1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 176: Lăng Tiêu đạo sư!

      “Tuy rằng biết từ khi nào lão Đại chú ý tới cậu……” Cậu đột nhiên nhớ tới câu đầu tiên của Tề Long, giống như người đầu tiên chú ý tới cậu chính là Lăng Lan chứ phải là bọn họ……

      Ánh mắt Tạ Nghị nhất định, cậu nhìn về phía Tề Long nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi cậu người đầu tiên chú ý đến tớ chính là lão Đại của cậu? Là Lăng Lan sao?”

      Tề Long gật đầu : “Đương nhiên, nếu phải lão Đại cho tụi tớ biết cậu ở chỗ này làm sao tụi tớ có thể tới đây mà xem trận chiến này chứu.”

      Tề Long làm Tạ Nghị bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu rốt cuộc minh bạch là ai đem cậu từ cây đá xuống, nhất định là Lăng Lan!

      Sắc mặt Tạ Nghị tức khắc xanh hồng, nguyên bản cho rằng mình trong năm bảy tuy thể đứng hàng đầu nhưng cũng là người thuộc top đầu, nghĩ tới thực bây giờ lại tát cho mình tỉnh người như vậy. Cậu bị Lăng Lan đó đánh cho cái mà lại phát ra, thậm chí còn cho rằng do chính mình khinh xuất….

      Chỉ như vậy thôi cũng thấy thực lực của mình và Lăng Lan cách biệt nhau tới mức nào, Tạ Nghị có chút chua xót: “Thực lực của Lăng Lan có phải rất mạnh hay ?”

      Tề Long kỳ quái mà nhìn thoáng qua Tạ Nghị, Lăng Lan mạnh là điều mà cả niên cấp đều công nhận, vì sao vẻ mặt Tạ Nghị lại như thế? Bất quá Tề Long vẫn trả lời Tạ Nghị: “Đương nhiên, nếu lão Đại nghiêm túc đánh, tớ biết mình có thể chịu được tới mười chiêu hay ….” Tề Long vừa vừa lén làm chữ X ở sau lưng, đồng thời trong lòng cũng cầu xin thần tiên tha thứ vì tội dối của cậu.

      Tề Long cũng muốn dối thêm mấy chiêu đâu, nhưng dù sao cậu cũng là người đứng đầu bảng trong niên cấp, nếu mình thể ngăn được chiêu của Lăng Lan quá mất mặt rồi….

      Tạ Nghị cũng biết Tề Long cố ý quá thêm mấy chiêu để cấp cho chính mình chút thể diện, nhưng đáp án mười chiêu này cũng làm cho cậu bị trấn trụ, bởi vì cậu tự nhận thực lực của chính mình mạnh hơn Tề Long, nếu Tề Long đều kháng được mười chiêu của Lăng Lan cậu cũng thể kháng được.

      Lấy thực lực của Lăng Lan bây giờ, cho dù tiến vào trường Đệ nhất nam tử quân giáo cũng yếu hơn những thiên chi kiều tử đó. Có vị đội trưởng mạnh như vậy, tiểu đội bọn họ tuyệt đối cũng bình thường.

      Tâm Tạ Nghị tức khắc kiên định, cậu ngẩng đầu : “Tớ gia nhập!”

      Cách trả lời khí phách của Tạ Nghị làm Tề Long và Hàn Kế Quân kinh hỉ mà nhìn nhau. Tuy rằng trước mắt bọn họ quá hiểu biết Tạ Nghị, nhưng đối phương cũng suy nghĩ nghiêm túc mới cuối cùng quyết định, như vậy chắc chắn cậu ta suy nghĩ cặn kẽ, sau này tuyệt đối dễ dàng sửa đội, như vậy mới là đội viên hợp câu với bọn họ….

      Đương nhiên, nếu muốn trở thành đồng đội chân chính của bọn họ còn phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm, cũng giống như Lâm Trung Khanh lúc trước…… Chỉ là Tạ Nghị trước mắt còn biết mà thôi.

      Đương nhiên bây giờ Tạ Nghị còn thể gia nhập tiểu đội Lăng Lan, bởi vì bây giờ bọn họ vẫn trong trận chiến đấu đại giới, liên lạc khí của bọn họ trong trạng thái bị phong tỏa, phải sau khi đấu đại giới kết thúc Lăng Lan mới có thể phát thư mời gia nhập tiểu đội được….

      Sau khi Tề Long và Hàn Kế Quân hoàn thành nhiệm vụ liền chia tay với Tạ Nghị, đường ai nấy . Tạ Nghị bởi vì sức chịu đựng hao hết nên cần tìm chỗ tu dưỡng, còn Tề Long và Hàn Kế Quân lên đường tiếp tục chiến đấu, đặc biệt là bọn họ muốn tìm mấy người mạnh nhất của ban 1 năm 10. Nếu đánh bại hết bọn họ khả năng năng 7 thắng trấn đấu đại giới này là thể.

      Tạ Nghị chờ đợi bọn Tề Long rời lúc này mới hiểm cười chuẩn bị giải quyết Viên Thần hôn mê bất tỉnh, bất quá chờ cậu xuống tay người giáo viên xem xét trường đột nhiên xuất , người đó trực tiếp đem đối phương mang làm Tạ Nghị có cơ hội rat ay.

      Bất quá Tạ Nghị cũng ảo não, dù sao đối phương cũng phải là tử địch, nếu phải đối phương động sát khí cậu cũng muốn giải quyết đối phương, cậu chỉ là có hậu hoạn lưu lại sau này, đây là điều đầu tiên mà những người phẩn heo ăn hổ như cậu cần nhớ. Bất quá, nếu giáo viên ra mặt cậu cũng thể buông tay, những người giả heo ăn hổ dù thế nào cũng chỉ là giả heo mà thôi, thể thành heo , làm gì cũng phải biết đâu là điểm cuối của mình.

      Đám người Tề Long tiếp tục tham dự chiến đấu, bởi vì tiểu đội mạnh nhất của năm mười bị Lăng Lan giải quyết toàn bộ, chỉ còn lại hai người đội viên, nhưng hai người đó cũng bị Lăng Lan hạ ám chiêu làm giảm bớt sức mạnh nên áp lực lên năm bảy cũng được giảm bớt rất nhiều.

      tới hai người năm 10 bị Lăng Lan hạ ám chiêu, sau khi đụng phải tiểu đội năm bảy ban 2 liền bắt đầu chiến đấu kịch liệt, tuy rằng thực lực của năm người ban 2 đều kém hơn hơn hai người năm 10, nhưng bọn họ lại có phối hợp vô cùng ăn ý, vậy nên cả bọn có thể chống được hàng loạt những đòn tấn công kịch liệt của đối phương. Theo thời gian chiến đấu càng dài, ám chiêu Lăng Lan lưu lại người hai người họ bắt đầu phát huy uy lực, sau đó người được Tạ Nghị cứu theo ám hiệu của tiểu đội để lại nên đuổi tới kịp, cuối cùng cả tiểu đội đủ quân số, chính thức bắt đầu phản công….

      Cũng bởi vì chịu áp lực từ đối phương mà tiểu đội nguyên bản có 4 người chưa thức tỉnh thiên phú có 2 người may mắn thức tỉnh, tuy rằng năng lực thức tỉnh rất bình thường, nhưng khi thiên phú thức tỉnh liền có nghĩa phương diện điều khiển cơ giáp, những người đó có khả năng xa hơn…. Đương nhiên nếu thiên phú thức tỉnh càng thích hợp với điều khiển cơ giáp khả năng con đường cơ giáp sĩ càng xa hơn.

      Đối mặt với tiểu đội năm 7 tiến công mãnh liệt, hai người đó rốt cuộc thể tiếp tục ngăn cản, trong hai người bị tiểu đội đó thành công đánh bại, người khác thấy tình hình ổn liền trực tiếp bỏ chạy…. Nhưng may cũng đụng phải tiểu đội ban 1, cuối cùng bị trực tiếp đánh bại.

      Hình thức chiến đấu này xuất ở khắp nơi trong học viện, những người bị đánh bại có thể là năm 7 cũng có thể là năm 10, chỉ tới khí trận đấu đại giới này kết thúc mọi người mới biết được kết quả cuối cùng, mà bây giờ, mọi người chỉ có thể tâp trung, nổ lực để có thể tiếp tục ở lại trận đấu đại giới.

      Nhưng những chuyện này còn có quan hệ gì tới Lăng Lan nữa, bây giờ Cửu hào điều khiển thân thể của , dựa vào chỉ dẫn của Lăng Lan, đưa trở về ký túc xá mà ở.

      Chỉ cần ấn nút nhận thua có thể tiến vào khu an toàn, đương nhiên tiểu Tứ có thể lợi dụng đầu não nhận thua mà cũng có thể vào, bất quá tiểu Tứ được Lăng Lan dặn dò, thể lưu lại bất cứ dấu vết gì khiến nó có thể bị phát , nếu bây giờ nó động vào đầu não thể nghi ngờ chính là trực tiếp đẩy lão Đại bại lộ trước mặt mọi người.

      Cửu hào quyết đoán ấn nút nhận thua, thân thể Lăng Lan duy trì được bao lâu, nếu trở về khu an toàn thể yên tâm đến vấn đề an toàn của Lăng Lan được, còn kết quả của trận đấu đại giới này đối với Cửu hào hay tiểu Tứ mà cũng quan trọng bằng sinh mệnh của Lăng Lan.

      Cửu hào rất nhanh vào khu ký túc xá, lắc mình mấy cái liền tiến vào biệt thự nơi Lăng Lan sống, trực tiếp vào nhà. Lúc này thân thể của Lăng Lan xuất tình trạng hỏng hoàn toàn, cả người chảy đầu máu… màn đáng sợ này khiến cho mẹ Lam ngồi xem trận đấu đại giới trong phòng khách hoảng sợ nhảy dựng lên….

      “Dì Nam!” Lam Lạc Phượng ôm chặt Lăng Lan sắp sửa té mặt đất mà hô to.

      “Lan thiếu gia! xảy ra chuyện gì?” Lăng Nhất Nam nháy mắt xuất trong phòng khách, chỉ nhìn màn này Cửu hào liền biết đối phương ít nhất cũng là cường giả khí kình cấp.

      “Có kẻ địch giả làm giáo viên vào trường ám sát con, lập tức báo cho Lăng Tần phái những cao thủ hàng đầu trong nhà tới bảo về….” Cửu hào vội vàng lưu lại mấy lời liền tiếc nuối mà trở về gian học tập, phải muốn hơn nhưng thân thể Lăng Lan thể tiếp tục duy trì cho xuất của nữa, nếu tiếp tục sử dụng thân thể Lăng Lan liền hoàn toàn bị hủy.

      Lam Lạc Phượng trơ mắt mà nhìn cả người Lăng Lan trùng xuống, hôn mê ở trong lòng ngực mình, vẻ hung ác thoáng lên trong ánh mắt, người mẹ nào có thể chấp nhận việc con mình tổn thương, cho dù là người mẹ mềm yếu nhất cũng có lúc trở thành người mẹ sư tử.

      “Dì Nam, lập tức gọi chú Tần lại đây, phái những người mạnh nhất tới, đồng thời, gọi toàn bộ đội cơ giáp của Lăng gia xuất động, tôi muốn học viện này phải cho Lăng gia chúng ta công đạo thích đáng!” mặt Lam Lạc Phượng lạnh băng, vẻ nhu nhược biến thành hư , trong mắt chỉ còn sát khí tràn ngập.

      Lăng Nhất Nam liếc mắt cái liền kinh hỉ, bà gật mạnh đầu : “Vâng thư phu nhân.” Đây mới là khí thế mà phu nhân gia chủ nên có, trước đây bà vẫn luôn lo lắng chuyện Lam Lạc Phượng quá mức nhu nhược bây giờ có lẽ cần rồi.

      “Lăng Tiêu, em tuyệt đối cho phép bất cứ người nào đụng vào bảo bối của chúng ta, có bất cứ kẻ nào……” Lam Lạc Phượng gắt gao mà ôm Lăng Lan, giống như chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ tốt cho con của mình.

      “Phu nhân, thông báo xong, lúc nữa bọn họ tới ngay.” Lăng Nhất Nam là người sống ở Lăng gia lâu nên có phương thức liên lạc riêng với bên đó, chỉ chút quay lại báo kết quả.

      “Phu nhân, tôi cũng khởi động khoang an dưỡng ra, bây giờ chúng ta cần phải đưa thiếu gia vào đó để tĩnh dưỡng gấp….” Lăng Nhất Nam vừa mới kiểm tra qua thân thể của Lăng Lan, trừ bỏ thân thể xuất tình trạng hỏng toàn diện và nội tạng xuất những thương tổn bất đồng ra may mắn có bất cứ vết thương trí mạng nào, mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát, dù sao khoa học kỹ thuật ở tại đều phát triển thần tốc, chỉ cần não xuất vấn đề chỉ cần an dưỡng trong khoang thuyền tuyệt đối có thể trị liệu tất cả thương thế cho Lăng Lan, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn.

      Lam Lạc Phượng biết bằng lực của mình ôm dậy nổi Lăng Lan mười ba tuổi vì thế quyết định giao cho Lăng Nhất Nam làm việc này, nếu thể giúp được gì cần làm vướng víu. Lam Lạc Phượng cực kỳ mình phải làm những gì.

      hồng mắt nhìn Lăng Lan được để vào khoang an dưỡng, nhìn khoang an dưỡng khép lại, cũng chỉ có lúc này, biểu tình Lam Lạc Phượng mềm yếu ít, mang theo vẻ thương tâm cùng thống khổ.

      Mà khi khoang an dưỡng đem Lăng Lan cả người che lại, biểu tình Lam Lạc Phượng liền trở nên lãnh khốc, đột nhiên xoay người với Lăng Nhất Nam: “Dì Nam, chúng ta cùng chờ viện trưởng đại giá ….”

      “Dạ! Phu nhân!” Lăng Nhất Nam cung kính trả lời.

      giờ lúc sau, biệt thự Lăng Lan đột nhiên xuất người đàn ông râu tóc trắng xóa thần bí, Lam Lạc Phượng từng gặp qua người này lần, người tới chính là đạo sư vỡ lòng của Lăng Tiêu- Mộc Thủy Thanh.

      “Thầy Mộc ……” Lam Lạc Phượng nhìn thấy người đến hai mắt đột nhiên đỏ lên, thiếu chút nữa liền rớt nước mắt. Từ sau khi Lăng Tiêu hy sinh, Mộc Thủy Thanh liền bế quan ở sau nhà Lăng gia, mười mấy năm nay cũng chưa từng ra, lúc này lại bởi vì Lăng Lan bị ám sát rốt cuộc đành làm phiền tới ông.

      “Lăng Lan tại ở nơi nào?” Mộc Thủy Thanh nôn nóng hỏi.

      Lam Lạc Phượng chạy nhanh dẫn đường cho Mộc Thủy Thanh tới khoang an dưỡng mà Lăng Lan nằm rồi đem khoang an dưỡng mở ra. Mộc Thủy Thanh tinh tế mà kiểm tra thân thể Lăng Lan, sắc mặt hơi đổi: “Còn có lưu lại tia nguyên tố thủy của cao thủ lĩnh vực, kẻ muốn giết Lăng Lan là cao thủ lĩnh vực.”

      mặt Mộc Thủy Thanh khỏi mà lộ ra tia may mắn: “Tuy rằng biết đứa trẻ này làm sao chạy thoát từ tay đối phương, nhưng có thể sống dưới tay của cao thủ lĩnh vực cũng là kỳ tích.”

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 177: Lão quái vật Mộc Thủy Thanh!

      xong, Mộc Thủy Thanh nghiêm túc cảm ứng khí kình trong cơ thể Lăng Lan, mặt thoáng lên tia sáng kỳ dị: “Tốt, quả nhiên hổ là con của Lăng Tiêu, nghĩ tới mới tuổi này lên đến khí kình đỉnh……” Có lẽ đây chính là nguyên nhân Lăng Lan có thể may mắn tránh thoát kiếp này, có thể tên cao thủ lĩnh vực kia nghĩ tới Lăng Lan đạt tới trình độ này nên ngay từ đầu cũng toàn lực ứng phó, vì vậy Lăng Lan mới có đường sinh cơ, thuận lợi thoát chết.

      Mộc Thủy Thanh ánh mắt ôn hòa mà nhìn Lăng Lan nằm trong khoang an dưỡng, thể Lăng Lan gặp may mắn vô cùng, ông vừa định đóng cửa khoang an dưỡng đột nhiên cảm ứng được khí kình của Lăng Lan vận chuyển chậm rãi bỗng nhanh hơn, khí kình nhanh chóng tích lũy…… Chẳng lẽ lúc này Lăng Lan muốn vào đỉnh hậu kỳ sao? Nếu đúng như vậy quả là đại nạn chết tất có hạnh phúc cuối đời mà.

      Mộc Thủy Thanh nhàng đóng cửa khoang an dưỡng lại rồi nhắc nhở Lam Lạc Phượng: “Trong khoảng thời gian này nhớ đừng mở khoang an dưỡng, đứa này phúc duyên thâm hậu, dưới đại nạn như vậy mà có thể nâng cao thực lực, có lẽ thương thế người nó được lành lại nhanh chóng nhờ lần nâng cao thực lực này.”

      Mộc Thủy Thanh vậy làm trong lòng Lam Lạc Phượng thở dài nhõm, tuy rằng Lăng Nhất Nam khẳng định rằng thương thế của Lăng Lan thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng kỳ cũng phải là chuyện lớn gì, nhưng vẫn thể yên tâm, lo lắng thôi. Nhưng Mộc Thủy Thanh giống vây, ông là đạo sư mà Lăng Tiêu cực kỳ tôn kính, ông chắc chắn sai.

      Mộc Thủy Thanh nghĩ nghĩ, tiếp tục : “Lần này, sau khi thương thế lành, để cho Lăng Lan tạm thời nghỉ học trở về nhà cũ Lăng gia , những gì cần dạy học viện này dạy xong rồi, tới lúc để nó theo tôi học….”

      “A……” Lam Lạc Phượng kinh ngạc ngẩng đầu, “Dạ vâng, con biết, cám ơn thầy Mộc!”

      Lam Lạc Phượng nhớ Lăng Tiêu từng qua với rằng (Lăng Tiêu) có thể thuận lợi thăng đến thần cấp sư sĩ chính là nhờ những dạy dỗ mà thầy Mộc Thủy Thanh này truyền lại, chỉ là Lăng Tiêu chưa bao giờ quá nhiều về những gì được học này. Bây giờ Mộc Thủy Thanh muốn nhận Lăng Lan thể nghi ngờ tương lai Lăng Lan nhất định phát triển ngừng.

      Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Lam Lạc Phượng, Mộc Thủy Thanh khỏi mà nhớ tới người học trò kiệt xuất nhất của mình, biểu tình tránh được buồn bã. Ông còn nhớ khi lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tiêu mình mừng rỡ như điên thế nào, cho rằng đối phương có thể nhận tất cả truyền thừa của mình, có đệ tử như vậy, kiếp này ông cung tiếc nuối.

      Nhưng nghĩ tới, đối phương lại chết sớm, sớm điêu tàn thế giới này khiến ông đau lòng đồng thời nghi ngờ trời cao có phải cho thiên tài nghiệt tồn tại hay …… Tâm ông như tro tàn, vì thế liền lựa chọn ở nhà cũ của Lăng Tiêu bế quan, từ đây hỏi thế .

      Lúc này đây, nếu phải Lăng Tần quỳ gối trước cửa đau khổ cầu xin ông ra mặt cứu trợ huyết mạch duy nhất của Lăng Tiêu, ông cũng xúc động mà lựa chọn xuất quan. thực tế, ông cũng rất muốn nhìn chút đứa con mà Lăng Tiêu lưu lại ……

      nghĩ tới, vừa thấy ông lại bị chấn động lần nữa, Lăng Tiêu tuy rằng rời , nhưng tư chất nghịch thiên của nó cũng bị trời cao thu hồi mà được đứa con trai duy nhất kế thừa, cũng là nghiệt, khiến cho tâm hóa tro tàn của ông bỗng sống lại lần nữa… Ông lại muốn dạy dỗ đệ tử.

      “Hy vọng đứa này có thể thuận lợi trưởng thành, cần lặp lại bi kịch giống Lăng Tiêu ……” Ông vô pháp thừa nhận đệ tử đắc ý của mình lại lần ngoài ý muốn gặp bi kịch. Đây chính là tàn khốc mà ông bao giờ muốn đối mặt.

      Lúc này, ngồi ở phòng viện trưởng, viện trưởng đột nhiên nhận được tin tức từ đội cơ giáp chuyên bảo vệ an toàn cho học viện.

      “Cái gì? Cậu chiến đội cơ giáp Lăng gia tới gần phạm vi cấm bay của học viện?” Viện trưởng nguyên bản liền vì xuất của cao thủ lĩnh vực thần bí mà lo lắng, bây giờ lại nghe tin tức xấu này tức khắc nổi trận lôi đình, “Làm cái gì? Lăng gia bọn họ có phải muốn làm phản hay ?”

      “Viện trưởng, nghe đối phương , gia chủ Lăng gia đương nhiệm của bọn họ Lăng Lan ở học viện bị mấy giáo viên cấp lĩnh vực đánh lén, tuy rằng may mắn thoát được mạng nhưng cũng trọng thương hôn mê. Vì cam đoan an toàn của gia chủ, bọn họ muốn lập tức đưa gia chủ ……” Đội trưởng chiến đội cơ giáp đối diện với liên lạc khí cực kỳ buồn bực trả lời, “Ý trong lời của bọn họ ràng là chỉ trích học viện chúng ta hoàn thành trách nhiệm bảo hộ học sinh. Thậm chí khẩu khí cường ngạnh muốn viện trưởng nhanh chóng tới giả thích cho phu nhân của bọn họ.”

      “Lĩnh vực cường giả đánh lén?” Viện trưởng lập tức ngộ tới cái gì lập tức , “Ai là người mang đội cơ giáp của Lăng gia? người đó bình tĩnh cho tôi, đừng xúc động mà gây ra chuyện lớn……”

      Đội trưởng chiến đội cười khổ trả lời: “ được rồi viện trưởng, người dẫn đầu đội cơ giáp của Lăng gia chính là tên Lăng Tần hành động trước mưu tính sau kia……”

      Viện trưởng vừa nghe là Lăng Tần mang đội mày thả ra, bất quá rất nhanh liền nhíu chặt!

      “Lão già này, đây là buộc mình phải ra mặt giải quyết chuyện này mà!” Viện trưởng lập tức suy nghĩ cẩn thận tư thế bưc vua thoái vị của Lăng Tần là vì cái gì, đáng tiếc ông lại thể làm theo ý tứ đối phương, bởi vì chuyện này là học viện bọn họ đuối lý, học sinh là bị trọng thương ở trong học viện bọn họ, hơn nữa còn bị cao thủ lĩnh lực thân phận đánh lén…… như thế nào học viện của bọn họ cũng phải đến để giải thích!

      Viện trưởng bất đắc dĩ mà : “Cậu cho Lăng Tần, tôi lập tức gặp phu nhân bọn họ, sau khi tìm hiểu tình hình nhất định cho bọn họ câu trả lời thỏa đáng.”

      Thực mau, đội trưởng chiến đội cơ giáp đem lời của Lăng Tần truyền lại: “Viện trưởng, Lăng Tần đáp ứng, nhưng đối phương chỉ cho chúng ta giờ, nếu có được đáp án cuối cùng cho dù bọn họ toàn thể chết trận ở chỗ này, bọn họ cũng muốn xông vào lần.”

      “MD, chính là uy hiếp trắng trợn, là đáng giận!” Viện trưởng thiếu chút nữa tức điên, nhưng ông lại thể chỉ trích cái gì, nếu ông muốn cấp đối phương công đạo giờ cũng đủ làm ông biết ràng tình chân tướng, “Tôi biết, trong vòng giờ tôi để phu nhân của bọn họ liên lạc với bọn họ.”

      Viện trưởng tắt liên lạc khí, cổ lệ khí ập vào trong lòng…… Chẳng lẽ những cường giả lĩnh vực đó chính là do kẻ thù phái đến để đối phó Lăng Lan sao?

      “Đáng chết, sau khi thiết kế Lăng còn muốn đối phó con của Lăng Tiêu sao?” Viện trưởng tưởng tượng đến khả năng này thể nhịn được bạo nổ trong lòng, vung tay lên đánh mạnh xuống cái bàn trước mặt.

      chưởng này bí mật mang theo lửa giận cùng ám kình của viện trưởng, trực tiếp đem cái bàn được làm từ gỗ lim ngàn năm phá hủy, oanh tiếng, toàn bộ cái bàn sụp xuống, trực tiếp biến nó thành đóng phế liệu.

      “Viện trưởng, ngài muốn đâu?” ở đầu não bên ngoài đại sảnh, Tô Thanh chăm chú theo dõi toàn trường nhìn thấy viện trưởng tức muốn hộc máu mà lao ra vội đứng lên hỏi.

      “Tô Thanh, mấy tên cao thủ lĩnh vực đó, mục tiêu của bọn họ rất có thể là Lăng Lan, bọn chúng muốn giết nó……” Đối mặt với tâm phúc của mình, viện trưởng thẳng ra suy đoán của mình.

      Tô Thanh sắc mặt biến đổi, ở trong học viện, người biết thân phận của Lăng Lan trừ viện trưởng ra cũng chỉ có ta biết Lăng Lan là huyết mạch duy nhất thiếu tướng Lăng Tiêu.

      “Viện trưởng, tôi cùng ngài!” Tô Thanh khó nhịn lửa giận trong lòng, chuẩn bị theo.

      được, cậu hãy quan sát kỹ đấu đại giới cho tôi, ngàn vạn đừng để đối phương thừa cơ đục nước béo cò.” Viện trưởng tuy rằng rất lo lắng cho Lăng Lan, nhưng ông vẫn là viện trưởng của học viện đồng quân trung tâm, ông cần phải phụ trách với tất cả học sinh của mình, đấu đại giới tuyệt địa thể xuất chuyền gì ngoài ý.

      biết, viện trưởng!” Tô Thanh biết tình nặng , mặt lộ vẻ tiếc nuối mà lĩnh mệnh .

      Viện trưởng an bài xong mọi chuyện liền vội vội vàng vàng mà đuổi tới khu an toàn của cuộc đấu đại giới, khu an toàn bị đầu não cấm ra vào chính là để ngăn cản học sinh của hai niên cấp, đối với những người thân phận cao như viện trưởng đương nhiên có thể tự do ra vào. Đương nhiên những giáo viên phụ trách giám sát đấu đại giới cũng có thể ra vào khu an toàn nhưng cũng dể dàng như vậy, đầu não vẫn có rất nhiều hạn chế.

      Ông tới biệt thự nơi Lăng Lan ở, tiến vào cửa chính liền nhìn thấy ghế sô pha của phòng khách, phu nhân trẻ tuổi lạnh mặt nhìn mình, người đó chính là vợ của Lăng Tiêu, mẹ của Lăng Lan, Lam Lạc Phượng. Mà đứng phía sau chính là quản gia của biệt thự, được đăng ký trong trong danh học viện, Lăng Nhất Nam.

      “Mười lăm phút, viện trưởng tới là rất nhanh.” Lam Lạc Phượng đột nhiên khép đồng hồ quả quýt trong tay, lạnh lùng vớiviện trưởng. Mẹ Lam cũng nhận được tin tức của Lăng Tần, chiến đội cơ giáp Lăng gia tới phụ cận phạm vi cấm bay của học viện, chỉ chờ mệnh lệnh cuối cùng của .

      Viện trưởng thấy màn như vậy sờ sờ cái mũi, có chút vô thố biết nên đáp lại như thế nào. Ông chần chờ chút, có chút chua xót hỏi: “Lăng Lan…… Có khỏe !”

      “Nhờ phúc của ngài, bây giờ nằm ở khoang an dưỡng, thiếu chút nữa mất mạng.” Lam Lạc Phượng lời bén nhọn, căn bản cho viện trưởng chút tình cảm.

      có việc gì liền tốt, có việc gì liền tốt!” Học sinh xảy ra chuyện trong học viện, như vậy học viện bọn họ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, vieejnc trưởng chỉ có thể nén giận trong lòng để nhận lửa giận của mẹ Lam.

      “Đối phương là cao thủ lĩnh vực cấp nguyên tố thủy, mặc trang phục giáo viên học viện…… Diệp Nhất Phàm, cậu có phải nên cho chúng ta lời giải thích hay ?” giọng tái nhợt từ đại sảnh truyền xuống, viện trưởng tâm thần vừa động, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy ông lão tóc trắng xoá, gầy nhưng rắn chắc chậm rãi từ thang lầu xuống, bước thong thả lại kiên định.

      Vừa nhìn thấy người này, viện trưởng giống như bị sét đánh, lập tức nhảy dựng lên cung kính : “Mộc đạo sư!”

      “Hừ, còn nhớ tôi là đạo sư của cậu sao? Tôi cho rằng cậu quên mất rồi chứ……” Mộc Thủy Thanh bất mãn mà hừ lạnh tiếng, Diệp Nhất Phàm cũng là đệ tử ưu tú của ông, chỉ là càng về sau, lý niệm bất đồng, liền càng lúc càng xa cách.

      Viện trưởng thầm mà lau cái trán mồ hôi lạnh, sắc mặt biến hóa chừng, nháy mắt liên tục rồi suy nghĩ sâu xa. Mộc Thủy Thanh là đạo sư vỡ lòng khi ông còn thiếu niên, từ năm mươi năm trước là cao thủ cấp bậc lĩnh vực, nhiều năm như vậy, chỉ sợ tiến vào đẳng cấp mới……

      Viện trưởng là người hay nghĩ nhiều, nhìn thấy Mộc Thủy Thanh xuất ở chỗ này liền bắt đầu hoài nghi hai cao thủ cường giả biết kia có phải là do Mộc Thủy Thanh biến ảo ra hay ? Dù sao, trong truyền thuyết, cao thủ thần vực là có thể tùy ý biến ảo ra bất cứ nguyên tố năng lượng nào……

      Kỳ , thể trách viện trưởng nghĩ nhiều như vậy, ở trong mắt ông, Lăng Lan cho dù mạnh như thế nào cũng chỉ là thiếu niên, căn bản có khả năng ngăn cản được kích của cao thủ lĩnh vực, nếu có Mộc Thủy Thanh ra tay cứu, Lăng Lan tuyệt đối có khả năng thoát được từ tay cao thủ lĩnh vực.

      cao thủ lĩnh vực muốn giết đồng quân sinh dễ giống như nghiền chết con kiến vậy, làm sao có thể dễ dàng cho Lăng Lan có cơ hội sống sót.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 178: Lăng Lan tỉnh!

      Viện trưởng cảm thấy mình như phát ra chân tướng, ông cuối cùng hiểu chắc chắn vì sao tên cao thủ lĩnh vực nguyên tố thủy kia biến mất nhưng rời khu vực đó, chỉ sợ tên đó bị Mộc Thủy Thanh đánh chết, cũng bởi vì điểm này nên Mộc Thủy Thanh mới có thể biết đối phương là cao thủ lĩnh vực thủy nguyên tố.

      Viện trưởng liên hệ mấy chuyện khó hiểu lại đều có thể đoán được đáp án, chuyện này cũng có thể giải thích vì sao Lộ Nam thể tỏa định hai năng lượng còn lại, thử nghĩ cũng biết, người chỉ mới tới lĩnh vực cấp làm sao có thể tìm tòi hướng của cao thủ thần cấp chứ…. Có lẽ ngay lúc tỏa định thành công liền bị lão quái vật này phát cho nên cho chút cảnh cáo, dùng thủ đoạn quỷ dị phá hủy bộ phận năng lượng nguyên của Lộ Nam.

      Viện trưởng trong lòng có đáp án, nguyên bản bởi vì xuất của cao thủ lĩnh vực thần bí mà có chút thấp thỏm bất an lập tức an ổn xuống. Bất cứ thứ gì mà ở thời điểm biết đều khiến người ta lo lắng hoảng sợ những khi có lời giải thích hợp lý liền còn gì đáng sợ nữa.

      Tâm tình viện trưởng thả lỏng, biểu tình càng cung kính, ông : “Thầy Mộc, sao có thể quên được ngài chứ, ngài vĩnh viễn chính là đạo sư của con và Nguyên soái. Bất quá, sao ngài lại ở chỗ này thế ạ?”

      tới nơi này chẳng lẽ trơ mắt mà nhìn con của Lăng Tiêu chết ở chỗ này sao? Hệ thống an toàn của các người rốt cuộc dùng để làm gì vậy? Tùy tùy tiện tiện là kẻ địch biết có thể tiến vào như vậy ư?” Mộc Thủy Thanh biểu tình cực kỳ bất mãn, vì chuyện học viện đồng quân dễ dàng bị kẻ địch lẻn vào mà tức giận.

      Viện trưởng vừa nghe trong lòng buồn bực thầm: Cho dù mạnh và nghiêm mật tới mức nào phải trong mắt ngài cũng chỉ là đồ bỏ sao? phải trong mắt ngài cũng là muốn tới tới, muốn sao?

      Đương nhiên viện trưởng cũng chỉ dám thầm trong lòng, đối mặt với Mộc Thủy Thanh lưu tình chút nào quát lớn, ông căn bản dám già mồm, chỉ có thể liên tục gật đầu : “Dạ, dạ, dạ, là do chúng con làm việc chưa đủ, nhất định sửa lại.”

      “Nếu biết còn tra xem tên cao thủ lĩnh vực nguyên tố thủy đó rốt cuộc là ai giờ ở chỗ nào cho ta?” Tâm Mộc Thủy Thanh có chút lo lắng, cao thủ cấp lĩnh vực núp ngay bên người Lăng Lan như vậy quá nguy hiểm, dù sao ông cũng thể thời thời khắc khắc canh giữ bên người Lăng Lan.

      “Ách……” Viện trưởng im lặng mà nhìn Mộc Thủy Thanh cái, ràng chết ở trong tay ngài, vì sao còn muốn cho mình tra chứ?

      Nghĩ đến Mộc Thủy Thanh trước kia chính là người phúc hắc, viện trưởng khỏi lại nghĩ nhiều chút, chẳng lẽ Mộc đạo sư muốn thừa cơ rửa sạch các thế lực trong học viện sao?

      Viện trưởng trong lòng vừa động, lãnh lệ mặt lặng yên lên. Quả đây chính là cơ hội tốt, mấy năm nay bị đè ép từ khắp nơi làm ông thể thỏa hiệp, đành phải để người của các thế lực tiến vào học viện làm giáo viên, chuyện này khiến khí trong học viện ảm tối ít, quả nên tìm cơ hội chỉnh đốn chút, đem học viện trả lại thành thế giới thuần túy chuyên bồi dưỡng học sinh.

      Giống như Nguyên soái từng nhắc nhở, học viện đồng quân là cái nôi chuyên bồi dưỡng quân nhân, nó cầu hết thảy tài nguyên, chỉ duy nhất cần chính trị.

      biết, thầy Mộc!” Nghĩ thông suốt, viện trưởng lập tức gật đầu đáp ứng, ông lại tiếp: “Bất quá, tại là là thời gian đấu đại giới, thể quét tìm trong phạm vi quá lớn, con hy vọng thầy có thể chờ tới khi đấu đại giới chấm dứt rồi hoàn toàn chỉnh đốn lại học viện đồng quân, sau đó con nhất định đưa ra đáp án công đạo lại cho ngài và Lăng phu nhân.

      “Được! Liền làm theo lời của cậu, đừng quên lời hứa hẹn này.” Mộc Thủy Thanh kích động mà chụp bả vai viện trưởng, người đồ đệ này của ông tính cách có chút mềm yếu, nhưng lúc cần thiết vẫn có thể hạ được quyết tâm. Những bất mãn của Mộc Thủy Thanh đối với Diệp Nhất Phàm cũng biến mất, nhịn được vỗ vỗ bờ vai tỏ vẻ khen ngợi.

      Hai người kỳ hai việc khác nhau nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý, hai người đều cho rằng đối phương hiểu ý của mình, đồng thời cũng đồng ý với cách làm của đối phương ……

      Viện trưởng nhìn Mộc Thủy Thanh vừa lòng liền đưa đẩy ý bảo Lam Lạc Phượng thông báo với chiến đội cơ giáp của Lăng gia ở bên ngoài cần vô cớ tiến vào, kiên nhẫn chờ đấu đại giới kết thúc, cho mình chút thời gian rồi ông nhất định cho Lăng gia đáp án vừa lòng.

      Lam Lạc Phượng có được câu trả lời mà mình muốn liền đồng ý thông báo chiến đội Lăng gia trở về nhà…… Cứ như vậy, nguyên bản cuộc chiến cực lớn cứ bị ăn ý từ hai phương mà chấm dứt, cả hai đều kiên nhẫn chờ đấu đại giới đến hồi kết.

      Lam Lạc Phượng sở dĩ sảng khoái đáp ứng chờ như vậy cũng là vì đấu đại giới là do Lăng Lan khởi xướng, cũng muốn làm trận đấu đại giới oanh oanh liệt liệt này bị bỏ dở nửa chừng.

      24 giờ rất nhanh liền trôi qua, cuối cùng năm 7 còn lại 319 người với năm 10 còn 171 người, số điểm hai bên lần lược là 14922 và10776, năm 7 áp đảo năm 10 toàn diện dành thắng lợi, trở thành người chiến thắng trong trận đấu đại giới.

      Đồng thời, bọn họ chính thức trở thành niên cấp mạnh nhất của học viện đồng quân, tất cả học sinh mỗi khi đối mặt với học sinh năm 7 (chỉ với những học sinh mặc đồng phục cùng màu) đều cần phải “thần phục lễ nhượng”, đây là hành động tán thành đối với cường giả, bởi vì thành tích này chính là do năm 7 đánh ra mà được, đạt được toàn học viện tán thành. Đương nhiên nếu có người phục năm sau có thể khiêu chiến với năm bảy bây gờ, mở ra đấu đại giới lần nữa…… Tranh đoạt danh hiệu niên cấp mạnh nhất!

      Mà Lăng Lan sau mấy ngày hôn mê rốt cuộc cũng tỉnh lại, tới gian học tập, cả người có chút mờ mịt.

      “Lão Đại, rốt cuộc tỉnh rồi!” Tiểu Tứ mình ngồi trong gian học tập đếm ngón tay đột nhiên nhìn thấy Lăng Lan xuất trước mặt mình liền lập tức kích động mà nhào tới…… Nước mắt nó như thác nước chảy ra, thiếu chút nữa đem Lăng Lan làm chết đuối.

      “Ngừng lại! Nếu ngừng ta chết cũng bị là cho chết đuối đó….” Lăng Lan suy yếu điểm điểm đầu tiểu Tứ để nó thu hồi mấy giọt nước mắt đáng tiền.

      “Lão Đại, mấy ngày nay tôi lo cho muốn chết mà vẫn luôn tìm thấy ……” Tiểu Tứ khụt khịt .

      phải có việc gì rồi sao? Ta còn sống, xem ra trong lúc hôn mê có người cứu ta…… Tiểu Tứ, ta muốn biết ai cứu ta, đoạn thời gian kia xảy ra chuyện gì?” Lăng Lan muốn biết chân tướng tình liền hỏi tiểu Tứ.

      “Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy Ngũ hào ra tiếp nhận cơ thể của lão Đại rồi trực tiếp đem tên chết tiệt kia giết chết…. Nguyên bản việc này là do Cửu hào làm nhưng Ngũ hào nghe lời giành ra trước, vì vậy xuất của Ngũ hào nên cơ thể lão Đại mới mới có thể trở nên xong như vậy. Cửu hào thực lực của Ngũ hào siêu hơn lão Đại quá nhiều cho nên thân thể lão Đại mới bị thương tổn nặng như vậy, nếu để Cửu hào ra tình huống tốt hơn chút.” Tiểu Tứ lẩm bẩm lầm bầm mà đem tình phát sinh cho Lăng Lan.

      “Hóa ra các đạo sư có thể điều khiển thân thể ta sao, ta lần đầu tiên biết……” Lăng Lan nghĩ tới đạo sư trong gian học tập có thể nương theo thân thể của vào thế giới này, điều này làm cho có chút kinh nghi, rốt cuộc gian học tập đến tột cùng là thứ gì? chỉ là thiết bị phụ trợ học tập đơn thuần sao?

      Lăng Lan càng nghĩ càng cảm thấy cái máy học tập này thần bí, trong lòng khỏi có chút thấp thỏm, biết thứ này đối với là tốt hay là xấu.

      “Này tính là cái gì, nếu phải khoa học kỹ thuật nơi này được, bọn họ sớm có thể thực thể hóa.” Tiểu Tứ bất mãn trả lời, nếu khoa học kỹ thuật ở đây tiến bộ hơn chút cần phải lo lắng cho an toàn của lão Đại rồi, làm sao giống bây giờ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn lão Đại gặp nguy hiểm mà có biện pháp hỗ trợ.

      “Thực thể hóa?” Lăng Lan kinh ngạc, nhịn được truy vấn , “Tiểu Tứ, này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

      Tiểu Tứ cảm giác chính mình lỡ rất nhiều liền nhìn đông nhìn tây làm bộ cái gì đều nghe được, như thế nào cũng chịu tiếp tục đề tài này.

      Lăng Lan nhìn tiểu Tứ giả lơ liền bừng tỉnh, chuyện này khẳng định là nằm trong quy tắc hạn chế của hệ thống, làm trí năng phụ trợ, hệ thống đối với tiểu Tứ tựa hồ hạn chế rất nhiều, suy nghĩ cẩn thận Lăng Lan cũng muốn làm tiểu Tứ khó xử liền truy vấn. Lăng Lan biết, nếu có thể , tiểu Tứ tuyệt đối dấu diếm . Tuy rằng đối với chuyện thực thể hóa rất có hứng thú, nhưng muốn bởi vậy làm tiểu Tứ chịu chế tài của hệ thống làm tổn thương, đến cùng, tiểu Tứ còn quan trọng hơn so với những thứ này.

      Nhìn Lan lão Đại thông tình đạt lý như vậy mà buông tha cho mfinh, tiểu Tứ tức khắc cảm động cực kỳ, …… Lão Đại của nó quá tốt! Nó nhất định phải nỗ lực tiến hóa, trở nên càng cường đại hơn, chỉ cần mạnh đến mức những hạn chế đó còn tác dụng nữa nó nhất định tất cả bí mật cho lão Đại.

      Ý tưởng muốn mạnh lên trong Tiểu Tứ càng đậm, đồng thời, phản cảm đối với những hạn chế của hệ thống cũng càng ngày càng sâu…… Chính những điều này thúc đẩy nó chọn phương hướng phát triển trong tương lai hoàn toàn thoát ly khỏi những cài đặt nguyên bản của hệ thống, chân chính biến thành tiểu Tứ cường đại, độc lập và có được tình cảm.

      Lăng Lan nhảy vọt qua đề tài này chuyển sang hỏi những chuyện khác, lúc này mới biết năm 7 cuối cùng cũng phụ mong đợi của mọi người, dành thắng lợi trong trận đấu đại giới, trở thành niên cấp mạnh nhất của toàn học viện. Ngoài ra, dưới theo dõi sát sao của giáo viên cùng với những cứu trợ kịp thời, lần đấu đại giới này xuất tình trạng thương vong, đương nhiên con số người bị thương lại có chút khủng bố, ước chừng hơn ba ngàn người đổ máu và hơn tám trăm người trọng thương, như vậy có thể thấy được mức độ trận đấu đại giới kịch liệt, hung tàn tới mức nào.

      Sauk hi biết hết thảy, trong lòng Lăng Lan thở dài nhõm, tuy đấu đại giới là do chủ trương khởi xướng, tuy rằng trong lòng chuẩn bị có người thương vong, nhưng kết quả cuối cùng này thể nghi ngờ là hoàn mỹ…… Điều này làm cho cao hứng.

      Bất quá tiểu Tứ cũng thêm cho tin tức khiến ngẩn người, nghĩ tới vị cao thủ tuyệt đỉnh vẫn luôn ở nhà cũ của lại có thân phận đơn giản, chỉ đơn giản mộtcâu liền quyết định vận mệnh tiếp theo của …… Chẳng lẽ phải rời khỏi cuộc ở học viện đồng quân trải qua bảy năm này sao?

      Lăng Lan nghĩ đến những người bạn vẫn luôn bên mình trong thời gian trưởng thành trong lòng có chút nỡ. Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, tiếp nhận những người bạn này, đem bọn họ trở thành những người chị em của mình.

      Bất quá, sau khi tịnh dưỡng trong gian học tập, Lăng Lan cũng bình tĩnh lại, rất nhanh đem cảm giác này đuổi . Lăng Lan rất ràng, mỗi người đều có con đường mà chính mình phải , thể luôn đem bọn họ bảo vệ dưới đôi cánh của mình, phải để bọn họ học cách độc lập, tự phát triển như vậy tương lai của họ mới tốt hơn.

      Hơn nữa trong lòng Lăng Lan cũng có bí mật, đó chính là lựa chọn vào trường quân đội đệ nhất nam tử quân giáo, lựa chọn vào trường quân đội tổng hợp thuộc tinh hệ xa xôi, hoàn thành việc học cuối cùng. Sau đó khi hoàn thành việc học liền bắt đầu tiến hành du ngoạn các vì sao, từ từ biến mất trước mặt mọi người…… muốn khôi phục thân phận con của mình, rời những người quen thuộc này là điều tất nhiên. Bây giờ để bọn họ buồn chút còn hơn để sau này bọn họ thương tâm, cứ như vậy sau này cũng có cớ tốt để rời khỏi nơi này.

      PS: mình bắt đầu phải thực tập rồi nên thời gian đăng truyện chuyển thành buổi tối nha mọi người, lịch đăng vẫn là 2 ngày/ 1 chương.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 179: Gọi tiếng cha!

      Trong lòng Lăng Lan có quyết định liền hề lưu luyến học viện đồng quân nữa, tâm tư bắt đầu đặt ở người mẹ Lam Lạc Phượng và vị Mộc đạo sư cực kỳ tôn kính kia. Đối phương đến tột cùng là thần thánh phương nào? Nghe tiểu Tứ hình dung, ngay cả viện trưởng của học viện đồng quân cũng cố kỵ mà quát lớn, thân phận của người này tuyệt đối đơn giản.

      Tiểu Tứ lải nhải đem tất cả mợi chuyện hết lượt rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì, cảm xúc tức khắc hạ xuống, vẻ mặt nó tha : “Cứ như vậy mà trở về nhà cũ muốn gặp b aba cũng rất khó khăn đó?”

      Nếu từ bên ngoài mà đăng nhập thế giới ảo đó chính là thế giới ảo chân chính, từ đó mà muốn vào thế giới ảo của học viện đồng quân phải qua vô số trạm kiểm soát, cho dù là tiểu Tứ luôn tự nhận là thần cũng phải cẩn thận, phí công phu và thời gian ra để phá giải mới có thể vào được, dễ dàng gì.

      Cũng phải tiểu Tứ thể phá quan, nhưng mà thế giới ảo quá lớn, nhiều trạm kiểm soát bị che dấu rất dễ dàng bị nó xem . Cho nên tiểu Tứ có chút lo lắng, nếu nó thể nhanh chóng tìm được những trạm kiểm soát ngầm được đặt ở đường tới học viện đồng quân có phải sau này nó thể thăm ba ba được ? Phải biết rằng, trong khoảng thời gian trước, mỗi khi rãnh rỗi hoặc thậm chí là ba bốn ngày, nó chạy qua gian truyền thừa của Lăng Tiêu chơi. Tuy rằng tiểu Tứ rất sợ năng lượng tinh thần khổng lồ của Lăng Tiêu, dám cùng Lăng Tiêu trực tiếp tiếp xúc, nhưng tiểu Tứ chỉ cần nhìn thấy nự cười ấm áp của Lăng Tiêu tâm tình liền cực tốt……

      Lăng Lan đối với loại hành vi dị thường này của tiểu Tứ tỏ vẻ hoài nghi sâu, có phải tiểu Tứ nhà trưởng thành đến mức cần tình thương của cha hay ? Đối với suy nghĩ này của tiểu Tứ phản bác kịch liệt …… Chẳng qua làn da chung quanh lỗ tai tiểu Tứ xuất tượng đỏ ửng cực kỳ ràng làm Lăng Lan ngộ ra như thế nào gọi là khẩu thị tâm phi.

      Những lời này của Tiểu Tứ làm Lăng Lan trầm mặc, đối với Lăng Tiêu, cảm tình của Lăng Lan thập phần phức tạp. Trong quá trình trưởng thành của , Lăng Tiêu chưa từng xuất qua, tuy rằng mẹ Lam vẫn luôn nhắc tới những tích quang vinh của Lăng Tiêu bên tai để có thể đắp nặn hình tượng người cha hoàn mỹ trong lòng, nhưng Lăng Lan rốt cuộc cũng phải là đứa trẻ chân chính, tâm trí thành thục của có khả năng bởi vì những lời đó của mẹ Lam mà đem người chưa từng gặp mặt, chỉ nhìn qua ảnh và cái tên trở thành cha mình.

      Cho nên, Lăng Tiêu vẫn luôn là người vừa quen thuộc vừa xa lạ nhất trong lòng Lăng Lan! giống như bức hoạ cuộn tròn người vật, tuy rằng hoàn mỹ lại mờ ảo chân . (câu này k hiểu)

      Nhưng tất cả những thứ này lại bởi vì vô tình có được truyền thừa của Lăng Tiêu mà đổ vỡ hết. Tuy rằng trong truyền thừa, Lăng Tiêu chỉ là tinh thần thể, nhưng dù sao đó cũng là tính cách thể chân của Lăng Tiêu, cách đối đáp, ngôn ngữ bên trong là những ảo tưởng của Lăng Tiêu dành cho con mình trước khi Lăng Lan ra đời, thông qua đó, Lăng Lan có thể cảm nhận được Lăng Tiêu rất thương con của mình…

      Lăng Tiêu tuyệt đối là từ phụ, ông nguyện ý cho con trai mình tín nhiệm, cũng muốn cho con của mình tình thương mỗi khi nó cần…. Nhưng những tình cảm này Lăng Lan có thể cảm nhận được trong khoảng thời gian gặp mặt ngắn ngũi với ông, bị xúc động.

      Lăng Lan còn nhớ lần đầu tiên hai người gặp mặt ở gian truyền thừa, Lăng Tiêu từng hỏi Lăng Lan có thể gọi ông tiếng cha hay …… Lời thỉnh cầu trực tiếp bị Lăng Lan làm lơ bởi vì lúc ấy Lăng Lan có biện pháp nào đem người thanh niên cực kỳ trẻ tuồi trở thành cha mình.

      Nhưng mấy năm ở chung, Lăng Lan thường xuyên tiến vào gian truyền thừa để tiếp thu Lăng Tiêu chỉ đạo, cùng Lăng Tiêu luận bàn, thể nghiệm phen những bồi dưỡng và kỳ vọng mà người cha dành cho con, cái này làm cho Lăng Lan thể làm lơ những trả giá và tình thương của Lăng Tiêu ……

      Lăng Lan lẩm bẩm: “Đúng vậy, cần phải tìm cơ hội gặp ông lần!” Lúc này đây, muốn kêu người đó tiếng cha! Mười ba năm trước Lăng Tiêu lúc ấy là tình lòng muốn làm người cha xứng chức.

      Lăng Lan làm tiểu Tứ sống lại trong nháy mắt, cảm xúc nó kích động mà : “Được đó, hết thảy liền giao cho ta.” Tuy rằng bọn họ tại ở trong khoang an dưỡng, thoạt nhìn giống như có biện pháp tiến vào thế giới ảo. Nhưng tiểu Tứ nó là ai? Nó là tiểu thần tiểu Tứ gì làm được trong thế giới ảo, chỉ cần có đường truyền chuyển được đến thế giới ảo nó có thể làm tất …… Ai nha, trước đây sao quên mất điều này chứ, làm lãng phí nhiều ngày như vậy, phải chờ đến khi lão Đại tỉnh mới có thể gặp baba.

      Ô ô ô, ba ba, tiểu Tứ hơn mười ngày nhìn thấy người, rất nhớ người a! Tiểu Tứ vô cùng hoài niệm hơi thở ấm áp của ba ba Lăng Tiêu, đó là hương vị của cha.

      Dưới trợ giúp của tiểu Tứ, Lăng Lan được mang lên thế giới ảo, bởi vì có dụng cụ đăng nhập chính thức cho nên tại, bọn họ thuộc về phần dân có thân phận, vì thế tiểu Tứ trực tiếp làm chủ, dấu hình ảnh bọn họ, trực tiếp núp vào gian truyền thừa của Lăng Tiêu.

      Hai người quen cửa quen nẻo mà tiến vào nhà cũ Lăng gia, đẩy cửa thư phòng liền nhìn thấy Lăng Tiêu nghe thấy tiếng động mà ngẩng đầu, mang theo tươi cười ấm áp : “Lăng Lan, con đến rồi……” giống như cái người cha nhẫn nại cực tốt, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi đứa con bướng bỉnh của nhà mình chơi đủ rồi trở về nhà……

      Lăng Lan thậm chí có loại ảo giác những ngày ở đây, có phải Lăng Tiêu cũng người tịch mà ngồi ở sau bàn làm việc, chờ đợi vô số ngày vì khắc đẩy ra cửa phòng kia hay ?

      Lăng Lan trong lòng đau xót, đôi môi run lên, tiếng “Cha!” rốt cuộc buột miệng thốt ra. Thanh này tuy rằng cực nhưng giữa gian yên tĩnh trống trải của thư phòng lại phá lệ rằng.

      Nguyên bản Lăng Tiêu mỉm cười ưu nhã ngồi ngay ngắn ở sau án thư bỗng nghe được tiếng kêu của Lăng Lan đột nhiên đứng lên, bởi vì động tác quá lớn làm cho bàn làm việc bị chấn động kịch liệt, mấy quyển sách để cao bàn thình lình bị rơi xuống mặt đất, Lăng Tiêu lúc này căn bản rảnh bận tâm mấy chuyện này, vẻ mặt ông kích động : “Lăng Lan, vừa rồi con…… gọi cái gì?”

      Lăng Lan nhìn thấy tay phải Lăng Tiêu buông xuống vì khẩn trương mà đột nhiên nắm chặt lại, trong ánh mắt có kinh hỉ, có thấp thỏm, càng có tia sợ hãi vô pháp che dấu. Lăng Lan trăm triệu nghĩ tới người mạnh đứng đầu nhân loại này, thứ vũ khí chung cực thuộc về Liên Bang, thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu thế nhưng cũng có thời điểm sợ hãi …… Mà sợ hãi này lại do con trai ông gọi ông tiếng ba.

      Nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy, trong lòng Lăng Lan ngũ vị tạp trần, nên lời là hỉ hay là bi, hốc mắt có chút chua xót…… Lúc trước khi chưa hy sinh, có phải Lăng Tiêu đồng dạng sợ hãi hay , sợ hãi thừa nhận người cha là ông ấy.

      “Cha!” Kêu tiếng đầu tiên thể nghi ngờ là khó khăn nhất, nhưng sau khi kêu được lần liền dễ dàng kêu tiếng thứ hai hơn nhiều, tiếng cũng nhanh chóng, lưu loát và vang dội hơn nhiều.

      “Ai!” Lăng Tiêu nặng nề mà thở ra tiếng, nguyên bản khẩn trương tức khắc thả lỏng, nở nụ cười cực tươi, sáng lạn loá mắt, thế nhưng làm người khác thể nhìn thẳng, liền tính là Lăng Lan gặp vô số mỹ nam cũng bị say mê, hoa mắt trong nháy mắt.

      Tiểu Tứ ở bên vô ý thức mà chảy nước miếng, kinh ngạc cảm thán : “Rốt cuộc mình cũng biết lão Đại giống ai……” Còn nhớ lúc lão Đại sáu tuổi, cười cái là có thể câu nhân tâm phách, lúc trước nó còn hoang mang lão Đại như thế nào mà có năng lực này, hóa ra là di truyền từ ba ba.

      Tiểu Tứ làm Lăng Lan tức khắc tỉnh táo lại, nhịn được hung hăng mà trừng mắt nhìn tiểu Tứ cái, đứa tiểu Tứ ngu ngốc này mê sảng cái gì vậy? là con của Lăng Tiêu mà, hơn nữa từ xưa phải con giống cha sao? giống Lăng Tiêu là chuyện bình thường mà.

      Tâm tình Lăng Tiêu thể nghi ngờ là cực tốt, trước đây ông vẫn luôn chờ Lăng Lan mở miệng chữ này, bây giờ lại nghe được con như mơ, lúc sau mới bừng tỉnh: “Lăng Lan, con ta, lần này con tới có phải có điều gì thắc mắc cần ta giải thích ?”

      Lăng Lan lắc đầu : “Trước mắt còn có, con tới chỉ là muốn với người trong khoảng thời gian sắp tới, rất có thể chúng thể gặm mặt.”

      Lăng Tiêu nghe vậy cả kinh: “Vì sao?”

      Lăng Lan cười khổ : “Con phải trở về nhà cũ, nơi đó có dụng cụ chuyên dùng để đăng nhập vào thế giới ảo của học viện đồng quân, nếu cứ cưỡng chế tiến vào gặp phiền phức rất lớn.”

      Lăng Tiêu nguyên bản phấn chấn vui vẻ dần dần tiêu tán, ánh mắt nhanh chóng lên tia bi thương, bởi vì chớp động quá nhanh, mà Lăng Lan đắm chìm trong cảm xúc của chính mình nên cũng phát .

      Lăng Tiêu trầm mặc chút, sau đó mới mở miệng : “Vậy khi nào con rời ?”

      Lăng Lan thầm phỏng đoán thời gian mình cần phải nằm trong khoang an dưỡng: “Nhanh nhất cũng sau tháng.” tháng lúc sau, cho dù nội thương của thân thể chưa chữa khỏi cũng nên rời khỏi khoang an dưỡng.

      “Như vậy trong vòng tháng, cố gắng bớt thời giờ lại đây.” Lăng Tiêu biểu tình nghiêm túc , có tươi cười, người ông lộ ra cổ khí thế vô hình làm trong lòng Lăng Lan tức khắc cảm thấy có áp lực.

      “Dạ, cha!” Lăng Lan theo bản năng mà nghiêm trang trả lời.

      Lăng Tiêu ánh mắt thâm thúy mà liếc mắt nhìn Lăng Lan cái, tựa hồ muốn đem bộ dáng Lăng Lan gắt gao ghi tạc trong lòng. Lăng Lan dưới cái nhìn chăm chú của Lăng Tiêu khẩn trương mà đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay. Lăng Tiêu tựa hồ cảm giác được Lăng Lan khẩn trương cười , ý cười làm cho toàn khí thế bức người của Lăng Tiêu biến mất toàn bộ, Lăng Lan lập tức cảm giác cổ khí thể vô hình biến mất, cả người tức khắc thả lỏng.

      cho ta nghe chút về mẹ con , bà ấy có khỏe ?” Lăng Tiêu nhắc về Lam Lạc Phượng cả người trở nên cực kỳ ôn nhu, trong ánh mắt chút nào che dấu tình cơ hồ có thể nhéo ra nước.

      Nhìn thấy biểu tình như vậy của Lăng Tiêu trong lòng Lăng Lan khỏi dâng lên câu thơ cổ, “trăm luyện mới vừa, hóa thành chỉ nhu”. Ý cho dù người đàn ông có kiên cường đến thế nào, nhưng khi gặp người cũng chỉ có thể trở thành sợi chỉ mềm, ai cũng uốn được….

      Trong lòng Lăng Lan nhàn nhạt cảm thấy thương cảm, nếu Lăng Tiêu chết, ông ấy nhất định trở thành đôi thần tiên quyến lữ với Lam Lạc Phượng, nhưng trời cao cố tình tàn khốc như vậy, muốn nhìn thấy kết cục viên mãn, muốn lưu lại tiếc nuối mới tính là khắc cốt minh tâm.

      Lăng Lan chậm rãi kể những chuyện của Lam Lạc Phượng trong mười ba năm qua, mẹ ôn nhu, mẹ sủng ái, mẹ lòng dạ hẹp hòi chơi xấu, mẹ lải nhải phiền hà, cũng trong lòng mẹ vẫn luôn có hình bóng của người chồng hoàn mỹ khuyết điểm……

      Lăng Lan tới đây thấy trong mắt Lăng Tiêu chợt lóe qua tin thống khổ cùng với tiếc nuối nhàn nhạt, thậm chí còn có tia mờ mịt.

      Hai người, người ngồi xuống người đứng, cứ như vậy hàn huyên nửa ngày Lăng Lan mới phát trong gian truyền thừa cũng có phân biệt ngày đêm, thư phòng dần dần tối, mặt trời bên ngoài dần ngã về tây.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 180: Lấy con làm vinh dự!

      Lăng Tiêu lúc này mới cảm giác được thời gian trôi , vẻ mặt bừng tỉnh : “A, hóa ra trễ như vậy?” Ông nhìn về phía Lăng Lan hỏi, “Con có phải phải rời hay ?”

      Lăng Lan rất muốn “đúng”, dừng ở đây lâu như vậy rồi, phỏng chừng bên ngoài có người tới xem , cũng biết vì sao nhưng Lăng Lan như thế nào cũng nên lời chữ này.

      Lăng Lan trầm mặc kỳ cũng là cách trả lời cho Lăng Tiêu, thể tiếp tục ở lại.

      “Đừng quên, tháng này cố gắng bớt thời gian đến đây!”Lăng Tiêu lại lần nữa nhắc lại điểm này, tựa hồ sợ Lăng Lan quên.

      Lăng Lan gật đầu mạnh, lần đầu tiên cảm giác rời nơi này lại khó khăn như vậy, muốn….

      thôi!” Lăng Tiêu xong huy tay lên, Lăng Lan liền cảm giác mình bị cổ lực lượng đẩy ra, chờ phản ứng lại mình ra bên ngoài gian truyền thừa.

      “Lão Đại, chúng ta thôi!” chỉ có Lăng Lan tha, tiểu Tứ đồng dạng tha, nhưng bọn họ có thời gian.

      Hai người nhanh chóng về tới khoang an dưỡng, vừa trở về đến ba phút khoang an dưỡng liền bị mở ra, khuôn mặt lo âu khẩn trương của Lam Lạc Phượng lên.

      Lăng Lan cho mẹ mình nụ cười lớn, an ủi : “Mẹ, con tỉnh rồi, con có việc gì!” Lăng Lan ràng muốn cười sáng lạn, nhưng nước mắt trong mắt lại cách nào khống chế mà chảy xuống dưới……

      Mẹ, người có biết suốt buổi chiều hôm nay con với cha về mẹ, mẹ có biết, khi cha nghe thấy tin của mẹ cả khuôn mặt phát ra ánh sáng lóa mắt, mẹ có biết, bởi vì nhớ mẹ, cha cố nên bi thương tiếc nuối như thế nào….

      ràng hai người nhau như vậy, vì sao lại tàn khốc khiến hai người dương cách biệt? Lần đầu tiên Lăng Lan cảm thấy đau đến nội tâm, vì tình của cha mẹ mình.

      “Lăng Lan, rất đau sao?” Lam Lạc Phượng nhìn nước mắt của Lăng Lan sợ hãi, cho rằng Lăng Lan chịu đau đớn nhịn được mà khóc. Lăng Lan lắc đầu : “ đau, chỉ là con rất vui vì mình còn sống…… Mẹ, còn sống tốt đúng ?” Nếu Lăng Tiêu còn sống, có phải nhân sinh của Lam Lạc Phượng còn tiếc nuối gì hay ?

      “Đúng vậy, còn sống tốt!” Lam Lạc Phượng mạnh gật gật đầu, nước mắt theo chảy xuống. Chỉ cần Lăng Lan sống sót, cho dù chết cũng cam lòng….

      Lam Lạc Phượng có đôi khi nghĩ, nếu Lăng Tiêu còn sống căn bản ai dám ra tay thương tổn Lăng Lan của mình. Nhưng Lăng Tiêu cố tình sớm hy sinh như vậy, bảo hộ, những tên tham lam đê tiện đó liền cố kỵ mà xuống tay về phía con của bọn họ. Từ , Lăng Lan học được hết thảy đều phải chịu đựng mình…

      Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, vì sao bỏ ? Em bao nhiêu cũng hận bấy nhiêu có biết ??? Trong đôi mắt của Lam Lạc Phượng lên vẻ oán trách. Đây là lần đầu tiên trong lòng có loại cảm giác này với Lăng Tiêu.

      Từ sau khi tỉnh lại, Lăng Lan vẫn luôn nằm trong khoang an dưỡng để khôi phục, tin tức này khiến cho mọi người của Lăng gia cực kỳ vui mừng, bởi vì nếu như người chống đỡ cả gia tộc mà có mệnh hệ gì gia tộc đó rất dễ bị suy sụp.

      Lăng Tần sau khi biết Lăng Lan có việc gì bắt đầu an bài vòng ở nhà cũ Lăng gia. Đối với ít tử sĩ thể cam đoan trở thành hộ vệ trung thành Lăng Tần đem bọn họ đẩy sạch khởi hành tinh Doha, phái tới tinh cầu khác, tiếp tục khai phá cơ nghiệp cho Lăng gia, ông cần phải đảm bảo tất cả những tử sĩ còn lại ở hành tinh Doha là tuyệt đối trung thành với Lăng gia trước khi Lăng Lan trở về an dưỡng, thể có bất cứ vấn đề gì được xảy ra nữa.

      Lăng Lan liên tục nhiều lần gặp nạn cũng làm cho vị quản gia già của Lăng gia sợ hãi, ông muốn lại bởi vì ít sơ sẩy mà lại khiến Lăng Lan lại lâm vào bên trong nguy cơ lần nữa. Lăng Tần rất ,m ay mắn chỉ có thể tới hai lần, nhưng chưa chắc có thể tới lần ba lần bốn, cần phải nắm chắc tất cả mọi việc mới có thể bảo vệ Lăng Lan an toàn.

      Lúc này Lăng Lan cũng biết, bởi vì , mà mọi người Lăng gia bắt đầu hành động, ý đồ vì xây dựng nơi an toàn để an tâm tĩnh dưỡng. Trong tháng này, vội vàng cùng tiểu Tứ trộm lẻn vào gian truyền thừa của Lăng Tiêu để gặp mặt.

      Bất quá tháng này, Lăng Tiêu ràng nghiêm khắc hơn so dĩ vãng rất nhiều, Lăng Lan chỉ cần tiến vào gian truyền thừa, Lăng Tiêu liền đem ném đến gian khảo hạch, khảo hạch những thứ nắm giữ. Cho dù có thể thông qua khỏa hạch cũng có nghĩa được giải thoát, bởi vì khảo hạch vẫn còn tồn tại, chỉ là nội dung của nó càng khó khăn hơn…

      Loại phương thức khảo hạch áp bách này làm Lăng Lan có những lý giải kỹ càng hơn về những tri thức mà mình từng biết, nguyên bản cánh cửa khí kình đỉnh buông lỏng, nay trong vòng tháng, dưới áp bách thuận lợi đột phá, chính thức tiến vào khí kình đỉnh đại viên mãn. Chỉ cần Lăng Lan tiếp tục tích lũy liền có thể nhìn trộm huyền bí của lĩnh vực cấp.

      Bất quá, trong lòng Lăng Lan lại có loại cảm giác giống như mình biết huyền bí của lĩnh vực cấp là cái gì, chỉ là cái cảm giác “biết” ấy chỉ như là tia sáng lướt qua còn thể bắt nó được. Nhưng Lăng Lan tin tưởng, chỉ cần trong cơ thể này tích lũy năng lượng đến mức nhất định có lẽ là biết huyền bí của lĩnh vực cấp là gì.

      Giống như khi con người ta đạt độ hoàn mỹ tới 99.9999999999% cho cố gắng tiếp như thế nào cũng được, 0,0000000001% còn lại chính là phụ thuộc vào vận may trời định, mà phần vận may này có khi cũng có gặp như mọi người vẫn nghĩ….

      Cảm giác này kỳ diệu, giống như là bản năng thân thể cho Lăng Lan, điều này làm cho Lăng Lan kinh hỉ vạn phần, nguyên bản còn cho rằng để thăng cấp lĩnh vực cấp còn phải xem cơ duyên xảo hợp, có khi con phải dừng ở “trạm kiểm soát” từ năm đến mười năm hay thậm chí là cả đời cũng có khi, nghĩ tới trời cao thương như vậy, mở ra bàn tay vàng……

      Lăng Lan hưng phấn rất nhiều liền đem cảm thụ của mình cho Lăng Tiêu. Cảm giác kỳ lại này của Lăng Lan cũng làm Lăng Tiêu có chút kinh ngạc, bất quá Lăng Tiêu cũng biết giải thích tượng này như thế nào nên Lăng Lan hãy kể lại cẩn thận nhưng việc phát sinh trong thời gian gần đây. Đến khi nghe thấy có người mượn thân thể để bùng nổ năng lượng lĩnh vực Lăng Tiêu liền có chút ràng.

      Lăng Tiêu suy đoán, rất có thể là bởi vì thân thể của Lăng Lan từng cảm nhận qua năng lượng cấp lĩnh vực cho nên cơ thể sinh ra loại ký ức về năng lượng lĩnh vực, mà ký ức đó giúp Lăng Lan nắm giữ huyền bí của lĩnh vực cấp, khiến Lăng Lan chân chính trở thành lĩnh vực cường giả. Đối với điều này, Lăng Tiêu cũng thể thừa nhận Lăng Lan vận khí cực tốt, dưới loại tình huống như vậy mà có thể đạt được điều mà người khác có khi cả đời cũng có được, đúng là nhờ họa mà được phúc.

      Bất quá Lăng Tiêu cũng cho rằng cho rằng, ký ức trong cơ thể theo thời gian trôi mà biến mất, cho nên Lăng Lan muốn thuận lợi thăng cấp lĩnh vực cấp cần phải thăng cấp lĩnh vực trước khi ký ức này biến mất, nếu , khi để quá lâu, ký ức của cơ thể biến mất, như vậy phân cơ duyên này cũng liền mất theo. Lúc ấy, Lăng Lan lại muốn thăng cấp lĩnh vực cấp liền phải giống như những người, tiếp tục tìm kiếm cơ duyên xảo hợp để có được ngộ đạo.

      Lăng Tiêu làm Lăng Lan kinh hỉ cũng đồng thời áp lực lớn, quả đây là cơ duyên của , nhưng có thể nắm chắc lần cơ duyên này hay còn phải xem nổ lực của mình.

      tháng vội vàng trôi qua, ngày này, Lăng Lan lại lần nữa vào gian truyền thừa của Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cũng như trước đây đem Lăng Lan ném vào gian khảo hạch hoặc là chỉ ra những khuyết điểm trong quá trình cách đấu Lăng Lan. Lúc này, Lăng Tiêu ngồi ở sau bàn làm việc, giống như tự hỏi cái gì.

      Nhìn đến Lăng Lan vào, ông đứng dậy, chậm rãi tới bên người Lăng Lan rồi nhàng ôm chặt: “Lăng Lan, con của ta, tháng qua con rất nổ lực, cha cao hứng khi nhìn thấy trưởng thành này của con.”

      Lăng Lan bị Lăng Tiêu ôm trong ngực, có ấm ấp của người cha bao bọc khiến có chút kích động, thầm hít hơi, đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu ôm vào lòng, cảm giác toost đẹp này khiến thể sa vào trong đó.

      Loại ôm ấp tràn ngập cảm giác an toàn này khiến bỗng nhớ lại phần ký ức vô cùng xa xôi, gần như quên nó…… lần nữa cảm nhận Lăng Lan mới biết, kỳ trong lòng vẫn luôn có khát cầu như vậy, khát vọng được hết thảy những ấm áp này…… quả nhiên vẫn là con , có chút đa sầu đa cảm! Điều này phải chuyện tốt, thân phận tại của chấp nhận được mềm yếu……

      Nhưng, liền lúc này đây, chỉ cần cái ôm này thôi lại khiến như trở lại thành , bừa bãi mà hưởng thụ cảm giác an toàn từ cái ôm ấm áp an toàn của cha, giống như cho dù bên ngoài mưa gió sấm to như thế nào cũng có người cha đứng trước mặt này che đậy cho , mà chỉ cần an tâm đứng trong lòng cha tránh nạn là được.

      “Thời gian qua nhanh, cha giống như luyến tiếc……” Lăng Tiêu đột nhiên ôm chặt hơn, hơi thở cả người từ ấm áp trở nên lạnh lẽo: “Nhưng chim non cũng có ngày phải rời tổ….”

      Lăng Tiêu chậm rãi đẩy Lăng Lan ra: “Nên dạy con ta đều dạy, cuối cùng……” Lăng Tiêu chậm rãi vươn tay phải, ngón tay nhàng điểm vào trán Lăng Lan, Lăng Lan sửng sốt liền cảm thấy cổ ký ức xa lạ đột nhiên vọt vào trong óc, bao gồm chút việc Lăng Tiêu cầu làm.

      Lăng Lan kinh nghi mà nhìn về phía Lăng Tiêu, biết vì sao ông dùng loại phương pháp này để lưu lại điều chỉ dạy cuối cùng.

      Lăng Tiêu hơi hơi mỉm cười, ngón tay nhàng đặt lên miệng mình, làm cái hư động tác ý bảo Lăng Lan cái gì cũng đừng đừng hỏi, trong ánh mắt ông thậm chí còn mang theo chút xảo trá.

      “Ta tin tưởng quân bộ vẫn luôn theo dõi nơi này, thực tế ta cũng cảm giác được có tinh thần thể xa lạ tồn tại, bất quá cổ tinh thần thể kia cũng có ác ý gì, ta cũng liền thèm nhìn nó, nhưng có chút đồ vật, có chút truyền thừa, thể làm người khác biết…… Con minh bạch là được, cái gì đều đừng .”

      Trong đầu Lăng Lan lúc này vang lên lời nhắn của Lăng Tiêu, đúng là tinh thần thể mà Lăng Tiêu vừa mới đưa vào trong đầu .

      Lăng Lan lặng lẽ lau cái trán mồ hôi, biết có nên đem tồn tại của tiểu Tứ cho Lăng Tiêu, bất quá Lăng Tiêu cũng cho Lăng Lan cơ hội chuyện, ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa phòng : “Tuy rằng muốn rời khỏi con nhưng vì an toàn, ta cần phải biến mất……”

      Lăng Tiêu cúi đầu lại lần nữa chuyên chú mà nhìn Lăng Lan, trong mắt lộ ra vui mừng: “Lăng Lan, ta kiêu ngạo ta là cha của con, ngày nào đó, con sáng tạo ra truyền kỳ của riêng mình, cha lấy con làm vinh!”

      Lăng Tiêu xong cười lên, nụ cười này so với trước đây sáng lạn hơn rất nhiều làm người ta hoa mắt say mê, nhưng lúc này đây Lăng Lan lại thất thần, bởi vì trong lòng cổ bi thương khôn kể dâng lên, từ trong nụ cười của Lăng Tiêu cảm thấy được thương cảm cùng tiếc nuối. Nếu có thể, Lăng Lan tin tưởng Lăng Tiêu căn bản muốn chết, muốn biến mất ở trong thế giới này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :