Chương 15.
Editor & beta: June_duahau
"'Mình....An Hòa, mình xong rồi...." Vu Xuyến dừng chân lại hai tay vịn đầu gối cúi xuống thở hồng hộc, dáng vẻ đau thắt lưng đứng dậy nổi.
"Đừng ngồi xuống" tuy hơi thở của An Hòa cũng được coi là vững vàng, nhưng so với An Xuyến tình hình của hiển nhiên là tốt hơn nhiều: "Tới đây, nắm lấy tay mình, cố gắng mà thở, từ từ, vừa vừa...."
Ba nghìn mét chạy vũ trang việt dã, động tý là chạy năm cây số đối với đám lính đặc chủng căn bản chỉ như chơi, nhưng đối với nữ quân y bọn quanh năm làm hộ lý trị liệu trong bệnh viện mà , khó khăn vẫn còn đợi ở phía sau, cái loại cảm giác mệt nhọc và cấp bách khiến cho con người ta hít thở thông kia mới cực kỳ gian nan.
Mà cái loại cảm giác khiến người ta 'đau đến muốn sống' khi được điều tạm đến đại đội đặc chủng đối với An Hòa và Vu Xuyến mà , sau hơn tháng sớm trở thành chuyện thường như cơm bữa.
"Lúc học ở trường quân y cũng phải trải qua huấn luyện hằng ngày như thế này....Bây giờ cứ như thế này biết còn dùng được nữa ?" Vu Xuyến vuốt ngực cau mày .
"Bảo cậu ngày thường luyện tập chịu, giờ thế nào hả , thấy ngu chưa?" Trước đó An Hòa cảm thấy mệt mà dừng lại nghỉ ngơi chút, tuy gò má trắng nõn như ngọc bởi vì mới vừa tiêu hao thể lực mà hơi ửng đỏ lên, thế nhưng đôi mắt trong veo sớm phát ra tinh thần thủ lĩnh giống ngày thường.
"Cậu cho rằng mình là cậu sao...Ngày nào cũng dùng tiêu chuẩn của đàn ông tới bắt mình!" Vu Xuyến cố gắng hết sức bình phục thân thể khó chịu liếc mắt An Hòa : "An Hòa, phải tớ cậu đâu, nhưng mà thể chất của cậu so với mình hoàn toàn tương xứng nha....Cậu nhìn mà xem, y bác sĩ trong viện chúng ta có ai phải là Thiên Kiều Bá Mị dịu dàng như nước, cậu ngược lại ....Cũng sắp đuổi kịp hổ rồi!"
"Ách...." An Hòa nhướng mày : "Cậu đừng đám người kia nữa , nhắc đến là mình phát run lên! Gia đây khó khăn lắm mới vui vẻ được chút lại phải khẽ thanh phải mềm mại, nghe mà phát bực lại còn phải bưng bít cái miệng học cười như dê! Mình rốt cuộc tại sao mình lại phải ở cùng với đám dê ấy chứ!"
"Miệng con nhà ai cũng cay độc như vậy tổn hại!" Vu Xuyến tức giận liếc An Hòa cái : "Coi chừng Hứa Úy nhà cậu bắt giam phong bế cậu lại!"
" bao nhiêu lần rồi, phải nhà mình, cậu làm sao cứ...."
"Ai chao ôi...." thanh vô cùng quen thuộc cắt đứt lời của An Hòa: "Chị dâu....khụ, Bác sĩ An, Bác sĩ Vu, người trong đội vẫn còn để cho hai người chạy sao?"
An Hòa và Vu Xuyến theo tiếng la cùng nhau quay đầu, liền thấy đám người Cuồng Phong vừa kết thúc huấn luyện thường ngày trở về.
"Đúng vậy, vừa mới kết thúc chạy vũ trang việt dã." An Hòa gật đầu cái.
"Đại đội chúng ta cũng quá vô nhân tính" Cuồng Phong vì hai người bọn họ mà bất bình: "Ở cái nơi chim ị phân gà đẻ trứng mà có tới hai nữ binh dễ dàng a, cái gì mà đại đội đặc chủng, thực tế còn phải là hỏa hoạn sao, là hỏa hoạn đốt rừng trúc ---- mảnh độc thân chưa vợ! Nhìn xem, người còn chưa tới được mấy ngày mà đối đãi với người ta như vậy! Võ trang việt dã việt dã võ trang, cả ngày lẫn đêm đều võ trang! Quay đầu lại phải đem các nữ binh võ trang đến mức càng dã càng thể rồi sao!"
"Ai ai" Tống Nham đứng bên dùng khăn lông lau mồ hôi chảy xuống sau đầu nhìn về phía Cuồng Phong chớp chớp mắt: "Đúng là nịnh bợ, mới vừa rồi huấn luyện còn kêu sống kêu chết đấy, làm sao mà vừa nhìn thấy chị dâu tinh thần lại phấn chấn trở lại rồi! Cậu nha, có bản lĩnh tìm Hứa đội cùng đại đội trưởng , đừng ở chỗ này mà bộc phát tính khí tiểu Vũ trụ nha, còn tự cho mình là SUPER đấy?!"
"Lão tử muốn trở thành Super đấy, việc đầu tiên cần làm chính là đại biểu cho ánh trăng tiêu diệt ngươi!" Cuồng Phong vặn vặn cổ quai hàm cái nhìn chằm chằm Tống Nham .
"Khỏi cần ánh trăng phiền toái" giọng nam trầm thấp 'dễ nghe' vang lên sau lưng mọi người: "Mình tôi tiêu diệt cả hai người !"
Ngay sau đó, tất cả các binh lính có mặt ở đó cười haha thành đoàn.
"Tinh thần thủ lĩnh tệ nha" Hứa Úy nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai bên trái phải cái: "Đại đội trưởng sai, quả nhiên phải cho các người 'thêm bữa ăn ngoài giờ'.
đám người mới vừa rồi còn cười hi ha giống nhau lập tức đen mặt lại, cả người liền khô héo rũ xuống dường như chỉ cần gió thổi phát nghiêng cả theo.
Cho đến khi đám người kia và Vu Xuyến kiếm cớ chuồn mất, tầm mắt Hứa Úy mới vững vàng dừng lại người An Hòa trước mặt.
"Ngày mai đại đội tổ chức nhảy dù." Hứa Úy lẳng lặng mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn An Hòa dời.
Tầm mắt An Hòa khẽ ngưng lại, chậm rãi mở miệng : Cho nên?"
"Theo lệ thường, chỉ cần điều đến đại đội đặc chủng bọn , có lý do từ chối huấn luyện nhảy dù." Hứa Úy nhàn nhạt : "Bởi vì lính đặc chủng bọn hai mươi bốn giờ đều phải trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh, phải thời thời khắc khắc chuẩn bị tinh thần trực tiếp ra chiến trường. Mà bọn em bây giờ, cũng là phần tử trong đó." dien.dan.le.quy.don#June_duahau
"Vâng, biết." Phản ứng của An Hòa rất bình thường, cũng giống như giọng bình tĩnh lúc này của vậy: "Tôi bày tỏ phục tùng theo an bài của tổ chức."
" vừa đó là 'lệ thường'." Hứa Úy tiếp: "Cân nhắc tới việc em và bác sĩ Vu chẳng qua là tạm thời được điều đến đây, lãnh đạo đại đội đề nghị để cho hai người bọn em cần tham gia lần thực huấn nhảy dù lần này."
"Nếu là như vậy, tại sao còn phải cố ý chuyện này cho tôi biết?" An Hòa chậm rãi giương mắt nhìn Hứa Úy : " cho mà còn ....tôi vốn cho rằng chúng tôi cần phải tham gia lần huấn luyện này."
"Bởi vì muốn nghe ý kiến của em." Đáy mắt Hứa Úy thâm sâu vô cùng tinh túy.
Quả nhiên.... hiểu rất .
" sai." thanh của An Hòa kiên định mà vững vàng: "Tôi từ chối ý tốt của lãnh đạo đơn vị, tôi muốn tham gia huấn luyện nhảy dù."
"Độ cao huấn luyện cơ bản là -----1500m." Hứa Úy yên lặng nhìn An Hòa.
"Tôi muốn tham gia huấn luyện." An Hòa vẫn khăng khăng : "Về phần Vu Xuyến, tôi hỏi ý kiến của ấy."
"Em phải hiểu rằng cho em biết chuyện này phải vì đồng ý để cho em ." Tầm mắt Hứa Úy lưu luyến rơi gương mặt tinh tế của An Hòa.
"Nhưng tôi cũng muốn hiểu rằng cho dù đồng ý tôi cũng nhất định kiên trì với lựa chọn của mình." Vừa An Hòa vừa nâng mí mắt lên đối diện với khóe miệng hơi giương lên của Hứa Úy: "Cảm ơn vẫn còn nhớ ."
Cảm ơn vẫn còn nhớ........ từng khát vọng được tham gia lần huấn luyện nhảy dù cho nữ binh năm năm trước.
--- --------Đường phân cách huấn luyện nhảy dù---- ------ ----
"An Hòa....Mình thấy cậu vẫn đừng nên ......" Trước khi lên đường, Vu Xuyến kéo tay An Hòa chịu buông: " đứa con lớn trong nhà như cậu có phải muốn nếm thử cảm giác mạnh hả? Để làm gì chứ, muốn bồi dưỡng phát triển bản thân thành quân y 'thiết huyết' sao?!"
"Nông cạn, phải thế...." An Hòa vừa cười giỡn vừa nhéo mặt Vu Xuyến : "Mình đây có đầy đủ tinh thần cách mạng cùng giác ngộ, nguyện vì Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa dũng cảm hiến dâng cuộc đời mình, quyết sợ chết!"
"Lắm lời! Đến lúc này rồi mà vẫn còn khuơ môi múa mép được!" Vu Xuyến vừa lo lắng vừa buồn bực nhìn đồng nghiệp kiêm bạn tốt của mình: "Làm sao đại đội trưởng lại đồng ý cho cậu tham gia nhảy dù được chứ? Người ta đều tiến hành huấn luyện các loại cường độ cao đấy....."
“Ở chỗ này hơn tháng, những lúc hoàn thành xong công việc mình phụ trách.......Mình có theo chân bọn họ tham gia các khóa huấn luyện nhảy dù rồi." An Hòa vỗ vỗ vai Vu Xuyến : "Hơn nữa, mình từ trước đến nay luôn muốn chinh phục những thách thức kiểu này, vốn cũng có chút nền tảng nhảy dù rồi."
"Cậu, cậu ràng có mưu từ trước!" Lúc này Vu Xuyến mới tỉnh ngộ.
"Nếu để cậu làm gián điệp, đến Hoàng Hoa Thái cũng nhìn thấu được!" An Hòa khẽ nâng môi cười.
.....
Chương 15. (Tiếp)
Editor & beta: June_duahau
Đợi đến lúc kết thúc buổi huấn luyện nhảy dù, trong đội của Hứa Úy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Binh lính tuổi nhất trong đội vì vượt qua được chướng ngại tâm lý sợ độ cao, cuối cùng thực được pha nhảy dù.
Đám người xung quanh vì ai nấy đều thực nhảy dù thành công mà vui mừng tán thưởng dần dần yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn binh lính kia.
Hứa Úy cũng nhìn cậu ấy.
"Tại sao nhảy?" Hứa Úy lẳng lặng nhìn cậu ta mở miệng hỏi.
"Tôi...." mặt cậu lính kia lộ vẻ cam lòng nhưng vẫn giấu được sợ hãi: "Chân....chân run."
"Cậu biết muốn chuyện với tôi phải hô báo cáo trước sao?" Hứa Úy nâng cao giọng : "Chút chuyện này còn cần tôi phải dạy cậu nữa sao?!"
"Báo, báo cáo!" Trong giọng của cậu lính mang theo run rẩy: "Tôi dám nhảy!"
" dám nhảy mà còn ăn lẽ thẳng khí hùng như vậy sao?!" Hứa Úy lạnh lùng : "Có phải cậu cảm thấy lúc này tôi nên an ủi cậu ? cho cậu biết ai cũng có lần đầu tiên cả, chỉ cần sợ độ cao nhảy cũng có thể được bỏ qua?!"
Cậu lính kia ngập ngừng dám lên tiếng, mọi người xung quanh đến thở cũng dám phát ra tiếng.
"Tôi con mẹ nó hỏi cậu đấy! Điếc à?!" Hứa Úy tiến lên từng bước, gương mặt tuấn giấu được vẻ tức giận: "Tôi hỏi cậu, cậu tới đây vì cái gì?"
"Báo cáo!" Binh lính kia dám câm lặng nữa, vội vàng lên tiếng: "Trở thành người lính đặc chủng đạt tiêu chuẩn!"
"Cậu luôn miệng muốn trở thành lính đặc chủng, vậy theo ý của cậu, lính đặc chủng là cái gì?!" Hứa Úy chất vấn.
"Là binh lính tinh nhuệ nhất trong quân đội, là vũ khí trí mạng để dành lấy thắng lợi trong chiến tranh!" Cậu lính kia chút sợ hãi .
" hay như hát vậy" Hứa Úy hừ lạnh tiếng : "Binh lính tinh nhuệ nhất lẽ nào con mẹ nó ngay cả hạng mục nhảy dù cơ bản nhất cũng dám? Nếu như sau lưng cậu là quân địch, phía trước cậu là vách đá đủ cao nhưng ngã chết, cậu vì độ cao đó mà lựa chọn bị bắt sao?!"
"Báo cáo!" Cậu lính kia dừng lại chút rồi cắn răng : "Tôi chọn tự sát!"
"Tôi XX con bà cậu!" Hứa Úy bật ra câu, hai lời liền giơ chân đạp cậu lính kia ngã rạp xuống đất: "Cậu cho rằng tự sát khi bị bắt là vì cái gì? Đó là lúc cùng đường tìm được biện pháp gì mới phải ra hạ sách đó! ràng có thể nhảy xuống vực chạy trốn, tại sao còn lựa chọn tự sát?! Cậu con mẹ nó coi sinh mạng này là cái gì? Quốc gia và nhân dân nuôi sống các cậu là để cho các cậu ở thời khắc mấu chốt lựa chọn tự sát sao?!"
Cậu lính nghe xong á khẩu được gì, Hứa Úy liền tiến lên vừa đạp vừa : "Tôi cho cậu biết, hôm nay nếu như phải lúc gần đại đội trưởng dặn dò qua, tôi con mẹ nó sớm đạp cậu từ máy bay xuống rồi, tôi bất chấp cậu có sợ độ cao hay ! Hàng năm, ở bộ đội đặc chủng đều có tiêu chuẩn* tử vong, nếu có gan sợ chết sớm cút khỏi đây cho tôi!"
(* nghĩa là mỗi năm có giới hạn tối đa bao nhiêu trường hợp tử vong)
Bốn phía là mảnh tĩnh mịch, ánh mắt mọi người đều tập trung người binh lính trẻ tuổi kia.
An Hòa nhìn nhìn xung quanh, ánh mắt binh lính mỗi người vẻ, duy chỉ có hai chữ 'đồng tình'.
Cũng phải bởi vì bọn họ có trái tim, cũng phải vì họ huấn luyện quá nhiều mà tê liệt.
Mà bởi vì bọn họ chân chính hiểu được ý nghĩa của ba chữ 'Lính đặc chủng' này.
Dù kêu khổ kêu mệt, dù cho 'máu chảy lệ rơi', lính đặc chủng bọn họ cũng thể sợ.
Bọn họ là người đầu tiên xông ra chiến trường cũng là người cuối cùng rút khỏi.
Hàng năm bọn họ phải trải qua quá trình đào thải khắc nghiệt, thời gian nghỉ ngơi chia đều mỗi người mỗi ngày là 6 giờ.
" phải cứ mặc áo giáp chống đạn đội mũ nồi tay ôm súng các người con mẹ nó chính là lính đặc chủng đâu!" Những lời này khắc sâu vào đầu vào tâm trí của bọ họ.
Cho nên, dù người đối mặt lúc này phải là binh lính kia mà là em trai bọn họ họ cũng đồng tình nổi, phải là muốn đồng tình mà là thể đồng tình.
cũng giống như bọn họ, mỗi sáng đều phải thức dậy lúc 6 giờ, mỗi ngày đều phải hoàn thành 5 cây số việt dã, năm trăm lần nhảy ếch, trăm cái hít đất, đeo vật nặng đứng lên ngồi xuống trăm lần, ngoài ra còn có huấn luyện thể năng cường độ cao mỗi đêm.
"Ba sưng ba tiêu, mới lên được trời*" cũng giống bọn họ, hai chân trải qua từ sưng đến tiêu, từ tiêu đến sưng, lại sưng đến tiêu lần nữa mới có kinh nghiệm, cứ lặp lặp lại vòng tuần hoàn như vậy, cho dù là lặp lại bọn họ đều bắt buộc phải học.
Vì để nắm vững chính xác động tác ba bước cách máy bay, cũng như bọn họ, luyện tập bật nhảy tại chỗ, nhảy biết bao nhiêu lần. Vì để cho hai chân có thể tiếp nhận được xung lực vô cùng lớn khi tiếp đất, bọn họ phải đứng sân thượng cao hai mét rưỡi nhảy xuống vô số lần, vì bảo đảm chính xác tư thể nhảy dù , bọn họ phải treo mình ở độ cao mấy chục mét xoay vòng , cuối cùng phải rơi chính xác vào trong cái hố rộng hơn 10 mét chuẩn bị trước.
Trải qua muôn ngàn thử thách, muôn vàn cố gắng cuối cùng mới được chân chính thực hành nhảy dù bay lượn ở , vậy mà lại tàn khốc như vậy.
Sau khi mắng đủ, rốt cuộc Hứa Úy cũng bình tĩnh lại, đôi mắt sâu lạnh lùng nhìn chăm chăm cậu lính trước mặt giờ khóc thành tiếng.
"Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, thực huấn nhảy dù lần sau, hoặc là cậu cắn răng nhắm mắt nhảy xuống cho tôi, hoặc là rút lui khăn gói cút xéo khỏi đây cho Lão tử!"
"Dạ!" Cậu lính kia lau nước mắt hô to tiếng.
An Hòa nhìn Hứa Úy xoay lưng ra chỗ khác, cảm thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của Tiểu Vũ.
Hết chương 15.
Chương 16.
Editor: June_duahau
"---! ! !" Lúc nhìn người đứng trước cửa phòng y tế, An Hòa kêu tô tiếng giòn giã, ngay sau đó chút lưu tình đạp cái.
có nhạo báng cùng dung túng như trước, Lâm Tu cũng giống như bình thường 'bồi' An Hòa 'chào hỏi' phen, mà cứng rắn cản lại chiêu này, hù cho An Hòa phải vội vàng thu lại lực đạo.
" làm gì thế hả?! Tính đến đây để hù chết em sao?" Giọng của An Hòa có chút gấp.
"Chuyện điều tạm là thế nào?" quanh co hỏi thẳng.
"Thế nào là thế nào.....điều qua qua thôi, em phục tùng mệnh lệnh còn có thể thế nào được chứ?" Nhìn sắc mặt Lâm Tu nghiêm túc giống như trước, An Hòa liếc mắt. "Làm sao lại bày ra sắc mặt này? Người nào thiếu tiền của hả?"
"An An, em có biết đây là đâu ? Bảo em tới em liền tới sao? Bệnh viện các người còn ai khác nữa hả?!" Lâm Tu nhíu mày, gò má tuấn dật căng lên.
"...cái người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!" An Hòa 'dựng' đôi mày thanh tú lên, vui : "Quanh năm suốt tháng cũng thấy mặt đâu, vừa gặp là bắt đầu huấn người, em thèm gặp người như vậy! Cứ làm như em thích tới chỗ này lắm ấy, còn phải là mệnh lệnh của lãnh đạo bệnh viện sao? Chưa tới việc đến hay đến, ngược lại chút xem, lúc đầu là ai ngày ngày lải nhải bên tai em cái gì mà 'Quân nhân phải lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức' hả?!" dien.dan.le.quy.don@June_duahau
"An An...." Lâm Tu cau mày, ngón tay thon dài chậm rãi đề ép mi tâm : "Đến lúc này rồi chớ so đo đúng sai với , em cho biết, tới đây là nguyện vọng của em hay là chủ ý của Hứa Úy?
An Hòa nhìn Lâm Tu lần nữa, môi mỏng mím chặt nhất thời phát cáu: " nghĩ cái gì thế hả? Đừng có nghĩ bọn em thành cái loại người đánh đồng chuyện tình cảm cá nhân và công việc với nhau ?! Em chẳng qua chỉ là tới đại đội đặc chủng mà thôi, có cần phải muốn sống muốn chết như vậy hả? Thế nào, em thể đến chỗ này sao?!"
"Động cơ lâu dài của đại đội đặc chủng cũng giống vậy, nhiệm vụ đầu tiên của mỗi người là treo đầu ở thắt lưng quần! Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp ai bảo vệ chu toàn cho em, ai biết được em còn có thể nhảy nhót hăng hái đáp trả giống bây giờ ! Em chỉ là con rùa, con nghé đọ được với đám sói con kia đâu! Còn phải lo lắng em bị thương sao!" Biết An Hòa tức giận, Lâm Tu thầm than tiếng cố gây nữa.
"Đừng có hét với sống mũi của em nữa! Ngài thủ tay trong mà ngài còn ràng à?! Quát nữa là nó lại 'lùn' đoạn tiếp đấy! Vất vả lắm cha mẹ em mới sinh cho cái sống mũi cao như thế lại bị quát cho sụp xuống...... xem bọn họ dễ dàng lắm ao!" Thấy vẻ mặt Lâm Tu giãn ra, An Hòa hơi hơi hoàn hoãn lại, vuốt vuốt sống mũi vừa bị quát xong liền bắt đầu lải nhải với họ.
"Suốt cả ngày trừ lải nhải chính là gây " Lâm Tu bất đắc dĩ gõ đầu An Hào: " , để em trà trộn vào đại đội đặc chủng này.... sớm muộn cũng gây ra chuyện."
"Còn em...." An Hòa chu miệng lại chợt cười trộm tiếng : "Đợi em trở về cho ba biết, mắng ông!"
" mắng cậu lúc nào hả!" Lâm Tu dù tâm tình tốt đến mấy cũng nhịn được mà dựng lông mao.
" vừa mới em là con rùa, con nghé con...." An Hòa cười hắc hắc, mím môi chờ xem kịch vui.
" đời này chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó đối phó nhất!" Lâm Tu oán hận thở dài : "Em xem có nên im lặng hỏi ông trời ?!"
"Ngài nên tắm cái rồi ngủ !" An Hòa cười đến mặt mày cong cong: "Ông trời lúc này rảnh mà quan tâm đến đâu!"
"Bàn về da mặt dày ngài đúng là bậc đàn ...... chút thủ đoạn cũng có." Lâm Tu vừa bực mình vừa buồn cười : "Phải rồi, ở đây đấu khẩu với em nữa, lãng phí lời lãng phí tế bào não."
"Hắc, ngài cũng biết đùa mà! Ai thèm để ý đến ." An Hòa chịu buông tha : "Còn nữa, làm sao biết em ở đây? Lần này lại là 'cái loa phóng thanh' nào truyền ra ngoài?!"
"Sáng nay ngang qua tổng y viện quân khu, nghĩ muốn qua gặp em chút, sau nghe thấy y tá em bị điều tạm đến đây."
Lâm Tu thầm quan sát vẻ mặt của An Hòa, trong lòng lại tưởng tượng ra cảnh nếu An Hòa biết được mấy y tá đó con bé đến đại đội đặc chủng 'tìm chồng' có vẻ mặt gì đây.
"Được thôi, ngờ lão nhân gia ngài lại thừa dịp người ta có ở đó mà chạy dụ dỗ mấy trẻ.... An Hòa giả bộ thở dài : " chút xem nhiều năm như vậy rồi mà mắt nhìn của vẫn 'lớn' lên được mấy vậy hả? Trong bệnh viện bọn em trừ mấy dạng hoa si kia ra chính là kiểu cách, nếu dám dẫn người như thế trở về, đừng trách em nháo chết ta...."
"Bà của tôi....Từ lúc ba tuổi cưỡi lên đầu tôi tiểu ra trận tôi nên nhận ra chính là Bá Vương...." Lâm Tu vuốt vuốt An Hòa tiếp: "Bây giờ bận việc cùng đến sân huấn luyện chuyến ? Lúc này Phó tư lệnh Chu và Phó tư lệnh Chung cũng ở đó quan sát tình hình huấn luyện đấy! có thể tới đây là Phó tư lệnh Chu giao phó, lúc đầu còn lẩm bẩm nhớ em đấy!"
"Được." An Hòa sảng khoái đáp tiếng, vén lọn tóc ra sau tai.
--- ------ ----Đường phân cách em tình thâm---- ------ ----
Chương 16. (Tiếp)
Editor: June_duahau
"Báo cáo!" giọng nữ trẻ tuổi lưu loát dứt khoát mà trong veo vang lên.
"Chào thủ trưởng!"
Đám người đồng loạt quay đầu lại, mặt Chu Sâm và Chung Quảng Chấn cũng nhịn được mà nhu hòa mấy phần.
"Ồ, nhìn xem, là ai đây nhỉ?!" Chu Sâm cười khanh khách quan sát An Hòa trước mặt, khóe mắt đuôi mày cũng treo nụ cười: "Hòa Hòa còn nhận ra lão nhân gia ta ?"
"Xem ngài kìa, sao có thể nhận ra chứ...." An Hòa cong môi cười tiếng lại chuyển sang phía Chung Quảng Chấn : "Chào Phó tư lệnh Chung!"
"Ta vừa nghe Lý Viêm , trước đó vài ngày điều tạm cháu tới sở y tế của đại đội đặc chủng?" Chung Quảng Chấn nhướng mày hỏi.
"Báo cáo thủ trưởng, đúng vậy ạ!" An Hòa đáp tiếng vang dội.
"Ừm..." Chung Quảng Chấn nghe vậy trầm ngâm tiếng lại chậm rãi giương mắt lên : "Tổng viện cho mượn người cũng cho đại đội đặc chủng mặt mũi ....Quân diễn sắp tới, ở chỗ này chắc rất cực khổ hả?!"
"Báo cáo thủ trưởng, khổ cực! Tôi rất vui mừng vì có thể bỏ ra chút công sức." An Hòa tâm : "Có thể trở thành phần tử ưu tú đứng trong đoàn binh tinh nhuệ của đại đội là vinh hạnh lớn lao của tôi!"
"Ừ! Tiểu nha đầu có khí phách!" Chung Quảng Chấn và Chu Sâm nhìn nhau cười tiếng, lại quay đầu với An Hòa: "Điều kiện ở đây thể so với tổng viện quân khu, cháu là 'cứu viện bên ngoài' đại đội đặc chủng mời tới, khổ nữa cũng thể khổ 'khách', có khó khăn gì có thể trực tiếp với đại đội trưởng bọn họ, nếu nữa , dựa vào tình nghĩa xưa, cũng có thể...." Câu kế tiếp Chung Quảng Chấn hết, nhưng trong lòng An Hòa hiểu ý ông muốn .
Nếu nữa ....Có thể dựa vào phần giao tình xưa với ông nội - An Quốc Huân mà phá lệ cho gọi về tổng y viện trước.
Quân Nhị Đại*, ở trong cái lò luyện quân đội này đó là thân phận hoàn mỹ khiến bao người đỏ mắt hâm mộ ghen tỵ, đối với những ai muốn thăng quan tiến chức trong cái nghiệp binh này, có cái thân phận đó tiết kiệm được hơn hai mươi mấy năm liều mình phấn đấu. Nhưng đối với những người như An Hòa và Hứa Úy lòng muốn tự thân tự lực tự cường mà , thân phận khiến người ta đố kỵ ghen ghét kia cũng trở thành gông xiềng khó tránh thoát nhất. Mọi cố gắng, mọi tâm huyết trước thân phận chói mắt kia cũng thể tránh khỏi bị giảm bớt nhiều, cái mà mọi người thấy phải là sau lưng bọn họn có bao nhiêu nhẫn cố gắng mà là bọn họ có gia đình chống lưng hậu thuẫn.
Đây là thói hư tật xấu ngấm vào xương tủy người Trung Quốc, con cái cán bộ cao cấp ở cái xã hội này vĩnh viễn thoát khỏi hố bi thương sâu vô tận.
"Thủ trưởng" An Hòa quả quyết chống lại ánh mắt cơ trí nhìn xa trông rộng của Chung Quảng Chấn : "Tôi cảm thấy, có chỗ nào tốt hơn nơi này để cho tôi có thể nhận thức được giá trị cuộc sống."
Những lời này ra vừa mạnh mẽ có lực, vừa khí phách, trong lúc nhất thời, cả Chu Sâm và Trung Quảng Chấn đều sửng sốt.
Hồi lâu, hai người đó mới khôi phục lại tinh thần, ánh mắt có thâm ý khác của Chu Sâm do dự 'dạo quanh' khuôn mặt An Hòa môt vòng, lát sau đột nhiên mở miệng : "Đúng rồi, lão Chung, tại sao tôi nhìn thấy cái tên 'súng thiện xạ' của quân khu các người đâu?"
Danh hiệu này của Hứa Úy ở quân khu X được Phó tư lệnh treo ở chỗ nào đó rồi, nghe Chu Sâm hỏi vậy, Chung Quang Chấn lập tức nhớ ra Hứa Úy.
"Lý Viêm" Chung Quảng Chấn quay đầu nhìn Lý Viêm đứng thẳng tắp chỗ chưa từng mở miệng, : "Hứa Úy đâu?"
"Báo cáo thủ trưởng, đại đội chung ta vừa mới tuyển chọn nhóm lính đặc chủng mới, Hứa Úy là người huấn luyện chính, chắc lúc này dẫn bọn họ huấn luyện rồi!"
"Ừ." Chung Quảng Chấn gật đầu : "Sắt luyện thành thép, người mài nên thân, để cho cậu ta huấn! Binh lính của đại đội đặc chủng nhất định phải xứng đáng với cái danh hiệu 'bộ binh tinh nhuệ' này!"
"!" Lý Viêm lưu loát chào cái.
.....
Sau khi hai vị Phó tư lệnh quân khu rời , Lý Viêm đến phòng y tế gặp An Hòa.
"Đại đội trưởng!" An Hòa chào quân lễ tiêu chuẩn.
Lý Viêm gật đầu cái, cười ha ha mở miệng : "Thế nào? Bác sĩ An quen với chỗ này chưa?"
An Hòa nghe vậy trong lòng liền 'lộp bộp' tiếng, nhưng trê mặt vẫn nở nụ cười yếu ớt : "Mọi người ở đây rất tốt, huống chi lãnh đạo bên cũng chiếu cố nhiều như vậy, nào có chỗ nào tốt ạ!"
"Người của chúng ta ở chỗ này đều có chút thô tục, mở miệng ra đều là đánh đánh giết giết, đám ranh con bị huấn luyện rất ác liệt, khó tránh khỏi người trước ở đây người sau làm thành cái gì. Bình thường nếu có người nào chuyện cân nhắc, bác sĩ ngàn vạn lần đừng để trong lòng." Lý Viêm nửa đùa nửa .
An Hòa quả thực là thông minh, lời Lý Viêm vừa mới ra, trong lòng lập tức biết có chuyện.
"Lần trước bên Bắc Kinh có gọi qua....." Dù ngày thường quen thô lỗ, nhưng lúc này nhìn An Hòa, Lý Viêm vẫn châm trước lời : "Lần trước đến đây cũng gặp ít vất vả, sáng sớm mai nhóm mọi người được nghỉ, về nhà nghỉ ngơi chút ."
Vừa nghe thấy hai chữ 'Bắc Kinh' An Hòa xác minh suy đoán của mình , sau khi Lý Viêm xong lời này, trong lòng lập tức dâng lên trận đè nén.
"Đại đội trưởng, tôi cần nghỉ phép, tôi có thể ở lại giúp đỡ quân y La...."
"Mài đao cần chú ý kỹ thuật đốt củi*, bác sĩ An, thân thể là gốc rễ căn bản nhất."
(* nghĩa gốc: Lưỡi dao có hai mặt rất cùn, mài dao phải chú ý đến tốc độ mạnh yếu của lửa, hàm ý: Chuẩn bị tốt thúc đẩy công việc nhanh hơn.)
An Hòa vừa thấy thế, trong lòng liến sáng tỏ.
Đúng vậy, từ chối cũng vô ích. dien.dan.le.quy.don@June_duahau
"Cảm ơn đại đội trưởng." Mặc dù trong lòng có vạn cái muốn, An Hòa vẫn khách khí tiếng cảm ơn.
Sau đó chính là vô cùng buồn bực.
Trong lòng tức nghẹn, trong đầu tràn đầy bất mãn cách nào ra. Cảm thấy tù túng, An Hòa thờ dài tiếng nhấc chân định rời khỏi phòng y tế.
Vậy mà vừa mới đẩy cửa ra An Hòa liền nhìn thấy Hứa Úy đứng ngoài cửa.
nhìn , trong mắt tràn ngập đè nén cùng phiền muộn.
nhìn , mồ hôi trải rộng gương mặt tuấn của .
" (em)...."
Hai giọng khác nhau nhưng phát ra cùng lúc, cùng chữ . (you = Ni)
giọng dịu dàng thanh lệ.
giọng khác lại trầm thấp dễ nghe.
Hết chương 16.
Last edited by a moderator: 30/6/16
dhtt, Tuyết Liên và Chris thích bài này.