1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85: Bị ta bắt cóc

      Editor: Xẩm Xẩm

      Âu Dương Minh hơi ngẩn người chút, sau còn muốn gì nhưng nhìn biểu cảm của Tô Song Song, biết rằng nếu giữ ở lại đây cũng có chút khó xử.

      ra vẻ tươi cười, gật gật đầu, sau đó đứng dậy tính tiền, cũng cố ý muốn đưa trở về nhà trọ.

      Đến dưới lầu, Tô Song Song quay đầu lại rồi vẫy tay với , sau đó lễ phép câu: “Hôm nay cảm ơn mời.”

      Âu Dương Minh đứng cách xa ba bước chân, chỉ nhìn rồi cười cười, thấy Tô Song Song xoay người muốn vào, đột nhiên lại nhớ tới điều gì, gọi lại: “Song Song, tôi là thiên tài.”

      Lúc Tô Song Song, hơi khựng lại, mạnh mẽ quay đầu nhìn Âu Dương Minh, thấy nghiêm túc ra lời này, nhịn được “Xuy” tiếng đầy vui vẻ.

      Vui cười xong rồi, thấy vẻ mặt của Âu Dương Minh cũng biến dạnh, lại ngại ngùng thè lưỡi, sau đó cười cười khoát tay áo: “A! Tôi cũng là thiên tài!”

      Âu Dương Minh thấy Tô Song Song cười, phiền muộn vẫn đặt trong lòng phút chốc liền tan thành mây khói, cười cười gật đầu, cho dù Tô Song Song xoay người, thể thấy , lại vẫn như cũ cứ đứng vẫy tay với , muốn tạm biệt .

      Âu Dương Minh vừa ra khỏi cửa khu nhà trọ, muốn lái xe , lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa khu nhà vẻ mặt vốn dĩ mang theo ý cười liền biến thành xấu hổ.

      Tần Cầm đứng bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ, thấy Âu Dương Minh ra, cả người tức giân hất tóc dài ra phía sau, tháo mắt kính xuống, thoáng nhíu mày nhìn Âu Dương Minh.

      “Tên nhãi này, trốn tôi làm gì, chẳng lẽ tôi đòi chịu trách nhiệm?” Tần Cầm xong liền tiến lên hai bước, trực tiếp giữ chặt lấy áo của Âu Dương Minh, dáng vẻ khởi bình hỏi tội.

      Âu Dương Minh vừa nghĩ tới tình huống xảy ra lúc sáng hôm đó, liền xấu hổ.

      hơi há hốc miệng thở dốc, chậm chạp mất lúc, mới giải thích: “Tôi trốn tránh , chỉ là, tại, vẫn chưa thể tiếp nhận được, Tần, yên tâm, tôi nhất định chịu trách nhiệm.”

      Ngày đó, khi Âu Dương Minh tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, khi thấy ánh sáng chiếu vào thân người mình ngây ngẩn, bởi vì chưa từng khỏa thân khi ngủ.

      lúc buồn bực hiểu vì sao đột nhiên nghe được tiếng “ưm” truyền đến từ người con nằm bên cạnh, Âu Dương Minh khẩn trương quay đầu, liền thấy bóng lưng trắng như tuyết của Tần Cẩm, nằm bên cạnh .

      Tâm tình của khắc kia, bây giờ nhớ tới vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía như cũ, thực hận thể cho mình cái bạt tai, sau đó biến tất cả những chuyện kia trở thành giấc mơ.

      Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, trí nhớ của lại dần dần trồi lên, Âu Dương nhớ, Tần Cầm cho biết, là người có hai nhân cách.

      quá mức khiếp sợ, liền uống quá nhiều, chuyện sau đó... Tuy rằng đau đầu, nhưng trí nhớ vẫn đứt quãng gợi lại.

      nằm giường cùng Tần Cầm, hơn nữa phải là lúc xuất nhân cách thứ hai kia, lại là chính , lại có thể sau khi say rượu loạn tính, ngủ cùng với Tần Cầm.

      tại nghĩ đến, cả người Âu Dương Minh đều toát mồ hôi lạnh, cho nên sau hôm đó, vẫn vô thức trốn tránh dám quay trở lại nhà mình, bởi vì sợ phải nhớ đến hình ảnh hỗn loạn của đêm kia.

      Âu Dương Minh biết người mình thích là Tô Song Song, tuy rằng chỉ thấy vài lần, nghe qua có vẻ rất hoang đường, nhưng thể phủ nhận, lúc ở cùng với Tô Song Song khiến rất vui vẻ.

      Nhưng xảy ra chuyện như vậy, lại có thể chối bỏ chuyện lên giường cùng với Tần Cầm, với tính cách của có cách nào.

      Âu Dương Mình nghĩ tới chuyện mấy ngày này luôn cố tình trốn tránh, liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, giống như khống chế được cảm xúc, cúi đầu, ánh mắt dịu dàng hơi nheo lại sau đó trở nên dữ tợn trợn to lên.

      Tần Cầm cau mày nhìn Âu Dương Minh, buông lỏng tay ra, đêm kia cũng uống nhiều, đối với chuyện nam nữ hoan ái, muốn trách cứ Âu Dương Minh, cũng muốn phải chịu trách nhiệm.

      Vừa nghe thấy Âu Dương Minh vì lên giường cùng mà muốn chịu trách nhiệm, Tần Cầm cảm thấy đây chính là vũ nhục , chẳng lẽ còn thể gả được sao?

      “Được rồi, tôi tới tìm vì có mục đích quan trọng, vòng tay của tôi thấy đâu nữa, hai ngày này tìm là muốn tìm xem có phải rơi ở nhà rồi hay ..., những chuyện khác, cứ coi như chưa từng xảy ra, cần nhắc lại.”

      Tần Cầm xong lại cảm thấy phiền muộn, ra muốn phủ nhận, cảm giác ở cùng với Âu Dương Minh đem kia cũng rất tốt, nhưng lại tránh né như loài rắn rết, cũng đâu cần phải tự hạ thấp mình.

      Tần, mong cho tôi chút thời gian để thích ứng, tôi...”

      Âu Dương Minh còn chưa xong, Tần Cầm còn bình tĩnh đánh gãy lời , lông mày nhíu lại sâu, trong mắt cũng lộ ra vẻ lạnh lẽo giống hệt Tần Mặc.

      “Tôi chỉ cần vòng tay của tôi, lo lắng cái gì? Vòng tay kia là mẹ để lại cho tôi, nó rất quan trọng với tôi, cho nên, đừng nghĩ đến chuyện cùng chỗ với tôi! Cầm được vòng tay rồi, tôi đến chỗ ông nội ở nước ngoài, có thời gian rảnh rỗi cùng lung tung đâu!”
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênVyvyan thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tần Cầm xong nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Âu Dương Minh, trong lòng càng thêm phiền muộn, bởi vì nhìn thấy nhàng thở ra.

      Tần Cầm xong nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Âu Dương Minh, trong lòng càng thêm phiền muộn, bởi vì nhìn thấy nhàng thở ra.

      Tuy rằng phải cố ý bộc lộ, nhưng cũng xúc phạm đến phần tự tôn của Tần Cầm, hừ lạnh tiếng, hơi khinh thường : “Nếu muốn theo đuổi Tô Song Song cứ theo đuổi, quan hệ gì đến tôi cả.”

      Tần Cầm đến đây liền đánh giá Âu Dương Minh, ngữ điệu càng thêm ngạo mạn: “Nhưng Âu Dương Minh, muốn cùng em trai tôi tranh giành người , vẫn còn non nớt lắm!”

      Âu Dương Minh nghe thế liền ngẩng đầu, hơi co quắp nhìn Tần Cầm, lại vội vàng hỏi câu: “Tần Mặc... Tần tổng thích Tô Song Song?”

      Tần Cầm giống như nguyện ý cùng thảo luận vấn đề này, quơ quơ cổ tay trống rỗng của mình, sau đó xoay người: “Bây giờ trở về tìm vòng tay cho tôi, tìm thấy đừng trách tôi lục tung cả nhà lên!”

      Âu Dương Minh dừng chút, sau đó dùng lực gật đầu, lên xe của Tần Cầm, mà xoay người về phía xe của mình.

      Tần Cầm ngồi trong xe quét ánh mắt nhìn liếc qua bóng lưng của , lông mày nhăn lại vẫn chưa giãn ra được, cuối cùng nghênh ngang lái xe rời , càng thêm chán ghét hơn đối với thành phố này.

      Ngày hôm sau, lúc Tô Song Song tỉnh lại, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, phòng ốc trống rỗng, tường màu lam nhạt.

      Cả người đều thấy ê ẩm, đỉnh đầu hơi lờ mờ u ám, giống như lâm vào hôn mê, có loại cảm giác biết diễn tả ra sao.

      Tô Song Song cảm thấy đúng, mạnh mẽ ngồi dậy, nhưng dùng lực thêm chút, thể ngờ được là cánh tay lại bị trói ở sau người, khiến mất thăng bằng, nặng nề ngã xuống giường.

      Lúc này, rất hoảng loạn, nằm thẳng đơ giường, dùng sức hít vào hơi, để bản thân thả lỏng ra.

      Tỉnh táo lại, nghĩ về chuyện xảy ra trước khi mình vào mê man.

      nhớ Âu Dương Minh gọi điện hẹn ra ngoài, là muốn đưa vòng tay của Tần Cầm cho , nhờ trả lại cho Tần Cầm.

      Tuy rằng Tô Song Song rất buồn bực, nhưng qua điện thoại, có thể nghe được thái độ khó xử của , dù sao sau khi trả xong bản thảo cũng nhàn rỗi, liền quyết định gặp .

      Nhưng khi qua chỗ rẽ hẻo lánh đột nhiên phía sau có hai người đến, còn chưa kịp phản ứng, thấy có cái gì bịt kín lấy mũi mình, lại kiềm chế được hít vào, sau đó mất ý thức.

      Tô Song Song giật giật đôi chân bị trói, ảo não đạp cái, chân tướng, gấp gáp dùng sức ngồi xuống.

      nhìn cửa phòng, ôm tâm lý may mắn, cố sức xuống giường, nhưng vẫn chưa được mấy bước, đột nhiên nghe thấy thanh sắp mở cửa.

      Tô Song Song khẩn trương đến mức cả người đều căng thẳng đứng lên, theo bản năng rất muốn trở lại giường giả bộ bất tỉnh, nhưng vừa định lui về phía sau từng bước, cửa bị mở ra.

      Tô Song Song Song gấp gáp đến tận cổ, thấy người từ ngoài cửa bước vào tâm trạng trong nháy mắt lại rơi xuống, giây tiếp theo, lại bắt đầu điên cuồng nhảy dựng lên.

      Bởi vì Âu Dương Minh đứng ở cửa đeo kính mắt.

      Tô Song Song cố gắng hết sức giữ tỉnh táo, nhưng vẫn như cũ khẩn trương nuốt nước miếng, hai chân cũng hơi run run đứng lên.

      Bởi vì Tô Song Song có thể khẳng định, người kia phải là Âu Dương Minh tao nhã, mà chính là Âu Dương Cẩm, kẻ điên cuồng biến thái khiến người khác thể nắm bắt được.

      Trong lòng tuy khẳng định gã này chính là Âu Dương Cẩm, nhưng khi nhìn thấy ngả ngớn trong mắt ta, vẫn như cũ khống chế được lui về phía sau hai bước, đến khi lưng áp vào cạnh giường, mới cấp thiết phải dừng lại.

      biết vì sao, cảm giác hôm nay Âu Dương Cẩm phải là nhàm chán nên vui đùa với , mà là muốn bắt cóc .

      khẩn trương thở dốc, nhanh chóng liếm đôi môi khô khốc, rốt cuộc nhịn được hỏi: “.. muốn làm gì?”

      Âu Dương Cẩm thấy Tô Song Song cuối cùng cũng mở miệng, liền ha ha cười rộ lên, tiếng cười vang lên trong căn phòng tĩnh lặng nghe kỳ quái, khiến sau lưng Tô Song Song nổi lên tầng mồ hôi lạnh.

      “Làm cái gì... Làm cái gì đấy?” Âu Dương Cẩm lầm bầm lầu bầu, nhưng điệu kỳ quái này lại càng thêm phần khiến Tô Song Song thấy sợ hãi.

      ta xong liền tiến vào, hơn nữa dùng tay đóng cửa lại, tay phải của ta còn cầm chiếc máy quay camera.

      Âu Dương Cẩm đóng cửa lại, sau đó từng bước đến chỗ Tô Song Song, trực tiếp dán lên người .

      Tô Song Song cảm giác được hơi thở nóng bỏng phát ra từ người ta, sợ đến mức muốn lui về phía sau, nhưng quên đằng sau mình chính là giường, bước lùi này, chân bị ngăn cản, cả người liền mất thăng bằng ngã lên giường.

      Âu Dương Cẩm cũng thuận thế bò lên giường, hai chân quỳ gối xuống hai bên người của Tô Song Song, dùng chút lực, đặt ở dưới thân mình.

      Sau đó Âu Dương Cẩm mở máy quay trong tay ra rồi đặt lên đằng trước, cuối cùng là chuẩn xác bắt lấy môi của Tô Song Song.

      Chiếc giường căn bản hề có chăn đệm gì cả, lúc ngã giường, cả người đau điên đảo, còn chưa kịp làm gì bị Âu Dương Cẩm cuốn lấy lưỡi của .

      Chờ phản ứng kịp, sợ đến mức thét chói tai, muốn phản kháng nhưng hai tay vẫn còn bị trói ở đằng sau, chân lại bị Âu Dương Cẩm kẹp lấy, thể động đậy, tại như cá nằm thớt, chỉ còn chờ người ta chém giết!
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ;>
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86: Gia đình Âu Dương

      Editor: sammie

      Vốn là Tô Song Song nghĩ lấy bất biến ứng vạn biến, nhưng tình huống này, làm sao có thể tỉnh táo. sợ hãi liên tục thét chói tai.

      Âu Dương Cầm nghĩ tới kỹ thuật “rống” của Tô Song Song lại lợi hại như vậy, bị hét lên hai tiếng, cảm giác màng nhĩ của mình cũng bị phá , tay trái của gã bất đắc dĩ vươn tới che miệng .

      Tô Song Song há miệng muốn cắn bàn tay che, chỉ là răng của phải loại có thể vượt qua môi, chỉ có thể hung dữ trừng đôi mắt hoảng sợ của mình nhìn chằm chằm Âu Dương Cẩm.

      Rốt cuộc gã cũng có thể khiến im miệng, vẻ mặt có vẻ phiền chán lập tức khôi phục thành bộ dáng bất cần đời, tay phải quơ quơ chiếc máy quay.

      “Nha đầu, Âu Dương Minh rất thích , bằng hôm nay tôi thay nó thực nguyện vọng này, thấy thế nào?”

      Âu Dương Cẩm chờ trong giây lát, thấy Tô Song Song ý kiến gì, chỉ kêu loạn ô ô, bây giờ mới nhận ra mình vẫn còn bịt miệng ấy.

      Gã thấy Tô Song Song tỉnh táo lại, còn vô cớ mà la hét nữa nên buông tay ra.

      Tô Song Song có thể chuyện nên lập tức chất vấn gã: “Rốt cuộc muốn làm gì? Tôi đắc tội với ! Tại sao lại bày ra… việc vui đùa quá đáng này?”

      Âu Dương Cẩm vừa nghe, ánh mắt trầm xuống, gã cong môi cười ngả ngớn, cúi người xuống, nhìn chằm chằm Tô Song Song.

      Vốn là động tác vô cùng mờ ám, nhưng lúc này trong mắt Âu Dương Minh như có ánh sáng, giống như con rắn độc, bởi vậy người nào có thể liên tưởng đến kiều diễm trong tư thế này.

      Nguyên bản là Tô Song Song còn ôm hy vọng, cảm thấy Âu Dương Cẩm chỉ là đùa mình, nhưng giờ phút này có thể khẳng định, nhất định gã có mưu gì đó.

      “Đùa à, nha đầu, quá ngây thơ rồi, hay là ngu ngốc?” Âu Dương Cẩm xong bắt đầu chuyển động cơ thể, nhìn chằm chằm Tô Song Song, dường như vạch kế hoạch nào đó.

      “Này… Rốt cuộc muốn làm gì?” Tô Song Song khàn giọng, cẩn thận hỏi câu.

      Âu Dương Cẩm vừa nghe, tính tình xấu xa bỗng trỗi dậy, dường như gã cố tình muốn Tô Song Song sợ hãi, lúc chuyện, tay cầm camera còn cố ý quay gần .

      “Làm gì à? Đương nhiên là làm chút chuyện thú vị cùng rồi, sau đó quay lại, đưa cho Tần thiếu, để ta giữ làm kỉ niệm!”

      “Cái gì!” Tô Song Song kinh hoàng trừng lớn hai mắt. nghĩ Âu Dương Cẩm vậy mà lại có chủ ý, lập tức hoảng sợ, nhưng nghĩ lại cảm thấy có gì đó đúng,

      “Sao có thể! Tần Mặc có bạn , làm vậy có nghĩa gì đâu!” Đây chính là vấn đề liên quan đến trong sạch về sau của Tô Song Song, có chút vội vàng, suýt nữa là cắn đầu lưỡi của mình.

      “Bạn ?” Âu Dương Cẩm nghe vậy, dường như được gợi lên hứng thú, gã cúi đầu nhìn Tô Song Song, ống kính luôn quay lại vẻ mặt sợ hãi của .

      “Lúc mới bắt đầu, tôi cũng nghĩ Tần Mặc thích cái người gọi là em thanh mai trúc mã, nhưng hôm qua suy nghĩ cẩn thận, chẳng qua ta dương đông kích tây, muốn để tôi bắt Dương Hinh, sau đó sớm rơi vào cái bẫy ta giăng thôi!”

      Tô Song Song mơ màng, hiểu ý tứ trong lời của Âu Dương Cẩm, Tần Mặc muốn gài bẫy Âu Dương Cẩm, tại sao chứ? Nếu giống như lời của gã, Âu Dương Cẩm vẫn luôn ở đây, vì sao còn phải điều động binh lực như vậy?

      Hơn nữa… Tim Tô Song Song run lên, bạn Tần Mặc là giả? Làm sao có thể! Đấy phải là thanh mai trúc mã của hay sao?

      thể như vậy, Âu Dương Cẩm, mau thả tôi ra, giờ tôi với Tần Mặc có chút quan hệ nào, như vậy chính là hoài phí công sức rồi!”

      Âu Dương Cẩm vừa nghe, khinh thường hừ lạnh hai tiếng, sau đó nhìn Tô Song Song, trong mắt hơi lộ ra vẻ si mê: “, Tô Song Song, Tần Mặc thích !”

      thể!” Tô Song Song có cách nào hiểu được lời của gã, ra cho dù trong lòng có nghĩ tới cũng dám đâu!

      tại ràng Âu Dương Cẩm muốn nhắm tới Tần Mặc, mà bi ai lại nhận vai diễn nữ ngu ngốc trong kịch bản, chỉ sợ phải là nhân vật nữ ngây ngốc được nhân vật nam khờ khạo cứu, mà còn bị hy sinh thành công cụ để phối giống

      Cho nên Tô Song Song cực kỳ oan ức, chừng bị Âu Dương Cẩm gây tổn hại xong rồi, Tần Mặc, tên tiểu cầm thú máu lạnh kia mới đến, sau khi xem xong , có khi còn phải cân nhắc xem nhân vật nữ ngu ngốc trong ảnh là ai nữa đó!

      Tô Song Song càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, bắt đầu nhìn Âu Dương Cẩm tận tình khuyên bảo, an ủi gã, hy vọng có thể buông tha cho trong sạch của !

      “Việc đó… Âu Dương Cẩm, nhất định hiểu lầm rồi, tại Tần Mặc quan tâm đến tôi, chúng tôi như hai người xa lạ, giơ cao đánh khẽ buông tha cho tôi !”

      ra trong lòng sợ hãi, cảm thấy Âu Dương Cẩm trước mặt mình là người điên, chuyện gì cũng có thể làm được.

      Âu Dương Cẩm vừa nghe, nhìn khắp mặt Tô Song Song nhăn nhó đến nỗi sắp trở thành bánh bao rồi, biết có phải do Âu Dương Minh quấy phá hay mà gã cảm thấy Tô Song Song rất đáng .

      Gã vươn tay nhéo má , Tô Song Song liền sợ tới mức nhắm mắt lại, vội vã kêu loạn lần nữa, phát huy kỹ năng “rống” thâm hậu của mình vô cùng nhuần nhuyễn.

      Âu Dương Cẩm vừa nghe, bực tức nhíu mày, liền kéo chiếc ra giường, khách khí nhét vào miệng .

      Tô Song Song cảm thấy miệng mình bị nhét đầy bởi vật gì đó, đầu lưỡi thể cử động, mắt ngân ngấn nước mắt, nhưng vẫn suy nghĩ: may là phải tất thối, nếu trước khi mất trong sạch, mạng của còn.

      “Ô ô ô ô... Ô! (Rốt cuộc muốn làm gì?)” Tô Song Song ra lời, chỉ có thể căm hận trừng mắt nhìn Âu Dương Cẩm.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      thấy máy quay trong tay gã sáng lên, sợ tới mức cơ thể bắt đầu run lên, biết tấm chăn bịt miệng có gì sai , mà nước bọt trong miệng ngày càng nhiều, khiến tấm ra trở nên ẩm ướt.

      Âu Dương Cẩm nhìn Tô Song Song như chú thỏ bị dọa đến run người, tính cách xấu xa trong người liền bị phát ra.

      Trong chốc lát gã kề sát vào mặt Tô Song Song, nhìn thấy hoảng sợ trừng lớn hai mắt, phản kháng dữ dội, sau đó lại đứng dậy, đợi đến lúc thở ra, gã lại cúi sát lần nữa.

      Cứ lặp lại như vậy, gã đùa giỡn cách đáng sợ, cho đến lần thứ mười, Tô Song Song mới nhận ra gã đùa giỡn với .

      Tuy bây giờ là con tin, có lập trường để phản kháng, nhưng dù sao phía trước là dao, phía sau cũng là dao, tính nóng nảy tiềm tàng trong người liền bùng nổ.

      Gương mặt phát ra lửa giận, miệng thể nên theo mũi hừ tiếng, bộ dáng liều mình giữ lấy chính nghĩa.

      Âu Dương Cẩm thấy Tô Song Song bị lừa, cảm thấy thú vị nữa nên đứng lên, hai chân dùng chút lực ngồi xuống giường.

      Hai chân Tô Song Song có được tự do, theo bản năng liền duỗi ra rồi đá tứ tung, cũng may Âu Dương Cẩm đoán được dùng chiêu này.

      Nếu nhất định gã bị trúng cú đá tuyệt tử tuyệt tôn của Tô Song Song. Âu Dương Cẩm nhìn chân đau làm loạn của muốn ngồi xuống, bản tính ác liệt trong lòng lại bị kích thích phát ra.

      Mỗi khi Tô Song Song muốn ngồi xuống, tay trái gã lại dùng chút lực, đẩy lên, cứ như vậy dưới mười lần, Tô Song Song thở hổn hển nằm giường, cam chịu số phận.

      Cả người còn sức lực, hai mắt hoa lên, sau lưng lần lượt đập vào tấm ván cứng rắn của chiếc giường, đau đến nước mắt chảy ra.

      Trong lòng Tô Song Song nghẹn lại, trước sau nghĩ rằng chuyện của Tần Mặc cho dù thế nào cũng dính dáng đến mình, vì sao phải làm nữ phụ ngu ngốc chứ!

      Giày vò thể xác lẫn tinh thần đến khi mệt mỏi, Tô Song Song hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ, cam chịu số phận, dù sao cũng dậy nổi, còn mệt đến ngất ngư.

      Trong lòng biết, Âu Dương Cẩm là ác ma, nếu gã hạ quyết tâm muốn tra tấn phản kháng cũng có ích.

      Dường như chỗ này là nơi hẻo lánh, có kêu đến vỡ giọng cũng chẳng ai biết, huống cho bây giờ kêu được.

      Tô Song Song tính giả chết kéo dài thời gian, sau đó dự trữ thể lực, khi ra tay đòn mất mạng! Cho dù Âu Dương Cẩm muốn ăn hiếp , cũng muốn cho gã nếm thử cảm giác bị tuyệt tử tuyệt tôn.

      Âu Dương Cẩm đùa Tô Song Song đủ rồi, cúi đầu nhìn người nằm giường giả chết, hai mắt gã khẽ đảo, suy nghĩ biện pháp gì có thể khiến nhìn thảm hại chút.

      tới, muốn đùa cợt chút nữa, lại thấy hơi thở đều đều, dường như ngủ.

      Sắc mặt Âu Dương Cẩm nháy mắt sụp đổ, khóe miệng gã hơi run rẩy, biết nên tán dương tính can đảm của Tô Song Song, hay là bội phục vô tâm vô tư của .

      Gã nhịn được vươn tay vuốt vuốt cằm, khẽ ngẩng đầu nhìn về bức tường, thầm nghĩ: khó hiểu, gã như vậy còn chưa giống người xấu ư? Tại sao Tô Song Song lại để gã vào mắt chứ?

      Âu Dương Cẩm cúi đầu nhìn máy quay trong tay mình, lại nhìn thoáng qua Tô Song Song ngủ ngon lành giường.

      Đột nhiên gã câu môi cười gian ác, tại gã chờ Tần Mặc mắc câu, truyền những thông tin tốt đẹp gì, sau đó lại chậm rãi chơi đùa cùng Tô Song Song, xem còn dám để ý tới uy phong của gã nữa hay !

      Lúc này Tần Mặc ở trong nhà cũ, ngồi uống trà bên cạnh Dương Hinh. Dương Hinh uống xong ly trà, ngẩng đầu nhìn , muốn gì đó nhưng lại thôi.

      Tần Mặc cảm nhận được ánh mắt của , buông tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn, đợi mở miệng, trước: “Đợi đến chiều, em cứ dạo vòng như bình thường, có người thầm bảo vệ em.”

      Dương Hinh gật đầu, ra thắc mắc trong lòng: “ Mặc, khẳng định người đứng phía sau giở ma giở quỷ là Âu Dương Cẩm, tại sao bắt gã ta?”

      Tần Mặc là người chuyện gì cũng ra, lần này tìm nhờ giúp đỡ, trừ khi phải làm gì đó ở bên ngoài, chút xíu cũng xuất , cho nên thời gian qua, nghi hoặc trong lòng Dương Hinh càng lớn hơn nữa.

      Tần Mặc lại cầm lấy tài liệu, dường như muốn giải thích, Dương Hinh hiểu tính tình của , muốn , dù có cưỡng bức hay dụ dỗ cũng chẳng hé ra nửa câu.

      Dương Hinh chán đến chết, cầm lấy chiếc ly bàn, pha ly trà mới, thưởng thức. Điều khiến hứng thú trong ngôi nhà cũ này, cũng là thứ gắn bó với nhất, chính là trà Lưu Hương.

      “Thân phận của Âu Dương Cẩm hề đơn giản, thể tùy tiện ra tay, dù sao cũng phải có lý do, phải đánh vào chính giữa!” Tần Mặc đột nhiên mở miệng, Dương Hinh vừa nghe câu của , kinh ngạc đến mức run tay.

      Nước trà khẽ đổ ra, tự thấy mình thất lễ, bên tay vội vàng xoa xoa, suy nghĩ lâu, Âu Dương… Âu Dương.

      Ánh mắt lập tức trừng to, khó tin nhìn Tần Mặc hô to: “Chẳng lẽ là gia đình Âu Dương?”

      Sam: Ôi đến đoạn gay cấn, có lẽ tấm màn bí mật về thâm thù đại hận của Âu Dương Cẩm cùng Tần Mặc dần hé lộ... Mọi người có muốn biết :)
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :