1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NAM QUÂN NỮ GẢ - TRẢN TRÀ (59C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.

      Editor & Beta: June_duahau

      "Lâm Tu, An Hòa, hai người các cậu ngược lại rất năng suất ra, cần tôi tiến cử tự mình tới 'gặp gỡ' con át chủ bài của đại đội đặc chủng rồi". Phía sau truyền đến trận cười sang sảng.

      "Báo cáo thủ trưởng, tôi và đội phó Hứa là người quen cũ!" Lâm Tu làm cái quân lễ, mỉm cười : " Phó Tứ Lệnh Chu, đội phó Hứa là em lớn lên từ với tôi."

      " ra là thế!" Phó Tư Lệnh quân khu Z - Chu Sâm quay đầu nhìn về phía cháu bảo bối của ông bạn già An Quốc Huân, cười ha ha : "Hòa Hòa, từng gặp qua ta chưa?" xong còn tỏ vẻ chau chau mày.

      "Báo cáo thủ trưởng ---- chưa từng..." An Hòa chu môi, ra bộ cam chịu : "Lão gia ngài và tôi cùng cấp bậc."


      "Ha ha ha...." Chu Sâm cười , chuyển hướng sang bên người Phó Tư Lệnh Chung quân khu X, : " Lão Chung à, chắc ông cũng biết đâu? Con bé này chính là tâm can bảo bối của An Quốc Huân đấy, tiểu Vũ ngu ngốc, nhìn thấy thông báo liền kiên quyết tới cùng người ta đánh trận, tính hiếu thắng rất mạnh! Lúc nãy, nghe tôi hôm nay muốn đến thăm các người, liền sống chết bám lấy tôi theo tới."


      "Ông vậy khiến tôi ngược lại có chút ấn tượng rồi." Chung Quảng Chấn dời mắt đến người An Hòa: "Mấy hôm trước lão An hẹn ta câu cá, đoán chừng đứa cháu ông ấy đến chính là người trước mắt này .... nhìn rất lanh lợi, chỉ là...." Dứt lời quay đầu gọi: "Hứa Úy!"

      "Có!" Hứa Úy đáp vang dội.

      "Tại sao chưa đáp ứng.... .... cầu của đồng chí này?" Chung Quảng Chấn cố gắng nén cười để giữ vững vẻ mặt nghiêm túc.

      "Báo cáo thủ trưởng, quyến cước có mắt, tôi chỉ lo.... lỡ tay làm bị thương vị đồng chí này." Hứa Úy gằn từng chữ trả lời, khóe miệng khẽ giương lên đường cong.

      Nụ cười chói mắt ấy sai chút nào rơi ngay vào tầm mắt của An Hòa, nghĩ cũng phục muốn bùng nổ ngay lập tức.

      "...."

      "An An!" Lâm Tu giọng ngắt lời An Hòa muốn 'phá miệng tuôn ra".

      Lo lắng bên cạnh mình lúc này còn có hai vị Phó Tư Lệnh quân khu cùng hàng cán bộ cao cấp, người từ trước đến giờ luôn 'dương cung bạt kiếm' như An Hòa cũng cố nhịn xuống tức giận ngập tràn trong lòng.

      "Hòa Hòa, muốn mài giũa luyện tập đợi lát nữa xem xong biểu diễn cũng chưa muộn." Chung Quảng Chấn cười như cười .

      An Hòa còn chưa hiểu hàm ý như có như mặt Phó Tư Lệnh Chung trong nháy mắt theo cả hàng đội ngũ tới bãi bắn bia.


      "Vốn nghe đồng chí Hứa Úy ở đại đội các người tài năng chẳng khác nào tay tay súng thiện xạ, ngày hôm nay dù thế nào nữa cũng muốn được tận mắt chứng kiến, để cho đám 'nhà quê' này được mở mang tầm mắt!" Chu Sâm cùng đứng bên cạnh Chung Quảng Chấn cười .


      "Cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ." Thấy ý cười của Chu Sâm, Chung Quảng Chấn lập tức quay đầu về phía đại đội trưởng đại đội đặc chủng Lý Viêm, : "Lý Viêm, đừng có để cho Hứa Úy giấu tài hòng che mắt Phó Tư Lệnh Chu, có kỹ năng gì cứ việc sử dụng ra, cậu phải người phối hợp với cậu ta!"


      "Vâng!" Lý Viêm lớn tiếng đáp xong, xoay người đến bên cạnh Hứa Úy: "Ý tử của thủ trưởng cậu hiểu chưa?!" Vừa còn dấu vết nháy nháy mắt với .

      "Vâng!" Hứa Úy lên tiếng, mặt vẫn có thay đổi lớn gì, vẫn là bộ dáng nhàn rỗi rảnh rang như cũ.

      "Thằng nhóc nhà cậu bắn tốt cho lão tử! Thời khắc mấu chốt nếu khiến cho lão tử 'như xe bị tuột xích', trở lại lão tử nhất định ném chết cậu!" Lý Viêm thấp giọng uy hiếp .

      Ngại lão đại dài dòng, Hứa Úy ngay cả liếc mắt cũng liếc lấy cái, quay đầu đì về giữa sân, khiến cho Lý Viêm tức đến dậm chân.

      "Từng hạng mục tiến lên phía trước, cậu phải báo cáo tên hạng mục muốn tiến hành." Chung Quảng Chấn nhàn nhạt lên tiếng.

      "!" Hứa Úy nhanh chóng đáp lại: "Hạng mục thứ nhất, súng trường 100 mét bắn nhanh 30 phát!"


      Cờ hiệu lệnh phát xuống, phía trước trong phạm vi 100 mét hướng 60 độ tấm bia thép vừa mới được đựng lên, bên này Hứa Úy sớm nâng cây súng trường tự động 81 lên, quả quyết nổ súng, người súng gắn liền nhau, tiếng súng như 'gióng trống khua chiêng' khiến cho người xem 'trợn mắt há mồm', trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, Hứa Úy bắn xong phát súng cuối cùng. Tốc độ thay băng đạn của cực nhanh, trong nháy mắt phát đạn cuối bắn ra, tay trái Hứa Úy rút băng đạn dự bị trước ngực ra, cùng lúc súng rỗng gác máy theo, băng đạn rỗng rớt xuống trực tiếp lắp băng đạn dự phòng vào, ngay sau đó là động tác kéo chốt bắn.


      "Thế nào rồi?!" Chu Sâm và Chung Quảng Chấn đồng thời mở miệng hỏi.

      "Báo cáo thủ trưởng, thời gian 11 giây, toàn bộ 30 phát trúng đích!" thanh kích động của binh sĩ báo cáo có chút run rẩy.

      Ngay lập tức, tất cả mọi người trong bãi bắn bia đều im lặng.

      Kinh hãi!

      Cự ly 100 mét....30 phát đạn, bình quân mỗi phát bắn ra đến 0.37s... Hơn nữa trượt phát nào.....

      Chu Sâm thâm sâu nhìn vẻ mặt trước sau như của Hứa Úy, trong lòng thể đè nén gợn sóng.

      Nhân tài! Đây mới thực thự là nhân tài!

      "Ha ha.... trò hay vừa mới bắt đầu." Lâm Tu đứng bên cúi đầu .

      Đối với lời của họ mình, An Hòa xem như nghe thấy, trong đầu lúc này chỉ toàn là thông tin số liệu mình vừa nghe được lúc nãy.

      Rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao cái tên Tiểu hỗn đản An Vũ lúc nào cũng ngông cuồng tự cao tự tại lại bội phục Hứa Úy sát đất.

      Mà tiếp theo, Hứa Úy quả thực khiến cho tất cả mọi người ở đây phải nghẹn họng nhìn trân trối màn biểu diễn ngoạn mục của mình.

      Hạng mục thứ hai: phía trước 100 mét loạt hồng tâm được đặt ngay chính giữa 5 đồng tiền xu, gọn gàng dứt khoát, tất cả đều trúng đích.

      Hạng mục thứ ba: phía trước 200 mét hàng trái táo tươi mới được sắp xếp ngay ngắn, toàn bộ bị bắn bể chừa mống.

      Hạng mục thứ tư: phía trước 300 mét đặt cái đĩa sứ trắng đường kính 15 cm, theo tiếng súng rầm rầm ào ào đáp lại là tiếng vỡ nát.

      Hạng mục thứ năm: phía trước 800 mét sắp xếp mục tiêu là những mô hình con người dựng đứng, chút do dự, tất cả mục tiêu đều bị trúng chỗ hiểm.

      Tất cả đều chết lặng.

      Trong vòng bán kính 50 mét, ai dám lên tiếng, cũng ai muốn mở miệng.

      là.....quá chấn động rồi.

      Thời điểm Hứa Úy dằn lại tính khí của mình, lần thứ ba hô "Báo cáo!", Chu Sâm và Chung Quảng Chấn rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn về phía .

      Trong đó, bên giấu được vẻ hâm mộ cùng thán phục, bên vẻ kiêu ngạo cùng tự hào trắng trợn.

      "Tay súng thiện xạ.... ....." Tầm mắt Chu Sâm dừng lại lâu ở người Hứa Úy, khẳng định: "Quả là 'danh bất hư truyền'!"

      "Cảm ơn thủ trưởng khen ngợi!" Hứa Úy cũng khiêm tốn, đáp câu giòn tan.

      " cho tôi biết, nguyên tắc bắn của cậu là gì?" Giọng của Chu Sâm trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Úy.

      "Chỉ có phát súng đầu tiên, có phát súng thứ hai." ràng từng câu từng chữ.

      "Vì sao?"

      "Bởi vì tôi là thành viên của đại đội đặc chủng Lục quân Trung Quốc." Hứa Úy chậm rãi mở miệng : "Tác chiến của chúng tôi là chỉ được phép thành công được phép thất bại!"


      "Hay cho câu Chỉ được phép thành công được phép thất bại!" Chu Sâm cảm thán câu nhìn về phía Chung QUảng Chấn bên cạnh: "Lão Chung à, quân khu X các ông quả nhiên cất giấu 'cây súng' tốt đấy!"

      "Đâu có, quân khu Z các ông mới có tư chất cao đó." Chung Quảng Chấn cười đáp lại.

      ... ....

      "Thằng nhóc! Có biết cái gì gọi là 'khiêm tốn' hả?" Đợi cho Chu Sâm và Chung Quảng Chấn xa rồi, Lý Viêm mới bắt đầu lôi Hứa Úy ra 'giáo dục'.

      "Khiêm tốn cái cọng lông.... ..." Hứa Úy nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lý Viêm ràng đắc ý đến chịu được, vừa : "Lão đại, khóe miệng ngài 'toét đến mang tai' rồi kìa!"

      " Hỗn tiểu tử vạn năm cũng đổi được cái tình tình chết bầm kia! giả bộ chút chết liền sao!" Lý Viêm ngoài miệng mắng nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.

      Hứa Úy nghe vậy khẽ cười, quay đầu, ánh mắt xa xa nhìn về bãi bắn bia.

      Cách đó xa, tầm mắt An Hòa dừng lâu ở bên sườn mặt Hứa Úy.

      Trong lòng truyền đến tiếng sụp đổ rất , An Hòa nhìn đến cái dáng người cao ngất kia, trong lòng nhịn được run rẩy.

      An Hòa nhìn thấy ràng.

      Giờ khắc này, tuy rằng Hứa Úy rất trầm tĩnh, nhưng quanh người lại giống như có tầng khí chất liều lĩnh bao phủ.

      thể thừa nhận, như vậy, khiến cho người ta vô cùng động lòng.
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7. (Tiếp)
      Editor: June_duahau

      Từ chối ý tốt của hai vị Phó Tư Lệnh quân khu, trưa hôm đó, An Hòa cùng An Vũ tới căn tin của đại đội đặc chủng quân khu X ăn cơm.

      "Em khỏi cần , thức ăn ở đại đội đặc chủng bọn em quả tệ! So sánh với trường học bọn chị quả thực là 'chần qua nước sôi!" Trong miệng An Hòa nhét đầy thức ăn, hai má căng phồng.

      "Nhìn cái tướng ăn của chị xem, trời ơi!" An Vũ khinh bỉ : "Chị, chị có phải là con hả? Nhìn nhìn cái miệng của chị xem...Quai hàm cũng chạm đến mặt bàn rồi!"

      "Ăn của em bữa cơm còn tức oai oái, làm gì còn sức...." An Hòa ngọng ngịu xong, cái miệng nhắn bóng loáng lên: "Hazz, An Vũ, chẳng trách quốc gia năm đều trích ra khoản quân phí lớn như vậy, nhìn tiểu chuẩn bữa ăn của bọn em, nửa thức ăn chị ăn đều là thịt...."


      "Chị cũng quá khoa trương rồi...." An vũ cầm khăn giấy đưa cho An Hòa: "Chỉ là thức ăn của bộ đội đặc chủng trong lục quân cũng gần giống với phi công, bởi vì cầu về thể lực, chi phí dinh dưỡng của chúng em thông thường so với lính đánh bộ và lính thiết giáp chỉ gấp ba lần!"


      " sao......" An Hòa ở bên vừa lau miệng vừa gật gật đầu, bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì vội vàng mở miệng : "Hazz, An Vũ, chút nữa cho chị vay tiền trả tiền bữa cơm trưa hôm nay nha, haha! Chị cũng đến bộ đội các em ăn đâu! Chị biết Ban cấp dưỡng bọn họ nấu cơm đều tính toán số lượng, chị cũng muốn kiếm thêm phiền toái cho các chiến sĩ kia..."


      " còn biết lo lắng chu toàn." An Vũ nhếch miệng lộ ra hàm răng đều đặn trắng sáng.

      " biết lớn !" An Hòa liếc An Vũ cái, tỉ mỉ quan sát em trai mình.

      An Vũ vẫn là An Vũ trước kia, chẳng qua là, cảm giác thấy có chút gì đó giống nữa rồi.

      Đen, gầy, cao hơn....Cũng càng rắn chắc hơn rồi.

      An Hòa giương mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai lại gầy gò của An Hòa, đáy mắt hơi có phần xúc động.


      An Vũ nhìn thấy hơi nước bốc lên trong mắt 'bà chị' nhà mình, khóe miệng giương lên, xấu xa mở miệng : "Ơ...ơ, phải chị coi trọng đứa em trai này chứ? Mắt nhìn thẳng, thu lại chút trẻ con này , đừng cầm lòng được vậy chứ,haha!"


      " chết !" An Hòa đập cái lên ót An Vũ: "Coi trọng cái tên đại ngốc này sao? Chị có mù đâu?! Nhìn cái mặt đen thui của em xem, đen thùi lùi như than, đoán chừng em ở đại đội đặc chủng là cái lò nấu rượu sao?!"

      "Cắt!" An Vũ hơi ngửa cổ: "Chị biết cái gì! ra hù chết người ta!"

      "Tổn hại sắc đẹp chứ!" An Hòa cười : "Vậy em nghe chút xem, là cái lò nấu rượu em còn có thể làm được gì?"

      "Cái này là bí mật, thể ." An Vũ làm bộ nghiêm túc.

      "Ặc...." An Hòa bỗng chốc bị nghẹn nên lời: "Vậy gần đây em bận cái gì?"

      "Bí mật."

      "Tiếp theo em phải làm gì?

      "Bí mật."

      "Chừng nào em hoàn thành xong nhiệm vụ, trở về nhà chuyến?"

      "Bí mật."

      "Này.... ....!" An Hòa vui rồi: "Em là bộ đội đặc chủng hay là Cục bảo mật hả? Có cái gì mà em phải giữ bí mật ?!"

      "Hắc hắc." An Vũ nhe răng cười: " còn cách nào khác, đây là quy tắc---mông con rùa!"


      An Hòa vừa nghe vậy chống cằm cười rộ lên: "Tiểu tử chết dẫm như đánh rắm.... ....phải rồi, lúc nãy ở bãi bắn bia em trốn đâu vậy?!" An Hòa bất mãn nhìn An Vũ.


      "Phó Chu Lệnh Chu ở đó, em dám ra ngoài sao!" An Vũ trợn trừng mắt : "Quân khu bọn em chỉ có lãnh đạo cấp biết thân phận của ba và ông nội, em muốn để cho người khác em dựa vào quan hệ, bám váy người nhà bò lên. Hơn nữa...nếu em lộ diện, phải Phó Tư Lệnh Chu bắt em và Úy so tài cao - thấp sao, em muốn bị mất mặt......."


      "Ặc.... vậy cũng đúng." An Hòa đăm chiêu, : "Nếu em vào sân, đoán chừng sắc mặt Phó Tư Lệnh Chung của bọn em hoàn toàn đảo ngược so với tại rồi."

      "Ha ha...." An Vũ bật cười, chốc lát lại sát đến gần An Hòa giọng hỏi: "Hỏi chị chuyện này nhé......"

      "...." An Hòa hơi hơi giương mắt, vốn tưởng thằng nhóc thối này lại muốn giới thiệu cho mình mấy em xinh đẹp trong trường.

      "Chị cảm thấy Úy thế nào?" An Vũ nhíu mày nhìn An Hòa.


      "Kỹ thuật bắn súng cực kỳ xuất sắc!" Nhớ đến màn biểu diễn của Hứa Úy ở bãi bắn bia vừa rồi, An Hòa theo bản năng mở miệng : "Bản lĩnh tệ, hình tượng rất phù hợp....dáng dấp cũng tồi....Aiiii....Em hỏi cái này để làm gì?"


      "Chị xem, chị cũng trưởng thành rồi...." An Vũ bày ra dáng vẻ trầm tư: "Em tính cũng nên tìm cho chị tấm chồng cũng là tìm cho em người rể, phải ?!"

      "Ai thèm quan tâm!" Mặt An Hòa đỏ lên, mắt liếc thấy có bàn tay chụp tới, An Vũ vội vàng né tránh.


      "Ngược lại, chị ra dáng con chút được ! Quân tử động khẩu động thủ biết hả?!" An Vũ chu mỏ. " Úy vừa vặn thích hợp với tiêu chuẩn kén chồng của chị đấy! Em cho mà biết, qua lần này, có cơ hội tốt như vậy nữa đâu!"


      "Chị cũng mắng chửi người, chỉ là năng lực 'động thủ' của chị tương đối mạnh thôi!" An Hòa nghiến răng nghiến lợi . "Em vẫn nên quan tâm đến em xinh đẹp MM cả ngày khóc khóc rên rỉ của em !"

      Vì thế cái đề tài này được hai chị em kết thúc trong bầu khí nhao nhao ầm ĩ.


      Nhưng mà có câu---người vô ý, người nghe có lòng. Lời này giống như ứng người , từ ngày đó trở , vừa tròn hai mươi bốn tuổi An Hòa bắt đầu vụng trộm để tâm đến người đàn ông làm sản sinh ra trong lòng vô số thiện cảm tốt ở bãi bắn bia hôm đó.


      So với trước kia càng thêm chờ đợi tin tức của An Vũ. Bởi vì trong thư An Vũ hết lần này đến lần khác đều nhắc đến Hứa Úy khiến mình ngưỡng mộ, kính nể như thế nào.


      so với trước kia càng nóng lòng gặp mặt Lâm Tu. Bởi vì như thế có thể bóng gió Lâm Tu, nhân tiện hỏi thăm chút tin tức từ đến lớn về Hứa Úy.


      Dần dần, An Vũ và Lâm Tu cũng phát ra tâm tư của An Hòa, hai người tuy ngoài miệng , nhưng cũng ngầm đánh tiếng với Hứa Úy, nhất là An Vũ, ở trong lòng cậu nhận định Hứa Úy chính là ứng cử viên có hai cho chức danh rể của mình.

      Cho nên , lúc đó, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

      Điều kiện tiên quyết là, có cái nhiệm vụ sau này, ra của An Vũ.

      Hết chương 7.
      Last edited: 19/2/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.
      Editor: June_duahau

      "Bác sĩ An, Chủ nhiệm gọi chị qua bên kia chút." y tá gõ cửa phòng, .

      "Ừ, biết rồi." An Hòa khẽ gật đầu, đứng lến hoạt động lắc lắc cái gáy cổ cái, sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Lúc qua khu phòng bệnh nội trú, người từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ chẳng khác gì 'gió giật sấm rền' như An Hòa lại có lúc bước chân cảm thấy trì trệ.


      nhìn biển số phòng bệnh thuộc lòng kia, giống như vô số lần trước tưởng tượng biết giờ phút này đằng sau cánh cửa phòng bệnh đó, cái người giường bệnh gần cửa sổ kia có vẻ mặt gì.


      Là đôi môi mỏng khẽ giương lên nụ cười yếu ớt? Là khuôn mặt tuấn nhưng lúc nào cợt nhả? Hay là yên lặng dựa vào đầu giường, tầm mắt lơ đãng xuyên thấu qua cửa sổ lẳng lặng nhìn xung quanh.


      Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người bên trong mở ra, nhìn lướt qua khuôn mặt xa lạ nằm giường bệnh, trái tim An Hòa như bị nhéo cái, lập tức liền cười cười tự giễu.

      Lại , Hứa Úy xuất viện.......cũng được thời gian.


      Ngày xuất viện, thân là bác sĩ chủ trị An Hòa so với ai khác đều biết ràng, chẳng qua là, lúc vô cùng rối rắm cái vấn đề 'Có nên tới lời tạm biệt hay ?", khu nội trú bên kia lại truyền đến tin tức Hứa Úy sớm xuất viện nhận nhiệm vụ rồi.

      Cảm xúc rối rắm mới vừa rồi lập tức tiêu tán hết, nhưng trong lòng An Hòa lại vì thế mà cảm thấy thoải mái hơn.

      là...'Gạt tay áo ra , mang theo áng mây'

      Mày ở đây rối rắm nửa ngày, người ta sao? Ngay cả chào hỏi cũng thèm đếm xỉa tới.

      Quả nhiên là phong cách hành xử của bộ đội đặc chủng Lục quân Trung Quốc -- gọn gàng linh hoạt.

      Nhớ đến đây, An Hòa thầm hít vào hơi sâu, dung mạo thanh tú như băng tuyết nhất thời tăng lên vài phần.

      "Cốc cốc cốc..."

      "Mời vào."

      "Chủ nhiệm." An Hòa vào phòng: " tìm tôi?"

      "À, bác sĩ An tới đây!" Thục Trân --- Chủ nhiệm khoa Tổng y viện quâ khu X , từ bàn làm việc ngẩng đầu lên : "Ngồi ."

      An Hòa theo đó ngồi xuống.


      "Trước đó vài ngày, tôi cùng lãnh đạo bệnh viện thảo luận qua chút, kế hoạch ngày mai Viện cử bộ phận bác sĩ và y tá của chúng ta đến đại đội đặc chủng quân khu tham gia trao đổi giao lưu, tiện thể học hỏi ký thuật bắn súng." Vương Thục Trân mỉm cười, ngẩng đầu nhìn An Hòa.

      "Đại đội đặc chủng?" An Hòa kinh ngạc: "Chủ nhiệm, chuyện này...."


      "Yên tâm." Vương Thục Trân trấn an, liếc mắt nhìn An Hòa cái: "Viện trưởng của chúng ta và đại đội trưởng bọn họ có giao tình bằng hữa, hoạt động lần này đánh tiếng trước rồi."

      "Nhưng mà, ở cái chỗ 'thâm sơn cùng cốc' ấy có cái gì hay để mà tham quan học hỏi chứ...." An Hòa nhíu mày.

      Cái gọi là lấy hoàn cảnh để đó cũng chỉ là lấy cớ thôi. thực tế, nghĩ đến việc tới đó có khả năng gặp được Hứa Úy, trong lòng liền phức tạp nên lời.


      "Hoàn cảnh mà......Chỉ hơi kém chút." Vương Thục Trân cười ha ha, : "Chỉ có điều, các y bác sĩ ở bênh viện chúng ta sớm kiềm nén được rồi. Cũng nghe uy doanh của đại đội đặc chủng lâu rồi, nhóm người đó ước gì sớm ngày được tới đó để nhìn tận mắt đấy... tôi cũng thấy khó hiểu, xem đống đàn ông, cả ngày ru rú trong rừng núi gió thổi nắng chiếu, giống như đám khoai tây vùi trong đất, có gì hay mà nhìn?!"

      An Hòa bị lời đùa của Chủ nhiệm làm bật cười, buồn bực trong lòng bỗng chốc tan biến ít.


      "Nhưng mà tôi lại có chủ ý này...." Vương Thục Trân lân la xoay chuyển: " xem các y bác sĩ ở tổng y viện chúng ta, người nào cũng trắng mềm như nước lại cứ đâm đầu đến đại đội đặc chủng như vậy, biết cái đám khỉ đen đó còn vui vẻ thành bộ dáng gì nữa, dù sao 'dăm bữa nửa tháng' cấp cho bọn họ chút 'phúc lợi' cũng phải là được, cho nên nghĩ nghĩ lại, muốn , cũng xem như 'Nước phù xa chảy ruộng ngoài."


      "A, nghe như vậy, đúng là chuyện tốt thành đôi." An Hòa cười nhạt tiếp: "Chỉ là con người tôi hơi lười biếng chút, chủ nhiệm, hoạt động tham quan bắn bia lần này tôi tham gia. Tôi ở lại đây giám sát, đỡ cho đến lúc khẩn cấp lại tìm được người."


      Để tránh cho bản thân lại rối rắm, phương pháp tốt nhất là né tránh xa. gặp mặt nhau phải suy nghĩ nhiều. Trong lòng An Hòa nghĩ thế liền làm theo.


      "Người trẻ tuổi mà, thời điểm nên hoạt động hoạt động chút. Bệnh viện bên này có tôi, cứ yên tâm mà ." Vương Thục Trân cầm ly trà bàn lên uống ngụm, tiếp: "Lại Quân y La bên đại đội đặc chủng trước đó có muốn 'trao đổi học thuật' với , , lại khiến người ta mất hứng sao. Huống hồ, phía bên ta còn báo cáo với cấp là để và Vu Xuyến dẫn đoàn tới đó đấy!"

      Lời vừa ra, trong nháy mắt An Hòa an tĩnh lại.


      Vu Xuyến -- bác sĩ chủ trị khoa giải phẫu thần kinh, chị em tốt của An Hòa, nữ quân y trẻ tuổi vừa kết hôn lâu.

      Quan trọng hơn là, vị hôn phu của ấy Lý Phong lại là đồng nghiệp của Hứa Úy --Trung đội trưởng trung đội I đại đội đặc chủng quân khu X.


      Vốn là vợ chồng tân hôn nên 'tình nồng ý mật', ai ngờ ngay cả tuần trăng mật cũng có liền mỗi người nơi trở về đơn vị công tác, lần này tổng y viện tổ chức tham quan đại đội đặc chủng, đối với An Hòa mà có lẽ là tránh kịp, nhưng đối với hai người này lại thực cầu còn được!


      Nghĩ đến đây, An Hòa chậm rãi nâng mắt nhìn về phía Vương Thục Trân: "Tôi biết rồi. Cám ơn chủ nhiệm."
      Last edited: 19/2/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8. (Tiếp)
      Editor & Beta: June_duahau

      Đường núi gập ghềnh, chiếc xe đong đưa xóc nảy chầm chậm chạy về phía trước.

      Điều kiện tồi tệ, địa hình phức tạp, biết thời gian qua bao lâu, mà trong xe vẻ mặt của các y bác sĩ ai nấy đều tràn đầy hưng phấn cùng chờ mong.

      Tầm mắt An Hòa nhìn ngoài cửa sổ xe bay xa, đây phải lần đầu tiên trong đời bước chân lên con đường này, giống như ngày này năm năm trước, lần đầu tiên đặt chân đến đại đội đặc chủng 'thần bí' kia.

      Chỉ là hôm nay, mục đích của phải là thăm em trai mình -- An Vũ. Cũng phải gặp cái người khiến cho bản thân nhung nhớ lâu -- Hứa Úy.

      đưa tay chống cằm thất thần nghĩ, suy tư về mục đích mình đến đại đội đặc chủng lần này.

      "An Hòa...." Vu Xuyến ngồi ở bên vỗ nhè lên vai .

      "Hả?" An Hòa khôi phục lại tinh thần, nhìn về phía đồng nghiệp kiêm bạn tốt của giờ phút này trông có vẻ vừa hưng phấn vừa hồi hộp lo lắng.

      "Họ hình như sắp tới rồi.......Cậu mau nhìn mình chút xem........Đầu tóc mình có rối ? Quần áo như thế nào? Có ép thành nếp nhăn ...."Từ trước đến giờ Vu Xuyến luôn dịu dàng ít , giờ phút này lại luống cuống tay chân nhìn An Hòa.

      Nhìn cảnh tượng trước mắt, sống mũi An Hòa bỗng chua sót.

      có thể hiểu được cảm giác lúc này của Vu Xuyến.

      Chồng của ấy ở tiền phương, ấy đợi rất lâu rồi, chờ mong người chồng ở tiền phương lúc này ngóng chờ để nghênh đón .

      Sau khi kết hôn hai người bọn họ có cơ hội gặp mặt, mấy ngày hôm nay, tâm trạng ấy lúc nào cũng thấp thỏm yên, chính là như vậy.

      Bọn họ là quân nhân, bọn họ được phép tùy hứng, bốc đồng lựa chọn. Ngay cả thời gian sau khi kết hôn cũng trân quý như vậy.

      An Hòa nâng tay chỉnh sửa cổ áo cho Vu Xuyến, hít mũi cười khanh khách, mở miệng : " đủ đẹp rồi. Vô cùng xinh đẹp! Yên tâm, lát nữa đội trưởng Lý nhà cậu nhìn thấy nhất định bị cậu mê hoặc đến mất hồn."

      Nghe thấy lời trêu đùa của An Hòa, các y bác sĩ bên cạnh bỗng chốc cũng ồn ào hẳn lên, Vu Xuyến xấu hổ nhịn được mắng An Hòa huyên thuyên.

      Trong khí tốt đẹp như vậy, chiếc xe mang biển số quân khu rốt cuộc cũng chậm rãi tiến vào doanh trại của đại đội đặc chủng quân khu X, cuối cùng lúc chỉ còn cách người chỉ huy của đại đội đặc chủng xa, chiếc xe mới dừng lại.

      Thân là người dẫn đầu đoàn, An Hòa và Vu Xuyến xuống xe, phóng tầm mắt liền thấy -- giỏi , nghênh đón thủ trưởng sợ là cũng phô trương lớn như vậy!

      Lý Viêm và Trương Thân dẫn đầu đứng dưới ánh mặt trời chói trang, theo sau đó là đám cán bộ đứng xếp thành hàng nghiêm chỉnh ngay ngắn nhìn về phía đoàn các nữ quân y, nữ y tá bên này.

      "Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!" Lý Viêm dẫn đầu lên thân thiết tiếp quân đoàn các nữ đồng chí.

      "Làm phiền đại đội trưởng cùng các vị cán bộ rồi." An Hòa kiêu ngạo siểm nịnh bắt tay với Lý Viêm, mỉm cười gật đầu chào các vị 'quan quân'. "Lần này chúng tôi đến đây lại mang thêm phiền phức đến cho đại đội đặc chủng các người rồi."

      " có!" Lý Viêm cười ha ha, : "Cũng phải là người ngoài, lát nữa biết đám ranh con kia mừng rỡ đến mức nào!"

      Các y bác sĩ nghe vậy đều có chút ngượng ngùng, nhưng An Hòa lại vô cùng tự nhiên vén loạn tóc ra sau đầu, thoải mái tươi cười với đám cán bộ, : "Đến lúc đó còn muốn làm phiền các đồng chí phụ đạo thêm cho chúng tôi kỹ năng bắn bia ạ!"

      Vốn có diện mạo xinh đẹp động lòng người, nụ cười rực rỡ của An Hòa lúc này nhất thời khiến cho đám quan quân chưa vợ ở đây khỏi choáng váng thôi.

      Lý Viêm và Trương Thân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng vang lên câu nối --- Tiểu tử Hứa Úy này, mắt nhìn quả chuẩn xác!

      "Người bên cạnh bác sĩ An chính là bác sĩ Vu Xuyến!" Trương Thân ghé sát vào tai Lý Viêm nhắc nhở câu.

      "Bác sĩ Vu?" Lý Viêm đưa mắt nhìn sang Vu Xuyến đứng bên cạnh có chút áy náy: "Là vợ của Lý Phong -- Vu Xuyến - Vu quân y sao?"

      "Vâng" Vu Xuyến có chút thẹn thùng đáp câu, sau đó, cắn chặt răng ngẩng đầu cất cao giọng : "Chào thủ trưởng!"

      "Ha ha... Tôi nhớ ra rồi, ngày đó Lý Phong kết hôn, tôi còn với người ngoài rằng tên tiểu nử này phúc khí tốt, làm sao lại lừa gạt được xinh xắn này làm vợ!" xong, Lý Viêm còn chìa tay với Vu Xuyến : "Bác sĩ Vu, xin chào, xin chào!"

      Vu Xuyến vội vàng bắt tay, mặt sớm đỏ rực.

      "Lý Phong!" Lý Viêm cười, hô to tiếng.

      "Có!" thanh vang dội trả lời, mọi người đều quay đầu, nhìn thấy sĩ quan trẻ tuổi lên phía trước.

      "Tôi nhớ , ngày thứ hai sau khi kết hôn, trung đội cậu liền nhận nhiệm vụ ngay phải ?" Lý Viêm chắp tay sau lưng nhìn thẳng Lý Phong hỏi.

      "Vâng!" Lý Phong đáp.

      "Được. Tôi đặc biệt cho phép cậu nghỉ ngày, hôm nay cần cậu mang binh huấn luyện, cũng cần phụ trách đoàn quân y tham quan bãi bắn bia, cậu hãy dẫn bác sĩ Vu đia dạo thăm quan bộ đội chúng ta , dám chậm trễ quay đầu lão tử chém gọt cậu! Nghe ?!" Lý Viêm lớn giọng .

      "!" Giọng của Lý Phong đầy hưng phấn và kích động.

      xong, Lý Phong sải bước lớn tới trước mặt Vu Xuyến, tay trái đưa ra nhấc lấy đống bao lớn bao dưới chân , tay phải vội vàng nắm lấy tay vợ.

      Đối với những tiếng cười thiện ý, Chu Xuyến đỏ mặt rũ mắt xuống, trong mắt lóe lên ánh lệ hạnh phúc.

      An Hòa lẳng lặng đứng bên nhìn, tầm mắt rơi xuống đôi bàn tay nắm chặt nhau của hai người.

      Gắt gao, chặt chẽ, kẽ hở nào.

      Tựa như trái tim của hai người, ngay cả cách 'thiên sơn vạn thủy*' (ngàn sông vạn núi) cũng vĩnh viễn sát cánh bên nhau rời.

      "Ha ha..." Lý Viêm vừa cười, : "Nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này xem! Gấp như vậy!"

      Mọi người nghe vậy đều cười rộ lên.

      Khóe miệng An Hòa cũng giương lên, ánh mắt như lơ đãng quét qua vòng, nhưng nhìn thấy bóng dáng tuấn kia đâu.

      Hứa Úy ở đây.

      Trong lòng An Hòa đầu tiên là buông lỏng, ngay sau đó lại báo trước dâng lên tia cảm xúc khác lạ.

      Giống như buồn bực vô cớ.

      Chậm rãi thu hồi tầm mắt, trong lòng An Hòa thầm an ủi bản thân.

      Như vậy rất tốt....Như thế cần phải lúng túng nữa.

      An Hòa ngẩng đầu, vừa đúng chạm phải ánh mắt đăm chiêu của Lý Viêm và Trương Thân.

      vội vàng thu lại tâm tư, mỉm cười với hai người bọn họ.

      Đúng lúc này, Đúng lúc này, có binh sĩ ngụy trang vội vàng chạy qua.

      An Hòa nhớ ra người đó -- chính là trong những người đến thăm hỏi Hứa Úy ở bệnh viện lần trước, cái người mặt tròn to to.

      Cậu lính mặt tròn đó có vẻ tươi cười như lúc trước, lúc nhìn thấy Lý Viêm, ta vội vàng dừng bước, làm cái chào quân lễ với Lý Viêm và Trương Thân.

      "Con khỉ con đuổi theo con thỏ sao?! Chạy nhanh như vậy!" Lý Viêm nhíu mày cười khẽ.

      (Reader chú ý nha, ở bộ độ đặc chủng khi thực nhiệm vụ, người ta chỉ dùng biệt hiệu để gọi, dùng ám hiệu để truyền tin nên nếu đọc thấy lạ cũng đừng thắc mắc nha. ^.^)

      "Báo cáo đại đội trưởng, trong lúc diễn tập có người bị thương, đội trưởng Hứa phái tôi đến phòng y tế tìm Quân y La!"

      "Phía sau núi mới phát cụ già bị thương lạc đường. Quân y La ở ngoài đó cấp cứu trị thương!" Nghĩ đến khoảng cách giữa sân huấn luyện, mặt Trương Thân lộ vẻ nôn nóng.

      "Chuyện này...." Lý Viêm vừa muốn phát tác lửa giận.

      "Tình huống thế nào?" An Hòa đứng bên đột nhiên mở miệng.

      Cậu lính mặt tròn sau khi nhìn thấy người mở miệng liền sửng sốt chút, lập tức vội vàng : "Căn bản là trong lúc huấn luyện nhảy dù, có binh lính bị dẫm hụt bị ngã, sau đầu đụng đất.... ....."

      "Tiểu Lỵ, vào trong xe lấy hộp cứu thương của tôi ra!" An Hòa vội vàng quay đầu hô tiếng, lập tức quay lại : " dẫn tôi đến chỗ người bị thương đó!"

      Tính cả Lý Viêm vừa mới vừa bừng tỉnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía An Hòa.

      "Chạy nhanh mang tôi !" An Hòa nhịn được bùng nổ, chỉ vào mặt lính mặt tròn, tức giận mắng: "Cứu người quan trọng hay giữ bí mật quan trọng hơn?! Tôi mặc kệ mấy cái quy định chó má gì của các người, trong mắt tôi, sinh mạng người là quan trọng nhất! Cái gì mà huấn luyện cớ mật của các người tôi có hứng thú muốn biết!"

      "Còn thất thần cái gì!" Lý Viêm nhìn thấy binh lính kia quay đầu nhìn mình quát lên: "Cậu con mẹ nó còn mau chạy nhanh dẫn bác sĩ An đến đó!!!"

      "Dạ!" Cậu lính mặt tròn nhận lấy hộp cứu thương của y tá Tiểu Lỵ, vội vàng dẫn theo An Hòa chạy tới sân huấn luyện.

      Vì thế, trước lầu chỉ huy những người có liên quan đều nhìn thấy An Hòa thân thường phục lấy tốc độ thua kém gì cậu lính bên cạnh chạy nhanh đến sân huấn luyện.

      " này...." Nhớ tới lời An Hòa tức giận mắng 'mặt tròn' lúc nãy, Lý Viêm những tức giận chút nào, ngược lại nhịn được mà cười ha ha: "Lý Viêm tôi sống ngần này tuổi đầu, lần đầu tiên thấy như vậy! Mẹ nó, chính là như vậy! Phải như vậy! Cậu khoan hãy , này cùng với Hứa Úy đúng con mẹ nó xứng đôi! Chính là này rồi!

      Hết chương 8.
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.
      Editor & Beta: June_duahau

      "Bác sĩ An...." Nhìn An Hòa ôm hộp cứu thương liều mạng cấp tốc đuổi kịp tốc độ của mình, cậu lính mặt tròn có chút lo lắng thả chậm bước chân.

      " có chuyện gì....Tôi vẫn cùng được!" An Hòa thở hổn hển gian nan mở miệng, trong mắt lóe lên tia sáng chân thành mà kiên định.

      "Vậy .....vậy chạy theo sát tôi! Nếu chịu được nữa tôi tiếng!"

      An Hòa nặng nề gật đầu cái.

      Cuối cùng, cậu lính mặt tròn cũng đưa An Hòa tới sân huấn luyện.

      "Báo cáo!" Câu ta vội vã hét lên.

      "Lão Bính về hàng! Bác sĩ La, người bị thương...." Hứa Úy ngẩng đầu, giây sau lại kinh ngạc phát người đứng trước mặt mình phải là bác sĩ điều trị của đại đội đặc chủng La Thành.

      "Bị thương ở đâu?!" An Hòa có tâm trí để bận tâm đến ánh mắt của những người ở đây, tất cả ý nghĩ trong đầu lúc này là cứu chữa người bị thương.

      "Khiêng Tiếu Nghị lại đây!" Chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, Hứu Úy lập tức khôi phục lại sắc mặt lúc trước, thay vào đó là vẻ mặt căng thẳng cùng uy nghiêm: "Những người khác tiếp tục huấn luyện! Cuồng Phong, Tống Nham, các cậu dẫn đội!"

      "Vâng!" Cuồng Phong và Tống Nham đồng thanh đáp.

      Người bị thương bị mang ra ngoài khu vực sân huấn luyện, An Hòa ngồi xuống bắt đầu kiểm tra vị trí và mức độ bị thương.

      "Chuẩn đoán ban đầu là não bị chấn thương!" An Hòa ở bên vừa kiểm tra cho người bị thương cáng vừa ngẩng đầu với Hứa Úy và nhóm sĩ quan, tóm tắt tình hình chuẩn đoán. "Tuy rằng sau gáy bị đập xuống đất, may là lúc rơi xuống người bệnh cố gắng tìm cách rơi chậm lại, xử lý sơ cứu cũng rất tốt, suy đoán ban đầu thấy có triệu chứng bị gãy cằm, nhưng cụ thể thế nào cần phải đưa về phòng bệnh kiểm tra kỹ càng." Trong lúc An Hòa cũng khồng hề dừng động tác sơ cứu trong tay lại.

      "Cậu ta còn có thể tiếp tục huấn luyện ?" Giọng nhàn nhạt của Hứa Úy vang lên.

      Giọng điệu bình thường này, giống như cùng người ta bàn luận chuyện 'Thời tiết hôm nay thế nào', An Hòa nhận ra cấp bách trong giọng điệu của , toàn bộ cảm xúc của đều tập trung vào hai chữ 'huấn luyện' trong lời , bỗng chốc lửa giận bốc lên đầu.


      "Đồng chí Trung đội trưởng!" An Hòa giương mắt nhìn, đáy mắt ngập tràn lửa giận cùng chất vấn: " thấy cậu ấy bị thương sao?! đầu ngã đụng đất, ngã chết cậu ta là nhờ mạng cậu ta lớn! vất vả mới nhặt được cái mạng về, chẳng lẽ còn muốn người ta mang theo vết thương này huấn luyện?! trách được đại đội đặc chủng các người luôn có thành tích nổi bật, theo tôi thấy, các người có thể lấy được thành tích như ngày hôm nay căn bản là lấy mạng của người khác ra huấn luyện tàn ác vô nhân đạo! Nơi nào là huấn luyện? Thực chất là chà đạp lên sinh mạng người khác! thể lý!"


      Đôi môi mỏng của Hứa Úy khẽ nhếch lên, dáng người cao ngất đứng ở đó, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn người đối diện, nhưng có ý định mở miệng phản bác.

      biết tại sao An Hòa lại xuất ở đại đội đặc chủng bọn . Nhưng thân thường phục này trong nháy mắt lại xuất rồi chiếm lấy toàn bộ tầm mắt của .


      đôi giày da màu đen dính đầy bùn đất loang lổ, tóc tai có chút tán loạn, hai bên thái dương sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, giờ phút này vài sợi tóc đen nhàn dỗi dính chặt vào gương mặt , ngay cả chóp mũi cũng bị tầng mồ hôi mỏng bao phủ, đôi môi vốn hồng nhuận mềm mại vì thời gian chạy lâu mà trở nên khô ráo nứt nẻ.


      Bởi vì chạy quá nhanh mà má An Hòa nổi lên hai tầng đỏ ửng, đôi mắt đẹp tuy vẫn trong suốt động lòng người, nhưng giờ phút này trong đôi mắt đó lại chứa đầy cái gọi là 'phẫn nộ'.

      Ngay lúc này, đứng đối diện với Hứa Úy, đôi mày thanh tú dựng thẳng đối mặt với . dien.dan.le.quy.don.@June_duahau

      " cách khác cậu ta thể tiếp tục tham gia huấn luyện và tuyển chọn nữa phải ?" Hứa Úy bày tỏ thái độ gì đối với lời của An Hòa, vẻ mặt vẫn như cũ có biểu cảm gì.

      "Hứa Úy!!!" tiếng quát lớn nổ ra.

      Nhưng Hứa Úy lại làm như nghe thấy, chỉ liếc mắt nhìn người bị thương kia cái, lập tức quay đầu về phía sân huấn luyện hô lớn: "Tiếu Nghị, rút khỏi bộ đội đặc chủng.... ..."

      "Báo, báo cáo...." Cái người bị thương nằm cáng, thần trí có chút mơ hồ, gian nan mở mắt nhìn về phía Hứa Úy: "Đội trưởng Hứa, được loại bỏ tôi....Tôi vẫn còn có thể huấn luyện!"


      " điên rồi sao?!" đợi Hứa Úy mở miệng, An Hòa chạy tới trước mặt cậu lính kia: " có ý thức được mức độ nghiêm trọng của não bị tổn thương hả?! Tuy rằng phán đoán ban đầu là tổn thương , nhưng tất cả đều phải chờ trở về phòng điều trị kiểm tra toàn diện lại lần nữa mới có thể kết luận được! Nếu ...."


      "Tôi muốn huấn luyện!" Người cáng ngắt lời An Hòa, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hứa Úy đứng bên : "Đội trưởng Hứa, xin cho tôi tiếp tục tham gia cuộc tuyển chọn! Tôi chuẩn bị ròng rã ba năm, chì vì lần này có thể thông qua khảo hạch trở thành thành viên của bộ đội đặc chủng....Xin đừng loại trừ tôi!" Trong mắt người tên 'Tiếu Nghị' lộ ra đau lòng cùng khẩn cầu nhìn Hứa Úy.LQD*June_duhau*


      "Bác sĩ rồi...." Hứa Úy chậm rãi mở miệng, : "Với tình hình tại của cậu, cũng thích hợp để tiếp tục tham gia...."

      "Tôi có thể!!!" Tiếu Nghị bất thình lình hô to tiếng khiến cho An Hòa giật mình, lúc An Hòa quay đầu nhìn lại thấy ta quay sang nhìn mình.


      "Bác sĩ, ba năm mới có lần bộ đội đặc chủng tuyển chọn người! Tôi muốn bị loại! Cầu xin ! cầu xin cho đội trưởng Hứa biết thân thể tôi có vấn đề gì! hãy cho ấy biết tôi có thể huấn luyện! xem, tôi chỉ bị ngã chút thôi, có vấn đề gì...." xong, người kia liền giãy dụa đứng dậy khỏi cáng.


      "Nếu muốn chết nghe lời nằm xuống cho tôi!" An Hòa giận dữ, nhìn xung quanh lượt sau đó rống lớn, : "Kẻ điên, đám kẻ điên! các người vì cuộc tuyển chọn này mà ngay cả tính mạng của mình cũng cần sao?!"


      hiểu, bộ đội đặc chủng này đến cùng là có cái gì tốt?! Ngày trước chính em trai cũng vì nó mà 'trao tặng' tính mạng mình, tại, trước mặt , lại cũng có người quan tâm sống chết, liều mạng để được ở lại đây, nơi này đến cùng là có cái gì hấp dẫn bọn họ? Cái danh hiệu 'Bộ đội đặc chủng' quan trọng như vậy sao?!


      Quan trọng đến mức ngay cả tính mạng của bản thân cũng cần?!

      Ánh mắt An Hòa lướt qua bóng dáng cao lớn của Hứa Úy, nhìn đến đám binh lính vẫn tiếp tục huấn luyện cách đó xa.

      Dốc sức như vậy, nghiêm túc như vậy, toàn tâm toàn lực như vậy.....

      Bọn họ đồng thanh hô khẩu hiệu, vang dội, hùng hồn, mỗi lần hô đều hào hùng khí thế như rung chuyển đất trời.

      ai kêu mệt, ai nhàn hạ, càng có ai kiên nhẫn.

      Làm vài động tác đơn giản, hết trái lại phải, làm đến biết chán.

      Tầm mắt An Hòa dừng lại khuôn mặt ngăm đen trẻ tuổi. Nhìn gương mặt này dường như từng quen biết, trong lòng như có sóng lớn ùn ùn kéo đến, khỏi quen thuộc mà rung động.

      Ánh mắt kiên định như vậy, ánh mắt mong mỏi như vậy.

      Giống hệt như ánh mắt của An Vũ năm đó.

      Giây phút này, An Hòa bỗng hiểu ra.

      Trở thành người lính đặc chủng, trở thành thành viên đội Đặc chiến, là tâm nguyện của bọn họ! Là tín ngưỡng của bọn họ!

      Bởi vì tín ngưỡng mà sống, cũng vì tín ngưỡng mà chết.

      Hàng lông mi dài nhàng buông xuống, cuối cùng rốt cuộc cũng chậm rãi nâng lên.

      "Nếu cậu muốn tiếp tục tham gia cuộc tuyển chọn, vậy bây giờ tốt nhất là theo tôi về phòng chữa bệnh ." An Hòa nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiếu Nghị.

      " như vậy...." Tiếu Nghị có chút kinh ngạc giương mắt nhìn, ngay lập tức vui sướng luôn miệng cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ, cảm...."

      " trước." An Hòa nhíu mày: "Nếu cậu phối hợp điều trị, tôi cho phép cậu tiếp tục huấn luyện đâu."

      "Vâng!" Tiếu Nghị sảng khoái đáp ứng: "Tôi nhất định tích cực phối hợp điều trị!"

      --- -------Tôi là đường phân cách khám chữa bệnh---- --------

      Phòng điều trị đại đội đặc chủng quân khu X.

      "Như thế nào?" Thấy An Hòa trở lại, La Thành từ bên trong ra, Hứa Úy tiến lên bước mở miệng hỏi.

      "Tôi còn tưởng lo lắng chứ." An Hòa chút chút nể nang sạc cho Hứa Úy câu.

      "Tiểu....An Hòa." Hứa Úy nghe thấy thể thở dài, đôi mắt thâm sâu liếc An Hòa cái : "Tôi để ý em nhằm vào tôi, nhưng mỗi lẫn gặp tôi đều kích động như vậy, tôi cho rằng em đây là phá lệ coi trọng tôi đấy."

      An Hòa bị nghẹn họng, trong lúc nhất lời tiến cũng được mà thối cũng xong.

      Hình thức ở chung của Hứa Úy và An Hòa luôn luôn thế này, ném ra câu, nếu đáp trả lại câu nhất định có biện pháp khác trả đũa, cố tình mỗi lần 'đấu khẩu' người chiếm được nửa cọng lông tiện nghi vẫn là An Hòa .

      Nhìn thấy màn này, 'bóng đèn lớn' đứng bên cạnh -- Quân y La Thành liền lập tức sáng tỏ.

      như vậy, hóa ra vị này chính là 'Hứa tẩu' mới nổi danh gần đây trong đại đội ư?!!

      Lúc nãy, La Thành vội vàng phối hợp với An Hòa khám chữa bệnh cho người bị thương, hoàn toàn có thời gian để ý đến diện mạo của , vất vả mới rảnh rỗi được chút, ta ngẩng đầu đưa mắt nhìn, trong lòng lập tức 'chậc chậc...'

      Đúng là hoa khôi của Bệnh viện..... ta ở trong đại đội đặc chủng nhiều năm như vậy, chị dâu, em dâu gì cũng từng gặp qua, nhưng người xinh đẹp mỹ lệ động lòng người như thế này đúng là gặp lần đầu!

      Vẫn là đội trưởng Hứa có phúc nha!


      Nghĩ đến đây La Thành liền hướng về phía Hứa Úy lườm trộm cái, còn chưa kịp thu lại tầm mắt, bị ánh mắt sắc bén của Hứa Úy bắn tới khiến cho La Thành 'tử trận' ngay lập tức, xem ra mỗi động tác của bản thân nghiễm nhiên bị đồng chí bộ đội đặc chủng xuất sắc kia thu hết vào tầm mắt rồi.


      Chẳng trách người ta đều bộ đội đặc chủng toàn thân cao thấp đều là 'vũ khí', nhìn cái tên Hứa Úy này xem, đôi mắt kia chỉ thoáng nhìn cái, bản thân mình bị giải quyết gọn gàng. Biết cái gì gọi là ' Giết người thấy dao ?' Chính là nó! So sánh với đôi mắt sắc bén kia, cái gì mà '54', '88', '95' đều là mây trôi, dù La Thành thân cũng là phần tử của đại đội đặc chủng cũng bị ánh mắt đó làm cho run bắn người.


      "Đội trưởng Hứa, có người trong nghề ở chỗ này, tôi cũng 'múa dìu qua mắt thợ' nữa, và bác sĩ An trò chuyện , có chuyện gì gọi tôi!" La Thành tinh quái nháy nháy mắt mấy cái với Hứa Úy, ngay sau đó nhanh như chớp biến mất khỏi tầm mắt của Hứa Úy và An Hòa.

      Phòng điều trị chỉ còn lại hai người bọn họ, trong lúc nhất thời bầu khí có chút xấu hổ.

      Hết chương 9.
      Last edited: 19/2/16
      ChrisTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :