1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Tổng giám đốc bá đạo (p1)

      Editor: xẩm xẩm


      Tô Song Song sững sờ tại chỗ, chỉ dám quay đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc, muốn đoán ý định của , rốt cuộc có muốn tiết lộ thân phận của mình hay ?

      Nhưng mãi hồi lâu cũng thể góp nhặt được chút tin tức ít ỏi nào từ khuôn mặt tê liệt của , Tô Song Song đành kiên trì đến cùng gật đầu, gượng cười : "Đúng, đây là bạn của tôi, ấy mới đến công ty chúng ta làm."

      "A? Trách được tôi chưa bao giờ gặp qua, xin chào, tôi là Âu Dương Minh!" Âu Dương Minh từ trước đến giờ luôn là người vẫn rất lịch khiêm nhường, cho dù Tần Mặc bày ra bộ dáng cao ngạo để ai vào mắt, vẫn chủ động vươn tay.

      Chỉ tiếc Boss căn bản chẳng có ý tứ muốn bắt tay, tâm tư quan tâm Âu Dương cũng có khiến Tô Song Song vô cùng hoảng hốt, hai người đều là cấp của , dù cho đắc tội ai cũng thể sống nổi.

      Tô Song Song vội vàng vươn tay cầm lấy tay Âu Dương, cười khan hai tiếng: "Bạn của tôi thích thân mật với người lạ, đừng để ý nhé."

      Âu Dương Minh nhìn Tô Song Song cười, thu hồi tay mà có bất cứ vẻ gì mất hứng, ngược lại vẫn nhìn Tần Mặc, tỏ vẻ thông cảm.

      Ấn tượng của Tô Song Song đối với Âu Dương nhất thời tăng thêm rất nhiều, chỉ kém điều dâng trào nước mắt, vô cùng cảm kích , sợ rằng nếu hai boss đánh nhau biết nên làm gì?

      Tần Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Song Song cùng Âu Dương Minh vừa bắt tay nhau, ý lạnh trong mắt lại nhiều thêm chút.

      "Tôi quấy rầy hai người thêm nữa, a, đúng rồi, Song Song, nếu ngại có thể cho tôi số của được chứ, khi tan tầm tôi đem bản vẽ trả lại cho ."

      Âu Dương giống như hề nhìn thấy bất mãn của Tần Mặc, vẻ mặt vẫn duy trì ấm áp tươi cười như trước, nhẫn nại của có thể là sâu xa lường được.

      "A, được, Âu Dương phó tổng chu đáo, cám ơn !" Tô Song Song cảm kích đến rơi nước mắt, vội vàng lấy di động của mình ra.

      Âu Dương sau khi lưu số điện thoại của nhìn Tô Song Song mỉm cười, nhân tiện dời mắt qua nhìn Tần Mặc gật đầu cái rồi rời .

      Tô Mộ vừa thấy Tần Mặc, nhất thời cảm giác được như gió bão nổi lên, trước tiếp bưng cơm đến chỗ cách đó cũng tương đối xa nhưng vẫn có thể theo dõi được chuyện xảy ra.

      Âu Dương Minh vừa , Tần Mặc cứ thế ngồi xuống ghế, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ, phong cảnh cũng tệ, ở nơi này an tĩnh cùng Tô Song Song ăn cơm khiến cho tâm tình lo lắng của vơi bớt rất nhiều.


      Chương 40 (p2)

      Editor: xẩm xẩm

      vươn tay nhàng kéo cà vạt , tiện tay cởi ra mấy cúc áo phía , hơi thở lạnh lẽo cũng dịu bớt vài phần.

      Ngược lại với , Tô Song Song lại có tâm tư nào thưởng thức phần hoàn mỹ này, cười khan ngồi vào ghế, đột nhiên biết , tiểu cầm thú chẳng phải chỉ coi là kẻ sai vặt, chẳng hề quan tâm đến sao? Như thế nào lại muốn cùng ăn cơm?

      Tô Song Song nháy nháy hai tròng mắt, tâm lý nghĩ đến: Chẳng nhẽ Tần Mặc muốn hòa giải với ? có nên rụt rè chút ?

      Nhưng lại cảm giác nếu mình tỏ ra rụt rè, theo tính nhẫn nại của tiểu cầm thú chắc làm phát hỏa mất, nhưng nếu rụt rè lại dễ dàng bị khi dễ.

      Tần Mặc là người như thế nào, là kiểu người bá đạo lộ ra từ vẻ bên ngoài, đôi mắt đào hoa nhưng lại khiến cho có thêm vài phần mị hoặc, môi mỏng mân mê đầy hấp dẫn, trong thoáng chốc khiến trở nên quyến rũ mọi tầm nhìn xung quanh.

      Có vài nữ nhân viên bắt đầu xì xào bàn tán, nghị luận xem Tần Mặc và Âu Dương Minh, ai đẹp trai hơn?

      Tô Song Song cho dù ngốc cũng cảm giác được ánh mắt từ bốn phía đưa đến, chột dạ cúi đầu, tận lực làm cho cảm giác tồn tại của mình ít , thuận tiện suy nghĩ xem có nên cùng Tần Mặc hòa giải.

      Ngay lúc Tô Song Song rối rắm thoát ra được, Tần Mặc mở miệng chứng minh cho hành động của là hoàn toàn suy nghĩ nhiều: " Dựa theo khẩu vị bình thường, cộng thêm cốc nước loc."

      Tần Mặc cảm giác được để ý đến nên muốn phá vỡ bầu khí chút.

      "A?" Tô Song Song kịp phản ứng, ngẩng đầu lý do nhìn Tần Mặc.

      Tần Mặc nghe được tiếng quay đầu sang nhìn , trong mắt lộ ra vẻ kiên nhẫn, hoàn toàn nghĩ mở miệng lại lần nữa.

      Bị loại ánh mắt kia đảo qua, chẳng cần mở miệng tiếp, Tô Song Song răm rắp nghe lời theo phản xạ.

      vội vàng đứng dậy, dựa theo khẩu vị của lấy cơm trưa cho .

      Lúc bưng đồ ăn đến bàn, mới cảm giác được bản thân đúng là ảo tưởng quá nhiều, thế nào lại nghĩ rằng muốn làm hòa với .

      Tô Song Song đem khay thức ăn để trước mặt Tần Mặc, dự định cứ như vậy mà , nhưng sở trường của Tần Mặc chính là có thể nhìn thấu những hành động của , liền trực tiếp đưa tay giữ lấy .

      "Cùng nhau ăn, ăn xong thảo luận chút về kết cục của Thục Tiên truyện". Tần Mặc xong buông tay ra, miễn cưỡng nhìn khay thức ăn trước mặt, cho dù sắc hương vị nhìn qua được bằng cơm nấu, nhưng cũng may là có thể nguyện ý ăn được.

      Tô Song Song vừa nghe đến mấy chữ kết cục của Thục tiên truyện, nhất thời tròng mắt như có ánh sáng, vội vàng xoay người lại ngồi xuống trước mặt Tần Mặc, ánh mắt đầy mong đợi nhìn , cũng quên mất rằng mình vẫn còn chưa có cơm ăn.

      " muốn ăn của tôi sao?" Tần Mặc vừa cầm lấy chiếc đũa, lại cảm nhận được ánh mắt đầy hưng phấn của Tô Song Song người mình, lại buông đũa xuống, trực tiếp đẩy khay thức ăn đến trước mặt .

      Tô Song Song quả là kinh ngạc vì được sủng ái, vội vội vàng vàng lắc đầu, đẩy khay thức ăn trở về, cười đến rạng rỡ, sớm quên vẫn còn có khúc mắc chưa hóa giải.

      " ăn , ăn cho no vào." Tô Song Song , đột nhiên bụng lại kêu lên "ục ục", khuôn mặt tười cười liền cứng đờ, ngượng ngùng cười khan tiếng, vội vàng đứng dậy lấy thức ăn.

      Tô Mộ quan sát Tô Song Song và Tần Mặc từ nãy đến giờ, nhịn được cười khẩy cái.

      Chỉ là lúc Tô Song Song đứng dậy lấy thức ăn, ý cười mặt có phần cứng lại, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, mày cũng nhăn lại, sau đó vội đứng lên.

      Tô Song Song hoàn toàn chìm đắm vào vui sướng khi được thảo luận về kết cục của Thục tiên truyện, hoàn toàn có chú ý đến ánh mắt của các nữ nhân viên xung quanh đều đặt lên người mình, hoàn toàn có ý tốt.

      Tô Song Song sợ Tần Mặc ăn xong rồi mất nên vội vàng chọn mấy chiếc bánh ngọt đơn giản rồi lướt qua Tô Mộ, cho ánh mắt xin lỗi.



      Chương 40 (p3)

      Tô Mộ tức gửi cho ánh mắt cảm thông, hơi có phần ghét bỏ phất phất tay, khiến có phần thoải mới hơn để ăn cơm.

      Tô Song Song cũng dám chậm trễ nữa, liền nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, Tần Mặc nhìn thoáng qua thấy chỉ ăn chút bánh ngọt, liền nhíu mày chút.

      Tần Mặc trực tiếp lấy ít đồ ăn của mình để vào trong khay thức ăn của Tô Song Song, lạnh lùng : "Tôi thích mấy thứ này."

      Tô Song Song cũng suy nghĩ nhiều, vừa thấy thịt để trước mắt, liền gắp lên cho vào miệng, vui vẻ khi được ăn thịt, nếu phải sốt ruột, nhất định chọn vài phần thịt để ăn.

      Hơn nữa, ăn cơm cùng Tần Mặc rất nhiều lần, càng cảm thấy có gì thích hợp.

      Tô Mộ vừa thấy Tô Song Song và Tần Mặc phát triển đến mức ăn chung phần cơm, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại nhìn quanh bốn phía.

      Quả , ghét bỏ của mấy nữ nhân viên xung quanh cũng đều lộ ra mặt, kinh ngạc ban đầu đều chuyển thành ghen ghét đố kỵ.

      Tô Mộ muốn nhắc nhở Tô Song Song nên cẩn thận chút, chỉ tiếc Tô Song Song ăn cơm xong, sợ Tần Mặc thay đổi ý kiến, liền vẫy vẫy tay về phía Tô Mộ rồi theo .

      Tô Mộ há miệng thở dốc, muốn gọi lại, nhưng cũng cảm giác được có thể bản thân suy nghĩ quá nhiều, cho dù có xấu tính cỡ nào cũng đến nỗi vì ghen ghét bạn trai của người ta mà chỉnh họ chứ.

      Âu Dương Minh đúng là phó tổng của Tần thị, cho nên cũng làm việc ở đây, mà là ở tầng cao nhất của tòa nhà bên cạnh.

      mới từ phòng ăn trở về, đột nhiên dừng bước, nghe tiếng hai nữ nhân viên xì xào bàn tán ở hành lang, chỉ câu khiến tâm tình tốt.

      Thần sắc trong mắt , chần chừ rời bước lại tới góc phòng ăn, gọi ly cà phê, an tĩnh ngồi xuống, như chờ đợi điều gì.

      Tô Song Song theo Tần Mặc vào trong thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất, biết có phải là tuân theo lệnh của Tần Mặc hay , những người ở tầng này bây giờ đều có bất cứ vẻ mặt kinh ngạc gì.

      Bọn họ nhìn thấy Tần Mặc đều gật đầu chào hỏi, cảm giác như đúng là quân vương trong thời cổ đại, tất cả mọi người đều cúi đầu tránh né.

      Tô Song Song nhìn những nhân viên trọng yếu của tập đoàn đều cúi đầu nhìn , dù chỉ là nương tựa vào ánh sáng của Tần Mặc, nhưng cũng cảm giác có chút thoải mái, cười khan vài tiếng, có người cúi đầu, cũng cúi đầu đáp lễ.

      Chỉ là mới cúi đầu, Tần Mặc mạnh mẽ dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Tô Song Song khiến tâm trạng trong nháy mắt trở nên khẩn trương, cẩn thận ngẫm lại, biết làm gì phải để chọc giận tiểu cầm thú này!

      khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ là cố tình cho hi vọng, có cơ hội tham gia vào sắp đặt kết cục của Thục tiên truyện, ra là muốn đùa cợt , vì muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của .

      Đừng trách suy nghĩ lung tung, là bị Tần Mặc đối xử lúc lên lúc xuống, khó theo kịp cảm xúc và suy nghĩ của .

      Tần Mặc đứng thẳng người, quay lưng về phía ánh sáng, cả người để lại bóng dài mặt đất, khí phách lộ ra từ cũng khiến người khác phải trầm trồ.

      hơi ngửa đầu, cho dù tỏ vẻ cao ngạo cũng làm người khác thấy phiền chán, ngược lại còn cho người ta loại cảm giác trời sinh có khí chất vương giả, trong đám đông vẫn luôn nổi bật như hạc giữa bầy gà.

      "Trợ lý của tôi, cần cúi đầu trước mặt người khác." Tần Mặc xong liền xoay người, tiếp tục về phía trước.

      Tô Song Song giật mình, hơi ngơ ngẩn chút, dáng vẻ và lời của cũng khiến ...

      Tô Song Song mới là hơn hai mươi, cho dù học giỏi nên được vượt chương trình hơn so với người khác, giờ là nghiên cứu sinh, nhưng đối với những câu chuyện ngôn tình về vị tổng giám đốc bá đạo thương vẫn rất ngưỡng mộ, mà Tần Mặc lại là tổng giám đốc bá đạo như thế.

      tự nhiên cảm thấy ảo não thôi, trước kia tại sao chưa từng phát ra chính là người vô cùng bá đạo, chỉ là bá đạo này có chút làm cho người ta rời mắt được.

      Hết chương 40
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Cách làm cũ rích (p1)

      Editor: Xẩm Xẩm


      ra việc Tần Mặc gọi Tô Song Song đến thảo luận về kết cục của Thục tiên truyện chỉ là cái cớ, sớm viết xong kết cục từ lâu, giờ chỉ là cho nghía qua chút.

      Nhưng cho dù như vậy, Tô Song Song vẫn rất hưng phấn, lời ít mà ý nhiều, tất cả chỉ có mười mấy chữ, kết cục này khiến khó kiềm được phấn khích trong lòng.

      dừng bước, thân thể mong manh đứng trước bàn làm việc của , hỏi: " định để Tần Đại thần và Song Song ở cùng chỗ sao? Còn Đệ nhất tiên nữ thiên giới Na Na sao?"

      Đến giờ, vẫn rất khó tin, Song Song chỉ là tiểu tiên nữ , sao có thể độc chiếm được Tần đại thần chứ, ấy là nam chính trong Thục tiên truyện mà, dù rất vui mừng nhưng cũng thấy sợ hãi kết cục như thế này có thể làm hài lòng bạn đọc.

      Nữ chính luôn luôn tỏa sáng rực rỡ trong truyện giữa đường lại bị tiểu tiên nữ chạy đến cướp người , trong thâm tâm kêu gào tiếng: Chẳng nhẽ mình nằm mơ sao?

      Tô Song Song sớm che giấu được ý cười mặt, đổi lại là người khác tự nhiên lại được lấy nguyên mẫu cho nhân vật chính trong Thục Tiên truyện, chắc cũng khó mà kiềm chế được tâm trạng vui thích, chỉ cười ra mặt, là có tiền đồ lắm rồi.

      híp mắt lại, rụt rè nhìn Tần Mặc hỏi: "Kết thúc như vậy tốt lắm? Có cảm giác như tác giả rất tùy ý?"

      Tuy thế nhưng ý cười nồng đậm mặt sớm bán đứng : đổi Song Song thành nhân vật chính, chiều hướng của truyện phát triển là tốt!

      Tần Mặc ngẩng đầu nhìn Tô Song Song, trong mắt có cảm xúc gì đặc biệt, khóe miệng chỉ hơi giương lên chút, ràng là tâm tình của bây giờ rất tốt, hiếm khi có thể cùng Tô Song Song chuyện phiếm: " cảm giác được Tần Ngạo và Song Song ở chung chỗ tốt sao?"

      Tô Song Song suy nghĩ, tỏ vẻ rụt rè chút, muốn tốt lắm nhưng lại sợ Tần Mặc tin lời của , lại cho nhân vật Song Song bé kia biến mất luôn.

      theo bản năng cắn cắn môi, Tần Mặc đột nhiên vươn tay, trực tiếp nắm lấy hai bả vai của , hơi dùng sức chút.

      Hàm răng cắn môi giờ mới mở ra chút để lộ môi dưới đỏ bừng mảnh, bên vẫn còn lưu lại ít nước miếng.

      Tần Mặc đột nhiên vươn tay khiến Tô Song Song trở tay kịp, theo quán tính hơi cúi người về phía trước chút, vì thế mà giờ mặc của hai người gần nhau trong gang tấc.

      Tần Mặc có thể nhìn thấy hai hàng lông mi của run rẩy, mỗi chút lại nhàng đụng chạm vào tim ngứa ngáy, cả đôi môi đỏ mọng nhắn kia, tất cả đều vô thức khiến yết hầu của trở nên căng thẳng.

      vội vàng buông Tô Song Song ra, lại cúi đầu nhìn văn kiện xem dở.

      Đây phải lần đầu tiên Tần Mặc đụng chạm vào người , cho nên Tô Song Song cũng kinh ngạc lắm, chỉ cảm giác được có chút mất mặt, lớn như vậy rồi còn để phải dạy dỗ được cắn môi.

      Tuy nhiên, vẫn có loại cảm xúc tên náu bên dưới đáy lòng , khiến cho tim đập nhanh liên hồi, tựa như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.

      bĩu môi, ra vẻ bình tĩnh lại, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng gương mặt lại giấu được đỏ lên cách bất thường. ho tiếng, vội vàng xoay người, tìm kiếm đề tài để xóa bỏ bầu khí ngượng ngùng: "Tôi lấy cho tách cà phê, hai ngày qua, tôi vừa học được cách pha cà phê, tồi."



      Chương 41: Cách làm cũ rích (p2)


      Editor: Xẩm Xẩm


      xong, Tô Song Song vô cùng bối rối ra ngoài, mới vừa khép cửa lại, nặng nề tựa vào cửa phòng làm việc, nhàng thở ra, đưa tay ôm lấy hai bên mặt vô cùng nóng.

      Tô Song Song lý do cau mày lại, vươn tay vuốt vuốt trán, ràng nóng, bị làm sao vậy?

      Tuy nhiên, chỉ hoang mang vài giây, liền bỏ chuyện này ra đằng sau, trực tiếp về phía gian phòng trà nước.

      Tô Song Song vừa ra ngoài, Tần Mặc ngẩng đầu, ngón tay cầm bút máy lạnh lẽo, vô thức thở dài, đối với người phản ứng chậm như Tô Song Song, thực có chút bất đắc dĩ.

      Ở chỗ quẹo đến gian trà nước, Tô Song Song vẫn chưa kịp vào nhìn thấy có hai nữ nhân viên đứng chuyện phiếm ở bên trong, nhanh chóng mỉm cười chào hỏi.

      Hai kia liếc mắt nhìn cái, đầu tiên là kinh ngạc chút, sau đó là khinh miệt, trực tiếp lắc mông rời , chút cũng thèm để ý đến Tô Song Song.

      Thái độ này của bọn họ khiến Tô Song Song cảm thán trong lòng thôi, xem ra nhân viên của Tần Mặc cũng kiêu ngạo như , xoay người, làm mặt quỷ. Hai người này đúng là nhân tài kiệt xuất kiêu ngạo, tinh trong tinh !

      Tô Song Song nhíu nhíu mày, thèm để ý, có thể tự hiểu, cho dù được làm việc trong Tần thị nhưng cũng giống như Tô Mộ chỉ là nhân viên mà thôi.

      Cho nên, những đám Bạch Cốt tinh này luôn tỏ thái độ khinh miệt thế nào, cũng quan tâm, dù sao ở đây đến khi nào Thục tiên truyện hoàn thành cũng rời , nên cần phải hao tổn tinh thần lấy lòng làm gì.

      Tô Song Song vào, gian trà nước vừa nãy chỉ có hai kia giờ cũng ra ngoài rồi, nhún nhún vai tỏ vẻ để tâm, tầm mắt chỉ đặt vào chiếc máy pha cà phê đại kia.

      tấm tắc khen hai tiếng, pha cà phê bằng chiếc máy đại như thế này là lần đầu tiên thử làm, bình thường cà phê Tần Mặc uống đều được đặt mang đến từ nhà hàng lớn.

      Chỉ tiếc biết pha như thế nào, chỉ nhớ Tần Mặc mỗi lần đều chỉ uống hết cà phê trong lần.

      Tô Song Song nghĩ đến đây, cũng pha xong được tách cà phê, trong lòng rất vui vẻ, nghĩ tới việc Tần Mặc chắc rất cảm kích .

      Chỉ là lúc ra đến cửa, vô cùng sửng sốt phát ra cửa bị khóa, dùng lực lôi kéo, nhắm mắt lại rồi hít hơi sâu.

      lại mở mắt, nhìn thoáng qua cánh cửa cao hơn rất nhiều, trong mắt đưa tới khinh thường, đúng là vạn lần đều có nghĩ đến, mấy kia lại làm loại chuyện ngây thơ này với mình.

      Tô Song đứng nguyên tại chỗ, gõ gõ cửa, cũng chẳng hy vọng nhiều rống lên tiếng: "Có ai , tôi bị nhốt ở bên trong rồi!"

      Quả bên ngoài có ai đáp lại nhưng Tô Song Song lại nghe được tiếng bước chân rất , vô cùng kỳ quái.

      nhắm mắt lại, hít vào hơi, đè xuống lửa giận trong lòng. cúi đầu nhìn tách cà phê tay, rồi quay đầu lại quét ánh mắt vòng quanh phòng, nhìn thấy chiếc ghế, đôi mắt sáng ngời.

      Gian trà nước phải là gian khép kín, nó chỉ cao hơn Tô Song Song chút, phía gian mở rất lớn.

      Tô Song Song nghĩ thầm những người hãm hại chắc là bây giờ ở ngoài đợi xem náo nhiệt, lặng lẽ mang chiếc ghế tới cửa, trực tiếp giẫm lên.

      Đầu của vừa mới lộ ra nhìn thấy có bóng người, còn chưa kịp phản ứng, sao lại có người cao như thế chứ, liền ngay sau đó có chậu nước rót xuống người , đem cho cái lạnh thấu tâm can.

      Phản ứng đầu tiên của chính là: "Khinh bỉ." Người nào nhàm chán ngây thơ đến mức vẫn còn chơi mấy trò của học sinh trung học thế này, sau đó bực bội giẫm chân, lại quên mất mình đứng ghế, gót giày bị lệch ra, trực tiếp bị ngã từ ghế xuống.

      vừa bị rơi xuống đất, có nghe thấy mang máng thanh lê chiếc ghế từ bên ngoài vọng đến, lắc đầu, muốn chống tay đứng dậy, lại cảm thấy cả người đau nhức.

      Tô Song Song liền dám di chuyển, sợ chỗ nào người té bị hỏng mất, chậm chạp lấy điện thoại trong túi áo ra, biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhân vào tên của Tần Mặc









      Chương 41: Cách làm cũ rích (p3)

      Editor: xẩm xẩm


      "Ừ?" Tần Mặc nhanh chóng nghe máy, Tô Song Song nghe thấy lời đáp gọn lỏn của cảm thấy hối hận, tại sao gọi cho Tô Mộ mà lại gọi cho tên tiểu cầm thú này chứ.

      Chỉ là Tô Song Song chẳng có thời gian nghiên cứu tại sao mình lại nghĩ đến Tần Mặc đầu tiên mà thôi, chẳng có thời gian mà kiêu căng nữa, bởi vì đau đớn người ngày càng kịch liệt, rầm rì tiếng: ''Tần Mặc, tôi ngã bị thương, mau tới cứu tôi!"

      "A ..." còn muốn tố cáo những người đó, khiển trách nhân viên của Tần Mặc nhanh chóng cúp máy.

      Tô Song Song nghe thấy tiếng cúp điện thoại, hiểu sao cảm thấy rất mất mát, bĩu môi, biết tại sao mình lại cảm thấy rất ủy khuất chỉ muốn khóc?

      Cảm giác ủy khuất này bao phủ khiến cho cảm thấy lạnh lẽo rùng mình cái, vươn tay lau mặt, tất cả đều là nước mắt.

      Bây giờ mới phát ra chỉ vì ủy khuất mới thấy lạnh mà còn vì cả người bị ướt.

      Tô Song Song thở dài, cũng có đau thương quá nhiều, có lẽ bởi vì ngay từ đầu cảm thấy thể trông đợi được vào nghĩa khí của tiểu cầm thú, hơn nữa, trong tiềm thức cũng muốn để Tần Mặc nhìn thấy mình chật vật như thế này.

      vừa định cầm lấy điện thoại, gọi cho Tô Mộ xin giúp đỡ, nhưng chưa kịp đưa tay ra có tiếng mở khóa.

      Ngay sau đó, cửa được mở ra, Tô Song Song dừng lại chút, mạng mẽ quay đầu về phía cửa, lòng lại bắt đầu điên cuồng nhảy dựng lên.

      Chỉ là khi người mở cửa xuất , người muốn thấy nhất lại phải, là Âu Dương Minh đến.

      biết tại sao, Tô Song Song lại dâng lên cảm giác mất mát trong lòng, thể khống chế biểu lộ ra mặt, ngồi đất, cái cúi đầu của khiến thần sắc của Âu Dương Minh hơi xấu hổ.

      Tô Song Song biết, vẻ mất mát của nhất định là biểu rất ràng, cảm thấy bản thân rất hèn mọn, lập tức gượng cười, cố gắng giảm bớt xấu hổ của cả hai.

      "Âu Dương phó tổng, tôi ngã sấp xuống, có vẻ chân bị thương ..." vừa , vừa muốn nhúc nhích nhưng lại đau đến nhíu lông mày.

      Âu Dương Minh ngay lập tức ngồi chồm hổm xuống, vươn tay xem xét chỗ khớp xương chân , cẩn thận xoa nắn, thấy có dấu hiệu gẫy xương mới nhàng thở ra.

      "Tôi mang bệnh viện nhé!" Âu Dương Minh vừa dứt lời, lại vươn tay ra ôm lấy Tô Song Song từ mặt đất, để ý chút nào đến việc quần áo của ướt đẫm dây sang cả áo khoác của .

      Chỉ là vừa ôm đứng dậy, Tần Mặc xuất , thở dốc vô cùng gấp gáp, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn bọn họ chút kiêng dè.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Hoa đào nở rất nhiều (1)

      Editor: Xẩm Xẩm


      Tô Song Song đau đến giật giật khóe miệng, chỉ còn kém nước vò đầu bứt tai mà thôi, đột nhiên cảm giác được Âu Dương Minh dừng lại chút, liền ngẩng đầu lên nhìn.

      Lúc nhìn thấy Tần Mặc, hơi kinh ngạc chút, ngay sau đó muốn nhìn đưa ra nụ cười, chỉ tiếc vừa động chút, cả người lại ê ẩm đau.

      đưa tay che miệng, còn chưa ra được câu, Âu Dương Minh liền ôm ngang qua người Tần Mặc bước nhanh về phía thang máy.

      Tiếng động ở gian phòng trà nước rất lớn, nhân viên ở xung quanh đều vây lại xem, thấy hết những chàng soái ca trong công ty đều tự tập ở đây, khỏi náo nhiệt, họ lại vì nữ nhân viên bé này mà đến, lại càng đáng xem hơn.

      Âu Dương Minh luôn nổi danh là người hòa nhã, tốt bụng mà Tần Mặc trong mắt các chỉ là nhân viên bình thường cho nên bọn họ rất kích động xem trận chiến tranh đoạt này.

      Tô Song Song quả có nghĩ đến Tần Mặc trở lại, lúc Âu Dương ôm qua , suy nghĩ chút vẫn thấy nên câu: "Cảm ơn !"

      Âu Dương Minh biết Tô Song Song với Tần Mặc, nhưng vẫn cúi đầu nhìn cái, lúc cảm nhận được ánh mắt của , mới chợt nhận ra còn chưa cho câu cảm tạ!

      vội vàng thu hồi tầm mắt đặt người Tần Mặc, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh cười tiếng, giật giật khóe miệng : " rất cảm ơn , hôm nay nếu chắc tôi chết mất."

      Những nhân viên đứng xung quanh xem náo nhiệt, tận mắt nhìn thấy Âu Dương Minh ôm Tô Song Song vào thang máy mà Tần Mặc vẫn đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích, cũng chẳng muốn làm gì, khỏi thất vọng, có người cũng thấy đắc ý.

      Lúc ở phòng ăn, bọn họ còn nghĩ rằng Tần Mặc chính là bạn trai soái ca của Tô Song Song, bây giờ lại thấy cùng Âu Dương Minh, trong mắt kiềm chế nổi lên tia khinh thường.

      "Đinh!" Cửa thang máy mở ra, Âu Dương Minh ôm Tô Song Song vào, trong chớp nhoáng này, bóng dáng màu đen tự dưng xuất , ngón tay thon dài chặn lại thang máy, trực tiếp vào.

      Tô Song Song nghe được rất nhiều tiếng kinh hô xung quanh, liền híp mắt nhìn về phía cửa thang máy, cửa chậm rãi mở ra, nhìn thấy Tần Mặc bước vào.

      che mất ánh sáng ở sau lưng, để cho thấy mặt , chẳng qua là từ người toát ra vẻ lạnh lẽo, như tâm tình của giờ, tốt chút nào.

      Đáng tiếc, cả người rất đau, có tâm tư để quan tâm thế nào, đưa tay kéo kéo vạt áo của Âu Dương Minh, : "Âu Dương phó tổng, làm phiến đưa tôi bệnh viện ..."

      Tô Song Song biết mình hơi bị chấn động, đầu óc quay mòng mòng, lời càng ngày càng , khiến cho người khác nghe thấy lại cảm giác như đnag làm nũng.

      Nhưng là rất ràng, phải như thế, quan tâm đến chuyện đại có liên quan đến tính mạng của , có cảm giác nếu đưa bệnh viện, sống sót nổi.

      Ngay lúc này, Tần Mặc đột nhiên tới, trực tiếp đưa tay ra đoạt lấy Tô Song Song từ trong ngực Âu Dương Minh, tốc độ rất nhanh và vững vàng.

      Tô Song Song và Âu Dương Minh kịp phản ứng, đặc biệt là Tô Song Song phải dựa vào người Tần Mặc mới đứng được.

      Bên ngoài thang máy liên tiếp truyền đến nhiều thanh hỗn loạn, hiển nhiên là những nhân viên này đều bị vẻ bá đạo của Tần Mặc làm cho sợ hãi.

      Âu Dương Minh sâu sắc nhìn lại Tần Mặc, ngay cả lông mày cũng cau lại, nhìn Tô Song Song nép vào lồng ngực Tần Mặc, mở miệng : "Song Song, đây là gì của ?"

      Tô Song Song mơ màng, căn bản có nghe thấy Âu Dương gì, chỉ kêu vài tiếng như tiếng muỗi vo ve: " bệnh viện ..."

      Tô Song Song xong, rốt cuộc chịu được nữa, đành ngất .

      Tần Mặc cũng cảm nhận được thân thể của mềm nhũn, biết thể chậm trễ nữa, liếc mắt nhìn Âu Dương Minh, câu lạnh lẽo: " ấy là bạn tôi."



      Chương 42: Hoa đào nở rất nhiều (p2)

      Editor: xẩm xẩm


      Theo đó, bên ngoài thang máy truyền đến trận náo nhiệt bỏ lại sau khi cửa đóng, Âu Dương Minh ngược lại tỏ ra quá kinh ngạc, nhìn lướt qua Tần Mặc, cười : "Theo tôi thấy Song Song đâu có muốn như thế."

      Những lời này dù mập mờ , nhưng lại khiến cho Tần Mặc cảm nhận được uy hiếp ràng, lần đầu tiên đưa mắt quan sát người đàn ông trước mặt này.

      Tần Mặc cảm nhận được người đàn ông trước mặt này tâm tư khó đoán, sâu lường được. Bất quá, cho dù tâm tư ta có sâu hơn nữa cũng chẳng có quan hệ gì với ! -> tự tin quá đê!!!

      Tần Mặc vẫn duy trì trầm mặc, căn bản nhận thấy lời của Âu Dương Minh chẳng có ý nghĩa gì, chỉ cúi đầu nhìn Tô Song Song chật vật trong lòng mình, giấu nổi lo âu nơi đáy mắt.

      Thang máy xuống đến hầm để xe, cửa vừa mở ra, Tần Mặc liền nhanh chóng ôm Tô Song Song về phía xe của .

      cẩn thận đặt vào ghế phụ, sau đó mới lên xe, ngờ, Âu Dương Minh lại thản nhiên mở cửa xe ra ngồi vào ghế sau.

      Tần Mặc xuyên qua kính chiếu hậu quét ánh mắt lạnh lùng liếc Âu Dương Minh, hề tiếng nào nhưng bộc lộ ý tứ đuổi ràng.

      Âu Dương Minh vẫn mang bộ dáng thèm để ý đến Tần Mặc, chỉ nhìn lại , khẽ mỉm cười, lời ra lại hề khách khí: "Chỉ cần khi Tô Song Song vẫn chưa công nhận , tôi vẫn còn có cơ hội."

      Tần Mặc nghe xong, cho dù mặt vẫn nhăn nhó nhưng vẫn để lộ ra loại tức giận khó kiềm chế, chỉ là khi đưa mắt nhìn Tô Song Song ngày càng yếu dần , cảm thấy nên mất thời gian cùng Âu Dương Minh dây dưa tiếp, liền trực tiếp lái xe đến bệnh viện gần nhất.

      Tô Song Song có gì đáng ngại, chỉ là bị thương , não bị chấn động chút do va đập, đùi phải bị rách ít, giờ nằm giường bệnh, mới vừa tỉnh lại bắt đầu lí nhí gì đó.

      Tần Mặc ngồi bên cạnh, nghe cũng chẳng phản ứng gì, mặt có chút cảm xúc nào, Âu Dương Minh cũng thế, vẫn chưa rời , ngược lại còn đứng bên cạnh giường bệnh, dáng vẻ quan tâm lo lắng.

      Càng ngày, mặt Tần Mặc càng thêm nhăn nhó, Tô Song Song chép chép miệng, nhìn chân mình bị cuốn băng, lại xoa xoa đầu đau nhức, vô thức nhìn Tần Mặc.

      "Chuyện làm thêm cho tính sao đây? Chân tôi bị thương nhưng tay có vấn đề gì, chỉ là đầu óc ... có vấn đề gì lớn ..."

      Tô Song Song vừa nghĩ tới chính mình để lỡ mất dịp được tham gia làm Thục tiên truyện, mặt đều nhăn nhó như bánh bao, Tần Mặc nhìn về phía Tô Song Song, lắc đầu cái.

      Tô Song Song gấp rút đến tận cổ, tuyệt vọng ngửa đầu về phía sau, ai oán lầm bầm: " tiểu cầm thú, chẳng có nghĩa khí gì cả ..."

      Tần Mặc nghe xong liền nhíu mày, nhìn Tô Song Song lầu bầu, tự nhiên cảm thấy nhức đầu khi đối diện với .

      nhìn được nghĩ ngợi: chỉ cách nhau mấy tuổi, tại sao mỗi khi xảy ra vấn đề gì, đều phải ràng mới hiểu được."

      "Chờ ." Tần Mặc từ khi còn thông minh hơn người, bình thường đều thích chuyện, đặc biệt sắp xếp được hai chữ coi như là phá lệ với Tô Song Song rồi.

      Tô Song Song nghe xong, chợt bật dậy, nháy nháy con mắt, biết có phải do hôm nay bị đụng vào đầu nên thấy được vẻ mặt của Tần Mặc hay , vô thức hỏi lại câu: "Cái gì?"

      chút kiên nhẫn của Tần Mặc dành cho Tô Song Song đều mất hết, hôm nay bị thương, cứ coi như là nhân nhượng với , lại chậm chạp câu: "Sau khi khỏe lại, chúng ta cùng làm."



      Chương 42: Hoa đào nở rất nhiều (p3)

      Editor: Xẩm Xẩm


      Tô Song Song nhìn Tần Mặc nhăn nhó, hết nhìn bên trái lại ngó bên phải, bây giờ cảm thấy như Tần Mặc vừa bị đánh tráo.

      Phát này khiến Tô Song Song rất kinh ngạc: Tiểu Cầm thú hôm nay phải uống lộn thuốc chứ? Lại có thể ra những lời lẽ cảm động như vậy, khiến nhất thời muốn rơi lệ..

      " Ừ..." Tô Song Song rên lên tiếng, đột nhiên biết nên gì với Tần Mặc, muốn cám ơn, lại cảm thấy như phù hợp với khí từ trước đến giờ giữa hai người.

      "Song Song, ta là cấp của à?" muốn bị coi là làm nền ở bên, Âu Dương Minh đột nhiên mở miệng, Tô Song Song lúc này mới nhận ra Âu Dương Minh cũng ở đây, vậy mà từ đầu đến cuối đều phát ra , điều này vô tình khiến thấy hơi áy náy.

      vô thức đưa tay lên xoa xoa đầu, vừa mới tỉnh dậy còn mơ mơ màng màng nên thấy người ở trong phòng, vội vàng xin lỗi: " Thực xin lỗi, Âu Dương phó tổng, đầu óc tôi minh mẫn, nên có để ý tới ."

      " sao, chỉ cần có chuyện gì là được, nếu khách sáo như những người khác mà còn gọi tên của tôi là Âu Dương, khi ấy tôi tức giận đó."

      Âu Dương Minh mang mặt nụ cười ôn hòa, giống như đời có chuyện gì khiến phải tức giận cả.

      Đối mặt với Âu Dương Minhnhuw vậy, Tô Song Song lại càng thêm áy náy, sao có thể lợi dụng đức tính tốt đẹp của mà hết lần này đến lần khác mang chuyện phiền phức cho .

      "Âu Dương, xin lỗi..." Tô Song Song chân thành xin lỗi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn , khẽ mỉm cười: "Còn có cám ơn !"

      Tần Mặc vẫn ngồi ghế, nhìn Tô Song Song và Âu Dương Minh ở cùng chỗ cười nhịn được nhíu mày, sắc mặt ngày càng nguội lạnh.

      "Khục khục." nhàng ho khan chút, Tô Song Song lập tức phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, nháy nháy con mắt, lúc này mới phát , áo của Tần Mặc ướt nhẹp mảnh trước ngực.

      "Lần cảm mạo trước còn chưa hết, phải lại tái phát nữa chứ!" Tô Song Song sợ Tần Mặc bị sốt trở lại!

      Nếu lại tái phát nữa, chính là vì mà liên lụy, đến lúc đó lại phải làm trâu ngựa chăm sóc , nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi! Cho nên ân cần hỏi han tràn ngập khuôn mặt nhắn của .

      Tần Mặc vừa nghe thấy liền ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Âu Dương Minh cái, ánh mắt trẻ con ra vẻ khoe khoang, đến bây giờ cũng hề ý thức được, người luôn luôn lạnh lùng như lại có thể làm ra loại chuyện ngây thơ này.

      Âu Dương Minh chỉ liếc qua Tần Mặc cái, chút cũng thèm để ý đến khiêu khích trong mắt , vẫn như cũ ân cần nhìn Tô Song Song.

      ôn nhu mở miệng: "Song Song, muốn ăn cái gì nào? Hay là ăn ít cháo trước nhé? Tôi biết nhà hàng bán cháo hoa rất ngon, đặc biệt thích hợp với thể trạng bây giờ của ."

      Hình mẫu bạn trai lý tưởng bày ra trước mắt khiến Tô Song Song có chút kinh ngạc nhất thời kịp thích ứng, nháy nháy mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Minh, chẳng lẽ lần ngã này khiến hoa đào nở xung quanh , liền có mệnh đa tình.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Tra khảo bạn thân (p1)

      Thực ra, Tô Song Song luôn tự biết lượng sức mình, dù ngày thường luôn tùy tiện, nhưng về vấn đề này luôn có nguyên tắc của mình.

      nhìn Âu Dương Minh với vẻ biết ơn, sau đó quả quyết bày tỏ thái độ vô công bất hưởng lộc, uyển chuyển cự tuyệt: "Cám ơn , lát nữa bạn tôi mang đồ ăn đến, cần làm phiền !"

      Lúc Tô Song Song chuyện, cho dù Tần Mặc hề ngẩng đầu, nhưng phần sáng còn lại trong mắt cũng vẫn nhìn chằm chằm vào , thấy đón nhận thành ý của Âu Dương Minh, khóe môi nãy giờ vẫn mím chặt hơi giương lên chút.

      Tô Song Song cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, thấy nó ở trạng thái tắt máy, liền vội vàng mở máy, điện thoại liền réo chuông, Tô Song Song còn chưa kịp nhìn xem là ai gọi, vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi.

      Điện thoại truyền đến thanh, Tô Song Song cũng cần nhìn biết là ai gọi, bởi vì tiếng gầm rú này rất đặc biệt, ai có thể bắt chước được.

      "Tô Song Song, chết ở đâu rồi!" Tiếng rống như sư tử hà đông của Tô Mộ vừa vang lên đột nhiên lại có chút vô lực, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh sụt sịt, sau đó giọng Tô Mộ trở nên vô cùng buồn rầu: "Còn sống kêu tiếng!"

      "A!" Tô Song Song có lẽ là hơi bối rối do đầu vừa vị va đập, cho nên kịp suy nghĩ gì liền vô thức làm theo.

      vừa trả lời xong, Tô Mộ liền sửng sốt chút, thấy Tô Song Song thực có chuyện gì, liền bắt đầu trận oanh tạc tâm hồn bé bỏng của khiến Tô Song Song trực tiếp đem điện thoại ra xa.

      "Tô Song Song, có cụt tay hay cụt chân ? Người trong công ty đồn đại là được mang rồi, biết là có vấn đề gì thế?"

      Tô Song Song rốt cuộc cũng nghe được Tô Mộ xong, lại trưng ra bộ dáng đáng thương đem điện thoại về bên cạnh tai, : " có chuyện gì, chỉ là bị gãy xương và não chấn động chút."

      xong, liền suy nghĩ chút, sợ hù dọa Tô Mộ, lại cố gắng bổ sung thêm câu: "Chuyện thôi!"

      "Em ! vốn là đồ đần, lần này chấn động chắc cũng ngu hơn là mấy! ! Đứa nào động đến , tôi đến thu thập ta!"

      Tô Mộ nghe xong, vô cùng tức giận, thực còn cảm thấy tự trách, nếu chủ quan mà dặn dò Tô Song Song cẩn thận, chắc cũng đến nỗi bị thương nghiêm trọng như vậy.

      Mặc dù đầu của Tô Song Song vô cùng choáng váng nhưng cũng có thể dễ dàng nhận thấy quan tâm của Tô Mộ dành cho , trong lòng cũng tự nhiên cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

      đột nhiên cảm thấy sống mũi ê ẩm, viền mắt cũng phiếm hồng, bên cạnh ngoài Tứ gia ra chẳng có ai, có thể quan tâm nhiều như vậy chỉ có thể là Tô Mộ.

      mở miệng lần nữa, mang theo mũi đặc trưng: "Tôi có chuyện gì to tát cả, Tô Tô, tôi ở phòng 520 bệnh viện XX, tới thăm tôi chút , đừng quên mang theo chút thức ăn, I LOVE YOU!"

      Tô Mộ nghe đến Tô Song Song còn chưa quên chuyện ăn uống, cũng biết chắc xảy ra chuyện gì lớn, cuối cùng cũng cười.

      cố tỏ vẻ hờn giận: "Lúc đói mới nhớ đến tôi sao, , chờ tôi, tôi mang theo đám người đến đó ngồi ăn trước mặt , để chết vì thèm!"

      Tô Song Song cúp điện thoại, mới ý thức được trong phòng vẫn còn có hai người đàn ông khác, nhìn trái rồi lại nhìn phải, coi như bây giờ dù choáng đầu hoa mắt, cũng có thể cảm nhận được bầu khí giữa hai người quỷ dị.



      Chương 43: (p2)


      Editor: xẩm xẩm

      Tô Song Song miệng lưỡi khô đắng, suy nghĩ chút cảm thấy nên đuổi khách.

      "Cái đó... Tôi thấy cũng lâu rồi, nếu hay là hai người về thay đồ rồi ăn cơm ? Hoặc là cùng ăn bữa cơm? Chờ tôi khỏe lại nhất định mời hai người ăn bữa thịnh soạn!"

      Chuyện ăn cơm này, thực ra là muốn hỏi Tần Mặc, biết nghĩ thế nào, cho nên dám tùy tiện vạch trần thân phận của .

      Theo Tô Song Song, Tần Mặc là boss của Tần thị, mà Âu Dương Minh lại là phó tổng của công ty con dưới quyền. Bọn họ sớm muộn đều phải "thẳng thắn gặp nhau", giờ khắc này lại chạm mặt ở phòng bệnh của , Tần Mặc coi như cùng nhân viên đắc lực của mình ăn cơm cũng như là lịch !

      Chỉ tiếc Tô Song Song quên, đối với Tần Mặc mà , chưa bao giờ làm chuyện dư thừa, loại chuyện lôi kéo nhân viên này chỉ khiến cảm thấy lãng phí thời gian, lãng phí sinh mạng.

      Tần Mặc thấy ngay cả cũng muốn đuổi ra khỏi phòng bệnh, chân mày vừa mới giãn ra được chút lại nhíu vào.

      Tô Song Song đảo mắt qua thấy sắc mặt Tần Mặc thay đổi, liền biết mình lỡ lời, boss căn bản hề có ý này.

      vội vàng cười ha ha, nhìn về phía Tần Mặc, đổi lời : "Nếu ở lại đây, giúp tôi xem chút?"

      Bây giờ Tần Mặc nắm trong tay tiền đồ của Tô Song Song, chính là đại gia của , dĩ nhiên dám để vui.

      Quả Tần Mặc vừa nghe Tô Song Song giữ mình lại, mặt dù lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng ngược lại vô cùng cao hứng, lại bất kể Tô Song Song hay cũng hề có ý muốn rời .

      Tô Song Song quay đầu nhìn về phía Âu Dương Minh, trong mắt lộ ra chút áy náy, bây giờ cũng hiểu đôi chút, Tần Mặc và Âu Dương Minh thể ở cùng phòng.

      Âu Dương Minh cười nhìn Tô Song Song gật đầu cái, dáng vẻ vô cùng quan tâm, giọng nhu hòa như mặt nước mùa xuân: "Tôi về trước, Song Song cẩn thận nhé, có cần gì gọi điện thoại cho tôi."

      xong lại quay đầu nhìn về phía người nãy giờ chỉ ngồi yên gì, thực ra cũng chẳng muốn gặp lại Tần Mặc, dặn dò: "Làm phiền chăm sóc Song Song rồi."

      Âu Dương Minh xong trực tiếp rời , nhưng khi để lại những lời này, lực sát thương rất lớn, khiến mặt của Tần Mặc đen ít.

      bày ra dáng vẻ quan tâm như thế trong suy nghĩ của Tần Mặc chẳng khác nào muốn tuyên chiến! Tuy nhiên, Tần Mặc phải là người nóng nảy, bị người khác khiêu khích liền mất hết kiên nhẫn.

      cúi đầu, yên lặng , nhưng chắc chắn nhớ người tên Âu Dương Minh này.

      Tần Mặc gì, Tô Song Song dứt khoát cũng lên tiếng, sau khi Âu Dương Minh , khí trong phòng liền khôi phục bình thường, Tô Song Song tựa vào chiếc gối, bắt đầu thấy buồn ngủ.

      "Cốc cốc cốc!"Tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới khiến Tô Song Song ngay lập tức mở to mắt, bị giày vò cả ngày trời thực cảm thấy rất đói bụng.

      "Vào." Tần Mặc lạnh nhạt phun ra chữ, cửa vừa mở ra, mùi thơm liền bay đến, miệng lười Tô Song Song mùi vị gì cũng có, ngửi thấy mùi thơm này khiến thèm thuồng đến chảy nước miếng.

      Chẳng qua là khi nhận ra người vào phải Tô Mộ, mà là người giao hàng, có chút hụt hẫng, nhưng khi nhìn thấy tên nhà hàng nắp hộp, đôi mắt lại trợn to, nước miếng vừa xuống lại ồ ạt dâng lên.

      biết tại sao Tô Song Song cảm thấy ăn đồ Âu Dương Minh gọi đến đúng là vô công bất thụ lộc, nhưng nếu đổi thành ăn của Tần Mặc, chỉ cảm thấy được ăn chùa tại sao phải làm kiêu, chẳng có gì là thoải mái .

      Tô Song Song trong lòng liên tục gào thét: Lại là điểm tâm của Hoàng Cố Hương, nhà hàng vô cùng xa xỉ, đến bát cháo cũng là 888 đồng, nhưng mùi vị truyền thống được lưu giữ vô cùng tốt.

      Mặc dù giờ phút này trong lòng Tô Song Song điên cuồng gầm thét, nhưng là mặt vẫn tỏ vẻ dè đặt, than tiếng, hơi do dự: "Boss, thế này hay lắm?"

      giao hàng rất có tư chất, yên lặng gì, mặt mang theo nét cười đem cháo trắng và những món ăn kèm bày ra vô cùng đẹp mắt.

      Tần Mặc nghe Tô Song Song , ngẩng đầu nhìn về phía , vừa ngẩng đầu lên, người giao hàng liền dừng động tác, đứng ở bên, lẳng lặng chờ.

      Tô Song Song nhìn nửa thức ăn vừa được bày lên, nháy nháy mắt, hiểu Tần Mặc muốn làm gì, Tần Mặc rất ít khi lại chủ động mở miệng: "Nếu hay lắm, thế hủy vậy.



      Chương 43 (p3)


      Editor: xẩm xẩm

      " được!" Tô Song Song lập tức múc thìa cháo đưa lên miệng: "Ăn! Boss mời, tôi cầu còn được, sao lại hay!"

      Tần Mặc nhìn thấy như vậy, khóe miệng liền giương lên chút, hơi gật đầu, người giao hàng lập tức hiểu ý nhanh chóng bày nốt những thức ăn còn lại lên bàn.

      Người chuyển hàng vừa muốn rời , cửa liền bị người bên ngoài thô lỗ đá văng ra, Tô Mộ trực tiếp xông vào, chưa thấy người nghe thấy tiếng: "Song Song, xem tôi mang đồ ngon gì cho ..."

      Lúc Tô Mộ nhìn thấy Tần Mặc ngồi ghế, liền ngây ngẩn, nụ cười bỉ ổi mặt cũng trở nên cứng ngắc.

      vội vàng đứng thẳng người, bày ra dáng vẻ thục nữ, sau đó hơi thẹn thùng nhìn Tô Song Song, chỉ là những gì ra trong mắt hoàn toàn bán đứng .

      Ánh mắt kia nhất định muốn làm thịt Tô Song Song, ràng hàm ý với là: có soái ca ở bên cạnh, sao cho tôi tiếng, lại còn để tôi mất hết hình tượng, đáng ghét.

      Tay kia của Tô Song Song cầm muỗng cháo còn chưa kịp đưa đến miệng, nếu chắc phun hết ra ngoài, miếng cháo là 88 đồng, nếu phun ra ngoài, chết vì tiếc mất.

      thận trọng đem thìa cháo thả lại vào trong bát, quay đầu nhìn Tần Mặc vô cùng bình tĩnh, đột nhiên biết giới thiệu thế nào.

      Nào biết Tần Mặc lại tự mình đứng lên, hướng về phía Tô Mộ gật đầu cái, coi như chào hỏi: "Tôi là hàng xóm của Song Song."

      "Ồ!" Tô Mộ ý vị sâu xa đáp tiếng, mặc dù cố gắng giữ hình tượng thục nữ, nhưng nụ cười của lại rất thô bỉ, khiến lông tơ của Tô Song Song cũng phải dựng hết lên.

      Tô Mộ nhìn lướt qua chiếc bàn đầy những món ăn phong ph, vội vàng mang phần cháo mộc mạc trong tay giấu , tỏ a vẻ như mang theo cái gì.

      "Cái đó ... Tôi chợt nghĩ ra, tôi còn phải về cho cún của tôi ăn cơm!" Tô Mộ xong liền đùa dai đem cháo ở sau lưng lấy ra, quơ quơ trước mặt Song Song.

      Tô Song Song còn chưa kịp xù lông lên phản ứng lại Tô Mộ chạy mất, còn quên rống lại: "Song Song, ta tệ đâu! Cuối cùng cũng có được chút thẩm mỹ!"

      Tô Song Song nhất thời bị câu đầu đuôi làm cho nhăn nhó, mặt lúc trắng lúc đỏ, hơi bất đắc dĩ dựa lưng về phía sau chút, đưa mắt nhìn Tần Mặc.

      vừa muốn giải thích chút, để đừng hiểu lầm rồi lại tức giận, nhưng lúc nhìn Tần Mặc lại thấy từ đầu đến cuối hề để ý.

      Tô Song Song liền thở phào, nhưng biết tại sao, đối mặt với thái độ thờ ơ này, trong thâm tâm lại có chút hoảng hốt.

      Thế nhưng Tô Song Song lại cố gắng đè nén cảm giác thoải mái đó xuống, bưng bát cháo lên rồi bắt đầu ăn, tự trấn an mình là đói mới cảm thấy như vậy.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: và tôi đổi giường ngủ (p1)

      Editor: xẩm xẩm


      Lúc này, người giao hàng cũng thức thời ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tô Song Song và Tần Mặc, Tô Song Song cúi đầu đầy vẻ buồn rầu ăn cháo.


      Tần Mặc hơi ngửa người dựa về phía sau, hai tay để lên tay vịn, hơi híp mắt nhìn Tô Song Song ăn.


      ra Tần Mặc làm vậy cũng có ý gì, trong phòng chỉ có hai người, lại có chuyện gì để làm, vậy đành ngồi nhìn ăn.


      Nhưng Tô Song bị Tần Mặc nhìn cả người từ xuống dưới liền thấy thoải mái.


      luôn có loại ảo giác, ánh nhìn của như là tia x-quang, có thể nhìn xuyên thấu .


      Tô Song Song ăn nốt miếng cháo cuối cùng, rốt cuộc cũng nhịn được muốn hỏi Tần Mặc, chẳng nhẽ lúc hôn mê làm ra điều gì đại nghịch bất đạo với , khiến cứ luôn canh cánh trong lòng, mực chờ ở đây trả thù ?


      "Cốc cốc cốc!" Ba tiếng gõ cửa thanh thúy lại vang lên, mỗi thanh lại cách nhau vừa đúng chuẩn, có thể thấy người đứng bên ngoài vô cùng lịch .


      "Vào." Tần Mặc cuối cùng cũng nhìn Tô Song Song nữa, thu hồi tay để tay vịn, lại dựa người về phía sau, khí chất lười biếng trong mắt vừa rồi lại trở về vẻ ngang ngược bá đạo.


      Cửa bị đẩy ra, nữ bác sĩ vào, khi đến trước giường bệnh mới ngẩng đầu lên, Tô Song Song vừa nhìn thấy liền kinh ngạc.


      Lại là bác sĩ riêng của Bạch Tiêu, Đông Phương Nhã?


      Đông Phương Nhã vẫn có vẻ mặt gì đặc biệt, giật giật mũi, lại cúi đầu nhìn phần ăn bàn của Tô Song Song còn dư lại chút ít, giọng lạnh nhạt nhưng là lời ít ý nhiều: "Hoàng Cố Hương? Tần thiếu đối với người giúp việc cũng để ý!"


      Tô Song Song cũng có chút hiểu Đông Phương Nhã, ấy đúng là người đẹp lạnh lùng, vừa mở miệng lời ra đều ác độc, dám tiếp.


      Tần Mặc ngược lại vẫn phản ứng gì, giống như quen với phương thức chuyện của , chỉ giương mắt liếc Tô Song Song: " được để lại di chứng!"


      Đông Phương Nhã nghe xong, hừ tiếng, sau đó chỉ vào chân bị thương của Tô Song Song, vừa mở miệng rất khinh thường, giống như Tô Song Song bệnh như vậy mà lại giày vò tới:


      "Vết thương này cần nằm viện, trở về cẩn thận chút, qua mấy ngày là khỏe, choáng váng là bởi vì kén ăn, vì thế nên thể chất quá kém."


      Tô Song Song trong lòng thở phào nhõm, còn nghĩ rằng mình sắp què rồi, hóa ra nghiêm trọng lắm.


      "Có thể đưa ấy về, cứ để ở đây chỉ lãng phí giường bệnh". Đông Phương Nhã xong đem hồ sơ bệnh lý để lên bàn, liếc nhìn Tô Song Song cái, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ chế nhạo: " giúp việc, có thể bắt được Tần thiếu, tồi."









      Chương 44: (p2)


      Editor: xẩm xẩm

      "..." Tô Song Song từ đầu tới cuối, tận lúc Đông Phương Nhã ra ngoài cũng vẫn duy trì trạng thái im lặng, vì sao lúc nào mở miệng cũng đùa giỡn và Tần Mặc.

      Theo Tô Song Song, kể cả khi giữa hai người còn ân oán cá nhân gì, xét cả gia thế hay là học thức đều chênh lệch rất nhiều, Tần Mặc sao có thể bỏ qua nhiều danh môn thục nữ như vậy để chọn người bình thường như ?

      Tô Song Song tự sướng suy nghĩ chút, mặc dù có chút nhan sắc, cùng từng làm hoa hậu lúc học, thế nhưng vẫn tự biết lượng sức mình, chút nhan sắc ít ỏi đó chẳng thể nào sánh được với những danh môn thục nữ cả sắc và tài đều toàn vẹn kia.

      Cho nên giờ phút này, Tô Song Song càng thêm kiên định với quan niệm của mình, boss thể nào để ý đến , giữa và Tần Mặc có rất nhiều thứ ngăn cách, hai người thể nào đến với nhau được.

      Chỉ tiếc là sau này, Tô Song Song mới ý thức đến vấn đề nghiêm trọng: có lúc quá mức tự biết mình, cũng phải là chuyện tốt!

      Tô Song Song suy nghĩ chút, cần nằm viện cũng tốt, nếu chỉ với vài đồng ít ỏi kiếm được từ việc vẽ manhua, có khi còn đủ trả tiền viện phí.

      Nếu phải về, bây giờ lại chỉ còn chân, lại rất bất tiện, Tô Song Song liền lấy điện thoại ra, dự định gọi cho Tô Mộ đến giúp về nhà.

      Tần Mặc vừa thấy lấy di động ra, liền trực tiếp đưa tay đặt lên tay , hỏi câu: "Chuyện gì?"

      Tô Song Song hề có ý định muốn làm phiền Tần Mặc, dù gì chăng nữa cũng làm sao có thể sai xử boss, cho nên thản nhiên : "Gọi cho Tô Mộ đến đưa tôi về."

      xong vừa muốn rụt tay lại nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, lại tiếp:

      "Boss, tiền viện phí sau nãy trả lại cho ! Hôm nay cám ơn !

      Từ khi biết Tần Mặc là cấp của mình, trừ những khi giận dữ, đều thức thời gọi là boss.

      Mỗi lần Tần Mặc nghe gọi thế, sắc mặt cũng tốt lắm, ngược lại Tô Song Song cũng suy nghĩ nhiều, dù sao, từ lúc bắt đầu đến giờ cũng chưa từng có hòa bình giữa hai người.

      Tần Mặc yên lặng , lại trực tiếp cầm lấy di động của Tô Song Song, Tô Song Song chỉ biết trơ mắt nhìn cầm điện thoại của mình trong nhét vào trong túi áo.

      cảm thấy rất nhức đầu, cau mày, nhìn Tần Mặc, trí tưởng tượng phong phú lại bắt đầu phát huy, kết quả chính là bắt đầu tức giận.

      Tô Song Song đưa tay chỉ vào túi áo đựng điện thoại di động của : "Tôi trả tiền ! nhất định phải có cái gì đó làm tín vật sao, tôi đưa thẻ căn cước cho , trả điện thoại cho tôi.

      "..." Tần Mặc từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên cảm giác mình bị đánh bại, mà người đó lại chính là Tô Song Song, môi mỏng khẽ nhấp, trực tiếp đứng lên.

      Tần Mặc vừa đứng lên, thân hình cao lớn trực tiếp bao bọc lấy Tô Song Song , khiến lập tức khựng lại.

      Thế nhưng Tô Song Song vẫn cắn răng chịu đựng, thu hồi ngón tay chỉ vào túi áo của Tần Mặc, lại đem nó chỉ vào băng quấn đầu mình.

      "Cái đó ... thể bắt nạt tôi! Đây là nhân đạo, đạo đức ...A!" Tô Song Song còn chưa hết, Tần Mặc liền cúi người xuống, khiến Tô Song Song bị dọa sợ đến mức hét lên tiếng.

      Từ khi Tần Mặc hai lần trao cho cục cảnh sát, Tô Song Song lúc nào cũng tin tưởng chắc chắn trong thâm tâm mình, tiểu cầm thú hề có bất cứ phẩm chất tình người tốt đẹp nào!

      cảm thấy Tần Mặc nếu theo dự liệu của mình đến đánh , đoán rằng cũng phải hung dữ lắc lư , hoặc khiến đầu óc lại chấn động lần nữa.

      Tô Song Song sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, nhưng đau đớn như dự đoán mãi thấy tới, chỉ cảm giác thân thể mình bẫng, lơ lửng như được ai bế lên.

      Tô Song Song vô cùng kinh ngạc: đây lại là chiêu trò trêu chọc gì của tiểu cầm thú nữa đây?

      thận trọng mở ra mắt, lại nhìn thấy áo sơ mi bị ướt của , mở ra mắt còn lại, ngẩng đầu lên liền chạm ánh mắt vào cằm của .



      Chương 44: (p3)


      Editor: xẩm xẩm



      nháy nháy đôi mắt, tự nhiên cảm thấy hơi mơ màng, Tần Mặc lại vừa vặn cúi đầu xuống liếc , tự nhiên Tô Song Song tránh khỏi phải nhìn vào đôi mắt sắc bén của .

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song nằm trong lồng ngực mình đáng ngây ngô như vậy, tâm tình tệ, khóe miệng còn hơi giương lên chút, vừa mở miệng giọng vẫn như cũ vắng lặng nhưng lại lộ ra vui thích:

      " phải có hội chứng vọng tưởng đấy chứ?"

      Tô Song Song nghe thấy liền lấy lại tinh thần chút, vừa nghĩ tới chính mình vừa rồi suy nghĩ lung tung, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, thả lỏng người mình, chậm rãi tựa vào ngực .

      Tai , vừa lúc lại áo vào vị trí tim .

      "Thịch!Thịch!" Tiếng tim đập trầm ổn truyền vào lỗ tai , nghe như nhịp điệu trầm thấp của mấy bài hát ru.

      Tô Song Song tự nhiên cảm thấy rất an tâm, thả chậm lại hơi thở, lại nhớ đến lời Tần Mặc vừa .

      hơi bất mãn hừ tiếng: "Ai bảo từ trước đến giờ đều coi tôi là con mà xử , luôn coi tôi như là kẻ địch vậy, còn mấy lần tống vào cục cảnh sát!"

      Tần Mặc nghe lời của , còn mang theo chút làm nũng, trầm mặc gì nhưng khóe miệng lại giương lên nụ cười hiếm thấy.

      Mỗi bước chân của đều vô cùng trầm ổn, cánh tay lại rất có lực, ôm lấy thân thể nhắn của Tô Song Song, nhìn qua vô cùng dịu dàng. [ nước miếng à]

      Tô Song Song theo bước chân của , cả người nhàng đu đưa, cảm giác mềm mại này khiến mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Lúc tỉnh lại, Tô Song Song cảm giác dưới thân mình rất cứng rắn, vô thức dụi dụi mắt, nhưng vẫn cảm thấy rất mệt, cũng nghĩ nhiều, dứt khoát ôm chăn lăn tìm đến nơi mềm mại để ngủ.

      Chỉ là lăn qua lộn lại thế nào, chưa kịp tìm được chỗ thoải mái, đột nhiên đùi phải truyền tới trận đau đớn, Tô Song Song đau đến mở to mắt, mồ hôi lạnh trán liên tục toát ra.

      Ngay sau đó, hai bàn tay trực tiếp nắm lấy bả vai của , để cho nằm lại lên giường.

      Tô Song Song còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thanh lạnh lẽo trầm thấp liền vang lên đỉnh đầu: " nghĩ đến tướng ngủ của xấu như thế."

      Tô Song Song nghe tiếng, liền tỉnh táo hoàn toàn, trợn mắt nhìn Tần Mặc dần dần ràng trước mặt , kinh ngạc : "Sao lại ngủ giường tôi!"

      Tần Mặc cúi đầu xem xét đùi phải của , thấy cũng có vấn đề gì lớn mới ngẩng đầu lên nhìn , cũng có ý muốn trả lời.

      Tô Song Song nghĩ tới, là Tần Mặc đưa về. Cho dù rất cảm kích dù bận rộn cũng bỏ thời gian ra giúp đỡ nhưng cũng thể để dần dần từng bước ngủ giường mình!

      Tô Song Song mạnh mẽ ngồi dậy, nhưng là chống tay cái liền cảm thấy có gì đúng, vội vàng giật giật tay, xoa xoa xung quanh.

      Sờ soạn cái liền khiến thấy luống cuống, tại sao hề mềm mại mà lại cứng ngắc, khiến tin nổi nhìn nháo nhác xung quanh.

      Đối diện chẳng có thứ gì, chỉ có mỗi cái tủ quần áo đen như mực của .

      vội vàng nhìn xuống mới phát ra đây là chiếc giường cứng ngắc của Tần Mặc, liền ngây ngẩn cả người, ràng Tần Mặc có chìa khóa nhà , tại sao lại để ngủ giường ?

      "Chân của hợp để ngủ giường mềm, khoảng thời gian này, tôi đổi giường ngủ cho ?"

      Tô Song Song dù hỏi, nhưng Tần Mặc cũng nhìn ra được nghi ngờ của , quyết định giải thích cho , nhưng từ trong giọng cũng có thể nhận thấy chắc chắn thể thương lượng của .

      Tô Song Song nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, gương mặt đầy vẻ sợ hãi.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :