉ cần hơi buông lỏng chút, sợ là lập tức điên cuồng lên.

      Bạch Tiêu hiểu Tần Mặc, hỏi lại cái gì, lúc này Dương Hinh theo sau lưng , cũng vội vã bước tới, vừa thấy Bạch Tiêu, hơi giật mình sửng sốt chút.

      "Làm sao vậy?" Bạch Tiêu vừa vừa vội vàng hỏi Dương Hinh, vừa nghe Tần Mặc lại có thể ra lệnh sử dụng cấp AAA, vội vàng chạy đến, đường lại biết được là vì Tô Song Song, đầu óc luôn thông minh của cũng nghĩ thông.

      Tần Mặc bây giờ phải ở cùng chỗ với Dương Hinh sao, Tô Song Song bị trói, sốt sắng như vậy làm gì, lại còn sử dụng mệnh lệnh cấp bậc cao nhất nữa.

      Tuy rằng trong lòng Bạch Tiêu lo lắng Tô Song Song, thế nhưng vừa gặp Dương Hinh, trong lòng lập tức tức giận, Tần Mặc đối xử với Tô Song Song như thế, vậy Dương Hinh tính là gì?

      Dương Hinh muốn lại thôi, bây giờ còn nghĩ đem chuyện và Tần Mặc diễn trò cho Bạch Tiêu biết nhanh như vậy.

      Thế nhưng bộ dáng muốn lại thôi này của Dương Hinh, ngược lại lại làm cho Bạch Tiêu có loại ảo giác, cho rằng trong lòng đầy tủi thân, nhưng muốn .

      "Rốt cuộc là làm sao vậy!" Lửa giận được đè nén suốt dọc đường của Bạch Tiêu rốt cục bùng nổ, kéo cánh tay Dương Hinh lại, gầm tiếng.

      Dương Hinh sững sờ, ngẩng đầu nhìn , nhìn cặp mắt luôn mang theo vẻ thờ ơ bất cần đời kia lúc này phản chiếu hình ảnh chính mình, Dương Hinh đột nhiên cảm thấy hai mắt nóng lên.

      " có chuyện gì, chính là Song Song bị bắt rồi, bây giờ phải là lúc chuyện này. . ." Dương Hinh còn chưa hết, nước mắt nhịn được mà ứa ra bên ngoài.

      Dương Hinh còn chưa hết, nhìn thấy hành động của Bạch Tiêu, sợ đến nỗi kinh hãi thét lên tiếng: "A! Tiêu!"

      Bạch Tiêu vừa thấy, còn tưởng rằng Dương Hinh ở chỗ Tần Mặc nhận biết bao nhiêu uất ức, dù sao ở trong mắt Bạch Tiêu lúc này, chính là Tần Mặc chân đạp hai thuyền (bắt cá hai tay).

      bước nhanh tới hai bước, trực tiếp bắt lấy tay Tần Mặc lại, kéo lấy , đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Tần Mặc.

      Tần Mặc bị vây vào sát mép giận dữ, chợt bị Bạch Tiêu kéo, chút lý trí còn sót lại, để cho làm loạn, chẳng qua là ánh mắt nhìn Bạch Tiêu lại lạnh hơn phần.

      "Buông tay." Giọng của Tần Mặc rất bình thường, thế nhưng lại càng bình thường, càng khiến người ta sợ hãi.

      Dương Hinh cũng tới, vươn tay giữ lấy Bạch Tiêu, trong lòng vẫn còn ôm chút suy nghĩ muốn dò xét tâm tư Bạch Tiêu, vì vậy nên khi mở miệng khuyên nhủ liền tránh nặng tìm : "Bạch Tiêu, buông tay, bây giờ tìm được Tô mới là chuyện quan trọng nhất!"

      "Tần Mặc! thấy có lỗi với Hinh nhi sao!" Bạch Tiêu gầm tiếng, ra vẻ muốn huơ quyền đánh thế nhưng Tần Mặc lại nhanh hơn bước, trực tiếp vung đấm tới.

      đấm này của Tần Mặc đánh cho Bạch Tiêu trở tay kịp, trực tiếp buông lỏng tay lui về phía sau bước, tay trái theo bản năng che lấy gò má đau đớn thôi của mình, trong mắt đầy khó tin.

      Tần Mặc lại có thể ra tay với ? ta làm việc biết xấu hổ như vậy, lại còn có mặt mũi mà đánh người! Bạch Tiêu càng nghĩ càng giận.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tần Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua Dương Hinh, tự nhiên nhìn ra là ấy cố ý ra chân tướng, hơi hơi híp mắt, đối với việc làm chậm trễ thời gian của mình, vô cùng tức giận.

      Dương Hinh bị Tần Mặc quét qua như thế, trong lòng run lên, có chút áy náy cúi đầu, đối với mọn mới vừa rồi của mình cũng cảm thấy có chút khinh thường.

      tại là lúc nào, lại chỉ nghĩ tới bản thân, cứu Tô Song Song mới là chính yếu nhất, những giúp tay, ngược lại còn trả lại thêm cho phiền phức, làm cho Bạch Tiêu và Tần Mặc trở mặt thành thù, là đáng chết!

      Tần Mặc nhìn xong, trực tiếp xoay người bước nhanh tới xe, lòng nóng như lửa đốt, thời gian trôi qua phút, liền đại biểu Tô Song Song có thể nhận lấy đau đớn mới nhiều hơn.

      "Tần Mặc!" Bạch Tiêu gầm tiếng, còn muốn đuổi theo, Dương Hinh lại liều mạng ôm lấy hông của .

      sốt ruột giải thích: "Em và Tần Mặc chỉ là diễn trò, để câu ra con cá lớn là Âu Dương Minh! nghĩ tới. . . Tiêu, chúng ta mau giúp đỡ tìm tay ! Nếu như ấy xảy ra chuyện gì, Mặc. . . Mặc. . ."

      Bạch Tiêu vừa nghe, trong chốc lát dường như phản ứng kịp, hơi há miệng, thân thể cứng ngắc, sau đó chợt quay đầu lại nhìn Dương Hinh ôm eo.

      "Sao em sớm! Loại chuyện này gạt làm gì? Lẽ nào còn có thể để lộ bí mật sao?" Bạch Tiêu vừa nghĩ tới vừa rồi mình vô cớ gây rối, lập tức xấu hổ chịu nổi.

      Ánh sáng trong mắt Dương Hinh chìm xuống, điều kiện đưa ra để giúp Tần Mặc chuyện này chính là được cho Bạch Tiêu, là muốn thử xem rốt cuộc trong lòng Bạch Tiêu có hay .

      Thế nhưng giờ phút này, Dương Hinh lại cảm thấy rất mệt mỏi, chậm rãi buông tay của Bạch Tiêu ra, biết nên tùy hứng vào lúc này, thế nhưng cam lòng.

      Dương Hinh vừa nhắm mắt lại lại mở ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc Bạch Tiêu, trong mắt lộ ra tia dứt khoát, mẻ lại sứt (đại khái là: chuyện hỏng rồi mặc kệ nó luôn; hoặc còn gì để mất) : "Là em cố ý cho , chính là muốn nhìn chút xem rốt cuộc trong lòng có em ! Bạch Tiêu, em !"

      Ba chữ sau cùng, Dương Hinh vừa hết hi vọng vừa cương quyết, nếu như mới nãy Bạch Tiêu chỉ là hơi hơi lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc, vậy bây giờ biểu cảm mặt nhất định chẳng khác nào mở xưởng nhuộm rồi.

      "Hinh. . . Hinh nhi, có phải em bị sốt hay ?" Bạch Tiêu sợ đến nỗi vươn tay muốn sờ trán Dương Hinh cái, Dương Hinh lại chặn ngang đẩy tay ra.

      Trong mắt của Dương Hinh mang theo tia dứt khoát, cắn răng, cứng rắn đem nước mắt trong mắt nghẹn trở lại: "Sau khi tìm được Tô em ra nước ngoài, cần phải gánh vác gì cả , tại nhanh tìm ấy !"

      Dương Hinh xong, về phía trước, lướt qua Bạch Tiêu bên cạnh sau đó nhanh chóng chạy , nước mắt cố nén rốt cục nhịn được mà rơi xuống.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ;?))
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      :">
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88: rất biến thái!

      Editor: Nấm + Vũ Chi

      Beta-er: Vũ Chi

      Bạch Tiêu dừng lại trong chốc lát rồi nặng nề giậm mạnh chân, sau đó vội vã theo, quả bây giờ phải là lúc nghĩ đến những chuyện này.

      Nếu như người trong lòng Tần Mặc là Tô Song Song, chuyện ngày hôm nay nhất định gây náo loạn lớn, theo tính tình khăng khăng cố chấp của Tần Mặc, lật tung hết thành phố này lên tốt lắm rồi.

      Hơn nữa nếu bên đó quả là đối thủ mất còn với Tần gia - Âu Dương gia, chắc chắn rất náo nhiệt, mười mấy năm yên bình thương trường sợ rằng lại nổi lên trận gió tanh mưa máu.

      Lúc này Tô Song Song nằm ở giường cố sức ổn định hơi thở ngồi dậy, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, vô cùng căng thẳng.

      Tô Song Song vừa mới nhìn tỉ mỉ từng góc trong phòng, mong rằng có thể tìm thấy vật cắt được dây thừng giống như tiểu thuyết hoặc phim truyền hình.

      Nhưng bi thương phát , trong phòng này chỉ có chiếc giường lớn, mà cái giường này lại mang hình tròn chết tiệt, ngay cả góc cạnh cũng có, cắt cộng lông à!

      Bây giờ Tô Song Song chỉ có thể tuyệt vọng mong rằng Tần Mặc vẫn còn nhớ lại tình xưa chăm sóc cho về mặt tình cảm mà tới cứu, nếu chằng tưởng tượng tên Âu Dương Cẩm biến thái này làm ra chuyện gì đâu.

      Đột nhiên cửa phát ra tiếng động rất , trong nháy mắt cả người Tô Song Song căng cứng lại, muốn rụt về phía sau, nhưng mới lui được chút, dừng lại.

      Căn phòng lớn như vậy, lui nữa có thể lui tới đâu! Chỉ làm lãng phí thể lực!

      Cửa vừa mở ra, quả là tên Âu Dương Cẩm quái dị, tay gã ta còn cầm đồ vật khiến lòng Tô Song Song run sợ.

      Âu Dương Cẩm vừa thấy vẻ mặt đầy phòng bị của Tô Song Song, cả người xù lông lên tựa như chú thỏ , thoáng chốc suy nghĩ tồi tệ tựa như phần mềm hack mới mở từ từ tràn ra ngoài, nhanh chóng chiếm toàn bộ ý thức của gã.

      Âu Dương Cẩm vừa cười vừa cởi nút áo cùng của mình, từng nút lại từng nút, ngay sau đó lồng ngực săn chắc màu lúa mạch lộ ra.

      Tô Song Song ngồi giường, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Âu Dương Cẩm cởi quần áo, tóc gáy dựng đứng cả lên, ha ha cười khan tiếng.

      "Chuyện đó... Âu Dương Phó tổng, xin ngài giơ cao đánh khẽ mà thả tiểu nhân, nhất định sau này tiểu nhân làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!" Khi Tô Song Song thốt ra từ cuối cùng, giọng hơi run rẩy.

      Vì vậy, lúc Âu Dương Cẩm để ý lời của , cởi hết nút áo sơ mi ra, hai tay khẽ động chút, chiếc áo sơ mi mặc người cũng rơi xuống, nửa thân rắn chắc lộ ra toàn bộ.

      Nhất thời Tô Song Song khóc ra nước mắt, bình thường chắc chắn tỉ mỉ học hỏi cấu tạo cơ thể con người, chiêm ngưỡng lồng ngực săn chắc màu lúa mạch này tốt.

      Nhưng vào lúc này kinh hồn bạt vía, hận chẳng thể tự móc hai mắt, lừa mình dối người làm như nhìn thấy gì, lòng nhịn được than phiền câu: Đồ cặn bã! Trời lạnh thế này mà chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, đúng là có liêm sỉ!

      Chẳng phải thần kinh Tô Song Song bình thường, chỉ vì trong tiềm thức của , Âu Dương Cẩm mặc dù hơi biến thái và quái dị, nhưng dù sao gã cũng là Âu Dương Minh, luôn nghĩ rằng gã làm chuyện gì thực tổn thương đến mình.

      Cho nên mặc dù lúc này hồi hộp và sợ hãi, vẫn tuyệt vọng, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

      Nhưng giây kế tiếp, Tô Song Song hối hận, nên lơ là như vậy, bởi vì Âu Dương Cẩm nhanh chóng bước lên giường, sau đó lại có liêm sỉ dùng tay chuẩn bị cởi quần.

      "Em nhà !" Tô Song Song bị dọa sợ đến mức quát to tiếng, làm bộ dơ chân lên rồi đạp qua chỗ khác, nào biết Âu Dương Cẩm đoán được Tô Song Song có hành động như thế, gã đưa bàn tay mạnh mẽ ra, nắm chặt cổ chân Tô Song Song.

      Vì tay kia của Âu Dương Cẩm cầm máy quay DV, cho nên chỉ có thể bắt được chân của Tô Song Song, gã còn ra vẻ muốn đá .

      Âu Dương Cẩm đột nhiên siết chặc bàn tay nắm cổ chân Tô Song Song lại, "Rắc rắc!" Mặc dù tiếng rất , nhưng Tô Song Song biết mắt cá chân này coi như bị phế.

      đau đớn cắn chặt răng, trán toát mồ hôi lạnh, mặt cũng từ từ trắng bệch, Âu Dương Cẩm dí sát máy quay vào khuôn mặt thống khổ của Tô Song Song

      Gã vẫn cười gian trá như cũ, tựa như người vừa bóp nát mắt cá chân của Tô Song Song chẳng phải là mình, gã nhướng mày, cười hỏi: "Song Song, sao hét lên? đau à?"

      Tô Song Song cắn răng, trợn mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Cẩm, phải muốn kêu lên, mà là vì quá đau, chẳng còn sức hét thành tiếng nữa rồi.

      Âu Dương Cẩm quơ quơ máy quay trong tay, dường như hài lòng với thái độ liều chết này của Tô Song Song, ngay sau đó gã cởi áo khoác ra.

      Vì cả người Tô Song Song đau đớn tột cùng nên dùng được chút sức lực nào, khi nhận ra áo khoác của mình bị xé rách, lộ ra nội y màu trắng sữa, bị dọa sợ đến mức trợn to mắt.

      Giờ phút này, Tô Song Song có thể khẳng định, Âu Dương Cẩm bắt để đối phó với Tần Mặc, từ đầu tới cuối hề đùa giỡn!

      Ngay lập tức Tô Song Song cảm thấy rất căng thẳng và hoảng sợ, mắt cá chân đau đớn luôn nhắc nhở , tên Âu Dương Cẩm nằm người mình đáng sợ cỡ nào.

      hơi há miệng, vừa mở lời, giọng khàn khàn như cành cây khô lướt qua mặt đất: "Rốt cuộc muốn làm gì! Âu Dương Cẩm, tôi có quan hệ gì với Tần Mặc!"

      Âu Dương Cẩm vẫn cười như cũ, bộ dạng rất thích thú, Tô Song Song nghĩ rằng nếu còn tiếp tục như vậy, khẳng định hậu quả mình thể tưởng tượng được, để ý đến đôi chân đau đớn nữa, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

      Nhưng đối với náo loạn này, Âu Dương Cẩm chỉ trực tiếp cưỡi lên người Tô Song Song, cầm máy quay DV trong tay chậm rãi đến gần khuôn mặt tái nhợt của .

      Tô Song Song giãy giụa lúc, thấy thực lực địch ta chênh lệch quá mức, chỉ có thể từ bỏ, thấy Âu Dương Cẩm vẫn có hành động tiếp theo, vội dừng lại, dự định nghỉ ngơi dưỡng sức.

      Âu Dương Cẩm hơi nghiêng đầu, tựa như suy nghĩ chuyện gì, đột nhiên gã nhếch môi cười tiếng, theo Tô Song Song nụ cười này rất bỉ ổi, bỗng dưng cảm thấy ánh mắt Âu Dương Cẩm đảo người mình quá mức kinh khủng.

      cố hết sức ngừng thở, muốn làm giảm tồn tại của mình, sau lúc, Âu Dương Cẩm lại đứng dậy xuống.

      Tô Song Song nằm giường vẫn còn sửng sốt, thần kinh buông lỏng ra chút, đau đớn dưới chân lại truyền tới, trán nổi lên tầng mồ hôi lạnh, người co quắp lại.

      cố gắng chống đỡ, nhưng khi nhìn thấy Âu Dương Cẩm mở cửa vào lần nữa, trong tay cầm con dao sắc bén, Tô Song Song hận thể ngất xỉu .

      "... rốt cuộc muốn làm gì!" Tô Song Song rất sợ hãi khi nhìn thấy con dao dường như có thể bộc phát bất cứ lúc nào, hét lên tiếng, công phu sư tử Hà Đông rống lại ra lần nữa.

      ràng Âu Dương Cẩm thích tiếng gào này, nụ cười vẫn hữu mặt mất , gã híp mắt nhìn Tô Song Song cách thâm độc.

      Dường như rất muốn hành hạ Tô Song Song, gã nóng nảy trả lời ngay, ngược lại nhả ra từng chữ hù dọa Tô Song Song.

      "Tôi? Vốn tôi nghĩ làm tổn thương , sau đó cho Tần Mặc nhìn chút, thế nhưng nghĩ lại, tôi làm như vậy phải là để tên Âu Dương Minh nhát gan này chiếm được tiện nghi sao..."

      Âu Dương Cẩm hồi, Tô Song Song thấy gã bảo định cưỡng bức mình, vội thở phào nhõm, nhưng khi gã tiếp tục mở miệng, trái tim Tô Song Song nhảy tới cổ họng.

      "Cho nên tôi nghĩ rằng, lấy máu của , hoặc là... bẻ gãy xương từ từ, càng có thể làm cho Tần Mặc... Sống - - bằng - chết!"

      Bốn chữ cuối cùng, Âu Dương Cẩm cắn răng nghiến lợi , bộ dạng đó làm Tô Song Song khẳng định rằng, nếu bây giờ Tần Mặc ở đây, rất có thể gã cắn chết Tần Mặc từng miếng .

      Tô Song Song hoảng sợ đến mức quên cả hô hấp, vội nhìn con dao trong tay Âu Dương Cẩm lần nữa, con dao này giống với dao phẫu thuật, nhìn ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, có thể khẳng định nó vô cùng sắc bén.

      Tô Song Song nuốt nước miếng, thấy Âu Dương Cẩm chậm rãi tới gần, đột nhiên nghĩ đến phim kinh dị phanh thây mình từng xem, rất muốn kiên cường, nhưng nước mắt lại khống chế được ứa ra làm tầm mắt mơ hồ.

      "Âu Dương Cẩm, tôi làm nên tội tình gì, bỏ qua cho tôi ! tôi quen Tần Mặc!" Đến bây giờ Tô Song Song vẫn còn ôm chút hy vọng, rằng Âu Dương Cẩm điên đến mức này.

      "Giết tôi, cũng ngồi tù, tội gì phải làm vậy chứ!" Tô Song Song thấy Âu Dương Cẩm có ý định dừng lại, vội vàng đưa ra lý do bản thân cảm thấy thuyết phục nhất.

      Âu Dương Cẩm nghe vậy, đột nhiên nhếch môi cười, nhìn bộ dạng hoảng sợ của Tô Song Song, ánh mắt gã lóe lên vẻ khinh thường: " cảm thấy ai biết tôi giết ?"

      Chữ giết này, Âu Dương Cẩm cực kỳ nhàng, giống như gã thầm bên tai người vậy, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức kìm được run rẩy cả người, bởi vì giờ phút này, dám ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa.

      Gã! Cái tên Âu Dương Cẩm điên khùng này, muốn giết !

      Buồn cười là, lý do lại vì vạch giới hạn với Tần Mặc!

      Tô Song Song lui về phía sau, liều mạng lắc đầu, cam lòng! Rốt cuộc kiếp trước có phải đào mộ tổ tiên nhà Tần Mặc, hay giết cả nhà , mà kiếp này lại phải trả nợ?! còn chưa giải thích được gì!

      Âu Dương Cẩm kiên nhẫn, gã rất muốn nhìn bộ dạng nổi điên của Tần Mặc, vì vậy gã nhanh chóng đến bên người Tô Song Song, cầm máy quay DV dí sát vào mặt .

      Gã vung tay phải lên, nhắm thẳng ngay xương quai xanh của Tô Song Song mà đâm xuống.

      Bỗng Tô Song Song cảm thấy cổ lạnh buốt rồi đau nhói lên, dường như có chất lỏng ấm áp chảy ra.

      Âu Dương Cẩm hành động quá nhanh, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức quên cả việc rên thành tiếng, cúi đầu nhìn, máu tươi nhuộm đỏ nội y màu trắng sữa.

      Nhìn máu của mình, màu đỏ tươi, Tô Song Song chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hơi há miệng, ngay sau đó hoảng sợ hét lên.

      Âu Dương Cẩm nghe vậy liền nhếch môi cười, nhìn dáng vẻ chật vật hoảng sợ của Tô Song Song qua máy quay, gã nhịn được nghĩ, chẳng biết Tần Mặc thấy được, có vẻ mặt đặc sắc nào đây!

      "Đúng ! Kêu to hơn chút, nếu làm sao Tần Mặc biết đau được!" Âu Dương Cẩm có mối hận với Tần Mặc từ , theo thời gian, nó biến thành chấp niệm khó vứt bỏ.

      Chẳng qua tới bây giờ gã chưa có cơ hội vượt qua Tần Mặc, thương trường, gã vẫn tranh được với , cho nên lúc này vất vả mới tìm được xương sườn mềm của Tần Mặc, gã liền nhầm đường, cho dù mình vạn kiếp bất phục, cũng phải kéo Tần Mặc và người để ý xuống!

      Âu Dương Cẩm nghĩ vậy, hận ý trong lòng càng sâu hơn, ánh mắt gã nhuộm hồng, là màu sắc điên cuồng, con dao dính máu trong tay lại dí sát vào thân thể run rẩy của Tô Song Song lần nữa.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :