1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Sửa điểm.

      Trong ý thức hải tiểu Tứ lớn tiếng đáp Lăng Lan cái rồi yên lặng bất động. Lăng Lan biết ý thức của tiểu Tứ chạy tới thế giới internet rồi, cái hình ảnh trong ý thức này chỉ là phần mà xác thôi.

      Tiến bộ của khoa học kỹ thuật vạn năm sau phát ra thứ gọi là tinh thần lực, thứ này khiến cho hacker của bây giờ so với vạn năm trước hoàn toàn bất đồng .

      Ở thời đại này để trở thành hacker đơn giản chỉ dựa vào học tập và nắm giữ kỹ thuật, người muốn trở thành hacker còn phải có thiên phú, thiên phú là chính là tinh thần lực, có năng lực che giấu chân thân ngụy trang trong thế giới ảo.

      Cuộc kiểm tra phân loại tinh thần lực được thực vào năm đứa trẻ tròn mười tuổi, bởi vì chỉ có lúc này tinh thần lực của đứa trẻ mới thành thục và bắt đầu biến dị phân loại, là thời điểm quyết định nên đào tạo bồi dưỡng cho đứa trẻ về phương diện nào.

      Đương nhiên giờ phút này Lăng Lan cũng biết tinh thần lực còn có loại biến hóa này, cũng biết hacker internet tại so với vạn năm trước càng khủng bố và nguy hiểm hơn nhiều. Cuộc chiến của các hacker chỉ cần cẩn thận rất dễ dàng xuất thương vong, chết não là chuyện thường xuyên xảy ra nhất.

      Ở thời đại này, cuộc chiến của các hacker được xưng là cuộc khủng bố có khói thuốc súng, độ nguy hiểm của nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả cuộc chiến ngoài đời thực.

      Bất quá cũng may mắn Lăng Lan hiểu, nếu khẳng định để tiểu Tứ làm việc này, ở trong lòng , tiểu Tứ là người thân quan trọng nhất. học ở ban đặc biệt có thể khiến dễ dàng bị bại lộ thân phận, nhưng chuyện vẫn có thể giải quyết. Nhưng nếu tiểu Tứ bởi vậy mà gặp nguy hiểm đến mức biến mất khẳng định để tiểu Tứ làm.

      Tiểu Tứ vừa tiến vào hệ thống theo dõi của mình đặt ở hệ thống trung tâm của học viện đồng quân 137 chuẩn bị sửa điểm đột nhiên chấn động, nguyên bản muốn sửa điểm cũng ngừng lại.

      Số 137 hổ là hacker cấp cao nhất của Liên Bang tại , cho dù tiểu Tứ đến lặng yên tiếng động nhưng vẫn bị tinh thần lực của nhận ra điểm khác thường, mồ hôi lạnh trán ta toát ra ướt đẫm.

      Điều này làm cho giám khảo phòng 072 số 413 bảo vệ ở bên cạnh biến sắc, chẳng lẽ 137 có nguy hiểm? Phải biết rằng 137 tiến vào thế giới internet ảo sửa chữa điểm cho bốn đứa trẻ kia là vì ta đề cử, nếu bởi vậy mà khiến 137 bị thương tổn ta tuyệt đối tha thứ cho bản thân mình. Đề cử được vinh dự quả rất trọng yếu, nhưng chiến hữu còn quan trọng hơn.

      Số 137 cẩn thận vận dụng tinh thần lực điều tra, tuy rằng biết đối phương là ai nhưng tuyệt đối là kẻ rất lợi hại, nếu cũng trốn được trong thời gian ngắn như vậy.

      Tiểu Tứ thờ ơ lạnh nhạt, ở Internet, nó bị hạn chế bởi phép tắc như con người, chỉ có thể dùng thân phận để đăng nhập, cho dù hacker cũng chỉ có thể ngụy trang thân phận cho bản thân tại điểm đăng nhập. Phải biết rằng chỉ cần internet tồn tại, nó có thể lập tức phân giải thành số liệu và núp khắp cả cả thế giới internet.

      Tiểu Tứ theo dõi tinh thần lực đối phương liền tìm được điểm đăng nhập của ta. Tuy đối phương dùng tinh thần lực che giấu thân phận bản thân và địa điểm, bất quá loại

      [​IMG]
      Last edited: 5/7/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40:: ly rượu đỏ liền say!

      137 tuy rằng hoàn thành nhiệm vụ đội trưởng giao nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút ổn. Bởi vậy sau khi rời khỏi thế giới ảo liền lập tức báo cáo với đội trưởng về tình huống lạ xảy ra.

      Đội trưởng sau khi nghe báo cáo từ 137 vẻ mặt lập tức nghiêm túc đứng lên: chẳng lẽ đúng như tướng quân đoán, hung thủ ám hại Lăng Tiêu thiếu tướng bắt đầu rục rịch ?

      ta ý bảo 137 dừng chuyện này lại ở đây, giữ nghiêm nguyên tắc bí mật, sau đó liền cho 137 trở về nghỉ ngơi. Còn ta mở ra liên lạc khí, ấn xuống dãy số mà bình thường bao giờ liên lạc.

      lâu sau, màn hình ảo xuất người trung niên vẻ mặt thập phần nghiêm túc.

      "Ui, tướng quân, lâu gặp nha." Đội trưởng thay đổi hình tượng mặt lạnh trước mặt mặt lính của mình, bắt đầu cà lơ phất phơ.

      "Là tiểu tử cậu à, phải trở về nghĩ ngơi hồi phục sao? Làm gì mà có thời gian liên hệ với ta vậy?" Tiếng hỏi thăm quen thuộc làm sắc mặt tướng quân lập tức hòa hoãn.

      "Quân bộ phải phái tôi chúng ta đến học viện đồng quân trung tâm làm người phụ trách khảo hạch sao?" Đội trưởng vẻ mặt tự nhiên tố cáo quân bộ.

      Tướng quân sắc mặt cứng đờ, rất nhanh trả lời: "Ở chung với đám trẻ con cũng là cách nghỉ ngơi. "

      Đội trưởng nở nụ cười: "Vâng, đúng ạ!"

      Chuyện này cứ như vậy chấm dứt, lời của tướng quân gián tiếp biểu lộ nhiệm vụ lần này của bọn họ có liên quan đến ông ta.

      "Tiểu tử cậu có chuyện gì?" Tướng quân biết đứa trẻ của người cố chiến hữu mà mình chăm sóc lâu nay này có chuyện gì quan trọng nhất định bao giờ tìm mình, thậm chí bình thường còn trốn mình như chuột trốn mèo.

      Đội trưởng nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc, đem chuyện của Lăng Lan và cảm nhận khác thường của 137 ở thế giới ảo báo cáo với tướng quân. Nếu chuyện bọn họ có mặt tại học viện đồng quân là bút tích của tướng quân, như vậy rất có thể vì chuyện con của Lăng Tiêu.

      "Chuyện này ta biết." Tướng quân vẻ mặt bình thản, "Chuyện phía sau có người khác phụ trách, cậu cần nhúng tay vào việc này."

      Đội trưởng cúi đầu đáp tiếng: " biết!" Sau đó lại hỏi, "Con của thiếu tướng Lăng Tiêu có gặp nguy hiểm hay ?" Từ lời của tướng quân ta cũng lĩnh ngộ được tính toán của cấp .

      Tướng quân lại có trả lời, chính là : "Hưởng thụ ngày nghỉ của cậu , chuyện khác cần quan tâm. " Vừa dứt lời ngắt luôn liên lạc.

      Đội trưởng nhìn màn hình tối đen, vẻ mặt ảm đạm, lời của tướng quân kỳ trả lời câu hỏi của ta, bản thân tướng quân cũng hoàn toàn nắm chắc lần an bày này xuất sơ hở.

      Đội trưởng rất ràng, vì tương lai Liên Bang chút hy sinh là phải. Nội gián núp ở cao tầng quân bộ Liên Bang phải bị đào ra, bằng rất có thể kiện Lăng Tiêu khác phát sinh, mà Liên Bang bao giờ có thể tổn thất vị thần cấp sư sĩ nữa.

      ta có chút cam lòng, vì Liên Bang, thần tượng Lăng Tiêu thiếu tướng hy sinh, chẳng lẽ còn muốn đem đưa

      [​IMG]

      ------------

      Chương 41:: Đặc huấn dã ngoại?

      Lăng Lan say rượu rất đáng , chuyện lung tung, cũng khóc lóc om sòm, chỉ yên tĩnh ngủ say, đôi khi cũng thổi lên cái bong bóng nước.

      Cảnh tượng đáng này làm Lam Lạc Phượng vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ tới chỉ chú ý chút mà đứa này vậy trộm uống rượu đỏ. Nhưng mà, cũng chỉ là giờ phút này, Lăng Lan mới chân chính giống đứa trẻ sáu tuổi, ngủ mà phải suy nghĩ đến thứ gì.
      LEQUYDON
      Lam Lạc Phượng biết mấy năm nay Lăng Lan kỳ thực rất mệt, mỗi ngày đều có nhiệm vụ huấn luyện, mỗi lần đều rơi nước mắt nhìn lén đứa trẻ huấn luyện đến ngất ( kỳ thực là tiểu Tứ hạn chế thời gian luyện tập của Lăng Lan. Thân thể của vẫn còn quá yếu ớt, huấn luyện quá độ ngược lại làm cho cơ thể bị thương tổn mà cách nào bù đắp được.)

      Lam Lạc Phượng thể ngăn những bài huấn luyện đó, bởi vì rất ràng, làm như vậy là vì tốt cho tương lai của Lăng Lan, Liên Bang là thế giới cường giả vi tôn ( mạnh có quyền ),thêm phần thực lực có thêm 1% an toàn, cho nên vì tương lai Lăng Lan, ( Lam Lạc Phượng ) dù đành lòng cũng phải nhẫn tâm.

      Lam Lạc Phượng rất nhanh ôm Lăng Lan lên, đem Lăng Lan đưa về phòng mình. Từ khi có thể ràng, Lăng Lan cầu được ở gian phòng riêng, mà Lam Lạc Phượng vốn là người mẹ nhị thập tứ hiếu ( con như trời đấy ạ ), cũng kiên trì liền an bày cho Lăng Lan mình phòng .

      Cẩn thận đem Lăng Lan đặt ở giường, Lam Lạc Phượng hôn lên khuôn mặt bánh bao đáng của Lăng Lan, lúc này mới đóng cửa phòng lại an tâm ra ngoài.. Lam Lạc Phượng cũng biết, thoạt nhìn Lăng Lan ngủ say nhưng Nhất hào đạo sư "túm cổ".

      Lăng Lan hoảng hốt , gần như đứng vững người, nhìn cái gì cũng thấy lung lay chuyển động.

      cảm giác có chút ghê tởm, vội vàng ngồi xuống, ôm đầu. Lăng Lan thể ngồi, bằng giây tiếp theo rất có thể mất trọng tâm trực tiếp ngã sấp xuống.

      "Hừ, cũng dám uống rượu." Sắc mặt của Nhất hào đạo sư đứng trước mặt Lăng Lan càng ngày càng khó nhìn. cái búng tay, từ bồn nước đá trực tiếp hắt lên người Lăng Lan khiến cho ý thức bị mơ hồ của trực tiếp bị đông lạnh mà tỉnh táo.

      "Nhất hào đạo sư, xin chào!" Lăng Lan xấu hổ ngẩng đầu cười, vẻ mặt nịnh nọt thể che giấu.

      "Ta rất tốt." Nhất hào đạo sư cũng bởi vì Lăng Lan lấy lòng mà cho Lăng Lan chút mặt mũi, ta trực tiếp ra việc mình rất tức giận.

      Lời của Nhất hào đạo sư khiến Lăng Lan đổ mồ hôi lạnh, cần hỏi cũng biết Nhất hào đạo sư tốt khẳng định có liên quan đến mình. Chẳng lẽ vô ý chọc giận ma quỷ rồi sao?

      Thấy Lăng Lan vẻ mặt mờ mịt, Nhất hào đạo sư cả giận : "Hôm nay chiến đấu, thứ đánh là cái gì? Chẳng lẽ những thứ Cửu hào dạy đều bị vất hết rồi sao?"

      Lăng Lan có chút phục: "Tôi đánh được giám khảo."

      " ràng có thể quang minh chính đại đánh tới, lại cố tình thích làm bộ, nếu sau này còn tái phạm, đừng trách ta xử phạt vô tình." Nhất hào đạo sư cho rằng tự thân cường đại mới xem như chính đạo, mưu quỷ kế đều là tà môn ma đạo, tuyệt thể dùng.

      Lăng Lan quản Nhất hào đạo sư xử phạt, vẻ mặt kinh ngạc : "Đạo sư, nghỉ với thực lực của tôi có thể đánh tới giám khảo kia sao?" Vì sao lúc đó cảm giác tất cả thể thuật của bản thân đều bị đối phương ngăn chặn? Cảm giác thực lực của đối phương mạnh hơn mình rất nhiều? Chẳng lẽ là ảo giác

      Nhưng thực tế, ba người bọn họ thi triển toàn bộ năng lực mới có thể đánh với giám khảo lâu như vậy, cuối cùng vẫn là lực bất tòng tâm đành sử dụng hạ sách đó mới thành công đánh trúng giám khảo.

      Đương nhiên Lăng Lan chấp nhận việc thắng mà cần tính kế, chiến

      [​IMG]
      milktruyenky thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42:: săn và bị săn!

      Sáng sớm, khi ánh sáng đầu tiên chiếu qua phiến lá rộng xuống khu rừng rậm cũng là lúc thế giới tràn ngập ánh sáng xanh này tỉnh giấc, khí trở nên ấm áp hẳn. Trong khu rừng các loại sinh vật từ từ rời khỏi ổ bắt đầu hành trình mới trong ngày —— săn và bị săn.

      đất loại động vật biết tên lén lút chạy về phía trước, nó rất , chỉ bằng hai nắm tay hợp lại, chỉ có cái đuôi dài là dễ nhận ra.

      thể cẩn thận được bởi vì ở trong khu rừng này, 80% các loại dã thú đều có thể dễ dàng tiêu diệt nó. Tuy rằng nó khá , có nhiều thịt, nhưng những loại động vật to lớn đều muốn bắt nó để làm món khai vị cho ngày mới bắt đầu.

      Mục đích của nó trong ngày hôm nay chính là vũng nước trũng trước mặt, đây là nơi thích hợp nhất dành cho loại động vật như nó sinh tồn. Bởi vì ưu thế về thể trọng và ngoại hình nên nó có thể tự do lại ở đây mà phải sợ bị phát , bên cạnh đó ở đây cũng có loại sinh vật rất cường đại sinh sống, loại động vật đó được gọi là vương của đầm lầy, những loại động vật khác dám vào nơi này. Hơn nữa ở đây cũng có loại thức ăn mà nó thích, đây cũng là lý do vì sao nó liều mạng vào nơi này. Chỉ cần nghĩ tới đồ ăn bắt đầu chảy nước miếng rồi, cá ở đó rất ngon.

      Rốt cục, nó thành công lặn xuống đầm lầy, bắt đầu...

      Mà lúc này những con cá chỉ dài bằng ngón tay vui vẻ bơi lội, bơi từ vũng nước này sang vũng nước khác, vì mỗi vũng nước đều có những mớn nước liên kết với nhau, mặc dù đủ lớn cho các loài cá lớn bơi qua, nhưng những loài cá vẫn dư sức. Chúng nó tham làm rỉa những chùm bèo mặt nước mà biết thiên địch của nó đến, chuẩn bị đánh chén chúng để thỏa mãn cơn đói của mình.

      Con vật tiếng đến đầm lầy rồi nhanh chóng lặn vào vũng nước, đàn cá hoảng sợ bắt đầu bơi tán loạn mà biết càng như vậy chúng càng nhanh bị ăn thịt.

      lúc sau, con vật từ trong vũng nước nhảy ra, nó ăn xong bữa sáng của mình. Nó leo lên bờ rồi lắc lắc thân mình, những giọt nước ướt đẫm thân nó rất nhanh bị hất hết, nó lại trở lại dáng vẻ sạch như đầu.

      Nó nghỉ ngơi chút để hồi sức, hành đồng bắt cá vừa rồi nhìn đơn giản nhưng lại khiến nó tiêu hao rất nhiều năng lượng, vậy nên cho dùn nghỉ ngơi, nó cũng dám lơi lỏng, nó cẩn thận nhìn xung quanh, sợ hãi nếu kẻ thù của nó xuất .

      Rất nhanh, nó lại khôi phục thể lực tốt nhất, sau đó hướng đến vũng nước tiếp theo để săn mồi...

      Nhưng nó cũng phát , ở cách đó xa, đôi mắt màu xám theo dõi mình, chuẩn bị tấn công mình.

      Khi nó chuẩn bị nhảy vào nước để chuẩn bị cho bửa sáng thứ 2 chủ nhân của đôi mắt màu xám đó hành động. Chỉ thấy lằn đen vụt qua vùng đất trũng, mà con thú hồi nãy biến mất còn.

      Ở tảng đá nằm giữa trũng nước, con rắn bỗng nhiên xuất , nó cuộn mình lại, trông

      [​IMG]

      -------------------

      Chương 43:: Trải qua cái chết!

      Lăng Lan vốn tưởng mình sống trong khu rừng này từ hai đến ba năm mới có thể hoàn thiện kỹ năng săn bắt của mình, khiến nó trở thành thói quen mới được, nhưng chứng minh, con người luôn là giống loài cực kỳ thông minh, đặc biệt là những người có khả năng công kích và phòng thủ, khả năng thích ứng với những hoàn cảnh xấu lại càng nhanh hơn bình thường. Chỉ tháng sau khi đến đây, có thể hành động tự do trong khu rừng rậm nguyên thủy này.

      Lăng Lan vốn phải người lỗ mãng cho nên sau khi Nhất hào đạo sư biến mất, mỗi bước đều thập phần dè dặt cẩn thận. Dù sao chưa bao giờ tiếp xúc qua rừng rậm nguyên thủy, đối với nơi này căn bản biết gì, hơn nữa tim chắc ở nơi rừng rậm nguyên thủy này khẳng định rất đáng sợ, lúc đầu cũng chẳng dám săn gì suy nghĩ duy nhất chỉ là làm cách nào sống sót qua ngày thứ hai.

      thực tế, vẫn suy nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng, đáng sợ của rừng rậm nguyên thủy vượt quá cả sức tưởng tượng của , chưa chờ đến tối bị con rắn núp trong bụi cỏ cắn bị thương. Đây là lần đầu tiên cảm nhận được cái chết là gì, mà theo cách của thế giới tiểu thuyết trong kiếp trước đây chính là “mở đầu” cho cái chết.

      Kỳ thực lần chết “đầu tiên” của Lăng Lan cũng thoải mái chút nào, thậm chí có chút khủng bố, máu chảy đầm đìa, khiến người xem dám ăn cơm, vô cùng khủng bố.

      Đời này kiếp này Lăng Lan tuyệt đối muốn nếm thử kiểu chết ấy nữa.này, cái cảm giác đau đớn kịch liệt ấy còn đáng sợ hơn nhiều so loại đau đớn của bệnh tật ở kiếp trước, đau hơn cả nỗi đau vào cốt tủy khi ngâm nước thuốc, bởi vì cảm giác độc phát khi bị rắn cắn này chỉ đau mà còn cảm giác ngứa, ngứa lan ra khắp cơ thể…. Cảm giác mà hẳn cuộc đời bao giờ quên được.

      Lăng Lan đau vẻn vẹn ba ngày mà cũng ngứa vẻn vẹn ba ngày, tận mắt nhìn máu mình chảy ra từ những vết lỡ loét cơ thể, từng chút từng chút , trong lòng bỗng nhiên có cảm thấy khoái cảm lạ lùng. Sau đó cơ thể bắt vỡ ra, tán thành những mạcnh chỉ còn giơ khúc xương trụi lũi, lúc này mới mất hơi cuối cùng.

      vốn tưởng mình rốt cục được giải thoát rồi, có thể rời cái khu rừng đáng sợ này có thể trở lại đời .... mở mắt ra, vẫn là nơi mà Nhất hào thả lại. Lúc này Lăng Lan mới hiểu được biến ảo của cái gian học tập này, đơn giản giống nghĩ, chống đỡ thời gian là trở về.

      Nó có thể là nhiệm vụ, nếu hoàn thành mãi mãi thể trở về được.

      có cách nào có thể quên cảm giác đáng sợ ở lần chết "đầu tiên" nhưng để có thể trở về thực, thể cổ vũ chính mình, đánh lại tinh thần, tiếp tục hướng về chỗ sâu nhất trong rừng để thám hiểm, hoàn thành nhiệm vụ này. Lăng Lan vẫn chưa quên lời của Nhất hào, ý tứ rất ràng, học săn là như thế nào.

      Nhưng lúc Lăng Lan thành công đánh chết những loại động vật yếu hơn mình gian học tập lại có chút động tĩnh nào muốn đá ra ngoài. Lúc này

      [​IMG]
      milktruyenky thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44:: Giải quyết tai hoạ ngầm.

      "Còn biết phát tiết tức giận, xem ra thích ứng rất tốt." Nhất hào nhàng đứng ở đối diện Lăng Lan, trong mắt mang theo ý cười cơ hồ thể phát , biểu đạt đồng ý đầu tiên của mình.

      Lời của Nhất hào đạo sư khiến Lăng Lan có chút vui vẻ, có cảm giác được người lớn trong nhà tán dương, tránh khỏi có chút đắc ý. Bất quá Lăng Lan cũng dám quá thể mặt, lạnh mặt tức giận : "Nhất hào đạo sư, chẳng lẽ sợ tôi bị bức điên trong cái hoàn cảnh tàn khốc này sao?”

      Lăng Lan rất ràng, nếu phải tinh thần của cứng cỏi … chắc cũng bị khu rừng này bức điên như những người trưởng thành bình thường khác rồi, vả lại bây giờ vẻ ngoài của vẫn là đứa trẻ 6 tuổi, cho dù là thiên tài cũng chả thể sinh tồn được trong cái khu rừng khắc nghiệt này.

      Tuy rằng ở đây có thể phục hồi mà bị ảnh hưởng gì nhưng cái loại chết khủng bố đó… những khung cảnh hoàn toàn chân đó…

      Lăng Lan hoài nghi học tập gian này đến cùng là vì bồi dưỡng trẻ con thành tài hay là hủy diệt tương lai của nó. Cho nên mới có thể đứng đây hỏi Nhất hào nghi vấn của mình.

      Nhất hào vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, hỏi lại câu: " điên rồi sao?" Ngụ ý, Lăng Lan điên, kháng nghị có ý nghĩa, mà nếu lỡ điên rồi cũng thể kháng nghị.

      Lăng Lan gì nhìn trời, rơi lệ. Xem như nhìn thấy rồi, cái gì mà kí chủ chứ, căn bản chẳng có chút quyền lực nào, thời kì trưởng thành cũng chỉ có thể bị gian học tập đáng giận này nô dịch áp bức, nửa điểm phản kháng cũng có cửa.

      vừa lòng Lăng Lan giác ngộ, Nhất hào : " hoàn thành nhiệm vụ, học tập gian cũng keo kiệt thưởng."

      Vừa dứt lời, Lăng Lan liền nghe được hệ thống học tập nhắc nhở:"Thành công hoàn thành nhiệm vụ săn, thưởng năm mươi điểm vinh dự."

      Dựa vào, học tập gian quá TMD keo kiệt rồi!

      Lăng Lan trong lòng sỉ vả, bất quá điều này cũng chứng minh phán đoán ban đầu của sai, điểm vinh dự rất khó lấy. Nhiệm vụ thiếu chút đem bức điên mà chỉ cho 50 điểm vinh dự, sau này càng phải cẩn thận khi sử dụng điểm vinh dự ở đây mới được, nếu để lãng phí chắc tức chết.

      Sau khi phân thưởng Nhất hào cũng gì nữa, trực tiếp búng tay. Khung cảnh xung quanh nháy mắt thay đổi, còn màu xanh của lá, còn đầm lầy cùng xương cốt, chỉ còn là mãnh hư .

      Bọn họ lại trở lại học tập gian, nơi mà và Cửu hào vẫn thương luyện tập thể thuật. Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, lần đầu tiên Lăng Lan cảm thấy khung cảnh trước mặt đẹp tới lạ thường, tuy biết trước mặt chẳng có cái gì cả.

      "Thời gian sắp đến, về . Nhớ thu liễm sát khí người..." Nhất hào đạo sư còn chưa trực tiếp đá Lăng Lan ra ngoài, giây tiếp theo, thấy mình ở đại sảnh của trung tâm học tập.
      

      Ngồi ở góc tường, tiểu Tứ ngồi suy nghĩ, tựa hồ cảm giác cái gì, nó ngẩng đầu, thấy bóng dáng Lăng Lan trong mắt nhất thời lộ ra kinh hỉ, vừa mới chuẩn bị lao qua nó đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh cụ trốn sau cái cột lớn, dè dặt cẩn trọng thăm dò hỏi: "Lão đại?"

      Nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của Tiểu Tứ khiến Lăng Lan thập phần khó chịu, bay vọt cái, lúc tiểu Tứ còn chưa có phản ứng nắm lấy lỗ tai của nó, siết.

      "Tiểu Tứ, ngươi trốn cái gì a..." Lăng Lan cười lạnh , đối phó được Nhất hào đạo sư, nhưng thu thập thằng tiểu Tứ này dễ như ăn sáng.

      "Kháng nghị, kháng nghị, đáp ứng với tôi bao giờ gia bạo!” Tiểu Tứ giơ chân kháng nghị đồng thời cũng buông xuống bất ngờ, dám gia bạo khẳng định chính là lão đại Lăng Lan, vừa rồi nó còn cho rằng người khác bắt chước Lăng Lan chứ, kẻ chuyên giết người tràn ngập sát khí.

      Lăng Lan tức giận nới lỏng tay hỏi hỏi tiểu Tứ: "Vì sao lại hỏi tôi có phải Lăng Lan , chẳng lẽ trừ tôi ra còn có người nào có thể vào đây sao?”

      Tiểu Tứ nghiêm cẩn nhìn Lăng Lan, lúc này mới :"Lão đại, thấy mình thay đổi sao?” Vừa dứt lời, tấm gương lớn từ trời rơi xuống phía đối diện, hình ảnh hai người cùng xuất phản chiếu tấm gương.

      Lăng Lan ngẩng đầu liền hiểu ý của tiểu Tứ cũng như lời của Nhất hào lúc nãy, thu liễm sát khí của mình.

      Chỉ thấy hình ảnh của Lăng Lan trong kính còn vẻ vô hại như trước, ánh mắt hung ác, khóe mắt lưu lại sát ý, nhìn thế nào cũng là trở thành đứa hung ác, giây tiếp theo có thể công kích người khác.

      "Tại sao có thể như vậy..." Lăng Lan chạy tới xoa bóp khuôn mặt mình, muốn cho nó hòa hoãn trở lại. Nếu cứ như vậy mà ra ngoài nhất định là dọa chết mẹ . Nếu dọa chết mẹ cũng dọa hết mấy vị hộ vệ trong nhà.

      Dưới giúp đỡ của tiểu Tứ, Lăng Lan cuối cùng cũng thành công đem luồng hung sát khí thu lại, khi cười vẻ vô hại trước kia trở lại, lúc này mới tạm biệt tiểu Tứ, trở lại thế giới của mình.

      Tiểu Tứ nhiệt tình vấy hai tay tiễn Lăng Lan, tới khi còn nhìn thấy bóng dáng của Lăng Lan nữa mới buông lỏng cơ thể trực tiếp ngã xuống đất. Nó đưa tay lau mồ hôi lạnh trán: đánh chết nó cũng với Lăng Lan là nó đem thời gian trong gian điều chỉnh thành dài nhất....

      Được rồi, kỳ thực Lăng Lan phải ở trong khu rừng nguyên thủy đó lâu như vậy liên quan gì đến Nhất hào cả, tất cả là do tiểu Tứ tự chủ trương muốn Lăng Lan luyện tập thêm. Chỉ có thể Lăng Lan rất "may mắn" vì có người luôn cố gắng làm "việc tốt" như vậy, nếu như để phát này, nhất định có người phát cơn "điên".

      Trở lại thế giới thực, bởi vì thu liễm sát khí rất tốt nên Lăng Lan trở lại làm đứa trẻ dễ thương như trước kia, cũng làm ai chú ý hay suy nghĩ gì.

      Ngay ngày thứ hai sau khi trở về đời thực Lăng Lan với Lăng Tần muốn được luyện tập thực hành đối kháng.

      Đương nhiên đưa ra lý do hết sức thuyết phục, kể lại việc mình giao chiến với giám khảo trong quá trình thi, nhưng bởi vì chưa từng tiếp xúc quá với loại thực chiến này nên biểu tốt lắm, được điểm cao, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối đứng hạng 17 nhập học ở học viện đồng quân trung tâm.

      Lăng Lan tự nhận mình thể lơi lỏng, sau khi tiến vào học viện đồng quân thực chiến chính là môn học chuyên môn trong chương trình học, mà hy vọng lại mất mặt lần nữa cho nên nhân cơ hội còn chưa nhập học, muốn được tiến hành huấn luyện trước.

      Kỳ thực việc luyện tập như vậy là do Nhất hào cầu, mục đích chính là dùng bạo lực để giải quyết luồng sát khí người Lăng Lan.

      Sát khí thể thường xuyên bị cưỡng chế thu liễm được nếu gây nguy hại tới thân thể Lăng Lan, thậm chí ảnh hưởng đến tương lai, thập phần bất lợi. Trừ phi đạt tới trình độ thần kinh bách chiến giống nhóm đạo sư có thể tự thân thu phát sát khí mới để lại tai họa ngầm.

      Lăng Lan cầu khiến Lăng Tần kích động vạn phần, ông thích nhất chính là nhìn thấy đứa trẻ mà mình chăm sóc có thể có chính kiến như vậy, tương lai nhất định có thể trở nên nỏi bật nhất. Lăng Tần cũng chần chờ, trực tiếp goi người giỏi cách đấu nhất trong những tử sĩ Lăng gia trở về, chuyên phụ trách dạy thiếu gia thực hành.

      Lăng Lan Cứ như vậy, trước khi nhập học tháng bắt đầu hành vi tự ngược mình.

      Ban ngày cùng tử sĩ Lăng gia đối chiến cách đấu, buổi tối bị Cửu hào đạo sư vô tình làm nhục. (Với trình độ của Lăng Lan tại còn có tư cách khiến Nhất hào ra tay làm nhục...)

      Trong suốt tháng tiếp theo, cả ngày và đêm đều là đánh nhau kịch liệt, cuối cùng sát khí mà Lăng Lan luôn phải áp chế cũng chậm rãi tan, lại tiếp tục thu lại chút, cuối cùng luồng sát khí đó cũng biến mất còn. Bây giờ sát khí chỉ còn có trong lòng của Lăng Lan, bên ngoài cũng chỉ biểu hai phần, vẫn là đứa trẻ ngây thơ, “vô tội” như trước.

      Bởi vì Nhất hào an bài thích đáng nên Lăng Lan bình yên sống qua thời gian nguy hiểm này, cùng lúc đó, thời gian nhập học cũng chỉ còn lại hai ngày.

      -------------------------

      Chương 45:: Ai muốn giết Lăng Lan?

      Trước ngày chính thức nhập học ngày, Lăng Lan từ chối ý định muốn đưa mình của Lam Lạc Phượng, chỉ để cho quản gia Tần theo làm thủ tục nhập học.

      có biện pháp, ai bảo sáng sớm nay mắt trái của Lăng Lan giựt ngừng, tuy phải là người mê tín nhưng vì an toàn, nên bắt buộc phải để mẹ mình ở nhà.

      Đương nhiên, lúc Lăng Lan ngồi vào H-Bahn liền cùng tiểu Tứ thảo luận về nguyên nhân của loại phản ứng sinh lý này, bất quá cả hai người đều hiểu phản ứng này bắt nguồn từ đâu nên ai cũng thể phân tích được gì, cuối cùng càng càng hiểu gì.

      Nhìn hai mắt ngưỡng của tiểu Tứ hướng về phía mình để học hỏi về loại phản ứng này (mà Lăng Lan cũng biết) Lăng Lan thẹn quá thành giận trực tiếp chấm dứt đề tài vô nghĩa này, trực tiếp đem tượng này gán thành tượng khó lý giải, thế mà Tiểu Tứ chân tướng lại tiếp tục nhìn với ánh mắt sung bái.

      Lăng Lan đắc ý rất nhiều, cũng rất chột dạ quay đầu dám lại nhìn: Ấy, cũng muốn dụ dỗ trẻ nhi đồng a.

      Trong lúc tự kiểm điểm loại bỏ cảm giác tội lỗi, ánh mắt Lăng Lan chợt lóe, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mà giờ phút này, Lăng Tần quản gia cũng phát ra nguy hiểm, vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh: "Lăng Linh thất, cắt khẩn cấp chuyển sang hình thái phòng ngự, đồng thời phát ra tín hiệu báo nguy.”

      "Xác nhận, bắt đầu chuyển đổi trạng thái. " Là chiếc xe chuyên dụng dành cho chủ của gia tộc, đương nhiên Lăng Linh thất cũng thể chỉ là chiếc H-Bahn phổ thông.

      Sau khi Lăng Linh thất lên tiếng trả lời, Lăng Lan liền nhìn thấy bên ngoài chiếc xe được bao lại bởi vòng bảo hộ trong suốt hình hình tròn, mà và Tần quản gia cũng được đường dây an toàn cố định lại, sau Đó Lăng Linh thất bắt đầu tăng tốc độ thêm nấc, cấp tốc lao về phía trước.

      Nhưng cho dù Lăng Linh thất ứng biến nhanh như thế nào cũng thể thoát khỏi công kích của đối phương.

      Lăng Lan trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, hai tay nắm giữ bên người bắt tay.

      "Bùm", tiếng nổ lớn vang lên. Bên trong xe, tiếng cảnh báo của Lăng Linh thất ngừng lặp lặp lại. "Cảnh báo, cảnh báo, xe bị tiêu hao 28,72%, còn lại 71,28%, chỉ có thể nhận thêm hai đợt công kích." Lăng Linh thất rốt cục khống chế lại được chiếc xe đồng thời báo cáo cấp độ hao tổn.

      "Lăng Linh thất, thay đổi tuyến đường định sẵn, chấp nhận chạy quỹ đạo, cố gắng tránh truy đuổi của bọn họ." Trong ánh mắt Lăng Tần chút nào che giấu vẻ ngoan lệ của bản thân, dám làm tổn thương đến hi vọng của Lăng gia, ông tuyệt đối bỏ qua.

      "Vâng!" Lăng Linh thất cải biến phương pháp vận hành,mà ở trung cũng ngừng thay đổi phương hướng, thành công tránh được mấy đợt công kích viễn trình.

      Bên trong xe, Lăng Tần bình tĩnh kéo tay nắm ở phía trước ghế ngồi, "Tách", cái cái thùng lớn liền xuất trước mặt Lăng Lan, bên trong có áo phòng hộ và vài vũ khí.

      học qua về phương diện này Lăng Lan biết bên trong có hai khẩu súng, khẩu là súng laser phân hạt, khẩu khác là súng lục có khả năng đông lạnh, hai quả đạn pháo, hai quả bom cay, quả bom sương mù, đương nhiên còn có hai thanh đao sắc bén dùng để cận chiến. Dựa theo cách ở kiếp trước hai thanh đao kia tuyệt đối sắc

      [​IMG]
      milktruyenky thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46:: Có sợ ?

      Câu hỏi của 413 được đối phương trả lời, nghênh đón ta đợt đạn công kích mới.

      "Chết tiệt! Mở ra chùm tia thuẫn (giống khiên bảo vệ á)." 413 rống giận, đối phương ràng muốn giết người diệt khẩu, muốn để bọn họ còn đường sống mà.

      Lúc này bên cơ giáp đối địch, thấy đối phương (413) của mình được trang bị tia thuẫn cao cấp phẫn nộ : "Vì sao phản quân lại có loại vũ khí này? Xem ra tin tức chúng ta có sai, quân bộ cao tầng có người phản bội Liên Bang. Mọi người tiếp tục tăng hỏa lực áp chế bọn họ, mau chóng đánh vỡ tia sáng thuẫn rồi giết hết cho tôi, đội trưởng có lệnh cần tù binh."

      "Dạ!" Theo tiếng này, hỏa lực viễn trình bắn ra càng lúc càng mạnh, ép cho tiểu đội của 413 gần như thể động đậy.

      "Đội trưởng, làm sao bây giờ?" Người nhận nhiệm vụ mở tia sáng thuẫn, ngăn cản công kích đối viễn trình của phương hỏi.

      Bọn họ mặc dù là lão binh, những sát thủ từ chiến trường trở về, có thể vô tình bổ đao về phía địch quốc nhưng những người trước mặt này lại là những đồng đối của họ, họ thể xuống tay được.

      "Số 3 liên lạc tổng bộ, số 5 nấp, những người khác theo tôi!" 413 quyết đoán ra lệnh sau đó rút kiếm ánh sáng từ sau lưng lao ra ngoài.

      413 rất ràng, đối phương có lẽ chỉ là con tốt thí bị cấp lợi dụng, căn bản biết hành động của mình là sai lầm. Nhưng dù vậy... ta (413) cũng thể mềm lòng, ta chỉ mình, theo còn có 5 người nữa, thể vì do dự của mình mà khiến tất cả hy sinh, huống chi, người mà bọn họ muốn giết lại là đứa trẻ vô tội, đây là việc ta tuyệt đối thể tha thứ ...

      Đội trưởng quả quyết cũng biểu tinh thần của cả đội, chiến trường bao giờ có thứ gọi là do dự hay mềm lòng, chỉ ác và ác hơn nữa mới có thể là người sống cuối cùng.

      Đội cơ giáp chiến ở bên kia thấy bốn cơ giáp mở ra quang thuẫn từ bên này vọt ra kích động, người đội trưởng đầu hừ lạnh tiếng : "Phóng ra hỏa long."

      Theo tiếng này, sáu con rồng lửa được bắn ra từ sáu cơ giáp lao về phía bốn người 413.

      Tiếng súng thanh thúy vang lên, sáu con rồng lửa lập tức nổ mạnh, sau đó tiếng nổ đạn pháo liên tiếp vang lên, mặt đất chấn động, cả chiến trường bụi khói bay mù mịch.

      Nguyên lai người vẫn luôn núp số 5 dùng súng ánh sáng từ tay phải bắn về phía 6 con hỏa long khiến chúng dẫn bạo, giúp bốn người 413 che dấu dấu vết của mình.

      Trong màn hình đều là mảnh sương khói, điều này làm cho chỉ huy đội công kích bên kia do dự, đây có nghĩa là bọn họ tiêu diệt đối phương thành công hay là bị chặn lại, chờ ta tìm hiểu cơ giáp khẩn cấp cảnh báo: "Nguy hiểm, nguy hiểm, bị địch quân nhắm trúng, né tránh né tránh..."

      Phản ứng đầu tiên của ta là nhanh chóng lui ra phía sau, bởi vì nhìn thấy cơ giáp từ trong khói bụi xuất lao về phía mình.

      kích động giơ súng hạt ánh sáng của mình lên, liều mạng nhấn hạ cò súng, hoàn toàn quên động tác tránh né, muốn dùng lượt công kích này để làm đối phương lui lại hoặc ngừng công kích.

      Chỉ thấy đối phương theo quỹ đạo thẳng bỗng thay đổi hướng chạy thành đường cong quỷ dị, dễ dàng


      [​IMG]
      milktruyenkylunalovegood thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :