1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 142: Địch tập? Địch tập!

      Tiểu đội Lăng Lan dưới an bài của , mỗi người đều được nếm thử việc săn thú mình lần, tuần sau, khi Lăng Lan cảm thấy mọi người thích ứng được với việc săn thú, khả năng phối hợp vô cùng ăn ý quyết định theo nữa.

      Lăng Lan sở dĩ bỏ tuần theo bọn họ hành động chủ yếu là vì bảo vệ bọn họ, sợ bọn họ gặp phải vài tình huống nguy hiểm bất ngờ. Đương nhiên, phải Lăng Lan nghĩ mình tìm mãnh thú cấp cao, bất quá Tiểu Tứ cho biết chung quanh đây đều có người được phái tới để bảo vệ bọn họ, từ lẫn mặt đất, nên Lăng Lan chỉ có thể tiếc nuối mà nghỉ ngơi trong doanh địa lâm thời, bất quá theo thời gian, số lượng cơ giáp dần dần giảm bớt.

      Nhưng dù sao vẫn còn có gian học tập, cũng lãng phí thời gian mà ưu sầu.

      Bất quá hành động này của Lăng Lan làm nhóm cơ giáp sĩ bảo vệ cực kỳ bất mãn.

      Tỷ như ngày, Lăng Lan ở cửa căn cứ tiễn đám Tề Long rồi người lảo đảo lắc lư mà trở lại phòng nằm xuống ngủ. Nhìn bộ dạng lười biếng cầu tiến của khiến cho người giám sát an toàn của khu cứ điểm nổi giận

      “Hừ, thằng nhóc TMD hỗn đản này lại ra ngoài săn.” Người phụ trách khu cứ điểm phẫn nộ với người đồng nghiệp ở bên cạnh.

      tại, các cơ giáp sĩ còn mỗi người giám sát tiểu đội nữa, họ dùng rada theo dõi phạm vi để bảo hộ. Bất luận tiểu đội săn thú nào tiến vào khu vực mà mình phụ trách an toàn của tiểu đội đó do người đó phụ trách.

      Mà người mới là cơ giáp sĩ phụ trách bảo vệ an toàn cho khu cứ điểm lâm thời, cho nên mỗi lần nhìn Lăng Lan mình lưu lại cứ điểm mơ mơ màng màng tâm tình ta liền cực kỳ tốt, cho rằng Lăng Lan phụ kỳ vọng của bọn họ.

      “Chẳng lẽ điểm danh dự của đối phương còn dùng hết sao?” Người đồng đội phụ trách theo dõi khu vực săn thú phụ cận bên ứng phó hỏi, dù sao cũng có rất nhiều đứa trẻ ở thời khắc cuối cùng có dũng khí săn thú.

      “Nếu là như vậy, tôi cũng tức giận, chờ thằng nhóc lâm vào tuyệt cảnh nó cũng ra thôi. Nhưng đáng chết điểm danh dự của nó cũng hết, tiểu đội của nó chút oán hận mà phụ trách nuôi dưỡng nó.” Tiếng bất mãn của người phụ trách khu cứ điểm nặng nề vang lê, “Cho dù mỗi lần trở về mình đều đầy thương tích, nhưng những thành viên trong tiểu đội đó đều cười chia sẻ con mồi của mình cho nó để nó đổi điểm, tiếp tục lưu lại cứ điểm…”

      ta có chút hâm mộ lại có chút đau lòng. Vì đồng đội có chí tiến thủ như vậy, bọn kia làm như vậy đáng giá sao?

      “A! Xem ra quan hệ đối nhân xử thế của thằng nhóc kia cũng tồi.” Có thể làm đồng đội cam tâm tình nguyện nuôi mình cũng là loại bản lĩnh. Mấy cơ giáp sĩ khác nhịn được kinh ngạc cảm thán lên.

      “Chẳng lẽ bối cảnh của nó rất thâm hậu?” Đương nhiên cũng có người nghĩ tới điểm này, có phải bởi vì bị đe dọa cho nên mới dám nuôi dưỡng hay ?

      “Tớ hỏi qua đội trưởng, đội trưởng thằng nhóc đó có bối cảnh gì, chỉ là cha nó sớm mất trong cuộc chiến với đế quốc Nhật Mộ.” ta cũng nghĩ tới điều này từ sớm, nhưng khi phát bối cảnh của thằng nhóc này hoàn toàn bình thường hiểu nổi, bối cảnh của nó thậm chí còn bình thường hơn cả bối cảnh của Tề Long Lạc Lãng.

      “Có lẽ những đứa trẻ kia thương hại hoàn cảnh gia đình liệt sĩ của nó, muốn chiếu cố chút cũng bình thường.” Có người khuyên .

      “Muốn chiếu cố cũng nên chiếu cố như vậy, bọn tới đây là để đối mặt với máu, nếu chịu nhìn thấy máu làm sao bọn trẻ trưởng thành được? Chẳng lẽ bọn biết làm vậy là hại nó?” Cơ giáp sĩ phụ trách khu cứ điểm có chút tiếc hận rèn sắt thành thép.

      “Cậu nhọc lòng cái gì, chính nó đều nghĩ biến cường có thể như thế nào……” Đối phương lời còn chưa dứt đột nhiên “a” tiếng, kinh nghi hỏi: “Các cậu xem mặt đó là thứ gì?” Lúc nãy ta vừa mới quay rada màn hình để chuyện nhìn thấy tia sáng lóe lên, nhanh chóng kéo lớn hình ảnh. Lúc này, vô số chấm sáng xuất màn hình rada khiến ta nhịn được phát ra tiếng kinh hô.

      Tất cả mọi cơ giáp ở trung đồng thời thay đổi vị trí theo dõi và phóng to màn hình, bọn họ phát tầng khí quyển có vô số điểm sáng đáp xuống.

      “Đây là có chuyện gì? Vì sao tháp chỉ huy doanh địa có thông báo?”

      “Chẳng lẽ là địch tập?”

      thể nào……”

      Trong lúc những cơ giáp sĩ mờ mịt Lăng Lan luyện tập trong gian học liền cảm nhận vô số thông báo kêu gọi từ bên ngoài. quyết đoán gián đoạn luyện tập, trở về đại sảnh liền nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của tiểu Tứ: “Lão Đại, tôi vừa mới dùng rada quét vũ trụ phát có rất nhiều thứ xác định là gì vào tầng khí quyển của tinh cầu này.”

      Lăng Lan sắc mặt biến đổi, nhanh chóng trở lại thực, từ giường nhảy xuống xông ra ngoài.

      Đứng quảng trường của tháp cứ điểm lâm thời, ngẩng đầu nhìn lên , mơ hồ có thể nhìn thấy vô số điểm lập lòe trời cao.

      “Tiểu Tứ, phân tích hình ảnh của điểm sáng, kéo khoảng cách, phóng đại hình ảnh ở mức tối đa."

      Trước mắt Lăng Lan đột nhiên xuất cận cảnh của điểm sáng, nó là vật thể kim loại to hình trứng, bên ngoài có lớp sáng loáng, nhìn ra là thứ gì. Tốc độ lao xuống của nó nhanh vô cùng, gần như bị lực hút của hành tinh này kéo xuống.

      Lăng Lan nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội hô: “Tiểu Tứ, có thể xem xét vật thể ngoài gian hay ?”

      “Như vậy phải xâm nhập vào rada chủ, lão Đại chờ vài giây……” Tiểu Tứ xong liền rời , Lăng Lan thầm đếm, lúc đếm tới 9 hình ảnh trước mắt đột nhiên chuyển tới ngoài gian.

      Ngoài gian cái gì đều có, mảnh yên lặng, tựa hồ vật thể bay xác định vừa nãy chưa từng xuất .

      “Có thể đối phương vận dụng hệ thống thân, tránh né khả năng phát vật thể lạ của radar cho nên bị phát .” Tiểu Tứ giải thích , “Để tiểu Tứ thử thay đổi chút hệ thống tìm kiếm của radar bọn họ ……” Cái gọi là hệ thống thân phải thân, nó chỉ giúp cho đối phương xuyên qua hệ thống phát vật thể lạ của rada tiến hành lẩn tránh mà thôi, sửa đổi hệ thống chút liền có thể giải quyết vấn đề này.

      Tiểu Tứ vừa dứt lời Lăng Lan liền nhìn thấy hai mẫu hạm khổng lồ xuất giữa sao trời rộng mênh mông vô bờ. Lúc này, mẫu hạm ngừng bắn ra những vật thể kim loại hình trứng. Xung quanh hai mẫu hạm là bốn tinh hạm đứng ở bốn góc để bảo vệ hai mẫu hại tại trung tâm.

      “Tìm quốc ấn của bọn họ……”

      Hình ảnh của tinh hạm bị thay đổi góc độ, vòng tròn màu hồng bên sườn hạm phía sau đuôi đập vào mí mắt của Lăng Lan…

      “Đế quốc Nhật Mộ……” ánh mắt Lăng Lan đột nhiên co rụt lại, trong lòng cảm thấy ổn, vội , “Mau, đem hình ảnh này gửi về cho tháp chỉ huy…”

      gửi.” Tiểu tứ nháy mắt đem hình ảnh truyền lại cho tháp chỉ huy.

      Ánh mắt Lăng Lan chứa đầy sát khí nhìn quốc ấn của đế quốc Nhật Mộ, đó chính là đầu sỏ gây nên cái chết của cha , nguyên bản cho rằng phải đợi đến lúc mình lớn lên mới có cơ hội báo thù, nghĩ tới tại tinh cầu thần bí này lại có cơ hội làm việc đó.

      Đương nhiên, Lăng Lan cũng rất ràng, để đối phương tìm tới nơi này chỉ sợ bên trong liên bang cũng xuất vấn đề, giống như cái chết của Lăng Tiêu, chỉ là biết lần này bọn họ muốn đối phó với ai.

      Sau khi hình ảnh được gởi tới tháp chỉ huy của doanh địa, tiếng còi cảnh báo nhanh chóng bị kéo vang….. Toàn bộ doanh địa bị tiếng còi báo là kinh động, tất cả những chiến sĩ nghỉ ngơi đột nhiên vọt ra, cần vũ khí của mình lao về nơi đặt cơ giáp.

      Mà ở , những cơ giáp theo dõi tầng khí quyển cũng đều nhận được tiếng cảnh báo từ tháp chỉ huy.

      “Cảnh cáo, là địch tập……! Cảnh cáo, là địch tập!”

      “Chuẩn bị chiến đấu!” Tiếng đội trưởng lạnh lẽo truyền qua kênh công cộng.

      “Vâng!” Tất cả cơ giáp được võ trang vũ khí hạng nặng kinh nghi mà nhìn về phía những vật thể rơi xuống tinh cầu, chỉ chờ đội trưởng ra lệnh liền nhào lên.

      Mà lúc này đây, những đồng quân sinh ở trong khu săn bắn cũng nhận được thông tin phải về doanh địa hoặc khu cứ điểm gần nhất ngay lập tức.

      Khi đối phương rơi xuống độ cao nhất định từ dưới mặt đất, những cơ giáp hình người và cơ giáp cơ cánh bắt đầu bay lên tấn công.

      Mà bên ngoài vũ trụ, chỉ huy mẫu hàm sau khi phóng hết các quả trứng kim loại giám sát chặt chẽ màn hình nhìn thấy hình ảnh này lập tức phẫn nộ mà đập bàn : “Chết tiệt, vì sao bọn họ có thể phát kế hoạch thân của chúng ta, là ai phản bội chúng ta?”

      Nguyên bản bọn họ muốn đánh cho đối phương trở tay kịp, nhưng ngờ cục diện lại đổi chiều như vậy, trái tim ông ta đau đớn kịch liệt, những người tham gia trận đánh lén này đều là những cánh quân cơ giáp tinh kiệt xuất nhất của bọn họ, nếu lần này ngoài ý muốn ngã xuống đây tuyệt đối là tổn thất thảm trọng.

      Người chỉ huy này đương nhiên biết, thứ phát ra bọn họ chính là tiểu Tứ vĩ đại, là thứ có trí tuệ tiến hóa hàng đầu ở tinh cầu Mộng Đa.

      “Tấn công!” Mệnh lệnh từ tháp chỉ huy truyền ra, những cơ giáp thể bay lên trung đồng thời mở ra đại bác nhắm bắn, ngắm về phía những quả trứng có người tấn công mà bắn, lần hỏa lực đầu tiên được bắn lên, rất nhiều quả trứng kim loại dưới tấn công mãnh liệt trực tiếp nổ mạnh, tiếp tục chịu lực hút của tinh cầu trực tiếp rớt xuống mặt đất vỡ tan, có thể chắc chắn người ở bên trong đó chết cũng chỉ còn nữa mạng, thể tiếp tục chiến đấu.

      Nhìn những hình ảnh này được truyền tới màn hình, chỉ huy trận chiến lần này của đế quốc Nhật Mộ đau đớn kêu lên nhưng cũng chỉ có thể bó tay có biện pháp đối phó, tình thế phát sinh quá đột ngột khiến ông ta thể nghĩ ra cách gì để giải quyết.

      “Trưởng quan, có nên cho bọn họ tách rời khỏi trứng trước ?” Tham mưu ở bên cạnh lau mồ hôi lạnh trán gấp gáp nhắc nhở. Nếu có khả năng đánh lén mọi người chỉ có thể cường đánh thôi.

      “Cậu chính xác, truyền lệnh xuống cho mọi người cưỡng chế phá kén mà ra.” Người chỉ huy rốt cuộc bình tĩnh trở lại.

      “Vâng!”

      Mệnh lệnh xuống, vỏ ngoài của tất cả những quả trứng kim loại bỗng nhiên tách ra, những cơ giáp màu đen ngực có in hình vòng trong màu hồng rớt ra, bắt đầu phản công làm cho những cơ giáp của Liên Bang phẫn nộ rồi.

      “Đáng giận, là cơ giáp!”

      “Cơ giáp của đế quốc Nhật Mộ!”

      “Hừ, giết chết bọn họ…… báo thù cho Lăng Tiêu thiếu tướng!” Trong những cơ giáp sĩ, biết ai thốt lên câu này khiến sĩ khí của mọi người lại tăng lên.

      Chương 143: Cuộc chiến cơ giáp: bắt đầu!

      Việc Lăng Tiêu thiếu tướng chết dưới mưu của đế quốc Nhật Mộ là điều đáng tiếc nhất trong lòng tất cả các cơ giáp sĩ toàn Liên Bang. Bọn họ cũng từng muốn xông ra chiến trường báo thù rửa hận cho thần tượng của chính mình, đáng tiếc bọn họ đều là quân nhân, phải nghe theo an bài của quân bộ tới hành tinh này để khai hoang. Nhưng dù vậy, cừu hận trong lòng chưa từng biến mất. nay, nhìn thấy kẻ thù đột nhiên xuất ở trước mặt, cơ hồ tinh thần của các cơ giáp sĩ đều đạt mức cao nhất.

      Ở đây, mỗi người đều biết trận chiến sắp tới chính là hồi tử chiến, phải là ngươi chết chính là ta chết!

      Lửa đạn trong tay các cơ giáp sĩ Liên Bang cần mệnh lệnh đều điên cuồng bắn ra ngoài, hồi đại chiến chính thức mở ra. trung, cơ giáp của Nhật Mộ cũng thúc thủ mà nhận mệnh như vậy, cho dù nhất thời thể khống chế cơ giáp tránh kịp làn đạn vào thời khắc cuối cùng họ cũng quên nhấc họng súng phản kích.

      Mùi thuốc súng tràn ngập toàn bộ chiến trường, mỗi vòng công kích đều có rất nhiều cơ giáp bị phá hủy mà rơi xuống, có cơ giáp của Liên Bang, nhưng phần nhiều vẫn là cơ giáp của Nhật Mộ.

      Những cơ giáp bốc khói cuồn cuộn, lửa cháy sáng vùng trực tiếp từ rơi xuống, nện mạnh lên mặt đất. Cho dù ở khoảng cách rất xa nhưng Lăng Lan vẫn có thể cảm giác được chấn động kịch liệt mặt đất từ nơi đó truyền tới, có chút đứng vững.

      Những cơ giáp rơi xuống mặt đất còn nổ thêm hai, ba lần nữa, những mảnh cơ giáp văng ra tứ phía, những tia lửa văng ra xung quanh, sức ảnh hưởng của vụ nổ quá lớn khiến cho cây cối chung quanh bị bẻ gãy, thậm chí nhổ tận gốc. Càng có nhiều cây bị tia lửa bắn trúng bốc cháy dữ dội…

      Khu rừng nguyên thủy nguyên bản yên tĩnh bỗng bị chiến hỏa quấy nhiễu trở thành bãi chiến trường toàn ánh lửa và khói. Mãnh thú bên trong tựa hồ cảm giác được nguy cơ rất lớn, tập thể bắt đầu bạo động.

      Số cơ giáp của Nhật Mộ càng ngày càng gần với mặt đất, lúc này, tại tháp chỉ huy doanh địa, mệnh lệnh mới lại được truyền ra: “ tại ra lệnh cho các chiến đội cơ giáp phi hành, toàn thể xuất động!”

      đạo mệnh lệnh chứng minh trận chiến này tiến đến phần kịch liệt nhất, đánh giáp lá cà. Thần chiến thắng trong trận chiến này cân bằng cho hai bên, muốn biết kết cục của trận chiến chỉ có thể dựa vào thực lực của cơ giáp sĩ xem bên nào mạnh hơn.

      Thế giới này nguyên bản chính là cường giả vi tôn, chỉ có thể mạnh hơn đối phương bạn mới có quyền tiếp tục được sống.

      Nhận được mệnh lệnh, nhóm cơ giáp sĩ Liên Bang nhanh chóng điều khiển cơ giáp của mình lao về phía những cơ giáp chuẩn bị tiếp đất ở bên kia. Chỉ thấy ở trung của tinh cầu, từng đôi cơ giáp màu trắng lam và màu đen quấn lấy nhau, bắt đầu chém giết.

      Tại phòng chỉ huy của doanh địa, người chỉ huy nhìn tinh hạm ngoài gian được màn hình ghi lại mà tức giận, trong lòng bạo nộ, ông liền đem ống nghe trong tay đập mạnh xuống đất, ngay lập tức nó bị chia năm xẻ bảy.

      Ông phẫn nộ : “Đáng chết, nếu phải bởi vì tinh hạm của chúng ở ngoài gian, ta sao có thể cho đám cơ giáp đó nhàng rơi xuống mặt đất như vậy…. Bây giờ chỉ có thể dựa vào chiến đội cơ giáp.”

      bên, người quân nhân kỹ thuật khống chế microphone vừa lặng lẽ xoa xoa mồ hôi lạnh trán vừa thầm may mắn chính mình phản ứng nhanh, lúc chỉ huy vừa vung tay lên muốn ném ống nghe liền đóng cửa tất cả công năng của microphone lại, may mắn làm lỗ tai các chiến hữu chịu đau đớn, nếu sức chiến đấu nhất định bị ảnh hưởng.

      Nguyên lai, trong đại bản doanh của tinh cầu này có trang bị vũ khí phòng , nhưng vì tinh hạm của đối phương lại nằm ngoài gian nên người chỉ huy dám làm ra phản kích. Đây chính là điều khiến người chỉ huy cực kỳ nghẹn khuất, cũng là nguyên nhân ông phẫn nộ vô cùng.

      Ông (người chỉ huy) gần như có thể xác định những cơ giáp được thả xuống hành tinh này chỉ là mồi dụ để xác định vị trí hệ thống tên lửa phòng của ông. Lúc biết đối phương là đế quốc Nhật Mộ, ông liền ràng cho dù đối phương có tọa độ của tinh cầu này, bọn họ cũng chưa biết tỉ mỉ về vị trí của đại bản doanh.

      Nếu biết chính xác vị trí của đại bản doanh đối phương tuyệt đối cho cơ giáp xuống đánh lén trước mà trực tiếp cho mấy đầu tên lửa xuống khiến sở chỉ huy của ông trực tiếp “Bùm”. Như vậy, chỉ khiến các chiến sĩ Liên Bang thể chống cự mà đối phương cũng có thể chiếm tinh cầu này dễ như lòng bàn tay.

      Nếu như lúc đầu ông phát có tinh hạm của đối phương còn ở ngoài gian rất có thể lệnh doanh địa phóng lửa đạn phòng . Chỉ cần nghĩ tới như vậy ông liền biết kết quả cuối cùng là gì, đám người trong tinh hạm Nhật Mộ kia nhất định thừa cơ hội phát được nơi thân của doanh địa rồi đem tất cả lửa đạn của tinh hạm trút xuống, hoàn toàn hủy diệt nơi này, làm cho thi cốt bọn họ còn.

      Chỉ cần nghĩ đến đây, người chỉ huy liền có cảm giác nghĩ mà sợ, còn may là ở giây phút cuối cùng có rada cấp chút lực, tìm được tinh hạm mẫu bị che dấu bên ngoài, cũng khiến ông nhanh chóng biết dụng tâm hiểm ác của đối phương, hạ mệnh lệnh sai lầm.

      Người chỉ huy thu liễm chút tâm tình, quay đầu hỏi tham mưu trưởng bên người : “Đội cứu viện khi nào mới có thể đuổi tới?” Tuy rằng ông có thể qua được dụng tâm hiểm ác của đối phương nhưng tình thế bây giờ vẫn thể lạc quan được.

      “Hạm đội gần chúng ta nhất là của Lý Giai, ở vùng biên giới, cho dù đạt tốc độ tối đa cũng phải mất mười tiếng nữa họ mới có thể đến được.” Tham mưu trưởng nhanh chóng báo cáo.

      “Trụ vững chờ cứu viện trong vòng mười tiếng sao?” Người chỉ huy nhíu mày, tính toán xem dựa vào khả năng của chiến đội cơ giáp tại có thể duy trì đến mười tiếng hay .

      “Thủ trưởng, còn có cái tin tức xấu muốn cho ông……” Tham mưu trưởng nhận được thông tin từ tham mưu khác đưa tới sắc mặt cũng trở nên khó coi, “Quân bộ vừa mới truyền tin đến, ở khu vực của hành tinh Sao Mai cũng hạm đội của Nhật Mộ tiến đến.”

      Người chỉ huy chạy nhanh đến trước màn hình, nhìn khoảng cách giữa hai nơi nhịn được mắng tiếng MD! Bởi vì thời gian mà Lý Giai tới cũng gần bằng thời gian mà tinh hạm của Nhật Mộ ở Sao Mai tới, như vậy đối phương cũng có cứu viện.

      “Cậu lập tức liên hệ với quân bộ để cho bọn họ phái càng nhiều tinh hạm tới càng tốt, cho dù nhanh hay chậm chúng ta cũng cố gắng giữ vững!” Người chỉ huy xong câu liền xoay người rời khỏi tháp chỉ huy, tham mưu trưởng ở bên an bài mệnh lệnh nhìn thấy kinh hãi : “Thủ trưởng, ông muốn đâu?”

      đâu? Đương nhiên là chiến đấu, chẳng lẽ muốn ông ngồi chờ ở chỗ này? Binh của ông còn dũng chiến đấu ngoài kia kìa.” rồi chờ tham mưu trưởng khuyên can, người chỉ huy giận trừng mắt, rời khỏi khu chỉ huy, xuống đất.

      Ông linh hoạt bước lên cơ giáp riêng của mình, khởi động cơ giáp rồi điều khiển nó lao về phía chiến trường. Ở phía sau, những cơ giáp thuộc đội cận vệ của ông cũng nhanh chóng lên cơ giáp theo ra ngoài… Nếu thủ trưởng mà bọn họ bảo vệ ra chiến trường, bọn họ đương nhiên thể ra theo.

      “Trời ơi, người này, quá có trách nhiệm!” Tham mưu trưởng nhìn chỉ huy lao về hướng chiến trường cực kỳ bất mãn mà trề môi rên. Bất quá ta cũng chỉ có thể kháng nghị bằng miệng mà thôi, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

      “Chết tiệt! Đối phương vậy mà tự tin dùng hệ thống phòng . Chẳng lẽ bọn họ tin tưởng vào chiến đội cơ giáp của mình đến vậy sao? Các cậu nghĩ thế nào?” Ngoài gian, người chỉ huy của tinh hạm mẫu đế quốc Nhật Mộ nhìn kế hoạch tưởng như hoàn mỹ của mình bỗng thất bại trong gang tất cực kỳ tức giận.

      “Đội trưởng, trong nhóm các cơ giáp sĩ lần này chấp hành nhiệm vũ kích có cánh quân là vương bài cơ giáp, chỉ cần bọn họ thành công đáp xuống tinh cầu này những cơ giáp sĩ của đối phương tuyệt đối phải là đối thủ của bọn họ.” Người tham mưu bên cạnh nhanh chóng lên tiếng để chỉ huy của mình bớt lo lắng: “Bọn họ nhất định có thể hoàn thành hành động lần này!”

      Kế hoạch này có rất nhiều phần, bọn họ cũng từng nghĩ đến tất cả các khả năng có thể xảy ra, vì vậy đưa thêm đội vương bài cơ giáp vào, chỉ cần họ tiếp đất thành công, tìm được nơi chỉ huy của đối phương trực tiếp phá hủy cần lệnh, như vậy đối phương thể tiếp tục chỉ huy mà đội cơ giáp cũng thể tiếp tục chống cự.

      “U Tây! Hy vọng bọn họ lầm cho đại đế quốc Nhật Mộ chúng ta mất mặt.” Người chỉ huy lại lần nữa có cảm giác nắm chắc phần thắng.

      Ở tinh cầu, giờ phút này, vô số tiếng lửa đạn nổ ầm vang, tại căn cứ điểm lâm thời, tiếng chuông cảnh báo cũng vang lên liên tục. số lính trực phòng ngừng chạy khắp khu căn cứ để chỉ huy những nhân viên thể chiến đấu tới phòng phòng thủ, nhân tiện tìm những đồng quân sinh vì hoảng sợ mà mắc kẹt ở chỗ nào.

      “Chết tiệt, đừng có chạy loạn, nhanh trở về!” người lính làm nhiệm vụ tìm kiếm đồng quân sinh vô tình nhìn thấy Lăng Lan nhìn ngó xung quanh cửa ra vào nôn nóng mà hô lớn.

      Đột nhiên, từ , quả đạn pháo biết từ bên nào bắn tới, người binh lính nôn nóng mà nhào tới tính chặn lại cho Lăng Lan…… Nhưng, khi lao lên trước ta lại cảm thấy thân thể mình bị cái gì đó đụng vào, thay đổi phương hướng nghiêng người lăn qua bên khác, rồi rơi xuống miệng cống thoát nước của doanh địa.

      “Bùm!” Tiếng đạn pháo nổ mạnh từ bên cạnh vị trí của bọn họ, nhưng vì rơi xuống cống thoát nước nên cả hai đều bị chút thương tổn nào. Người binh lính kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn thân thể ngồi xổm trước mặt mình.

      trai, cám ơn cứu em.” Đứa trẻ có khuôn mặt shota nghiêm túc cảm ơn, trong mắt nhìn ra cảm kích vô cùng.

      Người binh lính tuy cảm thấy kỳ quái vì sao mình có thể thay đổi phương hướng ngay giữa trung, nhưng hai người chính là nhờ vậy mà được cứu trợ nên ta cũng chỉ có thể hoang mang mà sờ đầu : “ có việc gì tốt! có việc gì tốt!”

      Sau đó nghĩ tới cái gì liền : “Sao em phòng phòng thủ?” Ngay từ đầu doanh địa thông báo cho nhóm đồng quân sinh ngay lập tức trở về phòng phòng thủ để trốn trận chiến này, bọn họ sợ rằng khi đối mặt với tàn khốc của trận huyết chiến, các đồng quân sinh sinh ra ám ảnh mà sau này thể ra chiến trường.

      “Em hướng đến đó ạ, nhưng vẫn còn tìm phương hướng và xác định tọa độ.” Lăng Lan lý do cực kỳ bình thường, đối mặt với kiện đột phát, ai cũng dễ dàng mất phương hướng khi bị hoảng loạn.

      Người binh lính gặp qua n tình huống của đồng quân sinh vì thế liền chỉ vào phương hướng : “Em theo hướng này mà chạy, sau đó nhìn số liệu tọa độ liên lạc khí, như vậy có thể tìm thấy phòng phòng thủ.”

      “Cám ơn trai, vậy em trước!” Lăng Lan cảm kích làm nghi thức chào theo cách quân đội rồi nhanh chóng nhảy lên khỏi cống nước, rồi rất nhanh còn thấy bóng dáng.

      Người binh lính kéo lại mũ giáp của mình, cẩn thận mà cúi người bước về về phía trước, ta cần phải tới khu vực cần kiểm tra tiếp theo. Cứ như vậy, cẩn thận mấy chục mét ta bỗng nhiên phát , thân thủ của đứa vừa rồi còn nhanh hơn mình…

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 144: Cơ hội! Ra tay!

      Lăng Lan cũng lựa chọn căn phòng phòng thủ kia mà lặng lẽ núp ở góc chết của cứ điểm, dưới trợ giúp của tiểu Tứ, rốt cuộc có thể liên lạc với Tề Long: “Tề Long, các cậu tại ở đâu?”

      “Lan lão Đại, cuối cùng cũng liên hệ được với cậu, chúng tớ tại trở về được.” Tề Long cười khổ .

      “Sao lại thế?” Lăng Lan cả kinh hỏi.

      “Con đường mà bọn tớ dùng để trở về trở thành chiến trường.” Tiếng chém giết kịch liệt từ bên kia truyền qua thiếu chút nữa át luôn cả tiếng của Tề Long.

      “Đấu cơ giáp!” Lăng Lan vừa nghe thanh kia liền biết là cái gì.

      “Đúng vậy, ngừng…… Phanh! Phanh! Phanh!” Tiếng lửa đạn nổ mạnh ở phía bên Tề Long vang lên, “Lão Đại, chúng tớ phải nhanh chóng lùi sâu vào khu rừng, nếu nhất định bị đao phong của bọn họ cắt thành mảnh .”

      Trong liên lạc khí rất nhanh truyền ra tiếng thở dốc kịch liệt, xem ra, bọn Tề Long liều mạng chạy, ý đồ tránh thoát khỏi chiến trường khủng hoảng kia. Lúc này lòng Lăng Lan nóng như lửa đốt, thầm hận chính mình vì sao có ở trường.

      thể tiếp tục sâu vào rừng nữa, đó chính là khu vực của mãnh thú cấp f.” Giọng của Hàn Kế Quân vang lên ở đầu bên kia của liên lạc khí.

      “Các cậu tiến vào khu vực của mãnh thú cấp G sao ?” trong lòng Lăng Lan cảm giác ổn.

      “Đúng vậy, chiến trường lan rộng quá nhanh, chúng tớ chỉ có thể tránh né, bất quá còn may, những mãnh thú cấp G đó cũng bị trận chiến này dọa.” Giọng của Tề Long mang theo tia may mắn, nếu bọn họ cũng thể chạy vào sâu như vậy.

      “Đừng chạy nữa, những mãnh thú đó trở nên nguy hiểm hơn.” Lăng Lan nôn nóng.

      Tiếng chạy vội bên kia từ từ chậm lại rồi dừng hẳn, sau đó, giọng của Tề Long truyền đến, đương nhiên mang theo ý khó hiểu: “Lan lão Đại, cậu cái gì?”

      “Chúng nó bị chiến hỏa bất ngờ bức cho cuồng hóa.” Lăng Lan được tiểu Tứ nhắc nhở rằng những mãnh thú trong phạm vi theo dõi của nó có dấu hiệu cuồng hóa, hai mắt đỏ đậm.

      “Có thể đường khác để vượt qua chiến trường ?” Lăng Lan lập tức lại hỏi.

      được, toàn bộ chiến trường lan ra toàn bộ khu vực của mãnh thú cấp G rồi, dù đường nào cũng phải qua khu vực của mãnh thú cấp F.” Hàn Kế Quân trả lời. Cậu vẫn luôn chú ý tình huống của chiến trường, cũng rất bây giờ chiến trường lan hết khu H tới khu G và có thể lan tới khu F. Cho nên nếu muốn thoát khỏi vòng chiến hỏa này bọn họ cần nhanh chóng vượt qua khu F.

      Hàn Kế Quân cực kỳ bất đắc dĩ, dựa vào thực lực bây giờ của bọn họ, muốn qua khu vực cấp F tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, so với việc đối mặt trực tiếp với cơ giáp cũng ít nguy hiểm chiến trường lướt qua nhiều ít khác nhau.

      “Lão Đại, cậu cứ yên tâm, chúng tớ tùy cơ hành , bây giờ cần phải tìm nơi để trốn trước . Lão Đại, cậu cũng mau chóng phòng phòng thủ .” Tề Long quyết định của mấy người bọn họ cho Lăng Lan. Cậu biết, với tình huống bây giờ, cho dù thực lực của Lăng Lan có mạnh thế nào cũng thể giúp được gì.

      Nhất là lúc này, cuộc chiến với lực phá hoại cực mạnh của các cơ giáp, cho dù bọn họ có là những người xuất sắc nhất của học viện đồng quân cũng chỉ là những con kiến mà thôi. Tề Long bọn họ cũng hy vọng Lăng Lan gặp nguy hiểm, thậm chí có chút may mắn theo chân bọn họ cùng nhau săn thú, cần phải cùng nhau bị hãm ở chỗ này.

      “Được rồi. Các cậu mau chóng tìm trốn , đúng rồi , luôn mở liên lạc khí, chừng tớ liên hệ với các cậu.” Lăng Lan phân phó xong liền trực tiếp cắt cuộc gọi.

      Lăng Lan chau mày, rất ở bên kia chiến trường, những cơ giáp sĩ của Liên Bang chiến đấu kia còn rảnh để bận tâm đến những đồng quân sinh bọn họ, cách khác, đám Tề Long cuối cùng sống hay chết đều chỉ có thể dựa vào vận khí của bọn họ.

      “Đáng chết! Nhất định phải nhanh chóng tìm ra bọn họ!” Lăng Lan ngay lập tức đưa ra quyết định, cũng phải là người có thể bỏ mặc chiến hữu của mình.

      Lăng Lan biết nếu chiến hỏa tiếp tục khuếch trương, bọn Tề Long nhất định bị đẩy vào khu vực của những mãnh thú cấp cao, hơn nữa tiểu Tứ còn luôn cảnh cáo những mãnh thú đó trong trạng thái bạo động cuồng hóa, như vậy sức chiến đấu của chúng tuyệt đối giống như ở thời kỳ bình thường, như vậy hề nghi ngờ bọn Tề Long dừng chân ở nơi đó càng lâu tình cảnh của bọn họ lại càng nguy hiểm.

      Trong lòng có quyết định, Lăng Lan yên lặng vô thanh mà từ căn cứ điểm phi thân ra ngoài, người lính nấp ở cửa căn cứ chỉ cảm thấy hoa mắt, tựa hồ nhìn thấy bóng dáng xẹt qua chỉ còn lại tàn ảnh, ta nhìn hai bên trái phải, phát bóng người.

      “Chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi? Xem ra khói đặc chung quanh ảnh hưởng tới thị lực của mình rồi……” lính chỉ có thể lý giải như vậy rồi nép bóng dáng hồi nãy ra sau đầu, hề nghĩ nhiều nữa.

      Lăng Lan nhanh chóng tiến vào khu vực của mãnh thú cấp H, giữa rừng cây và bóng tối chỉ có thể nhìn thấy những đóm lửa nhàng nhảy múa đằng xa, liên tục đạp chân do dự lao về phía trước. Xẹt qua giữa những cành cây, tốc độ cực nhanh chỉ lưu lại đường tàn ảnh giữa những cành cây, nhàng đáp xuống đất để xác định phương hướng rồi lại lao tiếp mà gây ra tiếng động.

      được khoảng 2km Lăng Lan đột nhiên dừng lại, mày hơi hơi nhăn lại, nhưng rất nhanh, lại nhàng nhảy lên, tiếng động mà đứng ở dưới cây đại thụ, núp vào bụi cỏ dưới tàn cây.

      Thân ảnh Lăng Lan vừa biến mất cách đó xa, , hai cơ giáp to lớn va chạm kịch liệt rồi cùng mất khống chế rơi xuống.

      Chúng nặng nề rơi xuống đất cách Lăng Lan 200m, chấn động mạnh tạo ra cơn lốc lớn rồi nhanh chóng phá hủy những gốc cây chung quanh trong chớp mắt, sức tàn phá của nó chỉ dừng lại khi còn cách chỗ đứng của Lăng Lan khoảng 10m.

      Lăng Lan đối với tình huống này cực kỳ vừa lòng, tính toán khoảng cách cần thiết nhất để bị ảnh hưởng bởi trận chiến của hai cơ giáp đó. Thu liễm hơi thở, ghé sát người vào thân cây bị sứt mẻ gì. Trong nháy mắt, Lăng Lan liền tiến vào trạng thái săn thú, lòng yên tĩnh như băng, hoàn mỹ mà hợp thể vào với toàn bộ hư cảnh xung quanh. Cho dù là Nhất hào đạo sư trong gian trước khi Lăng Lan chủ động tấn công cũng thể nào phát ra Lăng Lan được.

      Có lẽ hai cơ giáp đều bị đâm cháy nên thể điều khiển cho nó đứng lên lần nữa, gần như đồng thời, cửa khoang của hai cơ giáp đồng thời bị mở ra, hai cơ giáp sĩ từ bên trong khoang thuyền đồng thời nhảy ra.

      “Ping!” Tiếng vũ khí lạnh va vào nhau chứng minh hai cơ giáp sĩ giao thủ trong nháy mắt.

      Hai người đồng thời bị lực đánh của đối phương bắn ngược lại, sau khi lui mấy bước mới có thể đứng vững lại, từng người cầm vũ khí trong tay nhìn đối thủ từ xa, chờ cơ hội tiếp theo.

      Hai người đứng cách nhau chưa tới 10m, bên mặc bộ đồng phục màu làm trắng với ngôi sao màu vàng lớn đính ở trước ngực, là quần áo chiến đấu của cơ giáp sĩ Liên Bang. Mà bên kia là áo quần chiến đấu cảu cơ giáp sĩ Nhật Mộ, giống màu của cơ giáp, màu đen như mực chỉ có duy nhất ở ngực có hình màu hồng bắt mắt.

      Bộ đồ chiến đấu của hai người là loại liền thân, đầu còn mang theo mũ giáp bảo vệ. Đây chính là bộ chiến phục tuyệt đối an toàn nhất thế giới. Những lưỡi dao sắc bén bình thường là có biện pháp đâm thủng nó. Đương nhiên, vũ khí của những cơ giáp sĩ loại này đều là thanh đao ngắn được làm từ loại kim loại đặc biệt. Tuy thể trực tiếp đâm thủng chiến phục của đối phương, nhưng nếu ở cùng vị trí mà có thể đâm trúng liên tục ba lần, có thể đâm thủng chiến phục và gây thương tổn cho đối phương.

      Hai người giằng co vài giây, sau đó bóng dáng chợt lóe, cơ hồ đồng thời “động”.

      Ping! Ping! Ping!…… Hai phương áp sát vào nhau giáp lá cà, tiếng vũ khí va chạm liên tục cho thấy khả năng cách đấu của hai người là ngang nhau, bất quá, sau nhiều lần công kích có hiệu quả, thể lực của cả hai đều bị tiêu hao gần hết, rất nhanh, hai người bắt đầu thở dốc trong khó khăn.

      Bọn họ điều khiển cơ giáp đấu trung gần nữa ngày, thể lực của cả hai cũng đều tiêu hao, mà cho đến bây giờ, tiến hành cách đấu thể thuật, phải ngươi chết là ta chết, cho dù tinh thần và thể lực có tiêu hao còn cũng phải xem ai là người còn đứng cuối cùng.

      Lăng Lan kiên nhẫn chờ đợi rồi tiếng động đem nhành cây dài như ngón tay kẹp bên giữa những khe hở của các ngón tay, bình tĩnh chờ đợi hai người kia lại công kích lần nữa.

      Rốt cuộc hai người đồng thời giơ lưỡi dao sắc bén trong tay lên, lại lần nữa nhanh chóng nhằm về phía đối phương……

      Cơ hội tốt!

      Lăng Lan tâm thần vừa động, ngón tay đột nhiên run lên, nhánh cây ở giữa ngón tay như mũi tên bắn thẳng đến chỗ cơ giáp sĩ của đế quốc Nhật Mộ.

      Lăng Lan đương nhiên biết nhánh cây trong tay thể đâm thủng chiến phục của đối phương, cho nên mục tiêu của là nhược điểm duy nhất của chiến phục —— cổ!

      Tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn toàn thân cơ giáp sĩ đều bị chiến đấu phục che chắn hoàn toàn, nhưng thực tế, có đôi khi ở góc độ nào đó lộ ra chút chứ hoàn toàn được che kín đầy đủ. Giống như khi ngẩng đầu lên, ở giữa mũ giáp và bộ chiến phục xuất khoảng trống được bảo vệ…

      Mà lẫn trốn ở trong bụi cỏ dưới tàn cây, Lăng Lan đương nhiên có thể nhìn ra được khe hở này. Trong khoảng thời gian này, Lăng Lan vẫn thờ ơ lạnh nhạt chính là vì có thể tìm được khả năng kích giết chết đội phương, mà kiên nhẫn của được đền đáp, cơ hội mà chờ rốt cuộc cũng tới.

      Nhành cây chỉ dao động chút ít gần như lặng yên, tiếng động, có lẽ do tới quá nhanh hoặc cơ giáp sĩ của Nhật Mộ căn bản nghĩ tới nơi này còn có người săn thú lãnh khốc tồn tại cho nên toàn bộ tập trung của chỉ đặt người của cơ giáp sĩ Liên Bang trước mặt, phòng bị những tia sát khí khác.

      chỉ cảm thấy ở cổ đột nhiên đau xót, nguyên bản muốn ngăn đòn tấn công của đối phương bỗng nhiên dừng lại.

      Cho dù chỉ trong nháy mắt như thế nhưng cũng bỏ lỡ cơ hội chắn đòn tốt nhất, tận mắt nhìn thấy ngực chính mình bị đao của đối phương nặng nề mà đâm trúng. giật mình, muốn nhanh chóng lui về phía sau né tránh nhưng chuyện khủng bố hơn xảy ra, thể khống chế thân thể mình.

      Chỉ là chớp mắt thời gian, nhưng nhìn thấy mình bị đối phương đánh ba lần lên ngực, rồi nhìn thấy thanh dao của đối phương đâm xuyên vào ngực mình, máu tươi từ nơi đó phụt ra…

      Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? ràng thực lực của bọn họ tương đương nhau, ai cũng thể làm gì được ai…… Vì sao vào thời điểm cuối cùng lại thể khống chế chính thân thể của mình chứ??

      Tên cơ giáp sĩ của đế quốc Nhật Mộ mang theo vẻ mặt thể tin ngã xuống, đến chết cũng thể biết được mình chết như thế nào, làm đến chết cũng chỉ có thể trở thành quỷ hồ đồ.

      Đương nhiên, có thể tạo ra kết cục cuối cùng như vậy cũng là vì đòn tấn công Lăng Lan quá quái dị, vô thanh vô tức, quỷ dị vô cùng. Bởi vì nhành cây quá cho nên khi bắn vào cổ đối phương, miệng vết thương chỉ chảy ra chút máu, vì cậu, cơ giáp sĩ Nhật Mộ căn bản phát chính mình bị người ám toán.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 145: Thao tác cực quang!

      Cơ giáp sĩ của Liên Bang nhìn đối thủ của mình hoàn toàn bị tiêu diệt mới thở ra hơi, cả người thả lỏng. Đồng dạng, ta cũng phát dị trạng, chỉ thầm may mắn đối thủ mất hết sức lực trước mình, nếu người còn sống cuối cùng chưa chắc là mình.

      Tránh ở bên, Lăng Lan tự hỏi có nên thừa cơ ra mặt tiếp xúc với đối phương hay . Nhưng đột nhiên trái tim đập mạnh ngừng, dám nghĩ ngợi, dùng sức chống tay xuống đất, cả người nhanh chóng bắn ngược ra sau.

      Đúng lúc này, đường năng lượng sáng chói đáng sợ từ trung bắn thẳng xuống cùng với tiếng hoảng sợ hô lên giữa trung: “Trốn ……”

      trời cao, cơ giáp của Nhật Mộ phát người sống sót cuối cùng là cơ giáp sĩ của Liên Bang quyết đoán giơ súng ống trong tay lên, nguồn sáng uy lực cường đại trút xuống phía dưới mặt đất. Cách cơ giáp đó xa, cơ giáp khác của Liên Bang nhìn động tác của đối phương kinh hô đồng thời giơ súng xạ kích trong tay mình lên cố gắng ngăn chặn, nhưng còn kịp…

      Đứng nghỉ ngơi ở phía dưới, người lính của Liên Bang căn bản có cơ hội phản ứng bị năng lượng khổng lồ của nguồn sáng cắn nuốt sạch ……

      “Oanh” tiếng vang lớn, toàn bộ mặt đất nổ tung, hố sâu chừng hơn 20m xuất ở nơi đó, lúc này, vị cơ giáp sĩ kia của Liên Bang biến mất vô tung vô ảnh, còn ti dấu vết, chỉ có lây vết máu loãng và màu đỏ sậm của bùn đất xung quanh chứng minh nơi đó từng có sinh mệnh tồn tại.

      “Hỗn đản! Tao giết mày!” Cơ giáp sĩ Liên Bang bi phẫn đến cực điểm hô lên, tiếng súng gầm rú dứt.

      Giữa trung, lại đôi cơ giáp của Liên Bang và Nhật Mộ đấu với nhau, chỉ là biết ai mới có thể chân chính sống sót cuối cùng.

      Cách cái hố đến 10m là nơi Lăng Lan nằm, giờ phút này, cả người đầy mồ hôi lạnh, căn bản dám nhúc nhích. May mắn cảm giác được nguy hiểm cho nên có thời gian né tránh trước bước chứ nếu , với kích vừa rồi, chắc chắn kết cục của cũng giống người lính Liên Bang kia, hóa thành bãi máu loãng.

      Nhưng cho dù như thế, vẫn bị lửa đạn đánh văng ra ngoài, đập mạnh vào gốc gây rồi ngã xuống đất, cảm giác đau đớn từ ngực truyền đến khiến biết mình bị nội thương. Lăng Lan rất ràng, trong những trận chiến bằng cơ giáp kiểu này, nếu chỉ dùng lực người đơn bạc là thể chống lại cơ giáp, có thể tránh thoát lần xem như may mắn vô cùng rồi.

      “Lão Đại, cơ giáp mà hai người kia bỏ lại có thể dùng được chút đấy.” Tiểu Tứ lúc này cũng rất khẩn trương, nó cho rằng Lăng Lan người chạy chiến trường là chuyện quá mức nguy hiểm, cần phải tìm ngay cơ giáp mới khi gặp phải kẻ địch mới có khả năng thoát thân được. Tiểu Tứ tìm nửa ngày phát cơ giáp rơi xuống hồi nãy vẫn còn tương đối hoàn chỉnh, vẫn còn có hy vọng sử dụng được.

      “Bây giờ chúng ta ở đây chờ chút, chờ hai cơ giáp phía kia rời khỏi rồi tiếp.” Lăng Lan bên vận dưỡng thân khí quyết thầm chữa thương cho chính mình, bên trấn an tiểu Tứ.

      Cơ giáp rớt mặt đất kia sớm bị đất cát chung quanh phủ đầy, cũng bị bất cứ thứ cây cối gì đè lên. Nếu bây giờ lao ra ngoài nhất định bị hai cơ giáp chiến đấu kia phát , Lăng Lan tuyệt đối hy vọng mình cũng bị trúng lửa đạn bất ngờ giống người lính Liên Bang kia, cuối cùng biến mất hoàn toàn thế giới này, lưu lại chút dấu vết.

      Tiểu Tứ biết Lăng Lan đúng nên liền im lặng nữa, bất quá cảm giác muốn có cơ giáp riêng lại trào lên trong nội tâm của nó, nếu nó có thể khống chế quang não của cơ giáp có thể tới trợ giúp lão Đại nhà mình rồi.

      Lăng Lan nội thương tính nặng, nhưng trị tốt cũng để lại hậu hoạn, đặc biệt là tại địa phương nguy hiểm như vậy, chỉ cần bị thương sức chiến đấu giảm ngay, cho nên việc cấp bách bây giờ là cần phải chữa trị cho nội thương.

      Vì thế Lăng Lan liền cho tiểu Tứ phụ trách việc an toàn chung quanh còn mình an tâm an dưỡng, rất nhanh Lăng Lan liền quên mất hư cảnh chung quanh, tiến vào quá trình tự vận khí an dưỡng……

      Lúc mở mắt ra lần nữa, Lăng Lan liền cảm thấy thân thể nhàng, cơ bắp vì bị vận động mạnh và đột ngột còn cảm giác mệt mỏi nữa, Lăng Lan biết tinh khí của khôi phục trở lại về điểm tốt nhất.

      tâm tình sung sướng theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía trước, phát trời trống , còn cảnh tượng chiến đấu kịch liệt giữa hai cơ giáp nữa. Hơi nhíu mày, Lăng Lan hỏi: “Tiểu Tứ, vì sao ngươi báo tình hình này cho ta biết?” biết lãng phí bao nhiêu thời gian rồi, nếu biết hai chiếc cơ giáp kia rồi sớm tỉnh lại.

      Tiểu Tứ cũng cho rằng mình làm sai, tranh : “Chỉ khi khôi phục hoàn toàn thể trạng chúng ta mới có thể nhanh chóng tìm được đám Tề Long.”

      Lăng Lan bị tiểu Tứ á khẩu trả lời được, rốt cuộc tiểu Tứ cũng là vì tốt cho , nếu bị thương mà chữa trị tốt, cứ cố gắng tìm người, vạn nhất có nguy hiểm, vào thời điểm mấu chốt lại thể cử động tuyệt đối là chuyện nguy hiểm vô cùng.

      Lăng Lan đơn giản đem vấn đề này ném xuống, cẩn thận mà nhìn về phía hai cơ giáp nằm mặt đất rồi quên hỏi: “Hai cơ giáp kia khi nào?”

      “Hả? Chưa rời ……” Mất khoảng thời gian ngắn tiểu Tứ mới hiểu Lăng Lan muốn gì.

      “Vậy bọn họ ở đâu?” Lăng Lan bị tiểu Tứ làm sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp mặt đất dám nhúc nhích, chẳng lẽ tránh ở cái góc nào? Vì sao tiểu tử sớm với chút chứ?

      ở cách đây 1000m.” Tiểu Tứ làm trái tim treo cao của Lăng Lan trong nháy mắt an ổn rơi xuống đất.

      chỉ có như thế, tiểu Tứ còn đem hình ảnh trong vòng 1000m này kéo tới, phóng trước mắt Lăng Lan trước mắt, lúc này mới phát hóa ra hai chiếc cơ giáp kia cũng chọn đồng quy vu tận, cách chỗ đó hơn cây số, cái hố sâu cũng đồng dạng xuất , hai cơ giáp trong tư thế dính chặt nhau nằm trong đó. Đồng thời, kiếm quang trong tay hai chiếc cơ giáp đều đâm trúng khoang thao tác của đối phương, từ vết đâm, máu đỏ chảy ngừng ra ngoài, chỉ cần nhìn như vậy liền biết cơ giáp sĩ bên trong còn khả năng sống.

      “Tiểu Tứ, theo dõi chung quanh, kể cả ở phía ” Tâm tình Lăng Lan trầm xuống, thở dài hơi, sau đó lại phân phó. chiến trường, gần như mỗi phút trôi qua đều sinh mạng mất , hy vọng người biến mất tiếp theo chính là mình, cho nên bây giờ điều quan trọng nhất là nắm chắc tình huống xung quanh, thể để kẻ địch đánh lén.

      Dưới giám sát chặt chẽ của tiểu Tứ, Lăng Lan an toàn mà tới mục tiêu. Tiểu Tứ nhanh chóng kiểm tra hai cơ giáp, nó phát mình đều có thể tiến hành phục hồi hệ thống cho cả hai. Lăng Lan nghĩ nghĩ quyết định chọn sử dụng cơ giáp của Liên Bang, tuy rằng cũng muốn lợi dụng cơ giáp của Nhật Mộ để đánh lén chính họ những bây giờ là ở chiến trường, khắp nơi đều rối loan, giết nhau đỏ cả mắt rồi, nếu vạn nhất bị Liên Bang ngộ sát liền quá oan uổng.

      Lăng Lan nhanh chóng bò vào khoang điều khiển, tiểu Tứ tiếp nhận quyền khống chế của quang não từ trước, chuyện thứ nhất nó làm là đem cửa khoang điều khiển mở ra, sau đó liền khởi động cơ giáp.

      Màn hình cơ giáp lập tức sáng lên, sau đó vô số tổ hợp o và 1 xuất , liên tục chạy từ dưới lên , che hết toàn bộ màn hình.

      “Lão Đại, kiên nhẫn chút, tôi thăng cấp cho quang não, đồng thời cũng chữa trị ít điều khiển trình tự bị hư hao.” Giọng của tiểu Tứ đột nhiên từ hệ thống thanh của cơ giáp truyền ra.

      Lăng Lan đợi ước chừng ba phút những con số 0 và 1 biến mất, cuối cùng xuất 2 chữ to: Cực quang!

      Rất nhanh, hai chữ cực quang biến biến mất màn hình, cùng lúc đó, màn hình sáng lên, Lăng Lan liền cảm giác mình còn bị giam cầm nữa, mảnh trời mênh mông vô tận cùng với những đường khói đen biết thổi từ nơi nào.

      “Giá cơ giáp thuộc loại cơ giáp cao cấp trong thế hệ cơ giáp cực quang.” Lăng Lan nhìn hai chữ cực quang liền biết mình sử dụng cơ giáp cấp bậc gì. nghĩ tới lần đầu thao tác cơ giáp chân chính lại bỏ qua cơ giáp cơ sở, cơ giáp cấp thấp, cơ giáp trung cấp, trực tiếp nhảy tới cơ giáp cao cấp.“Quả nhiên, chiến trường hết thảy đều có khả năng xảy ra!”

      “Cực quang hệ liệt, ưu thế là tốc độ, cùng với công kích viễn trình, như vậy, năng lực tấn công cận chiến của nó kém chút.” Tiểu Tứ tiếc nuối , phải biết rằng cho dù là thể thuật hay là điều khiển cơ giáp, khả năng cận chiến của Lăng Lan đều mạnh hơn tấn công viễn trình.

      “Tiểu Tứ, cơ giáp có cái gọi là ưu điểm và khuyết điểm, nó mạnh hay yếu phải xem vào năng lực của người điều khiển.” Khóe miệng Lăng Lan lộ ra nụ cười, cho dù là cơ giáp kém cỏi nhất, chỉ cần gặp người mạnh hơn mình, vẫn có thể tự tin xử ls đối phương.

      “Còn có, tôi tìm thấy video hướng dẫn điều khiển loại cơ giáp này, lão Đại có muốn xem chút hay ?” Dù sao đây cũng là cơ giáp cao cấp, so với cơ giáp thương động tác điều khiển vẫn có chút khác nhau.

      “Được, mau mở .” Lăng Lan nhìn những hàng nút điều khiển cơ giáp trước mặt, đại bộ phận đều giống cơ giáp thường, nhưng vẫn có vài nút mới xuất , muốn biết chính xác những thứ được thêm vào đó là gì.

      Rất nhanh, Lăng Lan liền biết những đồ vật được thêm vào đó là để làm gì, cũng phải vũ khí quý giá gì, cơ bản đều là dùng để bắn vài quả pháo thôi, Lăng Lan cũng dùng mấy loại này, vì thế càng thêm nắm chắc việc mình có thể điều khiển cơ giáp này trong lòng.

      “Đáng tiếc, giá cơ giáp này trừ bỏ hai thanh đao và kiếm quang có vũ khí nào dùng để cận chiến cả.” Tiểu Tứ cực kỳ ghét bỏ việc sử dụng đao và kiếm quang.

      “Đủ để dùng.” Lăng Lan nhanh nhạy mà điều khiển cơ giáp dùng tay trái cầm kiếm quang lên, thanh kiếm có chút dài, có cảm giác giống như như kiếm ba cạnh làm Lăng Lan thực vừa lòng.

      “Tiểu Tứ, lập tức kiểm tra số đạn còn thừa và năng lượng của cơ giáp.” Lăng Lan cũng phải là người mù quáng xúc động, mỗi việc làm đều phải nắm chắc hết thảy.

      “Phần đầu: Còn lại 2 quả đạn. Cánh tay trái: Năng lượng quang thuẫn đầy đủ nhưng chỉ duy trì chiến đấu liên tục trong vòng hai giờ, năng lượng kiếm quang có chút đủ, chỉ có khả năng duy trì khoảng bốn mươi phút. Cánh tay phải: súng trường chùm tia sáng cao áp 57mm chỉ có thể bắn thêm 18 lần. Mặt khác, hai quả đạn hỏa tiễn ở ngực vẫn chưa được sử dụng. Những vị trí khác, khối năng lượng chủ chỉ dư lại 20% năng lượng, hai khối năng lượng dự trữ chưa sử dụng.” Tiểu Tứ đem tình huống cơ giáp báo cáo cho Lăng Lan.

      “Tiểu Tứ, với tình trạng bây giờ chúng ta có thể bay trong vòng bao lâu, còn nếu chiến đấu cầm cự được bao lâu?” Lăng Lan lại đem vài tình huống có thể phát sinh hỏi tiểu Tứ.

      “Nếu chỉ cần bay trong vòng mười tiếng cũng có vấn đề gì, nhưng nếu là toàn lực chiến đấu cũng chỉ có thể duy trì trong vòng 30 phút.” Tiểu Tứ quyết đoán trả lời.

      biết.” Lăng Lan trong lòng có tính toán rồi điều khiển cơ giáp nhanh chóng bay lên trời, hướng về phía bọn Tề Long. cũng dám sử dụng kỹ năng phi hành siêu tốc vì sợ bị địch phát

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 146: Bị phát ?

      Cách chiến trường xa, trong khu rừng u, tiểu đội bốn đồng quân sinh cẩn thận mà di động trong rừng, ý đồ vòng qua rừng rậm xuyên qua toàn bộ chiến trường……

      Bọn họ ràng có thể nghe được cách đó xa, tiếng pháo nổ kịch liệt cùng với tiếng nổ bùm của cơ giáp khi bị phá hủy ở trời rồi rơi xuống, trong nháy mắt mặt đất chấn động kịch liệt, mỗi lần, đều làm cho lòng bọn họ run sợ, sợ hãi lửa đạn có mắt hoặc là cơ giáp trực tiếp rơi xuống đến nơi này.

      “Các cậu còn có thể tiếp tục ?” Tề Long đột nhiên lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, quay đầu dò hỏi các đồng đội theo phía sau.

      “Đừng lo lắng cho chúng tớ, điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta đừng để bị nhầm phương hướng.” Hàn Kế Quân cau mày tiếp tục so sánh tọa độ với mọi người, cậu phát bởi vì chiến hỏa mở rộng, bọn họ càng ngày càng đến gần khu vực hoạt động của mãnh thú cấp F. Cho dù có Lăng Lan cảnh cáo, bọn họ cũng cảm giác được hàn ý truyền đến từ trong xương cốt, tình cảnh càng ngày càng ổn.

      Vài người lại lần nữa cẩn thận về phía trước thêm đoạn nữa, lúc này, Tề Long ở đằng trước tay đột nhiên vung lên, mấy người phía sau nhanh chóng trốn trong bụi cỏ hoặc phía sau cây đại thụ, nhanh như chớp liền lấy súng lục trong tay ra, chỉ cần phát là mãnh thú cấp F, do dự bóp cò, cố gắng tiên hạ thủ vi cường.

      Tề Long ngồi xổm xuống mặt đất, nắm súng ánh sáng nhắm ngay nơi cậu phát dị động, mồ hôi theo trán chảy xuống gương mặt cậu, cậu căn bản dám phân tâm, mãnh thú cấp F tương đương với cấp tỉ mỉ của con người, cậu chỉ mới bước nửa chân vào cấp tỉ mỉ, căn bản phải là đối thủ của mãnh thú cấp F, cậu suy nghĩ kỹ, nếu mãnh thú cấp F xuất cho dù có chết cậu cũng liều mạng đánh nhau với nó, kéo dài thời gian cho đồng đội có thể bỏ chạy.

      “Tề Long?” Mặt sau bụi cỏ bị dị động truyền đến thanh khàn khàn.

      “Vũ Cảnh, là cậu à.” Tề Long cả người tức khắc thả lỏng lại, thiếu chút nữa vô lực mà ngã mặt đất, vừa rồi cậu quá khẩn trương.

      Nghe được hai người đối thoại, Lâm Trung Khanh và Lạc Lãng trốn xung quanh định ra, nhưng nhìn thấy Hàn Kế Quân vẫn lo lắng phòng bị phía sau Tề Long tức khắc lại cẩn thận về lại vị trí trốn, tay lại nắm chặt súng.

      Vũ Cảnh rốt cuộc từ bụi cỏ bò ra, bộ đồ phòng hộ của cậu có chút tổn hại, má thậm chí còn lưu lại mấy vết thương chưa được khâu lại. Sau khi Vũ Cảnh ra, đồng đội của cậu, đám người Diệp Nhứ, Tần Dật cũng từ trong các góc ra, trong đó người phải được Tần Dật nâng lên, cả đoàn người đều khác Vũ Cảnh mấy, cực kỳ chật vật.

      Vũ Cảnh nhìn chỉ có người Tề Long, sắc mặt hơi đổi: “Đồng đội của cậu đâu? Còn có Lăng Lan ở nơi nào?”

      Tề Long trả lời: “Bọn họ ở đây.” Rồi phất phất tay ra phía sau, mấy người Hàn Kế Quân lúc này mới ra.

      Tiếp theo Tề Long lại : “Lan lão Đại vẫn còn ở cứ điểm lâm thời, nơi này chỉ có bốn người bọn tớ.” Cậu chỉ chỉ Vũ Cảnh hỏi, “Các cậu sao lại chật vật như vậy?”

      Vũ Cảnh tối tăm mà nhổ ra ngụm nước bọt: “Phi, vận khí tmd kém. quả pháo phát nổ cách chỗ tụi tớ trốn xa, còn may là chúng tớ tránh sau gốc cây đại thụ ngàn năm nên nó chặn lại phần lớn sức phả hủy của vụ nổ. Bất quá cho dù như thế nhưng do Trần Vũ ở gần chỗ pháo nỗ quá nên bị trọng thương, may mắn chúng tớ mang đủ thuốc điều trị khẩn cấp nếu Trần Vũ chỉ sợ có nguy hiểm, tại xem như nhặt về cái mệnh.”

      Trần Vũ là thành viên lâm thời của tiểu đội Vũ Cảnh trong lần săn thú này, thành tích vẫn luôn nằm ở giữa lớp, bình thường thập phần trầm mặc ít , là người rất dễ dàng làm người khác bỏ qua. Cũng biết sao, ngay từ ánh mắt đầu tiên Vũ Cảnh liền lựa chọn cậu ta……

      “Thuốc có đủ dùng hay ? Chúng tớ cũng có này.” Tề Long quan tâm hỏi, Hàn Kế Quân nghe Tề Long như vậy, nhanh chóng tháo ba lô xuống, chuẩn bị lấy thuốc cấp cứu ra.

      “Cám ơn, bất quá bây giờ còn cần, Trần Vũ thương thế khống chế được, chẳng qua bây giờ phải nhanh chóng mang cậu ấy trở về để dưỡng thương gấp.” Vũ Cảnh cảm ơn ý tốt của Tề Long, bất quá sắc mặt cũng tốt hơn, bởi vì bây giờ bọn họ cần phải nhanh chóng qua chiến trường, trở về cứ điểm để Trần Vũ dưỡng thương, nếu thời gian để quá dài, thương thế của Trần Vũ nhất định có thay đổi, về sau cho dù dưỡng thương tốt chỉ sợ cũng lưu có hậu di chứng.

      Nhưng làm sao xuyên qua chiến trường lại là vấn đề khó khăn . Lúc này cậu đặc biệt căm hận chính mình bất lực.

      Vũ Cảnh ngẩng đầu nhìn hướng Tề Long : “Chúng ta chuẩn bị trở về cứ điểm để cho Trần Vũ an dưỡng, các cậu thế nào?”

      “Chúng tớ cũng tính toán như vậy.” Tề Long trả lời, “Lão Đại vừa rồi liên lạc với chúng tớ mãnh thú nơi này sắp cuồng hóa, chúng ta ở đây càng lâu, càng nguy hiểm.”

      “Xuyên qua chiến trường là có khả năng, hai phương đánh quá kịch liệt, lửa đạn bay loạn, ai cũng biết lửa đạn kia có thể bay đến người chúng ta hay .” Vũ Cảnh .

      chỉ có như thế, nếu bị địch nhân phát , chúng cũng chút nào nương tay mà cho chúng ta phát súng ánh sáng, bọn chúng cực kỳ ham thích giải quyết những hạt giống ưu tú như chúng ta này.” Hàn Kế Quân tự giễu mà bổ sung.

      “Đúng vậy, cho nên chúng ta quyết định dọc theo bìa rừng, từ nơi này vòng qua chiến trường.” Tề Long tính toán của cả đội với Vũ Cảnh.

      “Cũng giống với ý định của bọn tớ.” Vũ Cảnh cũng tính toán như vậy.

      “Bất quá, như vậy cũng rất nguy hiểm, chúng ta cơ hồ vào khu vục của mãnh thú cấp F, nếu đụng tới con mãnh thú cấp F, kết quả cuối cũng chờ chúng ta chính là cả đoàn bị diệt.” Hàn Kế Quân nhắc nhở .

      “MD, ở chỗ này cũng thể làm gì, còn bằng liều mình ra ngoài thử xem.” Diệp Nhứ có chút nghẹn khuất .

      sai!” Những người khác cũng đồng ý với ý kiến này, bọn họ là học sinh thiên tài ở học viện đồng quân trung tâm, là con cưng của thiên tử, giáo dục mà bọn họ nhận từ khi gặp phải tình huống khó khăn chính là nghênh đón và sáng tạo cơ hội chứ phải loại khoanh tay chịu chết.

      Hai đội ý kiến thống nhất, Lạc Lãng, Lâm Trung Khanh giúp mang bớt đồ lưng của Diệp Nhứ, Tần Dật để bọn họ có thể chăm sóc tốt Trần Vũ, phối hợp như vậy cũng giúp hai đội hành quân nhanh hơn chút.

      Đúng lúc này, Tề Long đột nhiên ý bảo mọi người dừng lại, lúc Vũ Cảnh hồ nghi biết gì Tề Long hưng phấn mà chuyển được liên lạc khí: “Lão Đại, sao cậu có thể liện hệ được với chúng tớ?”

      Lúc chiến tranh vừa diễn ra lâu, liên lạc khí liền mất khă năng liên lạc, bọn Tề Long biết đây là do chiến tranh gây ra, chỉ huy doanh địa sợ bị địch quân phá giải tín hiệu cho nên gián đoạn vệ tinh. Có thể tưởng tượng trong loại tình huống này mà Lăng Lan còn có thể liên hệ được với bọn họ tuyệt đối trâu bò.

      Vì thế, trong cảm nhận của Tề Long, hình tượng Lăng Lan lão Đại càng thêm to lớn vô cùng.

      Lăng Lan nghe Tề Long hỏi trong lòng liền biết đây là công lao của tiểu Tứ. Bất quá Lăng Lan cũng giải thích, nhanh chóng hỏi tọa độ của bọn Tề Long, sau đó Tề Long tới, nếu có nguy hiểm gì cố gắng ở lại vị trí đó hoặc đừng rời quá xa.

      Cắt đứt liên lạc khí , mặt Tề Long lộ ra nụ cười nhếch miệng quen thuộc, tăng thêm vài phần ngu đần, bất quá mọi người ngồi ở đây đều biết đây là Tề Long ngụy trang, thằng này lúc cần khôn khéo bao giờ ngốc.

      “Có tin tức tốt?” Vũ Cảnh nhìn Tề Long nhận được cuộc gọi tâm tình rất tốt, liền mở miệng hỏi .

      “Ừ, lão Đại nhà tớ đường tới đây.” Tề Long đắc ý trả lời. Hắc hắc, có lão Đại cảm giác là tốt, trời có sập xuống cũng có người chống cho mình.

      “Quá nguy hiểm, cậu ấy tới như thế nào?” phản ứng đầu tiên của Hàn Kế Quân chính là phản đối, cảm giác Lăng Lan điên rồi. Cạu cho rằng đây phải là hành vi mà Lăng Lan nên có, đây là lựa chọn tuyệt đối lý trí. Nhưng dù vậy, thể phủ nhận ở sâu trong nội tâm cậu, cảm giác ấm áp bắt đầu tràn ngập trong lòng, nguyên bản tinh lực mệt mỏi lập tức phấn khởi.

      “Huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn! Có lão Đại mang theo chúng ta, cái gì tớ cũng sợ…… Còn có, lão Đại cậu ấy tới khu vực cấp G rồi, trong chốc lát tới nơi này.” Tề Long cũng nghĩ nhiều như Hàn Kế Quân, chỉ cảm thấy có mọi người ở bên nhau, cho dù là đầm rồng hang hổ cậu cũng dám xông vào lần.

      tốt quá, nếu lão Đại tới chúng ta liền ở chỗ này từ từ .” Lạc Lãng cũng hưng phấn mà . Cậu cũng biết thể lực của Hàn Kế Quân và Lâm Trung Khanh bị tiêu hao gần hết trong quá trình hành quân cấp tốc.

      Tề Long nhìn về phía Vũ Cảnh, Vũ Cảnh nhìn vẻ mặt mỏi mệt của đội viên bên người, cảm giác quả cần nghỉ ngơi chút vì thế liền gật đầu : “Trước nghỉ ngơi chút .”

      Hai tiểu đội tìm chỗ tương đối nấp, Tề Long và Vũ Cảnh ở hai đầu cảnh giới, mà những người khác ngồi ở giữa, nhanh chóng lấy đồ ăn và thuốc dinh dưỡng ra bổ sung năng lượng.

      Rất nhanh, bọn họ ăn xong và nghỉ ngơi được thời gian, nếu phải tiếng nổ của súng vẫn vang lên cách bọn họ xa có lẽ bọn họ cũng quên mình ở trong cơn ác mộng đáng sợ như thế nào.

      tốt! Trốn!” Gần như đồng thời, Vũ Cảnh và Tề Long đồng thời la lên.

      Đội viên hai bên phản ứng cực nhanh, ném đồ ăn trong tay xuống, đồng thời chạy tới nơi có thể che dấu chính mình.

      Lúc này, cơ giáp màu lam trắng từ trời giáng xuống, nặng nề mà nện xuống khu từng cách chỗ bọn họ dưới vài trăm mét, nháy mắt cái hố lớn được hình thành, cây cố xung quanh gãy, ngã hỗn độn.

      Ngay theo sau, ba nguồn ánh sáng cực lớn đồng thời phóng xuống, chuẩn xác đánh trúng khoang điều khiển cơ giáp, trong nháy mắt, khoang bị nguồn sáng nuốt hết rồi tan rã biến thành lỗ trống.

      chết !” trung, ba cơ giáp màu đen của Nhật Mộ đồng thời buông súng ánh sáng trong tay xuống, cơ giáp sĩ nhịn được đắc ý .

      Lại tiếp, người cơ giáp sĩ này của Liên Bang thực may, ta vừa đánh bại cơ giáp của đối thủ, vừa muốn quay về để bổ sung đạn dược vô tình đụng phải tiểu đội ba người, tuy toàn lực chạy trốn nhưng vẫn thể thoát, cuối cùng bị giết trong tay đối phương.

      “Đừng chơi nữa, những dũng sĩ của đất nước chúng ta dũng chiến đấu hăng hái, chúng ta cần nhanh chóng tìm ra bộ chỉ huy của quân địch, tiêu diệt hết bọn chúng, làm càng nhanh cơ hội sống của các dũng sĩ nước chúng ta càng nhiều.” cơ giáp khác giống như là đội trường ra lệnh, hai cơ giáp còn lại lập tức cung kính trả lời: “Vâng!”

      lúc ba người điều khiển cơ giáp rời cơ giáp đem hình ảnh màn hình phóng lớn, tựa hồ phát cái gì: “A? Đó là cái gì?”

      “Tiểu Đằng Quân? Cậu phát cái gì?” Tiểu đội trưởng bị tiếng kinh nghi của cấp dưới làm cho kinh ngạc, vội dò hỏi tình huống.

      “Hắc hắc, có gì, chỉ là phát mấy con chuột thí nghiệm thôi.” Người gọi là Đằng Quân đột nhiên phát ra tràng tiếng cười có chút khó nghe, bên trong đó có chút hưng phấn lại có chút biến thái.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 147: Vương bài sư sĩ?

      Tiểu đội trưởng lúc này cũng thấy mấy con chuột bị Đằng Quân phát , biết thuộc hạ của mình có sở thích gì liền cười mắng: “Cho cậu phút giải quyết mấy con chuột nhắt này, Lộc Hoàn, chúng ta .”

      Tiểu đội trưởng sở dĩ yên tâm như vậy là bởi vì cho rằng mấy con chuột nhắt kia có thể mang tới phiền toái gì cho thuộc hạ của mình, đó là chưa kể việc cả ba người bọn họ ở đây, cho nên cứ đề Đằng Quân chơi chút.

      Rất nhanh, hai người điều khiển cơ giáp bay khỏi nơi này, chỉ lưu lại Đằng Quân. Lúc rời , cả hai người đều phát , ở hướng khác, cơ giáp màu lam bạc lao về phía này với tốc độ cực nhanh, bay vút giữa những tùm cây um tùm…

      Đằng Quân điều khiển cơ giáp, định vị những con mồi phía dưới, giơ cánh tay phải lên, giương khẩu súng ánh sáng nhắm về đám cừu hoảng sợ nhìn mình.

      Đám người Tề Long và Vũ Cảnh đương nhiên biết mình bị đối phương phát , sắc mặt bọn họ thay đổi, liều mạng hô to để báo cho các đồng đội bỏ trốn…. Kỳ trong lòng bọn họ biết cho dù bọn họ chạy hết sức cũng thể nhanh bằng khẩu súng có vận tốc ánh tay cơ giáp đối phương.

      “Ôi ôi ôi! Những con trùng bé đáng thương, cứ như vậy mà tạm biệt thế giới.” Đằng Quân bị vẻ mặt hoảng sợ của những đứa trẻ dưới đất làm hưng phấn cười điền cuồng. Những lúc như thế này là những lúc cảm thấy hưng phấn nhất, khoái cảm giống như được hút thuốc phiện, thể dừng lại, đây cũng là lý do luôn ham muốn hành hạ những đứa trẻ đến chết.

      Mang tâm tính vặn vẹo và nụ cười điên cuồng, Đằng Quân quyết đoán mà bấm nút trong tay, vòng ánh sáng tụ tập quanh nòng của họng súng, sắp bắn ra ……

      “Phanh!” tiếng vang lớn!

      Từ xa, chùm tia ánh sáng nhanh hơn bắn trúng vào khẩu súng sắp ra đạn của , bởi vì nguồn quang năng này nên khẩu súng của Đằng Quân vỡ tạc trong nhanh mắt, những vậy, cánh tay phải của ta cũng trực tiếp đứt lìa, rơi xuống đất.

      “Là cơ giáp Liên Bang!” Tề Long Vũ Cảnh nguyên bản chờ đợi cái chết đến với mình nghĩ tới ở thời khắc cuối cùng, họ lại được cứu lại. Bọn họ đồng thời nhìn về nơi phát ra nguồn sáng, cơ giáp màu trắng từ xa nhanh chóng bay tới, lao thẳng về phía cơ giáp của Nhật Mộ đứng giữa trời cao.

      tốt quá. Chúng ta được cứu rồi!” mặt mọi người đều hưng phấn vì có thể sống sót sau tai nạn.

      Hàn Kế Quân là người duy nhất còn tính bình tĩnh: “Thừa cơ hội này trốn nhanh lên!” Nhật Mộ có tới ba cơ giáp mà Liên Bang chỉ tới cái, nếu hai cơ giáp kia của Nhật Mộ đồng thời quay trở lại, Hàn Kế Quân cho rằng cơ giáp Liên Bang kia có hy vọng sống sót. Tuy rằng người đó cứu bọn họ, và cậu cũng hy vọng người đó chết, nhưng thực trước mắt thể làm Hàn Kế Quân suy xét về khả năng sinh tồn của bọn họ.

      Đám người Tề Long biết Hàn Kế Quân nhắc nhở là đúng, ánh mắt lưu luyến nhìn cơ giáp màu lam cái rồi dẫn dắt đồng đội hướng về phía rừng sâu…

      “Cố lên, sư sĩ Liên Bang!” Tất cả mọi người thầm cổ vũ cơ giáp sư sĩ của Liên Bang chiến đấu trung rồi rời .

      “Chết tiệt!” Đằng Quân phẫn nộ. còn chưa giết đám chuột kia cho ghiền bị đối phương bắn trúng làm đứt cánh tay phải, mất súng vận tốc ánh sáng.

      phẫn hận mà nhìn cơ giáp màu lam bạch lao tới. Là cơ giáp được Liên Bang công bố là cơ giáp cao cấp nhất, trước ngực có huy hiệu của Liên Bang, còn ký tự gì khác liền biết đây chỉ là cơ giáp sĩ cao cấp bình thường.

      Ở Liên Bang, cơ giáp từ vương bài trở lên trước ngực trừ huy hiệu của Liên Bang còn có đồ đằng của chính mình. Cấp bậc càng cao, đồ đằng càng lớn, đến khi đạt được mốc thần cấp sư sĩ ngực còn huy hiệu của Liên Bang nữa, chỉ còn lại đồ đằng của chính mình. Giống như Lăng Tiêu, cơ giáp của ông ta có hình phượng hoàng sống lại từ trong biển lửa.

      Nguyên bản muốn ấn nút chuyện với đội trưởng ngón tay liền dừng lại ngay lập tức… quả muốn gọi tiểu đội trưởng tới đây, nhưng khi nhìn thấy đối phương chỉ là cơ giáp sĩ cao cấp bình thường kiêu ngạo làm ấn nút gọi nữa.

      Đối mặt với đối thủ yếu hơn mình, nếu kêu gọi giúp đỡ chính là sĩ nhục.

      Đằng Quân cảm thấy mình thể ném mặt mũi như vật, là tinh của đế quốc, là vương bài sư sĩ của quân tự vệ, sao có thể bại bởi cơ giáp sĩ cao cấp bình thường của địch quốc chứ?

      Đằng Quân nháy mắt quyết định, muốn tự mình báo thù, cho dù bây giờ chỉ còn cánh tay trái nhưng bằng năng lực điều khiển cơ giáp của , tuyệt đối có thể ngược đối phương chết sống lại.

      Đằng Quân trực tiếp điều khiển cánh tay trái của cơ giáp, rút thanh kiếm quang ở sau lưng, chuẩn bị nghênh đón đối phương.

      “Lão Đại, đối phương thế mà lựa chọn cận chiến với !” Tiểu Tứ hưng phấn. Nếu so với công kích viễn trình, tiểu Tứ càng tin vào khả năng cận chiến của Lăng Lan.

      “Vận khí tồi, tiểu Tứ, mở hết tốc lực, đâm cho ta!” Lăng Lan nhanh chóng quyết định.

      Nguyên bản còn khống chế chậm tốc độ, sợ bị đối phương ngắm bắn nên hết sức chăm chú, chuẩn bị điều khiển cơ giáp tiến hành bay biến động bất quy tắc. Thế mà đối phương lại chọn cận chiến, đối với lựa chọn này của đối phương, cảm thấy nhàng vô cùng. Dù sao tiến hành bay biến động bất quy tắc phải tốn rất nhiều tâm sức, những vậy, cơ giáp này Lăng Lan cũng vừa làm quen được bao lâu, khả năng nắm giữ nó vẫn chưa đạt tới mức tối đa.

      biết, lão Đại, cứ giao cho tôi.” Tiểu Tứ trả lời, nháy mắt tốc độ bay của cơ giáp bỗng tăng nhanh mấy lần.

      Đằng Quân nguyên bản cho rằng còn có cơ hội điều chỉnh, lại ngờ tốc độ đối phương đột nhiên nhanh hơn mấy lần, trong chớp mắt liền bay đến trước mặt . Càng đáng chết hơn, đối phương chút cũng có ý định giảm tốc độ, lựa chọn trực tiếp đánh tới, rất có khả năng muốn đồng quy vu tận.

      Đằng Quân đương nhiên muốn cùng đối phương đồng quy vu tận, phản ứng đầu tiên của chính là né tránh, khẩn cấp đẩy động cơ chủ lực bên, cố gắng di chuyển về phía bên cạnh, tránh va chạm hoàn toàn với đối thủ.

      đợi Đằng Quân yên lòng, khi cơ giáp màu lam bạc ngang qua cơ giáp màu đem nó đột nhiên dừng lại đột ngột, cùng lúc đó, đối phương điều khiển cánh tay máy móc cong lên, hung hăng mà đâm xuống, cánh tay tàn nhẫn đánh trúng vị trí cổ và vai của cơ giáp màu đen.

      “Phanh!” tiếng nổ vang! nhát đâm này lực lượng cực kỳ mạnh, trực tiếp làm cơ giáp màu đen mất khống chế toàn bộ, đứng giữa trung đột nhiên rơi xuống…

      “Đáng chết!” lần sơ sẩy thế nhưng làm lâm vào bị động, mất tiên cơ, Đằng Quân liều mạng khống chế cơ giáp, hy vọng có thể ngăn cẳn tốc độ rơi của cơ giáp, làm cơ giáp khôi phục cân bằng, sau đó tiến hành phản kích.

      vất vả ổn định thân máy bay cho nó tiếp tục rơi xuống lại dự đoán được cơ giáp lam bạch cũng bởi vì đánh trúng mình mà ngừng công kích, đối phương lựa chọn bay xuống theo, từ phía xuống, thiết quyền hung hăng mà đánh vào cơ giáp.

      Đòn công kích này lại lần nữa đánh vỡ cân bằng của cơ giáp, cơ giáp lại trong tình trạng rơi xuống, lúc Đằng Quân dốc toàn lực muốn kéo cơ giáp lại ngạc nhiên phát cơ giáp màu lam bạch của đối phương còn rơi xuống nhanh hơn , thế nhưng vượt mặt mà rơi xuống trước.

      Có thể rơi xuống trước như vậy là bởi vì động cơ đẩy lực của hai bên hông cơ giáp màu lam bạch đồng đồng loạt mở ra, làm tốc độ rơi của cơ giáp tăng lên mấy lần.

      Vừa mới chạy trốn xa, mấy người Tề Long xem trận chiến bỗng nhiên nhìn thấy cảnh này trái tim lập tức treo lên. Chẳng lẽ là cơ giáp của Liên Bang xuất vấn đề về hệ thống hay là do cơ giáp sĩ điều khiển sai lầm?

      Mắt thấy cơ giáp lam bạch sắp đâm trúng mặt đất, còn cách mặt đất khoảng 20m bộ phận phản lực vẫn luôn đóng của cơ giáp đột nhiên mở ra, dòng khí cực mạnh cố gắng đẩy cơ giáp lên đồng thời là những cho cây cối xung quanh đứt gãy toàn bộ.

      Chỉ cần lần mở bộ phận phản lực tốc độ rơi của cơ giáp giảm xuống rồi dừng lại ngay, đồng thời, hai cánh tay của cơ giáp màu lam bạch đồng thời giơ lên vượt qua đỉnh đầu, mười ngón bỗng nhiên mở ra, nặng nề mà đáp xuống mặt đất. Hai chân làm động tác xoay tròn hướng về phía cơ giáp màu đen rơi xuống.

      Vì thế, trong những động tác cao cấp của cơ giáp được thực , mà lúc này, bởi vì rơi xuống quá gần, cơ giáp màu đen thể khống chế cơ giáp để giảm tốc độ rơi, trực tiếp bị đá bay.

      “Quá lợi hại!” Mấy người Tề Long xem đến ngây người. Bọn họ chưa từng nghĩ tới cơ thể chế cơ giáp thực những động tác đấu của của còn người, hơn nữa nhìn thể thuật được thực bởi cơ giáp còn chấn động, kích động vào lòng người như vậy.

      Cơ giáp màu lam bạch dùng sức chống đẩy thân thể rồi đứng thẳng lên, chần chờ, tay trái từ sau lưng rút kiếm quang ra, tay phải đồng thời lấy thanh đao từ sườn đùi cơ giáp ra, lao nhanh về phía cơ giáp còn chưa kịp đứng dậy cách đó xa.

      “A, chết !” Đằng Quân lắc lắc đầu bị chấn động phát đau, nhìn lưỡi dao sắc bén của đối phương lao tới nhanh chóng bắn hết tất cả những tên lửa mà mình có, ý đồ ngăn cản đối phương, có lẽ do sợ hãi, ở trong khoang điều điên cuồng mà mắng to.

      Đối mặt với loạt lửa đạn từ bên kia bắn ra, cơ giáp màu lam bạch càng tăng tốc độ bay, hình ảnh cơ giáp và tên lửa giao nhau, cơ giáp bỗng nhiên xuất tầng tầng điệp ảnh…… Những tên lửa đó ở bên cạnh cơ giáp màu lam bạch mà phát nổ, phát ra vô số ánh lửa nhưng đầu đạn nào đánh trúng nó.

      “Cái kia có phải là vô tự chớp động mà chỉ có vương bài sư sĩ mới có thể làm hay ?” Vũ Cảnh vẻ mặt giật mình hỏi.

      Tề Long hưng phấn mà gật mạnh đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là động tác kia! Người điều khiển chiếc cơ giáp kia tuyệt đối là vương bài sư sĩ!”

      Giờ phút này Tề Long vẻ mặt sùng bái mà nhìn biểu uy vũ của cơ giáp màu lam bạch, hận người điều khiển cơ giáp bây giờ phải là mình…. Trong lòng cậu điên cuồng huyên nào: Ta muốn điều khiển cơ giáp, muốn điều khiển cơ giáp (tỉnh lược ngàn vạn chữ muốn điều khiển cơ giáp )……

      có khả năng, sao có thể là vô tự chớp động……” Đằng Quân thấy màn như vậy, khó có thể tin mà mở to hai mắt, cảm giác hối hận tràn khắp trong lòng, cảm giác chính mình bị lừa……

      “Tên đê tiện!” Thời khắc cuối cùng, theo bản năng mà bấm nút gọi cho tiểu đội trưởng, nhưng quá muốn, thanh kiếm quang của cơ giáp màu lam bạch đến, đâm mạnh vào khoang điều khiển của , năng lượng quang quá lớn khiến thân thể bị tan ra, phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại máu chảy khắp nơi trong khoang điều khiển.

      ra ngoài, tiểu đội trưởng nhìn thấy cầu được chuyện của Đằng Quân nhanh chóng nhấn trả lời: “Tiểu Đằng Quân? Tiểu Đằng Quân?”

      Bên kia có tiếng , lặng yên tiếng động chỉ có tiếng nước giọt quỷ dị vang lên…

      tốt, Đằng Quân xảy ra chuyện! Chúng ta trở về!” Tiểu đội trưởng cảm thấy ổn, nhanh chóng quyết định, gọi đội viên còn lại cùng nhau trở về nhìn tình huống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :