1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      :v
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 75: có quan hệ

      Editor: sammie

      Bởi vì mắt kính của Âu Dương Minh nhanh chóng bị lấy xuống, hơi kinh ngạc để lộ ra vẻ mặt bất cần đời, dường như điều này ngay lập tức bán đứng .

      Tô Song Song kịp phản ứng, ra Âu Dương Minh trước mắt này vẫn là gã đàn ông xấu xa kia! Căn bản là phải Âu Dương Minh dịu dàng.

      Âu Dương Minh giương mắt nhìn thoáng qua Tô Song Song ở trước mặt mình trợn mắt, hiểu rằng thể lừa dối được nữa, gã lười biếng để Tần Cầm tùy ý cầm caravat của mình.

      Bàn tay nắm của gã khẽ lỏng ra, sau đó ngả ngớn tiến lên từng bước, tới gần Tần Cầm, từ cao nhìn xuống, câu môi cười xấu xa, kế tiếp bất ngờ ghé sát tai Tần Cầm, mờ ám : “Như thế nào? tôi à?”

      Tần Cầm như cũ vẫn bỏ bàn tay lôi kéo caravat của Âu Dương Minh ra, đối với hành động ngả ngớn khiêu khích này của gã cũng khiến động tâm, nhìn gã cái, đôi mắt đào hoa giống hệt Tần Mặc lại lộ ra chút cười nhạo.

      Ngay sau đó Tần Cầm trực tiếp uốn gối, làm bộ đá Âu Dương Minh, con người có tính cách thứ hai là bất cần đời như Âu Dương Minh lúc này lại vội vàng lui về phía sau từng bước, khó khăn lắm mới tránh được chân của , dường như rất lo sợ.

      Tần Cầm nhìn bề ngoài của Âu Dương Minh, vẫn buông bàn tay lôi kéo của mình, ngược lại dùng chút lực, dắt gã ra ngoài, còn vui vẻ phất phất tay với Tô Song Song: “ đây! tự chăm sóc bản thân nhé!”

      Tô Song Song sững sờ ngồi giường, nhìn hai người, giống như chưa kịp phản ứng đối với vội vàng của họ.

      Trước khi đóng cửa, đột nhiên Âu Dương Minh đưa tay chống lấy khung cửa, quay đầu nhìn Tô Song Song, bộ dạng như lưu manh cười : “Tôi phải tên ngốc kia đâu, tôi là Âu Dương Cẩm.” xong gã làm tư thế hôn gió đến , hết sức ngả ngớn.

      Lúc này Tô Song Song hoàn toàn khẳng định, quả Âu Dương Minh có hai tính cách, thế nhưng chính ta cũng biết, nhưng gã Âu Dương Cẩm này lại hiểu rất Âu Dương Minh, còn có thể ngụy trang thành ấy, rất gian xảo!

      Lúc vừa đóng cửa, Tô Song Song vốn luôn chậm chạp bây giờ ôm đầu gối, ngồi giường biết làm sao, bởi vì mơ hồ nhận thấy, Âu Dương Cẩm quấn quít lấy mình, dường như có mục đích gì đó.

      Nhưng rốt cuộc là mục đích gì? Tô Song Song vắt hết óc nhưng nghĩ ra được, cuối cùng ngả ra phía sau, bộ dạng phá quán tử phá suất*.

      Trong lòng nghĩ, tại có ai thân thích, đòi tiền có tiền, ai quan trọng, sợ gì! Nghĩ như vậy liền thấy thoải mái.

      Nhưng cả người rảnh rỗi, Tô Song Song nhịn được liền bắt đầu miên man suy nghĩ, theo bản năng chà chà túi áo của mình.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chìa khóa của Tần Mặc vốn ở người nay còn nữa, lòng cũng bắt đầu trống rỗng.

      Tô Song Song vội vàng vươn hai tay vỗ mạnh vào mặt mình, cất nỗi buồn phiền đáng có này , nhưng căn phòng càng im lặng, càng bối rối.

      Vốn loại nhớ nhung này chỉ ở góc trong lòng, nhưng trong nháy mắt bắt đầu tăng lên nhanh.

      Cuối cùng hít hơi sâu, vùi đầu vào trong gối, nhịn được khẽ gào lên xả ra áp lực trong lòng.

      Lúc này ở dưới lầu của nhà trọ, Tần Cầm vẫn coi ai ra gì lôi kéo caravat của Âu Dương Cẩm, kéo gã ra khỏi nhà trọ.

      Âu Dương Cẩm cũng bực tức, nửa người cúi xuống tùy ý lôi kéo, chân bước nhàn nhã, khóe miệng mang theo ý cười bất cần đời nhìn bóng lưng nóng bỏng khêu gợi của Tần Cầm.

      Mãi cho đến khi hai người đến chiếc xe thể thao màu đỏ của , mới buông caravat của gã ra.

      Ngay sau đó Tần Cầm vô cùng tự nhiên xoay người, tựa vào bên cạnh xe, ngửa đầu lười biếng nhìn Âu Dương Cẩm trước mặt.

      Gã cũng thèm sửa caravat bị Tần Cầm kéo đến lộn xộn, ngược lại thuận tay kéo kéo xuống phía dưới, cởi bỏ hai nút áo sơ mi cùng.

      Hạt nút đầu tiên được cởi ra, liền lộ ra vòm ngực màu đồng, vô cùng gợi cảm, loại phong cách công tử ăn chơi chán đời này lập tức thể nghi ngờ.

      “Thế nào? Tần đại tiểu thư vừa ý tôi à?” Âu Dương Cẩm vừa mở miệng, thanh cực kỳ ngả ngớn, xong lại cảm thấy áo vét vô cùng khó chịu, gã tiện tay cởi bỏ toàn bộ nút áo vét, càng lộ vẻ bất cần đời.

      “Vừa ý ? Làm sao?” Tần Cầm khẽ nhíu lông mày, bộ dạng như: chị đây đúng là coi trọng cưng, cưng có chịu hay .

      Âu Dương Cẩm vừa nghe, hơi dừng lại chút, lập tức nhàng nở nụ cười, cơ thể nghiêng về trước, vươn tay cầm lấy tóc dài xõa bên người Tần Cầm, đưa lên mũi ngửi.

      “Tôi thích mùi hương này…” Gã vừa cảm thán xong, liền nghiêng cơ thể, để ý đây là nơi công cộng, trực tiếp hung dữ hôn lên đôi môi đỏ mọng của .

      Tần Cầm nghĩ Âu Dương Cẩm lại ngả ngớn đến thế, hơi lặng chút, gã tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Tần Cầm, tay kia hơi dùng sức nhéo cằm của , gã dùng chút lực, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào.

      Lập tức đảo loạn dòng sông xuân!

      Tần Cầm nhìn như gợi cảm, nhưng ra tình cảm lại chưa từng trải, bị người như vậy cưỡng hôn là lần đầu tiên, lúc cảm nhận được loại cảm giác khô nóng lan toàn thân, Âu Dương Minh mở cửa xe thể thao của , đặt vào chỗ ngồi, giở trò. (đây là đoạn kích thích đầu tiên từ đầu truyện a hắc hắc).

      Giây phút cuối cùng, rốt cuộc Tần Cầm cũng phản ứng, cau mày, tặng cho Âu Dương Cẩm bạt tai chẳng kịp trở tay, “Ba” tiếng.

      Âu Dương Cẩm dừng lại, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng bối rối, sau đó gã nhắm mắt lại, bộ dáng như vô cùng đau khổ.

      Tần Cầm ngồi ở ghế trong xe, bị Âu Dương Cẩm đè nặng nên kịch liệt thở dốc hai cái, vừa muốn đẩy cái người biết bị làm sao kia ra, đột nhiên Âu Dương Cẩm vốn đè người với vẻ mặt thống khổ chậm rãi mở mắt.

      Tần Cầm cau mày nhìn gã, thấy ngạc nhiên trong mắt gã, liền mắng câu, ngay sau đó dường như khí giữa hai người dừng lại chút.

      Trong giây tiếp theo, người đàn ông nằm người bối rối cử động cơ thể, vì quá đột ngột nên đụng mạnh vào trần xe, gã đau đến nhíu mày, nhưng vẫn quên xoay người xuống xe.

      Gã ngã nhào xuống xe, gương mặt dịu dàng đầy vẻ bối rối đứng bên cạnh xe, nhìn bên trong Tần Cầm sửa sang lại quần áo.

      chỉnh quần áo xong, bước xuống dựa vào bên xe, khẽ thở hổn hển, sau đó châm điếu thuốc, nhìn người đàn ông trước mặt cố giả vờ bình tĩnh, đột nhiên cười, nheo mày hỏi: “Âu Dương Minh?”

      Âu Dương Minh nghe thấy Tần Cầm gọi mình, vội vàng ngẩng đầu, gương mặt dịu dàng lên chút áy náy, há miệng thở dốc, dường như nghĩ đến việc tìm từ nào đó để giải thích cho mọi việc vừa xảy ra lúc nãy.

      Quả đầu óc trống rỗng, căn bản biết chuyện gì xảy ra, làm sao có thể dây dưa chỗ với chị của Tần Mặc?

      “Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, vừa lúc nãy là tôi cùng chỉ là lau súng cướp cò thôi, đơn giản như vậy, thôi, có nhiều việc cần với , nhân tiện uống gì đó.”

      Tần Cầm cảm thấy bây giờ cần phải cho Âu Dương Minh về việc bị tâm thần phân liệt, nếu biết sau này gây phiền toái gì cho và Tần Mặc nữa.

      Âu Dương Minh lặng chút, theo sau Tần Cầm lên xe, bởi vì bây giờ cũng có vài việc muốn ràng, cảm giác, cảm giác mình quên chuyện quan trọng nào đó.

      Sau khi Tô Song Song quay cuồng kêu rên giường, mạnh mẽ ngồi dậy, lập tức nghĩ đến tìm việc làm, thể sa sút như vậy được.

      dùng sức lắc đầu, nhưng khống chế được độ mạnh yếu nên lập tức khiến mình bị hoa mắt choáng váng, kêu lên tiếng, lại ngã xuống giường.

      Cũng may ngày hôm sau, Tô Song Song có vẻ bình thường hơn, ăn cơm như thường lệ, vẽ tranh bình thường, dường như bởi vì muốn để bản thân rảnh rỗi, vô cùng chăm chỉ, chưa đến cuối tuần bản thảo được đưa .

      Lúc Tô Mộ nhận được bản thảo, vội vàng mở điện thoại, thể tin được liền gào lên như sói, phần lớn là khen ngợi Tô Song Song vừa qua chịu khó.

      Nhưng cuối cùng, Tô Mộ dừng lại, hai người đều im lặng, từ trước tới giờ chưa từng trải qua chuyện này, vào lúc bấy giờ, Tô Mộ biết phải an ủi Tô Song Song như thế nào.

      “Tô Tô, sao vậy, chẳng lẽ bị người ta bỏ rơi?” Tuy rằng Tô Song Song phản ứng chậm, nhưng cho thời gian dài như vậy, cũng hiểu mọi chuyện, Tô Mộ lo lắng khó chịu đây mà.

      Tô Mộ vừa nghe, có chút bực mình, than thở câu, suy nghĩ, trong lòng cảm thấy Tô Song Song bình tĩnh như vậy bình thường mà, hơn nữa mạnh mẽ nghĩ đến dường như mình còn có nhiệm vụ quan trọng!

      Tô Mộ mặc kệ đáp lại lời trêu chọc của Tô Song Song, vội vàng thêm câu: “Mấy ngày nay buổi tối tôi ăn cơm cùng , cũng cần phải nấu, tôi mang đến.”

      Tô Song Song nghĩ tới người luôn tính toán che đậy như Tô Mộ mà lại chủ động đem cơm cho mình. lập tức cảm thấy ông trời đối với mình cũng tệ, vội : “Việc đó… mang theo chút ức vịt a, thèm chết mất!”

      “Cái đó được! thể ăn cay!” Dường như Tô Mộ hề nghĩ ngợi liền từ chối lời đệ nghị của Tô Song Song.

      Tô Song Song liền ủ rũ, miệng mếu máo, đáng thương : “ biết tôi chưa ăn cay mà, nên sợ! Tô Tô tốt bụng, mang cho tôi ít , miệng tôi nhạt nhẽo như miệng chim đây này!”

      “Vậy để miệng chim của cho tôi hai quả trứng , tôi tráng trứng cho !” Tô Mộ nhớ tới lời trêu chọc lúc nãy của Tô Song Song, lập tức phản kích lại câu.

      “…” Tô Song Song thoáng chốc gì, lẩm bẩm tiếng, quơ quơ chân tay hơi đau mỏi của mình, chưa từ bỏ ý định : “Chân của tôi tốt lên nhiều rồi, xem ra hai ngày nữa bình thường! Tô Tô, nếu mang tới cho tôi, tôi tuyệt thực!”

      “Được rồi được rồi! Cho hai cái, vậy !” Thực Tô Mộ lay chuyển được Tô Song Song, biết nha đầu kia được làm được, có thể vì hai miếng ức vịt mà cãi nhau với rồi tuyệt thực.

      Tô Song Song vừa nghe liền vui vẻ, ra sức hôn Tô Mộ qua điện thoại.

      Chẳng qua lúc cắt điện thoại, ý cười miệng bỗng nhiên biến mất thấy, Tứ Gia phơi nắng ban công, nằm ngủ.

      Tô Song Song chỉ cảm thấy vào lúc này, căn phòng im lặng có chút kinh khủng, theo bản năng mở nhạc, lúc tiếng nhạc ầm ĩ nổ ra, biết vì sao, bình thường ca khúc này rất hay, giờ phút này càng làm cảm thấy đơn.

      Tô Song Song mếu máo, mờ mịt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhưng biết làm gì, nhắm mắt lại, dựa vào phía sau, lần lại lần thầm trong tư tưởng: có gì cùng lắm có gì cùng lắm

      Nhưng dường như mỗi lần như vậy càng thêm nhắc nhở cùng Tần Mặc có mối liên hệ nào nữa rồi!
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76: mưu lớn

      Editor: Rinn lùn

      Nửa tháng sau, Tô Song Song ngồi trước máy vi tính, nhìn kết thúc của Thục Tiên Truyện, hơi giật mình.

      cho rằng kết thúc Thục Tiên truyện bị đưa ra ánh sáng trước thời hạn, Tần Mặc nhất định sửa, hề nghĩ tới, kết thúc này vẫn thay đổi, giống hệt như lúc đầu.

      Nhưng mà Tần Mặc lại vẽ hình ảnh cuối cùng của Song Song và nam thần ở cùng nhau hết sức hoa lệ, nhất thời cảm giác tuyệt mĩ này làm cho người ta thấy đây phải bộ manhua lớn được đầu tư kĩ càng, mà là manhua lãng mạn dành cho nữ sinh rồi.

      Tô Song Song nhìn nhìn lại hình ảnh cuối cùng Song Song cùng nam thần dắt tay màn hình vi tính, rồi sững sờ xoa cái mũi của mình.

      Tô Song Song cúi đầu nhìn tay mình, thấy có máu, thở phào nhõm, vừa mới cảm giác dòng nước nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, chảy xuống đường mũi, còn tưởng rằng bởi vì quá kích động mà chảy máu mũi.

      Thế nhưng vẫn hít mũi cái như cũ, vì bệnh tốt, chính là kích động chút chảy nước mũi!

      Tô Song Song vội vàng cầm giấy vệ sinh, vừa định lau nước mũi, bỗng cửa mở ra, người chưa thấy nghe giọng : "Song Song, xem tôi mang đồ ăn gì cho này... Ai da, làm sao vậy?"

      Tô Mộ vừa thấy Tô Song Song lau nước mũi, còn tưởng rằng rốt cuộc nhịn được bắt đầu len lén khóc, bị dọa sợ đến mức vội vàng buông đồ ăn trong tay xuống, chạy tới trước người , nâng mặt của nhìn chăm chú, nhíu mày, bộ dạng sao lại khóc.

      Tô Song Song nghĩ tới Tô Mộ lại đột nhiên xuất , hành động này làm ngây ra, vẫn để nguyên bộ dáng ngốc nghếch tay lau nước mũi như cũ.

      Tô Mộ kịp thời phản ứng trước, nới lỏng tay nâng mặt Tô Song Song, vừa lui về phía sau, đứng vững, nhìn Tô Song Song : "Tôi còn tưởng rằng khóc đấy, làm tôi sợ muốn chết! làm sao vậy? Bị cảm?"

      Trong nửa tháng này, Tô Mộ ngày ngày chạy đến nơi Tô Song Song ở, vốn cho rằng khó chịu khóc lớn trận, vậy mà trừ ngày thứ nhất, Tô Song Song hơi đơn ra.

      Thời gian sau, đừng khóc, ngay cả vẻ đơn cũng hề tìm thấy mặt Tô Song Song, có chút bình thường.

      Bởi vì càng như vậy, Tô Mộ lại càng lo lắng, rất sợ Tô Song Song nhịn gần chết, nhưng mình lại thể cho Tô Song Song hai bạt tai, làm khóc lên, nên cuối cùng cũng chỉ có thể giả bộ có chuyện gì xảy ra.

      Tô Song Song lau nước mũi , ngẩng đầu nhìn Tô Mộ, giọng cũng buồn rầu: " bị cảm, chỉ là vừa mới vừa nhìn thấy kết thúc Thục Tiên Truyện, có chút hưng phấn, biết đấy, chỉ cần tôi kích động là chảy nước mũi."

      " nghĩ tới hình ảnh cuối cùng của nam thần và Song Song lại đẹp như vậy!" Tô Song Song hồi, lại bắt đầu kích động, lau nước mũi nửa ngày, mới dừng lại được.

      Khóe miệng Tô Mộ hơi run rẩy, đối với kỹ năng này của Tô Song Song kỹ, vô lực nhổ nước bọt rồi, lần đầu tiên thấy người hưng phấn liền chảy nước mũi.

      Tô Mộ thở dài, liếc mắt cẩn thận nhìn Tô Song Song, thấy thực có chuyện gì, nhấc chân lên, tới cửa nhặt lại cơm tối bị mình ném xuống đất.

      Tô Song Song dùng sức chút, xoay ghế sang hướng Tô Mộ, hơi nghi ngờ hỏi: "Tô Tô, gần đây mua trúng vé số độc đắc?"

      Tô Mộ khom người nhặt đồ vừa mới bị mình ném xuống đất, nghe Tô Song Song hỏi như vậy, có chút dở khóc dở cười, nhướng mi nhìn , tỏ ý cứ tiếp, mà mình để cơm lên bàn, dọn xong.

      "Nếu theo như bộ dáng này của , làm sao có thể ngày ngày mang thức ăn ngon như vậy cho tôi?" phải Tô Song Song móc Tô Mộ, chẳng qua là Tô Mộ vì trả tiền vay phòng, bây giờ mỗi khoản tiền đều phải tiết kiệm.

      Đột nhiên ngày ngày mua cho đồ ăn ngon xa xỉ, làm được sủng ái mà lo sợ, nhiều hơn chính là trong lòng yên.

      Tô Mộ nghe vậy, tay nắm đũa hơi khựng lại, ánh mắt đảo quanh, sao quên mất chuyện này.

      Chợt quay đầu nhìn Tô Song Song, dự định trước tiên dùng khí thế áp đảo , sau đó lừa bịp lãng chuyện này : "Còn phải là tôi lo lắng ăn ngon, chân khôi phục tốt sao."

      "Tôi khổ tháng rồi, nếu dinh dưỡng đầy đủ suốt cả đời, tôi có thể an tâm được? Chờ khi nào kiếm tiền tự nhiên trả tôi mà!"

      Tô Mộ càng càng có lý chẳng sợ, cuối cùng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Song Song, nhưng khi thấy cặp mắt Tô Song Song ửng đỏ, lại lúng túng biết làm sao: "... sao vậy? Khó chịu trong lòng khóc lên!"

      Tô Mộ cho rằng rốt cuộc Tô Song Song kiềm chế được nữa, muốn bộc phát rồi, vừa định thở phào hơi, nào biết Tô Song Song đột nhiên nhào tới, ôm Tô Mộ vào ngực.

      "Tô Tô, cũng là tốt, yên tâm , chờ tôi kiếm tiền, nhất định cho ăn nhiều đồ ngon hơn nữa!"

      Tô Mộ sửng sốt chút, trong lòng hơi áy náy, nhưng vừa nghĩ tới mục đích cuối cùng của mình, vẻ mặt lại dịu dàng, vỗ vỗ lưng Tô Song Song.

      "Được rồi! Mấy thứ bán bên ngoài trị giá bao nhiêu tiền, nhìn cảm động chưa kìa, nếu có ai đối tốt với chút, thể móc cả tim gan ra được!"

      Tô Song Song ôm Tô Mộ, buồn rầu chẳng biết gì, nước mắt lại kìm được chảy ra, dứt khoát khóc như vậy hồi.

      Tô Mộ rằng, chỉ ôm , mặc cho Tô Song Song khóc lóc, chờ đến khi Tô Song Song khóc xong, vạt áo Tô Mộ ướt đẫm.

      Mặt Tô Mộ cảm xúc cầm quần áo của Tô Song Song, quay đầu nhìn , bộ chỉ hận thể rèn sắt thành thép, chỉ tay vào thức ăn bàn sắp nguội: "Mau ăn ! Đừng tưởng rằng có thể bộ chân khỏi hẳn, cẩn thận lưu lại di chứng sau này!"

      Tô Song Song khóc đến mức đầu óc choáng váng, nghe Tô Mộ vậy, còn chưa phản ứng kịp, chờ đến lúc Tô Mộ hừ lạnh tiếng, rốt cuộc mới lấy lại tinh thần đến, há miệng to ăn cơm.

      Nhưng khi tầm mắt đảo qua rau cải xanh, nhất thời sắc mặt Tô Song Song cũng thay đổi thành màu xanh theo, mặc dù cái này rất dinh dưỡng, nhưng dù sao cũng phải cho miếng thịt béo chứ!

      Tô Mộ ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy bộ dáng như chưa thỏa mãn dục vọng của Tô Song Song, ngồi xuống hừ lạnh: "Đừng có mà hài lòng, chị đây vì muốn tốt cho , nên mới ăn chay với , nếu thích, ngày mai chút thịt cũng có!"

      "Đâu phải! Tô Tô là tốt nhất." Tô Song Song nghe vậy, vội vàng nhét hai miếng thịt nạc đáng thương vào miệng, hàm hồ : "Tô Tô, tôi theo chủ nghĩa ăn chay giống như , có thịt tôi sống nổi."
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Bướng bỉnh! Chờ hôm sau kiểm tra lại, bác sĩ thành vấn đề, tôi dẫn xuống quán ăn, cho ăn thịt thoải mái! Nếu mà nuốt trôi, xem tôi xử như thế nào!"

      Tô Mộ dơ quả đấm, bạo lực câu, sau đó cúi đầu ăn cơm.

      Tô Song Song vừa nghĩ tới bàn đầy thịt, nước miếng liền từ từ chảy ra ngoài, nuốt ực cái, lại cúi đầu xuống nhìn cải xanh thanh đạm, càng muốn ăn.

      "Ồ! Đúng rồi! Có chuyện vui." Tô Mộ vừa vừa móc ra hai tờ phiếu từ túi áo mình, để lên bàn, đẩy về phía Tô Song Song.

      "Bạn của tôi cho hai vé tắm suối nước nóng, ngày mai hai chúng ta hưởng thụ chút!"

      Tô Song Song phấn đấu ăn cải xanh trong chén, nghe tới suối nước nóng, nhất thời lanh lợi đứng lên, đôi mắt tròn trừng to, vội vàng cầm hai tờ phiếu, nhìn qua, miệng há thành hình chữ o vì kinh ngạc.

      "Tô Tô... Tô Tô... Đây là khách sạn suối nước nóng năm sao đó! Sao lại có thể xa xỉ như vậy!" Tô Song Song nhìn hai tờ phiếu, ánh mắt dường như sáng rực lên.

      Hai tờ phiếu này ít gì cũng trị giá tới mấy triệu! Dùng mấy triệu ngâm suối nước nóng, là xa xỉ...

      Ánh mắt Tô Mộ đảo quanh, đè ý nghĩ trong đầu xuống rồi : "Cái này... Tôi giúp người bạn, người ta cho tôi coi như cảm ơn, ràng tôi !"

      Tô Song Song kích động, thế nhưng ngay sau đó lại ỉu xìu, trả lại hai tờ phiếu lên bàn, Tô Mộ nhìn cái, trong lòng liền nghĩ ngợi.

      Nếu Tô Song Song , làm sao bây giờ! Tô Mộ luống cuống, vội vàng hỏi ra lời: "Sao vậy?"

      "Tô Tô, nên cùng bạn trai mình! Sao có thể với tôi chứ!" Mặc dù Tô Song Song muốn , nhưng mà quân tử đoạt thứ nên, mếu máo, tiếp tục cắm đầu ăn cơm.

      Tô Mộ nghe vậy, cắn răng cái, bởi vì quá gấp, đưa tay vỗ rầm lên bàn: "Cái gì bạn trai! Ngày hôm qua tôi vừa mới chia tay, đừng nữa, hay , dài dòng văn tự, tôi cũng !"

      " !" Tô Song Song thấy vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu, trực tiếp coi thường chuyện Tô Mộ chia tay, phải biết an ủi người khác, mà là Tô Mộ đổi bạn trai siêng năng gần bằng thay quần áo rồi.

      Thế nhưng phải Tô Mộ lăng nhăng, chẳng qua là theo như lời ấy , muốn tìm người bạn trai phù hợp, cho nên vừa tiếp xúc hai ngày với ai, cảm thấy là lạ, ấy liền chia tay.

      Ban đầu Tô Song Song còn an ủi Tô Mộ đôi câu, nhưng trải qua mấy năm, Tô Song Song cũng lười , nhưng trong lòng vẫn mong đợi, ngày nào đó Tô Mộ có thể đạt được ước muốn.

      Tốt nhất là người đàn ông mạnh mẽ, có thể trị được nàng khác người này! Lúc đó cám ơn trời đất, nếu ấy cứ lăng nhăng như vậy, cũng chẳng biết ở đời gả ra ngoài có còn ai thèm !

      "Cứ quyết định như vậy , sáng sớm ngày mai tôi tới đón , chúng ta hưởng thụ hai ngày tốt!" Tô Mộ vừa thấy Tô Song Song đồng ý, trong nháy mắt thở phào nhõm, ăn cơm cũng cảm thấy ngon lạ thường.

      Tô Song Song chú ý tới gấp gáp của Tô Mộ, đưa tay chỉ máy vi tính mình: "Nhưng Tô Tô, tôi còn dự định tuần này tăng ca, nếu ngày hôm sau chúng ta..."

      "Tăng cái gì mà tăng? vẫn còn bản thảo tồn mà, tiết kiệm đăng chương mới sau này!" Tô Mộ vội vàng lên tiếng cắt đứt, đùa à, ngày hôm sau còn cái rắm!

      Tô Song Song liếc mắt nghi ngờ nhìn Tô Mộ, luôn cảm thấy ấy đúng lắm, nếu là trước kia, ấy chỉ mong mình làm ngày mười chương.

      Tô Song Song đứng dậy, đưa tay sờ trán Tô Mộ, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Mộ ngồi xuống ghế, lầm bầm: " cũng lên cơn sốt, sao lại có cảm giác bình thường nhỉ?"

      Tô Mộ nghe vậy, hừ lạnh, trong lòng nghĩ rằng bây giờ thể chọc tiểu tổ tông này, nhỡ đâu giận dỗi, ngày mai chịu khách sạn suối nước nóng, vội nuốt khẩu khí này mất: " phải vì tôi thương sao, còn dài dòng, sau này có ức vịt cho nữa!"

      " có mà! Tô Tô, tôi sai rồi, ngày mai tôi nhất định chà lưng cho lão nhân gia ngài tốt!"

      Tô Mộ nghe thế, ngẩng đầu nhìn mặt Tô Song Song đầy vẻ cười nịnh nọt, nhịn cười được, gật đầu cái, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày mai, ngoài vui thích ra, còn có chút lo lắng.

      Lúc này, kìm chế được nghĩ, chẳng biết làm vậy là đúng hay sai.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :