1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69: Máy nghe lén vi diệu (P1)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      Tần Mặc nghe Tô Song Song hô lên, hoảng sợ vội vàng cuối đầu nhìn . Khi thấy máu chảy ra từ kẽ ngón tay, suy nghĩ gì trực tiếp ôm chạy ra ngoài.

      Mà lúc này Tô Song Song hoàn toàn bị hù dọa bởi chính lời của mình, hận thể cắn đứt đầu lưỡi tự sát, chảy máu nhiều vậy rồi còn mình hộc máu nữa!

      Tô Song Song nhìn dáng vẻ của Tần Mặc, biết rằng muốn đưa bệnh viện, sợ tới mức vội níu lấy ống tay áo , bộ muốn rồi lại thôi.

      Lúc Tô Song Song níu lấy tay áo, Tần Mặc cũng kịp phản ứng, làm sao mà ấy có thể vô duyên vô cớ hộc máu?!

      dừng bước cúi đầu nhìn Tô Song Song cẩn thận, liền thấy ngay máu này chảy xuống từ mũi .

      Nhất thời Tần Mặc có chút biết gì, đột nhiên nghĩ tới vấn đề, chẳng lẽ ở lâu với người ngốc như Tô song Song, chỉ số thông minh của mình cũng giảm ? Thế mà lại tin chuyện Tô Song Song mình hộc máu!

      Tô Song Song chống lại cặp mắt đào hoa của Tần Mặc, lần đầu tiên cảm thấy mình khá ngốc, cười ha ha. Chẳng qua nụ cười này làm động tới cái mũi, máu còn chưa kịp ngừng lại tiếp tục chảy xuống, vội vàng lấy tay che .

      Tần Mặc lời, nhanh chân xoay người ôm đến phòng làm việc của mình, vừa vào tới nơi liền chạy thẳng tới nhà vệ sinh.

      Đến cạnh bồn rửa tay, Tần Mặc để Tô Song Song xuống, tay đỡ ngang hông , hơi nhấc lên để chân bị thương của phải chịu lực khi chạm đất

      Cứ như vậy Tô Song Song dán lên người Tần Mặc, lơ lửng trung, khom lưng lúng túng tẩy rửa máu mũi.

      vừa lau chùi vừa giải thích kiểu giấu đầu lòi đuôi: “Mới nãy là do trời quá nóng nên tôi mới chảy máu mũi!”

      Vừa xong Tô Song Song liền hối hận. Bây giờ gần tới mùa thu, lạnh đến mức phải mặc áo lông, còn là loại rất dày!

      vội vàng lại: “ phải, là do buổi sáng hôm nay nghe được có người vu oan cho mình, tôi tức giận nên lúc này mới chảy máu mũi, nên suy nghĩ lung tung đó!”

      Tần Mặc nhìn mặt Tô Song Song phản chiếu trong gương, có biểu cảm gì hỏi: “Suy nghĩ nhiều? Tôi nhớ là vì nhìn thấy tôi cười nên mới chảy máu mũi mà?”

      "!" Chửi thề tiếng ! Nhất thời trong lòng Tô Song Song tức giận mắng, sao hai ngày nay tiểu cầm thú lại vừa vặn khôi phục tính biết xấu hổ như trước? đáng chút nào!

      Chẳng qua bây giờ Tô Song Song bị Tần Mặc xách lên, rất sợ chọc giận ta. Chỉ cần thả tay ra, dùng mấy chiêu tra tấn thời cổ đại, nhấn đầu vào bồn nước đầy máu nữa

      Tô Song Song cười ha ha, cãi lại cũng chẳng giải thích, hàm hồ cho qua chuyện. Cảm nhận được mũi mình còn chảy máu, lấy nhiều giấy, lau mặt mình.

      Nhìn qua gương, mặt Tần Mặc vẫn đầy vẻ chờ đợi câu trả lời của như cũ. Nhất thời Tô Song Song đảo mắt cái, đổi chủ đề : "Boss, chuyện gián điệp của công ty phải là tôi, ngài tin sao?”

      Tần Mặc nhìn ra Tô Song Song muốn đổi chủ đề, cũng có ý định trêu chọc , gật đầu coi như đồng ý. Suy nghĩ chút, cảm thấy với chỉ số thông minh của Tô Song Song, ràng với , phỏng chừng nghĩ vớ vẩn, vì vậy phun ra chữ: “Tin!”

      "?" Thực ra lúc Tô Song Song hỏi cũng rất hối hận, bởi vì cảm thấy 8% Tần Mặc tin, nhưng ngờ lại kiên định tin tưởng như vậy, đúng là hoang mang vì được sủng ái.

      "Nếu như tin, tôi còn ở đây dài dòng với à?" Tần Mặc hỏi ngược lại câu, làm Tô Song Song nhịn được thầm vui vẻ trong lòng.

      Người thẳng tắp, Tần Mặc thấy vệ sinh xong, rất tự nhiên đưa tay đỡ , trực tiếp ôm ngang hông lên.

      Lúc này Tô Song Song mới phát , chân của cũng tốt hơn nhiều, bây giờ đứng lên cũng có chuyện gì, chẳng còn đau đớn nữa. vội giật giật người, muốn tự mình xuống.

      Nào biết Tần Mặc giữ tay lại, để ngoan ngoãn nằm trong ngực . Tô Song Song ngước đầu nhìn , làm ra dáng vẻ thành khẩn: "Boss, bây giờ tôi có thể tự mà!”

      "Tốc độ như ốc sên bò đấy lãng phí thời gian của tôi!” Tần Mặc lạnh lùng rồi ngẩng đầu, ngay cả ánh mắt khinh bỉ cũng lười cho .

      Tô Song Song bĩu môi, nếu phản kháng lại được cũng phải hưởng thụ chút, tìm tư thế thoải mái trong ngực Tần Mặc, lắc chân, bộ dạng nhàn nhã hoàn toàn lên ý nghĩ trong lòng .

      "Boss, nhưng mà chỉ có mình tin tưởng tôi cũng vô ích!" Tô Song Song ngồi ghế, nhìn Tần Mặc ngồi xổm trước mặt mình định đứng dậy, lần này hèn nhát nữa, chống lại cặp mắt đào hoa của bằng ánh mắt rất nghiêm túc.

      Tần Mặc dừng chút rồi đứng lên, nghĩ rằng ngày hôm qua và Bạch Tiêu tốn thời gian đêm, ép tất cả các tin đồn xuống. Hơn nữa còn điều tra được, dường như còn có ai đó đứng đằng sau cố tình lan rộng chuyện này.

      Chẳng qua vẫn chưa tìm ra ngọn nguồn, Tần Mặc sợ Tô Song Song cảm thấy áp lực, vẫn trấn an với : “Gần tìm ra người đứng đằng sau rồi, cần lo lắng.”

      Tô Song Song nghe vậy, lập tức trừng to mắt đầy hưng phấn, người cũng nghiêng về phía trước.

      Tần Mặc quay đầu liếc nhìn, thấy chuẩn bị rớt xuống ghế, nhanh chóng đưa tay ra, chặn hai vai lại, nhấc lùi về sau chút.

      Động tác đơn giản như vậy cũng làm Tô Song Song đơ lúc. Cho đến khi ngồi vững vàng ghế, mới ý thức được Tần Mặc vừa làm gì, nhất thời khuôn mặt nhắn của đỏ lên.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69: Máy nghe lén vi diệu (P2)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Mặc, đột nhiên cảm thấy đáng hơn mọi khi.

      “Chuyện đó…. Cảm ơn!” Tô Song Song còn chưa hết, Tần Mặc đứng dậy về ghế mình rồi ngồi xuống, trực tiếp xem Tô Song Song.

      Tô Song Song nhíu mày, chun mũi lại, bộ như vậy mới đúng là chứ! cúi đầu xuống, nhìn bản thảo trong tay mình vẫn chưa vẽ xong, lòng vẫn nhộn nhạo như cũ.


      ngước đầu lên nhìn, mặc dù Tần Mặc , nhưng biết, nếu nhân viên trong công ty gây với như vậy, có thể thấy chuyện này nhất định đơn giản.

      Tô Song Song muốn vì chuyện của mình mà làm khó Tần Mặc, nhưng biết, nếu từ chức vào lúc này, ràng giống như mình chịu trách nhiệm.

      Tô Song Song trầm mặc, cho tới bây giờ chưa từng gặp chuyện kiểu này, theo bản năng liền mất hết hồn vía, bộ dạng kiên cường mạnh mẽ lúc trước sớm còn sót chút gì rồi.

      Bản thảo trước mặt cũng chẳng còn tâm trạng để xem, tầm mắt quét tới quét lui, muốn gọi điện cho Tô Tô vài lời. biết có phải và Tô Mộ có thần giao cách cảm hay , vừa mới nghĩ vậy điện thoại di động liền vang lên.

      Tô Song Song sợ quấy rầy đến Tần Mặc, vội vàng chộp tới, cầm cả điện thoại di động và bảng tên bàn lên.

      Tô Song Song nhấn nút đồng ý, còn chưa kịp chuyện, đầu dây bên kia truyền đến thanh "Biết rồi biết rồi " hết sức kỳ quái.

      Tô Song Song vội vàng dời điện thoại di động ra, bởi vì bảng tên trong tay vướng víu nên đặt nó bàn. Lúc để nó xuống những thanh kì quái kia cũng biến mất.

      Trong lòng lập tức cảm thấy lạ lùng, tò mò nổi lên, thử lại lần nữa, quả nhiên chỉ cần đặt bảng tên lại gần chút, bên kia lại truyền đến tạp .

      Tô Song Song vội vàng chống bàn nhảy dựng lên, lảo đảo hai ba bước đụng ngã Tần Mặc. Sau đó cầm bảng tên của , úp điện thoại di động của mình lên.

      phản ứng!

      Tần Mặc bất động nhìn Tô Song Song, thấy mặt đầy vẻ kinh ngạc khiếp sợ, ngăn động tác lại, cũng hỏi nhiều mà tỉ mỉ quan sát .

      Tô Song Song đảo mắt, cầm điện thoại lên vội vã câu với Tô Mộ: "Tô Tô, bây giờ có ít chuyện, lát nữa tôi gọi lại cho ."

      xong cúp điện thoại, vội vàng đưa tay cầm lấy di động của Tần Mặc để bàn rồi gọi đến điện thoại mình. Sau đó nắm điện thoại của , nhanh chóng nhảy tung tăng về bàn mình.

      vội cầm bảng tên mình lên, úp lại gần, tạp “Biết rồi biết rồi” lần nữa xuất !

      Lúc này Tần Mặc đứng dậy tới chỗ , cúi đâu nhìn bảng tên hàng hiệu trong tay , cũng cảm thấy là lạ.

      tay vòng quanh hông Tô Song Song, tay đưa bảng tên lên phía trước, chống đỡ người rồi cả hai tay dùng sức tách đôi nó ra.

      Từ chính giữa hai lớp của bảng tên lại rơi xuống đồ vật màu đen. Tô Song Song nhanh tay nhặt nó lên.

      đưa nó đến trước mặt Tần Mặc, nháy nháy mắt, nhất thời não hoạt động hơn mọi khi, hỏi câu: “Đây có phải máy nghe lén trong truyền thuyết ?”

      Tần Mặc nhận lấy đồ vật trong tay Tô Song Song, đưa nó lại gần mắt mình, lại đồng ý với suy nghĩ của Tô Song Song, gật đầu cái.

      Nhất thời Tô Song Song trợn to mắt, nghĩ tới tình tiết gay cấn trong phim lại xuất người mình, là quá…. Kích thích!

      Thế nhưng hưng phấn được lúc, Tô Song Song cảm thấy ổn lắm. suy nghĩ chút rồi ngước đầu lên, cau mày nhìn Tần Mặc, thận trọng : “Nhưng mà cái bảng tên này là Âu Dương Phó tổng tặng, chỉ làm riêng cho mình tôi mà thôi!”

      Tần Mặc nghe xong, xoay máy nghe lén tay vài vòng, đôi mắt đào hoa lạnh như băng toát ra vẻ sáng tỏ thông suốt.

      gật đầu cái, sau đó đưa tay xoa đỉnh đầu Tô Song Song. Có thể cảm thấy động tác này cưng chiều hoặc là khen , bởi vì cái xoa đầu này chẳng khác nào nhào nặn bánh cả.

      "Lần này thông minh hơn rồi đó, xem ra chuyện bị hiểu lầm được giải quyết rất nhanh!” Tần Mặc xong, đỡ Tô Song Song trở về ghế ngồi, cầm điện thoại di động cùng máy nghe lén xoay người ra ngoài.

      Lúc đóng cửa còn cố ý dặn dò câu: “Ở đây đợi tôi, đừng có làm loạn!”

      "..." Tô Song Song ngồi ghế, đến bây giờ vẫn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ máy nghe lén có viết tên người sử dụng nên Tần Mặc nhìn cái liền tìm được kẻ đứng phía sau?!

      Dù sao cũng là người bị hại lớn nhất, ít ra phải cho biết xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai hãm hại làm ? Kể sơ qua thôi cũng được mà!

      Đột nhiên Tô Song Song nghĩ đến việc gì, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, chẳng lẽ kẻ đứng sau chính là người cho bảng tên - Âu Dương Minh?

      Tô Song Song nhớ tới lúc trước đột nhiên ta động kinh, như biến thành người khác, tính cách còn cực kỳ tồi tệ, chừng kẻ đứng sau bức màn chính là ta!

      Nhưng Tô Song Song lại nghĩ thông, Âu Dương Minh hãm hại vì cái gì, căn bản là vừa phí sức vừa được lợi lộc.

      Tô Song Song rất muốn hỏi Tần Mặc chuyện này, nhưng căn phòng lớn như vậy chỉ còn mình , vô cùng trống trải. Tô Song Song bĩu môi cái, cầm điện thoại di động bàn, định gọi lại cho Tô Mộ điện thoại liền vang lên.

      Tô Song Song cúi đầu nhìn, màn hình hiển thị dòng chữ Âu Dương Phó tổng nhất thời làm sửng sốt.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70: Nhớ tới cứu tôi (1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song do dự giây, liền nhận điện thoại, sau khi điện thoại được kết nối, suy tính địch động ta cũng động, trầm mặc , chờ đối phương mở miệng trước.

      Đầu bên kia đầu tiên là truyền tới tiếng cười yếu ớt, tiếng cười kia vốn phải là diễn xuất bình thường dịu dàng của Âu Dương Minh, mà có điểm lỗ mãng.

      Tô Song Song lập tức khẩn trương, ngay sau đó đối phương mở miệng, trong giọng cũng lộ ra ý cười ngả ngớn: "Thế nào, con bé ngốc, rốt cục biết là tôi làm?"

      " mới ngốc!" Tô Song Song nhịn được phản bác câu, có cách nào, vừa nghe đến có người ngốc, liền nhịn được phản xạ có điều kiện phản bác lại.

      xong tô Song Song mới ý thức tới chính mình có điểm hơi quá kích động, vội vàng mím chặt miệng, im lặng .

      "Xuy. . . . . ." Đối phương cười nhạo tiếng, hiển nhiên đối với việc Tô Song Song biết mọi chuyện là do làm có nửa phần sợ hãi, tiếp tục : "Chắc tại Tần tổng thu thập của chứng cớ về tôi, sau đó cho giải oan cho ."

      Tô Song Song vẫn trầm mặc như cũ, đến bây giờ còn chưa hiểu được Âu Dương Minh gọi cuộc điện thoại này là vì cái gì, nghĩ, mở miệng nghiêm túc câu: " trọng điểm, nếu tôi cúp máy!"

      Tô Song Song cảm thấy Âu Dương Minh lúc này thích hợp lắm, tính cách của ta thay đổi quá nhanh, xem ra có khả năng ta bị đa nhân cách.

      Chẳng lẽ ta là người hai mặt?

      Lúc trước, Tô Song Song ra cũng cảm thấy ta bất thường, nhưng trong tiềm thức của lại muốn làm phức tạp con người Âu Dương Minh lên như vậy, nên liền tin lời ta là lúc nào ta căng thẳng tính cách chút vấn đề.

      Nhưng lúc này thể lừa mình dối người được nữa, Âu Dương Minh kẻ đa nhân cách!

      rất muốn biết, tại Âu Dương Minh dịu dàng đâu vậy, có thể trở về, mà Âu Dương Minh xấu tính bây giờ rốt cuộc vì sao lại gây chuyện với như vậy, đâu có chọc gì đến ta ?

      "Trọng điểm? Tôi đây liền cùng trọng điểm, có muốn biết vì sao tôi làm như vậy ? Tiếp theo còn muốn làm gì nữa, hơn nữa, chuyện này cuối cùng có phải nhằm vào Tần Mặc ?"

      Âu Dương Minh mang theo ý cười thong thả xong, giọng cợt nhả, nhưng mỗi chữ thốt ra đều vừa vặn tạc vào trong lòng Tô Song Song.

      Nhất là câu cuối cùng kia, có thể nhằm vào Tần Mặc hay , trong nháy mắt như nhéo vào người .

      rốt cục nghĩ nghĩ đến trọng điểm của vấn đề, và Âu Dương Minh thù óa, việc gì phải phí công như vậy hãm hại .

      Nhưng nếu là mục đích cuối cùng của chính là vị trí của Tần Mặc tại có vẻ hợp lý hơn, bây giờ là người gần gũi nhất với Tần Mặc, quan hệ cũng có vẻ tệ lắm.

      Từ mà gây tai họa đến Tần Mặc, xem như có vẻ đơn giản nhất, Tô Song Song nghĩ đến đây đột nhiên sợ hãi đứng lên.

      biết mình lúc này nên bối rối, nhưng lại khống chế được hỏi câu: " làm gì Tần Mặc?"

      Âu Dương Minh ở đầu dây bên kia vừa nghe, bắt đầu cười khẽ đứng lên, cười cực kỳ đê tiện, khiến Tô Song Song rất muốn cho bạt tai.

      ", Tần Mặc chắc ra ngoài rồi? Có muốn biết ta đến chỗ nào ? Có muốn biết tiếp theo tôi làm gì ?" Giọng của Âu Dương Minh rất , như lông chim trêu chọc tâm tư của Tô Song Song.

      Tô Song Song cúi đầu, dùng sức cầm lấy di động trong tay, vòng vo đảo mắt, đột nhiên liền nổi giận, rống lên: " hay , tôi cúp máy!"

      Tuy rằng giờ phút này tâm loạn như ma, nhưng Tô Song Song cũng xem qua nhiều tiểu thuyết tương tự thế này, vẫn hiểu được phải có khí thế để trấn áp đối phương, thể để ta dắt mũi mình được!

      "Xuy!" Âu Dương Minh lại bị Tô Song Song chọc cười, giống như thỏa hiệp bình thường : " ở cơ quan, nếu muốn biết, hãy ra quán cà phê bên ngoài công ty, tôi chờ ."

      Tô Song Song lập tức nhíu mày, trong lòng rất do dự, lúc xem tiểu thuyết, hay những tình tiết cẩu huyết trong truyện tranh, nếu bây giờ mà đáp ứng cầu của người xấu, khẳng định có chuyện gì tốt.

      Nhưng nơi đối phương hẹn là ở quán cà phê, có nhiều người qua lại, chắc có chuyện gì uy hiếp được .

      Tô Song Song khẩn trương cắn môi, rất muốn giáp mặt hỏi Âu Dương Minh, rốt cuộc muốn làm cái gì.

      "Song Song, cơ hội này, nếu bỏ lỡ, về sau xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi nghĩ đến Âu Dương Minh kia thích , cho cơ hội."

      "!" Tô Song Song lập tức hít thở dồn dập đứng lên, gắt gao nắm di động, trong lòng bàn tay bao phủ tầng mồ hôi mỏng, khẩn trương hỏi: " phải là Âu Dương Minh sao?"

      "Ha ha, phải đoán được sao? ta biết chuyện của tôi, nhưng tôi lại biết ràng chuyện của ta, hơn nữa muốn chậm rãi thay thế ta."

      Câu cuối cùng của Âu Dương Minh rất nhàng, lộ ra ý cười, Tô Song Song lại càng khẩn trương hơn, dùng tay chống bàn, mạnh mẽ đứng lên, nghĩ ngợi, lên tiếng: " chờ tôi, bây giờ tôi đến."

      "Được, quán cà phê đối diện quán, lầu hai, phòng 203, chờ . Còn có, được cho Tần Mặc, nếu thấy tôi, cơ hội này cũng. . . . . . bang! thấy !"

      Âu Dương Minh vừa xong, Tô Song Song liền cúp điện thoại. bắt lấy chiếc nạng, lập tức đứng lên, mà là ngồi ghế kịch liệt thở dốc hai cái.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70: Nhớ tới cứu tôi(2)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song nghĩ ngợi, lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Tô mộ tin nhắn.

      Thời gian định là giờ sau, nội dung là: tôi và Âu Dương Minh cùng chỗ, nếu trước tin nhắn này tôi gọi cho , tìm người cứu tôi! Tôi quán cà phê đối diện Tần Thị, 203.

      Tô Song Song làm xong hết thảy, cảm giác khẩn trương cũng giảm ít, tự nhiên cũng thấy mình rất cơ trí, làm tư thế tay cố lên, sau đó khởi động chiếc nạng, cẩn thận ra ngoài.

      Người thư ký của Tần Mặc lúc đứng ngoài văn phòng, vừa thấy Tô Song Song rA, vội vàng lại đây: "Trợ lý Tô, muốn đâu vậy?"

      Tô Song Song ra vẻ bình tĩnh nhìn liếc mắt cái, : "Tôi gặp bạn chút, Tô Mộ, nãy qua với Tần tổng, yên tâm, gây phiền phức cho !"

      Người thư ký nhìn Tô Song Song liếc mắt cái, cảm thấy đến mức dối, gật gật đầu: "Để tôi đưa qua đó nhé?"

      " cần cần, trực tiếp thang máy là tới, tôi tự lại được, cảm ơn !” Tô Song Song vội vàng lộ ra sắc mặt khó xử.

      Người thư ký vừa thấy, lập tức nghĩ đến tại Tô Song Song ở Tần thị được Tần tổng đặc biệt chú ý, có thể trở thành nữ chủ nhân tương lai của Tần thị, cảm thấy nếu mình tự đưa , lại khiến mọi chuyện thêm phức tạp hơn.

      gật gật đầu, nhìn tô Song Song rời , rất lễ phép dặn dò câu: “Trợ lý Tô cẩn thận, có chuyện gì tôi biết, bất cứ lúc nào."

      Tô Song Song vừa dối nên rất khẩn trương, lúc này xem như hành động rất bộc phát, dám quay đầu, vội vàng câu cám ơn liền vào thang máy.

      Trong thang máy, Tô Song Song dựa cả người vào cửa thang máy thở phào nhõm, vỗ vỗ trái tim nhảy tưng tưng trong lồng ngược, trong lòng than thở câu: quả thực dối đúng là khảo nghiệm công lực của mình!

      Sau khi Tô Song Song ra ngoài, liền đến thẳng quán cà phê ở đối diện, lên lầu hai, đứng ở ngoài cửa phòng 203, muốn trấn an tâm tình loạn lạc của mình.

      Tô Song Song nhìn cánh cửa trước mắt, đột nhiên bắt đầu não bắt đầu mở rộng ra, đôi mắt linh hoạt nhìn qua lại, suy nghĩ vẫn hết sức mơ hồ, nhịn được nghĩ đến: phải nếu vào, Âu Dương Minh đánh thuốc mê cho choáng váng, sau đó lấy ra uy hiếp Tần Mặc?

      Nhưng tưởng tượng như vậy, Tô Song Song lại cảm thấy có điểm tự mình đa tình, lấy ra uy hiếp Tần Mặc, đây phải là làm điều thừa thãi sao?

      cùng Tần Mặc Phi phải người thân, dựa theo tính cách của tiểu cầm thú kia đá rơi xuống giếng là sai lầm, còn có thể tới cứu sao?

      Nghĩ như vậy, Tô Song Song lại cảm thấy chính mình giống như có gì có thể lợi dụng, càng ràng, rốt cuộc Âu Dương Minh kêu tới làm cái gì?

      Chẳng lẽ chuyện phiếm, muốn tìm người đến chia sẻ chút về kế hoạch vĩ đại của , nhưng nếu nghĩ là chuyện nên biết, có thể tự rước họa vào thân , tò mò hại chết mình, bị người ta giết người diệt khẩu?

      "Song Song, nếu vào, tôi ." Giọng của Âu Dương Minh từ bên trong truyền tới, Tô Song Song lập tức bừng tỉnh, chớp chớp ánh mắt, trong lòng lại nghi ngờ: sao ta biết mình đứng bên ngoài?

      Lúc tầm mắt của dừng ở bên dưới cánh cửa, mới kịp phản ứng, cách cửa ở đây chỉ có nửa, chỉ che được nửa người bên .

      Tô Song Song thoáng chốc đen mặt, may mà cửa cũng phải trong suốt, nếu dáng vẻ ngốc nghếch này của đều bị Âu Dương Minh thấy hết.

      Tô Song Song đặt tay ở nắm đấm cửa, đột nhiên quay đầu lại giữ chặt người phục vụ vừa qua sau lưng , khẩn trương câu:

      "Cái kia, tôi và người bên trong quen lắm, nếu chốc lát thấy tôi ngất ta lại đưa tôi ra, nhất định phải báo nguy cứu tôi nhé!”

      Bị giữ chặt, người phục vụ liền kinh ngạc, chỉ kém bị lời của Tô Song Song dọa đến, lập tức hiểu được cái gì, gật gật đầu.

      Tô Song Song thấy gật đầu, rốt cục trái tim cũng chậm lại, quay đầu, ưỡn ngực, đẩy cửa vào.

      Âu Dương Minh nghe thấy Tô Song Song với nhân viên phục vụ như thế, chính mình lại nhịn được cười, nhìn thấy Tô Song Song đẩy cửa tiến vào, cũng thu lại biểu cảm của mình, thái độ xấu xa túy ý.

      Tô Song Song liếc mắt nhìn , lập tức tìm vị trí xa nhất ngồi xuống, chống cằm, ra vẻ thèm để ý, hỏi câu: " muốn gì? mau!"

      Lúc này Âu Dương Minh mặc thân ân phục màu đen, tất cả tóc đều bị vuốt ngược ra sau, nghiêng đầu tháo mắt kính xuống, nhìn về phía Tô Song Song.

      Trong lòng Tô Song Song còn ôm chút may mắn, hết thảy đều là Âu Dương Minh vui đùa, vốn phải người hai mặt.

      Nhưng nhìn đôi mắt như vậy khiến Tô Song Song cảm thấy may mắn kia giống như bọt khí trong nháy mắt liền vỡ vụn.

      Bởi vì ở đối diện, Âu Dương Minh lúc này hơi híp mắt, trong mắt tràn đầy ngả ngớn và phóng đãng kiềm chế được, ngoại trừ diện mạo bên ngoài có vẻ giống Âu Dương Minh dịu dàng kia, người có khí chất hoàn toàn khác.

      cảm thấy cho dù đối phương là Ảnh đế, loại dáng vẻ trái ngược này, cũng tuyệt đối thể diễn xuất được!

      Tô Song Song nhịn được hỏi câu: ". . . . . . Rốt cuộc là ai? . . . . . . Có thể trở về?"

      Âu Dương Minh ở đối diện vừa nghe, thả chân vắt lên chân còn lại xuống, trực tiếp đứng lên, hướng tô Song Song đến, Tô Song Song sợ tới mức muốn đứng dậy.

      Nhưng tay vừa động, chiếc nạng liền rơi mặt đất: "Đông" tiếng, lòng của cũng theo đó trầm xuống.

      Tô Song Song vội vàng cúi người muốn nhặt lên, Âu Dương Minh lại qua bên người , cước dẫm nát chiếc nạng, sau đó cúi người xuống gần sát Tô Song Song.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71: Hoàn toàn làm tức giận. (p1)

      Editor: sammie

      Tô Song Song lập tức cảm giác bầu khí có chút đúng, theo bản năng muốn đứng lên, bởi vì quá nóng vội quên mất chân mình bị thương.

      Trong giây phút hai chân chạm đất, còn dùng lực hơi mạnh, chân bị thương lập tức truyền đến cơn đau bứt rứt.

      Bởi vì kịch liệt đau đớn nên Tô Song Song mạnh mẽ ngồi xuống ghế, trán nổi lên lớp mồ hôi mỏng.

      cắn răng, hai tay nắm chặt áo của mình, cố gắng nhịn kêu thành tiếng để bị mất mặt trước Âu Dương Minh.

      Âu Dương Minh vẫn khom người như cũ, kề sát mặt của Tô Song Song, nét mặt mang theo tia xấu xa, híp mắt, hai mắt vốn dịu dàng như ánh sáng mặt trời bây giờ lộ ra vẻ đùa cợt.

      nghiêng đầu nhìn Tô Song Song đau đớn đến nỗi nên lời, dường như suy nghĩ gì đó rồi vươn tay muốn lau mồ hôi trán .

      Tô Song Song lập tức cắn răng né bàn tay của , lúc này gương mặt của Âu Dương Minh rất gần với , loại cảm giác chèn ép này khiến hết sức khó chịu.

      Chậm lại chút, tuy rằng đùi còn đau bứt rứt, nhưng Tô Song Song có thể mở miệng chuyện, chỉ là vừa , giọng có chút run rẩy.

      “Âu Dương Minh, rốt cuộc muốn làm gì?” Tô Song Song xong liền nhíu mày, chân bị thương chống xuống đất, muốn xê dịch ghế ra đằng sau chút để nới rộng khoảng cách.

      Nào biết tay của Âu Dương Minh chống bên hông đột nhiên dùng sức chụp lấy tay vịn ghế của Tô Song Song, lại gần hơn nữa.

      Thân thể Tô Song Song ngửa về phía sau, mãi cho đến khi người dán vào lưng ghế, thể lùi về sau nữa nên dừng lại, nhíu chặt lông mày, cảnh giác nhìn chằm chằm Âu Dương Minh.

      Tô Song Song cảm thấy quyết định tới đây là sai lầm! Bởi vì nhìn thấy căn bản Âu Dương Minh cũng muốn cho biết điều gì, chỉ muốn đùa giỡn , tại hối hận muốn chết!

      Giọng của Tô Song Song khỏi tăng thêm lượng, lộ ra loại nồng nặc cảnh cáo: “ muốn làm gì, Âu Dương Minh, nếu như còn tiếp tục… tôi kêu lên, đừng khiến chúng ta phải xấu hổ!”

      Nào biết Âu Dương Minh nghe xong cũng thèm để ý, mặt lại tiến gần hơn nữa, hai người gần đến nỗi có thể thấy được lông mi mắt , và trong mắt chiếu đến gương mặt bối rối sốt ruột.

      Tô Song Song mạnh mẽ hít vào hơi, ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận, bởi vì chỉ cần hơi dùng lực chút, cảm nhận được hơi thở của Âu Dương Minh, loại cảm giác này hết sức khó chịu.

      “Kêu ư? Song Song, càng làm vậy…” Âu Dương Minh hơi ngừng chút, giọng trở nên bí , cố ý phả ra hơi thở, Tô Song Song sợ đến mức tim đập mạnh cái.

      Ngay sau đó Âu Dương Minh kề sát tai , nhàng phun ra bốn chữ: “Tôi càng hưng phấn.”

      Tô Song Song vừa nghe bốn chữ sau cùng, hàm răng tưởng như muốn rơi ra, biết sức mạnh của mình thể đánh bại . đảo mắt, trực tiếp quỳ xuống, định đá vào vùng yếu nhất của .

      Ngay lúc cho rằng mình thành công, tay của Âu Dương Minh đặt ghế bỗng bắt lấy đầu gối .

      Giây kế tiếp,bàn tay di chuyển xuống phía sau chân , dán chặt chân vào cơ thể mình, tư thế này rất mờ ám.

      Vốn là Tô Song Song nắm chắc phần thắng, nghĩ tới hành động của mình bị ta nhìn ra.

      cảm nhận được chân mình dán cơ thể ấm áp của , đầu tiên gương mặt đỏ lên sau đó trở nên luống cuống, giằng co lung tung, thế nhưng chân bị đau bất động, chân còn lại bị gắt gao giữ lấy.

      Tô Song Song vừa muốn vươn tay nắm lấy mặt , Âu Dương Minh nhanh hơn chút, tay trái nhanh chóng nắm lấy hai bàn tay của đưa lên đỉnh đầu, cơ thể ép xuống, vây giữa cơ thể và chiếc ghế.

      Tô Song Song dừng lại, muốn thét lên cầu cứu, nhìn thấy Âu Dương Minh bày ra vẻ mặt hài hước, vừa cười vừa : “Theo tôi được biết, đây chính là nụ hôn đầu tiên của ?” ( nhầm to rồi hê hê hê)

      “Em !” Tô Song Song ý thức được Âu Dương Minh muốn gì, lập tức mở miệng mắng, mắt nhìn môi của Âu Dương Minh sắp dán lên môi mình, Tô Song Song vội nghiêng đầu, sợ đến mức nhắm hai mắt lại.

      sợ đến muốn khóc, trong lòng tức giận mắng bản thân, đúng là đánh giá quá cao sức chiến đấu của mình, lại mình gặp ta, bây giờ phải tìm đường chết hay sao? Quả là tự làm bậy thể sống!
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :