1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56: Người đa nhân cách (P2)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      Âu Dương Minh nghe vậy, biểu tình liền ngưng trọng, ngay sau đó làm bộ thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Song Song. nghiêng người về phía trước, đột nhiên đưa tay ra sờ trán Tô Song Song.

      Tô Song Song bị dọa sợ đến mức hét chói tai, chẳng qua là chưa kịp kêu thành tiếng, Âu Dương Minh thu tay về ngồi lại chỗ cũ.

      “Cũng nóng mà! Song Song, sao đột nhiên em lại trở nên như thế… hỏi ra?” Âu Dương Minh cười dịu dàng như cũ, trong mắt còn mang theo chút cưng chiều trêu chọc.

      Tâm trạng Tô Song Song của giờ khắc này có thể sử dụng câu , chính là: Ha ha ha ha ha ha!

      Bây giờ cảm thấy đầu mình như bãi cỏ có đàn ngựa chạy qua, thi nhau giẫm đạp lên. Lần đầu tiên Tô Song Song cảm thấy sức chứa của não đủ dùng rồi, muốn chết lặng.

      "Cái đó... Tôi vừa mới ăn no rỗi việc nên nhầm." Tô Song Song thấy mệt mỏi, rất lười vận dụng đầu óc của mình.

      Âu Dương Minh cũng gì nhiều, vẫn bao dung nhìn Tô Song Song như cũ. đứng lên, rất tự nhiên vào phòng bếp, lấy thực phẩm đông lạnh trong tủ bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.

      Tô Song Song vẫn nhìn Âu Dương Minh, ra bây giờ quan sát đúng hơn.

      Dù sao cũng mới chỉ thấy người đa nhân cách TV hay trong tiểu thuyết. Tự nhiên có người xuất trước mặt thế này, còn thay đổi ngừng trong nháy mắt, khiến chống đỡ được.

      "Cái đó... Âu Dương à, có cảm thấy mình lạ lắm ?" Tô Song Song thử dò xét hỏi câu, nháy nháy mắt, ra vẻ rất chân thành.

      Âu Dương Minh đột nhiên xoay đầu lại, rất ôn nhu nhìn Tô Song Song,vòng vo : " cũng chẳng có gì, chẳng qua là lúc áp lực lớn, tôi làm ít chuyện điên cuồng, sau đó quên mất.”

      Ngay sau đó lộ ra biểu tình nghi ngờ áy náy: "Chẳng lẽ tôi vừa mới làm gì hù em à?"

      "..."

      Tô Song Song nghĩ: ra là Âu Dương Minh cũng tự mình biết! Vậy là phải người đa nhân cách rồi, có khả năng chỉ là… tính cách tương đối có vấn đề thôi.

      Tô Song Song muốn cười nhạo Âu Dương Minh. Chẳng qua sau này Âu Dương Minh có khả năng là cấp , vẫn nên hết sức có tu dưỡng mà bao dung cho .

      Hơn nữa bây giờ Tô Song Song rất đau đầu, bởi vì khuôn mặt lạnh như băng của Tần Mặc cứ bay tới bay lui trong đầu khiến yên.

      Tô Song Song phiền muốn chết, Âu Dương Minh đột nhiên đưa hóng gió rồi thổ lộ với , khiến cho uất hận mình tự dưng bị ăn đậu hũ lộ, thậm chí muốn giả vờ choáng váng hay bất tỉnh cũng được.

      “Tôi thấy em cũng mệt rồi, tôi về trước . Nghỉ ngơi cho khỏe , ngày mai tôi tới đón em, thế nào?” Âu Dương Minh khẽ mỉm cười chỉ vào lò vi sóng: "Đừng quên ăn cơm đấy, mới vừa rồi hầu như em chẳng ăn được gì cả."

      Tô Song Song bị chăm sóc chu đáo của Âu Dương Minh đánh bại, tuy rằng lúc nãy ta có chút động kinh và ngả ngớn nhưng nghĩ lại cũng làm hỏng buổi gặp mặt bạn bè của rồi.

      Tô Song Song ủ rũ cúi đầu xuống rồi lại gật đầu cái, thế nhưng với chuyện ngày mai muốn tới đón, vẫn có biện pháp tiếp nhận.

      ngẩng đầu nhìn cười tiếng xin lỗi, : "Âu Dương, ngày mai tôi thực có hẹn với Tô Tô rồi, xin lỗi nhé! cảm ơn !”

      Tô Song Song nhìn ánh mắt Âu Dương Minh, nhất thời cảm thấy nhìn thấu ý nghĩ muốn từ chối lịch của mình, lúng túng cúi đầu xuống.

      Thế nhưng Âu Dương Minh có bức bách Tô Song Song nữa, với : "Được, em phải cẩn thận đó, nếu như có chuyện gì xảy ra lập tức gọi điện cho tôi. Còn nữa, lời hôm nay của tôi, em cần cảm thấy áp lực, chỉ đơn thuần là tôi thích em mà thôi.”

      “!” Tô Song Song kinh ngạc hít hơi, nếu như trước đó Âu Dương Minh vẫn còn khiến mơ hồ về mập mờ của những lời này chính là thổ lộ che dấu.

      Tô Song Song luống cuống, biết nên ứng đối thế nào, cúi đầu làm bộ như chưa có nghe thấy, buồn rầu làm con rùa cụt cổ.

      Âu Dương Minh nhìn Tô Song Song, khẽ thở dài. định rời , lúc xoay người, mặt có chút co rút nhưng ngay sau đó liền bị mạnh mẽ ép xuống.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57: Bạn chính thức (1)

      Trong nháy mắt khi đóng cửa lại, Âu Dương Minh đột nhiên vươn tay vuốt phần tóc vừa mới tán loạn trước trán lên, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà.

      Bởi vì tiếng đóng cửa, mà đèn trong hành lang sáng lên, Âu Dương Minh nhanh chóng lui sang bên cạnh bước, sau đó quay đầu lại nhìn Tần Mặc đứng tựa ở bên cạnh, bất chợt nở nụ cười, nụ cười này trông có chút xấu xa.

      "Tần tổng vẫn còn hăng hái vô cùng nhỉ." vừa mở miệng, giọng lộ ra chế nhạo, sớm còn thái độ tao nhã lịch ban đầu.

      Tần Mặc chậm rãi phun khói thuốc, khói mù lượn lờ xung quanh người của Âu Dương Minh, đôi lông mày ban đầu vẫn luôn vặn chặt chỗ lúc này càng có vẻ xoắn xuýt hơn.

      "Thế nào? Tần tổng vẫn còn chưa tin tôi và Song Song ở cùng chỗ?" Âu Dương Minh nhếch miệng cười, tác phong vô cùng đúng đắn.

      "Mới vừa nãy Song Song tựa ở trong lòng tôi, ấy quá đáng ghét." Âu Dương Minh thấp giọng vừa cười vừa , bộ dáng kia của thực khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy đây cứ như là chuyện có .

      nhìn Tần Mặc vẫn tiếp tục lên tiếng, lại cười bổ sung câu: "Tôi cũng nghĩ tới Song Song lại có nhiều mâu thuẫn với như vậy, ấy còn muốn chuyển nhà trọ, muốn gặp lại nữa." (Linh: má cười hoài, con ng ta chưa ns gì mà má ns k nghỉ, tui nghe là nghi xạo rầu)

      Khói mù tản , Âu Dương Minh hơi rùng mình khi nhìn rét lạnh trong đôi mắt đào hoa của Tần Mặc, ngay lập tức bị khí thế lạnh lẽo băng giá của Tần Mặc bức bách, ý cười nơi khóe miệng có chút cứng ngắc trong nháy mắt, ánh mắt nhanh chóng xoay chuyển, cũng càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng mình.

      Từ đầu tới cuối Tần Mặc vẫn chưa từng câu nào với Âu Dương Minh, chẳng qua chỉ lạnh nhạt mà nhìn , trong mắt chỉ có khinh thường, vốn thèm để vào mắt chút nào.

      Đối với thái độ coi thường này, trong lòng Âu Dương Minh hiển nhiên rất thoải mái, thế nhưng cũng cam lòng để mình rơi vào thế yếu, cố ý tỏ vẻ ra bên ngoài, rằng sao cả.

      Tần Mặc cuối cùng cũng lạnh lùng quét mắt mà nhìn qua ta cái, eo ếch dùng sức chống lên thân thể dựa vào vách tường, trực tiếp xoay người vào nhà.

      Âu Dương Minh hơi hơi hí mắt nhìn Tần Mặc từ đầu đến cuối vẫn mực để mình vào mắt, hừ lạnh tiếng, cũng xoay người rời , chỉ là trong ánh mắt lại có thêm vài phần u ám ràng, như tính toán cái gì.

      Tô Song Song ngồi giường, trong phòng dần dần bay lên mùi cơm chín, cúi đầu, lắc lắc cái chân bị thương của mình, có làm thế nào cũng nâng cao tinh thần lên được.

      Sau cùng hít hơi sâu, hai tay vỗ vỗ gò má của mình, cảm giác được chính mình thể cứ như vậy mà đê mê tâm tình xuống, dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

      cầm lấy bên nạng, chống người lên, tới lò vi ba (microwave oven) lấy cơm ở trong ra, ngồi ngay xuống chiếc bàn bên cạnh, ăn miếng, nhất thời lại cảm thấy mình vô cùng oan ức.

      cắn cái thìa, hít hít cái mũi của mình, đôi mắt hơi phiếm hồng.

      Tô Song Song thực nghĩ ra, vì sao tiểu cầm thú lại quá đáng với như vậy? Cho tới bây giờ chưa từng đối với ai đến thế, dù có ý cảm ơn , tốt xấu gì cũng nên hô tới quát lui với !

      Hơn nữa, cũng phải muốn đổ thừa cho Tần Mặc chuyện gì, ràng có bạn , tại sao còn phải che che giấu giấu, cứ là bản thân hẹn hò với bạn , cũng thể . . .

      Tô Song Song biết vì cớ gì, vừa nghĩ tới tiểu cầm thú thực có bạn , ngực rất khó chịu, lại hít mũi mình thêm cái nữa, chỉ là lúc này còn cầm lại được nước mắt ào ạt chảy ra.

      Tô Song Song hung tợn nuốt phần cơm, sau đó dụng lực nhai mạnh, giống như cơm trong miệng mình chính là cái tên tiểu cầm thú Tần Mặc có lễ nghĩa kia.

      Cắn cắn, nước mắt lại từng giọt từng giọt lớn lăn xuống gò má lẫn vào bát cơm, cứ như vậy từng miếng từng miếng ăn vào như nuốt hết tất cả giận hờn của mình.

      Lúc ăn xong miếng cơm cuối cùng, Tô Song Song cũng no căng chịu được, chỉ là nước mắt vẫn chưa dừng lại, nhưng dường như ấm ức trong lòng được xoa dịu chút.

      hào sảng lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt của mình, lại lau lau miệng.

      vừa muốn đứng dậy chống nạng rửa mặt, đột nhiên lại nghe được tiếng Tứ gia nhà thở phì phò nặng nề, nằm ở giường giọng rầm rì, trông bộ dáng kia dường như nó hết sức đau đớn.

      Tim củaTô Song Song thoáng cái lại vọt thẳng lên cổ họng, mới vừa nãy tâm trạng rất tốt, rất khó chịu thế nên căn bản nghe được động tĩnh của Tứ gia, bây giờ nhìn qua Tứ gia nằm bất động giường mà khẽ kêu rên, cái bụng bầu to lớn của nó như động đậy.

      Đến tận lúc này Tô Song Song mới chợt nhớ ra, mấy ngày này được dự tính là sinh kỳ của Tứ gia, lẽ nào nó muốn sinh lúc này ? Tô Song Song sợ hãi nắm lấy cái nạng bên cạnh, bước vài bước nhanh chóng vọt tới, tay ôm tứ gia muốn ra ngoài.

      đến cửa, Tô Song Song dùng hết sức mở ra, vừa muốn về phía trước, nhưng thân thể mập mạp của Tứ gia vốn ôm bằng tay khó lại đột nhiên động đậy, suýt nữa ôm được nó.

      Tô Song Song chỉ sợ mình cẩn thận mà làm rơi Tứ gia xuống đất, trong lòng gấp gáp nên liền quên mất bản thân mình vẫn còn chống nạng, thân thể theo nó hơi nghiêng về trước chút, cả người liền mất trọng tâm mà ngã về phía trước.

      Tô Song Song sợ đến nỗi trợn to hai mắt, thời điểm trước khi ngã xuống, vội vàng xoay người cái, đem tứ gia che ở trước ngực mình, lưng của nặng nề đập mạnh xuống mặt đất, phút kia, va chạm đau đến nỗi phải nhíu chặt lông mày lại, nước mắt cũng vì đau quá mà chảy xuống.

      Nạng rơi mặt đất, phát ra tiếng vang lớn, Tô Song Song mạnh mẽ hít vào hơi, cố xoa dịu đau đớn thân thể mình, Tứ gia nằm trong ngực bắt đầu co giật nhè .

      Tô Song Song nóng nảy đưa tay lục lọi túi áo, muốn gọi cho Tô Mộ đến giúp, thế nhưng suy nghĩ đó chỉ mới lóe lên liền nhớ ra, điện thoại di động của tong lâu rồi.

      Nhất thời Tô Song Song chỉ cảm thấy khóc ra nước mắt, cắn cắn môi chặt, chống đỡ thân thể, cố gắng muốn ngồi dậy, thế nhưng vừa khẽ động chút phía sau lưng liền đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng.

      Cái chân bị thương của cũng theo vào đó tham gia náo nhiệt, nhất thời đau nhức đến kim châm muối xát, Tô Song Song nằm mặt đất thở phù phù hai tiếng, hết cách rồi, trực tiếp kêu tiếng: "Cứu mạng!"

      Bởi vì đau đớn, thế nên giọng của Tô Song Song lớn, căn bản có người nào nghe được mà mở cửa ra giúp , Tô Song Song lại càng cấp bách đến muốn khóc.

      Bất thình lình cửa phòng Tần Mặc mở ra, Tô Song Song nhìn Tần mặc đứng trước cửa, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, bỗng nhiên nhịn được mà khóc lên.

      biết vì sao, trong tích tắc nhìn thấy Tần Mặc này, vẻ ngoài ngụy trang kiên cường của Tô Song Song nháy mắt liền sụp đổ.

      chỉ thấy ngực đau ê ẩm, tay ôm Tứ gia cũng bắt đầu run rẩy, vừa mở miệng, giọng của nghẹn ngào, khẩn cầu : "Tần Mặc, nhanh nhanh cứu Tứ gia, xin , xin giúp tôi!"
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57: Bạn chính thức (2)

      Tần Mặc thấy Tô Song Song như vậy, bất ngờ mà sửng sốt trong phút chốc, ngay sau đó hề nghĩ ngợi gì thêm mà trực tiếp cúi người xuống vươn hai tay bế ngang .

      Tô Song Song thuận thế tựa vào trong lòng Tần Mặc, chịu đựng đau nhức sau lưng, cẩn thận che chở Tứ gia, nhìn nó ở trong trong lồng ngực mình đau đớn rầm rì, chịu được mà khóc thút thít lên.

      Tần Mặc cau mày, cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, lòng của cũng theo mà khó chịu, thích nhìn Tô Song Song đau lòng như vậy, phi thường thích.

      Ở trong trong mắt , Tô Song Song phải là người tinh thần luôn luôn phấn chấn, mỗi ngày đều suy nghĩ tinh quái tìm cách gây phiền phức cho , chỉ muốn để luôn luôn vui vẻ như vậy.

      Nghĩ tới đây, Tần Mặc bực bội khó chịu nhẫn nhịn nữa mà mở miệng quát tiếng: "Còn khóc nữa liền đem nó ném xuống."

      Tô Song Song vừa nghe lời , vội vàng dừng lại tiếng khóc thút thít của mình, lần đầu nhu thuận ngoan ngoãn nghe Tần Mặc như vậy, Tô Song Song bây giờ chỉ thầm nghĩ nhanh lên chút đến bệnh viện thú y gặp bác sĩ xem cho Tứ gia, có lòng dạ nào mà suy nghĩ nhiều như vậy.

      Tần Mặc nhìn người nằm trong lòng mình hai mắt đỏ hồng giọng khóc thút thít, lúc này lại phá lệ ngoan ngoãn, nhất thời có loại tâm tình xa lạ xông thẳng lên đầu, nếu sai đây chính là cảm giác đau lòng.
      Tần Mặc ôm Tô Song Song ra ngoài, vừa muốn về phía bãi đậu xe, đột nhiên thấy trước cổng đậu chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt, còn có người đứng dựa vào cửa xe.

      Chính là đại mỹ nữ kéo lấy Tần Mặc ban nãy, nàng đưa tay vén tóc ra phía sau, động tác kia cực kỳ có khí chất cũng cực kỳ quyến rũ, nhìn thấy Tần Mặc, vẻ mặt ta liền lên vẻ vui mừng, nhưng đợi đến khi ánh mắt ấy quét Tô Song Song nằm trong lòng Tần Mặc biểu tình liền lộ ra chút sai khác.

      Tần Mặc nhìn kia cái, có gì là ngoài ý muốn, ngược lại rất bình tĩnh ôm Tô Song Song tới chỗ chiếc xe thể thao màu đỏ kia.

      Bước chân Tần Mặc vội vã, vừa vừa lạnh lùng phân phó : "Đưa chúng tôi tới bệnh viện thú y gần nhất dành cho thú cưng." dừng chút rồi : "Tốt nhất đến bệnh viện thú y có bệnh viện khác bên cạnh." ( Linh: ý là tìm bệnh viện cho thú cưng mà bên cạnh đó là bệnh viện cho người a )

      nàng đại mỹ nữ sửng sốt chút, ánh mắt nhìn lướt qua con mèo mun nằm trong lòng Tô Song Song, nháy mắt hiểu, cũng chút để ý đến giọng lạnh nhạt kia của Tần Mặc, vội vàng xoay người lên xe.

      Lúc này Tần Mặc ôm Tô Song Song ngồi vào trong xe, đại mỹ nữ chân nhấn ga, xe thể thao nhanh như chớp mà lao .

      Cho dù ngồi vào trong xe, Tần Mặc vẫn như trước nắm lấy Tô Song Song vẫn còn ngơ ngác có lấy lại tinh thần kia, chỉ lo xe chạy quá nhanh, Tô Song Song cẩn thận ngã sấp xuống.

      Tô Song Song vẫn còn cúi đầu khẩn trương mà nhìn Tứ gia trong lòng mình, mỗi lần nó run lên dù chỉ chút, lại chẳng khác nào đem lòng dạ của dùng sức mà ngắt nhéo mạnh cái, ngực lúc nào cũng phập phồng lo sợ.

      Cánh tay ôm Tứ gia của Tô Song Song cũng bị run lên, thực sợ. . . thực sợ, người thân duy nhất mà cha mẹ còn lưu lại cho là Tứ gia xảy ra chuyện gì.

      Đôi môi mỏng của Tần Mặc vẫn mím lại chặt, bàn tay vòng qua vai Tô Song Song của khẽ dùng lực, kéo tựa vào trong ngực của mình.

      "Đừng sợ, có chuyện gì xảy ra." Giọng Tần Mặc thực từ tốn, thanh trầm ổn, cường thế làm cho người ta thấy an tâm, tựa như chỉ cần có ở bên cạnh, có bất cứ điều gì khiến mình phải lo âu.

      Thân thể vẫn luôn căng thẳng của Tô Song Song dần dần thả lỏng, cánh tay cũng thoải mái còn tiếp tục run lên như vậy, quay đầu nhìn sang Tần Mặc, vừa đúng lúc Tần Mặc cũng cúi đầu xuống mà nhìn .

      Tầm mắt của hai người giao nhau trung, đại mỹ nữ lái xe phía trước lúc này cũng xuyên qua kính chiếu hậu mà nhìn tình hình của hai người, thấy màn này, ý cười cổ quái mặt cũng càng ngày càng sâu.

      Đột nhiên tiếng "Kít kít" vang lên, ngay sau đó đèn xe bật sáng loáng, làm cho hai người nhìn nhau kia lấy lại tinh thần, chân mày xoắn chặt của Tần Mặc ban nãy vất vả mới giãn ra chút giờ phút này nhíu lại, nhìn đại mỹ nữ phía trước chụp hình, lạnh lùng hỏi: "Làm gì?"

      Tô Song Song cũng theo đó mà tỉnh táo lại, theo bản năng muốn tránh khỏi cánh tay Tần Mặc, thế nhưng còn chưa kịp động, đại mỹ nữ ngồi ở vị trí tài xế lên tiếng: " đến bệnh viện thú cưng rồi, hai người còn tiếp tục màn chàng chàng thiếp thiếp nữa, ước chừng tôi nổi lên máu ghen tị đấy!"

      Tô Song Song vừa nghe, liền vô ý thức ôm lấy Tứ gia định mở cửa bước ra, thế nhưng Tần Mặc lại nhanh chóng đem Tứ gia ôm vào trong ngực, mở cửa xuống xe, cũng quên nhắc nhở câu: " đỡ ấy ra, tôi trước mang con mèo này xem xem nó bị bệnh gì."

      Tô Song Song nghe được lời , thân thể còn căng cứng liền thả lỏng ra chút, đại mỹ nữ trước mặt nghe thấy giọng đầy tính ra lệnh của Tần Mặc rốt cục cũng phản ứng kịp, hừ lạnh tiếng, như là rất coi thường.

      ta cười cười nhìn thoáng qua Tô Song Song, sau đó bước xuống xe, đem cánh tay của Tô Song Song khoác lên bả vai của mình, đỡ chậm rãi vào trong bệnh viện.

      Đến tận giờ phút này Tô Song Song mới phản ứng được, bọn họ ngồi xe bạn Tần Mặc mà tới bệnh viện, lại còn được nàng đại mỹ nữ này vỗ về, tâm tư có chút được tốt lắm.

      "Cái kia. . . Cám ơn !" Tô Song Song xong, cũng biết vì sao, trong ngực lại có chút mất mát, nhưng vì sao cảm thấy mất mát, lại tìm được nguyên nhân.

      "Cám ơn cái gì, là bạn của tiểu Tần, tôi tất nhiên phải giúp rồi." Đại mỹ nữ này có vẻ cũng là người khá thoải mái, giọng cũng làm người nghe cảm thấy ưa thích.

      Tô Song Song vừa nghe ấy xưng hô thân thiết với Tần Mặc như vậy, tâm tư vẫn luôn hạ thấp nãy giờ trong nháy mắt liền nhảy lên, chỉ cảm thấy vô cùng mất mát, nhàng "Ừ" tiếng, cũng gì thêm, tại chỉ thầm nghĩ nhanh nhanh lên chút để vào nhìn xem Tứ gia có gặp chuyện gì .

      Về phần Tần Mặc, Tô Song Song lúc này muốn nghĩ, cũng dám nghĩ tới.

      End Chap.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58: có đầu óc sao? (1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Lúc Tô Song Song vào, Tứ gia được đưa phẫu thuật, Tần Mặc đứng bên nhìn thấy Tô Song Song tới, rất tự nhiên trực tiếp đón từ trong tay đại mỹ nữ.

      Tô Song Song trong lòng nhớ Tứ gia, hốt hoảng dùng hai tay bấu lấy cánh tay của Tần Mặc, gấp gáp hỏi: "Làm sao đây? Tần Mặc... Nó rốt cuộc làm sao đây?" nghĩ tới luôn luôn kiên cường, vừa mở miệng lại mang theo nức nở.

      Tần Mặc dừng chút, vừa đỡ ngồi xuống, vừa : "Bác sĩ nó quá béo, có thể khó sinh, nhưng có nguy hiểm tính mạng."

      ra vế sau của câu là do Tần Mặc thêm vào, muốn đỡ lo lắng, quả nghe xong mới thở phào nhõm.

      khẩn trương xoa xoa đôi bàn tay, mới nhớ ra, giữa và Tần Mặc vẫn còn ở giận dỗi, chính mình vừa mới cho mặt mũi, nhưng bây giờ lại gây phiền phức cho .

      Tô Song Song dù có ngốc nghếch hơn nữa cũng cảm thấy ngượng ngùng.

      hoảng hốt , theo bản năng muốn cắn môi, nhưng khi răng vừa chạm vào môi lại nhớ đến điều gì, khuôn mặt nhắn liền ửng đỏ, vội vàng dừng lại.

      cúi đầu xuống, dám nhìn Tần Mặc, ủ rũ phun ra hai chữ: "Cám ơn..."

      Tần Mặc có lên tiếng, trực tiếp cởi áo khoác của mình xuống, sau đó để ngay ngắn ghế rồi mới đỡ Tô Song Song ngồi lên.

      Tô Song Song như cũ cúi đầu, nhưng cảm thấy rất ấm áp, nước mắt lại thi nhau tuôn rơi.

      suy nghĩ chút, Tần Mặc cũng tính toán hiềm khích lúc trước giúp , nếu còn gây với , chẳng phải là quá hẹp hòi sao.

      Coi như Tần Mặc cho có bạn nhưng cũng có tư cách tức giận với , đành phải giữ gìn cách mạng hữu nghị giữa hai người.

      Dù sao Tần Mặc cũng nhiều lần giúp , còn chưa kịp báo đáp.

      Tô Song Song suy nghĩ chút, nghĩ nên thỏa hiệp với , suy nghĩ của chính là: Cho dù thể hòa bình chung sống giống như trước đây, cũng gây với nữa.

      buồn rầu : " ra hôm nay Tô Tô có chuyện, sau đó Âu Dương Phó tổng muốn tôi giúp ta chuyện, giả làm bạn của ta để gặp mặt bạn ta, để người kia giới thiệu bạn cho ấy, vì thế nên tôi mới giúp ấy, hôm nay ở ngoài cửa phòng cũng là tôi quá tức giận, đừng để ý."

      Tần Mặc nghe xong cúi đầu nhìn Tô Song Song, lại cảm thấy rất bất đắc dĩ, đưa tay ra xoa xoa trán của mình.

      Tô Song Song mực cúi đầu, chờ Tần Mặc nổi giận hoặc là chanh chua , nhưng mãi vẫn có mở miệng.

      Tô Song Song nhịn được ngẩng đầu lên, thấy Tần Mặc mặt đầy bất đắc dĩ, suy nghĩ chút lại : "Cái đó... Ai bảo biết tốt xấu liền nổi giận, tôi... Tôi cũng nóng nẩy!"

      "Lại ..." Tô Song Song vừa nghĩ tới chuyện có bạn lại thở hổn hển, cúi đầu xuống : "Chính có bạn cũng cho tôi biết, tôi và bạn tôi ăn cơm, lại làm ra vẻ như tôi phản bội hòa bình hữu nghị giữa chúng ta."

      "Hòa bình hữu nghị?" Tần Mặc là bị ý nghĩ trong đầu Tô Song Song đánh bại, vô cùng nhức đầu xoay người ngồi xuống bên cạnh .


      Tần Mặc biết phải gì với , chỉ sợ mình quá gấp gáp dọa sợ, cho nên mới cho biết những suy nghĩ trong lòng mình.

      Hơn nữa chính cũng mông lung hiểu trái tim mình muốn gì, bởi vì chưa bao giờ ai, biết cảm giác của , cho nên dự định cứ để mọi chuyện tiến triển theo tự nhiên.

      chậm rãi đưa tay ra vuốt ít tóc trước trán, nhắm mắt lại rồi : " phải bạn của tôi."
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58: có đầu óc sao(2)

      Editor: Xẩm Xẩm

      "Ừ?" Tô Song Song nghe xong, giống như sống lại, ngẩng phắt đầu lên nhìn Tần Mặc, đôi mắt mở to, ra vẻ khó hiểu.

      Nhưng Tần Mặc định thêm gì khác, nhìn Tô Song Song gấp gáp, lại muốn thưởng thức. chỉ muốn nắm lấy cổ áo , sau đó đạp cho phát rồi hét lên: hay !

      Đại mỹ nữ đứng bên cạnh nãy giờ cuối cùng cũng nhịn được, "phụt!" tiếng, rồi cười.

      đưa ngón tay chỉ vào mình rồi lại chỉ Tần Mặc, cười : "Tôi là chị của nó, tên là Tần Cầm, em , nhìn hai người khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi... Các người chung đụng buồn cười đó!" (tên nghe cầm thú quá!)

      "A!" Tô Song Song quay đầu nhìn Tần Cầm, nuốt nước miếng cái, cứ nghĩ sao lại thấy quen mắt, hóa ra là vì ấy có nét giống Tần Mặc.

      Qủa , Tần Cầm và Tần Mặc giống nhau như đúc, Tô Song Song đối với suy nghĩ lung tung trước đó của mình đúng là biết làm sao, trong đầu bay ra đàn quạ đen.

      vội vàng cúi đầu xuống, chào hỏi: " xin lỗi chị, hiểu lầm chị!"

      "Em hiểu lầm chị sao, chỉ là..." Tần Cầm còn chưa hết, Tần Mặc phóng ánh mắt tới khiến vội vàng cười ngậm miệng.

      Tần Mặc qua với Tần Cầm, được nhúng tay vào chuyện của và Tô Song Song, dù là chị nhưng cũng dám chọc giận đứa em này, nếu nó mà xù lông lên, đảm bảo khó sống.

      "Được được được! Tôi cũng mặc kệ các người, xe tôi để lại cho các người, các người cứ thoải mái mà trò chuyện ." Tần Cầm vừa vừa ném chìa khóa xe cho Tần Mặc.

      Tần Cầm xong xoay người muốn , đột nhiên nhớ tới cái gì, lại câu: "Hai ngày nữa chị phải theo ông nội, chuyện bên này giao cho em."

      Tần Cầm trở lại hôm nay là vì cuộc họp của gia tộc, nếu về lại nơi chán ghét này.

      "Ừ!" Tần Mặc tình cảm gì đáp tiếng, toàn bộ bệnh viện thú cưng đều im lặng chỉ còn lại tiếng giày cao gót của Tần Cầm, dần dần xa.

      Tô Song Song bây giờ vừa lo lắng cho Tứ gia, vừa biết nên làm thế nào với Tần Mặc.

      bây giờ nghĩ lại, lời vừa rồi của cứ như ghen vậy, ý nghĩ này vừa nảy ra, liền bị dọa sợ đến mức run rẩy chút.

      nuốt nước miếng cái, vội vàng đem ý nghĩ này đè xuống, lại thấy rất chột dạ, chỉ sợ Tần Mặc nhìn ra, bèn quay đầu nhìn , cười haha.

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song run lập cập, còn tưởng rằng bị lạnh, áo khoác của bị Tô Song Song ngồi lên. nghĩ ngợi chút, nhích lại gần Tô Song Song, sau đó duỗi tay đem ôm vào trong ngực. (*-*)


      Thân thể Tô Song Song phát run bị cảm giác ấm áp của bao lấy, khiến thấy rất bối rối.

      tỉnh táo lại mới nhận ra mình mập mờ tựa vào lồng ngực của , tay lại an phận ôm lấy hông .

      bị dọa sợ, liền nuốt nước miếng cái, muốn thu hồi lại móng vuốt sàm sỡ Tần Mặc đột nhiên cúi đầu nhìn .

      Mặt của hai người rất gần nhau, dây dưa như vậy khiến mặt Tô Song Song lập tức nóng lên, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đôi mắt , đôi mắt phản chiếu lại khuôn mặt .

      liền khẩn trương, hô hấp cũng cẩn thận từng li từng tý, cả người như lâm vào trạng thái mông lung.

      "Có thấy ấm hơn chút nào ?" Tần Mặc đột nhiên mở miệng, hơi thở ấm áp phả lên mặt , dù trong giọng cảm xúc gì nhưng thái độ lại dịu dàng như vậy, dường như ... hù dọa .

      Tô Song Song biết rất ràng động tác của mình rất ngu ngốc nhưng vẫn nhịn được đưa tay ra sờ cái trán lạnh lẽo của .

      cười hề hề, hỏi câu: "Boss, bị sốt thấp rồi hả? Sao lại như bị mê sảng, đừng dọa tôi!"

      Tần Mặc thấy được tất cả kiên nhẫn cũng dễ dàng tha thứ từ lúc sinh ra đến giờ của mình đều để dành cho Tô Song Song, giống như thói quen của đối với . Suy nghĩ này rất kỳ lạ, nhưng cũng muốn giải thích, vẫn như cũ che chở cho , truyền ấm áp cho .

      Tô Song Song được sủng ái mà kinh ngạc, phải có khuynh hướng tự ngược, mà là nếu người từ trước đến giờ luôn ngược mình đột nhiên hỏi mình có lạnh hay , là ai cũng hoảng hốt.

      Cảm giác này chính là: phải lên cơn sốt cũng là tôi lên cơn sốt!"

      Tô Song Song đúng là đưa tay ra sờ cái trán của mình, cảm giác nhiệt độ bình thường, mới chắc chắn phải mình lên cơn sốt sinh ra ảo giác.

      Tô Song Song cảm thấy hôm nay kỳ diệu, thở phào cái, cũng tỉnh táo lại, mới phát chiếc váy người đủ giữ ấm.

      tự giận mình, ngược lại cũng biết xấu hổ để cho Tần Mặc ôm mình, chính mình còn đưa tay ra ôm , bây giờ còn là chiếm tiện nghi của .

      Nghĩ như vậy, lại nhích lại gần ngực hơn để bản thân lạnh mới dừng lại, sau đó nhìn , biểu cảm rất đúng mực, chỉ là muốn sưởi ấm mà thôi.

      Tần Mặc có để ý Tô Song Song lừa mình dối người, chỉ buộc chặt thêm cánh tay ôm , để có thể thoải mái dựa vào , đỡ mệt mỏi.

      lát sau, Tần Mặc lại mở miệng hỏi: "Sau lưng còn đau ? Có muốn bệnh viện trước ?"

      Tô Song Song lúc này lại sợ hãi choáng váng, nhịn được lại ngẩng đầu nhìn , muốn nhìn xem có phải sắp xuất nhân cách thứ hai .

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song cũng biết suy nghĩ nhiều, phiền não vươn tay vuốt lại tóc .

      biết nên nghe theo Tần Cầm, cái gì mà đối với con phải dịu dàng, thường xuyên quan tâm, nếu như thế lúc nghe được tâm ý của , liền bị dọa sợ mà chạy .

      Nhưng Tô Song Song giống như vậy sao? Tần Mặc cảm thấy, nếu còn nghe lời chị ấy nữa, Tô Song Song mới là bị dọa sợ, lập tức nhíu mày nhìn , bồi thêm câu: " ở trong ngực tôi run lợi hại như vậy, là phiền!" (ta ngã ngửa mất!!)

      "..." Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Mặc lưu tình chút nào, ánh mắt sáng lên, rốt cuộc cũng bình thường lại, biểu tình vô cùng vui vẻ, Tần Mặc chỉ muốn cạy đầu ra, xem bên trong rốt cuộc là gì!

      " sao, chỉ là va đập thôi, boss yên tâm, tôi run nữa! run nữa!" Tô Song Song máu chó bổ sung thêm câu, đối với Tần Mặc ở trạng thái bình thường này, kích động khó có thể diễn tả bằng lời.

      Bởi vì Tô Song Song là sợ Tần Mặc kia dịu dàng lại giống như che giấu điều gì, bây giờ thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thể có tâm tư đối phó với !

      Tần Mặc luôn luôn vô cảm, lại bị đánh bại hết lần này đến lần khác, thở dài, im lặng nhắm mắt, tự động coi thường Tô Song Song.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :