1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61: Ngọt ngào ngắn ngủi. (p2)

      Editor: sammie

      Nếu để thấy bộ dạng hùng dũng của khi lật tung tủ quần áo, chừng đoạn tuyệt tình bạn với , có nạng, muốn cắt đứt tình bạn cũng phải chờ đến ngày mai, bởi vậy mới tốt bụng nhắc nhở chút.

      Tần Mặc nghe xong liền nghiêng đầu, nhìn tủ quần áo của nữa, Tô Song Song vội vàng vươn tay, sau trận lục lọi lộn xộn, cuối cùng cũng tìm được chiếc áo ngủ nhăn nhúm của mình trong đống quần áo.

      Tô Song Song nhíu mày, có cách nào cả, quần áo quá nhàu, run lên, vuốt vuốt các nếp nhăn, vội vàng đóng cửa tủ quần áo, chỉ tiếc quần áo trong tủ quá lộn xộn nên tất cả đều rơi ra ngoài, bởi vậy thể đóng cửa được.

      Tô Song Song sốt ruột, tay cầm áo ngủ, tay bỏ quần áo của vào tủ, vội vàng xoắn xuýt.

      Đột nhiên cảm thấy có gì đó đúng, đưa mắt nhìn về phía của Tần Mặc, cảm giác đúng càng lúc càng mạnh mẽ, chậm rãi quay đầu nhìn lại.

      Liền nhìn thấy Tần Mặc chau mày nhìn mình, chân mày kia chau lại tưởng như muốn thành bánh quai chèo*

      Trong lòng Tô Song Song thầm hừ lạnh câu: Cho tò mò này! Nhìn ! Nhìn ! Hiếu kì giết chết mèo! Tự mình chịu nổi nha!

      Nhưng nét mặt của lại dám lộ ra bất cứ điều gì, vẫn cười nịnh nọt, tay cũng dừng lại, vắt áo ngủ lên vai của mình, hai tay ném quần áo bị rơi xuống đất vào trong tủ, cuối cùng vất vả đóng cửa tủ lại.

      Tô Song Song thở phào nhõm, sau đó kéo tay áo của Tần Mặc, muốn làm xong rồi, lúc này Tần Mặc mới đen mặt dìu vào nhà vệ sinh.

      Nhà vệ sinh của tất cả phòng trọ đều làm thủy tinh nửa trong suốt, bình thường Tô Song Song chỉ ở mình, cho tới bây giờ cũng nghĩ tới lúc thay quần áo phải đề phòng người ngoài.

      Bây giờ cầm áo ngủ, ngồi ở bồn cầu, nhìn Tần Mặc dựa lưng vào cửa kiếng, tuy rằng chỉ quay lưng về phía , nhưng tại sao lại cảm thấy được tự nhiên chứ?

      Cuối cùng Tô Song Song nhanh trí quyết định trước tiên cứ mặc thế này, chờ Tần Mặc rồi, thay đồ giường, sau đó ngủ!

      Lúc Tần Mặc vào phòng vệ sinh để rửa tay, nhìn thấy áo ngủ nhăn nhúm của Tô Song Song ở bồn cầu, nhắm mắt lại hít hơi sâu.

      cảm giác đầu mình càng đau hơn, ngay cả huyệt thái dương cũng giật thình thịch, muốn tự hỏi bản thân mình, chắc chắn là tình cảm của đặt sai chỗ rồi, làm sao coi trọng được nữa.

      Nhưng khi Tô Song Song ngẩng mặt nhìn cười ngượng ngùng, đôi mắt bán nguyệt cong cong, lộ ra đôi lúm đồng tiền đáng , ngoan ngoãn như chú mèo con, khiến con tim vốn cứng rắn lạnh lùng của trong nháy mắt cảm giác được tình cảm ấm áp.

      giống như có chút trách nhiệm, đến đỡ dậy, tuy rằng cần thiết, thế nhưng ôm ngang như cũ, từng bước vô cùng bình thản.

      Tô Song Song cảm giác như mình muốn khóc, đầu choáng váng đến hoa mắt, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, dường như mở ra được.

      cố gắng để cho mình ngủ, vốn dĩ quan tâm Tần Mặc nghĩ như thế nào, tại chỉ muốn nằm lên giường ngủ giấc ngon.

      Chỉ là chưa đến giường, bị sâu ngủ đánh bại, dựa vào lồng ngực ấm áp cứng rắn của , hoàn toàn để ý tới danh dự mà ngủ.

      Tần Mặc vừa định đặt Tô Song Song xuống giường, cảm giác được cổ của cố gắng gượng, rồi nghiêng đầu cái, ngoan ngoãn dựa vào ngực .

      Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, động tác chậm lại, cẩn thận đặt xuống giường, đỡ lấy thân thể, trước tiên để ngồi xuống tốt .

      muốn rút cánh tay đặt sau lưng của đột nhiên phát mặc nội y ngủ, lông mày khẽ cau lại.

      đưa tay mở chiếc kẹp cách lớp áo ở phía sau, suy nghĩ lúc lâu cũng nghĩ ra có nên cởi nội y của ra trước rồi mới cởi đồ giùm hay , cuối cùng bỏ qua.

      khom người xuống đắp kín mền cho Tô Song Song, rồi ngồi bên giường khẽ cúi đầu nhìn , Tô Song Song lúc ngủ trông vô cùng ngoan ngoãn đáng .

      Bở vì lúc nãy khóc nên mắt hơi sưng lên, có lẽ ngủ được ngon giấc, hàng mi dài run run, Tần Mặc vươn tay nhéo khuôn mặt nhắn của Tô Song Song, cảm giác tốt như nghĩ.

      Cuối cùng đứng dậy, dự định rời , vừa mới xoay người, liền quay lại, cúi người xuống, hôn lên trán , hành động vô cùng thân mật.

      Chẳng qua là ngay lúc đứng dậy, lập tức thấy cửa tủ bị Tô Song Song chật vật đóng lại ở bên kia kêu “thình thịch” tiếng, cánh cửa tủ chịu nổi gánh nặng liền mở ra, lúc trước Tô Song Song cố nhét quần áo vào, trong giây lát liền đổ ra ngoài.

      Tần Mặc xoay người chứng kiến cảnh này, trong chớp mắt nghĩ rằng Tô Song Song đúng là người với vật như nhau, luôn luôn phá hư thời khắc tốt đẹp nhất!

      *: mấy bạn lên gg xem hình cái bánh nha, rồi tưởng tượng ra chân mày của Mặc ca nha :))

      Hết chương 61.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62: Mùa thu hoài niệm mùa xuân tương tư (P1)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      Sáng hôm sau, Tô Song Song tỉnh dậy, trở mình, đột nhiên cảm thấy ngực mình phình lên, rất thoải mái. đưa tay gãi gãi, bỗng phát khuy cài phía sau được mở ra từ lúc nào, hơn nữa nội y cũng xộc xệch trước ngực.

      cau mày ngồi dậy, cúi đầu nhìn, lập tức trừng mắt to vì kinh sợ. Cái quái gì đây? Sao nội y của mình lại trở thành như vậy?.

      Mắt Tô Song Song đảo quanh vòng, cố gắng hồi tưởng lại chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, rốt cuộc ngủ thế nào?

      Khi nhớ ra hôm qua mình nằm trong ngực Tần Mặc mà ngủ, liền trực tiếp bổ nhào về phía trước, ôm chăn kêu rên lên!

      Miệng Tô Song Song lầm bầm liên hồi: "Tô Song Song ơi Tô Song Song! Mày còn có liêm sỉ ! Còn liêm sỉ hay hả?!"

      Thế nhưng nghĩ lại, bình thường ngủ rất biết điều. Lúc trước cũng có lần từng mặc nội y ngủ, nhưng từ đó cho tới bây giờ đều như thế nữa!

      Đột nhiên ý nghĩ xông lên trong đầu Tô Song Song, kinh ngạc trợn to mắt, vội vàng cúi đầu vén chăn lên, thấy mình vẫn còn mang quần ngủ thở phào nhõm.

      Từ lần trước ở nhà Tần Mặc xảy ra chuyện xấu hổe về đai đeo váy ngủ, Tô Song Song liền tìm áo ngủ có ống tay và quần dài.

      Giờ phút này cảm giác mình rất nhìn xa trông rộng, quá mức cơ trí, nếu tối hôm qua chắc khó mà giữ trinh tiết được.

      Tô Song Song ngồi thẳng người, thấy mình vẫn còn liêm sỉ, cũng chẳng định lo lắng mãi chuyện nội y. suy nghĩ xem mình nên xuống giường rửa mặt bằng cách nào cửa phòng đột nhiên mở ra.

      Ngay sau đó có mùi thơm quyến rũ bay vào, tầm mắt Tô Song Song như rađa dừng lại trước cửa.

      lập tức bỏ qua Tần Mặc, hai mắt sáng lấp lánh theo dõi món đồ cầm tay. Dựa vào hiểu biết của Tô Song Song với Tần Mặc, luôn cầu khá cao về thức ăn, vì vậy ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn Tần Mặc tới.

      Khi thấy túi xách đựng thức ăn của Hoàng Cố Hương, Tô Song Song nhất thời càng thêm thích Tần Mặc! Quả theo boss lăn lộn, ngày ngày đều được ăn cháo của Hoàng Cố Hương!

      Tô Song Song nghĩ chút, định tự động quên chuyện nội y bị mở. Mặc dù da mặt tương đối dày, nhưng đây phải là chuyện có thể tùy tiện ra!

      Nào biết Tần Mặc để cháo lên bàn xong, lạnh nhạt quay đầu nhìn Tô Song Song, quét vòng trước ngực , khẽ nhíu mày cái, lộ ra biểu tình chê bai.

      "Đồ lót của có vấn đề, thể cởi ra được lúc mặc quần áo." Tần Mặc rất nghiêm túc, vẻ mặt giống như nghiên cứu vấn đề học thuật vậy.

      "..." Nhất thời cả người Tô Song Song toát mồ hôi lạnh, khóe miệng co rút, rất muốn rống to: Ai với lúc mặc quần áo có thể cởi nội y ra? Cho dù có kỹ năng này người đàn ông lạnh lẽo vô vị như làm sao biết được chứ?!

      qua cũng phải lại, có thể nghiêm túc thảo luận vấn đề này cùng người đàn ông mà ngay cả hôn môi người con khác cũng chưa từng ?

      Nhưng Tô Song Song giật giật mũi, hít hơi, ngửi được hương vị ngọt ngào của cháo trong khí, vì thức ăn ngon, nhịn.

      thở sâu cái để bình tĩnh lại, sau đó kéo ra nụ cười nịnh nọt, híp mắt lại : "Cái đó, ai lại đáng ghét như vậy cho Boss chưa cởi áo ngoài cũng có thế mở nội y ra? Chuyện xấu xa thế mà cũng với , làm vấy bẩn tâm hồn trong trắng của ? là tội ác tày trời!"

      Vẻ mặt Tần Mặc vẫn bình thường, chẳng qua là ánh mắt lại lạnh như băng, vẻ nghi hoặc trong nháy mắt chuyển thành ghét bỏ.

      Ngón tay thon dài của gõ lên đồ ăn có hương vị ngọt ngào bàn, môi mỏng hơi mở ra, rất bình thản phun ra ba chữ: "Tiếng người ."

      Tô Song Song sống chung với Tần Mặc lâu, cảm giác được uy hiếp mạnh mẽ của , lập tức làm ra bộ dạng nghiêm túc, đâu ra đấy: "Quả như thế, nhưng mà đối với thiếu kinh nghiệm thực chiến của Boss mà , làm được việc này!"

      Trong lòng Tô Song Song sớm rơi lệ đầy mặt, nhịn được nhổ nước bọt: Mặc dù biết tâm hồn xử nam của Boss rất trong sáng, nhưng mới sáng sớm thảo luận vấn đề động trời này với là sao? nghịch ngợm như vậy, là do ông nội dạy sao?

      Tần Mặc nghe , chân mày nhíu lại, theo bản năng vài bước về phía Tô Song Song. vừa thấy dáng vẻ nghiêm túc của , nhất thời bị hù dọa vội vòng tay che ngực, dáng vẻ thà chết chứ chịu khuất phục.

      dịch về phía sau từng bước, lắp ba lắp bắp: "Boss, nếu ngài muốn rèn luyện kinh nghiệm thực chiến tìm người khác , tôi thể cung cấp cho ngài loại hình phục vụ này đâu!”

      Bước chân Tần Mặc dừng chút, ghét bỏ trong mắt lập tức càng thêm nồng đậm, đưa tay ra, làm bộ thèm quan tâm tới dáng vẻ lúc này của Tô Song Song: " rửa mặt à?"
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62: Mùa thu hoài niệm mùa xuân tương tư (P2)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      vẫn tiếc chữ như vàng, thế nhưng bốn từ này lại làm cho Tô Song Song thấy rất quan tâm đến mình, cảm động vội vàng kéo tay Tần Mặc lại.

      Lúc nãy sợ Tần Mặc nhào lên, bắt làm thí nghiệm để rèn luyện kinh nghiệm thực chiến. Bởi vì Tô Song Song hoàn toàn tin tưởng, với chỉ số tình cảm thấp đến thảm hại của , khẳng định có thể làm ra chuyện này.

      Tô Song Song rửa mặt xong, hạnh phúc ngồi lên chiếc bàn lộn xộn để ăn sáng. Chợt nghĩ đến điều gì, Tô Song Song ngẩng đầu, nhìn Tần Mặc ở đối diện ăn uống hết sức chậm rãi và tao nhã.

      “Boss, cho tôi mượn điện thoại của chút được ?” Tô Song Song vừa vừa chống lên ghế, cầm áo khoác đặt ở đầu giường, lấy ra mảnh vụn của màn hình từ trong túi áo.

      Thấy điện thoại mình mới mua lâu biến thành bộ dạng thế này, Tô Song Song càng nhìn càng đau lòng.

      Tần Mặc quan sát điện thoại di động của Tô Song Song, đôi mắt đào hoa có cảm xúc gì đột nhiên sáng ngời. Tô Song Song nhìn , bất mãn trong lòng lại dâng lên: Cao hứng em nhà !

      Tần Mặc lấy điện thoại của mình từ túi quần ra, sau đó câu đầu đuôi: “Bởi vì di động hư nên mới nhận điện thoại của tôi?”

      Tô Song Song nháy nháy mắt, lúc này mới hiểu, chẳng lẽ Tần Mặc gọi điện tìm mình? gật đầu : “Boss, gọi điện cho tôi khi nào vậy? Tìm tôi có việc gấp…”

      tới đây, đột nhiên Tô Song Song nhớ tới khi gặp phải ở phòng ăn, đúng lúc nhìn thấy gọi điện cho ai đó nhưng lại kết nối được.

      Tô Song Song nhịn được nghĩ, chẳng lẽ khi đó Tần Mặc gọi điện thoại cho ? quan tâm chuyện về nhà? Hay vẫn còn điều gì khác?

      thấy nhất định là mình suy nghĩ nhiều, nhưng chẳng biết sao trái tim khống chế được mà đập loạn nhịp.

      Tô Song Song vội vàng im miệng, buồn rầu húp hớp cháo. muốn che giấu lúng túng của mình, lại quên mất cháo vẫn còn rất nóng, ngụm này, theo bản năng vội ngửa đầu phun ngụm cháo ra ngoài, toàn bộ bay theo đường cong đáp thẳng xuống mặt của Tần Mặc.

      Tô Song Song nhìn cháo có lẫn thịt băm chảy từ từ xuống khuôn mặt lạnh như băng của , tâm trạng rối loạn trong nháy mắt liền dừng lại.

      Tô Song Song bị dọa sợ đến mức mặt cũng sắp nhăn tít lại, đầu trống rỗng, theo bản năng giơ tay lau lung tung lên mặt Tần Mặc.

      Lúc Tần Mặc bị Tô Song Song phun cháo liền ngây ngẩn. người luôn luôn bình tĩnh như hiểu được cái gì gọi là nỗi khiếp sợ thể tưởng tượng được!

      Móng vuốt của Tô Song Song sờ loạn mặt , vậy nên cháo thịt càng bị bôi đầy lên gương mặt.

      Tần Mặc nhắm mắt chậm rãi hít hơi, sau đó bình tĩnh đứng dậy, xoay người, vào phòng vệ sinh. Chẳng qua cửa phòng vệ sinh bị đóng mạnh lại, còn khẽ run rẩy thể thành công việc Tần Mặc rất tức giận.

      Tô Song Song ngồi tại chỗ, nhìn cửa phòng đóng chặt, thu tay về, lại nhìn bàn tay dính đầy cháo của mình, lúc này mới phản ứng lại, đầu lưỡi nóng đến tê rần.

      lè lưỡi liếm, đúng lúc Tần Mặc ra sau khi rửa mặt xong, Tô Song Song nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn. Vừa định vài lời lấy lòng, đỡ cho mình bị diệt bởi lửa giận của Tần Mặc.

      Nhưng giây sau khi nhìn thấy Tần Mặc, Tô Song Song lần nữa cảm nhận được nhịp tim mình dừng lại, ngay sau đó lại bắt đầu đập liên hồi, nhảy cẫng lên, tiểu cầm thú quá hấp dẫn!

      Tô Song Song nhận thức cách ràng rằng nếu nghĩ như vậy về Tần Mặc thêm mấy lần nữa, sớm muộn gì cũng bị bệnh tim.

      Tần Mặc đứng ở cửa phòng rửa tay, tóc bị nước làm ướt rũ xuống trán, vài giọt nước chảy xuống khuôn mặt tuấn của .

      giọt nước rơi lông mi dài, theo bản năng Tần Mặc nháy mắt cái tựa như phóng điện, làm Tô Song Song bị giật điện mà si mê.

      "Đầu lưỡi bị rút gân?" Tần Mặc khẽ chau mày, mặc dù ngoài miệng hỏi vậy nhưng vẫn xoay người rót cho Tô Song Song ly nước lạnh.

      Lúc này Tô Song Song mới phản ứng, đầu lưỡi của vẫn còn duỗi bên ngoài quên chưa thu lại, quá mất mặt. Tô Song Song vội vàng thu lại đầu lưỡi bị nóng đến tê rần, cầm khăn giấy, lau tay dính đầy cháo của mình.

      Sau khi Tần Mặc đưa ly nước cho Tô Song Song , đỡ dậy, dìu vào phòng vệ sinh, nhìn rửa sạch tay xong mới đỡ ngồi lên ghế.

      Tần Mặc cũng chẳng còn khẩu vị gì, thế nhưng lúc này ngã lần nên khôn hơn, ngồi giường sau lưng Tô Song Song.

      Tô Song Song bĩu môi cái, biết mình làm sai chuyện gì, cũng dám lên tiếng biểu thị bất mãn, liền cúi đầu buồn rầu ăn cháo.

      Đột nhiên Tần Mặc gọi điện thoại, Tô Song Song mặc dù quay đầu lại nhìn nhưng vẫn vễnh tai lên nghe trộm.

      "Đem chiếc điện thoại di động tới đây.” Tần Mặc lạnh lùng sai bảo, rất phù hợp với giọng của tổng giám đốc bá đạo. Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại bổ sung: “Dành cho nữ.”

      Tần Mặc vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "Cụp " tiếng, điện thoại di động tắt.

      Vào lúc này Tô Song Song cũng chẳng còn tâm tình nhổ nước bọt, mặc dù muốn tự mình đa tình, nhưng cảm thấy cái điện thoại di động này là Tần Mặc chuẩn bị cho .

      Tô Song Song cắn muỗng muốn hỏi Tần Mặc, nhưng lại sợ là mình tự đa tình, vậy rất mất mặt. bối rối đến mức ngay cả cháo cũng nuốt trôi.

      Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tần Mặc rất tự nhiên đứng dậy mở cửa. Lúc trở lại cầm trong tay chiếc hộp đựng điện thoại di động màu trắng.

      Tô Song Song trừng hai mắt nhìn từng bước từng bước của tới chỗ mình. Ánh mắt nhìn chòng chọc vào chiếc hộp nằm trong bàn tay thon dài của . Giây phút Tần Mặc dừng lại trước mặt , Tô Song Song ngậm muỗng nuốt nước miếng cái.

      "Của ." Tần Mặc xong, để điện thoại di động lên bàn, sau đó đẩy tới trước mặt .

      Tô Song Song biết tại sao, giờ khắc này đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng người đàn ông cầu hôn người phụ nữ. vội vàng lắc đầu, gạt ý tưởng đáng sợ này .

      Ánh mắt Tô Song Song chuyển động, lúc này cũng chẳng phải mùa xuân, sao lại nghĩ đến chuyện động tâm với Tần Mặc đây?
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63: Hai chúng ta là gì? (p1)

      Edit: linxu

      Beta: sammie_96

      Tô Song Song suy nghĩ chút lại đẩy chiếc hộp trở về, với Tần Mặc: "Cảm ơn Boss rất nhiều, nhưng mà quà tặng quý giá như vậy tôi thể nhận."

      Ngược lại Tần Mặc hề bất ngờ, mặc dù thoạt nhìn Tô Song Song có vẻ rất có danh dự, bình thường thích chiếm tiện nghi , nhưng ra sâu bên trong là người rất có nguyên tắc, đây cũng là trong những điểm làm thích, có lòng tham.

      "Vậy cứ xem như là đồ công ty bố trí cho , làm trợ lý của tôi, lại cầm trong tay cái điện thoại di động tồi tàn cũ kỹ, là ném hết mặt mũi của tôi." Tần Mặc xong liếc cái điện thoại sớm bị tan xương nát thịt của Tô Song Song cái, sau đó lại đưa tay đẩy cái hộp đựng điện thoại bàn về phía trước chút.

      Tô Song Song chớp chớp mắt, cũng cảm giác được theo như khí thế lạnh lùng của tổng giám đốc toát ra từ người , sợ khiến mất mặt cũng hợp với lẽ thường.

      Tô Song Song nhìn hộp điện thoại di động trước mặt chút, nâng lên khuôn mặt tươi cười, chẳng qua vẫn như cũ bổ sung thêm câu: “Tiền lương tôi làm trợ lý ở đây cũng cần, xem như thay bằng chiếc điện thoại này nha!”

      Tô Song Song xong cười híp mắt vươn tay ra, nhìn ký hiệu nửa quả táo bị gặm bên ở hộp, mở ra xem, đây cũng là điện thoại nửa quả táo kiểu mới nhất, hơn nữa còn có phong cách màu phấn hồng đẹp a.

      Lập tức từ trong đáy mắt Tô Song Song đâu đâu cũng thấy đầy trái tim bay bay, bởi vì hưng phấn mà đầu ngón chân đều quắp lại hết cả, ngay sau đó chân di chuyển lộn xộn, cẩn thận liền động đến chỗ vết thương, đau nhức đến nỗi phải nhe răng nhếch miệng, nhưng gương mặt vẫn vui tươi như cũ.

      "Tùy ." Tần Mặc xong ngồi trở lại giường, nhìn Tô Song Song chỉ bởi vì cái điện thoại mới có thể vui vẻ như vậy, nhưng gương mặt này ngày ngày nhìn lúc nào cũng tỏ vẻ đăm chiêu ủ dột, lập tức trong lòng thể gọi là tốt được.

      Theo như lời Tô Song Song , khi tâm tình Tần Boss tốt đẹp, cũng đừng suy nghĩ đến chuyện được thoải mái, quả thực chỉ trong nháy mắt Tần Mặc liền tung ra đại chiêu, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ tay của mình, lạnh lùng : " còn thời gian mười lăm phút."

      Bong bóng màu hồng trong mắt Tô Song Song lập tức vỡ nát rơi đầy đất, quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, trong lòng gào lên tiếng: phải là còn hơn tiếng nữa mới đến giờ làm việc sao!

      Chỉ là vừa mới nhận lấy lòng tốt của người ta, thế nên lúc này Tô Song Song giận mà dám gì chỉ cúi đầu nhanh chóng húp hết bát cháo, nhưng ánh mắt vẫn lên hình trái tim như cũ nhìn chiếc điện thoại in hình nửa quả táo đặt ở bên cạnh.

      Cơm nước xong, Tô Song Song loay hoay táy máy với cái điện thoại mới, lúc này đột nhiên nhớ tới, mình còn chưa gọi điện thoại cho Tô Mộ nữa, nghĩ vậy nên vội vàng để thẻ di động của mình vào trong điện thoại mới, nghe thanh mở máy của điện thoại, nụ cười nơi khóe miệng của thể khép lại được.

      Tần Mặc trở về phòng trọ của mình lấy vài thứ đơn giản xong, trở lại đón Tô Song Song, vừa xuống dưới, nhìn thấy vẻ mặt cười khúc khích của , Tần Mặc quyết định nhìn đến.

      sãi bước tiến vào, theo thói quen đỡ Tô Song Song từ giường thẳng dậy, ôm ngang người vô cùng tự nhiên.

      Dường như Tô Song Song cũng có thói quen bị Tần Boss ôm tới ôm lui, sớm còn cái loại cảm giác mất tự nhiên như lúc ban đầu nữa rồi, tay ôm lấy cổ Tần Mặc, lắc lắc cái chân bị thương.

      "Boss, tôi với Tô Tô rồi, về sau vẫn nên để cho ấy đưa tôi tới công ty , dù sao chân của tôi cũng gần bình thường rồi, chân sau cũng có thể nhảy nhót!"

      Tần Mặc ôm Tô Song Song đứng ở trong thang máy, đối với những lời này của , có phản ứng gì, Tô Song Song bĩu môi cái, xem như Tần Mặc ngầm chấp nhận.

      Bầu khí giữa hai người trong nháy mắt trở nên có chút lúng túng xấu hổ, cũng may thang máy nhanh chóng xuống tới tầng chót. Tần Mặc ôm Tô Song Song sãi bước ra ngoài, Tô Song Song ở trong lòng nhìn ra xung quanh liền thấy bánh xe của Tô Mộ gần muốn rớt ra.

      Vừa vặn lúc này Tô Mộ từ xe bước xuống, nhìn thấy Tần Mặc ôm ôm Tô Song Song ra, phất phất tay, trong mắt lại viết : Em , có Boss hộ tống còn muốn giày vò tôi!

      Tô Song Song vội vàng nháy mắt cái, lấy lòng Tô Mộ, giờ Tô Mộ cũng biết Tần Mặc chính là đại Boss của công ty, thấy tới, vội vàng cúi đầu khom lưng, chào chào hỏi hỏi.

      Cái điệu bộ chân chó kia của , làm cho Tô Song Song có cảm giác mình là người luôn luôn biết chuyện nhưng cũng bằng…

      Tần Mặc hướng Tô Mộ gật đầu cái, đây có thể coi như là vinh dự lớn lao vô vùng rồi, hai mắt Tô Mộ lập tức tạo thành hai trái tim, cảm giác được tiền đồ tương lai của mình sáng lạng.

      Chẳng qua đến thời điểm kịp phản ứng, Tần Mặc ôm Tô Song Song lướt qua mình, tiếp tục bước về phía trước, lúc này Tô Song Song cũng hiểu chuyện, nhướn cổ lên , đưa tay chỉ cái xe cũ bé mà Tần Mặc mới vừa nãy lướt qua.

      "Boss, xe ở đằng kia mà! Tuy rằng nó bị phá hư tàn tạ còn ra hình dáng cái xe nữa, thế nhưng ngài thể bỏ qua nó như thế a!"

      Tần Mặc nghe Tô Song Song cằn nhằn lải nhãi, rốt cuộc dừng lại, cúi đầu nhìn Tô Song Song, khẽ nhíu lông mày chút, ngay sau đó bắt đầu chuyện theo tư duy của Tần Thị: “Tôi là người nghĩ muốn dùng là dùng, muốn dùng cũng cần hay sao? Khi nào đưa đón , tôi mới tính đến nó.”

      Emma. . . Tô Song Song lập tức như bị sét đánh, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt đào hoa tràn ngập khí phách của Tần Mặc.

      Mà Tô Mộ đứng phía sau hai người bọn họ lúc này bị lời bá đạo tràn ngập khí thế tổng giám đốc đánh bại trong nháy mắt.

      nhảy dựng lên, nhìn Tô Song Song phất phất tay, sau đó nhanh như chớp chạy vào trong xe của mình, quên quay đầu thêm dầu thêm mỡ đùa cợt: "Boss, tiểu nha đầu biết tốt xấu Tô Song Song này giao lại cho ngài xử trí! Tùy tiện muốn xử trí như thế nào cũng được!"

      "Ai… Tôi !” Tô Song Song giương nanh múa vuốt tựa đầu vai Tần Mặc, muốn quay bắt lấy Tô Mộ, nhưng mà chỗ đó chẳng còn thấy bóng dáng của Tô Mộ nữa, ngay cả cái xe hư hỏng của ấy cũng như làn khói mà bay rồi.

      " có thể xuống dưới được ?" Ánh mắt Tần Mặc hếch lên cái, liếc mắt nhìn Tô Song Song.

      Tô Song Song lúc này mới phản ứng được, tư thế này của quá càn rỡ! tay chống lên vai Tần Mặc, tay nữa lại đè đầu đến nỗi phải cúi xuống, quả thực là muốn từ người Tần Mặc bay lên rồi.

      sợ đến nỗi thân thể mềm nhũn, vội vàng thu tay về, kéo ra nụ cười áy này đầy vẻ chân chó, thận trọng vươn tay sửa lại mái tóc của Tần Mặc bị làm loạn.

      "Boss, tôi biết lỗi rồi! Hay là ngài trở về ?” Tô Song Song vừa vừa duỗi đầu cái.

      Nhất định Tần Mặc là tuyển thủ thể hình , dùng tay ôm chẳng khác gì chơi đùa, bởi vậy nếu có suy nghĩ dùng tay còn lại mà trả thù , nhất định vô cùng thuận tiện.

      Chỉ có điều Tần Mặc lại cúi đầu, dùng cằm của mình nhàng cọ cọ vào đỉnh đầu Tô Song Song, sau đó lạnh như băng mà : "Còn như vậy nữa, cái chân này của có muốn tốt hơn hay ?"

      Tô Song Song đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mới vừa bị Tần Mặc cọ qua, đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa bị lừa gạt, tên tiểu cầm thú này từ lúc nào lại đổi tính vậy. Bỗng nhiên trở nên dịu dàng như nước, làm cho sợ hãi dứt. (Lin: kẻ cuồng ngược, ngược hoài nghiện rồi sủng là k chịu nổi mà.)

      Tần Mặc gì thêm, vẫn chờ Tô Song Song tự mình suy nghĩ mở ra điểm mấu chốt, muốn bước lên mấy bước vào bãi đỗ xe, đột nhiên cách đó xa lại vang lên tiếng còi.
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63: Hai chúng ta coi là gì? (p2)

      Edit: linxu

      Beta: Sammie_96


      Tần Mặc và Tô Song Song cùng quay đầu nhìn sang, liền thấy Âu Dương Minh từ trong chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn bước xuống, vẻ mặt ôn nhu nhìn Tô Song Song mà cười. giờ đối với loại biết khi nào thay đổi thành tính cách khác của Âu Dương Minh mà , Tô Song Song thực có chút sợ hãi, thế nhưng nét mặt biểu lộ gì, nhìn tươi cười vẫy vẫy tay.

      "Âu Dương Phó tổng, ngài khỏe!" Từ lúc Âu Dương Minh lộ ra tính cách bất cần đời kia, Tô Song Song liền nảy ra suy nghĩ nên đối xử khách khí với chút vẫn tốt hơn, người mình có hiểu , làm sao có thể làm bạn tốt được?

      Hiển nhiên Âu Dương Minh đối với việc đột nhiên Tô Song Song trở nên khách khí với mình, có hơi thích ứng, nét mặt hơi cứng ngắc chút, ngay sau đó sải bước tới.

      Hôm nay Âu Dương Minh đeo chiếc kính mắt màu bạc nhã nhặn, vô cùng phù hợp với khí chất nho nhã của : “Song Song, tôi nhớ có hôm nay tôi tới đón em làm.”

      Tô Song Song hơi sững sờ, cũng nhớ rất ràng là ngày hôm qua từ chối rồi a! Lẽ nào nhất thời thay đổi tính tình liền mất trí nhớ, quên mất những chuyện này, nhưng mà làm thế nào ấy lại nảy ra cái suy tưởng rằng, đồng ý để cho tới đón làm kia chứ?

      Tần Mặc vừa nghe mấy lời Âu Dương Minh , cúi đầu nhìn đều là vẻ dò xét nồng nặc, ánh mắt đưa tin rất ràng: “Nếu đồng ý, vậy chết như thế nào chính tự chọn !”

      Tô Song Song cảm nhận được ánh mắt giống như dao sắc của Tần Mặc, vội vàng ngẩng đầu nhìn cười ha ha tiếng, sau đó quay đầu lại mà hướng Âu Dương Minh cười xin lỗi.

      giải thích: “Âu Dương Phó tổng, ý tốt của tôi xin nhận ở trong lòng, nhưng mà chuyện này thực cần làm phiền , cứ để boss đưa tôi là được! Hai người chúng tôi cũng tiện đường, lại tiết kiệm! Cái kia… Bảo vệ môi trường!”

      “…” Tần Mặc cũng biết mình đừng nghĩ trông cậy vào Tô Song Song ra cái lời gì tốt đẹp, chỉ là nhìn trực tiếp cự tuyệt Âu Dương Minh, tâm tình vẫn luôn khó chịu của Tần Boss lúc này hiếm khi dâng lên chút vui vẻ.

      “Song Song, hai người ở cùng nhau sao?” Âu Dương Minh nhíu mày nhìn hai người bọn họ, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy đau xót.

      “Cái gì?” Tô Song Song kinh ngạc thét lên tiếng kinh hãi, chớp chớp hai mắt, bộ dạng hiểu chuyện gì.

      Âu Dương Minh nhắm mắt lại hít sâu hơi, sắc mặt đầy vẻ đau đớn, trước khi xoay người rời nhìn Tô Song Song cái: “Nếu hai người ở cùng nhau, vậy rốt cuộc lúc này nên xem là gì?”

      Xem là gì… Xem là gì… Ba chữ này liên tục quanh quẩn trong đầu óc Tô Song Song, thẳng đến khi xe dừng dưới lầu công ty, Tần Mặc dìu xuống xe, Tô Song Song mới kịp thời phản ứng lại.

      ngước đầu nhìn xem Tần Mặc, ngây ngốc cười ha ha hỏi câu: “Hai chúng ta là thế nào?”

      Tần Mặc bị Tô Song Song hỏi ngược lại như vậy, hơi ngẩng người, điều làm sững sờ chính là, Tô Song Song làm sao có thể ngốc như vậy kia chứ? đơn giản ràng như vậy mà vẫn nhìn ra?

      Tần Mặc định trả lời Tô Song Song, trực tiếp đỡ lên, Tô Song Song cúi đầu tự trêu chọc bản thân,đột nhiên lại ngẩng đầu, nhìn Tần Mặc, ngây ngô hỏi câu: “Đúng rồi hai chúng ta lúc này coi đâu vào đâu, chẳng qua cũng chỉ có thể là tình hữu nghị cách mạng thân thiết mà thôi!” (Linh: Ngã ngửa, con lạy thành, tình cách mạng muốn chết vs thánh quá.)

      “Ừ, em chỉ cần biết tôi đối với em giống những người khác là được rồi.” Tần Mặc nhìn vẻ mặt xoắn xuýt lúc này của Tô Song Song, cũng có ý định bức quá mức, chủ yếu là sợ bị dọa đến hoảng sợ mà chạy mất.

      Hơn nữa chính bản thân cũng cần thêm khoảng thời gian để hiểu được, đến cùng như thế nào mới có thể xem là người.

      Vấn đề làm Tô Song Song khó chịu suốt quãng đường cuối cùng cũng được giải quyết, lại bắt đầu mỉm cười cách tự nhiên.

      Kỳ thực mới vừa nãy là dọa chết , nếu thực thích Tần Mặc, vậy làm sao bây giờ? Cho nên mới quyết định theo bản năng bỏ chạy trốn tránh vấn đề này, cũng may Tần Mặc có để ý tới, thế nên nhận thấy có điểm gì khác thường.

      Tô Song Song nghĩ vậy gật gù đắc ý, nhưng biết vì sao trong lòng có chút mất mát, chỉ là nhanh chóng bỏ cảm giác này sang bên.

      Bởi vì trong lúc này lại nghĩ tới việc chuyện rất quan trọng nha, kéo kéo ống tay áo Tần Mặc: “Boss, bây giờ phải chúng ta muốn bắt đầu đặt ra kết cục cuối cùng của “Thục Tiên Truyện” đúng chứ?”

      Tần Mặc gật đầu, coi ai ra gì vỗ về Tô Song Song rồi thẳng vào phòng làm việc, suy nghĩ chút lại thêm câu: “Ngày hôm nay làm xao định cuối cùng, cũng tham gia, có điều phải nhớ giữ kín bí mật.”

      Tô Song Song vừa nghe, ngay tức khắc tinh thần hoàn toàn hăng hái, vươn tay làm tư thế khóa chặt miệng, sau đó gật đầu cười: “Boss, ngày yên tâm, miệng của tôi kín vô cùng!”

      Tần Mặc dừng bước, cúi đầu nhìn lướt qua Tô Song Song, cặp mắt đào hoa lạnh lùng chút lưu tình nào tryền cho Tô Song Song cái nhìn, làm thế nào mà tôi lại nhìn ra được là người kín miệng vậy, ràng là khinh thường.

      Tô Song Song bĩu môi, đẩy kính mắt cái, bộ dạng muốn nếu tin vậy hai ta chờ xem tình hình biết.

      End chap.
      Last edited by a moderator: 9/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :