1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: Hiểu lầm xảy ra (P2)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Nhạc Lam, Xẩm Xẩm


      " thôi, chúng ta thẳng đến bãi đậu xe có người chú ý." Âu Dương Minh vẫn trấn an Tô Song Song như cũ, sau đó gật đầu với thư ký cái rồi đỡ Tô song Song vào thang máy.

      Tô Song Song thấy ta cũng đúng, bọn họ đến hầm đậu xe ai mà nhìn thấy đây. Nghĩ vậy, an tâm để Âu Dương Minh đỡ mình.

      Thế nhưng Tô Song Song quên rằng lúc này là giờ cao điểm tan việc, bãi đỗ xe tấp nập cũng là người nối người dứt.

      được Âu Dương Minh đỡ, nhìn các nhân viên vừa tìm xe mình vừa quăng tới ánh mắt mập mờ, muốn đào hồ chui xuống đất.

      Tô Song Song vội vàng cúi đầu, tầm thường nhưng Âu Dương Minh vẫn luôn thu hút. Vả lại ta lại cao đến mét tám, đâu cũng là hạc đứng trong bầy gà.

      Hết lần này tới lần khác Âu Dương Minh luôn dừng xe ở tận cùng bên trong bãi đậu, qua đoạn đường này tìm xe, mọi thứ đều bị người khác nhìn thấy.

      Đến cuối cùng Tô Song Song lạnh nhạt ngẩng đầu lên, trong lòng bị tổn thương lại càng rách thêm nghĩ: thẹn với lương tâm, bọn họ muốn cứ . Nếu rụt rè e sợ, chừng người ta còn cho rằng làm chuyện gì sai trái nữa chứ.

      Khi tới cạnh xe Âu Dương Minh, Tô Song Song chui vào xe ta rồi mới cảm nhận được tầng mồ hôi mỏng sau lưng, phải vì bộ mệt mà là khẩn trương!

      Trong lòng tự phỉ nhổ mình câu: Đúng là có tiền đồ, bây giờ có bạn trai hay , có thân mật chút với ai hay liền cho rằng vụng trộm, càng nghĩ càng bực bội.

      Thế nhưng Tô Song Song cũng nghĩ, nếu lặp lại lần nữa, cũng khẩn trương đến toát mồ hôi, dù sao miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ.

      Âu Dương Minh lên xe, Tô Song Song cúi đầu nhìn bộ váy người mình, hỏi câu: “Âu Dương, có phải trước tiên tôi nên về nhà thay quần áo?”

      gật đầu rồi lại lắc đầu, tiếp tục chạy xe, mắt nhìn về trước nhưng dư quang thỉnh thoảng quét về phía Tô Song Song.

      với : “Tôi cũng cần thay quần áo, đưa về nhà rồi lại chạy về nhà tôi có lẽ kịp thời gian. Vậy , tôi có quen biết chủ của cửa hàng thời trang, chúng ta đến đó chọn quần áo thay, thấy thế nào?”

      Mua quần áo? Điều Tô Song Song nghĩ đến đầu tiên chính là mang theo thẻ. người chỉ có năm mươi nghìn mua được cái gì?

      lại nghĩ tiếp, cho dù có mang thẻ chăng nữa, trong đó chỉ chứa khoảng ba triệu, là phí sinh hoạt của , cũng đủ tiền mà mua quần áo!

      Nhưng Tô Song Song ra miệng rằng mình có tiền, như vậy chẳng phải ám chỉ muốn Âu Dương Minh trả tiền dùm sao?

      Tô Song Song nhìn xe lái ra ngoài, mặt lộ vẻ khẩn trương, muốn gọi cho Tô Mộ mượn chút tiền nhưng đúc tay vào túi áo mới nhớ điện thoại mình vỡ thành đồ bỏ rồi.

      Nét mặt càng thêm khó coi, trán nhăn tít vào nhau, thể có điện thoại di động! Cho nên ba triệu này còn phải để dành mua chiếc điện thoại di động rẻ tiền.

      Âu Dương Minh nhìn qua như tập trung tinh thần lái xe, nhưng biểu tình của Tô Song Song qua mắt được

      Khóe môi hơi cong lên, lúc dừng đèn đỏ, quay đầu nhìn , : “Song Song, để giúp tôi chuyện lớn như vậy, tôi rất áy náy. Tí nữa cứ chọn quần áo mình thích nhiều chút, coi như tôi bày tỏ tâm ý cảm ơn của mình.”

      Tô Song Song nghe vậy muốn mở miệng từ chối. tuy nghèo nhưng thích chiếm tiện nghi người khác, cơ mà tiện nghi này cũng phải chiếm tùy tiện, vẫn có nguyên tắc riêng.

      Âu Dương Minh cho Tô Song Song cơ hội mở miệng, tiếp: "Nếu như từ chối, tôi rất áy náy.”

      Tô Song Song suy nghĩ, bộ quần áo chắc chẳng mắc tiền lắm, dù sao cũng giúp Âu Dương Minh tay, nhận bộ quần áo cũng coi là chiếm tiện nghi của .

      Nghĩ thông suốt, Tô Song Song bắt chước lời của Âu Dương Minh cười : “Tôi cũng phải chọn bộ đẹp, tôi rất áy náy nha!”

      Hai người dừng lại, đột nhiên nhìn nhau cười tiếng. Âu Dương Minh gật đầu, lúc này đèn xanh, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

      Tô Song Song vốn cho rằng chẳng qua chỉ là quần áo bình thường, nhận cũng vấn đề gì, nhưng khi xe đậu tại con đường sầm uất, Tô Song Song liền trợn tròn mắt.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: Hiểu lầm xảy ra (P3)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Nhạc Lam

      Quần áo trong này hề rẻ chút nào. Thấy Âu Dương Minh chuẩn bị xuống xe, vội kéo tay lại.

      Âu Dương Minh thu hồi tay đặt cửa xe, quay đầu nhìn Tô Song Song. chống lại ánh mắt hỏi thăm của nhưng biết phải thế nào, cuối cùng hạ thấp giọng ngượng ngùng : “Quần áo trong này quá đắt.”

      Âu Dương Minh nghe vậy, khẽ mỉm cười rồi lắc đầu cái, cũng học Tô Song Song hạ thấp giọng, cơ thể hơi nghiêng về trước giống như muốn bí mật gì đó: " ra người bạn chỗ này bán hàng fake, đắt lắm đâu, yên tâm .”

      Tô Song Song làm vẻ hiểu , tuyệt đối tiết lộ ra, gật đầu cười.

      Vì Tô Song Song lại bất tiện nên Âu Dương Minh để nửa dựa vào người mình như cũ, đỡ đến tiệm.

      Chờ khi Tô Song Song vào tiệm, nhìn quần áo rực rỡ đầy sắc màu bên trong liền bối rối. Trong này mỗi vộ quần áo đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh tựa như kêu gào: Tôi rất đắt! Tôi rất đắt đó! mua nổi đâu!

      hơi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, trong mắt mang theo dấu hỏi chấm. Âu Dương Minh vẫn nhìn về trước, để ý tới ánh mắt của Tô Song Song.

      Chủ tiệm vừa thấy khách là Âu Dương Minh, vội cười nghênh đón, tầm mắt quét qua người Tô Song Song, sắc mặt hơi mang theo chút mập mờ chế nhạo.

      Âu Dương Minh vẫn khiêm tốn nở nụ cười, cuối đầu nhìn Tô Song Song, giới thiệu: “Đây là bạn tốt của tôi, lát nữa gặp mặt bạn bè cùng tôi, giúp ấy chọn bộ quần áo thích hợp.”

      Chủ tiệm là nàng diêm dúa lòe loẹt, thích thú cười lặp lại: “Bạn tốt…” ta cố ý kéo dài giọng , sau đó mập mờ : “Tôi biết rồi, yên tâm !”

      Tô Song Song luôn cảm thấy khí này rất quỷ dị, còn chưa kịp giải thích gì bị chủ tiệm kéo vào thử quần áo.

      Chân Tô Song Song bất tiện nên yên tĩnh ngồi trong phòng thử áo. Khi chủ tiệm đưa cho bộ váy trắng sữa hiệu Chanel, Tô Song Song nhìn giá tiền, nhất thời nuốt nước miếng xuống.

      Chủ tiệm lười biếng tựa vào cửa phòng thử quần áo, mặt vẫn mang nụ cười chế nhạo mập mờ, ta nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Tô Song Song càng thêm thích thú.

      Nghĩ đến lời dặn dò của Âu Dương Minh, ta cười : “Đều là hàng giả, yên tâm, nếu cả bộ này mà Âu Dương cũng thể trả, tôi cũng thể khoan dung cho ta !"
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Sao Hỏa đụng Địa Cầu. (p1)

      Editor: Linxu

      Beta : Nhạc Lam

      Tô Song Song vừa nghe chủ như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, nhờ vào trợ giúp của chủ, thay xong quần áo. Sau đó, chủ cửa hàng còn ép buộc muốn giúp đeo thêm vài thứ trang sức trang nhã, chỉnh lại đầu tóc của chút.

      Đợi đến lúc Tô Song Song được ta dẫn ra, Âu Dương Minh sớm thay xong trang phục ngồi ghế chờ Tô Song Song, thấy ra liền ngẩng đầu mà nhìn .

      Dường như ngay tức khắc trước mắt như sáng rực cả lên, nụ cười nơi khóe miệng của càng sâu hơn mấy phần, kia vừa nhìn thấy bộ dạng của Âu Dương Minh như vậy, nụ cười lại càng thêm ám muội, liền trêu chọc ta.

      "Vóc dáng bé này là quá chuẩn, cậu Âu Dương tinh mắt, lại còn ngồi ngẩn người ở đó làm gì, còn mau chóng tới đây mà nhận lấy người đẹp của mình chứ!" Tính tình chủ cửa hàng rất rộng rãi, cởi mở, nghiễm nhiên ghép hai người bọn họ lại thành cặp rồi.(Linh: nhầm người rồi chế quơi.)

      Tô Song Song vội vàng lắc đầu, vốn muốn giải thích vài lời, nhưng mà suy nghĩ chút, dù sao cũng cũng quen biết này, nhiều cũng thừa, cho dù có giải thích chăng nữa chừng cũng bị ấy cho rằng là do mình xấu hổ, thở dài, quay đầu nhìn Âu Dương Minh cười bất đắc dĩ.

      Âu Dương Minh sải chân nhanh chóng bước đến bên cạnh Tô Song Song, đưa tay đỡ , cúi đầu nhìn ngắm khuôn mặt bé vừa trang điểm của Tô Song Song.

      vốn vẫn cho rằng khuôn mặt này của Tô Song Song nhiều lắm chỉ có thể coi là xinh đẹp đáng , nghĩ tới chỉ cần trang điểm lên chút, trong nháy mắt khí chất cả người Tô Song Song lại thay đổi hoàn toàn.

      Vốn dĩ giống như em hàng xóm trong sáng dễ thương, vậy mà trong nháy mắt lại biến thành tiểu vưu vật quyến rũ động lòng người.

      đưa mắt nhìn khuôn mặt nhắn của Tô Song Song bởi vì xấu hổ mà hơi đỏ bừng lên, khiến cho người vẫn luôn lấy năng lực tự chủ làm kiêu ngạo như , suýt chút nữa nhịn được muốn đưa tay ra xoa xoa khuôn mặt nhắn mềm mại đáng của rồi.

      Âu Dương Minh dịu dàng cười , bàn tay vòng lấy vòng eo tinh tế của Tô Song Song tự chủ mà siết chặt hơn chút, cảm nhận được vòng eo mang độ cong gần như hoàn mỹ trong tay, cưỡng chế toàn bộ rung động trong lòng, liếc nhìn kia, tiếng cám ơn: "Cảm ơn nhiều."

      Sau đó lại tiếp tục cúi đầu nhìn Tô Song Song tựa vào trong ngực của mình, vui vẻ trong đôi mắt bớt phần máy móc, lại nhiều thêm phần phát ra từ nội tâm mềm mại, thưa: " thôi Song Song, cũng sắp tới giờ rồi." (Linh: ầu, gọi là // luôn kìa, tình cảm chưa. Lão kia mà được nghe chô cha chua chết.)

      Nhìn dáng vẻ chăm sóc tỉ mỉ, thần sắc dịu dàng khiêm tốn, ánh mắt chủ kia nhìn vào tức khắc trong lòng mạo muội, vươn tay vỗ vỗ vai Tô Song Song.

      nàng hâm mộ mà trêu chọc, : " bé, ngờ lại may mắn thế, tôi quen biết Âu Dương nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy cậu ta nhìn nào mà cười chân thành như thế đâu nha, là người đầu tiên đó!"

      Tô Song Song nghe thấy, càng cảm thấy càng lúc càng lúng túng rồi, chẳng qua biết, đây là do ấy hiểu lầm mối quan hệ của hai người bọn , thầm nghĩ ấy như vậy cũng là vì muốn tốt giúp Âu Dương Minh, thế nên cũng để trong lòng.

      lúng túng cười ha ha tiếng, trực tiếp đổi chủ đề: "Hôm nay thực rất cảm ơn ! Chúc cửa hàng của làm ăn phát đạt!"

      chủ vừa nghe, liền cười "Hì hì!" tiếng, đưa tay đẩy Âu Dương Minh ra, : "Được rồi, mau dẫn tiểu mỹ nữ của cậu nhanh ! Ở đây thêm hồi nữa, chắc hẳn khuôn mặt nhắn này của ấy đỏ lên chẳng khác gì quả táo nữa đâu.”

      Âu Dương Minh cười cười gật đầu, lại siết chặt bàn tay ôm thắt lưng Tô Song Song chút, để cho nửa như tựa vào trong ngực của mình.

      Tô Song Song vốn dĩ có thói quen mặc váy, vẫn còn lo lắng cái váy này có bị ngắn hay , bởi vậy từ đầu đến cuối vẫn chú ý chút nào, giờ phút này tư thế Âu Dương Minh ôm lấy có bao nhiêu là mập mờ, ái muội.

      Đến khi xe dừng lại, Tô Song Song ngẩng đầu nhìn nhà hàng Kim Bích Huy Hoàng trước mặt, nháy mắt liền hiểu được vì sao Âu Dương Minh muốn đưa thay thân váy áo giá trị như thế.

      mấp máy miệng, chợt nhớ lại ký ức thể xem là vui vẻ của mình ở chỗ này lần trước, bản thân phải bộ hơn hai tiếng đồng hồ, hiểu sao lại cảm giác được hai chân của mình đau đau.

      vội vàng lắc lắc đầu, xua gương mặt tiểu cầm thú còn quanh quẩn ở trong đầu mình mãi lâu cũng chịu tiêu tán.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53 : Sao Hỏa đụng Địa Cầu (p2)

      Editor: Linxu

      Beta: Nhạc Lam

      Âu Dương Minh dừng xe xong, bước xuống từ cửa bên kia, vô cùng quan tâm mà vòng sang mở cửa giúp Tô Song Song, sau đó cúi người xuống, đỡ ra ngoài, loạt động tác đều làm vô cùng dịu dàng, lưu loát như mây bay nước chảy.

      Tô Song Song vừa bước ra khỏi xe theo bản năng quay lại đầu mà nhìn về phía cái nạng của mình còn đặt ở chỗ ngồi phía sau xe, Âu Dương Minh lại cười cầm chìa khóa trong tay giao cho bảo vệ trước cửa nhà hàng đưa xe , căn bản hề có ý muốn lấy cái nạng kia cho .

      Tô Song Song cứ như vậy mà nhìn cái nạng thân của mình càng lúc càng xa, quay đầu lại vẻ mặt hiểu mà nhìn Âu Dương Minh, Âu Dương Minh hòa nhã giải thích: "Ở đây dùng nạng thuận tiện, yên tâm, có tôi ở đây.”

      "…”

      Những lời này vừa ra trong phút chốc lại khiến cho Tô Song Song nhớ đến Tần Mặc, Tần Mặc cũng từng những lời này với . theo bản năng sờ sờ điện thoại để trong túi xách của mình, cũng biết Tần Mặc có gọi điện thoại cho hay nữa.

      Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Tô Song Song vội vàng xua ngay suy nghĩ đáng sợ này khỏi đầu óc của mình.

      Suy nghĩ như vậy, đến cả chính bản thân cũng tự cảm thấy cả người buồn nôn rồi, Tần Mặc làm sao lại để ý rốt cuộc đâu kia chứ, là càng ngày càng thích tự mình đa tình rồi. (Linh:ờ k để ý ghen lồng lộn kia kìa, em k hề ảo tưởng tý nào nha //.)

      Tô Song Song thu hồi suy nghĩ, nhìn gương mặt Âu Dương Minh ân cần quay đầu nhìn , vội vàng trả lời câu: "Vậy làm phiền rồi."

      "Chúng ta thôi!" Lúc Âu Dương Minh lời này, tầm mắt lại như có như mà liếc sang hướng đông ở trong nhà hàng, mà toàn bộ lực chú ý của Tô Song Song bây giờ đều đem đặt lên đùi của mình, cho nên cũng nhìn thấy vẻ khác thường trong chớp nhoáng này của ta. (linh: liếc liếc, mưu chứ gì.)

      Sau khi bọn hộ vào trong, Âu Dương Minh lại săn sóc dẫn Tô Song Song sang khu vực phía đông, Tô Song Song vẫn luôn chú ý coi chừng dưới chân, hề nhìn phía trước. (linh: // lỗi tại k ngẩng đầu mà tai họa đầy mình về sau, ADM “săn sóc” quạ.)

      Đột nhiên Âu Dương Minh dừng bước, cơ thể cũng theo đó ngừng lại, Tô Song Song theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn xem, đợi đến khi nhìn thấy người đối diện, mạnh mẽ hít vào hơi, thân thể ngay sau đó liền làm ra phản ứng trước tiên, giãy dụa thân mình muốn xoay người sang hướng khác hoặc là tìm cái lỗ để mình chui vào đó mà trốn.

      Chỉ tiếc thay Âu Dương Minh vốn đỡ Tô Song Song dường như cũng vì quá kinh ngạc, mà cánh tay đỡ lấy hông của trở nên cứng ngắc trong nháy mắt tràn đầy sức mạnh, Tô Song Song chỉ dựa vào cái chân mà đó là thể nào chuyển động được người cũng nhúc nhích được thân thể.

      Đối diện bọn họ là Tần Mặc, mặc thân âu phục đen, đầu tóc được chải gọn gàng tới, trong vẻ thành thục lại có thêm nhiều phần lãnh khốc.

      gương mặt co quắp, vừa lạnh nhạt vừa cứng rắn của toát ra vẻ kiên nhẫn, hơi nhíu mày lại, vừa nhìn là tâm tình tại được tốt.

      Tần Mặc bấm điện thoại, chỉ là thấy mở miệng gì, dường như bên kia còn chưa bắt máy, cầm lấy điện thoại di động, chợt dư quang nơi đáy mắt vô tình quét sang bên này mà nhìn mọi thứ.

      Vốn dĩ nhíu mày, giờ khắc này lại vặn chặt lại cùng chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn Tô Song Song.

      Vừa quay đầu Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song được Âu Dương Minh nửa ôm vào trong ngực, nhất thời chỉ cảm thấy cỗ tức giận chưa bao giờ có điên cuồng gào thét mà vọt thẳng tới đỉnh đầu, làm cho đôi mắt đen đào hoa có vài tia lam nhạt nhiễm thành mảnh đỏ ngầu.

      Đây là lần đầu tiên Tần Mặc thấy được dáng vẻ của Tô Song Song sau khi trang điểm, vốn là đôi mắt thanh thuần khả ái giờ đây lại lộ ra cổ quyến rũ của người phụ nữ thành thục.

      Hai người bọn họ (TSS vs ADM) đều mang trang phục nhạt màu, lại còn cùng kiểu dáng thiết kế, vừa liếc mắt qua liền nhìn ra đây là trang phục thiết kế dành cho các cặp tình nhân, vẻ ngoài như nữ sinh đáng bên trong lại toát ra vẻ quyến rũ quyến rũ, người đàn ông bên cạnh cao lớn, tuấn, đôi mắt đầy vẻ dịu dàng khiêm tốn mà nhã nhặn.

      Thấy thế nào nữa cũng cảm giác được hai người bọn họ đứng chung chỗ hiểu sao lại xứng đôi, mà Tô Song Song lại còn nhu nhược xương tựa vào trong lòng Âu Dương Minh, làm cho Tần Mặc cảm thấy rất chói mắt, vô cùng chói mắt, khiến hận thể trực tiếp tiến lên mấy bước đến đó mà tay xé nát hình ảnh này.

      Tô Song Song cũng phát ra Tần Mặc nhìn thấy mình, biết vì cái gì, trong lòng vô cùng hoảng sợ, theo bản năng muốn giữ khoảng cách với Âu Dương Minh.

      Tô Song Song thò tay lén lút chọc chọc bàn tay vòng ở bên hông của mình, chỉ tiếc Âu Dương Minh vốn dĩ trông lịch tao nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa giờ khắc này biết lại bị làm sao rồi.

      ràng có cảm giác được ám hiệu của Tô Song Song, vẫn như cũ gắt gao siết chặt lấy hông của , để cho tiếp tục nửa tựa người trong ngực của , cái tư thế này thực là muốn có mập mờ liền có bấy nhiêu ám muội.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Sao Hỏa đụng Địa Cầu (p3)


      Tô Song Song nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tần Mặc chậm rãi dời từ mặt của xuống, sau đó rơi vào chỗ bàn tay ôm lấy eo mình của Âu Dương Minh, biết vì sao lại cảm thấy mình vô cùng vô cùng căng thẳng.

      Bây giờ cũng vào thời kỳ cuối thu rồi, nhưng lưng lại mạnh mẽ toát ra thân mồ hôi lạnh, vì cái gì lại có cảm giác mình giống như bị chồng đuổi theo tận nơi để bắt quả tang ngoại tình kia chứ!

      Tô Song Song vội vàng đánh bay cái ý nghĩ này, ngay sau đó chợt nghĩ đến hình như Tần Mặc mấy ưa thích Âu Dương Minh. (Linh: phải ns là ghét vô cùng chứ, tình địch mà.)

      biết như vậy sao còn dám trắng trợn cùng Âu Dương Minh đứng chung chỗ, có nhìn thế nào cũng thấy giống như cố tình làm ngược lại ý muốn của Tần Mặc, theo tính tình Tần Mặc vốn là kẻ duy ngã độc tôn này, thấy màn này tức giận mới là lạ! (Chậc hiểu nhầm a.)

      Ánh mắt Tần Mặc thực quá lạnh, Tô Song Song chịu được mà run rẩy, theo bản năng muốn làm dịu khí có phần hết sức lúng túng và căng thẳng, cười ha ha mà : "Boss! là đúng dịp, ha ha!"

      Tần Mặc nghe Tô Song Song , vậy mà lại nhếch khóe môi lên, lộ ra chút ý cười hời hợt, nhìn nụ cười này, Tô Song Song có cảm giác được chút ấm áp tí ti nào, ngược lại cảm thấy khí lại càng lạnh hơn.

      Đây ràng là điển hình của giận quá hóa cười, đủ thấy tâm tình của Tần Mặc giờ phút này hỏng bét vô cùng, Tô Song Song chột dạ nghĩ đến: Lẽ nào Âu Dương Minh là kẻ thù với Tần Mặc? Cho nên Tần Mặc mới tức giận như vậy?

      " đúng là đúng dịp." Tần Mặc xong tầm mắt liền rơi xuống người của Âu Dương Minh, lạnh lùng : "Tôi còn biết còn tên gọi khác là Tô Mộ nữa đấy."

      "!" Tô Song Song lúc này mới nhớ tới, ban đầu đúng là muốn ăn cơm cùng Tô Mộ, đột nhiên người này lại biến thành Âu Dương Minh, là cái người mà Tần Mặc chướng mắt, thậm chí là chán ghét.

      Bịa chuyện cộng thêm cùng "kẻ địch" của Tần Mặc cùng nhau ăn, đây chẳng khác nào phản bội lại mối quan hệ đồng minh mấy vững chắc của bọn họ rồi! bây giờ coi như là hai tội cộng lại mà phạt!

      Hành động của bây giờ phải là tự mình tìm cái chết, công khai khiêu chiến quyền uy của Tần Mặc đó sao! Tô Song Song sợ hãi tới nỗi nuốt nước bọt phen, ha ha cười gượng vài tiếng.


      muốn gì để giải thích chút, làm nguôi bớt cơn giận của Tần Mặc, tránh cho chết mà hài cốt đầy đủ.

      Nào biết Tô Song Song còn chưa nghĩ ra phải gì mới có thể xoay chuyển tình thế, Âu Dương Minh vẫn luôn im lặng lúc này lại đột nhiên lên tiếng: "Tần tổng ngài khỏe, thực là khéo quá."

      Thái độ của Âu Dương Minh rất tốt, Tô Song Song cực kỳ vui vẻ, dù sao Tần Mặc có nhìn vừa mắt Âu Dương Minh nữa, cũng thể ở trong nhà hàng sang trọng như thế này mà đưa tay đánh người, người ta có câu đánh người cười!

      Tô Song Song vội vàng nhìn sắc mặt của Tần Mặc, thấy mặt tuy rằng vẫn còn vẻ tức giận, nhưng cũng có chiều hướng chuyển biến xấu, cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm.

      Âu Dương Minh đến đây bèn dừng chút, sau đó lại thêm câu: "Tôi đưa Song Song tới gặp bạn của tôi, để cho bọn họ biết nhau."

      Những lời này khiến cho gương mặt vừa thư giãn của Tô Song Song lại hoàn toàn nhăn vào chỗ, hơi ngửa đầu nhìn Âu Dương Minh, trong bụng phẫn hận nghĩ: Sao đột nhiên người này lại trở nên nhìn tình như thế chứ, cái gì cũng ra bên ngoài là sao! (Linh: ngừ ta cố tình mừ.)

      Mấy lời này ra ngoài quá dễ dàng làm cho người khác nghe vào mà hiểu lầm, giống như bạn trai dẫn bạn giới thiệu với bạn bè của mình vậy.

      Quả nhiên Tần Mặc vừa nghe Âu Dương Minh , cơn giận vốn dĩ lượn lờ quanh thân, lại bị ma sát mà bùng cháy hẳn lên, Tô Song Song nhất thời cảm thấy tiểu hỏa miêu này bốc cháy hừng hực, cũng dám nhìn thẳng.

      "Cái đó. . . Boss, đừng hiểu lầm. . ." Tô Song Song thấy Tần Mặc tức giận, theo bản năng mở miệng giải thích, biết vì sao, cảm thấy này giống như là do chính mình làm chuyện trái với lương tâm vậy.

      Chỉ là lời còn chưa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy từ bên trong đại mỹ nữ vóc dáng cao gầy thành thục ra, trực tiếp đến bên cạnh Tần Mặc, vô cùng thân thiết mà kề sát mặt vào người .

      Sau đó đại mỹ nữ vô cùng tự nhiên kéo cánh tay của , quay đầu nháy mắt, đôi mắt quyến rũ mang theo tìm tòi nghiên cứu quét quanh thân Tô Song Song.

      End Chap.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :