1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Những người bạn.


      (Bản gốc ghi là đồng bọn, trong truyện này nó có 2 nghĩa, 1 là những người bạn đồng trang lứa, 2 là những người đồng đội cùng sát cánh chiến đấu bên nhau, giờ các nhân vật còn nên mình để đồng bạn nha)

      Lăng Lan nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Cậu làm sao mà biết được?” Phải biết rằng thành tích của mỗi đứa trẻ chỉ có mỗi giám khảo mới biết được, mà các giám khảo đều được điều động từ các quân khu khác nhau, họ chắc chắn biết nguyên tắc bảo mật này.

      Tề Long ngượng ngùng : “Kỳ lúc tớ vào phòng khảo nghiệm nghe thấy hai vị giám khảo chuyện phiếm với nhau, họ cậu là thiên tài khó gặp, sức mạnh tuyệt đối được ông trời ưu ái. Tớ nghĩ nếu giám khảo mà như vậy sức lực của cậu chắc chắn rất lớn

      Ặc....hóa ra là do giám khảo hưng phấn quá cẩn thận lộ ra tin tức này. Tiểu Tứ nhìn có chút tùy tiện nhưng cũng nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt này

      “Đúng rồi, cậu tên gì, tớ gọi là Tề Long, cậu ấy là Hàn Kế Quân, là bạn nối khố với tớ, cũng là bạn tốt nhất của tớ.” Tề Long chút đều cảm thấy xa lạ mà ngừng, sau đó hưng phấn chỉ về phía cậu bé đứng bên cạnh bé mập mạp lúc nãy mà giới thiệu, biểu tình kia giống như đắc ý khoe khoang cái gì khiến Lăng Lan thể nhìn kỹ mấy lần để nhớ trong đầu.

      Đứa bé được gọi là Kế Quân biểu trầm ổn, khẽ gật đầu ý chào với rồi cũng gì nữa, trong mắt nó tràn ngập vẻ đề phòng. Đương nhiên, có lẽ vì vẫn còn tuổi nên dù cố che lấp nhưng Lăng Lan vẫn nhận ra dấu vết nhung Tiểu nam hài biểu thực trầm ổn, đối nàng khẽ gật đầu ý bảo, gì, trong mắt lại . Nếu lớn thêm chút nữa biểu của đứa bé đó có lẽ kín đáo hơn chút.

      Bất quá ánh mắt tìm tòi của đối phương cũng khiến Lăng Lan cảm thấy khó chịu, bởi vì biết đối phương cũng có ác ý gì, cậu ta chỉ muốn xem xét xem có xứng đáng trở thành bạn bè với Tề Long hay , phần ý tứ này khiến cho Lăng Lan ràng tình em của hai người họ sâu sắc tới mức nào.

      Nhìn Tề Long vẫn ngây ngô cười ở bên khiến Lăng Lan thể liên tưởng đến bộ tiểu thuyết trước đây đọc, bên cạnh kẻ ngu ngốc luôn có người bạn thông minh, hai đứa trẻ này chính là điển hình cho câu này. Ông trời quả nhiên công bằng.

      Sau khi phân tích cùng kết hợp Tề Long với Kế Quân, ấn tượng của đối với hai đứa trẻ này cũng tăng lên ít, thần thái cũng hòa hoãn bớt, đối với Hàn Kế Quân mỉm cười: “Xin chào, tôi là Lăng Lan, rất vui làm quen với các cậu.”

      “Lăng Lan, con bé đó là em họ của Kế Quân, gọi là Hàn Tục Nhã, lúc nào cũng thích theo chúng ta chơi, cậu cần phải chấp nhặt với nó.” Tề Long chờ Hàn Kế Quân trả lời liền leo vào giới thiệu bé mập mạp kia.

      Lúc này cậu căn bản chú ý tới bởi vì lời giới thiệu này khiến cho bé kia méo miệng. Hàn Kế Quân thể bất đắc dĩ mà nhìn Lăng Lan, xem ra để tăng tình cảm giữa người bạn tốt và em họ, cậu ta mất ít tâm tư.

      Lăng Lan mỉm cười , điều này khiến cho bé mập phẩn nộ kia hòa hoãn ít, "Hừ, cậu ta cũng là người thức thời, khiến người khác chán ghét." Cảm xúc của con chính là hay thay đổi như vậy, phân biệt tuổi tác.

      Mấy đứa trẻ sau khi làm quen cũng bắt đầu chuyện rôm rả, bàn chuyện đời như các ông cụ già. Chẳng bao lâu, đứa trẻ trong đó hô: “Khảo nghiệm bắt đầu rồi kìa.”

      Hóa ra vị giám khảo phụ trách phần thi này đứng sẵn ở giữa sân vận động tự lúc nào, người nhân viên công tác bắt đầu phân nhóm cho những đứa trẻ đến trước.

      Kỳ vịêc phân tổ rất đơn giản, mười số lập thành tổ, Lăng Lan nhìn số thứ tự của mình, số 7253, sau đó nhìn về hướng đám Tề Long. Cái trán ngay lập tức chảy xuống mấy đường hắc tuyến, có cần trùng hợp như vậy , số thứ tự của đám Tề Long đứng ngay sau 7254, 7255, 7256……

      Hàn Kế Quân làm ngơ với bộ dạng nhảy nhót của Tề Long, cậu vô cùng kinh ngạc và nghi ngờ nhìn hướng Lăng Lan, chỉ có Hàn Tục Nhã làm gì, chỉ hơi nắn nắn tay. Lăng Lan bất đắc dĩ mà ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng nhịn được dựt dựt: Đây chính là thứ được gọi là quy luật của xuyên sao? Những người có quan hệ với mình tự động xuất ? Giống như Tề Long tự động đến cửa sao?

      Ngoại trừ bốn người bọn họ, sáu người khác cùng dãy số cũng bắt đầu tụ lại chỗ họ đứng. có biện pháp nào khác, ai bảo chỗ họ có tới 4 người, mấy đứa trẻ rải rác nơi khác đành phải tự động tìm tới để họp đội thôi.

      Sáu đứa trẻ mới tới có 5 bé trai và 1 bé , bé ấy rất giống với trong năm bé trai còn lại, hẳn là em sinh đôi.

      Tuy rằng thời đại này còn ai xấu mà tồn tại, nhưng đôi song sinh này lại đặc biệt xinh đẹp, giống tiên đồng ngọc nữ vậy. Con trai cao ngạo tự tin, con ngượng ngùng đáng , giống như khuôn mặt mà xuất hai lọai khí chất khác biệt hoàn toàn, điều này làm cho Lăng Lan cảm thấy thần kỳ, nhịn được phải kỹ thêm mấy lần.

      Có lẽ tầm mắt Lăng Lan có chút quá mãnh liệt nên đôi long phượng kia rất nhanh nhận ra, bé ngượng ngùng cười với Lăng Lan khiến thể cười lại, còn bé trai...đứa bé đó hung tợn mà trừng mắt với , giống như cảnh cáo cấm đến gần em của mình.

      Lăng Lan bất đắc dĩ mà sờ sờ cái mũi, mới cười có chút mà bị mang tiếng là sắc lang rồi, tâm phòng bị của thằng nhóc này cũng quá cao rồi. Nhưng mà mới có chừng này tuổi đầu mà phòng sói cho em , hình như có chút quá sớm phải?

      Tề Long nhìn thấy đối phương trừng mắt với Lăng Lan phục mà trừng lại, miệng cũng quên an ủi Lăng Lan: “Lăng Lan, có việc gì. Thằng nhóc Lạc Lãng này tính tình như vậy đó, đem em mình là trời luôn, lúc nào cũng em mình là quan trọng nhất nhất đời.”

      Xem ra Tề Long cũng biết về cặp song sinh này, nếu cũng thể biết tên đối phương được.

      Lăng Lan bất đắc dĩ : “Hóa ra là bị bệnh “luyến muội” a!” (luyến muội =mấy bạn hiểu ha)

      “Luyến muội?!” Tề Long nghe xong câu ngày ngẩn người, sau đó liền phụt cười ra, “Lăng Lan, cậu là tài tình có thể ra từ đúng nghĩa như vậy, “luyến muội”, vì sao tớ bao giờ nghĩ ra từ này nhỉ?”

      Phản ứng thái qua Tề Long khiến Lăng Lan sửng sốt, phải biết rằng từ “luyến muội” này được sử dụng vô cùng rộng rãi ở thế giới trước của Lăng Lan, cơ hồ ai biết những từ này, thế mà thế giới này lại có…

      Trong lòng Lăng Lan khẽ động, chẳng lẽ vạn năm trước xảy ra đại nạm gì khiến cho thế giới rung chuyển làm văn hóa của vạn năm trước bị đứt đoạn sao? Như vậy đống truyện mà Tiểu Tứ đăng mạng ngừng kia có thể chính là núi vàng mà và Tiểu Tứ cần rôi.

      Phản ứng kỳ quái của Tề Long cũng thu hút chú ý của đám trẻ hiếu kỳ xung quanh, chúng thấp giọng dò hỏi có chuyện gì, sau đó hai chữ “luyến muội” bắt đầu truyền khắp trong đám trẻ, trừ bỏ đôi song sinh tất cả những đứa trẻ còn lại đều biết, chúng đều che miệng cười trộm.

      Động tác cười trộm quá lộ liễu đó cũng rất nhanh tố cáo bọn họ, người con trai của đôi song sinh thể giả vờ thấy gì, khuôn mắt càng ngày càng đen, đến cuối cùng thể nhịn được nữa, cậu ta trực tiếp về phía Lăng Lan hỏi: “Này, hồi nãy cậu xấu gì chúng tôi có phải ?”(định xưng mày nhưng thấy sao sao nên thôi nhá)

      Lăng Lan vẻ mặt vô tội mà chỉ chỉ chính mình: “Tôi? xấu các cậu? Tôi vì sao phải xấu các cậu.?” Người cười trộm cũng phải , nếu muốn hỏi tội phải tìm đám Tề Long chứ, phải vì cậu ta (Tề Long) miệng rộng sao, nếu làm sao mà mấy đứa trẻ khác cười trộm cậu (Lạc Lãng) được.

      “Vậy Kia bọn họ vì cái gì muốn cười ta?” Lạc Lãng sinh khí mà chỉ trích, xem rất ràng, bởi vì Lăng Lan mỗ câu , làm tề long bọn họ bắt đầu chê cười .

      Lời chỉ trích này làm Lăng Lan có chút vô lực: “Cậu có phải mắc chứng vọng tưởng vậy?”

      “Chứng vọng tưởng……” Phụt, mấy đứa trẻ đứng bên cạnh “nghe lén công khai” phụt cười, từ lúc Lạc Lãng đến tìm Lăng Lan bọn chúng chuyển chú ý qua đây rồi. Lúc này bọn họ mới phát cậu bạn nhìn có vẻ yếu đuối suy nhược này đoi lúc sử dụng những từ ngữ mà chúng chưa hề nghe qua, nhưng cố tình những từ này lại cực kỳ sống động và tả đúng ý nghĩa của khung cảnh, khiến cho bọn chúng thể bật cười, oa, là tài tình.

      Tề Long là cười khoa trương nhất, đến cả Kế Quân lúc nào cũng bày ra khuôn mặt trầm ổn cũng nhịn được mà nở nụ cười, trở về với vẻ ngoài nên có của đứa trẻ.

      Bọn họ cười còn tốt, vừa cười Lạc Lãng càng tức giận, ngón tay chỉ những đứa trẻ cười tức giận đến nên lời, Lăng Lan rất vô lương mà nghĩ thằng nhóc này có thể tức quá mà ngất xỉu .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Kiểm tra bắt đầu.


      chứng minh những đứa trẻ ở thời đại này có sức khỏa cũng như khả năng thừa nhận đều rất mạnh, Lạc Lãng dù cho tức giận cực kỳ nhưng vẫn có thể sinh long hoạt hổ, vận động như thường, chỉ có điều sắc mặt vẫn đỏ bừng, có thể thấy cậu tức giận .

      Nhìn bộ dáng Lạc Lãng như vậy Lăng Lan có chút đành lòng, bản thân mình trải qua hai kiếp cũng gần 30 tuổi rồi, có thể trở thành dì của đám này rồi, vậy mà còn chấp nhặt, ăn hiếp với đứa trẻ mới 6 tuổi sao.

      Có chút hổ thẹn Lăng Lan cười với Lạc Lãng: “Chỉ đùa chút thôi, cậu nên tức giận.”

      Nhìn nụ cười của Lăng Lan làm Lạc Lãng sửng sốt, đột nhiên đối thủ của mình nhận thua khiến cậu có chút chuẩn bị, đứng ngây ra trong chốc lát. Mà bộ dạng ngốc nghếch của cậu khiến cho những người đứng xung quanh lại lớn tiếng cười lớn. có cách nào, bộ dạng ngây ngốc của Lạc Lãng rất xuẩn manh, ngay cả em của Lạc Lãng đứng bên cạnh thấy vậy khóe miệng cũng nhịn được mà cười trộm. Bất quá bé cũng nhanh chóng cúi đầu tự kiểm điểm cho hành vi đúng của mình, sao có thể chê cười người luôn thương mình chứ…

      Mà Lăng Lan cũng vì bản thân cười lung tung mà đau đầu thôi, ôi… phiền phức mà. Nguyên lai vừa rồi cẩn thận mà cười câu tâm phách của thằng bé Lạc Lãng này khiến cho Tiểu Tứ ở trong gian nỗi bảo, lúc này biết phải làm thế nào để trấn an Tiểu Tứ lên cơn kia.

      bên này Lăng Lan lo lắng trấn an Tiểu Tứ, bên kia Lạc Lãng khi nghe thấy tiếng cười của các bạn xung quanh cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, phát chính mình bị mất mặt khuôn mặt càng đỏ ửng, có xu hướng lan về phía tai.

      Thẹn quá hóa giận, Lạc Lãng hung tợn mà đánh về phía Lăng Lan….. Lộn, đánh Tề Long đnag đứng bên cạnh Lăng Lan, cứ như vậy, hai người bắt đầu quấn lấy nhau, lưu loát đối kháng.

      Tề Long cùng Lạc Lãng quấn lấy nhau ngừng thượng cẳng tay hạ cẳng chân, thân là bạn tốt Hàn Kế Quân khuyên can bạn thôi, ngược lại còn lôi kéoLăng Lan và Hàn Tục Nhã trốn qua bên rồi khoanh tay đứng nhìn. Mà em của Lạc Lãng cũng trầm mặc mà lui về phía sau vài bước, tránh sang bên rồi hướng ánh mắt lo lắng nhìn trai mình.

      Sau khi vất vả trấn an Tiểu Tứ, Lăng Lan mới phát cuộc đánh bên ngoài có ai ra cản, cái này làm cho Lăng Lan cảm thấy rất kỳ quái. Dù sao, ở thế giới cũ của , trẻ con đánh nhau nhất định có người lao ra khuyên can. Mà nơi này lại chính là sân thể dục của học viện, nhân viên công tác lại có mặt ở khắp mọi nơi, ràng họ nhìn thấy cảnh hỗn loan bên này nhưng lại làm như thấy, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Lăng Lan cảm giác tam quan của chính mình bị thế giới này hủy hoại còn gì.

      Lăng Lan là người có sức nhẫn nại rất tốt, tuy nhiên, ở những trường hợp đặc biệt, tò mò còn lấn thắng luôn cả nhẫn nại. nhanh chóng đem thắc mắc của mình hỏi những người xung quanh. Câu hỏi vô lý này Hàn Kế Quân nhìn về phia với ánh mắt kỳ quái. Nhưng khi phát Lăng Lan biết cậu vô cùng ngạc nhiên. Những vấn đề này phải bình thường có cha dạy lại sao, chẳng lẽ cha Lăng Lan nhắc đến chuỵên này.

      Hàn Kế Quân tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng vẫn giải thích: “Đây là trong những cách bồi dưỡng thói quen cho trẻ con, nếu như có ý kiến và muốn giải quyết với ai đó đánh nhau chính là biện pháp nhanh nhất và được cho phép thực , bất quá sau khi đánh xong dù thắng hay thua cũng phải mỉm cuời vui vẻ với đối thủ, được phép ghi thù.”

      là nền giáo dục kỳ quái, chẳng lẽ sợ dưỡng ra đám phần tử bạo lực sao? Lăng Lan lại lần nữa cảm giác những tư tưởng giáo dục của kiếp trước cùng với tư tưởng cường giả vi tôn ở thế giới này cực kỳ hợp nhau. Giống như mục tiêu của trẻ con ở thế giới này, cho dù là bình dân hay là những thế gia của các gia tộc lớn, số : quân nhân, số hai: cũng quân nhân, số ba: vẫn là quân nhân. Bởi vì ở thế giới này quân nhân là mạnh nhất, đặc biệt là khi trở thành cơ giáp sư. Chỉ có những người vì lý do thể chất đặc thù mới bất đắc dĩ mà chuyển sang làm nghề khác.

      giáo dục Lăng Lan tiếp thu từ chính là làm cách nào để trở thành cơ giáp sư mạnh nhất. Những cả nhưng thứ phải học chính là vì mục tiêu này, thế nhưng mẹ của cũng như quản gia Lăng Tần chưa bao gìơ hỏi xem rốt cuộc có thích con đường này hay .

      thực tế đối với thứ được gọi là cơ giáp có hứng thú, dù sao vẫn là con , trời sinh đối với việc chiến đấu chẳng có hứng thú nào. Chỉ là nghĩ mình xuất ở nơi toàn dân đều muốn làm binh thế này, càng nghĩ tới mình có đế vương học tập cơ theo bên mình (chính là bạn Tiểu Tứ đấy ạ).

      Lăng Lan nhịn được vuốt cằm nghĩ: Chẳng lẽ đây là thiên ý sao? Tất cả mọi thứ xuất hịên đều hướng theo con đường trở thành cơ giáp sư này?

      Tề Long cùng Lạc Lãng đánh hồi khó phân thắng bại, tính ra lực chiến đấu của Tề Long cao hơn bậc so với Lạc Lãng, lại có dẻo dai kiên cường chịu thua nên tuy ở thể hạ phong, cậu ta vẫn cố gắng kiên trì.

      ra Lăng Lan cũng rất muốn biết kết quả cuối cùng của trận "chiến" này, nhưng khi nhìn thấy nhân viên công tác đứng đọc số bao danh bắt đầu tham gia cuộc thi càng lúc càng gần tới mình biết có cơ hội rồi. có chút tiếc nuối mà nhắc nhhai đứa trẻ vẫn quấn nhau: “Hình như sắp đến phiên chúng ta bắt đầu kiểm tra đó, hai vấu cứ tiếp tục đánh như vậy ảnh hưởng gì chứ?”

      Hai người nằm mặt đất đột nhiên cùng lúc cứng đờ, Lạc Lãng phản ứng nhanh hơn Tề Long chút, cậu ta đẩy Tề Long ra rồi nhanh chóng bò dậy bắt đầu chỉnh sửa lại áo quần của mình chút. Tuy rằng cố gắng sửa sang chút nhưng vẫn thể vãn hồi bộ dạng công tử như lúc đầu nhưng những giáo dục về lễ nghi quy cách khiến cậu thể chấp nhận được việc mình chật vật, nhếch nhác khi đối diện với giám khảo.

      Bị Lạc Lãng đẩy làm ngã ra sau hai vòng khiến cái mũi bị chụp “ếch”, Tề Long tức giận nhanh chóng bò dậy, rất phục :“Chờ kiểm tra xong chúng ta tiếp tục đánh.” Vẻ ngoài tùy tiện nên cậu nhóc đối với việc nhếch nhác của mình thành thói quen, cậu chỉ dùng tay lau cái trán đầy mồ hôi của mình rồi xem như xong.

      Lạc Lãng đương nhiên lùi bước, vì thế hai người liền quyết định, chờ kiểm tra xong lại tiếp tục phân cao thấp.

      là hai đứa trẻ tràn đậy ý chí chiến đấu, Lăng Lan bỗng phát mình già rồi, còn thích thú với kết quả của cuộc đấu tay đôi này nữa. Lúc này Lăng Lan sớm quên mất kẻ đầu sỏ gây ra vụ tranh chấp này chính là mình.

      Tốc độ các thi sinh vào kiểm tra rất nhanh, Tề Long và Lạc Lãng chỉ mới nghỉ ngơi được chút, còn chưa hoàn toàn phục nhân viên công tác gọi đến nhóm của họ. Tổ Mười người của Lăng Lan cũng dám chần chờ, nhanh chóng chạy qua.

      Mười người đứng trước vạch chạy, làm những động tác khởi động cuối cùng, lúc này, người giám khảo tiến tới phổ biến nội dung trong hạng mục này, chỉ cần an toàn chạy đến điểm cuối cùng của đường đua cuộc thi hoàn thành, điểm được chấm dựa vào số thời gian ngắn hay dài.

      Lúc khởi động, Lăng Lan cũng quên quan sát tổ thí sinh đứng trước . Đây là thói quen xấu mà Lăng Lan hìn thành từ khi gặp Nhất hào, mỗi khi Nhất hào xuất những hành vi của ta đều có thể xem là loại khảo hạch, hoặc là cái “hố”, điều này khiến Lăng Lang bao giờ dám buông lỏng dây thần kinh, lúc nào cũng căng chặt để bỏ sót bất cứ động tác hay lời nào của người khác. Phần cẩn thận này trở thành bản năng của .

      Lăng Lan nhìn vị giám khảo ra hiệu lệnh rồi đám đằng trước bắt đầu chạy , rất nhanh, bóng dáng của mười người đó biến mất khoảng sân lớn…

      “Cậu phát ?” Hàn Kế Quân thò đầu qua thấp giọng hỏi, cậu ta cũng phát vấn đề.

      “Ừ, ràng là bây giờ mặt trời lên cao, nhưng đường băng lại có sương mù……” Lăng Lan rất nhanh nhìn thấy chỗ kì quái ở đây, cũng ràng vì sao bóng dáng của mấy đứa trẻ đằng trước lại biến mất nhanh như vậy.

      “Xem ra nơi này sử dụng kỹ thuật cảnh tượng giả, lần thi này tôi cảm thấy chỉ đơn giản như vậy.” Hàn Kế Quân tuyệt đối là đứa trẻ thông minh, có rất nhiều thứ công nghệ, kỹ thuật cao mà những đứa trẻ khác biết (giống như Lăng Lan) cậu ta lại nắm rất ràng.

      Hàn Kế Quân nhắc nhở làm Lăng Lan thầm cảnh giá.

      Rất nhanh, tới lượt hàng của Lăng Lan bắt đầu, sau khi giám khảo xác định bọn họ chuẩn bị xong mới ra lệnh “ Chạy”.

      Tề Long nhanh chóng vọt lên đầu tiên, theo sát phía sau là Lạc Lãng, xem ra hai người này vẫn tiếp tục giằng co.

      Lăng Lan chạy ở vị thứ ba, phía sau là Hàn Kế Quân, đứa trẻ thích dùng não này giống hệt Lăng Lan, đều muốn quan sát hai kẻ Tề Long với Lạc Lãng chạy trước rồi mới quyết định hành động tiếp; những đứa trẻ khác cũng tiếp tục chạy phía sau Hàn Kế Quân.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Ý nghĩa " " của cuộc thi là gì?


      Chưa chạy được bao lâu bầu trời nắng ấm bỗng thay đổi, mây đen bắt đầu kéo tới, sấm sét đánh xuống ầm ầm. Tề Long chạy ở đằng trước nhịn được lẩm bẩm: “Vì sao mà xui xẻo như vậy, đến phiên chúng ta trời lại mưa, mọi người nhanh chút, nếu như gặp mưa chạy càng khó khăn đó, thành tích nhất định bị ảnh hưởng.”

      Tề Long xong liền muốn tăng tốc nghe thấy giọng của Hàn Kế Quân ở phiá sau: “A Long, đừng tăng tốc, giữ nguyên tốc độ tại.”

      Tề Long sửng sốt, cậu hiểu vì sao Kế Quân lại muốn ngăn mình, nếu chạy dưới trời mưa thể lực bị tiêu hao rất nhiều, còn khiến cho tốc độ bị chậm lại nữa. Phải biết là mục kiểm tra này được tính điểm dựa thời gian hòan thành chặng đường, lúc này mà tranh thủ chạy nhanh còn chờ tới khi nào?

      Tuy rằng trong lòng Tề Long rất buồn bực, bất quá cậu lại có ưu điểm rất lớn , đó chính là tự bíêt mình biết người, cậu biết nếu so sánh về trí thông minh Hàn Kế Quân hơn mình tớ mấy cái đầu, thông minh tới mức cậu cũng đó kỳ và hận. Nhưng chả sao cả, Hàn Kế Quân vẫn trở thành người bạn thân nhất của cậu, vì vậy, nếu bạn tốt lên tiếng nhắc nhở nhất định là cậu ấy phát ra vấn đề gì mà cậu chưa nhận ra, vả lại dựa theo những kinh nghiệm trước đây nghe lời Hàn Kế Quân bao giờ sai, mà cậu cũng tuyệt đối tín nhiệm em của mình.

      Vì thế, Tề Long quyết đoán từ bỏ ý nghĩ của mình, vẫn giữ nguyên tốc độ cũ chạy về phía trước. thể , tất cả những đứa trẻ nằm trong tổ này đều phải người háo thắng, trừ Lạc Lãng. Bất Lạc Lãng cao ngạo cao ngạo nhưng cũng là đứa trẻ thông minh, Hàn Kế Quân nhắc nhở Tề Long cậu cũng nghe thấy, cho nên cậu cũng tăng tốc, vẫn chạy theo sát Tề Long như cũ.

      Lạc Lãng đối với Hàn Kế Quân rất bội phục, chỉ là đáng tiếc, Hàn Kế Quân lại trở thành bạn tốt của thằng ngốc Tề Lăng, điều này khiến mỗi khi nhớ lại Lạc Lãng lại hận bóp cổ tay ngừng, hối hận chính mình ra tay quá chậm, có thể kết giao cùng Hàn Kế Quân, nếu thằng nhóc Tề Long kia làm gì có cơ hội.

      Mà những đứa trẻ trong tổ cũng biết Hàn Kế Quân rất thông minh, nên cũng giữ nguyên tốc độ, cố gắng theo sát đội ngũ, đảm bảo chính mình bị tụt lại quá xa. Những đứa trẻ có tư cách tham gia khảo nghiệm ở học viện đồng quân của trung tâm Doha đều phải đồ ngốc, Tề Long cùng Lạc Lãng đánh lộn làm cho bọn họ biết, thể thực cùng sức lực của hai người này mạnh hơn bọn họ rất nhiều, nếu như hai người mạnh hơn học còn sợ đến trể họ sợ làm gì.

      Hàn Kế Quân chạy nhanh hơn hai bước, sóng vai chạy với Lăng Lan, cậu giọng hỏi: “Lăng Lan cậu thấy thế nào?” Hàn Kế Quân cứ có cảm giác như Lăng Lan khẳng định phát ra cái gì, đây là trực giác của người thông minh.

      phải cậu cũng phát rồi sao?” Lăng Lan dùng bị thương mà liếc nhìn Hàn Kế Quân cái, nha, lúc này mới gọi là thiên phú trời cho nha. Chỉ mới sáu tuổi tuổi mà có thể nhạy bén phát vấn đề rồi, quá đả thương người khác mà.

      Phải biết rằng có thể nhìn ra vấn đề đều là vì bản thân sống qua hai đời, hơn nữa còn có những khảo hạch của gian học tập áp bách bao năm mới đúc kết ra được những kinh nghiệm xương máu và quý giá đó. Đặc biệt là trong năm này, Lăng Lan chỉ phải luyện tập thể thuật mà còn bị Nhất hào dùng đủ loại biện pháp cùng thủ đoạn để tra tấn. Điều này hình thành trong phản xạ, chỉ cần là có chuyện gì thay đổi hay việc gì đó lặp lại nhất định phải suy nghĩ sâu xa thêm mấy phần để tránh tai họa bất ngờ ập tới.

      Hàn Kế Quân phát trái tim bé của Lăng Lan máu , khuôn mặt nghiêm túc tiếp tục :“Ừm, cho dù chúng ta có tăng tốc độ hay tăng tốc, chuyện gì tới cũng tới, có lẽ các giám khảo muốn xem biểu hỗn loạn của chúng ta.”

      “Từ lúc ban đầu giám khảo chưa từng lộ trình cụ thể cho chúng ta, như vậy bài kiểm tra này có điểm kết thúc sao? Tôi rất hoài nghi về vấn đề này.” Lăng Lan nhanh chóng suy nghĩ của mình, Hàn Kế Quân thông minh nên Lăng Lan cũng dấu diếm.

      Cuối cùng cần giả ngu nữa, quả nhiên ở chúng chỗ với nghiệt bản thân cũng quá nghiệt. Lăng Lan cảm động khóc trong lòng, sáu năm qua sống rất dễ dàng.

      Câu của Lăng Lan làm Hàn Kế Quân suy tư, cậu nghĩ nghĩ mới : “Có lẽ ngay từ lúc chúng ta tiến vào sân thể dục cuộc kiểm tra cũng bắt đầu rồi.”

      “Vì sao lại như thế nào?”

      “Nơi này là sân thể dục sao?” Lời nhắc nhở của Hàn Kế Quân làm Lăng Lan chấn động, nhớ lại khi mình bướt vào cánh cửa kia, hình như nó giống cửa vào của sân vận động lắm

      “Cứ vậy xem sao .” Lăng Lan cùng Hàn Kế Quân ăn ý mà liếc nhìn nhau cái, cơ hồ đồng thời ra quyết định mình. Nếu tiến vào cũng chỉ có thể vừa vừa xem xét.

      chạy bao lâu, mưa bắt đầu to lên, nước mưa rơi tầm tã khiến cho Lăng Lan cùng chín người còn lại ướt như chuột lột, mưa nặng hạt che luôn tầm mắt của bọn họ, con đường dưới chân cũng trở nên lầy lội, nuớc mưa làm quần áo dính sát vào người khiến cho cảm giác khó chịu càng tăng lên. Lúc này, sau khi chạy hơn ngàn mét, mọi người đều bắt đầu thấy mệt, nhất là hai bé duy nhất trong đội ( tính Lăng Lan nhé) bắt đầu thở hổn hển.

      “Đây là nước , phải là hình ảnh ảo.” Lăng Lan cảm nhận cảm giác cơ thể truyền đến não bộ, xem ra cảnh tượng ảo này có sử dụng công cụ thực, như vậy trong phạm vi mà bọn họ chạy hẳn có rất nhiều vòi nước đây…

      Nếu biết chính mình vào thế giới ảo, Lăng Lan liền làm lơ những khung cảnh mình thấy, trong đầu bắt đầu vẽ nên bố cục ở đây.

      Phải cảnh ảo này rất phù hợp với khung cảnh của sân thể dục, bởi vì đường chạy của sân thể dục chính là cái vòng lớn, mọi người ở trong đó vòng dù có chạy vô số vòng cũng hoài nghi chính mình ở trong phòng cách biệt.

      Nhóm người của Lăng Lan lại chạy thêm mấy ngàn mét, cảm giác như chạy vô số vòng, nhưng lại vị giám khảo nào báo còn bao nhiêu vòng. Việc biết chính xác lộ trình làn cho mấy đứa trẻ bắt đầu lo lắng, cùng mệt mỏi, đặc biệt là hai bé, tốc độ trực tiếp chậm lại, rớt xuống sau cùng.

      của hai bé, Lạc Lãng và Hàn Kế Quân lại đối tình huống này làm nhìn như thấy, vẫn như duy trì tốc độ cũ chạy về phía trước.

      Lăng Lan thấy thế mày nhăn lại, chẳng lẽ giúp chút sao?

      Hàn Kế Quân tựa hồ nhìn thấy chần chờ của Lăng Lan vội giải thích: “Muốn trở thành quân nhân đủ tư cách, nhất thiết phải dựa vào năng lực của chính mình, bây giờ giúp hai người bọn họ sao, chiến trường, là thể dựa vào người khác mà sống sót.”

      Lời của Hàn Kế Quân tựa hồ rất có đạo lý, Lăng Lan cũng phải thánh mẫu, cũng thể giúp được. vừa định bỏ mặc ý niệm lại lên tâm trí làm chấn động.

      Cuộc thi này chỉ bởi vì khảo hạch sức chịu đựng và tốc độ sao? Nếu đơn thuần chỉ như vậy chỉ cần sử dụng cả sân thể dục là được rồi, vì sao cần phải sử dụng đến máy tạo ảo giác trân quý như vậy? Hơn nữa còn phân ra nhiều tổ nữa chứ.

      Nhớ tới những cuộc thi Maraton ở kiếp trước, tất cả đều là mấy chục ngàn người cùng chạy lượt, mà Lăng Lan quan sát độ rộng của đường đua, quá 50m, như vậy cho dù có 500 hay 1000 người vẫn có thể chạy dư sức, vậy vì sao giám khảo để lượt nhiều người chạy để đỡ mất thời gian.

      Xem ra bài kiểm tra này còn có ý nghĩa nào khác, đến tột cùng nó là gì? Lăng Lan tìm ra được mấu chốt của vấn đề, bây giờ chỉ cần cố gắng tìm đáp án việc vượt qua thử thách này chỉ còn vấn đề thời gian thôi.

      Những lời của giám khảo lúc ấy có ám chỉ gì? Tiểu Tứ cảm ứng được suy nghĩ của Lăng Lan nên nhanh chóng phát lại lời của giám khảo lúc nãy.

      Ặc, trừ bỏ những thông tin muốn người khác biết, còn lại chẳng khai thác được gì, quả nhiên, hổ là đội ngũ tinh của quân đội.

      Quân đội? Trong đầu Lăng Lan linh quang chợt lóe, nó ngay lập tức bị bắt được: Nếu giám khảo của bọn họ đều đến từ quân đội, đây phải cũng là loại ám chỉ ư. Hơn nữa, mười người tổ, đây chính là đơn vị nhất của đội ngũ trong quân đội.
      milktruyenky, vanlactamviemhuyendo thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Tư liệu của mười người.


      Lăng Lan cố nén kích động trong lòng, thấp giọng hỏi Hàn Kế Quân: “Những cầu để được đủ tư cách trở thành quân nhân là gì?”

      Hàn Kế Quân kỳ quái vì sao Lăng Lan đột nhiên hỏi vấn đề này, bất quá vẫn trả lời: “, phải luôn luôn trung thành với Liên bang Hoa Hạ.Hai, phải biết đối xử chân thành, tín nhiệm và quí chiến hữu...” Hàn Kế Quân nhanh chóng đọc lời thề của những người mặc quân trang khi đứng trước quân kỳ, làm lễ cuối cùng trước khi chính thức trở thành quân nhân.

      Hàn Kế Quân xong ánh mắt Lăng Lan càng lúc càng sáng, tiếp tục hỏi: “Vậy đồng quân học viện là dùng để làm gi?”

      “Là cái nôi bồi dưỡng những người có đủ tư cách quân nhân.” Hàn Kế Quân chém đinh chặt sắt .

      Lăng Lan khóe miệng ý cười càng đậm: “Như vậy chúng ta thể mất lòng chân thành, tín nhiệm và quí chiến hữu.”

      Hàn Kế Quân đột nhiên chấn động, ánh mắt cậu ta tức khắc thanh minh, ý nghĩa câu của Lăng Lan cậu ta hiểu.

      “Tề long, Lạc Lãng, nhanh chóng giúp Hàn Tục Nhã cùng Lạc Triều chút.” Hàn Kế Quân đột nhiên hướng hai người đằng trước hô.

      “A……” Tề Long thiếu chút nữa lảo đảo ngã, vì cái gì lại muốn giúp hai bé kéo chân kia?

      “Kiểm tra xong giải thích cho cậu.” Hàn Kế Quân tuy rằng tán thành Lăng Lan suy đoán, bất quá cậu cũng muốn làm chậm trễ tốc độ cả tổ nên cũng lập tức giải thích với Tề Long và Lạc Lãng.

      Tề Long đương nhiên thể nghe, cậu ta bắt đầu giảm bớt tốc độ, từ người tiên phong bắt đầu chậm dần xuống phía sau, mà Lạc Lãng thấy thế hơi chần chờ chút rồi cũng nhanh chóng giảm tốc độ giống Tề Long, tụt lại phía sau. Dù sao trong hai người chạy sau đó chính là em của cậu, cậu ra tay giúp ai làm, mà Tề Long với Hàn Tục Nhã kia lại có chút quan hệ nào cả.

      sai, tuy rằng Lạc Lãng rất muốn thắng được Tề Long lần, nhưng cũng muốn thắng như vậy, Lạc Lãng cao ngạo chấp nhận trận thắng sĩ nhục này.

      thể , Tề Long cùng Lạc Lãng là hai người có thể lực tốt nhất trong cả tổ ( thể tính Lăng Lan), cho dù kéo thêm người tốc độ của bọn họ cũng chậm lại bao nhiêu, rất nhanh họ lại trở thành hai người dẫn đầu cho cả tổ.

      Ở trong phòng điều khiển, người sĩ quan vừa mới đem hình ảnh chiếu đến phòng 72 thấy được tình huống này kinh ngạc nhịn được mà hô ra tiếng. Ở đây, mỗi người sĩ quan được chia ra phụ trách giám sát mười tổ thí sinh ở mười phòng khác nhau, mỗi phút thay đổi phòng lần, mười phút quay lại vòng, lúc này chính là tới phòng của tổ chạy số 72.

      Người sĩ quan bên cạnh chăm chú nhìn vào màn hình theo dõi những tổ do chính mình phụ trách, nghe thấy chiến hữu ở bên cạnh hô lên cũng nhịn được mà hiếu kỳ liếc mắt cái. Nhìn thấy hình ảnh chiếu màn hình, họ cũng nhìn được mà hô lên: “Ồ, tổ này có ý tứ!”

      Tiếng kêu bọn họ khiến cho vị đại úy phụ trách theo dõi toàn trường chú ý, ta mặt lạnh lùng tới hỏi: “Sao lại thế này? phải ra lệnh cấm làm ồn sao?”

      “Báo cáo đội trưởng chúng tôi phát được vài mầm tốt ạ.” Hai người sĩ quan nhanh chóng cúi chào rồi báo cáo, bất quá, khẩu khí của bọn họ cũng chẳng có nữa điểm áy náy vì làm ồn toàn trường, ngược lại còn ra vẻ nguyên nhân làm ồn của bọn họ cực kỳ hợp tình hợp lý.

      Những người ngồi đây đều được mệnh danh là Thượng Phương Bảo Kiếm của quân bộ, bởi vì mệnh lệnh của quân bộ nên mới tới chỗ này làm giám khảo, nhưng chỉ vậy, họ còn có mệnh lệnh bí mật khác chính là tìm kiếm những mầm non tốt để trọng điểm đào tạo. phải bọn họ làm nhiệm vụ này sao?

      Người đại úy nghe vậy khuôn mặt nguyên bản lạnh nhạt cũng hòa hoãn chút, ta nhìn về phía màn hình, chỉ là liếc mắt cái như vậy biểu tình liền rung lên, xem ra cảnh tượng trong màn hình khiến cho ta bị chấn động.

      Hai người sĩ quan liếc mắt nhìn nhau cái, có chút tự đắc cũng có tia ý cười vì may mắn được sống sót sau tai nạn, TMD, hi vọng mấy đứa trẻ này có thể biểu tốt như vậy tới lúc cuối của chặng đường.

      Đáng tiếc màn hình cũng quá phối hợp với ý muốn của phần đông mọi người ở đây, người đại úy còn chưa giám sát được lâu hình ảnh của màn hình chuyển sang phòng khác.

      “Tiểu Ngô, lập tức quay lại phòng hồi nãy.” Đại úy ra lệnh .

      “Dạ, đội trưởng!” Người sĩ quan Tiểu Ngô chính là người quân nhân phụ trách theo dõi tổ của Lăng Lan, ta nhanh chóng làm mệnh lệnh cho máy tính chiếu cố định phòng của nhóm Lăng Lan.

      Lúc này, hình ảnh được chiếu màn hình hơi thay đổi so với lúc nãy chút, nguyên bản Hàn Tục Nhã, Lạc Triều còn được Tề Long và Lạc Lãng nữa kéo nữa chạy giờ thể lực bị tiêu hao sạch, rốt cuộc thể tiếp tục nữa đành phải để Tề Long và Lạc Lãng vừa cõng vừa chạy.

      Mà phía sáu người ở phía sau cũng thay nhau giúp cho hai người có thể lực kém nhất, đương nhiên bốn người Lăng Lan ở phía sau cũng chỉ cỏ thể nâng nhau mà chạy, cố gắng để ai bị tụt lại phía sau.

      Đương nhiên có thể có cục diện như này cũng là do quyết định của Lăng Lan và Hàn Kế Quân, nếu phải bọn họ chủ động ra tay giúp hai người yếu nhất trong nhóm, chỉ sợ lúc này nhóm của bọn họ cũng thể giữ đủ số lượng mười người.

      Hành động của hai người khiến cho hai đứa trẻ còn lại cũng hiểu được đôi điều, mỗi khi thấy người nào có dấu hiệu bị đuối sức hai người còn lại tới thay phiên nâng chạy, cứ như thế tạo nên cảnh tượng mà những người sĩ quan thấy được màn hình.

      “Tìm tư liệu của mười người này cho tôi.” Vị đại úy tuy có ý tán thưởng với hành động của bọn trẻ nhưng trong lòng cũng có hoài nghi. Nhìn tổ cùng đồng tâm hiệp lực như vậy khiến cho ta thể hoài nghi có người sử dụng lợi dụng quyền lực, sắp xếp những đứa trẻ quen biết lại nhóm với nhau.

      Rất nhanh, tư liệu của mười người được đưa tới.

      Lăng Lan: Con trai của Phó quân đoàn trưởng thuộc quân đoàn Tinh tế thứ bảy, thần cấp sư sĩ điều khiển in cơ giáp Belief thiếu tướng Lăng Tiêu, người thừa kế quân công vinh dự, tố chất thân thể: cấp S, tinh thần lực: cấp 2, tiềm năng: cấp S.

      Tề long: Con trai của sư trưởng thuộc quân đoàn cơ giáp sư thuộc quân đoàn Tinh tế thứ ba, vương bài sư sĩ – điều khiển cơ giáp Kình Thiên đại tá Tề Diệu Dương, tố chất thân thể: cấp S. Tinh thần lực: cấp 2, tiềm năng: cấp S.

      Lạc Lãng: Con trai của Chỉ huy hạm đội trưởng ba hạm đội, thuộc quân đoàn Tinh tế thứ chín, tố chất thân thể: cấp S-, tinh thần lực: cấp 2, tiềm năng: cấp S-.

      Hàn Kế Quân: Con trai của Phó cục trưởng cục Tình báo trung ương thuộc Liên bang Hàn Dung đại tá chi tử, thân thể tố chất: cấp A+, tinh thần lực: cấp 3, tiềm năng: cấp S-.

      Lạc Triều: Con của Phó cục trưởng cục Tình báo trung ương thuộc Liên bang Hàn Dung đại tá, tố chất thân thể: cấp B, tinh thần lực: cấp 2, tiềm năng cấp A-.

      Hàn Tục Nhã: Con của Thiếu tá bộ hậu cần thuộc căn cứ Khởi Nguyên Liên bang Hàn Hựu, tố chất thân thể: cấp B, tinh thần lực: cấp 2, tiềm năng cấp A-

      La Thiếu Tân: Bình dân, cháu trai của Thiếu tướng thuộc quân đoàn 13, cơ giáp sư hộ quân La Cát, thừa kế quân công vinh dự, tố chất thân thể: cấp A, tinh thần lực: cấp 1, tiềm năng cấp A-.

      Nguyên Du Vân: Đệ tự gia tộc Nguyên thị thuộc hành tinh Trung Hưng, tố chất thân thể: cấp A-, tinh thần lực: cấp 1, tiềm năng cấp A-.

      Lý Tinh Hoằng: Đệ tử của Lý gia thuộc tinh cầu Doha, tố chất thân thể: cấp B, tinh thần lực: cấp 1, tiềm năng cấp B+.

      Hà Triêu Dương: Bình dân, con nuôi của Đại úy phó hạm đội trưởng đội đột kích thuộc quân đoàn 17, Thiệu Cơ, kế thừa quân công vinh dự, tố chất thân thể: cấp B, tinh thần lực: cấp 1, tiềm năng cấp B+

      Người đại úy nhìn như liệu biết ngat nhũng đứa trẻ này đến từ các giai cấp khác nhau, có bình dân, thế gia, cả quân đội, bất quá người trong hệ thống quân chính hơi nhiều chút, chiếm hơn nữa, mà tư chất của mấy đứa trẻ đó kém chút nào, đứa thấp nhất tố chất cơ thể cũng thuộc loại B+, tuy rằng thể vào ban đầu nhưng tiến vào ban bình thường cũng dư sức.

      Người đại úy quay lại nhìn trang đầu tiên lần nữa, tư liệu của Lăng Lan khiến cho tâm tình ta kích động, thần cấp sư sĩ điều khiển in cơ giáp Belief Lăng Tiêu thiếu tướng…… Đó chính là thần tượng của vô số quân nhân, đáng tiếc bảy năm trước hy sinh ở trong thông đạo khi đường ra chiến trường. ta còn nhớ , lúc ấy tin tức này truyền ra tất cả Liên bang đều chấn động, tất cả quân nhân đều chìm ngập trong đau thương.

      Phải biết rằng, toàn bộ Liên Bang chỉ có được mười hai vị là thần cấp sư sĩ, điều khiển in cơ giáp, mỗi vị thần cấp sư sĩ đều là quốc bảo Liên Bang, chính là chiến lược cuối cùng và vũ khí mạnh nhất để uy hiếp các quốc gia khác,mà Lăng Tiêu thiếu tướng chính là người đầu tiên thành công thăng cấp thần cấp sư sĩ trong suốt hơn mười năm, và cũng là người trẻ tuổi nhất trở thành người điều khiển in cơ giáp.

      Lúc ấy mọi người còn lạc quan phỏng đoán, tương lai, Lăng Tiêu thiếu tướng có khả năng trở thành vị thần cấp sư sĩ thứ 13 trẻ tuổi nhất của Liên bang. Đáng tiếc, cây cao đón gió lớn, chờ người phát triển sớm điêu tàn.

      Sau khi Liên Bang nhiều lần điều tra, kết luận nguyên nhân thông đạo bị lực từ khiến bạo động mà nổ tung chính là mưu của địch quốc muốn tiêu diệt thiếu tướng Lăng Tiêu. Đáng tiếc người của bộ tình báo lại phát ra điểm này khiến cho quân đội Liên Bang bị hao tổn thảm trọng, những vậy còn khiến cho Liên bang Hoa Hạ mất người vị thần cấp sư sĩ mạnh nhất trong lịch sử của Hoa Hạ, điều này khiến cho hai quốc gia trở thành tử địch của nhau, đánh tới chết ngừng, bao giờ có khả năng hòa chiến.

      Thần cấp sư sĩ chết là có gì khiến cho quân nhân Liên bang có thể tha thứ!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Đến vòng cuối cùng.


      Vị đại úy nhanh chóng phục hồi tâm tình kích động của bản thân, chăm chú quan sát mười đứa trẻ vẫn nỗ lực chạy màn hình, cuối cùng cũng vừa lòng tươi cười : "Kết thúc bài kiểm tra, đưa bọn trẻ ra ngoài."

      Người sĩ quan phụ trách phòng Lăng Lan lòng khẽ động: "Vậy chấm điểm thế nào ạ?"

      Đại uý giận trừng mắt: "Còn cần ông đây dạy cậu sao? Bọn trẻ tốn bao nhiêu thời gian để hoàn thành, sức khỏe tại như thế nào, dựa vào đó mà chấm!!?"

      Người sĩ quan ánh mắt sáng ngời: " biết, đội trưởng."

      đường đua, Lăng Lan và những người khác tiếp tục chạy thêm mấy vòng nữa, giờ phút này cho dù người luôn luôn biểu cường hãn như Tề Long và Lạc Lãng cũng cảm thấy mệt mỏi, chạy mình và vừa chạy vừa cõng người khác là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, chỉ mới chạy thêm mấy vòng mà hai cậu bé cảm thấy thể lực bị tiêu hao hết, nguyên bản nghĩ có thể chạy thêm mấy chục vòng nửa, bây giờ hai cậu cũng nghi ngờ biết có thể chạy thêm bao lâu.

      Trong mười người bên, trạng thái tốt nhất vẫn là Lăng Lan, phải cho tới bây giờ vẫn chưa cảm thấy chút mệt mỏi nào, bởi vì vận chuyển dưỡng thân khí quyết ngay từ khi bắt đầu chạy.

      Bởi vì gặp phải tình huống kỳ lạ trong buổi thi lúc nãy, Lăng Lan liền hoài nghi dưỡng thân khí quyếtcó điều bí . Vì thế, quyết định trong thử vận chuyển khí quyết dưỡng thân trong lúc chạy bộ. chứng minh phán đoán của là chính xác, cho tới bây giờ tinh thần và thể lực của vẫn phấn chấn và khỏe mạnh như cũ, nhưng chỉ số cơ thể vẫn đạt mức tối đa như lúc chưa bắt đầu chạy.

      Đường nhiên những số liệu này là do Tiểu Tứ cung cấp, Lăng Lan phát ra sức mạnh mới nên Tiểu Tứ liền vui vẻ chạy theo trợ giúp. hoa mỹ là trợ giúp chứ Tiểu Tứ chạy theo chính là để tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về dưỡng thân khí quyết, để trở thành trợ thủ đủ tư cách trưởng thành cùng ký chủ... Vả lại, Tiểu Tứ cố gắng nổ lực như vậy còn vì lý do nữa, cậu quá nhàm chán với thế giới ảo Internet nên mới cần thêm vịêc làm để giết thời gian.

      Bất quá có Tiểu Tứ hỗ trợ nên Lăng Lan cũng nhanh chóng phát ra điểm thần kỳ của dưỡng thân khí quyết, hóa ra dưỡng thân khí quyết này chỉ chữa lành cho những tổn thương thân thể mà còn có thể khôi phục năng lượng bị tiêu hao, giúp cho cơ thể luôn được giữ ở thể trạng tốt nhất trong thời gian dài.

      Đương nhiên Tiểu Tứ cũng thêm xuất tượng sức lực giữ nguyên ở trạng thái cân bằng cũng là do Lăng Lan mất quá nhiều năng lượng, nếu Tề Long và Lạc Lãng phải cõng thêm người thể lực cũng quá tiêu hao. Bất quá Tiểu Tứ cũng nhắc nhở Lăng Lan nên tiếp tục luyện tập dưỡng thân khí quyết, như vậy khi mất quá nhiều năng lượng, tốc độ phục hồi năng lượng cũng bằng với tốc độ tiêu hao, cứ như vậy tới lúc cần lo đến vấn đề tiêu hao năng lượng nữa.( đương nhiên để đạt được khả năng như vậy phải mất thêm mấy chục năm nữa, mà Tiểu Tứ rất thông minh đem mấy chữ dấu dấu )

      Lăng Lan nhìn vòng những người xung quanh, lúc này hai người Tề Long Lạc Lãng bắt đầu chậm lại, mồ hôi bị nứơc rửa trôi nhưng vẫn có thể nhìn ra hai người sắp đến cực hạn, khuôn mặt hơi tái, xem ra hai người cũng thể duy trì thêm bao lâu. Lăng Lan có chút do dự, có nên giúp bọn họ cõng người , nhưng nếu biểu quá tốt lỡ có người nhữu tâm chú ý phải làm sao.

      Phải biết rằngdưới giúp đỡ của Tiểu Tứ vẻ ngoài của Lăng Lan lúc này cũng giống như Hàn Kế Quân, đều thở hỗn hển. Dù sao vẫn luôn biểu mình là người có sức khỏe quá tốt, tuy giống Tề Long lưng cõng thêm người mà vẫn chạy băng băng nhưng so với những người khác vẫn hơn chút.

      Ác ma và thiên thần trong đầu Lăng Lan ngừng đấu đá, còn chưa có quyết định bên nào thắng bên nào bại ở bên ngoài có người giúp quyết định.

      Lạc Lãng kinh hỉ chỉ vào bên cạnh hô to: "Tớ nhìn thấy bảng hướng dẫn , còn vòng."

      Câu của Lạc Lãng giống như liều thuốc trợ tim cho mấy đứa trẻ còn lại, nguyên bản có vài người sắp duy trì được thần kinh cũng rung lên, kích động.

      Lăng Lan nhìn theo hướng tay Lạc Lãng chỉ, ở đó người giơ cao tấm bảng trong tay, đó ghi số 1, như vậy còn 1 vòng cuối cùng.

      Hàn Kế Quân thấy thế, vội vàng bơm hơi : "Còn vòng cuối cùng, mọi người nhất định phải kiên trì, thể thua như vậy."

      "Được!" Những người còn lại bao gồm cả Lăng Lan đều cao giọng trả lời, còn vòng cuối cùng thế nào cũng phải liều mạng.

      Hàn Tục Nhã hít sâu hơi, : "Tề Long, để mình xuống ."

      "Vì sao?" Tề Long kinh ngạc hỏi.

      " vòng cuối rồi, mình có thể chạy được." Hàn Tục Nhã làm sao có thể cảm giác được Tề Long bị tiêu hao hết sức lực, thể vì bản thân mà làm ảnh hưởng đến thành tích của Tề Long, cậu ấy muốn tiến vào lớp đầu của ban , vòng cuối cùng này cho dù có ngất cũng thể liên lụy Tề Long được.

      Bên kia Lạc Triều cũng Lạc Lãng để mình xuống, nguyên nhân cũng khác với Hàn Tục Nhã, bé cũng muốn chính mình làm ảnh hưởng đến thành tích của trai. Các đều muốn Tề Long, Lạc Lãng tăng tốc ở vòng cuối này, tranh thủ thêm chút thời gian.

      Hàn Kế Quân thấy thế lập tức khuyên can : "Đều đến vòng cuối cùng, nếu thể cùng nhau chạy đến điểm cuối như vậy những cố gắng nãy giờ của chúng ta đều có ý nghĩa gì. Hơn nữa, các cậu hẳn là biết để trở thành quân nhân đủ tư cách phải —— tuyệt buông tha chiến hữu vì bất cứ lý do gì!"

      Lời của Hàn Kế Quân khiến tinh thần của mọi người trong đội chấn động, có mấy đứa trẻ thông minh cũng ngay lập tức hiểu được thâm ý trong câu này. Hàn Tục Nhã và Lạc Triều nguyên bản còn muốn cự tuyệt Tề Long Lạc Lãng cũng thay đổi chủ ý, chỉ nghe Hàn Tục Nhã sốt ruột : "Tề Long, mau đỡ tớ chạy, chúng ta nhanh lên chút." quyết định cùng nhau chạy về điểm cuối, vậy thể lãng phí thêm giây nào nữa.

      Vì thế tổ của Lăng Lan, người thể lực tốt kéo người thể lực kém, cứ như vậy mọi người cố gắng liều mạng lao về phía trước, về đích cho bước đầu tiên cho giấc mơ của bọn họ. Mà lúc này Lăng Lan lén lút kéo thêm hai người có thể lực kém cỏi nhất, Hàn Kế Quân cảm kích nhìn cái. Lăng Lan giúp tay cũng khiến cậu giảm bớt phần gánh nặng, thể lực của cậu cũng đến cực hạn rồi, nếu còn kéo thêm người cậu cũng có tự tin mình có thể hoàn thành vòng cuối cùng này.

      Ở bên ngoài nơi thi là phòng trà lộ thiên, ít giám khảo đứng tụm 5, tụm 3 vừa ngồi uống trà vừa tán gẫu. Phải biết rằng kiểm tra khả năng chịu đựng lúc nào cũng phải mất từ 3 đến 4 tiếng đồng hồ mới có thể kết thúc, nhóm giám khảo cũng ngốc mà ngồi trong phòng chấm điểm để chờ, bình thường họ đều ra đây để nhâm nhi ly trà hoặc cốc café hoặc chuyện với đồng đội để chờ hết giờ.

      Giám khảo trường phụ trách phòng số 72 lúc này cũng chiến hữu chuyện đến vui vẻ bộ liên lạc khí vang lên.

      ta bấm bấm vài cái nút màn hình, bộ liên lạc khí liền phát ra ánh sáng màu trằng, màn hình ảo xuất trước mặt ta và mọi người. Cùng lúc này, khuôn mặt của người sĩ quan phụ trách giám sát phòng 72 cũng lên.

      "Thông báo, thí sinh phóng số 72 sắp hoàn thành khảo hạch, mời quay lại phòng để chuẩn bị công tác."

      Giám khảo trường sửng sốt: "Hoàn thành khảo hạch? Còn chưa đến hai tiếng mà? Thiệt hay giả vậy?" thể trách ta tin được, trong lịch sử của các cuộc khảo nghiệm vào trường đồng quân mục kiểm tra khả năng chịu đựng chưa bao giờ ngắn hơn 2 tiếng, trừ phi đứa trẻ bị tiêu hao quá nhiều thể lực dẫn đến ngất xỉu mới được đưa ra ngoài.

      Bất quá điểm đánh dấu mười đứa trẻ đó liên lạc khí của ta xuất cảnh báo bị ngất xỉu, hay bị mất quá nhiều thể lực mà thể cử động, toàn bộ đều thần trí thanh tỉnh, người thấp nhất thể lực vẫn còn 2 phần.

      Người sĩ quan theo dõi phòng 72 giám khảo trường vẻ mặt thể tin, nhất thời nở nụ cười, ta hảo tâm nhắc nhở: "Mau , bằng kịp, đúng rồi, tổ kia đều là những mầm non tốt, làm cậu thất vọng ."

      đợi giám khảo trường tiếp tục đặt câu hỏi, sĩ quan theo dõi phòng 72 liền đóng cuộc hội thoại, nghĩ đến bộ dáng khiếp sợ của đối phương ta liền vui vẻ, ta đột nhiên cảm giác tới nơi này theo dõi bọn cũng phải là công việc nhàm chán .

      Giám khảo trường nhìn màn hình tối đen trước mặt, vẻ mặt đen , thằng nhóc giám khảo theo dõi này, thể thêm chút sao??

      Cái giám khảo khác nghe cuộc đối thoại của bọn họ, vẻ mặt cũng kinh ngạc nhìn xem ta, đương nhiên chủ yếu đều là ánh mắt tò mò và bát quái.

      " biết, khi nào quay lại, tôi mọi chuyện cho các cậu, mà các cậu cũng quay lại làm việc của mình . Người giám khảo trường phòng 72 buồn bực đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt cầm cái nón bàn, sau khi đội lên cẩn thận mới chậm rãi tiến về phía trước.

      Ôi cha, hi vọng mấy đứa bên trong làm cho mình thất vọng a! Giám khảo trường áp chế kích động trong lòng... Được rồi, kỳ thực vẻ ngoài lạnh nhạt cũng là do ta giả bộ thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :