1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chương 45: Cách xa chút. (p1)

      Editor: sammie.

      Tô Song Song nằm chiếc giường cứng rắn, cảm giác mình từ từ tiếp nhận câu của Tần Mặc tốt, bởi vì lời này đối với chứa lượng tin tức rất lớn.

      Tần Mặc muốn tráo đổi phòng trọ? Sau đó phải nằm chiêc giường cứng rắn khiến khó ngủ này? Mà Tần Mặc, người đàn ông to lớn cao mét tám lại phải nằm ở chiếc giường xíu màu trắng, đầy ắp búp bê của ?

      Tô Song Song khẽ run rẩy chút, cảm giác đầu càng đau hơn, muốn gào lên tiếng: Ông trời! Ông trêu đùa tôi phải ? bằng ông sét đánh chết tôi !

      “Đùng đùng!” Bên ngoài tiếng sấm vang lên, Tô Song Song sợ tới mức suýt chút nữa là thét lên, cũng may phản ứng chậm, khi muốn la lên, sợ hãi qua .

      Tô Song Song chưa hoàn hồn vỗ vỗ ngực mình, hai tay tạo thành chữ thập, vội vàng : “Ông trời, tôi dám lung tung nữa! Tôi sai rồi!”

      Tần Mặc đứng ở bên cạnh nhìn Tô Song Song lầm bầm, kiên nhẫn đưa tay chỉ về cây gậy đặt ở bên cạnh giường : “Khi tôi ở đây, dùng cái này.”

      Tô Song Song quay đầu nhìn chiếc gậy rồi nhìn Tần Mặc, kéo ra nụ cười khó coi: “Việc kia, khi ngủ tôi cẩn thận chút được sao? Cũng quấy rầy đến giường của .”

      Tô Song Song vừa vừa đưa tay vỗ vỗ xuống giường, chiếc giường lập tức phát ra thanh nặng nề: “Thùng thùng!” ràng là chiếc nệm cũng có nha!

      Tần Mặc đáp lại lời , tiến đến ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu vẽ vời chút, nhìn .

      Tô Song Song nhìn về bóng lưng của , bĩu môi, dựa vào đầu giường, chán nản cầm lấy môt quyển sách rồi đọc.

      Hai người gì, Tô Song Song khi thấy tiêu đề “Kinh tế học” to đùng quyển sách, mở đến trang thứ hai, lại bắt đầu mệt mỏi.

      Tô Song Song cắn cắn môi, nhớ kỹ tên của cuốn sách này, sau đó dường như cũng sợ bản thân bị mất ngủ nữa rồi!

      Tô Song Song từ từ xuống, bỗng nhớ tới hình như vẫn chưa thay áo ngủ, lại từ từ lên, nhìn bóng lưng của , cũng có ý mở miệng.

      Tô Song Song tính toán cũng thể như vậy cả đêm được, từ từ xuống, thế nhưng chiếc giường cứng rắn, áo ngực meo meo trước ngực thấm mồ hôi cũng ẩm ướt, mặc ngày đêm cũng khó chịu rồi.

      thở dài, lại từ từ tiến lên , định đem áo ngực meo meo cởi ra, vậy mà tay chỉ vừa từ thân áo tới, chưa kịp tháo đai an toàn của áo ngực meo meo, Tần Mặc nghe động tĩnh liền quay lại. (ta thấy chị này nãy giờ trượt lên trượt xuống hoài nha :3 )

      Ánh mắt hai người chạm nhau giữa trung, Tô Song Song sửng sốt, ánh mắt Tần Mặc đảo qua xuống phía dưới, cũng sửng sốt chút, Tô Song Song nhìn theo ánh mắt của Tần Mặc liền ngây ngốc cúi đầu.

      Ở góc độ này, giống như nắm lấy ngực mình, Tô Song Song lập tức kêu thầm: Thần linh ơi.

      vội vàng thu hồi tay, kéo chăn lên che cơ thể, cho dù da mặt bình thường có dày đến mức nào, lúc này gương mặt nhắn cũng trở nên đỏ bừng.




      Chương 45: Cách xa chút. (p2)


      Editor: sammie.

      “Việc đó… Tôi nghĩ là nên thay áo ngủ, thấy thế nào?” Tô Song Song che chăn, giọng lẩm bẩm, tại mặt của nhăn lại như chiếc bánh bao rồi.

      cảm thấy bản thân trước ai cũng có thể mắt mặt được, nhưng nghĩ tới lại mất mặt ở trước tên tiểu cầm thú!

      Bởi vì Tần Mặc nhìn thấy hết tất cả các loại mất mặt của , cũng nghĩ để thu thập hết túi biểu cảm nha! còn mặt mũi mà nhìn mọi người mất!

      Tần Mặc hơi sửng sốt chút, lúc này mới phản ứng được, đúng là quên đưa áo ngủ cho , gì thêm, liền đứng dậy về phía cửa, mở toang cửa, lát sau lại trở lại.

      Tô Song Song đợi lúc, thấy bên ngoài có động tĩnh gì, xác định được Tần Mặc trở lại hay chưa, liền vén chăn lên, vừa nhìn lên thấy đem tới chiếc váy ngủ màu trắng tinh của .

      Mà nằm quang minh chính đại váy là chiếc quần của , Tô Song Song nuốt nước bọt cái, tim của lúc này đập kêu lên thành tiếng.

      nhắm mắt lại, cực kỳ ảo não, nên để Tần Mặc lấy áo ngủ giúp mình, vội vàng vươn tay đem quần cùng váy ngủ tay kéo vào trong chăn.

      Tô Song Song dự định trốn trong chăn để thay đồ, nhưng chưa kịp làm gì, đùi phải của bỗng truyền đến trận đau đớn, lập tức nằm bò giường, kêu lên tiếng đau đớn.

      Tần Mặc nhanh chóng xốc chăn lên, nhìn thấy nét mặt của Tô Song Song, tự mình gây họa, làm sao tránh được.

      Tần Mặc đương nhiên biết vì sao Tô Song Song lại ngượng ngùng, ngược lại để ý, rốt cuộc giải thích câu: “Ngày đó giúp tôi, coi như hôm nay tôi đền đáp.”

      Kháo!*

      Phản ứng đầu tiên trong lòng của Tô Song Song là thốt ra chữ này, trò đùa còn có thể đền đáp, quả não của tên tiểu cầm thú này rất khác biệt với người bình thường.

      Tô Song Song nhất thời nghĩ và Tần Mặc trong lúc đó căn bản phải khác nhau về tuổi tác, mà giống như thể vượt qua hố sâu! Nếu muốn nhảy xuống hố sâu, chết cũng tàn tật.

      nghĩ cùng Tần Mặc tráo đổi lần thứ hai, nằm lỳ giường, định đợi đến khi chân đỡ chút, đắp chăn lên rồi thay quần áo.

      Nhưng ngờ Tần Mặc rất thông minh, gì, trực tiếp ra tay.

      Tần Mặc lật Tô Song Song lại, sợ tới mức lập tức lấy hai tay vòng qua ôm lấy ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm , nuốt nước bọt cái, điệu bộ khóc ra nước mắt : “Việc kia… Ngày đó chuyện tôi lột đồ coi như tôi chịu thua thiệt rồi, cũng cần báo đáp làm gì!”

      Tần Mặc lập tức liếc mắt xem thường, cầm lấy áo ngủ và quần bị nhét ở bên rồi đặt trước ngực , sau đó trực tiếp bế lên, hướng về phòng vệ sinh.

      “Ngồi bồn cầu, từ từ thay đồ .” Tần Mặc xong liền đặt Tô Song Song lên bồn cầu, sau đó ra, còn quên đóng kỹ chiếc cửa kiếng bán trong suốt.

      “…” Tô Song Song nhìn chiếc tường trong nhà vệ sinh có bề mặt là kiếng bán trong suốt, gương mặt lập tức xạm lại, vội vàng nhìn ra phía ngoài chút, thấy hình dáng của Tần Mặc, thở phào nhõm, nhanh chóng thay đồ.

      Bộ đồ mặc mang theo mùi thuốc đông y mà bệnh nhân hay uống, rất hành hạ thần kinh của , hơn nữa áo ngực meo meo và quần cũng ẩm ướt, dính người rất khó chịu.

      Tô Song Song suy nghĩ nhiều nữa, cẩn thận thay đồ, vừa mới ngẩng đầu, thấy Tần Mặc đứng ở cửa, suýt chút nữa la to lên, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy đưa lưng về phía mình.

      Tô Song Song lúc này mới thở phào nhõm, cũng cảm thấy tiểu cầm thú phải loại người mất hết nhân tính, nhìn trộm con thay quần áo.

      “Tôi thay xong rồi.” Tô Song Song giả vờ tỉnh táo tiếng. Tần Mặc nghe thấy liền quay lại, mở cửa, rồi sau đó rất tự nhiên ôm lấy .

      mặc áo tay lửng màu đen, mà Tô Song Song chỉ mặc chiếc váy có dây đeo xíu, bởi vậy khi ôm, cánh tay hơi lạnh của lại chạm vào chiếc đùi trắng noãn của .

      Lạnh giá đột nhiên truyền tới, khiến toàn thân Tô Song Song nổi cả da ốc, hai người bỗng chốc rơi vào xấu hổ.

      *: chửi thề.


      Chương 45: Cách xa chút. (p3)

      Editor: Sammie.

      Cũng may Tần Mặc kịp thời phản ứng, im lặng giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, ôm Tô Song Song về phía giường nghỉ, vẻ mặt của lạnh lẽo, nhưng động tác của tay lại rất dịu dàng.

      Đắp chăn cho xong, Tần Mặc ngồi ghế, dường như vội vàng làm gì đó.

      Mà Tô Song Song vừa rồi được phục vụ như Lão Phật Gia nên mắt mở to trừng trừng như cũ, giống như chưa lấy lại được tinh thần sau khi “da thịt gần gũi”.

      Nhưng cuối cùng, biết lúc nào ở trong “sợ hãi” mà ngủ mất.

      Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song vừa mở mắt, liền thấy lưng của mình so với đùi phải còn đau hơn! lẩm bẩm tiếng, ôm chăn, gương mặt vô cùng đau đớn.

      Bây giờ nghĩ Tần Mặc nhất định cố ý, để ngủ chiếc giường cứng chính là để trả thù những hành động trước kia của đối với … Tô Song Song nhíu mày cái, những hành động gì chưa nghĩ ra. Bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

      Tô Song Song sửng sốt chút, quay đầu nhìn thoáng qua, trong nhà trọ có hình bóng của Tần Mặc, cảm thấy có khả năng quên mang chìa khóa.

      tay nắm lấy chiếc gậy bên giường, chống lấy cơ thể, ra mở cửa, vừa mới mở cửa, trong nháy mắt thấy Thẩm Ôn Uyển chuẩn bị gõ cửa lần nữa, Tô Song Song ngay tức khắc thấy được chuyện lớn.

      Thẩm Ôn Uyển nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu tươi cười, nhưng khi nhìn thấy người mở cửa là tô song song, bộ dáng kiều mị tươi cười trong nháy mắt biến thành dữ tợn.

      Thẩm Ôn Uyển nhìn Tô Song Song chỉ mặc chiếc váy ngủ dây xuất ở nhà trọ của Tần Mặc, lập tức nổi giận, cắn răng hỏi câu: "Tần thiếu đâu?”

      Tô Song Song còn có chút mơ hồ, theo bản năng liền : "Ở giường của tôi đó!”

      Tô Song Song xong những lời này thấy chút cũng có sai, Tần Mặc đúng là ngủ giường của , thế nhưng khi nghe vào trong tai của Thẩm Ôn Uyển, lại biến thành khiêu khích trắng trợn, kìm chế mà gầm : "Tô Song Song. ! !”

      Bộ dáng ta giương nanh múa vuốt giống như muốn xông tới bóp cổ Tô Song Song, Tô Song Song sợ đến muốn đóng cửa, Thẩm Ôn Uyển kéo lại chốt cửa, dùng sức lôi kéo.

      Tô Song Song tay chống gậy, tay kéo cửa, bị Thẩm Ôn Uyển lôi kéo như vậy, thân thể vững, vô ý thức liền ngã xuống phía trước.

      Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa phòng sát vách mở ra, ngay sau đó có hai bàn tay vươn tới, ôm lấy eo mảnh khảnh của Tô Song Song, dừng chút rồi ôm vào trong ngực.

      Tô Song Song sau lúc choáng váng, lúc phản ứng kịp bị Tần Mặc ôm ngang.

      Thẩm Ôn Uyển thấy tới, vội vàng đè xuống tực giận trong lòng, khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng quyến rũ, Tô Song Song nhìn thấy khỏi nể phục trong lòng, tốc độ biến đổi sắc mặt này có thể biểu diễn trong rạp xiếc rồi!

      Tần Mặc ôm Tô Song Song lạnh lùng liếc nhìn ta, vừa mở miệng giọng lạnh lùng, ngay cả Tô Song Song cũng chưa từng nghe thấy: “Trách xa ấy ra.”

      Thẩm Ôn Uyển vốn còn mang theo chút chờ mong nhìn Tần Mặc, thế nhưng vừa nghe lời này, cả người giống như trong gió rét, cơ thể run lên mạnh mẽ, sau đó bày ra vẻ mặt đau thương nhìn .

      Tô Song Song tình muốn nôn ra, nhưng bộ dạng của Thẩm Ôn Uyển như vậy quá làm ra vẻ, giống như Tần Mặc làm chuyện ác tày trời với ta vậy, ở ngoài nhìn vào, cũng hiểu được biểu của Thẩm Ôn Uyển quá ư giả dối!

      Hết chương 45.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Hình ảnh quá mức quá hoàn mỹ (p1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      "Tần thiếu!" Thẩm Ôn Uyển vẫn muốn vùng vẫy chút, khẽ gọi tiếng, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Mặc so với vừa rồi còn lạnh lùng hơn, đột nhiên dám tiếp tục dò xét.

      "Ba em nhờ em đến đưa cho bản vẽ đồ trang sức". Thẩm ôn uyển cuối cùng im lặng, thận trọng đứng ở cửa, ngay thở cũng dám thở mạnh.

      Tần Mặc cúi đầu nhìn túi văn kiện trong tay Thẩm Ôn Uyển, cũng có ý muốn nhận, trực tiếp xoay người vào nhà, chỉ để lại câu : "Chuyện công phải tìm thư ký của tôi." xong Tần Mặc liền bước vào phòng, đóng cửa lại.

      Vừa đóng cửa, Tô Song Song quơ quơ chân bị thương, trong lòng cảm khái: Cũng may Tần Mặc kịp thời chạy tới, nếu chân chắc chỉ đơn giản là gảy xương.

      "Cám ơn !" Tô Song Song lòng ra, Tần Mặc ngược lại có cảm xúc gì, trực tiếp đem Tô Song Song đặt lên giường.

      Ngay sau đó Tần Mặc lấy ra tấm card trong túi áo, đặt ở mép giường : " muốn ăn cái gì gọi số điện thoại này kêu bọn họ mang đến."

      Tô Song Song biết Tần Mặc nhất định là có rất nhiều tiền, nhưng khi nhìn thấy tấm card màu vàng nằm lẳng lặng ở giường, vẫn là hít vào hơi, đây là thẻ vip của nhà ăn rất lớn!

      Tô Song Song cúi đầu suy nghĩ chút, cân nhắc : "Cái đó... Boss, rất nhiều việc, tôi nghĩ tôi nên trở về phòng mình.

      Tần Mặc gì nhiều, chỉ cúi người xuống, lại đem Tô Song Song bế lên, sau đó mở cửa, nhìn thấy Thẩm Ôn Uyển vẫn đứng ở ngoài cửa, trực tiếp xem , giống như hề thấy ta.

      Tô Song Song cũng cố ý nhìn ta, là sợ phải nhìn gương mặt oán hận của Thẩm ôn uyển, quá ảnh hưởng đến khẩu vị của .

      Tần Mặc đặt Tô Song Song lên giường, sau đó phải trở về để lấy nạng và thẻ đồ ăn. Tô Song Song mới ngồi vào giường, liền chống người, lục lọi tủ đầu giường.

      "Tìm cái gì?" Tần Mặc nghe tiếng động, xoay người lại nhìn , theo bản năng liền muốn đưa tay giúp .

      Lúc này Tô Song Song rút ra hai tấm thẻ ngân hàng từ bên dưới tủ, nhìn qua chút, sau đó để lên tay của Tần Mặc.

      Thẻ ngân hàng đặt trong tay Tần Mặc, Tô Song Song mặc dù bày ra dáng vẻ hào sảng, nhưng ra lại dám nhìn chúng, bởi vì rất sợ mình nhịn được mà đòi lại.

      "Trả lại tiền thuốc thang, mật mã là 5 1851 8..." Tô Song Song xong liền vô lực ngả người về phía sau tựa vào gối đầu, cảm thấy mình rất cố gắng để buông lỏng tâm tình.

      Bởi vì vào giờ phút này, phá sản! Phỏng chừng sau nửa tháng cũng chỉ có thể làm bạn với mì sợi tự cán! Mì ăn liền cũng là xa vời!

      Tần Mặc cầm hai tấm thẻ ngân hàng lên, khách khí lật cái, thuận miệng hỏi câu: "Có bao nhiêu tiền?"

      "3000..." Tô Song Song hơi chần chừ, dù sao ngày hôm qua cũng phải vào trong bệnh viện tốt nhất của thành phố, cũng biết tiền trong thẻ ngân hàng có đủ hay , nhưng đây là toàn bộ tài sản của .

      Tần Mặc nghe xong liền nhíu mày, cũng nhìn ra đây là toàn bộ của Tô Song Song, chẳng qua là nghĩ tới làm sao có thể nghèo như vậy? trách được dinh dưỡng đầy đủ.

      Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc nhíu mày, lập tức liền cảm giác mình đủ tiền, chà xát tay của mình, lỗ tai hơi hơi phiếm hồng, có chút ngượng ngùng: "Cái đó... Nếu là đủ, còn thiếu bao nhiêu, cho tôi biết, đợi tôi nhận tiền lương rồi trả ."

      Tô Song Song trong lòng lại nghĩ, xem ra lúc này chỉ có thể gọi Tô Mộ vay tiền để qua ải này. Tô Song Song sợ Tần Mặc ra con số khổng lồ, như ngừng thở, khẩn trương chờ đợi.



      Chương 46: Hình ảnh quá mức hoàn mỹ (p2)


      Editor: Xẩm Xẩm


      Nhưng Tần Mặc lại đem thẻ ngân hàng kia đặt ở bàn, Tô Song Song hiểu ngẩng đầu nhìn .

      Ngón tay thon dài của Tần Mặc nhàng gõ cái lên thẻ ngân hàng, : " coi như là... Bởi vì công việc nên mới bị thương, công ty chi trả cho ."

      Tô Song Song lần đầu cảm thấy lời của Tần Mặc êm tai như vậy, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm nhất thời cười híp lại, nhưng vẫn cố gắng giữ vững hình tượng, nín cười hỏi câu: "?"

      " Ừ." Tần Mặc cảm xúc gì đáp tiếng, khiến tâm trạng của Tô Song Song như trăm hoa đua nở, ôm gối cười rồi lại cười, chuyển động ánh mắt đến, thận trọng hỏi: "Tiền ba bữa cơm cũng thanh toán?"

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song vui vẻ, biết vì sao cũng thấy tâm tình tốt theo, thấy Tô Song Song là quá dễ dàng thỏa mãn.

      ra Tô Song Song chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi câu, căn bản ôm hy vọng gì, vừa thấy Tần Mặc gật đầu, cười đến mắt cũng sắp híp lại rồi, đột nhiên cảm thấy hình tượng của Tần Mặc như cao lớn hơn rất nhiều!

      "Tôi làm, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi." Tần Mặc vừa vừa để thẻ đồ ăn lên bàn: "Hoá đơn tôi trả."

      Tô Song Song nhìn tấm thẻ màu vàng rực rỡ kia, gật đầu cái, thấy Tần Mặc phải , tự dưng đưa tay ra kéo áo .

      Tần Mặc cúi đầu nhìn bàn tay nhắn kéo y phục của mình, sau đó tầm mắt dời lên chống lại ánh mắt vội vàng của Tô Song Song, trong mắt lộ ra nghi hoặc.

      "Boss, ăn chung nhỉ?" Tô Song Song xong thu ngón tay lại rồi chỉ vào đồng hồ tường: "Mới bảy giờ."

      Tần Mặc biết Tô Song Song bình thường thích cùng ăn cơm, cho nên lần này nhìn thấy bị thương, muốn để mất vui, nên định ra ngoài ăn.

      nghĩ rằng Tô Song Song giữ lại ăn cơm, đây là lần đầu tiên thành tâm thành ý muốn ăn cơm cùng . Tần Mặc trầm mặc, sau đó khe khẽ gật đầu.

      Tô Song Song mực khẩn trương nhìn Tần Mặc, lần bị thương này, Tần Mặc lo toan chạy trước chạy sau thế nào đều thấy ở trong mắt.

      Tô Song Song mặc dù ngoài miệng , nhưng trong lòng đối với Tần Mặc hết sức cảm kích, cho nên liền muốn vì làm chút gì.

      Lại ăn của , ở nhà , Tô Song Song thể mình tận hưởng bữa ăn thịnh soạn mà để cho Tần Mặc đói bụng được.

      ra Tô Song Song đúng là suy nghĩ nhiều, Boss coi như cùng ăn cơm, cũng đến mức đói bụng!

      Tô Song Song cứ như vậy thấp thỏm bất an bị Tần Mặc chăm sóc hai ngày, chờ đến ngày thứ ba, có thể linh hoạt sử dụng nạng, rốt cuộc thể ngồi yên nữa.

      Chương 46: Hình ảnh quá mức hoàn mỹ (p3)


      Editor: Xẩm Xẩm

      đưa tay ra xoa xoa bụng, sau đó rời giường, dự định ngồi chỗ nữa, coi như lương tâm của có thể chịu được, thân thể của cũng chịu nổi, nếu còn tiếp tục như thế, chết vì béo!

      Cho nên Tô Song Song đưa ra quyết định nghiêm túc, muốn làm!

      Tần Mặc ngược lại phản đối, Tô Song Song bị thương cũng nặng, chỉ cần hoạt động nhiều là được rồi, làm cũng chỉ ngồi vẽ, cho nên cũng đồng ý.

      Lúc Tô Song Song ngồi xe của Tần Mặc xe tới trước cửa công ty, Tần Mặc dự định giống như ngày thường ôm vào, Tô Song Song lập tức kinh hoàng, lắc đầu cái.

      "Boss, để cho tôi sống lâu chút , nếu còn ôm tôi vào, có thể lần sau phải là tôi bị tạt nước nữa, mà là phải bị tạt a xít rồi!"

      Tô Song Song nghĩ tới đám con mê trai kia, liền nhạn ra hoàn cảnh của mình quá nguy hiểm, cũng cần có thêm thù hận nữa.

      Nàng vừa vừa quơ nạng, sau đó gọi cú điện thoại cho Tô Mộ, để ấy tới đón .

      Tần Mặc nghe xong, yên lặng , môi mỏng mím lại rất chặt, Tô Song Song chuẩn bị tốt cho chính mình xong lại thấy Tần Mặc lên tiếng, quay đầu liếc cái, thấy vui, liền cảm giác mình hơi quá đáng.

      Tô Song Song vội vàng thay đổi, ra vẻ lấy lòng cười, nịnh nọt Tần Mặc: "Boss, phải tôi nghĩ đến sao, là người khiêm tốn, cần làm như vậy đâu."

      "Tôi thích tổng giám đốc quá gần gũi với người khác,hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo vẫn thu hút hơn!"

      Tần Mặc nghe Tô Song Song , tâm tình hòa hoãn chút, nhưng vẫn thấy bất đắc dĩ.

      Có lúc rất muốn gõ đầu Tô Song Song, nhìn xem đầu rốt cuộc làm từ cái gì, sao lại toàn có những suy nghĩ kỳ quái?

      đưa tay ra đỡ Tô Song Song, để cho giữ chắc nạng, nhìn Tô Song Song cố gắng giữ nạng, trán nổi lên lớp mồ hôi mỏng, đột nhiên đè thấp giọng câu: " để bị thương nữa."

      "Ừ ?" Tô Song Song cố gắng giữ nạng, nghe Tần Mặc gì, vất vả để giữ được, sau đó ngẩng đầu nhìn .

      Tần Mặc lúc này khom người đỡ , hai người rất gần, Tô Song Song ngẩng đầu lên, trán liền chạm qua mặt .

      Khi dừng lại, cùng Tần Mặc bốn mắt nhìn nhau rất gần, môi chỉ thiếu vài phân nữa là chạm vào môi .

      Tô Song Song bị dọa sợ, liền hít vào hơi, trực tiếp ngửa đầu về đằng sau, Tần Mặc liền đặt bàn tay để lên hông , kéo vào trong ngực, khuôn mặt hai người lại gần sát nhau, hô hấp dây dưa.

      "Chà chà!" Cách đó xa, Tô Mộ nhìn lén nhịn được, hưng phấn phát ra tiếng, liền vội vàng vươn tay che miệng của mình. (=.=Trời ơi Tô Mộ bình thường cơ trí thế mà, tự dưng bóng đèn thế k biết)

      Đáng tiếc chậm, Tần Mặc nghe thấy, quay đầu nhìn lại, bầu khí mờ ám bao quanh và Tô Song Song cũng thoáng chốc tan thành mây khói.

      Tần Mặc vừa quay đầu, Tô Song Song cũng kịp phản ứng, vừa nghĩ tới Tô Mộ ranh ma lại thấy và Tần Mặc như vậy, liền chống nạng cách xa Tần Mặc chút.

      "Tô Tô, giúp tôi!" Tô Song Song dự định sang chuyện khác, chỉ tiếc chiêu này đối với Tô Mộ cũng vô dụng.

      Tô Mộ còn biết thân phận boss của Tần Mặc, chỉ coi là hàng xóm của Tô Song Song, liền chậm chạp đến, mặt là nụ cười mờ ám.

      vừa đỡ Tô Song Song, vừa : "Hình ảnh quá đẹp, tôi đành lòng phá hư! Là tôi khiến hai ngươi bị hỏng mất chuyện lớn, là tôi đúng, xin lỗi nhé!"

      Tô Song Song nhất thời xạm mặt lại, vội vàng cho Tô Mộ cái nháy mắt, nhưng Tô Mộ rất hưng phấn nên có chú ý.

      Tô Song Song thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Tần Mặc, cố trấn định cười khan giải thích: "Đừng nghe ấy bậy."

      Trong nội tâm lại than khóc, sao lại quên với Tô Mộ, chỉ đơn thuần là hàng xóm, mà còn là boss!

      Bà già ế chồng này lại dám đùa giỡn Boss như vậy, đúng là vuốt râu hổ mà!

      Hết chương 46

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 47: Tôi đảm nhiệm được.


      Editor: Sammie

      thẳng vào thang máy chứ?” ra Tần Mặc để ý tới lời trêu chọc của Tô Mộ, bởi vì vì những người liên quan mà lãng phí chút tinh lực (tinh thần và thể lực).

      “Việc đó… ! cửa chính.” Tô Song Song muốn giống như chuột chạy qua đường, làm điều gì sai cả, sợ người khác chỉ trỏ!

      Tô Mộ vừa nghe liền hiểu ý của Tô Song Song, Tô Song Song bề ngoài nhìn có vẻ như người mềm nắn rắn buông, vô cùng hiền lành, nhưng ra bên trong lại bướng bỉnh, khi tính khí bướng bỉnh mà nổi lên, ngay cả cũng phải sợ.

      khuyên bảo, bởi vì tất cả chú ý của đều đặt vào mối quan hệ giữa Tô Song Song và Tần Mặc.

      Lúc này bày ra vẻ mặt cười chế nhạo, thỉnh thoảng ánh mắt liếc qua giữa hai người, Tô Mộ nhìn hiểu ánh mắt xem thường của Tần Mặc mà còn tưởng trời sinh vốn lạnh lùng.

      Thế nhưng Tô Song Song liếc mắt liền hiểu, haha cười gượng, trong lòng im lặng thay Tô Mộ, nhịn được suy nghĩ: Nếu Tô Mộ mà biết ra Tần Mặc chỉ xem ấy như người qua đường, biết còn có thể cười xán lạn như hoa vậy .

      Nhưng mà Tô Song Song lại nghĩ tiếp: Nếu như Tô Mộ biết Tần Mặc chính là Boss lớn của tập đoàn Tần Thị biết như thế nào, đoán chừng kích động đến mức muốn bóp chết ngay tại chỗ.

      Tô Song Song nghĩ vậy, theo bản năng khẽ run lên chút, Tô Mộ còn tưởng lạnh, tới bên cạnh dựa vào , vội vàng đỡ tới cửa chính.

      Tần Mặc vẫn theo sau lưng hai người, Tô Song Song suy nghĩ chút rồi quay lại nhìn ra dấu “stop”, sau đó cười nịnh nọt: “Việc kia… Đại… A Mặc, có thể chờ chúng tôi vào trong, rồi vào sau, có được hay ?"

      Vốn dĩ Tô Song Song muốn gọi Đại Boss, nhưng nghĩ ở trong tình huống như vậy, Tô Mộ lại bỉ ổi như vậy, để ấy biết được tàn khốc này, sợ rằng chính cũng đừng nghĩ đến việc toàn thây.

      Bởi vậy đứng trước hai mối tai họa, đương nhiên chọn cái hơn. Tô Song Song nghĩ chán ghét Tần Mặc chút, mặc dù có khi bị khinh bỉ, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị Tô Mộ bức đến chết!

      Vốn là Tần Mặc rất khó chịu đối với thái độ xa lánh của Tô Song Song, nhưng khi nghe đến hai chữ “A Mặc”, chân mày nhíu chặt cũng dần dần giãn ra.

      trả lời , chỉ dừng lại nhìn Tô Mộ vỗ về Tô Song Song rời xa tầm nhìn của mình, thoáng nhìn qua thang máy, cuối cùng vẫn chầm chậm theo sau Tô Song Song.

      Tô Mộ vỗ về Tô Song Song ra bãi đỗ xe, liền hừ lạnh tiếng, Tô Song Song nhất thời tóc gáy chợt nổi lên, quay đầu nhìn Tô Mộ lấy lòng, trong lòng có chút chột dạ.

      “A Mặc? Tô Song Song, bây giờ cũng biết liếc mắt đưa tình rồi đấy, nếu tôi bắt gặp các người gian tình ở bệnh viện, định giấu tôi đến bao giờ?”

      Tô Mộ hung dữ chất vất , Tô Song Song haha cười gượng hai tiếng, biết phải giải thích như thế nào, nên bắt đầu từ đâu.

      Lối ra của bãi đỗ xe và cửa chính của tập đoàn Tần Thị rất gần, Tô Song Song còn chưa biết mở miệng thế nào, hai người tới cửa công ty.

      Tô Song Song quay đầu nhìn mọi người xung quanh vội vã làm, nghĩ thân phận của Tần Mặc có lẽ nên sớm cho Tô Mộ biết, nếu bản thân lại làm ra điều gì đó đại nghịch bất đạo coi như thảm rồi.

      “Tô Tô, chuyện tôi và Tần Mặc phải như nghĩ, ra ấy là…” Tô Song Song còn chưa hết, Tô Mộ dường như nhìn thấy cái gì, dừng lại.

      Tô Song Song cũng dừng lại theo, vừa nhìn tới phía trước thấy nữ nhân viên đứng ở trước cửa công ty nhìn , ánh mắt vô cùng hung ác, trông giống như kiếp trước nợ tiền ta vậy.

      Tô Song Song theo bản năng rụt cổ lại chút, giọng hỏi Tô Mộ: “Tôi và ta có thù oán với nhau hay sao?”

      Tô Mộ hừ lạnh tiếng, khinh thường trừng mắt liếc nhìn người phụ nữ kia, giải thích với Tô Song Song: “Kia chính là người phụ nữ điên rồ nhốt trong phòng trà nước đó, đúng là bạch cốt tinh!”

      Vừa nghĩ tới thân phận của người phụ nữ này, Tô Mộ càng thêm khinh thường, tiếp: “Ngày hôm đó bị điều tra ra, bị đuổi việc rồi, ba ngày nay đứng ở cửa này, cũng biết muốn làm gì, đừng để ý đến ta, chúng ta thôi.”

      Tô Song Song nhìn thoáng qua bạch cốt tinh trợn mắt nhìn mình, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng đây là cửa công ty, trước công chúng, cho dù người phụ nữ này có oán giận, cũng nhào tới đánh đâu!

      ra Tô Song Song trong lòng cố gắng kìm nén, vô duyên vô cớ bị nhốt ở phòng trà nước, lại bị thương ở chân, theo lý thuyết phải tức giận lắm, nhưng tại cảm xúc lại lẫn lộn!

      Tô Mộ vỗ về Tô Song Song về phía trước, vừa muốn bước qua cửa công ty, bạch cốt tinh vốn chỉ u nhìn Tô Song Song đột nhiên làm loạn.

      ta nhảy đến trước mặt Tô Song Song, giơ tay chỉ , tức giận mắng: “ là thứ đàn bà biết xấu hổ, dựa vào việc bò lên giường của tổng giám đốc mà leo lên vị trí trợ lý! Tôi phục!”




      Chương 47: Tôi đảm nhiệm được. (p2)

      Editor: sammie.

      Vừa ta vừa đem xấp ảnh vốn giữ chặt trong tay quăng vào người Tô Song Song, Tô Mộ vừa thấy vội vàng che trước người Tô Song Song, những tấm ảnh trúng , rơi lả tả đầy đất.

      Vốn dĩ đây là giờ cao điểm, trước cửa công ty lập tức bị bao vây vòng tròn, những tấm ảnh bị rơi vung vãi đất, Tô Song Song cúi đầu lướt nhìn, trong lòng kinh hãi.

      Có hình Tần Mặc ôm , còn có cảnh bọn họ vào nhà trọ, quá đáng hơn là, có cả lúc mặc áo ngủ dây , bị Tần Mặc ôm vào nhà trọ nữa.

      Công nhân bao vây chung quanh có số người tuổi, nhịn được hiếu kỳ, cúi đầu nhìn những tầm hình kia, vừa nhìn, hô hấp liền dồn dập.

      Trong chốc lát, mọi người bắt đầu giọng bàn tán, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tô Song Song, bởi vì bọn họ đều biết thân phận của Tần Mặc.

      Tô Mộ có chút sửng sốt, nhìn tấm ảnh Tần Mặc ôm Tô Song Song, đột nhiên hướng về phía bạch cốt tinh to: “Người ở cùng chỗ thân thiết với nhau có làm phiền à? đừng ở chỗ này mà làm tổn thương Song Song!”

      Bạch cốt tinh vừa nghe, hừ lạnh tiếng, đưa tay chỉ về ảnh chụp của Tần Mặc mặt đất, ánh mắt quét về bốn phía, giống như ta chuẩn bị công bố bí mật quan trọng bằng.

      ta bày ra vẻ đắc ý : “Bạn trai? ta là tổng giám đốc của tập đoàn Tần Thị! Tần Mặc! Nếu quyến rũ, chỉ bằng nhan sắc của ta, có thể làm bạn ấy hay sao?”

      Lúc này tiếng hít hơi lớn hơn mười phần so với lúc trước, mà ánh mắt mọi người nhìn Tô Song Song cũng chứa đầy khinh thường, trong lòng có chút ghen tỵ, bắt đầu chế giễu .

      rối loạn trước cửa ảnh hưởng đến bảo vệ. Hai người bảo vệ liền lôi bạch cốt tinh , ta thấy mục đích của mình đạt được, làm cho Tô Song Song thân bại danh liệt, bắt đầu cười đắc ý.

      Lúc ta bị lôi kéo liền điên cuồng kêu gào: “ cũng chỉ dựa vào kỹ thuật giường mà được làm tình nhân thôi!”

      Tô Mộ hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, nhìn tấm hình đất, lại ngẩng đầu nhìn Tô Song Song, thấy Tô Song Song có phản ứng, cứ đứng ở đằng kia như vậy, còn tưởng rằng cũng bị dọa đến choáng váng.

      Tô Mộ mặc dù tức giận vì Tô Song Song giấu giếm, nhưng vô cùng bao che, thấy có người bắt nạt Tô Song Song, liền hai lời, vén tay áo muốn đánh bạch cốt tinh.

      "Chờ chút!" Ngay tại lúc Tô Mộ nắm được tóc của bạch cốt tinh để đánh, Tô Song Song đột nhiên mở miệng, nàng chống gậy, xoay người, bình tĩnh nhìn bạch cốt tinh tức giận nhìn trừng trừng.

      Tô Mộ nổi giận, căn bản quay đầu lại rống lên với Tô Song Song: "Chờ cái gì! ta phải bị đánh!" xong liền đưa tay muốn đánh bạch cốt tinh, lại bị người bảo vệ khác kéo lại.

      "Tô Tô, tôi sao mà!" Tô Song Song tỉnh táo , Tô Mộ nghe giọng của Tô Song Song lập tức dừng động tác, quay đầu nhìn .

      Cái nhìn này, Tô Mộ nhanh chóng gây rối nữa, ngược lại nhìn về phía bạch cốt tinh đắc ý, trong mắt Tô Mộ lộ ra vẻ hưng phấn, chờ xem kịch vui.

      Tô Song Song tính cách rất tốt, nhưng nếu tức giận phải trái hồng mềm, mà là viên đá cứng, có thể đập chết ngươi!

      " dựa vào cái gì tôi cùng ấy có gian tình?" Tô Song Song đưa tay chỉ tấm ảnh đất, chớp mắt nhìn chằm chằm vào bạch cốt tinh ở đối diện.

      Bạch cốt tinh có chút khinh thường, nghiến răng nghiến lợi : "Nếu như phải quyến rũ tổng giám đốc, làm sao có thể trực tiếp nhảy lên làm trợ lý thân cận của Tổng giám đốc?”

      Bạch cốt tinh cố ý nhấn mạnh chữ “thân cân”, xong còn nhìn xung quanh chút, thấy mọi người đều lộ vẻ khinh thường, ta càng thêm đắc ý.

      "Tôi thế nào? Tôi là nghiên cứu sinh, mặc dù bằng các người ra nước ngoài học chuyên môn như rùa biển dát vàng, nhưng kiến thức tôi học ở đại học là tốt nhất rồi, học chuyên nghiệp cùng với công việc này là phù hợp nhất."

      "Ta xem qua thể lệ của tuyển dụng, tập đoàn Tần Thị tuyển dụng trợ lý làm thêm, đối với người học chính quy chuyên ngành đều được."




      Chương 47: Tôi đảm nhiệm được. (p3)

      Editor: sammie.

      Ban đầu Tần Mặc phân cho Tô Song Song làm người quản lí thời gian, mặc dù mừng rỡ như điên, nhưng cảm thấy làm gì mà hưởng lộc, cho nên lập tức tìm hiểu tiêu chuẩn của thông báo tuyển dụng, thấy mình thích hợp mới tới làm.

      Dù là chức vụ là trợ lí nhưng liên quan đến Tần Mặc, thể nào có cơ hội tiếp xúc được, cảm giác mình có thể làm được, hơn nữa có thể làm rất tốt, cho nên giờ phút này Tô Song Song hoàn toàn lo lắng.

      "Tôi rất thích Thục Tiên Truyện, trong tác phẩm này, mỗi nhân vật tôi đều hiểu , cho dù là chỉ là vai phụ, tôi cũng nhớ rất kỹ."

      Tô Song Song chậm rãi thở phào cái, tiếp tục : "Tôi có thể thuộc từng tình tiết, mỗi trang tôi đều vẽ dưới mười lần. Nếu các ngươi phục, có thể cùng tôi so xem ai hiểu Thục Tiên Truyện hơn, ai có thể đảm nhiệm vị trí trợ lý này hơn tôi?”

      Giọng của Tô Song Song lớn, cũng rất dịu dàng, hề mạnh mẽ, thế nhưng lại khiến người ta cảm nhận loại sức mạnh bền bỉ,mọi người thể xem thường. vẫn nhìn chằm chằm vào bạch cốt tinh, cuối cùng chậm rãi mà hỏi: "Tại sao tôi thể đảm nhiệm chức vụ này?"

      Nhân viên xung quanh nghe xong nỗ lực của Tô Song Song, có chút xúc động, nhìn ánh mắt của trở nên phức tạp, hề chứa khinh bỉ.

      Bạch cốt tinh bị Tô Song Song chọc giận, có chút bối rối. Tô Song Song đều , ngoại trừ việc Tô Song Song biết Tần Mặc, làm ở chức vụ này đúng là có gì là bất ổn.

      Dù sao chỉ là tháng làm thêm, đừng học chính quy, chỉ cần là người có bằng cấp về hội họa cũng có thể làm được.

      Đột nhiên trong ánh mắt ta lóe lên tia độc ác, nhằm vào việc Tô Song Song nằm ở giường Tần Mặc, hét lên the thé: "Vậy giải thích như thế nào về việc của và tổng giám đốc nhỉ, tại sao lại leo lên giường ta?"

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Đừng tìm gây phiền phức

      Editor: Linxu

      BETA-ER: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song tay chống nạng, cúi người xuống, nhặt tấm hình nhìn mập mờ nhất đất lên sau đó quơ quơ: " ta vốn là hàng xóm của tôi, cũng là Boss, chân của tôi..."

      Tô Song Song vừa vừa quơ quơ cái chân bị thương của mình, bình tĩnh : "Bởi vì ta mà nhân viên là tôi đây mới bị thương như thế này, làm việc gì cũng bất tiện, ta vừa là hàng xóm vừa là boss có lòng có trách nhiệm, lại là bạn tôi, vì vậy nên giúp đỡ có gì là đúng?"

      Lúc Tô Song Song đến hai chữ nhân viên, cũng nhìn chằm chằm nàng bạch cốt tinh* liều lĩnh trước mặt, hề có chút mất tự nhiên hay ngại ngùng nào.
      *: mọi người xem tây du ký biết n là j rồi đó, con bé này n hại tss bị ngã đó

      "Bạn bè?" nàng bạch cốt tinh vừa nghe liền cười lớn, đưa tay chỉ vào Tô Song Song, đáy mắt đầy vẻ giễu cợt: "Cái thứ người như sao? Tần thiếu mà chấp nhận làm bạn với à, đừng làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!"

      "Tôi như thế nào?" Tô Song Song hỏi lại câu, cũng để cho ta có cơ hội tiếp tục giễu cợt mình mà tiếp: "Tần Mặc như vậy thế nào?"

      "Chẳng lẽ người như Tần Mặc lại thể có bạn? Bạn của lại thể là người ở tầng lớp bình dân như tôi sao? Là do quá mức tự ti thôi, vẫn tưởng rằng Tần Mặc là tổng giám đốc của Tần Thị chỉ có thể kết bạn giao hữu với giới thượng tầng thương nhân thôi ư?"

      Tô Song Song ngừng lại chút, sau đó quét mắt nhìn xung quanh, chậm rãi : "Tần tổng mặc dù là người lạnh nhạt, nhưng là trong mắt của tôi, ấy phải người như vậy, ấy rất..."

      Tô Song Song vừa tới đây, liền gặp chút khó khăn, bởi vì trong đầu đồng loạt sôi trào lên hình ảnh Tần Mặc bắt nạt mỗi ngày.

      Nhưng chỉ trong chốc lát, Tô Song Song liền câu môi cười tiếng, giống như là nhớ ra chuyện gì đó ấm áp, cả người như được bao phủ tầng ánh sáng mặt trời vô cùng dịu dàng,vừa rạng ngời vừa rực rỡ, thể xâm phạm.

      khẽ ngẩng đầu lên chút, dáng vẻ thong thả mà kiên định tuyên bố câu: " ta thực chất là người rất dịu dàng, hiền lành."

      câu của triệt để làm cho tất cả mọi người có mặt đồng loạt hít vào hơi, mặc dù đám nhân viên bọn họ đều chưa từng gặp qua đại Boss, nhưng là trước khi Boss trở về cũng có ít tin đồn.

      Nghe người khác thuật lại Boss vốn là người lạnh nhạt, hai, tính khí lạnh lùng cứng ngắc, tổng kết lại câu chính là: Người liên quan chớ quấy rầy! Lại gần ắt phải chết!

      Vốn tất cả nhân viên ai cũng cho rằng cái tin này là chính xác, thế nên vừa nghe được có người đánh giá đại Boss mặt than nguội lạnh trong lòng bọn họ như vậy, quá kinh ngạc.

      Mà cái bạch cốt tinh từng tiếp xúc qua Tần Mặc cũng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của , còn có cái khí thế vương giả thể xâm phạm luôn bao quanh , bây giờ nghe thấy Tô Song Song như vậy nhìn chẳng khác nào kẻ ngốc.

      "! !" nàng kia bị Tô Song Song chặn họng biết gì, nếu còn tiếp tục cắn chặt chuyện Tần Mặc cùng Tô Song Song lên giường, người khác ắt cho rằng ta cố tình gây .

      nàng tức đến nỗi thành lời, kịch liệt thở dốc, bộ dạng tựa như vùng vẫy giãy chết mà gầm tiếng: " nhiều như vậy, cũng thể khẳng định là có ý định leo lên giường Tần thiếu được! Loại con như nên bị vạch trần! Để cho mọi người nhìn chút xem trong xương cốt của có bao nhiêu đê tiện!"

      Tô Song Song nghĩ tới bạch cốt tinh này còn muốn tiếp tục dây dưa chuyện ban nãy, nhìn ta thở hổn hển, .

      "Tôi vốn chẳng làm gì sai, nhưng lại vì ghen tị, mà khiến tôi bị thương phải nằm viện, ấy hả, đem so với tôi, thử xem ai mới là người có tư cách hơn? Ai càng đáng bị lên án hơn?"

      "Con mắt nào của nhìn thấy hai người chúng tôi lên giường hả? Thử nghĩ lại mà , ta chưa lập gia đình, tôi cũng chưa lấy chồng, cứ xem như giữa chúng tôi có xảy ra chuyện gì, có liên can gì tới ? Đâu đến phiên ở đây trách móc, này nọ?"







      Chương 48: Đừng tìm gây phiền phức (p2)

      Editor: Mỹ Linh

      Beta-er: Xẩm xẩm

      Post-er: sammie

      Dư luận xung quanh cũng bắt đầu thiên vị cho Tô Song Song, quả , coi như Tô Song Song ái mộ hư vinh, tìm nam nhân có tiền, chuyện này cũng đến lượt bọn họ quản!

      Lại Tô Song Song cũng là người có năng lực, đảm nhiệm được vị trí phụ tá này, coi như cửa sau nữa, cũng là do có bản lãnh, cũng làm ra chuyện gì trái ngược đạo lý, hơn nữa chân bây giờ còn bị thương rồi, thấy thế nào cũng vẫn có cảm giác Tô Song Song đáng thương hơn.

      "! Tôi!" kia nhất thời biết gì nữa, gào lên muốn nhào tới chỗ Tô Song Song, liền bị hai bảo vệ vững vàng kéo lại.

      "Báo cảnh sát, đem ta ." Đột nhiên thanh trầm thấp từ sau lưng đám người vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Tần Mặc thân âu phục màu đen với khuôn mặt cảm xúc.

      Hình ảnh của Tần Mặc vừa rồi còn rơi đầy mặt đất, mọi người ở đây cũng nhận ra , có người giữ bình tĩnh được nhất thời hít sâu hơi, đến khi phản ứng lại, cả đám người lập tức tản ra hai bên, nhường cho Tần Mặc đường tới.

      Tần Mặc tay đặt trong túi quần, khuôn mặt chút biểu cảm, phân phó bảo vệ xong, liền chậm rãi tới chỗ Tô Song Song đứng.

      Bước chân Tần Mặc cực kỳ trầm ổn, mặt nhìn ra vui buồn giận dữ, thân âu phục màu đen lại khiêm tốn khác thường.

      Coi như trang phục bất đồng hơn nữa, cũng thể nào che giấu khí chất vương giả người , đường hướng Tô Song Song tới, tất cả những người có mặt cũng dám thở mạnh dù chỉ chút, đều bộ dạng phục tùng cúi đầu thu lại tầm mắt tựa như đám người dưới cung nghênh vương của mình.

      Chỉ có Tô Song Song ngẩng đầu hề chớp mắt mà nhìn người kia về phía mình, chẳng qua chỉ là trong lòng như có vạn con ngựa lao nhanh qua, làm cho cách nào bình tĩnh lại.

      muốn ngửa mặt lên trời gào to tiếng: Đặc biệt sao! Ông trời già ông chơi đùa ta có phải ! Có phải ! Tên tiểu cầm thú này rốt cuộc đứng ở đây nhìn bao lâu rồi? phải nghe được tâng bốc , khen ngợi đấy chứ.

      Trời xanh ơi! Đất mẹ ơi! Vương mẫu nương nương Ngọc hoàng đại đế! Tìm cái hố để cho trốn !

      Tần Mặc tới bên cạnh Tô Song Song trong nháy mắt, cái dáng vẻ vênh váo vừa nãy của Tô Song Song liền bị công phá, cố nặn ra vẻ tươi cười.

      đè thấp giọng , vội vàng phủi sạch quan hệ : "Tôi có bất kỳ ý đồ gì với cả, hắc...! Mới vừa tôi như vậy có hơi phóng đại chút, nhưng mà tôi làm như vậy cũng phải vì muốn sáng tỏ chuyện của tôi và sao!"

      Tô Song Song sợ cái tên Tiểu Cầm thú hay tự luyến này suy nghĩ nhiều, sợ cho rằng có cái ý đồ gì với muốn để người khác biết được.

      ra chính Tô Song Song cũng hề nghĩ đến, theo bản năng hốt hoảng, biết tại sao lại sợ Tần Mặc suy nghĩ nhiều, cũng ý thức được bản thân vào lúc này có bao nhiêu là giấu đầu lòi đuôi.

      Tần Mặc để ý đến , mặc dù rất thích việc Tô Song Song phủi sạch mọi quan hệ với , hơn nữa bây giờ biết, não Tô Song Song vốn giống người bình thường.

      chỉ có thể từ từ làm cho có thể cùng suy nghĩ với , chừng còn có thể cùng khơi thông mối quan hệ.

      "." Tần Mặc vừa trực tiếp cúi người, ôm lấy Tô Song Song, Tô Song Song vội vàng dùng sức nắm lấy tay áo của Tần Mặc, khẩn trương ném cho Tần Mặc ánh mắt.

      Mặc dù vừa mới nãy còn khoác biết ngượng làm nàng bạch cốt tinh kia giật mình biến sắc, nhưng cũng có nghĩa là mặt cũng đủ dày như vậy, nội tâm rộng lớn đến mức có thể chịu được việc trở thành kẻ thù chung của toàn bộ công ty!

      Tần Mặc dĩ nhiên biết Tô Song Song lo lắng cái gì, ôm chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đào hoa hứng thú bất kỳ điều gì quét xung quanh vòng, sau đó bình tĩnh .

      " ấy là hàng xóm của tôi, giúp đỡ tôi tay, chuyện lần này là ấy vì làm việc công mà bị thương, tôi làm tổng giám đốc, thời gian này quan tâm chăm sóc ấy là chuyện dễ hiểu."




      Chương 48: Đừng tìm gây phiền phức (p3)

      Editor: Mỹ Linh

      Beta-er: xẩm xẩm

      Post-er: sammie

      Tần Mặc rất hiếm khi hơi thở nhiều lời như vậy, nhưng lại làm Tô Song Song nghe được sợ hết hồn hết vía, bây giờ hối hận, cực kỳ hối hận, vừa rồi làm sao mình lại bình tĩnh chứ, ra những lời này, cuộc sống của sau này phỏng chừng thoát khỏi mưu quỷ kế rồi!

      Tần Mặc trong nháy mắt xoay người lại mở miệng tăng thêm câu, thanh ràng so với vừa rồi càng trầm thấp hơn ít, dù vẫn như cũ hiển cảm xúc gì, nhưng lại lộ vẻ uy hiếp: "Đừng có tìm ấy gây phiền toái."

      Ngữ khí vênh váo ngầm trong lời toát ra rất ràng: Người trái ý phải chết!

      Tần mặc vừa dứt lời, liên tiếp những thanh hít thở liên tục vang lên, tất cả các nữ nhân viên đều ngẩng đầu nhìn Tổng giám đốc đẹp trai bá đạo, đáy mắt chứa nhiều tâm tư, mà ánh mắt nhìn Tô Song Song cũng rất phức tạp.

      Tần Mặc rất tự nhiên ôm Tô Song Song sải bước vào trong công ty, Tô Song Song vẫn còn nằm trong ngực Tần Mặc mà hóa đá hoàn toàn, cũng quên luôn Tô Mộ còn bị bảo vệ giữ lại.

      Thẳng đến khi bước vào thang máy, Tô Song Song mới phản ứng lại, kéo tay áo của Tần Mặc, hoảng sợ : "Tô Mộ! Tô Tô!"

      " bây giờ nên làm." tại Tần Mặc có chút phiền não, dù sao cũng luôn thích khiêm tốn, bây giờ thân phận của coi như hoàn toàn phơi ra ánh sáng, sau này tới chỗ nào cũng dễ dàng rồi.

      Tô Song Song xuyên qua mặt tường bằng kính của thang máy, nhìn Tần Mặc mím chặt đôi môi, bộ biểu tình chê bai, bĩu môi cái, trong lòng hiểu sao lại có chút thoải mái.

      lắc lắc đầu của mình, cảm thấy lần trước bị dập đầu nhất định là đem đầu dập hỏng luôn rồi, Tiểu Cầm thú tâm tình tốt hay , mắc mớ gì đến kia chứ!

      Đột nhiên lại nghĩ tới vấn đề đại liên quan đến sinh tử của mình, ngửa đầu nhìn Tần Mặc, hốt hoảng hỏi câu: "Boss, cái gậy chống chân của tôi còn để ở dưới lầu đây!"

      giờ nếu có gậy chống chân, có muốn đâu cũng được, này phòng vệ sinh làm sao bây giờ!

      "Có tôi." Tần Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ này, trái tim nhoi của Tô Song Song thoáng chốc liền ngừng đập cái, nhất thời cảm thấy môi mình phát khô, nhịn được lè lưỡi liếm môi cái.

      biết tại sao lại vì hai từ ngữ tùy ý này của Tần Mặc, liền luống cuống tay chân, trong lòng lần lại lần tự với mình nên suy nghĩ nhiều, vất vả mới khống chế được nội tâm bay loạn đầy trời của mình.

      Cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, Tần Mặc ôm Tô Song Song ra ngoài, đột nhiên cúi đầu xuống, muốn nhìn chút xem Tô Song Song làm sao mà cứ gì như vậy.

      Vừa cúi đầu, đúng lúc Tô Song Song ngước khuôn mặt nhắn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, biết sao, nhịp tim Tô Song Song lại bắt đầu gia tăng tốc độ, nhìn đôi mắt đào hoa lạnh nhạt kia củaTần Mặc cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

      Nhất là môi mỏng mím chặt, giờ phút này chậm rãi mở ra, để lộ hàm răng trắng đều kia, Tô Song Song nhìn vào liền theo bản năng mà nuốt nước miếng cái.

      "Làm sao vậy?" Tần Mặc hỏi câu, dừng chân lại, câu hỏi này, Tô Song Song nghe được trong lòng liền hoảng hốt.

      Bởi vì ban nãy suy nghĩ cuối cùng trong đầu chính là có gậy làm thế nào vệ sinh, cho nên lúc này cũng hề suy nghĩ lại liền mở miệng : "Muốn toilet!"

      xong Tô Song Song chợt trợn to đôi mắt, bây giờ là muốn chết. nhìn Tần Mặc nhăn nhó, biết sao lại nhìn ra vẻ chế nhạo trong đó, đành ha ha cười khan tiếng, nỗ lực vãn hồi lại chút hình tượng vốn biết còn sót lại bao nhiêu.

      "Tôi lỡ lời... Lỡ lời... Lầm..." Tô Song Song còn chưa hết, thân thể bị Tần Mặc xoay tròn cái, chữ sau cùng run rẩy nửa ngày mới xong, đợi đến khi lấy lại tinh thần xong, Tần Mặc ôm tới toilet.

      Hết chương 48.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49: Em muốn băng vệ sinh? (P1)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song nhìn xung quanh, lúc này đến giờ làm việc nên bọn bạch cốt tinh vừa mới ở dưới lầu xem náo nhiệt đều lên cả rồi, tầng cao nhất thoáng chốc đầy người qua lại.

      Đám bạch cốt tinh này đều là kẻ tinh ranh, nhìn thấy kết quả thảm thiết của người đàn bà hiểm độc đầy mưu kế kia bọn họ cũng dám bình luận lung tung.

      Vào lúc này, Tần Mặc ôm Tô Song Song, từng người qua đều cúi đầu chào hỏi, đến cả ánh mắt dư thừa cũng có. Nhưng càng như vậy, Tô Song Song càng thấy thoải mái giống như vụng trộm vậy.

      Tô Song Song ý thức được suy nghĩ của mình liền bị dọa sợ đến run rẩy, theo bản năng giãy dụa muốn thoát khỏi ngực Tần Mặc.

      Đáng tiếc chân bị thương, hơn nữa vừa rồi lại tốn nhiều sức để chống đỡ nạng, động tác vừa rồi quả thực chẳng có tý lực nào, giống như làm nũng trong lòng Tần Mặc.

      Ngay lúc Tô Song Song rối rắm biết có nên mở miệng ngăn lại hành động của Tần Mặc hay lúc đảo mắt qua thấy đưa đến được cửa toilet.

      Tô Song Song thở phào nhõm, đến toilet nữ, Tần Mặc chắc thả xuống nhưng trăm ngàn lần nghĩ tới Tần Mặc lại thản nhiên sải bước vào. phòng vệ sinh nữ rửa tay.

      Tô Song Song bị dọa sợ đến mức vội vàng vươn tay ra bấu vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn Tần Mặc như nhìn quái vật.

      Tần Mặc cảm giác được lực cản, vừa quay đầu lại liền thấy bàn tay bé của Tô Song Song gắt gao bấu vào nắm chặt khung cửa. Sửng sốt chút, lập tức cúi đầu nhìn Tô Song Song tràn đầy vô cùng kinh ngạc, rất bình tĩnh hỏi câu: “Sao vậy?”

      Sao vậy? Mắt Tô Song Song trợn càng to lên, con ngươi như thể sắp rớt ra ngoài.

      nhìn bộ dạng thản nhiên của Tần Mặc, muốn mở miệng thẳng rằng: , người đàn ông mà vào nhà vệ sinh nữ, là biến thái quá !

      Tô Song Song chỉ có thể uyển chuyển chỉ chỉ lên bảng nhà vệ sinh nữ cửa ra dấu hiệu. Tần Mặc theo hướng ngón tay Tô Song Song chỉ, liền nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu nhìn , vẻ mặt khó hiểu, lại lộ ra vài phần kiên nhẫn: “Làm sao vậy?”

      Hiếm thấy Tần Mặc có thể hỏi vấn đề tới hai lần, Tô Song Song nhất thời cảm thấy như được sủng ái mà vô cùng lo sợ, chẳng qua sủng ái trong nháy mắt cũng có, chỉ còn lại kinh ngạc.

      nháy nháy mắt, cảm giác mình chịu kích thích rồi. Chẳng lẽ Tần Mặc biết chữ Hán? Vậy phải thấy ký hiệu người mặc váy chứ?

      Nhưng là Tần Mặc vẫn hiểu ý của Tô Song Song như cũ, ngược lại tâm tình kiên nhẫn ngày càng nghiêm trọng. Đột nhiên câu như thể chẳng sợ người ta kinh ngạc đến chết: “Em muốn băng vệ sinh phải ?”

      “!” Tô Song Song nhịn được muốn bùng nổ.

      trợn mắt nhìn Tần Mặc, cắn răng nghiến lợi : “Cái gì mà băng vệ sinh! thấy đây là nhà vệ sinh nữ à? vào có chuyện gì xảy ra?”

      Bộ dạng Tần Mặc như bừng tỉnh, thế nhưng ánh mắt ràng muốn , ai biết được. mở miệng trả lời: “Nãy giờ ý em là chuyện này? còn tưởng em ngại ngùng muốn băng vệ sinh mà dám mở miệng.”

      Những lời này trực tiếp làm Tô Song Song đơ tại chỗ, căm tức nhìn Tần Mặc, kiểu như làm chuyện vô cùng ngu xuẩn.

      Bỗng Tần Mặc ôm Tô Song Song xoay nửa người lại, giật mình nhận ra hai người họ đứng sau bạch cốt tinh.



      Chương 49: Em muốn băng vệ sinh? (P2)


      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song vừa nghĩ tới cuộc trò chuyện của mình đều bị ta nghe được, vốn phách lối kiêu căng lập tức xìu xuống.

      Bình thường Tô Song Song tức giận gào to với Tần Mặc nhưng luôn có chừng mực. cũng rất Tần Mặc là sếp lớn cho nên có phát cáu cũng chỉ để ở đáy lòng.

      Nếu có người ngoài, cũng chẳng dám khiêu chiến với Tần Mặc, khi để mất mặt, có thể chết còn xác.

      Tô Song Song nhích lại gần Tần Mặc, cẩn thận hỏi câu: “Boss, sao vậy? ta cũng phải cố ý nghe lén, đừng diệt khẩu ta đó!"

      Tô Song Song vẫn còn tưởng rằng vì có người nghe lén Tần Mặc mới xoay người lại, vừa nghĩ tới nàng bạch cốt tinh hồi sáng bị đuổi việc, mới vội khuyên câu.

      Tần Mặc nhàng ngửa đầu, bạch cốt tinh kia vẫn cung kính đứng bên cạnh, giơ tay làm dấu OK, nhìn Tô Song Song vẫn còn lơ mơ như lọt vào trong sương mù, biết hai người bọn họ ở chỗ này làm gì.

      Tần Mặc lại ôm Tô Song Song, lạnh nhạt : “ ấy bên trong có người, trước đó em phát à?”

      Tô Song Song vừa nghĩ đến việc mình bị Tần Mặc ôm cách trắng trợn vào phòng vệ sinh, tự nhiên lại chú ý đến động tác của bạch cốt tinh đứng ở bên cạnh. thấy Tần Mặc lại định nhấc chân muốn vào, ngay lập tức đưa tay ra bám vào khung cửa.

      Tần Mặc lúc này có kiên nhẫn, cúi đầu nhăn lông mày nhìn chằm chằm Tô Song Song, đôi mắt lóe lên chút tức giận, lần đầu tiên lặp lại vấn đề đến lần thứ ba: “Sao vậy?”

      Tô Song Song bị khí thế ngang ngược của Tần Mặc áp đảo, bàn tay bấu vào khung cửa có chút dãn ra.

      Nhưng vừa nghĩ tới nếu hôm nay mình bị Tần Mặc ôm vào toilet, trước ánh mắt của đám bạch cốt tinh này cũng chẳng cần phải lăn lộn ở Tần thị nữa.

      rất chuyên tâm hứa với mẹ sau khi tốt nghiệp tìm được công việc đàng hoàng. Nếu bây giờ phá hỏng hết sao còn mặt mũi mà gặp mẹ chứ?

      “Ừm, đột nhiên tôi muốn nữa, chúng ta trở về Boss, công việc vẫn quan trọng hơn.” Tô Song Song biết tại mình cười trông rất gượng gạo.

      Nhưng đối mặt với ánh mắt của Tần Mặc như muốn dìm chết , nội tâm thực rộng lớn đến mức có thể làm như chưa có chuyện gì, vui buồn thản nhiên ra.

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song lấy lòng cười nịnh nọt, cuối cùng cũng khẽ thở dài ôm xoay người tới phòng làm việc của mình.

      Tô Song Song ngồi bàn làm việc lộn xộn bừa bãi của mình, nhìn đống bản thảo, ngay lập tức bên trong chảy đầy nước mắt nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra như có gì.

      kinh khủng quá, muốn về nhà!

      Tần Mặc ngồi trong phòng làm việc cúi đầu xử lý văn kiện, khóe mắt nhìn thoáng qua Tô Song Song nhéo chỗ thịt như bánh bao mặt mình, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt thoáng qua tia cảm xúc làm người ta nhìn .

      lại cúi đầu như trước, nhìn văn kiện trong tay, nhưng lại mở miệng câu làm Tô Song Song muốn bùng nổ: “Sau bàn em có cánh cửa ngầm, bên trong là toilet.”

      Tô Song Song nghe xong lời này, ngay lập tức đưa tay ra dùng sức đẩy phía sau cái, quả bên trong có phòng vệ sinh hết sức sang trọng.

      Tô Song Song nhìn phòng vệ sinh sau lưng mình, tức giận đến run rẩy, cắn răng đóng sập cửa lại, liếc nhìn nửa bên mặt của Tần Mặc, chỉ hận thể cởi giày ra ném vào mặt .

      Đồ cầm thú, quá đáng! Để tôi ngày ngày phải ngồì ở cửa phòng toilet! cho rằng tôi là người thu phí nhà vệ sinh sao?”

      Tần Mặc nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ ra chút kinh ngạc và ràng, chẳng lẽ điều đầu tiên Tô Song Song nghĩ đến là cái này??



      Chương 49: Em muốn băng vệ sinh? (P3)

      Editor: Rinn lùn

      Beta-er: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song chống lại ánh mắt Tần Mặc, cảm thấy dường như có gì đó đúng lắm, rốt cuộc là chỗ nào thích hợp, vô thức cúi đầu đặt ngón tay đầu môi cọ xát.

      Đột nhiên mạnh mẽ trợn to mắt, thẳng tắp nhìn Tần Mặc, thấy kịp phản ứng, liền trực tiếp cúi đầu xuống, giống như rất nghiêm túc xem văn kiện nhưng độ cong bên khóe môi lại tố cáo cười trộm.

      “Em nhà ! Nơi này ràng có phòng vệ sinh, còn ôm tôi vào toilet công cộng. Có phải muốn nhìn tôi bị bêu xấu ? Có phải ?”

      Tô Song Song xù lông lên, đưa tay chỉ Tần Mặc, giận giữ hét: “Đừng tưởng rằng tại bà đây hành động bất tiện liền thừa cơ khi dễ, có gan lại đây! tôi …”

      Tô Song Song hăng hái rống lên, cho rằng Tần Mặc chẳng có tâm tư cãi nhau với , nào biết còn chưa hết, Tần Mặc đứng lên, mặt cảm xúc tới chỗ .

      Nhìn thân hình cao lớn che lấp ánh sáng của Tần Mặc ngày càng tới gần mình, nửa mặt chìm trong bóng tối đột nhiên có chút trầm, Tô Song Song vốn nổi giận, biết vì sao có chút yên lòng.

      cúi đầu làm bộ như nhìn bản thảo, mắt vẫn lén liếc Tần Mặc. tự an ủi mình rằng phải sợ quyền thế của mà chỉ muốn chấp nhặt với cầm thú mà thôi.

      Ai ngờ Tần Mặc bỏ qua bàn thẳng đến phòng rửa tay phía sau. Cửa phòng vừa đóng lại, Tô Song Song liền tức giận tới mức bóp nhàu cả bản thảo trong tay.

      Khi lấy lại tinh thần, chợt nhận ra thứ mình nắm chặt là bản thảo của Thục Tiên truyện vội vàng thận trọng vuốt phẳng lại.

      Tần Mặc ra từ phòng vệ sinh, dựa vào bức tường phía sau lưng Tô Song Song. lập tức xoay người làm bộ như tìm cái gì, để ý đến Tần Mặc.

      cũng chẳng tức giận, an tĩnh bên nhìn Tô Song Song bận rộn. Cuối cùng chịu nổi quay đầu nhìn Tần Mặc, ý bảo lão gia có gì , có rắm mau thả.

      Tần Mặc thấy Tô Song Song để ý đến mình, chống người đứng lên, : “Vừa rồi dưới lầu em biểu rất tốt, em nên nhớ được để bất kì ai bắt nạt, kể cả tôi.”

      vừa dứt lời liền sải bước trở về bàn làm việc của mình, sau đó bình tĩnh ngồi xuống nhìn văn kiện.

      “?” Tô Song Song nhìn Tần Mặc, nhớ lại những lời vừa rồi của liền cho rằng vừa rồi mình bị ảo giác. Cái đồ cầm thú này chẳng phải vừa khi dễ mình sao? Thế nào mà có thể ngượng ra những lời vô liêm sỉ đấy?

      Tô Song Song cảnh giác nhìn Tần Mặc từ đầu đến chân. Cuối cùng cho ra kết luận rằng Tần Mặc thử xem thử có ý nghĩ trả thù trong lòng .

      Trong lòng Tô Song Song đắc ý cười tiếng. Cùng cầm thú đầu trí thương trường, rút ra ít kinh nghiệm.

      mà có muốn báo thù cũng để lộ ra ngoài chút gì cả.

      Bởi vì tên cầm thú này quá cơ trí. Trước tiên phải để nới lỏng cảnh giác, sau đó như vậy… cứ như vậy khiến … muốn sống cũng được muốn chết cũng xong.

      Tô Song Song nghĩ vậy mà kích động. Thế nhưng cuối cùng vẫn thở dài, coi như có cơ hội xuất trước mặt , phỏng chừng cũng dám thu thập tên cầm thú này bởi vì hậu quả rất khó lường.

      Đến giờ phút này Tô Song Song vẫn chưa phát , thái độ của với Tần Mặc rất mâu thuẫn.

      Nếu như là người khác, với tính tình bướng bỉnh của sớm thèm để ý đến mà còn có thể dễ dàng tha thứ cho càn rỡ của . Giống như đối mặt với đám bạch cốt tinh, cũng tuyệt đối để mình phải chịu uất ức.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :