☆Chương 6.
Editor & Beta: June_duahau
Hứa Úy từ từ mở mắt ra, có chút dáng vẻ hoảng loạng nên có vì bị vạch trần bộ mặt giả bộ ngủ.
" chỉ muốn biết...nếu gặp phải tình huống như thế này, có phải em cũng giống như lúc trước chạy tới hôn đến tỉnh ngủ." Người nào đó khẽ nhếch đôi mắt tuấn, mím miệng cười.
"Tôi đến đánh cho tỉnh ngủ." An Hòa cắn răng : "Đứng lên, thay thuốc."
Hứa Úy nghe thấy vậy liền ngoan ngoãn vâng lời đứng dậy, nhe hàm răng cười đến 'điên đảo chúng sinh': "Bác sĩ, xin ngài tay chút...."
Ngữ điệu đáng đánh đòn đó khiến cho An Hòa tức đến nghiến răng, tránh những địa điểm quan trọng, xem xét đúng vị trí, An Hòa hung ác ấn xuống.
"Hí..." Như ý nghe được thanh hít vào khí lạnh của người nào đó. An Hòa mặt mày cong cong, cười đến vô hại : "Ôi, ngại quá đội trưởng Hứa, trượt tay...." xong lại thay bằng bộ mặt vô cùng chân thành: "Nếu xem....Tôi gọi hai y tá lúc nãy tới đây? các ấy rất dịu dàng...rất ôn nhu đấy!"
Hứa Úy nhếch đôi mày tuấn tú, con ngươi đen nhánh khóa chặt An Hòa : " sao....Tôi bây giờ rất tốt, cần đổi! Em khoan hãy , sức lực của em bằng đám tiểu tử trong đội của tôi liều mạng, chúng ta thân mật a....Hí.....!"
Hứa Úy kêu đau giương mắt, vừa hay chống lại ánh mắt hung ác của người nào đó.
" lời vô nghĩa nữa tôi khiến cả đời phải nán lại chỗ này!" An Hòa buông lời tàn nhẫn.
"Ôi! Lại đúng ý nguyện của !" Hứa Úy tiếp tục : "Tôi ước gì mỗi ngày đều được ở đây trông coi em! Ai cũng khỏi phải nghĩ đến chuyện tranh giành em với tôi!"
Hứa Úy chờ An Hòa đáp trả, vừa ngẩng đầu thấy buông ánh mắt nhìn xuống.
Lông mi dài run lên nhè , đôi mắt sáng rực như ngôi sao, mũi cao, miệng như quả đào mật, khuôn mặt tinh sảo trắng sứ dường như có chút khẩn trương căng thẳng.
"Hứa Úy."
5 năm sau, lần đầu tiên An Hòa gọi tên .
Hứa Úy khỏi ngẩn ra, bộ dáng cười cợt, trêu đùa lúc đầu cũng dần biến mất.
"Chúng ta có khả năng."
Trong nháy mắt quyết định ra lời tàn nhẫn này, An Hòa cảm thấy cổ họng mình đau như bị thiêu đốt.
để ý tới trái tim bị đè nén đến hít thở thông, Hứa Úy thầm hít hơi sâu, lúc mở miệng thanh lại trầm tĩnh mà chắc chắn: "Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Em chưa từng thử, sao lại biết chúng ta có khả năng?"
ràng là câu hỏi, nhưng hiển nhiên người cũng muốn hỏi An Hòa. Hứa Úy chính là người như vậy, bề ngoài có vẻ ung dung, nhởn nhơ, vênh váo, thực chất bên trong mang theo trái tim kiên định mà cố chấp.
cần An Hòa trả lời lại, càng có ý định tiếp nhận phản kháng của .
như vậy là vì chủ ý của người đàn ông này so với bất kỳ ai đều giống nhau.
khi nhận định, cho có cơ hội lùi bước.
Về điểm này, 5 năm trước, An Hòa sớm nhận thức được rồi.
chỉ có như vậy, tại thời điểm ấy, hai người lại cố tình môn đăng hộ đối, người trẻ tuổi ở cùng nhau vốn là thuận theo chuyện 'nước chảy thành sông'.
Mà chuyện An Vũ lại xảy ra ngoài ý muốn.
"Điều tôi muốn , có thể với , cũng chỉ có câu đó thôi." An Hòa nhanh tay thay Hứa Úy cố định lại thanh nẹp: "Thuốc thay xong rồi. nghỉ ngơi ." Dứt lời, liền thu thập xong mọi thứ định luôn.
"An Hòa, tạm thời bỏ qua đến việc kia, em có thể hay đừng lấy thái độ đối với quân địch mà dùng với tôi ?" Hứa Úy khẽ thở dài.
"Ở đây, là bệnh nhân, tôi là bác sĩ. Chúng ta phải là kẻ địch, đương nhiên càng đừng là đồng đội. Cho nên, muốn tôi nên đối với như thế nào?" Tầm mắt An Hòa nhàng xẹt qua con ngươi đen của Hứa Úy, ngay sau đó, câu mang theo vài phần nghẹn ngào càng khiến cho trái tim Hứa Úy bỗng dưng bị nhéo cái: "Huống chi.... kiện kia, bỏ là có thể bỏ sao?"
Hứa Úy khẽ khép lại đôi mắt thâm sâu, đáy mắt tối đen như bóng đêm, bên trong, mảnh sương mù bao quanh như cất giấu ngàn ngôn vạn ngữ.
Mà , lại thể ra chữ!
Sau đó, An Hòa cũng quay đầu lại mà nhanh chóng rời .
= = = = = = = = = Tôi là tuyến đường phân cách ><= = = = = = = = = =
"Này này, cậu có thấy thấy ? Rất đẹp trai...."
"Đúng vậy....đúng vậy, trông mặt mũi người này so với chàng Thiếu tá đẹp trai cũng kém bao nhiêu đâu! Nhìn có vẻ quan hệ giữa bọn họ rất tốt!"
"Chỉ có điều, tôi thấy hình như ta hai sao gạch, Trung tá sao?"
An Hòa vốn hồi tưởng lại lần gặp mặt thoải mái mấy ngày hôm trước giữa mình và Hứa Úy, liền bắt gặp đám y tá nhao nhao trước cửa, tâm tình vốn tốt nhất thời bùng nổ: "Ầm ĩ cái gì? Rảnh rỗi quá phải ! Lát nữa mà bị chủ nhiệm mắng tôi cũng gánh chịu thay các đâu!"
Mấy y tá nhìn ra tâm trạng của An Hòa tốt, cũng dám đắc tội với 'Chị cả' của bệnh viện này, đánh mắt nhìn nhau ra hiệu, ỉu xìu tản ra ai lo việc nấy.
An Hòa lại tiếp tục phiền não chuyện ngày hôm đó, hoàn toàn phát ra trong phòng làm việc của mình từ lúc nào xuất thêm sĩ quan trẻ tuổi.
"Chậc chậc, cái miệng dẩu lên này.......Có thể treo được bình dầu rồi!"
Giọng quen thuộc vang lên bên tai, An Hòa ngạc nhiên giương mắt, sau khi nhìn người tới là ai, hai lời liền chào hỏi người ta bằng chưởng.
Chương 6 (Tiếp)
Editor & Beta: June_duahau
"Con bé này....." Lâm Tu vừa chống đỡ công kích của An Hòa vừa mở miệng:
"Thấy đến đây cũng cần phải hưng phấn như vậy chứ!"
An Hòa hừ tiếng đáp lại, từ chối để ý đến bộ dạng chặt chém của , tiếp tục đánh, hoàn toàn cho Lâm Tu thời gian để hòa hoãn.
" tệ....Xem ra, thời gian này luyện tập ít, lần trước dạy em mấy chiêu bay giờ vân dụng rất thuần thục rồi..." Lâm Tu nhàn rỗi hóa giải quyền hạ xuống của An Hòa.
"Ít nhảm thôi!" An Hòa nhấc chân chân phải "Vèo ---" cái liền đá qua, trong nháy mắt đầu gối thẳng tắp, nhanh chóng quỳ gối thu chân lùi lại, chân bên phải rút về sau bước hình thành tư thế đánh nhau kịch liệt, với lực đạo này tư thế này tuyệt đối phải là khoa tay múa chân cho có.
"Nguyên tắc đánh nhanh rút nhanh còn nhớ được, tệ...." Lâm Tu khẽ cười, vẫn thừa sức đáp lại công kích của An Hòa.
" có ý tứ!" An Hòa nhíu mày thu tay, đặt mông ngồi xuống ghế dựa, tập bệnh án bàn nhất thời bị ném mạnh kêu vang: "Đánh với sảng khoái tý nào! Lần nào cũng nghiêm túc!"
"Bà của tôi, tôi nào dám làm em bị thương, nếu ông ngoại và cậu đem tôi lột da chắc!" Lâm Tu cười ha ha, xoa xoa mài tóc đen của An Hòa: " Nhìn cái tính khí nóng nảy của em kìa! Làm sao, là ai chọc đến đại tiểu thư An nhà ta rồi hả? Vừa rồi ra mấy chiêu hình như hơi vội vàng."
An Hòa nhìn người họ từ đến lớn luôn thương , bĩu môi, nhịn được có chút cay mũi.
" có chuyện gì." hít hít mũi, kìm nén hốc mắt hơi ửng hồng.
"Em ngốc." Nhìn thấy bộ dạng trẻ con này của An Hòa, trong lòng Lâm Tu như bị nhéo đau , nhìn thấy An Hòa gầy ít, dứt khoát ôm vào trong ngực.
"Trời sập xuống có chống đỡ!" Lâm Tu buộc chặt cánh tay ôm An Hòa, dịu dàng an ủi: "An An, có chuyện gì, ở đây rồi."
An Hòa nhịn được, cái mũi chua xót, chuỗi nước mắt như ngọc lăn dài má .
"....." Giọng An Hòa buồn buồn: " ấy...."
Lâm Tu chợt hiểu ra, cũng hỏi nhiều, chỉ khẽ vỗ về từng chút từng chút , vuốt lên mái tóc ngắn của .
bên là người em cùng lớn lên từ , bên là em .
rất nhiều lần Lâm Tu nghĩ, lúc đó, đến tột cùng là Hứa Úy và An Hòa lấy loại quan hệ gì để kết thúc.
--- ------ --------Tôi là đường phân cách họ Lâm Tu---- --------
Ngược dòng thời gian trở lại thời điểm năm năm trước.
"Ngọn gió nào 'thổi' cậu tới đây vậy hả?" lâu rồi gặp tên tiểu tử kia, Hứa Úy nhướng mày làm như vô cùng ngạc nhiên. Ngay sau đó, mặt vẫn duy trì cảm xúc nhưng chân liền đá cái lên bên sườn.
"Tiểu tử thối...." Lâm Tu dám khinh thường, vội vàng đáp trả.
Thân thủ của Hứa Úy từng lãnh giáo qua, lần này nếu trúng đòn , chừng trực tiếp ôm đất đứng dậy nổi rồi.
Lại , đường đường là doanh trưởng quân khu Z, chỉ mới chiêu nằm ở cửa đại đội quân khu đặc chủng cũng quá là mất mặt rồi, đến khi trở về bị lão đoàn trưởng của đạp chết mới là lạ!
Suy nghĩ chút, toàn thân Lâm Tu từ xuống dưới gân cốt cũng bắt đầu hoạt động, ngay cả máu nóng cũng sôi trào hừng hực.
Vì thế lúc này các binh sĩ ngang qua nơi này đều may mắn được chứng kiến cuộc 'chiến' kịch liệt vô cùng đặc sắc.
Ra đòn rất nhanh và quyết đoán, hai người đánh đến bất phân thắng bại, cho dù Hứa Úy giỏi đánh đấm hơn nhưng ở trước mặt Lâm Tu cũng thể chiếm được ưu thế quá lớn.
Đúng lúc này, giọng nữ trong trẻo vang lên.
"Cho tôi đánh với!"
Giọng giòn tan trong sáng mang theo uyển chuyển đặc hiệu của con , còn có khiến cho lòng người thư thái, nhưng lời ra lại dễ nghe chút nào.
Hứa Úy và Lâm Tu ăn ý dừng tay, đồng loạt quay đầu nhìn cái miệng vừa mới muốn gia nhập đội hình 'đánh nhau' kia.
"An An, được quấy rối." Lâm Tu tới gõ xuông đầu An Hòa cái. "Đội mũ cho nghiêm chỉnh! Chú ý tác phong!"
An Hòa nghe vậy bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời vuốt sửa lại tóc, đem mũ đội lại đầu.
"Đồng chí Thượng úy!" An Hòa hướng Hứa Úy chào cái quân lễ tiêu chuẩn, giờ phút này mặt tràn đầy hưng phấn, con ngươi xinh đẹp càng lóe lên sáng ngời: " có thể luyện với tôi chút được ?"
Nhìn đôi mắt tỏa sáng tràn đầy mong đợi kia, Hứa Úy tự chủ giương môi cười.
" biết tôi là ai ?" Giọng mang theo ý cười.
Ánh mắt An Hòa rơi xuống trước ngực Hứa Úy, hơi ngửa cổ, rất là hả hê vênh váo : "Tôi biết là lính đặc chủng, nếu , tôi cũng thèm đánh cùng !"
Lâm Tu có chút đau đầu nhìn đứa em mê muội võ thuật của mình, quay đầu nhìn Hứa Úy cười khổ: "Đây là em họ của tôi - An Hòa, từ theo đuôi ông ngoại học võ, thích nhất chính là cùng người ta đánh đấm, nếu , lớn lên cũng luyện thành cái 'đức hạnh' này rồi." xong, Lâm Tu quay đầu chỉ trong nháy mắt đánh cho An Hòa gào khóc.
" làm gì vậy!" An Hòa ôm ót nhíu mày trừng mắt nhìn Lâm Tu.
"Con trong nhà cả ngày động tý là 'đánh đánh giết giết' còn ra cái dạng gì nữa!" Lâm Tu thở dài bất đắc dĩ, tiếp: "Còn như vậy nữa cẩn thận sau này ai thèm lấy!"
"Hừ! Cùng lắm đến lúc đó 'bản nương' đây 'luận võ chọn rể'!" An Hòa tung quả bom, rất sợ chết .
"Ô, bà chị, hãy tự cầu nguyện cho mình !" thanh quen thuộc từ sau lưng truyền đến, ba người đều quay đầu lại, An Vũ bước bước lớn nhào tới người An Hòa. "Trường học của chị đủ nam sinh cho chị gây họa hay sao, lại chạy tới đại đội đặc chủng gieo họa tới Úy rồi hả?!"
"Thằng nhóc con đè chết chị rồi, nặng chết mất! Mau xuống dưới cho chị!" An Hòa vừa kêu gào vừa kéo An Vũ treo người mình xuống, nhìn nhìn chút đem người ném qua vai quật ngã xuống đất.
An Vũ nhanh tay lẹ mắt, thân thể linh hoạt, lật chuyển chút đứng vững đất.
"Này, Chị! định đánh à!" An Vũ xoa xoa cái mũ, vừa ý rồi.
" thừa, nếu còn ai có thể cùng làm xiếc ảo thuật với em nữa!" An Hòa vặn eo ưỡn ngực, bộ dáng kiều như hoa mẫu đơn diễu võ dương oai.
"Nhưng em là em trai chị!" An Vũ xù lông.
"Em trai mới đem rèn luyện!" An Hòa trợn mắt, hài lòng : "Thế nào, ở đại đội đặc chủng rất thoải mái sao! Cũng biết đường về thăm nhà chút! Chị vừa trở về mẹ liền dông dài, lỗ tai cũng chai ra rồi! Uống nước cũng quên kẻ đào giếng, cái đồ nhẫn tâm này, dùng xong chị mình liền vứt bỏ, so ra vẫn còn kém hơn mấy con chó đực trong viện của ông nội! Mỗi lần nhìn thấy chị còn biết vẫy đuôi đấy!"
"Chị còn biết xấu hổ mà !" An Vũ phục : "Xung quanh phạm vi nhà chúng ta mấy ngàn mét, có loại sinh vật giống đực nào bị chị chỉnh qua hả? Lúc trước em gặp Phó Tư Lệnh Lục, Đại Kim Mao (chẳng biết người hay chó, chắc chỉ con chó ) nhà người ta bị chị đuổi chạy khắp đường, đến bây giờ người ta vẫn còn nhớ đấy! Họ bảo làm sao lại có chị bạo lực như vậy?!"
"Em..."
"Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, hai đứa con nít!" Lâm Tu giống như vô số lần gặp nhau trước kia, kịp thời ra mặt ngăn chặn cuộc chiến võ miệng của hai chị em: " vất vả mới gặp nhau được lúc lại lãng phí thời gian ở đó mà 'phun' nước miếng, hai đứa có chút quan niệm về thời gian được ? Còn phải khiến cho Hứa Úy chê cười sao!"
Hai chị em nhà họ An giờ mới nhớ đến tồn tại của Hứa Úy, nhớ tới em trai vừa nhắc tới ' kiện Kim Mao' nhà Phó Tư Lệnh Lục, An Hòa cảm thấy da mặt mình bị thiêu cháy rồi.
" Úy, đây là người em từng với , biệt hiệu là người con chanh chua nhất trong nhà, An Hòa.....Ai! Ôi! Chị....cái đồ lưu manh này dám bấm mông người ta!"
" lúc nào yên tĩnh được cả....." Lâm Tu xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nhìn người em đứng bên cạnh mình lúc này.
" tệ." Đôi con ngươi đen nhánh của Hứa Úy khẽ ánh lên, môi mỏng như mang theo ý cười. "Có ý tứ."
Hết chương 6.
Chương 7.
Editor & Beta: June_duahau
"Lâm Tu, An Hòa, hai người các cậu ngược lại rất năng suất ra, cần tôi tiến cử tự mình tới 'gặp gỡ' con át chủ bài của đại đội đặc chủng rồi". Phía sau truyền đến trận cười sang sảng.
"Báo cáo thủ trưởng, tôi và đội phó Hứa là người quen cũ!" Lâm Tu làm cái quân lễ, mỉm cười : " Phó Tứ Lệnh Chu, đội phó Hứa là em lớn lên từ với tôi."
" ra là thế!" Phó Tư Lệnh quân khu Z - Chu Sâm quay đầu nhìn về phía cháu bảo bối của ông bạn già An Quốc Huân, cười ha ha : "Hòa Hòa, từng gặp qua ta chưa?" xong còn tỏ vẻ chau chau mày.
"Báo cáo thủ trưởng ---- chưa từng..." An Hòa chu môi, ra bộ cam chịu : "Lão gia ngài và tôi cùng cấp bậc."
"Ha ha ha...." Chu Sâm cười , chuyển hướng sang bên người Phó Tư Lệnh Chung quân khu X, : " Lão Chung à, chắc ông cũng biết đâu? Con bé này chính là tâm can bảo bối của An Quốc Huân đấy, tiểu Vũ ngu ngốc, nhìn thấy thông báo liền kiên quyết tới cùng người ta đánh trận, tính hiếu thắng rất mạnh! Lúc nãy, nghe tôi hôm nay muốn đến thăm các người, liền sống chết bám lấy tôi theo tới."
"Ông vậy khiến tôi ngược lại có chút ấn tượng rồi." Chung Quảng Chấn dời mắt đến người An Hòa: "Mấy hôm trước lão An hẹn ta câu cá, đoán chừng đứa cháu ông ấy đến chính là người trước mắt này .... nhìn rất lanh lợi, chỉ là...." Dứt lời quay đầu gọi: "Hứa Úy!"
"Có!" Hứa Úy đáp vang dội.
"Tại sao chưa đáp ứng.... .... cầu của đồng chí này?" Chung Quảng Chấn cố gắng nén cười để giữ vững vẻ mặt nghiêm túc.
"Báo cáo thủ trưởng, quyến cước có mắt, tôi chỉ lo.... lỡ tay làm bị thương vị đồng chí này." Hứa Úy gằn từng chữ trả lời, khóe miệng khẽ giương lên đường cong.
Nụ cười chói mắt ấy sai chút nào rơi ngay vào tầm mắt của An Hòa, nghĩ cũng phục muốn bùng nổ ngay lập tức.
"...."
"An An!" Lâm Tu giọng ngắt lời An Hòa muốn 'phá miệng tuôn ra".
Lo lắng bên cạnh mình lúc này còn có hai vị Phó Tư Lệnh quân khu cùng hàng cán bộ cao cấp, người từ trước đến giờ luôn 'dương cung bạt kiếm' như An Hòa cũng cố nhịn xuống tức giận ngập tràn trong lòng.
"Hòa Hòa, muốn mài giũa luyện tập đợi lát nữa xem xong biểu diễn cũng chưa muộn." Chung Quảng Chấn cười như cười .
An Hòa còn chưa hiểu hàm ý như có như mặt Phó Tư Lệnh Chung trong nháy mắt theo cả hàng đội ngũ tới bãi bắn bia.
"Vốn nghe đồng chí Hứa Úy ở đại đội các người tài năng chẳng khác nào tay tay súng thiện xạ, ngày hôm nay dù thế nào nữa cũng muốn được tận mắt chứng kiến, để cho đám 'nhà quê' này được mở mang tầm mắt!" Chu Sâm cùng đứng bên cạnh Chung Quảng Chấn cười .
"Cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ." Thấy ý cười của Chu Sâm, Chung Quảng Chấn lập tức quay đầu về phía đại đội trưởng đại đội đặc chủng Lý Viêm, : "Lý Viêm, đừng có để cho Hứa Úy giấu tài hòng che mắt Phó Tư Lệnh Chu, có kỹ năng gì cứ việc sử dụng ra, cậu phải người phối hợp với cậu ta!"
"Vâng!" Lý Viêm lớn tiếng đáp xong, xoay người đến bên cạnh Hứa Úy: "Ý tử của thủ trưởng cậu hiểu chưa?!" Vừa còn dấu vết nháy nháy mắt với .
"Vâng!" Hứa Úy lên tiếng, mặt vẫn có thay đổi lớn gì, vẫn là bộ dáng nhàn rỗi rảnh rang như cũ.
"Thằng nhóc nhà cậu bắn tốt cho lão tử! Thời khắc mấu chốt nếu khiến cho lão tử 'như xe bị tuột xích', trở lại lão tử nhất định ném chết cậu!" Lý Viêm thấp giọng uy hiếp .
Ngại lão đại dài dòng, Hứa Úy ngay cả liếc mắt cũng liếc lấy cái, quay đầu đì về giữa sân, khiến cho Lý Viêm tức đến dậm chân.
"Từng hạng mục tiến lên phía trước, cậu phải báo cáo tên hạng mục muốn tiến hành." Chung Quảng Chấn nhàn nhạt lên tiếng.
"!" Hứa Úy nhanh chóng đáp lại: "Hạng mục thứ nhất, súng trường 100 mét bắn nhanh 30 phát!"
Cờ hiệu lệnh phát xuống, phía trước trong phạm vi 100 mét hướng 60 độ tấm bia thép vừa mới được đựng lên, bên này Hứa Úy sớm nâng cây súng trường tự động 81 lên, quả quyết nổ súng, người súng gắn liền nhau, tiếng súng như 'gióng trống khua chiêng' khiến cho người xem 'trợn mắt há mồm', trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, Hứa Úy bắn xong phát súng cuối cùng. Tốc độ thay băng đạn của cực nhanh, trong nháy mắt phát đạn cuối bắn ra, tay trái Hứa Úy rút băng đạn dự bị trước ngực ra, cùng lúc súng rỗng gác máy theo, băng đạn rỗng rớt xuống trực tiếp lắp băng đạn dự phòng vào, ngay sau đó là động tác kéo chốt bắn.
"Thế nào rồi?!" Chu Sâm và Chung Quảng Chấn đồng thời mở miệng hỏi.
"Báo cáo thủ trưởng, thời gian 11 giây, toàn bộ 30 phát trúng đích!" thanh kích động của binh sĩ báo cáo có chút run rẩy.
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong bãi bắn bia đều im lặng.
Kinh hãi!
Cự ly 100 mét....30 phát đạn, bình quân mỗi phát bắn ra đến 0.37s... Hơn nữa trượt phát nào.....
Chu Sâm thâm sâu nhìn vẻ mặt trước sau như của Hứa Úy, trong lòng thể đè nén gợn sóng.
Nhân tài! Đây mới thực thự là nhân tài!
"Ha ha.... trò hay vừa mới bắt đầu." Lâm Tu đứng bên cúi đầu .
Đối với lời của họ mình, An Hòa xem như nghe thấy, trong đầu lúc này chỉ toàn là thông tin số liệu mình vừa nghe được lúc nãy.
Rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao cái tên Tiểu hỗn đản An Vũ lúc nào cũng ngông cuồng tự cao tự tại lại bội phục Hứa Úy sát đất.
Mà tiếp theo, Hứa Úy quả thực khiến cho tất cả mọi người ở đây phải nghẹn họng nhìn trân trối màn biểu diễn ngoạn mục của mình.
Hạng mục thứ hai: phía trước 100 mét loạt hồng tâm được đặt ngay chính giữa 5 đồng tiền xu, gọn gàng dứt khoát, tất cả đều trúng đích.
Hạng mục thứ ba: phía trước 200 mét hàng trái táo tươi mới được sắp xếp ngay ngắn, toàn bộ bị bắn bể chừa mống.
Hạng mục thứ tư: phía trước 300 mét đặt cái đĩa sứ trắng đường kính 15 cm, theo tiếng súng rầm rầm ào ào đáp lại là tiếng vỡ nát.
Hạng mục thứ năm: phía trước 800 mét sắp xếp mục tiêu là những mô hình con người dựng đứng, chút do dự, tất cả mục tiêu đều bị trúng chỗ hiểm.
Tất cả đều chết lặng.
Trong vòng bán kính 50 mét, ai dám lên tiếng, cũng ai muốn mở miệng.
là.....quá chấn động rồi.
Thời điểm Hứa Úy dằn lại tính khí của mình, lần thứ ba hô "Báo cáo!", Chu Sâm và Chung Quảng Chấn rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn về phía .
Trong đó, bên giấu được vẻ hâm mộ cùng thán phục, bên vẻ kiêu ngạo cùng tự hào trắng trợn.
"Tay súng thiện xạ.... ....." Tầm mắt Chu Sâm dừng lại lâu ở người Hứa Úy, khẳng định: "Quả là 'danh bất hư truyền'!"
"Cảm ơn thủ trưởng khen ngợi!" Hứa Úy cũng khiêm tốn, đáp câu giòn tan.
" cho tôi biết, nguyên tắc bắn của cậu là gì?" Giọng của Chu Sâm trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Úy.
"Chỉ có phát súng đầu tiên, có phát súng thứ hai." ràng từng câu từng chữ.
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi là thành viên của đại đội đặc chủng Lục quân Trung Quốc." Hứa Úy chậm rãi mở miệng : "Tác chiến của chúng tôi là chỉ được phép thành công được phép thất bại!"
"Hay cho câu Chỉ được phép thành công được phép thất bại!" Chu Sâm cảm thán câu nhìn về phía Chung QUảng Chấn bên cạnh: "Lão Chung à, quân khu X các ông quả nhiên cất giấu 'cây súng' tốt đấy!"
"Đâu có, quân khu Z các ông mới có tư chất cao đó." Chung Quảng Chấn cười đáp lại.
... ....
"Thằng nhóc! Có biết cái gì gọi là 'khiêm tốn' hả?" Đợi cho Chu Sâm và Chung Quảng Chấn xa rồi, Lý Viêm mới bắt đầu lôi Hứa Úy ra 'giáo dục'.
"Khiêm tốn cái cọng lông.... ..." Hứa Úy nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lý Viêm ràng đắc ý đến chịu được, vừa : "Lão đại, khóe miệng ngài 'toét đến mang tai' rồi kìa!"
" Hỗn tiểu tử vạn năm cũng đổi được cái tình tình chết bầm kia! giả bộ chút chết liền sao!" Lý Viêm ngoài miệng mắng nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Hứa Úy nghe vậy khẽ cười, quay đầu, ánh mắt xa xa nhìn về bãi bắn bia.
Cách đó xa, tầm mắt An Hòa dừng lâu ở bên sườn mặt Hứa Úy.
Trong lòng truyền đến tiếng sụp đổ rất , An Hòa nhìn đến cái dáng người cao ngất kia, trong lòng nhịn được run rẩy.
An Hòa nhìn thấy ràng.
Giờ khắc này, tuy rằng Hứa Úy rất trầm tĩnh, nhưng quanh người lại giống như có tầng khí chất liều lĩnh bao phủ.
thể thừa nhận, như vậy, khiến cho người ta vô cùng động lòng.
Last edited by a moderator: 19/2/16
Chris và Tuyết Liên thích bài này.