1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66: Đột nhiên trở thành gián điệp (P2)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      Lần đầu tiên Tô Song Song thấy tự hận sao mình lại nghĩ được tới như vậy, rầm rì hai tiếng, đột nhiên cảm thấy tổn thương muốn khóc.

      Ngay lúc Tô Song Song mất hết hồn vía, lại nghĩ tới Tô Mộ, vội vàng gọi điện cho ấy.

      Điện thoại rất nhanh được kết nối, ngoài dự đoán của Tô Song Song, Tô Mộ cũng nổi đóa vì bị đánh thức, ngược lại cảm giác ấy ngủ mà lại giả vờ ngủ.

      “Làm gì vậy Song Song, mới sáng sớm gọi, tôi còn ngủ này!” Bên kia Tô Mộ buồn rầu , trong lòng lại có chút hoảng hốt.

      " ngủ, Tô Tô, rốt cuộc chuyện gì xảy ra!" Tô Song Song cố gắng hết sức bình tĩnh kết luận, cho Tô Mộ cơ hội phản bác.

      Lần đầu Tô Mộ nghe được giọng Tô Song Song nghiêm túc như vậy, có chút do dự, tính địch động ta cũng chẳng động, trả lời, cùng lắm cúp điện thoại.

      "Tôi nhìn thấy tựa đề của 1 bài báo, đoán được toàn bộ, chỉ là nội dung, Tô Tô, bọn họ có chứng cứ gì vu oan cho tôi sao?"

      Tô Song Song ngu ngốc, nếu như phải có chứng cớ, chỉ bằng lời đồn thổi làm sao có thể khoa trương thành đề tài nóng như thế.

      Tô Mộ nghe vậy, biết nếu mình , Tô Song Song càng suy nghĩ lung tung, thở dài, dặn dò: " chờ chút, để tôi tới gặp , chúng ta trao đổi trực tiếp!”

      Tô Song Song cúp điện thoại, cảm thấy phòng trống , theo bản năng lại gọi điện cho Tần Mặc lần nữa, nhưng vẫn như cũ: Thuê bao quý khách vừa gọi…

      Lòng Tô Song Song càng thấp thỏm bất an, thẹn với lương tâm, nhưng lại rất sợ Tần Mặc nghi ngờ mình.

      Giờ phút này, đặc biệt muốn nghe Tần Mặc câu: tôi tin tưởng , dù sao Tô Song Song cũng tự nhận thức được mối quan hệ thân thiết giữa bọn họ, ở thời điểm mấu chốt ta thể tin .

      Nhưng Tần Mặc lại tắt máy, Tô Song Song biết số di động của Tần Mặc, từng điện thoại của mở máy cả ngày, lúc nào cũng có thể tìm .

      Tô Song Song nhìn điện thoại di động của mình, bĩu môi, trong lòng tức giận lầm bầm : Lúc này lại tắt máy, còn ngay tại thời điểm quan trọng, đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất.

      Chỉ chốc lát sau Tô Mộ tới, cửa vừa mở ra, Tô Mộ nhìn thấy mắt Tô Song Song đỏ lên muốn khóc, bị dọa sợ hết hồn.

      Tô Mộ vuốt bả vai Tô Song Song, sau đó đặt cánh tay của khoác lên vai mình, đỡ đến giường, vừa vừa oán trách.

      “Lo ít chuyện thôi, nhìn này! nhắn như vậy, có mượn gan trời cũng dám gây chuyện, ai tin? Tôi hoàn toàn tin, nếu ai tin, cho tôi biết, tôi dạy dỗ người đó!”

      Tô Song Song nghe Tô Mộ , trong lòng càng khó chịu, mếu máo, quay đầu nhìn Tô Mộ, hỏi câu: " phải tôi là người biết cuối cùng chứ?”

      Tô Mộ nhìn Tô Song Song như vậy, mặt lộ ra biểu tình khổ sở, cuối cùng đồng tình gật đầu: " Ừ, tôi cảm thấy mới vừa tìm hiểu, chắc là người cuối cùng biết rồi!”

      “Vậy sao sớm chút cho tôi biết, để tôi có thời gian chuẩn bị tâm lý?” Tô Song Song xù lông, nắm tóc lăn lộn giường: “Tôi đây bị gọi là gián điệp cũng quá đột ngột! Dù sao cũng phải cho tôi buổi tối để tiêu hóa chứ?”


      Tô Mộ thấy Tô Song Song vẫn còn có thể trách móc, phỏng chừng ấy vẫn chưa bị đả kích này đánh gục, thuận thế ngồi cạnh, đưa tay đẩy Tô Song Song lăn lộn.

      "Tần Boss cố ý gọi điện thoại cho tôi, dặn cho , tôi cảm nhận được ..." Tô Mộ dừng chút, quả Tô Song Song nhịn được hiếu kỳ, lăn lộn nữa, dừng lại nhìn , chờ câu tiếp.

      "Chuyện này Tần Boss mới có thể giải quyết, cứ vờ như biết gì mà ngoan ngoãn ở nhà .”


      Tô Mộ xong đứng dậy nhìn phòng bếp, dự định sang chuyện khác, lần đầu tiên dịu dàng săn sóc mà hỏi: " ăn cái gì, tôi mua cho!"

      Tô Song Song còn tưởng rằng Tô Mộ có thể giải thích thêm điều gì nữa, nghĩ tới ấy lại bảo làm con rùa cụt cổ.

      Tô Song Song ngồi bật dậy, cúi đầu suy nghĩ chút, ngay lúc Tô Mộ định quay đầu, bỗng nhiên ngẩng lên, chống lại ánh mắt Tô Mộ.

      cố gắng cách kiên định, ràng từng chữ từng câu với Tô Mộ: "Tôi muốn ở nơi này làm con rùa đen rúc cổ, như vậy người khác cho rằng tôi làm chuyện gì mờ ám nữa!"

      "Cái gì?" Tô Mộ bị khí chất đáng ngây ngô của Tô Song Song làm cho sợ hãi, làm bộ như muốn ngốc: "Song Song, lúc này, phải nên khám lại sao? Lúc chữa bệnh não chắc có sai sót gì rồi, châm cứu lại !”

      "..." Tô Song Song im lặng liếc Tô Mộ, giải thích: "Tôi làm sai chuyện gì, tại sao phải sợ? Nếu tôi muốn trốn tránh, ngược lại giống như tôi đuối lý!”

      Tính bướng bỉnh của Tô Song Song lại phát tác, tám con ngựa kéo cũng lại. xong liền đứng dậy rửa mặt.

      Tô Mộ lại sợ ngây người, Tần Boss ra lệnh rồi, phải để Tô Song Song ngoan ngoãn ở nhà mà ngây ngốc đấy!

      “Song Song! có muốn cũng phải ăn sáng chứ?!” Tô Mộ dự định vận dụng chiến thuật kéo dài thời gian, sau khi Tần Mặc giải quyết xong rồi, để cho Tô Song Song đến công ty.

      Chỉ số thông minh của Tô Song Song lại bộc phát vào lúc này, cau mày nhìn Tô Mộ, chê cười : " cần kéo dài thời gian, nếu đưa tôi đến công ty, tôi liền tự đón xe .”

      “Tại sao lại bướng bỉnh vậy chứ! Có phải là con lừa hay ?”Tô Mộ cũng gấp, rống to lên.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67: Tiện nhân già mồm cãi láo

      Edit: Linxu

      Beta: xamxam

      Tô Song Song hơi cúi đầu, biểu cảm mặt rất nghiêm trọng, cắn cắn đôi môi, suy nghĩ chút, ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộ chăm chú.

      Tô Mộ rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Song Song như vậy, chỉ hết giận, mà còn có chút sợ, cảm thấy Tô Song Song muốn làm ra chuyện gì bình thường rồi.

      Tô Mộ tiến lên từng bước, vươn tay nắm lấy đầu vai Tô Song Song, cẩn thận hỏi câu: "Song Song à! phải là bị tức đến nội thương rồi chứ? Có chỗ nào thoải mái hay , tôi đưa bệnh viện."

      ". . ." Biểu cảm nghiêm túc mà Tô Song Song phải vất vả mới thể ra được chỉ trong nháy mắt liền bị phá vỡ, suýt nữa phát điên, : " có gì, tôi chỉ nghĩ muốn tiếp tục ở chỗ này làm con rùa đen rúc đầu, họa ràng là do tôi gây ra, làm sao có thể để mình Tần Mặc đối diện được."

      Càng giọng Tô Song Song càng , nhưng mà quyết tâm trong lòng lại càng thêm kiên quyết, người gây chuyện mà để người khác phải chịu thay, dù đến bây giờ vẫn hiểu được vì sao lại có chuyện như vậy, nhưng nếu là người trong cuộc thể núp mãi ở nơi này được.

      "Tôi , giữa hai người có chuyện gì?" Tô Mộ thu tay về, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tô Song Song, nhìn đến mức có chút ngượng ngùng.

      Tô Song Song vội vàng lắc đầu: " có chuyện gì! hiểu tôi, nếu giữa hai chúng tôi có chuyện gì, tôi , mà trực tiếp trốn ở phía sau ta là tốt rồi!”

      Tô Mộ nghĩ thấy cũng phải, nếu Tô Song Song và Tần Mặc thành đôi, ấy sớm yên tâm thoải mái trốn ở phía sau Tần Mặc làm rùa rồi, bây giờ lại giương nanh múa vuốt muốn đến công ty, phòng chừng là muốn để cho Tần Mặc ôm hết mọi thứ giúp .

      “Tôi , nhà được ở ven hồ hưởng ánh trăng, tại sao đến bây giờ vẫn giải quyết được Boss?”

      Tô Mộ biết tính tình bướng bỉnh của Tô Song Song lại nổi lên, khẳng định là muốn đến công ty, cũng lôi kéo được ấy, vừa vất vả mà tâm tư còn mệt mỏi hơn, dứt khoát lấy mạng giúp , đỡ ra ngoài.

      Tô Song Song chống nạng, nhìn quần áo của mình chút, thấy có vấn đề gì lớn lao, quay đầu nhìn Tô Mộ đứng bên người vẻ mặt hiểu gì, cho ấy ánh mắt xem thường lớn.

      Tô Song Song vừa thu dọn vừa lầm bầm: “ nghĩ Tần Boss có thể để ý đến tôi như vậy sao?” Đây cũng phải là Tô Song Song tự coi mình, mà là khoảng cách giữa hai người bọn họ rất lớn.

      Tuy đến nỗi người trời người dưới đất, nhưng cũng vượt qua cả Thái Bình Dương rồi, cũng tin tưởng vào chuyện cổ tích cái gì tổng tài bá đạo thích ta bé lọ lem.

      Tô Mộ vừa nghe cũng hơi tán thành nhìn, Tô Song Song, đỡ ra ngoài, rốt cục nhịn được hỏi câu giấu trong lòng từ lâu.

      “Song Song, tuy rằng phải là tuyệt thế cơ, nhưng cũng có thể xem là xinh đẹp, vì cái gì mà đến tận bây giờ vẫn chưa có lấy người bạn trai vậy?”

      “Tuy rằng tương đối ngây thơ và ngu xuẩn, thế nhưng bề ngoài của tệ, học tập lại tốt hai điểm này hoàn toàn có thể che giấu khuyết điểm ngu ngốc trong cuộc sống của .”

      Tô Mộ nhìn Tô Song Song hề phát cáu, tiếp tục tự mình, càng càng thấy khó hiểu, giống như phát vấn đề khó khăn gì mới của loài người, vẻ mặt cũng xoắn xuýt lại chỗ.

      “Mặc dù nhảy lớp liên tục, thế nhưng tuổi hơn so với bạn bè cùng lứa, nam sinh cùng lớp hẳn là thích em mỏng manh như chứ, tại sao bọn họ đều đối xử với giống như là kính trọng nhưng lại muốn đến gần hả? Đây rốt cuộc là tại sao kia chứ?”

      Trước khi đóng cửa lại, Tô Song Song nhìn lướt qua Tứ gia, nhìn nó an ổn nằm giường , mới đóng cửa lại, suy nghĩ chút về vấn đề của Tô Mộ, thế nào lại cảm thấy gần đây chỉ số thông minh của ấy ràng thấp xuống.

      “Tô Tô, tôi vẫn luôn bận học tập, ở cái chỗ như nước Mỹ thời gian đâu mà thương, hơn nữa, tôi năm nay mới hai mươi, lúc học đại học còn chưa tròn mười tám mà, cho rằng đám nam sinh dù thích kiểu em ngây thơ cũng đến mức phá hoại trẻ vị thành niên như thế chứ!”

      “…” Tô Mộ nhìn Tô Song Song cái, khinh bỉ : “Hai mươi tuổi là nghiên cứu sinh, Tô Song Song, xem ra tất cả chỉ số thông minh của đều đặt vào việc học tập, trách được bình thường sống hệt như kẻ nhịn ngốc (hai cái ngốc)!

      thở dài, giọng có chút nghiêm trọng: “ cũng đừng ấm ức, đừng đến chuyện ở phòng trà lần trước, chỉ cái chân này của chứng minh rồi, tình lần này lại còn thăng cấp, ngay cả người nào ám hại mình cũng biết, vậy làm sao trở mình được đây.”

      Tô Song Song nghe như vậy nét mặt cũng nghiêm trọng hơn ít, vốn còn muốn phản bác hai câu, cuối cùng cũng yên lặng, hai người ở xe trầm mặc.

      Đến khi xuống lầu dưới, Tô Mộ bất chợt quay đầu nhìn Tô Song Song, trong mắt lên tia lo lắng, kéo lấy cánh tay Tô Song Song : “Lát nữa gặp phải loại người hèn hạ cỡ gì cũng đừng để ý tới, có tôi ở đây, tôi dẫn lên!”

      Nếu Tô Song Song quyết định đến công ty làm bình thường, cũng tính trước tình huống xấu nhất, cho dù có người ném trứng thối lên đầu vẫn lùi bước!

      Tô Song Song nghiêm túc gật đầu, trong mắt lên tia kiên định, quay ngược lại cầm tay của Tô Mộ, vô cùng trịnh trọng : “Nếu quả thực thể, vậy liền báo cảnh sát cứu tôi với.”

      “…..” Tô Mộ nghe xong, bị dáng vẻ của Tô Song Song chọc cười, “Xì” tiếng bật cười, vươn tay vỗ đầu Tô Song Song chút.

      lớn hơn Tô Song Song sáu tuổi, Tô Song Song là người theo bốn năm, có thể coi như ấy là “Nguyên lão” của theo từ những ngày đầu làm việc, hai người bọn họ từ hai kẻ tay mơ bước đến ngày hôm nay, Tô Mộ sớm xem như em của mình rồi.

      Cont….
      Last edited by a moderator: 9/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67: Tiện nhân già mồm cãi láo (p2)

      Edit: Linxu

      Beta: xamxam

      hít hơi sâu, vừa cười vừa : "Coi khẩn trương kìa, đám người lầu kia đều là bạch cốt tinh có trình độ học vấn cao, cho dù vừa lòng về , cũng chỉ khinh bỉ thôi."

      " xem nơi này là chợ bán thức ăn, lời hợp ném rau cải trắng thối và vân vân lên đây à! Yên tâm! Yên tâm!"

      Tô Song Song vừa nghe như vậy, càng thêm yên tâm, cơ thể vẫn luôn căng thẳng cũng thả lỏng ít, gật đầu, đẩy cửa xe ra, bước xuống.

      tại là giờ cao điểm, mọi người trong công ty làm, nhân viên nối nhau dứt vào công ty.

      Ngay giây phút Tô Song Song chống nạng bước qua cánh cửa đại sảnh, chuyện đầu tiên mà Tô Song Song làm đó là quay đầu nhìn Tô Mộ, hỏi câu: " phải người ở đây đều là người tài có tố chất cao sao?"

      Tô Mộ nhìn trận địa trước mắt cũng có chút bị mông muội lừa gạt, nuốt nước miếng cái, con ngươi vòng vo xoay chuyển cảnh giác nhìn bốn phía, hạ thấp giọng : "Chắc hẳn là do áp lực công việc gần đây của bọn họ khá lớn ."

      Giờ phút này tất cả công nhân viên trong đại sảnh đều dừng bước lại, nhìn chằm chằm Tô Song Song chống nạng đứng trong đại sảnh.

      Cái nhìn có chút hả hê, có ý xem náo nhiệt, chỉ đủ loại ánh mắt mà có thể xào thành nồi thức ăn, tình thế này còn hơn cả khi có đại minh tinh xuất .

      "Cái kia, bình tĩnh, chúng ta chúng ta !" Tô Mộ giọng , vỗ về Tô Song, giả vờ phát từng ánh mắt giống như viên đạn vô cùng có lực uy hiếp nhìn bọn họ.

      Chẳng qua là luôn luôn có loại người thèm ăn đòn, hai người bọn họ mới về phía trước bước, có hai mặt mũi tương đối xinh đẹp tới, trực tiếp đứng chắn trước mặt Tô Song Song.

      Tô Song Song ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp này, lần đầu tiên cảm thấy tranh châm biếm miêu tả người xấu trong tiểu thuyết quả là việc làm có căn cứ, cứ xem hai người này, vừa nhìn biết phải là người tốt.

      Tô Mộ liếc bọn họ cái, ánh mắt sắc bén, ở tập đoàn Tần thị này lần mò lăn lộn hơn năm năm, từ em thực tập làm thẳng đến tổng biên tập, khí thế ngày hôm nay cũng phải là dùng để trưng cho đẹp.

      Cái nhìn này ngay tức khắc làm cho hai người kia vốn dĩ cực kỳ phách lối có phần sợ hãi, chẳng qua lập tức người trong đó giống như có chiều hướng thẹn quá thành giận, trực tiếp chống lưng cười lạnh tiếng.

      "Ôi, tôi tưởng là ai kia chứ, hóa ra là đệ nhất nội gián của công ty chúng ta à!" Giọng bén nhọn, tràn ngập giễu cợt, vừa nhìn cũng phải người tốt gì.

      Trong lòng Tô Song Song nhịn được mà nôn thành máng: ta còn tưởng đây là ngoạn sát tam quốc sao? là năm nào rồi mà vẫn còn nội gián, gọi là gián điệp thương mại, gián điệp có được ! có học thức là đáng sợ! Rốt cuộc là làm thế nào hai người bọn họ có thể chui vào tập đoàn Tần thị toàn người tố chất cao mà Tô Mộ luôn miệng vậy.

      Nhưng chỉ biểu bất mãn của mình ở trong lòng chút, cũng muốn chọc giận quần chúng đại biểu trước mặt, giảm bớt kích thích phẫn nộ.

      Tô Mộ cũng lười phản ứng ta, vỗ vỗ Tô Song Song định về phía trước, lại còn vô cùng lễ độ câu: "Mời nhường đường."

      Tô Song Song đối với việc Tô Mộ có thể nhẫn nại như vậy, cảm thấy hết sức cảm kích, chỉ là nữ nhân viên đối diện quá cho mặt mũi, cứ đứng đó mà chặn đường .

      Trong lòng Tô Song Song vì ta mà mặc niệm giây, quả thực ngay sau đó, Tô Mộ vẫn mực trầm mặc rốt cục cũng bạo phát, nhìn hai nữ viên chức trước mặt, lập tức châm biếm .

      "Thế nào? Rảnh rỗi đến nhức trứng rồi hả? Muốn đứng ở chỗ này làm tiếp tân? Nhưng mà tôi nhờ các soi gương nhìn lại chút dáng vẻ như con gấu kia của mình , hai người như các cũng có thể đứng ở chỗ này làm tiếp tân đón khách sao? Chỉ làm được thần giữ cửa đuổi quỷ có, cẩn thận lại hù cho toàn bộ khách quý chạy mất!"

      "! Tô Mộ, đừng quá kiêu ngạo!" Nữ nhân viên tự biết bản thân mình lại Tô Mộ, trực tiếp chuyển sang tấn công Tô Song Song vẫn cúi đầu thoạt nhìn có vẻ dễ bắt nạt.

      "Tô Song Song, chuyện của mọi người trong công ty đều biết cả rồi, còn có mặt mũi tới đây làm sao? đúng là biết xấu hổ!"

      Nữ nhân viên này vừa xong, bắt đầu tuỳ tiện cười rộ lên, những nhân viên khác đứng xung quanh phần là quen nhìn Tô Song Song được Tần Mặc coi trọng cũng theo đó ồn ào, lập tức tiếng nghị luận vang lên ngừng.

      Tô Mộ vừa muốn mở miệng, Tô Song Song lại giữ lại, chống nạng về phía trước từng bước, ngẩng đầu ưỡn ngực có nửa phần lùi bước nhìn hai người này.

      Tô Mộ đứng ở phía sau Tô Song Song nửa bước, nhìn dáng vẻ Tô Song Song như vậy, liền khẳng định ấy lại bị quật cường bám vào người, sức chiến đấu tăng lên biết bao nhiêu đẳng cấp, lúc này đến phiên Tô Mộ toát mồ hôi ở trong lòng giùm cho hai tiểu tinh này rồi.

      "Tôi cũng có làm gì, vì sao lại thể tới công ty làm?" Tô Song Song tỉnh táo hỏi ngược lại, có nửa phần rụt rè.

      Hai nữ nhân viên đứng đối diện vốn còn tưởng rằng cho dù Tô Song Song bị hù dọa đến phát khóc, cũng sợ hãi, nghĩ tới ta lại có thể dùng vẻ mặt thành hỏi ngược lại bọn họ, bọn họ lập tức liền bối rối.

      người theo bản năng quay đầu lại nhìn sang góc phía đông, mà Âu Dương Minh lúc này đứng đối diện tầm mắt của ta ở bên kia, nghiêng người cái, trốn vào trong bóng tối.

      Động lực của nữ nhân viên này cũng mạnh hơn chút, trực tiếp tiến lên vài bước, nhìn Tô Song Song hừ lạnh tiếng, trợn to hai mắt, dự định trước tiên dùng khí thế để áp đảo Tô Song Song.

      " làm cái gì trong lòng biết , được xem là nội gián đầu tiên trong tập đoàn Tần thị, Tô Song Song đúng là đặc biệt!"

      Tô Song Song thở phào cái, chậm rãi : "Tôi làm cái gì đương nhiên tôi biết, tôi thẹn với lương tâm, cho nên tôi làm bình thường trở lại có gì đúng sao?"

      " thẹn với lương tâm? Chuyện của mà đều bị đưa ra ánh sáng web rồi, còn có thể chạy trốn sao? Tô Song Song, đừng cho là sau lưng có Boss làm chỗ dựa, sợ hãi gì, ánh mắt của mọi người đều sáng như tuyết đấy!"

      Nữ nhân viên hừ lạnh tiếng, đột nhiên lại phát ra điều gì, ánh mắt sáng lên, bắt đầu giễu cợt : "Ôi, làm sao mà hôm nay nhìn thấy treo người Boss tới nữa? Chẳng lẽ là Boss rốt cuộc thấy bản chất thực của rồi? cần nữa!"
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68: Boss, ngài là đẹp trai. (p1)

      Editor: sammie

      Nghe thấy điều liên quan đến Tần Mặc, chỉ số chiến đấu trong người Tô Song Song liền tăng cao, ánh mắt vốn dịu dàng bây giờ mang theo vẻ công kích. Tô Song Song cau mày nhìn hai nữ nhân viên, mắt hơi híp lại, khí thế trong nháy mắt liền áp chế hai người họ. Hai nữ nhân viên cảm thấy Tô Song Song có chút bình thường, đối mặt với thay đổi của , hai người họ đột nhiên nhớ tới ả Bạch Cốt Tinh trước kia, trong lòng hơi chột dạ. Các làm việc này cũng chỉ vì bình thường thấy bộ dạng hiền lành của Tô Song Song, vừa nhìn nghĩ dễ bắt nạt, nếu châm biếm nhiều chút mà có thể cầm thêm khoản thu nhập, cho dù bị đuổi việc, cũng bị thua thiệt a!

      Thế nhưng xem ra hôm nay, chuyện này dễ dàng làm được, hai người bọn họ làm việc xấu chỉ nhận được tiền mà còn bị đuổi việc, nghĩ như vậy, khí thế hai người họ liền hạ xuống.

      “Tôi trịnh trọng tuyên bố lần nữa, tôi và Tần Mặc là bạn bè, mong mọi người đừng nhiều chuyện nữa, nếu tôi kiện các người tôi vu khống!”

      Tô Song Song xong, ánh mắt lướt qua hai người kia rồi tiếp: “Còn nữa, web như vậy có tin được ? Người ta viết vậy có tin được ?”

      “Hôm qua tôi còn thấy và quản lí bộ phận kinh doanh em em ở cầu thang, theo tôi biết quản lí bộ phận kinh doanh có vợ rồi đúng chứ? Vì cái gì mà lại chọn làm Tiểu Tam? Để thăng chức?”

      Tô Song Song , ngón tay chỉ về trong hai người nữ nhân viên, sắc mặt bình tĩnh, như thể bóc trần , lập tức quay đầu nhìn bốn phía.

      chậm rãi tiếp: “Nếu mọi người tin, có thể xem camera ghi hình, chắc chắn có thể thấy được bọn họ trước sau ở cầu thang.”

      ! bậy!” Nữ nhân viên kia hét lên tiếng, suýt nữa là xông tới muốn đánh Tô Song Song, Tô Mộ liền tiến lên, che chở trước người cho .

      Người nữ nhân viên kia có chút sợ Tô Mộ, cắn răn quát Tô Song Song: “ tôi có bạn trai rồi, bậy bạ gì đó, sợ bị hư lưỡi hay sao?”

      Tô Song Song dừng chút, nghe mọi người xung quanh xì xào bàn tán. để ý tới nữ nhân viên kia, hỏi ngược lại: “Mọi người nghe xong, có tin lời tôi ?”

      Nhân viên xung quanh lập tức sửng sốt, tiếng bàn luận xôn xao càng lúc càng lớn, họ muốn biết rốt cuộc Tô Song Song muốn cái gì!

      Tô Song Song nghĩ thời cơ tới liền mở miệng: “Tôi vừa bậy, căn bả cũng có chuyện gì bí mật, cũng có camera giám sát mà.”

      “Nhưng các người cũng tin, vì điều gì mà mọi người đều rộ lên tin tức tôi là nội gián?”

      “A!” Xung quanh lập tức hô lên, sau đó trong nháy mắt trở nên yên lặng, tiếp đó tiếng xì xào bùng nổ lớn hơn chỉ là nội dung hoàn toàn nhằm vào Tô Song Song.

      Nữ nhân viên vừa kêu gào ở phía đối diện nhất thời mặt đỏ tới mang tai, nên lời.

      Nhưng đột nhiên mắt ta sáng lên, ả tiến lên bước, hừ lạnh với Tô Song Song: “ vừa bịa ra câu chuyện rất hay, chỉ cần nhìn camera giám sát là biết, nhưng chuyện của , có chứng cứ gì để chứng minh mình trong sạch?”

      đợi cho Tô Song Song mở miệng, ta từng bước ép sát, tiếp: “ có chứ gì? Tô Song Song, nếu như vô tội tại sao lại có bằng chứng để chứng minh cho trong sạch của mình chứ?”

      ta trực tiếp gán tội danh lên người Tô Song Song, khí thế cũng tăng lên: “Bởi vì vừa ăn cắp vừa la làng, muốn thay đổi tầm mắt của chúng tôi, đúng là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, khiến người ta cảm thấy ghê tởm!”

      Tô Song Song liền nghẹn lại, khí thế chiến đấu trong nháy mắt hạ xuống nhiều, chứng cứ của chuyện này, hoàn toàn tìm được. Bởi vậy…. thể chống đỡ.

      Tô Song Song nghĩ như vậy, ý chí đấu tranh lập tức chỉ còn lại số , biết nên gì.

      Lời của con người đáng sợ, ba người thành hổ, có chứng cứ, cho dù có nhiều hay ít ở chỗ này cũng có người nào tin cả.

      Tô Song Song mím môi, đột nhiên cảm thấy mình cùng với mấy nhân viên ở đây như mấy bà già chanh chua cứ nhao nhao cũng có ý nghĩa gì, chỉ lãng phí thời gian, giờ vấn đề chủ yếu của là nhanh chóng tìm được chứng cứ chứng minh trong sạch cho mình.

      “Tô Tô, chúng ta thôi!” Tô Song Song cảm thấy mệt mỏi, người ta bảo nàng là nội gián có quan hệ gì với đám người này, mọi người ở đây đều hả hê vui vẻ, lòng người tại sao lại như vậy?

      Tô Mộ cảm thấy tinh thần Tô Song Song suy sụp nên đỡ , hung hữ liếc hai người nữ nhân viên kia, thế nhưng hai ả còn chưa chịu tránh ra.

      ngầm chấp nhận đúng ? Tô Song Song, nhanh chóng cút ra khỏi công ty, bớt ở chỗ này mà mất mặt xấu hổ!” Nữ nhân viên mũm mĩm vừa bị Tô Song Song lúc nãy, bây giờ thừa cơ hội bắt đầu bộc phát.

      Mắt nhìn thoáng qua hướng Âu Dương Minh, ý bảo ta có thể ra thực kế hoạch hùng cứu mỹ nhân. ( ra là vậy a ~ ~)

      Âu Dương Minh vừa ra, nhưng còn chưa đến bên cạnh Tô Song Song, đột nhiên ở phía cửa xôn xao, ngay sau đó đám nhân viên vốn vây quanh nhất thời dạt sang hai bên.

      “Nhân viên của tôi, lúc nào đến phiên người khác đuổi việc?”
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68.2: Boss, ngài là đẹp trai.

      Editor: sammie

      Tô Song Song nghe giọng , đột nhiên trái tim đập mạnh cái, chậm rãi quay đầu lại liền thấy Tần Mặc thân âu phục màu đen về phía mình. Tần Mặc cảm nhận được ánh mắt của , ngẩng đầu nhìn qua, giây phút đôi mắt đào hoa lạnh như băng chống lại cặp mắt bán nguyệt của Tô Song Song, nhất thời hiểu được tâm tình chứa trong đó.

      Nếu như phải đa tình tự suy nghĩ muốn loại tâm tình này dường như gọi là thương.

      Tim Tô Song Song lập tức đập loạn, sững sờ quay đầu nhìn , ngay cả mặt biểu lộ cảm xúc gì cũng đều quên mất.

      Thẳng cho đến lúc Tần Mặc đến bên cạnh, nhanh chóng ôm ngang người, mới lấy lại tinh thần, suýt nữa là thét lên tiếng, vội vàng vươn tay che miệng mình, lo lắng nhìn xung quanh.

      Chỉ thấy các nhân viên vừa nãy còn hận thể ăn , bây giờ đều cúi đầu, ngay cả liếc mắt nhìn cũng dám, lúc này Tô Mộ bày ra vẻ mặt đờ đẫn mê trai cười cười nhìn chằm chằm Tô Song Song, tay làm dấu cố lên.

      “Tôi mời các người tới để chuyện phiếm hay sao?” Tần Mặc lạnh lùng phun ra câu , các nhân viên xung quanh hiểu tại sao lập tức tản ra.

      Hai nữ nhân viên gây từ lúc thấy Tần Mặc hồn bay phách lạc, vừa nghe Tần Mặc liền vội vàng lẩn vào trong đám người trốn , dường di rất sợ Tần Mặc ghi nhớ bọn họ.

      Tô Mộ liếc nhìn Tô Song Song, ném cho ánh mắt chế nhạo rồi cũng vội vàng khỏi.

      Âu Dương Minh đứng trong đám người liếc nhìn Tần Mặc, nhìn lướt qua Tô Song Song trong ngực , hơi híp mắt, khẽ đẩy gọng kính sóng mũi, trong mắt lên tia cam lòng, sau đó xoay người rời .

      Trong nháy mắt, đại sảnh vốn vô cùng náo nhiệt như chợ bán thức ăn chỉ còn lại Tô Song Song và Tần Mặc.

      ở trong lòng , chưa kịp phản ứng ngẩng đầu cười ha ha, lúc này dường như tính khí bướng bỉnh trong người hạ xuống, dáng vẻ trở nên hơi ngốc nghếch.

      “Boss, lúc nãy giống như đức tổng tài bá đạo trong các bộ phim tivi, thoạt nhìn đúng là khác gì lắm, ngược lại đẹp trai đến ngây người!”

      Tần Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, hiếm thấy được trong mắt lại có ngưỡng mộ như vậy, cũng muốn tính toán đến việc nghe lời mà làm nữa.

      Thế nhưng nghĩ đến việc Tô Song Song nghe lời của mình, thể dung túng được, nhíu mày hỏi: “Tại sao ở nhà chờ tôi đưa làm?”

      Có trời mới biết lúc Tần Mặc mở toang cửa nhìn thấy Tô Song Song ở trong nhà trọ, trong lòng có bao nhiêu lo sợ, vội vã chạy tới, chỉ vì sợ chưa thấy những trò lừa gạt trong công ty, bị đả kích.

      Nhưng bây giờ Tần Mặc cho rằng mình đánh giá thấp Tô Song Song, nha đầu này cũng hẳn có vẻ ngoài dễ bắt nạt, bướng bỉnh, xem chừng sợ bất cứ người nào.

      phải chỉ vì tôi tưởng mình cố gắng ở công ty hay sao? Cho nên sốt ruột định giúp tay, nào ngờ là người đến muộn về sớm, tốt, tốt…”

      Tô Song Song vừa bị vẻ đẹp trai của Tần Mặc làm cho hưng phấn, não bắt đầu mở rộng, nhất thời năng lung tung.

      ôm hướng đến thang máy, vốn là người thích yên tĩnh nên chịu nổi tiếng ồn ào của , lạnh lùng câu: “ tiếng người!”

      Tô Song Song thè lưỡi, lời ít ý nhiều tổng kết chút: “Tôi muốn để chống chọi mình!”

      Tần Mặc dừng chân chút, cúi đầu nhìn chằm chằm , tuy rằng trong lòng hiểu , những câu này là vì trách nhiệm, nhưng điều này vẫn khiến đập mạnh cái.

      Tần Mặc dừng lại, vừa mở miệng giọng khàn khàn, thế nhưng lại tràn đầy tình cảm.

      “Cho dù có chuyện gì cũng ở bên cạnh tôi chứ?”

      “Ừ!” Tô Song Song cho rằng Tần Mặc muốn biểu quyết tâm với chuyện này nên vội vàng gật đầu, sau đó nhìn cười nịnh nọt.

      “Tô Song Song, sau này có hối hận cũng vô ích!” Tần Mặc cúi đầu nhìn , ánh mắt nhìn dường như có chút lo lắng.

      Tô Song Song luôn cảm giác giống như mình bỏ sót cái gì đó, nhưng lại nghĩ ra được gì, gật đầu, vội vàng thể quyết tâm: “Ừ! Tôi bao giờ hứa hưu hứa vượn!”

      Tần Mặc nghe Tô Song Song xong, khóe môi con lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn nụ cười của liền nuốt nước miếng cái.

      Ngay sau đó nghĩ hai mắt của mình cũng bị dáng vẻ tươi cười đẹp đến mức báo động lòng người khiến cho mù lòa, ra tiểu cầm thú cười lên trông đẹp như vậy a!

      Tô Song Song vội vàng vươn tay ôm tim của mình, cảm thấy nhất định mình bị bệnh tim rồi, nếu tại sao thỉnh thoảng lại cuồng loạn đập mạnh.

      “Tô Song Song, nhớ kỹ lời cam đoan của hôm nay.” Tần Mặc xong lời này thang máy mở ra, ngay sau đó xóa nụ cười nơi khóe miệng của mình.

      Tô Song Song chớp chớp mắt, cảm giác mình nhất định là hoa mắt, Tiểu Cầm Thú chỉ biết ngoài cười nhưng trong cười, khi nào lại có thể để lộ ra nụ cười kinh diễm như vậy, hơn nữa là còn dành cho ?

      hít hơi sâu cảm thấy mũi mình nóng lên, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ, lại phát mình chảy máu mũi, Tô Song Song sợ đến trợn to hai mắt, vội vàng vươn tay che kín mũi của mình.

      “Boss! Boss! Mau đưa tôi đến nhà vệ sinh, tôi….” Tô Song Song nên lời, mũi chảy máu rồi, cắn răng cái, rống lên: “Tôi hộc máu!”
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :