1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59: Chị em đều kỳ lạ như nhau (P1)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song thấy Tần Mặc để ý, cũng chuyện với mình. quay đầu nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, an tĩnh đến lạ thường, tâm can lại co thắt.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người đều ngồi yên lặng. Tô Song Song tựa vào ngực Tần Mặc, trong lòng thoáng qua chút cảm kích.

      rất nếu lúc này có Tần Mặc ở bên cạnh, cũng chẳng biết mình nên làm gì.

      Tần Cầm đứng ở ngoài cửa bệnh viện, nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, đột nhiên lại cảm thấy nhức đầu, đưa xe cho Tần Mặc rồi, làm sao bây giờ?

      Bệnh viện thú y này đặt ở chỗ tương đối vắng vẻ. Hơn nữa lúc này, bóng người cũng chẳng thấy chứ gì là xe taxi?

      Ngay khi dự định quay lại tiếp tục làm kỳ đà cản mũi, chờ con mèo kia phẫu thuật xong cùng bọn họ trở về đột nhiên chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt .

      Đèn xe nhoáng lên cái, Tần Cầm cau mày giơ tay che mắt, sau khi ánh sáng lịm dần còn chói nữa, mới bỏ tay ra, vừa hay thấy có người từ xe bước xuống. hừ lạnh tiếng, chớp chớp mắt, có biện pháp rồi.

      Người đó ai khác chính là Âu Dương Minh. Lúc nãy ra từ khu nhà trọ của Tô Song Song, khi đứng ngoài xe cúi đầu hút thuốc, nhìn thấy màn Tần Mặc hốt hoảng ôm Tô Song Song lên xe của Tần Cầm.

      liền bám theo tới đây, trong lúc dừng lại chờ đèn đỏ bị tuột mất chút thời gian, cũng may màu xe thể thao của Tần Cầm quá chói mắt nên rất dễ tìm, nếu chắc cũng khó mà tìm được bệnh viện thú y này.

      Tóc mái của Âu Dương Minh vuốt lên, trong mắt lộ ra vẻ xấu xa, nhìn Tần Cầm đứng ở cửa bệnh viện, cong môi cười tà.

      tiến lên trước, vẫn nhìn Tần Cầm rồi lại liếc mắt vào bên trong bệnh viện: "Thế nào, cảm thấy Song Song rất thích hợp làm em dâu của mình?”

      Câu của khiến Tần Cầm trợn tròn mắt, chẳng qua là ngay sau đó liền khôi phục như bình thường, ánh mắt nhìn Âu Dương Minh lại mang theo nét tìm tòi nghiên cứu.

      Lúc này để lại ấn tượng vô cùng kém cho Tần Cầm. trả lời, chỉ nhìn Âu Dương Minh từ xuống dưới, tựa như muốn nhìn ra điều gì bất thường.

      Bởi vì ra nước ngoài từ rất sớm, những người biết Tần Mặc còn có người chị là nhiều, biết dáng vẻ của lại càng ít ỏi hơn.

      Mà tên Âu Dương Minh này chỉ là Phó tổng trong công ty con của tập đoàn Tần thị mà vẫn có thể nhận ra , chắc chắn ta hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

      Chẳng qua là địch động ta cũng động, Âu Dương Minh mở miệng, Tần Cầm cũng chẳng có ý định mở lời trước. Âu Dương Minh vòng quanh Tần Cầm rồi dự định bước vào trong. lại kéo cánh tay của , khiến lùi lại đằng sau bước.

      Âu Dương Minh lười biếng dựa vào cây cột bên ngoài bệnh viện, ngước mắt ngả ngớn nhìn Tần Cầm, cất giọng tùy tiện :: "Thế nào? Mỹ nữ nỡ để tôi ?"

      Tần Cầm bày ra bộ dạng khinh thường, trực tiếp kéo tay Âu Dương Minh lại, sau đó lôi tới xe con, : “Chị nhìn trúng nhóc rồi! thôi!”

      Mặt Âu Dương Minh cứng lại trong nháy mắt, còn chưa kịp phản ứng bị Tần Cầm lôi lên xe. Khi ngồi cạnh bên người lái, đột nhiên nhếch môi cười tiếng.

      Âu Dương Minh nghiêng thân thể dựa sát vào gần người Tần Cầm, mập mờ hướng về phía , giọng khinh bạc chứa đầy vẻ trêu chọc: "Sao vậy? Vì em trai mình, muốn..."

      Âu Dương Minh còn chưa hết, Tần Cầm trực tiếp đưa tay lên tát Âu Dương Minh rồi cau mày : "Chị đây muốn mượn xe của nhóc dùng chút, đừng có suy nghĩ nhiều!"

      Tần Cầm chưa bao giờ sử dụng loại xe này, cho nên cúi đầu nghiên cứu. Lúc hiểu cách dùng, định lấy chìa khóa của Âu Dương Minh, đột nhiên cảm thấy khí có chút là lạ.

      Theo lý thuyết mà , tính cách Âu Dương Minh ác liệt như vậy, ta thể nào bị đánh mà vẫn còn bình tĩnh thế được, vừa rồi cái tát của còn chút lưu tình đánh vào mặt ta.

      Tần Cầm kinh ngạc quay đầu nhìn, liền thấy Âu Dương Minh che mặt mình, cau mày trừng hai mắt nhìn, ánh mắt kia mặc dù lộ ra nét khó hiểu nhưng lại ngả ngớn, ngược lại toát lên chút dịu dàng.

      Âu Dương Minh thấy Tần Cầm nhìn mình, suy tư chút rồi đột nhiên lên tiếng: " là người của Tần Mặc... Bạn ?"

      "?" Tần Cầm cảm thấy tư chất của mình rất tốt, nhưng giờ phút này cũng tiếp thu nổi đả kích này. há miệng, đưa ngón tay ra chỉ mình, dò xét hỏi: "Tôi là ai?"

      Âu Dương Minh càng thêm mơ hồ, nhìn Tần Cầm, làm bộ phải có bệnh chứ? xoa xoa gương mặt chẳng biết vì sao lại đau đớn.

      hơi nghiêm túc hỏi: " là bạn của Tần Mặc, sao lại ở xe của tôi? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Còn có, mặt tôi bị gì vậy?”

      Tần Cầm bị Âu Dương Minh hỏi đến mức ra lời, đôi mắt đào hoa của trừng to nhìn Âu Dương Minh, giống như nhìn người ngoài hành tinh.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59: Chị em đều kỳ lạ như nhau (P2)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      Âu Dương Minh thấy vẻ mặt giật mình của Tần Cầm, càng khẳng định suy nghĩ trong lòng. Nét mặt trở nên nghiêm túc, chậm rãi : “Khi nào đánh tôi ngất xỉu vậy? Là Tần Mặc sai xử ? Hay là có ý đồ gì khác?”

      Lúc này Tần Cầm mới lấy lại tinh thần, vốn nhìn Âu Dương Minh với ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ, giờ phút này lại chuyển sang nồng đậm hứng thú. Đột nhiên Tần Cầm đến gần Âu Dương Minh, nhìn hết sức mập mờ.

      "Thế nào? có hứng thú với tôi?” Tần Cầm cố ý trêu đùa, giống như muốn thử Âu Dương Minh. Nào biết Âu Dương Minh nghe vậy, chân mày nhíu lại rồi mở cửa chuẩn bị xuống xe.

      Tần Cầm kéo cánh tay Âu Dương Minh lại, vẻ mặt vốn trêu đùa cũng khôi phục lại bình thường, rên tiếng: "Bất kể đùa bỡn kiểu gì, có vấn đề hay , Âu Dương Minh, bây giờ tôi chỉ muốn mượn xe của , đưa chìa khóa cho tôi !”

      Tần Cầm là tổng giám đốc của Tần Thị ở thị trường nước ngoài, cho nên lẽ dĩ nhiên người cũng có loại khí thế của boss khiến người khác phải coi trọng lời của mình.

      Tần Cầm nghĩ, Âu Dương Minh rắp tâm tốt, chỉ là ra vẻ với . Cho nên, chuyện với ta cần khách khí, giọng đầy tính mệnh lệnh.

      Tính tình của Âu Dương Minh vốn rất ôn hòa, mặc dù thích cách ăn của Tần Cầm nhưng biết là bạn Tần Mặc, nhìn dáng dấp chắc thân phận cũng thấp, mà cũng chẳng chạy đâu được, dứt khoát lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho .

      Lúc đặt chìa khóa vào tay Tần Cầm, Âu Dương Minh nhấc chân chuẩn bị xuống xe, Tần Cầm lại nhanh hơn bước khóa kín cửa xe lại.

      Tần cầm quay đầu nhìn Âu Dương Minh hừ tiếng khinh thường, sau đó cười : "Ra là định ra vẻ để tôi thả xuống, rồi đến chỗ tiểu Tần làm loạn?”

      Âu Dương Minh nghe hiểu lời của Tần Cầm, nhìn , Âu Dương Minh tao nhã lịch rốt cuộc nhịn được nữa, tức giận nhưng lại có tính uy hiếp nhiều lắm, so ra còn kém hơn Tần Cầm.

      Cho nên Tần Cầm thèm để ý, trực tiếp cho xe chạy, còn khinh thường câu: "Nếu có bản lãnh giống như vừa nãy, chừng chị đây còn cảm thấy tương đối quyết đoán, bây giờ làm sao vậy?”

      liếc mắt nhìn Âu Dương Minh, hừ lạnh tiếng: " giống hellokitty tức giận, sợ còn bằng con mèo đấy chứ?!”

      Âu Dương Minh nghe vậy, nổi giận thực . tự tay rút chìa khóa xe ra, chỉ tiếc người Tần Cầm nghiêng về phía trước chắn lại, hơn nữa mặc lễ phục trễ ngực, khẽ cong eo cái, vòng càng đầy đặn hơn.

      Gò má Âu Dương Minh nhất thời hơi phiếm hồng, để cho đưa tay ra cướp lại chìa khóa ở dưới ngực phụ nữ, làm được, vì vậy chỉ có thể cắn răng thu tay về.

      Lúc này đôi mắt vốn dịu dàng của Âu Dương Minh tràn đầy lửa giận, lần đầu gặp phải người phụ nữ thể lý như thế, làm biết nên xử thế nào.

      Tần Cầm thấy Âu Dương Minh đàng hoàng vậy, người liền thẳng tắp chỉ lo lái xe, cũng thêm gì nữa. Bầu khí giữa hai người tựa như phải vừa mới giương cung bạt kiếm nhưng cũng có chút cảm giác căng thẳng.

      Tần Cầm lái xe đến quán rượu, có động tác dư thừa trực tiếp xuống xe, trong nháy mắt đóng cửa, vẫn quên châm chọc Âu Dương Minh câu: “Tốt nhất đừng chọc tới em trai tôi, nếu đừng đến em trai tôi, ngay cả tôi cũng để được yên!”

      Âu Dương Minh nhất thời sững sờ ở trong xe, nhìn bóng lưng Tần Cầm, lúc này mới hiểu , trách nhìn Tần Cầm có chút quen mắt, ra là chị của Tần Mặc vẫn thường xuyên ở nước ngoài!

      Âu Dương Minh cảm thấy nhức đầu, nhưng chuyện vừa nãy cũng nghĩ nhiều, chẳng qua là Tần Cầm thấy đưa Tô Song Song về nhà, có khả năng nghĩ là tranh đoạt bạn của Tần Mặc.

      Cho nên Tần Cầm mới có thể đánh ngất xỉu, nhưng ngờ đột nhiên tỉnh lại nên mới dẫn đến cục diện này. Âu Dương Minh đưa tay xoa gương mặt vẫn còn chút tê dại, nghĩ rằng lẽ Tần Cầm trực tiếp tập kích mặt mình?

      Âu Dương Minh nhìn bóng lưng tiêu sái của Tần Cầm, trong nháy mắt cảm thấy như bị hai chị em nhà này làm cho câm nín. Đứa em khó chơi, nghĩ tới người chị còn lợi hại hơn.

      Âu Dương Minh cảm thấy con đường theo đuổi Tô Song Song còn khó khăn hơn trước rất nhiều, nhắm mắt lại mệt mỏi tựa vào ghế xe.

      luôn cảm giác mình quên mất chuyện quan trọng gì đấy, nhưng nghĩ mãi cũng nhớ ra được, chỉ có đau nhức mặt vẫn luôn nhắc nhở chuyện gặp chị của Tần Mặc phải là nằm mơ!

      Trong bệnh viện,Tô Song Song dựa vào người Tần Mặc, trừng mắt đến nỗi thể trừng thêm được nữa nhưng bên trong vẫn có động tĩnh, càng ngày càng hốt hoảng, luôn thấy có cảm giác xấu lượn lờ ở trong lòng.

      Tần Mặc nhận ra người Tô Song Song dần dần cứng ngắc, nhưng lại biết nên gì để an ủi , chỉ có thể dùng lực ôm chặt hơn để cho cảm nhận được bên cạnh còn có .

      Đột nhiên bên trong truyền đến động tĩnh, Tô Song Song hốt hoảng muốn đứng lên xem thử rốt cuộc có chuyện gì mà quên mất chân mình bị thương. Lúc suýt ngã, may có Tần Mặc đỡ, lại được tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.

      Thế nhưng Tô Song Song cũng chẳng phí tâm tư nghĩ nhiều như vậy. Vừa thấy bác sĩ thú y ra từ phòng giải phẫu, vừa kéo Tần Mặc để đỡ qua vừa tự nhích từng bước dò xét .

      Bác sĩ thấy dáng vẻ vội vàng của Tô Song Song, cũng biết quan hệ giữa chủ nhân và thú cưng vô cùng tốt, tháo khẩu trang xuống rồi thở dài.

      Tiếng thở dài của bác sĩ làm Tô Song Song lập tức khẩn trương, hô hấp như ngừng lại . nhìn bác sĩ với gương mặt căng thẳng, mở miệng hỏi bằng giọng run run: “Bác sĩ, Tứ gia làm sao rồi?”
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60: Hoan nghênh lần sau lại tới (1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tần Mặc ràng cảm giác được tâm tình của Tô Song Song có điểm là lạ, dùng sức nắm lấy bả vai của Tô Song Song, sau đó nhìn về phía bác sĩ thú y, đôi mắt lại hằn sâu lạnh lẽo hơn rất nhiều.

      Ánh mắt như vậy trực tiếp khiến cho bác sĩ thú y hoảng sợ choáng váng, cho tới bây giờ còn chưa thấy ai mang lại cho mình cảm giác bị áp bách như thế, trong nháy mắt ý thức được nếu mình ra điều gì tốt đoán chừng có thể bị giết chết bởi ánh mắt của ta.

      Bác sĩ thú y nhất thời trầm mặc, bởi vì điều sắp phải tốt lành cho lắm, sợ đến nỗi dám mở miệng, nhưng càng im lặng như vậy lại khiến Tô Song Song càng thêm luống cuống, nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu mở nửa.

      muốn tự mình vào nhìn chút, nhưng lại cảm giác thân thể hết sức nặng nề, nhất là cái chân bị thương kia, tựa như chỉ muốn quăng xuống dưới đất.

      Tô Song Song chợt vào hơi, cố kìm nén nước mắt sắp tuôn ra nghẹn trở về, kéo tay bác sĩ thú y ở đối diện mình, vừa mở miệng, giọng nghẹn ngào: " Tứ gia có phải rất khổ sở ?"

      Bác sĩ thú y nghe xong liền sửng sốt chút, sau đó gật đầu: "Mặc dù tôi chích thuốc tê cho nó, nhưng lại sợ thương tổn tới thần kinh của nó, nên giảm thiểu liều lượng, cho nên nó rất đau đớn, thể cử động được nhiều."

      Tô Song Song nghe chút thấy khó chịu rồi, tay kéo bác sĩ thú y: "Vậy nó..." tới đây, Tô Song Song đột nhiên thể thốt nên lời, thân thể sớm mềm nhũn, liền muốn ngồi sụp xuống đất, cũng may có Tần Mặc ở bên đỡ lấy .

      Tần Mặc để cho Tô Song Song xụi lơ thân thể dựa vào người mình, lấy bản thân mình để chống giữ sức nặng từ người , để cho bị trượt .

      Tô Song Song nhất thời cảm giác mình cái gì cũng có, tay kéo bác sĩ thú cũng buông lỏng ra, cả người đều vô lực, cặp mắt trống rỗng có hồn, cũng biết mình khóc từ lúc nào.

      "Tứ gia! Tứ gia mày thể chết được, mày chết chị làm sao bây giờ!" Tô Song Song kịp phản ứng, bắt đầu gào khóc, thanh kia, vang vọng lại giữa bệnh viện vô cùng vắng vẻ.

      Tiếng khóc của như đánh thức tất cả thú nuôi trong bệnh viện, chúng bắt đầu sợ hãi kêu lên, nhất thời cả bệnh viện thú cưng trở nên ồn ào bởi đủ loại thanh.

      Bác sĩ thú y rốt cuộc cũng kịp phản ứng, vội vàng kéo tay Tô Song Song lại, sau đó cái tay khác che miệng của Tô Song Song, gấp như có lửa sắp cháy đến nơi: "Tổ tông của tôi ơi! đừng khóc! hồi nữa hàng xóm tìm đến, bệnh viện này chắc cũng phải đóng cửa mất!"

      Tô Song Song nghẹn ngào, càng nghĩ càng thương tâm, Tứ gia và người thân của đều chết hết, bác sĩ thú y lại còn để cho khóc, hất tay của bác sĩ thú y che miệng mình ra, vẫn khóc lóc như cũ, thanh còn lớn hơn vừa rồi.

      Tô Song Song vừa khóc vừa nấc lên trách móc: "Nhất định là ! Nếu như tận tâm cứu nó, nó phải chết rồi! Mau trả Tứ gia cho tôi!"

      Tô Song Song ra cũng biết nên trách móc bác sĩ thú y, chẳng qua là trong lòng bây giờ quá khó chịu, nếu tìm người để trút giận, đau lòng khổ sở vô cùng.

      Bác sĩ thú y rốt cuộc cũng hiểu ràng, sáng tỏ hiểu lầm của Tô Song Song, gấp gáp mở miệng giải thích: "Tiểu tổ tông của tôi, ngài mèo vằn kia có chuyện gì, chẳng qua là mèo con trong bụng ngài ấy chết yểu từ sớm, nhưng sau này nó vẫn có thể mang thai tiếp, đừng thương tâm quá! Tứ gia có chuyện gì rồi!"

      "Cái gì?" Tô Song Song nghe thấy Tứ gia có chuyện gì, liền trực tiếp nấc lên nhìn bác sĩ thú y, giây kế tiếp liền kịp phản ứng, kéo cánh tay Tần Mặc, để cho đỡ mình vào xem chút.

      Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song khóc rất khó chịu, nhìn khóc vất vả, vội vàng dìu vào phòng giải phẫu.

      Phòng giải phẫu hơi có chút xốc xếch, bên cạnh có cái lồng bằng thủy tinh sạch trong suốt, Tô Song Song định thần nhìn lại, Tứ gia an tĩnh nằm ở bên trong.

      Mặc dù Tứ gia tỉnh lại nữa, nhưng bởi vì đau đớn, cơ thể hơi co quắp lại, nhưng lại chứng minh nó còn sống.

      Tô Song Song chỉ cảm giác mình vừa mới chết tâm giống như được sống lại, bởi vì quá hưng phấn, liền trực tiếp xoay người lại ôm Tần Mặc, tựa vào lồng ngực của , kích động cọ xát mặt mình.

      Nước mắt nước mũi của tất cả đều dây lên áo sơ mi của Tần Mặc, nhưng Tần Mặc lại hề chê cười, ngược lại cúi đầu nhìn Tô Song Song, trong mắt lộ ra thương tiếc và chiều chuộng.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60: Hoan nghênh lại đến (2)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Bác sĩ thú y nghe thấy động vật trong bệnh viên vẫn kêu ồn ào dứt, nhất thời cảm thấy nhức đầu, hít hơi sâu, mới bảo đảm bản thân tiếp tục nhẫn nại.

      Bác sĩ thú y nhìn hai người vui vẻ ôm nhau, đột nhiên cảm thấy có chút nhức mắt, nam đẹp trai, nhìn qua cũng biết có rất nhiều tiền, tuy ngốc nhưng rất khả ái, vừa nhìn biết là tiêu chuẩn người phụ nữ của tổng giám đốc trong tiểu thuyết ngôn tình, lại nghĩ đến suốt ngày đơn độc làm bạn với lũ chó mèo, là ghen tỵ đến chảy nước mắt.

      Bác sĩ thú y ho tiếng, mặc dù rất muốn làm kỳ đà cản mũi làm gián đoạn hình ảnh đẹp trước mắt, nhưng có chút chuyện nhất định phải .

      "Hai vị đồng chí, mèo vằn này cần ở lại đây quan sát đêm, sáng mai có thể đến đón về, tại hai người có thể về."

      Bác sĩ thú y xong, nhìn chân của Tô Song Song: "Chân của ấy nên đứng lâu, vẫn nên nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi !"

      ra ngụ ý của chính là, hai người diễn đủ rồi đấy. Muốn tình cảm về nhà mà mập mờ với nhau, có chiếc giường lớn trải sẵn ga cho hai người, tùy các người lăn lộn, tại sao cứ ở đây liếc mắt đưa tình đả kích người độc thân như !

      Tô Song Song lúc này mới ý thức được vừa hành động và lời vừa rồi của mình có chút quá đáng, vội vàng rời khỏi ngực Tần Mặc, cùng ràng khoảng cách.

      lớn như vậy rồi, khuôn mặt Tô Song Song mắc cỡ đỏ ửng như quả táo, nhìn bác sĩ thú y cười khan tiếng, biết nên gì cho phải.

      Khuôn mặt của ấy nhìn rất khả ái, rất dễ gần, liếc mắt nhìn Tô Song Song, lại nhìn Tứ gia, cuối cùng than thở câu: “ , tôi biết và ngài mèo mun này tình cảm rất tốt, nhưng cũng đừng thương tâm như vậy, mới vừa rồi đúng là dọa chết tôi.”

      Tô Song Song cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cười tiếng cám ơn: "Cám ơn ! Phiền toái cho rồi! Nếu như ngày mai có người tìm , tôi bồi thường tổn thất cho !"

      Tô Song Song bây giờ tỉnh táo lại, tự nhiên nghe thấy khắp bệnh viện đều là tiếng mèo kêu chó hào, ngay cả còn thấy khó chịu, đừng người ở xung quanh đây, phỏng chừng sáng sớm ngày mai chắc tất cả đến tìm bác sĩ thú y này tính sổ.

      Mặc dù bây giờ, ví tiền của Tô Song Song xẹp lép, nhưng coi như vay tiền, cũng thể cho người ta thêm phiền toái.

      Bác sĩ thú y nghe Tô Song Song như vậy, hài lòng liếc mắt nhìn , nhất thời cảm thấy rất tốt, suy nghĩ chút lại dặn dò câu: " , tôi thấy rất tốt, mới nhịn được phải khuyên câu, tâm thích mèo chó, coi chúng như bạn tốt là tốt, nhưng cũng đừng quá bi lụy! Tuổi thọ của bọn chúng tự nhiên thấp hơn so với hơn người, có ngày phải qua đời, đừng quá thương tâm!"

      Bác sĩ thú ý ở trong bệnh viện thú cưng thấy rất nhiều sinh ly tử biệt giữa chủ nhân và thú cưng, cho nên mới có thể bình tĩnh ra những lời này.

      Mẹ của Tô Song Song là thiên kim đại tiểu thư, chẳng qua là khi đó cùng ba Tô bỏ trốn, mẹ Tô cắt đứt liên lạc với cả nhà.

      Bây giờ, người nhà của mẹ cũng quan tâm, đoạn tuyệt quan hệ, mà ba mẹ của ba Tô cũng mất, còn người thân nào nữa.
      Từ khi cha mẹ Tô Song Song qua đời, chỉ còn lại Tô Song Song và Tứ gia sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù thỉnh thoảng có chị họ tới xem xét chút.

      Nhưng Tô gia thừa nhận , chị họ cũng dám quá trắng trợn đến tìm , lúc nào đặc biệt quá tới lúc để giúp .

      Cho nên Tô Song Song vẫn cảm thấy Tứ gia chính là người thân duy nhất của , Tô Song Song mặc dù đồng ý lời bác sĩ thú y , nhưng cũng biết là vì tốt cho mình, cười gật đầu cái, lại tiếng cảm ơn.

      "Được rồi, cũng trễ thế này, mau trở về tắm cái, nghỉ ngơi ngày cho khỏe, mèo mun khôi phục tương đối khá, chờ đến ngày mai đón nó về nhà, mạnh như rồng như cọp rồi!"

      ra mặt khác, cũng là sợ Tô Song Song khóc tiếp, đúng là kinh thiên động địa, chắc bệnh viện thú cưng này nổ tung mất.

      Tô Song Song ngượng ngùng cười tiếng, Tần Mặc trực tiếp lấy tiền từ trong ví ra, đem tất cả để lên bàn, là xấp tiền.

      Nhìn bác sĩ thú ý kia trợn trắng mắt lên, Tô Song Song cũng kinh ngạc ít, dù rất cảm tạ bác sĩ thú ý này, nhưng cũng cần dùng nhiều tiền như vậy chứ, phải đến mấy ngàn nhân dân tệ mất.

      phải ăn uống hai tháng rồi, bây giờ lấy đâu ra tiền trả nữa, chẳng lẽ lại phải bán mình!

      Tô Song Song muốn đưa tay thu tiền lại nhưng bác sĩ thú y nhanh hơn bước, cười híp mắt rồi trực tiếp nhét tiền vào trong túi mình.

      Tô Song Song trợn mắt, cảm giác như đó là tiền của mình vậy, liền quay đầu muốn chất vấn Tần Mặc tại sao phải hào phóng như vậy.

      Chẳng lẽ cảm thấy là hoa tiền của sao?

      hào phóng như vậy sao?

      Nhưng là Tần Mặc lại để ý tới Tô Song Song, trực tiếp khom người, ôm vào lòng, nhìn bác sĩ thú y gật đầu cái, coi như tạm biệt.

      dứt khoát ôm lấy Tô Song Song trợn mắt há mồm sải bước rời .

      Bác sĩ thú y vẫn quên hướng Tần Mặc và Tô Song Song phất tay cái, sung sướng : "Hoan nghênh lần sau trở lại! Tôi nhất định giảm cho các ngài 88%!"

      Cho đến lúc Tần Mặc ôm Tô Song Song đặt vào trong xe, Tô Song Song mới phản ứng được, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, quan sát đèn đuốc sáng choang của bệnh viện cách đó xa, trong lòng nhức nhối, nơi đâu cũng đều đau lòng!

      Nhưng Tần Mặc vào tư thế lái xe, Tô Song Song chỉ quay đầu hung hãn nhìn Tần Mặc, lầm bầm: "Đây chính là tiền của tôi! Tiền của tôi!"

      Tần Mặc nghĩ tới Tô Song Song, nhưng lại sợ đau lòng chịu nổi, câu: "Thanh toán được rồi!"
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61: Ngọt ngào ngắn ngủi. (p1)

      Edit: sammie

      Vốn là Tô Song Song rất vui mừng, thế nhưng nghĩ lại, làm việc hưởng lộc, lập tức do dự, cuối cùng : “Việc này… Tiền khám bệnh của Tứ Gia, ít nhiều gì tôi cũng trả lại cho .”

      đến đây Tô Song Song vội vàng bổ sung thêm câu: “ cho vị bác sĩ kia nhiều tiền boa như vậy, tôi xem như kể đến nha!”

      Tần Mặc biết tính tình của , nhìn có vẻ yếu đuối nhu nhược, thế nhưng khi tính khí bướng bỉnh trỗi dậy, tám con ngựa kéo cũng lại, cũng muốn hao tâm tổn sức cùng đến chuyện này nữa.

      Cùng lắm đợi đến lúc nhận tiền lương, tìm vài việc nào đó rồi tăng cho ít tiền nữa.

      Trong xe bỗng nhiên yên tĩnh, Tô Song Song dựa đầu vào cửa sổ, nhìn cảnh vật ở bên ngoài vụt qua nhanh chóng, ra trong lòng cảm thấy rất mất mát.

      Tuy là Tứ Gia có chuyện gì, thế nhưng dù sao nó cũng ở đây. bặm môi, cố thúc ép bản thân phải mạnh mẽ lên. biết ngày hôm nay bị làm sao, tự dưng cảm thấy rất muốn khóc, nhưng lại muốn mất mặt trước mặt Tần Mặc nên cố nén lại.

      Tần Mặc nhìn lướt qua Tô Song Song, cũng biết tại sao lại im lặng như vậy, hơi hé miệng, cúi cùng nghĩ lại, chuyện này nên để ấy tự thông suốt.

      Hơn nữa Tần Mặc nghĩ đến vấn đề quan trọng, nếu đột nhiên quan tâm an ủi vài câu, đối với bộ não bình thường của Tô Song Song, chắc chắn khiến tức giận.

      Sở dĩ Tần Mặc im lặng, để mặc Tô Song Song dựa đầu vào cửa sổ, dáng vẻ đau buồn là muốn trút hết khó chịu trong lòng.

      Nhưng mặt đất phía trước đột nhiên nhô lên, chiếc xe khẽ lắc lư, thân thể Tô Song Song cũng khẽ run rẩy theo, kết quả là đầu của cùng cửa xe bằng thủy tinh thân mật tiếp xúc nhau.

      Tô Song Song cắn răng, cơ thể cứng ngắc, vội vàng ngồi sát vào ghế, đúng lúc sau ót lại va phải ghế khiến đầu óc mơ màng, định đưa tay xoa xoa, thế nhưng lại liếc sang Tần Mặc, sợ thấy trận vừa rồi của mình, khiến chê cười, liền mạnh mẽ chịu đựng.

      Hai người đến phía dưới dãy nhà, Tô Song Song thở dài, sau đó để mặc cho Tần Mặc ôm lên, ai bảo chiếc gậy của vẫn còn nằm ở cửa phòng trọ chứ.

      Tô Song Song dựa vào trong lòng Tần Mặc, ánh mắt hơi lộ vẻ bi thương nhìn cửa sổ của nhà trọ.

      Trong lòng nghĩ: biết gậy của có bị ai khác lấy , nếu bị ai đó vô lương tâm nhặt lấy tối hôm nay và sáng sớm ngày mai sống thế nào!

      Trong lúc Tần Mặc ôm ra khỏi thang máy, đèn cũng sáng lên, Tô Song Song vội vàng nhắm mắt lại, sau đó cẩn thận mở chút, liếc cái, rồi lập tức nhắm mắt lại, trong lòng có vô số vạch chảy dài.

      Gậy của bị người vô lương tâm nào đó lấy mất rồi! Lúc ngã mặt đất cầu cứu, hầu như toàn bộ nhà trọ giống như có ai, cũng chẳng có người nào đến cứu cả.

      Thế mà vừa khỏi có người xuất lấy gậy của , là quá xui xẻo mà!

      Đương nhiên Tần Mặc cũng biết chuyện, ôm hướng về phía nhà trọ của , sau đó đặt lên giường.

      Tần Mặc đứng ở bên cạnh, mặt chút thay đổi, hoàn toàn nghiêm chỉnh : “ phải thay đồ ngủ đúng ? Tôi giúp , thay đồ xong tôi đỡ vào nhà vệ sinh rửa mặt.”

      “…” Tô Song Song khẽ ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, giống như lần đầu thấy như thế này vậy, cười khan tiếng, sau đó đưa tay chỉ vào bản thân mình, rồi lại chỉ về phía tủ quần áo.

      còn chưa kịp mở miệng, Tần Mặc liền xoay người cái, thằng tới kéo cửa tủ quần áo.

      Ôi trời ơi! Hai ngày nay Tô Song Song hơi lười biếng nên nhét tất cả đồ đạc vào tủ, bởi vậy chỉ trong giây lát, tất cả quần áo màu sắc rực rỡ đều rớt ra ngoài.

      Tần Mặc nhìn chiếc quần rơi giày da bóng loáng của mình, lập tức cảm thấy đau đầu.

      Tô Song Song sợ đến ngây người, câu “ nên” cứ như vậy mắc ở trong họng. tại rất ân hận, tại sao phải trước rồi hãy hành động chứ?

      ra muốn mà chưa kịp ra: nữ sinh, để Boss cầm giúp áo ngủ như vậy có chút tốt lắm!

      Thế nhưng Tần Mặc lại có cách nào hiểu được hàm ý trong đầu của Tô Song Song, còn tưởng Tô Song Song chỉ vào tủ là muốn giúp lấy đồ ngủ để ở trong tủ đồ.

      Tô Song Song haha cười khan tiếng, hai tay chống xuống giường, nghĩ muốn thay đổi quá khứ, sắc mặt dường như xuất màu sắc kì lạ, lúc này hận thể đâm đầu vào tưởng giả chết được.

      “Việc này… Tủ quần áo này là bị Tứ Gia phá đó! Tứ Gia phá!” Tô Song Song câu, cũng quan tâm Tần Mặc tin hay , dù sao tin mà.

      Tần Mặc cúi người xuống định nhặt chiếc quần rơi giày của , Tô Song Song liền kích động, quan tâm chân của mình bị thương, vội vàng nhào tới, giật lấy quần giày của Tần Mặc, bởi vì quá cấp bách, tiện tay ném nó về phía sau.

      Sau đó quần của vẽ đường pa-ra-bôn đẹp mắt ở trung, thằng đường rơi xuống ngay mâm thức ăn vừa ăn xong mà chưa kịp dọn dẹp.

      Tần Mặc và Tô Song Song cùng quay đầu nhìn thoáng qua, Tô Song Song lập tức quỳ rạp mặt đất, giả chết đứng dậy, tại bây giờ đúng là phá quán tử phá suất*

      Dù sao ở trước mặt Tần Mặc hình tượng nào cũng có, liền nằm cứng đơ, trong lòng suy nghĩ chiếm tiện nghi, chiếm, lẩm bẩm : “Boss, giúp tôi đứng lên, tôi đứng được!”

      Tô Song Song còn chưa mở miệng, Tần Mặc nhanh chóng cúi xuống, vươn tay ra kéo từ dưới đất đứng lên, tay để ngay hông của , để chân sau của đứng thẳng.

      Tần Mặc đưa tay chỉ về phía tủ quần áo hết sức khó coi trước mặt, giọng vẫn lạnh như băng lộ ra chút bất đắc dĩ, “ tự lấy .”

      Tô Song Song nhìn đống quần áo bị tùy tiện chất đống thành , cố gắng nhớ áo ngủ cởi ra ngày hôm qua bị nhét vào tầng thứ mấy, thế nhưng suy nghĩ lúc lâu cũng nhớ được gì.

      thở dài, khẽ ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, dáng vẻ như tôi chỉ muốn tốt cho : “Boss, nếu nhìn được, hay là quay đầu .”

      Tô Song Song là muốn tốt cho Tần Mặc, vừa nhìn thấy tiểu cầm thú liền có ý nghĩ trong sáng, để ta chịu đựng ngăn tủ lộn xộn như vậy chừng ta để mặc ở chỗ này, bây giờ hết lòng quan tâm giúp đỡ thế này cũng xem như là kiềm chế hết mức rồi.

      *: phá quán tử phá suất: tạm dịch là Bình sứt chẳng cần giữ gìn. Ý TSS có thể diện trước TM bây giờ chẳng cần giữ làm gì nữa.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :