1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54: Tự nhiên ân cần (1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song nháy mắt mấy cái, cảm giác gặp ảo giác, Tần Mặc luôn lạnh lùng, tiểu cầm thú này luôn coi con là loài sinh vật nguy hiểm, sao có thể để mặc ta lôi kéo thân mật như vây.

      Tô Song Song tin đưa tay dụi mắt mình, lúc mỹ nữ kia lôi kéo , trong mắt Tần Mặ còn lộ ra vẻ chế nhạo và thăm dò, chút kiêng kỵ đánh giá .

      Tô Song Song tự hiểu là trắng trợn khiêu khích mình, cũng mở to mắt nhìn lại, chẳng qua vừa nhìn cái thấy bản thân vô cùng tự ti.

      Mỹ nữ đối diện dáng dấp cao gầy, vóc người có lồi có lõm, đôi mắt quyến rũ hồn nhiên, môi đầy đặn gợi cảm, quanh thân lại lượn lờ loại khí chất tao nhã.

      Mỹ nữ này đến Thẩm ôn uyển cũng thể so sánh, mà lại tự thấy bản thân như cây củ cải đỏ đứng trước mặt người ta, theo bản năng liên cắn môi.

      Nào biết Âu Dương Minh lại đột nhiên đưa tay ra, nhàng bóp cằm của , đột kích bất ngờ khiến Tô Song Song ứng phó kịp.

      Tô Song Song bị sợ đến ngây ngẩn, chờ đến khi kịp phản ứng, Âu Dương Minh thu tay về, mang theo giọng dịu dàng: "Cắn môi tốt."

      "..." Tô Song Song xấu hổ, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, nuốt nước miếng cái, biết nên gì.

      Tần Mặc nãy giờ trầm mặc, lạnh lẽo càng tăng thêm, bao phủ lấy cả người , muốn bước lên trước, lại bị đại mỹ nữ dùng sức kéo lại.

      Mỹ nữ kia nét mặt tươi cười như hoa nhìn Tô Song Song, chân mày khều cái, giọng lại có phần trêu chọc: " chính là giúp việc đó? Dáng dấp đáng mà!"

      Tô Song Song nghe xong, nụ cười có chút cứng ngắc, nhìn Tần Mặc, nghĩ tới lại dây dưa với loại người này, cảm giác khó chịu ngày càng ràng, ngừng châm chích nơi trái tim bé của .

      Âu Dương Minh cảm giác được khác thường của Tô Song Song, tay nắm đầu vai của hơi hơi dùng sức, cúi đầu thân mật nhìn Tô Song Song, dịu dàng : "Thời gian còn sớm, chúng ta vào thôi!"

      Tô Song Song vốn còn muốn muốn giải thích với Tần Mặc, nhưng là bây giờ nhìn Tần Mặc như vậy, lại cảm giác mình tự đa tình giải thích cái gì đây?

      Người ta theo đại mỹ nữ tới ước hẹn, căn bản cũng để ý ở cùng ai, Tô Song Song khó chịu nghĩ, rốt cuộc ở chỗ này túng quẫn cái gì.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yêngaran2602 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54: Tự dưng ân cần (2)

      Editor: Xẩm Xẩm

      " Được." Tô Song Song hướng Âu Dương Minh gật đầu cái, nhìn Tần Mặc, cũng thèm quan tâm .

      Âu Dương Minh lịch nhìn Tần Mặc, sau đó dẫn Tô Song Song vào bên trong, Tần Mặc theo bản năng muốn đưa tay ra, nhưng là kéo đại mỹ nữ lại cho bất cứ cơ hội nào.

      Đại mỹ nữ hạ thấp giọng cười nhắc nhở Tần Mặc: "Nơi này thích hợp dỗ dành bạn của , Tần Mặc, chúng ta cũng thôi!"

      xong hơi dùng sức kéo cánh tay của Tần Mặc, về phía ngược lại, cùng Tô Song Song mỗi người ngã, càng lúc càng xa.

      Tô Song Song mới vừa tới bên phải phòng khách, tâm tình trong nháy mắt yên lặng chìm xuống, muốn làm khó Âu Dương Minh, nhưng biết tại sao, trong lòng cảm thấy rất mất mát.

      Âu Dương Minh dĩ nhiên nhìn thấy Tô Song Song như vậy nhưng yên lặng , chẳng qua chỉ cười giới thiệu Tô Song Song với bạn bè.

      Tô Song Song ngồi ghế, nhìn bạn của , liền thở phào nhõm, may mắn chỉ có người, nếu là cả nhóm người, chỉ sợ mình ứng phó kịp.

      Tô Song Song ngoài cười nhưng trong cười nhìn bạn của Âu Dương Minh ngồi đối diện, Âu Dương Minh đều gật đầu cười híp mắt, ra câu cũng để ý.

      Đến cuối cùng, ngay cả mình ăn cái gì, uống cái gì cũng biết, cho đến Âu Dương Minh đỡ Tô Song Song đứng dậy, Tô Song Song mới lấy lại tinh thần.

      nhìn chỗ ngồi trước mặt trống rỗng, mới phản ứng được, bạn của Âu Dương Minh rồi.

      Tô Song Song tỏ ra lúng túng, quay đầu lại hướng Âu Dương Minh cười khan tiếng, cuối cùng lại thấy mình có chút quá đáng, liền cúi đầu xuống ủ rũ, áy náy cũng biết cái gì cho phải.

      " xin lỗi... làm hỏng việc của ." Tô Song Song buồn rầu xong đầu càng cúi thấp hơn.

      Âu Dương Minh chăm chú nhìn Tô Song Song, thấy như vậy, thở phào cái, trách cứ cũng gì, trực tiếp đỡ ra phía ngoài.

      Tô Song Song trong lòng càng áy náy, vốn là phải giúp tay, kết quả lại thành trở ngại, thấy Âu Dương Minh trách mình, cũng lên tiếng, lại suy nghĩ xem sau này có cơ hội nhất định mời ăn bữa cơm, đền bù sai lầm ngày hôm nay.

      Chờ đến xe dừng lại, Tô Song Song mới ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Minh, chân thành: " xin lỗi."

      Âu Dương Minh nghe tiếng liền chăm chú nhìn vào mắt Tô Song Song, thấy được chân thành và cả mất mác áy náy, đột nhiên biết vì sao lại thấy bực bội.

      mặc dù trong lòng thoải mái, nhưng vẫn duy trì nụ cười mặt như cũ, muốn xuống xe giúp Tô Song Song mở cửa ra ngoài, nghĩ thế nào lại đưa chân đạp ga, xe liền chạy như bay.

      Sau khi xe chạy được lúc, Tô Song Song mới phản ứng kịp, nhìn cảnh vật hai bên đường lướt qua rất nhanh, sững sờ quay đầu sang nhìn , hiểu muốn làm gì.

      Chương 54: Tự dưng ân cần (3)

      Editor: Xẩm Xẩn

      Tô Song Song đợi lúc, Âu Dương Minh vẫn gì, nhìn đường càng lúc càng xa, càng càng lệch, hai bên đường đều vắng lặng, thấy vô cùng ảo não, nháy nháy con mắt, cảm thấy Âu Dương Minh ở trước mắt mình có chút kinh khủng.

      Tô Song Song theo bản năng nắm chặt quần áo mình, muốn ói đến chảy nước miếng, nhịn được nghĩ, càng ôn nhu người càng dễ dàng giấu nhân cách thứ hai, chẳng lẽ Âu Dương Minh ra là đại biến thái? Dù sao cũng hiểu .

      Âu Dương Minh chú ý đến , lời nào vì muốn cho niềm vui bất ngờ, nhưng nhìn ngày càng khẩn trương, đoán là nghĩ sai, nhịn được cười khẽ.

      "Nghĩ gì vậy?" Âu Dương Minh hiểu tác giả truyện tranh, trí tưởng tượng chắc cũng phong phú, nếu sao có thể sáng tác được.

      Tô Song Song nghe Âu Dương Minh , cảm giác mình bị nhìn thấu, cười ha ha, mới phát mìn lại mắc bệnh nghề nghiệp, hay suy nghĩ lung tung.

      vội vàng lắc đầu cái, đùa, nếu để cho Âu Dương Minh biết suy nghĩ gì, phỏng chừng phải biến thái, cũng bị chọc tức thành biến thái.

      Cũng cần đem phân thây, chỉ cần ném lại đây, dựa vào cái chân bị què này chừng trở về.

      " cần khẩn trương, tôi thấy tâm tình tốt, muốn mang giải sầu chút, trước mặt mà có chỗ tệ, tôi nghĩ nhất định có thể thích."

      Giọng của Âu Dương Minh trầm thấp giàu có từ tính, ngữ điệu gấp gáp, hoảng hốt, khiến người nghe hết sức thoải mái, có nửa phần cảm giác bị bức ép.

      Tô Song Song buông lỏng thần kinh căng thẳng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn phong cảnh bên ngoài, giờ mới nhận ra là Âu Dương Minh mang tới bờ biển.

      lát sau, tiếng sóng biển dần dần ràng, Tô Song Song nhịn được nhìn ra ngoài, chỉ tiếc bên ngoài mảnh đen như mực, căn bản thấy biển.

      Tô Song Song lại thấy có chút mất mác, nhưng càng nhiều hơn là hiểu, tại sao Âu Dương Minh nửa đêm lại mang đến xem biển đây?

      Âu Dương Minh dừng xe, đỡ đoạn, Tô Song Song nhìn cảnh tượng trước mắt đến ngây ngẩn.

      Bờ biển có phòng cà phê , trang trí đủ loại đèn sáng huyền ảo, cả gian giống như là căn phòng đầy kẹo ngọt ngào trong đêm tối, khiến người ta vô cùng thoải mái.

      Tô Song Song nhịn được đưa ngón tay ra chỉ trước mặt, nháy mắt mấy cái, nhớ từng tới đây! Tại sao có chú ý tới ở đây có nơi đẹp như vậy?

      Âu Dương Minh hiểu nghi ngờ của Tô Song Song, bên đỡ vào phòng cà phê, bên giải thích : "Nơi này ban ngày mở cửa, ban ngày nó chỉ là căn phòng bình thường, nên có thể chú ý tới."

      Tô Song Song nhích tới gần nhìn chút, liền biết Âu Dương Minh tại sao như vậy, phòng cà phê quả chỉ là căn phòng bình thường, nếu như phải nhờ những thứ trang trí kỳ diệu này, người qua nghĩ đây chỉ là căn nhà gỗ bị bỏ hoang.

      Tô Song Song xem bên trong nhìn chút, lại thấy bất kỳ ai, nhịn được kêu tiếng: "Có ai ? Khách đến thăm!"

      Đáp lại chỉ là tiếng vang trống rỗng, Tô Song Song bối rối, đêm nay tiệm mở cửa, thế nào chủ tiệm còn ở đây, hơn nữa chỗ này đẹp như vậy sao có thể có khách.

      quay đầu nhìn khuôn mặt đầy nét cười của Âu Dương Minh, chẳng lẽ là hôm nay đóng cửa.

      Âu Dương Minh trầm mặc như trước , đặt Tô Song Song ngồi ở bàn giữa, nhịn được tò mò, đánh giá xung quanh.

      Phòng cà phê chỉ có năm chiếc bàn, ngay ngắn ngồi chính giữa, ánh đèn đỏ thắm như hoàng hôn chiếu xuống, tự nhiên cũng làm người ta thấy ấm áp.

      Ánh đèn mơ hồ khiến căn nhà có cảm giác thần bí, Tô Song Song thu tầm mắt lại mới phát Âu Dương Minh biết lúc nào đứng ngay phía trước sau quầy ba.

      nhìn Tô Song Song khẽ mỉm cười, liền cúi đầu xuống, bắt đầu loay hoay trong tay đủ loại rượu, dáng vẻ thu hút, thần thái hết sức nhu hòa, ánh đèn phả người , khiến toàn thân phủ lên tầng sáng vô cùng dịu dàng.

      Tô Song Song tay chống bàn, thỉnh thoảng lại nghe tiếng sóng vỗ bên ngoài, nhìn Âu Dương Minh thuần thục pha rượu, tựa như bartender chuyên nghiệp, tâm tình buông lỏng rất nhiều.

      lát sau, Âu Dương Minh đem tới hai lỹ rượu, đưa cho lý, rồi tự kéo ghế ngồi xuống.

      " có số độ, có thể giúp thả lỏng chút, yên tâm uống ." Âu Dương Minh , thanh hết sức vững vàng, vô cùng phù hợp với khí xung quanh.

      Tô Song Song cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt, đôi mắt mở to, bởi vì chưa từng nhìn thấy ly rượu nào đẹp như vậy.

      Màu sắc như có loại phép thuật động đậy, khiến nhẫn tâm uống.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yêngaran2602 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55: Hoàn toàn quyết liệt (1)

      editor: Xẩm Xẩm

      " lâu pha rượu rồi, nếm thử xem thế nào?" Âu Dương Minh đưa ngón tay ra chỉ ly rượu trước mặy Tô Song Song, mong đợi nhìn .

      Tô Song Song suy nghĩ chút, cúi người xuống, đặt tầm mắt ngang hàng với ly rượu, chăm chú nhìn, sau đó cầm lên cẩn thận nhấp ngụm.

      Ê ẩm nhàn nhạt, cũng nặng lắm, nhịn được lại nhấp thêm ngụm, thỏa mãn nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, hỏi: "Này tên gì nhỉ? Mùi vị thơm!"

      Âu Dương Minh nhàng cười, tay cầm trong ly rượu vang lắc lắc, nhấp ngụm, sau đó mang theo nụ cười ôn nhu nhìn Tô Song Song.

      "Tôi còn chưa đặt tên." suy tư chút, với Tô Song Song: " là người đầu tiên thưởng thức nó, bằng hãy đặt cho nó cái tên?"

      Tô Song Song nghe xong, có chút kinh ngạc, nghĩ tới đây là bản gốc rượu của Âu Dương Minh, thể tin được, mà giây tiếp theo lại cảm giác như làm khó rồi.

      Tô Song Song có thể là nổi danh nổi tiếng cặn bã! Ngày ngày bị Tô Mộ đọc đọc lại, người đặt tên cho trình độ quá thấp, vậy làm sao dám đặt tên cho thứ khác.

      Tô Song Song quẫn bách, quơ quơ ly rượu trong tay, từng màu chất lỏng vi diệu pha trộn vào nhau, sau đó lại thần kỳ bắt đầu chia tầng, khôi phục lại hình dáng như cũ.

      mím môi, như nghĩ tới điều gì, hết sức trịnh trọng gật đầu cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh thử dò xét hỏi câu: "Hay gọi là lưu ly bảy màu?"

      Tô Song Song xong cũng cảm thấy tên này khá đơn giản, nhưng chẳng nghĩ ra được cái gì khác.

      Lúc đặt tên cho nhân vật trong manga, đều dùng những tên hết sức dễ nghe.

      Nhưng là vào lúc này, điện thoại di động của ở đâu rồi, căn bản thể lên xem mà học hỏi, chỉ có thể tự mình nghĩ ra.

      Âu Dương Minh rũ mắt nhìn Tô Song Song, bàn tay bé trắng noãn cầm ly rượu, khe khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra ấm áp cùng cưng chiều: "Danh tự này tệ, hổ là tác giả truyện tranh!"

      Tô Song Song vẫn là lần đầu được tán dương tệ, còn quên mất tỏ ra khiêm tốn, vội vàng cười híp mắt lắc đầu, lại cẩn thận cúi đầu nhấp ngụm.

      "Nếu như thích lưu ly bảy màu, sau này tôi pha cho ." Giọng của Âu Dương Minh kèm theo tiếng của sóng biển chậm rãi bay vào lỗ tai của Tô Song Song, trầm thấp để lại cho người ta loại ma lực vô cùng cuốn hút: "Chỉ vì mình mà pha chế."

      "Khục khục khục..." Cuối cùng những lời này cũng khiến Tô Song Song bị dọa sợ, hớp rượu bị sặc, ho kịch liệt đứng lên, tâm lại bắt đầu nhảy loạn.

      cúi thấp đầu, che giấu hốt hoảng trong mắt, tâm tư lại nhanh chóng chuyển động, nghĩ thầm muốn làm gì đây, chẳng nhẽ người có tiền đều thích chơi trò mập mờ.

      Âu Dương Minh đưa vỗ nhè sau lưng Tô Song Song, sợ hãi, lập tức thẳng lưng, tay che miệng, cầm được ho khan.

      Tô Song Song ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, muốn xem rốt cuộc muốn làm gì, nhưng khi chống lại ánh mắt đầy cưng chiều của Âu Dương Minh, Tô Song Song cảm giác mất hết hồn vía, dự định giả vờ ngây ngốc.

      Tô Song Song chậm chậm, nhận lấy cốc nước lọc mà Âu Dương Minh đưa, chợt uống hớp lớn, ngượng ngùng cười tiếng: "Cái đó... vừa mới cái gì? Tôi có nghe ."

      Tô Song Song vừa thấy Âu Dương Minh muốn mở miệng, căn bản cũng cho cơ hội, tiếp: "Ha ha, nếu chúng ta bây giờ về , cũng trễ thế này!"

      xong, Tô Song Song bưng ly rượu trước mặt, trực tiếp uống hết toàn bộ, hào sảng mím môi cái, cười ha ha: "Uống xong, ta thôi!"

      Âu Dương Minh nhìn cái ly trống rỗng trước mặt, bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy, vừa vừa hỏi Tô Song Song: "Song Song, cảm thấy tôi thế nào?"

      "? Âu Dương Phó tổng ngài rất tốt!" Tô Song Song biết tại sao, đột nhiên cảm giác khí ngày càng kỳ quái, thay đổi cách xưng hô đối với Âu Dương Minh, muốn kéo mở khoảng cách giữa hai người.

      Âu Dương Minh cười càng bất đắc dĩ rồi, đưa tay ra vuốt má Tô Song Song, đến gần bên , lại đột nhiên ở bên tai : "Song Song, vừa rồi tôi rất nghiêm túc, tôi mong muốn cả đời mình về sau chỉ vì mình em mà pha chế lưu ly bảy màu." ( em ! em , con đại ngốc này làm gì)
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yêngaran2602 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55: Hoàn toàn quyết liệt (2)

      Tô Song Song ngược lại hít vào hơi, quay đầu nhìn Âu Dương Minh, đột nhiên quay đầu khiến khuôn mặt của hai người ở rất gần, vội vàng tránh né về phía sau.

      Lại có cân nhắc đến động tác của mình, Âu Dương Minh nhanh chóng duỗi bàn tay, đem kéo vào trong ngực, Tô Song Song tựa vào lồng ngực rắn chắc của , nghe tiếng tim đập trầm ổn của , thấy mình nhiw nằm mơ.

      Đây là tình huống gì? chỉ gặp Âu Dương Minh mấy lần, cũng có thể dùng ngón tay mà đếm ra!

      "Song Song, trước đây tôi tin vào tình sét đánh, nhưng là sau khi gặp em xong, liền tin." Âu Dương Minh xong lời này, kéo ra khoảng cách giữa hai người, cúi đầu nhìn Tô Song Song, đôi mắt dịu dàng lưu luyến nhìn chăm chú Tô Song Song.

      "Điều này chắc khiến em thấy rất kinh ngạc, tôi ép buộc em, chỉ xin em cho tôi cơ hội được theo đuổi em." Âu Dương Minh xong, nhìn sâu vào mắt Tô Song Song, thấy kích động đến mất hết bình tĩnh liền thở dài.

      Tô Song Song ra sớm lấy lại tinh thần, nhưng là dám biểu ra, bởi vì biết nên gì! Chỉ có thể giả vờ ngây ngốc.

      Tô Song Song ngồi trong xe vẫn còn mang bộ dáng ngây ngốc sợ hãi, nhưng trong thâm tâm sớm nhảy loạn.

      Đây còn là lần đầu tiên chàng đẹp trai bày tỏ với , Tô Song Song cảm thấy rất kích động, cho dù đáp ứng, cũng xúc động đến muốn rơi nước mắt, hoặc là cảm động phá mã Trương Phi* !

      * trong Tam Quốc diễn nghĩa nha, điển tích thôi mà mình ngại tìm hiểu quá, lúc nào bổ sung sau.

      Tại sao vào giờ phút này lại bình tĩnh như thế, hơn nữa còn thấy phiền não, Tô Song Song như muốn phát điên! đưa tay ra sờ trán của mình, cũng nóng!

      Âu Dương Minh gì nữa, xe vững vàng lái về khu nhà của Tô Song Song, Âu Dương Minh im lặng đỡ Tô Song Song tiến vào thang máy, hai người cách gần như vậy cũng thêm câu nào.

      Đến lúc thang máy mở ra, Tô Song Song nhìn hành lang tối om mà hít hơi, vừa muốn hô tiếng để đèn bật lên, đột nhiên nhìn thấy cuối hành lang nhúm ánh sáng màu đỏ, lập lòe lúc sáng lúc tối, giống như lửa.

      Tô Song Song kêu lên tiếng, bị dọa sợ, trực tiếp dựa vào trong ngực Âu Dương Minh chút, đèn lập tức sáng lên, Tô Song Song cẩn thận nhấc mắt nhìn, liền nhìn thấy cuối hành lang, có người dựa vào cửa phòng của .

      Tần Mặc đợi suốt giờ, đèn hành lang hết sáng lại bật biết bao nhiêu lần, thế nhưng người lên đều phải là , phiền muộn và chán nản dần dần biến thành tâm tư lạnh lẽo.

      cầm điện thoại di động, gọi biết bao nhiêu lần, đổi lại chỉ là giọng thông báo kết nối được vì người kia ở ngoài vùng phủ sóng.

      hơi cúi đầu, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, hít hơi dài, Tần Mặc bình thường thích hút thuốc, chỉ có lúc tâm tình cực kỳ phiền muộn mới hút.

      Lâu rồi mới hút, lại hút hết điếu này đến điếu khác, dưới chân văng đầy tàn thuốc, sắp chịu nổi nữa rồi.

      Đột nhiên đằng trước truyền tới ánh sáng chói mắt, Tần Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thang máy phía đối diện lần nữa mở ra, khi nhìn thấy Tô Song Song, trong mắt lóe lên ánh sáng rất .

      Nhưng tiếng thét kinh hãi của khiến cho toàn bộ đèn hành lang sáng lên, lại nhìn thấy Tô Song Song thân mật tựa vào trong ngực Âu Dương Minh, lửa giận trong lòng nhanh chóng dâng lên.

      Tần Mặc tuy giận dữ nhưng hết sức bình tĩnh, chỉ là trong mắt chẳng còn chút ánh sáng nào, cũng lạnh nhạt có bất kỳ cảm xúc gì.

      Lòng Tô Song Song quặn lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên chậm chạp, dám ngẩng đầu nhìn , tầm mắt chậm rãi quan sát .

      Giầy da đen nhánh, hai chân thon dài, âu phục màu đen, ngón tay kẹp điếu thuốc, lúc sáng lúc tối, Tô Song Song nuốt nước miếng cái, nghĩ gì lại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt .

      cái nhìn này, cũng thoải mái, đối mặt với cái nhìn lạnh lẽo chút cảm xúc nào của Tần Mặc, đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.

      Tô Song Song ở trong lòng tự mắng mình có tiền đồ, sau đó cố đè xuống cảm giác khó chịu kia, ưỡn ngực ngẩng đầu, tách ra khỏi Âu Dương Minh.

      Tô Song Song chút cũng nhìn Tần Mặc, cho đến tới cửa, cúi đầu lấy chìa khóa ra, trong nháy mắt lúc cửa mở, Tần Mặc đột nhiên đưa tay ra kéo lại cánh tay của Tô Song Song.

      Ánh mắt của lại nhìn Âu Dương Minh, lạnh lùng : "Tôi muốn chuyện riêng với ấy."

      Có thể thấy nhiệt độ trong nháy mắt hạ xuống rét lạnh, khí chất vương giả quang người khiến Âu Dương Minh cũng phải kinh ngạc, nghĩ tới Tần Mặc vẫn còn trẻ như vậy, nhưng lại có khí thế bức người.

      theo bản năng hít hơi, đè xuống kinh ngạc hèn nhát vừa rồi, nụ cười vẫn duy trì như cũ, chậm rãi : "Xin lỗi, Tần tổng, bây giờ là lúc tan việc, tôi cần thiết phải nghe mệnh lệnh của ."

      Tần Mặc đột nhiên cười lạnh chút, quay đầu nhìn Tô Song Song, ánh mắt lại đảo qua Âu Dương Minh: " ta ở cùng nhau? lại phát bệnh ngu ngốc gì thế?"

      Tô Song Song bị Tần Mặc châm chọc rất khó chịu, và đại mỹ nữ ra vui vẻ xong, dựa vào cái gì trở lại liền chất vấn ? có tư cách gì châm chọc ....

      Tô Song Song tự thấy bình thường mình đối xử với Tần Mặc rất chu đáo rồi! Bình thường nhiw người giúp việc hầu hạ ngày ba bữa cơm, lúc nào thấy cũng cúi người gật đầu, chỉ sợ sơ xảy chút khiến tức giận.

      Nhưng sao? đối với cao ngạo sai khiến, lại tự cho mình là đúng, chưa bao giờ hỏi nguyên nhân mà chỉ luôn nghi ngờ , động chút lại giở giọng chất vấn ? Đây là tình huống gì vậy?

      và bạn ăn cơm, lại suy nghĩ gì ngu ngốc? Tô Song Song càng nghĩ càng giận, nợ nần gì Tần Mặc, dựa vào cái gì suốt ngày phải chiều theo ý , cung phụng như tiểu a hoàn.

      lấy hết khí thế đối diện với cặp mắt lạnh lùng của , chút sợ hãi và áy náy.

      chậm rãi từng chữ từng câu : "Tần Mặc, nghĩ là ai? Dựa vào cái gì mà xen vào chuyện riêng của tôi? Tôi chính là ở cùng với Âu Dương đấy, lấy tư cách tới chất vấn tôi?"

      Tần Mặc hiển nhiên bị những lời này của Tô Song Song kích thích, khóe miệng hơi co rút, cuối cùng lại gượng gạo cười.

      Nụ cười kia hết sức lạnh lẽo, khiến Tô Song Song cảm thấy có chút chột dạ, há miệng, lại cố gắng đè lời giải thích trong miệng xuống.

      nợ nần gì Tần Mặc, dựa vào cái gì cùng phải giải thích với !

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song, Tô Song Song cũng nhìn Tần Mặc, hai người mắt đối mắt, nhưng ai lên tiếng.

      Tô Song Song đột nhiên dường như vẫn chưa đủ để chọc tức , quay đầu kéo cửa phòng mở rộng hơn, nhìn Âu Dương Minh câu: "Chúng ta cùng vào."
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56: Người đa nhân cách (P1)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      Tần Mặc đứng tại chỗ nhìn Âu Dương Minh vỗ về Tô Song Song vào phòng, chân theo bản năng tiến về phía trước nhưng cuối cùng lại dừng bước.

      Tô Song Song liếc qua Tần Mặc, cắn răng cái, vẫn quay đầu mà để Âu Dương Minh đỡ mình vào phòng. Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, nhịn được quay đâu lại nhìn.

      Chỉ cái liếc mắt qua, Tô Song Song liền nhận ra loại cảm xúc trong đôi mắt luôn lạnh lẽo của chưa bao giờ nhìn thấy, hiểu lắm nhưng lại gọi được tên nó là đau thương.

      còn muốn nhìn ràng chút, chỉ tiếc lúc này cửa bị Âu Dương Minh xoay người đóng lại.

      Tần Mặc cứ đứng ở cửa như vậy, phiền não hít hơi khói, sau đó ném tàn thuốc xuống dưới chân rồi đạp tắt. Hành lang yên tĩnh tối lại, Tần Mặc ngã về phía sau tựa vào tường, nhắm chặt hai mắt.

      Tô Song Song vừa vào phòng, cả người liền ỉu xìu. ngồi giường, cố nở nụ cười với Âu Dương Minh, nhưng lại cảm thấy cơ mặt cứng ngắc.

      Cuối cùng cũng chẳng cố nữa, thở dài chỉ chiếc ghế bên cạnh: “Mời ngồi, trong phòng bếp có trà hoa, tôi đứng bất tiện, làm phiền tự mình pha .”

      Âu Dương Minh liếc mắt nhìn Tô Song Song, xoay người tới phòng bếp bên trong, thuần thục rót ly trà hoa. Lúc trở lại, để tách trà vào tay .

      Tô Song Song mực cúi đầu, cả người lộ ra tâm trạng hết sức tồi tệ, biết tại sao mắt có chút đỏ.

      “Vừa rồi là tôi bực bội nên bậy, đừng để trong lòng…” Bây giờ đầu Tô Song Song ỉ đau, chẳng nhớ nối lúc nãy mình gì. Chỉ biết rằng lời của mình rất quá đáng, hơn nữa có lẽ làm liên lụy Âu Dương Minh rồi.



      Âu Dương Minh đứng cạnh Tô Song Song thở dài, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, lúc này tầm mắt của ngang hàng.

      chậm rãi mở miệng, lời ôn nhu như gió mát phất qua trái tim Tô Song Song: “Song Song, em cũng chẳng gì sai cả, vì sao tâm trạng lại kém vậy?”

      Tô Song Song được an ủi câu, cảm thấy đỡ hơn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Âu Dương Minh gần trong gang tấc. Đột nhiên nhớ tới lời thổ lộ của , vội vàng chống hai tay xuống giường rồi ngửa người về đằng sau để kéo ra khoảng cách giữa hai người.

      Nào biết Âu Dương Minh đột nhiên đứng dậy, hai tay chống ở hai bên người Tô Song Song, sát lại nhìn , dịu dàng trong mắt là có thể chảy ra nước rồi.

      "Song Song, bắt đầu từ ngày mai tôi đến đón em làm được ?” Âu Dương Minh vừa mở miệng, luồng khí ấm áp liền xông vào mặt . Nhất thời Tô Song Song cảm thấy nhịp tim của mình như đập loạn.

      phải bởi vì kích động mà là do sợ hãi, nháy nháy mắt, vội vàng ha ha cười khan hai tiếng, cố dời người về sau chút: "Cái đó... cần làm phiền tôi... Tô Tô là tới đón tôi!"

      Tô Song Song kích động, lắp bắp, sau đó tay đẩy lồng ngực của Âu Dương Minh: “Đứng lâu mệt mỏi đó, ngồi… ngồi …”

      Âu Dương Minh liếc nhìn Tô Song Song, biết nếu lại làm trò mập mờ, có khả năng tức giận. Vì thế dứt khoát đứng dậy, ngồi ghế đối diện với Tô Song Song.

      đột nhiên cúi đầu, làm ra bộ dạng nghiêm chỉnh, giống như người vừa trêu đùa Tô Song Song vốn phải là mình. Bỗng ngẩng đầu, vuốt hết tóc mái lên, lộ ra vầng trán sáng bóng.

      Chân mày khẽ nhíu lại nhìn Tô Song Song, vốn là ánh mắt ôn nhu đột nhiên mang theo vẻ trầm, giọng cũng trở nên khàn khàn, nghiêm túc hỏi: “Tại sao lại được chứ?”

      "Cái gì?" Bây giờ Tô Song Song rất loạn, trong lòng giãy giụa, cảm thấy thái độ của mình với tiểu cầm thú hơi quá đáng.

      Nhưng vừa nghĩ tới hành động của tiểu cầm thú, lại thấy mình làm rất đúng. Hai ý tưởng trái chiều trong đầu đánh nhau bằng khí thế ngất trời, cho nên căn bản chẳng nghe được Âu Dương Minh gì.

      "Tại sao lại được?" Âu Dương Minh lặp lại lần nữa, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay chống vào mép giường, vây Tô Song Song vào trong ngực mình.

      Khí thế của Âu Dương Minh làm cho biết phải phản ứng sao, cũng cảm giác Âu Dương Minh giống như biến thành người khác.

      Lúc Tô Song song chống lại ánh mắt Âu Dương Minh, cảm giác này càng thêm ràng, bị dọa sợ đến mức co cả người về phía sau, cố nở nụ cười gượng gạo: “Cái đó, cái gì được vậy? Tôi cảm thấy Âu Dương Phó tổng rất lợi hại đó!"

      Âu Dương Minh đột nhiên vươn tay ra, hơi ngả ngớn nắm chòm tóc của Tô Song Song, đặt lên mũi ngửi, sau đó sát lại gần , động tác hết sức lẳng lơ.

      hơi hí mắt nhìn Tô Song Song, bỗng nhàng nở nụ cười, chẳng qua là nụ cười này lại có cảm giác dịu dàng, mà lại đầy tùy tiện lỗ mãng. (Xẩm: v~, rút lại lời thằng này ở chương 55)

      trêu đùa hỏi : “Đúng vậy, tôi rất lợi hại! Nhất là chỗ đó, có muốn thử chút ?”

      Tô Song Song nghe vậy liền sửng sốt, biết từ đâu lấy ra sức sử dụng chân đá xuống ghế.

      trừng mắt hung tợn nhìn Âu Dương Minh vẫn chưa kịp phản ứng,cắn răng nghiến lợi hét: " ! đúng là đồ hèn hạ!"

      Âu Dương Minh nhắm mắt lại, bộ dạng rất đau thương đưa tay xoa trán của mình, tóc vừa mới hất lên lại rơi xuống, làm cả người nhu hòa rất nhiều.

      ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ vẻ lo âu và khó hiểu, giọng lại trở về dịu dàng mở miệng hỏi: “Song Song, sao vậy? Sắc mặt sao khó nhìn thế?”

      "?" Tô Song Song đối mặt với tính cách Âu Dương Minh tính cách biến hóa, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung tâm trạng bây giờ, đó chính là: Ha ha!

      là tác giả truyện tranh, đơn nhiên não phải hoạt động nhiều, hơn nữa gần đây thịnh hành loại nhân vật đa nhân cách. nuốt nước miếng xuống, muốn sử dụng tình tiết xuyên cẩu huyết đoạn mở đầu để diễn tả cảm xúc của mình.

      Mỗi khi nữ chính tỉnh lại, thấy mình từ đại xuyên qua cổ đại, cũng hét lớn tiếng: Cái quái gì vậy! phải là mình xuyên đấy chứ!

      Bây giờ rất muốn hét lớn tiếng: Cái quái gì vậy, phải tôi gặp người đa nhân cách đấy chứ?!

      Thế nhưng Tô Song Song cũng sợ nội tâm Âu Dương Minh căn bản rất đen tối. Chỉ vì đánh lén thành công nên mới giả vờ trở về bộ dạng lịch tao nhã.

      Tô Song Song cố ý trêu đùa thử dò xét hỏi câu: "Âu Dương Phó tổng, phương diện đó rất mạnh?”
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :