1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hai người cười cười , cuối cùng quyết định trước tiên nên lên nhà Tô Song Song làm cơm ăn bữa, dù sao sắp tới cuối tháng, hai tháng sống rực rỡ có dư thừa tiền bạc để ăn quán.(ý là hai tháng rồi tss phải tiêu nhiều tiền)

      Khi Tô Mộ dừng xe ở dưới lầu nhà trọ, Tô Song Song xuống xe thấy người đối diện , Tô Song Song hận mình thể trực tiếp nhảy vào trong xe, bảo Tô Mộ nhanh chóng lái xe trốn khỏi.

      Âu Dương Minh ở đối diện dựa vào trạm xe vừa thấy được Tô Song Song, nở nụ cười, chỉ là nụ cười này của nhìn thế nào cũng thấy có chút gượng ép.

      Tô Song Song nhìn đối phương chào hỏi với mình, mặc kệ là Âu Dương Minh hay là Âu Dương Cẩm, vẫn phải theo phép lịch vẫy vẫy tay.

      Mà Tô Mộ ngồi ở trong xe nhìn thấy đối phương, lại nhìn dáng vẻ Tô Song Song chút, nghi ngờ nhíu mày, chung quy vẫn cảm thấy giữa hai người kia giữa có gì đó là lạ.

      Hôm nay Âu Dương Minh mặc bộ veston màu trắng, cả người vẫn ôn tồn lễ độ như trước, chẳng qua là giữa đôi lông mày lộ ra chút tiều tụy, mái tóc xõa trán theo gió lay động, có chỗ tóc hơi dài che lông mày của .

      Tô Song Song cẩn thận nhìn Âu Dương Minh kỹ, thấy có đeo mắt kiếng, lại to gan nhìn thẳng vào mắt , thấy nét dịu dàng trong đôi mắt giống như giả bộ, hơi thở phào chút.

      Xem ra người đến hôm nay chắc là chính chủ Âu Dương Minh rồi, chẳng qua trải qua chuyện lần trước, trong lòng Tô Song Song vẫn có chút phòng bị.

      Lúc này Tô Mộ cũng từ xe bước xuống, Âu Dương Minh chính là người lãnh đạo trực tiếp củaTô Mộ, chủ động chào .

      Tuy rằng lúc này tâm trạng Âu Dương Minh loạn như ma, thế nhưng bản thân chịu giáo dục tốt đẹp lại làm cho phải nhịn xuống nóng nảy trong lòng, nhìn Tô Mộ đáp lễ lại đúng mức, dịu dàng lễ độ đề nghị: " Tô, có thể để tôi chuyện riêng với Song Song chút ?"

      Tô Mộ yên lòng nhìn thoáng qua Tô Song Song, Tô Song Song suy nghĩ chút, nên tới có tránh cũng tránh được, vừa lúc cũng có chút suy nghĩ muốn với Âu Dương Minh, liền nhìn Tô Mộ gật đầu.

      mặt bày ra vẻ xin lỗi: "Tô Tô, hôm khác tôi mời ăn cơm, nếu hãy về trước !"

      ra Tô Mộ cũng có chút mệt, gật đầu, còn quá yên tâm mà dặn dò câu: "Song Song chân vẫn còn bị thương, đường nên cẩn thận chút, còn có trở về đừng quên uống thuốc!"

      Tô Song Song đối với việc Tô Mộ tri kỷ như vậy, trong lòng ấm áp, quay đầu lại nhìn lộ ra nụ cười cảm ơn, thế nhưng khi nhìn thấy Tô Mộ để lại lời nhắn gì với , phần cảm động đó trong nháy mắt sụp đổ.

      Tô Mộ nhướng mày, nhìn làm hành động: Đừng quên đưa tiền thuốc cho tôi!

      Tô Song Song ói trận trong lòng: Cái đồ tham tiền, còn chưa kịp đáp lại bằng ánh mắt kiên quyết trả của mình, Tô Mộ lái xe , chỉ để lại làn khói, khiến Tô Song Song nhăn mặt.

      "Chúng ta tìm chỗ an tĩnh chuyện, thế nào?" Âu Dương Minh tiến lên bước , gương mặt vẫn luôn hòa nhã khó có được toát lên vẻ lo lắng.

      Tô Song Song suy nghĩ chút, vào nhà quả thực ổn, liền gật đầu, nhưng Tô Song Song lại từ chối lên xe Âu Dương Minh.

      "Cái kia, chúng ta đến quán cà phê ở ngay phía ngoài khu nhà , cũng xa lắm." ra, Tô Song Song vẫn có chút sợ Âu Dương Minh bất thình lình biến thành kẻ xấu xa Âu Dương Cẩm, vì vậy tới chỗ mình quen thuộc, cũng an tâm hơn chút.

      Âu Dương Minh hơi hơi sửng sốt, tâm tư tinh tế tỉ mỉ tự nhiên cũng phát thái độ phòng bị của Tô Song Song, chỉ là vẫn là hòa nhã cố nặn ra vẻ tươi cười, giảm bớt lúng túng cho Tô Song Song.

      "Tốt, vậy mời em dẫn đường ." Âu Dương Minh xong, theo sau Tô Song Song nửa bước, có hơi duy trì khoảng cách, để cho cảm thấy quá đường đột khó chịu.

      Tô Song Song cân nhắc trong đầu chút, nghĩ người hôm nay hẳn phải là Âu Dương Cẩm giả trang rồi, bởi vì sau đó thoáng nghĩ lại, hình như mỗi lần Âu Dương Cẩm đóng giả Âu Dương Minh đều đeo mắt kiếng.

      Dù sao dịu dàng từ trong xương của Âu Dương Minh là phát ra từ đôi mắt, cái người kia tính tình ác liệt có giả bộ cũng ra được.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênVyvyan thích bài này.

    2. Vyvyan

      Vyvyan New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      :3
      Chap này ngắn quá vậy hả? Dài hơn chút nữa ...

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84: Rốt cuộc nên làm sao bây giờ?!

      Editor: Vũ Chi

      Bên trong quán cà phê nằm tại góc đường của tiểu khu, Tô Song Song chọn phòng riêng, mà tìm nơi vắng vẻ để chuyện, bây giờ quán cà phê có danh tiếng này cũng chẳng còn bao nhiêu người, cho nên dù ở phòng khách, cũng hết sức yên tĩnh.

      Phục vụ vừa , phòng khách trống rỗng càng thêm trầm lặng, Âu Dương Minh nhìn Tô Song Song, mặc dù nơi này rất ít người, nhưng ta vẫn cảm thấy chuyện ở đây có chút ổn.

      "Âu Dương Phó tổng, muốn gì, cứ , yên tâm, phục vụ ở đây có tư chất rất tốt, nghe lén." Giọng của Tô Song Song lớn, thùy mị đến mức lộ ra vài phần dịu dàng.

      Âu Dương Minh ngẩng đầu nhìn Tô Song Song, vốn là khuôn mặt ôn hòa trong nháy mắt lên vẻ thống khổ và khó nhịn.

      Tô Song Song giải thích được, mắt đảo quanh, thấy Âu Dương Minh định mở miệng, liền thốt ra lời mình muốn với ta trước.

      Thế nhưng Tô Song Song cảm thấy dù sao chuyện này cũng liên quan đến cá nhân, vì vậy khi hơi nghiêng người về phía trước, hạ lqd thấp giọng, rồi mới lên tiếng: "Âu Dương Phó tổng, tôi nghĩ rằng có tính cách thứ hai."

      Âu Dương Minh nghe vậy, cơ thể hơi run lên, khuôn mặt vốn dịu dàng lại càng toát ra vẻ thống khổ cực độ, Tô Song Song thu người về, nhìn Âu Dương Minh, nhất thời cũng cảm thấy ta rất đáng thương.

      Hai người trầm mặc lát, ai cũng gì thêm, lát sau, cà phê của bọn họ được mang lên, người phục vụ lại lui xuống.

      Lúc này phòng khách càng thêm an tĩnh, Tô Song Song thấy Âu Dương Minh lời nào, còn nghĩ có phải mình quá đường đột, định lời xin lỗi Âu Dương Minh lại lên tiếng.

      chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo áy náy của Tô Song Song, trong lòng càng thêm khó chịu, cất giọng hơi khàn khàn: "Tôi biết."

      "Cái gì!" Tô Song Song nghe vậy, nhất thời có chút mất hứng, chẳng lẽ lần đó ta mình biết, là lừa ? Đây chính là làm khổ rồi, thế mà lại bị tên Âu Dương này đùa bỡn.

      Âu Dương Minh sợ Tô Song Song hiểu lầm, vội vàng giải thích: " Tôi chỉ vừa mới biết cách đây hai ngày, sau khi tôi tỉnh lại cảm thấy là lạ, có người ở bên cạnh cho tôi biết..."

      Dường như Âu Dương Minh tới đây nghĩ đến chuyện gì khó mở miệng, mặt hơi phiếm hồng, hàm hồ câu: "Song Song, lần này gặp là muốn xin lỗi, tôi..."
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênVyvyan thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      dừng lại chút, sắc mặt càng thêm khó coi, Tô Song Song nhìn Âu Dương Minh ỉu xìu như vậy, ý nghĩ muốn trách cứ ta cũng tan thành mây khói.

      Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, có ấn tượng rất tốt với Âu Dương Minh, cảm thấy Âu Dương Minh giống hệt như người cả ấm áp, nên bị bệnh này hành hạ, nhưng lại chẳng biết gì để an ủi .

      "Tôi cũng biết lúc tôi biến thành ta gây ra chuyện gì... làm tôi rất hối hận." Âu Dương Minh tới đây vội vàng ngẩng đầu, nhìn Tô Song Song: "Chắc là có tổn thương đến đâu!"

      "... có!" Lần đầu tiên Tô Song Song nhìn thấy vẻ mặt đau khổ như thế này của Âu Dương Minh, vừa mở miệng lắp bắp.

      Ngay sau đó vội vàng nặn ra nụ cười, trấn an Âu Dương Minh, thế nhưng lại có kinh nghiệm dối, mở miệng ra lần nữa lại tiếp tục ấp úng: " có gì... Chỉ dọa tôi giật mình thôi, có chuyện gì khác!"

      "Vậy... Vậy tốt..." Âu Dương Minh xong, ủ rũ cúi đầu xuống, ta nhìn Tô Song Song nữa, mà nhìn ly kia cà phê đen trước mặt mình.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênVyvyan thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ra chính Âu Dương Minh cũng biết vì sao chỉ trong thời gian ngắn nảy sinh tình nồng đậm như thế với Tô Song Song.

      Đầu tiên Âu Dương Minh cho rằng mình chỉ có tình cảm bình thường với trong trắng như Tô Song Song, nhưng dần dần, mặc dù tiếp xúc nhiều lắm, vẫn khống chế được rung động trước .

      Ngay cả chính cũng cảm thấy tưởng tượng nổi, nhưng khi nhớ đến buổi tối hôm ấy, Âu Dương Cẩm làm ra chuyện tốt, nụ cười mặt cứng lại.

      Hôm nay, ngay cả tư cách để theo đuổi Tô Song Song cũng chẳng có.

      "Âu Dương? Âu Dương?" Tô Song Song đột nhiên nghĩ đến ý tưởng tuyệt vời, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, lại thấy khuôn mặt đầy vẻ thống khổ.

      "Ừ?" Lúc Tô Song Song đưa tay ra huơ huơ trước mặt Âu Dương Minh, mới lấy lại tinh thần, cười tiếng xin lỗi Tô Song Song: “ gì?"

      Tô Song Song rất thông cảm cho tâm trạng của Âu Dương Minh lúc này, cho dù bất cứ ai đột nhiên biết mình là người hai mặt, tâm trạng thể nào tốt được.

      Tô Song Song vội vàng cười rồi : "Tôi nghĩ ra ám hiệu! dùng câu 'Ta là thiên tài', những lời này thấy được ?"

      "Ừ?" Âu Dương Minh hiển nhiên hiểu ý Tô Song Song, mặt đầy vẻ mê mang.

      Tô Song Song mở mắt to, lộ ra chút vui vẻ, sau đó cười ha ha: "Tôi nghĩ rằng tên Âu Dương Cẩm kiêu ngạo như vậy chắc chắn ra những lời đó, đây chính là bí mật của chúng ta! Để xem sau này ta còn dám ngông cuồng hay !"

      Âu Dương Minh thấy Tô Song Song cao hứng, cũng gì nữa, gật đầu cái, biết hôm nay lời nào nên thổ lộ với Tô Song Song cũng rồi, nhưng muốn tạm biệt, vì chẳng biết lúc nào mình đủ dũng cảm tìm Tô Song Song lần nữa.

      Âu Dương Minh trầm mặt xuống, Tô Song Song cũng cảm thấy hơi lúng túng, nhưng người ta rời , cũng chẳng tùy tiện mình phải về, đối với việc vừa mới biết người mình quen bị bệnh như vậy, khỏi có cảm xúc đồng tình.

      Tô Song Song uống ngụm cà phê, đột nhiên nghĩ đến vấn đề gì đó, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, dò xét thử hỏi câu: "Âu Dương, vậy sau khi tỉnh lại, ở cùng với Tần Cầm sao? Chính là chị của Tần Mặc đó!"

      Tần Cầm!

      Âu Dương Minh nghe đến cái tên này, tay chợt mất lực, vừa cầm ly cà phê lên bỏ lại bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

      "Tôi..." Giọng Âu Dương Minh run lên, định thốt lên lời lại mạnh mẽ nuốt vào.

      Tô Song Song kinh ngạc nhìn Âu Dương Minh, hiểu tại sao vừa nghe thấy tên Tần Cầm kích động như vậy, hỏi câu theo bản năng: "Có chuyện gì sao?"

      " có gì!" Âu Dương Minh vội vàng mở miệng bác bỏ, tim đập thình thịch, tự lặp lặp lại nhắc nhở mình: Tuyệt đối thể để cho Tô Song Song biết chuyện này.

      Đôi mắt Âu Dương Minh trầm xuống, lóe lên đơn, cứ kiểu này, có thể lừa gạt bao lâu đây? Nhưng muốn cho Tô Song Song biết.

      "Ồ! Ra vậy!" Tô Song Song cũng chẳng phải người hiểu chuyện, thấy Âu Dương Minh muốn , nhớ đến ngày nọ Tần Cầm mạnh mẽ kéo lqd cà vạt Âu Dương Cẩm ra ngoài, có lẽ sau đó cũng có khả năng đối xử tử tế với Âu Dương Cẩm.

      nghĩ lại, não động, vội vàng nhìn Âu Dương Minh chăm chú, muốn kiểm tra thử mặt có lộ ra vết thương nào .

      Bởi vì luôn cảm thấy bộ dạng Tần Cầm lôi Âu Dương Cẩm ra ngoài, hơn phân nửa là muốn đánh ta, chẳng biết với tính tình của tên Âu Dương Cẩm kia, có đánh trả hay !

      Sau khi Âu Dương Minh nghe được tên Tần Cầm, cả người lộ ra vẻ hoảng hốt, Tô Song Song lại hết câu này đến câu khác, rốt cuộc thể ngồi nổi nữa.

      "Chuyện đó... Âu Dương, tôi về trước nha, hôm qua tôi bị sốt, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau đầu chút."
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênVyvyan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :