1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Tôi ra lệnh cho các em công kích tôi!


      Ở đối diện phòng trà là bức tường chỉnh thể màu trắng, nó giống như thông đạo với kiến trúc khổng lồ, thấy điểm đầu cũng có điểm cuối.

      Kỳ thực bức tường này được hình thành từ những hạt nguyên,phân tử cực mà mắt người thể phân biệt được, nó chính là cánh cửa chính của khung cảnh ảo, là thứ mở ra để cho quân nhân Liên Bang tiến hành hình thức huấn luyện cùng quyết đấu.

      Mà cánh cửa nơi Lăng Lan và bọn trẻ vào chính là cửa sau của khung cảnh ảo, được kết nối với học viện đồng quân và được ngụy trang thành cửa ra vào của khuôn viên sân thể dục. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lăng Lan bị lừa, bởi vì ai có thể nghĩ đến thứ quý giá như kỹ thuật chế khung cảnh ảo lại xuất ở đồng quân. Đây chính là biểu của việc Liên Bang rất coi trọng cuộc thi này cũng như rất cần những nhân tài mới.

      Đương nhiên, khung cảnh ảo xuất ở học viện đồng quân đơn thuần chỉ đề làm khảo nghiệm nhập học cho bọn trẻ mà còn vì muốn tăng năng lực cho bọn trẻ sau này. Việc ngừng học tập ngừng quyết đấu chính là phương pháp tốt nhất để đạt được điều này.

      Giám khảo trường dọc theo vách tường màu trắng, , ta cần bất cứ loại máy móc hề biết đám phòng 72 ở chỗ nào cũng như thể dùng máy móc để phát vị trí cụ thể, bởi vì khung cảnh ảo ngoài việc gây ảo giác ở những căn phòng khác nhau nó còn có thể thay đổi vị trí cửa vào liên tục và liên miên, những cánh cửa của các căn phòng được dời tới vị trí khác nhau để tạo ra khung vảnh chỉnh thể. (cái này là mình chém, ý của nó đại khái là cánh cửa của căn phòng này là khung cảnh trong căn phòng khác a)

      Giám khảo lại thêm đoạn, chợt liên lạc khí ở cổ tay khẽ rung lên, ta nhất thời dừng lại, mặt hơi hơi lộ ra vẻ tươi cười, xem ra mình tới căn phòng muốn vào rồi.

      ta nhìn về phiá bức tường, đưa tay lên xuyên qua nó như muốn tìm kiếm thứ gì, rất nhanh ta tìm thấy thứ mình cần.

      gõ lên thứ đó 3 lần rồi bức tường bỗng thay đổi, chi thấy từ nơi cánh tay vẫn còn trong tường của ta bắt đầu phát ra ánh sáng, màn hình như bàn tay từ từ lên ràng, ở màn hình xuất bộ bàn phím số từ 0 đến 9, và khung cầu nhập mật khẩu.

      Giám khảo lộ ra tươi cười, ngón tay nhanh chóng nhấn xuống chuỗi số, tốc độ tay của ta nhanh đến mức khiến người khác líu lưỡi, ngón tay lưu lại tàn ảnh khiến người khác thể thấy ta nhấn cái gì. Sau đó, tiếng "Két" thanh thúy vang lên, bức tường luôn phẳng lì bỗng như bị ai đánh vào bắt đầu nứt ra, lộ cánh cửa khác ở bên trong. ta vào, tiếp tục nhập mật khẩu rồi qua cánh cửa.

      ta vừa vào bên trong cánh cửa ngay lập tức đóng lại, bức tường trắng bên ngoài cũng khôi phục lại như cũ, giống như cảnh bức tường vỡ ra lúc nãy chỉ là ảo giác.

      Giám khảo vừa vào gian phòng số 72 nhin thấy nguyên đường chạy rộng lớn, mà cánh cửa phiá sau lưng ta lúc này cũng lặn xuống biến mất còn chỉ để lại mình ta đứng ở vạch đích. Khung cảnh ở đây giống như đường chạy , đến mức khiến cho người khác thể tin ở sau lưng vị giám khảo có cánh cửa vừa biến mất.

      ta cũng phải đợi lâu, rất nhanh, từ phía bên kia của đường chạy, mười bóng dáng nho xuất , chúng hoặc chạy hoặc kéo, hoặc cõng hoặc nâng, bước chân tập tễnh chạy, mới đúng, tiến về phía này. Xem ra mười đứa trẻ này sắp kiệt sức. Ở những cuộc khảo hạch trước, các thí sinh lúc nào cũng xuất đơn lẻ, giống với hình ảnh bây giờ, cả đòan chỉnh tề tiến về đích có người nào tụt lại phiá sau.

      Giám khảo trong lòng khẽ động, có lẽ đây chính những mầm non tốt mà giám khảo theo dõi nhắc đến, quả nhiên đều là trẻ ngoan.

      Bọn sau khi nhìn thấy giám khảo xuất giống như ăn phải thuốc kích thích, người người như mãnh hổ nhanh chóng lao về phia ta.

      Giám khảo nở nụ cười, xem ra cảm giác sắp đến gần với thắng lợi kích thích tiềm lực của đám trẻ này. ta vừa lòng, ấn tượng với các thí của phòng 72 cũng tăng lên.

      "Tớ nhìn thấy giám khảo ..." Tề Long trong tình trạng kiệt sức vô tình ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng dấu của giám khảo, cậu ta kích đọng hô to. câu này khiến thần kinh của những người còn lại rung lên, hai mắt trở nên đỏ bừng như sói đói nhìn thấy con mồi.

      Ngao ô! Mọi người lập tức hú lên như tiếng sói tru, giống như nhìn thấy đồ ăn ngon, ngay lập tức phát cuồng, vọt tới nơi giám khảo đứng ở bên kia.

      Khi chạy qua vạch đích, cả bọn hề giảm mà còn tăng nhanh hơn tốc độ vừa rồi, hung hăng đánh về phía giám khảo đứng ở bên cạnh.

      Nhìn mười đứa trẻ khí thế như sói đói lao về phía mình, giám khảo trường nhịn được mà sững sốt, bất quá giám khảo là ai, đều là những người quân nhân trải qua các trận chếm giết mà sống tới lúc này, rất nhanh ta khôi phục lại bình tĩnh nhìn đám .

      "Đám nhóc này!" Đối mặt với việc bị tập kích bất ngờ, giám khảo trường cực kỳ câm lặng nhìn trời gì, khuôn mặt ta lạnh lại, cũng cử động gì nhiều, chỉ là hơi hơi nghiêng nghiêng người liền tránh được cú đâm hết lực của đám trẻ.

      "Đáng giận, vậy mà đè lên giám khảo được!" Tề Long ngẩng đầu lên từ vũng bùn, bò lên đường chạy vừa oán hân vừa đập tay xuống đất.

      Lạc Lãng ở cách chỗ Tề Long nằm xa vẻ mặt cũng tiếc nuối quỳ rạp mặt đất, phải biết rằng khi bọn họ chạy đến nửa cũng là lúc thể duy trì thêm được, nhưng bởi vì câu của Tề Long mà làm cả bọn như được sống dậy.

      Nhất định phải trả thù mấy người giám khảo, đè chết bọn họ để bọn họ trở thành đệm thịt cho mình. sai, chính là giống như xếp La Hán, để cho nhóm giám khảo biết, bọn họ cực kỳ cực kỳ tức giận.

      Được rồi, chỉ với câu này mà giá trị thù hận của bọn trẻ trong nhóm đối với giám khảo thẳng tắp bay lên, vậy nên năng lượng của cả bọn bạo phát giúp cho họ có thể kiên trì đến cuối cùng.

      Quả nhiên sức mạnh thù hận là vô địch .

      Nguyên nhân Lăng Lan phối hợp với bọn trẻ như vậy phải vì thù hận gì, chỉ là rãnh quá muốn nhìn thấy cảnh đám loi choi đè chết người giám khảo tuấn đến bẹp dí, đây là khung cảnh khó gặp đến mức nào… Chỉ sợ ngàn năm cũng chả gặp ấy chứ. Hi hi, tất cả là do kiếp trước rãnh quá đọc mấy quyển tiểu thuyết trong sáng nên mới có ý nghĩ đen tối như vậy.

      Giám khảo hai tay ôm ngực, cười lạnh : "Ồ, còn dư lực nha, sai." Dù mặt lạnh giống khối băng nhưng trong lòng ta vui mừng. Chà, giống với mình lúc còn là tân binh, vừa bốc đồng, vừa có ý tưởng, còn quyết đoán nữa. Đây mới nghiệt nha, mới có sáu tuổi thôi mà như vậy rồi. Tâm của vị giám khảo bắt đầu ngứa, hận thể đem mấy đứa này đem về quân doanh của mình để thao luyện phen, tương lai khẳng định là thành những quân nhân đủ tư cách.

      Tề Long nhấc tay đầu hàng : "Giám khảo à, chúng em vô lực rồi."

      Giám khảo hừ lạnh tiếng: "Nếu muốn đạt tiêu chuẩn, đều đứng lên cho tôi." Nha, vô lực mà còn có thể kêu lớn tiếng như vậy, lừa ai hả?

      Tề Long á tiếng, đành phải gian khổ đứng lên, mọi người đều liều mạng hoàn thành bài kiểm tra, nếu như vì thể đứng lên mà thất bại …. Tề Long chịu ảnh hưởng từ lão ba của mình rất sâu, dù như thế nào đàn ông chân chính cũng phải chết đứng.

      Tề Long là người đầu tiên đứng lên, Lạc Lãng thứ hai, tuy rằng tay chân của Lạc Lãng cũng mệt mỏi như bị lìa ra nhưng nhìn thấy Tề Long đứng lên cậu cũng muốn thua bởi Tề Long, liền liều mạng bò lên.

      Tiếp theo là Lăng Lan, sau đó là Hàn Kế Quân, La Thiếu Vân, Nguyên Du Vân, Lý Tinh Hoằng, Hà Triêu Dương, bọn họ theo thứ tự đứng lên, đến cuối cùng là hai bé duy nhất trong đội Hàn Tục Nhã và Lạc Triều.

      Tuy rằng lúc bọn họ đứng lên có bị ngã xuống, đứng lên ngã xuống, chật vật chịu nỗi nhưng cuối cùng cũng thành công đứng thẳng ổn định, trong mắt mỗi người đều là vẻ quật cường chịu thua.

      Giám khảo vừa lòng : " sai, còn có chút tâm huyết, tại tôi lệnh cho các em công kích tôi."

      câu này khiến tất cả mọi người sửng sốt.

      Hàn Kế Quân phản ứng nhanh nhất, đầu cậu ta vận chuyển như cái CPU chạy ở tốc độ cao, suy tư muốn đoán ra dụng ý của giám khảo, vẻ mặt của cậu ta thập phần nghiêm túc, ngưng trọng hỏi: “Vì sao?”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Kẻ yếu có quyền lên tiếng.


      "Vì sao? Các em có tư cách hỏi như vậy sao?" Giám khảo cười lạnh mỉa.

      Hàn Kế Quân bởi vì giám khảo chất vấn mà kinh hoảng, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh trình bày: "Thí nghiệm phải kết thúc rồi sao? Ngay lúc đầu giám khảo , chỉ cần đến điểm cuối bài kiểm tra tốc độ và sức chịu đựng cũng hoàn thành, chúng ta có quyền cự tuyệt mệnh lệnh của giám khảo."

      Hàn Kế Quân biết mọi người đều hết sức lực, ngay cả việc đơn giản như đứng dậy cũng đều là dựa vào nghị lực của chính mình để chống đỡ, đừng công kích giám khảo, cho dù chỉ bước thêm bước cũng là rất khó khăm

      Giám khảo nhìn về phía Hàn Kế Quân, trong mắt xẹt qua chút tán thưởng, đứa này bình tĩnh quyết đoán, bởi vì đối phương cường thế mà bỏ qua suy nghĩ của bản thân, hiểu được thế nào là tranh biện, hơn nữa năng lực tư duy cũng mạnh, lời trật tự ràng, nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt, phát lỗ hổng trong câu của người khác, đây tuyệt đối chính là tham mưu quân sư kiệt xuất trong tương lai.

      Bất quá cho dù ta thưởng thức Hàn Kế Quân sao, ta cũng thay đổi quyết định của mình. Khóe miệng giám khảo lộ ra chút tươi cười nhàn nhạt mà trào phúng: "Tiểu tử, hôm nay bản giám khảo cho các ngươi biết đạo lý đầu tiên phải biết thế giới này—— kẻ yếu có quyền lên tiếng."

      Ánh mắt ta liếc nhìn khuôn mặt bị lời của mình mà tức giận, tất cả đều tràn đầy bất khuất, thua khiến ta thập phần vừa lòng. Bị như vậy mà phản ứng gì chỉ là đồ bỏ thôi.

      Mắt lạnh của giám khảo khi nhìn về phía Lăng Lan đứng cuối cùng có chút bất ngờ, bởi vì ánh mắt của là ánh mắt tỉnh táo nhất trong mười người, bình tĩnh như nước khiến người khác nhìn ra được người đó suy nghĩ gì. Bị dọa cho sợ rồi sao? Hay là mình bị nhìn thấu? Hoặc là đứa trẻ này thờ ơ? Giám khảo mày hơi hơi nhăn đăm chiêu nhìn hai mắt Lăng Lan.

      Giám khảo đương nhiên biết, ánh mắt tràn ngận sát khí của mình đối với Lăng Lan chả có hiệu quả nào, bị ánh mắt lạnh như băng, sát khí mười phần, như muốn bức chết người khác của Nhất hào nhìn từ tới giờ, nên đối với ánh mắt chỉ ra vẻ đe dọa của giám khảo, bị áp lực chúp nào.

      "Các ngươi có thể cự tuyệt mệnh lệnh của ta, bất quá thành tích tốc độ và chịu đựng các ngươi, ngại quá, chỉ có thể dạt ." Giám khảo thu hồi tò mò đối với Lăng Lan, lập tức thay đổi khuôn mặt, sát khí biến mất hầu như còn, đổi thành nụ cười xấu xa, tựa hồ sát khí vừa rồi của ta chỉ là ảo giác bọn trẻ, mà trong miệng lại ra những lời tàn khốc, hủy diệt hi vọng của bọn .

      Những lời này khiến cho vẻ mặt của đám trẻ và Lăng Lan trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ đến đây là ôm hi vọng gia nhập vào trường đồng quân tốt nhất Liên Bang chứ phải màng theo sỉ nhục này mà trở về.

      "Chúng ta có quyền kiện kên." Vẻ mặt ngây thơ của Hàn Kế Quân bị khí lạnh che kín, cậu ta đứa trẻ thông minh, nhưng thông minh cũng có cách nào ứng phó được với loại quân nhân phân biệt được phải trái này, cậu cảm thấy ngực mình bị cục đá cực lớn đè lên, khiến cho cậu tức đến thể nỗi, vừa nghẹn khuất vừa phẩn nộ.

      "no! no! no! Chẳng lẽ các ngươi đọc quy định của thí sinh sao? Những đứa trẻ kiện lên để khảo xét thành tích năm nay tính, chẳng lẽ các ngươi muốn để năm sau lại tiếp tục thi sao?"

      Giám khảo cười lắc đầu, từ từ đến trước mặt Hàn Kế Quân, hơi cúi người xuống, trong mắt ta là đầy ý cười trào phúng đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Hàn Kế Quân, chậm rãi từng chữ từng chữ , "Học sinh lưu cấp!"

      Thần thái này, ngôn ngữ này, ánh mắt này, tuyệt đối là coi thường, khiến cho người khác vô cũng khó chịu, muốn ăn đòn mà.

      Muốn bị đánh sao, Lăng Lan đầu chảy xuống mấy vạch hắc tuyến, ở trong ý thức hải nhất thời hóa thành Hà Đông sư rống: "Tiểu Tứ, ai chongười tiến loạn vào đầu ta??”

      Tiểu Tứ theo góc xó rốt cục mò ra, vẻ mặt mất hứng, khuôn mặt nhắn đáng đều nhăn thành đường, cái mặt bánh bao tròn giờ thành cái bánh bao méo, nó bất mãn : " quá đáng giận , vậy mà bắt nạt trẻ !"

      Được rồi, Lăng Lan còn chưa có phẫn nộ đứa trẻ trí tuệ 6 tuổi Tiểu Tứ bị giám khảo chọc giận: "Chủ công, giúp ta đánh ."

      Lăng Lan khẽ tươi cười: "Ưu việt?"

      Tiểu Tứ kinh ngạc, nó nghĩ tới đồng chí Lăng Lan lại thừa cơ đưa ra cầu, chẳng lẽ biết nó là vì mà phẫn nộ sao?

      "Vì sao?" Tiểu Tứ ủy khuất , chẳng lẽ kí chủ nhà mình chút cũng tức giận sao?

      "Ngươi muốn ta giúp ngươi đánh , nếu giúp đương nhiên phải có lợi gì rồi." Lăng Lan tủm tỉm cười khiến cho Tiểu Tứ cảm giác cũng để ý những câu khích tướng của giám khảo bên ngoài.

      " ở bắt nạt , chẳng lẽ tức giận?" Tiểu Tứ , giám khảo đều thể như vậy, liền nó cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì sao Lăng Lan vẫn còn có thể lạnh nhạt như vậy?
      "Bắt nạt? Tôi cũng cảm giác được." Tuy rằng giám khảo vì sao làm như vậy, nhưng mà cảm thấy ta cũng có ác ý.

      Lăng Lan cảm kích Nhất hào và Cửu hào đạo sư những năm gần đây luôn áp bách mình, khiến cho có thêm năng lực tính là năng lực, đó là có thể nhận thấy ác ý hoặc sát ú của người khác đối với mình. Đương nhiên, dựa theo nguyên văn câu của Nhất hào đạo sư chính là năng lực này của Lăng Lan chỉ mới bước vào giai đoạn nhập môn. Nếu đụng tới ít cao thủ lợi hại, hay sát thủ cho dù là nữa điểm sát ý Lăng Lan cũng thể nhận ra được.

      Lời này của Lăng Lăm làm Tiểu Tứ nhất thời giơ chân, kí chủ nhà mình có quá trì độn phải hay , bị sĩ tới mặt rồi mà vẫn còn cảm giác.

      Lăng Lan vừa định an ủi Tiểu Tứ đột nhiên biến sắc, cảm giác hơi thở của Tề Long ở bên ngoài có chút đúng, tinh thần lực vậy mà bắt đầu chấn động kịch liệt.

      "Giúp ta nghĩ biện pháp hoàn thành bài kiểm tra của Nhất hào đại sư vào 3 ngày sau!" Lăng Lan trực tiếp bỏ lại câu rồi để ý Tiểu Tứ kháng nghị, nhanh chóng ra ý thức hải để ra ngoài. Tình huống của Tề Long có chút ổn, phải cẩn thận chú ý.

      Giờ phút này thần kinh Lăng Lan buộc chặt, thân thể hơi cúi về phía trước, hai tay cũng hơi buông xuống, hợp thành chữ thập , đùi phải cũng lùi về sau, chân hơi nhón lên—— đây là tư thế dễ dàng bùng nổ lực lượng toàn thân nhất, là tư thế mở đầu trong chương trình trụ cột thể thuật mà năm nay Cửu hào mới dạy cho , vừa công vừa phòng.

      Lúc này, Tề Long nguyên bản cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu, đập vào ánh mắt mọi người chính là đôi mắt đỏ thẫm của cậu ta, tràn ngập sát khí. Bất quá sát khí này chỉ nhằm vào giám khảo, xem ra hành động giám khảo đùa giỡn Hàn Kế Quân chọc giận Tề Long, cũng khiến cậu ta vì thế bạo phát.

      Giám khảo cảm giác được sát khí của Tề Long, trong mắt lướt qua tia kinh ngạc, ta nhanh chóng nhảy ra sau, khi tiếp đất ngay lập tức thay đổi tư thế đứng và khí thế, mười phần sẳn sàng chiến đấu.

      Tề Long hô to tiếng, cả người giống đạn pháo vọt về phía trước, tay nắm chặt hướng về phía giám khảo. tiếng nổ lớn vang lên, sau đó bụi đất bay đầy trời, cơ hồ chặn tầm mắt mọi người.

      Chẳng lẽ Tề Long đánh trúng giám khảo, khiến giám khảo ngã xuống đất rồi? Những đứa trẻ khác nhìn thấy , vẻ mặt mê mang nhìn nhau, biết phải làm thế nào cho tốt.

      Chỉ có Lăng Lan mày khẽ nhếch, sắc mặt ác liệt. Những người khác thấy tình huống cho nên biết phát sinh cái gì, nhưng Lăng Lan nhìn thấy rất ràng, Tiểu Tứ giúp chiếu lại hình ảnh của Tề Long và giám khảo lúc nãy, nó có bị bụi đất ảnh hưởng tầm nhìn.
      milktruyenky, vanlactamviemhuyendo thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32:: Lăng Lan ra tay!


      quyền này của Tề Long đánh trúng, giám khảo nghiêng người cái liền tránh được công kích của vì vậy quyền này của Tề Long mới.đánh xuống đất khiến bụi bay đầy trời.

      Bất quá cái hố xuất mặt đất kia cũng sâu đến 3m, đường kính cũng đạt đến 1m, như vậy sức lực đánh ra kích này của Tề Long tuyệt đối thua khi nâng quả tạ 500 kg.

      nghĩ tới Tề Long có thể dựa vào năng lực bản thân mà đạt tới lực lượng tới 500kg, nếu so với Lăng Lan đây mới chính là thuần túy năng lực của bản thân.

      Trong mắt giám khảo lướt qua tia kinh hỉ, có lẽ ta cũng thể tưởng được Tề Long có lực lượng lớn như vậy, tuy rằng với ta mà chút lực lượng lớn như vậy cũng tính là gì, nhưng Tề Long chỉ mới là đứa trẻ sáu tuổi, nếu để Tề Long trưởng thành hề nghi ngờ sức mạnh này tăng thêm gấp bội.

      Tề Long nhất kích thất bại, cũng bởi vậy mà dừng tiến công, chỉ thấy cậu ấy lại lần nữa từ đất nhảy lên, hung ác đánh về phía giám khảo.

      Đáng tiếc tốc độ của Tề Long tỷ lệ thuận với lực lượng, vả lại bởi vì kỹ thuật cách đấu bản thân còn quá non nớt, khắp nơi đều là lỗ hổng, điều này làm cho giám khảo chịu quá nhiều áp lực, rất nhanh Tề long bị giám khảo đánh trúng kích cả người đổ gục xuống.

      Bùn đất tràn ngập trong khí rốt cục tiêu tán, mọi người rốt cục thấy Tề Long và giám khảo đối chiến với nhau, chỉ thấy giám khảo dùng duy nhất tay đem tất cả những đòn tấn công của Tề Long ngăn trở hết.

      Lạc Lãng khẽ với Lăng Lan: "Tớ giúp Tề Long, việc đánh ông ta đành phải dựa vào cậu.” xong, cũng đợi Lăng Lan trả lời liền lao ra ngoài đánh về phía giám khảo, cố gắng dùng hết sức lực còn lại, đánh về phía mặt của giám khảo.

      Lạc Lãng lao ra khiến cho giám khảo thể dùng cánh tay còn lại, thân thể nguyên bản đứng thẳng bất động cũng bắt đầu di chuyển. Trong lúc nhất thời ba người đánh đến vui vẻ quên trời.

      Tuy thanh của Lạc Lãng rất , bất quá bọn chung quanh đều nghe được, thân thể gần như lung lay sắp đổ bỗng chốc ổn định hơn nhiều, bọn vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía Lăng Lan, hi vọng “cậu ta” có thể giống như Lạc Lãng , đánh giám khảo.

      Được rồi, những lời đó của giám khảo gây thù hận với bọn trẻ, những vậy giá trị thù hận còn thấp, cho nên tập thể đều hi vọng có người đánh ta cái để cho bọn họ cho hả giận.

      Bởi vì Tề Long công kích, Hàn Kế Quân mới khôi phục được bình tĩnh, lúc này cậu phát trong đám bọn họ Lăng Lan là người duy nhất đứng vững, mà cái tư thế Lăng Lan đứng tuy có chút quái dị nhưng lại rất thuận mắt, tự nhiên, khiến cho người khác nghĩ như vậy mới gọi là đứng, đầu óc nhanh chuyển, Hàn Kế Quân xác định đây là kỹ thuật hàng đầu trong cách đấu.

      Ánh mắt chờ đợi của bọn khiến Lăng Lan cảm thấy áp lực như núi, thể đối diên với những ánh mắt nồng nhiệt kia, đành quay đầu nhìn về phía 3 người vẫn hỗ chiến ở trước mặt.

      Lăng Lan đương nhiên biết sở dĩ mấy đứa trẻ đem hi vọng giao cho là vì là người duy nhất còn có thể động, nhưng việc đánh giám khảo có chút hơi quá. Nếu thành công đánh trúng quá tốt, nhưng nếu thành công… Được rồi, bọn họ cũng quá mong chờ, nếu như có thể đánh trúng giám khảo xem như may mắn siêu cấp mèo mù vớ cá rán .

      Bên kia giám khảo vừa cùng Lạc Lãng giao tay biết chi tiết sức lực cậu ấy, tuy mạnh như Tề Long nhưng lực đánh 100 kg cũng dư sức. Bất quá tố chất thân thể vẫn còn kém ít, Tề Long đánh đến bây giờ càng đánh càng hăng, mà Lạc Lãng mới tiến công vài cái hơi thở bất ổn.

      Dù sao giám khảo cũng biết loại tình huống giống Tề Long là cực kỳ hiếm gặp, bởi vì Tề Long là tự mình đột phá cực hạn của bản thân, bộc lộ ra năng lực tiềm tàng của chính mình. ta sống nhiều năm như vậy cũng chưa thấy được có người nào tự đột phá cực hạn mà cần thuốc dẫn. thể thể Tề Long gặp may mắn nhiều nhờ khích bác của ta.
      .
      Đột nhiên, ta cảm giác cỗ lạnh ý trong lòng trào ra, kinh nghiệm sa trường khiến ta lập tức nhận ra nguy hiểm, hề nghĩ ngợi ta nhanh chóng dùng sức nhún chân, thân thể nương cổ lực lượng này liền lùi ra sau hai bước...

      Nhưng, chậm! Ở trước mắt ta, cánh tay trắng trắng non mềm xuất , giây tiếp theo muốn đánh mặt của mình.

      Nhưng giám khảo dù sao cũng là giám khảo, trong hoàn cảnh chuông treo mành chỉ vẫn có thể kịp thời thay đổi quỹ tích của cơ thể, đưa hai tay giao nhau tạo thành chữ thập, thành công ngăn cản cánh tay nhìn nho nhưng thực tế lại mang sát ý mười phần.

      "Ba" tiếng, hai người va chạm vào nhau, năng lượng mạnh mẽ truyền đến khiến cơ thể còn chưa đứng vững của người giám khảo bị đẩy phải lùi về phía sau mấy bước.

      Mà Lăng Lan nương theo tác động của hai nguồn lực mà bắn ngược trở về phiá sau, làm động tác xoay người rồi ổn định đứng ở giữa Tề Long và Lạc Lãng, tiếp tục điều chỉnh vị trí cơ thể để duy trì thức thuật đầu tiên, chuẩn bị cho lần công kích tiếp theo.

      Giám khảo nguyên bản còn mang theo ánh mắt trêu tức nhất thời trở nên nghiêm túc, ta đứa trẻ đứng ở giữa trước mặt, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nghĩ tới trong đám trẻ này còn giấu đứa lợi hại như vậy, chỉ có như thế, nó còn hiểu cách che giấu sát ý bản thân, đến thời khắc cuối cùng mới lộ ra răng nanh.của mình.

      Nếu phải ta có kinh nghiệm chiến đấu nơi sa trường phong phú, biết ứng biến nhanh chóng trúng kích vừa rồi rồi, tuy rằng nguy hiểm đến sinh mệnh nhưng như vậy mặt mũi của ta nhất định quăng mất.

      ta thầm mắng tiếng, làm sao có thể xuất nghiệt như vậy chứ, bên ngoài thoạt nhìn nhu nhược vạn phần, khuôn mặt thanh tú biểu cảm ngây thơ , thấy thế nào cũng đều đứa trẻ thiên chân khả ái có lực sát thương mà.

      Tuy rằng ta luôn cảm thấy đứa trẻ này có chút quái dị, nhưng bởi vì Tề Long xuất lực lượng mới, khiến ta tập trung toàn lực chú ý vào, cũng xem luôn cảm giác kỳ quái với Lăng Lan.

      ta nghĩ tới đứa trẻ mà mình xem nhất lại là đứa kém chút khiến mình bị lật thuyền trong mương.

      Nhìn biểu cố gắng của Lăng Lan khiên mấy đứa khác vẻ mặt kinh hỉ, nghĩ tới quyền của Lăng Lan đem giám khảo đánh lùi mấy bước, có phải hi vọng của bọn họ có thể thực hay ?

      Hàn Tục Nhã là hướng ngoại nhiệt tình thấy thế lập tức hô lớn: "Lăng Lan, đánh ! Đánh !" Tình huống thay đổi bất ngờ khiến cho mệt mỏi của bé chạy hết. Lúc này cố gắng tiếp thêm sức mạnh chọ người bạn này.

      Lạc Triều lại là bé hướng nội, tuy rất vui vì thấy Lăng Lan có thể đánh trúng giám khảo nhưng bé cũng dám hô lên, chỉ ngượng ngùng tươi cười, trong mắt ánh lên vẻ hâm mộ nhìn thẳng người đứng ở bên cạnh trai mình, tuy người đó có chút gầy, thể so sánh với nam trai hay bất cứ bạn nam khác, nhưng trong mắt lại kém những người khác chút nào thậm chí còn mạnh hơn nữa.

      Lăng Lan biết, trong lúc vô tình mình trở thành đối tượng trong mộng của đơn thuần, gây ra khá nhiều rắc rối trong tương lai, có lỗi.

      Trong phòng theo dõi, người sĩ quan phụ trách theo dõi phòng 72 nhàm chán lại đem hình ảnh điều chỉnh đến gian phòng của Lăng Lan, đập vào mắt ta chính là hình ảnh bốn người chia ra hai phía giằng co lẫn nhau, sẵn sàng đón quân địch, khí này tuyệt đối tốt. ta nhất thời sửng sốt, thầm nghĩ: Đến cùng là có chuyện gì vậy này?

      Lòng hiếu kỳ dâng lên, ta lập tức đem hình ảnh cố định ở 72 phòng, hình ảnh ở những phòng khác mở thành cái cửa sổ nhất đặt ở góc dưới bên phải để có gì còn có thể vừa xem đánh nhau vừa tiếp tục công việc.

      Mắt Lăng Lan hơi liếc lên ý bảo Tề Long và Lạc Lãng trước lên công kích, biết nếu bản thân chủ động tiến công khẳng định đối phó được với giám khảo.

      Tuy rằng theo Cửu hào học được cách đấu sơ cấp, cũng thường xuyên cùng Cửu hào chiến đấu, bất quá ở đó dù sao cũng chỉ là huấn luyện bằng ý thức, so với thực chiến chân chính vẫn khác nhau .

      kích vừa rồi Lăng Lan liền phát ra vấn đề lớn, thân thể của theo kíp với tốc độ của ý thức, nếu kích vừa rồi cũng bị giám khảo tránh thoát dễ dàng như vậy.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Tiểu sói con hung ác!

      Tề Long và Lạc Lãng nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Lăng Lan rồi nhìn nhau, hai người lập tức lao ra cùng lúc.

      Tốc độ của Tề Long so với Lạc Lãng nhanh hơn chút, cậu là người đầu tiên ra quyền, bạo nộ ra tay.

      quyền này lực đại thế chìm, tiếng gió gào thét làm cho giám khảo biến sắc, nâng tay chắn đỡ.

      ta liền cảm thấy cánh tay thủ của mình nóng bỏng rát, lực lượng cùng tốc độ thằng nhóc này vậy mà lại tăng thêm tầng... Giám khảo chợt phát Tề Long ràng là loại người điên cuồng, nhìn thấy đồng bọn của mình biểu cố gắng bản thân cũng càng thêm hưng phấn.

      Giám khảo còn chưa biến chiêu đem Tề Long đánh lui, Lạc Lãng ở bên kia lao tới, hướng dưới chân mà công kích.

      Lạc Lãng ràng biết năng lượng của bản thân nhiều, mà nấm đấm của mình cũng uy hiếp được mấy phần tới giám khảo vậy nên lần này cậu thay đổi phương hướng công kích , dùng đùi phải hung hăng quét về phía giám khảo.

      Lựa chọn của Lạc Lãng thể nghi ngờ là chính xác , nhìn thấy cước hung ác lao đến giám khảo thể thừa nhận, bản thân tính sai rồi. Nguyên bản là người yếu nhất uy hiếp quá nhiều giờ phút này lại phát huy tác dụng của khiến ta ( giám khảo ) phải phân tâm để ứng phó.

      Giám khảo thập phần bất đắc dĩ, đám tiểu hài tử này vì sao chả giống con nít 6 tuổi nhỉ, khinh xuất chút tốt sao? Làm gì mà thông minh quá vậy, còn hiểu cách biến chiêu nữa chứ?

      ta đành phải dùng cánh tay để bắt lấy cái chân hung ác lao tới của Lạc Lãng, vừa muốn dùng sức để đem hất cái chân đó qua bên ....

      Nguy rồi!

      Giám khảo cảm giác nguy cơ từ phía dưới lao lên, ngay lập tức ta liền thả tay bắt cổ chân Lạc Lãng ra, cấp tốc lui về phía sau.

      chậm mà xảy ra nhanh, lúc này Lăng Lan ở phía dưới tấn công lên —— Liêu Túc!

      biết từ lúc nào Lăng Lan xuất phía dưới chân của ta, chỉ thấy thân thể bán ngồi, hai tay chống đỡ ra sau, chân phải trực tiếp hướng lên .

      Mà cái phương hướng đó... Tuyệt đối là địa phương mà đàn ông sợ bị thương nhất..

      May mắn giám khảo bừng tỉnh kịp thời, chật vật tránh thoát cước khủng bố này.

      Ặc, quá độc rồi!

      Lúc tiếp đất trong lòng ta phát lạnh, hạ thể cũng run rẩy trận, nhìn thấy vẻ mặt biểu cảm gì chỉ đứng thẳng người, ánh mắt đảo qua phía dưới của mình, trong mắt tựa hồ có điểm tiếc hận. Điều này làm cho giám khảo nhịn được lại lui ra phía sau ba bước nữa, kéo ra khoảng cách cùng với đám Lăng Lan, lúc này mới cảm thấy an toàn chút.

      Giám khảo thể sợ, chỉ xem cước này cũng biết độ mạnh yếu.của nó thế nào, nếu bị đá trúng, ta tuyệt đối tuyệt tử tuyệt tôn. Trong lòng ta có chút hối hận, bản thân làm gì mà nhiều chuyện hiếu kỳ như vậy? Thấy đám làm mình thích cứ thích chọc vào, giờ hay rồi, đám trẻ trở thành đám sói, đánh mình thôi.

      Mấy đứa trẻ này đáng chút nào, quả chính là đám sói con giả bộ ngoan hiền mà. Giám khảo khóc!

      Bất quá —— ta thích!

      Giám khảo nhìn biểu cảm khác nhau của 3 đứa trẻ trước mắt , hoặc điên cuồng ( Tề Long ), hoặc phẫn nộ ( Lạc Lãng ), hoặc bình tĩnh ( Lăng Lan ), vô luận là loại này, đều thể che giấu bất khuất trong lòng cùng với bản tính hung ác của bọn . Khóe miệng ta ý cười càng đậm, quân nhân nào khi phát ra mầm non ưu tú trong tương lai mà vui sướng .

      "Ha ha, giám khảo phòng 072 này muốn hỏng rồi." Giám khảo theo dõi xem đến đây nhịn được giọng chê cười, làm sao mà có thể nhìn ra tình huống chật vật của đồng đội mình lúc vừa rồi.

      Vị sĩ quan đại úy giám sát gian phòng vừa đúng lúc ngang qua, rất khéo nghe được lời này, ta tức giận nhìn qua, là sĩ quan vừa mới thông báo về phòng 72, nguyên vốn có chút giận lúc này cũng chạy mất phân nửa. Dù sao cũng người này thông báo nên mới biết được tin tức về người thừa kế của Thiếu tướng Lăng Tiêu, vì thế ta thấp giọng cảnh cáo: "Yên tĩnh, làm gì mà lớn đến như vậy?"

      Người sĩ quan theo dõi ngẩng đầu theo bản năng phát người đại úy đứng bên cạnh, ta cười hì hì đứng lên, làm động tác quân lễ, sau đó vừa giọng báo cáo vừa chỉ chỉ vào màn hình ý bảo ngươi đại úy nhanh tới gần để xem: "Đội trường, mời nhìn cái này, ở đây có chút vấn đề."

      Người đại uý hồ nghi nhìn cái, lúc này mới hơi hơi cúi người, nhìn trong màn hình, ba đứa trẻ đồng thời cùng lao lên, người đánh ở , người phụ trách dưới, người còn lại tận dụng mọi thời cơ, đánh ở đâu cũng được, 3 đứa trẻ tiến công cực kỳ ăn ý khiến cho người giám khảo kia thể làm gì ngoài việc chống đỡ.

      "Kỳ quái, giám khảo ở phòng 072 làm gì vậy, trực tiếp đưa bọn họ đánh ra là được mà." Người đại uý vô pháp lý giải, ở trong tiềm thức của ta, người quân nhân đối phó với 2,3 đứa trẻ 6 tuổi là chuyện vô cùng dễ dàng.

      "Đội trưởng à, cẩn thận xem động tác của mấy đứa này biết ngay.” Sĩ quan theo dõi bởi vì xem được thời gian nên nhìn ra vấn đề.

      Người đại uý biết cấp dưới của mình lung tung, vì thế liền nghiêm cẩn xem.

      Mà ở trong phòng 072, Lăng Lan càng đánh càng thuận tay, nguyên bản ý thức cùng thân thể còn có chút tách rời, bây giờ cũng đồng nhất, tuy hơi chậm so với mong muốn nhưng vẫn có thể đánh được với giám khảo, có điều vẫn bị giám khảo phát . Nhưng mà trải qua phen đánh nhau, cảm giác thân thể minh bắt đầu linh hoạt hơn, ý thức cũng bắt đầu hoà hợp với thân thể.

      Đương nhiên, Lăng Lan cảm giác tốt giám khảo bên kia liền cảm giác khó chịu , nguyên bản còn lưu tay cũng dần dần cần lưu thủ nữa, nếu hết sức cố gắng ứng phó công kích của bọn Lăng Lan, chỉ sợ giây tiếp theo bị Lăng Lan đánh trúng.

      Đánh tới bây giờ ta cũng hiểu đám này muốn gì, bọn chúng muốn thừa cơ lúc ta phòng thủ đánh vào mặt hay tay chân gì đó để lưu lại chút dấu ấn. đám thù dai mà... ta bất đắc dĩ thầm nghĩ. phải chỉ mới vui mấy câu sao, vậy mà bọn trẻ vẫn đánh cho tới bây giờ mà ngừng nghỉ.

      Giám khảo đành phải cùng bọn họ tiêu hao sức lực dần dần , chẳng lẽ thực hạ ngoan tay đánh cho bọn bị thương? Cho dù quân bộ xử phạt ta cũng luyến tiếc a, mấy đứa trước mắt này toàn là mầm tốt đó.

      Bất quá ta cũng nóng nảy, nhẫn nại chính là trong những phương thức chiến đấu chiến trường, mà ta lại là lão bịnh lăn lộn từ đó mà ra, chẳng lẽ còn thiếu nhẫn nai sao. Vả lại mấy đứa nguyên bản thể lực cũng tiêu hao gần hết,, ta tin tưởng bao lâu bọn chúng ngã xuống vì hết sức, thời điểm đó để xem chúng còn làm được gì.

      Quả nhiên, giống như giám khảo dự đoán, đám Lăng Lan cũng duy trì thêm được bao lâu, đầu tiên là Lạc Lãng hao hết thể lực bị giám khảo bắt được cơ hội đánh văng ra ngoài, cả người ngã sấp xuống đất, nằm ở giữa đám trẻ ở bên ngoài hô hào, đứng lên được. Đương nhiên ta cũng tính toán cẩn thận để Lạc Lãng bị thương thêm chỗ nào, chỉ mệt quá nên nằm vậy thôi.

      Bây giờ chỉ còn lại hai người Tề Long và Lăng Lan cùng giám khảo quyết đấu. có Lạc Lãng che dấu, Lăng Lan liền thể tiếp tục đánh lén, thấy vậy dứt khoát liền thôi, bắt đầu thay đổi chủ ý bắt đầu tấn công.

      Lăng Lan cũng quên Nhất hào từng , những gì học tập được phải dùng cho thực tế, đương nhiên tốt nhất chính là thực chiến, tuy cùng giám khảo đánh nhau đạt được hiệu quả thực chiến, nhưng có cơ hội vận dụng vào thực tế Lăng Lan cũng muốn bỏ lỡ.

      Hơn nữa đánh lâu như vậy Lăng Lan cũng biết giám khảo muốn làm bọn họ bị thương, đây cũng là nguyên nhân lớn mật tấn công, nếu giám khảo chỉ có thể thủ thế, như vậy bắt lấy cơ hội tấn công đợi đến khi nào?

      Lăng Lan bên này hung ác đánh, Tề Long kia thấy vậy cũng hung ác theo. Tề Long là đứa trẻ kỳ ba, cậu ta suy nghĩ nhiều, tính cách lại tùy tiện nhưng cũng thể ngăn được lợi hại của bản năng. Bản năng của cậu ta khiến cho cậu ta lựa chọn cách làm thích hợp nhất cho mình, Lăng Lan bên này muốn tiến công, Tề Long bên kia liền thấy được vì thế cũng lên theo

      Hai người đánh điên cuồng khiến giám khảo trong lúc nhất thời bị vây ở thế hạ phong, người ở bên ngoài nhìn vào là thấy được giám khảo chỉ có thể chống đỡ mà thể tiếp tục tấn công.

      Những đứa bên ngoài tiến tục cổ vũ cho Tề Long, Lăng Lan, chỉ có Hàn Kế Quân và Lạc Lãng mới vất vả ngồi dậy vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ cũng thừa nhận loại công kích này của Tề Long và Lăng Lan có thể đối phó được với giám khảo.
      vanlactamviemhuyendo thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: kích tất sát!


      Quả nhiên, sau trận công kích bùng nổ này, tốc độ của Tề Long bắt đầu giảm xuống, khi vòng đột kích bắt đầu đến hồi kết hơi thở của cậu ta cũng dần dần bất ổn, hô hấp cũng dồn dập lên.

      Lăng Lan biết Tề Long chỉ sợ tới cực hạn, nếu Tề Long kiệt sức ngã xuống chỉ dựa vào mình khẳng định thể chống lại giám khảo có kinh nghiệm phong phú về cách đấu được, càng tới việc tìm cơ hội đánh trúng giám khảo.

      Lăng Lan chau mày, bắt đầu nghĩ biện pháp giải quyết khốn cảnh này như thế nào, trong lòng kỳ thực rất buồn bực, nếu sớm biết phải đánh nhau trận mang theo vài vũ khí hữu ích rồi, giống như ám khí cũng được, dù trúng nhưng cũng có thể làm giám khảo bị phân tâm.

      Chỉ tiếc người chỉ có ít thuốc nước giúp tăng thể lực để ứng phó với cuộc thi thôi, hơn nữa cũng mang nhiều lắm, chỉ có 3 liều. Bây giờ cho dù có muốn đem nó làm ám khí cũng có hiệu quả. Trừ phi ném ra số lượng lớn có lẽ có thể làm giám khảo bị phân tâm chứ chỉ dựa vào 2,3 thức này tuyệt đối thể làm giám khảo chú ý được.

      Nên làm cái gì bây giờ đâu? Để cho Tề Long uống thuốc bổ sung thể lực sao?

      Lăng Lan tâm niệm nhất động, trong lòng nhất thời có chủ ý. Vì thế, tốc độ của cũng bắt đầu chậm lại, hơi thở cũng bắt đầu bất ổn giống Tề Long, sau đó đến kịch liệt thở dốc, cái trán mồ hôi cũng bắt đầu chảy xuống, giống như thông báo với mọi người cũng chống đỡ được nữa, sắp ngã xuống rồi.

      Tình huống thân thể của Lăng Lan và Tề Long làm cho thanh cổ vũ của đám bên ngoài bắt đầu dần, thậm chí dừng lại. Vẻ mặt của tất cả mọi người đều cam tâm, chẳng lẽ ý muốn đánh trúng giám khảo thể thực sao.

      Hàn Kế Quân cùng Lạc Lãng liếc mắt nhìn nhau cái, đều thấy được vẻ mặt nụ cười chua sót của nhau. Kỳ thực kết quả này bọn học cũng dự kiến được, chỉ là trong lòng vẫn luôn cam thôi, họ vẫn hi vọng Tề Long và Lăng Lan có thể mang đến kỳ tích cho mình.

      Chẳng lẽ có hi vọng?

      Lúc này, Tề Long lại cùng giám khảo so chiêu, nhưng vì thể lực tiêu hao quá nhiều nên bị giám khảo đánh trúng quyền phải lui về phía sau mấy bước.

      Những bước như đánh đòn mạnh vào lòng tin của Tề Long, cổ khí thế cưỡng chế khiến bản thân cố gắng lúc này cũng buông lõng, cậu bắt đầu đứng vững, giống như muốn ngã xuống. Lăng Lan thấy thế liền chạy nhanh tới đỡ, sau đó nhảy lùi ra phía sau, kéo khoảng cách với giám khảo.

      "Cậu sao chứ!" Lăng Lan đưa lưng về phiá giám khảo, vẻ mặt sốt ruột nắm tay Tề Long hỏi.

      Tề Long vẻ mặt chấn động, thần kinh run lên, giống như bởi vì Lăng Lan đột nhiên quan tâm mà tăng dũng khí và tự tin tiếp tục chiến đấu tiếp. Cậu gì mạnh gật đầu tỏ vẻ bản thân có việc gì.

      Lăng Lan xoay người nhìn giám khảo, đập nồi dìm thuyền : "Vậy cùng cố gắng đánh lượt cuối cùng này thôi." Trạng thái bên ngoài của hai người cho thấy bọn họ thể tiếp tục chiến đấu tiếp rồi.

      Tề Long nắm chặt bàn tay phải của mình, vẻ mặt kiên định : "Được!" xong giơ tay phải lên hung hăng lau mặt của mình, như là lau mồ hôi cũng là lau mỏi mệt của chính mình, trong mắt Tề Long lúc này chiến ý lại lần nữa thiêu đốt, tựa hồ so với ban đầu còn mạnh mẽ hơn.

      Cho dù biết thất bại, cậu cũng lùi bước. Bởi vì đây là cơ hội của bọn họ, thành công cũng phải liều mình để thành công.

      Biểu của hai người Tề Long và Lăng Lan khiến giám khảo rất vừa lòng, đối với đội quan tâm trân trọng, đối mặt cường địch cho dù thua cũng phải chiến đến cuối cùng, đây đều là những tính cách nên có của những người quân nhân, hai đứa trẻ này đều hội tụ đủ hai điều kiện quan trọng ấy, khó thấy. ta vì bản thân có thể phát ra mầm non tốt mà cao hứng.

      Tề Long lao ra trước tiên, liên tục đánh ra loạt các chiêu thức, tuy có lực và tốc độ nhưng vẫn bị giám khảo thoải mái né tránh như trước. có biện pháp, những cách đánh của Tề Long chỉ có mấy chiêu như vậy, dùng tới dùng lui cũng bị giám khảo nhớ được nên việc ứng phó cũng rất nhàng và tự nhiên.

      Giám khảo vừa tránh qua công kích của Tề Long bên kia Lăng Lan vọt tới.

      Bất quá cho tới bây giờ lực chú ý của giám khảo vẫn luôn đặt ở người Lăng Lan, so với việc Tề Long, Lăng Lan khó đối phó hơn nhiều. Tuy chiêu thức trong cách đấu cũng phong phú hơn Tề Long bao nhiêu ( mới học 1 bộ trụ cột trong thể thuật thôi) nhưng lại nhưng khả năng ứng biến thay đổi chiêu thức lại thông minh hơn Tề Long rất nhiều, dựa vào tình hình cuộc chiến mà có cách vận dụng các chiêu số khác nhau, điều này làm giám khảo thể phí ít tâm tư.

      Giám khảo nhìn Lăng Lan lại đánh quyền tới, vẫn tiếp túc đánh vào góc mà mình khó chiu nhất, vị trí đó là góc chết của người tấn công, khi lên rất khó để lui về phòng ngự kịp thời, là tránh né còn dùng công để thay thủ, phản kích lại khiến cho đối phương phải thay đổi chủ ý.

      Giám khảo cần suy nghĩ, trực tiếp đánh ra chưởng hướng về phiá ngực Lăng Lan. Lấy tay dài làm ưu thế, cho dù Lăng Lan biến chiêu ta vẫn có thể đánh trúng Lăng Lan. Nếu là trước đây Lăng Lan khẳng định lựa chọn lùi ra sau, dù sao nếu biết tấn công được mà cứ cố lao tới chỉ khiến cho bản thân tự bị thương thôi, người thông minh làm những chuyện ngu xuẩn này.

      Chính lúc này, việc ngoài ý muốn phát sinh. Lăng Lan lựa chọn né tránh mà vẫn công kích như cũ, mà giờ phút này, bóng người đột nhiên chắn trước hướng công kích của giám khảo, che chắn cho Lăng Lan, là Tề Long!

      tốt! Giám khảo cảm giác ổn, nhưng bởi vì việc phát sinh quá bất ngờ nên thể kịp thời thay đổi hướng công kích được. ta muốn thu tay phát mình đánh trúng vào ngực của Tề Long.

      "A!" Tề Long kêu thảm tiếng, cả người bị cổ lực lượng đánh bay ra ngoài. Ở giữa trung, phun ra ngụm máu tươi sau đó cả người nện mạnh xuống đất, nhúc nhích nữa.

      "A... Tề Long bị thương!" Mấy đứa trẻ đứng bên ngoài xem cuộc chiến đồng loạt sợ hãi la lên, Hàn Kế Quân trực tiếp làm cho hoảng loạn, vẻ mặt tái nhợt.

      Trong lòng giám khảo cũng chấn động, chẳng lẽ bản thân thu khí quá muộn sao? Giờ phút này tất cả của ta đều đặt người Tề Long, nhìn thấy đứa trẻ nằm đất, máu bên khóe miệng vẫn trào ra.

      Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ lực lượng của mình kịp thời thu lại sao, nên đánh trúng ngũ tạng lục phủ của Tề Long khiến nó bị thương? Suy nghĩ của giám khảo lúc này hỗn loạn mảnh, căn bản chú ý đến những chuỵện diễn ra xung quanh chỉ nhìn chăm chăm vào Tề Long nằm đất.

      "Băng!"

      Tiếng động của hai khối thịt va chạm mạnh vào nhau vang lên, chỉ thấy giám khảo bị luồng sức mạnh trực tiếp đánh bay ra ngoài, té lăn quay đất.

      Nguyên lai Lăng Lan vẫn buông tha cho công kích của bản thân, thừa lúc giám khảo hỗn loạn chú ý đến mình ra kích tất sát.

      Lăng Lan thổi thổi hung khí đánh người của bản thân, xoa xoa cánh tay nộn nộn cười hì hì : "Hoàn thành nhiệm vụ, đánh giám khảo. Nhưng mà, giám khảo à, ngài thể vì vậy mà thẹn quá thành giận cho chúng em thất bại nha."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :