1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

      Chương 131: Hành tinh Lục Thâm.

      “Sợ là lần săn thú dã ngoại của chúng ta thể diễn ra rồi…”Người bạn học vừa tiến vào liền thông báo tin tức xấu khiến tâm tình của mọi người có chút hoảng loạn, dù sao bọn họ cũng chờ ngày này lâu, chẳng lẽ có biến động gì phát sinh sao?

      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tin tức này cậu lấy từ đâu?” Nhìn Tề Long có ý dò hỏi, Võ Cảnh chỉ phải mở miệng hỏi.

      Nhóm của Lăng Lan lâu nay đều do Tề Long ra mặt, nếu Tề Long hỏi, vậy tỏ vẻ Lăng Lan có hứng thú. Nhưng Lăng Lan hứng thú, có nghĩa Võ Cảnh có hứng thú.

      “Nghe tại cuộc thi liên học viện của học sinh năm bảy ở thế giới ảo năm nay, chúng ta bị học viện từ tinh cầu khác vượt mặt, thầy viện trưởng biết tin thập phần tức giận, cho nên bây giờ triệu tập tất cả giáo viên họp khẩn cấp.” Người bạn thông báo tin vẻ mặt mất mát, cậu cũng cực kỳ chờ mong hoạt động ngoại khóa lần này, “ tại các giáo viên chỉ sợ có thời gian mang chúng ta săn thú dã ngoại.”

      Người bạn thông báo tin trả lời dứt khoát cẩn thận, bởi vì người hỏi chuyện chính là tiểu đội trưởng của trong ba tiểu đội đứng đầu đặc cấp ban 1, nếu có thể để lại ứng tượng tốt, cơ hội gia nhập tiểu đội của cậu ấy có thể tăng lên.

      Ban 1 tuy rằng có rất nhiều tiểu đội thành lập, nhưng lại chỉ có ba tiểu đội khiến những học sinh mắt luôn nhìn trời muốn gia nhập, Lý Kiệt bởi vì thu đủ người nên thể thu thêm, nhưng hai đội còn lại vẫn còn thừa mấy cái danh ngạch, đó là vị trí mà tất cả học sinh lớp đặc cấp đều ngắm nhìn gắt gao.

      Bởi vì điều kiện vào tiểu đội của Lăng Lan vô cùng khắc nghiệt, lại chỉ còn người cuối cùng cho nên tất cả mọi người đều biết, muốn vào tiểu đội Lăng Lan hệ số khó khăn cao hù chết người, chỉ có cầu thiên phú xuất sắc, các phương diện khác đều phải tinh thông. Có chút người tự mình hiểu lấy mình liền đem mục tiêu đổi thành tiểu đội của Võ Cảnh, tuy cầu thu người của tiểu đội cao bằng tiểu đội Lăng Lan nhưng lại còn có hai danh ngạch, như thế nào xác suất thành công cũng cao hơn rất nhiều, điều này làm cho tiểu đội Võ Cảnh được học sinh ban 1 chú ý tiểu đội Lăng Lan.

      biết là học viện đồng quân tinh cầu nào lại giỏi như vậy?” Diệp Nhứ đối với tin tức này cũng cực kỳ tò mò.

      “Là hành tinh Lục Thâm!” Người đưa tin ra đáp án làm tất cả học sinh trong ban đều chấn kinh, hành tinh Lục Thâm chỉ là hành tinh cấp 3 thôi, các phương diện tài nguyên đều kém bọn họ N cấp. Chẳng lẽ nơi đó có thiên tài tuyệt thế xuất ?

      Nguyên bản Lý Kiệt cũng để chuyện này ở trong lòng, nhưng khi nghe được mấy chữ hành tinh Lục Thâm tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, vội vàng mở miệng hỏi: “Cậu có biết là người nào đánh vỡ trạm kiểm soát hay ?” Đánh vỡ trạm kiểm soát cần thiết đến dựa vào tiểu đội, cho nên Lý Kiệt mới hỏi như vậy. (nội dung cuộc thi đánh trạm kiểm soát gian được định sẵn)

      Người bạn học thông báo tin tức tiếc nuối mà lắc đầu : “Trong lúc ngang qua hai giáo viên tớ chỉ trùng hợp nghe bọn họ ít về chuyện này. Tớ chỉ nghe đến học sinh hành tinh Lục Thâm năm giờ sáng nay thành công đánh vỡ trạm kiểm soát, trở thành đội đầu tiên đánh vỡ trạm kiểm soát, sau đó tớ cũng dám ở lại lâu nên cũng ràng lắm những người đó có những ai.”

      “Thông tin chi tiết hẳn là các giáo viên biết.” Những học sinh khác cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi.

      Đúng lúc này, giọng trong trẻo ở cửa phòng học vang lên: “ sai, thầy đích xác biết……” Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, Trình Viễn Hành tới.

      “Thầy Trình, chào!” Nhìn Trình Viễn Hành vào lớp, tất cả học sinh đều ngoan ngoãn mà trở lại chỗ ngồi của chính mình, chỉnh tề đứng thẳng chào.

      Trình Viễn Hành ý bảo các học sinh đều ngồi xuống, sau đó liền tuyên bố: “Thầy muốn cho các em hai việc. Chuyện thứ nhất, là các em yên tâm, kế hoạch săn thú dã ngoại thay đổi, hôm nay đúng hạn ra ngoài!” Trình Viễn Hành làm tất cả học sinh ban đều hoan hô, bọn họ chờ đợi ngày này lâu.

      “Nhưng, lần ra ngoài săn thú này khó khăn hơn những lần săn thú trước rất nhiều, đây cũng chính là do viện trưởng quyết định, cầu thấp nhất dành cho học sinh cũng được gia tăng thêm 50%.” Câu tiếp theo của Trình Viễn Hành làm toàn học sinh ồ lên mảnh, đây là đạo lý gì?

      cách khác, thời gian cho khóa săn thú dã ngoại này được kéo dài từ năm đến sáu tháng…” Trình Viễn Hành bổ sung khiến cho học sinh kháng nghị, bọn họ cũng thích sống kích thích đầy huyết tinh, nhưng cũng muốn sống ở tinh cầu nguyên thủy trở thành tên đồ tể.

      “Thầy ơi, vì sao lại quyết định như vậy?” Diệp Nhứ tức giận mà mở miệng hỏi. Nếu học sinh cảm thấy cách làm của học viện là công bằng, học sinh có quyền kháng nghị, với điều kiện người học sinh đó có đạo lý và có lực.

      “Vì sao?” Trình Viễn Hành sắc mặt đột nhiên trầm xuống, tay đột nhiên đập mạnh xuống bàn, “Bang” tiếng khiến cho tất cả học sinh đều im lặng lập tức, cả phòng yên tĩnh.

      “Từ khi học viện đồng quân của chúng ta được thành lập đến nay, người nhận được cờ thưởng trong cuộc thi của học sinh năm bảy đều là chúng ta, vậy mà năm năm lại thất bại, những vậy còn thất bại trong tay học viện cấp ba ở xa xôi, đây chính là sỉ nhục đối với học viện, đối với các học sinh…”

      Trình Viễn Hành tới đây, khẩu khí hơi hòa hoãn xuống: “Các em có nghĩ tới nguyên nhân chưa? Vì sao chúng ta thất bại? Có phải chúng ta bị những vinh dự trước kia che mắt mờ hai mắt hay , cho nên nhìn thấy những học viện khác cố gắng đuổi theo? Hôm nay toàn bộ giáo viên trong học viện hội nghị, viện trưởng câu sai, sống với gian nan khổ cực mà chết vào yên vui! Nếu chúng ta nhanh tỉnh lại, những vinh quang trước đây của chúng ta bị những học viện khác cướp mất, tới lúc đó thứ bị đào thải chính là học viện của chúng ta.”

      “Cho nên chúng ta quyết định, rút kinh nghiệm xương máu, ai cũng thể tiếp tục an nhàn…… Cho nên, thầy cũng muốn chúc mừng các m, từ giờ trở , các giáo viên đem toàn lực ra dạy dỗ, chúng ta khiến các em còn thời gian để nghĩ tới mấy thứ bảy, tám gì đó mà đem các em áp bách để tất cả tiềm lực đều bị áp ra ngoài.” Trình Viễn Hành làm tất cả học sinh đều cảm thấy lạnh từ trong xương, đều cảm thấy tai vạ đến nơi rồi.

      Lăng Lan chống cằm, khóe miệng lộ ra tia ý cười, sớm cảm giác các phương diện cầu của học viện đối với học sinh đều có chút thấp, đây chính là nguyên nhân vì sao khoảng cách giữa và những người cùng lớp khác lại càng ngày càng xa như vậy, may là đám Tề Long theo chơi, nếu cứ như vậy xuống tiềm năng của bọn họ cũng bị cách giáo dục này kéo xuống.

      Bất quá Lăng Lan cũng lý giải tâm tư của học viện, dù sao ở độ tuổi này, nếu huấn luyện quá nhiều trong thời gian dài nhất định khiến thân thể bị tổn thương vĩnh viễn, học viện dám đánh cược cũng là chuyện bình thường.

      “Vậy nên lượng huấn luyện của chúng em đều được gia tăng.” Võ Cảnh minh bạch, cậu ta liếc mắt nhìn vẻ mặt thích ý của Lăng Lan có chút lĩnh ngộ vì sao đối phương xuất sắc như vậy, chỉ sợ lượng huấn luyện vượt xa bọn họ…… Nếu như thế, cậu cũng thể bại bởi đối phương.

      “Đúng vậy, từ giờ trở , nhiệm vụ của học sinh ở mỗi niên cấp đều được tăng lên gấp đôi, nếu năm 7 năm sau lại thất bại, vậy các em biết phải làm gì rồi chứ, lượng nhiệm vụ lại tiếp tục tăng.” Trình Viễn Hành cười lạnh mà tuyên bố tính toán của học viện, chờ mong năm 7 năm sau như thế nào.

      “Thầy Trình, thầy có biết đội ngũ đánh vỡ trạm kiểm soát trước có những ai ?” Lý Kiệt rốt cuộc nhẫn nại được mở miệng dò hỏi điều mình để ý nhất.

      Trình Viễn Hành cười như mà nhìn cậu cái, Lý Kiệt cảm thấy tâm tư của mình bị người giáo viên này nhìn thấu, nhưng cậu muốn biết kết quả, nếu là trong đó có người họ lớn của cậu, như vậy vị trí người kế thừa hàng đầu của cậu nhất định bị đe dọa.

      “Chuyện đó em cần quan tâm, em chỉ cần nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của học viện là được rồi.” Trình Viễn Hành cũng trả lời mà khuyên Lý Kiệt chuyên tâm và chuyện của chính mình.

      “Em chỉ muốn biết bên trong có người tên là Lý Mộ Lan hay thôi.” Lý Kiệt chưa từ bỏ ý định hỏi.

      Trình Viễn Hành nhíu nhíu mày nhìn thoáng qua Lý Kiệt có chút kích động, nghĩ nghĩ liền : “Họ Lý quả cái.” Lý Kiệt sắc mặt lập tức trắng bệch, Trình Viễn Hành tiếp, “Nhưng thầy nhớ người đó gọi là Lý Lan Phong!”

      “Lý Lan Phong?! phải người đó liền tốt.” Lúc này sắc mặt Lý Kiệt mới khôi phục bình thường, phải là người đó, ai đánh phá trạm kiểm soát đều quan trọng.

      “Được, nếu còn vấn đề gì, mọi người cùng thầy đến quảng trường tập hợp.” Trình Viễn Hành nhìn cả lớp còn câu hỏi khác liền mang học sinh ra quảng trường của học viện.

      Ngay lập tức, giày ròng rọc đều bay đầy trời, mọi người đều chạy theo giáo viên của mình. Lăng Lan thầm nghĩ, có lẽ đây mới là nguyên nhân vì sao giày ròng tọc lại quan trọng như vậy, nhìn nguyên đại đội cần phải di chuyển, nếu có giày ròng rọc này thể lao ra ngoài với hiệu suất cao như vậy được.

      Lúc này ở quảng trường tới ít người, chỉ cần là học sinh năm tư đều được tham dự huấn luyện dã ngoài vào ngày hôm nay, chỉ khác ở chỗ độ an toàn khác nhau thôi.

      Lăng Lan lúc này mới phát , của quảng trường bị che kín bởi vô số những phi thuyền , nhìn cảnh tượng này, Lăng Lan mới lần nữa nhớ ra mình chân chính tới thế giới khoa học viễn tưởng …… Được rồi, tồn tại của cũng được xem là phi khoa học rồi.

      Lăng Lan thấy xung quanh quảng trường xuất rất nhiều đồ vật nên xuất , rất nhiều xe dài. Lúc này ở sân ga có rất nhiều học sinh đến, bọn họ lục tục mà bước lên tiểu phi thuyền.

      Chờ mọi người tiến vào, phi thuyền đóng cửa khoang lại, trở thành quả trứng hình thoi có kẽ hở, sau đó vèo cái liền bay , tốc độ khởi động trong nháy mắt kia tuyệt đối đạt tới 0.5 mã hách. (mã hách này mình vẫn chưa biết là gì... :cry: :cry: )

      Trình Viễn Hành mang học sinh của mình vào sân ga tương đối rộng rãi, lúc học sinh bước vào sân ga chiếc phi thuyền màu đỏ bay tới, bắt đầu đáp xuống trước mặt họ.

      thân phi thuyền có mấy chữ đặc cấp ban 1 cùng với ký hiệu của học viện, Lăng Lan lập tức đổ mồ hôi, chẳng lẽ phi thuyền này là phi thuyền chuyên chúc dành cho học sinh đặc cấp? Xem ra để học sinh cảm nhận được vinh dự của cường giả, học viện cũng chịu ít tốn kém.

      Bên trong phi thuyền rất lớn, ở giữa có ba cái bàn tròn, đặt theo hình tam giác, xung quanh bàn tròn được đặt sáu cái ghế sofa, những bộ bàn ghế bằng gỗ khác được đặt xung quanh ba chiếc bàn này. Xem ra để phân biệt địa vị của cường giả, trường học đem tư tưởng cường giả vi tôn biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn.

      Học sinh xếp hàng đâu vào đấy mà lên thuyền, mọi người đều tự giác ngồi vào ba vị trí ở trung tâm.

      Khi Lăng Lan mang đội tiến vào, vừa thấy loại bố trí này liền biết là vì cái gì, là lão Đại chút khách khí mà ngồi xuống trong ba bộ bàn ghế đó, Tề Long theo sát sau đó cũng theo ngồi xuống.

      Đây là địa vị của bọn họ, ở học viện đồng quân có từ khiêm nhượng, nếu ngược lại bị người khinh thường.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 132: Tâm phục khẩu phục!

      Vũ Cảnh theo sát phía sau lên, nhìn bố trí bàn phi thuyền cười cười rồi ngồi ở bên trái Lăng Lan, Diệp Nhứ cùng với các thành viên trong tiểu đội cũng theo qua.

      thể , Lăng Lan và Vũ Cảnh lựa chọn vị trí chính là hai vị trí tốt nhất trong ba vị trí, gần màn hình nhất và tầm mắt bị chặn.

      Màn hình phi thuyền có thể ra cảnh tượng bên ngoài, hành khách có thể vừa uống đồ uống vừa xem cảnh sắc bên ngoài, đối với người cái gì cũng biết, thấy cái gì cũng tò mò Lăng Lan đương nhiên muốn bỏ qua điểm này.

      Hàn Kế Quân tựa hồ rất quen thuộc với phi thuyền, lôi kéo Lâm Trung Khanh nhà quê cũng dại ra, ý bảo cùng mình, sau đó biết ở trong cái góc nào tìm ra được ít đồ uống ướp lạnh, đem đưa cho bọn Lăng Lan, khiến những đứa trẻ khác hâm mộ vô cùng. Bất quá, bọn họ cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, chưa từng ngồi qua loại phi thuyền cỡ lớn như vậy, các học sinh khác biết phải dâu để tìm đồ uống ướp lạnh như vậy, mà chung quanh cũng có thứ gì dùng để phục vụ khách hàng, lỡ như cẩn thận làm ra chuyện gì….như vậy liền phiền toán.

      Lăng Lan dùng ngón trỏ nhàng mà vẽ vòng ra bàn, hoàn toàn có thể cảm nhận được lạnh lẽo mà nó mang lại. Thời tiết bây giờ tuy quá nóng bức, nhưng có thể có phần nước uống mát lạnh như vậy coi như cũng là loại hưởng thụ.

      Lăng Lan liếc liếc mắt nhìn Hàn Kế Quân chuyện với Tề Long, Hàn Kế Quân tựa hồ có cảm giác liền quay đầu tới, thấy Lăng Lan nhìn mình, liền giơ đồ uống trong tay lên lắc lắc với , chỉ có như thế, vẻ mặt của cậu tựa hồ còn mang theo ý gì đó.

      Khóe miệng Lăng Lan khẽ nâng: “Tình báo trong nhà chuẩn!”

      Hàn Kế Quân ánh mắt đột nhiên chợt lóe, sau đó cũng nở nụ cười, vô lại : “ phải đều là phục vụ cho lão Đại cậu sao?”

      Lăng Lan bật cười, chỉ cầm đồ uống trong tay, nhàng rót ra ít cùng đối phương tỏ vẻ tiếp nhận. Hai người đồng thời ngửa đầu uống ngụm đồ uống, nhìn nhau, hết thảy đều cần gì nữa.

      Lăng Lan rất ràng, động tác này của Hàn Kế Quân là để cho biết mình đến từ giai tầng nào…… Cơ quan tình báo! đứa trẻ nhiều tâm cơ. Nếu phải Tiểu Tứ sớm đưa những tư liệu tỉ mỉ về đám bạn này đưa cho xem với ám chỉ bí này của Hàn Kế Quân, cũng chỉ xem mà bỏ qua.

      Là bởi vì có chút lời thể sao? Nhất là hoàn cảnh gia đình như vậy, Hàn Kế Quân ràng càng phúc hắc hơn so với trước kia. Xem ra bồi dưỡng cậu ta trở thành đại não của tiểu đội có vấn đề.

      Hàn Kế Quân vừa lòng, khóe miệng ý cười càng đậm. Thêm lần nữa chứng minh Lăng Lan lão đại là người thông minh bức ngoài. Dùng chuyện lấy nước lạnh làm ám chỉ, là để cho Lăng Lan công việc của gia đình của mình, hai lại là bởi vì chút tư tâm của cậu, muốn thử Lăng Lan chút.

      Hàn Kế Quân lúc trước nhận Lăng Lan làm lão Đại nguyên nhân lớn cũng chính là bởi vì bạn tốt của mình Tề Long. Bởi vì Tề Long khăng khăng mực muốn theo Lăng Lan, làm bạn bè tốt Hàn Kế Quân cũng chỉ có thể căng da đầu nhận.

      Theo từng năm lớn lên, Hàn Kế Quân ngừng tự hỏi mình có thể giống Tề Long khăng khăng mực mà theo Lăng Lan như vậy , nhận người này là lão Đại? Hàn Kế Quân rất , nếu mình thể lòng mà miễn cưỡng xuống chung quy cũng có ngày vì ích lợi mà tạo ra mâu thuẫn quyết liệt, như vậy cho dù là đối với ai cũng đều là loại thương tổn, còn bằng bây giờ ràng, lần nữa thành lập quan hệ, có lẽ mối quan hệ này càng thêm lâu dài.

      Hàn Kế Quân cũng phủ nhận khả năng siêu cường của Lăng Lan, phương diện cách đấu thể thuật, cậu chưa từng gặp qua ai nghiệt như Lăng Lan, có thiên phú kinh người như vậy. Quả chính là tuyệt thế nghiệt sinh ra vì cách đấu, đây cũng là nguyên nhân Tề Long khăng khăng mực theo, Tề Long si mê cách đấu khiến cho cậu ra tôn sùng những người tuyệt thế thiên tài mạnh hơn mình.

      Nhưng Hàn Kế Quân ràng, cậu phải người giống Tề Long như vậy, đối cách đấu si mê. So với cách đấu, cậu càng thích nghiên cứu các loại chiến dịch vũ trụ, các loại chiến thuật kỳ lạ làm cậu say mê, cậu muốn trở thành người chỉ huy tinh hạm, cho nên Lăng Lan chỉ dựa vào cách đấu là thể thuyết phục cậu, Hàn Kế Quân thích động não, cho nên cũng hy vọng có người động não giỏi hơn mình để mình tin phục.

      Bất quá mấy năm nay, thái độ lạnh nhạt của Lăng Lan đối với Lâm Trung Khanh làm Hàn Kế Quân cảm giác Lăng Lan đơn giản. Hàn Kế Quân ràng Lăng Lan khẳng định biết Lâm Trung Khanh đơn giản như biểu vậy, cho nên mới lạnh nhạt như vậy với cậu ra. Mà Hàn Kế Quân có thể cảm giác được Lâm Trung Khanh trong ngoài đồng nhất cũng hoàn toàn là kinh nghiệm mấy năm nay theo cha mình, mưa dầm thấm đất tích tụ được.Bất quá chỉ cần Lâm Trung Khanh làm nguy hại đến chuyện của bọn họ, cậu cũng muốn làm người ác tới vạch trần người khác.

      Chuyện của Lâm Trung Khanh lại lần nữa chứng minh Lăng Lan tuyệt đối phải là người có đầu óc đơn giản, điều này làm cho Hàn Kế Quân cực kỳ cao hứng, thậm chí cảm thấy cứ như vậy mà theo Lăng Lan cũng tồi, bất quá muốn mình theo người khác như vậy vẫn còn chưa đủ, vì muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, cậu cố ý an bài chút ám chỉ, nếu Lăng Lan phát , Hàn Kế Quân đương nhiên đơn giản như vậy liền từ bỏ, cậu cho Lăng Lan ba cơ hội. Nếu ba lần Lăng Lan cũng phát , cậu chỉ có thể tiếc nuối mà cùng Lăng Lan lập trường của mình.

      Chỉ là Lăng Lan nhanh chóng phản ứng làm cậu có chút khiếp sợ, như vậy chứng mình lão Đại mà cậu và Tề Long tuyển quá tuyệt vời. Ngay từ lần ám chỉ đầu tiên liền phát , thậm chí còn chút huyền cơ về lai lịch của mình, làm cậu tâm phục khẩu phục. Điều này chứng minh Lăng Lan rất có thể còn thông tuệ hơn so với cậu tưởng tượng……

      Cái chạm cốc cuối cùng là hứa hẹn của cậu đối với Lăng Lan, cậu-Hàn Kế Quân, đời này chỉ nhận Lăng Lan làm lão Đại, cũng còn do dự nữa.

      Lăng Lan đương nhiên cũng biết Hàn Kế Quân rối rắm như vậy, kỳ chưa từng đem việc làm lão Đại của Tề Long, Hàn Kế Quân để ở trong lòng, vẫn cho rằng đây chỉ là lời đùa của trẻ , cũng biết trẻ con ở thế giới này trưởng thành từ sớm, đối với lời hứa của mình cũng coi trọng vô cùng, dễ dàng bội ước.

      Tiểu đội của Lăng Lan và Võ Cảnh chiếm hai cái bàn ở giữa, Lý Kiệt khoan thai tới muộn nhìn chung quanh vòng, phát hai vị trí tốt nhất bị Lăng Lan và Võ Cảnh đoạt cực kỳ buồn bực mà trừng mắt nhìn thành viên của mình cái, cuối cùng hậm hực mà ngồi xuống vị trí cuối cùng. Ai bảo bọn họ tới trễ thế này, chiếm được vị trí tốt cũng cũng thể gì được.

      Trình Viễn Hành nhanh chóng kiểm kê nhân số, xác định tất cả học sinh trong ban đều lên thuyền, lúc này mới thông báo người điều khiển phi thuyền tới lúc rời cảng.

      Cả đoạn đường hơn giờ này làm Lăng Lan có chút thất vọng, ngay từ đầu còn tốt chút, có thể nhìn toàn cảnh của học viện đồng quân. Bất quá sau khi tiến vào bầu trời ngoại trừ mây trắng cũng chỉ là mây trắng, cuối cùng Lăng Lan liền hoàn toàn có hứng thú, nửa nằm ở sô pha, nhắm mắt mắt dưỡng thần.

      Sau khi tới cảng, tất cả học sinh được sắp xếp đưa ra khỏi tinh hạm. Tất cả học sinh đâu vào đấy mà ra khỏi phi thuyền, liền thấy cảng khổng lồ vô cùng. Đứng ở bên trong mà nhìn xa xa ra ngoài liền cảm giác cảng này lớn hơn rất nhiều sao với tưởng tượng. Từ cửa cảng bên này mà muốn cửa cảng khác cần phải tốn hơn tiếng đồng hồ, nếu cẩn thận sai chỗ cũng biết phải làm như thế nào. Đương nhiên chính phủ Liên Bang cũng rất thông minh, sắp xếp cho vô số đoàn tàu, phi thuyền có thể cùng lúc xuất cảng.

      Giáo viên quả nhiên đưa học sinh rời phi thuyền 117, sau đó đưa lên xe chuyên chúc. đường rất nhanh, đến năm phút, đám Lăng Lan liền chuẩn xác đưa đến nơi cần đến.

      Sau khi xuống xe lần nữa, Lăng Lan liền nhìn thấy tinh hạm bưu hãn, lồ ghi số 117 chờ sẵn.

      Nhìn những đầu đạn bên ngoài được lá cây che phủ, Lăng Lan biết đây là tinh hạm đươc võ trang chứ phải là những phi thuyền du lịch dân dụng bình thường. Thậm chí thân tinh hạm còn có rất nhiều vết đạn chứng mình tinh hạm này có lai lịch đơn giản.

      Lăng Lan tò mò mà nhìn Trình Viễn Hành, biết người giáo viên này như thế nào mà tìm được tinh hạm bưu hãn như vậy. Cho dù là học viện đồng quân hàng đầu cả nước việc tìm chiếc tinh hạm chiến đấu làm phương tiện vận chuyện học sinh cũng phải là điều dễ dàng.

      Trình Viễn Hành dẫn theo bọn học sinh vào tinh hạm liền nhìn thấy người mặc tây trang thẳng tấp đứng ở cửa khoảng. Tuy mặc quân phục nhưng Lăng Lan ràng cảm giác được người hương vị quân nhân nồng đậm người này, giống như loại huyết tinh, sát khi còn tàn lại khi vừa mới từ chiến trường trở về.

      “Lão Liên, nghĩ tới lần này do ông phụ trách nha, làm phiền làm phiền rồi.” Trình Viễn Hành thập phần nhiệt tình, còn mang theo tia tôn kính.

      “Ha ha…… Tiểu Trình, sao lại vậy chứ, chỉ cần bận việc tôi thích làm nhiệm vụ đón học sinh của trường cậu nhất đó, dù sao những người em của tôi đều từ nơi đó mà ra, bồi dưỡng thậy tốt.” Lão Liên cười to mà vỗ vỗ bả vai Trình Viễn Hành.

      xong, ông nhàng giọng hỏi Trình Viễn Hành, , “Lộ ra chút thông tin xem nào, lần này dẫn học sinh có đứa nhóc nào khiến cậu vừa lòng ?”

      Trình Viễn Hành vô ngữ mà trừng mắt nhìn nhìn người trước mặt: “Đừng đánh chủ ý lên tụi , bọn chúng vẫn là con nít đấy.”

      Lão Liên tựa hồ bị bóc trần ý xấu, xấu hổ mà ngây ngô cười, ông dám gì nữa vội vàng dời , lớn tiếng chỉ huy nhóm nhân viên mang học sinh của Trình Viễn Hành vào phòng nghỉ.

      Nhìn tất cả học sinh đều ào vào trong phòng, lúc này Trình Viễn Hành mới lén lút lôi kéo lão Liên, ý bảo đối phương nhìn về phía Vũ Cảnh : “Đứa trẻ kia là Võ Vũ Cảnh, đến từ gia tộc quân , ông nội của cậu ta hẳn cậu cũng biết, chính là đỉnh trụ trởi của quân bộ Võ Vi.”

      Lão liền đột nhiên thè lưỡi, kinh ngạc cảm thán : “ nghĩ tới là cháu nỗi của người đó, chỉ sợ đây là người có thiên phú lớn nhất trong lớp cậu .”

      phải!” Trình Viễn Hành chém đinh chặt sắt trả lời, sau đó chỉ vào hai người Tề Long, Lăng Lan giọng : “Nhìn thấy thằng nhóc vẻ mặt ngu đần kia , thằng nhóc chuyện tùy tiện ấy. Thiên phú của nó tuyệt đối kém Vũ Cảnh, thậm chí còn vượt qua bậc, thằng nhóc đó gọi là Tề Long, mà cha nó cũng đơn giản, Tề Diệu Dương, ông biết chứ?”

      “Đương nhiên biết, đó là vương bài mạnh nhất của quân đoàn ba quân đoàn cơ giáp sư. Nghe gần đây còn sắp thăng cấp thành vương giải sư sĩ, biết có phải hay ….” Lão Liên líu lưỡi, đám này đều có lai lịch dọa người.

      “Cũng nên thăng cấp rồi, lúc trước vì thuận lợi ra chiến trường mà áp chế thời gian thăng cấp, qua mấy năm rồi, sợ là còn khống chế được.” Bởi vì là giáo viên trực hệ của viện trưởng nên Trình Viễn Hành rất linh thông về các loại thông tin này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 133: Luận bàn cách đấu!

      “Tuy rằng thiếu vị đại tướng nơi chiến trường, nhưng Liên Bang lại nhiều phần uy hiếp, tôi cũng muốn lại có thêm người như Lăng Tiêu thiếu tướng cứ thế mà ra .” Lão Liên tới đây sắc mặt trở nên cực kỳ tối tăm. Đến bây giờ, ông vẫn , vì sao chỉ là mà trận chiến râu ria mà Liên Bang lại phái ra vũ khí chung cực in cơ giáp xuất chiến? Càng buồn cười chính là vị thần cấp sư sĩ quan trọng đối với Liên Bang như thế, thế nhưng lại bị địch quốc thiết cục cấp ám hại đơn giản như vậy…… Nhân viên cơ quan tình báo của bọn họ chẳng lẽ đều ăn phân sao?

      Mỗi nghĩ đến đây, trong lòng liền phen lửa giận, muốn đánh chết những tên vô dụng tình báo đó….Nếu phải lúc đó Đệ Nhất nguyên soái (nguyên soái số 1) trực tiếp đem những người kia truy cứu trách nhiệm, chỉ sợ quân nhân toàn Liên Bang lao về phía bọn họ cho mỗi người trảo để xả giận mới có thể bỏ qua.

      “Đừng đến kiện thương tâm kia nữa, kiện Lăng Tiêu thiếu tướng chính là mối hận trong lòng của toàn bộ quân nhân Liên Bang chúng ta.” Trình Viễn Hành sắc mặt trầm xuống, cho dù mười năm qua, công dân Liên Bang vẫn thể tiếp thụ tàn khốc này.

      Trình Viễn Hành nhìn về phía Lăng Lan sắc mặt mới tốt hơn chút, ta phấn chấn tinh thần : “Hai đứa trẻ vừa rồi tuy rằng thiên phú rất tốt, lực cũng đủ, bất quá lại phải là người mạnh nhất trong lớp của tôi…” Chỉ có những thiên tài khó gặp như vậy mới có thể đền bù cho nỗi đau của bọn họ.

      Câu của Trình Viễn Hành làm lão Liên cực kỳ kinh ngạc: “A…… Vừa rồi còn phải tốt nhất sao?” Ông đột nhiên đánh lên bả vai Trình Viễn Hành cái hâm mộ , “Đứa trẻ nhà cậu sao lại có vận khí tốt như thế? Lần đầu tiên mang lớp lại có được nhiều thiên tài xuất sắc như vậy.”

      Trình Viễn Hành biểu tình ngạo nghễ : “Ông cũng nhìn xem tôi mang ban gì…… Đó chính là nơi tập trung tất cả thiên tài của liên bang, đặc cấp ban 1.” Ánh mắt ta bắn ra ánh sáng kỳ dị, nhớ tới lúc trước khi viện trưởng thông báo phân lớp, chính mình cũng bị thông tin kinh hỉ này làm cho ngốc thời gian mới bình thường lại.

      “Đều cậu có vận cứt chó mà.” Lão Liên tức giận đáp.

      Trình Viễn Hành làm như mình nghe thấy câu này, giơ tay chỉ chỉ vào Lăng Lan lúc này bất động thanh sắc, mắt lạnh quan sát bố cục tinh hạm , “Đó. Chính là đứa trẻ kia, tên nó là Lăng Lan. Thế nào? tồi .”

      Lão Liên nghiêm túc mà nhìn Lăng Lan vài lần, nhịn được kích động mà sờ sờ cằm gật đầu : “Đúng vậy tồi, tôi rất thích đôi mắt luôn cảnh giác kia, là đứa trẻ vô cùng bình tĩnh, có tò mò có hưng phấn nhưng vẫn đem an toàn của bản thân đặt lên đầu, ràng nó nhớ cách bài trí của tinh hạm.”

      chỉ có như thế. Năng lực cách đấu của đứa trẻ đó cũng siêu nhất, câu khách khí, đứa trẻ đó trừ bị khuyết thiếu khả năng giao tiếp ra, những phương diện khác chắc chắn vượt qua thủ hạ của ông, ai có thể là đối thủ cả….” Trình Viễn Hành đối với thực lực của Lăng Lan tuyệt đối yên tâm, lời này tự tin mười phần.

      “Sao có thể?” Lão Liên tin tưởng vào thiên phú ưu tú của Lăng Lan, nhưng tuyệt đối tin lời này của Trình Viễn Hành, cho rằng Trình Viễn Hành là bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi, thử nghĩ đứa trẻ còn chưa tới mười tuổi, cho dù thiên phú nghiệt như thế nào, cách đấu học hoàn hảo thế nào cũng có khả năng mạnh hơn thủ hạ của ông, những người có thần kinh bách chiến, bước ra từ chiến trường.

      tin? Có cơ hội gọi thủ hạ của ông thử xem liền biết.” Trình Viễn Hành cười như mà đề nghị, ràng ở cho lão Liên bọn họ vàng sợ lửa.

      Lão Liên trầm mặc xuống rồi xoa xoa cằm, như suy tư nhìn thoáng qua Lăng Lan……
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ----
      tinh hạm được phân sáu người phòng, cho nên tiểu đội Lăng Lan trực tiếp ở chung với nhau, chỉ có tiểu đội Lăng Lan những tiểu đội khác cũng lựa chọn như thế.

      chờ bao lâu, tinh hạm liền rời khỏi giá đỡ chính thức lên , rất nhanh liền rời khỏi cảng tiến vào vũ trụ vô tận. Cần phải bay trong gian bảy ngày mới có thể tới được nơi cần đến. Vừa mới bắt đầu các học sinh còn ở trạng thái hưng phấn kích động, nhìn cảnh vật sao trời bên ngoài cảm thán sao thời gian qua nhanh quá, nhưng liên tục hai ngày qua , phần kích động hưng phấn này chậm rãi biến mất, sao trời rộng lớn nhưng cũng chỉ có khung cảnh, thể mãi mãi hấp dẫn chú ý của những học sinh còn tuổi. Lúc này các học sinh của học viện bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

      Giống như cảm giác được bọn nhàm chán, hạm trưởng tinh hạm đột nhiên tuyên bố tiến hành lần luận bàn cách đấu với cách thuyền viên của tinh hạm, thông báo này làm cho bọn học sinh lại lần hưng phấn, phải biết rằng trừ đấu với bạn học và đấu với giáo viên, bọn họ chưa từng đấu với những người khác.

      Mỗi đứa trẻ đều có giấc mơ muốn trở thành cường giả, bọn họ cũng rất muốn biết thực lực cách đấu của bọn họ cuối cùng tăng lên bao nhiêu, thực lực chênh lệch với những thuyền viên này là nhiều hay ít.

      Tề Long là người cuồng cách đấu , nghe thấy tin tức này lập tức hưng phấn mà kéo mấy người Lăng Lan cùng phòng cách đấu quan chiến, đương nhiên cậu cũng có ý thức được kết quả của phần chiến này là như thế nào.

      Trong tinh hạm có gian phòng cách đấu cực kỳ khổng lồ, Lăng Lan chú ý thấy tất cả những vật dụng được trang bị trong căn phòng này đều được làm từ hợp kim kháng lực, nếu tác động lực dưới tấn tuyệt đối có biện pháp lưu lại dấu vết ở chỗ này, tuyệt đối có thể làm những người đấu đánh tới tận hứng…

      Trán Lăng Lan hơi hơi toát ra mồ hôi lạnh, xem ra thuyền viên trong tinh hạm này đều là những người cuồng cách đấu, nếu cũng có khả năng được dùng loại kim loại trân quý đó để tạo ra phòng cách đấu như thế này.

      Lúc Lăng Lan đến phòng cách đấu mọi người bắt đầu luận bàn. Tuy rằng học sinh ban được xem là cực kỳ xuất sắc ở trong trường, nhưng đối mặt với những thuyền viên sống nhiều năm trong tinh phong huyết vũ mà là gì, cho dù là học sinh tốt nhất cũng thể tiếp được mười chiêu liền bại trận.

      Nhìn tình hình cuộc chiến nghiêng hẳn qua bên làm những thuyền viên ngáp liên tục: “Hạm trưởng ăn no rủng mở mà, sao có thể bảo chúng ta cùng chơi với mấy đứa này chứ, đánh cũng chẳng tay chút nào?” Bởi vì sợ xuống tay quá nặng làm bị thương các bạn này nên mỗi thuyền viên lên tham gia cách đấu còn phải cẩn thận khống chế lực đánh, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy buồn bực vô cùng.

      Thói quen đánh hết lực giới hạn chính mình khiến nhóm thuyền viên đứng nhìn bên ngoài chướng mắt, cho dù bồi chơi cũng chả hứng thú khiến bọn họ càng oán niệm với mệnh lệnh cưỡng chế của hạm trưởng nhà mình.

      Những lời này làm học sinh chung quanh cực kỳ phục, nhưng mấy trận qua cho thấy chênh lệch về thực lực giữa hai phe là quá lớn, cho dù ai lên cũng đều bị nhóm thuyền viên ngược thảm vô cùng.

      Ở học viện đồng quân, học sinh đặc cấp ban luôn là những phần tử đặc quyền, được học viện hướng suy nghĩ theo đường vương giả, nên lòng tự trọng của học sinh ban này cũng mạnh hơn rất nhiều so với những học sinh khác. Đối mặt với loại thảm bại này, bọn họ đương nhiên chịu nhận thua, muốn đánh thêm ván.

      “Người mà mấy người đánh bại phải là người mạnh nhất trong ban chúng tôi, chờ mấy người đánh bại được người mạnh nhất của chúng tôi rồi .” học sinh nào đó phục đáp.

      Lời này nhận được tán đồng của tất cả học sinh: “ sai, người mạnh nhất trong ban chúng tôi còn chưa tới, đừng coi thường chúng tôi.”

      “Đánh bại cậu ấy rồi lại ……”

      Nhìn đám phẫn nộ phục khiến nhóm thuyền viên cười ha ha, người trong số đó đánh lên vai của đồng bạn có vẻ ngoài gầy yếu : “A Toàn, chờ chút liền để cậu đối phó với người mạnh nhất của tụi nó.”

      “Tôi? Nhưng mà tôi chỉ là JMC, am hiểu cách đấu đó.” A Toàn ngượng ngùng gãi đầu , mọi người đều biết, JMC là thuyền viên có sức chiến đấu kém cỏi nhất trong tinh hạm.

      “Cho nên cậu mới thích hợp, ít nhất có thể cho “người mạnh nhất bên kia” ngăn được năm mươi mấy chiêu, giữ lại mặt mũi chút.” Người thuyền viên đó cũng chút kiêng kỵ lời dễ nghe khiến những học sinh trong phòng đều giận đến bốc khói.

      bàng quan nhìn hết thảy, bỗng giọng từ bên tai Lăng Lan đột nhiên vang lên: “Đến bây giờ cậu còn có thể nhẫn sao?”

      Nguyên lai Vũ Cảnh mang theo bọn Diệp Nhứ chạy tới vừa vặn nghe được những lời này, chỉ thấy cái trán cậu ta gân xanh nhảy lên, trong mắt lửa giận hừng hực, xem ra là tức giận .

      “Cậu có thể lên thử lần.” Lăng Lan đề nghị , xúc động như vậy, bị người ta mấy câu liền nhẫn nại được, tóc cũng vì người ta khích vài câu mà rụng nhiều thêm mấy sợi.

      Vũ Cảnh oán hận : “Cậu mới là người mạnh nhất trong ban chúng ta phải sao?” Sao có thể nhẫn như vậy? Cậu ta rốt cuộc có muốn trở thành cường giả hay ? Vũ Cảnh nghĩ ra.

      phải lấy mạnh nhất bên chúng ta đánh bại mạnh nhất bên bọn họ càng kích thích sao?” Lăng Lan nhướng mày .

      Võ Cảnh liếc mắt mà nhìn Lăng Lan cái sâu, khóe miệng lộ ra trào phúng : “Cũng đúng!” xong cậu chuẩn bị bước lên trước sàn cách đấu bàn tay đột nhiên bắt lại.

      Võ Cảnh theo bản năng muốn né tránh nhưng lại phát chính mình căn bản có cơ hội, cái tay kia tất cả gian cậu có thể tránh phong tỏa hết…

      tại còn phải thời điểm cậu lên sân khấu.” Bắt lấy Vũ Cảnh chính là Lăng Lan.

      “Lâm Trung Khanh.” Lăng Lan đột nhiên quay đầu hô.

      Lâm Trung Khanh sửng sốt, lúc sau mới vội vàng trả lời: “Lão Đại, có chuyện gì?”

      “Cậu trước thử người kia xem.” Lăng Lan phân phó , “Chỉ cần dùng thể thuật cơ sở của học viện đồng quân là được.”

      “Được……” Lâm Trung Khanh tuy rằng biết vì sao Lăng Lan cho mình thi triển tuyệt kỹ bí thuật, bất quá lão Đại phân phó, cậu cũng phải chiếu theo mà làm.

      “Muốn đánh cùng với người mạnh nhất của chúng ta, JMC còn chưa đủ tư cách.” Lâm Trung Khanh lớn tiếng từ trong đám người ra khiến mọi học sinh đều lớn tiếng hoan hô, bởi vì bọn họ thấy được Lăng Lan, Tề Long, Vũ Cảnh đều tới. Mà Lâm Trung Khanh là người của tiểu đội Lăng Lan người, cậu ta ra mặt hề nghi ngờ chính là do Lăng Lan phân phó.

      Võ Cảnh nhìn Lâm Trung Khanh vào đài cách đấu lo lắng hỏi: “Cậu ta có được ?”

      “Đối phó JMC chuyên về cách đấu Lâm Trung Khanh chỉ cần ổn định chính mình liền thua .” Lăng Lan liếc mắt nhìn A Toàn cái liền biết người đó phải là cao thủ cách đấu, tuy những tuyệt kỹ bí thuật của Lâm Trung Khanh rất bình thường, nhưng những thể thuật cơ sở lại vững chắc vô cùng, đối phó với người kém như vậy cũng có quá nhiều vấn đề.

      “Được.” Vũ Cảnh rất tin vào phán đoán của Lăng Lan, dù sao trong cách đấu, nếu Lăng Lan thứ hai ai dám nhận mình là thứ nhất.

      “A a a…… A Toàn lên .” Nhóm thuyền viên của tinh hạm bắt đầu ồn ào.

      A Toàn dưới thúc dục của đồng bọn rốt cuộc lên sàn. ta nghĩ tuy mình thể bằng các chiến hữu nhưng đối phó với mấy đứa trẻ này cũng thành vấn đề.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 134: Ngũ cường.

      Hai bên cúi người chào nhau rồi sau đó liền bắt đầu lao vào nhau, ngươi tới ta , đánh hơn mấy chiêu sau, nguyên bản giọng các thuyền viên còn ầm ĩ ồn ào bắt đầu lại, cuối cùng tầm mắt bọn họ bị hai người giữa sân cách đấu hấp dẫn.

      “Trụ cột cơ sở của thằng nhóc kia đánh vững, tồi.”

      “Đánh cũng rất bình tĩnh, cẩn thận, sử dụng mấy cái tuyệt kỹ, bí kỹ làm phá hư cơ sở, A Toàn căn bản tìm thấy sơ hở của đối phương.”

      “Đòn công kích của A Toàn đều bị đối phương hóa giải.” Cách đấu cơ sở công thủ đều rất cân bằng, trừ phi đối thủ đạt tới cảnh giới cao hơn nếu ai có thể phá vỡ cân bằng này,

      “Học sinh của cậu phản kích hoàn mỹ, hừ, xem như đây cũng là bài học để đám khổng tước kiêu ngạo kia thu cái đuôi lại.” Trong phòng của hạm trưởng, lão Liên nhìn chằm chằm màn hình lớn, thấy đám thủ hạ của mình biểu cấp lực cực kỳ tức giận.

      Đối với kế hoạch của Lăng Lan và Vũ Cảnh lão Liên đương nhiên nhìn rất ràng, cũng vừa lòng với ý chí chiến đấu chịu thua của bọn họ. Bất quá khi nhìn thấy Lăng Lan kêu Lâm Trung Khanh xuất chiến, lại được Trình Viễn Hành giới thiệu biết Lâm Trung Khanh thuộc top đầu 5 của lớp đặc cấp ban 1 bắt đầu hoài nghi đứa trẻ này có phải quá tự tin mù quáng hay .

      Tuy rằng A Toàn là JMC thuyền của ông, thể thuật cũng nằm trong hàng yếu nhất, nhưng, thuyền viên của ông cũng phải là thuyền viên bình thường, mỗi người bọn họ đều trải qua những chiến hỏa vô tình làm lễ rửa tội, bò ra từ trong biển núi, biển lửa, biển máu…

      Lão Liên tin tưởng, cho dù đánh với người yếu nhất như A Toàn những học sinh của học viện đồng quân cũng thể đánh bại được. Chỉ là nghĩ tới, ông liền bị trước mắt hung hăng đánh vào mặt……

      Ngồi ở bên cạnh, Trình Viễn Hành làm bộ thấy vẻ mặt lão Liên biến đổi ngừng như bảng pha màu, cực kỳ bình tĩnh mà uống ngụm trà gây ra tiếng, bất quá khóe miệng vẫn lộ ra chút ý cười, cho biết tâm tình của ta tốt vô cùng.

      “Lâm Trung Khanh. Cố lên!” “Lâm Trung Khanh, cố lên!”

      Học sinh học viện đồng quân kích động, sôi nổi vì bạn học của mình hô cố lên khích. Ngay cả người vẫn luôn đối phó với Lâm Trung Khanh như Lý Kiệt cũng hô lớn ngừng, vẻ mặt nghiêm túc, hy vọng Lâm Trung Khanh biểu cố gắng chút, đừng làm mất mặt ban 1 bọn họ.

      Đúng lúc này, dưới tình huống nhiều lần tấn công mà đắc thủ, A Toàn tựa hồ có chút nóng nảy, nguyên bản thể thuật còn tính tiêu chuẩn thế nhưng bắt đầu xuất cái sơ hở ……

      Là cơ hội hay là bẫy rập? Lâm Trung Khanh tâm thần vừa động, lúc này bên tai tựa hồ nghe thấy giọng của Lăng Lan: “Tấn công!” Nơi đó đúng là sơ hở của đối phương.

      Lâm Trung Khanh căn bản tự hỏi, chỉ làm theo mệnh lệnh vừa nghe, dùng hết sức lực toàn thân đánh ra quyền.

      “Phanh!” Tiếng nắm tay và vào thịt, chiêu này Lâm Trung Khanh đánh quá nhanh khiến đối phương trở tay kịp, thể tránh trực tiếp liền bị đánh trúng!

      A Toàn lập tức lùi về sau mấy bước, mồ hôi đầm đìa, tay phải theo bản năng đặt lên chỗ bị đánh trúng, mặt tái nhợt, còn lộ ra biểu tình đau đớn kịch liệt. Xem ra quyền này của Lâm Trung Khanh hoàn toàn đánh trúng A Toàn.

      cái thuyền viên mang băng đỏ hình chữ thập màu trắng sắc mặt biến đổi, trực tiếp trong đám người lao ra. Cầm thiết bị tùy thân mang eo khẩn cấp rà quét thân thể đồng đội. Sau đó nôn nóng : “Nội tạng bị tổn hại có tượng xuất huyết, nhanh chóng đem A Toàn đưa vào khoang an dưỡng.” Người này là bác sĩ của phi thuyền, thuyền y.

      Thuyền y vừa xong có mấy thuyền viên khỏe mạnh nhanh chóng chạy lên, đem A Toàn đưa vào khoang an dưỡng. Nguyên bản thuyền viên vẻ mặt tùy ý, nhàm chán bắt đầu ngưng trọng lên, bọn họ phát đám này cũng đơn giản như bọn họ tưởng.

      Trong phòng cách đấu xuất đợt im lặng ngắn ngủi, Lăng Lan nhìn nhóm thuyền viên bắt đầu nhìn thẳng vào tồn tại của bọn họ mới đánh mắt với Lâm Trung Khanh.

      Lâm Trung Khanh nhận được ám chỉ của Lăng Lan lại mở miệng lần nữa: “Cách đấu thể thuật của em vẫn còn chưa thuần thục, làm bị thương vị đại ca kia khiến em cảm thấy có lỗi vô cùng.”

      “Bất quá nếu thực lực của quý thuyền viên chỉ đạt tới mức này những trận luận bàn tiếp theo cần phải diễn ra nữa.” Lâm Trung Khanh làm sắc mặt nhóm thuyền viên biến đổi từ xanh sang hồng, đây ràng là khinh thường bọn họ.

      như vậy, những học sinh khác trong ban của em còn mạnh hơn sao?” giọng lạnh lẽo từ phía sau nhóm thuyền viên truyền ra.

      Nhóm thuyền viên vẻ mặt khẩn trương mà dời bước né tránh, trong miệng hô: “Huấn luyện viên!”

      Lăng Lan hai mắt hơi hơi híp lại, người mặc quân phục Liên Bang, người thanh niên toàn thân phát ra hàn khí lạnh lẽo xuất , ta ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, xem ra còn trẻ hơn vài thuyền viên, nhưng nhìn thái đó cung kính của nhóm thuyền viên, thậm chí có loại sợ hãi Lăng Lan liền biết người này đơn giản.

      Lấy áp lực từ đối phương truyền tới, Lăng Lan liền biết người này chính là người mạnh nhất trong tất cả thuyền viên.

      Khí thế của đối phương cũng đồng dạng ảnh hưởng tới Lâm Trung Khanh, Lâm Trung Khanh cảm thấy chính mình bị cổ áp lực vô hình áp đảo, nhưng cực kỳ kiêu ngạo từ trong xương cốt khiến cậu muốn làm học viện mất mặt, làm mất mặt ban 1, làm mất mặt Tiểu đội Lăng Lan. Cậu cắn lưỡi, dựa vào đâu đớn trong miệng làm mình khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo, cậu trả lời: “Dựa vào thực lực của tôi chỉ có thể tiến vào top 10, mà top 5 ở , tôi có tư cách nhúng chàm vào…”

      “Phải ? Ta đây cũng muốn nhìn xem người còn thể lọt vào top 5 của lớp ban 1 các người mạnh như thế nào.” Huấn luyện viên nhìn nhóm thuyền viên chung quanh vòng, làm nhóm thuyền viên tự chủ được mà đứng nghiêm, dựng thẳng ngực. (mình biết đặt xưng hô thế nào nên để vậy luôn)

      “Tiểu đội Kim Lân.” Huấn luyện viên cuối cùng dừng lại tiểu đội: “Lần này các cậu xuất chiến!”

      “Vâng, huấn luyện viên!” Sáu người trong tiểu đội Kim Lân khó nén kinh ngạc, bọn họ nghĩ tới huấn luyện viên phái bọn họ lên sân khấu.

      Mệnh lệnh của huấn luyện viên khiến những thuyền viên khác cũng kinh ngạc vô cùng, bọn họ thể tưởng được huấn luyện viên lại nghiêm túc như thế, mang theo tiểu đội hoàng bài của bọn họ xuất chiến, chẳng lẽ mấy đứa trẻ này mạnh như vậy?

      “Gọi top 5 của các người ra .” Huấn luyện viên an bài thành viên xuất chiến sau liền quay đầu nhàn nhạt hỏi Lâm Trung Khanh.

      Lâm Trung Khanh theo bản năng mà nhìn về phía Lăng Lan, Lăng Lan buông tay phải, ngón tay nhàng bắn ra.

      Hàn Kế Quân đứng ở bên người Lăng Lan cảm thấy chính mình bị cổ lực nhàng mà đẩy ra ngoài, thân thể tự chủ được mà bước lên trước hai bước, chắn trước mặt Lăng Lan, giống như cậu mới là người mà Lâm Trung Khanh dò hỏi, giống như chủ động giải thích.

      Hàn Kế Quân là đứa trẻ thông minh nên trong nháy mắt liền biết ai đẩy mình ra ngoài. Cậu đứng thẳng người, trực tiếp hướng về phía huấn luyện viên giới thiệu top 5 năm nay của bọn họ: Tề long, Võ Quỳnh, Lý Kiệt, Lạc Lãng, Lăng Lan.

      Vũ Cảnh nhìn Lâm Trung Khanh và Hàn Kế Quân trong sân lén lút hỏi: “An bài như thế nào?”

      “Vẫn là luận bàn đơn thuần thôi.” Lăng Lan đem vấn đề ném trả.

      “Là như thế nào?” Vũ Cảnh nhíu mày.

      “Muốn thắng làm theo biện pháp đua ngựa điều kỵ thôi, là cứng đối cứng.” Liền xem bọn Vũ Cảnh lựa chọn như thế nào, Lăng Lan căn bản cũng thèm để ý thắng thua. nhìn về phía người huấn luyện viên kia, tiểu đội Kim Lân có hứng thú, nhưng nếu có thể cùng vị huấn luyện viên kia đánh trận thú vị.

      Hai người Vũ Cảnh, Lý Kiệt thương lượng chút liền quyết tâm muốn thắng lần này, bọn họ cực kỳ khát vọng thắng lợi, muốn tiếp nhận thua cuộc.

      Tề Long và Lạc Lãng cũng sao cả, bọn họ tỏ vẻ nghe Lăng Lan an bài.

      Vũ Cảnh và Lý Kiệt lựa chọn làm mày Lăng Lan nhíu nhíu, loại tâm tính sợ thua này tốt. Bất quá Lăng Lan cũng gì thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ biết. Tiểu đội Kim Lân có tổng cộng sáu người, Lăng Lan liếc mắt cái liền nhìn ra người nào mạnh, người nào yếu, cũng như nhìn ra ưu nhược của bọn họ. Đôi mắt xoay chuyển sau đó gọi Tề Long kêu Hàn Kế Quân trở về thương lượng.

      Cuối cùng mọi người quyết định chủ động đưa ra cầu để học sinh lựa chọn đối thủ, dù sao bọn họ cũng đứng với tư cách là người yếu, đưa ra chút cầu cũng quá đáng.

      Hàn Kế Quân đem ý của bọn Lăng Lan với huấn luyện viên, huấn luyện viên cũng chút chần chờ trực tiếp đáp ứng.

      Kiệt là người đầu tiên lên sân khấu, Lăng Lan vì cậu ta lựa chọn người có thực lực kém nhất trong tiểu đội Kim Lân. Huấn luyện viên mày dương, kinh ngạc nhìn Lý Kiệt nghiêm túc sàn cách đấu, quả nhiên thực lực của Lý Kiệt tồi, đánh ngang nhau cùng với thuyền viên kia, thậm chí thể rơi xuống thế hạ phong.

      “Điền kị đua ngựa sao? Có ý tứ.” Khóe miệng huấn luyện viên lộ ra tia ý cười, tâm lý muốn giành thắng lợi của đám này rất mạnh, bất quá, này cũng phải là chuyện xấu gì, nếu là có loại cảm xúc mãnh liệt này, bọn cũng còn là những thiếu niên nhiệt huyết nữa.

      Thể thuật cơ sở của Lý Kiệt ràng kém hơn Lâm Trung Khanh rất nhiều, mà đối thủ của cậu ta lại là mạnh hơn đối thủ của Lâm Trung Khanh n lần, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị đối phương đánh trúng nhược điểm, đem cậu đánh bại. May mắn Lý Kiệt còn có võ kỹ gia truyền và bí kỹ đều thuộc loại cao cấp nên mỗi lần cảm thấy ổn, cậu liền dùng tuyệt chiêu cứu mạng của Lý gia để tránh thoát.

      Cứ như vậy, ngươi tới ta hơn mấy trăm chiêu, người đội viên tiểu đội Kim Lân chiến đấu cảm giác mặt mũi của mình bị ném hết, đứa cũng trị được …… ta ngẩng đầu nhìn về phía huấn luyện viên, có ý thỉnh cầu.

      Huấn luyện viên chau mày, hề nghĩ ngợi quyết đoán lắc đầu. ta đương nhiên biết đối phương thỉnh cầu cái gì, nhưng động tác kia là con át chủ bài của cơ giáp, hơn nữa ta cũng cho rằng dùng con át chủ bài để thắng học sinh có ý nghĩa gì.

      có được đồng ý của huấn luyện viên, người đấu tựa hồ còn ý chí chiến đấu bị Lý Kiệt vô tình đánh trúng vào lỗ hổng khiến mình bị đánh lùi ba bước.

      Người đội viên sửng sốt rất nhiều, nổi giận, ta muốn lập tức vãn hồi mặt mũi, tư thế tay đột nhiên thay đổi, năm ngón tay nắm lại lao về phía Lý Kiệt.

      Huấn luyện viên sắc mặt đại biến, hô to: “Dừng tay!” Đội viên bị tiếng hét lớn bừng tỉnh, cái trán ta ứa mồ hôi lạnh, nhanh chóng thu hồi tư thế trong tay đứng thẳng bên.

      “Trận này, chúng ta nhận thua.” Huấn luyện viên lạnh lùng , “l19, lập tức trở về cấm túc ba ngày cho tôi.”

      “Vâng!” l19 cúi đầu đáp, bởi vì thân cao cho nên Lăng Lan có thể nhìn thấy biểu tình phức tạp mặt người đó, có tia may mắn.

      PS: Oa..oa.. tuần sau mình bắt đầu học lại nên khi nào có chương mới đăng nhé... có lịch nữa...

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 135: Tiến hành cách đấu!

      l19 rất nhanh rời phòng cách đấu, ràng là bị phạt nhưng Lăng Lan phát có người theo, xem ra kỷ luật của thuyền viên tinh hạm này cực kỳ nghiêm minh, xem ra đây cũng phải thuê bình thường.

      Khóe miệng Lăng Lan lộ ra ý cười, xem ra tinh hạm này cũng bình thường.

      Nguyên bản năm người lấy Lạc Lãng là người thứ hai lên ứng chiến, bất quá Lăng Lan tính toán lại, quyết định đổi vị trí, để Vũ Cảnh lên trước. Đương nhiên, Lăng Lan cũng cho Vũ Cảnh biết nhược điểm của người thứ hai bên kia là gì.

      Việc đổi vị trí lên sàn đối với Vũ Cảnh cũng là gì, mặc dù có chút hoang mang, nhưng cũng lên đài, Lăng Lan giọng nhắc nhở : “Trước cố gắng vượt qua mười chiêu, chờ đối phương xả hết lực hãy tấn công.”

      Trận đấu trước của Lý Kiệt có thể thắng lợi được kỳ là do đối phương chủ động dâng tặng, nhưng mặc kệ như thế nào, điều này khiến cho những thành viên còn lại tiểu đội Kim Lân cực kỳ khó chịu, bọn họ bức thiết cần trận thắng để vãn hồi thể diện của mình.

      Lăng Lan đoán trận tiếp theo đối phương chủ động công kích, nhất định điên cuồng tấn công để nhanh chóng dành thắng lợi.

      Cho nên, việc để Lạc Lãng, am hiểu đối phó với hình thức tấn công điên cuồng này, xuất sàn đấu là thích hợp, khi xuất chiến, phỏng chừng tới mấy chiêu bị đánh cho luống cuống tay chân, rất nhanh bị đánh bại. Tuy Lăng Lan cũng để ý thắng thua, nhưng cũng muốn Lạc Lãng cái gì cũng chưa học được liền thua cuộc.

      Để có thể dành được kết quả như ý trong trận đấu thứ hai này, trước hết cần phải để đối phương biết chiến thuật tấn công là có hiệu quả. Mà sở trường của Vũ Cảnh lại trùng hợp để đối phó với loại chiến thuật đoạt công này, tin tưởng Vũ Cảnh tuyệt đối có thể ứng phó được, đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan muốn để Vũ Cảnh là người xuất chiến thứ hai.

      Đương nhiên, vì bảo đảm Vũ Cảnh có thể thắng trận, Lăng Lan vẫn là nhắc nhở Vũ Cảnh chút, để cậu chuẩn bị sẵn sàng.

      Vũ Cảnh gật đầu tỏ vẻ , tuy rằng hai người ở trong ban cũng xem như là đối thủ cạnh tranh, bất quá, điều này có nghĩa cậu tin phục phán đoán của Lăng Lan.

      Hai người vừa lên đài liền chào nhau. Đối thủ của Vũ Cảnh là người to lớn khoảng dưới ba mươi tuổi, dáng người cường tráng, nhìn cơ bắp ra nơi cánh tay có thể biết được người đó chuyên tấn công bằng tay. Trong lòng Vũ Cảnh thầm cảnh giác, lời nhắc nhở của Lăng Lan lại lần nữa vang lên bên tai, nguyên bản còn muốn nhìn phương thức tấn công của đối phương rồi quyết định bây giờ cậu liền chọn thủ trước công sau.

      Quả nhiên như Lăng Lan sở liệu, đối thủ lần này lên sân khấu giống đối thủ của Lý Kiệt là tương đối tùy ý, đối phương đấu vô cùng nghiêm túc. Cũng có cái gọi là khiêm nhượng, vừa bắt đầu liên như mưa rền gió dữ. trận tay đấm chân đá, mạnh mẽ oai phong vô cùng.

      Bởi vì Vũ Cảnh có chuẩn bị trong lòng, cho nên khi đối mặt với loại tình huống tấn công hung ác điên cuồng cũng quá mức hoảng loạn, cậu bình tĩnh mà né tránh, giống như chiếc lá trong gió, sợ chìm nổi trong sóng biển, vô luận đối phương tấn công hung mãnh như thế nào, cậu cũng có thể tìm được chỗ để tránh né. hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong.

      vất vả chịu đựng vòng tấn công của đối phương, có lẽ đối phương tấn công lâu nên tiết hết khí vì vậy thế công chậm lại ràng, sớm làm tốt tư thế phản kích, Vũ Cảnh căn bản suy xét nhiều, trực tiếp tiến lên dùng thể thuật cao cấp của Võ gia (bạn này tên Võ Vũ Cảnh) điên cuồng tiến công, đảo khách thành chủ. Nhìn tình thế đột nhiên thay đổi, đối thủ của cậu nhất thời phải chật vật tránh né, tình hình trận đấu tức khắc nghịch chuyển.

      Huấn luyện viên nhìn tình hình này mày hơi nhăn lại, ta có thể xác định đối phương sử dụng chiến thuật đua ngựa điền kị, nghĩ tới bọn họ có thể chuẩn xác phán đoán ra hai người yếu nhất của tiểu đội Kim Lân.

      Huấn luyện viên còn có nghĩ ra nguyên nhân trận đấu sàn đột nhiên thay đổi, hai tay Vũ Cảnh giao lại với nhau rồi đồng thời đánh ra, chiêu này công kích này tấn công khiến đối phương kịp phòng bị, bị Vũ Cảnh trực tiếp đánh trúng.

      Vũ Cảnh lúc này sử dụng tấc kính thức thứ hai, thoạt nhìn lực công kích mạnh gần như bằng , nhưng khi đối phương trúng đòn liên tiếp lui ra sau mấy bước.

      Vũ Cảnh thấy đắc thế liền dừng lại người, tiếp tục áp sát, hai đấm tay như mưa rào điên cuồng đánh về phía bụng của đối phương (bởi vì vấn đề chiều cao nên chỉ đánh tới bụng), bất quá loại công kích này của Vũ Cảnh lại làm đối phương thể ra tay đón đỡ, bụng là địa phương yếu nhất của con người, Vũ Cảnh người nhưng lực lượng lại , để tránh bị đánh trúng, đối phương chỉ có thể liên tục lui về phía sau để làm giảm lực công kích.

      Đúng lúc này, đòn công kích điên cuồng của Vũ Cảnh đột nhiên dừng lại, cậu thu lực, quay người nhảy về vị trí ban đầu của mình, đem khoảng cách của hai người kéo ra, sau đó hướng đối phương làm lễ: “Cám ơn chú chỉ bảo!”

      Người nọ đứng bỗng nhiên phản ứng lại, nhìn dưới chân mình, quả nhiên bất tri bất giác ta bước ra khỏi phạm vi sàn đấu. cách khác ta bị Vũ Cảnh bại.

      ta nhịn được cười khổ tiếng : “ là lợi hại, thua.”

      ta bước nhanh đến trước mặt huấn luyện viên, cúi đầu xin lỗi: “ xin lỗi, huấn luyện viên, tôi thua.”

      “l18., trở về cấm túc ba ngày!” Huấn luyện viên hơi hơi thở dài hơi, đồng dạng đưa ra trừng phạt, bại bởi quân sinh đối với người trưởng thành chính là loại sỉ nhục, trừng phạt mà ta đưa ra là để sỉ nhục này giảm chút ít.

      ta cảm kích mà là động tác chào theo nghi thức quân đội rồi trực tiếp xoay người rời , xem ra cũng tự động chạy tới nơi cấm túc, cấm túc cũng phải chuyện xấu, có đôi khi bình tĩnh chút có lẽ có thu hoạch lớn đến ngờ, rất nhiều người thăng cấp lên cũng nhờ phương thức cấm bế (cấm túc) này.

      Bất quá, hai người liên tục tự giác mà cấm túc khiến cho mấy người Lăng Lan thoáng nhìn lẫn nhau, bọn họ cùng chắc chắn tinh hạm này là quân hạm trong thời gian nghĩa vụ ngụy trang thành thuyền đánh thuê. Mà nơi bọn họ sắp đến chắc chắn cũng phải tinh cầu nguyên thủy bình thường gì, chỉ sợ là tình cầu chưa được quân bộ công bố.

      Có thể thành công thắng hai trận liên tiếp khiến cho học sinh của học viện đồng quân có chút lâng lâng, mọi người bắt đầu hy vọng những người lên tham gia trận đấu có thể thắng hết toàn bộ năm trận. Bất quá, so với nhóm quân sinh bởi vì thắng lợi mà có chút mất lý trí, vẫn có số người lại cực kỳ bình tĩnh cho rằng những trận tiếp theo còn dễ dàng như vậy nữa.

      Đặc biệt là hai người Tề Long và Lạc Lãng, biểu tình lúc này cực kỳ nghiêm túc, bởi vì chính miệng lão Đại cho bọn họ biết để hai người mạnh nhất trong tiểu đội Kim Lân đấu với bọn họ, ấn theo cách của Lăng Lan, đây ràng tới cửa tìm ngược.

      Người thứ ba lên sàn là Lạc Lãng, đối thủ của cậu là người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, lớn lên văn nhã, mặt còn mang theo tươi cười thẹn thùng, làm người cảm giác vô hại.

      Bất quá Lăng Lan chuẩn xác cho Lạc Lãng người này đơn giản như vậy, là người mạnh thứ hai trong tiểu đội sáu người của tiểu đội Kim Lân, những vậy còn trầm, là nhân vật giết người đền mạng. Lúc những lời này, mặt Lăng Lan ràng mang chút thương xót, cho thấy trận này của Lạc Lãng chắc chắn có kết cục tốt.

      Huấn luyện viên lòng cho rằng đối phương dựa theo phương pháp đua ngựa điền kị nên tiếp theo chọn người mạnh thứ ba, nghĩ tới đối phương vừa lên liền lựa chọn người mạnh thứ hai trong tiểu đội, lại còn là cái người mưu quỷ kế đầy bụng kia.

      Huấn luyện viên nhịn được lắc lắc đầu, cảm giác bọn Lăng Lan chắc chắn thất vọng, vì người trẻ tuổi này cho dù là ta (huấn luyện viên) cũng cảm thấy cực kỳ khó giải quyết, bởi vì phương thức đấu của người trẻ tuổi kia có rất nhiều bẫy rập, cũng nhiều dụ hoặc vô cùng, ta (huấn luyện viên) cũng tránh được bị trúng chiêu vài lần.

      Chẳng lẽ đám cho rằng người này là người yếu nhất trong tiểu đội? Huấn luyện viên nghiêm túc mà nhìn nhìn nhân vật phúc hắc kia lên sân khấu, có loại cảm giác giống như mình bị trúng kế?

      Tầm mắt huấn luyện viên lại quay về hướng Lăng Lan lần nữa, muốn nhìn xem có thể phát gì từ bọn . Khi ta (huấn luyện viên) phát những quân sinh kia chỉ mới cao bằng nửa thân mình đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó nhịn được mà bật cười. Thế nhưng bất tri bất giác lại đặt đám đó trở thành những đối thủ ngang hàng mình, đối phương ràng chỉ là những đứa trẻ mới hơn mười tuổi, làm sao có thể phán đoán ra người mạnh yếu của tiểu đội Kim Lân chứ, có lẽ thắng được hai trận trước cũng chỉ là do trùng hợp…

      “Lạc Lãng, sau khi lên đừng nghĩ nhiều, cần quản đối phương có lỗ hổng hay , chỉ cần nghiêm túc đánh thể thuật cơ bản, như vậy là được.” đành lòng nhìn Lạc Lãng thua thảm, Lăng Lan vẫn đưa ra vài nhắc nhở cho Lạc Lãng.

      Lạc Lãng gật gật đầu, vui sướng : “ biết, lão Đại.” Liền tính biết chính mình tìm ngược, nhưng có thể thua đẹp chút cũng là tốt.

      Trong lòng Lạc Lãng biết , chính mình tuyệt đối thể so với đối phương, tuy rằng đối phương thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng khẳng định trải qua vô số chiến hỏa, bò ra từ trong sinh tử, tồn vong. Như vậy kinh nghiệm chiến đấu của người đó chắc chắn vượt qua cậu mấy lần.

      Có lẽ thấy thế đoạt công của l18 tác dụng nên lần này khi nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận của Lạc Lãng, vì thắng hai trận trước mà kiêu ngạo tự mãn, đối thủ của cậu đơn giản từ bỏ đoạt công, bắt đầu tính loanh quanh giằng co, đương nhiên trong lúc giằng co còn cố ý mà lộ ra ít lỗ hổng trong phòng thủ, những lỗ hổng linh tinh ý đồ dụ dỗ Lạc Lãng chủ động công kích.

      Bất quá, Lạc Lãng bởi vì có Lăng Lan nhắc nhở nên căn bản đối với những lỗ hổng đó nhìn như thấy, cậu cực kỳ bình tĩnh, trước khi biết ràng lực của đối phương, cậu hành động thiếu suy nghĩ.

      Cứ giằng co mấy vòng như vậy, đối phương tựa hồ cảm thấy tiếp tục xuống cũng có tác dụng gì, vì thế liền chủ động tấn công.

      Thể thuật cơ bản của học viện đồng quân tuy được công thủ cân bằng, nhưng nếu truy kỹ hơn phát những đòn tấn công của nó đều từ phòng ngự mà sinh ra, cách khác, thể thuật cơ bản của học viện đồng quân là thuật đấu vật phòng ngự cực kỳ chắc chắn, thậm chí có thể là hoàn mỹ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :