1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 35: Hai ngày vất vả (P3)

      Editor: sammie

      Tần Mặc cúi đầu chăm chú nhìn Tô Song Song, cặp mắt đào hoa ra chút màu xanh thẳm, khiến người khác thể nhìn thấu được cảm xúc chứa đựng trong đó.

      Tô Song Song cảm thấy người Tần Mặc phóng ra cỗ bá đạo khiến bj ép đến thở nỗi, nửa lấy lòng nửa cầu xin : “Việc đó… đói ?”

      Chuyện vừa làm quả có chút hợp đạo lý, nếu bây giờ cũng chẳng cần phải nịnh nọt thế này, chớp chớp mắt, vẻ mặt chân thành hy vọng Tần Mặc mau chóng nguôi giận.

      Tần Mặc cúi thấp đầu xuống gần Tô Song Song, che tất cả ánh sáng chiếu đầu , “Em họ?” Giọng của rất lạnh, hơi thở lại ấm áp phả vào mặt Tô Song Song, khiến nhột nhạt ngứa ngáy.

      Tô Song Song được tự nhiên liền quay đầu, (đả đảo web ăn cắp) cánh tay của Tần Mặc vốn giữ bỗng nhiên buông ra, trực tiếp nắm chặt lấy chiếc cằm của , khiến cho trực tiếp nhìn .

      Tô Song Song bị Tần Mặc bức bách như vậy có chút tức giận, tuy rằng việc làm chưa đúng, nhưng cũng có ảnh hưởng gì đến đâu, cùng lắm chỉ có phiền tý, tại sao ta lại buông tha, bộ dáng như muốn cưỡng bức như vậy.

      nhíu mày, giật giật cổ, muốn hất tay ra, (truyện chỉ được đăng duy nhất ở LQD) nhưng tay Tần Mặc lại hơi dùng sức nên khiến căn bản thể nhúc nhích được.

      Tô Song Song muốn vung tay hất tay của ra, nhưng Tần Mặc nhìn thấu được ý đồ này, bàn tay chống vào tường nhanh chóng bắt lấy hai tay của , bắt chúng đưa lên cao đỉnh đầu.

      Tô Song Song liền hít vào hơi sâu, ánh mắt trợn to nhìn Tần Mặc, vẻ mặt lên ngạc nhiên, hoàn toàn ngơ ngác, rốt cuộc tiểu cầm thú này muốn làm loạn thế nào nữa?

      vừa sợ hãi vừa ngại ngùng, giật giật hai tay bị giữ chặt đỉnh đầu, nhưng Tần Mặc chút cũng có ý muốn buông ra, lúc này đôi mắt mang vẻ nịnh nọt liền có phần tức giận.

      “Tần Mặc! Rốt cuộc muốn làm gì? Tôi cũng đâu có làm gì quá đáng với cơ chứ, chỉ để cho ấy vào…” Tô Song Song lập tức gầm , cơ thể yên vặn vẹo đứng thẳng, muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của .

      Cơ thể hai người gần gũi như vậy, khi vừa cử động, hai bên tránh khỏi có cọ xát, Tô Song Song vùng vẫy ra, cũng cử động nữa, liền dán chặt tường.

      rằng tôi nhớ ta?” Giọng của Tần Mặc lạnh lùng, đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn Tô Song Song, chống lại ánh mắt của , hơi chột dạ, bĩu môi.

      “Tôi có, chính xác là tôi chỉ muốn đùa tí, muốn cho ấy tìm để làm phiền, nhưng việc còn chưa thành, thế nào lại tức giận như vậy chứ, tôi xin lỗi cũng được à?”

      Tần Mặc nhìn thái độ như có gì của Tô Song Song, liền chau mày như lúc trước, qua giây lại gần thêm chút, Tô Song Song cảm thấy gương mặt của sắp kề sát vào mặt của mình rồi.

      hiểu tại sao tim lại ngừng nhịp, ngay sau đó bắt đầu mạnh mẽ trỗi dậy “Thịch thịch thịch”, khiến càng cảm thấy khó chịu hơn.

      “Tôi và có quan hệ gì?” Tần Mặc hỏi câu này khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt trước mặt, chăm chú nhìn từng cảm xúc của .

      Tô Song Song nhíu mày, cảm thấy Tần Mặc nhất định là trêu chọc nữa rồi! Trong lòng tức giận, cũng cảm thấy tủi thân, quả là gì của ta.

      “Quan hệ gì cũng phải, cùng lắm xem như công nhân của ! Người hầu có tiền lương!” Tô Song Song xong đuôi mắt hơi ửng hồng.

      Tần Mặc vừa nghe, trong đôi mắt đào hoa lên chút đau xót, buông tay ra, lui về phía sau từng bước, sau đó lại cao ngạo quay đầu thèm nhìn Tô Song Song.

      ý thức được khi mình hỏi những câu vừa rồi là có ý khác, chỉ cảm thấy mình ở trong lòng Tô Song Song chút gì, liền bực dọc.

      , sau này cần đến nhà tôi nữa!” Tần Mặc dừng chút, lại tiếp: “Thứ hai nhớ làm đúng giờ.”

      Tô Song Song thu hồi cánh tay, khẽ di chuyển các ngón tay đau nhức của mình, vừa nghe những lời này liền mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 36: Tiễn Tần lão gia (p1)

      Editor: xẩm xẩm



      Tô song song chau mày nhìn Tần mực, có điểm kịp phản ứng, trong lòng kinh ngạc : tiểu cầm thú này trở mặt tốc độ cũng quá nhanh!

      Tần mực xong quay đầu lại, đưa lưng về phía Tô Song Song,truyện chỉ được đăng duy nhất tại diễn đàn lqd có chút phiền muộn vươn tay về phía sau đầu bứt tóc, vàu sợi tóc rơi xuống, ra phần thưa thớt.

      Tô song song nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Mặc, trong khắc, thấy cũng muốn thu hồi lời , liền tức giận đem tạp dề ở người tạp dề lấy xuống, hung hăng vứt người Tần Mặc.

      cắn răng cái, cố dùng lời lẽ ác độc : "Tốt! Tôi còn muốn lại bị nô dịch đâu! là rất tốt!"

      xong Tô Song Song xoay người về phòng mình, vẫn quên phát tiết đập cửa rầm cái. Nếu bạn đọc truyện phải diễn đàn lqd đây chính là truyện ăn cắp mà xin phép Trong nháy mắt đó, thân thể của Tần Mặc vẫn cứng ngắc nãy giờ hơi run rẩy chút sau đó khôi phục lại như bình thường.

      Tô song song trở lại phòng mình, tức giận lại lại vài vòng, cuối cùng chịu nổi uất ức, gào khóc lên tiếng, ngửa đầu ngã vào giường của mình.

      Cuộn mình vào bên trong chiếc chăn mềm mại, mới cảm thấy thân thể như bị buộc chặt nãy giờ mới được giãn ra.

      Nhưng là ngay sau đó, hồi ức lại ùa về hình ảnh và Tần Mặc từng đụng chạm giường, khi ấy bị lạnh nên cho mượn chiếc chăn này.

      Hơi thở bỗng trở nên nóng bỏng, tim đập cũng nhanh hơn, hô hấp chợt dừng lại, đưa hai tay cầm lấy tóc, ảo não ở giường lăn qua lộn lại lăn qua lăn lại.

      như thế nào đột nhiên cảm thấy thích ngược như vậy chứ!

      Ý tưởng kia đột nhiên nảy lên trong lòng khiến cả kinh,lập tức ngồi dậy nhìn chằm chằm vào tường, lập tức khóc ra nước mắt , chẳng lẽ mấy ngày nay bị Tần Mặc nô dịch nên giờ xuấ nô tính

      . hự tiếng, lại ngã lên giường, cuối cùng quá mệt mỏi, mới đem Tần mực và mọi điều liên quan đến ra khỏi đầu.

      Tô song song vừa , Tần Mặc nhìn Như Hoa chạy đến vây quanh , vươn tay vuốt bộ lông ướt sũng của nó, động tác vô cùng dịu dàng, lông mày nhíu chặt nãy giờ mới giãn ra được chút.

      Sáng sớm hôm sau Tô song song theo phản xạ có điều kiện tỉnh dậy, mơ hồ rửa mặt xong, mặc quần áo tử tế muốn mở cửa đến phòng bên cạnh để nhận Như Hoa.

      Lúc mở cửa, ý thức được cái gì liền mở to hai mắt, ngay sau đó lại nhắm mắt lại rồi hít vào hơi sâu, ở trong lòng hung hăng khinh bỉ nô tính của mình.

      muốn đóng cửa, chợt nghe phòng bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa, cio sợ tới mức tay run lên, vội vàng muốn đóng cửa lại.

      bàn tay to trực tiếp chặn lại cánh cửa, ngay sau đó Tần mực trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo như bị đóng băng ngàn năm nhìn .

      Tô song song cẩn thận nuốt nước miếng cái, ngẩng đầu e dè nhìn chằm chằm Tần Mặc, thái độ thực xa cách hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      Tô song song nghĩ kỹ, nếu muốn làm việc với nhau, cũng thể trốn tránh Tần Mặc, nếu phải gặp mặt, liền hào phóng đối mặt, thể để hiểu lầm là tránh mặt .

      Tần Mặc vẫn chau mày như cũ, mặc thân âu phục màu đen, lặng lẽ đứng ở đó.









      Chương 36(p2)

      Editor: xẩm xẩm



      Tô song song nhớ tới, hôm nay là ngày là đưa Tần lão gia xuất ngoại, dời tay khỏi cửa, chờ Tần Mặc mở miệng.

      Nếu Tần Mặc lên tiếng, liền vụng trộm xem Tần lão gia, nếu lên tiếng, cùng , bất quá có ý định chủ động cùng Tần Mặc chuyện .

      Tần Mặc cũng buông tay giữ cửa ra, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt quật cường của Tô Song Song, giật giật khóe miệng: " đưa ông nội."

      Tô song song thực ra cũng muốn ra ngoài , cho nên cũng cần thay quần áo, ra ngoài đóng cửa lại, sau đó ngửa đầu, trực tiếp ưỡn ngực ngẩng đầu về phía thang máy, ánh mắt dư thừa cũng chịu nhìn Tần Mặc.

      Tần Mặc nhìn Tô song song, thấy hề muốn gì dư thừa, cũng rằng, hai người từ đầu đến cuối đều trầm mặc, mãi cho đến lúc ở ngoài sảnh sân bay, Tô song song đột nhiên dừng bước.

      Tần mực cũng theo đó ngừng lại, đứng ở phía sau nửa bước, hơi hơi nghiêng đầu nhìn .

      Tô song song hít hơi sâu, tựa hồ gian nan lựa chọn, sau đó lui nửa bước, đứng ở bên cạnh Tần Mặc, vươn tay đặt ở cánh tay của .

      ngẩng đầu lên quét ánh mắt qua Tần Mặc cái, mặt chút thay đổi như chẳng có gì khác lạ, mở miệng : " thôi!"

      Tô song song xong, hơi hơi dùng lực, Tần Mặc liền theo cùng nhau lên phía trước, trong mắt chậm rãi thu hồi thất vọng.

      Tô song song vào sân bay, cũng hỏi đến vị trí của Tần lão gia, bởi vì sau đó có số người mặc đồ đen vây quanh họ .

      Hơn nữa thấy Bạch Tiêu đỡ thắt lưng ông nội, còn chuyện gì đó chọc cho ông nội cười ha ha.

      Ở phía ngoài cùng, đám người mặc đồ đen thấy Tần Mặc đến, cung kính hô tiếng: "Tần thiếu gia! Tần thiếu phu nhân!"

      "!" Tô song song đầu tiên là hoảng sợ, ngay sau đó cảm giác được tầm mắt từ bốn phía của đám người này đổ đến, lại cảm thấy biết gì, khi nào mà trở thành thiếu phu nhân của bọn họ !

      ". . . . . ." Tô song song theo bản năng nghĩ buông tay kéo cánh tay Tần Mặc ra, Tần Mặc nhìn ra ý đồ của , tay vừa mới động chút, Tần Mặc liền vươn tay kia ra chụp lên tay , đeo lại vào cánh tay , làm cho thể động đậy nữa.

      Tô song song còn chưa tới có phản ứng gì, Tần lão gia tử ngồi xe lăn nhìn thấy, cao hứng hướng tô song song phất phất tay, khí sắc rất tôt, thanh cũng to: "Song song! Cháu đến rồi, mau tới đây ngồi, đứng mệt nhọc!"

      Tô song song thế này mới nhớ tới, chính mình tại thân phận là phụ nữ có thai, vội vàng cười qua, tự nhiên muốn lại rút tay ra, Tần Mặc lại vẫn buông tay, cùng mau hai bước.
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 36 (p3)

      Editor: xẩm xẩm



      "Ông nội." Tần Mặc lạnh lùng xuất phát từ lễ phép kêu tiếng, ngay sau đó liền quay đầu nhìn sang bên.

      Tần lão gia cũng sớm thành thói quen lạnh nhạt với lạnh nhạt của , căn bản đều có nhìn , vẫn cười tủm tỉm nhìn tô song song, sau đó vươn tay vỗ vỗ bên ghế dựa.

      Tô song song giật giật tay, lúc này Tần Mặc rốt cục cũng buông lỏng cánh tay để rời .

      Tô song song vội vàng cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh Tần lão gia, vừa muốn ngồi xuống, Tần lão gia nhất thời liền nhíu mày, ý vui khẽ quát tiếng: "Chờ chút."

      Tô song song ngây ngẩn cả người, ở đây tất cả mọi người cũng ngây ngẩn cả người, tô song song theo bản năng cảm thấy là Tần lão gia nhìn ra mang thai, lập tức chột dạ đứng lên.

      Tần lão gia quay đầu nhìn về phía Tần mực, ra tiếng đưa đến: " ghế dựa này lạnh, tại sao có thể để cho phụ nữ có thai như vậy ngồi xuống, mau đưa áo khoác cởi ra, để Song Song ngồi lên!"

      ". . . . . ." khuôn mặt lạnh lẽo của Tần Mặc giằng co cùng Tần lão gia, mày nhíu lại quả thực có thể bóp chết ruồi bọ .

      Tô song song vừa nghe chuyện, nhàng thở ra, tại cùng Tần Mặc xem như đội trời chung, ước gì Tần lão gia tử giáo huấn ta coi ai ra gì, đứng ở bên cạnh cũng mở miệng.

      Bạch Tiêu nguyên bản cũng tính xem kịch vui , nhưng là vừa thấy Tần lão gia cùng Tần mực hai người trong lúc đó giao hội tầm mắt quả thực muốn phụt ra tia lửa .

      sợ đem Tần lão gia tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, vội vàng cười hì hì cởi áo khoác, muốn hòa hoãn hai người.

      Bất quá còn chưa có mở miệng, Tần Mặc liền thu hồi tầm mắt, yên lặng cởi áo khoác, sau đó tự mình dải lên ghế, ý bảo tô song song ngồi xuống.

      Tô song song trong lòng còn nghẹn tức, từ đầu tới cuối đều nhìn Tần Mặc.

      trực tiếp ngồi xuống, còn cảm thấy chưa hết giận, ở áo dùng sức nhéo xoay, tìm tư thế thoải mái nhất rồi quay đầu cùng Tần lão gia tâm .

      Tần Mặc bình thản đứng phía sau tô song song, sắc mặt cực kỳ khó coi, Bạch Tiêu đem nửa áo khoác bị kéo ra mặc lại người, khóe miệng mang ý cười nhìn thoáng qua tô song song lại nhìn thoáng qua mặt đen của Tần Mặc, khóe miệng nâng lên ý cười càng sâu.

      Toàn bộ câu chuyện của Tần lão gia và tô song song , vốn có để ý tới Tần mực, mãi đến lúc Tần lão gia sắp lên máy bay.

      Tần lão gia lôi kéo tay Tô song song, từ trong lồng ngực lấy ra chiếc vòng ngọc trong suốt đeo vào tay .

      Tô song song muốn cự tuyệt, vừa thấy Tần lão gia cao hứng, liền tạm thời đeo vòng ngọc, làm ông mất hứng, trong chốc lát đem trả lại cho Tần Mặc tốt rồi.

      "Cháu dâu! Hãy chăm sóc thân thể của mình cho tốt, nếu Tần Mặc bắt nạt cháu phải gọi cho ông nội ngay, ông dạy bảo nó!" Tần lão gia lôi kéo tô song song, ân cần dặn dò.


      Tần lão gia xong lại dùng lực vỗ vỗ tay tô song song, thái độ có chút trịnh trọng, sau đó thu hồi tay, ý bảo có thể rồi.

      Đôi mắt Tô song song trong phút chốc liền đỏ, cắn môi, cố tỏ ra tươi cười, hướng về phía Tần lão gia nở nụ cười, nhu thuận : "Ông nội, người yên tâm, chờ ông trở về, ông còn có đích tôn cùng chơi đùa ."

      "Tốt tốt!" Tần lão gia cười, đôi mắt đều phải nheo thành đường , lại phất phất tay, mới quay đầu lại.

      Tô song song vội vàng hướng theo, mới dừng lại, nhìn Tần lão gia dần dần biến mất ở tầm mắt của mình, rốt cục nhịn được, vội vàng vươn tay lau nước mắt.

      Tần Mặc vẫn đứng ở bên cạnh nhìn , lạnh nhạt vẫn duy trì trong mắt, lại có chút phiền chán bất an, muốn vươn tay đem ôm vào lòng lý, nhưng là thân thể lại quật cường đều có động đậy dù chỉ chút.

      Bạch Tiêu nhìn theo Tần lão gia vào, thu hồi ánh mắt liền thấy Tần Mặc trưng ra vẻ mặt phiền chán bất an, ý cười trong mắt càng sâu.

      Tô song song hít hít cái mũi, trực tiếp xoay người nhìn về phía Tần Mặc, vươn tay ra lấy chiếc vòng ngọc ra, cho dù hiểu gì, cũng có thể nhìn ra vòng ngọc này nhất định rất quý giá.

      Tần Mặc lại đột nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay , ngăn lại động tác của , trong giọng có cảm tình : "Ông nội đưa cho cứ cầm ."

      Hết chương 36
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 37: Đối với tôi là gì? (p1)

      Editor: sammie

      Đôi lời tâm cùng bạn đọc ở các trang khác: Đọc đến đây, chắc hẳn các bạn theo truyện của chúng mình trong thời gian khá lâu rồi... Vậy mà tại sao, giờ các bạn còn vào các trang web khác mà đọc truyện vậy. Cái chữ: XIN PHÉP nó rành rành thế kia mà... Hãy là người đọc thông minh, vào web chính mà đọc nhé, Bọn mình chưa từng cho phép ai đăng lại truyện này cả. Các bạn biết chứ, web ăn cắp, ăn cắp mà còn làm ra vẻ... Thấy tức cười lắm đó.. Cảm ơn các bạn...

      Tần Mặc xong buông tay ra, liền xoay người bước . Trước khi còn liếc nhìn người bảo vệ đứng bên cạnh, lạnh lùng căn dặn câu: “Đưa ấy về.”

      Bạch Tiêu còn chưa tính toán xong, đương nhiên ko để nhân vật chính ra dễ dàng như vậy, liền dặn dò Tô Song Song tiếng vội vã đuổi theo Tần Mặc.

      Tô Song Song cùng đống người mặc đồ đen giống như bị điểm huyệt đứng giữu đại sảnh trống trải. nhìn vòng ngọc tay mình, càng cảm thấy Tần Mặc đúng là qua song rút cầu, bản lĩnh đúng là luyện được như thuần khiết lắm vậy.

      hít vào hơi sâu, nhìn người mặc đồ đen ở bên cạnh cung kính chờ dời bước. đến gần họ, : “Cảm ơn, nhưng tự tôi về được rồi.”

      Nhưng người áo đen kia bộ dạng chẳng khác gì Tần Mặc, như cũ bày ra dáng vẻ xin mời: “Thiếu phu nhân, Tần thiếu gia giao phó, xin đừng để chúng tôi khó xử.”

      “…” Tô Song Song nhìn đám người bảo vệ áo đen đứng xung quanh mình, đầu liền có những ý nghĩ xấu xa, chẳng lẽ Tần Mặc còn là ông trùm của xã hội đen?

      nhất thời cảnh giác nhìn xung quanh, đảo đảo mắt, rồi đưa tay ngăn mặt mình lại, hướng về phía người áo đen bên cạnh than thở: “Mắt kính đeo có thể cho tôi mượn hay ?”

      Người bảo vệ áo đen hơi khựng lại, nhưng nghe lời , Tô Song Song vội vàng đem mắt kính đeo lên mặt.

      cũng phải muốn chuyện tiểu thuyết hay là hay là giống như các đoạn cẩu huyết trong các bộ phim tầm thường, ràng nữ chính cùng nam chính có lấy nửa điểm quan hệ, lại bị hiểu nhầm, sau đó bị bắt cóc tống tiền.

      cảm thấy nếu mình bị trói lại, Tần Mặc cũng giống như nam chính bình thường trong tiểu thuyết động lòng mà ra cứu , chừng mang số phận của con tin, bị đem ra giết, bởi lẽ hiểu , mình phải là nữ chính của Tần Mặc.

      Tô Song Song nghĩ vậy, liền cảm thấy mình khác người, cả người run lên, nổi cả gai ốc, vội vàng siết chặt chiếc áo gió của mình, cúi đầu cùng bảo vệ rời .

      Tần Mặc ngồi vào trong xe, vừa muốn đóng cửa Bạch Tiêu nhanh chóng chen vào, cười : “Đến chỗ của tôi ! Hôm qua mua được chai rượu ngon, cậu tới thưởng thức chứ?”

      Tần Mặc vốn muốn đuổi Bạch tiêu xuống xe, nhưng vừa nghe đến rượu liền im lặng chút, lên tiếng quẹo đường, hướng đến nhà Bạch Tiêu.

      Bạch Tiêu thông qua gương chiếu hậu nhìn sắc mặt khó coi kinh khủng của Tần Mặc, ánh mắt nheo lại vui sướng khi nhìn người khác gặp họa.

      luôn cười như vậy, hình tượng đẹp đẽ như ánh sáng mặt trời nhất thời biến thành hồ ly tinh gian xảo, giống như tính kế gì đó.

      Tần Mặc bình thường thích uống rượu, hơn nữa tâm tình hôm nay lại phiền muộn, nên cực kỳ dễ say, chỉ uống có hai ly, cảm thấy đầu óc choáng váng mờ mịt, tính tự hạn chế của rất dữ dội, tuyệt đối để mình say, nên uống nữa.

      Bạch Tiêu khẽ mím môi, bình thường hay uống rượu, nhưng rượu này có độ cực kỳ cao, người bình thường uống ly liền say ngay, vốn muốn để Tần Mặc uống quá chén, sau đó hỏi số chuyện, nghĩ tới Tần Mặc uống lần hai ly, có chút lo lắng.

      Bạch Tiêu rầu rĩ uống đại ngụm, thấy Tần Mặc có ý định uống tiếp, liền vội vàng mở miệng tỏ vẻ thân thiện hỏi: “Tần Tần, tôi thấy cậu và giúp việc kia, quan hệ cũng phải đơn giản đâu nhỉ.”

      Tần Mặc bị Bạch Tiêu hỏi nên có chút buồn bực, cúi đầu uống ngụm rượu, căn bản muốn trả lời, nhưng lại cảm thấy đây là lần đầu tiên có chuyện khiến hiểu, nên chọn câu đơn giản nhất với Bạch Tiêu.

      “Tôi hỏi ấy, rốt cuộc quan hệ giữa chúng tôi là gì, ngờ ấy…” Tần Mặc trầm mặc lúc, hình như rất khó để tiếp, nhưng nhờ rượu thúc đẩy, lại mở miệng như cũ : “ tôi chỉ là ông chủ của ấy…”

      “Xuy…” Bạch Tiêu phun thẳng ngụm rượu trong miệng, vốn định cười nhào vài câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng đơn của Tần Mặc, đột nhiên nghĩ tới, em họ của , chỉ số thông minh dọa người, bây giờ chuyện tình cảm cũng dọa người kém.
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 37: Đối với tôi là gì? (P2)

      Editor: sammie.

      Nhưng là chỉ số thông minh cao vút dọa người, còn chỉ số tình cảm lại thấp quá nên mới khiến người ta sợ hãi, vươn tay vỗ vai Tần Mặc, chỉ tiếc rèn sắt thành sắt, : “Cậu nên ngang ngược chút, làm cho gạo nấu thành cơm, nàng giúp việc kia có thể chạy được hay sao?”

      Tần Mặc vừa rồi còn mơ hồ, lúc này liền tỉnh táo lại, vừa nghe lời đáng tin cậy của Bạch Tiêu, liền cau mày, biết ta trước sau gì cũng những lời đứng đắn mà.

      Tần Mặc đứng dậy, tay vừa muốn lấy áo vét mới nhớ đến, áo khoác đị bị Tô Song Song ngồi lên nên bị ném ở phía bên kia.

      “Tôi cậu nghe, Tiểu Tần, nghe họ của cậu cũng có gì là tốt, cậu sao lại khó chịu như vậy? Tích cực chủ động chút.” Bạch Tiêu bị rượu làm cho nhiệt tình, ngồi đằng kia bắt đầu ồn ào.

      Tần Mặc rất hối hận vì cùng ta về đây uống rượu, bởi vì đầu bây giờ rất đau, nửa là vì tác dụng chậm của rượu này quả quá lớn.

      Còn nửa, trông cậy vào Bạch Tiêu, xung quanh có rất nhiều đẹp bao vây, nhưng ta nửa điểm cũng câu nào hữu ích, khiến mệt mỏi, giao cho người quản gia lái xe, mình nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Tô Song Song cầm chìa khóa nhà Tần Mặc xoay quanh, chìa khóa này bỗng nhiên như biến thành củ khoai lang nóng đến độ muốn phỏng tay, muốn trực tiếp ném nó , lại sợ Tần Mặc biết còn giữ, tính toán chờ thời cơ gây rối.

      Nhưng nếu đối diện để đưa cho Tần Mặc, muốn gặp , bỗng nhiên nhanh trí, trực tiếp mở cửa hướng tới phòng Tần Mặc, tính đem chìa khóa đặt bàn rồi khóa cửa ra, như vậy cũng khiến ta hiểu lầm.

      Nhưng Tô Song Song phát , trong tích tắc vào phòng Tần Mặc, cửa thang máy mở, Tần Mặc nhíu mày, vươn tay day day thái dương đau nhứt, ra.

      Tô Song Song vào, vừa đem chìa khóa đặt lên bàn, Như Hoa liền bu lại, quấn quít lấy chân Tô Song Song cho , Tô Song Song nghĩ tới nếu đến, có ai mang Như Hoa ra ngoài dạo, liền cảm thấy đau lòng.

      ngồi xuống sờ sờ đầu Như Hoa, nhưng nó hình như cảm ứng được gì, liền quay đầu hướng cửa chạy tới, Tô Song Song nhìn cửa bị đẩy ra, tim lập tức nhảy tới cổ họng.

      mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng thầm rên rỉ: Rốt cuộc làm gì vậy? Sao lại nhanh chóng đau thương như thế? thể nào trùng hợp như vậy, Tần Mặc mới đó về rồi!

      Ông trời lại nghe lời cầu nguyện của Tô Song Song, trong nháy mắt cửa hoàn toàn bị mở ra, chiếu vào mắt đúng là bộ Âu phục màu đen, áo sơ mi trắng của Tần Mặc.

      lập tức liền nghĩ đến cái hố để chui vào, hay là trực tiếp từ ban công nhảy xuống, đáng tiếc nơi này chẳng có khe hở nào, là là tầng 10, căn bản cho có cơ hội lựa chọn.

      Tô Song Song chỉ có thể kiên trì, hướng đến phía Tần Mặc cười haha.

      Tần Mặc cảm thấy đầu mình từng trận choáng váng, đột nhiên phát trong phòng có người, liếc thấy Tô Song Song chao đảo chao đảo ( ấy say).

      Tần Mặc lặng chút, để ý đến Như Hoa hỗn loạn chạy xung quanh chân mình, tiến về phái trước vài bước, tới trước mặt Tô Song Song, nhìn .

      Tô Song Song ràng cảm nhận được khí dày đặc mùi rượu, chớp chớp mắt, lại thấy Tần Mặc híp đôi mắt đào hoa lại, hô hấp cũng nặng nề, có khả năng ta uống nhiều rượu lắm đây.

      cảm thấy ông trời cũng chưa phải hoàn toàn hắc hủi , Tần Mặc uống rượu, xem ra tại rất mơ hồ, lúc ta tỉnh lại có khi chẳng nhớ là tới.




      Chương 37: Đối với , tôi là gì? (p3)

      Editor: sammie.

      cười haha, tay chỉ chìa khóa nằm bàn, : “Tôi đến để đưa chìa khóa, đưa xong rồi, giờ tôi về đây.” xong định chuồn .

      Tần Mặc nhìn lướt qua chìa khóa bàn, uống say đến mức tinh thần ràng, chỉ là phản ứng so với bình thường hơi chậm tí, vừa thấy chìa khóa bàn, mọi buồn phiền trong lòng giống như tìm được chổ để trút ra, trong đầu liền bừng lên.

      giữ chặt cánh tay của Tô Song Song, hướng lên chút, hai người chiều cao cách biệt tương đối lớn nên phải kiễng mũi chân mới có thể duy trì thăng bằng.

      “Tần Mặc, muốn làm gì?” Tô Song Song biết người uống rượu thể nào phân biệt phải trái nên khẽ giãy dụa, nhưng làm như vậy căn bản thể thoát ra được, cũng thể động đậy được nữa, liền tức giận nhìn người trước mặt.

      “Song Song.” Tần Mặc giống như thở dài, phun ra hai chữ, cúi đầu nhìn ánh mắt của , ánh mắt sắc nhọn, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của .

      Tô Song Song vừa thấy thái độ của Tần Mặc giống người say như chết, liền nghĩ đến việc thương lượng, vội vàng hạ giọng, : “Tần Mặc, tôi tới là vì chiếc chìa khóa, phải đến để làm phiền !”

      Tô Song Song được những từ ngữ hoa mỹ, nhưng lời này vừa ra, Tần Mặc liền cảm thấy, trong lòng , chút cũng hề tồn tại.

      Chân mày của gắt gao cau lại, nhìn Tô Song Song, đôi mắt đào hoa lộ ra thất vọng nặng nề, chẳng lẽ trong lòng ấy vội vã cắt đứt quan hệ cùng với ?

      Tần Mặc có chút hoa mắt nhưng muốn thấy tình cảm trong mắt của Tô Song Song, theo bản năng liền tiến về phía trước.

      Tô Song Song chưa bao giờ cảm thấy bị áp lực như vậy, bối rối lùi về sau, cứ như vậy hai người từng bước tiến, từng bước lùi.

      Đột nhiên cảm thấy chân mình đụng phải cái gì đó, trong nháy mắt mất thăng bằng liền ngả về phía sau, theo bản năng liền nắm lấy vạt áo trước của Tần Mặc.

      Tần Mặc lần này bất ngờ kịp đề phòng, trực tiếp bị kéo về phía trước, cuối cùng trong giây lát, hai tay đỡ được hai bên của Tô Song Song, trụ vững cơ thể của mình.

      Nếu lần này bám vào thân thể nhắn của mà bị đè lên, chắc chắn trở thành bánh bao nhân thịt.

      Tô Song Song ngã lên tấm giường cứng rắn ở phía sau, cảm giác thân thể chấn động mạnh, phía sau lưng đau nhứt, khi vừa mở hai mắt, liền thấy gương mặt tuấn của Tần Mặc gần trong gang tấc.

      sợ tới mức liền nín thở, hơi thở cũng dám thở ra. Tần Mặc thở phào, cơ thể chậm rãi hạ xuống dần, hai người ngày càng gần hơn.

      Tô Song Song lúc này hô hấp cũng trở nên cẩn thận hơn, nhìn chằm chằm vào Tần Mặc gần sát mình, ngay cả ánh mắt cũng dám chớp.

      Tần Mặc vẫn như cũ hạ người xuống, khi đôi môi mỏng kề với miệng nhắn của Tô Song Song ngừng lại, yên lặng nhìn chăm chú vào .

      “Rốt cuộc đối với , tôi là gì?” Tần Mặc chậm rãi mở miệng, giống như từng chiếc run của đôi môi đều có như lướt qua môi .

      Tô Song Song vội vàng cẩn thận căng môi của mình ra, tự an ủi rằng Tần Mặc chỉ là uống rượu, sau đến độ đùa giỡn điên khùng thôi!

      khóc ra nước mắt, sợ sai mà kích động đến Tần Mặc, có khi đem giết ngay tại chỗ, sáng hôm sau nếu như tỉnh rượu, cái gì cũng nhớ , lại trở thành nhân lúc say mà quyến rũ, còn muốn sống mà!

      Hết chương 37.
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :